Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 946: Giang Bạch ra tay

Dã tâm của người này thật lớn.

Người mạnh nhất ở đây thuộc về Thiên Vấn tông, tông chủ Thiên Vấn Hành của Thiên Vấn tông là một nam tử khá khôn khéo.

Cảnh giới Sinh Tử tam kiếp!

Mạnh hơn Tả Cương Thanh không ít.

Mà bây giờ Tả Cương Thanh lại mở miệng nói bắt tay, đúng là những người khác không thể ngăn cản hai tông môn lớn bắt tay được.

Nếu Thiên Vấn Hành không đồng ý, vậy Tả Cương Thanh hoàn toàn có thể bắt tay với những tông môn khác để đuổi Thiên Vấn tông mạnh nhất ra trước.

Câu hỏi này chính là cho thấy thái độ của mình.

Thiên Vấn Hành mỉm cười, nói: “Thiên Vấn tông chúng ta lấy năm quả, Bách Luyện tông các ngươi lấy bốn quả, những người khác tranh một quả!”

Thiên Vấn Hành cũng không ngốc.

Thiên Vấn tông mạnh hơn Bách Luyện tông một bậc, vì sao lại phải giống như Bách Luyện tông chứ?

“Được thôi!”

Tả Cương Thanh cười gật đầu.

“Không được!”

Lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên.

Đám người nhìn lại theo tiếng, chỉ thấy một bóng người đứng trước sơn cốc.

“Ngươi là ai?”

Tả Cương Thanh nhìn thanh niên có dáng người cao ráo, mái tóc dài màu lam nhạt, khuôn mặt yêu dị kia, hơi nhíu mày.

“Các ngươi không thể động vào cái cây này được!”

Lúc này Giang Bạch cau mày nói.

“Ngươi không nói không thể động là không thể động ư?”

Nghe thấy vậy, Tả Cương Thanh hừ một tiếng.

Bóng người lóe lên, Tả Cương Thanh sải bước ra giữa, khí tức trên người bỗng nhiên xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp phải vượt qua hai lần khảo nghiệm kiếp nạn, mạnh hơn cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp không chỉ gấp mười lần.

Tả Cương Thanh tung ra một quyền.

Thấy cảnh này, Giang Bạch nhăn mày lại.

Hắn ta phất tay, đột nhiên có một màn nước bảo vệ trước người.

Bóng người Giang Bạch đứng yên không nhúc nhích bên trong màn nước.

Lúc này Tả Cương Thanh tung ra một quyền, mặc dù quyền ảnh rất mạnh, thế nhưng trong lúc tung ra cũng bị gián đoạn, không có cách nào tới gần Giang Bạch được.

Lúc Tả Cương Thanh đang đánh ra một quyền mạnh nhất, một sức mạnh cực lớn bỗng nhiên bắn ngược ra, đập vào nắm tay của Tả Cương Thanh.

Một tiếng phịch đột nhiên vang lên, cả người Tả Cương Thanh lùi lại.

Hiển nhiên sức mạnh bắn ngược này có cường độ không nhỏ, sắc mặt Tả Cương Thanh trắng nhợt, kêu lên một tiếng đau đớn.

Lúc ông ta về phía Giang Bạch, sắc mặt đã trở nên nghiêm túc hơn.

Người trẻ tuổi này đúng là không đơn giản.

Cảnh giới cao hơn ông ta.

Lúc này, những người khác cũng đã nhìn ra Giang Bạch không giống bình thường, càng không dám lên tiếng.

“Xem ra, lần này có không ít thiên tài có tư chất xuất sắc đến Tử Hiên Các!”

Lúc này tông chủ Thiên Vấn Hành của Thiên Vấn tông bước ra, nhìn về phía Giang Bạch.

“Để bản tông chủ ra học hỏi thực lực của ngươi một chút!”

Thiên Vấn Hành vừa nói xong liền sải bước ra.

Dưới chân ông ta như xuất hiện một con đường lớn.

Con đường lớn này cứ như kéo dài tới chân trời, lao thẳng lên chín tầng trời, huyền diệu đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Trong nháy mắt, bóng người Thiên Vấn Hành đã đi từ một đầu con đường đến một đầu khác.

Cả người ông ta giống như một ngọn núi cao, ép lên trên người Giang Bạch.

Thấy cảnh này, Giang Bạch không hề hoang mang mà vung tay ra một lần nữa.

Ngay lập tức, một con sông lớn hiện ra dưới chân Giang Bạch, khí thế hung dữ lao thẳng về phía Thiên Vấn Hành.

Sức mạnh lại bắn ngược.

Một núi một sông.

Long hổ tranh chấp.

Lúc này hai người đang phát ra khí thế mạnh nhất.

Thiên Vấn Hành, cảnh giới Sinh Tử tam kiếp.

Mà lúc này đám người lại phát hiện ra, khi Giang Bạch sử dụng hết sức lực thì cũng là cảnh giới Sinh Tử tam kiếp.

Thế nhưng dần dà, rồng nước đã lao ra cắn xé móng sắc của hổ dữ, chiếm ưu thế.

Thiên Vấn Hành cũng không phải là đối thủ của hắn.

Lúc này tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Thiên Vấn Hành cảnh giới Sinh Tử tam kiếp, là tông chủ Thiên Vấn Tông ở vùng đất Nam Giang, nổi tiếng khắp Bắc Lan.

Thế mà bây giờ cũng không phải là đối thủ.

Rốt cuộc thanh niên này có lai lịch ra sao mà lại mạnh như thế?

Lúc này tất cả mọi người gần như không thể tin được.

“Các ngươi không thể động vào cây Bồ Đề Linh Tử này được!”

Giang Bạch bình thản nói một lần nữa.

Dáng vẻ không mừng không giận, cứ như không có chuyện gì có thể thay đổi thái độ và quyết tâm của hắn ta.

“Ngươi muốn chết!”

Trong chớp mắt, hai người Tả Cương Thanh và Thiên Vấn Hành nhìn nhau một cái rồi lập tức lao ra.

Uỳnh...

Lúc này ba bóng người lao vào đánh nhau.

Giang Bạch vẫn rất thản nhiên, khí tức trầm ổn, giống như cho dù hai người kia có bắt tay nhau cũng không thể làm gì được hắn ta vậy.

Một màn này khiến tất cả mọi người phải dừng hô hấp.

Bá chủ Bách Luyện tông - Tả Cương Thanh.

Tông chủ Thiên Vấn tông - Thiên Vấn Hành.

Hai người này không có ai mà không phải nhân vật lớn, cao thủ chỉ cần dậm chân một cái là toàn bộ Bắc Lan đều run sợ cả, thế nhưng giờ phút này bọn họ lại bị một thanh niên không biết lai lịch chống lại.

“Bách Luyện Thiên Quyền!”

“Thiên Vấn Đạo Phi Chưởng!”

Lúc này hai người đều hét to một tiếng.

Ầm ầm…

Từng tiếng nổ không ngừng vang lên.

Chỉ là Giang Bạch vẫn đứng thẳng tắp giống như một cây tùng, cho dù bọn họ có giống gió đông nam tây bắc như thế nào thì hắn ta vẫn cứ lù lù bất động.

