• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 331: Thượng quốc Thánh Nguyệt

“Cha…”

Tần Ninh nắm chặt hai tay.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết tại sao, hắn lại nhớ tới Cửu Thiên Vân Minh.

Nhớ tới 9 vị thân nương, ông nội, Lục thúc, Tạ thúc… của mình.

“Bây giờ, mọi người sống thế nào rồi?”

Tần Ninh đứng lên, thở dài một hơi.

“Ông què!”

“Có!”

“Chuẩn bị xuất phát!”

Tần Ninh vung tay lên, nói: “Thượng quốc Thánh Nguyệt!”

“Vâng!”

Trên trời cao, chim ưng Tử Vân lại xuất hiện một lần nữa, Tần Ninh nhảy lên, ngồi lên lưng chim ưng Tử Vân.

Ông què và Thương Hư vội vàng đi theo.

Tần Hâm Hâm và Minh Thanh Thanh cũng đứng bên cạnh, mấy người cứ thế rời đi.

Sau đó, Thương Nhất Tiếu, Minh Ung và những người khác đương nhiên sẽ biết xử lý thế nào, không cần hắn lo lắng.

Nói thật lòng, sống nhiều năm như thế, những chuyện vương quyền tranh bá này hắn gặp quá nhiều rồi. Nếu như thượng quốc Linh Ương bị diệt vong thì thành viên hoàng thất cũng không thể sống sót.

Ở thế giới lấy võ đạo làm trọng thì không nói đến ai thiện ai ác, nắm đấm chính là đạo lý.

Nhưng, đối với Tần Ninh mà nói, những người bên cạnh hắn thì không kẻ nào được động vào.

Ma quỷ cũng được, thánh nhân cũng thế, hắn làm gì còn phụ thuộc vào tâm trạng.

Chim ưng Tử Vân chính là linh thú cấp 5, tương đương với cường giả cảnh giới Địa Võ, đương nhiên tốc độ nhanh vô cùng.

Nếu là đi đường bình thường thì sợ là phải mất 3 tháng, cũng không nhất định có thể từ thượng quốc Linh Ương đi tới thượng quốc Thánh Nguyệt.

Chim ưng Tử Vân chỉ mất 3 ngày đã tới biên giới của thượng quốc Thánh Nguyệt.

“Công tử”.

Thương Hư nhìn phía trước, cười lạnh nói: “Phía trước chính là thủ đô của thượng quốc Thánh Nguyệt, thành Thánh Nguyệt!”

“Thượng quốc Thánh Nguyệt chính là do Thánh Huy năm đó lấy thành Thánh Nguyệt làm gốc rễ mà xây dựng lên, trải qua mấy vạn năm phát triển thì bây giờ đã trở thành thượng quốc đỉnh cao nhất!”

Thương Hư không ngừng nói: “7 thượng quốc lớn chính là 7 nước đỉnh cao nhất trong hơn trăm thượng quốc. Nhìn bề ngoài thì cảnh giới Địa Võ là mạnh nhất, nhưng trong bóng tối thì vô địch cảnh giới Thiên Võ trấn giữ”.

“Thượng quốc Kim Càn đứng thứ nhất, quốc chủ Kim Ngọc Long, vốn chính là vô địch cảnh giới Thiên Võ 5 biến, có thể gọi là sự tồn tại mạnh nhất ngoài mười mấy cương quốc ít ỏi”.

“Thượng quốc Thánh Nguyệt thì xếp thứ 2, hiện nay, quốc chủ là Thánh Minh Hoàng, cảnh giới Thiên Võ 4 biến, tính tình trầm ổn. Những năm nay, thượng quốc Thánh Nguyệt phát triển vững bền trong tay ông ta”.

“Xếp thứ 3 chính là thượng quốc Cảnh Thiên, chính là hậu nhân của nguyên soái Cảnh Thiên”.

“Thứ 4 là thượng quốc An Lăng, quốc chủ an Thiên Mạnh, cảnh giới Thiên Võ 2 biến, cũng là một nhân vật cực giỏi”.

“Thứ 5 là thượng quốc Đại Minh!”

Thương Hư vừa nói vừa nhìn Minh Thanh Thanh bên cạnh Tần Hâm Hâm, cười nói: “Quốc chủ hiện nay của thượng quốc Đại Minh, Minh Già Vân, cảnh giới Thiên Võ 1 biến, vốn là một nhân vật lớn”.

Minh Thanh Thanh cúi thấp đầu, dựa vào Tần Hầm Hâm, không mở lời.

“Đừng sợ, ông ấy là thuộc hạ của Ninh ca ta, không phải sợ ông ấy!”, Tần Hâm Hâm cầm bàn tay nhỏ của Minh Thanh Thanh, an ủi nói.

Nghe vậy, Thương Hư chợt sững sờ.

Nhưng chỉ cười lớn mà không nói nhiều.

Tần Ninh đối xử với cậu em họ này như em trai ruột.

Lần này còn vì chuyện dạm ngõ của Tần Hâm Hâm và Minh Thanh Thanh mà chạy đi chạy lại một chuyến, chỉ một điểm này đã đủ để thấy sự quan tâm của Tần Ninh đối với em trai Tần Hâm Hâm này.

Chẳng hạn như ông ta, Thiên Động Tiên, mấy người này đi theo Tần Ninh thì ít nhiều trong lòng cũng mang theo nỗi sợ hãi.

Nhưng Tần Hâm Hâm thì không như vậy, tình cảm anh em giữa họ là điều mà đời này ông ta không bao giờ có.

Nhưng, chỉ cần là người của Tần Ninh thì cho dù là làm một hộ vệ thì cũng đã đủ rồi.

Nếu trên toàn Cửu U đại lục để nhiều người biết thân phận của Tần Ninh thì có lẽ sẽ tranh cướp nhau làm hộ vệ.

Mà lần này, Tần Ninh đặc biệt rẽ vào thượng quốc Linh Ương, giết chết Dương Dũng, thật ra cũng là một tuyên ngôn không lời.

Thương Hư ông ta là người của Tần Ninh, không kẻ nào được động vào!

Thương Hư từ đáy lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Điều này chứng tỏ Tần Ninh đã thực sự tha thứ cho ông ta rồi.

“Xếp thứ 6 chính là thượng quốc Thương Long, công tử đã từng gặp quốc chủ. Thương Bắc Huyền đó vốn là cảnh giới Địa Võ tầng 7, cũng là một nhân vật lắm mưu nhiều kế!”

“Còn thứ 7 là thượng quốc Linh Ương, nhưng từ giờ trở đi có lẽ không còn thượng quốc Linh Ương nữa rồi”.

Thương Hư lại nói: “Thương Nhất Tiếu và Minh Ung đã bắt đầu chuẩn bị xuất binh rồi!”

Nghe vậy, Tần Ninh khẽ gật đầu.

