Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1046: Thanh Vân Vệ Ứng Long Thăng

“Đã như vậy, đường chủ ta sẽ đích thân bắt ngươi!”

Hồng Hạ lúc này mặc kệ tất cả.

Nhiều người nhìn như vậy, ông ta cũng không thể đứng yên.

Phải điều tra rõ ràng vì sao Phong Tuyết lâu bị phá hủy.

Tần Ninh không thể đi.

Thủy Thuận Anh cũng không thể đi.

Giờ khắc này, Hồng Hạ bước ra, sát khí thả ra.

Tần Ninh đứng tại, chỗ khuôn không thay đổi.

Thấy Hồng Hạ đánh tới, Tần Ninh lẩm bẩm: “Lão bất tử, không chịu lộ ra mặt thật, để ta đánh cho ngươi một trận tơi bời xem ngươi có lộ hay không!”

Giờ khắc này, Hồng Hạ đã đánh tới.

Một quyền nổ ra, đập về phía Tần Ninh.

Oanh...

Mặt đất nổ tung, bụi bặm vẩy ra.

Cả người Tần Ninh bị bao phủ.

Cảnh tượng này khiến cho mọi người phải kinh sợ.

Đây chính là cảnh giới Vạn Nguyên, bá chủ một phương.

Tốc độ quá nhanh.

Bọn họ còn chưa phản ứng kịp thì Hồng Hạ đã tuôn ra.

Mà sao Tần Ninh có thể đỡ được chứ?

Ánh mắt của Thủy Thuận Anh lúc này trở nên lạnh lùng.

Trong lúc mơ hồ, hắn ta cảm thấy chuyện hôm nay có chút kỳ lạ.

Nhưng lại nói không ra là lạ ở chỗ nào.

Tần Ninh hoành hành ngang ngược, muốn giết hắn ta.

Như vậy sẽ dẫn tới ngày càng nhiều thành viên cấp cao của Thanh Ninh Các xuất thủ.

Nếu làm to chuyện, xảy ra vấn đề thì phải làm sao bây giờ?

Chỉ là sau đó, Thủy Thuận Anh lại lắc đầu.

Sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Thân phận của hắn ta không có bất cứ vấn đề gì, không ai có thể điều tra ra được.

Cho dù là Vân Vương đích thân xuất thủ thì cũng chẳng mò ra nổi.

Tần Ninh càng không thể biết được.

Cái tên này chỉ đơn thuần là cuồng vọng, bá đạo, ngang ngược không biết lý lẽ.

Đã như vậy, cao thủ của Thanh Ninh Các liền lần lượt xuất hiện, rồi sẽ có người có thể chém giết người này.

Bây giờ Hồng Hạ chính là như thế!

Cảnh giới Vạn Nguyên, bá chủ một phương, Tần Ninh có thể ngăn cản?

Đương nhiên là không được...

“Hả?”

Thủy Thuận Anh nhìn về phía dưới, đồng tử liền co lại, sắc mặt khủng bố.

“Cảnh giới Vạn Nguyên chẳng qua cũng chỉ được như này mà thôi”.

Một bóng người đi ra từ trong tro bụi, khẽ vỗ bụi bặm dính trên quần áo, thản nhiên nói.

Giờ khắc này, Hồng Hạ càng thêm chấn động.

Làm sao có thể...

Tần Ninh này chẳng qua mới đạt cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp.

Sao lại chống được một kích của cảnh giới Vạn Nguyên?

Cảnh giới Sinh Tử, cảnh giới Âm Dương, cảnh giới Vạn Nguyên.

Giữa hai cảnh giới này cách nhau một cảnh giới Âm Dương.

Giờ khắc này, Hồng Hạ không thể bình tĩnh nổi.

“Muốn tiếp tục không?”

Tần Ninh liếc Hồng Hạ, từ từ nói: “Chỉ là cảnh giới Vạn Nguyên mà thôi...”

Chỉ là!

Hai chữ này làm cho Hồng Hạ cảm giác như bị kim đâm vào tim.

Nếu như mười hai Thanh Vân Vệ cùng với bốn đại phó các chủ nói như vậy thì ông ta còn có thể chấp nhận.

Nhưng Tần Ninh... cảnh giới Sinh Tử mà thôi.

“Nhãi con, làm càn quá mức cũng không phải là chuyện tốt”.

Hồng Hạ tức bực nói.

“Ta làm càn thì ngươi làm gì được ta? Cũng đâu có giết nổi ta!”

Tần Ninh nói với vẻ kiêu ngạo vô cùng: “Hôm nay Thủy Thuận Anh hẳn phải chết, để ta xem trong số các ngươi, ai có thể ngăn ta!”

Dứt lời, ánh mắt Tần Ninh lấp lánh có thần, nhìn chằm chằm Thủy Thuận Anh.

Bây giờ, Thủy Thuận Anh sợ hãi.

Cái tên này rốt cuộc là quái vật gì!

Hắn ta cũng không ngờ lại chọc phải một kẻ như Tần Ninh.

Ánh mắt Hồng Hạ lúc này trở nên âm trầm.

Nếu thật sự để Tần Ninh giết Thủy Thuận Anh thì mặt mũi của đường chủ Chấp Pháp Đường để ở đâu?

“Chết đi!”

Tần Ninh lúc này phi thân lên, tấn công Thủy Thuận Anh.

“Ngươi dám!”

Ánh mắt Hồng Hạ lạnh lẽo.

Phanh...

Hai người lại va chạm lần nữa trên không.

Một tiếng “bang” vang lên, Hồng Hạ rút lui về sau còn Tần Ninh thì đứng yên bất động.

Vào giờ phút này, Tần Ninh phảng phất như một ngọn nũi sừng sững không ngã, hùng vĩ cứng cỏi.

Lúc này, Tần Ninh cũng chẳng nhìn Hồng Hạ nữa mà chỉ tấn công Thủy Thuận Anh.

“Hừ!”

Nhưng trong giây lát đó.

Một tiếng hừ lạnh đột nhiêm vang lên.

Tiếng hừ lạnh kia ngưng tụ thành một thanh kiếm linh khí từ trên trời giáng xuống, một kiếm chém về cánh tay Tần Ninh.

Keng...

Tiếng kim loại va chạm vang lên, sắc mặt Tần Ninh lúc này phát lạnh, kêu lên một tiếng đau đớn rồi lui lại.

Mà cũng trong lúc đó, một bóng dáng cao trăm trượng hiện ra trước mặt mọi người.

“Trọng địa của Thanh Ninh Các há lại để cho một cảnh giới Sinh Tử nho nhỏ như ngươi dương oai!”

“Ngươi cho rằng quy củ của Thanh Ninh Các chỉ để trưng thôi à?”

Lời này vừa nói ra, bóng dáng trăm trượng kia dần dần tán loạn.

Mà một bóng người cũng đi ra từ bóng dáng trăm trượng kia, ánh mắt ẩn chứa thần uy, hai tay chắp sau lưng, thần thái lãnh đạm.

“Ứng đại nhân!”

Nhìn người tới, tiếng quỳ rạp xuống vang lên liên tục.

Trong nháy mắt, mấy trăm người xung quanh đều phủ phục bái lạy.

Ứng đại nhân?

Tần Ninh lui xuống, ánh mắt nghi hoặc.

Cốc Tân Nguyệt lúc này nhìn cánh tay của Tần Ninh, mở miệng nói: “Chắc là một trong mười hai Thanh Vân Vệ, Ứng Long Thăng!”

Tổng các chủ Thanh Ninh Các là Thanh Vân, uy nghiêm vô địch.

Mà ngoài ra còn bốn đại phó các chủ cùng với mười hai Thanh Vân Vệ.

Nghe nói mười hai Thanh Vân Vệ đều là cảnh giới Quy Nhất, cái thế hào hùng.

Cường giả cảnh giới Sinh Tử.

Người âm thánh, người dương thánh của cảnh giới Âm Dương.

Cảnh giới Vạn Nguyên, bá chủ một phương.

Cảnh giới Quy Nhất, cái thế hào hùng.

Bốn đại cảnh giới, mỗi một cảnh giới đều là danh xưng mà hàng tỉ võ giả của đại lục Vạn Thiên sùng bái.

Cảnh giới Quy Nhất cái thế vô địch đương thế hào hùng.

Gần với Vương giả cảnh cùng Thiên Nhân Cảnh nhân vật có thể xưng là vô địch xưng là hào hùng.

Thanh Ninh Các.

Không có gì ngoài các chủ chính là phó các chủ cùng mười hai Thanh Vân Vệ.

Mặc dù là các chủ của bốn đại phân các cùng với các đường chủ của tổng các thì đều kém mười hai Thanh Vân Vệ.

Giờ khắc này mọi người quỳ lạy chỉ nhìn thấy đầu.

Mà khi thấy Ứng Long Thăng đến, Thủy Thuận Anh thở phào.

Sẽ không chết!

Thủy Thuận Anh vô ý thức nghĩ đến điều này.

“Cánh tay chàng không sao chứ?”

“Không sao!”

Tần Ninh lắc đầu nói: “Chỉ là bị gãy mà thôi”.

Cốc Tân Nguyệt không nỡ chút nào.

Chỉ là bị gãy là sao.

“Không có chuyện gì lớn, nàng yên tâm đi!”, Tần Ninh cười nói: “Lát nữa đi tìm lão già kia tính sổ”.

Lão già?

Lão già nào?

Cốc Tân Nguyệt mơ hồ không thôi.

Giờ khắc này, Ứng Long Thăng từ từ hạ xuống.

Dùng ánh mắt đánh giá Tần Ninh, bình tĩnh nói: “Đã là người của Bắc Ninh Các, ngươi không biết nội quy của tổng các sao?”

“Ta không biết thật”.

Tần Ninh cười nói: “Làm phiền một vị đại nhân Thanh Vân Vệ của Thanh Ninh Các đích thân xuất thủ, đúng là thụ sủng nhược kinh”.

“Chỉ là không biết vị đại nhân này đang sợ ta sẽ giết Thủy Thuận Anh hay là sợ ta... đại náo Thanh Ninh Các đây?”

Lời này vừa nói ra, Ứng Long Thăng nhướng mày.

“Ứng đại nhân!”

Mấy người Hồng Hạ, Cam Chi Túc và Hứa Thành Công dồn dập đến.

Lúc này, số võ giả Thanh Ninh Các tụ tập ở nơi đây đã có hơn ngàn người.

Hồng Hạ chắp tay nói: “Người này ngông cuồng, đáng chết!”

“Bản vệ làm việc cũng cần ngươi chỉ dạy hay sao?”

Ứng Long Thăng lạnh nhạt nói.

Hồng Hạ hơi biến đổi sắc mặt, vội vàng khom người lui về sau.

Ứng Long Thăng nhìn Tần Ninh, nói tiếp: “Đã dám nháo sự thì chắc cũng phải có chút lai lịch. Nói đi, ngươi đến từ đâu?”

“Ta?”

Tần Ninh cười đáp: “Gốc gác của ta chính là ta”.

“Hôm nay ta phải giết Thủy Thuận Anh, người nào cản trở ta cũng vô dụng”.

“Ngươi thật sự cho rằng ta không giết chết được ngươi sao?”

Ứng Long Thăng lạnh nhạt nói.

“Ngươi đương nhiên là không giết chết được ta!”

Tần Ninh lần nữa nói: “Nếu có thể thì ban nãy ngươi đã giết ta rồi!”

Tần Ninh vừa dứt lời, một luồng sát khí tràn ngập trong cơ thể Ứng Long Thăng.

Tần Ninh cười híp mắt nói: “Thú vị thật đấy”.

“Chuyện ngày hôm nay ngày càng thú vị rồi”.
Chương 1047: Họa Thiên Nhân

Nghe Tần Ninh nói thế, sắc mặt Ứng Long Thăng thay đổi mấy lần.

Người này rốt cuộc muốn làm gì?

Chỉ là mọi chuyện đã đến nước này, khu vực bên ngoài các đã bị hủy đi một con phố.

Bất kể như thế nào, Tần Ninh cần phải trả một cái giá thật lớn.

"Cho dù ta giết ngươi thì cũng phải bắt giữ ngươi xử trí!"

Ứng Long Thăng nói xong, một tay chụp về phía Tần Ninh.

"Dừng tay!"

Đột nhiên, lại thêm một giọng nói vang lên.

"Ứng huynh, chớ xuất thủ!"

Một giọng nói vào thời khắc này vang lên.

Mọi người chỉ nghe được âm thanh, nhưng sau một khắc, một bóng người đã đứng ở trước mặt Ứng Long Thăng.

"Phục Thanh Phong?"

Nhìn người tới, sắc mặt Ứng Long Thăng có vẻ khó hiểu.

"Ứng huynh đừng vội".

Người tới cười nói:"Người này tên là Tần Ninh, Tử Hiên báo cho ta, bảo ta phải chiêu đãi thật tốt, nhưng ta còn chưa gặp được thì hắn đã làm loạn tới mức này rồi".

Người đến mặc áo xanh, tóc dài buộc lên, thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, nụ cười trong vắt, giọng nói dễ nghe.

Cảm giác như là đại thúc nhà hàng xóm vậy.

Phục Thanh Phong!

Một trong mười hai Thanh Vân Vệ.

Mọi người xung quanh ngạc nhiên.

Bởi vì một Tần Ninh mà có đến hai Thanh Vân Vệ xuất hiện.

Cái tên này có mặt mũi quá đi chứ?

"Người của Tử Hiên?"

Ứng Long Thăng nhìn, Tần Ninh đánh giá kỹ lưỡng.

"Đúng vậy, đúng vậy".

Phục Thanh Phong cười nói:"Chuyện này cứ để ta xử lý là được".

"Ngươi?", Ứng Long Thăng hơi nhíu mày.

Phục Thanh Phong gật đầu, nhìn Tần Ninh cười nói:"Tần công tử, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm mà thôi, Phong Tuyết lâu là sản nghiệp dưới danh nghĩa của ta, bị hủy thì cũng bỏ qua đi!"

"Chuyện hôm nay dừng ở đây được không?"

"Ngươi và Thủy công tử đều là khách quý của Thanh Ninh Các chúng ta, hai bên nhượng bộ chút được không?"

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh há hốc mồm miệng.

Không nghe lầm chứ?

Đường đường là một trong mười hai Thanh Vân Vệ của Thanh Ninh Các mà lại đi thương lượng với Tần Ninh là… nhượng bộ một chút?

Hôm nay rõ ràng là Tần Ninh đang làm loạn mà!

"Nhượng bộ một chút? Ngươi còn đang nằm mơ à?"

Tần Ninh lúc này chỉ cười, mở miệng lần nữa.

Lần này mọi người nhìn về phía Tần Ninh với ánh mắt kinh ngạc đến ngây người.

Cái tên này thật sự không sợ chết sao?

"Hừ, đồ hỗn hào".

Phục Thanh Phong còn chưa mở miệng, Ứng Long Thăng đã hừ nói:"Thanh Ninh Các không phải là nơi mà ngươi có thể gây chuyện, bản tọa hôm nay sẽ bắt ngươi lại. Ta thật ra muốn xem rốt cuộc ngươi còn tuyệt chiêu gì đấy!"

Nói xong, Ứng Long Thăng tung ra một chưởng, tiếng rồng ngâm mơ hồ không ngừng vang lên.

Ánh mắt Phục Thanh Phong lóe lên, vẫn chưa xuất thủ.

Ứng Long Thăng sải bước ra, toàn thân đằng đằng sát khí.

Cảnh giới Quy Nhất!

Gần với Vương Giả cùng Thiên Nhân, cái thế hào hùng, uy năng vô địch, không phải ai cũng có thể chống cự!

Trong lúc một chưởng này vung ra, tiếng rồng ngâm đập vào mặt Tần Ninh.

Thấy cảnh này, Tần Ninh hừ một tiếng, định xuất thủ.

Đột nhiên, bên ngoài thân thể hắn lóe lên từng luồng ánh sáng.

Lớp áo giáp vàng sẫm ngưng tụ như kim thiết, bao chặt lấy Tần Ninh.

Keng...

Tiếng va chạm vang lên.

Ứng Long Thăng giờ khắc này lui lại.

Tần Ninh đứng tại chỗ bất động.

Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì đều ngơ ngác.

Cảnh giới Quy Nhất mà lại không giết chết nổi Tần Ninh?

Đùa gì thế!

Phục Thanh Phong thấy vậy, ánh mắt lóe lên.

Tần Ninh… rất kỳ lạ.

Ứng Long Thăng lúc này lui lại, đứng vững trên không, sắc mặt càng thêm khó coi.

Ông ta chính là vô địch cảnh giới Quy Nhất, sao có thể không phá được lớp phòng ngự của Tần Ninh cơ chứ.

Chỉ là cảnh giới Sinh Tử mà thôi!

"Ta nói thêm một lần nữa, hôm nay Thủy Thuận Anh hẳn phải chết, không ai có thể ngăn cản ta!"

Tần Ninh ngữ khí bình tĩnh, sắc mặt lạnh nhạt.

Lúc này, Ứng Long Thăng cùng Phục Thanh Phong hai mặt nhìn nhau.

Tần Ninh cũng cười nhạt trong lòng.

Thú vị thật.

Hiện tại đã câu được con cá khá lớn rồi đấy.

Không biết tiếp theo đây có thể xuất hiện con lớn hơn hay không.

Hắn cùng đợi.

Lúc này, một lời rơi xuống.

Tần Ninh trực tiếp vung một chưởng về phía Thủy Thuận Anh.

Chưởng lực mang theo ánh sáng vàng nồng nặc, tràn đầy phong cách cổ xưa, giống như một ngọn núi đè về phía Thủy Thuận Anh.

"Không!"

Thủy Thuận Anh lúc này hét lớn.

"Dừng tay đi".

Đang lúc này, bên trong hư không lại vang lên một giọng nói.

Khi thanh âm kia vang lên, mọi người ở sân cảm giác cõi lòng mình trở nên vô cùng bình tĩnh.

Phảng phất như một thế giới tràn đầy chim hót hoa nở hiện ra trước mặt mình.

Mọi người lúc này đều mang vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng bình ổn.

"Nhiếp phó các chủ!"

Phục Thanh Phong cùng Ứng Long Thăng lúc này cung kính thi lễ.

Một người đàn ông mặc quần áo màu sắc đứng chắp tay, tóc dài phiêu đãng, tạo cảm giác như một vị Thánh Hiền.

Cứ đứng ở trên không như vậy, toàn thân giống như hòa làm một với trời đất xung quanh.

Mà ở bên người còn có vô số hình ảnh hiện ra.

Sơn cốc, ngọn núi, dòng sông, cây cối, tất cả vẽ ra một bức họa nhìn cực kỳ động lòng người.

Giống như là thật.

"Một trong bốn đại phó các chủ, Nhiếp Sĩ Trung, Nhiếp phó các chủ!", Cốc Tân Nguyệt lẩm bẩm: "Nghe nói bốn vị phó các chủ của Thanh Ninh Các tinh thông cầm kỳ thư họa, Nhiếp Sĩ Trung lại được gọi là Họa Thiên Nhân, một tay diệu bút sinh hoa, sức chiến đấu kinh người".

Họa Thiên Nhân!

Giờ này khắc này mọi người đều chìm đắm trong cảnh vẽ của Họa Thiên Nhân Nhiếp Sĩ Trung.

Chỉ có Tần Ninh là ngoại lệ.

Thấy thủ đoạn của Nhiếp Sĩ Trung, Tần Ninh mỉm cười.

Hóa ra là thế!

Lúc này, Nhiếp Sĩ Trung đứng ở trên không, nhìn bao quát phía dưới, sắc mặt lạnh nhạt.

"Làm loạn đến trình độ này là kết thúc được rồi, Tần công tử thấy sao?", Nhiếp Sĩ Trung thản nhiên nói, thanh âm cực kỳ mềm mỏng nhưng phảng phất như mang theo một ma lực dẫn dắt tư tưởng của Tần Ninh.

"Khó mà làm được!"

Tần Ninh lúc này cười nói.

"Ông cũng bớt lấy bức tranh trong ý cảnh của ông làm ảnh hưởng suy nghĩ của ta đi, vô dụng".

Tần Ninh bù thêm câu nữa:"Bớt dùng Tứ Thánh Đồ Lục trước mắt ta lại, nếu không ta sẽ khiến ông chết mà không hiểu rõ nguyên nhân vì sao!"

Lời này vừa nói ra, khí tức trong cơ thể Nhiếp Sĩ Trung trong nháy mắt xuất hiện dao động.

Đó là tâm tình biến động gây nên dao động.

Phục Thanh Phong cùng Ứng Long Thăng lúc này cảm giác nặng nề.

Đến Nhiếp phó các chủ đẳng cấp cỡ này, tâm tính như nước, không gì có thể ảnh hưởng.

Nhưng lúc này, một lời nói của Tần Ninh lại khiến ông ta tâm thần thất thủ.

Tứ Thánh Đồ Lục?

Là cái gì?

"Rốt cuộc ngươi là người phương nào?"

"Ta là người phương nào không có quan hệ gì với ông!"

Tần Ninh lần nữa nói:"Hôm nay, Thủy Thuận Anh phải bị giết, nếu ông dám xuất thủ, ta cũng giết cả ông luôn".

"Nếu ông không tin, ta có thể cho ông biết ta có nói khoác hay không".

Uy hiếp!

Trần trụi uy hiếp!

Tần Ninh đang uy hiếp một Thiên Nhân!

Cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp uy hiếp một vị vô địch cảnh giới Thiên Nhân.

Cái tên này thật sự điên rồi!

Nghe đến lời này, Nhiếp Sĩ Trung lại không hề động đậy.

"Xem ra là ông không tin!"

Tần Ninh sải bước, ra khí thế bốc lên.

"Dừng tay!"

Đang ở lúc này, lại một giọng nói vang lên.

Nghe được thanh âm đó, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Chuyện hôm nay đơn giản là trăm ngàn năm qua chưa từng xảy ra.

Lại là ai tới đây?
Chương 1048: Câu cá lớn mà thôi

Từng bóng dáng mặc áo giáp, cầm binh khí mà tới.

Hai người thoạt nhìn giống nhau đến mấy phần.

Một người trong đó chính là Dương Tử Hiên.

Mà người còn lại, nhóm Tần Ninh cũng không nhận ra nhưng người của Thanh Ninh Các dường như đều biết.

“Bắc các chủ!”

“Tây các chủ!”

Thấy hai người này đến, Họa Thiên Nhân ngưng thần.

Các chủ Bắc Ninh Các Dương Tử Hiên.

Các chủ Tây Ninh Các Dương Phong Vân!

Hai người này mặc dù không ở tổng các Thanh Ninh Các nhưng thân là hai các chủ trong bốn đại phân các, quyền thế cực lớn.

Quan trọng nhất là, tổng các chủ dốc hết tâm lực bồi dưỡng đối với hai người.

Không ít người đều âm thầm hiểu được.

Các chủ của bốn đại phân các có thể là con ruột của các chủ.

Chỉ là không ai bên ngoài biết họ của tổng các chủ Thanh Vân, mọi người nhất trí cho rằng ông ấy mang họ Thanh.

Cho nên thân phận của bốn người này đến cùng như thế nào, cũng rất ít người biết.

Chỉ là Họa Thiên Nhân là phó các chủ Thanh Ninh Các nên vẫn biết chuyện này.

Hai vị phân các chủ, hoặc có lẽ là hai vị thiếu các chủ đến ít nhiều khiến ông ta có chút ngoài ý muốn.

“Họa Thiên Nhân!”

Dương Tử Hiên nhìn Nhiếp Sĩ Trung, cười nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm, chuyện này là do ta nên mới đến bước này".

Nhiếp Sĩ Trung nhíu mày.

Dương Tử Hiên cũng rơi xuống bên người Tần Ninh, nói với âm thanh không ai nghe thấy: “Sư công đang làm gì vậy ạ? Người làm loạn như thế… khó giải quyết quá".

“Lúc đầu ta cũng không dự định làm gì, mà chỉ muốn câu một con cá lớn cho xong mà thôi".

Tần Ninh cười nói: “Ngươi đừng quản, chuyện này để ta xử lý".

“Xé ra càng lớn càng tốt, ta cũng muốn nhìn nội tình cùng thực lực của Thanh Ninh Các bây giờ ".

Nghe đến lời này, Dương Tử Hiên tức thì ngơ ngác.

Náo loạn thì náo loạn.

Nhưng là bây giờ đã khiến một trong bốn đại phó các chủ là Họa Thiên Nhân Nhiếp Sĩ Trung xuất hiện.

Nếu như tiếp tục, Dương Tử Hiên sợ sẽ xảy ra án mạng.

Ông ta không lo lắng cho sự an nguy của Tần Ninh.

Nhưng nhỡ đâu mấy người ở đây không hiểu tình thế, chọc giận Tần Ninh.

Đừng nói là ông ta, dù là tổng các chủ xuất hiện cũng không che chở được những người này.

Không đúng.

Nếu thật sự tổng các chủ bị ép phải xuất hiện, bọn người kia phỏng chừng sẽ càng thảm hại hơn.

Cha của ông ta tôn sùng vị sư công này gần như là thần.

Ông ta đã từng không chỉ một lần nghe thấy sự oán giận của mẹ với sư công, nhưng lần nào cũng đều bị cha nghiêm nghị khiển trách.

Có thể ở trong lòng cha, vợ con thì đều không quan trọng bằng chính sư tôn của mình.

“Làm sao bây giờ? Làm thế nào mới tốt đây?”

Dương Tử Hiên đau đầu.

Thực lực của ông ta bây giờ không ở đỉnh phong mà chỉ là cảnh giới Vạn Nguyên.

Không có tác dụng quá lớn.

Hơn nữa coi như là hồi phục đỉnh phong, đến Thiên Nhân thì ông ta cũng... không dám cản trở Tần Ninh!

Mà Dương Phong Vân một bên thấy đại ca nhà mình xoắn quẩy cũng chẳng hiểu gì.

Đại ca vội vã trở về chính là vì tên Tần Ninh gây chuyện này?

Có đáng không?

Mấy vị phó các chủ đều ở đây, Tần Ninh thì làm gì được chứ!

Vì Tần Ninh mà vội vàng trở lại, mặc kệ luôn Thiên Nhân đạo tràng?

Nhưng ông ta cũng không ngốc.

Bây giờ sự tình thoạt nhìn không đơn giản như vậy.

Dương Phong Vân đứng ở một bên hóng hớt.

Lúc này, nhóm Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương đứng ở một bên cũng không chen vào.

Thực tế thì cho đến bây giờ, bọn họ cũng không có tư cách xen mồm.

Lý Nhàn Ngư không khỏi nhìn Dương Tử Hiên cùng Dương Phong Vân.

“Dương Tử Hiên thì huynh biết, thế huynh không biết Dương Phong Vân sao?”

“Ta biết thế đếch nào được?”, Thạch Cảm Đương tức giận nói: “Khi đó còn chưa có thằng nhãi này đâu, Dương Thanh Vân mới chỉ có hai đứa là Dương Tử Hiên cùng Dương Tử Nghiệp. Ta còn chưa từng gặp tên nhãi Tử Nghiệp nữa...".

“Dương Phong Thiên cùng Dương Phong Vân đoán chừng là về sau mới sinh ra".

Thạch Cảm Đương lẩm bẩm.

Giờ này khắc này, bầu không khí có vẻ hơi đọng lại.

Trong lúc nhất thời, Họa Thiên Nhân cũng không biết nên làm sao.

Mà giờ khắc này, Thủy Thuận Anh hoàn toàn sửng sốt.

Ta là ai?

Đây là đâu?

Ta chỉ thấy Tần Ninh ương ngạnh nên dạy dỗ hắn ta một chút, sao lại dẫn cả đường chủ Chấp Pháp đường của Thanh Ninh Các ra rồi?

Còn cả mười hai Thanh Vân Vệ.

Còn cả một phó các chủ...

Đây là chuyện gì?

Thủy Thuận Anh trong lòng hoảng sợ tột đỉnh.

Nếu như hiện tại bị người phát hiện thân phận của mình...

Tần Ninh nhìn Họa Thiên Nhân, cười nói: “Bốn đại phó các chủ, mười hai Thanh Vân Vệ mà chỉ xuất hiện ba người, các người cũng quá coi thường Tần Ninh ta".

“Lẽ nào hôm nay các người phải ép ta đập phá Thanh Ninh Các thì bọn chúng mới chịu xuất hiện à?”

Lời này vừa nói ra, Họa Thiên Nhân hơi nhíu mày.

Tần Ninh đến cùng muốn làm gì?

Gặp chuyện loạn lạc như vậy mà Tần Ninh thật có thể bình thản sao?

“Nói với giọng điệu lớn như thế, bản tọa cũng muốn nhìn Tần công tử rốt cuộc muốn làm gì?”

“Đã lâu rồi chưa gặp phải người nào thú vị như thế".

Trong lúc nhất thời hư không vang lên từng thanh âm.

Lần lượt từng bóng người đến.

“Chiêm Thanh Vũ đại nhân!”

“Bình Thanh Thiên đại nhân!”

Trong lúc nhất thời có mấy người đến.

Mười hai Thanh Vân Vệ lần lượt xuất hiện.

Không chỉ là mười hai Thanh Vân Vệ.

Bốn đại phó các chủ.

Cầm Thiên Nhân Đinh Văn Bác.

Kỳ Thiên Nhân Hà Cửu Minh.

Thư Thiên Nhân Uông Chính Thiên.

Cầm Kỳ Thư Họa - bốn đại Thiên Nhân, bốn vị phó các chủ của Thanh Ninh Các lúc này cũng lục tục xuất hiện.

Giờ khắc này, mọi người chỉ cảm thấy không chân thực.

Bốn vị phó các chủ, mười hai Thanh Vân Vệ là người cầm quyền, kẻ đứng đầu Thanh Ninh Các.

Không chỉ là ở Thanh Ninh Các.

Ở toàn bộ đại lục Vạn Thiên, những người này đều là uy danh hiển hách.

Giờ khắc này, mười mấy bóng người xuất hiện, thậm chí đến cả các đường chủ trong Thanh Ninh Các cũng có mặt.

Chỉ có điều, đến mức độ này thì đường chủ... cũng không có quyền gì nói chuyện.

“Thanh Ninh Các cũng có nhiều thành viên cấp cao như vậy sao?”

Tần Ninh lại nhìn Dương Tử Hiên, từ từ nói.

“Vâng!”

Nghe vậy, Tần Ninh gật đầu.

“Sư công đã phát hiện chuyện gì rồi ạ?”, Dương Tử Hiên cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp.

“Cha ngươi đầu óc có vấn đề, ta nói nó suốt mà còn không phục".

Tần Ninh hừ nói: “Bị người trà trộn vào mà còn không biết à?”

Lời này vừa nói ra, Dương Tử Hiên biến đổi sắc mặt.

Bị người trà trộn vào?

Dương Tử Hiên đương nhiên hiểu ý Tần Ninh là nói “người” nào.

Nhưng làm sao có thể?

Hơn nữa mặc dù có người trà trộn đi nữa, lẽ nào phụ thân sẽ không biết sao?

“Cha ngươi chính là toàn cơ bắp, đầu óc thì..."

Tần Ninh không khỏi thở dài.

Dù sao cũng là đồ đệ của hắn, hắn cũng hiểu rõ.

Đầu óc quá ngây ngô.

Bằng không Thanh Vân không đến mức một mạch ở lì tại Trung Lan, đến cả Bắc Minh cũng không trở về.

Mà thực tế, hắn cũng có trách nhiệm trong chuyện này.

Nếu không phải hắn bảo Thanh Vân ở Thương Lan đợi mình Vương Giả trở về, có lẽ Thanh Vân những năm gần đây... sẽ trải qua rất nhẹ nhàng...

Lắc đầu xóa đi những suy nghĩ đó, Ninh lần nữa nói: “Hôm nay chuẩn bị cho Thanh Ninh Các đổ máu đi!”

Dương Tử Hiên nghe đến lời này thì cẩn thận nhìn bốn phía.

Ông ta hiện tại chỉ là cảnh giới Vạn Nguyên, nếu thật sự phát sinh chuyện không thể dự tính, một mình ông ta không thể che chở được Tần Ninh.

Những kẻ này cũng không biết thân phận của sư công.

Nếu thật sự chém giết đỏ mắt, ai còn quan tâm những thứ này?

Tuy nói Tần Ninh hành sự lỗ mãng có thể sẽ dẫn ra phong ba lớn hơn, nhưng bây giờ không phải lúc tính toán điều này.

Sư công chính là sư công, nói cái gì chính là cái đó.

Tuyệt đối không thể làm trái!
Chương 1049: Phu nhân Tiên Nhân

Dương Tử Hiên bình tĩnh truyền âm cho Dương Phong Vân.

“Lập tức thông báo cho Tử Nghiệp".

“Hả?”, Dương Phong Vân sửng sốt: “Đại ca, để làm gì vậy?”

“Bảo vệ Tần Ninh không gặp nguy hiểm".

Dương Phong Vân nghe vậy thì ngẩn ra.

Không thể nào?

Định đánh nhau hả?

Thật sự đánh tới.

Nhất định là Tần Ninh đối mặt với mười hai Thanh Vân Vệ, bốn đại phó các chủ.

Bọn họ bảo vệ Tần Ninh?

Đó không phải là đối địch với Thanh Ninh Các sao?

Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Dương Phong Vân lúc này cũng không tiện hỏi nhiều.

Đại ca là trưởng tử, không có lí gì lại đi phá hủy Thanh Ninh Các của cha.

Làm như thế nhất định là lý do riêng.

Chỉ là... Rốt cuộc là lý do gì?

Dương Phong Vân thật sự khó hiểu.

Chỉ là lúc này bầu không khí có vẻ hơi đọng lại.

Tần Ninh nhìn bốn vị phó các chủ và mười hai Thanh Vân Vệ.

Mà cùng lúc này, Thủy Thuận Anh bị bắt lấy, không thể động đậy.

Rốt cuộc chuyện sẽ đi về đâu, dường như là dựa vào thái độ của Tần Ninh.

“Không tệ, không tệ, đều tới cả".

Thấy mọi người tụ tập, Tần Ninh gật đầu nói: “Đã như vậy thì bắt đầu trò chơi thôi".

“Người đầu tiên chết là ngươi!”

Tần Ninh nhìn Thủy Thuận Anh.

Ta?

Thủy Thuận Anh sửng sốt.

Vì sao chứ!

Lẽ nào chỉ vì hắn ta cản trở Tần Ninh phá hỏng Phong Tuyết lâu?

Hoặc có lẽ là... thân phận bại lộ?

Không thể!

Thân phận của hắn ta đến người củaThanh Ninh Các còn không biết, Tần Ninh tuyệt đối không thể nào biết được.

Mà giờ khắc này Tần Ninh cũng lười nói.

“Không thể!”

Ứng Long Thăng lúc này khẽ quát một tiếng, muốn xuất thủ.

Tần Ninh căn bản không thèm quan tâm đến lý lẽ.

Một chỉ điểm ra, tấn công Thủy Thuận Anh.

“Đủ rồi!”

Một tiếng quát kiều diễm vào thời khắc này vang lên.

Phanh...

Một chỉ của Tần Ninh vào thời khắc này bị phá tan.

Thủy Thuận Anh thân ảnh rơi xuống đất, thở dốc hồng hộc.

Hư không run rẩy.

Một khí tức mạnh mẽ hiện ra.

Một bóng người cất bước đi tới.

Người này thoạt nhìn chẳng qua mới hai chục tuổi, dáng dấp trẻ trung xinh đẹp.

Một gương mặt trái xoan tinh xảo, tư thái hoàn mỹ, thướt tha yêu kiều, tay trái khoác lên tay phải, đặt ở bên hông, cất bước

mà ra.

Võ giả tứ phương nhìn thấy người này thì đều tỏ vẻ lễ độ cung kính, bốn đại phó các chủ và mười hai Thanh Vân Vệ cũng lần lượt cúi đầu.

“Phu nhân các chủ!”

“Phu nhân các chủ!”

Lần lượt từng người cung kính hành lễ.

Mọi người lúc này đều nhìn người kia với ánh mắt kính nể.

Phu nhân các chủ!

Cao thủ thứ hai của Thanh Ninh Các.

Sự tồn tại đỉnh nhọn gần với các chủ.

Phu nhân Tiên Nhân.

Thấy người đó, Tần Ninh híp mắt.

“Đã nhiều năm như vậy, cô nhóc vẫn là cô nhóc ".

Tần Ninh lẩm bẩm.

Dương Tử Hiên mang sắc mặt cổ quái.

Lời này cũng chỉ có Tần Ninh là nói được.

Phu nhân Tiên Nhân bước liên tục, không bao lâu đã đi tới chỗ mọi người.

Họa Thiên Nhân lúc này cung kính nói: “Phu nhân, Tần Ninh này..."

“Ta biết, không cần ngươi nhiều lời!”

Phu nhân Tiên Nhân lúc này mở miệng.

Nghe đến lời này Họa Thiên Nhân gật đầu, lui về sau mấy bước.

Phu nhân Tiên Nhân nhìn Tần Ninh, ánh mắt liếc sang Dương Tử Hiên cùng Dương Phong Vân.

“Quay lại đây!”

Phu nhân Tiên Nhân quát lên: “Các ngươi là Bắc các chủ Tây các chủ chứ không phải con chó của Tần Ninh!”

Nghe đến lời này, Dương Tử Hiên cùng Dương Phong Vân mang vẻ mặt lúng túng.

Tính tình này của mẹ...

Tần Ninh cũng có vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cô nhóc này vẫn mang tính tình nóng nảy như trước.

Phu nhân Tiên Nhân nói xong, vung tay lên.

Một dao động vô hình bao phủ bà ta cùng mấy người Tần Ninh.

“Nhiều năm không gặp mà vẫn như thế, sinh con rồi vẫn đẹp nhỉ ".

Tần Ninh cười nói: “May là năm đó..."

“Ngươi còn dám nói, có tin ta không khách khí hay không", phu nhân Tiên Nhân hừ nói: “Không chết, quay lại?”

“Thật không biết ngươi tốt chỗ nào mà khiến cho phu quân ta phải lo lắng như thế, hay người làm sư phụ như ngươi giúp chàng ấy sinh con luôn đi!”

“Khà khà, chào chị dâu!”

Thạch Cảm Đương lúc này đi tới, chắp tay một cười nói: “Ta là Tiểu Thạch Đầu đây!”

“Sư huynh Thanh Vân của ta hiện tại như thế nào rồi? Vẫn khỏe chứ?”

“Sư phụ đến, thế nào cũng phải đi ra gặp mặt chứ?”

Thạch Cảm Đương đắc ý nói chuyện.

Tiên Nhân, cô phải biết Thạch Cảm Đương ta hiện tại không cần gọi cô là sư mẫu nữa mà là chị dâu.

Thanh Vân là sư huynh chứ không phải sư phụ ta.

Ta và hắn ta ngang hàng.

“Nhiều năm qua đi, tính khí của ngươi vẫn là như vậy!”, phu nhân Tiên Nhân lắc đầu nói.

“Khà khà, chị dâu khách khí!”

“Tục ngữ có câu, không gì ngon bằng há cảo, không gì vui bằng chị..."

Phanh...

Thạch Cảm Đương còn chưa dứt lời.

Đột nhiên một khí thế kéo hắn ta lên rồi ném phịch xuống đất.

“Đồ đệ của ngươi không có ai là bình thường!”

Phu nhân Tiên Nhân hừ một tiếng.

Thạch Cảm Đương thân ngã ầm ầm, bẹp dí như cái đinh bị đóng chặt, chỉ lộ ra một đôi chân.

Tần Ninh cũng không để ý.

“Người này là... hậu duệ Phong Vương?”

Phu nhân Tiên Nhân nhìn Lý Nhàn Ngư, khẽ cười: “Năm xưa cũng chỉ có mình Phong Vương là xuất sắc, đáng tiếc lại chết, ta thấy ngươi cũng phải báo thù cho hắn chứ?”

“Tên hậu duệ này cũng không tốt lắm!”

Nghe đến lời này, ánh mắt Tần Ninh khẽ nhúc nhích.

“Làm sao? Ngươi còn không biết? Vì sao Phong Vương lại chết sao?” phu nhân Tiên Nhân cười nói: “Ngươi không phải không gì không biết sao? Khởi tử hoàn sinh là chuyện ngươi cũng có thể làm được mà lại không biết Phong Vương chết như thế nào?”

Tần Ninh ngữ khí lạnh lùng, từ từ nói: “Chín vạn năm qua, ta cũng không ở đại lục Vạn Thiên”.

“Vậy ngươi đi hỏi đồ nhi ngoan của ngươi đi!”

Phu nhân Tiên Nhân từ từ nói: “Còn cô bé này... hả?”

Phu nhân Tiên Nhân nhìn Cốc Tân Nguyệt với ánh mắt sửng sốt.

Tần Ninh từ từ nói: “Đừng có tra xét vớ vẩn".

“Thảo nào đều nói U Vương không gần nữ sắc, thảo nào lúc này lại có một tiếu giai nhân bên cạnh, quả nhiên là không đơn giản".

“Một cô gái kỳ quái, hậu duệ Phong Vương vãng sinh đồng, một giang linh hóa thành người... Ngoại trừ Thạch Cảm Đương ra thì bên cạnh ngươi toàn là kẻ bất phàm".

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không phải người bất phàm cũng không thể ở bên cạnh ngươi!”

Tần Ninh lúc này khẽ nhếch miệng.

“Tiểu Tiên Nhân, năm đó ta bắt cô đi, cô oán ta cũng là dễ hiểu, nhưng cũng đừng nhạo báng nữa được không?”

“Mẹ..."

Dương Tử Hiên lúc này vội vàng nói: “Sư công lần này trở về thì vết thương của cha chắc chắn sẽ không sao, chúng ta lo chuyện chính trước đi”.

“Ngươi câm miệng".

Tiên Nhân mắng: “Ngươi cùng cha ngươi giống hệt nhau, Tần Ninh rót mê hồn thuốc cho hai cha con à?”

“Ngươi là con trai của ta chứ không phải của hắn!”

Tiên Nhân mang sắc mặt sắc lạnh lẽo.

Dương Tử Hiên muốn mở miệng nhưng lại không biết nói cái gì.

Dương Phong Vân ở bên cạnh thì ngơ ngác.

Rốt cuộc là như nào đây!

Hình như mẹ có quen Tần Ninh? Dường như là người quen?

Bắt?

Ai có thể bắt mẹ đi?

Dương Phong Vân thật sự không hiểu gì.

Tần Ninh lúc này cũng không quan tâm những chuyện đó, nói: “Giải quyết chuyện này trước đã rồi nói".

“Giải quyết? Giải quyết như thế nào?”

Tiên Nhân lúc này lại đột nhiên hỏi ngược lại.
Chương 1050: Bởi vì ta trở về!

“Thủy Thuận Anh là người của Thiên Đế Các, hơn nữa cha hắn ta là phó các chủ Thiên Đế các - Thủy Lam Phong, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao?”

Tiên Nhân lúc này hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Một trong mười hai Thanh Vân Vệ - Bình Thanh Thiên cũng là người của Thiên Đế Các, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao?”

Lời này nói ra, Dương Tử Hiên cùng Dương Phong Vân biến đổi sắc mặt.

Thủy Thuận Anh là người của Thiên Đế Các?

Không phải tới từ Thủy Yên các có nhiều hợp tác với Thanh Ninh Các sao? Thế nào lại là người của Thiên Đế Các?

Quan trọng nhất là...

Bình Thanh Thiên!

Một trong mười hai Thanh Vân Vệ.

Cảnh giới Quy Nhất cái thế hào hùng, có thể nói là đứng hạng rất cao ở Thanh Ninh Các, lại là người của Thiên Đế Các?

Điều này sao có thể?

Huynh đệ hai người hoàn toàn bị chấn đống.

Phu nhân Tiên Nhân nhìn chằm chằm Tần Ninh, tiếp tục nói: “Bình Thanh Thiên là gian tế có thân phận cao nhất mà Thiên Đế các sắp xếp vào Thanh Ninh Các, sẽ không hoài nghi ông ta!”

“Năm đó, Bình Thanh Thiên vì Thanh Ninh Các mà người nhà bị ép hại chết không có chỗ chôn”.

“Ai có thể nghĩ tới ông ta sẽ là người của Thiên Đế Các?”

“Thế nhưng ngoại trừ ông ta ra, rất nhiều đường chủ và người có quyền cao chức trọng ở Thanh Ninh Các và bốn đại phân các đều là người của Thiên Đế Các”.

“Ngươi thật sự cho rằng chúng ta đều mù, không biết gì hết sao?”

“Hôm nay bốn đại phó các chủ xuất hiện ngăn cản, chính là vì sợ ngươi đánh rắn động cỏ”.

“Nhưng ngươi thì sao?”

Phu nhân Tiên Nhân nhìn Tần Ninh, hừ nói: “Ngươi bây giờ đã là thành công làm cho chúng đem lòng sinh nghi rồi”.

“Ngươi biết hành vi lỗ mãng của ngươi sẽ khiến người của Thiên Đế Các hoàn toàn cảnh giác chúng ta hay không”.

Lời này nói ra, Dương Tử Hiên, Dương Phong Vân cùng với Cốc Tân Nguyệt, Giang Bạch cùng Lý Nhàn Ngư đều im lặng.

Tần Ninh đứng tại chỗ, vẫn chưa mở miệng phản bác.

Phu nhân Tiên Nhân tựa hồ cảm giác ngữ khí của mình vô cùng kịch liệt, lúc này bèn dừng lại.

“Nói như vậy, các cô đã sớm biết gian tế của Thiên Đế Các trà trộn vào trong Thanh Ninh Các?”, Tần Ninh từ từ nói.

“Ừ!”

“Đã như thế? Vì sao không giết?”

“Giữ lại... Để bọn chúng tiếp tục ăn mòn người của các cô sao?”

Lời này nói ra, Phu nhân Tiên Nhân nhướng mày.

“Ngươi...”

“Chớ nói ra kế hoạch gì với ta”.

Tần Ninh ngắt lời: “Đối phó những kẻ này thì không cần kế hoạch gì hết”.

“Kế hoạch duy nhất chính là thấy kẻ nào giết kẻ đó”.

“Ta Tần Ninh không sợ người của Thiên Đế Các, đồ đệ của ta cũng không phải sợ!”

“Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu gì đều là vô nghĩa”.

“Việc phải làm là chính là bằng vào một đôi tay của ta, phát hiện một người của Thiên Đế Các liền giết một người của Thiên Đế Các”.

“Còn kế hoạch thì là của các cô, không phải của ta”.

Phu nhân Tiên Nhân nhíu mày một cái.

Cô ta đương nhiên hiểu ý của Tần Ninh.

Chỉ là Thiên Đế các thâm căn cố đế, giấu ở chỗ tối, không biết có bao nhiêu người.

Cho dù có huy động toàn bộ sức mạnh của Thanh Ninh Các cũng chưa chắc có thể giết chết Thiên Đế các.

Thanh Ninh Các có một vị Vương Giả.

Thiên Đế các cũng có.

Đến cả Ma tộc dưới lòng đất cũng tồn tại, Thanh Ninh Các nằm ở bên bị động.

Tần Ninh cười, nhìn Tiên Nhân từ từ nói: “Trước đây không được nhưng bây giờ có thể”.

“Bởi vì ta trở về!”

Một lời rơi xuống, Tần Ninh sải bước ra.

Che chắn bốn phía bị phá vỡ.

Giờ này khắc này, bốn phía Thanh Ninh Các tụ tập vô số người.

Cầm Kỳ Thư Họa – bốn đại Thiên Nhân phó các chủ.

Mười hai Thanh Vân Vệ.

Cùng với đường chủ mỗi bên.

Cảnh giới Thiên Nhân mạnh mẽ, Quy Nhất cái thế hào hùng, Vạn Nguyên bá chủ một phương.

Lúc này tụ tập dưới một mái nhà.

Mọi người nhìn về phía Tần Ninh.

Sải bước ra, Tần Ninh dần dần bay lên không.

Dưới chân xuất hiện một cây cầu thang vàng kim, cầu thang cũng không phải là ngưng tụ mà ra mà là màu vàng óng ánh thật sự, từng tầng nối tiếp nhau.

Từng bậc thang kéo dài như thang trời, mang theo một sự trang nghiêm.

Tần Ninh đạp cầu thang đứng vững trên không.

“Chuyện hôm nay không náo loạn cho lớn thì các ngươi cũng sẽ không ra”.

“Nếu như các ngươi không ra thì ta làm sao... giết các ngươi được?”

Tần Ninh nhìn về phía mọi người, ánh mắt phát lạnh.

Hắn biết Tiên Nhân có kế hoạch.

Không phải là phát hiện đám gian tế, giữ bọn chúng lại, giám thị nhất cử nhất động của bọn chúng.

Hữu dụng không?

Hữu dụng!

Nhưng chẳng bằng trực tiếp giết để dọa sợ.

Người của Thiên Đế Các quá giảo hoạt.

Lúc nào cũng ở chỗ tối.

Tần Ninh chính là muốn giết cho chúng sợ, giết cho chúng không còn dám phái người tiến vào chiếm giữ Thanh Ninh Các nữa.

Có Tần Ninh hắn ở đây, khỏi cần âm mưu quỷ kế gì.

Chỉ là dương mưu.

Dương mưu chân chính, giết cho những tên kia không dám lỗ mãng.

“Thủy Thuận Anh là người của Thiên Đế Các, đáng chết”.

Nói xong, Tần Ninh chỉ điểm ra.

Phanh...

Thân thể Thủy Thuận Anh vào thời khắc này trong nháy mắt nổ tung, hóa thành sương máu.

Giờ khắc này, mọi người kinh ngạc.

Ma tộc!

Thủy Thuận Anh sao có thể là người của Ma tộc?

Thấy Thủy Thuận Anh bỏ mình, Cốt Thường hoảng sợ, vội vàng quát lên: “Thanh Ninh Các, Thủy Yên các chúng ta luôn hợp tác với Thanh Ninh Các các ngươi mà các ngươi lại đối phó bạn bè của mình như thế à?”

“Như này thì về sau, ai còn dám đi tới Thanh Ninh Các nữa?”

Cốt Thường lên tiếng chất vấn, sắc mặt khó coi.

Tần Ninh thật sự giết Thủy Thuận Anh.

Xảy ra chuyện lớn rồi!

“Tiếp theo chính là ngươi!”

Tần Ninh không nói hai lời, một tay vung ra, một con đao gió cuồn cuộn tấn công.

Đao gió cuốn lấy Cốt Thường, như lưỡi dao cắt xuống từng khúc máu thịt của Cốt Thường.

Người của Ma tộc, đáng chết.

Lúc này, bốn phía náo động.

Bốn vị phó các chủ, mười hai Thanh Vân Vệ đều có ánh mắt kinh ngạc bất định.

Phu nhân các chủ ở đây vẫn chưa ngăn cản, bọn họ nên như thế nào?

Lúc này, tất cả im lặng.

Tần Ninh xoay chuyển ánh mắt, nhìn bốn người trong đó.

“Bốn vị này là đường chủ phải không?”

Bị Tần Ninh lần lượt nhìn, bốn người tâm thần cả kinh.

“Phu nhân!”

Đột nhiên một người trong đó chắp tay nói: “Người này nói xấu chúng ta, cũng xin phu nhân chém giết người này”.

“Nói xấu các ngươi sao?”

Tần Ninh cười lạnh nói: “Cùng Ma tộc tiếp xúc bình thường chắc là sẽ giữ lại khí tức Ma tộc trên người, nhưng mỗi người các ngươi đều chứa khí tức Ma tộc, chắc là tu hành một ít công pháp của Ma tộc chứ?”

“Bốn vị thoải mái thừa nhận là được”.

“Bởi vì cho dù các ngươi không thừa nhận thì ta cũng sẽ giết các ngươi”.

Lời này nói ra, bốn người biến đổi sắc mặt.

Phu nhân Tiên Nhân lúc này mày nhăn lại.

Thanh Ninh Các có ba mươi sáu vị đường chủ.

Tần Ninh nói ra bốn vị đường chủ, trong đó có hai người bà ta biết là người của Thiên Đế Các, hơn nữa có điều tra rõ ràng.

Nhưng hai người kia cũng như vậy?

Phu nhân Tiên Nhân có chút bất an trong lòng.

Những gì bọn họ biết cũng không phải là hoàn toàn.

Còn không nhiều bằng Tần Ninh.

Điều này làm cho bà ta cảm giác rất bất an.

“Bốn vị phó các chủ thật sự muốn mặc cho người này làm xằng làm bậy ở Thanh Ninh Các sao?”

Một vị đường chủ nhịn không được, giọng nói lạnh lùng.

Đường đường là Thanh Ninh Các, há có thể để cho Tần Ninh tùy ý làm bậy.

“Ta nói các ngươi là gian tế của Thiên Đế các thì các ngươi chính là gian tế!”

Tần Ninh lúc này ngón tay chỉ ra.

“Đủ rồi!”

Phu nhân Tiên Nhân khẽ quát.

“Tần Ninh, đây là Thanh Ninh Các, ngươi đừng làm loạn”.

“Cô câm miệng!”

Tần Ninh nói với ngữ khí lạnh lùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK