Tần Ninh không biết Tứ Tượng môn, nhưng hắn ta thì biết rõ ràng.
Tứ Tượng môn.
Là một bá chủ trên toàn bộ khu vực Giang Bắc của Bắc Lan!
Hà Thâm - môn chủ Tứ Tượng môn, ở khu vực Giang Bắc là vô địch linh cảnh Niết Bàn.
Cùng tông chủ Yểm Nhật tông là Dương Hạo Thiên.
Trưởng tộc thế gia Đông Phương - Đông Phương Hoằng.
Cùng với phủ chủ Bắc Thương phủ - Thương Ngọc Giang.
Bốn người này cùng xưng là Giang Bắc Tứ Bá!
Lý gia ban đầu ở khu vực Giang Bắc của Bắc Lan, bị ép đến mức bất đắc dĩ phải di chuyển đến Cửu U đại lục, Lý Nhàn Ngư vẫn tương đối quen thuộc nơi này.
Tần Ninh lúc này nhìn Hà Ngọc Kiệt.
“Bá Địa Cự Viên vô duyên vô cớ công kích đồ đệ của ta, cái gì gọi là chúng ta vô duyên vô cớ cố ý giết chết ba con súc sinh này?”
Tần Ninh cười híp mắt nói: “Chẳng lẽ ngươi bị một đám súc sinh bức bách, trong lúc nguy cấp còn phải xem chủ nhân của súc sinh kia là ai?”
Hà Ngọc Kiệt nghe đến lời này, ánh mắt băng lãnh.
“Thanh niên à, e là ngươi không biết Giang Bắc Tứ Tượng môn đúng không?”, Thiết Hung ở bên cạnh cũng phóng ra khí tức của mình, chăm chú nhìn Tần Ninh cùng Lý Nhàn Ngư.
Niết Bàn nhị trọng!
Linh cảnh Niết Bàn có thất trọng.
Nhất trọng là bản, thất trọng là đỉnh.
Mà trong có bảy trọng này, mỗi một trọng đều là một lần lột xác của võ giả.
Sự chênh lệch giữa nhất trọng cùng nhị trọng giống như huyền cảnh Tạo Hóa nhất đoạn cùng tứ đoạn vậy.
Điểm này được tất cả mọi người công nhận.
Cảnh giới càng cao thì sự chênh lệch giữa các cảnh giới nhỏ lại càng lớn.
Lý Nhàn Ngư thấy vậy, thì hơi bận tâm.
Tần Ninh là Niết Bàn nhất trọng, hắn ta biết.
Chẳng qua đây là người của Tứ Tượng môn, Tứ Tượng môn có không ít nhân vật lớn ở linh cảnh Niết Bàn.
Có thể xưng bá khu vực Giang Bắc của Bắc Lan, Tứ Tượng môn cũng không phải sự tồn tại mà thế lực bình thường có thể so sánh.
Thiết Hung nói tiếp: “Môn chủ Tứ Tượng môn – đại nhân Hà Thâm đã sớm bước vào cảnh giới vô địch Niết Bàn thất trọng, dưới cảnh giới Sinh Tử thì không một ai là đối thủ hết”.
“Toàn bộ khu vực Giang Bắc chỉ có Yểm Nhật tông, thế gia Đông Phương, Bắc Thương phủ có thể sánh ngang được với Tứ Tượng môn chúng ta”.
“Ồ? Thật sao?”
Tần Ninh lúc này nhìn Thiết Hung.
Nhưng sau đó thì cũng chẳng nói thêm câu nào.
Ồ? Thật sao?
Chỉ vậy thôi?
Trong khoảng thời gian ngắn, Thiết Hung đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Cái tên này là ngu thật hay giả ngu đây?
“Thiết thúc, hà tất phải nói nhảm với hắn?”
Hà Ngọc Kiệt lúc này đi ra, hừ nói: “Trực tiếp làm thịt hắn là được”.
“Nhóc con, giao quả Nguyệt Phượng ra đây, chúng ta sẽ tha cho hai người các ngươi không chết, nếu không thì bồi thường mạng ba con Huyền Thú của Tứ Tượng môn cho chúng ta”.
Hà Ngọc Kiệt lúc này lười phải lãng phí thời gian.
Ba con Bá Địa Cự Viên chết, lần này không được vớt chút đồ tốt trở về thì chẳng phải sẽ bị cha mắng cho thậm tệ hay sao?
“Thích quả Nguyệt Phượng của chúng ta thì nói sớm đi lại còn dài dòng”.
Tần Ninh cười nói: “Nếu muốn cướp trắng trợn thì cứ nói thẳng, che che giấu giấu như đại cô nương vậy”.
“Không phải là ba con Bá Địa Cự Viên các ngươi nuôi dưỡng thích quả Nguyệt Phượng của đồ đệ của ta nên muốn giết đồ đệ của ta”.
“Ta làm thịt chúng nó, đó là chúng nó đáng đời, thèm muốn thứ không thuộc về mình, tự tìm chết”.
“Các ngươi chính là muốn lấy chuyện này làm cớ, đòi quả Nguyệt Phượng của chúng ta, vậy cũng chẳng khác gì ba con to con kia”.
Lời này vừa nói ra, Hà Ngọc Kiệt khuôn mặt xanh mét.
Cái tên này mắng bọn họ là súc sinh.
“Nhóc con, ngươi biết rồi thì nên ngoan ngoãn giao ra quả Nguyệt Phượng thì hơn”.
“Có gan muốn thì tới mà bắt!”
“Ngông cuồng!”
Hà Ngọc Kiệt sải bước ra, khí tức cả người trên xuống tỏa ra.
Niết Bàn nhất trọng!
Hà Ngọc Kiệt hai tay liên tục hội tụ linh khí, vung ra một chưởng.
Phanh...
Tiếng nổ tung vang lên.
Một dấu bàn tay trong nháy mắt tấn công Tần Ninh cùng Lý Nhàn Ngư.
“Tránh xa một chút!”
“Vâng!”
Lý Nhàn Ngư không nói hai lời, co chân chạy.
Tần Ninh nắm chặt tay, lúc buông ra thì có một hình bán nguyệt màu xanh lơ lửng ở lòng bàn tay.
Nhất tuyệt Bán Nguyệt Trảm.
Một tay vung ra, mặt trăng băng lam trực tiếp bắn ra ngoài.
Hà Ngọc Kiệt mặt không đổi sắc, thân ảnh tuôn ra.
Một tiếng “ầm” vang lên, công kích hai người đụng nhau, băng nguyệt vào thời khắc này bắn ra, không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Tần Ninh lúc này cũng phi lên.
“Nguy hiểm!”
Thiết Hung cảm giác được công kích của Tần Ninh bá đạo khác thường.
Nói xong, bóng dáng Thiết Hung lóe lên, tuôn ra một quyền.
Đùng...
Tiếng trầm thấp vang lên.
Thiết Hung tái mặt, rút lui.
Thật mạnh!
Lúc này, ông ta cảm giác được trình độ của Tần Ninh nằm ở Niết Bàn nhất trọng.
Nhưng linh khí trong cơ thể lại không ngừng, vượt qua ông ta.
Tên nhóc này không thích hợp.
“Thiết Ha, cùng nhau tiến lên!”
“Ừ!”
Đồng thời, bên trong nhóm mười mấy người của Tứ Tượng môn lại xuất hiện một người đàn ông vóc người khôi ngô.
Niết Bàn nhị trọng!
Hà Ngọc Kiệt lúc này thở hồng hộc.
Vừa rồi nếu Thiết Hung không ra tay, hắn ta không chết thì cũng phải trọng thương.
Lúc này, Hà Ngọc Kiệt, Thiết Hung, Thiết Ha đứng thẳng song song, nhìn chằm chằm Tần Ninh.
Cảnh tượng lúc này thoạt nhìn có chút cổ quái.
Ba người lại không dám tùy tiện xuất thủ.
“Ngươi rốt cuộc là người phương nào, đến từ đâu?”, Hà Ngọc Kiệt cảnh giác hỏi.
“Muốn giết cứ giết đi, làm sao, hiện tại sợ đắc tội đến người không nên động vào à?”
Tần Ninh cười lạnh nói.
Đại lục Thương Lan chính là khu vực nòng cốt của đại lục Vạn Thiên, có thể nói là hội tụ toàn bộ những người mạnh nhất của đại lục Vạn Thiên.
Chín vạn năm trước cũng không chia làm Đông Lan, Tây Lan, Trung Lan, Nam Lan, Bắc Lan.
Mà khi đó, toàn bộ đại lục Thương Lan có tông môn gia tộc san sát, xưng Vương Giả, ngạo thị quần hùng.
Hiện nay, tuy gọi là Ngũ Lan, nhưng Bắc Lan chính là một trong Ngũ Lan, còn khu vực Giang Bắc thì Tần Ninh không biết.
Mà bốn đại tông môn kia nói ra, Tần Ninh càng không biết.
Nhưng vẻn vẹn chỉ là Niết Bàn thất trọng mà cũng dám tự xưng bá chủ.
Vì vậy xem ra, khu vực Giang Bắc cũng không tính vào đâu.
Hà Ngọc Kiệt nhìn Thiết Hung, Thiết Ha, ba người gật đầu, trong nháy mắt trực tiếp tuôn ra.
Tần Ninh sải bước ra, giữa hai tay là từng mặt trăng băng lam được ngưng tụ.
Thất Tuyệt Băng Nguyệt quyết!
Đây cũng là thứ mà Tần Ninh dạo này chuyên tâm tu hành.
Thất Tuyệt băng nguyệt quyết, ngưng tụ con đường Thất Tuyệt.
Tuyệt ở đây không phải tuyệt đoạn sinh cơ, mà là tuyệt đoạn chỗ thiếu hụt của bản thân.
Thất Tuyệt Băng Nguyệt quyết, phân làm bảy tuyệt, mỗi tuyệt đối ứng với một trọng của cảnh giới Niết Bàn.
Nhất tuyệt Bán Nguyệt Trảm!
Đem linh khí kết hợp với khí tức băng hàn, như băng sương lại như hàn nguyệt.
Bỗng nhiên, bốn ánh băng trực tiếp lóe lên mà ra.
Bốn mặt trăng trong nháy mắt tuôn ra, tốc độ chớp mắt liền tới.
Hà Ngọc Kiệt tái mét mặt mày, đánh ra một dải lụa linh khí.
Nhưng cơ hồ là trong chớp mắt, dải lụa linh khí kia hoàn toàn bị xé nát.
Phù một tiếng, hai cánh tay của Hà Ngọc Kiệt trực tiếp bị băng nguyệt cắt đứt, lìa khỏi thân thể, máu tươi tóe ra.
Mà ở một bên khác, Thiết Hung cùng Thiết Ha trực tiếp đụng phải công kích của băng nguyệt, ngực xuất hiện một vết máu, cũng không ngừng lùi lại.
Ba người liên thủ, dường như là vừa đối mặt đã bị Tần Ninh trực tiếp đánh trọng thương.
Lúc này, Tần Ninh cũng không quan tâm, tiếp tục vung tay, từng băng nguyệt tập sát mà ra.
“Ngươi dám!”
Thiết Hung cùng Thiết Ha phẫn nộ quát lên.
“Trên đời này có chuyện mà Tần Ninh ta không dám làm sao?”
Nói xong, Tần Ninh vung ra một chưởng, bốn băng nguyệt lại hiện, trực tiếp tấn công Hà Ngọc Kiệt.
Chương 902: Sông Thiên Thượng
Phốc...
Máu tươi tung tóe, máu thịt be bét, Hà Ngọc Kiệt biến mất ở bên trong ánh sáng băng nguyệt.
Thiết Hung cùng Thiết Ha tái mét mặt mày.
Hà Ngọc Kiệt là con trai của môn chủ Tứ Tượng môn - Hà Thâm, tuổi còn trẻ, tu vi Niết Bàn nhất trọng, rất được coi trọng.
Lần này xuất hành cũng là vì tôi luyện thực lực một phen.
Hai người bọn họ đi theo, thêm ba con Bá Địa Cự Viên, có thể nói là thực lực cực mạnh.
Nhưng bây giờ Hà Ngọc Kiệt lại bị giết chết ngay trước mặt bọn họ.
Việc này nếu bị môn chủ biết, thứ chờ đợi bọn họ cũng chỉ có sống không bằng chết.
“Vô liêm sỉ, nạp mạng đi!”
Thiết Hung cùng Thiết Ha đã mất lý trí.
Hành động này của Tần Ninh đã hoàn toàn đẩy bọn họ về phía vực sâu.
Thấy hai người đánh tới, Tần Ninh khuôn lạnh lùng.
Ông...
Chốc lát, giữa hai tay là bốn mặt trăng băng lam bắn ra.
Bang bang...
Thiết Hung cùng Thiết Ha không chịu nổi, khuôn mặt tái mét, rút lui.
Tần Ninh mặc dù có cảnh giới thấp hơn bọn họ nhưng thực lực lại mạnh hơn bọn họ.
Hơn nữa huyền quyết thi triển ra có uy lực cực kỳ bá đạo.
Cái tên này rốt cuộc làm như thế nào?
Hai người chật vật rút lui, không ngừng thổ huyết.
“Nhìn cái gì?”
Thiết Hung xoay người lại nhìn mười mấy người kia, nói: “Trốn mau, nhớ kỹ hai người này, trở về bẩm báo môn chủ, thiếu môn chủ bị hai người này giết chết”.
“Đi mau lên!”
Thiết Ha lúc này giận dữ hét lên.
Nếu như toàn bộ đều chết ở đây thì đúng là vô dụng.
Soạt soạt soạt...
Lập tức, những người này chạy về khắp các phía.
“Chạy thoát được sao?”
Tần Ninh nhìn đám người đó, bước ra.
Oanh...
Nhưng vào lúc này, một tiếng nổ vang lên.
Thiết Hung tự bạo!
Máu tươi nổ tung, Tần Ninh ngừng lại.
“Chết cũng phải kéo ngươi chết cùng!”
Thiết Ha lúc này đã hoàn toàn phát điên, sải bước ra, ngưng tụ khí tức toàn thân.
Oanh...
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên, bốn phía dãy núi, khói bụi mịt mù, đất đá vỡ nát.
Sau đó, Tần Ninh cùng Lý Nhàn Ngư từ trong khói bụi đi ra.
“Sư tôn, những kẻ đó chạy trốn...”
Lý Nhàn Ngư vội vàng nói.
“Chạy thì cứ chạy chứ sao...”, Tần Ninh phủi bụi trên người, nói: “Yểm Nhật tông truy sát Lý gia các ngươi không phải là ở Giang Bắc của Bắc Lan sao?”
“Vừa vặn, Tứ Tượng môn nếu không ngoan ngoãn, một đường giết đi qua!”
Lý Nhàn Ngư há hốc mồm, muốn nói cái gì, nhưng lại im lặng.
“Muốn nói gì thì nói đi”.
Lý Nhàn Ngư nghe được Tần Ninh nói thế, lập tức nói: “Sư tôn, tông chủ Dương Hạo Thiên của Yểm Nhật tông có tu vi Niết Bàn thất trọng đỉnh nhọn, kém một bước chính là đầu sỏ cảnh giới Sinh Tử”.
“Hơn nữa Yểm Nhật tông còn có rất nhiều linh cảnh Niết Bàn, hai người chúng ta...”
Nhìn ánh mắt lo lắng của Lý Nhàn Ngư, Tần Ninh mỉm cười không đáp, cất bước rời đi.
Sợ?
Hắn biết sợ sao?
Ở điểm này, Thạch Cảm Đương mạnh mẽ hơn Lý Nhàn Ngư nhiều.
Thạch Cảm Đương không sợ trời không sợ đất.
Có cứng mới đứng đầu gió.
Đây chính là tính cách của Thạch Cảm Đương.
Cho nên Tần Ninh thiên vị Thạch Cảm Đương rất nhiều.
Gần hai mươi năm qua, Lý Nhàn Ngư một mạch ở trong bóng tối, tính cách không phóng khoáng bằng Thạch Cảm Đương.
Cũng không thể thay đổi trong một sớm một chiều được.
Đối với chuyện này, Tần Ninh cũng không nóng nảy.
Hai thầy trò rời khỏi dãy núi Lạc Hiệp.
Ở lại đây hết nửa năm.
Từ lúc đi vào thế giới lòng đất trong Cửu U là ba năm.
Cộng thêm lúc này cũng là gần bốn năm.
Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi cùng với Thạch Cảm Đương hiện tại có lẽ đã thay đổi một cách long trời lở đất.
Nhất là Vân Sương Nhi cùng Diệp Viên Viên, bốn năm...
Nói không chừng hai cô gái đều đã đến Niết Bàn thất trọng.
Đế thể Cửu Chuyển Linh Lung Thể.
Hỗn Độn Thể.
Đều là thể chất độc nhất vô nhị trên thế gian, tốc độ tu hành chậm mới khiến Tần Ninh thấy lạ đấy.
Cốc Tân Nguyệt đặc biệt hơn, đến cả Tần Ninh cũng không dám chắc điều gì.
Mà Thạch Cảm Đương thì càng không phải nói, tăng cấp trong chiến đấu mới là thế mạnh của Thạch Cảm Đương.
Nếu như tìm được cái tên nhóc Thanh Vân kia, với tính tình suồng sã của Thạch Cảm Đương mà gọi Thanh Vân là sư huynh thì tuyệt đối sẽ bị Thanh Vân đánh tơi bời!
Hôm đó, hai thầy trò đi tới một tòa thành trì.
Tường thành cao trăm trượng, toàn bộ được chế tạo từ nham thạch màu xanh, người qua kẻ lại đa số là võ giả.
Cảnh giới Thông Thiên, cảnh giới Hóa Thần đều không hiếm gặp.
Cảnh giới Tam Vị, huyền cảnh Tạo Hóa thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện.
Đến cả linh cảnh Niết Bàn, trên đường hai thầy trò vào thành cũng thấy vài người.
Không thể không nói, đại lục Thương Lan được xưng là đại lục trung tâm, ở trong đại lục Vạn Thiên cũng tuyệt đối là nòng cốt.
Những võ giả ở đây cũng toàn là cao thủ của đại lục Vạn Thiên.
Cảnh giới Hóa Thần, cảnh giới Tam Vị hoàn toàn có thể chiếm giữ một đại lục và xưng bá.
Nhưng đó chỉ là với những người cảm giác mình đã đi đến cuối con đường học võ, an phận thủ thường.
Nhưng một số người sẽ tiếp tục đi tìm đỉnh cao võ đạo.
Ở đại lục Vạn Thiên, đỉnh cao là gì?
Vương Giả mới là đỉnh cao!
Cảnh giới Vương Giả, có thể tự xưng Vương, thống lĩnh một phương, chấn vũ tám hướng.
Đó là điều mà tất cả các võ giả đều theo đuổi
Chỉ là từ cổ chí kim, số người trở thành Vương Giả có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Không nói đến vài vạn năm trôi qua rốt cuộc có bao nhiêu người thành Vương.
Vẻn vẹn là đại lục Thương Lan hiện nay, thành Vương Giả, đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Mặc dù là linh cảnh Niết Bàn hay cảnh giới Sinh Tử, ở trước mặt cảnh giới Vương Giả thì cũng sẽ biến thành tro bụi trong nháy mắt.
“Sư tôn, người chưa từng tới Thương Lan, để con nói qua cho người”.
Trên đường đi, tâm trạng của Lý Nhàn Ngư tương đối kích thích.
Đời này, hắn ta cứ nghĩ sẽ không thể quay lại đại lục Thương Lan lần nữa.
Có thể cả đời này hắn ta sẽ phải chịu cảnh bị đuổi giết rồi chết.
Nhưng hiện tại gặp được Tần Ninh, cũng thay đổi cuộc đời của hắn ta.
“Cửu U đại lục ở phía Bắc của đại lục Vạn Thiên”.
“Chúng ta đi thẳng đến phía Nam, nơi đây chính là khu vực của đại lục Bắc Lan”.
Lý Nhàn Ngư giải thích: “Đương nhiên, đại lục Bắc Lan cũng là một bộ phận của đại lục Thương Lan, vị trí ở phía Bắc”.
“Mà ở Bắc Lan, nổi danh nhất là sông Thiên Thượng!”
“Sông Thiên Thượng...”
Tần Ninh lẩm bẩm một tiếng.
Sông Thiên Thượng, dòng nước thượng thiên!
Đó là một dòng sông cực kỳ mênh mông, chiều ngang vô tận.
Thật ra, gọi nó là dòng sông, chẳng bằng nói là biển.
Nơi rộng nhất của sông Thiên Thượng cũng phải ngàn dặm, phóng mắt nhìn ra cũng chẳng khác gì biển cả.
“Mà sông Thiên Thượng ở Bắc Lan, tung hoành nam bắc, chia Bắc Lan làm bốn khu vực lớn”.
“Giang Bắc, Giang Nam, Giang Đông, Giang Tây”.
Lý Nhàn Ngư tiếp tục nói: “Yểm Nhật tông, Tứ Tượng môn, thế gia Đông Phương và Bắc Thương phủ chính là tứ đại thế lực đỉnh cao của Giang Bắc!”
Tần Ninh dĩ nhiên là biết sông Thiên Thượng.
Chỉ là năm đó, đại lục Thương Lan cũng không phân chia Đông Nam Tây Bắc.
Chỉ đơn giản là đại lục Thương Lan.
Không nghĩ tới, chín vạn năm qua đi, đại lục Thương Lan to lớn lại bị chia làm năm.
Dường như là phân chia ra theo các thế lực.
Cường giả càng mạnh, người yếu càng yếu!
“Năm đó, Thương Lan vẫn chưa bị chia năm xẻ bảy thế này. Có người nói hơn tám vạn năm trước, đại lục Thương Lan đột nhiên xuất hiện một vị thiên kiêu tự xưng Thanh Vân Thiên Nhân, tạo ra Thanh Ninh các, tốc độ phát triển cực nhanh”.
“Về sau, thế lực các bên hỗn chiến, dần dần thì trung tâm của đại lục Thương Lan đã bị Thanh Ninh các hoàn toàn thống trị, các bên khác cũng đều bị áp chế một phần”.
Lý Nhàn Ngư lại nói tiếp, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Chương 903: Vạn Thiên Các
“Từ đó về sau, những nơi khác liền rời khỏi trung tâm, dần dần mới xuất hiện các khu vực như Đông Lan, Tây Lan”.
Lý Nhàn Ngư tiếc nuối nói: “Đáng tiếc khi đó Lý gia đã không bằng lúc trước, Thanh Ninh các đi lên thì Lý gia cũng xuống dốc”.
“Ngươi rất sùng bái Thanh Vân?”, Tần Ninh nhíu nhíu mi nói.
“Đương nhiên!”
Lý Nhàn Ngư vội vàng nói: “Lấy sức mình mở một tông môn lớn, vài vạn năm qua đến giờ vẫn chưa từng suy bại, nếu con mà được nhìn thấy người đó thì tốt biết bao”.
“Không có tiền đồ...”
Tần Ninh chửi một câu.
Lý Nhàn Ngư oan ức.
Con có nói sai cái gì không?
Nói không sai mà?
Năm đó có bao nhiêu người sùng bái Thanh Vân Thiên Nhân đến mức gần như điên cuồng cơ chứ?
“Đúng rồi, sư tôn”.
Lý Nhàn Ngư vội vàng nói: “Nghe nói các chủ của Thanh Ninh các là đồ đệ của Cửu U Đại Đế, cũng chính là đồ đệ của U Vương sau này, đồ đệ lợi hại như vậy, người sư tôn kia... chẳng phải là lợi hại hơn hay sao?”
“Hơn nữa họ đều đến từ Cửu U đại lục, cha con nói việc Lý gia quyết định di chuyển đến Cửu U đại lục cũng là có lý do cả. Cửu U đại lục xuất hiện nhân tài liên tục, nói không chừng có thể thay đổi được số phận của Lý gia”.
Tần Ninh lúc này hài lòng gật đầu.
Lý Nhàn Ngư nói rất đúng.
“Thanh Vân năm đó ở Cửu U đại lục cũng được gọi là tôn giả Thanh Vân, mà khi đó, sư tôn của hắn đã được Cửu U đại lục coi như là thần, gọi là Cửu U Đại Đế”.
“Về sau, tôn giả Thanh Vân được gọi là Thanh Vân Thiên Nhân, nhưng sư tôn của hắn ta đã thành U Vương thanh danh lan xa!”
Tần Ninh từ từ nói.
“Quả nhiên là lợi hại!”
Lý Nhàn Ngư không khỏi thở dài.
“Tám vạn năm trước, các chủ Thanh Ninh các đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân, hiện tại cũng nên xưng Vương chứ?”
“Chuyện này thì con cũng không biết”.
Lý Nhàn Ngư lắc đầu nói: “Cảnh giới Vương Giả có tuổi thọ mười vạn năm, nhưng qua nhiều năm như vậy mà vị các chủ đó rất ít khi lộ mặt”.
“Rất nhiều người còn nói người đó đã chết, hiện tại Thương Lan còn có người muốn thử động vào Thanh Ninh các kia kìa”.
Chết?
Tần Ninh lắc đầu.
Thằng nhóc kia không dễ dàng chết như vậy.
“Sư tôn, người mới vừa nói cảnh giới Thiên Nhân, đó là sao ạ?”
Lý Nhàn Ngư lần đầu tiên nghe đến.
“Đại lục Vạn Thiên, mạnh nhất là cảnh giới Vương Giả, có thể xưng Vương, thí dụ như tổ thượng Lý Nhất Phong của ngươi chín vạn năm trước cũng là Phong Vương danh chấn một thời”.
“Mà chưa tới cảnh giới Vương Giả thì là cảnh giới Thiên Nhân, có thể tự xưng Thiên Nhân, thí dụ như Lý Nhàn Ngư ngươi đi tới cảnh giới này sẽ được tự xưng Nhàn Ngư Thiên Nhân, đến cảnh giới Vương Giả, tự xưng Ngư Vương!”
Nhàn Ngư Thiên Nhân?
Ngư Vương?
Lý Nhàn Ngư nghĩ tới đây thì lắc đầu.
Quá khó nghe!
Sau huyền cảnh Tạo Hóa thì chính là linh cảnh Niết Bàn, còn có cảnh giới Sinh Tử.
Cảnh giới Thiên Nhân!
Cảnh giới Vương Giả!
Có thể nói tất cả đều là những cấp bậc mạnh mẽ nhất của đại lục Vạn Thiên.
Nếu là ngày trước, Lý Nhàn Ngư nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng bây giờ...
Chưa chắc không thể!
Thầy trò hai người vào thành, tìm một nhà trọ rồi ở lại.
Tần Ninh lại nhớ đến.
Thằng nhóc Thanh Vân kia vào tám vạn năm trước, lúc hắn gần độ kiếp đời thứ hai thì đã đến cảnh giới Thiên Nhân.
Hiện tại chắc là gần đến Vương giả.
Một mạch chưa đột phá, e là vì ở đây đợi chờ mình.
Chỉ là hiện tại hắn cũng không vội
Bốn người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên tìm được Thanh Vân, thằng nhóc kia biết mình trở về thì mới chịu yên lòng.
Mà hắn cũng cần chuẩn bị một vài việc.
Dựa theo ảo ảnh ở tâm thế giới Cửu U kia, đại lục Vạn Thiên không chỉ có một nơi tồn tại Ma tộc.
Hơn nữa, Ma tộc cũng có phân chia cao thấp.
Ngũ đại Ma tộc ở tâm thế giới Cửu U cũng chỉ là cấp thấp nhất, được gọi là nô lệ mà thôi.
Ma tộc ở những tâm thế giới khác trong đại lục vạn Thiên e rằng càng mạnh hơn ngũ mạch này.
Chỉ tiếc rằng đám Ma tộc ở trong tối, cũng không phải nói bắt tới là có thể bắt tới.
Tần Ninh hiện tại cũng đang đợi.
Đám Ma tộc kia cũng sẽ không cam lòng ẩn núp tại tâm thế giới.
Sớm muộn cũng sẽ trồi lên mặt nước.
Mà khi ấy sẽ là lúc hắn ném đám Ma tộc này đi.
“Sư tôn, chúng ta bây giờ sẽ làm gì? Báo thù sao?”
Lý Nhàn Ngư mong đợi nói.
Sau một đoạn thời gian khổ tu cùng Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư tràn ngập chờ mong với tương lai.
“Báo thù đương nhiên là chuyện quan trọng nhất”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Thế nhưng trước đó cần phải mua chút linh tài để luyện chế mấy đan dược cho ngươi đã”.
“Hả?”
Lý Nhàn Ngư vội vàng nói: “Không sao mà, con không cần đâu”.
“Thật sự không cần?”
“Thật sự không cần!”
Tần Ninh xoa mi tâm, từ từ nói: “Có vài người ấy à, chính mình sắp chết rồi mà còn không biết”.
“Ngày thường, hai mắt hơi đau, thậm chí khi thi triển ngọc câu thì còn có thể xuất hiện tơ máu, ấy vậy mà lại không coi nó ra gì”.
Lời này vừa nói ra, Lý Nhàn Ngư tức thì ngây người.
“Con sắp chết?”
Lý Nhàn Ngư sửng sốt.
Trong khoảng thời gian này, cảnh giới của hắn ta tăng lên rất nhanh, vãng sinh đồng cũng thể hiện một thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
Đúng là thỉnh thoảng hai mắt bị đau, thi triển vãng sinh đồng sẽ xuất hiện một ngọc câu, bên viền ngọc câu sẽ có tơ máu.
Nhưng hắn ta lại nghĩ là mình thi triển vãng sinh đồng quá nhiều thành ra quá tải, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút sẽ không sao.
Tần Ninh vỗ đầu Lý Nhàn Ngư, khiển trách: “Ta đã nói rồi cơ mà, biện pháp mà ta giúp ngươi ngươi mở vãng sinh đồng, là ngươi phải tự thừa nhận hoạn nạn do vãng sinh đồng gây ra”.
“Sai một ly đi một dặm, xuất hiện bất kỳ vấn đề gì cũng phải nói cho ta biết, thế mà ngươi còn giấu diếm?”
“Hơn nữa, ta là sư tôn của ngươi, là người thân cận nhất ngoài cha mẹ ngươi ra, hiểu chưa?”
“Đồ nhi biết sai”.
Lý Nhàn Ngư gật đầu.
“Vậy kế tiếp chúng ta đi đâu ạ?”
Tần Ninh từ từ nói: “Vạn Thiên Các!”
“Vạn Thiên Các?”
Lý Nhàn Ngư gãi đầu, nói: “Vạn Thiên Các trải rộng khắp đại lục Vạn Thiên, lấy tên Vạn Thiên cũng đủ để nhìn ra nội tình”.
“Đồ của bọn họ cực tốt, nhưng cũng rất đắt, sư tôn, nếu như luyện chế đan dược không quá quan trọng thì chúng ta đi nơi khác đi!”
“Thằng hâm này, câm miệng”.
Tần Ninh răn dạy nói: “Ngươi là đồ đệ của Tần Ninh ta, tu võ đương nhiên phải tu cái mạnh nhất, đan dược binh khí, tự nhiên là dùng loại tốt nhất”.
“Dược liệu, đương nhiên phải là trân quý nhất”.
“Còn tiêu tốn linh thạch...”
Tần Ninh nheo cặp mắt lại, cười nói: “Yên tâm, sư tôn dẫn ngươi đi đào bảo bối, sẽ tự có người sẽ đưa tiền cho chúng ta”.
Thầy trò hai người ăn cơm xong, nghỉ ngơi sửa soạn rồi rời khỏi đây.
Mấy ngày sau, hai người tới một tòa thành trì.
Thành Thiên Giang!
Thành Thiên Giang chính là tòa thành trì phát triển nhất ở toàn bộ khu vực Giang Bắc.
Nhân khẩu ngàn vạn, diện tích rộng lớn, không có tranh đấu nội ngoại thành, nơi nào cũng đông đức, đình đài lầu các mọc lên như nấm, vô cùng chói mắt.
Hai người không dừng lại ở dọc đường mà đi thẳng tới Vạn Thiên Các ở thành Thiên Giang.
Vạn Thiên Các là sự tồn tại đại danh đỉnh đỉnh ở toàn bộ đại lục Vạn Thiên.
Sở dĩ Tần Ninh một lần nữa đi tới đại lục Thương Lan sau chín vạn năm, vừa mở miệng liền đề cập đến Vạn Thiên Các, cũng là bởi vì Tần Ninh tin tưởng Vạn Thiên Các sẽ không thể sụp đổ trong dòng sông lịch sử.
Tần Ninh thậm chí có thể chắc chắn rằng, coi như toàn bộ đại lục Vạn Thiên sụp đổ, Vạn Thiên Các cũng sẽ không sụp đổ.
Chương 904: Khu giao dịch tự do
Vạn Thiên Các có nội tình mạnh mẽ đáng sợ.
Chín vạn năm trước, Vạn Thiên Các đã phát triển việc làm ăn từ đan dược, huyền khí, trận đạo ra khắp toàn bộ đại lục Vạn Thiên.
Không chỉ là đại lục Thương Lan mà còn đến Nam Tiên Thổ và Đông Đại Địa.
Có thể nói là xuyên qua toàn bộ đại lục Vạn Thiên.
Phàm là thành trì có dân số trên triệu người thì đều có phân các của Vạn Thiên Các.
To lớn như vậy, mối quan hệ khắp nơi cũng rất rộng lớn và phức tạp.
Vạn Thiên Các nhất định có tồn tại nhân vật cảnh giới Vương Giả.
Hơn nữa Tần Ninh có thể xác định là không chỉ một người.
Nội tình và phạm vi làm ăn như vậy, mở rộng đến toàn bộ đại lục Vạn Thiên, muốn sụp đổ thì gần như là không thể.
Thành Thiên Giang.
Vạn Thiên Các.
Toàn bộ Vạn Thiên Các tọa lạc tại vị trí trung tâm của thành Thiên Giang phồn hoa, hơn nữa còn kéo dài mười dặm.
Một con phố nhìn sang đều là cửa lớn Vạn Thiên Các.
Vạn Thiên Các có tổng cộng bốn tầng.
Bên ngoài sơn một tầng màu vàng nhạt mỏng, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, ánh sáng chói lóa bắn ra bốn phía.
Loại vàng vụn này có thể hấp thu ánh sáng, nên đến đêm muộn vẫn sáng tỏ không gì sánh được.
“Đây chính là phân các của Vạn Thiên Các...”
Tuy là không phải lần thứ nhất nhìn thấy nhưng Lý Nhàn Ngư vẫn tràn ngập chấn động.
Vạn Thiên Các có nội tình quá mạnh mẽ.
Buôn bán đan dược, linh tài trân quý, tài liệu luyện khí thì đều liên quan đến việc tu hành của võ giả.
Vì vậy mà Vạn Thiên Các cũng kết bạn với đông đảo cường giả.
Thế lực như vậy sẽ có một mạng lưới quan hệ cực kỳ rộng lớn.
Thực tế thì có thể có rất nhiều bá chủ đỉnh cấp đều ngầm có liên quan đến quyền lợi trong Vạn Thiên Các quyền lợi.
Đây cũng là lý do vì sao Tần Ninh khẳng định Vạn Thiên Các sẽ không sụp đổ.
Sự tồn tại như thế, dù nội bộ xảy ra vấn đề thì sẽ có rất nhiều người bên ngoài không thể đứng yên mà nhìn thế lực này đi xuống.
“Lố vừa thôi chứ?”
Nhìn Lý Nhàn Ngư đứng kinh ngạc xuất thần ở ngoài đại sảnh, Tần Ninh cạn lời nói: “Thế này mà cho ngươi đến tầng thứ tư thì chắc ngươi sẽ nhìn muốn lòi con mắt ra mất”.
Lý Nhàn Ngư cười hì hì, cũng không để ý.
Hắn ta biết Tần Ninh không thèm để ý những vật chất bên ngoài.
Vẻn vẹn là tâm tính cỡ này, người thường cũng thể sánh bằng.
“Sư tôn, hai người chúng ta đều không có bao nhiêu linh thạch...”
“Không vội, ngươi có bao nhiêu?”
Lý Nhàn Ngư ho khan, lúng túng nói: “Đại khái là mười vạn linh thạch trung cấp”.
Linh thạch cũng có phẩm cấp.
Chỉ là không phân chia rõ ràng ở Cửu U đại lục mà thôi.
Dù sao linh thạch ở Cửu U đại lục tuyệt đại đa số cũng chính là hạ cấp, không cần thiết nói quá tinh tường.
Thế nhưng ở đại lục Vạn Thiên, chư phương hào cường, nhất là võ giả đến linh cảnh Niết Bàn thì cực kỳ nghiêm khắc trong việc phân chia cấp bậc linh thạch.
Linh thạch hạ cấp ẩn chứa tạp chất, mặc dù không nhiều, nhưng vẫn còn một chút.
Điểm ấy có thể nhìn thấy từ trong tu luyện.
Với linh thạch hạ cấp bình thường, sau khi hấp thu linh khí xong thì sẽ hóa thành một luồng bột phấn, đó chính là tạp chất.
Khi võ giả tu luyện, hấp thu linh thạch xong còn phải đẩy tạp chất ra ngoài thì sẽ hết sức phiền toái.
Linh thạch trung cấp thì tinh khiết hơn rất nhiều.
Cho nên bình thường một viên linh thạch trung cấp có trị giá khoảng 100 viên linh thạch hạ cấp.
Chỉ có điều, đến linh cảnh Niết Bàn thì võ giả cũng sẽ không đi đổi linh thạch trung cấp lấy linh thạch hạ cấp, vì như vậy không có lợi.
“Mười vạn viên cũng được rồi...”
Tần Ninh cười nói: “Nếu hôm nay may mắn, sư tôn sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt”.
Lý Nhàn Ngư xoa hai tay, cũng âm thầm mong đợi.
Hắn ta đúng là rất chờ mong.
Thầy trò hai người đi vào đại sảnh.
Lập tức có một cô thị nữ mặc chiếc váy xẻ lộ ra hai chân thon dài khiến người ta mê mẩn.
Cho dù chỉ là thị nữ nhưng cũng rất mỹ lệ, rung động lòng người.
“Hai vị khách có cần trợ giúp gì không ạ?”
“Không có gì, chúng ta đến khu giao dịch tự do xem thôi”, Tần Ninh phất tay, thản nhiên nói.
Thị nữ hơi ngẩn ra, lập tức cười nói: “Xin lỗi hai vị, lối vào khu giao dịch tự do không ở bên này mà là... ở bên kia...”
Thị nữ chỉ một nơi rất xa lễ, phép cười nói.
“À, cảm ơn nhé!”
Tần Ninh lơ đễnh xoay người đi về phía của một cửa vào khác.
“Xì, hai đứa ngu. Nơi này là nơi chỉ khách quý của Vạn Thiên Các mới được vào”.
“Đúng vậy, khu giao dịch tự do chẳng qua chỉ để một vài tên ác đồ đào ra mấy cái thứ đồng nát đem đi lừa bịp mấy kẻ tự cho là có thể nhìn thấu được bảo vật mà thôi”.
“Hai người này ta đoán chừng cũng là muốn đục nước béo cò, xem xem có thể đào được món gì ở trong khu giao dịch tự do hay không ấy mà”.
“Cũng chỉ là thử vận may mà thôi, trông cậy vào cái kia không bằng tự đi giết nhiều Huyền Thú hơn, tranh thủ kiếm lấy thật nhiều linh thạch và mua thứ mà bản thân mình cần trong tu hành”.
Một đám người nhìn Tần Ninh cùng Lý Nhàn Ngư, nghị luận ầm ỹ.
Lý Nhàn Ngư lúc này hơi đỏ mặt.
Nhục quá!
Hóa ra sư tôn định đi khu giao dịch tự do.
Đó là nơi nào chứ?
Chính là nơi có một đám bán ve chai.
Rất nhiều võ giả đi thăm dò mật địa, cất giấu đồ tốt còn mấy thứ hư hại hoặc không biết rõ ngọn nguồn liền đem tới khu giao dịch tự do bán.
Giao dịch tự do!
Chính là mấy thứ đồ Vạn Thiên Các không cần, một số người lấy ra để lừa kẻ khác.
Bình thường, đến khu giao dịch tự do chỉ có ba loại người.
Một loại là người thám hiểm, bán những thứ đồ không bán được.
Loại thứ hai chính là võ giả nghèo, không mua được đồ tốt từ Vạn Thiên Các, muốn tìm một ít may mắn trong đám đồng nát này.
Còn loại cuối chính là loại tự cho mình là đúng.
Tự cho là mình ánh mắt khôn ngoan, muốn dùng giá thấp nhất để phát hiện ra thứ tốt nhất từ khu giao dịch tự do.
Khu giao dịch tự do cũng không phải là không đáng một đồng.
Phải có lý do thì nó mới tồn tại chứ.
Quả thật đã từng có ở người khu giao dịch tự do dùng mười viên linh thạch trung cấp mua một cục sắt.
Nhưng sau đó người này đốt cục sắt đó trên đống lửa.
Lại là đốt ra một con Huyền Thú cấp ba ở dạng non.
Huyền Thú cấp ba là gì? Bồi dưỡng nó, sau này chính là cường giả linh cảnh Niết Bàn chân chính.
Mua được bằng mười viên linh thạch!
Còn có người mua một viên ngọc thạch, vốn nghĩ là tài liệu luyện khí gì đó, kết quả mở ra mới phát hiện bên trong có một viên tứ phẩm Huyền Đan.
Đại lục Vạn Thiên đều có những lời đồn đại kiểu như vậy.
Bởi vì thế mà Vạn Thiên Các cũng chuyên môn mở ra các khu giao dịch tự do như vậy ở mọi phân các.
Thế nhưng đó cũng chỉ là ví dụ.
Trong một ngàn người muốn đào được bảo vật, có thể xuất hiện một người đã là siêu may mắn rồi.
Lý Nhàn Ngư lúc này mới hiểu ý của Tần Ninh.
Không có tiền, không sao cả.
Đến khu giao dịch tự do, đi đào được thứ tốt, bán qua tay sẽ là cái giá gấp trăm ngàn lần, thậm chí là vạn lần.
Nhưng chuyện này đều dựa vào vận may mà!
Đây chính là sự tự tin của sư tôn sao?
Thế này cũng... vớ vẩn quá đi mất.
Chương 905: Thật sự đều là bảo bối?
“Sư tôn...”
Lý Nhàn Ngư kéo góc áo Tần Ninh, thấp giọng nói: “Bằng không chúng ta đi vào dãy núi, giết mấy con Huyền Thú cấp hai, chúng có những đồ vật rất đáng tiền đấy!”
Nghe vậy, Tần Ninh nhíu mày.
“Vậy ngươi muốn giết tới khi nào?”
Tần Ninh cười nói: “Lần này ta muốn mua đồ có giá trị ít nhất là trăm vạn linh thạch trung cấp”.
“Lấy thực lực của ngươi bây giờ, phải giết khoảng ba năm rưỡi mới kiếm được ngần đó”.
Gì?
Ít nhất là trăm vạn linh thạch trung cấp?
Lý Nhàn Ngư lúc này sửng sốt.
“Sư tôn muốn luyện chế Vương đan sao?”
Lý Nhàn Ngư có chút sửng sốt.
Coi như Tần Ninh muốn luyện chế đan dược, có đủ dược liệu rồi nhưng Tần Ninh có biết luyện không?
“Nói nhiều quá...”
Tần Ninh không để ý tới Lý Nhàn Ngư nữa, tự dưng lại nhớ đến Thạch Cảm Đương.
Vẫn chỉ có Thạch Cảm Đương là tốt, nói chuyện nghe rất thoải mái.
Hai người đi tới khu giao dịch tự do của Vạn Thiên Các.
Đi vào khu giao dịch tự do, đập vào mặt là tiếng huyên náo hầu như bao phủ hai người.
Một chữ - loạn!
Hai chữ - rất loạn!
Khác hẳn đại sảnh mà ban nãy hai người đi vào.
Mới vừa rồi, đại sảnh Vạn Thiên Các cực kỳ sáng sủa, hơn nữa người đi lại ngay ngắn có thứ tự, mà còn có thị nữ xinh đẹp tiếp đãi.
Nhưng bây giờ khu giao dịch tự do lại giống như một cái chợ bán thức ăn.
Lý Nhàn Ngư cau mày.
Đây là lần đầu tiên hắn ta tới nơi này.
Hắn ta cũng không tin có vận may từ trên trời rơi xuống.
Nhưng Tần Ninh thoạt nhìn rất tự tin, hắn ta là đồ đệ, không muốn đến cũng phải đến.
“Sư tôn, thật sự có thể đào được thứ tốt sao?”
Lý Nhàn Ngư có chút khó tin.
Nơi này, hắn ta thấy hoàn toàn là dựa vào may mắn.
“Chỉ cần có thì ta sẽ có thể phát hiện ra được”.
Tần Ninh cũng vô cùng tự tin.
Chín đời chín kiếp không phải một câu nói suông.
Hơn nữa, trước khi độ kiếp, hắn vốn là một nhân vật vô địch.
Nếu như chút khả năng phân biệt đồ tốt cũng không có thì đúng là sống uổng công.
Thầy trò hai người ở đi tới đi lui ở không gian huyên náo, bốn phía tràn đầy tiếng gào, tiếng trả giá cùng với tiếng chửi rủa, thậm chí còn có tiếng đánh nhau.
Khu giao dịch tự do thể hiện hai chữ “tự do” cực kỳ rõ ràng.
Ở chỗ này cho dù có giết người cũng không hai quan tâm.
Nếu không phải lui tới đều là võ giả thì nơi này cũng chẳng khác chợ bán thức ăn là mấy.
Lý Nhàn Ngư đi theo Tần Ninh, thận trọng nhìn bốn phía.
“Ừm?”
Không bao lâu, Tần Ninh lại dừng lại.
Trước mặt là một lão già còng lưng ngồi ở gian hàng của mình, không kêu gọi cũng không chào mời mà ở nơi đó lẳng lặng chờ.
Trước quầy hàng là một tảng đá.
Hòn đá kia toàn thân đỏ sậm như máu.
Có điều, khi tỉ mỉ cảm ứng lại không thấy có điểm gì kỳ lạ.
“Cái này bán thế nào?”
Tần Ninh lúc này mở miệng nói.
“Vật ấy, một vạn linh thạch trung cấp”, lão già ngẩng lên, chậm rãi nói.
“Một vạn?”
Lý Nhàn Ngư muốn bùng nổ tại chỗ.
Tiếng hô này kéo tới không ít ánh mắt của những người xung quanh.
Một vạn linh thạch trung cấp, coi như là đối với linh cảnh Niết Bàn thì cũng một khoản tài nguyên tu hành không nhỏ.
Lão nhân này mở miệng ra đã đòi một vạn, đúng là ăn dày.
“Được”.
Tần Ninh gật đầu.
Lý Nhàn Ngư lúc này cũng gật đầu theo, nhưng lập tức sửng sốt.
Gì?
Được?
Lý Nhàn Ngư kéo ống tay áo của Tần Ninh, nói: “Sư tôn, viên đá này nhìn có vẻ hơi đẹp một chút, đặt làm đồ trang trí trong nhà một vài phú thương mà thôi, một viên linh thạch trung cấp đã là đắt...”
Tần Ninh xoay người nhìn về Lý Nhàn Ngư.
Một tiếng “bụp” đột nhiên vang lên.
Tần Ninh vỗ đầu Lý Nhàn Ngư.
“Ngươi thật đúng là đồ ngu ngốc mà, ta thấy ngươi không nên gọi Nhàn Ngư mà phải gọi là Mộc Ngư mới đúng, không biết cách làm người ta vui vẻ gì cả. Ta bảo ngươi làm gì thì ngươi cứ làm đi xem nào”.
Lý Nhàn Ngư gãi đầu nhìn lão già.
“Coi như ông may mắn, gặp phải sư tôn ta”.
Lời này vừa nói ra, tiếng “bụp” nữa lại vang lên.
Tần Ninh lườm Lý Nhàn Ngư.
Thằng nhãi này dám ngầm mắng hắn ngu.
Trả tiền xong, cầm lấy hòn đá màu đỏ đậm, Lý Nhàn Ngư xót hết cả ruột gan.
Lão già kia lúc này cũng không bình tĩnh lại được nữa mà dọn sạp chạy đi.
Nơi này nguy hiểm vô cùng, nếu bị người ta để ý, chuyện đi giữa đường bị cướp xảy ra thường xuyên.
Tần Ninh tiếp tục hướng đi tới chỗ sâu.
“Hửm?”
Đột nhiên Tần Ninh dừng bước, lại xoay người nhìn Lý Nhàn Ngư, cười nói: “Xem ra vận may của chúng ta hôm nay coi như không tệ”.
Tần Ninh nói xong thì đi về phía một quầy hàng.
“Vị công tử này, mời ngài, quầy hàng này của ta toàn là đồ tốt”.
“Trong mười món đồ thì có ít nhất một món là tuyệt đỉnh trân bảo”.
Chủ quán là một người đàn ông mặt tai khỉ, người gầy nhom, cười hì hì nói: “Thật không dám giấu giếm, quầy hàng của ta cũng nức tiếng gần xa lắm”.
“Vừa mới có một vị công tử tiêu 100 linh thạch trung cấp ở chỗ ta mua một hộp gỗ”.
“Kết quả ở dưới đáy hộp gỗ có ngăn, phát hiện một môn huyền quyết!”
Người đàn ông không ngừng giới thiệu.
Lý Nhàn Ngư chế nhạo: “Ngươi đã cảm giác có thứ tốt thì sao không nghiên cứu kỹ từng cái nghiên cứu từng cái rồi tìm ra đồ tốt đi, dù sao cũng hơn là đem bán cho người khác chứ?”
Người đàn ông mặt tai khỉ lúng túng mỉm cười.
Sau đó, người đàn ông mặt tai khỉ tới gần Tần Ninh, thấp giọng nói: “Công tử, chia sẻ thật với ngươi, mấy thứ này đều là ta phải nguy hiểm tính mạng mà đào từ trong một ngôi mộ cổ lên...”
“Mấy thứ này vô cùng tà ma, vô cùng âm lãnh...”
Tần Ninh không nói nhiều, ngồi xổm xuống nhìn đồ đạc ở trên quầy hàng.
Cuối cùng, ánh mắt nhìn về một cái hồ lô.
Hồ lô kia có một màu như bụi, giống như bị phủ một tầng bụi bẩn vậy.
Cầm trong tay cũng nhẹ bẫng.
“Công tử có ánh mắt thâm thúy quá!”
Người đàn ông mặt tai khỉ vội vàng nói: “Đây chính là món đồ tốt nhất ở quầy hàng của ta đó”.
Lý Nhàn Ngư hừ một tiếng: “Chủ quán nào mà chả nói như vậy”.
Mặt tai khỉ cũng không để ý, tiếp tục nói: “Công tử, ngài muốn, vậy một ngàn viên linh thạch trung cấp! Ta liền bỏ thứ ta yêu thích cho ngươi!”
Một ngàn viên!
Lý Nhàn Ngư trừng mắt.
Thế này có tham lam quá không?
“Được!”
Tần Ninh lấy hồ lô lên, dùng một sợi thừng thắt ở bên hông, cười nói: “Nhàn Ngư, trả tiền!”
“Sư tôn...”
Lý Nhàn Ngư vừa muốn nói cái gì, chỉ cảm thấy đầu còn hơi đau, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn giao tiền!
Tần Ninh lại tiếp tục đi quanh.
Cuối cùng lại tiêu chín ngàn viên linh thạch trung cấp mua một cây sáo.
Tiêu ba vạn linh thạch trung cấp mua một cây trúc.
Cây trúc dài hơn một thước, cứ khô không khốc vậy, Lý Nhàn Ngư nhìn một cái liền bỏ qua.
Cái cây trúc này mà đưa cho lão già mù nào để dò đường thì chắc lão ta cũng ghét bỏ không thèm mất.
Nhưng Tần Ninh lại không chút do dự mà mua luôn.
Mười vạn linh thạch trung cấp, sau nửa ngày tiêu hết bốn, năm vạn.
Lý Nhàn Ngư cảm giác lòng mình đang rỉ máu.
Nhưng khi nhìn Tần Ninh thì thấy thời khắc này Tần Ninh mang dáng vẻ hết sức hài lòng.
Nhất là khi nhìn cái hồ lô bên hông thì càng yêu thích không buông.
Lý Nhàn Ngư thật sự không biết rốt cuộc Tần Ninh định làm cái gì!
Lẽ nào những thứ này thật sự đều là bảo bối?
Nhưng Tần Ninh chỉ nhìn qua liền quyết định mua.
Không thể đến nỗi tất cả đều là bảo bối chứ?