Trên lôi đài, Tần Ninh và Lục Thịnh mỗi người đứng một bên, nhìn nhau.
Sinh Tử ngũ kiếp.
Đối chiến Sinh Tử tam kiếp.
Lần này, không ngờ là màn hay lại vào lúc này!
Giờ khắc này, mọi người xung quanh đều không khỏi kích động.
Chẳng mấy khi được xem một trận chiến thế này.
Hơn nữa còn là cường giả cảnh giới Sinh Tử trẻ tuổi như vậy.
Lục Thịnh bấm tay bắn ra, một thanh trường thương xuất hiện ở trong tay.
Thời khắc này, trường thương lóe lên ánh sáng.
Bóng dáng Lục Thịnh ngày càng hùng vĩ cao lớn.
Phảng phất như một ngọn núi quấn lấy Tần Ninh.
“Thương thế?”
Tần Ninh mỉm cười bước ra.
Bất thình lình, một uy năng mạnh mẽ được tỏa ra.
Một kiếm khí xông thiên ngưng tụ ở sau lưng Tần Ninh thành một thanh cự kiếm chân chính.
“Kiếm thế!”
Lục Thịnh giờ này khắc này trở nên thận trọng.
Tần Ninh không có kiếm mà tạo ra được kiếm thế.
Điểm này, hắn ta không làm được.
Người này thật không đơn giản.
Giờ khắc này, Tần Ninh bước ra, một luồng kiếm thế cũng cùng lúc phát động.
Lục Thịnh thu hồi sự khinh miệt trên gương mặt.
Người này dám lên đài, chứng tỏ không đơn giản.
Hải Khâm có thể ở cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp mà đánh bại Sinh Tử tam kiếp.
Vậy còn Ninh Khâm?
Lúc này, sẽ chẳng còn ai dám xem nhẹ người thanh niên tên Ninh Khâm dám bước ra này.
Một luồng khí thế bốc lên.
Linh khí ở cảnh giới Sinh Tử ngũ Kiếp của Lục Thịnh phong phú vô cùng, nhìn kỹ lại, cả người Lục Thịnh lúc này phảng phất như trở thành nơi linh khí tụ tập.
Trường thương trong tay càng thêm mạnh mẽ.
Lúc này, mọi người hầu như không dám chớp mắt.
Đại chiến vừa mới bùng nổ.
Ai cũng không muốn bỏ lỡ.
“Chém”.
Một lời rơi xuống, trường thương mà Lục Thịnh cầm trong tay lóe ra ánh thương, tấn công Tần Ninh.
“Huyền Đao Phong!”
Tần Ninh vung bàn tay lên, bắt về phía người trước mặt.
Cơn gió nhẹ nhàng nhỏ bé lúc này biến thành liệt phong.
Một con đao gió dài mười mét trong nháy mắt tuôn ra.
Lục Thịnh mặt không đổi sắc, trường thương thuận thế mà lên.
Phanh...
Đao gió gãy, ánh thương tán loạn.
Tần Ninh lúc này lấn lên một bước.
Lục Thịnh lúc này lui lại một bước.
Tất cả mọi người đều thấy rõ cảnh đó.
Không thể tin nổi.
Thật là không thể tin nổi.
Tần Ninh... đẩy lùi Lục Thịnh!
Chỉ trong một chiêu.
Thoạt nhìn là Tần Ninh chiếm thế thượng phong.
Lục Chung Hải lúc này hơi nhíu mày.
Vì phòng ngừa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên Lục Thịnh là con bài chưa lật cuối cùng của ông ta.
Ai mà ngờ được giữa đường nhảy ra một Hải Khâm, rồi giờ thì đến Ninh Khâm.
Tình huống hiện tại có vẻ rất không ổn.
Lúc này Khương Tồn Kiếm cũng nhìn ra một ít đầu mối.
Hải Khâm và Ninh Khâm này dường như là cố tình gây chuyện...
Nhưng trẻ tuổi như vậy, dưới trăm tuổi mà đã đến cảnh giới Sinh Tử.
Cực kỳ hiếm gặp ở Bắc Lan.
Lẽ nào cũng không phải là người Bắc Lan?
Lúc này, Tần Ninh triển khai thế tiến công.
Huyền Đao Phong tốc độ cực nhanh, nhưng sức bật lại không đủ.
“Chấn Phong Trảm”.
Tần Ninh căn bản không để cho Lục Thịnh có thời gian phản ứng.
Một chiêu chém vào thời khắc này vọt thẳng ra ngoài.
Lúc này, tiếng “phịch” vang lên lần thứ hai.
Lục Thịnh hơi biến đổi sắc mặt, không còn dám chống lại nữa.
Pháp quyết thuộc tính phong.
Cực kỳ hiếm thấy, cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng uy lực cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Giờ khắc này, bốn phía vang lên tiếng gió thổi ù ù.
Tốc độ công kích của Tần Ninh tăng mạnh.
Huyền Đao Phong.
Chấn Phong Trảm.
Diệt Phong Sát.
Ba thức công kích lần lượt đánh ra.
Vào giờ phút này, Lục Thịnh căn bản không có một tia phản kháng.
Không ngừng tránh né vá tránh né.
Lục Thịnh bị đánh quá oan uổng.
Tần Ninh hoàn toàn không nói đạo lý.
Công kích cực kỳ bá đạo.
Đây là Sinh Tử tam kiếp à?
“Ngươi vừa rồi miệng lưỡi rất lợi hại, sao bây giờ lại câm như hến thế?”
Tần Ninh lúc này áp chế Lục Thịnh, nhàn nhã như đi bộ.
Nhưng Lục Thịnh lúc này thì lại không thể nói ra lời.
Chưa bao giờ phải bất lực như thế này.
Thương chưa ra đến.
Tần Ninh giống như đã biết hắn ta định tấn công vào chỗ nào.
Hơn nữa mỗi khi Tần Ninh công kích, chiêu số đều bá đạo khác thường.
Không hiểu vì sao cái tên này có thể làm được?
Giờ khắc này, sắc mặt Lục Thịnh phát lạnh.
“Thật sự cho rằng ta chỉ có bấy nhiêu năng lực?”
“Vậy ngươi khoe ra ra cho ta xem nào”, Tần Ninh khẽ cười đáp.
Lục Thịnh hừ một tiếng, trong nháy mắt trường thương nằm chặt trong tay trái.
Mà tay phải trong lại đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm.
Song tu thương kiếm!
Thấy vậy, khóe miệng Tần Ninh càng lộ ra sự giễu cợt.
Cái tên này thật sự coi bản thân là thiên tài à?
Thương thuật vốn dĩ đã cực kỳ gian nan.
Kiếm thuật thoạt nhìn đơn giản, thực ra lại khó hơn lên trời.
Võ giả bình thường sẽ chọn đao kiếm.
Người chọn song tu thương kiếm thì gần như là khó vô cùng.
Hơn nữa lại còn dám chơi kiếm thuật trước mặt hắn?
Thật sự nghiêm túc sao?
“Thiên Phong Lưu!”
Một lời rơi xuống, từng con đao gió tập sát mà ra, ngưng tụ ra một luồng gió mạnh.
Luồng khí phiêu động, thoạt nhìn vô thanh vô tức nhưng lại có tốc độ cực nhanh, đủ để chém giết cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp.
Lục Thịnh thấy thế thì lập tức lui lại.
Trường thương đưa ngang trước mặt, không ngừng xoay tròn.
Từng con đao gió lúc này bị ngăn cản.
Trường kiếm phất ra, một luồng kiếm khí bắn thẳng đến chỗ Tần Ninh.
“Muốn chết!”
Tần Ninh lúc này cong ngón búng ra.
“Cương Phong Thuẫn!”
Một cái khiên lập tức xuất hiện.
Ánh kiếm chém đến, khiên gió tán loạn.
Nhưng khiên gió vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
Lục Thịnh lúc này cảm giác mình sắp điên.
Đây rốt cuộc là quái vật gì?
“Kiếm đó để cho ta mượn dùng một chút đi”
Giọng nói của Tần Ninh đột nhiên vang lên.
Lục Thịnh tái mặt.
Nếu bị Tần Ninh cướp đi binh khí thì mới là mất mặt xấu hổ.
Tuyệt đối không được!
Lục Thịnh lúc này nắm chặt trường kiếm.
Nhưng Tần Ninh đã lấn người mà tới.
Trực tiếp chém xuống một con đao gió.
Lục Thịnh lúc này không thể không quăng kiếm đi, hai tay cầm thương ngăn cản đao gió.
Nếu không thì một cánh tay sẽ bị chặt xuống.
“Đáng chết!”
Tần Ninh lúc này xuất hiện, một tay cầm kiếm.
Trực kiếp khiến Lục Thịnh phải buông ra trường kiếm trong tay một cách vô cùng ung dung và đơn giản.
Tên khốn kiếp này.
Chỉ là Tần Ninh lúc này cũng đâu quan tâm.
Tay cầm trường kiếm, nhìn Lục Thịnh.
“Để xem kiếm này có dễ dùng không nào?”
Nói xong, Tần Ninh vung kiếm mà ra.
Chỉ là lúc này, sắc mặt Lục Thịnh cũng trở nên lạnh lùng.
Tần Ninh sải bước ra, trường kiếm trong tay đột nhiên xuất hiện một sức mạnh cắn trả.
Pháp khí!
Có linh tính nhất định.
Giống với kiếm U Khô của Tần Ninh.
Cho dù là xa cách chín vạn năm thì vẫn quen thuộc với khí tức của Tần Ninh.
Lúc này, trường kiếm trong tay Tần Ninh cũng xuất hiện một sức mạnh chống cự.
“Như vậy là có thể phá vỡ sự khống chế của ta sao?”
Tần Ninh giễu cợt một tiếng: “Đừng nằm mơ!”
Một lời rơi xuống, kiếm khí vang vọng.
Trường kiếm trong nháy mắt trở nên yên lặng.
Lục Thịnh lúc này há hốc mồm.
Chuyện gì xảy ra?
Tần Ninh lại vung kiếm tuôn ra.
“Không có kiếm pháp cũng có thể thắng được cái loại có kiếm pháp như ngươi hàng trăm ngàn lần”.
Một kiếm này, Lục Thịnh không thể tránh.
“Làm càn!”
Giờ khắc này, một tiếng quát lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
Một bóng người trung niên ngang ngược nhảy vào trong võ tường.
Người đó một tay vung ra, trực tiếp tấn công Tần Ninh.
Thế mà Tần Ninh lúc này cũng không buồn nhìn, ngưng tụ một cái khiên gió sau lưng.
Phanh...
Công kích rơi xuống, thân thể Tần Ninh vẫn vậy, ngược lại còn mượn sức mạnh tấn công này để tăng tốc công kích Lục Thịnh.
“Không!”
Lục Thịnh tái mét mặt mày.
Kiếm này sẽ xuyên thủng cổ của hắn ta mất.
Chương 1007: Một đổi một
Ông...
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên.
Tốc độ của Tần Ninh cũng yếu bớt đi, trường kiếm chạm vào đúng cổ của Lục Thịnh.
Mà người đàn ông trung niên xuất thủ kia lúc này cũng dừng xuống.
“Luận võ, luận võ, hóa ra cuộc tỉ thí của thư viện Thái Hư lần này không chỉ là có thể thay thế mà còn có thể trực tiếp nhúng tay vào kết quả sao?”
Tần Ninh mở miệng cười.
Người đàn ông trung niên lúc này cẩn thận nhìn Tần Ninh, hừ nói: “Ngươi nếu đã thắng rồi thì mau buông Thịnh Nhi ra!”
“Buông hắn ta ra?”
Tần Ninh lúc này đột nhiên dí mũi kiếm vào cổ Lục Thịnh, máu tươi chảy ra.
“Vậy các ngươi nói lần này ai thắng?”
Ánh mắt Lục Hồi lúc này lóe lên rồi cũng không lên tiếng nữa.
Cuộc tỉ thí hôm nay xảy ra chuyện này quá mức ngoài ý muốn!
Hải Khâm xuất hiện.
Ninh Khâm xuất hiện.
Đều là chuyện ngoài ý muốn.
Mà chuyện ngoài ý muốn lớn nhất chính là Ninh Khâm đánh bại Lục Thịnh.
Lục Hồi là người thứ hai cai quản của Lục gia lúc này cũng không dám nói gì.
“Nếu Ninh Khâm tới tỉ thí vậy cứ dựa theo quy củ của tỉ thí thôi”.
“Quy củ?”
Tần Ninh cười nói: “Quy củ, ta đương nhiên biết”.
“Lục Chung Hải đúng không?”
Xoay người nhìn sang Lục Chung Hải, Tần Ninh cười nói: “Như vậy đi, một đổi một”.
Một đổi một?
Có ý gì?
Lúc này tất cả mọi người đều không hiểu vì sao.
“Công tử Ninh Khâm nói vậy là sao, ta không hiểu”.
Lục Chung Hải hừ nói.
“Ông không hiểu à?”
Tần Ninh cũng là cười nói: “Ta lấy mạng của Lục Thịnh để đổi lấy phu nhân viện trưởng!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Lý Nhàn Ngư ở dưới đài ngơ ngác.
“Sư tôn thích phu nhân viện trưởng à?”
Giang Bạch cùng Tần Hải nghe vậy thì càng ngơ ngác hơn.
Cái tên này có bình thường không vậy?
Tần Ninh lúc này nhìn Lục Chung Hải, nói: “Có đổi hay không? Ta không có thời gian lảm nhảm với ông đâu”.
“Ngươi rốt cuộc là người phương nào?”
Lục Chung Hải lúc này quát lên.
“Hỏi gì thì đáp nấy đi!”
Tần Ninh lười nhiều lời, trường kiếm lần nữa dí sâu Lục Thịnh cái cổ vài phần máu tươi tích tắc tích tắc rơi xuống.
“Dừng tay!”
Lục Chung Hải lúc này đã lạc giọng.
Lục Thịnh là trưởng tử Lục gia, thiên phú mạnh nhất, hơn nữa bây giờ có thân phận không tầm thường.
Lục Thịnh không thể chết.
“Ninh Khâm, ngươi phải biết Lục gia ta có quyền lợi thế nào, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi hết”.
“Hỏi gì thì đáp nấy đi!”
Tần Ninh lúc này lắc đầu.
Kiếm càng lún sâu.
Máu tươi chảy xuống tí tách.
Lục Chung Hải lúc này sắc mặt tái xanh.
“Vô liêm sỉ!”
Nói xong, Lục Chung Hải liền xông lên.
Tần Ninh lúc này lại nhanh hơn.
Phập một tiếng.
Trường kiếm cắt một đường.
Lục Thịnh lúc này bưng cổ, máu tươi không ngừng chảy ra.
“Cảnh giới Sinh Tử có thể chống đỡ mấy phút đấy, ông mà tiến lên một bước nữa thì ta sẽ chặt đầu của hắn ta cho chó ăn”.
Tần Ninh hờ hững nói.
Thật sự cho rằng hắn không dám giết?
“Buông con ta ra!”
Lục Chung Hải gầm hét lên: “Phu nhân viện trưởng đã chết, ngươi mau thả con ta ra!”
Lời này vừa nói ra, Khương Tồn Kiếm lập tức dẫm vỡ ghế, đứng dậy.
“Lục Chung Hải, ngươi dám gạt ta!”
Hai mắt Khương Tồn Kiếm lúc này đỏ ngầu.
Khương Như Yên ở bên cạnh thì ngã dựa vào ghế.
Mẹ... chết rồi?
Lục Chung Hải hừ nói: “Liễu Nhân tính tình kiên cường, ta cũng không ngờ! Hừ!”
“Chết rồi?”
Tần Ninh lúc này lẩm bẩm nói: “Đã thế thì con trai ông cũng không có giá trị gì nữa!”
“Dừng tay”.
Lục Chung Hải quát lên: “Ngươi là vì Khương gia mà đến, Khương Như Yên bị ta hạ độc rồi, ngươi mà giết con của ta, Khương Như Yên cũng sẽ phải chết!”
“Bớt lại!”
Tần Ninh giễu cợt nói: “Cho dù là âm quỳ tử độc thì ta cũng có thể cứu sống, muốn giao dịch với ta thì phải nghe theo ý của ta”.
“Nếu phu nhân viện trưởng chết rồi thì con trai ngu xuẩn của ông có giữ lại cũng vô dụng”.
“Ngươi dám!”
“Ngươi dám!”
Hai đạo tiếng quát gần như đồng thời vang lên.
Tần Ninh dám không?
Không có chuyện gì là hắn không dám!
Kiếm chém ra.
Một cái đầu bay lên không trung.
Lúc này máu tươi phun trào.
Bốn phía yên tĩnh như chết.
“Thịnh Nhi!”
“Phu quân!”
Hai tiếng hét đồng thời vang lên.
Lục Chung Hải muốn rách cả mí mắt.
Mà lúc này, một bóng dáng xinh đẹp chạy như bay tới.
“Phu quân!”
Bóng dáng xinh đẹp kia hạ xuống, tư thái linh lung, vẻ ngoài quyến rũ động lòng người, lúc này gương mặt tràn đầy vẻ đau đớn.
Soạt soạt soạt...
Mấy bóng người phá không mà tới.
“Người của Toái Tinh tông!”
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Toái Tinh tông.
Tông môn ở Trung Lan.
Trung Lan có Thanh Ninh các xưng bá là đúng.
Nhưng cũng tồn tại thế lực yếu hơn Thanh Ninh các.
Toái Tinh tông chính là một trong số đó.
Toái Tinh tông chính là thế lực có chút nổi danh ở Trung Lan.
Tông chủ Tinh Khiên.
Có người nói tu vi của ông ta đã sớm đạt đến cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp.
“Cha, phu quân...”
Cô gái quyến rũ lúc này nước mắt như mưa, khuôn mặt đau đớn.
“Dám giết con rể của bản tọa, đáng chết”.
Tông chủ của Tinh Khiên tông mặc đồ xanh, khí tức mạnh mẽ, một tay chắp sau lưng, nhìn Tần Ninh, sát khí nồng nặc đáng sợ.
“Ta muốn giết ai còn phải hỏi ý ông à?”
Tần Ninh lúc này không thèm để ý.
Dần dần, vẻ ngoài trên khuôn mặt Tần Ninh thay đổi.
Tần Ninh khôi phục vẻ ngoài chân chính.
“Tần Ninh!”
Vạn Khuynh Tuyết lúc này sửng sốt.
Cô ấy cũng biết Tần Ninh không thể không đến.
Quả nhiên là Tần Ninh.
“Hắn chính là Tần Ninh?”, các chủ Ninh Thiên Vũ bên người Vạn Khuynh Tuyết lúc này khẽ cười: “Quả nhiên là gan dạ, sáng suốt hơn người”.
Dám giết Lục Thịnh như này, không có can đảm thì không ai làm được.
“Giết phu quân của Tinh Thải Vân ta, ngươi chắc chắn phải chết”.
“Sinh Tử lục kiếp mà thôi, ra oai cái gì?”
Tần Ninh lúc này giễu cợt một tiếng, trường kiếm trong tay bay vút đi rồi tấn công ra ngoài.
Tinh Thải Vân căn bản không sợ.
Cô ta sải bước ra, cầm một chuỗi tinh châu trong tay, trực tiếp tuôn ra.
Keng...
Tinh châu va chạm với trường kiếm.
Phát ra tiếng leng keng.
Tinh Thải Vân tiếp tục tuôn ra.
Nhưng vào lúc này, trường kiếm đột nhiên tiếp tục bộc phát ra một lực lượng.
Phanh...
Tinh Thải Vân không chịu nổi, khuôn mặt tái mét, phun ra một ngụm máu tươi rồi lui về.
Cảnh tượng này khiến mọi người kinh ngạc đến ngỡ ngàng.
Sinh Tử tam kiếp đẩy lùi Sinh Tử lục kiếp trong một chiêu.
Tần Ninh này không khỏi quá mức kinh khủng.
“Đúng là một thanh niên thâm tàng bất lộ”.
Tông chủ Tinh Khiên tông lúc này lạnh mặt.
Lục Chung Hải càng giận không kềm được.
“Lục Chung Hải!”
Nhưng lúc này, một tiếng gầm gừ đột nhiên vang lên.
Khương Tồn Kiếm cầm trong tay một thanh trường kiếm.
“Trả lại mạng sống cho vợ của ta!”
Khương Tồn Kiếm lúc này hoàn toàn phẫn nộ.
Lục Chung Hải lừa dối ông ta!
Liễu Nhân đã chết.
“Các đệ tử thư viện Thái Hư nghe lệnh!”
Khương Tồn Kiếm giận dữ hét: “Lục Chung Hải có ý đồ cướp đoạt vị trí viện trưởng của thư viện Thái Hư, uy hiếp viện trưởng, các đệ tử của thư viện Thái Hư theo ta giết!”
Khương Tồn Kiếm nói xong, trong lúc nhất thời, võ giả của các đại thế lực đều sửng sốt.
“Các vị, đây là việc riêng của thư viện Thái Hư, không liên quan đến các vị, mời mọi người rời đi”.
Khương Tồn Kiếm tiếp tục nói.
Lời này vừa nói ra, Thương Ngọc Giang vội vàng kéo Thương Huyền Thanh, nhìn sang nhóm Tần Hải.
“Các vị, lần này Bắc Thương phủ chúng không giúp được gì, xin cáo từ”.
Thương Ngọc Giang thật sự sợ hãi!
Chơi thế nào được?
Người mạnh nhất Bắc Thương phủ là ông ta.
Niết Bàn thất trọng.
Nhưng hôm nay là sân chơi cho Niết Bàn thất trọng sao?
Niết Bàn thất trọng chỉ có thể chịu chết.
Toàn là cảnh giới Sinh Tử.
“Đồ nhát cáy...”
Lý Nhàn Ngư nói thầm.
“Ngươi cũng đi đi”.
Giang Bạch lúc này mở miệng nói: “Sư tôn ngươi nói cảnh giới Sinh Tử đánh lên, lan đến gần ngươi thì ngươi hẳn phải chết, mau đi cùng Tần Hải dẫn Khương Như Yên trốn thoát”.
“...”
Lý Nhàn Ngư vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nhưng cũng đành chịu!
Hắn ta thật sự không có ích trong lần này.
Chương 1008: Trực tiếp giết chết bọn họ
Khương Tồn Kiếm lúc này hoàn toàn phát điên.
Tay cầm trường kiếm, không nói hai lời, tấn công Lục Chung Hải.
Mà bên kia, tông chủ Tinh Khiên của Toái Tinh Tông nhìn Tần Ninh, sát khí bừng bừng.
“Muốn giết ta?”
Tần Ninh giễu cợt nói: “Ông không xứng”.
“Hừ!”
Tinh Khiên lúc này sải bước ra khuôn mặt sắc âm trầm.
“Đối thủ của ngươi là ta!”
Giang Bạch lúc này sải bước ra, khí tức mạnh mẽ triển khai, một cây thủy tiễn trực tiếp bay tới.
Sinh Tử cửu kiếp.
Giờ khắc này, các phương kinh ngạc.
Sinh Tử cửu kiếp ở Bắc Lan có thể nói là cường giả đỉnh nhọn.
Bên cạnh Tần Ninh lại có một vị Sinh Tử cửu kiếp.
“Chém!”
Tinh Khiên lúc này cũng không nói nhảm, lập tức xuất thủ.
Tần Ninh nhìn bốn phía.
“Nhị ca, bên này!”
Nói xong, Tần Ninh đi về phía Khương Như Yên.
Nghe ý của Lục Chung Hải thì là phu nhân viện trưởng không cam chịu bị hiếp bức nên đã tự sát.
Tính cách đúng là cương quyết!
Người đã chết thì không thể cứu vãn.
Khương Như Yên cũng may không xảy ra chuyện.
Tần Ninh lần này tuyệt đối sẽ không khiến cho Tần Hải phải chịu tiếc nuối.
Chuyện như của Tần Hâm Hâm sẽ không lại xảy ra lần thứ hai.
Hôm nay ai ngăn cản, kẻ đó sẽ phải chết!
Lục Sơn Triết cùng Lục Hành lúc này bắt được Khương Như Yên, định bỏ chạy.
Tần Ninh đuổi tới.
“Hai tiểu quỷ, còn dám chạy?”
“Có tin ta giết sạch các ngươi, khiến Lục gia đoạn tử tuyệt tôn không?”
Tần Ninh nói vậy khiến Lục Hành và Lục Sơn Triết thật sự sợ hãi.
Lục Thịnh là đại ca mà còn chết ở trong tay Tần Ninh.
Hôm nay Tần Ninh chính là một kẻ điên.
“Giết Khương Như Yên!”
Một tiếng quát vang lên.
Chính là Lục Hồi.
Thân là người thứ hai cai quản Lục gia, Lục Hồi chính là em trai của Lục Chung Hải, cũng có danh tiếng cực cao ở Lục gia.
Sinh Tử thất kiếp, thực lực lớn mạnh.
Lục Hành lúc này nảy ra sát tâm.
Khương Như Yên vô dụng.
Chết cũng phải khiến Khương Tồn Kiếm và Tần Hải điên lên.
Lúc này, ánh mắt Lục Hành băng giá.
“Đào mộ, trực tiếp giết chết bọn họ”.
“Được”.
Tần Ninh lên tiếng.
Đột nhiên, Lục Hành và Lục Sơn Triết chỉ cảm thấy một cảm giác uy hiếp từ đáy lòng lan ra.
Oanh...
Đột nhiên, sau lưng vốn có bốn tỳ nữ canh chừng Khương Như Yên.
Nhưng vào thời khắc này, một “cô gái” trong số đó đã trực tiếp động thủ chém Lục Hành và Lục Sơn Triết.
Khoảng cách gần như vậy, Đạo Thiên Hành dầu gì cũng là cảnh giới Sinh Tử, hai người căn bản không kịp đề phòng, trực tiếp trúng chiêu.
Bang bang...
Lục Hành và Lục Sơn Triết bị Thiên Hành trực tiếp đánh lui, miệng phun máu tươi, bay tới trước mặt Tần Ninh.
Hai tay kéo lên.
Hai bóng người bị Tần Ninh nắm trong tay.
Lục Hồi thấy cảnh đó, tức thì nổi điên.
Tần Ninh xếp nhân thủ vào bên cạnh họ từ lúc nào vậy.
Đạo Thiên Hành lúc này mặc nữ trang, tóc dài phất phới, vóc người xinh đẹp, gương mặt đẹp như yêu tinh.
Đây là vẻ ngoài thật sự của hắn ta.
“Ngươi thật đẹp”
Tần Ninh cười híp mắt nói: “Đáng tiếc khuôn mặt này của ngươi giống Giang Bạch, xinh đẹp đến mấy cũng chỉ là đàn ông”.
Đạo Thiên Hành lúc này không dám phản bác, cười hì hì nói: “Ta mà là phụ nữ thì có thể tán đổ công tử ngài”.
“Cút!”
Tần Ninh hai tay nắm lấy Lục Hành và Lục Sơn Triết, nhìn Khương Như Yên nói: “Nhị tẩu nén bi thương, hiện tại cũng không phải lúc để đau khổ”.
“Ca ca của ta đang chờ tỷ đó”.
“Cám ơn đệ!”
Khương Như Yên lúc này lau đi giọt lệ trên khuôn mặt.
Tần Ninh nói tiếp: “Đào mộ, bảo vệ tốt nhị ca cùng nhị tẩu tương lai của ta, nếu gặp chuyện không may, ta sẽ không giết ngươi mà sẽ đào sạch những bảo bối ngươi từng chôn”.
“Nhất định nhất định”.
Đạo Thiên Hành vội vàng gật đầu.
Đào hết bảo bối của hắn ta thì thà giết hắn ta còn hơn!
U Vương điện hạ quá ác độc!
“Ta không đi”.
Khương Như Yên lúc này nói: “Thư viện Thái Hư có nội loạn, ta là con gái viện trưởng, không thể đi”.
Tần Ninh nhìn Khương Như Yên rồi gật đầu.
“Đào mộ, chăm sóc tốt bọn họ, gặp chuyện không may, ta không chỉ đào bảo bối của ngươi mà còn giết chết ngươi!”
“Nhất định rồi!”
Tần Hải lúc này phi thân mà đến, thấy Khương Như Yên bình yên vô sự thì mới thở phào.
Đạo Thiên Hành nhìn hai người tình chàng ý thiếp, móc ra hai bộ áo giáp.
“Hai vị mặc vào đi, có thể ngăn cản một đòn của Sinh Tử cửu kiếp, hai vị đừng rời bỏ ta quá xa nhé, hì hì”.
Đạo Thiên Hành lần này là dốc hết vốn liếng.
“Dùng xong thì nhớ trả lại cho ta”.
Tần Hải cùng Khương Như Yên không từ chối.
Lý Nhàn Ngư lúc này hai mắt trừng lớn.
“Đào mộ, thế của ta đâu?”
Nghe được hai chữ “đào mộ”, Đạo Thiên Hành vỗ đầu Lý Nhàn Ngư, mắng: “Sư tôn của ngươi có thể gọi ta là đào mộ thì ngươi cũng gọi được chắc?”
“Biến mau, có chết ta cũng không quan tâm, sư tôn ngươi không bảo ta bảo vệ ngươi làm gì”.
Lý Nhàn Ngư vẻ mặt oan ức.
Lần trước kêu tên thật không cho kêu lần này kêu đào mộ cũng không cho kêu...
Vậy hắn ta biết kêu là gì?
Lúc này, Tần Hải cùng Khương Như Yên xông lên.
Còn Tần Ninh dẫn Lục Hành và Lục Sơn Triết đi về phía Lục Hồi.
“Buông bọn họ ra!”
Lục Hồi quát lên: “Ngươi phải biết, nếu lần này ngươi giết bọn họ, ngươi chắc chắn phải chết”.
“Lục gia lần này tất thắng, ngươi đang tự tìm đường chết đấy”.
“Thôi, ta nghe chán mấy lời uy hiếp rồi”.
Tần Ninh hai tay dùng sức.
Tiếng răng rắc vang lên, khí tức của Lục Hành và Lục Sơn Triết tán loạn.
Một tiếng kêu thảm thiết cũng không có.
Cảnh này khiến Lục Hồi kinh ngạc đến ngây người.
Cái tên này...
Đúng là điên!
“Lục gia tất thắng? Vậy mà ông cũng dám nói”.
Tần Ninh lúc này sải bước ra, lập tức tấn công.
Kiếm U Khô xuất hiện ở trong tay Tần Ninh.
“Kiếm U Khô!”
“Kiếm U Khô!”
Cơ hồ là trong nháy mắt, bốn phương tám hướng xuất hiện nhưng tiếng kinh hô.
Một ít cường giả cảnh giới Sinh Tử nhìn thấy trường kiếm trong tay Tần Ninh, ánh mắt lóe sáng.
Kiếm U Khô, bội kiếm của U Vương.
Pháp khí thượng phẩm!
Là sự tồn tại có thể so với pháp khí siêu phẩm.
Pháp khí siêu phẩm là gì?
Do cảnh giới Âm Dương sử dụng mới là pháp khí siêu phẩm!
Quan trọng nhất là đây là kiếm U Khô.
Bội kiếm của U Vương!
“Chém!”
Tần Ninh tuôn ra một kiếm, cũng không nói nhiều.
Kiếm khí gào thét.
Lục Hồi lúc này vung hai tay, long khí tràn ngập, ngưng tụ thành một cái khiên lớn.
Phanh...
Nhưng một khắc, một tiếng nổ tung vang lên.
Khiên lớn vỡ nát.
Cùng với đó là thân thể của Lục Hồi.
Một xẻ thành hai.
Một kiếm chém chết thất kiếp!
Giờ khắc này, bốn phía hoàn toàn náo động.
Tất cả mọi người cho rằng đây là sự mạnh mẽ của kiếm U Khô mà không phải là sự mạnh mẽ của Tần Ninh.
Tần Ninh dù có mạnh mẽ hơn nữa thì làm sao có thể một kiếm đánh chết Sinh Tử thất kiếp.
Kiếm U Khô quá mạnh mẽ!
Lục Chung Hải lúc này muốn rách cả mí mắt.
Ba đứa con trai đều chết, Lục Hồi bỏ mình.
Kế hoạch hôm nay hoàn toàn bị xáo trộn!
“Bách Lý Văn Phong, ngươi còn đang chờ cái gì nữa?”
Lục Chung Hải lúc này quát lên.
Ông ta bị Khương Tồn Kiếm quấn lấy.
Mà tông chủ Tinh Khiên tông bị Giang Bạch quấn lấy.
Căn bản không có sức đối phó Tần Ninh.
Trước mắt, không phải Sinh Tử cửu kiếp thì không thể chế ngự Tần Ninh.
“Bản tọa biết rồi!”
Bách Lý Văn Phong lúc này sải bước ra.
Khí thế mạnh mẽ của Sinh Tử cửu kiếp khiến mọi người run rẩy.
Cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp chính là một sự lột xác.
Cái danh cường giả không phải là để xuông.
Giờ khắc này, bốn phía hoàn toàn lộn xộn.
Những đại tông môn trung lập đã sớm chạy ra ngoài thành, đứng nhìn từ xa.
Dám ở lại cũng chỉ có Vô Cấu Kiếm Phái cùng Vạn Thiên Các.
Lúc này chẳng ai nghĩ tới thế gia Bách Lý cũng xuất thủ.
Chương 1009: Ngươi cũng đủ tư cách?
Cứ tưởng chỉ mỗi Lục gia cùng Khương gia tranh quyền thư viện Thái Hư.
Thật không ngờ tới.
Con trưởng Lục gia là Lục Thịnh có mối hôn sự với Toái Tinh tông ở Trung Lan, trở thành con rể của tông chủ Toái Tinh tông.
Tông chủ Tinh Khiên trợ giúp Lục gia.
Càng không ngờ rằng.
Thế gia Bách Lý cũng xuất thủ.
Lục Chung Hải thấy như vậy, lửa giận trong lòng bùng lên.
“Khương Tồn Kiếm, ngươi nhìn xung quanh đi, Lục gia chúng ta có thực lực cai quản thư viện Thái Hư”.
“Toái Tinh tông cùng thế gia Bách Lý xuất thủ, hôm nay ngươi chắc chắn sẽ thất bại!”
“Thất bại?”
Khương Tồn Kiếm lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự cho rằng đến Sinh Tử cửu kiếp là có thể đối kháng với ta à?”
“Giết vợ ta, Lục Chung Hải, ngươi phải chết!”
Khương Tồn Kiếm điên tiết.
Lúc này, Lục Chung Hải vẫn không hề sợ hãi.
Ngoại trừ một biến số là Tần Ninh ra.
Không ai có thể thay đổi kết cục ngày hôm nay.
Đáng hận là ba người con trai của ông ta đã bị giết chết.
Tần Ninh!
Tần Ninh đáng chết!
Lục Chung Hải oán hận vô cùng.
Oanh...
Từng tiếng nổ vào thời khắc này vang lên.
Bên trong thư viện Thái Hư, khắp nơi đều là tường đổ.
Các đệ tử chém giết trong thư viện.
Đệ tử trung thành với Khương gia đánh nhau với đệ tử trung thành với Lục gia, máu chảy thành sông.
Mà võ giả của thế gia Bách Lý cùng Toái Tinh tông cũng gia nhập vào trận chiến.
Dưới cảnh giới Sinh Tử của Khương gia hiển nhiên là rơi vào thế hạ phong.
Không chỉ là dưới cảnh giới Sinh Tử.
Cấp bậc cảnh giới Sinh Tử giao thủ, Khương gia cũng không có sức phản kháng.
Lực chiến đấu đỉnh nhọn.
Giang Bạch ngăn chặn Tinh Khiên.
Khương Tồn Kiếm cuốn lấy Lục Chung Hải.
Phó viện trưởng Đồng Hoằng thì cuốn lấy Cơ Kiếm Thanh.
Nhưng cảnh giới Sinh Tử của ba bên vẫn đông như cũ.
Bách Lý Văn Phong lúc này nhìn chằm chằm Tần Ninh.
“Kiếm U Khô cái thế, danh bất hư truyền”.
Bách Lý Văn Phong từ từ nói: “Giao kiếm U Khô ra, ta sẽ không giết ngươi”.
“Ông cũng đủ tư cách?”
Tần Ninh từ từ nói: “Bách Lý Khánh đâu?”
“Không phải ban nãy còn kêu gào muốn giết ta à? Hiện tại sao không xuất hiện thế”.
Bách Lý Khánh lúc này sắc mặt khó coi.
Đi?
Hắn ta không dám!
Lục Thịnh bị giết, Lục Hồi bị Tần Ninh một kiếm chém làm đôi.
Hiện tại đi tìm Tần Ninh thì khác gì chịu chết
Bách Lý Văn Phong cười nhạt, nói: “Xem ra cầm kiếm U Khô trong tay cũng khiến cho ngươi cũng không biết trái phải nữa rồi”.
Bách Lý Văn Phong nói xong, bàn tay vỗ xuống.
“Ha ha...”
“Công tử Tần Ninh có ân tái tạo với lão phu, lão phu thiếu Tần Ninh công tử một ân tình, hôm nay lão phu sẽ trả!”
Một tiếng cười ha ha vang lên, một tư thế xông thiên xuất hiện.
Vạn Phúc xuất thủ.
Lúc này, Vạn Phúc thoạt nhìn vẫn là bộ tóc trắng xoá, nhưng không còn uể oải nữa mà là tinh thần phấn chấn.
Độc đã được giải.
Sinh Tử cửu kiếp!
“Vạn Thiên Các muốn nhúng tay vào à?”
Bách Lý Văn Phong cau mày nói.
“Lần này là chuyện riêng của Vạn Phúc ta, không liên quan đến Vạn Thiên Các”.
Nghe đến lời này, chân mày Bách Lý Văn Phong càng nhăn lại.
Tuy là nói như vậy.
Nhưng nếu Vạn Phúc gặp chuyện không may thì bọn họ cũng không trả giá nổi.
Tần Ninh này rốt cuộc có lai lịch ra sao?
Tần Ninh nhìn Vạn Phúc, lạnh nhạt nói: “Cứu ông cũng là thuận tay thôi, ta chưa từng nghĩ sẽ để cho ông trả ơn!”
“Lão phu biết ăn quả nhớ kẻ trồng cây mà!”
Vạn Phúc cười ha ha rồi trực tiếp xuất thủ.
Tần Ninh cũng không ngăn cản.
Thế gia Bách Lý!
Toái Tinh tông!
Lục gia!
Ba phương cộng lại là trên trăm vị cảnh giới Sinh Tử.
Chỉ là Khương gia của thư viện Thái Hư chỉ có mười, hai mươi người ở cảnh giới Sinh Tử nên khó mà đỡ nổi.
Lúc này Tần Ninh hiểu, cần phải cho mấy thành viên cấp cao của thư viện Thái Hư rảnh tay mới được.
“Phó viện trưởng Đồng Hoằng”.
Tần Ninh cầm kiếm U Khô, nhìn phó viện trưởng Đồng Hoằng và nói: “Cơ Kiếm Thanh giao cho ta, ông giúp người khác đi”.
“Được!”
Đồng Hoằng lúc này không chối từ.
Ông ta ở cảnh giới Sinh Tử bát kiếp, có thể phát ra công hiệu rất lớn.
Bị Cơ Kiếm Thanh quấn lấy, rất khó bứt ra.
Tần Ninh vừa rồi có thể một kiếm đánh chết Lục Hồi, lại cầm kiếm U Khô trong tay thì chưa chắc không phải đối thủ của Cơ Kiếm Thanh.
Cơ Kiếm Thanh lúc này thấy Tần Ninh, ánh mắt cẩn thận.
Người thanh niên này không dễ chọc.
Nếu như sơ sẩy, bản thân ông ta cũng có thể ngã xuống.
“Lục Chung Hải dẫn theo Lục gia tạo phản thì có thể trở thành viện trưởng thư viện Thái Hư, đó coi như là có mục đích. Ông đã là phó viện trưởng thì tạo phản có ý nghĩa gì?”
Cơ Kiếm Thanh một tay cầm kiếm, thần thái lạnh nhạt.
“Ta làm phó viện trưởng?”
Cơ Kiếm Thanh cười lạnh nói: “Ngươi cũng đã biết ta chẳng qua cũng chỉ phụ trách mấy việc vặt vãnh trong học viện, Khương Tồn Kiếm trọng dụng Đồng Hoằng mà lại không trọng dụng ta, ta vì sao phải ở phe ông ta chứ?”
“Hôm nay Toái Tinh tông cùng thế gia Bách Lý, cộng thêm Lục gia nữa, Khương gia sẽ không chống nổi, ta đây đâu phải người ngu”.
“Ta thấy ông cũng không thông minh hơn là bao đâu”.
Tần Ninh nói xong, vung tay ra.
Oanh...
Kiếm U Khô lúc này toát ra ánh kiếm rực rỡ.
Pháp khí thượng phẩm!
Ẩn chứa hơi thở Vương Giả, kiếm U Khô vốn là tuyệt khí nhất đẳng.
Thêm việc lúc này đã ở trong tay Tần Ninh.
Có thể nói là vật quy nguyên chủ.
Kiếm này, vào lúc này, bộc phát ra uy lực lớn nhất!
Oanh...
Giờ khắc này, khắp nơi trong thư viện Thái Hư đều là giao chiến.
Vạn Khuynh Tuyết cùng Ninh Thiên Vũ và mọi người ở Vạn Thiên Các người vẫn chưa xuất thủ mà đứng ở một bên nhìn.
Cùng lúc đó, mấy người của Vô Cấu Kiếm Phái cũng quan sát từ đằng xa, chưa định rời đi.
“Ôn phái chủ có định tham dự không?”, Ninh Thiên Vũ là tổng phụ trách Vạn Thiên Các ở Bắc Lan, ánh mắt sắc bén, mở miệng cười nói.
“Không có ý định này”.
Ôn Ngôn Ngọc cười ha hả nói: “Chỉ có điều thật đáng tiếc, thư viện Thái Hư là một trong các đầu sỏ, hôm nay nội đấu chỉ sợ sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề”.
“Còn nhúng tay vào... không cần thiết...”
Ninh Thiên Vũ gật đầu nói: “Đã vậy thì hai chúng ta ở đây nhìn đi”.
“Trận phân tranh này, rốt cuộc là Khương gia thắng hay Lục gia thắng đây!”
Ôn Ngôn Ngọc gật đầu.
Thực tế thì Ôn Ngôn Ngọc cho rằng Khương gia chắc chắn sẽ thua.
Toái Tinh tông không kém thư viện Thái Hư chút nào.
Lại thêm thực lực tự thân của thế gia Bách Lý cùng với Lục gia.
Khương Tồn Kiếm có mạnh đến mấy cũng không thể thay đổi kết cục!
Còn Tần Ninh...
Sinh Tử tam kiếp.
Không thay đổi được kết quả.
Thậm chí người này hành sự lỗ mãng, còn có khả năng phải bỏ mạng ở đây.
Hai phe lúc này quan sát trận chiến ở khoảng cách gần.
Mà các đại thế lực khác thì tránh ra thật xa.
Trận chiến lần này, bọn họ không thể tham gia.
Trâu bò đánh nhau, linh cẩu nào dám xen vào?
Đứng xa chút hóng chuyện là được rồi.
Oanh...
Từng tiếng nổ vang lên.
Mùi máu tươi trong thư viện Thái Hư ngày càng nồng đậm.
Giờ khắc này, Tần Ninh cầm kiếm U Khô, đối mặt với Cơ Kiếm Thanh.
Trong lúc giao thủ, Cơ Kiếm Thanh chỉ thấy sững sờ.
Tần Ninh này có thực lực vô cùng khủng bố.
Mới chỉ là Sinh Tử tam kiếp mà thôi.
Cho dù kiếm U Khô bá đạo đến cỡ nào thì cũng phải nhìn xem nó đang ở trong tay ai.
Nếu như ở trong tay ông ta, dù là cảnh giới Âm Dương thì ông ta cũng dám chiến một trận.
Nhưng đáng lý ra, nó ở trong tay Tần Ninh thì không thể bộc phát ra uy năng mạnh mẽ như vậy được.
Nhưng bây giờ Tần Ninh dùng kiếm này ngăn cản toàn bộ công kích của ông ta.
“Hừ!”
Hai bóng người vừa chạm vào rồi lập tức tách ra.
Cơ Kiếm Thanh lúc này hừ lạnh một tiếng.
“Thật sự cho rằng bản tọa không làm gì được ngươi sao?”
Cơ Kiếm Thanh nói với giọng lạnh như băng: “Chẳng qua là không muốn bại lộ thực lực của ta mà thôi, Tần Ninh, là ngươi tự mình tìm cái chết đấy!”
Chương 1010: Chém bát kiếp
Nói xong, toàn thân Cơ Kiếm Thanh ngưng tụ lực lượng.
Từng luồng khí tức mạnh mẽ không ngừng nở rộ.
Toàn thân Cơ Kiếm Thanh tụ tập một kiếm ý mênh mông.
“Kiếm ý...”
Ánh mắt Tần Ninh lóe lên.
Mọi người xung quanh cũng kinh ngạc không thôi.
Cơ Kiếm Thanh cùng Lục Chung Hải và Đồng Hoằng chính là ba đại phó viện trưởng của thư viện Thái Hư.
Chỉ là Cơ Kiếm Thanh bình thường rất khiêm tốn.
Chỉ phụ trách một vài chuyện không quan trọng.
Gần như là bị mọi người bỏ qua.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng vị phó viện trưởng Sinh Tử bát kiếp này đã lĩnh ngộ kiếm ý!
Kiếm ý là gì?
Võ giả và kiếm cộng hưởng.
Kiếm khách bình thường dùng kiếm, kiếm thuật thi triển ra được uy lực khoảng năm phần đã là cực kỳ không dễ.
Thế nhưng đối với kiếm khách đã lĩnh ngộ kiếm ý thì có thể dễ dàng đến năm phần.
Một loại ý cảnh.
Một ý cảnh mà người và kiếm hợp nhất.
Cơ Kiếm Thanh che giấu rất sâu!
Giờ khắc này, tiếng chém giết ngày càng mãnh liệt.
Khí thế của kiếm trong tay Cơ Kiếm Thanh bốc lên.
“Hóa Long Kiếm Quyết!”
Nói xong, một kiếm vung ra, trường kiếm ngưng tụ ra một luồng kiếm khí.
Kiếm vẫn là thanh kiếm kia.
Nhưng vào thời khắc này cũng đã bộc phát ra kiếm khí mạnh mẽ không gì sánh được.
Thậm chí kiếm khí giống như được thực chất hóa mà khuếch tán ra.
Một kiếm long gào thét xông lên trời.
Trong chớp mắt, nó quay xuống tấn công Tần Ninh.
Kiếm khí tụ long!
Lúc này, con rồng dài trăm trượng gào thét, uy vũ bất phàm, kiếm khí phá không càng làm cho người ta cảm thấy tâm thần run rẩy.
Đây là chỗ đáng sợ của kiếm ý.
“Kiếm ý?”
Thấy vậy, Tần Ninh cười.
“Ta cũng có!”
Nói xong, kiếm U Khô tràn ngập ánh sáng màu đen.
Ông...
Đột nhiên, sau một khắc.
Một kiếm thế xông thiên đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Rống...
Tức thì, tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc vang lên.
Một con mãnh hổ màu đen ngưng tụ ở phía trước Tần Ninh.
Mãnh hổ màu đen cao trăm trượng, ánh sáng màu đen lập lòe, một đôi mắt lấp lánh có thần.
Móng vuốt hổ to lớn hữu lực, đuôi hổ lắc lư không dứt.
Cảnh tượng này khiến người ta như rơi vào ảo mộng.
Kiếm long chạy như bay.
Kiếm hổ rít gào.
Một trận đấu giữa rồng và hổ được trình diễn vào thời khắc này.
So đấu kiếm ý.
Lúc này mọi người xung quanh không dám xông vào.
Ai dám?
Kiếm ý hiện ra, uy lực của kiếm khí so với kiếm khí lúc bình thường cao hơn không chỉ gấp mười lần.
Đây là sự dồi dào của kiếm ý.
Trong khoảnh khắc này, rồng hổ đánh nhau, bá đạo không gì sánh được.
Đó cũng không phải linh khí đánh nhau mà là so đấu kiếm khí.
Cơ Kiếm Thanh lúc này cầm trường kiếm, khuôn mặt không ngừng biến đổi, mồ hôi trên trán rơi xuống.
Không đúng!
Có cái gì đó rất không đúng.
Tần Ninh không ngừng thả ra kiếm khí.
Tần Ninh có cảnh giới không bằng ông ta, kiếm khí không thể mạnh hơn ông ta được.
Cơ Kiếm Thanh hiểu rằng đây là ý cảnh kiếm ý của Tần Ninh có sức mạnh tăng phúc với kiếm khí.
Nếu không thì Tần Ninh không thể chống chọi đến lúc này.
Cơ Kiếm Thanh lúc này bắt đầu run rẩy trong lòng.
Tần Ninh này vô cùng đáng sợ!
Đây không phải thực lực mà một người bình thường nên có.
“Kính Nhân Hoàng, phá!”
Tần Ninh lúc này một tay cầm kính Nhân Hoàng, kính chiếu xạ ra một ánh sáng thần thánh.
Hào quang bắn thẳng đến Cơ Kiếm Thanh, tốc độ cực nhanh, phập một tiếng, trực tiếp xuyên qua ngực của Cơ Kiếm Thanh.
Mà giờ khắc này Cơ Kiếm Thanh không thể chống lại.
Lập tức ngã trận.
Oanh...
Tiếng nổ kịch liệt không ngừng vang lên.
Cơ Kiếm Thanh tái mặt.
Ông ta rút lui, phun ra một ngụm máu tươi.
Tần Ninh lúc này cũng không buông tha mà tiếp tục đuổi theo.
Lúc này, ánh sáng của kiếm U Khô vô cùng dồi dào.
Một kiếm chém xuống, ánh kiếm như bổ ra hư không.
Kiếm này quá mạnh.
Cơ Kiếm Thanh lúc này tái mét mặt mày.
“Cứu ta!”
Giờ khắc này, Cơ Kiếm Thanh bất chấp tất cả.
Tần Ninh thật sự có thể giết ông ta.
Kiếm U Khô bá đạo không gì sánh được, đây là thật.
Nhưng Tần Ninh còn bá đạo hơn.
Hơn nữa cái kính mà ban nãy Tần Ninh cầm có uy lực còn mạnh hơn kiếm ý, cũng gây ra thương tổn kinh khủng hơn.
Hai món chí bảo này, cộng thêm việc Tần Ninh ở cảnh giới Sinh Tử tam kiếp.
Ông ta không phải là đối thủ.
Nhưng lúc này, ai có thể tới viện trợ chứ?
Tần Ninh ánh mắt lạnh lùng, một kiếm chém tới.
“Ngươi muốn thế nào?”
Cơ Kiếm Thanh lúc này hận đến phát cuồng.
“Đây là việc giữa Khương gia cùng Lục gia, ngươi tham gia vào thì có lợi lộc gì?”
“Ai sẽ cai quản thư viện Thái Hư thì liên quan gì đến ngươi chứ”.
Cơ Kiếm Thanh lúc này thật sự phát điên.
Tần Ninh vì sao cứ phải chen vào chuyện hôm nay.
“Vì sao à?”
Tần Ninh nheo mắt, nhìn về phía bên kia.
Lúc này, Tần Hải cùng Khương Như Yên cũng đang tham gia chiến đấu.
“Ta vì giúp nhị ca ta cưới vợ!”
Nói xong, Tần Ninh cầm trường kiếm chém xuống.
Một khí tức áp chế mạnh mẽ được thả ra.
Thân thể Cơ Kiếm Thanh cứng ngắc tại chỗ.
Phanh...
Tiếng nổ tung vang lên.
Thân thể Cơ Kiếm Thanh cứng ngắc như tượng, không thể nhúc nhích.
Đùng...
Sau một khắc, Cơ Kiếm Thanh ngã xuống đất.
Máu tươi dần dần lan ra...
Lúc này, tất cả mọi người đều thấy ớn lạnh.
Sinh Tử bát kiếp, chết!
Ánh mắt mọi người dại ra.
Tần Ninh đứng tại chỗ, vẫn chưa nhúc nhích.
Giờ khắc này, hắn đột nhiên hiểu ra!
Một khí tức ngưng tụ ở trong người.
Trong đầu Tần Ninh xuất hiện một kiếp nạn.
Dần dần, tất cả phảng phất như tiêu tan thành mây khói.
Khí tức trong người Tần Ninh biến đổi.
Sinh Tử tứ kiếp!
Mọi người thấy cảnh này thì há hốc mồm.
Cảnh giới Sinh Tử là gì?
Không phải sống thì chính là chết.
Độ kiếp, độ kiếp, kiếp nạn có thể nói là hết sức nguy hiểm đối với cảnh giới Sinh Tử.
Thất tình lục dục càng giống như tâm ma.
Chỉ hơi sơ sẩy thì sẽ chết.
Một thân tu vi tiêu tan thành mây khói.
Các cao thủ cảnh giới Sinh Tử độ kiếp, ai mà không phải bế quan tìm chỗ an toàn nhất vì sợ bị quấy rầy chứ.
Nhưng Tần Ninh lại lựa chọn đột phá ở một nơi loạn lạc như thế này.
Hơn nữa... thế này có nhanh quá không?
Chỉ trong vòng mấy hơi thở mà đã thăng cấp nhanh vậy rồi...
Lúc này, Tần Ninh nắm chặt kiếm U Khô, thở ra.
Cảnh giới Sinh Tử đối với người khác thì là cửa ải khó khăn nhất.
Nhưng đối với hắn, người từng trải qua chín đời chín kiếp thì chút điểm tâm ma này cũng chẳng là gì.
Cơ Kiếm Thanh mất mạng.
Các võ giả đều vô cùng khiếp sợ.
Đây chính là một vị cường giả Sinh Tử bát kiếp.
Thế mà bị Tần Ninh giết dễ dàng như vậy.
Lúc này Tần Ninh đến Sinh Tử tứ kiếp.
Khí tức trong cơ thể càng thêm khủng bố.
Lần này, cảnh giới Sinh Tử ở bốn phía đều né tránh.
Tần Ninh thì lại không tránh né.
Toái Tinh tông, Lục gia, thế gia Bách Lý.
Tần Ninh lần lượt tìm đến Sinh Tử bát kiếp.
“Vây giết kẻ này!”
Một vị cường giả Sinh Tử bát kiếp của thế gia Bách Lý lúc này quát lên.
Soạt soạt...
Tức thì, bốn bóng người vây quanh Tần Ninh.
Đều là Sinh Tử bát kiếp.
Trước mắt, trưởng tộc Lục gia là Lục Chung Hải, tông chủ Tinh Khiên của Toái Tinh tông cùng với trưởng tộc Bách Lý Văn Phong của thế gia Bách Lý.
Bị ba đại Sinh Tử cửu kiếp là Khương Tồn Kiếm, Giang Bạch và Vạn Phúc ngăn cản.
Sinh Tử cửu kiếp chính là cường giả đứng đầu nhất.
Mỗi bên trong ba thế lực lớn cũng chỉ có một mà thôi.
Giờ này, cả ba đều bị ngăn cản.
Có thể chế phục Tần Ninh chỉ còn các cảnh giới Sinh Tử bát kiếp liên thủ.
Bốn cường giả Sinh Tử bát kiếp của ba bên lúc này tấn công Tần Ninh.