Người mở miệng chính là Thạch Cảm Đương.
Thạch Cảm Đương không nhịn nổi.
Tần Ninh vốn không muốn phiền phức, bây giờ thất đại thế lực không phải nói máu tươi vạn người gì đó, người không giao ra máu tươi rõ ràng là không cho vào.
Nhưng ở đây võ giả đến nhiều như vậy, vạn giọt máu tươi luôn có thể góp đủ, người khác lại không cho vào?
Thất đại thế lực đã quá coi trọng bản thân rồi.
Bá đạo sức mạnh cái gì?
Lúc này nếu Tần Ninh nói có cách, vậy thì là có cách.
Thạch Ngọc Kiệt nhất thời chẹp chẹp không ngừng, phiền chết đi được.
Bị Thạch Cảm Đương oán hận một câu ngay trước mặt, Thạch Ngọc Kiệt sắc mặt trầm xuống.
“Thiếu niên lang, tuổi không lớn lắm, hỏa khí cũng không nhỏ”.
Thạch Ngọc Kiệt lạnh lùng nói.
“Lão tử cũng đủ tuổi làm tổ gia gia của ngươi đấy!”
Thạch Cảm Đương đương nhiên không nhượng bộ.
Tính khí hắn ta từ trước đến giờ vẫn như vậy.
Giữa trời đất này, ngoại trừ Tần Ninh ra thì không ai có thể khiến hắn ta chịu phục.
Liều lĩnh là bản tính của hắn ta.
Nếu là lúc khác, Thạch Cảm Đương có thể sẽ nhịn.
Nhưng bây giờ Tần Ninh ở bên cạnh, hắn ta sợ cái gì?
Tần Ninh chính là hậu thuẫn lớn nhất của hắn ta.
Lại nói, Thạch Ngọc Kiệt chẹp chẹp không xong, quả thật là phiền phức.
“Ngươi tự tìm cái chết!”
Lúc này Thạch Ngọc Kiệt giận không kiềm chế được.
Hắn ta là ai? Thiên chi kiêu tử, cao thủ cảnh giới Địa Vị sơ kỳ trẻ tuổi nhất Thạch gia.
Há có thể cho hạng người vô danh như Thạch Cảm Đương, bài xích hắn ta ngay trước mặt?
“Tới đây!”
Lúc này Thạch Cảm Đương ngoắc tay nói: “Đánh đơn hay là cùng lên, ngươi nói đi!”
“Đối phó với ngươi cần gì dùng đến người khác, một mình ta là đủ rồi!”, Thạch Ngọc Kiệt quát lên.
“Được, thấy ngươi cùng họ với ta, lão tử tha cho ngươi khỏi chết”.
Lúc này Thạch Cảm Đương bay lên, một khí thế cuồn cuộn phóng ra mạnh mẽ, cột Thiên Vị ở sau lưng phóng lên cao.
Cảnh giới Thiên Vị!
Lần này tất cả mọi người đều ngẩn người.
Một thiếu niên thoạt nhìn khoảng mười lăm mười sáu tuổi lại là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ.
Đây là bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ ư?
Lúc này thân ảnh Thạch Ngọc Kiệt vừa muốn lao ra liền dừng lại, sắc mặt cổ quái.
“Thế nào? Sợ?”
Thạch Cảm Đương hừ lạnh nói: “Không bản lĩnh thì đừng chẹp chẹp phí lời nhiều như vậy”.
“Tiểu Thạch Đầu!”, Tần Ninh lúc này hô một câu.
“Dạ, sư tôn”.
Nghe thấy Tần Ninh mở miệng, Thạch Cảm Đương lui về, dáng vẻ dương dương tự đắc.
Lúc này Tần Ninh đứng ở góc Tây Bắc thiên cung Bắc Thương, thân ảnh dừng lại.
Bây giờ sau lưng hắn đã có mười mấy vị cao thủ cảnh giới Thiên Vị, còn có mấy trăm người đi theo.
Những người này muốn xem xem, rốt cuộc Tần Ninh có cách gì.
Suy cho cùng thất đại thế lực rõ ràng không muốn để cho bọn họ cùng tiến vào Thiên Cung.
Trước mặt mọi người Tần Ninh có thể nói dẫn bọn họ vào bên trong, tóm lại không phải nói hươu nói vượn chứ?
“Chư vị!”
Lúc này, một giọng nói vang lên lần nữa.
Thạch Ngọc Kiệt mở miệng nói: “Nếu chư vị muốn theo bọn ta tiến vào thiên cung, Thạch gia ta đồng ý dẫn người, chỉ cần một cây huyền khí làm phí dẫn đường là được!”
Vừa rồi Thạch Ngọc Kiệt bị Thạch Cảm Đương bêu rếu, lúc này đương nhiên muốn tìm lại danh dự.
Nghe thấy Thạch Ngọc Kiệt lại nói chuyện, Thạch Cảm Đương nổi giận.
Thằng nhãi này hoàn toàn không biết tiến lùi!
“Công tử Hải Hạo, ngươi nghĩ thế nào?”, Thạch Ngọc Kiệt nhìn về phía Hải Hạo phía bên kia nói.
“Năm bên khác nếu như không có ý kiến, đương nhiên ta cũng đồng ý”. Hải Hạo cười nhạt nói.
Nhất thời đám người năm bên còn lại cũng bắt đầu bàn bạc.
Cuối cùng bảy bên đi đến nhất trí.
Thạch Ngọc Kiệt cười nói: “Ai còn muốn đi vào theo, bây giờ có thể bỏ ra hành động”.
“Nếu không chờ lát nữa, thiên cung mở ra, chư vị coi như phải về tay không”.
Trong chốc lát, sắc mặt mọi người đấu tranh.
Một cây huyền khí làm chi phí.
Đây chính là giá trên trời!
Huyền khí đối với cảnh giới Tam Vị mà nói, giá trị vô cùng trân quý.
“Đi cùng với một tên tiểu tử không biết lai lịch, ngộ nhỡ nếu như dẫn các ngươi đến chỗ chết, vậy thì hao tổn cực lớn”.
“Ngược lại đưa cho bọn ta huyền khí, dẫn các ngươi vào bên trong, đây là cơ hội lần thứ hai bảy bên cho các ngươi!”
Thạch Ngọc Kiệt cười nói.
Chỉ là phía dưới, lúc đầu các phe không giao máu tươi sắc mặt lúc này đều đấu tranh.
“Các ngươi chẳng lẽ thật sự cho rằng, tên tiểu tử mồm còn hôi sữa kia có thể mở ra thiên cung sao?”
Thạch Ngọc Kiệt cười ha ha nói.
“Ngươi có thể im miệng được chưa?”
Lại một tiếng quát vang lên.
Chỉ là lần này không phải Thạch Cảm Đương mà là Tần Ninh.
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn lên Thạch Ngọc Kiệt phía trên thiên cung.
“Ngươi tuổi tuất sao? Sủa không ngừng!”
Tần Ninh từ từ nói: “Ta có thể mở được thiên cung, liên quan đếch gì đến ngươi? Nói thêm câu nữa ta rút lưỡi ngươi!”
Nghe thấy Tần Ninh mở miệng, Thạch Cảm Đương hớn hở.
Thạch Ngọc Kiệt quá om sòm rồi.
Cứ luôn nói luôn miệng.
Lần này sắc mặt Thạch Ngọc Kiệt xanh mét.
Liên tiếp hai lần đều bị mấy người Tần Ninh quát tháo.
Thân là con trai trưởng Thạch gia của đại lục Thạch Nguyên, mặt mũi Thạch Ngọc Kiệt hắn lại bị làm nhục.
Từ trước đến giờ chỉ có hắn sỉ nhục người khác.
Chứ nào có kẻ khác sỉ nhục hắn?
Thạch Ngọc Kiệt còn chưa lên tiếng, Tần Ninh tiếp tục nói: “Người muốn cùng ta tiến vào thiên cung, chỉ có một điều kiện”.
“Các ngươi liên thủ làm thịt thằng nhóc kia, ta dẫn các ngươi tiến vào trong thiên cung an toàn”.
Tần Ninh vừa nói xong, bàn tay đẩy một cái.
Đột nhiên, linh khí thả ra.
Một góc thiên cung phía trước, lúc này bốc lên.
Âm thanh ầm ầm vang dội, một đại điện nổi lên, bất ngờ xuất hiện một cánh cửa lớn.
Tần Ninh đứng ở trước cửa, bàn tay nhẹ nhàng đẩy ra, cửa lớn lúc này mở ra thông suốt, một mùi linh khí thiên địa vô cùng đậm đà tỏa ra.
Thiên cung Bắc Thương đã mở.
Nhất thời có vô số ánh mắt nóng rực.
Bàn tay Tần Ninh thu hồi, cửa lớn chậm rãi khép lại.
“Hừm, các ngươi đừng quá cao hứng, nói không chừng là chết tại cửa”.
Thạch Ngọc Kiệt quát lên.
“Ngươi biết cái đếch gì!”, Tần Ninh không nể mặt mắng: “Thiên cung Bắc Thương chia làm bốn cửa đông tây nam bắc, mỗi một cửa đều có thể tiến vào thiên cung, chỉ có điều nơi tiến vào khác nhau mà thôi, nhưng cũng có thể đến chủ cung!”
“Ngươi làm càn!”
Thạch Ngọc Kiệt lạnh lùng hô một tiếng: “Đông Thiên thúc thúc, giết hắn!”
Thạch Đông Thiên chính là một vị cường giả tột cùng huyền cảnh Tạo Hóa khác của Thạch gia, lúc này đang kinh hãi bốn phía.
Nghe thấy tiếng quát của Thạch Ngọc Kiệt, Thạch Đông Thiên nhíu mày một cái.
“Ai dám?”
Thạch Cảm Đương quát lên: “Chư vị không giao ra máu tươi, thất đại thế lực sẽ không để các ngươi đi theo bọn họ, tiến vào trong thiên cung, sư tôn ta nếu mở được thiên cung, mọi người liền có thể vào”.
“Nhưng không cần máu tươi, huyền khí gì đó trả giá cả”.
Lời này Thạch Cảm Đương vừa nói ra, đám người còn lại ánh mắt sáng lên.
“Có điều bây giờ có người muốn giết chúng tay, thiên cung này chỉ sợ khó vào!”, Thạch Cảm Đương mở miệng nói một lần nữa.
Nhất thời tình cảnh trở nên thú vị.
“Tần công tử đại nghĩa, trợ giúp bọn ta tiến vào thiên cung, bọn ta đương nhiên sẽ không thể nhìn thấy Tần công tử xảy ra chuyện!”
Một cường giả cảnh giới Thiên Vị mở miệng nói.
“Đó là dĩ nhiên!”
Lại có người mở miệng.
Không bao lâu, bên cạnh Tần Ninh đã tề tụ trên ngàn người.
Cảnh giới Thiên Vị, cảnh giới Địa Vị, cảnh giới Nhân Vị đều có.
Lúc này sắc mặt Thạch Ngọc Kiệt hoàn toàn lạnh đi.
Đây là Tần Ninh cố ý!
Bây giờ sắc mặt Thạch Đông Thiên cũng lộ ra ý khó khăn.
Hơn ngàn người lúc này nhất định là bảo vệ Tần Ninh, cho dù là huyền cảnh Tạo Hóa cũng không có khả năng đại khai sát giới ở chỗ này!
“Ngươi không phải muốn giết ta sao”
Lúc này Tần Ninh bước ra, hờ hững nói.
Chương 787: Vào cung
Lúc này sắc mặt Thạch Ngọc Kiệt trắng bệch.
Cửa lớn thiên cung, Tần Ninh có thể mở.
Những võ giả bị thất đại thế lực dồn ép không có cách nào tiến vào thiên cung, tuyệt đối sẽ cùng một lòng với Tần Ninh.
Bây giờ hắn ta nhảy ra, đó chính là làm địch với hơn ngàn người.
“Thiếu gia!”
Thạch Đông Thiên thấp giọng nói: “Trưởng tộc bây giờ dùng toàn lực mở thiên cung, chúng ta vốn không để những người đó vào thiên cung, hiện tại trở mặt với bọn họ cũng không có ý nghĩa”.
“Hơn nữa tiến vào bên trong thiên cung, những người đó liền phân tán, không đáng để lo”.
Ý tứ của Thạch Đông Thiên rất rõ ràng.
Bây giờ đắc tội những người đó, không cần thiết.
Tiến vào bên trong thiên cung, những người đó chắc chắn sẽ không liên hợp lại được.
Đến lúc đó giết từng người một là được, Tần Ninh cũng nằm trong số đó.
Thạch Ngọc Kiệt gật đầu một cái, không có nói nhiều.
“Yếu đuối!”
Thạch Cảm Đương hừ một tiếng.
Tần Ninh liếc Thạch Ngọc Kiệt một cái, cũng không nói gì.
“Người muốn từ nơi này vào thiên cung, Tần Ninh ta tuyệt đối không ngăn cản”.
Lời Tần Ninh vừa dứt, bàn tay lại một lần nữa phất lên.
Cửa cung điện lúc này mở ra.
Tần Ninh dẫn theo Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, bốn người trực tiếp vào bên trong cung điện.
Thấy cảnh này, đám người còn lại vội vàng đuổi theo.
Bản thân Tần Ninh cũng đi vào, vậy thì chắc không có nguy hiểm chứ?
Như thế nào đi nữa thì Tần Ninh không thể hại chính mình đâu?
Bốn người cùng nhau tiến vào bên trong cung điện, đám người còn lại tốc độ cũng cực nhanh.
Trong chớp mắt, những không giao ra máu tươi kia lần lượt tiến vào bên trong.
Thậm chí, võ giả giao một giọt máu tươi trước đó bây giờ cũng nhao nhao muốn thử, không kiềm chế được.
Sớm biết như vậy, bọn họ cũng không giao ra máu tươi.
Thạch Ngọc Kiệt bực bội nói: “Muốn từ cửa đó tiến vào Thiên Cung, bọn ta cũng không ngăn cản”.
Lời Thạch Ngọc Kiệt vừa nói ra, lập tức có người lúng túng cười một tiếng.
Nơi này là thiên cung Bắc Thương, tiến vào trong đó, có lẽ sẽ gặp được cơ duyên lớn.
Nhưng bây giờ mấy người đó đi vào trước, sớm hơn so với bọn họ.
Đây quả thật là khiến người ta không thoải mái.
Nhất thời đám người giao ra máu tươi bắt đầu thấp giọng bàn tán.
Người của thất đại thế lực nghe thấy mấy lời bàn tán kia, sắc mặt đều không được tự nhiên.
“Một cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ tìm được cửa đi vào, chúng ta giao ra máu tươi, thất đại cường giả huyền cảnh Tạo Hóa còn phải tốn nhiều sức mạnh như vậy”.
“Chắc không phải là có âm mưu gì chứ?”
“Ai mà biết được, sớm biết thì đã không giao rồi…”
“Đúng vậy, bây giờ cũng hết cách”.
Mặc dù tiếng nói rất nhỏ, nhưng đám người bắt đầu bàn tán, họ vẫn có thể nghe được.
Võ giả của thất đại thế lực lúc này sắc mặt đều trở nên âm trầm.
“Đáng ghét!”
Thạch Ngọc Kiệt hừ nói: “Đều là tên Tần Ninh đó”.
“Thôi”, Thạch Đông Thiên lúc này nói: “Thiếu gia cũng không nên tức giận, người ta đều ích kỷ, những người này cũng không ngoại lệ”.
Giờ phút này, đám người dao động đã dần dần yên tĩnh lại.
Phía nam thiên cung, âm thanh vù vù dần dần vang lên.
Lúc này mọi người đều trở nên hưng phấn.
Lại một cửa cung sắp mở ra!
Trong chốc lát, thất đại cường giả huyền cảnh Tạo Hóa nhao nhao dừng tay.
“Cửa điện đã mở, theo ta đi vào!”
Lúc này Thạch Thịnh Vũ đột nhiên mở miệng hô lên.
Chỉ là một tiếng vừa dứt, Thạch Thịnh Vũ lại đột nhiên phát hiện, người hưởng ửng, lác đác không có mấy.
Tình huống gì đây?
Nhìn hơn một vạn người phía dưới, lúc này đều rảnh rang không có nhiều hưng phấn, Thạch Thịnh Vũ không hiểu.
Thạch Đông Thiên lúc này đến gần, nói: “Trước đó có người mở ra một cửa cung khác, đã dẫn theo những người khác tiến vào trong cung điện!”
“Cái gì?”
Không chỉ Thạch Thịnh Vũ, ngay cả Hải Vân Dực và trưởng tộc Hạ gia Hạ Khải Việt, trưởng tộc Lãng gia Lãng Vinh Thăng lúc này sắc mặt cũng khẽ thay đổi.
Thất đại huyền cảnh Tạo Hóa bọn họ lại tiêu tốn nhiều sức mạnh mới mở được cửa cung.
Vậy mà có kẻ đã mở được cửa cung khác.
Sao có thể?
“Đông Thiên, ngươi nói cẩn thận chút”.
Lúc này Thạch Thịnh Vũ không nhịn được hỏi.
Lập tức Thạch Đông Thiên nói ra nguyên nhân hậu quả.
“Tần Ninh…”
Lúc này Thạch Thịnh Vũ khẽ cau mày.
Một tiểu tử cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ lại tìm ra cách mở thiên cung Bắc Thương, dễ như trở bàn tay tiến vào.
“Chúng ta đi!”
Thạch Thịnh Vũ không nói nhiều, dẫn đám người Thạch gia của đại lục Thạch Nguyên xông vào trong thiên cung.
“Thú vị…”
Lúc này Hải Vân Dực cũng khẽ mỉm cười, dẫn người tiến vào trong đó.
Lần này thất đại thế lực đều cảm thấy thú vị.
Một thanh niên hậu bối cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ.
Giống như rất quen thuộc với thiên cung Bắc Thiên.
Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng là người từ đại lục trung tâm đại lục Thương Lan đến, không ngờ là không phải.
“Chủ công…”
“Hử?”
Trong đại lục Thiên Nguyệt, một vị cường giả cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ của Thiên Thương các thấp giọng nói: “Tên Tần Ninh đó… sợ rằng rất hiểu về chỗ này”.
“Hơn nữa người này, đến từ Cửu U đại lục”.
“Cửu U đại lục chính là nơi năm đó Cửu U Đại Đế đi ra, mà ban đầu Cửu U Đại Đế và Bắc Thương Đế Quân, quan hệ không nông…”
Nghe thấy lời này, các chủ Thiên Trường Khiếu của Thiên Thượng các gật đầu một cái.
“Thạch gia và Hải gia chạy nhanh như vậy, không phải là muốn giáp mặt tên tiểu tử kia, Tần Ninh… hay đấy…”
Thiên Trường Khiếu cười một tiếng, dẫn mọi người tiến vào bên trong thiên cung.
Cùng lúc đó các đại lục Cổ Lĩnh, đại lục Lương Tây, đại lục Lâm Thiên, đại lục Long Linh cũng lần lượt tiến vào.
Lần này bảy đại lục thứ trung tâm đều là trong lòng có chút tâm tư.
Đối với Tần Ninh, đương nhiên là không biết gì cả.
Thực tế hắn cũng không thèm để ý.
Các võ giả đại lục cùng bốn người tiến vào bên trong thiên cung, một làn khói tản ra.
Tần Ninh cũng không trông cậy vào những người này cảm tạ ơn đức.
Bốn người đi vào bên trong thiên cung, đập vào mắt không phải là một tòa cung điện, mà là một bình nguyên.
Nhìn bên trong bình nguyên cỏ cây sum xuê, linh khí đậm đà, sắc mặt Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều thay đổi.
“Đây chính là thiên cung Bắc Thương sao?”
Vân Sương Nhi không nhịn được nói: “Mênh mông như vậy…”
“Thiên cung Bắc Thương tổng cộng có một tòa chủ cung Bắc Thương cung, dưới là tam đại phó cung, ba mươi sáu thiền điện, bảy mươi hai phó điện”.
Lúc này Tần Ninh mở miệng nói: “Những cung điện này cũng không ở một chỗ, mà là được toàn bộ tường cung nội bộ của thiên cung Bắc Thương vây quanh,… diện tích ít nhất cũng không kém đế quốc Bắc Minh đâu!”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Thạch Cảm Đương cũng có chút ngẩn người.
Lớn như vậy?
“Nói vậy thì Bắc Thương cung ở trung tâm?”
“Vậy cũng chưa chắc!”
Lúc này Tần Ninh cười nói: “Năm đó cái tên Bắc Thương Đế Quân hẹp hòi kia từng để ta giúp hắn bày đại trận, vị trí Bắc Thương cung, thời khắc biến hóa, giống như ảo ảnh vậy...”
Nghe thấy với, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhìn Tần Ninh, sắc mặt cổ quái.
Toàn bộ đại lục Vạn Thiên còn có chỗ nào mà Tần Ninh chưa từng đi qua?
“Vị trí của một đại chính cung, tam đại phó cung, ngay cả ta đều không nói được!”
Tần Ninh cười nói: “Nhưng không sao, tóm lại là đều có thể tìm được, chúng ta đi thiền điện phó xem một chút trước”.
Toàn bộ thiên cung Bắc Thương, bảy mươi hai tòa thiền điện, ba mươi sáu tòa phó điện đã đủ cho bọn họ tìm rồi.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này cũng đã thu hồi lại vẻ kinh ngạc, rời đi theo Tần Ninh.
Đôi mắt Thạch Cảm Đương bây giờ liến thoắng như kẻ gian.
“Sư tôn...”
Theo sau lưng Tần Ninh, đi ở trên thảo nguyên, Thạch Cảm Đương cười hắc hắc nói: “Sư tôn, ta nhớ năm đó Bắc Thương Đế Quân hình như ngưng tụ ra một ao Hoàng thể, biển Chân Nguyên phải không?
“Ừ!”
“Ta có thể đi vào ngâm mình không?”, Thạch Cảm Đương tràn đầy nôn nóng nói.
“Ngươi?”
Tần Ninh liếc Thạch Cảm Đương một cái, nói: “Ta tự có tính toán, ngươi cũng đừng đi vào ngâm mình, ao Hoàng thể chuẩn bị cho Viên Viên, biển Chân Nguyên chuẩn bị cho Sương Nhi, lần này các nàng bước vào Thiên Vị, không vấn đề”.
“Còn về ngươi, ta tự có chuẩn bị”
Nghe thấy lời này, Thạch Cảm Đương sắc mặt ủ rũ.
Chương 788: Vạn Lâm điện
Bây giờ Cốc Tân Nguyệt xoay mình thành công, trở thành sư mẫu của hắn ta, vậy về sau nhất định có thứ đồ gì tốt, Tần Ninh nhất định sẽ để cho Cốc Tân Nguyệt.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi bây giờ còn chưa leo lên được vị trí đấy.
Sư tôn này liền gọi hai nàng tới.
Cuộc sống sau này, sợ rằng khổ sở.
Lúc này Tần Ninh nghiêm túc nói: “Ngươi biết, quan trọng nhất của thiên cung Bắc Thương là gì không?”
“Cái gì?”
“Mạc Sơn cung một trong tam đại phó cung, bên trong Mạc Sơn cung có một ngọn núi hư vô. Ta đảm bảo ngươi đến núi hư vô rồi cũng có khả năng tiến vào huyền cảnh Tạo Hóa”.
“Thật sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Tần Ninh cười một tiếng.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở một bên lắng nghe, không có chen vào.
Hai sư đồ này, lời họ nói có lúc các nàng cũng không nghe rõ, dứt khoát không hỏi.
Bốn người đi dọc theo thảo nguyên lớn.
Tần Ninh liên tục dẫn đường, rẽ khúc cong, trên đường cho dù gặp mấy tòa cung điện, tần Ninh cũng không dừng lại.
“Công tử, chúng ta đi đâu?”
“Đi đến một nơi tốt!”
Tần Ninh cười nói: “Bây giờ ta tu hành một môn huyền quyết, cần một chút đồ tốt, đi tìm trước đã”.
Tần Ninh lộ vẻ thần bí nói.
Bốn người đi về phía trước nửa ngày, đi tới một nơi giữa núi rừng.
Núi rừng bốn phía, nhìn rất là hoang vu, không hề giống như có đồ vật tồn tại.
Tần Ninh đi đến trước núi rừng, bước chân dừng lại.
“Đã thành dáng vẻ này”.
Thở dài, Tần Ninh ngồi xổm xuống, tay cầm trường kiếm, không ngừng đào mặt đất.
Một hơi đào miệng hố ước chừng sâu mười mấy thước, đột nhiên xuất hiện một tòa cung điện ngói xanh gạch đỏ.
“Tiểu Thạch Đầu, phá vỡ!”
“Vâng!”
Thạch Cảm Đương toét miệng cười một tiếng, một búa trực tiếp rơi xuống.
Ầm…
Một tiếng nổ vang lên, ầm một tiếng, toàn thân Thạch Cảm Đương trực tiếp bị bắn bay.
Mãi hồi lâu, Thạch Cảm Đương mới rơi người xuống.
“Sư tôn… đây là nơi nào đó!”
Thạch Cảm Đương mặt không nói nên lời.
Hắn ta là cường giả cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ, dưới một kích lại bị miễn cưỡng nói mở ra!
“Tiếp tục!”
Nhưng Tần Ninh không quan tâm, tiếp tục nói.
Thạch Cảm Đương không dám không đáp ứng, tiếp tục đánh xuống.
Ầm…
Âm thanh nặng nề vang lên, Thạch Cảm Đương lại một lần nữa bị bay ra.
Một lần lại một lần, Thạch Cảm Đương vẫn cứ bị bắn ra.
Chỉ là Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng đã phát hiện ra, khoảng cách Thạch Cảm Đương bị bắn ra càng ngày càng gần.
Cho đến cuối cùng, chỉ bắn bay cao hơn một thước.
Hai cô gái giờ phút này kinh ngạc vô cùng.
Rắc…
Cho đến cuối cùng, Thạch Cảm Đương không bị bắn ra, nóc cung điện kia lúc này vỡ vụn, cả người Thạch Cảm Đương rơi xuống.
Tần Ninh cười nói: “Chúng ta cũng xuống đi!”
Ba người rơi xuống.
Đập vào mắt là một rừng cây.
Chỉ có điều cũng không phải cây cối cao lớn, mà là từng cây nở đầy hoa tươi, hết sức xinh đẹp.
“Là nơi này, không sai rồi!”
Lúc này Tần Ninh cười nói.
“Vạn Lâm điện, một trong ba mươi sáu phó điện”.
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía trước, khẽ mỉm cười.
“Chậc chậc, vốn dĩ là một bảo điện, Vũ huynh, ta nói không sai chứ!”
Một tiếng cười vang lên.
Mấy thân ảnh lúc này dần dần rơi xuống, vây quanh bốn người Tần Ninh.
Hai nam tử cầm đầu, khí tức hùng hậu, không thua gì Thạch Cảm Đương chút nào.
Cảnh giới Thiên Vị!
Hai người đó cột Thiên Vị sau lưng lúc này mơ hồ thoáng hiện.
“Tần Ninh đúng không?”
Một nam tử trong đó dáng vẻ khôi ngô cười nói: “Tại hạ tông chủ Trường Ma tông của đại lục Ma Diễm, Mặc Thường Ngôn!”
“Tại hạ Vũ Trạch Điền, người Vũ gia của đại lục Vũ Việt!”
Đi theo sau hai người Mặc Thường Ngôn và Vũ Trạch Điền có mười mấy người, dần dần vây quanh bốn người Tần Ninh.
“Có chuyện gì không?”
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
“Tần Ninh công tử dường như cực kỳ quen thuộc với thiên cung Bắc Thương, cho nên bọn ta tự tiện đi theo”.
Mặc Thường Ngôn cười nói: “Đến chỗ này, Vạn Lâm điện này thuộc về bọn ta, thế nào?”
Lúc này Thạch Cảm Đương sắc mặt tức giận.
Chỉ là lần này Thạch Cảm Đương đã biết ngoan rồi.
Sư tôn không nói lời nào, hắn ta không cần phải nói nhiều.
“Có thể!”
Tần Ninh dửng dưng một tiếng, nói: "Nếu đã như vậy, bọn ta cáo từ!”
“Từ từ đã!”
Trưởng tộc Vũ gia Vũ Trạch Điền ngăn bốn người lại nói: “Tần công tử, nơi đây ngươi dường như rất quen thuộc, chỗ này có đồ gì tốt, mong Tần công tử chỉ điểm một chút!”
Hai người khí tức cảnh giới Thiên Vị lúc này giải phóng ra.
Tần Ninh chân mày nhíu lại, bất mãn nói: “Vạn Lâm điện nhường cho các ngươi, đồ đều cho các ngươi, còn bảo bọn ta giúp các ngươi tìm, có hơi quá đáng không?”
“Không quá đáng, không quá đáng một chút nào, Tần công tử hẳn là người hiểu rõ!”
Lúc này Mặc Thường Ngôn từ từ ép tới gần, khí tức cảnh giới Thiên Vị dần dần nghiền ép xuống.
“Được!”
Sắc mặt Tần Ninh khó coi, gật đầu một cách khó khăn.
“Nếu đã như vậy, mời dẫn đường!”
Hai người Mặc Thường Ngôn và Vũ Trạch Điền một trước một sau vây vào giữa bốn người Tần Ninh.
Thạch Cảm Đương giờ phút này hừ một tiếng, không có nói nhiều.
Sư tôn tuyệt đối đang đùa bỡn.
Đợi lát nữa mấy tên này chắc chắn chết đành đạch!
Mấy người đi đến giữa rừng cây.
“Nơi này được đặt tên là Vạn Lâm điện, bởi vì ở đây đã trồng vạn cây nở hoa đến từ các đại lục”.
“Những cây nở hoa này không giống nhau, nhưng tổ hợp chung một chỗ lại hình thành một trận pháp!”
Tần Ninh đột nhiên nói không rõ nguồn gốc.
Mọi người lúc này tiến vào bên trong, mấy chục người lúc này nhìn bốn phía, rất là kỳ lạ.
Nơi này thật đẹp!
Tần Ninh nói lại lần nữa: “Đây là cây Đế Quân Bắc Thương đích thân trồng ở thiên cung Bắc Thương, coi như là thưởng cho một trợ thủ đắc lực của mình, chủ nhân Vạn Lâm điện, Vạn Thiên Lâm!”
“Cho nên chỗ này, không chỉ có đẹp mắt, còn có thể... giết người!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“A…”
Máu tươi nở rộ ra.
Trong phút chốc những cây đó, chạc cây điên cuồng sinh trưởng, từng đóa hoa giống như đã biến thành thần binh lợi khí.
Tiếng xì xì vang lên.
Giữa đất nổ ầm ầm, từng thân ảnh bị nhánh cây cuốn vào trong đó, hóa thành huyết dịch chảy xuống.
Trong nháy mắt, hai người Mặc Thường Ngôn và Vũ Trạch Điền mặt biến sắc.
“Đồ khốn nạn, người dám đùa bọn ta, nhận lấy cái chết đi!”
Mặc Thường Ngôn trực tiếp xông về phía Tần Ninh.
Thạch Cảm Đương vừa muốn ra tay, nhưng Tần Ninh đã động thủ.
“Dám theo dõi ta, muốn cướp đồ ăn từ trong tay ta, ngươi sống cũng không nhẫn nại được!”
Tần Ninh cười nhạo một tiếng, bàn tay vung lên.
Trong phút chốc hai cây hoa lại di chuyển trên mặt đất với tốc độ cực nhanh, ngăn cản ở trước mặt Tần Ninh.
Ầm…
Cây hoa nổ bể, từng nhành cây xông lên.
Hai người Mặc Thường Ngôn và Vũ Trạch Điền mặt biến sắc.
Cột Thiên Vị sau lưng lúc này bay lên không trung.
Đoàng!
Khí tức mạnh mẽ, thả ra.
“Nhận lấy cái chết!”
Giữa tiếng ầm ầm, nhị đại cảnh giới Thiên Vị toàn lực công kích cây hoa.
“Các ngươi nhận lấy cái chết mới đúng!”
Bàn tay Tần Ninh phất ra từng đường linh văn lúc này linh hoạt nổi lên.
“Chém!”
Bỗng chốc nhánh cây hoa giống như biến thành đao kiếm các động, chém về phía nhị đại cảnh giới Thiên Vị.
Đoàng đoàng đoàng...
Nhất thời, toàn bộ cây hoa bên trong rừng cây, chiến đấu kịch liệt.
Chỉ là ngoại trừ hai người Mặc Thường Ngôn và Vũ Trạch Điền ra, đám người còn lại bây giờ toàn thân trên dưới đều là máu tươi dầm dề, không ngừng có người chết
Mà lúc mấy người đó chết, máu tươi giống như hóa thành chất dinh dưỡng phong phú, làm dịu đất đai.
Những cây hoa kia, đóa hoa nở rộ càng kiều diễm.
“Giết!”
Tần Ninh lại khẽ quát lần nữa, cây hoa giống như chất đống xông về phía Mặc Thường Ngôn và Vũ Trạch Điền.
Nhị đại cảnh giới Thiên Vị, lúc này dần dần chống đỡ hết nổi.
Chạy lại chạy không thoát, giết lại giết không nổi.
Hai người, nhất định là kết cục chết!
Chương 789: Kỳ thạch Thanh Hà
Bùm bụm...
Cùng với hai tiếng âm thanh trầm thấp vang lên, hai cảnh giới Thiên Vị liên tiếp ngã xuống đất.
Máu tươi chảy ra xối xả, cơ thể của hai người dần dần mất đi nhiệt độ.
“Sư tôn đỉnh quá!”
Thạch Cảm Đương lập tức cười ha ha nói.
Loại người này chẳng cần hắn ta phải ra tay, sư tôn trực tiếp động thủ là có thể làm thịt bọn chúng dễ như trở bàn tay.
Vân Sương Nhi nhìn xung quanh, những thi thể bị cây hoa bọc lại, dần dần biến mất.
Thậm chí ngay cả xương cốt cũng không còn.
Thế nhưng lúc này, những cây hoa ấy nở ra những đoá hoa trông vô cùng rực rỡ.
“Những cây hoa này không phải được tưới bằng máu đấy chứ?”, Vân Sương Nhi không nhịn được hỏi.
“Đúng vậy!”
Tần Ninh gật đầu nói.
Vân Sương Nhi ngay lập tức sững sờ.
Thật sự là dùng máu để tưới?
Lúc này, hơn mười người đã bỏ mạng, ngoài mùi máu tươi phảng phất trong không khí ra thì trên mặt đất không nhìn thấy một giọt máu nào cả.
Khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Thạch Cảm Đương cảm khái nói: “Thường những thứ càng xinh đẹp thì bên trong lại càng hiểm độc!”
Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều liếc mắt nhìn qua.
Thạch Cảm Đương cười he he nói: “Đương nhiên không phải là hai cô rồi”.
Tần Ninh không để ý đến ba người, tiếp tục cất bước đi vào bên trong rừng hoa.
Đi được khoảng nửa ngày thì đến cuối rừng hoa.
Xuất hiện ở trước mắt bốn người là một quảng trường.
Quảng trường hình vuông.
Mà ở bốn góc của quảng trường có bốn cột đá màu xanh sừng sững cao trăm trượng.
Lúc này trông cột đá màu xanh vô cùng to lớn.
Toàn bộ quảng trường dài rộng trăm mét, quảng trường có thiết kế xoắn ốc, các vòng tròn dần dần thu nhỏ.
“Quảng trường Vạn Lâm!”
Tần Ninh không khỏi cảm thán nói: “Chỗ tốt!”
“Là sao?”
“Đợi một lát nữa các ngươi sẽ biết ngay thôi”.
Tần Ninh đi đến gần quảng trường, đi quanh một vòng.
Cuối cùng đi đến góc đông nam thì dừng bước.
“Chính là chỗ này!”
Tần Ninh mở miệng nói: “Ba người đi dọc theo hướng này vào bên trong, không được dừng lại!”
“Nhớ kỹ, nhất cổ tác khí*, có thể đến được càng gần tâm thì càng tốt, tốt nhất là tiến được vào bên trong tâm!”
* nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc).
Ba người Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cùng gật đầu.
“Sư tôn, cái này rốt cuộc là gì vậy?”
“Chờ các ngươi đến được đó thì nói tiếp!”
Ba người không hỏi thêm gì nữa, bước đi.
Tần Ninh lúc này nhìn theo bóng ba người đi vào sâu bên trong, sải bước đi.
Bùm...
Tiếng nổ vang trời liên tiếp vang lên.
Lúc ba người bước đi, toàn bộ vòng xoáy ở bên trong quảng trường lúc này phóng ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Cũng không phải là màu xanh đậm của cây cỏ mà là một ánh sáng màu xanh trong suốt như pha lê.
Giống như ánh sáng do một viên tinh thạch phản chiếu mà thành.
Đến gần tâm, còn cách khoảng năm trăm mét.
Lúc này Thạch Cảm Đương ước chừng đi được khoảng bốn trăm mét, cuối cùng thật sự không thể đi tiếp được nữa.
Đặt mông ngồi xuống đất, Thạch Cảm Đương thở hổn hển từng hơi.
Phía trước dường như có một ngọn núi đang không ngừng chèn ép về phía hắn ta hướng ra bên ngoài.
Sức mạnh kia càng đến gần càng tăng lên gấp bội.
Lúc này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng dừng bước.
Diệp Viên Viên đi được bốn trăm năm mươi mét thì dừng lại, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, không muốn dừng thế nhưng rốt cuộc không thể nào bước tiếp được nữa.
Còn Vân Sương Nhi đi được bốn trăm ba mươi mét thì dừng lại.
Ba người dừng chân không đi tiếp nữa, sắc mặt tái nhợt, thở hồng hộc.
“Đừng di chuyển!”
Tần Ninh đứng ở bên ngoài quảng trường, mở miệng nói.
Lúc này Tần Ninh sải bước đi ra.
Từng bước đi đến, một luồng sức mạnh mãnh liệt đập vào mặt.
Một khắc sau, Cự Linh Mộc Hoàng quyết luân chuyển, tạo ra sức mạnh to lớn chuyển động xung quanh cơ thể của Tần Ninh.
Lực đẩy kia dần biến mất.
Tần Ninh cất bước đi đến, đi liên tục, đến vị trí trăm mét.
Tần Ninh đột nhiên dừng lại.
Nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống.
Lần ngồi xuống này ước chừng khoảng một ngày một đêm.
Tần Ninh lại đứng dậy.
Tiếp tục đi.
Lại cách một trăm mét, Tần Ninh một lần nữa dừng lại.
Lặp đi lặp lại, Tần Ninh cứ đi lên rồi dừng lại, đi lên rồi dừng lại, ước chừng mất khoảng mười ngày mới đến được vị trí ở bốn trăm mét.
Ba người Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều không hỏi nhiều.
Tần Ninh liên tục bước đi.
Cuối cùng, Tần Ninh lại đứng dậy.
Nhưng lần này Tần Ninh không hề dừng lại.
Đi thẳng đến chính giữa, đứng ở bên trong hình tròn trung tâm.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của ba người Thạch Cảm Đương lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Mười ngày này, bọn họ cũng liên tục thử tiến thêm một bước.
Nhưng căn bản là không làm được!
Chỉ cần định bước lên là luồng áp lực mạnh mẽ lại khiến bọn họ thở dốc li
Bùm bụm...
Cùng với hai tiếng âm thanh trầm thấp vang lên, hai cảnh giới Thiên Vị liên tiếp ngã xuống đất.
Máu tươi chảy ra xối xả, cơ thể của hai người dần dần mất đi nhiệt độ.
“Sư tôn đỉnh quá!”
Thạch Cảm Đương lập tức cười ha ha nói.
Loại người này chẳng cần hắn ta phải ra tay, sư tôn trực tiếp động thủ là có thể làm thịt bọn chúng dễ như trở bàn tay.
Vân Sương Nhi nhìn xung quanh, những thi thể bị cây hoa bọc lại, dần dần biến mất.
Thậm chí ngay cả xương cốt cũng không còn.
Thế nhưng lúc này, những cây hoa ấy nở ra những đoá hoa trông vô cùng rực rỡ.
“Những cây hoa này không phải được tưới bằng máu đấy chứ?”, Vân Sương Nhi không nhịn được hỏi.
“Đúng vậy!”
Tần Ninh gật đầu nói.
Vân Sương Nhi ngay lập tức sững sờ.
Thật sự là dùng máu để tưới?
Lúc này, hơn mười người đã bỏ mạng, ngoài mùi máu tươi phảng phất trong không khí ra thì trên mặt đất không nhìn thấy một giọt máu nào cả.
Khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Thạch Cảm Đương cảm khái nói: “Thường những thứ càng xinh đẹp thì bên trong lại càng hiểm độc!”
Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều liếc mắt nhìn qua.
Thạch Cảm Đương cười he he nói: “Đương nhiên không phải là hai cô rồi”.
Tần Ninh không để ý đến ba ngưởi, tiếp tục cất bước đi vào bên trong rừng hoa.
Đi được khoảng nửa ngày thì đến cuối rừng hoa.
Xuất hiện ở trước mắt bốn người là một quảng trường.
Quảng trường hình vuông.
Mà ở bốn góc của quảng trường có bốn cột đá màu xanh sừng sững cao trăm trượng.
Lúc này trông cột đá màu xanh vô cùng to lớn.
Toàn bộ quảng trường dài rộng trăm mét, quảng trường có thiết kế xoắn ốc, các vòng tròn dần dần thu nhỏ.
“Quảng trường Vạn Lâm!”
Tần Ninh không khỏi cảm thán nói: “Chỗ tốt!”
“Là sao?”
“Đợi một lát nữa các ngươi sẽ biết ngay thôi”.
Tần Ninh đi đến gần quảng trường, đi quanh một vòng.
Cuối cùng đi đến góc đông nam thì dừng bước.
“Chính là chỗ này!”
Tần Ninh mở miệng nói: “Ba người đi dọc theo hướng này vào bên trong, không được dừng lại!”
“Nhớ kỹ, nhất cổ tác khí*, có thể đến được càng gần tâm thì càng tốt, tốt nhất là tiến được vào bên trong tâm!”
* nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc).
Ba người Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cùng gật đầu.
“Sư tôn, cái này rốt cuộc là gì vậy?”
“Chờ các ngươi đến được đó thì nói tiếp!”
Ba người không hỏi thêm gì nữa, bước đi.
Tần Ninh lúc này nhìn theo bóng ba người đi vào sâu bên trong, sải bước đi.
Bùm...
Tiếng nổ vang trời liên tiếp vang lên.
Lúc ba người bước đi, toàn bộ vòng xoáy ở bên trong quảng trường lúc này phóng ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Cũng không phải là màu xanh đậm của cây cỏ mà là một ánh sáng màu xanh trong suốt như pha lê.
Giống như ánh sáng do một viên tinh thạch phản chiếu mà thành.
Đến gần tâm, còn cách khoảng năm trăm mét.
Lúc này Thạch Cảm Đương ước chừng đi được khoảng bốn trăm mét, cuối cùng thật sự không thể đi tiếp được nữa.
Đặt mông ngồi xuống đất, Thạch Cảm Đương thở hổn hển từng hơi.
Phía trước dường như có một ngọn núi đang không ngừng chèn ép về phía hắn ta hướng ra bên ngoài.
Sức mạnh kia càng đến gần càng tăng lên gấp bội.
Lúc này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng dừng bước.
Diệp Viên Viên đi được bốn trăm năm mươi mét thì dừng lại, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, không muốn dừng thế nhưng rốt cuộc không thể nào bước tiếp được nữa.
Còn Vân Sương Nhi đi được bốn trăm ba mươi mét thì dừng lại.
Ba người dừng chân không đi tiếp nữa, sắc mặt tái nhợt, thở hồng hộc.
“Đừng di chuyển!”
Tần Ninh đứng ở bên ngoài quảng trường, mở miệng nói.
Lúc này Tần Ninh sải bước đi ra.
Từng bước đi đến, một luồng sức mạnh mãnh liệt đập vào mặt.
Một khắc sau, Cự Linh Mộc Hoàng quyết luân chuyển, tạo ra sức mạnh to lớn chuyển động xung quanh cơ thể của Tần Ninh.
Lực đẩy kia dần biến mất.
Tần Ninh cất bước đi đến, đi liên tục, đến vị trí trăm mét.
Tần Ninh đột nhiên dừng lại.
Nhắm mắt khoang chân ngồi xuống.
Lần ngồi xuống này ước chừng khoảng một ngày một đêm.
Tần Ninh lại đứng dậy.
Tiếp tục đi.
Lại cách một trăm mét, Tần Ninh một lần nữa dừng lại.
Lặp đi lặp lại, Tần Ninh cứ đi lên rồi dừng lại, đi lên rồi dừng lại, ước chừng mất khoảng mười ngày mới đến được vị trí ở bốn trăm mét.
Ba người Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều không hỏi nhiều.
Tần Ninh liên tục bước đi.
Cuối cùng, Tần Ninh lại đứng dậy.
Nhưng lần này Tần Ninh không hề dừng lại.
Đi thẳng đến chính giữa, đứng ở bên trong hình tròn trung tâm.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của ba người Thạch Cảm Đương lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Mười ngày này, bọn họ cũng liên tục thử tiến thêm một bước.
Nhưng căn bản là không làm được!
Chỉ cần định bước lên là luồng áp lực mạnh mẽ lại khiến bọn họ thở dốc lên tục.
“Cũng không tồi!”
Nhìn vị trí của ba người, Tần Ninh cười nói: “Chỗ này có tên là quảng trường Vạn Lâm, là vị trí cốt lõi của Vạn Lâm điện”.
“Có nhìn thấy bốn cột đá màu xanh kia không?”
“Cột đá này chính là được làm từ kỳ thạch Thanh Hà!”
“Kỳ thạch Thanh Hà?”
Thạch Cảm Đương lập tức sững sờ.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng chưa nghe thấy bao giờ.
Thạch Cảm Đương vội vàng nói: “Kỳ thạch Thanh Hà, thật ra... nói đúng hơn là kỳ mộc Thanh Hà, là thân của cây Thanh Hà”.
“Cây Thanh Hà nghe đồn là sinh trưởng ở nơi đáy biển sâu vạn mét, hấp thụ ánh trăng, tránh ánh mặt trời, ẩn chứa sức sống mãnh liệt vô địch!”
“Một gốc bình thường chỉ cao khoảng mười mấy mét nhưng lại có giá trị bằng mười món huyền khí!”
Thạch Cảm Đương vừa nói xong câu này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều biến sắc.
Một gốc cây Thanh Hà có kích thước chỉ mười mấy mét mà có giá trị bằng mười món huyền khí?
Vậy thì bốn cái gốc này cũng phải cao trăm trượng đấy!
Cái này phải... có giá trị kinh khủng cỡ nào chứ?
“Cây Thanh Hà này ít nhất phải sống hơn mười vạn năm, bị chặt xuống chuyển đến đây tụ tập thành trận pháp!”
“Trong trận pháp này, càng đến gần vị trí trung tâm thì khí mộc linh càng mạnh”.
Thạch Cảm Đương nghe xong, vẻ mặt lập tức tiu nghỉu.
Diệp Viên Viên đi được bốn trăm năm mươi mét.
Vân Sương Nhi đi được bốn trăm ba mươi mét.
Hắn ta... đi được bốn trăm mét!
Cái này há chẳng phải nói hắn ta không bẳng Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên hay sao?
Tần Ninh nói tiếp: “Thật ra đây cũng là một bài kiểm tra thiên phú, thiên phú càng cao thì càng có thể đi vào sâu bên trong”.
Thạch Cảm Đương tràn ngập u oán nhìn Tần Ninh.
Có thể đừng tiếp tục đâm vào tim hắn ta nữa được không?
Tốt xấu gì thì ta cũng là đồ đệ của người mà!
Tần Ninh không để ý đến Thạch Cảm Đương, nói tiếp: “Theo lý mà nói thì thiên phú của Sương Nhi hẳn là cao hơn Viên Viên, dù sao thì hoàng thể của Viên Viên vẫn chưa biến hoá”.
“Nhưng mà bây giờ xem ra, Sương Nhi cô lười biếng rồi!”
Vân Sương Nhi nghe thấy lời này đỏ mặt cúi đầu.
Tần Ninh phất tay nói: “Bây giờ các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi!”
“Lát nữa đợi ta khởi động trận pháp thì linh khí trời đất sẽ liên tục được rót vào mà lại còn là khí mộc linh, khí mộc linh có chứa sức sống mãnh liệt!”
“Con đường võ đạo tu luyện nhục thể, tu luyện hồn phách, nhưng thật ra suy cho cùng chính là khiến cơ thể của mình mạnh hơn, sau đó sức sống cũng sẽ mãnh liệt hơn”.
“Mà bây giờ có thể tăng cường sức sống của các ngươi, thay đổi nhục thể của các ngươi cho nên các ngươi phải biết trân trọng cơ hội lần này”.
“Đây chính là cơ hội lột xác của các ngươi!”
Tần Ninh vừa nói xong liền khoanh chân ngồi xuống.
Từng luồng linh văn ở trong lòng bản tay tản ra, dọc theo mặt đất leo lên bốn cây kỳ thạch Thanh Hà.
Cây Thanh Hà quanh năm suốt tháng cắm rễ ở nơi đây, nói là đầu gỗ chi bằng nói là tảng đá thì đúng hơn.
Nếu không phải bốn cây kỳ thạch Thanh Hà này kết nối với toàn bộ đại trận thiên cung Bắc Thương thì Tần Ninh nhất định sẽ di rời đi.
“Chuẩn bị sẵn sàng!”
Tần Ninh quát khẽ một tiếng.
Đột nhiên, bốn cây cột đá bắn ra tia sáng khắp xung quanh.
Ánh sáng màu xanh lúc này từ bên trong vòng tròn lan đến trên thân của bốn người nhóm Tần Ninh.
Ầm...
Thân hình đầu tiên mà vòng tròn từ ngoài vào trong va chạm đương nhiên là Thạch Cảm Đương.
Cơ thể của Thạch Cảm Đương lúc này khẽ run lên, chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể tràn đầy sức lực.
Không phải sức lực hùng hậu mà là sức sống mãnh liệt!
Sức sống mãnh liệt xâm lấn vào bên trong cơ thể, làm dịu lục phủ ngũ tạng, thất kinh bát mạch, xương tuỷ máu thịt.
Thạch Cảm Đương lúc này không nhịn được than nhẹ một tiếng.
Tiếng nói vang lên, vẻ mặt của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lộ ra sự kỳ lạ.
Chương 790: Đạt đến cảnh giới Địa Vị
Ngay sau đó, sức sống dồi dào tràn vào bên trong cơ thể của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.
Một khắc sau, hai người rốt cuộc cũng hiểu ra, tiếng kêu của Thạch Cảm Đương tại sao lại tiêu hồn đến thế.
Sức sống dồi dào tưới khắp lục phủ ngũ tạng, thất kinh bát mạch, thật sự... rất thoải mái!
Hai người lúc này vẫn còn bận tâm đến thể diện, đè nén thanh âm của mình.
Sức sống dồi dào dày đặc tinh khiết như thế khiến toàn thân từ trên xuống dưới của hai người Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên óng ánh trong suốt.
Da thịt vốn bóng loáng trắng như tuyết lúc này phát ra tia sáng nhàn nhạt.
Ánh sáng lan toả, sức mạnh bên trong cơ thể của hai người dần dần được tưới tẩm.
Mỗi một tia sức mạnh gột rửa bên trong cơ thể đều khiến hai người thư thái thoải mái vô cùng.
Ba người lúc này đắm chìm bên trong tinh hoa của sự sống, quên hết tất cả.
Tần Ninh thấy cảnh này, gật đầu, không nói gì thêm.
Tiếp sau đây thì phải xem tạo hoá của bọn họ rồi!
Trong lòng bình ổn lại, Tần Ninh ngưng kết Cự Linh Mộc Hoàng quyết.
Lực hút xả mạnh mẽ bên trong cơ thể của Tần Ninh bay ra ngoài.
Giờ phút này, toàn thân từ trên xuống dưới của Tần Ninh sức mạnh phun trào, tinh khí sinh mệnh dồi dào, xâm nhập vào bên trong cơ thể của Tần Ninh.
Cự Linh Mộc Hoàng quyết lúc này tham lam hấp thụ.
Bàn tay không có bất kỳ tia linh khí nào hơi vung ra, Tần Ninh chỉ đơn thuần vung ra một chưởng.
“Cự Linh Mộc Thiên chưởng!”
Chưởng phong kia lúc này chợt bay ra.
“Mộc Hoàng quyền!”
Quyền phong xông ra khuấy động bốn phía.
“Mộc Hoàng Huyền Thiên ấn!”
Một ấn ký được đánh ra, khí thế trong cơ thể của Tần Ninh hưng thịnh dồi dào.
Trong chớp nhoáng này, một luồng sức mạnh mờ mịt giữa trời đất bộc phát ra.
“Thuật đại tác mệnh!”
Trong lòng Tần Ninh thầm quát một tiếng, thi triển thuật đại tác mệnh.
Đột nhiên, tuổi thọ hao hụt.
Thế nhưng lúc đang tiêu hao thì sức mạnh toàn thân của Tần Ninh đột nhiên thay đổi!
Những luồng tinh khí sinh mệnh kia tràn vào bên trong cơ thể, liên tục bổ sung tuổi thọ mà Tần Ninh bị tiêu hao.
Lúc này, giống như tuổi thọ của Tần Ninh bị hao hụt đang không ngừng được bổ sung.
Tiêu hao một năm, sức mạnh trời đất bù đắp mười năm!
Tần Ninh dường như đang đổi mạng với trời!
Thế nhưng loại trao đổi này là dùng thuật đại tác mệnh tiêu hao một năm tuổi thọ kết hợp với tưới tẩm tinh khí sinh mệnh.
Trao đổi mười năm với ông trời.
Dần dần, sức sống của Tần Ninh ngày càng lớn.
Tuổi thọ lúc này cũng tăng lên cực lớn!
Một ngàn năm!
Ba ngàn năm!
Năm ngàn năm!
Bảy ngàn năm!
Tuổi thọ của Tần Ninh cùng với sự trao đổi gần như đã đạt đến cực hạn.
Cuối cùng ngưng kết đến giới hạn vạn năm!
Lúc này Tần Ninh rốt cuộc cũng dừng lại.
“Cuối cùng xem như cũng đã bù đắp được hao tổn”.
Tần Ninh lẩm bẩm, trong lúc đó Cự Linh Mộc Hoàng quyết có biến hoá.
Ánh sáng màu xanh nhạt quanh thân chuyển thành màu xanh đậm.
Giờ phút này, biển linh khí ở bên trong cơ thể Tần Ninh chợt mở rộng ra hơn mười lần.
“Cảnh giới Địa Vị sơ kỳ!”
Khoé miệng Tần Ninh nhếch lên nụ cười nhạt.
Cuối cùng cũng đạt đến bước này!
Cảnh giới Địa Vị sơ kỳ!
Sức mạnh thoải mái khiến Tần Ninh không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời gào to một tiếng.
Cự Linh Mộc Hoàng quyết cũng chia ra làm ba tầng lớn.
Dựa vào tinh khí sinh mệnh dồi dào mà hắn đã đột phá hoàn toàn được tầng thứ nhất.
Sức mạnh bên trong thân thể tụ tập đã đến đỉnh cao.
Dần dần, nửa tháng nháy mắt trôi qua.
Tần Ninh đứng dậy, mỉm cười.
Giờ phút này, ba người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương cũng đứng dậy.
Bọn họ sớm đã hấp thu đến cực hạn từ mười ngày trước.
Kết quả Tần Ninh đến bây giờ mới coi như là đến giới hạn.
“Chúc mừng sư tôn, chúc mừng sư tôn!”
Thạch Cảm Đương chắp tay cười nói: “Sư tôn đến cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, tương lai đạt đến cảnh giới Thiên Vị chỉ là chuyện trong tầm tay!”
“Đừng nịnh hót!”
Tần Ninh cười nói: “Chuẩn bị xuất phát, sau đây ta sẽ dẫn các ngươi đến một nơi tốt!”
“Tam đại phó cung của thiên cung Bắc Thương!”
Tần Ninh nheo mắt, nhìn về phía Diệp Viên Viên nói: “Hoàng thể của Viên Viên đã đạt đến cảnh giới Tam Vị cần phải lột xác, vừa khéo cung Lưu Vân có thể giúp thay đổi hoàng thể của cô”.
Thật ra Diệp Viên Viên đạt đến cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ thì hoàng thể có thể tăng lên.
Nhưng Tần Ninh không muốn để Diệp Viên Viên lột xác lúc đó.
Nếu như đã lột xác thì đương nhiên phải là sự lột xác hoa lệ nhất.
Cho nên Tần Ninh mới đợi đến lúc này.
Bốn thân ảnh rời khỏi nơi đây.
Bốn cây kỳ thạch Thanh Hà cao hơn trăm trượng có giá trị không nhỏ.
Thế nhưng nếu cưỡng ép di dời thì toàn bộ thiên cung Bắc Thương sẽ bị phá huỷ.
Tần Ninh mới không hành động tiếp.
Rời khỏi chỗ này, bốn người đi thẳng vào sâu bên trong, tiếp tục tiến lên phía trước.
Suốt dọc đường đi có không ít cung điện đã bị người khác mở ra.
Một số người sử dụng sức mạnh cưỡng chế, một số người lại tìm cơ quan mấu chốt để mở ra.
Nhưng gần một tháng đi vào bên trong cũng có vô số người chết và bị thương.
Nhưng cũng có không ít người nhận được kỳ ngộ cực lớn.
Thiên cung Bắc Thiên có bảy mươi hai thiền điện, ba mươi sáu phó điện, ba phó cung lớn, một chính cung lớn.
Bên trong mỗi cái đều có ý tưởng cơ duyên khác nhau, đương nhiên không thể như nhau được.
Tần Ninh không quan tâm đến cơ duyên của người khác.
Lần này dẫn theo Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương là muốn để ba người bọn họ lột xác hoàn toàn.
Bên trong một toà thiên điện trong thiên cung Bắc Thương.
Bốn người Tần Ninh đi ra.
“Công tử đã tìm được chưa?”
Vân Sương Nhi hỏi.
“Ừm!”
Mấy ngày này, Tần Ninh dẫn theo ba người bọn họ đi qua một vài cung điện, lúc đi ngang qua cũng vào bên trong nhìn một chút.
Không làm bất cứ gì hết, chỉ đơn giản là quan sát một chút.
Dường như để xác định cái gì đó.
Bây giờ dường như Tần Ninh đã xác định được.
“Chính cung và ba phó cung lớn có thể thay đổi vị trí bất cứ lúc nào ở trong thiên cung Bắc Thương”.
“Có thể ngươi còn chưa tìm ra được thì vị trí của phó cung đã chạy xa rồi, cho dù có tìm thấy thì ngươi đang phá vỡ quy trình, cung điện cũng sẽ chạy!”
Ba người Diệp Viên Viên nghe xong đều trợn tròn mắt há hốc mồm.
Mới chỉ thấy người chạy, thậm chí còn đã thấy thực vật thần kỳ chạy nhưng chưa bao giờ thấy cung điện chạy hết!
Ước chừng khoảng nửa ngày sau, bốn người đứng trước chân một ngọn núi.
“Ở đây sao?”
“Ừm!”
Nhìn thấy Tần Ninh gật đầu, Thạch Cảm Đương lập tức lùi lại.
Lần trước bảo hắn ta mở Vạn Lâm điện, liên tục bị bắn bay ra, hắn ta vẫn còn nhớ như in, sư tôn sẽ không làm lại đấy chứ?
Theo như tính cách của sư tôn rất có khả năng sẽ bảo hắn ta mở thêm lần nữa!
“Ngươi lo cái gì?”
Tần Ninh liếc nhìn Thạch Cảm Đương, cười nói: “Lần này chúng ta ngênh ngang đi vào!”
Tần Ninh đi đến chân núi, bàn tay nhẹ nhàng đẩy ra.
Ngọn núi kia lúc này xuất hiện một cửa cung.
Tần Ninh đi đến trước cửa cung, nhẹ nhàng gõ vòng tay cầm trên cửa cung, bên trái ba lần, bên phải sáu lần.
Tiếng cạch cạch cạch vang lên, cửa cung lúc này chầm chậm mở ra.
Trong chốc lát, một luồng khí tức cổ phả vào mặt.
Tần Ninh đi trước cất bước đi vào bên trong cung điện.
Dưới chân phát ra tiếng róc rách.
Trên mặt đất ở cung điện này khắp nơi đều là nước chảy, trong suốt thấy đáy.
Bốn người giẫm trên mặt nước, nhìn xung quanh.
“Cung Lưu Vân?”, Thạch Cảm Đương ngẩn người nói: “Chi bẳng gọi là cung Lưu Thuỷ (cung nước chảy) chẳng phải hợp lý hơn à?”
“Ba phó cung lớn cung Lưu Vân, cung Triết Vân, cung Mạc Sơn là ba vị đệ tử tâm đắc nhất của Bắc Thương Đế Quân trước đây!”
Tần Ninh nói: “Ba người đều là cao thủ hàng đầu huyền cảnh Tạo Hoá tứ đoạn, chỉ thiếu một bước nữa là đã đột phá được giới hạn, đến linh cảnh Niết Bàn!”
“Linh cảnh Niết Bàn?”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều nhìn về phía Tần Ninh.
Đây là lần đầu tiên các nàng nghe về linh cảnh Niết Bàn.