Soạt soạt soạt...
Tức thì, mười mấy bóng người ở cổng thành đồng loạt xông ra.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều thò đầu ra nhìn cảnh này.
+
Trong thành Đại Hoang này vẫn chưa xuất hiện người của ba cương quốc lớn, chỉ có cương quốc Nam Yến ở đây, cho nên không ai dám làm trái lời của bọn chúng.
Hình như thiếu niên này không biết sự đáng sợ của cương quốc Nam Yến nên mới vậy hả?
Mười mấy bóng người lao ra liên tục.
Tần Ninh nhíu mày.
“Đã không muốn giết người trước thành Đại Hoang rồi vì sẽ ầm ĩ, nhưng mà...”
Soạt...
Tay Tần Ninh đột nhiên xuất hiện thanh kiếm rỉ, chỉ vào mọi người.
“Kẻ nào chặn ta, giết không tha!”
Lời này nói ra, cửa thành bỗng tràn đầy sát khí.
Soạt soạt...
Mười mấy bóng người lúc này xông lên một loạt.
Tần Ninh tay cầm kiếm, xông vào đám người.
Thanh kiếm sắt rỉ loang lổ kia giống như có thể gãy bất cứ lúc nào.
Nhưng hết lần này đến lần khác, va chạm với các loại linh khí mà vẫn không hề hư tổn.
Đám người lần lượt ngã xuống.
Mười mấy người canh ở cửa thành chẳng qua cũng mới ở cảnh giới Linh Phách tầng ba, tầng bốn gì đó, đối mặt với Tần Ninh không khác nào như bọn trẻ con.
Thi thể tràn đầy mặt đất, máu tươi loang lổ.
Tần Ninh thu kiếm, nhìn thanh niên kia.
“Muốn học người khác xưng vương xưng bá, trước hết phải tự nhìn xem bản thân có thực lực đó không”.
Hắn bước vào thành, chẳng muốn nhìn nhiều.
Thánh Thiên Viêm đã sớm nhũn cả hai chân ra rồi, sau lưng ướt đầy mồ hôi.
Giết, giết sạch rồi...
Tần Ninh giết hết cái đám người này rồi sao?
Nếu như một trong tứ tài Nam Yến có mặt ở bên trong thành thì sẽ thảm lắm.
Tần Ninh thì chả buồn quan tâm.
Thấy Tần Ninh đi vào thành, Thánh Thiên Viêm cũng vội vàng đi theo, một đường nhìn quanh, cẩn thận vô cùng.
“Tìm xem có chỗ nào mọi người đang giao dịch không!”
“Vâng!”
Thánh Thiên Viêm vội vàng rời đi.
Tần Ninh đi quanh thành, nhìn kiến trúc tàn tích tứ phía, trong lòng cảm thán.
“Cho dù là lầu cao đến mấy, cũng không thắng nổi thời gian!”
Hắn không khỏi nghĩ đến Cửu Thiên Vân Minh do cha sáng lập nên.
Sau khi cha biến mất, liệu sau này Cửu Thiên Vân Minh có trở thành như thế này không?
Thế gian này, thật sự có cái gọi là trường sinh sống mãi sao?
Có lẽ hết thảy, phải tìm được cha thì mới có được đáp án.
Nhưng trước đó, hắn buộc phải kiên định, giữ gìn Cửu Thiên Vân Minh, bảo vệ tâm huyết của cha.
“Công tử!”
Đột nhiên có một âm thanh kinh ngạc vang lên.
Tần Ninh nhìn về phía sau, đập vào mắt là một thân hình xinh đẹp lung linh, quyến rũ, bộ ngực đồ sộ cao ngất cùng gương mặt xinh đẹp diễm lệ đang nở nụ cười vui mừng.
Một thân váy ngắn quần sam, đôi chân dài thon gọn lộ ra.
Tần Ninh liền mỉm cười.
“Sương Nhi...”
Nhìn thấy Vân Sương Nhi, Tần Ninh cũng vui vẻ.
“Công tử!”
Vân Sương Nhi chạy đến, trực tiếp nhào vào lòng Tần Ninh, hai tay ôm lấy vai hắn, một hơi thở thấm vào lòng người ngập vào mũi hắn.
Cảm nhận sự mềm mại trước người, Tần Ninh cười khổ.
Cô nhóc này ngày càng quyến rũ.
“Bao nhiêu người đang nhìn này?”
Tần Ninh cười nhạt.
Vân Sương Nhi tức thì đỏ bừng mặt, nhìn Tần Ninh, buông hai tay ra.
“Công tử, thời gian qua công tử đã đi đâu thế?”
Vân Sương Nhi không nhịn được mà hỏi thăm: “Sương Nhi rất lo rằng công tử sẽ xảy ra chuyện gì”.
“Ta có thể gặp chuyện gì chứ?”
Tần Ninh cười đáp: “Còn cô thì sao?”
“Giờ Sương Nhi đã đạt cảnh giới Linh Phách tầng bảy rồi đó!”, Vân Sương Nhi kiêu ngạo nói.
“Ồ!”
Tần Ninh gật đầu.
Thấy Tần Ninh vẫn bình thản như cũ, Vân Sương Nhi có hơi tức giận.
“Công tử, trong một tháng Sương Nhi tăng liền ba cấp, không lẽ công tử không vui? Không bất ngờ sao?”, Vân Sương Nhi không phục nói.
“Vui chứ!”
Tần Ninh đáp: “Thế nhưng lại không bất ngờ, dù sao một khi cô mở thể hỗn độn ra thì tốc độ tăng cấp tu vi sẽ ngày càng nhanh”.
Vân Sương Nhi lè lưỡi.
“Không lẽ cô thật sự muốn ta thưởng hả?”, Tần Ninh hỏi ngược lại: “Cũng được thôi, ta vốn định chờ khi cô càng thêm sùng bái công tử ta thì mới cho cô làm ấm giường giúp ta, hay giờ làm trước nhé?”
“Công tử đúng là vô lại!”
Mặt Vân Sương Nhi đỏ bừng lên.
Làm ấm giường...
Nghĩ đến hành vi đó, tim Vân Sương Nhi liền đập thình thịch.
“Công tử, chỉ có mình người sao?”
“Còn cả Thánh Thiên Viêm nữa, tên nhóc đó đi thăm dò thông tin rồi. Ta có mấy món đồ muốn bán, nên định xem chỗ giao dịch của thành Đại Hoang này”.
“Ta biết đó, để ta đưa công tử đi!”
“Ừ!”
Hai người đi sóng vai, dung mạo tuyệt mỹ của Vân Sương Nhi hấp dẫn từng ánh mắt đánh tới.
Vân Sương Nhi sớm đã quen với việc đó, mà Tần Ninh thì cũng chẳng quan tâm.
“Công tử, một tháng này ta ở trong thành Đại Hoang, chém giết không ít linh thú và nhận được không ít lệnh bài đó”.
“Ồ?”
Vân Sương Nhi vung tay, xuất hiện năm tấm lệnh bài.
Năm tấm lệnh bài đó lóe ra ánh sáng, nhìn kỹ thì có ba tấm là của tông môn hạng ba, hai tấm là của tông môn hạng hai.
“Được, lát nữa bán hết!”
Bán... hết?
Vân Sương Nhi sửng sốt.
“Công tử, món đồ mà công tử muốn bán chính là... lệnh bài sao?”
“Đúng vậy!”
Tần Ninh nghiêm túc đáp.
Giờ hắn cần là linh bảo hệ kim, mà bán lệnh bài trong thành Đại Hoang thì không nghi ngờ gì chính là thứ mà tất cả đều muốn. Linh bảo kim hành này chắc chắn có rất nhiều người sở hữu, cũng có không ít người chịu lấy ra đổi.
“Công tử phải cẩn thận đấy”.
Vân Sương Nhi tỉ mỉ nói: “Hiện tại trong thành Đại Hoang có ba cương quốc khá lớn. Cương quốc Nam Yến, tứ tài Nam Yến đều ở trong này, còn có hoàng tử Kha Vũ của cương quốc Thiên Hà và công chúa Linh Lung của cương quốc Linh Lung.
“Mấy người này đều là thiên chi kiêu tử có thanh danh hiển hách trên Cửu U đại lục, mà cũng đều là những người xếp hạng từ mười mấy đến hai mấy trong bảng Thiên Anh”.
Tần Ninh nghe vậy thì cười nhạt nói: “So với Sương Nhi nhà chúng ta thì sao?”
“Công tử lại trêu ta!”, Vân Sương Nhi nũng nịu nói: “Ta chỉ vừa mới lên Linh Phách tầng bảy thôi, kém bọn họ nhiều lắm”.
“Vậy cũng chưa chắc!”
Tần Ninh nhìn con phố phía trước đông người qua lại, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng la ó.
Những người tham gia thí luyện đến từ đế quốc, thượng quốc, cương quốc đều tụ lại ở đây, chuẩn bị bán ra hoặc mua đồ mà mình muốn.
“Ở đây này, công tử”.
Vân Sương Nhi nhìn phía trước, cười nói: “Đã nhiều ngày ta ở đây và thấy không ít đồ tốt, có lẽ sẽ có thứ công tử muốn”.
“Đi, xem nào!”
Hai người sóng vai đi vào trong phố.
“Mau lại xem, hạch thú của linh thú cấp năm Thôn Thiên Ưng, hấp thụ vào có thể có khả năng tăng cấp đấy”.
“Đá Hỏa Duyên, ẩn chứa linh khí hỏa dư thừa, cực kỳ tốt với võ giả tu luyện linh quyết hệ hỏa nhé”.
“Đan Bế Nguyên có thể che giấu hơi thở tuyệt đối, ta nhặt được ở trong một di tích cổ, mọi người tới xem đi”, những tiếng hô hoán không ngừng vang lên, cực kỳ náo nhiệt.
Chương 392: Tứ tài Nam Yến
“Nơi này giao dịch gì cũng có, nhưng giết người cướp của cũng không hiếm”.
Vân Sương Nhi cười nói: “Công tử muốn bán lệnh bài thì ở đây đúng là hợp nhất”.
“Cô không sợ người ta giết người cướp của, trói hai chúng ta lại rồi ăn tươi nuốt sống cô à?”
“Có công tử ở đây, ta sợ cái gì chứ?”, Vân Sương Nhi cười hừ hừ.
“Đồ tinh quái!”
Tần Ninh bước ra, nhìn bóng người qua lại hai bên đường.
“Giết hắn ta cho ta!”
Đột nhiên ở phía trước có một tiếng hét vang lên, khí thế mạnh mẽ tràn ngập, gây nên từng âm thanh vang dội.
Đoàn người truyền ra những tiếng hô hoán.
“Con đường này làm giao dịch cho ba cương quốc lớn Nam Yến, Thiên Hà, Linh Lung cùng nhau tổ chức, kẻ nào dám ở đây làm loạn thế?”
“Không biết, chắc là kẻ nào không biết sống chết đấy”.
“Cũng chưa chắc, nhỡ là người của cương quốc Đại Sở, Hỏa Hầu hay Thiên Tượng thì sao?”
“Công tử Tần Ninh!”
Đột nhiên, phía trước có tiếng gọi lớn vang lên, một người chạy hối hả xông đến, chính là Thánh Thiên Viêm.
Thánh Thiên Viêm nhìn thấy Tần Ninh thì hô lên ngay lập tức, dường như bắt được cây cỏ cứu mạng vậy, chạy về phía Tần Ninh không ngừng.
“Bảo ngươi đi thăm dò tin tức mà sao lại chật vật thế này?”
Tần Ninh nhìn bộ dạng của Thánh Thiên Viêm, không khỏi bật cười.
“Đừng cười nữa, Tần công tử, đám người kia đuổi theo rồi kìa”.
Thánh Thiên Viêm nhìn phía sau, không khỏi sợ hãi.
“Ngươi chính là Tần Ninh!”
Thanh niên đứng đầu nhìn Tần Ninh, thần sắc lạnh nhạt, lộ ra sát cơ.
“Ngươi là ai? Ta biết ngươi sao?”
“Ngươi không biết ta?”, thanh niên kia híp mắt cười lạnh: “Đúng, ngươi không biết ta”.
“Công tử ta là Yến Thanh Phong, đến từ cương quốc Nam Yến. Nơi này do ba cương quốc lớn Nam Yến, Linh Lung và Thiên Hà cùng nhau quản lý. Ai vào thành sẽ phải nộp linh thạch, mọi người tuân thủ, chỉ mình ngươi lại không chịu?”
Yến Thanh Phong cười giễu: “Ngươi thật sự nghĩ mình là ông trời à?”
“Dám giết người của cương quốc Nam Yến ta, ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là châu chấu đá xe!”
Yến Thanh Phong lúc này đằng đằng sát khí, thả ra toàn bộ khí sát phạt.
“Cút!”
Vân Sương Nhi hừ một tiếng, thân hình mềm mại vụt xông lên.
“Linh Phách tầng bảy!”
Cảm nhận được cường độ trong linh khí dao động, Yến Thanh Phong sửng sốt không ngờ.
Cô gái này xinh đẹp quyến rũ, thiên phú cũng lại đáng sợ như vậy, thật hiếm thấy.
“Cô gái, thiên phú như thế, hà tất phải làm bạn với kẻ này? Chẳng bằng đến với cương quốc Nam Yến chúng ta...”
“Cút!”
Vân Sương Nhi lần nữa lên tiếng, sát khí đằng đằng.
Giây phút ấy, tất cả mọi người đều cảm giác được khí tức sát phạt của cô gái trẻ tuổi này.
“Đây là ai vậy?”
“Không biết, nhưng dám giết người của cương quốc Nam Yến thì đúng là chán sống...”
“Nhưng có giai nhân làm bạn cũng khiến người ta bất ngờ đấy”.
Lúc này, mọi người nghị luận ầm ĩ.
Tần Ninh nhìn về phía trước, im lặng không nói.
“Tần công tử, đừng gây sự nữa!”, Thánh Thiên Viêm lo lắng nói: “Ta đã nghe ngóng rồi, bốn thiên chi kiêu tử của cương quốc Nam Yến đều ở đây hết, nếu chúng ta làm loạn thì e là sẽ không sống được đâu!”
“Ta có làm loạn đâu, là bọn chúng tới gây sự đấy chứ!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Thành Đại Hoang này, bọn chúng lấy đâu ra tư cách để thu linh thạch? Ta giết người là hợp lí, bọn chúng còn dám báo thù, vậy thì ta sẽ không khách sáo nữa!”
“Muốn thu phí à, Tần Ninh ta so với bọn chúng còn có tư cách hơn”.
Tần Ninh không nói bậy.
Năm đó tôn giả Đại Hoang chết, thành Đại Hoang, người Hoang gia đều được giao cho hắn.
Sau này hắn đã giấu tiệt nơi này đi, trải qua mấy vạn năm biến hóa, giờ đã thành Đại Hoang Cổ của hiện tại.
Thu phí vào thành?
Bọn chúng có vẻ rất coi trọng bản thân đấy.
“Tần công tử”.
Thánh Thiên Viêm lo lắng không thôi, thấp giọng nói: “Đây không phải bên ngoài, năng lực con rối kia của ngươi không thể phát huy được, chúng ta nên khiêm tốn thì hơn”.
“Yên tâm!”
Tần Ninh đáp lại: “Giết bọn chúng cần gì đến con rối? Hơi thở tạo hóa sử dụng lần nào ít đi lần đấy, ta không nỡ lấy ra đối phó với bọn này!”
Thánh Thiên Viêm càng bất lực.
Vân Sương Nhi tựa hồ như càng mạnh hơn trước, đối mặt Yến Thanh Phong thì còn có thể, nhưng kinh động đến tứ tài Nam Yến thì coi như xong.
Đây là địa bàn của ba cương quốc lớn, cương quốc Đại Sở vẫn chưa xuất hiện, cương quốc Nam Yến đương nhiên là đầu sỏ của nơi này.
Tần Ninh nào có thể là đối thủ của chúng.
“Muốn chết!”
Mà lúc này, một tiếng gằn vang lên, Yến Thanh Phong sải bước ra, cầm kiếm dài, khí sát phạt ngưng tụ trong nháy mắt.
Đồng thời, Vân Sương Nhi còn nhanh hơn, tay cầm một thanh kiếm đánh ra, linh khí hóa thành chân nguyên, một kiếm khí siêu cấp mạnh hơn ban nãy gấp mấy lần tuôn ra trong nháy mắt.
Phanh...
Hai người va chạm, Yến Thanh Phong kia trắng bệch mặt, phun ra ngụm máu tươi.
Mặc dù hắn ta là cảnh giới Linh Phách tầng bảy, nhưng thể hỗn hợp của Vân Sương Nhi nào đơn giản như vậy.
Soạt...
Ánh kiếm tuôn ra, kiếm của Vân Sương Nhi kề lên cổ Yến Thanh Phong.
“Cấm nhúc nhích!”
Vân Sương Nhi lạnh lùng nói.
“Cô gái, cô có biết cô đắc tội phải ai không?”, Yến Thanh Phong trầm giọng quát.
“Ta chỉ biết, kẻ nào muốn làm hại công tử thì kẻ đó đều phải chết!”
Vân Sương Nhi mỉm cười đầy lạnh nhạt, cũng rất oai hùng.
“Nói hay lắm, xem ra Sương Nhi ngày càng hiểu được suy nghĩ của ta rồi”, Tần Ninh cười nhạt đi lên trước.
“Hừ, thứ vô dụng, cảnh giới Linh Phách tầng năm, có dám đánh nhau với ta không? Phái một người con gái ra thì có bản lĩnh gì?”
“Bớt đi, đến tì nữ của ta mà còn không đánh lại được mà còn đánh với ta? Ngươi xứng sao?”
Tần Ninh lại nói: “Hôm nay công tử ta vui vẻ, lúc trước cương quốc Nam Yến các ngươi thu phí vào thành, ta chỉ giết mấy người”.
“Nhưng giờ công tử ta phát hiện các ngươi đúng là loại vô liêm sỉ đấy, từ giờ trở đi, nếu như lại bị ta phát hiện có người thu lệ phí ở cửa thành nữa thì ta sẽ giết sạch”.
“Ngươi...”
Yến Thanh Phong bị kề kiếm vào cổ, chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Khẩu khí lớn thật đấy, cái tên chết tiệt không biết trời cao đất dày này ở đâu chui ra vậy, dám nói những câu như thế trước mặt cương quốc Nam Yến ta!”
Một tiếng quát khàn khàn vang lên.
Một nhóm người lúc này xuất hiện.
Bốn người đứng đầu đều mặc áo dài màu lam, nhìn rất đường đường chính chính, đứng chung một hàng lại càng gây nên những tiếng thét chói tai.
“Bốn công tử Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ, Yến Bình Sinh, Yến Lạc!”
“Tứ tài Nam Yến, nghe nói thực lực thuộc nhóm mười người đứng đầu bảng Thiên Anh, nhưng lại vô cùng khiêm tốn, chưa biểu hiện ra bao giờ. Hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền”.
“Đúng vậy, cương quốc Nam Yến là sự tồn tại chỉ xếp sau ba cương quốc lớn mà”.
Nhóm người lại nghị luận không dứt.
Nhìn bốn người dẫn theo nhóm cương quốc Nam Yến xuất hiện, Thánh Thiên Viêm hoàn toàn hoảng sợ.
“Thôi xong đời rồi!”, sắc mặt Thánh Thiên Viêm trắng bệch.
Chương 393: Đây không phải thương lượng
Cương quốc là gì?
Cương quốc chính là sự tồn tại đỉnh nhọn ở bên ngoài dãy núi Cửu U, đứng vững trong Cửu U đại lục. Cương quốc Nam Yến chính là một cương quốc danh chính ngôn thuận.
Lần này Tần Ninh khiến cả tứ tài Nam Yến xuất hiện, là hoàn toàn đắc tội cương quốc Nam Yến rồi.
Thanh niên đứng đầu nhìn Tần Ninh, khi nhìn sang Vân Sương Nhi thì hơi sửng sốt rồi nói: “Tần Ninh phải không? Những chuyện ngươi làm với các thượng quốc thì ta cũng có biết chút ít”.
“Nhưng giờ ta phải nói cho ngươi biết, ngươi đang đối diện với cương quốc Nam Yến, cho nên, tốt nhất thu lại sự kiêu ngạo đó đi”.
“Nếu không ta không đảm bảo ngươi sẽ được yên ổn đâu”.
Lời này nói ra, đám người xung quanh liền tản ra xa một chút.
Yến Quy Phàm không phải đang nói đùa.
Yến Quy Phàm là người đứng đầu trong tứ tài Nam Yến, cũng là người mạnh nhất trong nhóm thiên chi kiêu tử Nam Yến. Hắn ta xếp hạng mười bảy trong bảng Thiên Anh, là thực lực mạnh mẽ hàng thật.
“Bớt uy hiếp ta đi”.
Tần Ninh lắc đầu cười nói: “Ta đã nói rất rõ ràng rồi, thành Đại Hoang này dù hoang phế mấy vạn năm thì cương quốc Nam Yến các ngươi cũng không có tư cách ở nơi này đòi thu lệ phí”.
“Vẫn là câu nói cũ, nếu bị ta phát hiện người cương quốc Nam Yến các ngươi còn dám thu phí vào thành, thì ta sẽ giết sạch”.
“Đây không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh”.
Tần Ninh nói ra, tất cả im lặng.
Giả sử đây là những lời mà Yến Quy Phàm nói với Tần Ninh thì còn có thể tin được, dù gì Yến Quy Phàm cũng xếp hạng mười bảy trong bảng Thiên Anh, lại là người cương quốc Nam Yến.
Nhưng Tần Ninh chỉ là người của một đế quốc nho nhỏ, lấy đâu ra thực lực và nền tảng mà nói vậy với Yến Quy Phàm?
“Đúng là người có miệng lưỡi sắc bén, không sợ chết!”
Yến Lạc bước ra, lạnh lùng nói: “Xem ra cũng chẳng cần nói nhiều nữa”.
“Tần Ninh, thả Yến Thanh Phong ra, ta có thể cho ngươi chết thoải mái chút”.
“Uy hiếp ta? Đúng là sai lầm!”
Tần Ninh vung tay, Vân Sương Nhi lập tức hiểu ý.
Phập...
Máu tươi chảy ra.
Yến Thanh Phong ôm cổ, không nói được một câu nào.
“Đồ khốn nạn!”
Yến Lạc phẫn nộ, bước ra, sát khi phừng phừng, xông về phía Tần Ninh.
“Ngươi cũng xứng đánh nhau với công tử à?”
Vân Sương Nhi cầm kiếm đứng ra trước mặt Tần Ninh, chặn lại Yến Lạc!
Giây phút ấy, tất cả vội vàng lùi về sau.
Tần Ninh muốn chết, giao thủ với người của cương quốc Nam Yến, bọn họ không thể bị liên lụy được.
Ánh kiếm xông lên, hai bóng người nháy mắt chạm vào nhau.
Sát khí bức người, hai người như đang dùng toàn lực, đằng đằng sát khí chiến đấu.
Tần Ninh đứng ở phía sau, không vội ra tay.
Mà Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh thì cũng chỉ đứng xem.
Mặc dù Yến Lạc là người yếu nhất trong bốn người, nhưng vẫn chưa đến mức cả bốn phải cùng đối mặt với Tần Ninh và Vân Sương Nhi, như vậy lại quá nể mặt Tần Ninh rồi.
“Lạc nhạn kiếm phi thiên!”
Yến Lạc vung kiếm, trong giây lát, kiếm khí phảng phất như ngưng tụ thành một khí thế xung thiên, trực tiếp chém đến chỗ Vân Sương Nhi.
“Chém!”
Nhưng Vân Sương Nhi lại không chút lo lắng, trực tiếp chém một kiếm xuống.
Oanh...
Tiếng nổ vang lên, kiếm khí gào thét, thân hình Yến Lạc đã trực tiếp xông đến chỗ Vân Sương Nhi.
“Cảnh giới Linh Phách tầng chín của ta sao có thể bại trong tay một con nhóc chứ”.
Lúc này sát khí của Yến Lạc tỏa ra, giống như đã ngưng thực, khiến người ta không thể nào tránh né.
Nhưng Vân Sương Nhi vẫn rất bình tĩnh.
Kiếm trong tay cô ấy như có một luồng uy thánh khiết đang lột xác và hóa thành một hơi thở hồng hoang.
Linh khí không còn sót lại chút gì.
Thay vào đó là một loại sức mạnh to lớn.
“Đây là sức mạnh gì vậy?”
“Không biết nữa!”
“Ta cũng chưa thấy bao giờ...”
Người vây xem kinh ngạc không thôi.
Bọn họ đúng là chưa từng nhìn thấy sức mạnh này.
“Lực chân nguyên...”
Tần Ninh mỉm cười.
Vân Sương Nhi chính là thể hỗn độn, thể hỗn độn ở trong kỷ nguyên trước chính là thiên tài có một không hai.
Nhưng vào kỷ nguyên này, vì linh khí lại là lực lượng để võ giả tu hành, chân nguyên cũng biến mất, cho nên Vân Sương Nhi mới không tu hành được.
Mà hiện giờ, Vân Sương Nhi tu luyện Hỗn Độn Ngọc thân quyết, có thể đem linh khí chuyển hóa thành chân nguyên và tu hành.
Lúc giao thủ cũng có thể thi triển linh khí hóa thành chân nguyên để tấn công.
Đây là điều mà người ngoài không thể phòng ngự.
Vân Sương Nhi bước ra rồi chém một kiếm.
Keng...
Trong giây lát, chân của Yến Lạc chạm xuống đất, mặt đất nứt ra, còn lòng bàn tay hắn ta thì rách những vết máu.
“Muốn chết!”
Yến Lạc giận dữ, lập tức vung kiếm.
Vân Sương Nhi cười giễu, cũng xông tới.
Oanh...
Mà lúc này, một tiếng rung động vang lên.
Đột nhiên có một thân ảnh xông tới, một kiếm chém về phía ngực Vân Sương Nhi.
Phập...
Máu tươi chảy ra, phập một tiếng, tốc độ của kiếm đó quá nhanh, Vân Sương Nhi không phản ứng kịp, kiếm đã chạm đến ngực.
Chỉ là đầu kiếm kia ban đầu hướng về tim nhưng dã lệch một chút, đâm vào bả vai Vân Sương Nhi.
Nhưng công kích của Vân Sương Nhi lúc này cũng bị cắt đứt.
Yến Lạc thấy thế thì không chút lưu tình mà vung kiếm ra.
“Các ngươi thật sự coi ta chỉ để trưng sao?”
Sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng, tốc độ vụt lóe, lao ra, kiếm dương xuất hiện, phi thẳng đến chỗ Yến Lạc.
Đối diện với công kích của Tần Ninh, Yến Lạc không dám đối cứng mà lui về sau.
Tần Ninh ôm Vân Sương Nhi trong lòng, lui lại mấy bước.
“Sao rồi?”
“Ta không sao!”
Sắc mặt Vân Sương Nhi trắng bệch, lắc đầu.
“Cô ngốc, sao lại không sao cho được?”, Tần Ninh nhìn bả vai chảy máu của Vân Sương Nhi, nói: “Kiếm này có độc!”
“Có độc?”
Vân Sương Nhi muốn đứng dậy, nhưng lại thấy chóng mặt vô cùng.
“Công tử, xin lỗi...”
“Không sao, chuyện nhỏ thôi, ta giải được độc này!”
Tần Ninh vỗ vai Vân Sương Nhi, nói: “Mặc dù cô tăng cấp nhanh, nhưng vẫn hơi ít kinh nghiệm đánh nhau, để ta xử đám này!”
“Là lỗi của Sương Nhi”.
“Ngốc nghếch!”
Tần Ninh gõ nhẹ tránh của Vân Sương Nhi, nhìn Thánh Thiên Viêm: “Chú ý kỹ tới Sương Nhi, để ta giải quyết mấy tên này xong thì giải độc cho Sương Nhi sau”.
Thánh Thiên Viêm lập tức gật đầu.
Rồi cẩn thận đỡ lấy Vân Sương Nhi.
Đây là tì nữ của Tần Ninh đấy, hắn ta không dám có chút tâm tư nào khác mà giữ khoảng cách nhất định, vừa đỡ Vân Sương Nhi vừa nhìn chằm chằm tứ phía.
“Không ngờ đường đường là cương quốc mà cũng làm mấy chuyện đánh lén của bọn trẻ con đấy”.
Tần Ninh nhìn bốn người, cười nhạt, nhưng nụ cười đó cũng ngày càng thờ ơ đi.
“Đánh lén? Chúng ta chỉ là lười lãng phí thời gian mà thôi!”
Yến Bình Sinh lúc này bước ra, giễu cợt: “Chỉ một cảnh giới Linh Phách tầng bảy cũng đáng để chúng ta đánh lén à?”
Lời này nói ra, mọi người liền trở nên im lặng.
Chương 394: Đã không nghe thì chịu chết đi
Kể cả cương quốc Nam Yến tập kích thì sao?
Lẽ nào, Tần Ninh còn có thể báo thù cho Vân Sương Nhi?
Vân Sương Nhi, Tần Ninh và Thánh Thiên Viêm đã chọc giận triệt để cương quốc Nam Yến. Bây giờ tứ tài Nam Yến đều đứng ở đây, Tần Ninh không nhận thua vẫn còn tỏ ra cái bộ dạng thanh cao đó, không phải là muốn chết hay sao.
“Vẫn cứng mồm lắm!”
Tần Ninh nhìn mấy người, lạnh lùng cười nói: “Nếu đã như thế thì không cần phí lời nữa!”
Lúc này, Tần Ninh sải bước lên.
“Chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 5 thì làm gì có đất diễn ở đây? Nếu không nhờ tì nữ kia thì vừa rồi ngươi đã biến thành cái xác rồi!”
“Thật à?”
“Đương nhiên!”
Tuy Yến Lạc bị thương, nhưng dù sao cũng là cảnh giới Linh Phách tầng 9, đối diện với Tần Ninh thì đương nhiên là hắn ta sẽ không nhượng bộ.
Vừa rồi đối phó với Vân Sương Nhi, hắn ta đã mất mặt rồi. Bây giờ, tất nhiên là phải lấy lại được thể diện.
“Giết!”
Một luồng hơi thở chết chóc bổ thẳng về phía Tần Ninh.
Hắn lại đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Thấy Yến Lạc đã giết về phía Tần Ninh, nhưng Tần Ninh lại vẫn không có phản ứng gì.
Cảnh tượng này đã khiến tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Gã này, thật sự muốn chết à!
Tuy Yến Lạc bị thương, nhưng dồn lực đánh một đòn như thế, đừng nói là cảnh giới Linh Phách tầng 5, mà kể cả tầng 6, 7 thì căn bản cũng không ngăn cản được.
Tần Ninh lại không hề né tránh mà lại muốn lấy trứng chọi đá.
“Xong đời rồi…”
Thánh Thiên Viêm lúc này túm chặt cánh tay của Vân Sương Nhi, lo lắng không thôi.
“Ngươi sợ cái gì?”
Vân Sương Nhi lại không nhịn được cau mày nói: “Công tử không thua đâu”.
“Không thể thua?”
Thánh Thiên Viêm khổ sở nói: “Đó là cảnh giới Linh Phách tầng 9 đấy…”
Nếu nói Tần Ninh có thể đánh vượt cấp thì hắn ta tin, nhưng vượt tới 4 tầng thì điều này không phải là đáng cười sao?
Kể cả thần tiên hạ phàm thì cũng không thể làm được.
“Ta tin là công tử có thể làm được!”
Vân Sương Nhi mỉm cười.
Thánh Thiên Viêm lúc này thật sự muốn chạy. Nhưng hắn ta biết, kể cả chạy thì cũng không có tác dụng gì.
Tần Ninh chết thì hắn ta cũng xong đời.
Mà ở một bên, Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ, Yến Bình Sinh lại lạnh lùng đứng nhìn.
Chỉ là một thằng nhãi cảnh giới Linh Phách tầng 5 mà dám mở miệng nói lời ngông cuồng, hoặc là có thế lực lớn chống lưng, hoặc là thực lực của bản thân vô cùng lớn.
Nhưng bây giờ, Tần Ninh không có cả hai điều đó thì chính là bị ngu.
Chỉ đơn thuần là kiêu ngạo, tự đại, ngông cuồng, kém hiểu biết.
Gã này chết 100 lần cũng không đủ.
“Chết đi!”
Lúc này, ánh kiếm của Yến Lạc chém xuống, toàn bộ linh khí ùn ùn xông ra, đủ để áp chế cảnh giới Linh Phách tầng 5 bình thường.
“Cút!”
Lúc này, Tần Ninh đã có động thái.
Hắn đứng tại chỗ, bất chợt đạp ra một chân.
Một đạp này mang theo một luồng ánh sáng vàng, như chân thần từ trên trời giáng xuống, bước thẳng ra.
Bụp…
Lúc này, một chân, đạp xuống.
Phụt…
Toàn thân Yến Lạc như chịu va chạm với một ngọn núi mà bắn ra như một chiếc lá rồi ngã xuống đất, nôn ồng ộc ra máu tươi.
“Yến Lạc!”
Ba người Yến Quy Phàm lúc này cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Tình huống gì vậy?
Tại sao lại thế?
Những người khác cũng sững sờ.
Yến Bình Sinh vội vàng tới bên cạnh Yến Lạc, bàn tay thăm khám vết thương của Yến Lạc.
Sau đó, hắn ta chỉ biết lắc đầu.
“Lục phủ ngũ tạng vỡ nát, Linh Hải, Linh Đài, Linh Luân đều vỡ vụn…”
Lời này vừa nói ra, cả Yến Quy Phàm và Yến Quy lộ cũng bất ngờ và lo lắng.
Lục phủ ngũ tạng bị vỡ, linh hải, linh đài, linh luân đều nát vụn thì căn bản là không thể sống được nữa.
Cảnh giới Linh Phách tầng 9, bị cảnh giới Linh Phách tầng 5 đạp chết. Lời này nói ra, ai mà tin được?
Mọi người có mặt tại hiện trường đã vô cùng choáng váng.
Lúc này, Tần Ninh thu chân, nhìn ba người kia.
“Lịch sự nói chuyện với các ngươi, nhưng các ngươi lại cứng đầu không nghe”.
Tần Ninh vỗ vỗ quần áo, ngón tay móc móc nhìn 3 người Yến Quy Phàm.
“Nếu đã không nghe thì chết đi”.
Lời vừa nói ra, mọi người đều cảm thấy hô hấp càng thêm dồn dập.
Đây là Tần Ninh muốn đấu với 3 thiên tài, Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh chính là nhân vật đứng phía trên trong bảng Thiên Anh, Tần Ninh muốn 1 chọi 3?
Điên rồi, điên rồi!
Lẽ nào gã này không sợ chết sao?
Đám Yến Lạc Phàm cũng bày ra sắc mặt khó coi.
Tứ tài Nam Yến bọn chúng từ trước đến này đều liên hợp lại với nhau.
Nhưng lần này, Tần Ninh lại giết Yến Lạc trước mặt chúng.
Đây chính điều vô cùng nhục nhã!
“Giết!”
Lúc này, ba kẻ này không nói nhiều lời mà xông thẳng lên chém giết Tần Ninh.
“Được rồi!”
Tần Ninh lạnh lùng cười.
“Âm dương kiếm chém!”
Trên hai tay, hai thanh kiếm dài màu trắng đen chém thẳng ra.
Lúc này, ánh kiếm lóe lên, dường như xuất hiện vô số ánh sáng, ngưng tụ trước mặt Tần Ninh.
“Bút cùn tài mọn!”
Đám Yến Quy Phàm lúc này không dám sơ xuất và coi nhẹ chút nào.
Cái chết của Yến Lạc đã chứng minh Tần Ninh có một chút thực lực và chiêu bài.
Bất cẩn sẽ chết.
Lúc này, 3 người xông ra, khiến mọi người có mặt tại đây trông thấy đều nảy tim lên.
Nếu là một thiên tài cảnh giới Linh Phách tầng 9, đấu với 3 vị cảnh giới Linh Phách tầng 5 thì cảnh giới Linh Phách tầng 9 thắng không cần nghĩ.
Nhưng bây giờ lại là một cảnh giới Linh Phách tầng 5, đấu với 3 kẻ cảnh giới Linh Phách tầng 9.
Hơn nữa còn là cảnh giới Linh Phách tầng 9 trên bảng Thiên anh.
Khoảng cách này thật khó mà tưởng tượng được.
Chênh lệch 4 tầng, đủ để bù đắp tất cả!
Bụp…
Một âm thanh nặng nề vang lên, tình cảnh Tần Ninh bị đánh lui đã không xuất hiện.
Cú va chạm này khiến đám Yến Quy Phàm phải lui bước.
Lúc này, xung quanh đều im lặng như tờ.
Đây rốt cuộc là 3 cảnh giới Linh Phách tầng 9 đối đầu với 1 cảnh giới Linh Phách tầng 5, hay là 3 cảnh giới Linh Phách tầng 5 đối chiến với 1 cảnh giới Linh Phách tầng 9 vậy?
“Đáng chết!”
Yến Quy Phàm lúc này vô cùng lạnh lùng.
“Chuẩn bị Liên hợp kiếm trận!”
“Được!”
“Nhưng Yến Lạc không còn…”
“Không quan tâm được nhiều như vậy đâu, chuẩn bị!”
Ba tên này đang vô cùng hoảng loạn, ngưng tụ kiếm trận.
Ba người dàn trận đứng thành hình tam giác, ba thanh kiếm dài siết chặt trong tay, bỗng chốc chém giết mà ra.
Lúc này, ba tên cùng tiến cùng lui, cầm kiếm chém giết về phía Tần Ninh.
Những tiếng ầm ầm vang lên, trong ánh kiếm dường như ngưng tụ một luồng uy lực sấm sét, cắn xé về phía Tần Ninh.
“Cái gì mà kiếm trận cứt chó, công tử ta đạp phát tan nát ngay!”
Tần Ninh không nề hà, bước thẳng lên đón đòn, nào giống cảnh giới Linh Phách tầng 5, khí thế kia như cảnh giới Địa Võ tầng 5 đấy chứ.
Ầm…
Trong khoảng khắc đó, một đạp nghênh ba kiếm.
Tiếng ầm ầm nổ tung, mọi người chỉ nhìn thấy Tần Ninh đạp một chân ra, khi bàn chân đạp đất thì tiếng ầm ầm vang lên, bụi tung mù mịt.
Bùm…
Mặt đất nứt toác, kiếm dài trong tay ba tên kia đều bị Tần Ninh giẫm xuống dưới chân.
Mà ba tên kia thì dường như chịu lực phá hủy cực lớn, bùm bụp ngã xuống mặt đất.
“Hả?”
Nhìn thấy ba tên kia vẫn muốn đứng lên, Tần Ninh lại giẫm lên kiếm dưới chân.
Ba tên kia nằm rạp xuống cứng đơ, không thể động đậy.
Bốn phía thì thầm bán tán khiến chúng không có lỗ nào mà chui.
3 tên cảnh giới Linh Phách tầng 9, liên thủ đối phó với Tần Ninh nhưng kết quả lại bị Tần Ninh đánh cho ngã dúi dụi.
Hơn nữa còn trước mặt nhiều người như thế.
Điều này quả thật là một nỗi nhục nhã to lớn. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì bọn chúng làm gì có chỗ đứng trước mặt thiên chi kiêu tử trên bảng Thiên Anh.
Chương 395: Ngồi nghiêm chỉnh cấm động đậy
Lần này quả thật là mất mặt đến độ quê một cục rồi!
Nhưng bây giờ, chúng lại không có kế sách gì vẹn toàn, kỹ thuật không bằng người ta, không có trưởng bối chống lưng thì chỉ đành chịu sự nhục nhã này.
“Ngồi nghiêm chỉnh cấm động đậy!”
Tần Ninh nhìn 3 tên kia, chẳng vui vẻ gì mà nói: “Kẻ nào dám nhúc nhích thì ta sẽ giết kẻ đó, muốn chạy thì cứ thử xem”.
Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh lúc này mặt mũi đỏ bừng, một câu cũng không dám nói.
Gã này giết thẳng tay Yến Lạc, chứng tỏ là không thèm quan tâm tới điều gì.
Căn bản không kiêng dè thực lực lớn mạnh phía sau của cương quốc Nam Yến.
Hắn là một kẻ liều lĩnh!
Tần Ninh xoay lại nhìn Vân Sương Nhi, bắt mạch, rồi khẽ cau mày lại.
Sau đó, hắn ôm Vân Sương Nhi vào lòng.
“Công tử, ta không sao…”, khuôn mặt xinh đẹp của Vân Sương Nhi đỏ lên nói.
“Không sao? Vẫn chưa giải độc thì sao có thể không sao chứ?”
Tần Ninh không vui trừng Vân Sương Nhi, rồi nhìn về đám Yến Quy Phàm.
“Yến Bình Sinh, ngươi đi tìm lộ phù dung, lá thiết phiến, rễ bạch ngân, quả bồ đề tím…”
Tần Ninh nói một hơi mười mấy loại dược liệu, khiến Yến Bình Sinh choáng váng.
“Ngây ra đấy làm gì? Đi đi!”
“Ồ ồ, được, ta đi, ta đi!”
Yến Bình Sinh đứng phắt dậy, vội vàng rời đi.
“Khoan đã!”
Tần Ninh lại lên tiếng nói: “Nhớ kỹ lời ta, nếu ngươi dám chạy thì ta đảm bảo sẽ bắt ngươi thu dọn thi thể của hai tên kia, sau đó ta sẽ giúp ngươi dọn xác”.
“Không chạy, không chạy”.
Yến Bình Sinh lúc này tái mét mặt, vội vàng đem theo mấy người rời đi.
“Ngươi, còn ngươi!”
Tần Ninh chỉ vào Yến Quy Phàm và Yến Quy Lộ lại nói: “Đưa ta tới chỗ dừng chân của cương quốc Nam Yến”.
“Được, được!”
Hai tên này đứng dậy, đi trước dẫn đường.
Lúc này, mọi người đều mắt chữ A mồm chữ O.
Tần Ninh này lớn lối quá nhỉ.
Nhưng bây giờ, đám người Yến Quy Phàm nào dám không nghe lời Tần Ninh.
Cảnh giới Linh Phách tầng 5 mà đánh cho 3 tên cảnh giới Linh Phách tầng 9 không có cách nào đánh trả, thậm chí còn giết chết. Loại sức mạnh này, ai mà so được?
Bây giờ, ai coi Tần Ninh chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 5 đó mới là kẻ ngu!
Một đám người dần rời đi. Tuy chuyện này nhìn có vẻ là đã hạ màn nhưng trên thực tế, trong lòng mọi người hiểu rõ, không biết Tần Ninh có giết mấy tên kia hay không.
Đám người của cương quốc Nam Yến sống trong một tòa tháp cao trong Đại Hoang Cổ.
Tháp cao này tổng cộng có 9 tầng. Mỗi một tầng đều có một ban công ngoài trời. Đứng trên ban công, nhìn đám đông đi qua đi lại bên dưới quả thật có một khí thế nắm thiên hạ trong tay.
Lúc này, trong căn phòng, Tần Ninh an nhiên ngồi nghiêm.
Phía trước, Vân Sương Nhi mang vẻ mặt hơi tái, đôi môi tím ngắt.
“Bây giờ đã dễ chịu hơn chưa?”
Thấy biểu cảm của Vân Sương Nhi, Tần Ninh khẽ cười.
“Công tử, ta… ta lạnh quá… không đúng, rõ là cảm thấy lạnh nhưng lại cảm thấy nóng…”
“Được rồi, đừng nói nữa!”
Trong tay Tần Ninh bưng một chén trà. Trong chén trà là chất lỏng màu xanh, tỏa ra màn sương nhàn nhạt.
“Cởi áo ra đi!”
“Hả?”
“Hả cái gì, có bảo cô cởi hết đâu!”
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Chỉ cần cởi áo bên trái ra là được”.
“Vâng!”
Vân Sương Nhi ngượng nghịu nghiêng người, cởi áo ra.
“Được chưa?”
“Chưa đủ!”
Tần Ninh lắc đầu.
Vân Sương Nhi lại lần nữa dè dặt cởi thêm một ít, Tần Ninh vẫn lắc đầu.
“Vẫn chưa đủ sao?”, Vân Sương Nhi lại nói.
“Để ta!”
Tần Ninh giơ hai tay ra, cười khúc khích một tiếng, nửa bên áo của Vân Sương Nhi hóa thành vải vụn, làn da trắng như tuyết khiến người ta mơ màng.
Tần Ninh hơi sững sờ, cười nói: “Cũng được đấy!”
“Công tử…”
“Được rồi, xoa thuốc!”
Tần Ninh bưng chén tới, nói: “Cô bị trúng loại độc tên là Âm dương giao. Âm dương giao này vốn không phải là độc, nhưng khi chạm vào máu thì ngay lập tức khiến máu biến chất”.
“Lúc đầu thì không vấn đề gì, nhưng khi linh khí lưu chuyển thì độc tố sẽ phát tác, lạnh nóng lẫn lộn, không chỉ cơ thể mà còn là linh khí”.
“Không giải độc thì cô sẽ chết!”
Vân Sương Nhi nghe thấy lời này thì gật đầu.
Nhưng một nửa người lồ lộ ra trước mặt Tần Ninh, thì cảm giác này thật là ngại ngùng không biết giấu mặt vào đâu.
“Được chưa? Công tử?”, Vân Sương Nhi không khỏi nói.
“Gấp gáp cái gì?”
Tần Ninh không nhanh không chậm nói: “Công tử ta cả đời nhìn qua không ít, nhưng không thể không nói, làn da của Sương Nhi thật là trắng như tuyết, mềm như lụa…”
“Công tử, công tử nhìn nhiều rồi sao?”
Vân Sương Nhi không nén nổi nói.
“Khụ khụ…”
Tần Ninh ho khù khụ, không nói nhiều.
Mà lúc này, ở một tầng trong tháp cao 9 tầng.
Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ, Yến Bình Sinh đang ngồi tụ lại với nhau.
“Phàm đại ca, chuyện này cứ thế cho qua sao?”, Yến Bình Sinh không khỏi hung hăng nói.
“Chúng ta đã vô cùng mất mặt trước mọi người, nếu cứ như thế bỏ qua thì sao được?”
Vừa nghĩ tới sự kiêu ngạo của Tần Ninh, Yến Bình Sinh chỉ cảm thấy trong lồng ngực nghẹn một cục tức.
Gã này quá ngông cuồng.
Nhưng quan trọng là hắn còn có sức mạnh không thể tin được.
Ba người bọn chúng liên thủ cũng không phải là đối thủ của Tần Ninh.
Điều này thật sự quá kinh khủng.
“Vậy ngươi nói nên làm thế nào?”
Yến Quy Phàm lúc này bình tĩnh nói: “Nếu phụ hoàng ở đây thì đương nhiên là ta không sợ. Nhưng bây giờ, chúng ta không phải là đối thủ của hắn. Không nghe lời hắn, lẽ nào đối đầu với hắn để chết à?”
“Gã này dám giết Yến Lạc, thì ngươi cho rằng hắn lại sợ hậu quả của việc giết chúng ta sao?”
Yến Quy Lộ khẽ gật đầu.
“Đúng vậy, giết 1 người cũng là giết, mà giết 9 người thì cũng thế”.
Nghe lời này, ba người đều im lặng.
“Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào?”
“Đợi!”
Yến Quy Phàm từ tốn nói: “Đợi, xem Tần Ninh rốt cuộc muốn làm gì”.
“Nếu hắn muốn giết chúng ta thì đã ra tay từ đầu rồi. Bây giờ không giết chúng ta vậy có thể nói là hắn có chuyện cần chúng ta giúp đỡ”.
Cốc cốc cốc…
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai?”
“Ta, ba vị công tử, ta là Thánh Thiên Viêm”.
Cửa phòng mở ra, Thánh Thiên Viêm đứng ngoài cửa khẽ cười nói: “Ba vị công tử, công tử Tần Ninh mời ba vị lên lầu một chuyến”.
Nghe vậy, đám người Yến Quy Phàm chợt cảm thấy khó hiểu.
Rốt cuộc Tần Ninh muốn làm gì, chúng cũng không biết.
“Được!”
Ba tên này đứng dậy, theo Thánh Thiên Viêm lên lầu.
“Ba vị công tử”.
Thánh Thiên Viêm khẽ cười, chủ động lên tiếng: “Lần này, để 3 vị công tử mất mặt, nhưng vẫn mong 3 vị công tử không để bụng. Công tử Tần Ninh làm việc vẫn luôn như vậy…”
“Hả?”
Yến Quy Phàm nhìn Thánh Thiên Viêm.
“Chắc ba vị cũng biết những việc mà công tử Tần Ninh đã làm ở thượng quốc Cảnh Thiên. Hắn không sợ trời không sợ đất, nên hi vọng ba vị có thể biến chiến tranh thành tơ lụa”.
“Chúng ta thì muốn, nhưng không biết hắn có muốn vậy hay không!”
“Tần công tử nhất định là sẽ đồng ý”.
Thánh Thiên Viêm vội vàng nói.
Quả thật trong lòng hắn cũng không biết.
Tần Ninh có thể đại náo thượng quốc, đó là sức mạnh to lớn, mà sau đó còn có chiêu bài trong tay. Nhưng cương quốc không hề giống với thượng quốc!