Lúc này đám người Tần Ninh cũng đã đến nơi.

Phúc Lão thấy cảnh này thì không nhịn được ngạc nhiên nói: “Linh khí xung quanh người này ẩn chức sức lực thủy linh, lấy mềm thắng cứng”.

“Đòn tấn công của hai người Tả Cương Thanh và Thiên Vấn Hành đều là mạnh mẽ nhanh chóng, mà đòn tấn công của hắn ta lại vô cùmg mềm dẻo, nếu hai người này cứ tiếp tục đánh nữa thì chắc chắn sẽ phải thua”.

Vạn Khuynh Tuyết nghe thấy vậy, sắc mặt biến hóa mấy lần liền.

Tần Ninh đúng là một người không đơn giản.

Lý Nhàn Ngư là đồ đệ của Tần Ninh, lại xuất hiện vãng sinh đồng, chắc chắn sau này sẽ là bá chủ nổi tiếng một phương, cái thế hào hùng, thậm chí còn trở thành Thiên nhân, Vương giả.

Mà Giang Bạch đột nhiên xuất hiện này càng thêm sâu xa khó dò.

Tần Ninh nhìn về một gốc cây cổ thụ phía giữa sân, lẩm bẩm nói: “Cây Bồ Đề Linh Tử, thế mà nơi này lại có thể mọc ra cây Bồ Đề Linh Tử”.

“Một cây Bồ Đề, một vạn năm”.

Tần Ninh cười nói: “Khó trách hai người này lại liều mạng như vậy”.

Ầm…

Tần Ninh vừa nói xong, Giang Bạch đã vung hai tay ra, hai cái bong bóng nổ tung trong khoảnh khắc.

Sắc mặt hai người Tả Cương Thanh và Thiên Vấn Hành trắng nhợt, thi nhau rút lui.

Giang Bạch hờ hững nói: “Bây giờ thì ra ngoài!”

Vèo…

Sau đó bỗng có một tiếng xé gió cực nhanh vang lên.

Tiếp theo là một tiếng nổ vang.

Trong chớp nhoáng này, biến hóa quá nhanh khiến ai cũng không thể ngờ được.

Giang Bạch kịp phản ứng đầu tiên, thế nhưng lồng ngực hắn ta lại bị cào rách, máu tươi chảy đầm đìa.

Giang Bạch phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt vốn dĩ trắng nõn lúc này lại trở nên rất tái nhợt.

Bóng người kia lại lao lên lần nữa.

Sắc mặt Giang Bạch lạnh lẽo, xoay người đấm ra.

Ầm…

Hai quyền va nhau, cả người Giang Bạch lui lại, phun ra từng ngụm máu tươi.

Ầm!

Lúc này một bóng người rơi xuống đất, cả mặt đất đều phải chấn động, xuất hiện từng vết nứt dưới chân người kia.

Là ai?

Đám người kinh ngạc hết lần này đến lần khác.

Hai kẻ mạnh của tông môn lớn là Tả Cương Thanh và Thiên Vấn Hành đã suy yếu, còn có ai có thể ra tay đánh lén làm Giang Bạch bị thương nặng vào lúc này được?

Dần dà, bóng người kia vung tay áo xuống, để lộ ra một khuôn mặt vô cùng già nua.

“Tả Đồ Phu!”

Trong đám người, một vài lão già run rẩy chỉ tay ra, lên tiếng nói.

Tả Đồ Phu!

Trong nháy mắt, cái tên này đã khiến đám người vô cùng sợ hãi.

Một vài võ giả thế hệ trẻ tuổi ở trên sân lại cực kì kinh ngạc.

Tả Đồ Phu là ai?

Bọn họ chưa nghe nói bao giờ.

Mà lúc này, có những người già lại ngây ra, vẻ mặt hoảng sợ, giống như đang đắm chìm trong hồi ức đáng sợ nào đó.
Chương 947: Sao mà chảnh chọe thế không biết

"Tả Đồ Phu là ai vậy Phúc Lão?"

Vạn Khuynh Tuyết cũng tò mò hỏi.

Lúc này, Vạn Phúc thở sâu một hơi mới chậm rãi đáp: "Tông chủ hai đời trước của Bách Luyện tông, Tả Ưng Hùng!"

Tả Ưng Hùng!

Vạn Khuynh Tuyết vẫn thắc mắc.

Vạn Phúc nói tiếp: "Hai mươi nghìn năm trước, Bách Luyện tông vẫn chưa hùng mạnh như bây giờ, thậm chí có lúc còn bị diệt tông".

"Vào lúc đó, một đệ tử thiên tài xuất hiện trong Bách Luyện tông".

"Thiên tài đó chỉ có thể chất Linh thể, đây có thể nói là thể chất đứng áp chót trong lục đại thể chất, dù vậy vẫn tài hoa hơn người rồi".

Vạn Phúc như đang hồi tưởng lại điều gì.

"Người thiên tài ấy không ngừng xuất môn rèn luyện bản thân, giết đệ tử của những tông môn khác làm đá kê chân cho mình".

"Lúc ấy, ở Giang Tây có một đại tông môn mạnh đến nỗi không một thế lực nào sánh bằng. Tông môn đó cử ra hơn mười vị đệ tử ưu tú bao vây người này, cuối cùng bị người đó giết ngược lại từng người một".

"Chuyện này đã làm dấy lên một làn sóng dư luận ở vùng Giang Tây khai sơ".

"Bốn vùng đất Giang Bắc, Giang Đông, Giang Tây và Giang Nam được gộp lại thành Bắc Lan. Từ trước đến nay, luôn có những nhân vật tài ba, có thực lực cực kỳ cao được sinh ra từ bốn vùng đất này".

"Người này là thiên chi kiêu tử của hai vạn năm trước, vô địch Giang Tây, vô địch cả Bắc Lan".

"Cuối cùng, lão ta trở thành cường giả cảnh giới Sinh Tử, ngồi trên chiếc ghế tông chủ Bách Luyện tông".

"Đó chính là Tả Ưng Hùng".

Vạn Phúc thở dài: "Vì trong quá trình trưởng thành, cuộc đời Tả Ưng Hùng chìm trong giết chóc nên được người ta gọi là Tả Đồ Phu".

"Với thực lực bây giờ của lão ta thì đáng lẽ đã xuống mồ rồi mới đúng, lão phu không ngờ lão còn sống".

Tả Đồ Phu!

Một kẻ đã tàn sát hàng chục nghìn người.

Người ở Giang Tây vừa nghe thấy uy danh của lão ta thôi đã xanh mặt rồi.

"Ở Giang Tây thời bấy giờ, vốn dĩ bá chủ là Kim Ô lâu, những thế lực khác chỉ được phận co mình".

"Vì có Tả Ưng Hùng, Bách Luyện tông vươn lên trở thành thế lực bá chủ thứ hai của cả Giang Tây. Từ đó đến nay, Bách Luyện tông và Kim Ô lâu cùng nhau quản lý Giang Tây, hai bên đều có vai trò như nhau".

Chỉ một người mà ảnh hưởng cả một thời đại, còn thay đổi hướng đi của một tông môn.

Phải công nhận đây là một người có tầm.

Giờ đây, ai ai cũng nhìn Tả Ưng Hùng.

Lão ta khoác áo bào đen, lưng hơi gù, gương mặt của lão ta gầy nhom chẳng khác gì cành cây khô quắt.

Hai tay thì nhăn nheo như sắp mục nát vì trải qua những năm tháng dài đằng đẵng.

"Khụ khụ..."

Ông lão ho vài tiếng rồi từ tốn nói với Giang Bạch: "Vị công tử này, tuổi thọ của lão hủ không còn nhiều nữa, sắp đến cuối đời rồi. Cây Bồ Đề Linh Tử này trông khắp cả vạn năm cũng khó gặp, là một loại cây hiếm có. Dù phải liều mạng, lão hủ cũng muốn cướp..."

Lão ta nói được vài câu lại ho sù sụ.

Cứ như thể mỗi việc nói thôi cũng làm lão ta khốn đốn vậy.

"Ông không được cướp Bồ Đề Linh Tử!"

Giang Bạch lau máu tươi bên khóe miệng, vẫn giữ thái độ cương quyết.

"Đã thế thì lão hủ đành giết tiểu hữu thôi".

Giang Bạch đanh mặt.

Trong giây lát đó, Tả Ưng Hùng hành động.

Thân thể như cành khô kia vào lúc này lại di chuyển với tốc độ nhanh đến không tưởng.

Ầm...

Giang Bạch lập tức ngưng tụ màn chắn bằng nước ở trước người.

Nhưng vẫn vô dụng!

Tả Ưng Hùng giơ tay, bàn tay như vuốt chim ưng mạnh mẽ cào rách màn chắn bằng nước.

Tiếng "phập" vang lên.

Cánh tay trái của Giang Bạch bị cào mất một miếng thịt, máu bắn tung tóe.

Tả Ưng Hùng lại tăng tốc độ lên mấy lần, đá một chân ra.

Tiếng "rắc rắc" chợt truyền đến, khuôn mặt Giang Bạch còn tái nhợt hơn lúc nãy, nhưng hắn ta vẫn không kêu lên một lần nào mà chỉ vội vàng lùi lại.

Lần này, Tả Ưng Hùng không đuổi theo.

Lão ta chậm rãi đứng lại, thu khí tức vào trong, lại trở về với dáng vẻ già cỗi sắp sửa đi về chầu trời kia.

Nhưng những đòn tấn công nhanh như chớp vừa rồi khiến tất cả mọi người biết rằng, vị cường giả vô định một thời này vẫn chưa già, hãy còn sắc bén lắm.

Nhìn lại Giang Bạch, người đẫm máu, y phục màu xanh bị máu nhuộm đỏ, trên mái tóc dài màu xanh nhạt cũng dính vài giọt máu.

Hắn ta đứng đó với biểu cảm bình tĩnh thường thấy.

"Cậu chàng này, sao phải vậy chứ?"

Tả Ưng Hùng thở dài.

Giang Bạch không quan tâm, nhìn về phía Tần Ninh.

"Ngươi còn chưa chịu ra tay thì chờ chết chung đi!"

Hắn ta hơi tức giận.

"Ta ra tay làm quái gì? Ta có muốn tranh đoạt Bồ Đề Linh Tử đâu".

Tần Ninh chắp hai tay ra sau, cười híp mắt trả lời: "Việc của ngươi mà, mắc mớ gì đến ta".

"Ngươi..."

Rõ ràng Giang Bạch không ngờ Tần Ninh lại khốn nạn đến như vậy.

Hắn ta hừ lạnh rồi nói tiếp: "Tại sao cây Bồ Đề Linh Tử được sinh ra trên mảnh đất này? Chính là vì kính Tử Hiên. Vì kính Tử Hiên ở đây nên vùng đất này hấp thu sức mạnh bên dưới nó, từ đó chuyển hóa thành linh lực trong đất trời, hội tụ nên khí Thủy Linh đặc trưng ở đây xúc tác cho cây Bồ Đề Linh Tử phát triển nhanh chóng".

"Cái cây này nhìn thì có vẻ đã sống cả vạn năm nhưng thực chất chỉ mới được ba nghìn năm tuổi thôi!"

"Nếu ngươi mặc kệ họ phá hủy Bồ Đề Linh Tử thì chưa cần nói đến cái cây này, kính Tử Hiên chắc chắn sẽ bị hủy hoại, hơn hết, phong ấn sẽ bị mở ra!"

Những lời này vừa vang lên, Tần Ninh lập tức nhíu mày hỏi: "Nơi này có phong ấn à?"

"Không có, nhưng nơi này là một vòng của phong ấn, cùng với một vòng khác hình thành nên Thái Cực, áp chế bọn bên dưới..."

"Sao ngươi không nói sớm".

Tần Ninh khiển trách: "Mà bí mật lớn thế này ngươi lại nói ngay trước mặt nhiều người như vậy, ta làm ăn kiểu gì?"

Giang Bạch khịt mũi khinh thường, tỏ vẻ ai bảo ban nãy ngươi ngạo mạn, thấy chết không cứu làm gì.

Giờ phút này, trong lòng đám người Tả Ưng Hùng, Tả Cương Thanh và Thiên Vấn Hành rúng động.

Cây Bồ Đề Linh Tử này có liên quan với kính Tử Hiên ư?

Là Kính Tử Hiên đấy!

Nghe nói món thần binh mà Linh Tử Hiên năm đó sở hữu là một pháp khí thượng phẩm!

Pháp khí có năm cấp bậc: nhập phẩm, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, siêu phẩm!

Võ giả linh cảnh Niết Bàn mới chỉ sử dụng pháp khí nhập phẩm mà thôi.

Cường giả ở các cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp đến cửu kiếp thì dùng pháp khí ở ba cấp bậc là hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm.

Còn đây lại là pháp khí thượng phẩm!

Ngay cả cao thủ cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp cũng phải tranh nhau nữa là.

Kính Tử Hiên chính là một món chí bảo như thế.

Tả Ưng Hùng bật cười, than thở: "Không nghĩ rằng lần này lão phu xuất quan đúng lúc thật. Bồ Đề Linh Tử có tác dụng tăng thêm vạn năm tuổi thọ, còn kính Tử Hiên... cũng ở vùng này luôn".

Một khi được sống thêm vạn năm, lão ta sẽ có cơ hội đột phá vào cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp.

Còn có thêm kính Tử Hiên trong tay.

Khi đó, Bách Luyện tông vốn thống trị Giang Tây sẽ có thể đối đầu với ba bá chủ của Bắc Lan là thư viện Thái Hư, thế gia Bách Lý và Vô Cấu Kiếm Phái. Có khi còn trở thành bá chủ thứ tư, một trong những thế lực hàng đầu Bắc Lan chứ không phải chỉ xưng bá Giang Tây không.

Tần Ninh nhìn Giang Bạch, lắc đầu phản đối: "Mắc gì ngươi làm vậy? Nói trước cho ta biết thì ta sẽ giúp ngươi ngay mà, nói ra tại đây, một đống người thèm thuồng đây này".

"Ta không quan tâm".

Giang Bạch sẵng giọng: "Nếu ngươi muốn có cây Bồ Đề Linh Tử thì lo mà giữ đi, nếu không, chẳng những kính Tử Hiên bị vỡ mà mấy thứ đó cũng xuất hiện".

