Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1381: Vậy ta làm thế nào?

Lúc này Tần Ninh mới không quan tâm những thứ này.

Tôn Độn có cấu kết với Thiên Đế các, vậy thì giết.

Hắn quan tâm ý kiến và cái nhìn của ngưới khác làm gì?

Ta muốn làm gì thì làm cái đó, đâu có quản tâm ý người khác!

Lúc này chém giết tản ra.

Các phe võ giả lúc này đối mặt với những con rối cổ thành kia cũng không hề coi là phiền toái.

Những con rối kia không tạo nên uy hiếp tính mạng đối với bọn họ.

Nhưng những con Thánh Khôi kia lại vô cùng kinh khủng.

Thực lực cường đại khiến rất nhiều người nhức đầu.

Tần Ninh lúc này lại trực tiếp giết về phía năm người Võ Ly Thiên, Ứng Tường, Hồng Nguyên Kiệt, Cổ Chấn và Tôn Độn.

Nhìn thấy Tần Ninh đánh tới, sắc mặt năm người mấy phen biến hóa.

“Rút lui ra ngoài trước!”

Võ Ly Thiên lúc này trầm giọng nói: “Đá chọi đá với tên điên này thì chúng ta cũng không phải là đối thủ”.

Mấy người Tôn Độn đều gật đầu.

Lời này nếu là lúc trước thì đơn giản là khoác lác.

Nhưng bây giờ thật sự có chuyện như vậy.

Tần Ninh chính là một kẻ điên.

Một kẻ điên triệt đầu triệt não.

Bàn tay Võ Ly Thiên vung lên, dưới chân sinh ra mây.

Trong nháy mắt, đám người Thiên Đế các trực tiếp được cuốn lên.

Trên trăm thân ảnh lúc này bay lên không trung ngàn trượng.

Cùng lúc đó.

Toàn bộ cổ thành xuất hiện thay đổi long trời lở đất.

Bầu trời cổ thành có ánh sáng chín màu ngưng tụ thành chín đường quang văn, bay lên từ trên đất cổ thành.

Lúc này chín đường ánh sáng thất luyện, trong nháy mắt lan truyền thành ngàn vạn đường, bao trùm toàn bộ trời đất cổ thành.

Nếu lúc này nhìn xuống toàn bộ hải đảo thứ mười thì có thể phát hiện.

Toàn bộ bầu trời hải đảo thứ mười, thất luyện chín màu lớn hơn bao trùm lấy hải đảo.

Hòn đảo thất luyện này gần như phân cắt với toàn bộ trời đất vậy.

Võ Ly Thiên cùng đông đảo cao thủ Thiên Đế các lúc này lần lượt xuất hiện trên bầu trời thành cổ, nhìn xuống chém giết phía dưới.

Trên vạn Thánh Khôi, trăm vạn con rối vô ý thức lúc này khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ quỷ dị.

Tần Ninh bay lên trời, sấm sét thánh long vào lúc này trực tiếp đánh đến trên thất luyện chín màu kia.

Ầm… Cổ thành rung chuyển, từng ngôi nhà sụp đổ.

Nhưng cấm chế kia vẫn không nhúc nhích.

Lúc này ánh mắt Tần Ninh khẽ động.

“Cấm chế trận pháp vốn tồn tại, hợp nhất với cổ thành…”, Tần Ninh lẩm bẩm nhìn xung quanh.

“Làm sao bây giờ?”

“Tru diệt Thánh Khôi!”

Tần Ninh mở miệng nói: “Ta săn giết những Thánh Khôi kia trước, tìm thời cơ phá vỡ đại trận này, các ngươi sẵn sàng bất cứ lúc nào để chém chết đám người Thiên Đế các đi!”

“Được!”

Nhất thời mọi người lần lượt tách ra.

Phu nhân Tiên Nhân lúc này đi tới bên cạnh Tần Ninh, chăm chú nói: “Ngươi cẩn thận một chút”.

“Yên tâm, người có thể giết ta còn chưa xuất thế”.

Tần Ninh cười nói.

“Ngày ngày chỉ biết khoác lác, Thanh Vân chính là học thói xấu của ngươi”.

Phu nhân Tiên Nhân lại nói: “Lần này Thiên Đế các hao phí cái giá lớn như vậy, ngay cả bốn vị phó các chủ nằm vùng lâu như vậy cũng xuất hiện, không thể đơn giản bị ngươi phá như vậy”.

Tần Ninh gật đầu.

“Cũng không phải ta quan tâm ngươi”.

Phu nhân Tiên Nhân nhàn nhạt nói: “Chỉ là nếu ngươi chết rồi, không biết phu quân ta lại khổ sở chờ bao nhiêu năm”.

Tần Ninh ha ha cười nói: “Yên tâm, lần này trở về tuyệt đối không khiến Thanh Vân khổ sở chờ, ta phải đưa hắn thành Thánh thành Tiên, dòm ngó ngôi báu mênh mông!”

“Ngươi đừng nằm mơ!”

Phu nhân Tiên Nhân lại trách mắng: “Vậy ta làm thế nào?”

“Ách…”

“Hai người sư đồ các ngươi không ai là thứ tốt đẹp mà, phụ nữ đối với các ngươi mà nói căn bản không phải bạn đời”, Tiên Nhân hừ một tiếng, xoay người rời đi, tru diệt Thánh Khôi.

Tiên Lạc Vũ lúc này đi tới cười nói: “Tần công tử, tiểu cô cô của ta tính cách chính là như vậy, ngài đừng trách ha!”

“Không đâu!”

Tần Ninh phất tay một cái nói: “Ta biết mà”.

Tiên Lạc Vũ cũng vội vàng theo sau.

Lúc này trên toàn bộ bầu trời cổ thành, mấy Thiên Nhân các phe chém giết với Thánh Khôi.

Trên đường phố cổ thành, những con rối vô ý thức kia thực lực có cao có thấp, cũng không ngừng liều chết xung phong.

Hai chỗ chiến trường vô cùng hỗn loạn.

Trên cấm chế cổ thành, năm người Võ Ly Thiên, Ứng Tường, Tôn Độn, Cổ Chấn và Hồng Nguyên Kiệt dẫn đám cao thủ của Thiên Đế các lẳng lặng đứng yên giữa không trung, nhìn xuống phía dưới.

“Thời gian sớm hơn so với dự tính một canh giờ!”

Lúc này sắc mặt Ứng Tường không vui.

Một bên Tôn Độn bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không muốn như thế, nhưng tên nhãi này chính là một kẻ điên!”

Tần Ninh thật sự hoàn toàn là kẻ điên.

Cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng bất cần.

Một bên, Cổ Chấn từ từ nói: “Hắn không phải người điên, là hắn tự tin”.

Cổ Chấn nhìn về phía Võ Ly Thiên và Ứng Tường, không khỏi cau mày nói: “Hai vị, danh tiếng của Tần Ninh này truyền đến Thính Tuyết Sơn trang, Tuyết Vương đại nhân đã từng nói qua một câu rất kỳ quái”.

Lời Cổ Chấn nói ra, mấy người còn lại đều nhìn về phía Cổ Chấn, ánh mắt mang theo tò mò.

“Hắn trở lại rồi!”

Sắc mặt Cổ Chấn cổ quái nói: “Hắn là người phương nào?”

Võ Ly Thiên và Ứng Tường lúc này cũng ngây ngốc.

Hai người đều lắc đầu.

“Người này… có lẽ có quan hệ sâu đậm với Cửu U Đại Đế…”, Tôn Độn lúc này mở miệng nói.

Tôn Độn vừa mở miệng, những người khác đều nhìn về phía Tôn Độn.

“Điểm này ta cũng là tình cờ nghe thấy Cực Thiên Vương nói, lấy được chút tin tức”.

Cực Thiên Vương! Một trong tứ đại Thiên Vương.

Thiên Vương, biển linh thức mênh mông chục vạn mét, đó là nhân vật vượt qua Vương Giả

Tôn Độn từ từ nói: “Cực Thiên Vương không màng thế sự đã lâu, vẫn luôn cư ngụ giữa sơn dã, chỉ có Bi Vương mới tìm ra tung tích của ông ta”.

“Ta đã từng theo Bi Vương đi tìm Cực Thiên Vương, khi ấy đã nghe được mấy câu”.

Tôn Độn gần như chìm vào hồi ức, hắn ta thở dài.

“Đạo quán Thái Cực chính là một trong lục đại bá chủ, lịch sử lâu đời. Cực Thiên Vương này tinh thông mưu lược, mọi người đều biết, đạo quán Thái Cực diễn luyện thái cực, truy tìm Âm dương!”

“Bên trong đạo quán Thái Cực có một môn thuật được đặt tên là Thái Cực tản!”

“Cực Thiên Vương từng nói qua với Bi Vương, Thái Cực tản vừa là thuật giết người, cũng là thuật suy diễn”.

“Hắn ta từng dùng Thái Cực tản suy diễn Cửu U Đại Đế, kết quả khiến bản thân bị cắn trả, khôi phục ước chừng vạn năm mới tiêu trừ cắn trả kia”.

“Mà ông ta cũng lấy Thái Cực tản suy diễn Tần Ninh, nếu không phải vết thương suy diễn Cửu U Đại Đế trước đó rành rành trước mắt nên ông ta đã sớm dừng tay, không thì lần này… cũng sẽ bị trọng thương!”

Nghe thấy lời này, ánh mắt mấy người biến đổi.

“Người này… chắc không phải là Cửu U Đại Đế lột xác đấy chứ?”

Hồng Nguyên Kiệt không nhịn được nói.

“Làm sao có thể… Cửu U Đại Đế đã biến mất gần vạn năm rồi…”

“Sao lại không thể?”, Hồng Nguyên Kiệt lại nói: “Ta đã từng nghe nói tứ đại Thiên Vương thực lực cao thâm khó lường, Vương Giả bình thường gặp phải tứ đại Thiên Vương cũng không phải đối thủ!”

“Nhưng Cửu U Đại Đế lại ở trên tứ đại Thiên Vương”.

“Đạt đến siêu phàm!”

Bốn chữ đạt đến siêu phàm vừa dứt, mấy vị Bán Vương đều ngẩn ra.

Sự thật chính xác là như vậy.

Cửu U Đại Đế thời điểm đó nổi trội có một không hai, ai có thể địch lại?

Nếu không phải như vậy thì Phong Vương Lý Nhất Phong cùng Thanh Vân Thiên Nhân khi đó sao có thể xây dựng Thanh Vân tông không ai có thể ngăn cản trên đại lục Thương Lan.

Vì lúc đó Cửu U Đại Đế vừa biến mất, không ai biết đắc tội Lý Nhất Phong và Dương Thanh Vân có thể chọc đến một vị Đại Đế trực tiếp xuất sơn hay không.

Cũng là mãi đến sau này, Thập Vương vây giết Phong Vương, giết chết hắn, nhưng Cửu U Đại Đế cũng không hiện thân.

Mọi người mới chắc chắn nhân vật như thần kia hoặc là vũ hóa thành Thánh, hoặc là tu hành mê muội mà chết, đã không con ở đại lục Vạn Thiên.

Nhưng Thanh Vân tông khi đó đã có thành tựu, ổn định thân phận địa vị.

Mãi đến cuối cùng biến đổi thành một trong lục đại bá chủ.

Tên Dương Thanh Vân này lại là thiên kiêu một đời.
Chương 1382: Ai đến gần ta thì giết kẻ đó

Có lẽ là danh tiếng của Cửu U Đại Đế quá lớn.

Người ngoài một khi nhắc tới Dương Thanh Vân này thì sẽ nghĩ đến thân phận đồ đệ của Cửu U Đại Đế, nghĩ đến Cửu U Đại Đế, chính là bỏ quên đồ đệ duy nhất của vị Cửu U Đại Đế này.

Dương Thanh Vân cũng là một đời anh hùng.

Dương Thanh Vân bây giờ đã bước vào cảnh giới Thiên Vương chưa cũng không ai biết.

Bởi vì không ai sẽ đi dò xét ông ta.

Năm vị Bán Vương nói đến đây đều yên lặng.

Thời đại tạo anh hùng.

Anh hùng tạo nên thời đại.

Cửu U Đại Đế cũng tốt, Tần Ninh bây giờ cũng được, đều là nhân vật anh hùng.

Tuyệt thế thiên kiêu! Không còn gì sót lại.

Không phải bởi vì bọn họ ngông cuồng, mà là vì họ mạnh.

Tôn Độn này lại nói: “Thế gian này bất cứ chuyện gì cũng nói không chừng, ta đã từng nghe nói có một bí pháp cường giả có thể chuyển thể sống lại, một lần nữa đi trên con đường tu hành của mình, từ đó vượt qua kiếp trước”.

“Ai biết Tần Ninh... có phải như vậy không…”

“Nếu quả thật hắn và Cửu U Đại Đế có quan hệ mật thiết, dù không phải Cửu U Đại Đế chuyển thế thì chúng ta cũng phải giết hắn!”

Một Cửu U Đại Đế đè ép vô số võ giả đại lục Vạn Thiên chín vạn năm.

Cho đến bây giờ nhắc đến, nội tâm tứ đại Thiên Vương cũng vẫn phức tạp.

Lại xuất hiện một võ giả… thứ hai trong đại lục Vạn Thiên kia, thật sự sắp điên rồi! Một vị Cửu U Đại Đế đã trở thành đỉnh núi cao tất cả mọi người không thể vượt qua.

Thêm một tên Tần Ninh nữa… ai mà chịu được?

“Cho dù phải hay không thì tên này quá kinh khủng”.

Cổ Chấn nắm chặt hai tay nói: “Hôm nay nhất định phải giải quyết hắn”.

“Võ Ly Thiên, Ứng Tường, kế hoạch trước đó có nắm chắc giết được hắn không?”

Nghe đến lời này Võ Ly Thiên cười một tiếng.

“Mặc dù nói kế hoạch đã nhắc trước rồi, nhưng… muốn giết hắn vẫn rất đơn giản”.

“Tiểu tử này có lợi hại hơn nữa cũng không thể… chống cự Vương Giả đấy chứ?”

Nghe thấy lời này, mấy người cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là Võ Ly Thiên và Ứng Tường là phó các chủ của Thiên Đế các, nhưng không biết trận Tru Ma cốc Thiên Đế các đã bị tổn thất hai vị Vương Giả.

Đó chính là bị Tần Ninh giết chết.



Trong cổ thành.

Tần Ninh lúc này tay cầm vương kiếm Độ Sinh giết đến sung sướng.

Từng thân ảnh Thánh Khôi bị chém chết hóa thành thánh thạch, được hắn lần lượt thu hồi.

Bây giờ Tần Ninh cũng không có thời gian suy tính bản thân rốt cuộc lấy được bao nhiêu thánh thạch.

Bên trong những thánh thạch này ẩn chứa thánh lực, cũng không phải là tinh thuần, còn cần phải tiêu phí một chút thủ đoạn.

Nhưng không thể không nói tác dụng diệu kì của thánh thạch trên đại lục Vạn Thiên này quá nhiều.

Lúc này trên bầu trời, hai người Võ Ly Thiên và Ứng Tường nhìn thấy cảnh này, sắc mặt khó coi.

“Đó là cái gì?”

Hồng Nguyên Kiệt không nhịn được quát lên: “Tiểu tử này chém chết con rối do những Thiên Nhân kia luyện chế, sao còn thu lại từng viên đá…”

“Đó không phải đá bình thường, là thánh thạch”, Tôn Độn lúc này trầm giọng nói.

Thánh thạch! Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người tại đây đều xuất hiện một tia lửa.

Thánh thạch lại mang theo thánh lực thiên địa, là thứ các Thánh Nhân cần tu hành.

“Thánh Khôi là các Thánh Nhân luyện chế không sai, nhưng bắt đầu thúc giục cần phải có thánh lực, trong cơ thể mỗi một vị Thánh Khôi đều tồn tại thánh thạch”.

“Chỉ là không ngờ…”, sắc mặt Võ Ly Thiên khó coi nói: “Không ngờ sau khi Tần Ninh có thể đánh chết Thánh Khôi lại ngưng tụ được thánh thạch không vỡ!”

Thông thường mà nói, con rối bị giết, nòng cốt cũng sẽ bị hư hại.

Nhưng giờ… cũng không.

Điều này cũng quá kinh khủng!

“Tên khốn này rốt cuộc sao có thể làm được…”, Cổ Chấn nổi giận mắng.

“Đừng gấp!”

Ứng Tường lúc này cười cười nói: “Tên khốn kiếp này lần này phải chết, thánh thạch hắn thu thập cũng sẽ là của chúng ta!”

Nghe đến lời này, mấy người đều gật đầu.

Từng tiếng nổ vang lên.

Giao chiến trong cổ thành đã bắt đầu dần hội tụ.

Đám con rối bắt đầu giết dễ dàng, nhưng số lượng quá nhiều, tiêu hao linh khí cũng nghiêm trọng.

Chứ đừng nhắc còn có trên vạn Thánh Khôi nhìn chằm chằm bốn phía.

Các phe võ giả đều xuất hiện tổn thương không nhỏ.

Lúc này ánh mắt Tần Ninh nhìn bốn phía.

Cùng với khí huyết võ giả bị chết chảy xuống đất, giữa trời đất xuất hiện một tia màu sắc đỏ nhạt.

Mà những thứ màu đỏ nhạt kia tụ tập trên một quảng trường trung tâm cổ thành.

Tần Ninh không ngừng săn giết những Thánh Khôi kia đến gần quảng trường.

Quảng trường dài rộng ngàn trượng.

Bốn phía xuất hiện từng đường sóng.

Những huyết tuyến kia lại tập trung về phía quảng trường.

Thân ảnh Tần Ninh hạ xuống nhìn quảng trường.

“Cấm chế nòng cốt ở đây sao?”

Chân mày Tần Ninh nhíu lại, hai thân ảnh xinh đẹp đến gần Tần Ninh.

“Hộ pháp cho ta!”

Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói: “Ta phá vỡ cấm chế này cần thời gian”.

“Mọi người bị kẹt ở bên trong cổ thành, mấy con rối bình thường kia quả thật phiền phức, nhưng mọi người tản ra thì mấy con rối kia cũng sẽ tản ra đuổi giết, đám con rối bình thường ngược lại không đáng giá nhắc tới”.

Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên gật đầu.

“Nhớ rồi!”

Tần Ninh mở miệng nói: “Bất kỳ ai cũng không được đến gần ta, trừ hai người các nàng, ai đến gần ta thì giết chết kẻ đó!”

“Ừ!”

Lời Tần Ninh vừa dứt, hắn đứng yên trong quảng trường.

Trong tay ngưng tụ ra từng đường huyền văn.

Lúc này giữa trời đất, linh khí dị thường bắt đầu nổi lên.

Bên trong quảng trường ngưng tụ xuất hiện mười thân ảnh hư ảo.

Mười thân ảnh mặc đồ khác nhau, hoặc là võ phục, hoặc là vải thô áo gai, hoặc là khoác, mỗi người đều vô cùng hư ảo.

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Tần Ninh run lên.

Từng huyền văn giống như xúc tu giữa trời đất, nó thăm dò bốn phía, tràn ngập khắp xó xỉnh bên trong cổ thành.

“Đáng chết!”

Lúc này trên bầu trời, Võ Ly Thiên nổi giận mắng.

“Tên khốn kiếp làm sao phát hiện được!”

Võ Ly Thiên mắng.

Ứng Tường lúc này sắc mặt cũng tái xanh.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Lúc này Tôn Độn không nhịn được hừ nói: “Đến bước này còn không nói cho chúng ta rốt cuộc muốn làm gì?”

Nghe thấy lời này, Võ Ly Thiên cắn răng nói: “Trên thực tế lần này chúng ta đến, những cái khác đều là nói nhảm vô dụng”.

“Nhưng lần này mục đích cốt lõi chính là mười con rối bên trong cổ thành”.

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt mấy người đều kinh ngạc.

“Các chủ truyền ra tin tức hải đảo Thiên Ngoại cũng để hấp dẫn võ giả đại lục Vạn Thiên đến”.

“Dẫn toàn bộ bọn họ đến nơi này giết con rối, máu tươi hội tụ, kích động huyết trận nơi đây thì thức tỉnh được mười con rối Thánh Nhân chuẩn bị cho chúng ta”.

Cổ Chấn không nhịn được nhướng mày.

“Mười con rối? Không phải ngươi đã khống chế được trên vạn Thánh Khôi thực lực Thiên Nhân sao? Đây đã là sức chiến đấu không tầm thường!”

Võ Ly Thiên cười khổ.

“Ngươi có biết mười con rối này là thực lực cảnh giới nào không?”

Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều tò mò.

Rốt cuộc là con rối tầng cảnh giới nào mới có thể khiến Thiên Đế các hao tổn sức lớn như vậy?

Hơn nữa trên hải đảo này thiên tài địa bảo cũng không phải là ít, đủ để cho đám Thiên Nhân động lòng.

Chẳng lẽ là... Vương Giả?

Lúc này mấy người Cổ Chấn, Tôn Độn, Hồng Nguyên Kiệt ánh mắt đều mang theo sợ hãi nhìn về phía Võ Ly Thiên và Ứng Tường, họ muốn nhận được đáp án.
Chương 1383: Mười Thiên Vương Thánh Khôi

“Cảnh giới Vương Giả sao?”

Cổ Chấn không nhịn được nói: “Thánh Khôi cảnh giới Vương Giả…”

“Sai!”, Võ Ly Thiên lẩm bẩm nói: “Cũng không phải cảnh giới Vương Giả, mà là… cảnh giới Thiên Vương!”

Lời này vừa nói ra, cơ thể mấy người phát run, đứng ngây ngốc tại chỗ, hoàn toàn sững sờ.

Trong lòng lại trào dâng cảm giác kinh hãi.

Mười vị… Thánh Khôi cấp bậc Thiên Vương! Trong phút chốc mấy vị Bán Vương trong lòng kinh ngạc tột cùng.

Mười vị Thánh Khôi Thiên Vương! Đủ để tiêu diệt toàn bộ đại lục Vạn Thiên, lục đại bá chủ coi là cái gì?

Lúc này hô hấp mấy người dồn dập.

“Nhưng bây giờ lại bị Tần Ninh cắt đứt”.

Võ Ly Thiên lạnh lùng nói: “Tiểu tử này hình như nhìn ra gì đó!”

Lời vừa dứt, ánh mắt mấy người khẽ động, nhìn xuống phía dưới.

Chỉ nhìn thấy Tần Ninh lúc này đứng ở trung tâm cổ thành.

Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên một trái một phải, hai cô gái đẹp tuyệt sắc yên lặng bảo vệ.

Phàm là Thánh Khôi đến gần đều bị hai cô gái ngăn cản.

Mà bên ngoài cơ thể Tần Ninh xuất hiện từng đường huyền văn.

“Tên khốn này nhìn thấu quỹ đạo của thánh trận, muốn phá hư chuyển động của thánh trận!”

Vũ Ly Thiên nổi giận mắng: “Đáng chết!”

Cổ Chấn lúc này lại nói: “Thánh trận chính là những Thánh Nhân trên trời ngưng tụ, hắn chỉ là Thiên Nhân ngũ bộ, làm sao có thể phá giải…”

“Nếu hoàn chỉnh thì đến mười Tần Ninh cũng không đủ tư cách phá giải”, lúc này Ứng Tường tiếp lời: “Nhưng thánh trận này trải qua thế giới Cửu Thiên truyền xuống, chịu quy tắc trời đất trói buộc, hư hại mấy chỗ...”

Lời này vừa nói ra, hai người Tôn Độn và Hồng Nguyên Kiệt cũng nhướng mày.

“Vốn là thời gian chưa tới, thực lực của Thiên Vương Thánh Khôi có thể bị tổn thương, bây giờ nếu Tần Ninh phá thánh trận thì sẽ thất bại trong gang tấc”.

“Đừng nói nhảm!”

Hồng Nguyên Kiệt quát lên: “Năm người chúng ta ngũ đại Bán Vương trực tiếp đánh tới!”

“Tần Ninh không thể chiến, mấy người khác sao ngăn được chúng ta”.

“Chỉ cần quấy nhiễu Tần Ninh là được”.

Lời này vừa nói ra, Võ Ly Thiên, Ứng Tường, Tôn Độn, Cổ Chấn đều gật đầu.

Bàn tay vung lên, đám người Thiên Đế các lần lượt hạ xuống.

Lúc này từng con Thánh Khôi gắt gao bám lấy Bán Vương các phe.

Hai người Chu Dịch và Nguyên Mậu vốn bị Hồng Nguyên Kiệt, Giản Dung Tòng gây vết thương nặng, bây giờ khó mà phát huy thực lực Bán Vương.

Chỉ có hai người Văn Hiên, Vạn Tử Vận còn có thể rút tay ra.

Nhìn thấy năm vị Bán Vương liều chết xung phong, sắc mặt hai người bây giờ biến đổi.

“Tần Ninh phá vỡ cấm chế này, mọi người có thể rời đi, ít nhất có thể thoát khỏi trăm vạn con rối kia”.

“Hai người bọn ta bảo vệ Tần Ninh, năm người này phiền hai vị ngăn chặn!”, lúc này Cốc Tân Nguyệt lạnh nhạt nói.

Vạn Tử Vận và Văn Hiên nghe vậy liền gật đầu.

Trong nháy mắt, năm vị Bán Vương lúc này hạ xuống.

Tôn Độn, Cổ Chấn, Hồng Nguyên Kiệt, Võ Ly Thiên, Ứng Tường.

Văn Hiên nhìn Tôn Độn, không đành lòng nói: “Tôn Độn, cớ gì phải như vậy chứ!”

“Lập trường khác nhau, ngươi bớt giả vờ ở đây đi”.

Tôn Độn lười để ý nhìn về phía mấy người nói: “Lão phu bị thương, Vạn Tử Vận này để lão phu đối phó”.

“Được!”

Cổ Chấn lúc này nhìn về phía Văn Hiên cười nói: “Sớm đã nghe nói đất Cực Lạc Tiên mà tứ tinh chủ tu hành có thể khiến người ta trong nháy mắt tiến vào trình độ một loại ảo ảnh, bổn tọa đi thử một chút”.

“Mười Thánh Hoàng Chú không biết có thể chống cự được đất Cực Lạc Tiên của tứ tinh chủ không!”

Văn Hiên nghe thấy vậy, sắc mặt trầm xuống.

Cốc Tân Nguyệt lúc này bước chân ra.

“Võ Ly Thiên, Ứng Tường để ta!”

“Hồng Nguyên Kiệt để cô!”

Diệp Viên Viên gật đầu.

“Cửu Anh bảo vệ Tần Ninh, ai đến gần giết kẻ đó”.

“Được!”

Cửu Anh dù sao cũng là Thiên Nhân ngũ bộ, huyết thống hung thú.

Hiện nay Bán Vương trong sân gần như đều bị kéo giãn.

Thiên Nhân thất bộ muốn vượt qua Cửu Anh, động đến Tần Ninh thì gần như không thể.

Trong nháy mắt Cốc Tân Nguyệt lao ra, đường cong lộ rõ, dung nhan tuyệt thế điềm tĩnh thản nhiên, không hiện vui giận.

“Tần Ninh thật đúng là có chút bản lĩnh, có thể khiến cảnh giới người phụ nữ của mình cũng đề thăng”.

“Chính là không biết bình hoa này của ngươi rốt cuộc có mấy phần bản lĩnh”.

“Có phải bình hoa hay không thử chút thì biết!”

Bàn tay Cốc Tân Nguyệt vung lên, linh khí đầy trời lúc này giải phóng.

Linh thức cường đại càng tràn ngập bốn phía.

Hai người Võ Ly Thiên và Ứng Tường sắc mặt khẽ biến.

Linh thức quá mạnh! Thậm chí hai người cảm giác được linh thức này có thể nghiền ép bọn họ.

“Không thể xem thường!”

“Biết rồi!”

Trong nháy mắt hai người đánh ra.

Ầm… Giữa trời đất tiếng nổ đùng đoàng kinh động bốn tòa.

Mấy vị Bán Vương đánh nhau, gợn sóng đó đủ để so sánh đẹp như Vương Giả ra tay.

Lúc này bên trong cổ thành, khắp nơi đều là tiếng giao chiến.

Cùng lúc đó tâm trạng Tần Ninh hoàn toàn chìm sâu vào bên trong một tòa thánh trận trước mắt.

Linh thức của hắn hóa thành một thân ảnh đi trên một vùng đất mênh mông.

Cuối vùng đất, mười thân ảnh cao lớn uy mãnh lúc này dần ngưng tụ.

Tần Ninh không khỏi lẩm bẩm: “Mười Thánh Khôi cấp bậc Thiên Vương truyền xuống từ thế giới Cửu Thiên, đây chính là thủ đoạn giữa Thiên Đế các và đám Thiên Nhân sao?”

Mười vị Thiên Vương xuất hiện.

Thiên Đế các kia tuyệt đối có thể uy chấn toàn bộ đại lục Vạn Thiên, đưa Ma tộc tâm trái đất ra dễ như trở bàn tay.

“Giỏi tính toán đấy!”

Tần Ninh cười một tiếng, nói: “Đáng tiếc gặp phải ta”.

Lời vừa dứt, Tần Ninh bước ra.

Toàn thân trên dưới khí tức mạnh mẽ giải phóng.

Đất đai lúc này không ngừng rung chuyển.

Giữa lúc Tần Ninh bước ra, thân ảnh mở rộng đến hai ngàn trượng.

Hắn có cường độ linh thức hai vạn mét, bây giờ cũng chỉ có thể làm được đến phần này.

“Mười vị Thánh Khôi Thiên Vương hủy đi toàn bộ, Thiên Đế các sẽ nhức nhối lắm đây…”, một bước bước ra, linh thức người khổng lồ Tần Ninh kia một quyền đập ra.

Ầm… Trước người hắn một hư ảnh Thánh Khôi mặc chiến giáp, hai mắt mở ra.

“Thằng nhãi, tự tìm cái chết”.

Hư ảnh mặc chiến giáp kia lúc này quát một tiếng, âm thanh chấn động trời đất.

Ầm! Giữa lúc tiếng nổ trầm thấp vang lên.

Thân ảnh Tần Ninh lúc này lui về phía sau.

Người khổng lồ mặc chiến giáp giơ quyền đập tới.

“Đắc ý cái gì?”

Tần Ninh giễu cợt nói: “Chưa khôi phục được thực lực Thánh Khôi đỉnh phong, chống đỡ hết sức cũng chỉ là tầng Thiên Nhân thất bộ, làm thịt các ngươi dễ như trở bàn tay!”

Một quyền của Tần Ninh trực tiếp đạp ra,

Ầm… Cánh tay người khổng lồ mặc chiến giáp kia bị nện nổ tung.

Trong tay Tần Ninh xuất hiện một thanh kiếm.

Hình dáng của vương kiếm Độ Sinh, nhưng không phải hình dáng thật của vương kiếm Độ Sinh, chỉ là linh thức hội tụ mà thôi.

“Cửu Linh Tinh Thần kiếm”.

Một kiếm chém ra.

Linh thức thiên địa hội tụ hóa thành kiếm mang bổ xuống.

Ầm… Hư ảnh Thánh Khôi kia lúc này nổ bể.

Cùng lúc đó trong ngoại giới, ánh sáng chợt lóe.

Trên quảng trường trung tâm cổ thành, mười hư ảnh đủ loại khác nhau nổ tung một đường.

“Đáng chết!”

Nhìn thấy cảnh này, Võ Ly Thiên không nhịn được phẫn nộ quát một tiếng.

Tần Ninh đã loại bỏ một Thánh Khôi.

Đây chính là Thánh Khôi cấp bậc Thiên Vương.

Tổn thất một tôn chính là tổn thất cực lớn không thể xoay chuyển.

“Khốn kiếp!”

Lúc này hai người Võ Ly Thiên và Ứng Tường hoàn toàn bùng nổ.

Nhưng Cốc Tân Nguyệt từ đầu đến cuối vẫn sừng sững không di chuyển, ngăn cản trước mặt hai người.
Chương 1384: Cửu tiên sinh

Bên kia hai người Diệp Viên Viên và Hồng Nguyên Kiệt lại ngang sức ngang tài.

Trước đó Tôn Độn bị tổn thất một cánh tay, thực lực bị ảnh hưởng, lúc này cũng bị Vạn Tử Vận ngăn cản.

Cung chủ Cổ Chấn thực lực mạnh mẽ.

Nhưng cung chủ Văn Hiên cũng là Bán Vương vô cùng mạnh.

Hai người lúc này cũng khó phân thắng bại.

Không có cấp Bán Vương, đến gần Tần Ninh cũng sẽ bị chín cái đầu của Cửu Anh càn quét ra.

Lúc này hai người Võ Ly Thiên và Ứng Tường thật sự gấp gáp.

Vù… Giữa trời đất, một tiếng vù vang lên, lại có một tôn Thánh Khôi lúc này sụp đổ.

Cặp mắt Võ Ly Thiên đỏ thẫm.

“Tần Ninh đáng chết!”

Võ Ly Thiên phẫn nộ gầm lên: “Cửu tiên sinh!”

“Các chủ đại nhân có lệnh, lần này nếu xuất hiện thay đổi ngoài kế hoạch, Cửu tiên sinh có thể ra tay”.

“Mười vị Thánh Khôi Thiên Vương là quan trọng nhất, làm phiền Cửu tiên sinh ra tay!”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngây ngốc.

Cửu tiên sinh! Cửu tiên sinh nào?

Thiên Đế các chẳng lẽ còn có dự phòng?

Lời này vừa dứt, sắc mặt tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Tình huống gì đây?

Cho dù là ba người Cổ Chấn, Hồng Nguyên Kiệt, Tôn Độn lúc này tinh thần cũng hoảng hốt.

Cửu tiên sinh?

Bọn họ thân là gian tế của Thiên Đế các, những năm gần đây tin tức biết được cũng không phải là ít.

Nhưng không ai nói cho bọn họ còn có một vị Cửu tiên sinh.

Là ai?

Đồng thời, các võ giả đại bá chủ vẻ mặt cũng khẽ thay đổi.

Còn có người của Thiên Đế các chưa hiện thân! Là ai?

Lúc này tinh thần tất cả mọi người đều hoảng loạn.

Nguy hiểm không biết trước như vậy mới khiến người ta kiêng kỵ.

Đồng bọn sóng vai tác chiến một khắc sau có thể là quân địch, trực tiếp đập chết mạng mình, ai mà không sợ hãi?

“Cửu tiên sinh!”

Lúc này một tiếng quát khẽ vang lên lần nữa.

Sắc mặt Võ Ly Thiên nặng nề nói: “Tuy ta không biết Cửu tiên sinh là người phương nào, nhưng các chủ lại nói với ta lời này, vậy Cửu tiên sinh nhất định ở đây chứ?”

Nhưng lời Võ Ly Thiên vừa dứt, vẫn không ai đáp lại.

Tinh chủ Văn Hiên lúc này hừ lạnh: “Võ Ly Thiên, Ứng Tường, đến bước này còn muốn khoác lác với người khác sao?”

“Cửu tiên sinh? Vậy có phải còn có Bát tiên sinh, Thất tiên sinh hay không?”

“Chuyện đến bây giờ, chút tài mọn này muốn ly gián bọn ta có phần quá xem thường bọn ta rồi!”

Võ Ly Thiên lúc này tức giận hừ một tiếng.

“Đáng ghét!”

Bị các chủ lừa?

Làm sao có thể!

“Đất Cực Lạc Tiên!”, một tiếng quát khẽ vang lên, Văn Hiên bước ra, sát khí dâng trào.

Cổ Chấn lúc này tâm thần lung lay.

Văn Hiên một chưởng vỗ ra.

Ầm… Cổ Chấn lảo đảo một cái, thân ảnh rơi xuống.

Lúc này sắc mặt Cổ Chấn ửng đỏ, nhưng trong gò má đỏ thắm lại mang một tia tái nhợt.

Bị thương rồi! Cổ Chấn nhìn về phía Văn Hiên, vẻ mặt mang một tia không tưởng tượng nổi.

“Ngươi...”, chỉ là còn chưa đợi Cổ Chấn mở miệng.

Văn Hiên đã lại lần nữa giết xuống.

Một quyền ngay đầu, quyền ảnh ùn ùn kéo đến.

Lúc này mọi người đều nhìn thấy.

Trong cơ thể Văn Hiên, linh thức đã hội tụ thành biển.

Tinh chủ Văn Hiên bây giờ trong mơ hồ có khuynh hướng tấn thăng làm Vương Giả.

“Đáng chết!”

Cổ Chấn tức miệng mắng to.

Vốn ông ta và tinh chủ Văn Hiên thực lực tương đương.

Nhưng hình như tên nhãi này lại sắp tấn thăng.

“Bây giờ tấn thăng trong cấm địa biển Thiên Ngoại này, ngươi ắt bị trời phạt”.

Cổ Chấn giận dữ hét.

“Hừ!”

Văn Hiên quát lên: “Bổn tọa ép tới gần điểm vị giới Vương Giả, bước đến được đó hay không không phải ngươi nói là được, mà là ta định đoạt”.

“Thực lực như vậy đủ để giết ngươi!”

“Tinh chủ Tôn Độn”.

Văn Hiên quát xuống, nhìn về phía Tôn Độn bên cạnh, ông ta trách mắng: “Ngày hôm nay là ngươi tự tìm đến, cho dù là hai vị đại nhân Cực Thiên Vương và Bi Vương cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Cổ Chấn chết, ngươi cũng phải chết”.

Ầm… Một quyền của Văn Hiên lại nện xuống.

Đất ở dưới chân gần như ngưng tụ thành đất thánh lấp đầy linh khí thiên địa, gần như trong phạm vi mười dặm đã thành thế giới của ông ta.

Cổ Chấn lúc này rống lên, trong lòng không cam chịu.

Tên khốn này sao bây giờ tấn thăng được! Nếu xưng Vương thì tất cả bọn họ sẽ chết.

Lúc này Bán Vương và các Thiên Nhân đứng đầu trong các phe bá chủ lớn thấy cảnh này cũng thở phào nhẹ nhõm.

Văn Hiên mạnh thì phần thắng của bọn họ càng lớn hơn.

Lần này thật sự thiếu chút nữa bị người của Thiên Đế các ngấm ngầm đánh chết rồi!

“Võ Ly Thiên, Ứng Tường, hai vị Bán Vương đối phó với một mình Cốc Tân Nguyệt sao? Tới giúp ta!”

Cổ Chấn hổn hển nói.

Nghe thấy lời này, trong lòng hai người kêu khổ.

Hai chọi một, có thể đối đầu cũng không tệ.

Cốc Tân Nguyệt quá mạnh.

Tuy đều là Bán Vương, nhưng Cốc Tân Nguyệt mang cho người ta cảm giác áp bức rất mạnh.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ có thể sẽ bại! Vốn tưởng rằng Tần Ninh phá trận, bọn họ có thể nhân cơ hội ra tay.

Nhưng nào ngờ Cốc Tân Nguyệt mạnh như vậy, Diệp Viên Viên Thiên Nhân thất bộ lại có thể ngăn cản một Bán Vương.

Càng đáng ghét hơn chính là tinh chủ Văn Hiên lúc này lại có khuynh hướng tấn thăng.

Vù… Giữa trời đất vang lên tiếng vù vù.

Lúc này bên trong thánh trận, thân ảnh Thánh Khôi Thiên Vương thứ ba đã bị Tần Ninh đánh nổ.

Tiếp tục như vậy, bọn họ không những không thể phá hư hành động của Tần Ninh.

Thậm chí vì bị kéo dài, chờ đến khi Tần Ninh thoát thân, bọn họ phải chết! Cái này như nào cho phải?

Bốn phía số lượng Thánh Khôi đủ nhiều, nhưng con Lôi Điện Thánh Long kia của Tần Ninh lúc này tấn công trong đám người, tốc độ chém giết không phải quá nhanh.

Khốn kiếp! Sắc mặt Võ Ly Thiên dữ tợn.

“Ngươi chết trước đi!”

Lúc này một tiếng gầm gừ vang lên.

Giữa tiếng gào thét vang lên, dưới chân tinh chủ Văn Hiên tự tạo thành một vùng đất bồng bềnh ở giữa không trung, trực tiếp đập về phía Cổ Chấn.

Sắc mặt Cổ Chấn hoảng sợ, thân ảnh muốn cử động, nhưng lại đột nhiên phát hiện bản mình không nhúc nhích được.

Một mảnh đất Cực Lạc Tiên nếu bây giờ cứ cứng rắn nện vào người mình, vậy thì sẽ chết người.

Thật sự sẽ chết người! Trong lòng Cổ Chấn lúc này tức miệng mắng to.

Ông ta mới vừa hiện ra thân phận thì phải chết ở chỗ này.

Tuyệt đối không được.

Vù… Cùng lúc đó, một tiếng vù vang lên.

Tần Ninh đã phá hư Thánh Khôi Thiên Vương thứ tư.

Lúc này đám người Thiên Đế các sắc mặt khó coi.

Tiếp tục như vậy thì xong đời! Bây giờ Cổ Chấn trong lòng ảo não.

Người xong đời trước tiên sẽ là ông ta!

“Văn Hiên, lão tử liều mạng với ngươi!”, Cổ Chấn lúc này hoàn toàn giống như phát điên, sức mạnh trong cơ thể bùng nổ đến tận cùng.

Nhưng trong nháy mắt, đột nhiên Cổ Chấn sững sờ.

Đất Cực Lạc Tiên tràn đầy sát khí kia vốn trong chốc lát đập về phía cơ thể ông ta.

Nhưng khi ông ta gầm lên phẫn nộ.

Đất Cực Nam Tiên đột nhiên thay đổi phương hướng.

Mục đích.

Là Tần Ninh.

Thay đổi này chỉ trong nháy mắt.

Chín cái đầu của Cửu Anh chốc lát duỗi thẳng, con ngươi trợn tròn.

“Đây… tình huống gì?”

Gần như theo bản năng Cửu Anh muốn né tránh.

Nhưng một khi né tránh, vậy thì hoàn toàn đập vào người Tần Ninh.

Nếu Tần Ninh xong đời.

Nó cũng phải chết!

“Ta kẹp chết bà nội ngươi!”, giữa tiếng gầm thét, chín cái đầu của Cửa Anh trong nháy mắt vây quanh thân thể Tần Ninh.

Ầm… Đất Cực Lạc Tiên lúc này nện xuống.
Chương 1385: Văn Hiên? Văn Vương?

Tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Mọi người đều không phản ứng kịp.

Một giây trước mọi người đều cho rằng Cổ Chấn hẳn phải chết.

Văn Hiên sắp xưng Vương, thực lực cường đại đáng sợ, Cổ Chấn không phải là đối thủ.

Thậm chí ngay cả bản thân Cổ Chấn cũng cho là như vậy.

Nhưng giây tiếp theo lại thay đổi nhận thức của đám người.

Đất Cực Lạc Tiên trực tiếp đánh tới Tần Ninh.

“Tần Ninh!”

“Tần Ninh!”

Hai người Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên trong nháy mắt bỏ đối thủ qua một bên.

Chỉ là Võ Ly Thiên, Ứng Tường và Tôn Độn đâu để cho hai người được như ý nguyện.

Xa xa phu nhân Tiên Nhân nhìn thấy cảnh này, sắc mặt thay đổi kinh hãi.

Tần Ninh...

“Tên khốn này, hỗn chiến như thế sao có thể khinh thường vậy…”, tuy là Tiên Nhân mắng nhưng không khó nghe ra nỗi lo âu trong giọng điệu.

Tần Ninh không thể chết được.

Nếu không Dương Thanh Vân sẽ điên mất.

Dương Thanh Vân đợi vị sư tôn này của mình tám vạn năm.

Nếu Tần Ninh xảy ra bất trắc, vậy thì còn khó chịu hơn so với giết Dương Thanh Vân.

Lúc này mọi người đều trợn tròn mắt.

Mà ở trong cổ thành kia, Lôi Điện Thánh Long điên cuồng tàn sát con rối, cơ thể bây giờ thậm chí cũng run lên, động tác trở nên chậm chạp.

Tiếng nổ vang khắp cổ thành, thậm chí xuất hiện bụi mù cuồn cuộn, xông thẳng lên bầu trời cao ngàn trượng.

Văn Hiên - một vị sắp xưng Vương tồn tại vô cùng gần với Vương Giả, toàn lực nhất kích.

Chỉ Cửu Anh làm sao có thể chống cự.

Lúc này ánh mắt Võ Ly Thiên vui mừng.

“Cửu tiên sinh?”

Nhìn về phía tinh chủ Văn Hiên, Võ Ly Thiên không chắc chắn nói.

“Một đám phế vật!”

Văn Hiên bây giờ đứng chắp tay, ông ta đứng yên trời cao lãnh đạm nói: “Kế hoạch chu đáo như vậy cũng không làm tốt, Đế Lâm Thiên dạy dỗ các ngươi thế sao?”

Nghe thấy lời này sắc mặt Võ Ly Thiên trầm xuống.

Mọi người đều là Bán Vương, ngươi chỉ mạnh hơn ta một chút mà thôi, giả bộ cái gì?

Văn Hiên lạnh lùng nói: “Còn cần bổn vương đích thân ra tay”.

Lời vừa dứt.

Khuôn mặt tinh chủ Văn Hiên lúc này thay đổi.

Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt lạnh lùng, khí tức trong mơ hồ lúc này gầm thét, tựa như muốn xé trời đất.

“Văn Vương Văn Hiên!”

Bây giờ một vài lão ngoan đồng trong đám người hô lên kinh hãi.

Lão trưởng tộc Bắc Đẩu Minh của Bắc Đẩu Thế gia lúc này thần thái sợ hãi.

“Văn Vương Văn Hiên chính là tinh chủ Văn Hiên của đạo quán Thái Cực…”, lúc này tất cả mọi người đều ngây ra.

Điều này sao có thể! Văn Hiên lạnh lùng nói: “Tên của bổn vương sao có người dùng lại?”

“Tinh chủ Văn Hiên đạo quán Thái Cực sớm đã bị bổn vương giết chết. Bổn vương chỉ là dựa vào thân phận tinh chủ Văn Hiên mai phục ở đạo quán Thái Cực”.

“Không thể nào!”

Tuyết Vương sứ Nguyên Mậu của Thính Tuyết Sơn trang quát lên: “Ngươi xứng với Thiên Vương cái gì?”

“Hừ, Cực Thiên Vương đã không màng thế sự, Bi Vương tu vi mặc dù mạnh, nhưng bổn vương cũng là Vương Giả, há có thể dễ dàng phát hiện ra bổn vương?”

“Hơn nữa thuật biến hóa của ta, Bi Vương… cũng không thể nhìn ra”.

Văn Hiên, không.

Bây giờ là Văn Vương! Đường chủ Chu Dịch của Ngự Hư tông trầm giọng nói: “Dù vậy, ngươi là Vương Giả, làm sao có thể bước vào biển Thiên Hải, không chịu sự hạn chế của lực thiên địa?”

“Bổn vương cần giải thích cho ngươi sao?”

Văn Vương hờ hững nói.

“Hai phế vật Võ Ly Thiên và Ứng Tường, chút chuyện này cũng không làm được, các chủ Thiên Đế các ngươi thực lực quá mạnh, nhưng dùng người không ổn!”

Lời mắng nhiếc này hai người Võ Ly Thiên và Ứng Tường căn bản không dám trả lời.

Vương Giả! Một vị Vương Giả lại ẩn núp ở trong đám người, tránh né cấm chế thiên địa của biển Thiên Ngoại.

Điều này sao có thể! Đừng nói là những người khác, bọn họ mặt cũng đầy kinh ngạc.

“Cửu tiên sinh bớt giận...”, Võ Ly Thiên nở nụ cười nói.

“Chỉ là một vị mới lên Bán Vương, hai người các ngươi còn phí công như vậy?”

Văn Vương hừ lạnh một tiếng, một tay túm ra.

Một đường khí tức hào hùng gần như xé rách thiên địa, bao trùm về phía Cốc Tân Nguyệt.

Bức tranh trong tay Cốc Tân Nguyệt lúc này bất ngờ ngưng tụ linh thuẫn, trực tiếp đụng tới.

Bùm… Chỉ là tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.

Cốc Tân Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi, thân ảnh thụt lùi.

Nàng ta là cảnh giới Bán Vương, cường độ linh thức chín vạn mét, rất rất mạnh.

Nhưng đối mặt với Võ Ly Thiên và Ứng Tường, hơn nữa thêm Văn Vương ra tay nàng ta cũng không đỡ được.

Một tiếng đùng đoàng đập vào phía dưới, thân ảnh Cốc Tân Nguyệt chật vật không chịu nổi.

Văn Vương một chỉ bắn ra, trực tiếp giết về phía Diệp Viên Viên.

Diệp Viên Viên lúc này thân ảnh thụt lùi, nhưng không né tránh nổi.

Một tiếng phụt, phần bụng xuất hiện lỗ máu, toàn thân Diệp Viên Viên không ổn định, rơi xuống đất.

“Mẹ kiếp!”

Thạch Cảm Đương lúc này mắng một câu: “Ngươi xong rồi!”

Văn Vương liếc mắt nhìn Thạch Cảm Đương, hừ lạnh một tiếng.

Bây giờ Võ Ly Thiên, Ứng Tường, Tôn Độn, Hồng Nguyên Kiệt và Cổ Chấn đều thoát thân.

Cổ Chấn liếc nhìn Văn Hiên, không có mở miệng.

Thực lực Văn Hiên mạnh mẽ, vừa rồi rõ ràng có thể không cần đến ông ta, trực tiếp ra tay chấn giết Tần Ninh.

Nhưng tên nhãi này cứ hết lần này đến lần khác đem ông ta ra diễn trò.

Chẳng qua Văn Hiên chính là Vương Giả Văn Vương.

Cho dù bất mãn nhưng ông ta cũng không dám mở miệng.

Đồng thời.

Đường chủ Chu Dịch, Tuyết Vương sứ Nguyên Mậu và phu nhân Tiên Nhân, đám người Bắc Đẩu Minh sắc mặt khó coi.

Văn Vương! Văn Vương nổi tiếng đại lục Vạn Thiên lại giết tinh chủ Văn Hiên đạo quán Thái Cực, cướp lấy thân phận để ẩn nấp bên trong đạo quán Thái Cực.

Cánh tay của Thiên Đế các đã thi triển đến bước này rồi.

Hôm nay, lâm nguy!

Ánh mắt Văn Vương lúc này nhìn về phía trung tâm cổ thành.

Một kích vừa rồi không phải một kích của Bán Vương, không phải một kích kế cận Vương Giả, mà là một kích chính xác của Vương Giả! Hung thú kia không gánh nổi.

Tần Ninh đang phân tâm trong thánh trận, lại càng không gánh nổi.

Chỉ là mười tôn Thánh Khôi tổn thất bốn tôn, tất cả những điều này đều là nhờ Tần Ninh, quả thực đáng ghét.

“Tên Tần Ninh này tốc độ xảo trá, bổn vương cũng sẽ không khinh thường!”

“Tuy nói một kích vừa rồi có thể chết”.

“Nhưng vẫn phải xác định một chút mới được”.

Lời Văn Vương vừa dứt, lúc này sức mạnh bên trong cơ thể bùng nổ, dưới chân lại xuất hiện đất Cực Lạc Tiên.

Một mảnh đất chu vi mười dặm hóa thành trăm dặm, lúc này ngưng tụ ra.

“Ngươi dám!”

Một giọng nói khẽ lạnh lùng vang lên.

Một thân ảnh lúc này bay lên trời.

Chính là Cốc Tân Nguyệt.

Bây giờ cơ thể bốn phía của Cốc Tân Nguyệt tụ tập linh thức, biển linh thức cường độ chín vạn mét bộc phát ra khí thế cường đại.

“Linh thức khác với Bán Vương tầm thường, nhưng ngươi không phải là Vương Giả thì không thể là đối thủ của Vương Giả”.

Ánh mắt Văn Vương run lên.

“Vậy thì ta tấn thăng làm Vương!”

Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng, trong chớp nhoáng, linh thức chen chúc hội tụ, lại trong mơ hồ ngưng tụ thành đại dương.

Cốc Tân Nguyệt đè ép linh thức của minh, chuẩn bị tụ tập biển linh thức.

Tụ tập linh hải.

Phá cảnh giới Vương.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

“Cốc tỷ tỷ không được, nơi này là biển Thiên Ngoại”.

Diệp Viên Viên vội vàng nói.

“Hắn có thể, ta cũng có thể”.

Cốc Tân Nguyệt lại mở miệng, linh thức trong cơ thể cũng không tiêu tán.

“Hắn có thể, cô không thể!”

Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Cốc Tân Nguyệt, giọng nói dịu dàng vang lên.

“Tên nhãi này đã che phủ khí cơ của mình, thứ dựa vào là một món vương khí độc đáo, cho nên không bị quy tắc thiên địa bao trùm, cô thì không!”

Nghe đến lời này, thân thể Cốc Tân Nguyệt khẽ run lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK