Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 731: Lăng Thiên Long

“Ngươi thì biết cái gì?”

Tiên tử Thanh Nguyệt quát một tiếng, rồi không nói thêm nữa.

Trong đầu cô ta lại không ngừng nghĩ đến những lời Tần Ninh nói.

“Quyển thứ mười... Quyển thứ mười... quyển thứ mười của Thanh Hà công, đúng, quyển thứ mười!”

Tựa như nghĩ đến cái gì, Tiên tử Thanh Nguyệt càng tỏ ra mừng rỡ.

“Hay cho một tông chủ Thanh Vân Tông, Tần Ninh!”

“Người này có lai lịch lớn, dám giết Quy Mạc Hứa, cũng dám giết cả Quy Thiên Biến!”

Tiên tử Thanh Nguyệt dẫn mọi người thối lui, chờ đợi đám liệt thi cùng xác khô bên dưới thối lui, tìm kiếm cơ hội rời đi.

Tần Ninh nói không sai, cấm địa Thiên Vị, là bảo địa, cũng là tuyệt địa.

Đồ tốt, nhưng phải có mệnh mà lấy mới được.

Mà lần này, một câu nói của Tần Ninh giúp cô ta phát hiện ra phần bí mật lớn nhất của Thanh Hà Tiên Quyết.

Rời đi nơi đây, tránh khỏi tử thương, Thanh Hà Tiên Sơn trong vòng trăm năm nữa, nhất định quật khởi!

Hiện tại, đã không cần phải mạo hiểm!

Bốn phía quanh đảo Huyền Không là những khối đá lửng lơ trên không, đung đưa không ngừng, phiêu đãng trên không, vây quanh toàn bộ đảo.

Lý Hoành Trung của Trường Hồng Môn, cùng với Đồ Vạn Sơn của Thánh Thiên Minh dẫn mấy chục cao thủ đứng tụm lại một chỗ.

Hiên Chủ Hồn Thiên Hiên là Hoắc Trung Nhân, lúc này cũng là dẫn người Hồn Thiên Hiên cẩn thận từng li từng tí.

Cùng lúc, người của Thiên Ngoại Thiên, cũng tụ tập ở một chỗ.

Một ít võ giả tán tu khác lúc này cũng nhìn đảo Huyền Không.

Cấm địa Thiên Vị, không ngờ lại tồn tại một nơi như thiên đường thế này, thật là không thể ngờ.

Chỉ là phía trước, không ai biết rõ đến cùng có cái gì.

Nguy hiểm nơi nào cũng có.

Trong lúc nhất thời, các đại tông môn đều không dám tùy tiện mò vào.

“Tần công tử muốn đi đâu vậy?”

Bùi Thư Thư cùng Trác Tiểu Nhã nhìn về phía Tần Ninh.

“Các ngươi hãy rời khỏi đây đi”.

Tần Ninh từ từ nói: “Nơi ấy, nguy hiểm không gì sánh được, cho dù có đạt được cơ duyên, cũng có khả năng không rời đi nổi”.

“Vậy còn ngươi?”

“Ta tới nơi đây cứu người, không cứu được thì sẽ không rời đi!”

Tần Ninh nói tiếp: “Các ngươi cố ý ở lại đây mà chết thì cũng không lãi lắm đâu”.

Bùi Thư Thư cùng Trác Tiểu Nhã lúc này cảm thấy rối rắm.

“Tần huynh, huynh cứu hai người chúng ta, giúp hai người chúng ta, phần ân tình này, chúng ta nhớ kỹ”.

“Bảo vật bên trong, chúng ta cũng không cần, hiện tại chúng ta không đi, để phòng ngừa mấy tên kia xuống tay với huynh”.

Bùi Thư Thư nhìn sang bên kia.

Nhóm Đồ Vạn Sơn, Lý Hoành Trung, nhìn Tần Ninh với ánh mắt bất thiện.

“Nếu đã ở lại thì phải nghe theo ta toàn bộ, đừng tự ý làm chủ”.

“Ừ!”

Ba bóng người, đứng chung một chỗ.

Tần Ninh lúc này, thong thả đi vòng quanh đảo Huyền Không.

“Đi!”

Đột nhiên, Tần Ninh vừa sải bước ra, nhón chân đạp vào hòn đá lớn trên không.

Trác Tiểu Nhã cùng Bùi Thư Thư lập tức đi theo.

Chỉ là lúc này, Tần Ninh đạp vào các hòn đá lớn, cũng là không đi theo thứ tự mà lại vô cùng khó hiểu, linh tinh.

Khoảng cách ngàn mét, ba người tốn những nửa canh giờ mới tới gần hòn đảo.

“Lên đảo!”

Tần Ninh lúc này phi thân lên, tiến vào hòn đảo.

Trác Tiểu Nhã cùng Bùi Thư Thư cũng vội vàng đi theo.

Ba người tốn nửa canh giờ để đi lên đảo Huyền Không.

Lần này, mọi người ở bốn phía, không bình tĩnh nổi.

Bọn họ vốn tưởng rằng sẽ có nguy hiểm, nhưng ba người Tần Ninh, lại không gặp chút vấn đề nào.

“Ngươi đi thử xem!”

Lý Hoành Trung lúc này chỉ vào một cao thủ Hóa Thần cảnh ngũ chuyển bên người và ra lệnh.

Người đàn ông kia gật đầu, chạy như bay ra ngoài.

Soạt soạt soạt...

Người đàn ông bay vút lên trời, đạp vào tảng đá, chạy như bay ra trăm mét phía xa.

Phanh...

Nhưng một khắc sau, người đàn ông đạp lên một khối đá lớn, còn chưa kịp chạy như bay.

Thì trên hòn đá kia, đột nhiên có một khối đá rơi xuống, trực tiếp đập nát người đàn ông đó.

Giữa lúc máu thịt mơ hồ, hòn đá lớn đó biến mất

“Tại sao lại như vậy?”

“Hóa ra lại nguy hiểm như thế...”.

“Vừa rồi ba người bọn hắn, rõ ràng không sao mà...”.

“Thằng nhãi kia chắc chắn biết bí mật, nơi này có điều kỳ diệu”.

Lần này, võ giả của các đại tông môn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trác Tiểu Nhã cùng Bùi Thư Thư thấy cảnh này, cũng tái mặt.

Vừa rồi bọn họ theo sát Tần Ninh, nên không cảm thấy gì.

Ai mà ngờ nơi đây lại nguy hiểm như vậy.

Hóa Thần cảnh ngũ chuyển bị nghiền thành thịt nát.

“Khốn nạn!”

Lý Hoành Trung nổi giận mắng: “Tần Ninh kia sao lại biết được!”

Đồ Vạn Sơn cũng có sắc mặt khó coi.

“Cha!”

Thiếu chủ Thánh Thiên lúc này nói: “Trước mắt, chỉ có cách tìm hiểu trước khi hành động thôi!”

Thiếu chủ Thánh Thiên nói xong, Đồ Vạn Sơn gật đầu.

Lấy người làm đá, thăm dò con đường phía trước.

“Chuyện này chúng ta không thể tự làm, kéo thêm đám võ giả tán tu kia vào nữa”.

“Người nào không làm theo, chết!”

Đồ Vạn Sơn hừ một tiếng.

Dù sao những người đó, cũng không phải là đệ tử của Thánh Thiên Minh, chết cũng không có gì đáng tiếc.

“Bàn bạc với nhóm Hoắc Thiên Mệnh, Hoắc Trung Nhân một chút!” Lý Hoành Trung lần nữa nói: “Tứ đại tông môn chúng ta liên hợp, đám tán tu kia đủ để làm đá dò đường”.

“Được!”

Bốn bên tức thì tụ tập, bắt đầu thương thảo.

Tần Ninh lúc này cũng mặc kệ, trực tiếp dẫn Bùi Thư Thư cùng Trác Tiểu Nhã hai người, hướng về đảo Huyền Không mà đi.

“Tần công tử, huynh liên tục nói cần cứu người, nơi đây cũng có thể giam giữ người sao?”

Bùi Thư Thư không hiểu nói.

“Ừ!”

Bùi Thư Thư lúc này thật sự mơ hồ.

Hòn đảo Huyền Không này, diện tích cực lớn, không thua kém gì một tòa thành trì có dân số trăm vạn người bên ngoài.

Hơn nữa, trên hòn đảo này có khí hậu hợp lòng người, giống như quanh năm đều là mùa xuân, từng bụi cây xanh um tươi tốt, trăm hoa đua nở, thịnh vượng phồn vinh.

Thực sự không giống một tuyệt địa!

Nơi này, sao có thể giam giữ người được?

Tần Ninh nhìn bốn phía, chọn một phương hướng, dẫn theo hai người không ngừng thâm nhập.

Trên đường đi, nơi đây tạo cho người ta cảm giác như một hòn đảo.

Một hòn đảo theo kiểu thắng địa nhân gian.

“Đây là cái gì vậy?”

Trong quá tình không ngừng tiến vào, độ cao cũng là càng ngày càng tăng lên. Trác Tiểu Nhã thấy một loài hoa cao hơn một thước ở ven đường, không khỏi nói.

“Đừng đụng vào!”

Tần Ninh lúc này đột nhiên nói.

Trác Tiểu Nhã thu tay lại.

Tần Ninh lấy ra một viên linh thạch, vứt xuống đóa hoa lên.

Vèo một tiếng đột nhiên vang lên.

Bông hoa hỏa đóa trong nháy mắt hợp lại, cắn nát bấy linh thạch.

Trác Tiểu Nhã liền biến đổi sắc mặt.

“Nơi đây có rất nhiều thiên địa trân bảo, nhưng nguy hiểm cũng càng nhiều, nếu không phân biệt được tỉ mỉ thì sẽ chết rất thê thảm”.

Tần Ninh mở miệng, tiếp tục tiến lên.

Lần này, Bùi Thư Thư cùng Trác Tiểu Nhã đã hoàn toàn yên lặng.

Không cẩn thận thì thật sự sẽ chết!

Ba người không ngừng tiến sâu, cuối cùng, đi tới trung tâm hòn đảo.

Ngoài dự đoán của mọi người, trung tâm hòn đảo không giống như bên ngoài là núi đá san sát, chim hót hoa nở, mà chỉ có một tòa đại điện.

Cung điện vuông vức nghiêm chỉnh, dài rộng mấy ngàn thước.

Mà bốn phía đại điện có ánh sáng chiếu ra, nhìn vô cùng lộng lẫy.

Phía trên cung điện có bốn chữ lớn như rồng bay phượng múa.

Bùi Thư Thư cùng Trác Tiểu Nhã lúc này ngẩn ra.

Bọn họ không đọc được bốn chữ lớn kia!

“Lăng Thiên Long!”

Tần Ninh lúc này lẩm bẩm.

“Lăng Thiên Long?”

Hai người càng không hiểu.

Bọn họ vẫn chưa từng nghe nói đến nơi này.

Nhưng dường như Tần Ninh lại biết?
Chương 732: Vẽ trận bằng ngón tay

“Đi vào bên trong rất nguy hiểm, ta không thể che chở cho hai người được đâu, hai người đừng đi vào nữa!”

Tần Ninh lúc này nói: “Trên hòn đảo này, hễ là trái cây, đóa hoa nào có màu đỏ hai người đều có thể lấy, thế nhưng phải nhớ kỹ, những màu sắc khác thì đừng nên động vào!”

“Nếu không, chắc chắn sẽ phải chết!”

Hai người nghe vậy, lập tức gật đầu.

Trác Tiểu Nhã cùng Bùi Thư Thư lúc này cũng hiểu.

Tần Ninh rất quen thuộc với chỗ này.

Cho nên trên con đường đi tới đây, ba người bọn họ bình an vô sự.

Nếu như đổi thành võ giả khác, đừng nói là cảnh giới Nhân Vị, cho dù là là cảnh giới Địa Vị, cũng khó mà yên ổn đi tới nơi đây được.

Nói xong, Tần Ninh chuyển động bàn tay.

Ở đầu ngón tay xuất hiệncác đường linh văn di chuyển.

Gần như trong chớp mắt, đầu ngón tay của Tần Ninh ngưng tụ từng dòng linh văn, hóa thành một linh trận.

Linh trận vào thời khắc này tụ thành hình một cái chìa khóa, chọc vào trong khe cửa.

Tiếng ong ong chấn động vang lên, lúc này, cửa lớn mở ra.

Tần Ninh đi thẳng vào bên trong.

Trác Tiểu Nhã cùng Bùi Thư Thư lúc này đứng ở bên cạnh.

“Vẽ trận bằng ngón tay!”

Bùi Thư Thư kinh ngạc nói.

“Sư tôn nói, mặc dù là huyền trận sư, muốn vẽ trận bằng ngón tay, cũng không dễ dàng...”

Trác Tiểu Nhã lúc này kinh ngạc đến ngây người nói: “Ban nãy dường như Tần Ninh... rất tùy ý?”

Không sai, tùy ý!

Ngón tay khẽ run, ở đầu ngón tay của Tần Ninh có linh văn xuất hiện, tụ tập thành trận, dễ dàng vô cùng.

“Thực sự là ma quỷ...”

Bùi Thư Thư lắc đầu.

Hắn ta còn trẻ mà đến cảnh giới Nhân Vị, ở trong Bắc Thương phủ cũng coi như thiên tài cao cấp.

Hắn ta cho là, đại lục Bắc Lan trong khu vực các đại lục phụ thuộc chính là đại lục đỉnh cấp, các đại lục khác không thể sánh bằng.

Thiên tài của đại lục Bắc Lan nhiều vô số, các đại lục khác chỉ có thể ngước nhìn.

Nhưng lúc này lại gặp phải Tần Ninh.

Hắn ta đột nhiên phát hiện, bản thân dường như đã nghĩ rộng hơn!

Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, sư tôn có lẽ đã dạy dỗ đúng!

“Đừng ngẩn ra nữa!”

Bùi Thư Thư vội vàng nói: “Tần huynh nói, trái cây cùng linh hoa có màu đỏ thì đều có thể hái, giờ cũng đừng ngồi không rảnh rỗi!”

“Sau lần này, ta nhất định phải bước vào cảnh giới Nhân Vị trung kỳ”.

“Ừ!”

Hai người nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Còn lăng Thiên Long bên trong đến cùng có nguy hiểm gì, hiện tại căn bản không phải lúc suy xét.

Mặt khác, võ giả của các đại tông môn, lúc này bước lên hòn đảo.

“Tổn thất hơn bốn mươi người, cuối cùng cũng lên được!”

Đồ Vạn Sơn lúc này thở phào.

“Bước tiếp theo mới là quan trọng, dù sao người chết cũng không thuộc môn phái chúng ta!” Lý Hoành Trung không thèm để ý.

Đảo Huyền Không, thoạt nhìn vô cùng thần bí.

Nếu nói nơi này không có kỳ trân dị bảo, có đánh chết ông ta cũng không tin.

“Thằng nhãi Tần Ninh kia dẫn người lên đảo từ rất lâu rồi, chúng ta cũng phải tranh thủ thời gian!”

Hoắc Thiên Mệnh của Thiên Ngoại Thiên lúc này trầm giọng nói: “Các vị, kẻ này đến từ Cửu U đại lục, lại khiến cho người của đại lục Thiên Long chúng ta mất hết mặt mũi...”

“Hơn nữa, hắn dường như rất quen thuộc với nơi này…”

Trong lúc nhất thời, bốn người Lý Hoành Trung, Đồ Vạn Sơn, Hoắc Thiên Mệnh, Hoắc Trung Nhân liếc mắt nhìn nhau.

“Giết!”

Bốn người nói gần như cùng lúc.

Tần Ninh phải chết.

Hoặc là chế phục Tần Ninh, tìm kiếm tung tích bảo vật.

Hơn nữa, Tần Ninh còn có huyền khí.

Cho dù là huyền khí hạ cấp, thì đối với Cảnh giới Nhân Vị giới vẫn là bảo vật vô giá.

Bốn bên hạ quyết tâm, rồi dẫn dắt mấy trăm người, thâm nhập hòn đảo.

Mà không lâu sau, trong hòn đảo vang lên những tiếng nổ.

Xa xa Bùi Thư Thư cùng Trác Tiểu Nhã nghe được thanh âm này thì hiểu được.

Võ giả của các đại tông môn đã lên đảo!

Những tên kia chưa quen thuộc với nơi này, thấy đồ gì tốt thì chắc chắn sẽ không kìm được mà ra tay.

Phỏng chừng lần này là lấy nhầm đồ vật.

“Hái nhanh lên”.

Bùi Thư Thư lập tức nói: “Hái được kha khá rồi thì chúng ta tìm Tần huynh hội hợp, rời khỏi nơi này thôi”.

“Không biết vì sao, ta cứ có cảm giác nơi đây rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng sẽ có thể bỏ mạng”.

Bùi Thư Thư cũng không biết cảm giác này từ đâu mà tới.

Vẻ ngoài của nó nhìn có vẻ thanh bình, thế nhưng nơi đây, lại khiến người ta thấy bất an.

Luôn cảm thấy lúc nào cũng sẽ có tai họa ập đầu!

Bùi Thư Thư cùng Trác Tiểu Nhã ra sức kiếm bảo vật, bốn đại tông môn thì lại chật vật không thôi.

Mà những việc này, đều không liên quan đến Tần Ninh.

Thời khắc này, Tần Ninh đứng vững ở một tòa đại điện.

Lăng Thiên Long.

Cũng không phải là hư vô, mà là một tòa lăng mộ thực sự!

Theo lý mà nói, đại lục Thiên Long không thể tồn tại Thần Long, nhưng nơi này lại có một lăng rồng, đúng là rất thần kỳ.

Năm đó, Tần Ninh cũng chỉ vô tình phát hiện nơi đây.

“Ở nơi nào đây?”

Tần Ninh lúc này nhìn bốn phía, khuôn mặt hiện ra vẻ lo lắng.

Thiên Thanh Thạch, ở nơi nào!

Tần Ninh nhìn bốn phía, càng ngày càng nóng ruột.

Tần Hâm Hâm bỏ mình.

Tần Kinh Mặc nhất hồn phá tán.

Đến nay, hắn không muốn lại đánh mất nữa!

Nếu như cố nhân ngày xưa, đều đã qua đời, vậy đời thứ mười này của hắn còn có ý nghĩa gì nữa?

“Tĩnh tâm lại nào!”

Tần Ninh nhìn bốn phía, lẩm bẩm: “Nhất định là chỗ này, người của Thiên Đế các nhốt Thiên Thanh Thạch, chính là vì dẫn ta tới đây!”

“Bọn họ biết sự tồn tại của ta”.

“Tiểu Thạch Đầu là mồi dẫn ta tới”.

“Những tên kia, nhất định đã chuẩn bị một kế sách vẹn toàn, mục đích muốn giết ta!”

Tần Ninh không ngừng khiến cho chính mình bình tĩnh lại.

Dần dần, trong đầu hắn, từng dòng suy nghĩ lan rộng ra.

“Lăng Thiên Long, nơi nguy hiểm nhất... Phòng Thiên Long!”

“Đúng, phòng Thiên Long!”

Tần Ninh lúc này có ánh mắt lạnh lùng.

Bút Kim Mặc Thông Linh xuất hiện.

Thánh Hiền Mặc Thư Quyển được triển khai.

Từng ký tự khắc trên cuốn sách.

Nhất thời, bùa chú phiêu đãng trong không gian đại điện.

Trên bùa chú đều có khắc một chữ.

Mở!

Trong chớp mắt, ngàn vạn ký tự, vào thời khắc này hội tụ.

“Đủ để mở ra phòng Thiên Long!”

Tần Ninh đứng dậy, khẽ quát một tiếng.

“Mở!”

Trong nháy mắt, ngàn vạn ký tự bùng nổ mạnh mẽ.

Toàn bộ đại điện, toàn bộ đảo Huyền Không vào thời khắc này đều lay động.

Mà khi các ký tự kia nổ ra.

Trung tâm đại điện hiện ra một cánh cửa.

Một cánh cửa lớn có những con rồng nối tiếp nhau kéo dài.

Tiếng ầm ầm vang lên, cửa lớn dần dần mở ra.

Lúc này, Tần Ninh giữ ánh mắt bình tĩnh, cầm linh kiếm Long Cốt Nguyệt bước vào.

Sau một khắc, quang cảnh xung quanh Tần Ninh đều thay đổi.

Nơi đây, giống như là một khu vực rộng lớn.

Dãy núi đen nhánh vô tận, trên đỉnh núi có núi lửa hoạt động, dung nham phun ra..

Cây cối xung quanh, đen nhánh âm u.

Nơi đây, là địa ngục!

Là nơi ở của vô tận ác ma.

Trời đất bốn phía phảng phất như đã rơi vào tay giặc, tất cả, chỉ còn lại vô tận hủy diệt.

Phòng Thiên Long!

Nơi đây, mới vừa rồi là khu vực trung tâm của lăng Thiên Long.

Nơi mai táng long cốt.

Lăng mộ này tồn tại tối thiểu hơn mười vạn năm, nhưng cho tới nay, vẫn không có ai đặt chân đến.

Tần Ninh cầm kiếm long cốt, nhìn bốn phía, lẻ loi độc hành.

“Thạch Đầu!”

Một quát vào thời khắc này vang lên, Tần Ninh trực tiếp mở miệng quát lên.

“Thạch Đầu!”

Luyện ngục sâu thẳm vô tận, dường như chỉ có mình Tần Ninh, không có vật gì khác.

“Người nào đó?”

Đột nhiên, vào lúc này, ở phía sâu, có một âm thanh yếu ớt vang lên.
Chương 733: Ta là Thạch Cảm Đương

Nghe được giọng nói đó, Tần Ninh trở nên vui vẻ.

Bóng dắn hắn lóe lên, tăng tốc thật nhanh.

Lúc này Tần Ninh vọt thẳng ra.

Oanh...

Phía trước, một luyện ngục đầy dung nham xuất hiện ở trước mắt hắn.

Mà ở trung tâm luyện ngục có một ngọn núi cao ngàn trượng, phảng phất bị ai đó chặt đứt.

Trên một đài cao hình tròn ở sườn núi có một người, bị hơn vạn dây xích sắt trói buộc, nửa thân trên cởi trần, ngạo nghễ đứng vững.

“Ngươi là ai?”

Người kia thoạt nhìn già nua vô cùng, đầu tóc trắng xóa, thân thể đầy lông lá phủ kín mặt.

Thấy cảnh ấy, Tần Ninh tức thì ngây người tại chỗ.

Sau đó, mắt hắn ửng đỏ.

“Thằng nhãi thối tha, chờ lát nữa ông đây lột da của ngươi, ngươi sẽ biết ta là ai!”

Tần Ninh cười mắng.

“Ừm?”

Người đàn ông râu trắng quát lên: “Muốn giết cứ giết, muốn chém thì chém, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”

“Ông đây là đệ tử của tôn giả Thanh Vân, đồ tôn của Cửu U Đại Đế, ngươi giết ông đây, sẽ có người báo thù cho ông đây”.

“Một đám khốn kiếp các ngươi, nhốt ông đây thì có gì hay ho?”

“Câm miệng!”

Tần Ninh quát một tiếng.

“Ở trước mặt ta, ngươi cũng dám tự xưng ông đây?”

“Chặt đứt chân chó của ngươi!”

Tần Ninh mắng.

“Ái chà, ghê gớm quá nhỉ?”, ông già râu trắng nổi giận mắng: “Tới tới tới, thử nhìn một chút, tới a!”

“Thạch Cảm Đương, ngươi thật đúng là không biết xấu hổ?”

Ba chữ Thạch Cảm Đương hiện ra!

Ông già râu trắng lúc này sửng sốt.

“Ngươi là ai?”

“Ta là sư tổ của ngươi!”

Tần Ninh hừ một tiếng, phi thân lên.

Sau một khắc, Tần Ninh bay lên đài ở trung tâm nham thạch.

Nhìn ông già râu trắng bị xích sắt trói buộc quanh người, Tần Ninh lộ ra ánh mắt đau lòng rồi vụt tắt.

“Đừng có nói linh tinh làm bẩn tục danh của sư tổ ta, ông đây liều mạng với ngươi!”

Phanh...

Lúc này, Tần Ninh trực tiếp đập xuống một quyền.

“Còn dám tự xưng ông đây trước mặt ta, ta lột da ngươi!”

“Thạch Cảm Đương, năm đó ngươi bái Thanh Vân làm thầy, dập đầu ba tháng trước cửa Thanh Vân tông”.

“Sau khi nhập môn, cảnh giới Cửu Môn, người ta tốn một năm, ngươi tốn mười năm”.

“Các sư huynh đệ của ngươi chết đi, ngươi mới đạt cảnh giới Hóa Thần”.

“Sau đó đến cảnh giới Nhân Vị, lại thành một nút thắt của ngươi”.

“Kiếm Âm Sơn cùng Minh Uyên, vài tháng là đột phá, ngươi thì hay quá rồi, lại tốn những mười năm”.

“Sư tôn ngươi tức giận, mấy lần muốn trục xuất ngươi khỏi sư môn vì làm mất mặt nó”.

“Ngươi đã cầu xin ai, không biết xấu hổ mà dập đầu liên tục?”

“Là ai, đánh tơi bời sư tôn của ngươi một trận, rồi đón ngươi trở về Thanh Vân tông?”

Tần Ninh lúc này không ngừng nói từng câu từng chữ.

Ông già râu trắng trước mặt lúc này cũng sửng sốt.

“Còn chưa nghĩ ra à?”

Tần Ninh tiếp tục nói: “Người ta tu kiếm thuật, tu thương thuật, tu đao thuật, ngươi cứ đòi quơ búa vung rìu, nói là uy vũ khí phách, bị sư tôn ngươi phạt úp mặt vào tường hối lỗi một năm”.

“Người ta làm đâu chắc đấy, ngươi lại cứ không biết tự lượng sức mình, cứng rắn đột phá, làm gãy kinh mạch”.

“Người ta...”

“Ta biết!”

Đột nhiên, ông già râu trắng kinh ngạc, run rẩy nhìn Tần Ninh.

“Ta biết ngươi là ai rồi!”

Tần Ninh lúc này thở phào.

Nếu Minh Uyên cùng Kiếm Âm Sơn vẫn sống, hai tên nhóc kia tuyệt đối sẽ không não ngắn giống như cái đứa ngốc này.

“Ngươi chắc chắn là đồ đệ mà sư tôn ta mới nhận đúng không?”

“Ha ha, tiểu sư đệ, ta là Thiên Thanh Thạch, là sư huynh của ngươi, sư tôn nhớ ra việc phải cứu ta, đúng không?”

Nghe đến lời này, Tần Ninh lúc này mặt mũi đen sì.

Rầm rầm rầm...

Trong chốc lát, một hồi đấm đá vang lên.

Râu của Thiên Thanh Thạch, bị rụng mất một nắm lớn.

“Đồ ngu dốt, vô liêm sỉ, ông đây năm đó nên lấy một búa đánh chết ngươi, cho ngươi luyện chế rìu Khai Linh hay búa Trảm Thần làm gì, để bây giờ tự mình chịu tội”.

Tần Ninh lúc này tức giận nói.

Đã gặp ngu xuẩn, nhưng ngu ngốc đến cỡ này thì đúng là chưa từng.

“Sư tổ?”

Thiên Thanh Thạch lúc này đột nhiên sững sờ.

“Người là sư tổ?”

“Sư tổ, người trở về?”

Tần Ninh liếc lườm Thiên Thanh Thạch, chỉnh lại quần áo.

“Cũng chưa ngu đến mức không có thuốc chữa”.

“Ta nói mất bao lâu, những chuyện kia, ngoại trừ ta, còn có ai có thể biết như vậy tinh tường?”

Thiên Thanh Thạch có dáng dấp như bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên nhìn về phía Tần Ninh.

“Sư tổ...”

“Ừm?”

“Người làm sao mà trở nên... thoạt nhìn... ẻo lả như vậy...”

Ầm!!!

Hành hung xong một trận, Thiên Thanh Thạch lần này, thật sự không còn sức để nói tiếp nữa.

Sư tổ bây giờ không có vẻ ngoài phong thần tuấn dật như năm xưa, da thịt trắng nõn, nhưng sức lực lúc ra tay thì vẫn mạnh mẽ như cũ.

“Oa...”

Đột nhiên, Thiên Thanh Thạch khóc òa lên.

“Sư tổ, con bị nhốt ở đây tám vạn năm, nếu không phải những tên khốn kiếp kia dằn vặt con mỗi ngày, thì con đã chết từ lâu rồi!”

“Sư tổ, sư tôn không tới cứu con, đại sư huynh nhị sư huynh cũng không tới tìm con, con đau lòng...”

“Sư tổ, những tên khốn kiếp kia, ngày ngày dằn vặt con, con lại không thể phản kháng, thật sự rất đáng giận...”

“Sư tổ, cũng may người tới cứu con, nhưng bộ dạng của đồ tôn lúc này lại không thể thỉnh an người được”.

Thiên Thanh Thạch nói ra một tràng, uất ức nhìn Tần Ninh, hai mắt đẫm lệ.

Lúc này, sắc mặt của Tần Ninh cũng trở nên dịu dàng hơn.

Thiên Thanh Thạch bị dằn vặt như vậy cũng là lỗi của hắn.

Tuy nói Kiếm Âm Sơn, Minh Uyên cùng Thiên Thanh Thạch đều là đồ đệ của Thanh Vân, đồ tôn của hắn.

Nhưng so với Thanh Vân, Tần Ninh càng quan tâm đến ba người hơn.

Sư tổ, sư tôn, đồ tôn, đều nói cách đời thì thân, hắn cũng thấy khá đúng.

Trong lúc nhất thời, Tần Ninh cảm thấy đau lòng.

“Đau không?”

Nhìn Thiên Thanh Thạch, Tần Ninh nhu hòa nói.

“Không đau không đau!”

Thiên Thanh Thạch nhếch miệng cười, nói: “Sư tổ, người đã tới cứu con, vậy chắc chắn là đã chuẩn bị xong quà bồi thường cho con rồi đúng không?”

“Là kín đáo gửi tiên nữ cho con, hay là cho con tiên đan để ăn? Hoặc là thần nữ? Thần đan? Có phải con có thể đứng hàng thần vị, chủ tể một phương không?”

“Cũng đừng phong quyền lợi quá lớn cho con, con sợ thân thể chịu không nổi, tiên tử thần nữ, tám ngàn đến một vạn là đã đủ”.

“Còn nữa, sư tổ, người nên đánh sư tôn một trận ra trò đi, quá là tệ bạc, đồ nhi của mình bị người ta bắt cũng không biết”.

“Chẳng qua sư tổ mới ở cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, hiện tại hẳn là đánh không lại sư tôn chứ?”

“Ai dà, sư tổ, người sao mới chỉ ở cảnh giới Hóa Thần thất chuyển chứ, cũng quá yếu đi?”

“Ối ối, sư tổ, đang yên đang lành nói chuyện rõ vui vẻ sao lại động thủ chứ? Đừng đừng đừng, đừng động thủ mà...”

“Aaaaaa...”

Tiếng kêu thảm thiết lại vang khắp ngọn núi lần nữa.

Cuối cùng, Thiên Thanh Thạch mới hoàn toàn ngoan ngoãn trở lại.

“Sau này, không được phép tự xưng là Thiên Thanh Thạch nữa, gọi tên gốc là Thạch Cảm Đương đi”. Tần Ninh chỉnh trang lại, tức giận nói.

“Vì sao ạ?” Thiên Thanh Thạch không khỏi hỏi “Thiên Thanh Thạch là cái tên mà sư tôn ban cho con, sư tổ người khi đó cũng khen hay mà?”

“Hay chỗ nào?”

Tần Ninh trừng mắt, nói: “Thạch Cảm Đương dễ nghe hơn”.

Thiên Thanh Thạch len lén nhìn Tần Ninh liếc, nhưng trong lòng thì vui vẻ vô cùng.

Nhất định là sư tôn đắc tội sư tổ, nếu không tự nhiên sư tổ bắt mình đổi tên làm gì?

Năm đó sư tổ đích thân nói, Thạch Cảm Đương là cái tên khó nghe, cần phải thay đổi.

“Đồ tôn xin ghi nhớ lời dạy của sư tổ, kể từ hôm nay, ta là Thạch Cảm Đương! Ha ha...”
Chương 734: Ông đây sắp cải lão hoàn đồng

Phanh...

Lại một chùy hạ xuống, Tần Ninh tức giận nói: “Ngươi còn chưa thoát thân đâu đấy, gào thét cái gì?”

“Khà khà, có sư tổ ở đây thì còn chuyện gì không nắm chắc sao?”

“Ngươi vừa nói ta mới đến cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, vô dụng thôi mà”.

“Không không không”, Thạch Cảm Đương lập tức nói: “Sư tổ cho dù là cảnh giới Cửu Môn thì cũng có thể đồ thần giết phật một cách dễ dàng”.

Tần Ninh nhìn chung quanh một chút, từ từ nói: “Người giam ngươi đâu rồi?”

“Không biết!”

“...”

Thạch Cảm Đương tiếp tục nói: “Những tên kia, thi thoảng mới tới một lần, con rất ít khi thấy chúng”.

“Nhưng sư tổ à, đám ấy khá lợi hại đó, hành hạ con chết đi sống lại, tám vạn năm con đều không chết, thần kỳ không cơ chứ?”

“Ngươi rất muốn chết?”

“Đương nhiên không phải”. Thạch Cảm Đương cười hì hì nói: “Con vẫn kéo một hơi tàn chờ sư tổ tới cứu còn gì?”

Tần Ninh đi sang bên cạnh Thạch Cảm Đương, nhìn từng dây xích sắt, im lặng không nói.

Thạch Cảm Đương lúc này, cũng bắt đầu nói liên thanh.

“Sư tổ, năm đó người nói, đi rồi sẽ quay về, con không nghĩ tới, người lại quay về theo cách này”.

“Dáng vẻ trở nên thanh tú rất nhiều, cũng càng đẹp trai hơn, nhất định có mê hoặc không ít mỹ nữ tuyệt thế”.

“Chỉ có sư tổ là tốt, sư tôn nhiều năm như vậy, cũng chẳng thèm nhớ tới con, haiz, đau lòng lắm!”

“...”

Nhất thời, Thạch Cảm Đương thao thao bất tuyệt, nghiễm nhiên thành một tên lắm lời.

Tần Ninh cũng không thèm quan tâm.

Cái tên này, tám vạn năm qua, không một ai nói chuyện cùng, hiện tại lại không cho hắn ta nói chuyện thì hắn ta sẽ chán đến chết mất.

Tần Ninh lúc này ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn xích sắt, tỉ mỉ đánh giá.

Những dây xích sắt này phong tỏa kinh mạch toàn thân của Thạch Cảm Đương, phong bế linh khí trong khí hải lưu động.

Không thể không nói, người của Thiên Đế các thật sự rất “có tâm”.

Rất có tâm dằn vặt Thạch Cảm Đương!

“Đừng nói nhảm nữa!”

Tần Ninh lúc này mở miệng nói: “Ta sẽ chặt đứt xích sắt từ từ, ngươi tự cầu nhiều phúc đi!”

“Chịu nổi không?”

Tần Ninh hỏi thêm một câu.

Từ từ chặt đứt xích sắt, giống như chặt đứt kinh mạch trong người của Thạch Cảm Đương vậy. Nếu không chịu nổi, Thạch Cảm Đương có thể sẽ chết.

“Chút chuyện nhỏ ấy mà, sư tổ chém tùy thích đi, có thể rời khỏi nơi này...”

“Ối giời ơi...”

Một sợi dây xích bị chặt đứt, cả khuôn mặt Thạch Cảm Đương co quắp, đau đến mức kêu lên oai oái.

Thấy vậy, Tần Ninh có chút không nỡ.

“Thiên Đế các khốn kiếp, sớm muộn ta cũng sẽ lột da bọn chúng!”

“Sư tổ, để con lột da chúng cho, nhưng người nhẹ tay chút được không...”

Tần Ninh không nhiều lời, linh kiếm Long Cốt Nguyệt vào thời khắc này, lóng lánh vô số ánh sáng.

Thanh âm keng keng vang lên từng đợt.

Xích sắt quấn quanh người Thạch Cảm Đương không ngừng đứt ra.

“Sư tổ, sư tổ, mau dừng tay!”

Thạch Cảm Đương lúc này đã đau đến chết lặng.

“Sao?”

Thạch Cảm Đương tiếp tục nói: “Người xem bốn phía kìa, đừng chém, đừng chém nữa!”

Lời này vừa nói ra, Tần Ninh nhìn bốn phía.

Không biết từ lúc nào, khi xích sắt nứt ra, không gian bốn phía lại trở nên vặn vẹo.

Không gian vặn vẹo đó chiếu ra ánh sáng tụ đến quanh người Thạch Cảm Đương.

Mà dần dần, trên bề mặt thân thể của Thạch Cảm Đương, râu trắng không còn, làn da khô ráp lúc này dần trở nên nhẵn nhụi.

“Hả?”

Thạch Cảm Đương tức thì mừng rỡ vạn phần, cười ha ha nói: “Đừng dừng, đừng dừng, sư tổ, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút”.

“Ông đây sắp cải lão hoàn đồng rồi!”

“Ngươi chắc chắn chứ?”

Tần Ninh lại nói: “Nếu ta đoán không sai, nơi đây có thời không khác hẳn thế giới bên ngoài, nếu như tiếp tục, ngươi có thể sẽ biến về mấy chục tuổi, mười mấy tuổi, vài tuổi, thậm chí là biến thành một con con nòng nọc!”

Lời này vừa nói ra, Thạch Cảm Đương tức thì biến đổi sắc mặt.

“Con nòng nọc... Con nòng nọc...”

Thạch Cảm Đương hét lớn một tiếng: “Không muốn không muốn đâu, ông đây không muốn thành con nòng nọc tìm mẹ đâu!”

“Vậy cũng phải phá vỡ những xích sắt này trước đã!”

Tần Ninh trịnh trọng nói: “Ngươi chỉ có thể cầu mong là tốc độ không ngừng lột xác hóa của ngươi chậm hơn tốc độ chém xích sắt của ta thôi!”

“Nếu không, không thoát khỏi ràng buộc, ngươi sẽ biến thành con nòng nọc, vậy cũng đừng trách ta!”

“Sư tổ, nhanh nhanh nhanh, gia tăng sức lực đi ạ!”

Thạch Cảm Đương lập tức thúc giục.

Tần Ninh cũng không để ý, linh kiếm Long Cốt Nguyệt vào thời khắc này lại tiếp tục lóe lên ánh sáng.

Chỉ là, xích sắt vây tứ phía, có đến ngàn vạn dây, nhiều vô số kể...

Soạt soạt soạt...

Từng tiếng xé gió vào thời khắc này đột nhiên vang lên.

Trong thế giới luyện ngục, từng bóng người, vào thời khắc này lần lượt xông vào.

Bốn người Lý Hoành Trung, Đồ Vạn Sơn, Hoắc Thiên Mệnh, Hoắc Trung Nhân dẫn dắt mấy trăm người, xuất hiện ở bên rìa khu vực nham thạch.

“Tần Ninh!”

Bốn người thấy Tần Ninh, tức thì hét lớn một tiếng.

“Ơ?”

Khi thấy ông già bị xích sắt trói thì bọn họ càng ngạc nhiên hơn.

Tần Ninh, thật sự tới cứu người?

Chỉ là hiện tại, không phải lúc để nghĩ đến chuyện này.

Mặc kệ Tần Ninh có cứu người hay không, lần này, không thể thả Tần Ninh đi.

“Tần Ninh, giao huyền khí búa, rìu ra đây, nếu không thì, hai người các ngươi chuẩn bị chết ở nơi đây đi!”

Tần Ninh lúc này chém liên tục vào dây xích sắt, không khó để thấy hắn đang rất vội.

Hiện tại, chính là thời cơ tốt để uy hiếp Tần Ninh.

“Giao? Giao cái con mẹ các ngươi!”

Tần Ninh còn chưa mở miệng, Thạch Cảm Đương tức thì quát lên: “Ngươi biết ông đây là ai không? Đồ tôn của Cửu U Đại Đế, đồ đệ tôn giả Thanh Vân, Thạch Cảm Đương!”

“Uy hiếp? Muốn chết à?”

Thạch Cảm Đương nói xong.

Võ giả của tứ đại tông môn, ngơ ngác nhìn nhau.

Người kia là ai?

Đã thành ra bộ dạng này rồi mà còn ăn nói ngông cuồng!

“Đừng để ý đến kẻ đó!”

Lý Hoành Trung hừ nói: “Tần Ninh, giao hay không đây!”

“Cút!”

Tiếng quát khinh miệt vang lên.

Tần Ninh nhìn về phía mọi người, từ từ nói: “Ta không rảnh quan tâm đến các người, muốn tìm cái chết thì chọn lúc khác đi”.

“Quy Thiên Biến có thể chết ở trong tay ta, các người cũng thế!”

“Làm càn!”

“Ngông cuồng!”

Bốn người Lý Hoành Trung, lúc này đã hoàn toàn tức giận.

Tần Ninh rõ ràng ốc còn không mang nổi mình ốc, lại còn nói năng ngông nghênh như vậy.

“Ngươi muốn cứu người? Chúng ta sẽ không cho ngươi cứu người!”

Đồ Vạn Sơn hừ một tiếng.

Ông ta sải bước ra, quát lên.

“Giết!”

Trong nháy mắt, Đồ Vạn Sơn khống chế một trụ lửa từ trong nham thạch xông lên, nhằm về phía Tần Ninh cùng Thạch Cảm Đương.

“Tiểu Thạch Đầu, ngươi cố chịu đi, ta trừng trị đám này xong rồi tính tiếp”.

“Hả?”

Thạch Cảm Đương sửng sốt, vội vàng nói: “Sư tổ, người nhanh lên một chút, con không muốn biến thành hạt vừng đâu...”

Tần Ninh không để ý, cất bước đi ra.

“Cút ngay!”

Một kiếm chém ra, trụ lửa tán loạn.

Tần Ninh nhìn về phía bốn người.

“Thật sự muốn chết, ta cho các người toại nguyện!”

Thạch Cảm Đương lúc này mang vẻ mặt buồn khổ.

“Sư tổ, người cần phải nhanh lên một chút...”

Hắn ta dần dần cảm giác được, thân thể mình đang không ngừng trẻ hóa lại dưới sự ảnh hưởng của không gian.

Trẻ trung thì tốt đấy, nhưng bất cẩn thành ra trẻ quá thì cũng chết đó!

“Các vị, đồng loạt ra tay đi!”

Bốn người Lý Hoành Trung, Đồ Vạn Sơn, Hoắc Thiên Mệnh cùng Hoắc Trung Nhân lúc này đứng ở phía trước.

Oanh...

Trong sát na, tiếng nổ vang lên.

Bốn bóng người, đứng lơ lửng giữa không trung.

Tần Ninh cầm kiếm lao ra.

“Không có thời gian chơi đùa với các người!”

Tần Ninh lạnh lùng nói: “Thật sự cho rằng, ta không dám giết tất cả các người à?”

“Vậy ngươi cũng có khả năng này mới được!”

Lý Hoành Trung nổi giận gầm lên một tiếng, trong nháy mắt tấn công Tần Ninh.
Chương 735: Hung thủ sau màn

Tần Ninh lạnh lùng nhìn Lý Hoành Trung.

Nếu có thời gian, hắn có thể chơi đùa một chút với đám người này, nhưng tính mạng của Thạch Cảm Đương đang trong lúc nguy cấp, hắn cũng không có tâm trạng lấy ra cược.

“Chém!”

Một kiếm chém ra, trong nháy mắt, ánh kiếm lóe lên.

Oanh...

Ánh kiếm tuôn ra, trong nháy mắt, một dòng khí màu xám lao tới.

“Mau lui lại, Lý môn chủ!”

Đồ Vạn Sơn lúc này đột nhiên khẽ quát một tiếng.

Nhưng đã muộn!

Một tiếng "phập" vang lên vào lúc này.

Tần Ninh chém ra một kiếm, bổ vào lớp phòng ngự phía trước người của Lý Hoành Trung, ánh kiếm chợt lóe lên, Lý Hoành Trung bị chém ra làm đôi.

Cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ!

Chết!

Trong nháy mắt, mọi thứ trở nên yên lặng.

Tần Ninh, cảnh giới Hóa Thần thất chuyển.

Một kiếm chém chết Lý Hoành Trung.

Đây vốn là chuyện không thể!

Nhưng hết lần này tới lần khác, Tần Ninh lại làm được.

Lần này, ba người Đồ Vạn Sơn, Hoắc Thiên Mệnh cùng với Hoắc Trung Nhân hoàn toàn chết sững.

“Rút lui!”

Đồ Vạn Sơn lập tức hét lớn một tiếng.

“Chạy? Chạy đi đâu?”

Tần Ninh lại chém ra một kiếm nữa.

Phập một tiếng, máu tươi tung tóe.

Một bên cánh tay của Đồ Vạn Sơn trực tiếp đứt lìa, rơi vào vùng nham thạch bên dưới.

Hoắc Thiên Mệnh cùng Hoắc Trung Nhân lúc này thật sự sững sờ.

Không chạy không được!

Nếu không chạy, sẽ mất mạng!

“Sau này, thấy các người lần nào, giết lần đó!” Tần Ninh hờ hững nói.

Tần Ninh bay xuống, trong thời gian ngắn ngủi, Thạch Cảm Đương lúc này đã hóa thành bộ dáng của một người đàn ông trung niên ba mươi tuổi.

Tần Ninh nhăn mày lại.

“Hiện!

Hắn quát lên, một pho linh điêu lúc này xuất hiện.

Linh điêu Cửu U Đại Đế lúc này rơi xuống đất, hóa thành độ cao trăm trượng.

Nhìn bóng người đàn ông hùng vĩ mặc áo đen, khoác áo đen kia, Thạch Cảm Đương tức thì sững sờ.

“Sư tổ...”

Thạch Cảm Đương nhìn Tần Ninh, lại nhìn linh điêu.

“Haiz...”

Một tiếng thở dài vang lên, ánh mắt của Thạch Cảm Đương thay đổi mấy lần.

Có nhìn kiểu gì đi nữa thì sư tổ lúc trước vẫn vừa đẹp trai lại bễ nghễ thiên hạ, ai địch lại được chứ!

“Ngưng cái suy nghĩ đó của ngươi lại đi, nếu không, không cần đến thời không biến dị này khiến ngươi biến mất, ta cũng sẽ giết ngươi trước!”

Giọng nói của Tần Ninh vang lên bên tai, Thạch Cảm Đương tức thì rụt cổ lại.

Dung mạo thay đổi.

Khí tức thay đổi.

Duy chỉ có tính khí cường bạo này của sư tổ là vẫn thế!

Linh điêu xuất hiện, tọa lạc tại khu vực trung tâm của nham thạch, từng dòng khí màu xám khuếch tán ra, xích sắt dần dần đứt gãy.

“Hơi thở Tạo Hóa!”

Thạch Cảm Đương liền gào lên ầm ĩ.

“Sư tổ, đồ tốt thế này sao người không sớm lấy ra chứ!”

Hơi thở Tạo Hóa!

Chỉ có đầu sỏ cảnh giới Tạo Hóa mới có thể sinh ra.

Hơi thở Tạo Hóa mạnh mẽ, đủ để xoay chuyển càn khôn.

Bên trong linh điêu này ẩn chứa hơi thở Tạo Hóa phong phú, chặt đứt đám xích sắt này chẳng phải là quá dễ dàng hay sao!

Lúc này, Thạch Cảm Đương thoạt nhìn như hai mươi mấy tuổi, trẻ trung tiêu sái.

Mái tóc đen dài, một đôi mắt linh động, mũi cao, nhìn có vẻ thật thà.

“Sư tổ, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, bộ dạng bây giờ là đẹp trai nhất rồi, muộn hơn chút nữa thì con sẽ thành mười mấy tuổi mất, quá non!”

Thạch Cảm Đương không khỏi thúc giục.

Lúc này, mấy trăm người của tứ đại tông môn đã sớm chạy mất dạng.

Tần Ninh, quá kinh khủng!

Có điều, chính vào lúc này, mấy trăm người đó lại bị chém quay về.

Đồ Vạn Sơn cụt tay, máu tươi ngừng chảy, khuôn mặt trắng bệch, Hoắc Thiên Mệnh cùng Hoắc Trung Nhân lúc này, càng có sắc mặt hoảng sợ.

“Ái chà? Còn dám trở về?”

Thạch Cảm Đương la mắng: “Sư tổ, thổi chết bọn chúng, một hơi thở Tạo Hóa, thổi bọn chúng hóa thành tro!”

“Ha ha...”

Đột nhiên, bên trong đoàn người xuất hiện ba bóng dáng đứng lơ lửng giữa không trung.

Người ở giữa thì mỉm cười.

“Thiên Thanh Thạch, à không, gọi ngươi là Thạch Cảm Đương thì hợp hơn chứ nhỉ”.

Người đàn ông kia cười nhạt nói: “Không thể không nói, sự tồn tại của ngươi thật sự rất cần thiết, chí ít thì vẫn dụ hắn tới đây được!”

“Là ngươi!”

Thạch Cảm Đương nhìn thấy người đàn ông kia, hô hấp liền trở nên gấp rút.

“Là ta đây!”

Người đàn ông lần nữa nói: “Thiên Đế các trù mưu bao nhiêu năm qua, chính là vì ngày hôm nay!”

Tần Ninh lúc này nhướng mày.

Hung thủ sau màn, cuối cùng cũng chịu xuất hiện!

Lúc này, mấy trăm người của tứ đại tông môn cũng như lọt vào trong sương mù, sắc mặt khó coi.

Đây là chuyện gì vậy!

Tai họa diệt vong sao?

Bọn chúng chỉ đi tìm huyền khí thôi mà, tại sao... lại thành ra thế này rồi!

Tần Ninh, không dễ chọc.

Ba người mới xuất hiện này, càng khó chơi.

Thực sự là gặp vận rủi mà!

Tần Ninh nhìn ba người.

“Các ngươi biết ta là ai?”

Tần Ninh cau mày nói.

“Dĩ nhiên là biết!”

Người đàn ông ở giữa lạnh nhạt nói: “Tần Ninh, tông chủ Thanh Vân Tông, càng là nhân vật vô địch của ngày xưa”.

“Ồ? Các ngươi cũng chỉ biết những thứ này thôi sao?”

Tần Ninh nói tiếp.

Người đàn ông lại hơi sững sờ.

Hắn ta lấy được tin tức từ cấp trên rằng, Tần Ninh trước mắt chính là Cửu U Đại Đế ngày xưa.

Bọn chúng đúng là chỉ biết những thứ này.

Chẳng lẽ, còn có điều gì khác?

Tần Ninh lúc này cũng không đoán ra.

Hắn vốn tưởng rằng Thiên Đế các có chỗ dựa vô cùng mạnh mẽ, nên sẽ biết việc hắn là cửu mệnh thiên tử.

Nhưng giờ xem ra, những người này dường như chỉ biết thân phận một đời làm Cửu U Đại Đế của hắn mà thôi.

Chẳng lẽ, Thiên Đế các cũng không biết hắn có chín đời chín kiếp?

Cũng không biết hắn vốn chính là thiếu minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh?

Chẳng lẽ là hắn đem Thiên Đế các nghĩ vô cùng cao lớn?

“Có lẽ, các ngươi có cấp bậc quá thấp, không biết được nhiều chuyện quan trọng”.

Tần Ninh từ từ nói: “Bắt lấy các ngươi, chậm rãi tra khảo, nói vậy thì những kẻ cao cấp hơn các ngươi sẽ biết càng nhiều”.

“Nếu biết ta là ai rồi mà còn dám tùy tiện xuất thủ, trù mưu đối phó ta, thì cũng không thể không nói, Thiên Đế các có lá gan không nhỏ!”

Người đàn ông ở giữa nhếch miệng cười, cũng không nói nhiều.

“Không biết linh điêu kia có thể đối phó cảnh giới Tạo Hóa trong cảnh giới Tam Vị hay không?”

“Tần công tử lấy một địch ba thì được, nhưng có cứu được đồ tôn không đây?

Ba người lúc này giống như ma quỷ, trong khoảnh khắc liền tản ra.

Bọn chúng đứng lơ lửng trên vùng dung nham, trong nháy mắt , ba bóng người lấy tay kết ấn.

Rầm rầm rầm...

Giờ này khắc này, phía dưới nham thạch có tiếng nổ vang lên, dường như có vật gì, muốn phá vỡ nham thạch mà phun trào lên.

Thấy vậy, ánh mắt Tần Ninh lóe lên vẻ lạnh lùng.

Tiếng đùng đoàng lúc này vang lên.

Hoắc Trung Nhân, Hoắc Thiên Mệnh cùng Đồ Vạn Sơn và đám người khác đã bị dọa sợ từ lâu.

Bọn chúng là cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ, đặt ở bất kỳ đại lục nào thì đều là sự tồn tại đỉnh cao.

Nhưng bây giờ, lại yếu đuối như đám trẻ con mấy tuổi.

Đây là chuyện quái gì vậy!

Ba người khóc không ra nước mắt.

“Tần công tử, chúng ta biết, mặc dù là cảnh giới Tạo Hóa, cũng có thể không đối phó nổi ngươi”.

“Không thể kết luận thực lực của Tần công tử bằng cảnh giới võ tu được”.

“Nhưng không lẽ Tần công tử thật sự cho rằng, Thiên Đế các chúng ta trù mưu vài vạn năm, lấy Thạch Cảm Đương làm mồi, cũng sẽ không có bất kỳ chuẩn bị gì hay sao?”

Tần Ninh lúc này lóe lên ánh mắt nghiêm nghị.

Thạch Cảm Đương thì vội vàng nói: “Sư tổ sư tổ, người mau lấy linh điêu ra, làm thịt bọn chúng, con biến ra trẻ tuổi hơn cũng không sao”,

Lúc này, đáy lòng Thạch Cảm Đương lóe lên một dự cảm bất an.

Linh điêu có thể giúp hắn ta thoát thân, nhưng còn sư tổ thì sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK