Cùng lúc đó, phía sau Vạn Cửu Thiên, tám loại hơi thở mạnh mẽ đồng thời tỏa ra.
Nếu như nhìn kỹ thì tám người kia trông có vẻ mới tầm khoảng hai mươi, ba mươi hoặc bốn mươi tuổi mà thôi.
Nhưng mà tất cả bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó là hơi thở trên người bọn họ đều hơi thở Vương Giả.
Vạn Nhất Thiên tát một cái vào đầu của Vạn Cửu Thiên, mắng: "Sao lại kêu là U Vương tiền bối, Tần công tử, phải gọi là Tần công tử mới đúng".
Vạn Cửu Thiên xoa đầu, dùng vẻ mặt không cam lòng mà nhìn lão cha già nhà mình.
"Cha, dù sao đi chăng nữa thì con cũng là các chủ của Vạn Thiên các..."
"Các chủ thì như nào? Các chủ thì sao chứ?"
Vạn Nhất Thiên lại đánh thêm mấy cái nữa, mắng: "Cho dù ngươi có là ông trời đi chăng nữa thì ngươi cũng là con trai của ta, ta muốn đánh thì đánh ngươi ngay nhé!"
Mặt của Vạn Cửu Thiên đầy vẻ xấu hổ.
Đám người đứng phía sau cũng ra sức nhịn cười.
"Cười cười cười, cả đám người các ngươi không thấy Thanh Ninh các đang cần được giúp đỡ sao? Tộc Luyện Ngục Ma đánh nát thông đạo địa tâm, xuất hiện ở thế gian để giết người, người mà bọn chúng giết chính là đám người các ngươi đó!"
Vạn Cửu Thiên quát lớn.
Chỉ trong chớp mắt, tám người đều ngậm miệng lại.
Bị lão cha dạy dỗ rồi quay lại trút giận lên đầu con mình, thật là mất mặt! Trong nháy mắt, tám bóng dáng liều mạng xung phong bay ra ngoài.
Lúc này, từng hơi thở Thiên Nhân từ trong một góc của trận pháp kia đánh tới.
Vạn Thiên các đã tới để giúp đỡ Thanh Ninh các! Cùng lúc đó, ba bóng dáng cũng dẫn theo mấy ngàn Thiên Nhân liều mạng xông lên.
Rõ ràng là Quỷ Đan Vương Ngụy Việt đang có mặt ở đây.
Không chỉ có thế, ngoài Ngụy Việt ra còn có thêm hai người nữa, đó là hai người có danh tiếng hiển hách ở Vạn Thiên các, Loạn Khí Vương Lôi Hãn Thanh và Thánh Trận Vương Văn Đạt Bác.
Vạn Nhất Thiên đứng ở bên cạnh Tần Ninh, ông ta cười ha hả nói: "U Vương huynh, ta đã mang đến đây hết tất cả những người mà ta có thể dẫn tới được!"
"Nếu không nhờ có U Vương huynh và tên vong ân bội nghĩa Lý Nhất Phong kia đánh nhau ác liệt như vậy, làm hỏng một phần trận văn này, hơn nữa tên nhãi Văn Đạt Bác kia lại có nghiên cứu về trận pháp thì bọn ta cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà không thể tiến vào bên trong được!"
Lúc này, Vạn Nhất Thiên nói chuyện rất khiêm tốn.
"Vất vả cho ngươi rồi!"
Tần Ninh gật đầu, nói.
"Không sao đâu, không sao đâu!"
Vạn Nhất Thiên vội vã nói: "Chuyện của Thanh Ninh các chính là chuyện của Dương Thanh Vân, chính là chuyện của U Vương huynh, mà chuyện của U Vương huynh cũng chính là chuyện của Vạn Nhất Thiên ta".
"Hơn nữa, Ma tộc hại người, mỗi người đều có trách nhiệm tiêu diệt bọn chúng, Vạn Thiên các của bọn ta cũng nguyện hết lòng dùng toàn bộ năng lực để hỗ trợ!"
Tần Ninh liếc nhìn Vạn Nhất Thiên.
Sau đó, Vạn Nhất Thiên cũng nở nụ cười đáp lại, ông ta không nói thêm gì nữa.
Tất cả mọi người đều là tay già đời, ai lại không biết là ông ta có ý gì chứ?
Nếu như Vạn Nhất Thiên thật sự coi Thanh Ninh các là thế lực anh em của mình thì lúc trước Dương Thanh Vân cũng sẽ không bị thương.
Người mà Vạn Nhất Thiên để mắt đến không phải là Dương Thanh Vân, mà là Tần Ninh.
Hắn đã từng là Cửu U Đại Đế, U Vương, U Hoàng.
"U Vương huynh cứ yên tâm đi, mặc dù Vạn Cửu Thiên không nên thân nhưng dù sao thì nó cũng là Vương Giả bát phẩm, sinh cho ta một đống cháu trai, cháu gái, kết quả là có đến tám đứa xưng Vương, xem như nó cũng đã làm ra được một việc có ích, người không cần phải lo lắng đâu".
"Đám nhóc này thực sự làm ta thấy mất mặt nên lúc trước ta không có giới thiệu với người ngoài, người bên ngoài cũng đều cho rằng Vạn Thiên các của bọn ta chỉ có ta và thằng con không nên thân của ta xưng Vương thôi".
Tần Ninh gật đầu, hắn không nói gì cả.
Vạn Nhất Thiên tiếp tục luyên thuyên: "Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia đã sớm cấu kết với Thiên Đế các rồi, Thiên Thanh Phong và Diệp Thiên Nam cũng là do Thiên Đế các bồi dưỡng ra".
"Lần này, sau khi mọi chuyện chấm dứt, ta sẽ cho người xới tung hang ổ của Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia, làm cho bọn chúng phải suy sụp".
"Tùy ngươi thôi".
Tần Ninh thản nhiên nói.
Vạn Nhất Thiên nghe thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần này, Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia nhất định xong đời rồi.
Có không ít người thèm nhỏ dãi hai miếng mồi béo bở này.
Người của Thiên Ngoại Tiên, Huyền Thiên cung, của Ngự Hư tông, đạo quán Thái Cực và Thính Tuyết sơn trang.
Nhưng mà Tần Ninh đã đồng ý rồi.
Thì ai còn dám xen vào nữa chứ?
Đến lúc đó, ông ta sẽ đẩy Tần Ninh ra trước, kẻ nào dám thắc mắc thì chẳng khác gì kẻ đó đang khinh thường Tần Ninh, khinh thường U Vương.
Tần Ninh không thèm quan tâm tới những suy nghĩ ẩn sâu trong lòng Vạn Nhất Thiên.
Vạn Nhất Thiên cười ha hả, nói: "Nếu đã như vậy rồi thì U Vương huynh hãy nhận lấy tấm thẻ này, về sau, cho dù ngươi có tới phân các nào của Vạn Thiên các, chỉ cần đưa tấm thẻ này ra, nếu ai dám không phục vụ ngươi như cha của mình thì lão phu sẽ đuổi cổ ngay! À nhầm, là giết ngay!"
Tấm thẻ bay tới bên hông của Tần Ninh, hắn vẫn chưa hề mở miệng.
Vạn Nhất Thiên lại lảm nhảm tiếp: "Thật ra lần này..."
"Câm miệng!"
Tần Ninh cắt ngang lời ông ta.
"Hơn tám vạn năm không gặp ngươi, sao ngươi không chết vì già mà vẫn còn lắm mồm như vậy được?"
"Để yên cho ta xem Dương Thanh Vân và Luyện Thiên đánh nhau coi".
Nghe thấy vậy, Vạn Nhất Thiên bỗng bật cười, ông ta nói: "Được rồi, được rồi".
Vào giờ phút này, có không ít võ giả của Vạn Thiên các đứng ở xung quanh để bảo vệ hai người bọn họ.
"Đó là ai vậy?"
Một tên võ giả nhịn không được bèn hỏi: "Sao hắn dám lớn tiếng với lão các chủ như vậy?"
"Này, nghe nói hắn chính là U Vương đấy!"
"U Vương sao? Không phải chứ, chẳng phải là hắn đã biến mất rồi sao? Hơn nữa, U Vương trông cũng không giống hắn mà!"
"Biến mất thì không thể xuất hiện lại à?”
“Mạnh tới mức độ giống như hắn thì có quỷ mới biết được lại xảy ra chuyện động trời nào nữa chứ?”
“Bây giờ, ngoài U Vương ra thì còn ai có thể khiến cho lão các chủ tôn kính như vậy nữa chứ?"
Bọn họ đều đang tranh luận với nhau.
"Vì sao ta cứ cảm thấy rằng lão các chủ sợ U Vương vậy nhỉ?"
Một người nhịn không được bèn lên tiếng hỏi.
"Ta nghe nói... năm đó, U Vương giống là cướp bóc vậy, hắn hay thu thập dược liệu quý báu và bảo vật hiếm có, kết quả là cướp luôn đồ của Vạn Thiên các của chúng ta".
"Lão các chủ có thể nhẫn nhịn được sao? Không thể nào, cho nên lão các chủ lập tức đánh với U Vương một trận".
"Kết quả là..."
"Kết quả như thế nào? Ngươi mau nói đi chứ!"
Mấy người còn lại đầy vẻ hiếu kì mà hỏi.
Người nọ tỏ vẻ thần bí mà nói: "Nghe nói, kết quả là lúc lão các chủ quay trở về, râu trên mặt cũng không còn nữa..."
"Ồ?"
"Bị U Vương cắt sạch đó!"
"Ồ?"
"Không thể nào!"
"Nhưng mà, ngay cả Thiên Vương cũng không làm gì được lão các chủ cơ mà...", người đàn ông kể chuyện kia, lén lút nói nhỏ giống như một tên trộm: "Sao lại không được chứ? Chuyện này do rất nhiều Vương Giả nhắc đến, Cửu Thiên Vương cũng biết đến chuyện này!"
Xoẹt! Người đàn ông kia vừa nói xong, bỗng nhiên, một dòng khí vô hình nện xuống một phát.
Đám người nhìn về phía Vạn Nhất Thiên, bọn họ phát hiện đôi mắt lão các chủ đang nhìn về phía bọn họ, ánh mắt của ông ta không mấy vui vẻ cho lắm.
Vài người vội đứng thẳng lưng lên, không ai dám mở miệng nữa.
Đã là Vương Giả rồi mà còn đi nghe lén sao?
Không có một chút khí chất của Vương Giả gì hết vậy?
Lúc này, trong lòng Vạn Nhất Thiên tràn ngập sự tức giận.
Đúng là không có bức tường nào là không lọt gió cả.
Chuyện này đã lan truyền rộng như vậy rồi sao?
Nếu như đám Thiên Nhân đều đã biết đến chuyện đó thì toi! Má nó! Nhưng mà lúc nhìn về phía Tần Ninh, Vạn Nhất Thiên vẫn nở một nụ cười đầy lễ phép.
Vào lúc này, sau khi võ giả của Vạn Thiên các đến, người của Thanh Ninh các đã ổn định hơn.
Chín vị Vương Giả của Vạn Thiên các ra tay, cộng thêm các vị Vương Giả của Thanh Ninh các nữa, chỉ cần là Vương Giả đánh nhau thì bọn họ sẽ không phải rơi vào thế yếu.
Nếu không được như vậy thì trong lúc Thiên Nhân đánh nhau, hai bên kết hợp thì cũng có thể chiếm được ưu thế.
Có một nơi đang chiến đấu với nhau, khí thế ngất trời.
Đó chính là Dương Thanh Vân và tộc trưởng Luyện Thiên.
Vào giờ phút này, sắc mặt của tộc trưởng Luyện Thiên lạnh lẽo tới mức đáng sợ.
"Đế Lâm Thiên!"
"Đây là cái mà ngươi gọi là ngăn cản sao?"
Hắn ta gầm lên một cách giận dữ, âm thanh lan ra cả ngàn dặm.
Nhưng mà giữa trời đất này, cũng chẳng có ai đáp lại hắn ta cả.
Chương 1417: Sự cường đại của Dương Thanh Vân
Tay Dương Thanh Vân cầm chặt Vương Kiếm, trên người mặc Vương Khải, ông ta nhìn về phía tộc trưởng Luyện Thiên.
"Chúng ta đã trấn áp các ngươi suốt mấy vạn năm, hôm nay, đã đến lúc diệt sạch các ngươi rồi!"
"Diệt sạch ư?"
Luyện Thiên hừ lạnh.
"Ngươi diệt không được đâu!"
"Một ngày nào đó, các chiến sĩ trong tộc của ta sẽ đạp nát đất đai của nhân loại các ngươi, rồi tàn sát hàng vạn dân chúng của nhân loại các ngươi!"
"Dương Thanh Vân, ngươi không thể giết hết chúng ta đâu!"
Dù hắn ta nói vậy, nhưng sắc mặt Dương Thanh Vân vẫn không thay đổi.
Thanh Vương Kiếm trong tay ông ta rung lên.
"Giết!"
Ông ta vừa dứt lời, kiếm khí rít gào phóng ra xung quanh.
Lúc này, cả người Dương Thanh Vân dày đặc sát khí.
Dương Thanh Vân của hiện tại mang tới cho người ta một loại cảm giác tựa như là một thanh kiếm sắc bén giữa trời đất.
"Tử Mạch Tinh Thần Sát!"
Vừa nói xong, từng luồng Tinh Thần lực tập hợp xung quanh thân thể của Dương Thanh Vân.
Giờ đây, Vạn Nhất Thiên không kìm lòng bèn nói: "Võ giả Tinh Mệnh, mở ra Tinh Môn, hội tụ lại trong biển linh thức, trở thành một với Thiên Địa Tinh Thần, dẫn đường cho Tinh Thần lực trong Thiên Địa, thậm chí đạt được Tinh quyết, Tinh khí, Tinh đan, quả thật chính là con cưng của trời mà!"
Vạn Nhất Thiên thật sự rất ngưỡng mộ Dương Thanh Vân.
Cho dù, hiện tại, thực lực của ông ta chỉ ở cảnh giới cao nhất của Vương Giả, nhưng ông ta lại là võ giả Tinh Mệnh, là Thiên Vương vô địch thiên hạ, trên đại lục Vạn Thiên này, trong năm vị Thiên Vương, chỉ sợ Dương Thanh Vân chẳng hề kém cạnh gì bốn vị còn lại.
Tần Ninh chậm rãi nói: "Nếu trở thành Thánh Nhân, rồi ngưng tụ được thánh hồn thánh phách, thì hiệu quả của Tinh Môn càng rõ ràng hơn".
Thánh Nhân! Thánh hồn thánh phách ư?
Vạn Nhất Thiên sửng sốt.
Mấy năm gần đây, rốt cuộc Cửu U Đại Đế đã đi đâu chứ?
Vì sao khi hắn trở về, dung mạo và khí chất đều đã thay đổi chứ, đây là điều ông ta luôn thắc mắc trong lòng.
Thế nhưng, hiện tại, dường như Cửu U Đại Đế có lẽ đã phá vỡ không gian, trở thành Thánh Nhân.
Nếu đúng là thế thật, thì Tần Ninh chắc chắn biết đến con đường trở thành Thánh Nhân.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vạn Nhất Thiên nhìn về phía Tần Ninh càng trở nên sáng hơn.
Lúc này, Tần Ninh im lặng không nói một lời.
Thật ra, trong nội tâm hắn có vẻ như bình thản nhẹ tựa gió mây khi giết chết Lý Nhất Phong, nhưng giờ đây nó không thể nào bình tĩnh như xưa được nữa.
Sự phản bội của Lý Nhất Phong đã khiến hắn mất đi sự bình tĩnh của mình.
Thế nhưng, nếu nói ra nỗi lòng này với người ngoài thì họ cũng không thể nào thấu hiểu được cảm giác ấy.
Tộc trưởng Luyện Thiên nhìn thấy một chiêu kiếm tỏa ra vầng sáng tinh thần kia đánh tới, sắc mặt lập tức thay đổi.
Võ giả Tinh Mệnh có thể bùng nổ sức mạnh còn kinh khủng hơn bình thường, hắn ta không thể không khiếp hãi trước nó được.
"Hỏa Nham Biến!"
Tộc trưởng Luyện Thiên khẽ quát, trước người hắn ta phóng ra từng luồng lực lượng.
Luồng khí tức bá đạo hừng hực.
Từng đợt sóng hùng mạnh lần lượt bay vút lên trời.
Oanh... kiếm khí và hỏa khí va chạm vào nhau, cả trời đất bốn phía như sụp đổ.
Ngay lúc này, ánh mắt Dương Thanh Vân sáng rực.
"Long Tu Tinh Nguyệt Kiếm!"
Ông ta vừa dứt lời, kiếm khí hướng thẳng lên trời, trong trời đất này, từng tia kiếm khí hình bán nguyệt ảm đạm bỗng phóng ra.
Trong nháy mắt, tiếng gào thét xé rách cả đất trời, xé rách cả Vương Trận.
Thực lực của Thiên Vương vượt hẳn Vương Giả, là sự tồn tại vô định ở đại lục Vạn Thiên.
Lúc này, tộc trưởng Luyện Thiên thay đổi sắc mặt.
"Chết tiệt, lại là Tinh Thần Võ quyết!"
Sự đáng sợ của võ giả Tinh Mệnh chính là không ai biết được một vị võ giả Tinh Mệnh rốt cuộc đã biết được bao nhiêu Tinh Thần Võ quyết.
Có thể một võ quyết, có thể là hai, mà cũng có thể là hơn mười loại võ quyết.
Giờ đây, sắc mặt tộc trưởng Luyện Thiên càng u ám hơn.
Dương Thanh Vân rất kinh khủng! Sự đáng sợ này không chỉ ở thực lực, mà còn ở cả thiên phú.
Tuy rằng, võ giả Tinh Mệnh rất đặc biệt và khác lạ, nhưng nếu bọn họ không quý trọng Tinh Mệnh của bản thân thì nó vẫn lãng phí mà thôi.
"Hỏa Long Thuẫn!"
Hai tay hắn ta vung lên, một dòng nham thạch rực lửa dâng lên, tạo thành một tấm chắn, che chở trước người tộc trưởng Luyện Thiên.
Dương Thanh Vân thấy thế, nhưng sắc mặt ông ta vẫn rất bình tĩnh.
Oanh... trong chốc lát, lưỡi kiếm chém xuống.
Hỏa Long Thuẫn nổ tung.
Ngay lúc này, thanh kiếm của Dương Thanh Vân chém thẳng xuống.
Sắc mặt Luyện Thiên trắng bệch, hắn ta lập tức lắc người né tránh.
Thế nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Nhát kiếm ấy đã hạ xuống, sát khí hừng hực khắp trời,
Một tiếng phụt vang lên, một cánh tay bay vút lên trời.
Sắc mặt Luyện Thiên trắng như một tờ giấy.
"Chết tiệt!"
Hắn ta quát lên.
"Tộc trưởng!"
"Tộc trưởng!"
Năm vị tế tự Liên Thiên Địch, Ma Sinh An, Vu Luyện, Chùy Nhĩ, Quy Xung kinh hãi thốt lên.
Sau khi Dương Thanh Vân trở thành Thiên Vương, thực lực của ông ta đã trở nên quá mạnh.
Nét mặt tộc trưởng Luyện Thiên trở nên dữ tợn.
Bọn họ đã bị giam cầm suốt mấy vạn năm, không thể nào phá tan thông đạo để đi ra ngoài.
Thế nhưng, hiện tại, bọn họ vừa mới bước ra ngoài đã phải đối chiến với một vị Thiên Vương đang đầy sự bi thương và phẫn nộ.
Thật xui xẻo! Người của Thiên Đế các đang làm cái quái gì thế?
Còn có hai người Tần Ninh và Vạn Nhất Thiên còn đang đứng xem, không có ý định ra tay kia nữa.
Nếu hai người kia ra tay... thì hậu quả sẽ càng không thể nào tưởng tượng ra nổi.
"Hãy trả lại mạng sống của con trai và cháu trai ta!"
Dáng vẻ Dương Thanh Vân lúc này vô cùng bễ nghễ và kiêu ngạo.
"Vạn Tượng Hoàng Kiếm Sát!"
Ông ta chém ra một kiếm, vạn vật trong thiên địa như tụ tập hết vào kiếm thuật ấy.
Oanh... lúc này, cơ thể tộc trưởng Luyện Thiên liên tục rút lui, bụng hắn ta xuất hiện một cái lỗ máu, lúc này, làn da đỏ tươi của hắn ta giờ bỗng trở nên mờ nhạt.
Giờ đây, tộc trưởng Luyện Thiên phát điên rồi.
Tên này rốt cuộc là thứ yêu ma quỷ quái gì thế.
Trước kia, khi chiến đấu với Lý Nhất Phong, Dương Thanh Vân không mạnh đến vậy mà! Ít ra, Dương Thanh Vân không hề thi triển những Tinh Thần Võ quyết đó.
Dưới kia, hai người Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch thấy thế thì đều kinh ngạc trợn tròn mắt.
"Quá mạnh mẽ...", Lý Nhàn Ngư ngơ ngác thốt lên.
Thành thật mà nói, hắn ta không có chút cảm giác gì khi Lý Nhất Phong thăng thiên.
Thật sự chẳng có chút cảm giác gì cả.
Tuy vị này là tổ tông của mình, trên người mình chảy dòng máu của hắn ta, thế nhưng, đối diện với sự suy bại của Lý gia, vị tổ tông này lại không mảy may quan tâm.
Chính sự thờ ơ ấy đã mài mòn đi chút cảm giác huyết mạch tương liên có trong người Lý Nhàn Ngư.
Nhưng ngay lúc này, khi nhìn thấy sự cường đại của Dương Thanh Vân, Lý Nhàn Ngư mới hiểu được.
Cớ sao năm ấy Tần Ninh chỉ nhận một người đồ đệ là ông ta.
Cái gì cũng có lý của nó cả! Bây giờ, Giang Bạch rất kinh ngạc.
Quá lợi hại! Thạch Cảm Đương nheo mắt, khó một lần nghiêm túc nói: "Dương Thanh Vân thú vị thật đấy... oán trách sư phụ không sử dụng hết sức, mà khi giết Lý Nhất Phong, bản thân ông ta hồi đối chiến với Lý Nhất Phong cũng có dốc hết sức lực đâu chứ?"
Hai người nghe hắn ta nói thế, biểu cảm cả hai bèn thay đổi.
Hình như là thế thật.
Dương Thanh Vân sử dụng chiêu thức đầu tiên của Tinh Thần Võ quyết, Tinh Thần Thiên Cung quyết.
Dường như Lý Nhất Phong cũng không dốc hết sức lực chiến đấu, ít nhất, hắn ta không hề thi triển Vãng Sinh Đồng đầy khủng khiếp kia.
Lúc này, không ít người âm thầm suy đoán.
Nếu như Dương Thanh Vân và Lý Nhất Phong đều gắng hết sức mình để chiến đấu với nhau, thì rốt cuộc... Ai hơn ai chứ?
Vấn đề này sẽ không có đáp án! Vãng Sinh Đồng của Lý Nhất Phong vừa mới thi triển đã bị Tần Ninh phá hủy rồi.
Rốt cuộc, uy lực của đôi mắt kia mạnh mẽ đến nhường nào chứ, người đời không tài nào biết được điều đó.
Oanh... trên bầu trời, một tràng tiếng gào thét vang lên.
Tộc trưởng Luyện Thiên tung ra một quyền.
Thế nhưng lại bị một kiếm của Dương Thanh Vân chém nát.
Bàn tay duy nhất còn sót lại của Luyện Thiên giờ đây cũng tàn phế.
Kiếm khí bao phủ trước người tộc trưởng Luyện Thiên.
Ánh mắt Dương Thanh Vân lạnh lẽo như băng sương.
"Hôm nay, ta sẽ tiễn ngươi về nơi suối vàng, tiễn dòng tộc Luyện Ngục Ma của ngươi chầu trời!"
Ông ta gầm lên, chém xuống một kiếm.
Oong... nhưng mà, ngay lúc ấy, giữa hư không, bỗng nhiên vang lên một tiếng oong.
Trên bầu trời, có một bàn tay chợt giáng xuống.
Chương 1418: Kết thúc, lại nổi gió bão
Thấy cảnh này, Vạn Nhất Thiên cười một tiếng, sải bước ra đỡ lấy bàn tay kia.
Chỉ là lúc Vạn Nhất Thiên xông lên, hư không lại vỡ ra, một bàn tay khác trực tiếp vỗ xuống.
Lúc này cơ thể của Vạn Nhất Thiên đã bị ngăn cản.
Hiển nhiên chưởng phong xuất hiện lúc đầu kia là nhắm vào Dương Thanh Vân, muốn ngăn cản Dương Thanh Vân giết tộc trưởng Luyện Thiên.
Dương Thanh Vân thấy cảnh này, ánh mắt không thay đổi.
Một kiếm đâm thẳng về hướng Luyện Thiên.
Cho dù có phải liều mạng với bàn tay đột nhiên xuất hiện này, ông ta cũng muốn giết Luyện Thiên.
Ầm... Ầm... Gần như chỉ trong nháy mắt, hai tiếng nổ đột nhiên vang lên.
Lúc này dường như trời đất cũng bắt đầu run rẩy.
Dao động mạnh mẽ, từng làn sóng một tràn ra.
Đầu của tộc trưởng Luyện Thiên nổ tung.
Cho dù có không cam lòng cỡ nào thì giờ phút này vẫn không có sức để cứu vãn.
Mà ở phía sau Dương Thanh Vân, bóng người Tần Ninh bất ngờ xuất hiện, ngăn cản một chưởng tấn công kia, ánh mắt hung ác.
“Giấu đầu lộ đuôi làm gì?
Nếu đã tới thì cứ xuất hiện đi”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh đập hai tay vào trong hư không một cái.
Ầm... Lúc này từng tiếng ầm ầm vang lên.
Trên bầu trời, từng tầng từng tầng lực lượng phóng ra.
Từng huyền trận tràn ngập.
Mà trong không khí khuấy động của huyền trận kia, hai bóng người đột nhiên xuất hiện.
Mặc trường sam màu đen, tay áo viền vàng, hiện ra một loại khí chất hoa lệ quý giá.
Thấy cảnh này, ánh mắt của Vạn Nhất Thiên cũng trở nên nghiêm túc.
“Thiên Đế Các, chín vị tiên sinh, không biết hai vị là ai!”
Vạn Nhất Thiên trầm giọng nói.
Vạn Thiên Các là các giao dịch lớn nhất đại lục Vạn Thiên, còn lớn mạnh hơn cả Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia.
Vạn Thiên Các có thể lấy được một vài tin tức bí mật.
Ai mà ngờ được Lý tiên sinh thần bí sẽ là Lý Nhất Phong.
Mà trừ cái đó ra còn có chín tiên sinh khác, chín tiên sinh này đều được xưng hô dựa theo số lượng.
Cửu tiên sinh, chính là Tinh chủ Văn Hiên, Văn Vương của Thái Cực đạo quán giả trang thành, cảnh giới Vương Giả tam phẩm.
Thân phận của tám người khác thì không có ai biết được.
Vạn Thiên các đã tìm hiểu rất nhiều lần nhưng vẫn luôn không biết được.
Nhưng lúc chín vị tiên sinh xuất hiện, phần lớn đều che giấu khí tức chứ không lấy khuôn mặt thật để gặp người khác, có điều nghe nói lúc mỗi một vị xuất hiện đều là mặc áo đen viền vàng.
Nhưng mà cũng không phải ai cũng thế.
Lúc này Vạn Nhất Thiên chỉ có thể nghĩ được, người đến đây cũng chỉ có người của Thiên Đế Các thôi.
Vậy tám vị tiên sinh còn lại có thể là ai được?
“Vạn lão các chủ, xem ra ngươi biết không ít chuyện nhỉ, mật thám của Vạn Thiên Các cũng có không ít đâu”.
Một người trong đó có bóng người hơi âm trầm, rõ ràng đã sửa lại giọng nói.
“Tại hạ, Nhị tiên sinh của Thiên Đế Các!”
“Tại hạ, Tam tiên sinh của Thiên Đế Các!”
Lúc này hai người khẽ mỉm cười nói.
Nghe thấy lời này, Tần Ninh đưa mắt nhìn, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ.
“Có thể bộc phát ra thực lực của Thiên Vương, nhưng cũng không phải là Thiên Vương thật sự, sức mạnh của ngươi ngoài giới chủ sao?
Là Đế Lâm Thiên cho các ngươi sức mạnh đó ư?”
Tần Ninh thản nhiên nói.
Nhìn về phía Tần Ninh, Nhị tiên sinh kia chắp tay nói: “Đã sớm nghe nói về tên tuổi của Tần công tử, không nghĩ tới thế mà lại là U Vương chuyển thế”.
“Điều này khiến chúng ta rất sợ hãi, nếu biết sớm như vậy thì ngay từ đầu đã không nương nhờ vào Đế Lâm Thiên rồi”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Nói những lời nhảm nhí này có ý nghĩa gì?”
“Ha ha!”
Nhị tiên sinh tiếp tục nói: “Hôm nay các chủ không tới được, vốn dĩ chúng ta cho rằng Lý Nhất Phong xuất hiện, U Vương sẽ nhớ tới tình cũ”.
“Thật sự không ngờ rằng U Vương lại nhẫn tâm như thế”.
Tần Ninh híp mắt lại.
Nhị tiên sinh kia lại không nói nhiều nữa.
“Tần công tử, các chủ nhà ta muốn nói một câu”.
“Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn chính là một trong lục đại cấm địa của đại lục Vạn Thiên, nếu Tần công tử rảnh rỗi thì có thể đến đó nhìn qua, đại bản doanh Thiên Đế Các của ta ngay ở chỗ đấy”.
Nghe thấy lời này, Dương Thanh Vân lạnh lùng nói: “Sẽ đi, nếu như các ngươi có gan thì bây giờ cứ ra ngoài là được!”
Tam tiên sinh cười nói: “Hôm nay phải chúc mừng Vân Vương đã trở thành Vân Thiên Vương, chúng ta vô cùng hâm mộ”.
“U Vương đại nhân, chắc hẳn ngươi biết vị trí của sáu tuyệt địa này hơn ai hết chứ nhỉ?”
“U Vương, các hạ, ta đã đưa đến rồi, bây giờ xin phép cáo từ!”
Nhị tiên sinh và Tam tiên sinh mỉm cười, bóng người chậm rãi biến mất.
Người đến cũng không phải là người thật.
Ánh mắt của Tần Ninh mập mờ.
“Lục đại cấm địa?
Mộ U Vương?”
Vạn Nhất Thiên nhìn về phía Tần Ninh, vừa nói xong đột nhiên che miệng.
U Vương còn ở chỗ này, nói đến mộ U Vương chỉ sợ không tốt.
“Thiên Đế Các...”, Tần Ninh lẩm bẩm.
Cho tới giờ phút này, mấy người Thạch Cảm Đương mới hiểu được.
Rõ ràng đại lục Vạn Thiên chỉ có ngũ đại cấm địa là biển Thiên Ngoại, Tuyệt Mệnh Linh cốc, Tuyết Vực Băng Nguyên, Huyền Thiên Sơn, Yêu Tháp Sơn thôi, sao đến trong miệng Tần Ninh lại là lục đại cấm địa vậy.
Mộ U Vương! Bọn họ chưa từng nghe qua.
Là Tần Ninh năm đó để lại sao?
“Thanh Vân, thu dọn chiến trường đi!”
Tần Ninh mở miệng nói: “Lần này Thanh Ninh các tổn thất không nhỏ, tốt nhất là thừa thế xông lên, đi xuống thông đạo dưới lòng đất diệt trừ Luyện Ngục Ma trước!”
“Rõ!”
Dương Thanh Vân không nói nhiều, bóng người lóe lên, dẫn chư vị Vương giả của Thanh Ninh các lao thẳng về hướng mấy vị tế tự khác của Luyện Ngục Ma.
Giờ phút này, bóng người Tần Ninh chầm rãi rơi xuống.
Mấy người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương đều nhích lại gần.
“Không sao chứ?”
Diệp Viên Viên nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói.
Lý Nhất Phong phản bội, có lẽ ngay cả Tần Ninh cũng không nghĩ tới.
Lòng người là thứ không thể dễ dàng nắm bắt được nhất.
Có lẽ năm đó lúc Tần Ninh chưa rời đi, Lý Nhất Phong đã thay lòng rồi.
Thiên Đế Các vây giết đã hoàn toàn thúc đẩy sự thay đổi của Lý Nhất Phong.
Nếu muốn tìm nguyên nhân, cũng không phải là do Thiên Đế Các một tay tạo thành, mà là Lý Nhất Phong tự mình thay đổi.
“Ta không sao...”, Tần Ninh chậm rãi ngồi xuống, tựa ở trên cầu thang Nguyên Hoàng cung.
Cho đến giờ phút này, nhìn Tần Ninh mới có vẻ giống như người thường.
Mỏi mệt!
“Mấy người các ngươi cũng nên rèn luyện đi”.
Tần Ninh mở miệng nói: “Đại loạn sắp đến, Nguyệt Nhi và Viên Viên đã xưng Vương, Thạch Đầu, Nhàn Ngư, Giang Bạch, các ngươi cũng nên tăng thêm tốc độ”.
“Rõ!”
“Vâng!”
“Đi thôi!”
Tần Ninh phất tay nói: “Đi trợ giúp Thanh Vân, giải quyết chỗ này trước rồi nói sau”.
Lần này tộc Luyện Ngục Ma đã dốc hết toàn bộ lực lượng.
Trận chiến này thất bại, Luyện Ngục Ma cũng khó mà làm được gì nữa.
Ít nhất ngũ đại Ma tộc đã thiếu đi một mạch.
Tần Ninh thở ra một hơi, tựa vào một cây cột trên cầu thang, vẻ mặt cô đơn.
“Thời gian... đã thay đổi quá nhiều thứ...”, hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm trong miệng.
Bốn phía, tiếng chém giết vẫn cứ tiếp tục.
Thế nhưng khi võ giả của Vạn Thiên Các gia nhập, tộc Luyện Ngục Ma tan tác đã là điều tất nhiên.
Giờ phút này Vạn Nhất Thiên cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Tần Ninh.
Ông ta có quá nói nhiều thứ muốn hỏi Tần Ninh, nhưng bây giờ có vẻ không phải lúc.
Hai người cứ ngồi như vậy, không nói một lời.
Đột nhiên, bên hông Vạn Nhất Thiên có một luồng sáng lóe lên một cái rồi biến mất.
Ngay sau đó, ánh mắt Vạn Nhất Thiên biến đổi, sắc mặt sợ hãi.
“Sao vậy?”
Tần Ninh hơi mở hai mắt ra, mở miệng nói.
“Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tần Ninh nghe vậy, không khỏi nói: “Còn có chuyện nào lớn hơn việc tộc Luyện Ngục Ma xuất thế và trận chiến ở Thanh Ninh các sao?”
“Có!”
Lúc này Vạn Nhất Thiên khẳng định nói.
Chương 1419: Một chết một bị thương
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhíu mày lại.
Vạn Nhất Thiên nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Người tỉnh táo lại trước đã...”.
“Ta rất tỉnh táo”.
Tần Ninh đưa mắt nhìn thẳng Vạn Nhất Thiên.
Nhìn thấy ánh mắt của Tần Ninh, Vạn Nhất Thiên chấn động cười một tiếng.
Cho dù ông ta cũng là Vương giả đỉnh cấp, thế nhưng khi đối mặt với Tần Ninh vẫn không có cách nào duy trì sự bình tĩnh trong lòng.
Việc không có cách nào giữ vững tâm trạng bình tĩnh này khiến ông ta rất không thoải mái.
“Chuyện kia... Thiên Ngoại Tiên bị đánh lén...”, Tần Ninh nhăn mày lại.
“Bên trong Thiên Ngoại Tiên có Trấn Thiên Vương tọa trấn, bị đánh lén... Chắc là không có chuyện gì...”, Vạn Nhất Thiên lại nói: “Là Đế Lâm Thiên ra tay làm Trấn Thiên Vương bị thương nặng, hơn nữa còn cướp đi một thứ”.
Nghe thấy lời này, Tần Ninh bỗng giật mình.
“Bia Trấn Mạch Huyền!”
Vạn Nhất Thiên khẽ gật đầu.
“Đế Lâm Thiên có thực lực mạnh đến như vậy sao?”
Tần Ninh lẩm bẩm: “Trấn Thiên Vương xưng đã Thiên Vương hơn mấy vạn năm, trừ khi là cấp bậc Hóa Thánh, nếu không... không có khả năng làm ông ta bị thương nặng”.
“Còn có một chuyện...”, Vạn Nhất Thiên rụt cổ một cái, muốn nói lại không dám nói.
“Nói!”
“Thanh Ninh các và Thiên Ngoại Tiên có thông đạo liên hệ đặc biệt, cho nên Thanh Ninh các vừa xảy ra chuyện, Trấn Thiên Vương liền sai người đến giúp...”, “Người được điều động đi chính là Vũ Vương - Tiên Vũ Sinh và Hàm Vương - Tiên Hàm, nhưng mà Thiên Đế Các đã đoán được từ trước, phái người ngăn cản, hai Vương... Một chết một bị thương... Rốt cuộc là ai chết thì không biết...”, vừa nói xong, Vạn Nhất Thiên không nhịn được rút lui.
Vạn Thiên các đã lấy được tin tức này từ trước.
Thế nhưng cũng không thể tìm hiểu quá rõ ràng.
Người chết người bị thương, việc này khác nhau nhiều lắm lắm! Sống chết của Tiên Vũ... Chắc hẳn Trấn Thiên Vương sẽ vô cùng đau lòng.
Nếu là Tiên Hàm chết... Vậy Tần Ninh... Vạn Nhất Thiên chỉ cảm thấy đáy lòng run rẩy.
Chỉ là chờ đợi nửa ngày rồi mà có vẻ Tần Ninh vẫn không hề thay đổi.
“Ờm... Tần công tử...”, “Ờm... U Vương?”
Vạn Nhất Thiên cẩn thận từng li từng tí.
Không phải là đã tính được từ trước rồi chứ?
“Ta đã biết!”
Giờ phút này Tần Ninh chậm rãi đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh.
“Vạn Nhất Thiên, làm phiền ngươi chờ đợi ở chỗ này, Thanh Ninh các cần có Thanh Vân tọa trấn mới được”.
“Nếu có hỏi tới ta thì cứ nói cho ông ta biết, bia Trấn Mạch Huyền ở Thiên Ngoại Tiên bị mất, ta phải đi một chuyến, bảo ông ta trấn thủ Thanh Ninh các, phòng ngừa người của Thiên Đế Các lại đến đánh bất ngờ”.
“Vậy người...”
“Ta...”, Tần Ninh đứng dậy, hờ hững nói: “Đi Thiên Ngoại Tiên”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh vẫy vẫy tay.
Một luồng ánh sáng màu vàng lóe lên một cái rồi biến mất, rơi vào trong tay Tần Ninh.
“Lão quy, đưa ta đi một chuyến!”
“Đi đâu?”
Lúc này Kim Nhãn Thạch Quy hóa nhỏ bằng bàn tay, nhìn Tần Ninh, không nhịn được hiếu kỳ nói.
“Thiên Ngoại Tiên!”
Kim Nhãn Thạch Quy nghe thấy vậy thì nói thầm: “Quá xa...”.
“Có đi hay không?”
“Đi đi đi, chắc chắn đi!”
Kim Nhãn Thạch Quy lập tức gật đầu nói.
Thấy cảnh này, Vạn Nhất Thiên vội vàng nói: “Tần công tử, mấy năm nay Vạn Thiên các của ta cũng sưu tập không ít đồ tốt, có vương khí Truy Phong Toa giúp đi đường cực nhanh, ta cho người mượn dùng”.
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhìn Vạn Nhất Thiên một chút.
Vạn Nhất Thiên vội vàng nói: “Nói mượn thì thô quá, ta cho người, ha ha...”.
“Xem thường ai vậy?”
Kim Nhãn Thạch Quy không nhịn được mắng: “Lão già ta có tốc độ vượt xa vương khí, còn nhanh hơn lão già ngươi đấy, đừng xem thường người khác!”
Nói rồi, Kim Nhãn Thạch Quy hóa ra dài hơn một mét.
Tần Ninh trực tiếp dậm chân nhảy lên.
“Cứ làm theo ta nói đi, Thanh Vân nhất định phải ở Thanh Ninh các, nếu không ta lo Thiên Đế Các sẽ đến!”
“Nhất...”, vèo... Một tiếng gió thổi vang lên, trên mặt đất chỉ còn lại mỗi cái bóng.
“Định!”
Bây giờ Vạn Nhất Thiên mới nói xong một câu.
“Rùa đen... Cũng có thể chạy nhanh như vậy ư?”
Vạn Nhất Thiên trợn mắt há hốc mồm.
Nhìn xem bốn phía, Vạn Nhất Thiên lẩm bẩm nói: “Dương Thanh Vân dễ lừa dối như vậy sao?
Ta không ở đây nữa đâu, tìm một chỗ ẩn nấp đã rồi nói sau”.
“U Vương chuyển thế trở về, Thiên Đế Các liên tiếp hành động, xem ra đại lục Vạn Thiên này thật sự sẽ hỗn loạn”.
“Cũng không biết lão già ta ôm đùi U Vương có thể nhờ vào đó để tiến thêm một bước, phi thăng thành Thánh hay không!”
“Hả?
Không đúng”.
“Vừa rồi U Vương nói Hóa Thánh... Hóa Thánh là cái gì?”
Vạn Nhất Thiên lập tức khó hiểu tự hỏi.
“Mẹ nó, nhiều chuyện lằng nhằng như vậy, ông đây cũng không có thời gian hỏi U Vương một chút xem có nên giúp việc này không?”
Vạn Nhất Thiên lẩm bẩm xong, bóng người đã biến mất! Bên trong Thanh Ninh cực kỳ hỗn độn.
Chém giết vẫn còn tiếp tục.
Dương Thanh Vân đã dẫn các vị Vương đánh tới thông đạo tâm trái đất.
Diệt cỏ tận gốc! Cùng lúc đó ở một bên khác, Tần Ninh ngồi trên Kim Nhãn Thạch Quy, khung cảnh bốn phía hóa thành cái bóng nhanh chóng lùi về sau.
“Tần công tử đừng gấp, lấy tốc độ của lão hủ, chưa đến hai canh giờ sẽ có thể đến Thiên Ngoại Tiên!”
“Nhanh lên nữa, một canh giờ đi!”
Tần Ninh lẩm bẩm.
“Hả?
Nếu mà nhanh nữa, ta lo lắng ngài sẽ không nhịn được”
“Không có việc gì, dù sao cũng là Vương giả nhất phẩm, không kém cỏi như vậy”
“Vâng!”
Kim Nhãn Thạch Quy liền tăng tốc độ.
Giờ phút này, từng luồng sức mạnh ngưng tụ ra giữa trời đất.
Khuôn mặt của Tần Ninh bắt đầu bị gió mạnh cứa rách.
Thậm chí đã bắt đầu xuất hiện tơ máu.
Chỉ là đối với điều này, Tần Ninh vẫn không để ý.
Hành trình đến hải đảo Thiên Ngoại... Trận chiến ở Thanh Ninh các... Thiên Ngoại Tiên bị đánh lén... Những chuyện này đều rất trùng hợp, Tần Ninh cảm giác được Thiên Đế Các đang dắt mũi hắn.
Loại cảm giác này rất không thoải mái.
Nếu đã không thoải mái, vậy thì phải phá vỡ loại cảm giác này.
Tần Ninh nhìn phía trước, ánh mắt dần dần lạnh như băng.
Cuồng loạn gào thét, phẫn nộ, giờ phút này hắn đều không muốn.
Trong lòng của hắn chỉ có một suy nghĩ... Người chết kia không phải Tiên Hàm.
...Thiên Ngoại Tiên! Là tồn tại chí cao vô thượng của đại lục Thiên Ngoại, là một trong lục đại bá chủ của đại lục Vạn Thiên.
Thiên Ngoại Tiên từ bên ngoài núi đến bên trong núi, không có chỗ nào mà không phải là truyền thừa và nguồn gốc lâu đời.
Thế nhưng hôm nay đưa mắt ra nhìn, Thiên Ngoại Tiên lại cực kỳ hỗn độn.
Toàn bộ trong ngoài Thiên Ngoại Tiên, khắp nơi đều là núi đá sụp đổ, cung điện vỡ vụn.
Thậm chí tổn thất còn nghiêm trọng hơn cả Thanh Ninh các.
Những tiếng kêu rên vang vọng từ trong tới ngoài.
Cũng không ít thi thể, hoành liệt ra tại núi đá ở giữa, thậm chí nhiều hơn thi thể, bị đá vụn bao phủ.
Không ít bóng người đi tới đi lui, bận rộn không thôi.
Chỉ là trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ uất ức, bi phẫn, cùng với chán nản.
Trấn Thiên Vương! Hôm nay lại thất bại ở trước mắt bao người! Bại bởi các chủ Đế Lâm Thiên của Thiên Đế Các.
Thiên Vương là vô địch ở trong lòng tất cả mọi người, là người mà không ai có thể chiến thắng.
Thế nhưng Trấn Thiên Vương, là một trong Tứ Đại Thiên Vương lại thua.
Sự đả kích này đã khiến sự tự tin vài vạn năm của các đệ tử trong Thiên Ngoại Tiên hoàn toàn vỡ nát.
Giờ phút này, một bóng người rơi xuống bên ngoài Thiên Ngoại Tiên, bộ đồ nhuốm máu lúc này đã khô cạn, biến thành một bộ đồ đỏ.
Trên khuôn mặt trẻ tuổi là vẻ bình tĩnh, nhìn xung quanh trời đất.
Chỉ là hai bàn tay ở trong tay áo lại chậm rãi siết chặt, khiến mọi người có thể nhìn ra cảm xúc trong lòng người này không hề bình tĩnh như vẻ mặt.
Chương 1420: Không chết thật tốt
“Bên trong Thiên Ngoại Tiên, hai Vương là Tiên Vũ Sinh và Tiên Hàm, người nào chết người nào bị thương?”
Thanh niên vẫy tay một cái, bắt lấy một người trong đó, mở miệng hỏi.
“Ngươi là người nào?”
Đệ tử bị bắt lại kia lập tức lạnh mặt, cẩn thận nhìn về phía thanh niên.
“Tần Ninh!”
Nghe thấy lời này, đệ tử đó càng biến sắc.
“Lần trước đến gây sự, lần này lại muốn đến gây sự sao?”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng.
“Hỏi ngươi cái gì thì cứ trả lời cái đó đi!”
Hắn siết chặt tay, sắc mặt đệ tử kia lập tức tái nhợt.
“Ta... Ta không biết...”, sắc mặt đệ tử kia rất khó coi, nói: “Chỉ là lúc hai Vương được đưa về, Trấn Thiên Vương đại nhân đã bị thương, lúc ấy đã vô cùng hỗn loạn rồi, căn bản không biết được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra!”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Ninh lạnh như băng.
“Nếu thế, nói cho ta biết họ ở đâu?”
“Nghe nói là ở chỗ Linh Thức đàm”.
Vèo... Một giây sau, bóng người Tần Ninh đã biến mất.
Giờ phút này, Thiên Ngoại Tiên, bên trong Linh Thức đàm.
Trên trăm bóng người tụ tập lại chỗ này từ trong ra ngoài.
Những người này đều có vết thương trên người, một số người mặc dù không bị thương nhưng sắc mặt cũng vô cùng nhợt nhạt.
Giờ phút này, trong sơn cốc.
Từng bóng người lần lượt tụ tập ở chỗ này.
“Phụ thân...”, trong sơn cốc, Tiên Hạo mặc một bộ trường sam, trên người dày đặc vết thương.
“Phụ thân... Tam đệ... Có thể cứu sao?”
Giờ phút này, sắc mặt Tiên Hạo cực kỳ khó coi.
Ở một bên Linh Thức đàm, Trấn Thiên Vương mặc một bộ áo trắng nhuộm đỏ máu tươi, trên khuôn mặt già là vẻ tang thương, đắng chát.
Mà ở trước người ông ta có hai người đang nằm ngang trên mặt đất.
Một người trong đó chính là tiên chủ Tiên Vũ Sinh của Thiên Ngoại Tiên hiện nay.
Mà một người khác chính là Tiên Hàm.
Chỉ là giờ phút này trên người Tiên Vũ Sinh không có một hơi thở nào cả.
Tiên Hàm thì đang thoi thóp, còn mất cả một cánh tay.
Không khác gì chết cả! Xung quanh, trong Thất Tiên của Thiên Ngoại Tiên chỉ có kiếm tiên, đao tiên, thương tiên vẫn còn ở đó.
Ngoài ra còn có hai người đàn ông xa lạ, sắc mặt phức tạp.
“Tiên Hạo công tử!”
Một người trong đó mở miệng nói: “Lão Thiên Vương cũng đã dốc hết toàn lực, sống chết là do trời định, lần này...”, “Đại ca liều mạng dẫn tam đệ trở về, phụ thân...”, giờ phút này Tiên Hạo rơi lệ đầy mặt.
Mọi người ở đây, không có một ai mà không có sắc mặt đau đớn.
Thiên Ngoại Tiên ngoại trừ đan tiên Ngô Tử Thương làm phản ra, lục đại tiên đã chết ba vị.
Mười hai Sơn Hộ Vương ẩn nấp cũng mất đi hai vị.
Đây chính là hai đại Vương giả.
Trừ cái đó ra, Tiên Vũ Sinh và Tiên Hàm dẫn đầu một nhóm cao thủ Thiên nhân, gấp rút đi tiếp viện Thanh Ninh các.
Kết quả, một chết một bị thương trở về.
Không, có lẽ là cả hai đều chết... Tiên Hàm, giờ phút này cũng không cứu lại được.
“Phụ thân...”, lúc này Tiên Hạo vô cùng oán hận.
Vô dụng! Mặc dù hắn ta đã tăng cấp thành Vương, nhưng bây giờ vẫn phải bó tay chịu trói.
Đại ca chết rồi.
Mạng sống của tam đệ như như treo trên sợi tóc!
“Phụ thân, chúng ta tìm Thiên Đan Vương Dạ Bắc Hiên đi, có lẽ ông ta sẽ có biện pháp, ông ta là Thiên Đan Vương mà!”
Tiên Hạo không nhịn được nói.
“Dạ Bắc Hiên... Cho dù là ông ta, chỉ sợ cũng không có cách nào!”
Trấn Thiên Vương lắc đầu.
“Phụ thân!”
Lúc này Tiên Hạo cất cao giọng lên mấy phần, không nhịn được nói: “Từ nhỏ người đã không thích tam đệ, thế nhưng cho dù có không thích thì đó cũng là con trai của người, là tam đệ của con, người...”.
“Tiên Hạo!”
Một trong hai vị Sơn Hộ Vương đang đứng ở kia quát lên: “Nếu Trấn Thiên Vương có biện pháp thì sẽ không ngồi nhìn mặc kệ!”
Tiên Hạo ngồi yên trên mặt đất, sắc mặt như tro tàn.
Trấn Thiên Vương thở dài.
“Hạo Nhi, ta mắc nợ Hàm Nhi, việc hôm nay cũng là một tâm sự của ta”.
Trấn Thiên Vương vừa dứt lời, hai tay vung lên, lúc này khí tức sinh mệnh nhàn nhạt dần dần hội tụ, ngưng tụ.
Cuối cùng ánh sáng hội tụ, ngưng tụ thành một giọt nước màu xanh óng ánh.
Nhìn giọt nước kia, Trấn Thiên Vương thở dài, nhẹ nhàng vung về hướng cơ thể của Tiên Hàm.
“Cần gì chứ?”
Chỉ là đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng khoác lên trên bờ vai của Trấn Thiên Vương.
“Để ta xem nào!”
Giọng nói kia vang lên, mang theo vài phần giận dữ.
Sự giận dữ này cũng không rõ ràng, thế nhưng lại không thể giấu nổi trong giọng nói.
“Tần công tử!”
Tiên Hạo sững sờ, đột nhiên đứng dậy, vội vàng nói: “Tần công tử, ngươi thần thông quảng đại, ngươi nhất định có thể cứu tam đệ!”
Lúc này Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Tiên Hạo.
Trấn Thiên Vương há miệng muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng cũng không thể mở miệng.
Tần Ninh ngồi xuống, nhìn sang một bên khác.
Ở nơi đó, Tiên Vũ Sinh đã sớm không còn sức sống.
Mà Tiên Hàm bên cạnh vẫn còn thoi thóp.
“Không chết...”, một câu, dường như mới chỉ nói ra một nửa.
Tần Ninh nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tiên Hàm, lúc này một giọt nước mắt rơi xuống.
Thấy cảnh này, cơ thể Trấn Thiên Vương run lên.
U Vương... Cũng sẽ khóc sao?
Chỉ là lại nhìn Tiên Hàm, trong lòng Trấn Thiên Vương đã hiểu rõ.
Có lẽ người làm cha như mình còn không yêu thương Tiên Hàm bằng Tần Ninh trước mắt.
“Tránh ra một chút đi!”
Trên gương mặt Tần Ninh vẫn còn nước mắt, hắn chậm rãi mở miệng nói.
Đoạn đường này.
Lý Nhất Phong phản bội không thể làm cho hắn khóc.
Đối với phản bội, tình cảm trước kia cũng sẽ phai nhạt.
Hắn không thích phản bội, thậm chí là chán ghét.
Thế nhưng giờ phút này lại không thể nhịn được mà rơi lệ.
Trên quãng đường chạy đến đây, một canh giờ lại giống như một trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm với hắn.
Quá dài! Nếu Tiên Hàm bỏ mạng, hắn thật sự không biết phải đối mặt như thế nào.
Cho đến giờ phút này mới hoàn toàn thở phào.
“Không chết, không chết là tốt...”, Tần Ninh nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Tiên Hàm vào trong lòng.
“Chỉ cần không chết, ai cũng không có cách nào cướp đi tính mạng của ngươi ở trước mặt ta!”
Hắn vừa dứt lời, dần dần đất trời bốn phía giống như đột nhiên thay đổi.
“Thuật Đại Tác Mệnh, mở!”
Giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Ầm... lúc này đất trời xung quanh cứ như rút ra một phần sức mạnh từ trong cơ thể Tần Ninh.
Chỉ là sức mạnh bị rút ra kia, lúc này lại như tụ tập thành một lực lượng mới ở giữa trời đất.
“Đây là...”, thấy cảnh này, sắc mặt Trấn Thiên Vương biến đổi.
“Tần Ninh... Lấy sức mạnh nào để trao đổi với sức mạnh trời đất, trao đổi lực sinh mệnh... Quán chú cho Hàm Nhi!”
Trấn Thiên Vương chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Chỉ là, dần dần, theo sức mạnh biến đổi.
Trên tóc mai hai bên của Tần Ninh, một sợi tóc hơi có màu xám đang dần dần tái nhợt thành màu trắng như tuyết.
“Thọ nguyên!”
Trấn Thiên Vương kinh ngạc.
Lấy thọ nguyên để đổi mệnh với trời?
Đây là võ quyết nghịch thiên gì vậy?
Thời gian dần dần trôi qua.
Khi Tần Ninh sử dụng.
Một ngàn năm... Ba ngàn năm... Một vạn năm... Hai vạn năm... Ba vạn năm... Năm vạn năm... Cảnh giới Vương Giả có thọ nguyên bảy vạn năm.
Chỉ là trước đó, Tần Ninh đã thiêu đốt hơn một vạn năm rồi.
Giờ phút này cũng chỉ còn thừa sáu vạn năm.
Mà lần này thọ nguyên năm vạn năm gần như không còn sót lại chút gì.
Tiên Hàm trong lòng dần dần tỉnh dậy.
Đôi mắt chậm rãi mở ra, đập vào mắt chính là gương mặt của Tần Ninh.
“Ca...”, Tiên Hàm ngẩn người.
“Ngươi cũng xong đời sao?”
Nghe thấy vậy, Tần Ninh cười mắng: “Ngươi mới xong đời, ta không xong đời!”
Nghe thấy lời này, Tiên Hàm nhếch miệng cười.
“Không chết... thật tốt!”
“Đúng vậy...”, Tần Ninh lẩm bẩm: “Không chết, thật tốt!”