“Công tử”, Thương Hư lại thấp giọng nói: “Thuộc hạ đã nói cho thằng nhãi Nhất Tiếu đó biết, đế quốc Thương Nghiễm không được nâng lên thượng quốc, cho đến khi đế quốc Bắc Minh hoàn thành đế quốc, trở thành 1 trong 7 thượng quốc lớn, thì đế quốc Thương Nghiễm vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc của đế quốc Bắc Minh, thượng quốc Bắc Minh, thậm chí là cương quốc Bắc Minh!”

“Ít ở trước mặt ta nói lòng vòng đi!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Bao nhiêu năm sau thì thế nào?”

“Còn đế quốc Bắc Minh, khi ta còn thì sẽ không ngừng nâng đỡ họ tiến lên càng mạnh mẽ, nhưng tương lai thế nào thì ta cũng không quản được”.

Thương Hư run rẩy cười, không nói nhiều.

Tần Ninh nói thì nói vậy, ông ta cũng nghe vậy nhưng ngàn vạn lần không thể làm như vậy.

Ông ta đã ra lệnh cho Thương Nhất Tiếu ghi thêm một điều vào quốc pháp.

Đế quốc Thương Nghiễm, Thương Thị nhất mạch, vĩnh viễn đi theo Minh gia nhất mạch đế quốc Bắc Minh. Nếu có vị hoàng đế nào không tuân theo thì nước chủ có thể đánh dẹp!

Nói không chừng, Tần Ninh đời này kiếp này có thể trở thành đế vị trong tương lai, một lần nữa trở lại, tâm huyết dâng trào nghĩ đến đồ tôn của mình, muốn xem hậu nhân của đồ tôn thế nào nhưng kết quả là không thấy đâu thì ông ta không thể chịu đựng được cơn thịnh nộ đó.

“Thành Thánh Nguyệt!”

Tần Ninh nhìn thành trì quy mô rộng lớn phía dưới thì chậm rãi nói: “Trước tiên tìm một chỗ để nghỉ ngơi đi. Thương Hư, ngươi đi chào hỏi hoàng thượng đi. Dù sao thượng quốc Thánh Nguyệt cũng đứng thứ 2 trong 7 thượng quốc, thế nào cũng phải nể mặt mũi!”

“Vâng!”

Thương Hư khẽ gật đầu rời đi.

Nể mặt?

Trong mắt Tần Ninh, nào có nể mặt mấy gã này?

Theo suy đoán của Thương Hư, thì có lẽ Tần Ninh nhìn vật nhớ người, muốn đi dạo trong thành Thánh Nguyệt một lát.

“Không hổ là thượng quốc”.

Vân Sương Nhi không khỏi suýt xoa: “Công tử, công tử thấy vùng đất này, từ ngoài thành vào trong thành người đi kẻ lại tấp nập không dứt, mà cảnh giới Linh Luân, Linh Phách cũng liếc mắt là thấy”.

“Thượng quốc Thánh Nguyệt là thượng quốc thứ 2, sau đó là tới thượng quốc Kim Càn”, Diệp Viên Viên nhìn xung quanh, vẻ mặt cũng hơi thay đổi, nói: “Nhưng phồn hoa thế này khiến người ta hoa mắt chóng mặt, khiến ta vô cùng kinh ngạc”.

“Hai cô đi theo công tử ta, sau này có phúc hưởng thụ. Chỉ là thủ đô của thượng quốc thì tính gì? Cho dù là cương quốc, cổ quốc hay những cổ gia không ra mặt trên Cửu U thì đều có thể đi vào nhìn những cảnh tượng không thể tin được”.

“Cổ quốc?”

Vân Sương Nhi không nhịn được nói: “Công tử không nói đùa chứ?”

“Chưa từng nghe thấy trên Cửu U đại lục lại tồn tại cổ quốc!

“Nếu thật sự có tồn tại thì nó còn lớn mạnh tới đâu?”, Vân Sương Nhi không khỏi thắc mắc: “Không phải là có thể sánh với tứ đại tông môn đỉnh cấp sao?”

“Tứ đại tông môn đỉnh cấp thì tính là gì?”, Tần Ninh lại cười nói: “Thánh Đan các, không phải là tứ đại tông môn đỉnh cấp sao, cô thấy Thánh Đan các có yếu không?”

Nghĩ kỹ lại thì quả thực là như vậy.

Trong Thánh Đan các, lần trước đại sư Khương Vinh tới chi nhánh ở đế quốc Bắc Minh chính là linh đan sư thất phẩm. Linh đan sư thất phẩm chính là sức mạnh tồn tại vượt qua cảnh giới Thiên Võ. Nhưng cho dù là như thế thì hình như lão ta cũng chỉ là một vị trưởng lão trong Thánh Đan các.
Chương 332: Tiểu đan thần



“Thanh Thanh, dù sao cô cũng là công chúa thượng quốc Đại Minh, chắc cũng có hiểu biết về thượng quốc Thánh Nguyệt chứ?”

Tần Ninh nhìn Minh Thanh Thanh, mỉm cười nói: “Không bằng giới thiệu cho chúng ta xem chỗ nào ăn ngon, chỗ nào chơi vui đi?”

Thấy Tần Ninh nói chuyện với mình, Minh Thanh Thanh chợt cảm thấy căng thẳng không thôi. Cô ta siết chặt tay áo của Tần Hâm Hâm, cúi đầu xuống.

Cô ta đã nhìn thấy tận mắt, một vị cường giả cảnh giới Thiên Võ 1 biến, bị Tần Ninh hét một tiếng, vặn 1 tay nổ tung.

“Ta đáng sợ như thế sao?”, Tần Ninh mỉm cười, sải bước đi vào thành.

Toàn thành Thánh Nguyệt, ngựa xe đông như trẩy hội, người qua kẻ lại, khắp nơi đều lộ ra vẻ phồn hoa, thịnh vượng.

Trong thành trì rộng lớn, những người đi qua đi lại tỏa ra hơi thở có cao có thấp.

Tửu trang Thánh Nguyệt!

Nơi này chính là quán rượu xa hoa nhất trong thành Thánh Nguyệt, khách ở đây không phải quan chức thì cũng là quyền quý.

Một nhóm 6 người Tần Ninh lúc này tới tửu trang Thánh Nguyệt.

“Mấy vị công tử, tiểu thư mời vào!”

Một đầy tớ ăn mặc lịch sự, cử chỉ nhanh nhẹn, tươi cười mời mấy người Tần Ninh vào trong tửu trang.

“Đem rượu và thức ăn ngon nhất chỗ các ngươi lên đây”.

Tần Hâm Hâm vung tay, cười tươi nói.

“Xin mấy vị khách quý đợi chút!”

Ngồi trong đại sảnh, 4 phía rèm châu phủ kín, khiến người ta cảm thấy ý vị.

“Ninh ca, vừa rồi Thanh Thanh nói, đồ ăn và rượu ở đây ngon hơn quán rượu ở thượng quốc Kim Càn nhiều, nhưng giá thì cao ngất trời đây, hê hê…”

“Nhóc thối này, lo ăn đi!”

Tần Ninh mắng: “Lẽ nào, ta không trả nổi tiền sao?”

Nghe vậy, Tần Hâm Hâm lại cười toe toét.

Tần Ninh nói không sai. Chưa nói đến tài lực của mấy đế quốc lớn, chỉ cần một mình Thương Hư thôi, ngày nào cũng muốn tới đây ăn cũng không thành vấn đề.

Không lâu sau, một loạt đồ ăn ngon được bày lên bàn. Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng là lần đầu tiên được biết đến khung cảnh xa hoa như thế, bỗng chốc cũng có cảm giác thèm ăn.

Cho dù là cao thủ cảnh giới Địa Võ tầng 7 như Thiên Động Tiên thì lúc này cũng bị mê hoặc tới mức lặng lẽ nuốt nước bọt.

Tần Ninh nhìn mấy người, cười mà không nói.

“Tiểu thư Thanh Thanh!”

Tần Ninh nhìn Minh Thanh Thanh, cười nói: “Có một chuyện, ta vẫn luôn không hiểu, tại sao cô là công chúa của thượng quốc Đại Minh mà lại một mình xuất hiện ở đế quốc Bắc Minh?”

Nghe vậy, sắc mặt Minh Thanh Thanh hơi khó coi, nhìn sang Tần Hâm Hâm bên cạnh.

“Huynh, chuyện này…”

“Ăn đi, nhóc thối này, ta chỉ muốn hỏi thăm một chút, không ăn thịt cô ta đâu…”, Tần Ninh ngắt lời, cười nói nhìn Minh Thanh Thanh.

Lời này đã nói ra, Minh Thanh Thanh chỉ biết cúi đầu, thỏ thẻ nói: “Ta không đi một mình, có mấy hộ vệ cảnh giới Linh Phách đi cùng nhưng họ đều chết rồi”.

“Sau đó gặp được Hâm Hâm, chàng cứu ta, chăm sóc ta…”

Minh Thanh Thanh tiếp tục nói: “Tuy ta là công chúa thượng quốc Đại Minh, nhưng phụ hoàng không thích mẫu hậu của ta, cho nên cũng không yêu thương gì ta cả”, “Đúng 3 tháng trước, vì để hoàng huynh lấy được công chúa Cảnh Thục được chiều chuộng nhất của thượng quốc Cảnh Thiên mà phụ hoàng ta đã nói thái tử Cảnh Thượng hãy liên hôn với một vị công chúa của thượng quốc Đại Minh. Ta vốn cho rằng sẽ chẳng liên quan gì đến ta nhưng không ngờ, Cảnh Thượng lại chọn ta…”

“Sau đó, ta chạy trốn ra ngoài, nghe thấy tin tức Huyền Minh đại trận nên đã đến đế quốc Bắc Minh…”

Nghe vậy, Tần Ninh khẽ gật đầu, không nói nhiều.

Trên Cửu U đại lục, đế quốc và thượng quốc đang trỗi dậy không ngừng, do đó nếu muốn gia tăng và ổn định sức mạnh thì liên hôn là một việc vô cùng có lợi.

Như kế hoạch lúc đầu của Vân Khánh Tiêu chính là cho Vân Sương Nhi và Dương Khởi Nguyên liên hôn.

“Huynh, Cảnh Thượng đó là thái tử của thượng quốc Cảnh Thiên thì chuyện này, có khi nào khó xử lý không?”, Tần Hâm Hâm lo lắng nói.

“Không phải là họ vẫn chưa đính hôn sao?”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy thì đệ có cơ hội cạnh tranh công bằng, có gì mà không được?”

“Được, đệ tin huynh!”

Tần Hâm Hâm chợt thấy yên tâm hẳn, thoải mái mà ăn.

Thời gian trước, vì chuyện của Thư Nhã mà Tần Hâm Hâm suy sụp tinh thần, khiến thân hình mập mạp ngày một gầy hơn.

Gần đây mới thấy béo lên đôi chút.

Nhị thúc bảo cậu yên tâm tới học viện Thiên Thần đế quốc Bắc Minh tu luyện thì đương nhiên Tần Ninh phải luôn quan tâm tới cậu.

Tuy nói ký ức 9 đời 9 kiếp dung hòa, nhưng đời này, hắn chính là Tần Ninh, Tần Sơn, Tần Hải, Tần Hâm Hâm đều là anh em của hắn.

“Các người nghe thấy gì chưa? Ở phía Thánh Đan các có một vị thiên chi kiêu tử tới, tên là Thiên Sa Mạc. Người này chính là linh đan sư tứ phẩm thực thụ đấy. Mới 24 tuổi mà thôi, thật quá khủng khiếp”.

“Ta cũng nghe nói, người này vô cùng kiêu ngạo. Nghe nói, đã tới mấy thượng quốc, đặc biệt thách thức những linh đan sư cùng tuổi đồng cấp, nói là để… để cái gì ấy nhỉ…”

“Để tôi luyện đan tâm của mình!”

“Đúng đúng đúng, nhóc này quả thật là một kỳ tài, 24 tuổi mà đã là linh đan sư tứ phẩm thì đúng là yêu quái”.

“Ai nói không phải, nghe nói, tiểu đan thần của thượng quốc Thành Nguyệt chúng ta muốn ra tay rồi”.

Xung quanh vang lên tiếng bàn tán.

“24 tuổi, linh đan sư tứ phẩm, còn kém xa công tử”, Vân Sương Nhi không nhịn được mà lên tiếng.

Lần trước, Tần Ninh dung hợp, lửa luyện đan đã nâng tới cấp lam.

Đây chính là đẳng cấp lửa luyện đan chỉ có linh đan sư tứ phẩm mới có được.

Mà điều quan trọng nhất là, Tần Ninh tự học không cần thầy, hạ bút thành văn, rõ ràng mạch lạc.

Đến cả Khương Vinh, luyện đan sư cấp 7 cũng phải khách sáo với Tần Ninh.

Công tử nhà mình mới là yêu quái, kỳ tài thực thụ.

“Nghe nói tiểu đan thần lần này muốn thách thức đan thuật của Thiên Sa Mạc. Không thể bỏ qua chuyện hay này. Mấy vị, ăn cơm xong thì nhanh chóng đi xem thôi?”

“Tới chỗ nào?”

“Đương nhiên là trong chi nhánh của Thánh Đan các ở thành Thánh Nguyệt chúng ta rồi, đi muộn thì hết kịch hay mà xem đấy”.

“Được!”

Mấy người càng ngày càng xa rồi dần dần biến mất.

“Chúng ta cũng đi xem đi!”

Tần Ninh đứng lên, nhàn nhạt nói: “Con người ta có lòng yêu người tài, kỳ tài với nhân vật được gọi là tiểu đan thần kia chắc là cũng không kém nhỉ”.

“Được đấy, được đấy!”

Vân Sương Nhi cười nói: “Ta cũng muốn xem, hai người này có khiến người ta mong đợi bằng đan thuật của công tử hay không”.

Mấy người đứng dậy, chuẩn bị xuất phát.

Thánh Đan các có chi nhánh trên toàn Cửu U đại lục, cho dù là cương quốc, thượng quốc hay đế quốc.

Nhìn từ góc độ khác thì điều này cũng đủ để thấy sức mạnh của Thánh Đan các trên Cửu U đại lục.

Không lâu sau, mấy người xuất hiện bên ngoài Thánh Đan các.

Lúc này, trong đại sảnh tầng 1 Thánh Đan các, bên trong bên ngoài có nhiều người tới lui.

Mà ở trong cùng, trên một đấu trường, có hai thanh niên đang hiên ngang đứng đó.

Một người trong đó, mặc quần áo màu xanh, tóc dài búi sau đầu, dung mạo thanh tú, khiến người ta nhìn cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tuấn tú phi phàm.

Mà người kia thì có vẻ hơi gầy, dáng người cao, đôi mắt phương thật sự mê người, cũng là một thanh niên điển trai.

“Thiên Sa Mạc, lâu rồi không gặp!”, thanh niên tuấn tú kia cười nhạt nói: “Lần cuối ta và huynh so tài luyện đan, hình như là 5 năm trước nhỉ?”

Nghe vậy, mọi người đều sững sờ. Hóa ra, Thiên Sa Mạc và tiểu đan thần đã từng so tài luyện đan.
Chương 333: Ta không thấy thế

Thiên Sa Mạc cười thản nhiên: “Quả thực là như vậy, năm đó, ta thắng sát nút. Không biết năm năm rồi, đan thuật của huynh đã đạt tới trình độ nào rồi?”

“Cũng có thể luyện chế ra linh đan tứ phẩm, có lẽ còn kém huynh một chút!”

Nghe vậy, Thiên Sa Mạc thản nhiên cười nói: “Đã như thế thì phải ra chiêu để biết trình độ thật sự thế nào thôi, cuộc thi bắt đầu!”

“Được!”

Lúc này hai người đi tới hai bên đấu trường.

Thiên Sa Mạc cười lạnh nói: “Lần này, chúng ta so sài đan thuật, linh đan lựa chọn cũng là linh đan hạ đẳng tứ phẩm mà chúng ta khá quen thuộc, Thanh Phách đan!”

“Thanh Phách đan, có uy lực khôi phục thần phách với võ giả cảnh giới Linh phách, công hiệu cực mạnh, nhưng nếu linh dược có nhiều tạp chất thì dược hiệu của linh đan không chỉ bị hạn chế nhiều mà còn biến thành đan độc!”

Thiên Sa Mạc nói rất chi tiết: “Thẩm huynh, đã chuẩn bị xong chưa?”

“Mời!”

Hai người đi về lò luyện đan phía trước.

Để bảo đảm cuộc so tài về đan thuật là chính xác nên lò luyện đan, dược liệu sử dụng đều được lựa chọn đồng nhất.

Lúc này, mọi người đứng 4 phía, vây quanh đấu trường, trông vô cùng hứng khởi.

Cuộc đấu giữa thiên tài và thiên tài luôn dễ dàng thu hút tầm mắt của mọi người.

“Công tử Thẩm Văn Hiên vốn là thiếu trưởng tộc của Thẩm gia, thiên phú xuất chúng, lại là linh đan sư tứ phẩm, thật khiến người ta ngưỡng mộ”.

“Ai nói không phải chứ, Thẩm gia là đệ nhất thế gia của thượng quốc Thánh Nguyệt, Thẩm Văn Hiên lại không có bộ dạng kênh kiệu của công tử mà trái lại siêng năng học tập, là hình mẫu của thế hệ ta!”

“Thiên Sa Mạc cũng không đơn giản, nghe nói là đệ tử thiên tài trong Thánh Đan các, rất được xem trọng. Lần này ra ngoài khiêu chiến với các thiên tài đan thuật các nước, cũng là ý tứ của Thánh Đan các muốn tôi luyện hắn ta”.

Mọi người đứng bên dưới mang theo ánh mắt ngưỡng mộ nhìn lên đài.

Trận đấu này tuy chỉ là cuộc thi đan thuật đơn giản nhưng liên quan tới hai thiên tài lớn lại khiến mọi người quan tâm hơn rất nhiều.

Tần Ninh đứng phía dưới nhìn thủ pháp của hai người.

“Thanh Phách đan, linh đan tứ phẩm, thích hợp với võ giả cấp cảnh giới Linh Phách tầng 1 tới tầng 3. Tuy là hạ đẳng nhưng đan này luyện chế rất khó, không hề thua kém một số linh đan tứ phẩm trung đẳng, thượng đẳng”.

Ông què chậm rãi nói: “Hai người này, quả thật là xứng đáng với cái danh thiên tài!”

Tần Ninh không nói nhiều, chỉ yên lặng đứng xem.

Thời gian trôi qua từng chút, trận so tài của Thẩm Văn Hiên và Thạch Sa Mạc cũng dần đến hồi kết.

Hương thơm của đan dược cũng bay ra lan khắp nơi.

Sau đó, bàn tay của Thẩm Văn Hiên vung lên, mở vung lò luyện đan, một hương thơm thấm vào ruột gan lan ra khắp nơi.

“Đây mới là Thanh Phách đan thực thụ, ngửi cũng thấy khác biệt!”

“Phải chờ Khương đại sư kiểm định xong mới có thể xác định”.

“Đúng vậy, nghe nói, lần này Khương đại sư cũng tới. Lão ta kiểm định thì không ai dám nói gì”.

Mà ở bên kia, Thiên Sa Mạc cũng không vội vàng, bàn tay nhẹ nhàng mở nắp lò luyện đan, ước chừng trong mấy chục hơi thở, bàn tay hắn ta khẽ giơ lên.

“Được rồi!”

Nắp lò luyện đan mở ra, hơi thở khiến người ta say mê ào ạt dâng lên.

“Không hổ là thiên chi kiêu tử!”

Mọi người đều thầm xuýt xoa không thôi.

Thiên Sa Mạc vung bàn tay, đan dược kia lại lần nữa xuất hiện trong tay.

Hai người cùng luyện chế một viên Thanh Phách đan, linh đan tứ phẩm hạ đẳng.

Mà lúc này, ở một phía khác của đấu trường, một bóng người chậm rãi đi lên.

Nhìn thấy người này, Tần Ninh khẽ cười.

Khương Vinh!

Trước đây, ở đế quốc Bắc Minh, hai người cũng coi là có tiếp xúc.

“Lão hủ lại được phân xử lần này rồi!”

Khương Vinh đi lên trên đấu trường, nhận lấy linh đan trong tay hai người, kiểm định thật kỹ càng.

Hai viên Thanh Phách đan bên trái và phải. Xét về màu sắc thì linh đan của Thiên Sa Mạc tốt hơn một bậc.

Hơn nữa, theo kết luận của Khương Vinh, phần viền của Thanh Phách đan mà Thiên Sa Mạc luyện chế lúc này lại có một đường đan văn dần nổi lên.

“Nhanh xem, nhanh xem, xuất hiện đan văn kia!”

“Thật đấy, đó là đan văn…”

“Đan thuật của Thiên Sa Mạc đã đợt tới trình độ nào rồi? Thế mà luyện chế ra đan văn!”

Lúc này, mọi người đều xuýt xoa không thôi.

Bây giờ, hình như không cần so sánh nữa.

Kết quả đã rất rõ ràng rồi.

Khương Vinh cũng kinh ngạc và vui vẻ thấy rõ.

Đan văn là thứ được mệnh danh là vô cùng kỳ diệu.

Linh đan có thể xuất hiện đan văn thì đủ để chứng minh sức mạnh của linh đan sư.

Nhưng nghiệm đan thì vẫn phải làm hết trách nhiệm.

Khương Vinh đem hai viên linh đan, bóc ra một ít rồi cho vào miệng, nếm thật kỹ.

Linh đan bình thường có thể thử, trừ các loại linh đan đặc thù.

Một hồi lâu sau, Khương Vinh mới chậm rãi nói: “Ta tuyên bố, linh đan của Thiên Sa Mạc đã thắng!”

Lời này nói ra cũng không khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc.

Từ khi Thanh Phách đan của Thiên Sa Mạc xuất hiện đan văn thì đã đủ để chứng tỏ, đan thuật của Thiên Sa Mạc quả thật là rất tài giỏi.

Thẩm Văn Hiên lúc này chắp tay cười nói: “Đan thuật của Thiên huynh quả là thần kỳ, tại hạ bái phục!”

“Huynh đã nhường rồi!”

Thiên Sa Mạc khẽ cười, hơi khom lưng, tỏ ra khiêm tốn.

Không có gì nghi ngờ, hắn ta là kẻ chiến thắng.

“Đan của Thiên Sa Mạc tốt tới đâu, ta không thấy!”

Một tiếng cười nhạt vang lên, chợt thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Tất cả mọi người đều nhìn tới một phía dưới đài.

Tần Ninh mặc một bộ quần áo màu trắng, bên cạnh có Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi theo, càng khiến mọi người chú ý.

Bị nhiều người nhìn như vậy, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi chợt sững sờ.

Công tử nhà mình, hình như từ trước đến nay đều không thích quản chuyện nhỏ nhặt mà!

“Tiểu ca Tần Ninh!”

Nhìn thấy Tần Ninh, vẻ mặt đại sư Khương Vinh chợt tràn đầy vui mừng.

Lão ta có ấn tượng quá sâu sắc với Tần Ninh.

Một lần trò chuyện, thu lời tới cuối đời.

Sự hiểu biết và kiến thức về đan thuật của Tần Ninh, hoàn toàn không tương đồng với tuổi tác của hắn.

“Đại sư Khương Vinh, đã lâu không gặp!”

“Đã lâu không gặp!”

Khương Vinh nhìn Tần Ninh, chắp tay cười nói.

Cảnh tượng này khiến mọi người kinh ngạc.

Thiên Sa Mạc kia cũng vô cùng sửng sốt.

Khương Vinh chính là linh đan sư thất phẩm, trong Thánh Đan các bọn họ có thể gọi là quyền cao chức trọng, hơn nữa, bản thân là luyện đan sư nên từ trước tới nay cũng có một chút kiêu ngạo.

Nhưng khi nhìn thấy Tần Ninh thì sự kiêu ngạo trong lòng đại sư Khương Vinh lại tan thành mây khói.

Hắn vẫn tỏ thái độ như lần đầu tiên nhìn thấy đại sư Khương Vinh.

Ngay cả khi nhìn thấy các chủ cũng chưa thấy đại sư Khương Vinh lịch thiệp như thế.

“Ngày đó từ biệt, lão phu đã sớm muốn gặp lại tiểu ca Tần Ninh rồi”, Khương Vinh thật tâm nói: “Không ngờ tới thành Thánh Nguyệt mà lại gặp tiểu ca!”

“Khương đại sư khách sáo rồi!”

Hai người xưng hô với nhau trông có vẻ rất quen thuộc lại càng khiến người ta kinh ngạc.

“Ngươi vừa nói, không thấy ta thắng là có ý gì?”, Thiên Sa Mạc lúc này kiêu ngạo nói.

Hắn ta 24 tuổi mà đã là linh đan sư tứ phẩm thực thụ. Bị người khác nghi ngờ như vậy thì trong lòng cảm thấy không thoải mái.

“Thiên Sa Mạc, không được vô lễ!”

Khương Vinh trách cứ nói: “Về kỹ năng đan thuật của tiểu ca Tần Ninh, lão phu cũng tự hổ thẹn không bằng. Con đường đan thuật như một đại dương mênh mông, vô tận, không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác!”

Cái gì?

Lời này vừa nói ra khiến mọi người lại càng thêm kinh ngạc.

Khương Vinh là ai, trên Cửu U đại lục có thể coi là linh đan sư uy danh lừng lẫy.

Thế mà khi đối diện với Tần Ninh lại nói ra câu hổ thẹn không bằng. Tần Ninh này, rốt cuộc là ai?
Chương 334: Làm đồ nhi của ta, thế nào?

Thiên Sa Mạc hừ một tiếng nói: “Đến đại sư Khương Vinh đã nói rồi, Thanh Phách đan của ta đẳng cấp hơn so với Thanh Phách đan của Thẩm Văn Hiên, lẽ nào ngươi còn có cách nhìn khác? Mời cao minh bày tỏ nhận định!”

Thẩm Văn Hiên lúc này cũng lấy làm tò mò.

Đan thuật của Thiên Sa Mạc quả thật rất giỏi, lời nói của Tần Ninh thật sự khiến người khác lấy làm lạ.

“Tức giận thế làm gì? Đan thuật của ngươi thế nào thì trong lòng tự biết rõ. Nếu ta nói lung tung thì sẽ xin lỗi ngươi!”

Lời nói của Tần Ninh tuy khách sao nhưng bộ dạng kia thì không hề mang chút khách sáo nào.

Mà giống như đang nói, đức hạnh của ngươi thế nào mà trong lòng ngươi còn không biết sao?

“Hừ! Lắng tai nghe cao kiến!”

Thiên Sa Mạc hừ một tiếng, tức giận tích đầy lồng ngực.

“Không đến mức cao kiến, chỉ là nói ra cách nhìn của ta mà thôi!”

Tần Ninh nhìn Khương Vinh, cười nhạt nói: “Không biết Khương đại sư có từng nghe đến một loại dược liệu tên là… cỏ Bạch Sắc!”

Nghe vậy, Khương Vinh không biết sao mà nói: “Cỏ Bạch Sắc vốn có lá cỏ màu xanh, nhưng gặp nước thì hóa thành màu trắng, thông thường chỉ dùng làm dược liệu để luyện chế một số linh đan nhất phẩm, nhị phẩm”.

“Đúng vậy, nhưng cỏ Bạch Sắc không gặp nước mà là gặp… bột linh thạch thì sao?”

“Gặp bột linh thạch…”

Khương Vinh hơi giật mình, trong lòng như có suy nghĩ.

“Ngươi… rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

Thiên Sa Mạc lúc này tỏ rõ vẻ hoảng loạn, hậm hực nói.

Nhưng rất rõ ràng là câu nói không đủ sức nặng.

Tần Ninh nhìn Thẩm Văn Hiên, cười nói: “Trên người ngươi có cỏ Bạch Sắc không?”

“Có…”

Thẩm Văn Hiên lập tức lấy ra một cây cỏ Bạch Sắc, đưa cho Tần Ninh.

Tần Ninh cũng không nói nhiều, bàn tay vung lên, một viên linh thạch bị đập vỡ.

Linh thạch vỡ nát thành bột phấn, vẩy lên cỏ Bạch Sắc.

Sau đó, phiến lá của cỏ Bạch Sắc đã hóa thành tro bụi bay bay. Tần Ninh thu lấy đám tro đó, nhìn Thanh Phách đan trong tay đại sư Khương Vinh.

Đó là Thanh Phách đan không có đan văn, chính là do Thẩm Văn Hiên luyện chế ra.

Bàn tay Tần Ninh vẩy một nắm tro kia lên Thanh Phách đan.

Lúc này, vẻ mặt Thiên Sa Mạc tái mét.

Sau đó, trên bề mặt đan dược của Thẩm Văn Hiên cũng hiện lên đan văn.

“Đây là…”

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì sửng sốt.

Đây quả là hóa mục nát thành thần kỳ, thế mà lại có đan văn xuất hiện.

“Mọi người đừng kinh ngạc”, Tần Ninh cười nhạt nói: “Thuật che mắt mà thôi, là do cỏ Bạch Sắc kết hợp với bột linh thạch. Nếu như vậy thì đan văn này là giả!”

Thiên Sa Mạc lúc này vô cùng hoảng loạn, thẹn quá hóa giận mà nói: “Ngươi làm vậy là làm giả, nhưng ngươi không thể nói là ta làm giả”.

“Ngươi có phải làm giả hay không thì không phải rất đơn giản sao? Lấy nước ra đây, ngươi dám cho tay ngươi vào nước không?”

“Nếu nước biến màu thì…”

Lời vừa nói ra khiến mọi người chợt hiểu rõ.

Nếu nước đổi màu thì Thiên Sa Mạc đã tiếp xúc với cỏ Bạch Sắc.

Đan văn đó chính là giả!

“Ngươi bảo ta làm thì ta phải làm sao?”, Thiên Sa Mạc không nhịn được thét lên: “Khương đại sư, thằng nhãi này nói láo”.

“Nếu ngươi không làm chuyện hổ thẹn thì hà tất phải sợ hắn?”, Khương Vinh lạnh lùng nói.

“Khương đại sư…”

Thiên Sa Mạc cũng tỏ ra lạnh lùng.

Sau đó hắn ta nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt bắn ra lửa.

“Ta nhớ kỹ ngươi rồi đấy!”

Thiên Sa Mạc không nói hai lời mà xoay người rời đi.

Đi như vậy chính là thừa nhận, hắn ta đã thật sự làm bậy.

Mọi người đứng xem chợt thấy kinh ngạc.

Không ngờ, đường đường là Thiên Sa Mạc, linh đan sư tứ phẩm, thiên chi kiêu tử của Thánh Đan các mà lại làm ra chuyện như thế.

Quả là một sự sỉ nhục!

“Quả nhiên, Tần công tử có con mắt tinh tường, kiến thức uyên bác!”

Khương Vinh chắp tay nói: “Đa tạ Tần công tử”.

“Bây giờ, ta tuyên bố, Thẩm Văn Hiên đã giành chiến thắng trong trận tỉ thí này. Các vị, đệ tử Thiên Sa Mạc của Thánh Đan các ta dám làm bậy, lần này Khương Vinh ta phải bẩm báo lại tông môn, dạy dỗ hắn ta thật tốt!”

Khương Vinh nhìn mọi người, cúi mình thật sâu.

Mọi người cũng cung kính trả lễ.

Nhân phẩm của Khương Vinh thì mọi người đều biết, trên toàn Cửu U đại lục cũng mang tiếng thơm là người chính trực.

Chỉ là càng có nhiều người đổ dồn ánh mắt về phía Tần Ninh.

Tại sao gã này lại nhìn ra trò quỷ của Thiên Sa Mạc, trong khi đại sư Khương Vinh còn không nhìn ra?

Xem xong kịch hay, mọi người cũng dần tản đi.

Thẩm Văn Hiên lúc này nhìn Tần Ninh, chắp tay nói.

“Vị công tử này, tại hạ còn một chuyện không hiểu, không biết công tử có thể giải đáp cho tại hạ không?”

Thẩm Văn Hiên vô cùng khách sáo nói.

“Đừng nói một điều, mà 100 câu hỏi, 1 ngàn câu hỏi ta cũng có thể trả lời cho ngươi!”, Tần Ninh cười nheo mắt nhìn Thẩm Văn Hiên, giống như con sói xám đang lừa gạt con cừu nhỏ: “Chỉ cần ngươi đáp ứng 1 điều kiện của ta!”

“Hả?”

“Làm đồ nhi của ta, thế nào?”

Tần Ninh cười nói.

Lời này nói ra khiến Thẩm Văn Hiên sửng sốt.

Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thiên Động Tiên cũng sững sờ.

Đại sư Khương Vinh thì giật nảy mình.

Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi hiểu rõ về đan thuật của Tần Ninh.

Các cô đi theo Tần Ninh mấy tháng, Tần Ninh định kỳ sẽ tự tay luyện chế linh đan phù hợp với các cô. Đó đều là những linh đan không có bán trên thị trường, cho dù là có thì hiệu quả cũng không thể so sánh được với linh đan mà Tần Ninh luyện ra.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, mỗi viên linh đan sẽ đều mang theo đan văn.

Cho dù là Thánh Tâm Duệ, Tần Ninh cũng chỉ miễn cưỡng thu làm đan đồng mà thôi.

Nhưng đối với Thẩm Văn Hiên, Tần Ninh lại mở miệng ra là muốn thu làm đồ nhi.

Đây là lần đầu tiên tình huống này xảy ra.

Thẩm Văn Hiên cũng ngàn vạn lần không ngờ tới.

Một thiếu niên 16, 17 tuổi, trông còn nhỏ hơn hắn ta mấy tuổi mà lại mở miệng muốn thu nhận hắn ta làm đồ đệ.

Tuy hắn ta khiêm tốn, nhưng cũng có lòng tự kiêu.

Với tư cách là tiểu đan thần danh tiếng lừng lẫy của thượng quốc Thánh Nguyệt, rất nhiều người phải tôn trọng, nịnh nọt hắn ta.

Cho dù là sư tôn cũng khen ngợi hắn ta không ngừng.

Nhưng bây giờ Tần Ninh vừa mở miệng lại muốn nhận hắn làm đan đồ.

Đây quả thật là chuyện khiến người ta cảm thấy khó tin.

Nhưng hắn ta vốn là người rất lịch sự, lễ độ nên chỉ nhìn Tần Ninh cười nói: “Đa tạ ý tốt của công tử. Nhưng ta đã có sư tôn rồi!”

“Ồ?”

Nghe vậy, Tần Ninh khẽ cười nói: “Từ cổ chí kim, danh sư xuất cao đồ, mà đồ đệ có thiên phú thì nên chọn sư tôn lợi hại mới đúng”.

“Sư tôn của ngươi không bằng thứ mà ta dạy cho ngươi đâu. Cho nên, ngươi cứ đi theo ta đi!”

Nghe vậy, đám người vẫn chưa đi hết liền đồng thanh phá lên cười.

“Vị tiểu ca này chắc không biết, sư tôn của hắn ta là ai hả?”

“Đúng vậy, công tử Thẩm Văn Hiên chính là thiếu trưởng tộc Thẩm gia. Mà Thẩm gia chính là đệ nhất thế gia của thượng quốc Thánh Nguyệt. Cha của Thẩm công tử cũng là sư tôn của hắn ta. Chính là đan sư đứng đầu thượng quốc Thánh Nguyệt, quyền cao chức trọng”.

“Cha của Thẩm công tử chính là đại sư Thẩm Thiên Trầm, chính là linh đan sư ngũ phẩm mà đương kim bệ hạ vô cùng coi trọng”.

Đám người lúc này đang ha ha cười lớn, không coi chuyện này ra gì.

“Hóa ra là như thế, cha ngươi là sư tôn của ngươi. Vậy thì chuyện đó dễ xử lý rồi!”, Tần Ninh cười nhạt nói: “Chuyện này ta sẽ bàn với cha ngươi, cũng không coi là cướp đồ nhi của ông ta, làm đồ nhi của ta thì sau này, nhất định ta sẽ dạy ngươi trở thành linh đan sư cửu phẩm!”
Chương 335: Rất giống một người

Lời này nói ra, hội trường liền trở nên ồn ào.

Một vài linh đan sư có mặt ở đây thì không khỏi lắc đầu, đều coi như là một câu chuyện cười.

Linh đan sư cửu phẩm?

Cả cái Cửu U Đại Lục này, hàng chục ngàn năm qua, số người có thể trở thành linh đan sư cửu phẩm ít đến vô cùng.

Mà ai cũng đều là nhân vật lớn danh chấn kim cổ.

Nhưng trong miệng ở Tần Ninh, linh đan sư cửu phẩm giống như một việc ai muốn làm thì làm vậy.

“Cảm ơn ý tốt của Tần công tử!”

Thẩm Văn Hiên vẫn là bộ dáng lịch sự như cũ, chắp tay nói: “Tại hạ còn có việc khác, xin cáo từ!”

Tần Ninh từ từ nói: “Ngươi cứ cân nhắc đi, ta không dễ dàng đi nhận người khác làm đồ đệ đâu. Lần này muốn nhận ngươi, không phải vì thích thiên phú của ngươi, mà là coi trọng con người ngươi. Ngươi rất giống một người, một người bạn cũ của ta”.

Thẩm Văn Hiên gật đầu rồi quay đi.

Đại sư Khương Vinh lúc này mới tiến lên, cười nói: “Tần công tử cũng đừng lấy làm lạ, ta đã từng đến thượng quốc Thánh Nguyệt rồi, Thẩm Văn Hiên này đúng là có thiên phú rất cao!”

“Nhưng với kiến thức của Tần công tử thì thu hắn ta làm đồ đệ cũng không tệ”.

Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta sẽ thu phục được người này!”

“Tần công tử”.

Đại sư Khương Vinh chắp tay mỉm cười: “Nếu công tử đã coi trọng thiên phú Thẩm Văn Hiên, hay là... công tử cân nhắc ta nữa đi?”

Lời này nói ra, sắc mặt Tần Ninh trở nên quái lạ, mà Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở bên cũng rùng hết cả mình.

Khương Vinh đang đùa à?

Cho dù đan thuật của Tần Ninh có lợi hại đến mức nào đi nữa thì Khương Vinh cũng chỉ mới gặp Tần Ninh có một lần, nói chuyện một lần, chưa đến mức phải tình nguyện nhận làm đầy tớ cho Tần Ninh chứ?

“Haha... Ta đùa, đùa ấy mà!”

Khương Vinh cười lớn: “Tiểu ca Tần Ninh, chúng ta đã lâu không gặp, có thể ngồi xuống làm chén trà không?”

“Cũng được!”

Cùng lúc đó, ở một bên khác, sắc mặt của Thiên Sa Mạc thì lạnh lùng đến đáng sợ.

“Tra cái tên này cho ta, Tần Ninh, ta phải biết mọi thứ về hắn”.

Thiên Sa Mạc kiêu căng nói: “Ta phải xem xem người này rốt cuộc là ai. Nếu không phải là người đến từ U Minh Tông, Đại Nhật Thần Giáo, Thánh Vương Phủ hay Kiếm Các thì ta sẽ tự tay chém chết hắn”.

Thiên Sa Mạc là thiên tài, điều này không có gì phải nghi ngờ.

Nhưng cũng chính vì thế mà hắn ta không thể thất bại ở bất kỳ cuộc tỉ thí nào.

Cho nên, lần này đấu với Thẩm Văn Hiên, hắn ta không nắm chắc, nên mới nghĩ đến biện pháp này.

Hắn ta cứ tưởng mình đã che giấu rất thành công, đến đại sư Khương Vinh còn không nhìn ra được thì ai đoán nổi chứ?

Nhưng Tần Ninh lại nhìn ra!

Tên nhãi này thật sự quá đáng ghét!

Là thiên tài, hắn ta bị mất mặt, Tần Ninh, phải chết.

Đại sư Khương Vinh và Tần Ninh cùng đi với nhau, tìm một chỗ tĩnh lặng trong thành Thánh Nguyệt uống trà, ngồi đối diện với nhau.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng hai bên, Thiên Động Tiên đứng bên cạnh, híp mắt nhìn, không nói lời nào.

Khương Vinh nhìn Tần Ninh, cũng âm thầm cảm thán.

Tần Ninh của ngày xưa mới chỉ là cảnh giới Linh Hải, hôm nay đã trở thành cảnh giới Linh Luân rồi.

Sự thăng cấp này đúng là quá khủng bố.

“Nhiều tháng không gặp, sự tăng cấp của Tần công tử còn hơn cả những thiên tài tuyệt thế trong Cửu U Đại Lục, thật sự khiến người ta bội phục”.

Khương Vinh nói lời thật lòng.

“Có là gì đâu, hai tì nữ của ta còn đáng sợ hơn nhiều”.

Khương Vinh nhìn Diệp Viên Viên thì mới phát hiện nàng có hơi thở của cảnh giới Linh Phách tầng năm.

“Đây...”

Khương Vinh càng thấy đáng sợ hơn.

“Không hổ là tư chất hoàng thể mà!”

Nói vậy, nhưng Khương Vinh lại càng coi trọng Tần Ninh hơn.

Dù gì thì Tần Ninh cũng từng là võ giả Tinh Mệnh, nhưng hiện tại chỉ là một phàm nhân, hơn nữa cũng không có thể chất đặc thù gì, nâng cấp đến cảnh giới này đã là quá kinh khủng rồi.

“Tiểu ca Tần Ninh, lần trước tạm biệt vội vàng, có nhiều chuyện ta vẫn muốn bàn luận”.

Tần Ninh cười nhạt: “Được, ta cũng có mấy việc muốn nói chuyện với đại sư Khương Vinh đây!”

Hai người ngồi đối diện nhau, nói chuyện thật lâu.

Cuộc nói chuyện này mãi đến hoàng hôn mới kết thúc.

Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều buồn ngủ vô cùng.

Những gì Tần Ninh và Khương Vinh nói toàn là về đan thuật, nhưng bọn họ có hiểu gì đâu.

Nhưng nhìn nụ cười của Khương Vinh thì có thể đoán được lần này Khương đại sư này cũng được giải đáp không ít.

“Cảm ơn Tần công tử rất nhiều!”, Khương Vinh khách sáo cúi người nói.

Tần Ninh nhận lấy, coi như là điều đương nhiên.

“Ban nãy tiểu ca Tần Ninh nói là có chuyện cần hỏi sao?”

“Ừm!”

Tần Ninh lãnh đạm nói: “Hiện giờ trong Cửu U thì ai là mạnh nhất?”

“Haha...”

Khương Vinh tưởng là Tần Ninh muốn thoát khỏi sự giao tranh giữa các đế quốc và thượng quốc, đi lên Cửu U nên mới hỏi. Lão ta bèn cười, đang chuẩn bị đáp lời thì Tần Ninh lên tiếng tiếp.

“Đại Nhật Thần Giáo tu Đại Nhật thiên quyết, có ai đã vượt qua được cảnh giới Hóa Thần chưa?”

“Thánh Vương Phủ, lấy khí Thánh Vương luyện thể, có ai đã luyện thành thể phách mạnh mẽ vượt qua thánh thể chưa?”

“U Minh Tông luyện U Minh quỷ quyết, đã có ai luyện đến tầng cuối cùng chưa?”

“Mười ba thức Thiên Kiếm của Kiếm Các, đã có ai lĩnh hội đến cực đỉnh và được danh xưng kiếm tôn chưa?”

Tần Ninh nói ra một loạt khiến Khương Vinh không khỏi sững sờ.

Đây đều là các tuyệt học của bốn đại tông môn trong Cửu U, số người biết rất ít, nhưng Tần Ninh lại nói ra được hết.

“Làm sao? Ta nói không đúng hả?”, Tần Ninh lạnh nhạt hỏi.

“Đúng!”

Đại sư Khương Vinh cười đáp: “Nhưng trong Cửu U, thế lực của bốn đại tông môn rất mạnh, có thể nói là đứng đầu, danh chấn tứ phương, không phân cao thấp”.

“Ồ? Thế mấy chục ngàn năm qua, cả bốn đại tông môn đều không có nổi một người vượt qua cảnh giới Hóa Thần sao?”

“Theo ta biết thì không có...”

Tần Ninh chau mày, lại nói: “Thế còn thế gia Hoàng Phủ cũng phải có chứ? Hay là cổ gia Lĩnh Nam, chẳng lẽ cũng không có luôn?”

Lời này nói ra, Khương Vinh đã hoàn toàn kinh ngạc.

Thế gia Hoàng Phủ.

Cổ gia Lĩnh Nam.

Hai đại gia tộc này chính là những gia tộc lớn mạnh có truyền thừa hàng chục ngàn năm.

Hơn nữa, đừng nói đến Cửu U, tính trên cả Cửu U Đại Lục này cũng rất ít người biết đến.

Ấy thế mà Tần Ninh lại biết, thật quá sức kinh ngạc.

“Thế gia Hoàng Phủ và cổ gia Lĩnh Nam trước giờ không xuất hiện trước mặt thế nhân, các đệ tử ra ngoài tu luyện cũng chỉ chuyên tâm tu luyện, nên có rất ít tin tức về bọn họ”.

Khương Vinh đáp.

Ai cũng biết trên Cửu U này có bốn đại tông môn là đỉnh thiên lập địa, không ai sánh bằng, nhưng có mấy ai biết đến những gia tộc lớn mạnh đang ẩn tàng bên trong Cửu U chứ?

Thực lực của bọn họ cũng chưa từng để lộ ra ngoài.

Nhưng rốt cuộc bọn họ lớn mạnh cỡ nào chứ, dù là bốn đại tông môn thì cũng không dám dễ dàng đi khiêu chiến.

“Thôi bỏ đi...”

Tần Ninh xua tay, không nói nhiều nữa.

Xem ra trong Cửu U này, khi hắn và tên nhóc Thanh Vân rời đi thì rốt cuộc là kẻ nào đã đối phó với hai đồ tôn của hắn. Hắn phải đích thân tra rõ chuyện này mới biết được.

Lúc này, ánh mắt Khương Vinh nhìn Tần Ninh cũng thêm một chút thần bí.

“Tiểu ca Tần Ninh, lão phu còn một câu nữa, tuy không nên nói nhưng vẫn muốn nói ra”.

Lão ta khách khí nói: “Với thiên phú của tiểu ca Tần Ninh, tốc độ tăng cấp cảnh giới tu nhanh như thế, mà đan thuật thì lại là tạo hóa thông thiên, không biết Tiểu ca Tần Ninh có hứng thú đến Thánh Đan các làm một trưởng lão hay không?”. Lời này nói ra khiến Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng há hốc miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK