Sắc mặt Vạn Tử Hàng lúc này vô cùng ngượng ngùng.
Không có động tĩnh!
Ông ta là cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, một quyền đánh ra lại không có động tĩnh.
Mất mặt!
Vạn Tử Hàng khẽ hô một tiếng, linh khí trong cơ thể hội tụ.
Trong nháy mắt, ở trước người ông ta ngưng tụ chín đường khí xoáy, trong chín đường khí xoáy ngưng tụ linh khí phong phú, trong nháy mắt vỡ ra.
Hóa thành chín đường ánh sáng trực tiếp chém về phía cửa lớn.
Ầm ầm ầm…
Tiếng nổ kịch liệt lúc này vang lên.
Cửa lớn lúc này khẽ rung chuyển.
Nhưng… cũng chỉ là khẽ rung.
Lần này trên mặt Vạn Tử Hàng thật sự không nén được giận vì nhục.
Hai người Phục Văn Ký và Thôi Nghiễm lúc này buồn cười nhưng vẫn nhịn.
Điện chủ La Hàng hòa giải nói: “Cửa này đặc biệt, lực mạnh không cách nào phá bỏ, xem ra vẫn cần cách khác”.
“Chi bằng chúng ta cùng nhau ra tay, thử lại một lần!”
Lúc này mấy vị tông chủ đều hòa giải.
Duy chỉ có đạo trưởng Thái Ất không nói gì, ông ta đứng tại chỗ.
Thái Ất Thiên tông bị người ta bức bách đến cửa, mặt mũi hoàn toàn không còn.
Mà người kia chính là Quỷ Đan Vương Ngụy Việt của Vạn Thiên các.
Chuyện này tuy nói Thái Ất Thiên tông cố gắng áp chế tin tức, nhưng vẫn có người biết.
Mặt mũi Thái Ất Thiên tông mất hết rồi!
Lúc này, nhìn thấy đám người Vạn Thiên các Vạn Tử Hàng, đạo trưởng Thái Ất rất khó có vẻ mặt tươi cười chào đón.
“Như vậy quá tốt”.
Nhất thời, năm thân ảnh đi ra.
Năm người Phục Văn Ký, Thôi Nghiễm, Huyết Nguyệt Phong, La Hàng và đạo trưởng Thái Ất đều là cường giả cảnh giới Quy Nhất thất mạch, bát mạch.
Lúc này, khí thế cũng cực mạnh.
Vạn Tử Hàng lúc này cũng đứng với năm người.
“Sáu người chúng ta ra tay, cho dù là tường đồng vách sắt cũng có thể đánh cho mở ra”.
Phục Văn Ký lúc này khẽ mỉm cười.
Sáu thân ảnh mỗi người thi triển một phương pháp.
Lúc này, bốn phía linh khí thiên địa mơ hồ đều bị liên quan.
Thậm chí không gian cũng trở nên dần bất ổn.
Các phe võ giả cảnh giới Quy Nhất, cảnh giới Vạn Nguyên lúc này từng người lui về phía sau.
Tần Ninh nhìn thấy cảnh này cũng không mở miệng, lẳng lặng đứng ở một bên.
Sáu vị cao thủ đứng đầu cảnh giới Quy Nhất thất mạch, bát mạch, cửu mạch.
Thực lực lớn mạnh, toàn lực ra tay dẫn đến náo động có thể tưởng tượng nổi.
Ầm…
Lúc này cửa lớn chịu toàn lực nhất kích của sáu người, phát ra một tiếng ầm.
Cửa lớn bây giờ dần dần rung chuyển.
Nhưng cuối cùng dần dần khôi phục lại yên tĩnh.
Cửa vẫn không mở.
Lần này sắc mặt sáu người không tốt lên nổi.
Bị cửa sơn môn chặn đường đi.
Lúc này sắc mặt Phục Văn Ký khó coi: “Cổng tre nhỏ ở bên ngoài cửa cũng khiến chúng ta hao tổn bốn năm người mới hoàn toàn mở ra”.
“Cửa lớn này… lại khó mở như vậy”.
Nghe đến đây, đám người Vạn Thiên các khẽ ngây ra.
Thiên Âm cung?
Cổng tre?
Đó không phải cửa cung bọn họ đi vào sao?
Tần Ninh một khúc một tấu, cửa cung xuất hiện chìa khóa mở ra.
Những người này lại còn chết mới mở ra?
Đoàn người Vạn Thiên các nhìn về phía Tần Ninh càng ngày càng kinh ngạc.
Lúc này, Vạn Tử Hàng cũng nghĩ gì liền đi tới bên cạnh Tần Ninh.
“Tần công tử, ngài xem…”
Nhìn thấy biểu cảm của Vạn Tử Hàng mang theo chút cung kính, đám người Phục Văn Ký đều kinh ngạc trong lòng.
Thanh niên này là ai?
Mấy người Thôi Huyền, Huyết Nguyệt Anh, La Anh, Tống Nguyên lúc này lần lượt thấp giọng giải thích cho trưởng bối nhà mình.
“Hắn chính là Tần Ninh?”
Tông chủ Thôi Nghiễm lúc này kinh ngạc nói: “Lại còn đến cùng Vạn Tử Hàng, hơn nữa nhìn thấy Vạn Tử Hàng rất cung kính với người này, không đơn giản giống như khách”.
“Phụ thân có chỗ không biết”.
Thôi Huyền lại nói: “Người này ở Vạn Thiên các trong thành Thiên Giao, tiêu tiền như rác, thân phận không rõ, có lẽ… lai lịch không tầm thường”.
Lai lịch không tầm thường?
Nhưng Thôi Nghiễm lại bắt được ý tứ đặc biệt trong lời con trai mình.
Người có thể khiến cường giả cảnh giới Quy Nhất cửu mạch Vạn Tử Hàng - các chủ của Vạn Thiên các đối xử long trọng như vậy, thân phận nhất định không đơn giản.
Tần Ninh đến từ đâu?
Một trong tứ bá Thiên Nam?
Không đâu!
Cho dù là thế lực tứ đại bá chủ vùng đất Thiên Nam cũng sẽ không khiến Vạn Tử Hàng để ý như vậy.
Cho dù đối phương có Thiên Nhân trấn giữ.
Vạn Tử Hàng cũng không cần đối xử trọng hậu với một hậu bối cảnh giới Quy Nhất nhất mạch như vậy.
Trừ phi là...
Thôi Nghiễm lúc này trầm ngâm nói: “Có phải đến từ Thiên Ngoại Tiên không?”
Lời vừa nói ra, mấy người bên cạnh ánh mắt cũng khẽ động.
Thiên Ngoại Tiên!
Đại lục Thiên Ngoại xứng đáng là thế lực đệ nhất!
Tiên Vũ Sinh chủ của Thiên Ngoại Tiên được xưng là Vũ Vương!
Chính là một đời Vương Giả!
Hơn nữa ngồi dưới còn có bảy vị cường giả cảnh giới Thiên Nhân người ta gọi là Thất Thiên Tiên.
Đệ tử Thiên Ngoại Thiên hơn mười vạn người, ai cũng có thiên phú mạnh mẽ.
Trên đại lục Thiên Ngoại này, Thiên Ngoại Tiên nói sao làm vậy.
Giống như địa vị của Thanh Ninh các ở đại lục Thương Lan.
Hai tôn đều là bá chủ ở vùng đất khác nhau.
Nhưng đối với toàn bộ đại lục Vạn Thiên mà nói, hai thế lực lớn này cũng là bá chủ hàng đầu.
Lúc này, mấy vị tông chủ còn lại cũng hỏi các thuộc hạ.
“Hằng Nhi đâu?”
Phục Văn Ký lúc này không nhịn được cau mày nói.
“Mấy vị trưởng lão Lý Nguyên dẫn Thiếu tông chủ đi thăm dò nơi khác, vừa nãy đã gửi tin tức, bây giờ còn chưa trở về”.
Đại trưởng lão Tề Nguyên lúc này mở miệng nói.
“Đáng chết, còn không đi tìm mau”.
Trong lòng Phục Văn Ký có một dự cảm xấu chưa từng có.
Sớm không biến mất, muộn không biến mất, bây giờ không thấy.
Chỉ sợ xuất hiện điều bất trắc gì đó.
Chính vào lúc này, Tần Ninh đi ra.
Vạn Tử Hàng lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tần Ninh kiến thức phi phàm, có lẽ có thể mở được cửa này.
Tần Ninh đi tới trước cửa, nhìn cửa lớn thở một hơi.
Mấy tên này thật sự không động não rồi!
Cho dù đây là Vương Giả lưu lại, nhưng cũng không phải đóng lại cơ hội cho tất cả mọi người tiến vào.
Có lúc nhìn vào không phải thực lực.
Là trí khôn!
Tần Ninh lúc này đi lên phía trước.
Hai tay chậm rãi nâng lên.
Giữa lòng bàn tay ngưng tụ từng đường linh khí.
Linh khí kia hội tụ thành một đường ấn ký bàn tay.
Chưởng ấn lúc này ngày càng lớn, ngưng tụ cao đến mười mét, trong giây lát túm về phía cửa lớn.
“Mở!”
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Âm thanh cót két vang lên, cửa lớn chậm rãi mở ra.
Một mảng mờ tôi sau cửa.
Cửa được… mở rồi.
Lúc này tông chủ của ngũ đại tông môn sắc mặt khó coi.
Vừa rồi bọn họ tốn sức một hồi lâu đánh vào cửa chính, muốn đánh vỡ từ chính diện, nhưng cửa vẫn không nhúc nhích.
Mà Tần Ninh nhẹ nhàng kéo một cái, cửa liền mở ra.
Đây là phương pháp của bọn họ sai rồi.
Lúc này mấy người chỉ cảm thấy trên mặt không ánh sáng.
“Vào!”
Không biết là ai hô lên, đám người liền xông vào.
Vạn Tử Hàng lúc này sắc mặt cũng ngượng ngùng.
Quá mất mặt!
Lần sau tuyệt đối không ra tay nữa.
Để Tần Ninh ra tay trước cho đỡ mất mặt!
Lúc này ánh mắt Tần Ninh động một cái.
“Tần công tử, chúng ta...”
“Đi vào!”
Tần Ninh lúc này mở miệng, cười nhạt nói: “Trong đây có đồ tốt!”
Có đồ tốt?
Vạn Tử Hàng cũng không để ý đến mất mặt nữa.
Với Tần Ninh mà nói, nếu là đồ tốt, vậy có thể tưởng tượng được nhất định không tầm thường.
Nhất thời, hơn hai mươi người trực tiếp xông vào trong.
Sau cửa là nằm trong một sơn thể, xung quanh mờ tối.
Mà đi sâu vào, ánh sáng ngày càng mờ. Nhưng nơi đây giống như núi lớn bị đào rỗng, ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu như một bầu trời sao, từng ánh sao chiếu xuống khiến cho bên trong không tối hoàn toàn.
Lúc này trong lòng Tần Ninh khẽ động.
“Khí tức sinh mệnh quá đậm đà…”, Vạn Khuynh Tuyết không nhịn được bật thốt lên.
Chương 1197: Công kích của rễ cây
Không sai!
Khí tức sinh mệnh rất đậm đà.
Khiến cho người ta cảm thấy giống như cơ thể đang tắm rửa trong đại dương sinh mệnh.
Hơn nữa, càng đi vào trong càng như vậy.
Nhất thời, mọi người đến cảm thấy tâm tình vui thích.
“Cẩn thận một chút”.
Lúc này Tần Ninh mở miệng nói: “Đừng hít quá nhiều!”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Nhưng chỗ tốt như vậy, một vài người khó tránh khỏi đứng núi này trông núi nọ.
Rắc rắc rắc…
Mà chính lúc này, bốn phía vách núi truyền đến âm thanh rắc rắc.
Âm thanh kia càng ngày càng vang dội, giống như có vật gì đó đang đến gần tất cả mọi người.
Vừa bắt đầu, sắc mặt Tần Ninh liền lạnh lùng.
Ầm…
Đột nhiên vách núi vỡ ra.
Một cái bóng trực tiếp đánh xuống.
Bụp…
Một vị cao thủ cảnh giới Quy Nhất ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp kêu lên, ngay lập tức bị quất trúng, cơ thể nát bét, hóa thành một đống bùn nát.
“A...”
Mà ngay sau đó, mấy tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Vạn Tử Hàng nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lạnh lẽo, một tay túm ra.
Trong bóng tối, Vạn Tử Hàng chỉ cảm thấy mình túm được… một đoạn rễ cây!
Không sai, chính là một đoạn rễ cây.
Chỉ là trong nháy mắt rễ cây Vạn Tử Hàng túm được, trên rễ cây đột nhiên xuất hiện từng cây dằm đâm vào lòng bàn tay ông ta, máu tươi chảy dầm dề.
Lúc này mọi người đều kêu lên.
Thứ cổ quái gì đây?
“Đi sâu vào!”
Lúc này Tần Ninh hạ lệnh một tiếng, nắm tay ngọc của Cốc Tân Nguyệt chạy như bay vào sâu bên trong.
Vạn Tử Hàng cũng vội vàng hạ lệnh.
Đoàng đoàng đoàng...
Theo đám người đi sâu vào, phía sau, từng đoạn rễ cây bốn phía vách núi không ngừng phá vách phóng ra, mang theo lực sát thương mạnh mẽ.
Vạn Tử Hàng không nhịn được nói: “Tần công tử, rốt cuộc là thứ quỷ gì đây?”
“Một thân cây!”
Lúc này Tần Ninh lại trực tiếp nói: “Một cây cổ thụ, ta tưởng rằng đã chết lâu rồi, không ngờ còn sống”.
Cây?
Là cây tấn công bọn họ?
Cây này… thành tinh rồi?
“Không thể xem thường cây này, nó chuyên hút máu tươi mà sống!”
“Vừa rồi nói với các ngươi đừng hít khí tức sinh mệnh giải phóng trong không khí kia, mấy người đó xem ra không nghe”.
Vạn Tử Hàng lúc này bừng tỉnh hiểu ra.
Đây là một cái cây tạo cho bọn họ sương mù dày đặc.
Chỉ là đám người ngũ đại tông môn ở trước mặt tại sao không sao?
Nhưng chưa qua bao lâu, Vạn Tử Hàng phát hiện bản thân nghĩ lầm rồi.
Không phải không sao.
Trên một mảnh đất trống phía trước, lúc này có mấy thi thể nhìn vô cùng thê thảm.
“Đây là… La Anh!”
Vạn Thiển Thiển kinh hãi.
La Anh chính là con trai điện chủ Tinh La điện, hắn ta đã chết rồi.
Đoàn người bọn họ đã phải chịu công kích lớn thế nào?
Điện chủ La Hàng ngay cả La Anh cũng không bảo vệ nổi.
Tần Ninh lại nói: “Cổ thụ này chuyên giải phóng ra tinh hoa sinh mệnh, hấp dẫn mọi người hấp thu vào cơ thể, mà một khi vào cơ thể, rễ cây liền từ dưới đất phá lên tập kích võ giả hít tinh khí sinh mệnh”.
“Giống với một kiểu gài bẫy!”
“Hít càng nhiều sẽ càng bị rễ cây coi làm đối tượng chính để quan tâm”.
Nghe đến đây, mọi người đều kinh ngạc.
Cái này cũng quá kinh khủng rồi.
“Tiếp theo, cẩn thận một chút, không hít chút khí tức sinh mệnh kia thì khả năng bị rễ cây tấn công sẽ tương đối nhỏ”.
Vạn Khuynh Tuyết không khỏi nói: “Tần công tử, không có cách nào giết sao?”
“Giết?”
Tần Ninh cười nói: “Cô không giết hết đâu, rễ cây này là từ thân chính sinh ra, trừ phi tìm được vị trí của thân chính, nếu không thì không giết chết được”.
Nghe thấy lời này, Vạn Tử Hàng cũng nhức đầu một trận.
“Mọi người nghe theo mệnh lệnh của Tần Ninh công tử, nếu ai dám tự tiện hành động, chết!”
“Dạ!”
Vừa rồi đã tổn thất bốn năm vị cảnh giới Quy Nhất.
Mấy tên nhãi kia tuyệt đối là tồn tại lòng tham.
Lúc này Tần Ninh cũng không nói nhiều.
Hắn hợp tác với Vạn Thiên các, điều nên nói cũng đã nói rồi, mấy tên kia không nghe, chết rồi hắn cũng hết cách.
“Tiếp theo, cẩn thận một chút”.
Tần Ninh nói xong câu này, tiếp tục dẫn đường.
Thi thể xuất hiện trước mắt ngày càng nhiều.
Có võ giả của ngũ đại tông môn, cũng có võ giả tán tu khác.
Chỉ có điều chết nhiều hơn là cấp bậc cảnh giới Vạn Nguyên.
Bên trong núi này vô cùng quỷ dị, khiến lòng người lạnh lẽo.
Cùng lúc đó, bên ngoài cửa Thiên Âm cung.
Từng thân ảnh lúc này tụ tập.
Khí tức mạnh mẽ truyền đến từng đường, mang theo khí tức khiếp người
Nhìn kỹ lại tổng cộng chia tứ phương.
“Tốc độ các vị đến cũng không chậm đâu”
Một người đàn ông trung niên đeo trường kiếm lúc này cười nhạt một tiếng.
“Phong chủ Lâu Dục, Vô Lượng Kiếm phái các ông xa nhất, nhưng lại đến cùng bọn ta, chắc hẳn tốc độ của Vô Lượng Kiếm phái các ông nhanh hơn?”
Một người đàn ông trung niên vóc người khôi ngô, lúc này cười lạnh nói.
Lâu Dục!
Phong chủ của Vô Lượng Kiếm phái.
Vô Lượng Kiếm phái, phái chủ Vô Lượng Kiếm Thiên Nhân Kiếm Vô Lương!
Trừ người này ra, còn có thất đại phong phong chủ Vô Cầu Kiếm phái uy danh hiển hách vùng Thiên Nam ở đại lục Thiên Ngoại.
Lâu Dục.
Chính là phong chủ thứ nhất.
“Nhị cung chủ, các ông hung bạo mở sơn cung, vẫn nên sửa một chút, nếu không thì không biết còn phải chọc vào bao nhiêu đối thủ đâu!”, Lâu Dục cũng không tức giận, cười ha hả nói.
Khai Sơn cung.
Tam đại cung chủ thanh thế dọa người.
Đại cung chủ cũng là chủ của Khai Sơn cung, Hứa Thiên Phong!
Nhị cung chủ chính là người trước mặt, Mục Hàm!
Lần này, tam cung chủ Khai Sơn cung Vương Hiên cũng đích thân xuất mã.
Hai người này vừa gặp mặt liền cười nói, nhưng trong lời nói đều nhằm vào lẫn nhau.
“Hai vị đừng ngấm ngầm đả kích nhau nữa, ta nghe nói năm tông môn Phục Ma tông và Vạn Thiên các đều tiến vào trong Thiên Âm cung, chúng ta cũng đừng chậm trễ”.
Người mở miệng là một cô gái, vóc người kiêu ngạo, đứng thẳng, một thân váy dài xẻ tà đến hông, hai chân duyên dáng yêu kiều, khiến người ta không nhịn được nhìn hồi lâu mấy lần.
Hề Mộng Lâm – một trong tứ đại đường chủ Thanh Dương môn!
Ở vùng đất Thiên Nam cũng là một vị cường giả uy danh lan xa.
“Hề đường chủ nói không sai”.
Một người đàn ông trung niên khác đồ đen, mặt mũi hòa nhã, khí tức nho gia cuốn lấy khá sâu sắc, ông ta cười nói: “Nghe nói Khai Sơn Cự Tử và Thanh Dương Linh Tử đã tiến vào trong đó, cung chủ Mục Hàm và Hề đường chủ e rằng cũng lo lắng?”
“Phương Hóa Vũ, ông cũng đừng giấu, Phương Thiên Tử của Thập Phương tông các ông không phải cũng vào rồi sao?”, Hề Mộng Lâm lúc này thản nhiên cười, khiến cho ánh mắt đám người không khỏi di chuyển.
“Ha ha…”
Phương Hóa Vũ lúc này cười nhạt, cũng không nói nhiều.
Tứ đại bá chủ đất Thiên Nam.
Thất tử Thiên Nam, bốn người đều là ở trong tứ đại bá chủ.
Còn ba người khác là nhân tài mới nổi, so với bốn người trước mặt thì không có danh tiếng, thực lực quả thật chưa đủ.
“Các vị, mấy người muốn tiếp tục nói chuyện phiếm thì mời tiếp tục, ta đi trước một bước!”
Phong chủ Lâu Dục lúc này mang theo trăm người phía sau, thân ảnh lao vào vùn vụt…
Cùng lúc đó.
Nhị cung chủ Khai Sơn cung Mục Hàm, Tam cung chủ Vương Hiên cũng dẫn người vào bên trong.
Phó tông chủ Phương Hóa Vũ của Thập Phương tông cũng không trì hoãn.
Bốn vị đường chủ Thanh Dương môn do Hề Mộng Lâm cầm đầu, lúc này cũng lần lượt lao vào.
Bây giờ trong Thiên Âm cung náo nhiệt hẳn lên.
Chương 1198: Cổ thụ Thiên Nguyên
Đợi đến tứ đại bá chủ tiến vào trong Thiên Âm cung, bốn phía không ít thân ảnh lần lượt xuất hiện.
Đất Thiên Nam chiếm cứ một phần tư đại lục Thiên Ngoại, chu vi trăm vạn dặm, diện tích rộng lớn bao nhiêu?
Tứ đại bá chủ là thế lực hùng mạnh xứng đáng không thẹn, bọn họ không dám chọc.
Trước mắt, chỉ có chờ tứ đại bá chủ tiến vào trong đó, bọn họ mới dám dần dần lộ mặt.
Trong nháy mắt, không ít các tầng lớp cấp cao trong tông môn khác.
Cảnh giới Vạn Nguyên, cảnh giới Quy Nhất đều không ít.
Nhưng là đối với tứ đại bá chủ mà nói, cảnh giới Quy Nhất không tính là uy hiếp gì.
Những người này bây giờ chỉ có đợi tứ đại bá chủ đến mới dám xuất hiện ở đây, lần lượt tiến vào.
Mà đám người lúc này tràn vào Thiên Âm cung.
Một đội người bây giờ cũng từ từ hạ xuống, xuất hiện bên ngoài Thiên Âm cung.
“Là người của Tam Diệp tông!”
“Tam Diệp tông? Là tông môn những năm gần đây quật khởi ở vùng Thiên Nam sao? Nghe nói tam vị tông chủ của Tam Diệp tông đều là thiên chi kiêu tử, đứng trong hàng thất tử Thiên Nam”.
“Ba người Vô Tình Diệp Tử, Phong Diệp Tử và Vũ Diệp Tử đều là hào hùng cái thế cảnh giới Quy Nhất!”
Mặc dù kém nhiều hơn so với tứ đại bá chủ, nhưng vùng đất Thiên Nam cũng xem như là vùng đất có chỗ đứng.
Lúc này mấy chục thân ảnh kia lần lượt hạ xuống.
Ba thân ảnh cầm đầu.
Hai nam một nữ.
Hai người đàn ông phong thần tuấn dật, đều là mỹ nam.
Mà đáng chú ý nhất là người phụ nữ kia.
Một bộ váy dài màu xanh, bao quanh dáng vẻ yêu kiều, dung nhan khí tức vô cùng khuynh thành, mang theo một tia mùi vị lạnh như băng.
Đứng ở nơi đó, tất cả mọi người giống như không tự chủ được, ánh mắt đều nhìn trên người phụ nữ kia.
“Thiên Âm cung… thật sự mở ra rồi…”
Người đàn ông bên trái khẽ mỉm cười nói.
“Xem ra bốn phe Vô Lượng Kiếm phái đã tiến vào, chúng ta cũng mau chóng lên đường đi!”
“Ừm!”
Cô gái ở giữa lúc này gật đầu, cực ít nói.
Hai tên đàn ông giống như đã quen rồi, không có để ý.
“Lần này cẩn thận chút, bốn phe Vô Lượng Kiếm phái, Khai Sơn cung, Thập Phương tông, Thanh Dương môn đã có ý kiến với Tam Diệp tông, lần này nếu đúng phải, phần nhiều sẽ xuất hiện nguy hiểm không nhỏ.
Người đàn ông nói xong, nhìn về phía người phụ nữ lạnh lùng kiêu ngạo: “Vô Tình Diệp Tử, Ngô tiên sinh, nói gì đi chứ?”
“Yên tâm đi!”
Cô gái lãnh đạm: “Ngô tiên sinh dặn dò, chỉ cần không trêu chọc bọn họ, nếu bọn họ chọc đến chúng ta, cứ việc ra tay”.
“Thời khắc quan trọng, Ngô tiên sinh sẽ ra tay giúp chúng ta”.
Hai người đàn ông đều là gật đầu,
“Ngô tiên sinh cũng là cảnh giới Thiên Nhân? Chỉ là không biết cảnh giới Thiên Nhân bước thứ mấy…”
“Những chuyện này không cần ngươi và ta cân nhắc, Ngô tiên sinh có ân tình lớn với ba người ta, bọn ta nhớ là được rồi”.
Cô gái nhàn nhạt nói: “Tam Diệp tông phát triển lớn mạnh, tương lai sẽ trở thành bá chủ thứ năm vùng đất Thiên Nam đại lục Thiên Ngoại. Có một ngày ta sẽ đánh bại thất tử Thiên Nam”.
“Cô là có cơ hội, hai người chúng ta e rằng cơ hội sẽ không lớn…”
Một người đàn ông khác cười khổ nói: “Ngô tiên sinh nói Đế thể của cô cực kỳ bá đạo, để cô luyện chế đan dược áp chế, mà hai người bọn ta lại dựa vào đan dược để đề thăng, khoảng cách sẽ càng ngày càng lớn so với cô!”
“Được rồi, đi vào trước đi!”
Cô gái không muốn nói nhiều.
Đoàn người biến mất trước cửa lớn Thiên Âm cung.
Mà lúc này, trong đám người, một thân ảnh cảnh giới Quy Nhất nhất mạch cực kỳ không dễ thấy.
Chính là Khương Bác.
Khương Bác giữ cửa, giữ đến bây giờ.
Lần này hắn ta không giữ cửa nữa.
Phải đi nói với các chủ bọn họ.
Các cường giả của tứ đại bá chủ đến rồi.
Lần này không giống nhau.
Cảnh giới Thiên Nhân xuất hiện.
Cảnh giới Thiên Nhân.
Tồn tại đứng sau cảnh giới Vương Giả.
Đây chính là chuyện lớn!
Khương Bác không dám dừng lại, theo dòng người tràn vào trong Thiên Âm cung.
Lần này Thiên Âm cung hoàn toàn náo nhiệt.
So với chuyện náo nhiệt này, Tần Ninh và đám người Vạn Tử Hàng lại dè dặt ở trong núi cao.
“Đáng chết”.
Trong đám người có người không nhịn được thấp giọng mắng một câu.
Tấn công của rễ cây cổ thụ ngày càng mãnh liệt.
Bọn họ thậm chí còn hoài nghi, nếu tiếp tục có chết hay không.
Tần Ninh vẫn thản nhiên.
Càng đi sâu vào, tấn công của rễ cây càng ngày càng nhiều.
Mà dần dần phía trước phân ra ngã ba, mấy người cũng chọn một đường rẽ đi sâu vào.
Lần này, trước mặt không còn thi thể nữa.
Xem ra, đường rẽ bọn họ chọn này chưa ai đi ra.
Cứ như vậy, liên tục tiến về phía trước, cuối cùng một nhóm mười mấy người đi vào trong núi.
Phía trước, ánh sáng dần dần lóe lên.
Mọi người đi đến vị trí có ánh sáng, nhưng phát hiện cửa ra này là mở ra ở vị trí giữa lưng chừng núi.
Cúi đầu nhìn, phía dưới là vách đá cao vạn trượng.
Dõi mắt nhìn phía trước có một vùng rừng rậm cổ.
Thật sự giống như rừng rậm cổ.
Mênh mông bát ngát, nhìn đến vô tận.
Vạn Tử Hàng sắc mặt thay đổi, chầm chậm nói: “Tần công tử, cây cổ thụ ngài nói kia chẳng lẽ… ở trong này?”
Lúc này Tần Ninh gật đầu.
Cổ thụ Thiên Nguyên!
Chính là cổ thụ tấn công bọn họ!
Bây giờ Tần Ninh cơ bản có thể chắc chắn.
Vạn Khuynh Tuyết lúc này cũng khổ sở nói: “Trước mặt này là một cánh rừng, có chắc chắn thân cây kia ở đâu không?”
Tần Ninh lúc này đứng chắp tay, đứng ở bên vách đá nói: “Chắc cũng không khó, cái khó là bắt như thế nào?”
Cái gì?
Không nghe lầm chứ?
Bắt cây?
Cây… đứng sừng sững tại chỗ còn cần bắt?
“Chẳng lẽ còn biết mọc chân dài chạy mất?”, Vạn Thiển Thiển mặt đầy không hiểu.
“Cây khác không biết, nhưng nó biết!”
Tần Ninh cười một tiếng nói: “Chư vị, tiếp theo không ung dung như vậy đâu, bên trong rừng rậm chắc hẳn tồn tại huyền thú, cẩn thận một chút”.
Tiếp theo không ung dung như vậy?
Mọi người cảm thấy con đường này cũng không thoải mái rồi.
“Đương nhiên đất này nguy hiểm, nhưng trong này cũng sinh ra thiên tài địa bảo mà thành Thiên Giao không có, các ngươi tìm được thì có thể tùy ý đào lên”.
Tần Ninh lại nói: “Mọi người tạm thời tách ra, ta đi bắt cây, các ngươi đi đào bảo vật đi”.
“Nhớ lấy, chỉ cần không động vào cây thì sẽ không gặp nguy hiểm”.
Tần Ninh vừa nói, thân ảnh chợt lóe, biến mất không thấy.
Đám người Vạn Tử Hàng, Vạn Khuynh Tuyết, Vạn Thiển Thiển mặt đầy ngơ ngác.
Tần Ninh…thật sự cứ đi như vậy?
“Đừng ngây ra nữa!”
Lúc này, Vạn Tử Hàng mở miệng: “Các đan sư phân biệt được thảo dược, những người khác hộ vệ”.
“Nhớ lấy, đừng động vào cây!”
“Dù là trên cây có vương khí trưởng giả, huyền quả cửu phẩm, chúng ta cũng đừng động”.
“Dạ!”
Vạn Tử Hàng bây giờ vô cùng tín nhiệm Tần Ninh.
Dù Tần Ninh nói gì cũng đều làm cái đó.
Đoàn người lúc này phi thân xuống.
Cùng lúc đó, Tần Ninh dẫn Cốc Tân Nguyệt cùng nhau hạ xuống dưới rừng rậm.
Chân đạp mặt đất, lá khô phát ra âm thanh loạt xoạt.
Bốn phía, không khí mát mẻ mang theo chút cảm giác chim hót hoa thơm nhàn nhạt.
Hết sức yên tĩnh, lại cho người ta một loại cảm giác bình yên.
“Thật sự bắt cây?”
Cốc Tân Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ làm như thật của Tần Ninh, không khỏi nói.
“Đương nhiên!”
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Cổ thụ Thiên Nguyên chính là ở thế giới Cửu Thiên mới tồn tại, trên đại lục Vạn Thiên gần như không thể sống sót”.
“Ta nghe nói năm đó Âm Vương đã từng lấy một loại cây trồng xuống, nuôi dưỡng thành công”.
“Cũng là sau đó, ta đại khái hiểu Âm Vương hẳn là đã mượn đạo âm luật, giúp đỡ cổ thụ Thiên Nguyên lớn lên”.
Tần Ninh nói liên tục.
Chương 1199: Lấy máu của ta?
Hai người đi sóng vai, giẫm trên lá khô.
“Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, vạn vật đều có linh, âm luật nếu thông linh, có lẽ thật sự có thể sinh ra kỳ tích, khiến cho cổ thụ Thiên Nguyên sống sót!”
“Chỉ có điều, qua mấy vạn năm, Âm Vương không còn, ta tưởng rằng cổ thụ Thiên Nguyên chắc cũng chết rồi”.
“Vừa rồi ở bên trong sơn thể cảm nhận được tấn công của rễ cây kia, ta có thể xác định cây này chưa chết”.
Cốc Tân Nguyệt gật đầu.
“Cổ thụ Thiên Nguyên này có cái gì kỳ lạ?”
Cốc Tân Nguyệt tò mò hỏi.
Nàng ta cũng lần đầu nghe thấy.
“Võ giả cảnh giới Quy Nhất khai thiên mạch, nói đến cùng là linh khí tiến vào trong chín chủ mạch lớn, mở ra thiên phú cuối cùng của kinh mạch”.
“Kinh mạch mài giũa thành thiên mạch!”
“Quả Thiên Nguyên của cổ thụ Thiên Nguyên này có thể giúp võ giả ngưng tụ một đường thiên mạch”.
Cốc Tân Nguyệt kinh ngạc nói: “Không cần phải bất kỳ tu hành gì?”
“Đúng, không cần bất kỳ tu hành nào, nuốt vào thiên mạch tự thành!”
“Nuốt một quả thành một thiên mạch”.
Lời Tần Ninh vừa dứt.
Trên bả vai, âm thanh tí tách vang lên.
Giọt nước nhuộm ướt vai áo Tần Ninh.
“Cửu Anh…”
“Hả?”
“Thu nước miếng của ngươi vào”.
“Ách…”
Một tiếng huỵch, Cửu Anh không đợi được nói: “Tần gia có gì phân phó, cứ nói đừng ngại, lên núi đao xuống biển lửa, Cửu gia ta theo phân phó chết vạn lần không chối từ!”
Tần Ninh lười để ý tên nhãi này.
“Quả Thiên Nguyên kết trái trên cổ thụ Thiên Nguyên,, một quả giá trị trân quý, thời gian mấy vạn năm cũng chưa chắc có mấy quả. Cửu Anh, nếu ngươi muốn, vậy cần phải trả cái giá lớn!”
“Trả giá cái gì?”
“Đi bắt giúp ta mấy con huyền thú quay về, nhớ kỹ là phải sống, loại còn sống tươi đó!”
“Vậy không đơn giản đâu!”
Lời Cửu Anh vừa dứt, nó liền chạy như bay.
“Chậm thôi!”
Tần Ninh tức giận nói: “Ta còn chưa nói xong”.
“Ngài nói đi, Tần gia!”
“Huyền thú phải là huyền thú cấp sáu, hơn nữa cần phải là huyền thú linh khí thuộc tính thủy”.
“Càng nhiều càng tốt, ít nhất cũng phải trên trăm con”.
Nghe đến đây, Cửu Anh gào khóc một tiếng, giương cánh bay cao, biến mất không thấy đâu.
“Tên nhãi này được không?”
Cốc Tân Nguyệt không nhịn được nói.
Nàng ta luôn cảm thấy Cửu Anh không đáng tin cậy.
“Yên tâm đi, dù sao cũng là hung thú thượng cổ, tuy nói bây giờ nhỏ yếu, những cũng là cảnh giới Quy Nhất tam mạch”.
“Ta cũng không phải nói nó nhỏ yếu”.
“Hung thú không giống với tồn tại huyền thú và thánh thú, tự nhiên bị huyết mạch hạn chế’.
“Con đường đề thăng của hung thú có chút cảm giác không trong ngũ hành, rất quỷ dị”.
“Nếu đào tạo tốt, tên nhãi này tương lai có thể đạt đến tầng Long tộc”.
Cốc Tân Nguyệt gật đầu nói: “Nhưng Cửu Anh này làm việc quá nội tâm…”
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng vẫn thật sự đơn thuần”.
Tần Ninh lại cười nói: “Đơn thuần?”
“Tên nhãi này có thể luôn ẩn nấp ở bên trong cơ thể Dương Phong Hoa, ngay cả Thanh Vân cũng không phát hiện được, nàng tưởng rằng nó đơn thuần sao?”
“Đừng nhìn tên nhãi này cả ngày giống như ngốc nghếch vô dụng, nếu không phải sinh tử âm thầm trói buộc, nói không chừng nó đã sớm giết ta ngàn vạn lần rồi”.
Nghe đến đây, Cốc Tân Nguyệt ngược lại lo lắng.
“Vậy chàng còn giữ nó?”
“Yên tâm đi, bây giờ nó không thể làm gì đâu”.
Tần Ninh tự tin nói: “Hoặc là đi theo ta, tương lai thành đệ nhất hung thú từ vạn cổ đến nay”.
“Hoặc là một con đường chết”.
Thấy dáng vẻ tự tin của Tần Ninh, Cốc Tân Nguyệt quở trách một tiếng.
“Vậy kế tiếp, chúng ta làm gì?”
“Đào hố!”
“Đào hố?”
“Đúng, đào hố!”, Tần Ninh cười nói: “Đào hố, bắt cá lớn!”
Cổ thụ Thiên Nguyên!
Cũng không phải đại lục Vạn Thiên sinh ra.
Mà là tới từ thế giới Cửu Thiên.
Sức mạnh ở vùng địa vực này cả ngày lẫn đêm hấp thụ thánh khí thiên địa.
Lấy thánh khí thiên địa nuôi cơ thể, cây này sớm đã sinh sôi.
Thật ra thì theo lời Tần Ninh nói, quả Thánh Nguyên có thể gia tăng võ giả cảnh giới Quy Nhất tự thành một thiên mạch, cũng không phải đơn giản như vậy.
Một đường thiên mạch này mở ra, có thể nói mạch Thượng Thiên là thiên mạch chân chính.
Mở thiên địa.
Vô cùng tuyệt diệu.
Lúc này trong tay Tần Ninh xuất hiện kiếm U Khô.
Kiếm U Khô cấp bậc bảo khí hạ phẩm cũng tương đương với thực lực cảnh giới Quy Nhất nhất mạch hiện nay.
Chỉ là lấy được kiếm, Tần Ninh lại đi bộ xung quanh,
“Chàng muốn làm gì?”
“Đào hố!”
Tần Ninh cười nói: “Đợi mấy ngày nữa, nàng sẽ hiểu”.
“Cây này không tệ, chính nó!”
Tần Ninh nói xong liền đi đến dưới tàng cây, ở vị trí ngoài mười mét bắt đầu dùng kiếm U Khô, từng kiếm từng kiếm đào lên.
“Cái này chàng phải mất bao nhiêu thời gian?”
Cốc Tân Nguyệt vừa nói, giơ tay lên tiện một tay đao mở tung mặt đất.
“Đừng!”
Lúc này Tần Ninh ngăn lại, nói: “Linh khí cổ thụ Thiên Nguyên phi phàm, rất khó bắt”.
“Cánh rừng rậm này bất cứ cây nào cũng có thể thành chỗ nó nương thân, nói cách khác, bất kỳ cây nào cũng trở thành bản thể của nó”.
Cốc Tân Nguyệt mở to mắt.
“Nếu nàng giải phóng linh khí ở đây, cây kia cảm nhận thấy thì sẽ không tới”.
“Nhất định phải là biện pháp nguyên thủy nhất, đào từng khối từng khối, đào xong rồi tưới máu tươi của huyền thú thuộc tính cấp thủy làm kênh rạch, lại dẫn nó bao vây trong cây này”.
“Cứ như vậy tự có thể khống chế được nó”.
Lúc này Cốc Tân Nguyệt nghe mà mơ mơ màng màng.
Một cái cây lại có bản lĩnh lớn như vậy?
“Nếu không thì ta cần gì phải tốn sức như vậy, cứ trực tiếp đi tìm nó mới phải!”
Nghe đến đây, Cốc Tân Nguyệt gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, để ta giúp chàng!”
Hai người lúc này dùng từng kiếm từng kiếm bắt đầu đào.
Ước chừng tốn mất mấy ngày, hai người đào ra một đường kênh rạch rộng một mét, sâu cũng một hai mét xung quanh của đại thụ.
Mỗi ngày Cửu Anh đều quay về không bao lâu lại xuất phát, vô cùng bận rộn.
Vừa nghĩ đến quả Thiên Nguyên, trong lòng Cửu Anh nghĩ không có bất kỳ oán trách nào, ngược lại là nhao nhao muốn thử.
Ngày hôm nay, ba người dừng lại trước cây.
“Bắt được một trăm tám mươi bảy con!”
Cửu Anh mặt đầy hưng phấn lắc lư chính cái đầu, cười hì hì nói.
“Được đấy!”
Lúc này Tần Ninh phất tay nói: “Lấy máu!”
“Được!”
Cửu Anh bắt đầu lấy máu từng con huyền thú.
Dần dần kênh rạch ngưng tụ thành một vòng bao quanh cây cổ thụ kia.
Mà các nhánh cây trên thân cây cổ thụ kia dần dần hóa thành màu đỏ như máu.
Một cây máu giữa vạn cây vô cùng chói mắt.
Lúc này, Tần Ninh cười nói: “Chuẩn bị hoàn thành, tiếp theo chính trọng điểm!”
“Tần gia, lấy cái gì để dẫn lão già kia ra?”
Cửu Anh mặt mừng rỡ nói.
“Lão già kia thích máu, nhưng chỗ máu này cũng không đủ”.
Lúc này Tần Ninh cười nói: “Chỉ là nếu cộng thêm máu của ngươi là đủ!”
“Máu của ta?”
Cửu Anh lúc này giật mình một cái, trợn tròn mắt nhìn Tần Ninh nói: “Tần gia, chắc không phải ngài muốn lấy máu của ta đấy chứ?”
“Không sai!”
Tần Ninh lúc này ấn một cái đầu của Cửu Anh xuống rồi nói: “Ngươi yên tâm, ngươi là hung thú thượng cổ, máu của người là vật đại bổ với nó”.
“Không cần quá nhiều, cũng chỉ là chém đứt một cái đầu của ngươi là đủ!”
“Gia, vậy ngài nhẹ tay chút!”
Cửu Anh mặt đầy rầu rĩ nói.
Vì quả Thiên Nguyên!
Liều mạng!
Chương 1200: Mười một huyền trận Phong Thiên
Lúc này Cốc Tân Nguyệt nhìn một người một thú cũng cảm thấy vô cùng buồn cười.
Dáng vẻ của Tần Ninh giống như giết gà vậy.
Dáng vẻ Cửu Anh thích còn giả bộ từ chối…
Âm thanh tí tách vang lên.
Máu tươi của Cửu Anh bắt đầu nhỏ vào trong ao máu.
“Yên tâm, chờ lần này kết thúc, ta luyện chế cho ngươi mấy viên thần đan diệu dược bổ máu, đảm bảo tốt hơn gấp mấy lần thứ Quỷ Đan Vương kia luyện chế”.
Cửu Anh nghe thấy lời này, trong lòng khinh bỉ.
Thuật luyện đan của Tần Ninh rất mạnh, nó đã thấy qua mấy lần.
Nhưng mà ra tay luyện đan vì nó?
Đừng có xạo!
Không thể nào!
Tần Ninh cũng không khách sáo, kiếm U Khô trực tiếp khai mạch cho Cửu Anh, dòng máu tươi tí tách chảy ra.
Lúc này Cửu Anh mặt đầy nhức nhối, nó xuýt xoa kêu lên.
“Đau vậy à?”
“Không…”
Cửu Anh bất đắc dĩ nói: “Chỉ là đáng tiếc máu của ta…”
Nghe đến đây Cốc Tân Nguyệt không nhịn được trợn mắt kích động.
Tên nhãi này thật giả bộ!
Lúc này Tần Ninh nghiêm túc mang theo chút bình tĩnh.
Thời gian từng giờ từng phút qua đi, dần dần trong ao máu mang theo một tia màu đen.
Cây lớn lúc này cũng bị nhiễm thành màu đen.
“Đen rồi?”
Cửu Anh sững sờ.
“Ngươi là hung thú, cổ thụ này không chịu nổi lực hắc sát trong ao máu của ngươi”.
Cửu Anh lẩm bẩm nói: “Vậy…”
“Chính là như vậy mới cần máu của ngươi, để cây này tản ra mùi vị chết khô, tiếp đó mùi máu tươi đương nhiên khuếch tán ra, cổ thụ Thiên Nguyên sẽ cảm nhận thấy”.
“Vậy nó sẽ đến chứ?”
Cốc Tân Nguyệt kinh ngạc hỏi.
“Bây giờ còn chưa đủ!”
Lúc này Tần Ninh đi đến trước cổ thụ.
Kiếm U Khô quét qua bàn tay, từng giọt máu tươi dần dần chảy xuống.
Âm thanh tí tách vang lên, dần dần từng đường linh ấn ngưng tụ.
Từng trận pháp được Tần Ninh bố trí.
Từng đường sức mạnh lúc này lưu động bốn phía cổ thụ.
Trên cổ thụ, ánh sáng bắn ra bốn phía.
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh mang theo mùi vị trầm tĩnh lạnh lùng.
“Tiếp theo nên làm gì?”, Cửu Anh lúc này buồn bực nói.
Nhưng Tần Ninh không trả lời.
Trận pháp lúc này rung chuyển.
Tần Ninh đứng yên trong chiến pháp.
“Hai người tìm chỗ ẩn náu đi!”
Tần Ninh mở miệng nói: “Tiếp theo chính là gậy ông đập lưng ông!”
Cốc Tân Nguyệt và Cửu Anh gật đầu, thân ảnh dần dần biến mất.
Tần Ninh ngồi một góc trong trận pháp, như ẩn như hiện.
Thời gian dần dần trôi qua.
Sắc trời từ từ tối.
Ánh trăng dâng lên giữa núi, biến thành màu sắc lờ mờ.
Lúc này Cửu Anh lẩm bẩm: “Có được không? Sao còn chưa đến?”
“Đừng nói chuyện, yên tĩnh chờ đi!”
Trong đầu vang lên giọng nói của Tần Ninh, khiến cho Cửu Anh cúi gầm mặt, dứt khoát nằm trên đất ngủ say khò khò.
Mãi đến nửa đêm, trên mặt đất được phủ thêm một tầng ánh trăng ngày càng sáng chói, chiếu trên đại thụ.
Lúc này đại thụ dưới ánh trăng, lá cây tản ra màu đỏ máu.
Màu máu quỷ dị đan xen ánh trăng mờ ảo.
Đại thụ lúc này giống như yêu nghiệt, lá cây theo gió mà lay động, tản ra chút mùi máu tanh yếu ớt.
Chỉ là mùi máu tanh này cũng không phải khiến người ta phản cảm. Ngược lại cẩn thận ngửi một cái khiến người ta cảm thấy hết sức thoải mái, tâm tình sảng khoái.
Bốn phía gió nhẹ dần dần trở nên càng ngày càng mãnh liệt.
Cửu Anh cũng bị gió đánh thức.
“Tới rồi?”
Lúc này bốn phía núi rừng thần hồn nát thần tính.
Đại thụ kia lúc này bắt đầu rung chuyển.
Ngay sau đó, đại thụ bắt đầu biến hóa.
Thân cây cường tráng khuếch đại mười lần, trực tiếp chạm đến vòng tròn.
Từng đường máu tươi tưới vào bên trong thân cây.
Cửu Anh trợn tròn mười tám con mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cây này... đang uống máu!
Tần Ninh ngồi trong một góc trận pháp lúc này cặp mắt khẽ mở.
“Tới rồi!”
Lời vừa dứt, Tần Ninh đứng dậy.
“Cổ thụ Thiên Nguyên!”
“Phóng khoáng mấy vạn năm, nên kiềm chế lại thôi!”
Ầm…
Trong nháy mắt, bốn phía ánh sáng mạnh mẽ.
Mười một cột ánh sáng phóng lên cao.
Lúc này không ít người cảm nhận được trong rùng núi phảng phất một luồng sức mạnh bá đạo đang giải phóng.
“Mười một huyền trận Phong Thiên!”
Giữa lúc Tần Ninh hô lên, mười một đường ánh sáng hội tụ thành một điểm trên bầu trời, giống như hình lồng chim.
Lúc này cổ thụ bắt đầu run rẩy.
Cơ thể cao lớn gần trăm trượng đang run rẩy.
Máu tươi trong ao máu lúc này bị hút cạn.
“Uống máu của ta thì phải để lại mạng của ngươi!”
Tần Ninh quát khẽ một tiếng.
Nhất thời đại thụ kia ánh sáng nổi lên bốn phía, cành cây khắp trời lúc này run rẩy, hóa thành từng cây mây và dây leo quất về phía Tần Ninh.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh.
Bốn phía chùm tia sáng hóa thành kiếm sắc chém xuống.
Cây mây và dây leo lúc này tán loạn đầy đất.
Nhưng bốn phía từng đường cây mây và dây leo lại xuất hiện.
Giống như chém vô tận, giết không xong.
Tần Ninh mặt không biến sắc.
“Hôm nay ngươi chạy không thoát đâu”.
“Âm Vương không còn, cây ngươi uống không ít máu người? Nếu như thế quả Thiên Nguyên nói ít cũng phải mười mấy quả nhỉ?”
Đại thụ cũng không trả lời, ngược lại từng đường cây mây và dây leo điên cuồng quất tới.
“Cửu Linh Tinh Thần quyết, Hỏa Linh Chi Nguyên!”
Ầm…
Trong nháy mắt linh khí bốn phía nổi lên hóa thành ngọn lửa cháy mạnh.
Bổ sung thêm linh khí hỏa diệm không ngừng đốt cháy cây mây và dây leo.
“Hú…”
Một âm thanh chói tai vang lên.
Ánh sáng bắn ra bốn phía trên đất, cây mây và dây leo bị cháy thành ngọn lửa lớn hung hãn.
“Thế nào? Vẫn không muốn lộ nguyên hình sao?”
Tần Ninh lại mở miệng.
“Ngươi… là… ai…”
Âm thanh già nua đột nhiên vang lên.
Cùng lúc đó thân cây đại thụ kia bốc cháy đùng đùng.
Trong nháy mắt một đường ánh lửa phóng lên cao.
Trong hỏa hoạn, một thân ảnh chỉ cao hơn một mét từ từ xuất hiện.
Yên tĩnh đứng thẳng trong biển lửa.
Đó là một cái cây.
Cao hơn một mét, lá cây trên dưới toàn thân giống như lá liễu, cử động theo gió.
Nhìn kỹ lại giữa lá cây đó, từng quả mượt mà long lanh tỏa ra màu xanh biếc, cực kì động lòng người.
“Chỉ lớn vậy sao? Đây là cây thánh?”
Lúc này Cửu Anh mặt đầy khó tin.
Cổ thụ Thiên Nguyên này cao hơn một mét, quá khoa trương rồi?
Thật sự khiến người ta không dám tin.
Chỉ là quả kia… nhìn trông cũng ngon đấy!
“Mười bảy quả!”
Cửu Anh không nhịn được nói: “Tần gia nuốt tám quả đến cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, Cốc Tân Nguyệt nuốt bốn quả đến cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, ta còn có thể nuốt bốn quả đến cảnh giới Quy Nhất thất mạch”.
Lúc này Cốc Tân Nguyệt nhìn Cửu Anh hết lời để nói.
Tên nhãi này kế hoạch tốt thật.
Tần Ninh chỉ nói nuốt một quả tự thành một đường thiên mạch.
Nhưng chưa nói rốt cuộc có hạn mức tối đa không!
Lúc này Tần Ninh nhìn thấy dáng vẻ lột xác của cổ thụ Thiên Nguyên thì cười nói: “Đây mới là hình dáng thật của ngươi”.
“Ngươi… rốt cuộc… là ai?”
Cổ thụ Thiên Nguyên truyền đến từng đường ý niệm, âm thanh đứt quãng.
Giống như chưa từng giao lưu với con người nên có chút xa lạ.
“Ta là… người hái quả!”
Lời vừa dứt, khí tức trên người Tần Ninh bùng nổ.