"Ngươi biết rõ hơn ta là khi đó sẽ có bao nhiêu người mất mạng đấy".

Giờ đây, Giang Bạch đã nhận ra một điều.

Tần Ninh ghét bọn Ma tộc dưới lòng đất cùng cực.

Vừa rồi, hắn ta nói đến Bồ Đề Linh Tử, thậm chí còn nhắc đến kính Tử Hiên mà vẻ mặt Tần Ninh vẫn không thay đổi chút gì.

Đằng này nói đến bọn Ma tộc dưới lòng đất là thái độ của hắn thay đổi thấy rõ.

"Ngươi đang ép ta nhúng tay đấy sao?"

"Do ngươi cả thôi!"

Giang Bạch lại hừ, quay đầu đi chỗ khác.

"Sao mà chảnh chọe thế không biết!"

"Ngươi..."

"Rồi rồi rồi!", Tần Ninh phất tay rồi cười nói: "Ta nhập cuộc là được chứ gì".

"Dù sao Bồ Đề Linh Tử có thể không cần, kính Tử Hiên cũng có thể bỏ qua, nhưng bọn súc sinh kia... thì không thể mặc chúng xấc xược được”.

Tần Ninh mỉm cười nhìn những người tại đây
Chương 948: Vạn Chùy thể quyết

"Ngươi chửi ai là súc sinh đấy?"

Tả Cương Thanh quát tháo, mặt mày tái mét.

"Có chửi ông đâu!"

Tần Ninh không thèm quan tâm đến ông ta, tiếp tục nhìn mọi người.

"Chư vị!"

Hắn lên tiếng: "Bồ Đề Linh Tử này thuộc về ta!"

Câu nói vừa vang lên, ai nấy đều trừng mắt nhìn Tần Ninh.

Lúc nãy Giang Bạch đã đủ ngông cuồng rồi, nhưng người ta có cảnh giới Sinh Tử tam kiếp, đủ vốn liếng để ngạo mạn.

Chưa kể, Giang Bạch chỉ cản trở Bách Luyện tông và Thiên Vấn tông mà thôi.

Tần Ninh thì chơi trội hơn, nói thẳng là... thuộc về ta!

Ngươi không nhìn lại cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư thấp đến đáng thương của bản thân xem có tư cách để đòi quyền sở hữu không hả?

Có điều câu nói tiếp theo lại khiến tất cả mọi người đều há hốc mồm.

"Kính Tử Hiên cũng là của ta!"

Tần Ninh nói một cách từ tốn: "Nên xin lỗi chư vị ha, nơi này không còn việc cho các vị nữa".

Giờ thì ai cũng đứng hình.

Tần Ninh... tới đây diễn xiếc chắc?

Tần Ninh không nói gì thêm.

Nói thêm có được gì không?

Không!

Nếu nói với những người này rằng hắn không muốn họ phá cây Bồ Đề Linh Tử rồi giải phóng bọn Ma tộc dưới lòng đất ra ngoài.

Liệu họ có tin không?

Đâu có tin!

Đã như vậy thì chi bằng dùng cách khác nhanh gọn hơn.

Hắn sẽ giành Bồ Đề Linh Tử.

Kính Tử Hiên cũng thuộc về hắn.

Bắt bọn kia bỏ suy nghĩ đó luôn.

"Tiểu tử, ngươi chán sống rồi à!"

Tả Cương Thanh hừ lạnh.

"Đừng có nhai mãi cái câu chán sống chán sống đó nữa".

Tần Ninh khoan thai nói với bọn họ: "Ta nói chúng thuộc về ta, các vị có ý kiến gì không? Ý kiến ý cò thì đánh một trận, đừng nhiều lời".

"Tiểu tử, ngươi chỉ là Niết Bàn tầng thứ tư, đây không phải nơi để ngươi nghịch".

"Lưu Tiêu ta đây muốn xem ngươi có tư cách gì!"

Một trưởng lão trong Bách Luyện tông nhanh chóng đi ra.

Bành...

Một cú đấm đột nhiên tung đến.

Lưu Tiêu tiến tới một bước, chân đạp mặt đất một cách vững vàng.

Cú đấm gào thét như tiếng gầm của hổ.

"Niết Bàn tầng năm?"

Tần Ninh phì cười: "Chém ông vẫn dễ lắm!"

Tiếng "soạt" vang lên ngay sau đó, một vầng trăng khuyết vụt bắn ra từ trong tay Tần Ninh.

"Phập" một tiếng, sau đó, máu tươi phun xối xả.

Lưu Tiêu ngã rầm xuống đất.

Giờ đây, ai nấy đều hơi biến sắc.

Một võ giả Niết Bàn tầng năm lại bị giết gọn chỉ trong một chiêu.

"Láo xược!"

Lại một trưởng lão của Bách Luyện tông nhanh chóng nhảy ra.

"Thanh Nguyên trưởng lão!"

"Một trong các thủ tịch trưởng lão của Bách Luyện tông, Niết Bàn tầng bảy".

"Nghe nói Thanh Nguyên trưởng lão đang chuẩn bị phá kính, vào Sinh Tử đấy".

"Tên Tần Ninh này quá ngông cuồng, phải dạy cho một bài học mới được!"

Thanh Nguyên trưởng lão đi ra, nhìn Tần Ninh với đôi mắt đằng đằng sát khí.

Một thanh niên đã tiến vào cảnh giới Sinh Tử tam kiếp mà có thái độ ngạo mạn thì còn hiểu được.

Đằng này chỉ có Niết Bàn tầng bốn mà cũng dám lên mặt, thật không thể tha thứ.

Tưởng một trong hai đại bá chủ Giang Tây như Bách Luyện tông chỉ được cái miệng thôi chắc?

Uỳnh!

Trong lúc đi ra, toàn thân Thanh Nguyên trưởng lão hiện lên vầng sáng màu nâu xám nhàn nhạt.

"Vạn Chùy thể quyết!"

Có người kinh ngạc thốt: "Thanh Nguyên trưởng lão tu luyện Vạn Chùy thể quyết thành công rồi kia".

"Đó là một trong ba thể quyết nổi tiếng ở Bách Luyện tông, rèn luyện cơ thể trở nên cứng rắn như mình đồng da sắt. Nghe nói suốt năm nghìn năm qua, chưa một ai trong Bách Luyện tông tu luyện thành công, không ngờ Thanh Nguyên trưởng lão làm được rồi..."

Những lời này làm cho đông đảo đệ tử Bách Luyện tông tự hào ngẩng cao đầu.

Quả không ngoa khi nói rằng Bách Luyện tông bá chiếm vùng Giang Tây.

Thanh Nguyên trưởng lão đã luyện được Vạn Chùy thể quyết, kể cả người có cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp cũng không thể phá vỡ lớp phòng ngự cứng cáp của cơ thể lão ta chứ đừng nói là Tần Ninh.

Thanh Nguyên trưởng lão khịt mũi đầy khinh miệt, ánh mắt lạnh lùng. Lão ta lao về phía Tần Ninh thật nhanh làm phát ra tiếng "soạt".

"Vạn Chùy thể quyết..."

Thấy Thanh Nguyên đã hành động, Tần Ninh nhếch mép.

"Nhất Tuyệt Bán Nguyệt Trảm!"

Một vầng bán nguyệt được chém ra.

Vầng bán nguyệt ấy tỏa ra hàn khí, phóng tới chỗ của Thanh Nguyên với tốc độ nhanh như tên bắn.

Lúc này, lão ta bắt chéo hai cánh tay trước người, tiếp tục lại gần Tần Ninh.

Leng keng...

Vòng bán nguyệt chém lên hai cánh tay của Thanh Nguyên.

Song, tiếng kim loại va vào nhau lại phát ra vang dội, lão ta không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn tiếp tục lao về phía Tần Ninh.

Đòn tấn công của hắn vô dụng!

Các đệ tử Bách Luyện tông tức thì tỏ ra trào phúng.

Tần Ninh ngu ngốc thế đấy.

Khả năng phòng ngự của Thanh Nguyên trưởng lão được mệnh danh là vô địch trong cảnh giới Niết Bàn kia mà.

Tần Ninh tuyệt đối không phá vỡ được.

"Tiểu tử, đi chết đi!"

"Ông mới là kẻ phải chết".

Khóe môi Tần Ninh nhếch lên.

Trong lúc nhất thời, hắn bước ra một bước, lại hai vầng trăng khuyết xuất hiện giữa lòng hai tay.

Đồng thời, một nguyệt nhận cũng dần ngưng tụ trước người hắn.

Ba vầng trăng khuyết được hình thành cùng lúc.

Nháy mắt bắn tới.

"Vô dụng thôi!"

Thanh Nguyên trưởng lão cười nhạo.

"Thử là biết thôi".

Tần Ninh không để bụng, tung một chưởng ra.

Hai vầng trăng khuyết chém vào hai cánh tay của Thanh Nguyên.

Tiếng va chạm "keng keng" vang vọng lần nữa.

Vẻ mặt của Thanh Nguyên vẫn bình thản như thế. Đòn công kích bé tí tẹo này của Tần Ninh không làm gì được lão ta.

Nhưng ngay sau đó, Thanh Nguyên đột ngột tái mặt.

Hai cánh tay của lão ta hơi tê rần.

Dù không bị thương nhưng lão ta không thể cử động tay được nữa sau đòn đánh của Tần Ninh.

Mà đó vẫn chưa phải là chỗ chí mạng.

Chí mạng là nguyệt nhận trước mặt Tần Ninh đã lao tới.

Nhưng nguyệt nhận đó hướng tới vị trí dưới bụng chứ không chém vào chỗ hiểm của Thanh Nguyên.

"Thôi chết!"

Mặt mày Thanh Nguyên trưởng lão trắng tái.

Lão ta muốn phản kháng nhưng hai tay chẳng có cảm giác gì, lão ta đành liên tục lùi về sau.

Nhưng sao có thể sánh được tốc độ của nguyệt nhận?

"Tông chủ, cứu ta!"

Thanh Nguyên hét toáng.

Hiện giờ mặt Tả Cương Thanh cũng tái lắm, nhưng ông ta cũng xuất thủ.

Uỳnh...

Nguyệt nhận bị đánh tan.

Thanh Nguyên mặt cắt không còn một giọt máu như vừa trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Những người khác không hiểu nguyên do.

Lớp phòng ngự của Thanh Nguyên trưởng lão vô địch thế mà, sao lại bị phá?

Tần Ninh thấy Tả Cương Thanh vào cuộc thì dừng tay, đứng yên mỉm cười.

"Vạn Chùy thể quyết giúp tôi luyện thân thể võ giả hàng nghìn, hạng vạn lần".

"Nó mang thuộc tính chí cương chí dương, chẳng qua là mấy loại thể quyết thế này đều có chung một nhược điểm, cũng có thể gọi là khuyết điểm chí mạng".

Tần Ninh cười híp mắt nói: "Điểm chí mạng của Thanh Nguyên trưởng lão quả là hay ho mà..."

"Nếu gặp phải bọn xảo trá thì bị giết luôn rồi còn đâu?"

"Ngươi..."

Thanh Nguyên trưởng lão xanh mặt.

Tần Ninh cố ý.

Hắn cố ý công khai điểm chí mạng của lão ta ngay trước mắt bao người.

Sau này giao thủ với người khác, người đó biết điểm chí mạng của lão ta rồi thì toàn lo công kích chỗ đó không thôi.

Vạn Chùy thể quyết của lão ta đã mất đi sức uy hiếp rồi.

Có vẻ nhược điểm của lão ta đã bị tất cả mọi người biết rồi.

Đã vậy... điểm chí mạng còn là chỗ đó nữa.

"Cũng tài cán đấy, phải công nhận là ta xem thường ngươi rồi".

Tả Cương Thanh lạnh lùng nhìn Tần Ninh.

Ông ta thật sự đã coi nhẹ Tần Ninh.

Một kẻ có cảnh giới Niết Bàn tầng bốn lại có thể giết Niết Bàn tầng năm chỉ trong một chiêu, phát hiện ra điểm chí mạng của một cường giả Niết Bàn tầng bảy là Thanh Nguyên, ra tay không chớp mắt.

Ông ta mà không xuất thủ, Thanh Nguyên trưởng lão đã chết rồi.

"Chịu ra mặt rồi đấy à?"

Tần Ninh cười mỉa nhìn Tả Cương Thanh.

"Hôm nay phải giết hai ngươi!"

Tả Cương Thanh lạnh giọng quát.

"Người này cứ để ta!"
Chương 949: Ngươi quan tâm ta phết nhỉ

Giang Bạch đợi nói hết câu rồi mới chịu đi ra ngoài.

"Ngươi đánh à? Một người luyện tới cảnh giới Sinh Tử tam kiếp như ngươi, đối phó với cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp?"

Tần Ninh không còn gì để nói: "Ngươi nhất định phải sỉ diện thế à?"

"Ta..."

Giang Bạch hừ một tiếng, nói: "Bên đó giao cho ta đi!"

Hắn ta chỉ về phía đám người của Vạn Khuynh Tuyết, nói thêm: "Bọn họ không phải là bạn ngươi sao? Ngăn Tả Cương Thanh lại".

"Còn lão già kia, để lại cho ngươi đấy!"

Vừa nói ra câu đó, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.

Giang Bạch có thể xem như là một trong những người mạnh nhất bên phía Tần Ninh, thế mà lại giao kẻ thù đáng gờm nhất cho hắn?

Đùa cái gì vậy?

"Hahaha!"

Tần Ninh chỉ đứng đó cười.

Người này để ý mình thật đó.

"Ngươi quan tâm ta phết nhỉ!" Tần Ninh không còn gì để nói.

"Thế thì thôi không đánh nữa, chúng ta đi?", Giang Bạch nói thẳng.

Tần Ninh bật ngón tay cái: "Coi như ngươi giỏi".

"Vạn Khuynh Tuyết, cô buộc phải nhúng tay vào việc này ư?"

Lúc này Tả Cương Thanh mới nhìn về phía đám người đông nghìn nghịt.

Vạn Khuynh Tuyết giờ đây cũng dở khóc dở cười.

"Ta cũng chỉ thay mặt cho chính bản thân mình, chứ không đại biểu cho Vạn Thiên Các.

Vạn Khuynh Tuyết nói một cách chậm rãi: "Ta cùng hợp tác với Tần Ninh, ít nhất là khi chuyến do thám này kết thúc, bọn ta vẫn sẽ đứng trên cùng một chiếc thuyền".

"Bổn toạ đã hiểu!"

Tả Cương Thanh cũng không nhiều lời.

Tần Ninh nhìn về phía Vạn Khuynh Tuyết, vừa cười nhạt vừa nói: "Cô gái này nói không tồi, xử lí đám người này đi rồi ta sẽ suy xét giải quyết giúp vị Phúc Lão kia của cô về căn bệnh khó nói đó”.

Vừa nói ra câu này, ba người Vạn Khuynh Tuyết, Vạn Phúc cùng với Ninh Húc đều dùng ánh mắt hết sức ngạc nhiên nhìn về phía Tần Ninh.

Sao hắn có thể biết được?

Vạn Khuynh Tuyết kinh ngạc không thôi.

Chuyện này chỉ có cô ta, Phúc Lão và Ninh Húc biết.

Ninh Húc là người của phe cô ta, việc này hoàn toàn có thể yên tâm.

"Đừng bất ngờ, chỉ là độc của Cửu Cực Băng Hà thôi mà, cũng không phải là không có cách giải!", Tần Ninh mỉm cười nói: "Nếu ta đã ra tay thì không có loại chất độc nào là không thể giải. Còn nếu ta không giúp, vị Phúc Lão này của cô cũng chỉ còn có thể sống được vài năm nữa thôi".

Nghe đến đây, Vạn Khuynh Tuyết khẽ gật đầu.

Lúc này Ninh Phúc mới chắp tay nói: "Cảm ơn công tử Tần."

"Trước hết khoan hãy cảm ơn, ngăn Tả Cương Thanh lại, làm được sao?"

"Không thành vấn đề!"

Tần Ninh mỉm cười.

"Cứ như vậy đi, nhưng mà Bách Luyện tông và Thiên Vấn tông cũng đâu phải chỉ có ba người này là có cảnh giới Sinh Tử cao".

Tần Ninh nhìn về phía ba người, Tả Cương Thanh và Thiên Vấn.

Đằng sau ba người này là một vài hơi thở mạnh mẽ đang âm thầm di chuyển.

Cũng là người ở cảnh giới Sinh Tử.

"Nếu đã biết thì bỏ cuộc đi!"

Lúc này Thiên Vấn đi từng bước ra ngoài, sắc mặt lạnh lùng nói.

Tiếp theo đó là ba vị mang cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp cùng bảy vị với cảnh giới nhất kiếp đều lần lượt đi ra.

Mười người đạt cảnh giới Sinh Tử.

Đây là sức mạnh của Thiên Vấn tông.

Thiên Vấn tông thân là một trong ba thế lực đứng đầu con sông phía Nam, cùng Thiên Hoà cốc và Thiên La tông hình thành nên thế chân vạc.

Tông chủ của Thiên Vấn tông, bản thân đã là một người mạnh mẽ với cảnh giới Sinh Tử tam kiếp.

Dưới trưởng có ba vị trưởng lão cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp cùng bảy cao thủ cảnh giới nhất kiếp.

Mười một người, giờ đây hơi thở toát ra cũng đủ khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Mà đồng thời, giữa Bách Luyện tông cũng có năm người đi ra từ bên cạnh Tả Cương Thanh.

Một gã cảnh giới nhị kiếp, bốn gã còn lại là nhất kiếp.

Trong nháy mắt, Vạn Khuynh Tuyết nhìn một màn đó xong sắc mặt cũng hơi hơi thay đổi.

Lần này cô ta đến cũng chỉ dẫn theo Phúc Lão.

Cũng không đem tuỳ tùng.

"Mười một người của Thiên Vấn tông để ta đối phó!"

Lúc này Giang Bạch lại lần nữa mở miệng.

"Ngươi có làm được không đấy?"

"Ta..." Giang Bạch đón nhận ánh mắt nghi ngờ đến từ Tần Ninh, tức khắc không muốn nói nữa.

Người này thật giỏi làm người ta phát điên lên!

"Được thôi, mười một người đó giao cho ngươi."

Tần Ninh nhìn về phía đám người của Vạn Phúc và Ninh Húc, cười nhạt: "Các ngươi đối phó với Tả Cương Thanh là được".

"Còn năm người bên phía Tả Cương Thanh..."

Tần Ninh cầm lấy chiếc ngạch thủ hộ, chậm rãi nói: "Kẻ đào mộ, giết sạch!"

Đào mộ?

Ai cơ?

Giờ phút này tất cả mọi người đều mang vẻ mặt mờ mịt.

Tần Ninh cũng không giải thích gì nhiều, chỉ lẳng lặng nhìn về phía Tả Ưng Hùng.

"Cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp..."

Niết bàn tứ trọng, chống lại Sinh Tử tứ kiếp cảnh.

Hình dung điều này bằng cụm "Trời thua đất kém" cũng chẳng sai.

Nhưng giờ khắc này, Tần Ninh lại trông như rất tự tin.

Tả Ưng Hùng dù gì cũng là một nhân vật đã tồn tại gần hai vạn năm, một thiên tài linh thể, có thể một đường hướng về phía trước, vang danh như sấm cũng không hề thô lỗ.

Tần Ninh càng tự tin thì càng chứng minh hắn rất chắc chắn.

"Ông đây đã lâu chưa gặp qua người nào cuồng vọng đến vậy, quá cứng thì dễ vỡ, cậu trai trẻ, cần phải như vậy sao?"

Tả Ưng Hùng nói một cách bất đắc dĩ.

"Biết nhiều mới dễ vỡ ấy, ngươi nên đổi tôn chỉ của Bách Luyện tông đi là vừa!"

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Thôi, nói với ngươi những lời này đúng là vô nghĩa".

"Còn không bằng đánh một trận cho thoải mái".

"Là tự ngươi tìm đường chết!"

Lúc này đây Tả Ưng Hùng chỉ hừ lạnh một tiếng.

Xoẹt...

Trong nháy mắt, Tả Ưng Hùng nhanh chóng tung chiêu.

Đi thẳng đến chỗ Tần Ninh.

Hắn ta muốn nhìn xem, một người trẻ tuổi mới niết bàn tứ trọng rốt cuộc có tư cách gì mà nói lời bậy bạ trước mặt lão ta.

Lúc này Giang Bạch mới từng bước đi ra, khí huyết cả người ngưng tụ lại, âm trầm đến cùng cực, nhưng lại mang theo một cỗ khí thế chẳng ai địch nổi.

Cảnh giới Sinh Từ tam kiếp, mỗi kiếp mỗi trọng thiên.

Thiên Vấn chỉ khịt mũi một tiếng, trực tiếp xuất chiêu.

Mười người phía sau cũng lên sát theo đó, chặt chẽ nhốt Giang Bạch trong một vòng tròn.

Lúc này Tả Cương Thanh nhìn về phía đám người Vạn Phúc và Vạn Khuynh Tuyết.

"Vạn Khuynh Tuyết, đây là cô tự làm tự chịu".

Tả Cương Thanh vừa nói dứt câu, sát khí cũng theo đó mà khuếch tán ra không khí.

Vạn Phúc cuốc bộ bước ra, cười ha ha nói: "Để lão phu ta đây đến lĩnh giáo thủ đoạn của Tông chủ đi".

Tả Cương Thanh chỉ hừ lạnh, nhìn năm người sau lưng mình: "Đừng nương tay".

"Tuân lện h!"

Năm vị cảnh giới tứ kiếp cùng giải phóng hơi thở, uy áp vội tăng lên.

"Cút ngay!"

Khẽ quát một tiếng, trong lúc này đây tự khắc vang vọng.

Bỗng nhiên cả năm thân ảnh đều biến mất, thay vào đó là một thanh niên với dáng người cường tráng xuất hiện, người thanh niên đó không nói lời nào, chỉ liên tục chém một đống lớn pháp khí về phía năm người.

"Lúc tấn công nhớ bảo vệ cái mạng chó của bọn mày cho tốt đấy!"

Người con trai cường tráng đó chỉ hét to lên một tiếng, thanh thế uy mãnh.

Lý Nhàn Ngư nhìn một màn này với biểu tình cổ quái: "Đào phần mộ?”

"Cái gì đào mộ?", Vạn Khuynh Tuyết khó hiểu hỏi.

"A? Không... Không có gì..."

Giờ phút này Lý Nhàn Ngư có hơi ngạc nhiên.

Đạo Thiên Hành vẫn luôn đi theo bọn họ?

Đã đi được hơn trăm mét mà hắn ta vẫn không phát hiện.

Mà càng làm hắn ta buồn bực chính là không biết sư tôn làm cách nào để thu phục được một tên yêu quái như hắn.

Nhưng hiện giờ không phải là lúc để suy nghĩ những chuyện này.

Người của hai tông môn lớn đã trực tiếp đánh lên rồi.

Còn về những người khắc, căn bản là không ai dám cử động.

Giờ còn ai dám đi cướp bồ đề?

Giữa các nhân tài tứ phương thế này mà dám động tới bồ đề thì chỉ có thể chết.

Mọi người đều đang chờ cuộc chiến kết thúc.

Bách Luyện tông và Thiên Vấn tông đang chiếm một ưu thế rất lớn!

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Tả Ưng Hùng sẽ giết Tần Ninh một cách dễ dàng.

Đến lúc đó hàng ngàn hàng vạn người chỉ có thể chạy.

Rầm!

Ngay khi tất cả mọi người đều đang âm thầm nghĩ như thế thì một tiếng gầm vang tiến đến một cách đột ngột.

Mặt đất ầm ầm rung động.

Tất cả mọi người đều cảm giác được cơ thể bị sự rung lắc dữ dội này làm cho đứng không vững.

Chỉ thấy bên cạnh sơn cốc xuất hiện bảy ánh hào quang bay thẳng lên trời.

Một bóng dáng từ trong hào quang bay thẳng ra trông như thiên thần hạ phạm, không thể xâm phạm.

Tần Ninh!

Ngay lúc này, hắn đứng tại chỗ cột sáng, thanh thế uy mãnh.

Ánh mắt Lý Nhàn Ngư hơi dại ra.

Sư tôn... Ngầu quá!

Cho dù là hắn ta bây giờ còn nhịn không được trầm luân vào nét đẹp đó.

"Bí quyết bảy Tinh Linh!"
Chương 950: Ba câu ba cảnh giới

"Ba hoa, cố làm ra vẻ!"

Thấy cảnh tượng này, Tả Ưng Hùng cũng chế nhạo.

"Có phải cố làm ra vẻ hay không, ngươi đợi rồi sẽ biết".

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, Niết Bàn tầng bốn chém ngươi, đúng là hơi phiền phức, chi bằng tăng cảnh giới lên rồi nói sau!"

Nghe thấy những lời này của Tần Ninh, mọi người xung quanh đều khinh thường.

Chẳng lẽ người này nghĩ tăng cảnh giới là dựa vào miệng nói sao?

Nếu thật sự nói tăng lên sẽ tăng lên, vậy đại lục Vạn Thiên đã sớm có cả tá Thiên Nhân, Vương Giả nhiều như chó.

Tần Ninh cũng không nói gì thêm nữa.

Đứng giữa bảy cột sáng, khí thế của Tần Ninh bỗng thay đổi.

Niết Bàn tầng bốn.

Giờ phút này, thân thể Tần Ninh tựa như đang tự động cải tạo.

Xương cốt vặn vẹo.

Da thịt lóe sáng.

Lúc này, mái tóc dài tung bay.

Khiến người ta có loại cảm giác kỳ quái.

Mà loại cảm giác này truyền ra từ trên người Tần Ninh.

"Niết Bàn tầng năm!"

Tần Ninh vừa dứt lời.

Mọi người lại chế nhạo.

"Tiểu tử này đúng là ngu ngốc, nghĩ tăng cảnh giới cũng giống như gọi một con chó, ngươi kêu nó đến thì nó sẽ tới sao?"

"Như vậy đi, mỗi ngày ta hô mình là cảnh giới Vương Giả, cảnh giới Vương Giả, ta không thành..."

Đột nhiên người đang nói chuyện há miệng ra, có thể nuốt được một quả trứng chim.

Khoảnh khắc này, ngơ ngác.

Khí tức trong cơ thể Tần Ninh không ngừng thay đổi.

Hơn nữa, không phải là biến hóa nhỏ nhặt mà là lột xác trong nháy mắt.

Niết Bàn tầng năm!

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Thật sự nói một câu liền trở thành Niết Bàn tầng năm?

"Niết Bàn tầng sáu!"

Lúc này Tần Ninh lại lên tiếng.

Vù vù...

Trong cơ thể phun ra một ngụm trọc khí.

Khí tức lại lột xác một lần nữa.

"Vẫn chưa đủ..."

Tần Ninh nỉ non: "Tầng bảy đến!"

Vù vù...

Tần Ninh vừa dứt lời, phun ra một ngụm máu, trong lồng ngực cảm thấy rất sảng khoái.

Lúc này khí tức lột xác.

Niết Bàn tầng bảy!

Hiện tại tất cả mọi người đều ngơ ngẩn.

Ba câu, ba cảnh giới.

Giờ phút này, chuyện xảy ra trước mắt bọn họ giống như ảo cảnh.

Tần Ninh giống như làm ảo thuật, khiến bản thân từ Niết Bàn tầng bốn trực tiếp lên tới Niết Bàn tầng bảy.

Đùa cái gì vậy chứ!

Tả Ưng Hùng thấy cảnh này thì nhíu mày.

Dù sao lão ta cũng là cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp, mặc dù Tần Ninh đã tới Niết Bàn tầng bảy thì có năng lực gì?

Nhiều nhất cũng chỉ chứng minh thiên phú của Tần Ninh mạnh mẽ, nhận thức về những khiếm khuyết của bản thân vô cùng rõ ràng mà thôi.

Chưa đạt tới Sinh Tử, Tần Ninh vẫn chỉ là một con kiến.

"Ngược lại, ngươi làm ta càng ngày càng hứng thú".

Tả Ưng Hùng nhìn Tần Ninh, khóe miệng khẽ nhếch, da mặt giống như chiếc lá khô, trông có hơi nhăn nheo.

Cạch...

Đột nhiên Tả Ưng Hùng bước ra từng bước, bàn chân vừa tiếp đất lại phát ra tiếng sắt thép chói tai.

Tả Ưng Hùng hờ hững nói: "Lão phu Tôi Thể 2 vạn năm, thân thể đã sớm cứng cỏi như pháp bảo, hơn nữa cũng không có khiếm khuyết, ngươi lấy cái gì đấy với ta?"

"Cảnh giới Niết Bàn tầng bảy sao?"

"Năm đó ở Tây Giang xuất hiện một thiên tài Hoàng thể, trong một đêm từ Niết Bàn tầng một lên Niết Bàn tầng bảy, khiến người ta ngạc nhiên".

"Lão phu chỉ là Niết Bàn tầng năm, ta dựa vào chính khối thân thể này khiến người kia mệt chết!"

Tả Ưng Hùng vừa nói xong, trong đám người có một số ông lão lộ vẻ rung động.

"Ngô Cừu Ngọc! Hóa ra là bị Tả Ưng Hùng giết..."

Một số ông lão kinh hãi không thôi.

Ngô Cừu Ngọc!

Chín nghìn năm trước, ở Tây Giang, thiên tư kiêu ngạo, tư chất Hoàng thể, nổi bật vô cùng, không ai có thể sánh bằng.

Nhưng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, không biết là ai giết.

Không ngờ lại chết trong tay Tả Ưng Hùng.

Mà điều khiến người ta rung động ở Ngô Cừu Ngọc là chỉ qua một đêm, từ Niết Bàn tầng một trực tiếp nhảy lên Niết Bàn tầng bảy, đã tạo lên một tầng gợn sóng ở đại lục Thương Lan.

Không ngờ, không ngờ!

Một số võ giả cũng nghe thấy cái tên này, nhìn về phía Tả Ưng Hùng vừa sợ lại vừa kinh hãi.

Ông lão gần đất xa trời này còn mạnh hơn lúc trước, hiện tại chính là cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp!

Mà hôm nay Tần Ninh lại giống với Ngô Cừu Ngọc lúc trước sao?

"Lão già kia, nói nhiều lời vô nghĩa làm gì?"

Lúc này Tần Ninh bước ra từng bước, khí thế bộc phát.

Niết Bàn tầng bảy!

So với trước kia thì mạnh hơn mười lần.

Giờ phút này, vẻ mặt Lý Nhàn Ngư cực kỳ hâm mộ.

Tuy bản thân một bước lên trời, đạt tới huyền cảnh Tạo Hóa, sau đó tới linh cảnh Niết Bàn.

Nhưng công lao chủ yếu vẫn là nhờ mở ra vãng sinh đồng tầng một.

Mà sư tôn lại khác.

Sư tôn dựa vào việc tu hành lĩnh ngộ của chính mình!

Lúc này Tả Ưng Hùng không hề lên tiếng.

Nói chuyện này với Tần Ninh làm gì?

Nhưng một thiên kiêu Niết Bàn tầng bảy, lại thêm hơn mười năm nữa, có lẽ Tần Ninh có thể đuổi kịp và vượt qua lão ta, tuy nhiên hôm nay... không thể.

Tả Ưng Hùng lắc đầu, bước ra từng bước.

Vù...

Tiếng vù vù lập tức vang lên.

Tại khoảnh khắc này, da thịt khô héo, khuôn mặt già nua của Tả Ưng Hùng thay đổi.

Làn da nhẵn nhụi như trẻ con, khuôn mặt anh tuấn phi phàm.

Giờ này phút này, Tả Ưng Hùng giống như trẻ ra trăm tuổi, tựa như một thiếu niên đứng ở nơi đó.

"Cuồng ngạo, là phải trả giá đắt!"

Tả Ưng Hùng hừ lạnh, bước chân ra ngoài.

Ầm...

Đột nhiên có tiếng nứt vỡ vang lên.

Tả Ưng Hùng trực tiếp đánh ra một quyền.

Oành...

Phút chốc, quyền ấn đánh lên cây cột đá trước người Tần Ninh.

Cột linh khí lúc này không ngừng run rẩy, thậm chí linh khí cũng bắt đầu hỗn loạn.

Sắc mặt Tả Ưng Hùng lạnh lùng.

Vẻ mặt Tần Ninh không đổi, bước chân tiến lên.

Tay cầm cung, ngưng tụ mũi tên.

Vèo...

Trong nháy mắt, cung tên tinh thần bắn thẳng ra ngoài.

Thân thể Tần Ninh lù lù bất động.

Tốc độ mũi tên cực nhanh.

Ầm...

Lại có một tiếng gầm rú vang lên.

Hai tay Tả Ưng Hùng bắt chéo trước người, vẻ mặt lạnh lùng.

"Tự tìm cái chết!"

Ngay sau đó, Tả Ưng Hùng trực tiếp lao ra...

Giờ này phút này, kinh ngạc nhất chính là võ giả bốn phía.

Bọn họ vốn tưởng cuộc chiến sẽ nghiêng về một phía.

Nhưng lúc này lại khó phân thắng bại!

Tần Ninh thật sự có thể chống lại công kích của Tả Ưng Hùng.

"Chết!"

Mà lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên.

Âm thanh nứt toạc truyền tới.

Bách Luyện tông, một vị trưởng lão cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp bị mất mạng.

"Hì hì..."

Lúc này, Đạo Thiên Hành nhếch miệng cười: "Tần công tử nói muốn giết hết các ngươi, các ngươi cũng đừng trách ta".

Thấy Bách Luyện tông còn lại bốn vị cường giả cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp, Đạo Thiên Hành cười trộm.

"Bốn người các ngươi, đến đây!"

"Đắc tội ai không tốt, lại đi đắc tội hắn làm gì".

Giờ phút này, bốn cường giả cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp đưa mắt nhìn nhau.

Đắc tội Tần Ninh?

Tần Ninh ngang ngược không nói lý, linh tử Bồ Đề là của hắn, kính Tử Hiên cũng là của hắn, hiện tại lại thành bọn họ ngang ngược không nói lý?

Nhưng lúc này bỗng xuất hiện một nam tử tục tằng, hoàn toàn không nói lời vô nghĩa, tay cầm pháp khí, ném ra mà không cần tiền.

Tính phòng ngự.

Tính công kích.

Tính đánh lén.

Đủ loại, đa dạng, làm người ta hoa cả mắt.

Hơn nữa, quan trọng là người này có thể thi triển từng cái một mà không rối loạn.

Cùng lúc đó, ở bên kia.

Một mình Giang Bạch chiến đấu với mười hai vị cường giả Sinh Tử.

Mười hai người đó!

Hai cảnh giới Sinh Tử tam kiếp, ba cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp, bảy cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp.

Không hề lép vế!

Tà môn!

Phải biết là khí tức của Giang Bạch cũng chỉ là cảnh giới Sinh Tử tam kiếp, lấy một địch mười hai, đây không phải là nói giỡn sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK