• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 386: Lệnh bài nòng cốt

“Xem ra, nó không muốn rời đi cùng các ngươi”.

Tần Ninh lại nói: “Các vị, thật ngại quá!”

Nghe vậy, sắc mặt Vân Sam trông rất khó coi.

“Vị huynh đệ này, ta chính là người của cương quốc Vân Hải…”

“Nghe không hiểu lời nói của ta sao?”

Tần Ninh lại nói: “Nhóc con này muốn đi theo ta, mời các ngươi đi mau”.

“Huynh đài, nếu đã như thế thì đừng trách ta ra tay không biết nặng nhẹ”.

Vân Sam lạnh lùng nói.

“Linh thú này đã được công tử Vân Chấn nhà ta yêu thích, công tử Vân Chấn là cảnh giới Linh Phách tầng 9, thiên chi kiêu tử, đứng thứ 7 trên bảng Thiên Anh. Ta nghĩ, ngươi nên biết, đắc tội với công tử nhà ta thì có hậu quả gì chứ?”

“Nói lắm quá”.

Tần Ninh lúc này mất kiên nhẫn nói: “Nhóc con, đợi ta đừng đi ra”.

Tần Ninh sải bước chân lên, xông ra chém giết.

Vân Sam lúc này cũng tức tối vô cùng.

Bị một thiếu niên coi thường như thế quả thật khiến người ta không thể bao dung nổi.

“Cảnh giới Linh Phách tầng 2?”

Thấy thực lực của Tần Ninh, Vân Sam lại cười giễu một tiếng.

“Vốn cho rằng ngươi là con hàng khó nhằn kiểu gì cơ, không ngờ chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 2 cũng dám giương oai diễu võ trước mặt ta?”

Vân Sam cười giễu một tiếng, rồi bước thẳng lên một bước, xông về phía Tần Ninh.

“Cút!”

Lúc này, Tần Ninh đứng nguyên tại chỗ, nhưng trong chớp mắt, đạp một chân xuống.

“Kim Sơn Đạp Đỉnh!”

Một chân giơ lên rồi đạp thẳng xuống.

Bụp…

Lúc này, thân hình của Vân Sam như một viên đạn bắn về phía sau, liên tiếp đụng gẫy mấy cây cổ thụ lớn, cao chọc trời. Cuối cùng cả người kẹt trong một nhánh cây, đầu vẹo sang một bên, chảy máu 7 huyệt mà chết.

Chết rồi?

Lúc này, những người khác đều vô cùng choáng váng.

Một đạp chết luôn!

Vân Sam chính là cảnh giới Linh Phách tầng 4, chính là một tiểu đội trưởng trong số các đệ tử tham gia thí luyện của cương quốc Vân Hải.

Cứ như vậy chết rồi?

Cảnh giới Linh Phách tầng 2, đạp chết cảnh giới Linh Phách tầng 4 chỉ trong một lần.

Nói ra ai tin?

Dường như là lúc này, tất cả đám người còn lại đều cảm thấy tinh thần run rẩy.

“Cùng lên!”

Không biết là kẻ nào đã hét lên, những người khác xông lên vây giết Tần Ninh.

Vân Sam chết rồi, thì bọn chúng cũng không sống được, chỉ đành nghĩ tất cả cách thức để giết Tần Ninh.

“Muốn chết!”

Mấy kẻ còn lại chỉ là cảnh giới Linh phách tầng 2, tầng 3. Đối với Tần Ninh mà nói quả thật là không thể trở thành mối uy hiếp.

Trong thời gian một chén trà, trên mặt đất đã có thêm mấy cái xác.

Tần Ninh nhìn những thi thể trên mặt đất, phủi tay.

Bây giờ, hắn vô cùng nhớ nhung Viên Viên và Sương Nhi, không có các cô bên cạnh, chuyện gì cũng phải tự mình làm.

Nhóc con lúc này cũng thò đầu ra, nhìn đống thi thể trên mặt đất thì đứng trên vai Tần Ninh, hoan hô nhảy tưng tưng, mừng rỡ không thôi.

“Cha mẹ của ngươi đâu?”

Thấy bộ dạng mừng rỡ của nhóc con, Tần Ninh lại nói.

Nhưng vừa nghe thấy lời này, nhóc con chợt ỉu xìu, ánh sáng của 3 sừng trên đỉnh đầu cũng ảm đạm vài phần.

“Vậy sau này đi theo ta đi!”, Tần Ninh từ tốn nói.

Có lẽ, cha mẹ của nhóc con đã chết rồi.

Nhóc con khẽ gật đầu.

“Nếu đã như thế thì sau này ta gọi ngươi là Tiểu Vũ nhé!”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Sau này ngươi sẽ cùng với Tiểu Thanh đi theo ta!”

Tiểu Thanh?

Nghe thấy lời nói của Tần Ninh, nhóc con lấy chân gãi gãi đầu.

“Đợi sau khi ra khỏi Đại Hoang Cổ thì ngươi sẽ gặp nó thôi!”

Ánh mắt Tần Ninh lóe sáng.

Vân Chấn, đứng thứ 7 trên bảng Thiên Anh, cảnh giới Linh Phách tầng 9, tại sao lại cố chấp với một Tam Linh Câu nho nhỏ này?

“Tiểu Vũ, đưa ta đến nhà của ngươi!”

Tần Ninh lên tiếng.

Nghe vậy, Tiểu Vũ vội vàng vung hai chân kéo tóc Tần Ninh cuối cùng kêu u u lên.

“Không sao, chúng không động được vào ta và ngươi đâu, hơn nữa, cha mẹ ngươi chết thế nào, ngươi không muốn báo thù cho họ sao?”

Nghe câu nói này, Tiểu Vũ chợt khóc nức nở, sau đó một chân chỉ đường, đưa Tần Ninh xuyên qua khu rừng.

Hai bóng dáng đi một chặng đường xuyên rừng trong nửa ngày.

“Chính là ở phía trước?”

Nhìn theo chân của Tiểu Vũ chỉ lung tung, về phía giữa sườn núi phía trước, Tần Ninh khẽ cau mày.

Lúc này, 4 phía đỉnh núi có khoảng mấy chục người đang vây quanh, dè dặt nhìn xung quanh.

Tần Ninh nhìn đỉnh núi, ngồi lên một cây cổ thụ, im lặng chờ đợi.

Những đệ tử này, nhìn kỹ thì đều là cảnh giới Linh Phách từ tầng 1 tới tầng 5.

Nhưng trông cách ăn mặc thì khá đồng nhất, trên vai có thêu một đám mây bồng bềnh.

Nếu đoán không nhầm thì những người này chính là người của cương quốc Vân Hải.

“Người của cương quốc Vân Hải đều tụ tập ở đây, xem ra, thật sự có chuyện lớn gì đó”.

Nghe vậy, chân của Tiểu Vũ ra dấu.

“Ngươi nói, không lâu lúc trước, có người đặt một tấm vuông vuông trong động của cha mẹ ngươi sao?”

Tiểu Vũ vội vàng gật đầu.

“Xem ra là lệnh bài tông môn, chẳng trách Vân Chấn lại quan tâm như vậy”.

Tần Ninh cau mày.

“Có thể đặt trong tổ của linh thú cấp 5 thì có lẽ là do bốn tông môn lớn làm rồi!”

Ánh mắt lóe sáng, Tần Ninh giãn chân mày, mỉm cười: “Nếu có thể lấy được lệnh bài của bốn tông môn lớn, không biết những thiên chi kiêu tử kia có thể bỏ ra giá thế nào để đổi đây?”

Đối với lệnh bài, hắn không có hứng thú chút nào, hắn chỉ khá quan tâm đến chuyện lấy lệnh bài đó để đổi được linh bảo kim hành gì.

Dù sao, trước sau cũng chỉ cần tìm được lệnh bài của Lãm Nguyệt Cốc cho giao Thánh Thiên Viêm là được. Còn những lệnh bài khác thì hắn tự xử lý, đem đi đổi linh bảo kim hành, nâng cấp ngưng luyện Âm Dương Ly Hợp Kim thể, cùng nâng cấp cảnh giới mới là có lợi nhất.

Tới giờ, tu vi cảnh giới Linh Phách tầng 2, vì luyện kim thể nên đã mơ hồ có dấu hiệu đột phá.

Ngồi trên đại thụ, ẩn giấu hơi thở, Tần Ninh từ từ chờ đợi.

Nếu thật sự là lệnh bài mà bốn tông môn lớn bố trí mà Vân Chấn kia gặp nhiều trắc trở như thế để tìm Tiểu Vũ thì chắc chắn là có quan hệ với Tiểu Vũ.

Hơn nữa chỉ cần có động tĩnh thì sẽ bị người khác biết được.

Như thế sợ là tranh giành lệnh bài này cũng không phải chuyện đơn giản.

Cùng lúc này, ở phía giữa sườn núi của ngọn núi kia có mười mấy người đang đứng sừng sững.

Mười mấy người này nhìn kỹ thì không có ai mà cảnh giới lại thấp hơn cảnh giới Linh Phách tầng 5.

Lúc này, trong đám người có một kẻ ngồi khoanh chân, sắc mặt bình tĩnh, đôi môi mỏng, trông tỏ rõ vẻ cay nghiệt.

“Đại ca Vân Chấn, đã phái đi 5 đội nhân mã nhưng không có bất cứ tin tức nào. Nhóc con kia có tốc độ rất nhanh, giỏi ẩn náu, sợ là khó tìm thấy nó”, một thanh niên cung kính nói.

“Rất khó tìm thì cũng phải tìm, bức tường lông bền vững thế này, duy chỉ có cảnh giới Địa Võ mới có thể phá vỡ. Hoặc là, con non kia nuốt chửng bức tường lông chim, nếu không, chúng ta không thể lấy được lệnh bài bên trong”.

Lúc này, Vân Chấn tỏ vẻ hung ác, thấp giọng nói: “Đáng chết, hai con ngu đó trước khi chết lại còn niêm phong động”.

“Nếu bị Sở Thiên Kiêu, Địch Minh, Hạng Vân Thăng biết được thì lệnh bài này sẽ dễ như bỡn rơi vào tay ba tên đó”.

“Đây chính là lệnh bài nòng cốt, mỗi một tông môn trong bốn tông môn lớn chỉ có một tấm lệnh bài này, giành được nó thì sẽ được gia nhập vào bốn tông môn lớn, chọn một trưởng lão, trở thành đệ tử nòng cốt, đủ để bớt phải lăn lộn bao nhiêu năm chứ?”

Nghe vậy, cả đám người bỗng nổi lửa trong mắt.

“Ha ha, Vân Chấn, ngươi tính đúng lắm. Lệnh bài nòng cốt này không chỉ đám Sở Thiên Kiêu muốn có mà ta cũng muốn có đấy!”, một tràng cười lớn bỗng chốc vang lên.
Chương 387: Ba bên giao đấu



Âm thanh phá không vang lên, từng bóng người men theo chân núi, xông lên sườn núi.

Những đệ tử dưới chân núi kia muốn ngăn lại nhưng bị kẻ dẫn đầu tung một chưởng chấn động chết tại chỗ, cơ bản là không thể ngăn cản.

“Thiên Lãm Thanh!”

“Nhạc Vân Nhiên!”

Nhìn thấy hai kẻ đi đầu, Vân Chấn đang khoanh chân ngồi dưới đất kia, sắc mặt bỗng chốc trở nên lạnh lùng.

“Các ngươi tới thật là trùng hợp”.

Vân Chấn lạnh lùng nói: “Sớm không tới, muộn không tới, ta vừa giết hai con Tam Linh Câu xong thì các ngươi lại tới!”

Nghe thấy vậy, hai kẻ kia vẫn nhơn nhơn không thèm để ý.

“Sớm muộn quan trọng gì, chỉ cần tới đúng lúc giành được lệnh bài nòng cốt là được”.

Thanh niên áo choàng đen kia chắp tay sau lưng, khẽ cười, mười mấy người cũng dần tản ra.

Thiên Lãm Thanh, là thiên chi kiêu tử của cương quốc Thiên Trúc, xếp thứ 8 trên bảng Thiên Anh, bản thân là tu vi cảnh giới Linh Phách tầng 9 đỉnh phong.

Chỉ một Thiên Lãm Thanh, Vân Chấn lại không hề lo lắng.

Nhưng Nhạc Vân Nhiên cũng xuất hiện ở đây lại khiến người ta cảm thấy như mắc xương cá trong họng.

Nhạc Vân Nhiên chính là thái tử của cương quốc Tây Nhạc là cao thủ thứ chín trên bảng Thiên Anh, chỉ kém một bậc so với Thiên Lãm Thanh.

Hai người này, vốn có mối quan hệ rất rốt, lúc này cùng xuất hiện có mục đích gì không cần nói cũng biết: “Thiên Lãm Thanh, Nhạc Vân Nhiên, hai người các ngươi cũng không có cách nào mở bức tường lông chim mà Tam Linh Câu thiết kế, không bằng ba người chúng ta cùng liên thủ, tìm được một con Tam Linh Câu non, mà sau đó lại quyết định, rốt cuộc là ai sẽ giành được lệnh bài nòng cốt này”.

Vân Chấn lên tiếng thương lượng nói.

“Không cần đâu!”

Thiên Lãm Thanh lúc này lại thản nhiên cười: “Ngại quá, Vân Chấn, hai người chúng ta có cách để mở bức tường lông chim, nhưng trước khi mở bức tường lông thì phải giải quyết mối phiền phức như ngươi cái đã”.

Nghe vậy, sắc mặt của Vân Chấn chợt lạnh lẽo.

Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên nhanh như thế đã biết tin tức thì có lẽ bên người hắn ta có gián điệp của hai kẻ đó, nhưng đến giờ, không phải là lúc tính đến vấn đề này.

Tuy nói hắn ta xếp hạng cao hơn hai kẻ này một bậc nhưng nếu chúng liên thủ với nhau thì hắn không thể giành phần thắng.

Nhưng cứ như vậy mà bỏ qua tấm lệnh bài nòng cốt này thì hắn ta không cam tâm.

Lần này nghe nói, bốn tông môn lớn tổng cộng tuyển chọn mười mấy người, những lệnh bài nòng cốt này thì mỗi tông môn chỉ để một tấm.

4 tấm lệnh bài nòng cốt, nếu bị hai người bọn chúng cướp đi 1, muốn tìm 3 tấm còn lại thì khó hơn lên trời.

“Xem ra là nói không vào tai rồi!”

Thấy Vân Chấn không có ý định lùi bước, Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên đều bước lên một bước.

Sát khí cường đại dần giải phóng ra.

Hai kẻ này tới giờ trong mắt toàn sát khí, mang theo sức mạnh khiến người ta không dám xem nhẹ.

Vân Chấn hừ một tiếng, đối đấu mà lên.

Lúc này, đệ tử của 3 cương quốc lớn cũng dàn trận chuẩn bị chiến đấu.

Trận này, toàn bộ đám đệ tử trên sườn núi đều phải tham gia.

Vân Chấn lấy 1 địch 2, đối diện với Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên không hề lui bước.

Hắn ta không muốn mất lệnh bài nòng cốt đó.

Nhưng Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên thì hiểu rõ, bọn chúng lấy 2 địch 1 thì phần thằng càng lớn, tấn công Vân Chấn, lệnh bài nòng cốt là của hai người bọn chúng.

Cuộc chiến lúc này chợt lan rộng ra.

Cùng lúc này, trên cây đại thụ, Tần Ninh an nhiên khoanh chân ngồi thiền, hai mắt nhắm hờ, đang trong trạng thái tu luyện.

Những âm thanh soạt soạt khiến Tần Ninh tỉnh lại từ trong tu luyện.

“Kết thúc rồi sao?”

Tần Ninh nhìn phía trước, chân của Tiểu Vũ đang đạp đạp lên người hắn, bộ dạng vô cùng cấp bách.

Tần Ninh mở mắt nhìn lại phát hiện người bên Vân Chấn đã lâm vào thế tan tác.

“Xem ra gã Vân Chấn kia sắp thua rồi!”

Tần Ninh cười lạnh nói: “Tiểu Vũ, chuẩn bị xong chưa?”

Nghe lời nói của Tần Ninh, lúc này 4 chân của Tiểu Vũ đạp lên cây, bộ dạng nóng lòng muốn thử.

“Nhớ kỹ, phá vỡ bức tường lông chim, lấy tấm lệnh bài kia ra rồi lập tức tập hợp với ta, hai người chúng ta lập tức chạy biến”.

Tần Ninh nheo mắt khẽ cười.

Tiểu Vũ cũng phấn kích không thôi.

Nghĩ tới bộ dạng bi thảm của cha mẹ mình, lại nhìn thấy khí thế những kẻ kia tranh đấu, ánh sáng ở 3 sừng trên đầu nó chợt dao động.

“Chuẩn bị, xuất phát!”

Tần Ninh vừa dứt lời thì bóng dáng của Tiểu Vũ chợt lướt qua hóa thành một ánh sáng.

Mà lúc này, nhân mã 3 bên đã đánh đến mức tan tác.

“Vân Chấn, sao phải vậy chứ?

Thiên Lãm Thanh không nén nổi quát lên: “Ngươi làm như thế chỉ là con đường chết mà thôi. Lẽ nào vì một lệnh bài nòng cốt mà thật sự đấu với hai người bọn ta đến mức ngươi sống ta chết sao?”

“Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, hai người chúng ta đánh độc chiến quả thực không phải là đối thủ của ngươi, nhưng liên hợp lại thì ngươi cũng đừng mơ đến phần thắng”.

Nhạc Vân Nhiên lúc này cũng thở dồn dập.

Vân Chấn cười lớn.

“Hai người các ngươi chắc đã quên, ta làm thế nào mà giết chết được hai con linh thú cấp 5 rồi hả?”

Lúc này, Vân Chấn đạp một bước lên, nhảy lên cao hơn trăm mét.

“Đại Nhật thần kiếm, kiếm chém thiên hạ!”

Vù…

Lúc này, trong tay Vân Chấn xuất hiện một thanh kiếm dài lóe lên ánh sáng lạnh thấu xương, sau đó ánh kiếm chợt vụt ra.

“Ngươi không cần mạng nữa hả?”

“Đáng chết, muốn chết phải không?”

Hai người lúc này vội vàng thi triển tuyệt học giữ mệnh của mỗi người.

Soạt…

Mà đúng lúc này, từ trong sơn động ở sườn núi có một bóng hình to bằng bàn tay phá không xuất hiện, nhưng chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.

“Lệnh bài!”

Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên chợt tái mét mặt.

Vân Chấn lúc này cũng muốn nôn ra máu.

Lệnh bài bị người ta trộm đi rồi.

“Đuổi theo!”

Gần như đồng thời, Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên phớt lờ Vân Chấn mà phái người lập tức đuổi theo.

Vân Chấn buộc phải dừng lại chiêu thức linh quyết của mình, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét. Phụp một tiếng ngã trên mặt đất.

“Công tử!”

“Công tử!”

Mấy người lần lượt phi tới.

“Vân Sao, Vân Phong, nhanh đưa người đuổi theo!”

Vân Chấn căn bản không quan tâm tới vết thương của mình.

Ba người tranh đấu một hồi, lại tạo điều kiện cho kẻ khác chiếm lợi. Kẻ ra tay này là ai? Thật không biết sống chết.

Bỗng chốc, 3 đội nhân mã dừng tranh đấu, xông về phía nhóc con đó bay đi.

“Tốt lắm, Tiểu Vũ!”

Tần Ninh mỉm cười, nghe thấy những tiếng phá không đang áp sát, hắn xoa đầu Tiểu Vũ nói: “Đi theo ta!”

Không nói hai lời, nhanh chóng khởi động, Tần Ninh biến mất giữa khu rừng.

Một cuộc chiến truy đuổi mở ra.

Tuy Tần Ninh chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 2, nhưng trong ngọn núi này, linh thú cấp 4 có số lượng không nhỏ. Mỗi con đường đi qua một cánh rừng thì Tần Ninh lại cố ý thi triển linh quyết, quấy nhiễu linh thú vốn an tĩnh kia.

Thời gian cứ thế trôi qua, những kẻ đuổi theo bị tụt lại càng ngày càng xa.

Tiểu Vũ vui mừng đứng trên vai Tần Ninh nhảy nhót.

Tần Ninh cười nói: “Tấm lệnh bài này giá trị phi thường, nói không chừng còn có thể bán đấu giá”.

Nghĩ tới đây, Tần Ninh nhếch miệng vui vẻ.

“Đáng chết, đáng chết!”

Lúc này, Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên tức tối không thôi.

Chúng đã tốn nhiều công sức mới nghe ngóng được tin tức, cản trở Vân Chấn cũng đau đầu nhức óc, nhưng bây giờ con vịt sắp tới tay lại bay mất. Sao chúng có thể nuốt được cục tức này?
Chương 388: Chạy cái gì

x“Chia nhau ra đuổi cho ta, kẻ cho tên nhãi này đến trộm đồ của chúng ta, đương nhiên thực lực sẽ không bằng chúng ta. Bắt được hắn tathì chúng ta sẽ cho kẻ này thịt nát xương tan”.

“Rõ!”

Những âm thanh soạt soạt xé gió vang lên, từng tốp người chia ra làm tiểu đội xông ra ngoài.

Mà lúc này, ở một góc khác, Vân Chấn lại khẽ mỉm cười.

“Công tử, lệnh bài nòng cốt đã bị lấy trộm mất rồi!”

Vân Chấn cười nhạt đáp: “Vậy cũng tốt, nếu không Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên kia liên thủ thì ta sẽ không nắm chắc được phần thắng đâu”.

Nghe vậy, mấy người bên cạnh cũng gật đầu.

Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên đi cùng nhau, giờ liên hợp lại cũng là một uy hiếp với hắn ta.

Vân Chấn chau mày lại, rốt cuộc là ai mà dám ăn trộm ngay trước mặt ba cương quốc lớn bọn họ như vậy.

Đúng là ăn gan hùm mật báo rồi.

“Truyền tin cho Vân Sao và Vân Phong, nhất định phải cẩn thận, có khi lại là người của cương quốc khác ra tay đấy!”

“Rõ!”

Ba cương quốc đã hoàn toàn hành động.

Mà Tần Ninh lúc này thì lại ngồi xếp bằng ở trong một sơn cốc, hít vào thở ra.

“Tiểu Vũ, làm tốt lắm!”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Lệnh bài nòng cốt này có lẽ có giá trị không nhỏ, lần này không rõ Đại Hoang Cổ mở ra bao lâu, chúng ta lại chờ rồi bán nó đi vậy!”

Tiểu Vũ kêu chíp chíp, hưng phấn không thôi.

Mặc dù không thể giết được mấy người kia, nhưng cướp đồ của bọn chúng cũng coi như báo thù cho cha mẹ của mình rồi, thế nên đứa nhỏ này kích động vô cùng.

Tần Ninh lúc này lại chuẩn bị tiếp tục tu luyện.

Hiện giờ chỉ là lúc bắt đầu của thí luyện, cuộc tranh giành lệnh bài cũng chưa đến mức kịch liệt, là cơ hội tốt để hắn tĩnh tâm tu hành.

Còn về Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì hắn cũng không quá lo, chỉ không biết Thánh Thiên Viêm ra sao rồi.

Suy nghĩ một hồi, hắn vẫn bắt đầu vận chuyển Âm Dương Ly Hợp Kim thể.

Hiện giờ hắn đã đạt đến tầng sáu, uy lực phát huy ra cũng mạnh mẽ vô cùng.

Kim thể tầng năm, ngưng tụ bốn chiêu linh quyết.

Kiếm âm, kiếm dương, âm dương chém, âm dương thái cực sát.

Mà kim thể tầng sáu bao hàm một chiêu tên là Kim Sơn Đạp Đỉnh.

Muốn đạt đến tầng bảy thì cảnh giới phải đạt đến Linh Phách tầng bốn mới được.

Giờ hắn mới chỉ ở Linh Phách tầng hai.

“Nâng cao tu vi...”

Tần Ninh lẩm bẩm.

“Cũng có một nơi tốt, nhưng không biết sau hàng vạn năm thì có thay đổi gì không”.

Lời này nói ra, bóng dáng Tần Ninh lóe lên rồi biến mất.

Nửa ngày sau, Tần Ninh xuất hiện ở một bãi cỏ.

Nhưng mỗi cây cỏ của bãi cỏ này đều cao những nửa trượng.

Tần Ninh nhìn nơi đây, nheo mắt.

“Quả nhiên vẫn còn!”

Nói xong, Tần Ninh từng bước đi về chỗ sâu của bãi cỏ.

Bóng dáng hắn dần xuất hiện ở trung tâm bãi cỏ.

“Sóng xanh dập dờn, thật sự không nỡ phá bỏ cái nơi có linh khí thiên địa này”.

Mặc dù nói thế, nhưng Tần Ninh vẫn vung tay lên, trong nháy mắt, những cây cỏ cao nửa trượng kia liền thu nhỏ lại, mắt đất hóa thành một mảnh đất bằng dài rộng hơn trăm mét.

Từng khóm cỏ mất tích.

Tần Ninh bước chân đi đến khu trung tâm bằng phẳng.

“Tôn giả Đại Hoang, không ngờ, nơi hai chúng ta giao chiến từ mấy vạn năm trước, giờ lại giúp ta nâng cao tu vi”.

Tần Ninh ngồi xuống, nhắm chặt hai mắt.

Nơi đây yên bình khác lạ, Tần Ninh dần dần ngưng tụ hơi thở một cách ổn định.

Trong giây phút ấy, từng khóm cỏ trên mặt đất sản sinh ra những giọt ngọc lộ.

Ngọc lộ chảy ra, hội tụ ở dưới chân Tần Ninh, rồi chậm rãi tiến vào bên trong cơ thể hắn.

Trong giây phút ấy, cơ thể Tần Ninh giống như một lòng sông khô cạn bị nước rút sạch, cơ thể mơ hồ có tiếng ồn ào vang lên.

Một lần ngồi này hết những một tháng.

Trong một tháng này, cỏ trên đất ngày ngày rơi xuống, không ngừng tích tụ ra ngọc lộ, nhỏ vào trong thân thể Tần Ninh.

Mà sau một tháng, tu vi của Tần Ninh từ Linh Phách tầng hai lên thẳng đến Linh Phách tầng năm.

Nâng cao ba tầng, như nước chảy thành sông.

Ngày hôm ấy, Tần Ninh đứng dậy, thở ra một hơi.

Trong ánh mắt lộ ra một vẻ trong suốt.

“Tốt lắm, Linh Phách tầng năm”.

Thần sắc Tần Ninh hơi chuyển động, đến tầng năm thì tiếp tục nâng cao cô đọng Âm Dương Ly Hợp Kim thể.

Sớm ngày luyện Âm Dương Ly Hợp Kim thể đến tầng tám, tầng cao nhất, thế là có thể hoàn toàn đặt căn cơ trong cảnh giới tứ linh, sau này sẽ nhanh chóng đạt cảnh giới Địa Võ cùng Thiên Võ hơn.

“Một tháng thời gian, e là lệnh bài cũng trở nên nóng bỏng tay rồi đây. Đem ra bán đấu giá chắc cũng không tồi”.

Tần Ninh híp mắt lại, một ánh sáng lóe lên rồi biến mất.

“Đuổi theo hắn ta!”

Đột nhiên, cách đó mấy trăm mét có những tiếng hét yếu ớt vang lên, chỉ nghe thấy từng âm thanh xé gió hướng về phía Tần Ninh.

“Dám cướp đồ của cương quốc Bách Xuyên chúng ta, tên này muốn chết à!”

“Đuổi theo hắn ta, công tử ta muốn chặt tay hắn ta!”

Tiếng quát tháo vang lên không ngừng, rồi một bóng người chạy về phía Tần Ninh.

“Ơ? Thánh Thiên Viêm?”

Nhìn thấy người này, Tần Ninh hơi sửng sốt.

“Tần Ninh!”

Mà Thánh Thiên Viêm nhìn thấy Tần Ninh thì như thấy phật tổ vậy, vội vã đi đến bên cạnh hắn.

“Ngươi chạy cái gì?”

“Chạy mau, chạy mau thôi!”

Thánh Thiên Viêm nhìn Tần Ninh, vội vàng hét lên.

Hắn ta cứ tưởng thấy Tần Ninh thì sẽ được cứu, nhưng Tần Ninh lại chỉ có một mình mà không có Diệp Viên Viên hay Vân Sương Nhi ở bên, bèn hô lên.

Tần Ninh đúng là rất lợi hại.

Hai thiên chi kiêu nữ Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không chỉ xinh đẹp mà còn có thiên phú đáng sợ, cam tâm tình nguyện làm tì nữ của Tần Ninh.

Mà Thiên Động Tiên cảnh giới Địa Võ tầng tám cũng tự nguyện đi theo Tần Ninh.

Đến cả nguyên soái Thương Hư cũng thế.

Nhưng vấn đề là bọn họ lại không có ở đây.

Mà Tần Ninh tuy có chút thủ đoạn kỳ dị, nhưng đây là Đại Hoang Cổ, địa bàn của tôn giả Đại Hoang, coi như người này đã chết hàng vạn năm rồi thì những thủ đoạn của Tần Ninh sẽ bị Đại Hoang Cổ áp chế mạnh mẽ mà không có hiệu quả gì.

Hiện giờ chẳng có ai bên cạnh Tần Ninh, cũng chẳng có con bài chưa lật, gặp phải Tần Ninh khác nào hại chính Tần Ninh.

Hắn ta biết Tần Ninh mới chỉ ở cảnh giới Linh Phách tầng một, mà đám phía sau hắn ta lại là Linh Phách tầng bốn, tầng năm, tầng sáu.

Có thể nói, từ tận đáy lòng, hắn ta vẫn chưa từng coi trọng Tần Ninh, mà là sợ những thủ đoạn và tùy tùng của hắn mà thôi.

“Ngươi chạy cái gì? Có ai ăn thịt ngươi chắc!”

Tần Ninh kéo Thánh Thiên Viêm lại, phù một tiếng, hắn ta bị chặn lại rồi té ngã xuống đất.

“Ngươi, mau chạy đi, không chạy thì chúng ta chết đấy”.

Thánh Thiên Viêm vội vàng nói.

“Ủa? Không đúng!

Nhưng đột nhiên Thánh Thiên Viêm lại sửng sốt.

Hắn ta là cảnh giới Linh Phách tầng ba, sao có thể bị Tần Ninh một tay kéo lại được chứ, mà ban nãy còn là hắn ta mạnh mẽ xông tới cơ mà.

“Hehe, ngươi nói không sai đâu. Thánh Thiên Viêm, không chạy thì các ngươi sẽ chết, nhưng chạy, thì các ngươi định chạy đi đâu?”, một tiếng cười lạnh lùng chói tai chợt vang lên sau lưng cả hai.
Chương 389: Đạp phát chết luôn

“Bách Tử Tư, ngươi đừng có quá đáng như vậy!”

Thánh Thiên Viêm thấp giọng quát: “Thượng quốc Thánh Nguyệt chúng ta không bằng cương quốc Bách Xuyên các ngươi, nhưng nếu ngươi ép ta quá thì ta cũng không ngại liều mạng với ngươi đâu!”

“Liều mạng với ta?”

Bách Tử Tư bật cười: “Chỉ dựa vào ngươi? Cũng xứng?”

“Có chuyện gì vậy?”

Tần Ninh nhìn Thánh Thiên Viêm, bình tĩnh hỏi.

“Ta phát hiện một khóm cỏ Linh Đà, tên này đến sau ta, lại nói ta cướp của hắn ta”.

“Luôn mồm vu hãm ta, giống như chính hắn ta phải chịu thiệt gì to lắm vậy!”

“Cỏ Linh Đà?”

Tần Ninh cười nói: “Chỉ một khóm cỏ cấp năm thôi mà cũng đáng để chém giết nhau hay sao? Hơn nữa, ngươi đến trước, lấy được trước, thì việc gì phải sợ chúng, bị bọn chúng đuổi theo đòi đánh chứ?”

Thánh Thiên Viêm nhìn Tần Ninh, ánh mắt cổ quái.

Tên này ngốc thật hay giả ngốc vậy trời?

Hắn ta đúng là có lí, nhưng trong Đại Hoang Cổ này thì ai nói chuyện lí lẽ chứ?

“Công tử Tần Ninh, chuyện này không liên quan đến ngươi đâu, ngươi mau đi đi!”, Thánh Thiên Viêm đứng ra trước mặt Tần Ninh, tư thế sẵn sàng chiến đấu.

“Tên nhãi không biết sống chết!”

“Bách Lĩnh, Bách Tùng, hai người các ngươi giết hắn ta cho ta”, Bách Tử Tư chằng thèm tự mình ra tay mà ra lệnh cho đàn em xông lên.

Hai bóng người lập tức tấn công Thánh Thiên Viêm.

“Cảnh giới Linh Phách tầng năm!”

Sắc mặt Thánh Thiên Viêm trở nên khó coi, hắn ta chỉ là Linh Phách tầng ba, đối diện với cảnh giới Linh Phách tầng năm thì không dễ dàng chút nào, huống hồ lại còn là hai người xông tới.

“Chưởng Liệt Diễm!”

Nhưng sợ thì sợ, nếu không phản kháng mà chết luôn thì mất mặt lắm.

“Cút ngay, thằng nhóc ngu ngốc”.

Bách Lĩnh, Bách Tùng cùng vung nắm đấm từ hai phía.

Bụp bụp...

Hai tiếng thình thịch vang lên, giây phút ấy, sắc mặt Thánh Thiên Viêm trắng bệch, nắm tay như vỡ ra, máu tươi phun trào, ngã xuống đất.

“Sao thế? Ngươi ổn chứ?”

Tần Ninh quỳ xuống, nhìn Thánh Thiên Viêm.

“Sao ngươi vẫn chưa chạy đi?”

Thánh Thiên Viêm u ám nói : “Ta sắp chết rồi, nhưng ngươi thì không thể chết được. Khi nào tìm được Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì ngươi còn có thể báo thù cho ta, giờ ở lại, chúng ta đều không phải...”

“Được rồi, sống chết cái gì chứ, mấy bọn trẻ ranh thôi mà!”

Tần Ninh vung tay, cười nói: “Ngươi cất cỏ Linh Đà vào đi, như ngươi nói đó, ở đây, đạo lý không là gì cả, nắm đấm ai mạnh hơn thì người đó có quyền nói chuyện”.

“Nhưng mà...”

Thánh Thiên Viêm ngập ngừng.

Hắn ta muốn nói, nhưng Tần Ninh chỉ là Linh Phách tầng một, một tháng không gặp, cùng lắm cũng chỉ là tầng hai tầng ba gì đó, vốn không phải đối thủ của những tên kia.

“Thời buổi này người nào cũng không biết trời cao đất dày như vậy hả?”

Bách Tử Tư phụt cười: “Tích cực đến dâng mạng như vậy?”

“Cút đi!”

Tần Ninh nhìn đám người, bình tĩnh nói “Nếu không ta không đảm bảo các ngươi sẽ sống sót rời khỏi đây đâu”.

Lời này nói ra, Thánh Thiên Viêm chỉ thấy cạn lời.

Tính cách ngang ngược của Tần Ninh vẫn không đổi chút nào.

Nhưng giờ thì khác rồi.

Bọn họ đang đối diện với thiên chi kiêu tử của cương quốc đấy, mà Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi có ở đây đâu.

Điên cuồng như vậy sẽ tốt sao?

“Muốn chết à!”

Bách Lĩnh và Bách Tùng cùng lúc xông lên.

“Cút!”

Một tiếng quát thấp vang lên, Tần Ninh trực tiếp đấm ra.

Bụp bụp...

Ấn quyền ngưng tụ, sức mạnh bá đạo tỏa ra, đấm thẳng vào cả hai người.

Phụt phụt...

Hai người này không chút phòng bị, phun ra hai ngụm máu tươi.

Giây phút ấy, cả hai đều sửng sốt vô cùng.

“Cảnh giới Linh Phách tầng năm!”

Bách Tử Tư lúc này liền trở nên cẩn thận.

Thiếu niên nhìn khoảng mười bảy tuổi này ấy thế mà lại là cảnh giới Linh Phách tầng năm.

“Rút lui!”

“Lui? Lui đi đâu?”

Tần Ninh lật chưởng, kiếm âm bay ra, xuyên qua thi thể hai người.

Hành động này giống như nước chảy mây trôi, chỉ diễn ra trong mấy hơi thở.

Thánh Thiên Viêm nửa quỳ dưới đất đã hoàn toàn sửng sốt.

Cảnh giới Linh Phách tầng năm!

Tần Ninh này không đùa à?

Trước khi tiến vào đây, Tần Ninh mới chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng một.

Mới qua hơn một tháng mà hắn đã đạt đến tầng năm rồi, kể cả là Diệp Viên Viên hoàng thể hay Vân Sương Nhi e là cũng không bằng được.

“Giết người của ta, chết đi!”

Bách Tử Tư lạnh lùng nhìn sang Tần Ninh, sát khí bừng bừng.

Một thân thực lực được thi triển ra trong chớp mắt.

Cảnh giới Linh Phách tầng bảy!

Thánh Thiên Viêm cũng lo lắng không thôi.

Tần Ninh không đi, là vì đạt đến cảnh giới Linh Phách tầng năm, có cơ sở.

Nhưng Bách Tử Tư là Linh Phách tầng bảy, cách nhau hai tầng, thực lực cách biệt gấp bội.

“Ngươi chết đi mới đúng!”

Tần Ninh lười nói nhiều, bước một bước ra, nhấc lên lên.

“Kim Sơn Đạp Đỉnh!”

Phập...

Giây phút ấy, Bách Tử Tư phi đến, một đấm này rơi vào chân Tần Ninh.

Nhưng lúc này cả gương mặt Bách Tử Tư như bị sét đánh, bỗng chốc ủ rũ đi.

Tần Ninh thu chân, Bách Tử Tư lúc này đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

“Đi mau!”

Thánh Thiên Viêm lôi kéo Tần Ninh, muốn đào tẩu.

“Đi đâu cơ?”

Tần Ninh cười nhạt: “Nói không chừng trên người tên này có không ít đồ tốt, giết người mà không cướp của thì sao mà vui được?”

Lúc này Tần Ninh trực tiếp đi đến trước mặt Bách Tử Tư, vung tay lên, cơ thể Bách Tử Tư vẫn không nhúc nhích như cũ.

Một cái nhẫn không gian hiện lên trong tay Tần Ninh.

“Được rồi, ngủ yên đi!”

Tần Ninh ấn vào đầu Bách Tử Tư, phù một tiếng, thân thể của hắn ta ngã ầm ầm xuống đất.

Đám người lúc này mới phát hiện ra Bách Tử Tư đã chết từ lâu.

“Công tử!”

“Công tử!”

Những người khác định nhào lên, nhưng nhìn thấy nụ cười lạnh nhạt đó của Tần Ninh thì vội vàng lui về sau.

“Chạy mau!”

Trong chốc lát, mấy bóng người đã biến mất chẳng thấy đâu nữa.

Thánh Thiên Viêm đã hoàn toàn sững sờ.

Tần Ninh đạt đến cảnh giới Chân Linh tầng năm thì thôi đi, nhưng lại đạp chết, đạp chết Bách Tử Tư chỉ trong một đạp!

Đây là chuyện không thể nào.

Linh Phách tầng năm, đạp phát chết tươi Linh Phách tầng bảy.

Quá tà ác! Thánh Thiên Viêm tự nhận bản thân thuộc dạng thiên tài, có thể giết chết kẻ trên cấp, nhưng cần thi triển một vài bí pháp gây hại cho thân thể. Thế mà Tần Ninh lúc này, nào có dáng vẻ của việc chịu di chứng sau khi thi triển bí pháp chứ!

Không chịu chút tổn thất nào.

Tần Ninh cầm nhẫn không gian của Bách Tử Tư trong tay, khẽ lắc đầu.

Bên trong chẳng có thứ gì thú vị cả.

Nhưng có một thanh kiếm sắt nhìn khá là hay.

Đây là một thanh kiếm sắt bị rỉ mất, nhìn giống như sắp gãy, cực kỳ bình thường. Nhưng khi Tần Ninh cầm vào thì vô cùng hoài niệm.

“Tần công tử, đây... đây là thần binh gì sao?”, Thánh Thiên Viêm cung kính hỏi.

“Phải... Mà cũng không phải...”

Tần Ninh thở dài, thu hồi thanh kiếm rồi cất bước đi...

“Cái gì gọi là phải mà cũng không phải?”, Thánh Thiên Viêm gãi đầu, nhìn thi thể Bách Tử Tư dưới đất, phỉ một bãi nước bọt rồi vội vàng đuổi theo Tần Ninh.
Chương 390: Cương quốc Nam Yến

Nhìn thanh kiếm rỉ kia, tâm trạng của Tần Ninh không khỏi quay lại mấy vạn năm trước.

Năm đó, khi Hoang Thiên Trạch rơi vào mê loạn, hoàn toàn hóa điên, nếu không giết chết thì không thể giải quyết được. Người nhà họ Hoang nhờ hắn ra tay, hắn dùng một kiếm giết chết Hoang Thiên Trạch. Hắn kính trọng Hoang Thiên Trạch vì là người say mê võ đạo mà cả gan nếm thử mọi điều mới lạ, nên mới chôn Hoang Thiên Trạch ở trong Đại Hoang Cổ này.

Khi đó, hắn đã sử dụng thanh kiếm này.

Linh khí cấp chín năm xưa giờ đã mất hết linh khí, rỉ sét loang lổ.

Người cũ đã chết!

Mà hắn, lại quay trở về những nơi mà bản thân đã từng đi qua, trong lòng chỉ còn sự cảm thán vô tận.

Thấy Tần Ninh có vẻ không vui, Thánh Thiên Viêm cũng không dám lên tiếng.

Đi mất nửa ngày, Tần Ninh mới bắt đầu nói chuyện.

“Ngươi có biết Đại Hoang Cổ có nơi nào để tập trung không?”

Tần Ninh biết, nhưng phàm là những nơi thí luyện thế này, có nhiều người cộng thêm thời gian dài, mọi người không thể ở mãi trong trạng thái chém giết được.

Nhưng nếu trong thành cổ có thành trì thì thường mọi người sẽ không ngừng tụ tập để nghỉ ngơi hoặc giao lưu, cũng có người lấy được thiên tài địa bảo đem ra để bán.

Dễ dàng hình thành một nơi giao dịch nho nhỏ.

“Có!”, Thánh Thiên Viêm vội vàng nói: “Ta biết trong Đại Hoang Cổ có một tòa thành trì cũ nát, tên là thành Đại Hoang, thành Đại Hoang tuy đã cũ nhưng mỗi khi thí luyện Người được chọn xảy ra thì không ít người sẽ vào trong đó giao lưu hoặc lấy vật đổi vật”.

“Thành Đại Hoang...”

Tần Ninh gật đầu.

“Thời gian đã trôi qua khá lâu rồi, trên đường đến thành Đại Hoang nếu gặp phải lệnh bài thì chúng ta sẽ thu thập sau!”

Đến thành Đại Hoang?

Thành Đại Hoang nguy hiểm vô cùng, thậm chí ở một vài phương diện thì nó còn nguy hiểm hơn cả bên ngoài.

Bên trong Đại Hoang Cổ, buôn bán mà không có thế lực mạnh mẽ thì sẽ trở thành miếng mồi béo bở cho người khác ngay.

Tức là bị người ta chém giết tùy ý.

Cho dù có vào trong đó giao lưu mà không cẩn thận thì cũng mất mạng.

Thánh Thiên Viêm muốn khuyên bảo, nhưng nghĩ đến việc Tần Ninh đạp phát chết tươi Bách Tử Tư Linh Phách tầng bảy thì vẫn nhịn xuống.

Có thể giết chết thiên tài cảnh giới tầng bảy như vậy, thực lực của Tần Ninh cũng coi như thượng thừa. Nếu đến thành Đại Hoang thì vẫn có thể tự bảo vệ bản thân.

“Chém!”

Mấy ngày sau, hai người xuất hiện ở trong một sơn cốc.

Ngoài cửa, Thánh Thiên Viêm nghe thấy những tiếng động mạnh mẽ, không khỏi rụt cổ lại.

Đây chính là báo Liệt Diễm, linh thú cấp bốn cao cấp, Tần Ninh một mình xông vào chém giết.

Cái tên này đúng là biến thái.

Mấy ngày này, Tần Ninh và hắn ta đi về phía thành Đại Hoang. Tần Ninh thính đường vô cùng, thỉnh thoảng lẻn vào một vài sơn cốc, đáy hạ lưu, thác nước, đánh nhau với linh thú, chém giết chúng, hung tàn vô cùng.

Thánh Thiên Viêm thật sự không ngờ rằng, Tần Ninh bình thường nhìn rất thư sinh nho nhã thế mà lại có một mặt hung ác đến vậy.

Quả nhiên Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi theo hắn là có lí do cả.

“Tần công tử”.

Không lâu sau, Tần Ninh đi ra khỏi sơn cốc, quần áo hơi lộn xộn.

“Cỡ hai ngày nữa là sẽ đến thành Đại Hoang rồi”.

Thánh Thiên Viêm cười nói: “Không biết Tần công tử vào thành Đại Hoang làm gì? Muốn giao lưu tâm đắc hay là bán bảo bối?”

“Giao lưu tâm đắc?”

Tần Ninh cười đáp: “Trong này làm gì có ai xứng giao lưu tâm đắc với ta chứ? Ta chỉ định bán ít đồ thôi”.

Nghe vậy, Thánh Thiên Viêm thầm xì một tiếng.

Lần này tham gia thí luyện Người được chọn có ít nhất mười ngàn người, ai cũng là thiên tài cảnh giới Linh Phách trở lên, đến từ đế quốc, thượng quốc và cương quốc.

Ai mà không là người nổi danh khắp chốn chứ, thậm chí một trăm cao thủ bảng Thiên Anh của ba mươi sáu cương quốc gần như đều đến đủ cả.

Không có tư cách giao lưu tâm đắc với Tần Ninh?

Cái tên này lúc nào cũng thối như vậy.

Thánh Thiên Viêm lúc này cũng chỉ dám nghĩ chứ nào dám nói ra, đành cúi đầu khom lưng đi theo Tần Ninh.

Mấy ngày này, hai người cũng gặp phải mấy tiểu đội nhỏ. Nếu không phải Tần Ninh thì e là mấy người kia sẽ xuất thủ mất.

Hai ngày sau, hai người xuất hiện trước một vùng phế tích.

Nhìn khu này khá giống một tòa thành trì.

Từng đỉnh lầu các xác xơ giờ chỉ còn lại mỗi cái khung, nhưng đứng trước nơi này vẫn cảm nhận được một sự uy nghiêm.

“Đây chính là thành Đại Hoang”.

Thánh Thiên Viêm nói.

“Ừ!”

Tần Ninh gật đầu.

Thành Đại Hoang được Hoang Thiên Trạch tạo ra, từng là một thế lực danh tiếng lẫy lừng trên khắp Cửu U đại lục.

Vì một mình Hoang Thiên Trạch mà thành Đại Hoang đã vang danh khắp Cửu U.

Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.

“Đi nào!”

Tần Ninh cất bước đi vào cổng thành.

“Đứng lại!”

Một giọng nói lãnh đạm vang lên, ngăn trước mặt Thánh Thiên Viêm.

“Muốn vào thành thì đưa một trăm linh thạch đây!”

Người này mặc đồ đen, lỗ mũi hếch lên, vẻ mặt hất hàm.

“Vào thành phải nộp linh thạch?”

Thánh Thiên Viêm hét lên: “Ai quy định thế? Thành Đại Hoang vốn là đất vô chủ, vào đây mà còn đòi linh thạch?”

“Cương quốc Nam Yến chúng ta quy định!”

Thanh niên kia hừ nói: “Nơi đây đã bị cương quốc Nam Yến của ta chiếm giữ, các ngươi không phục thì cút, còn muốn vào thì phải giao linh thạch!”

Một trăm linh thạch không phải là tài nguyên rẻ.

Linh thạch dùng để tu luyện, mà các cương quốc, thượng quốc đều có rất ít linh thạch. Muốn linh thạch thì đều phải thu mua từ tay các tông môn trong Cửu U.

Món đồ này cứ dùng một viên là ít đi một viên, cho nên nhiều người không nỡ sử dụng, chỉ đến khi đột phá cửa quan trọng thì mới dùng.

Cương quốc Nam Yến!

Nghe vậy, Thánh Thiên Viêm rụt cổ lại.

Ba mươi sáu cương quốc tuy nói đều nổi danh trong Cửu U đại lục, nhưng cũng phân chia cao thấp cả.

Ví dụ như cương quốc Bách Xuyên thì xếp hạng ở phía sau một chút.

Đương nhiên, kể cả thế thượng quốc cũng không sánh bằng được.

Mà cương quốc Nam Yến chỉ ngay sau cương quốc Đại Sở, Hỏa Hầu và Thiên Tượng, là cương quốc đứng thứ tư.

Cương quốc Nam Yến lần này có bốn thiên chi kiêu tử xuất chúng tham gia, được gọi là tứ tài Nam Yến!

Bốn người này đều nằm trong bảng Thiên Anh, nếu bọn họ ở trong thành, thì dù Tần Ninh có thực lực giết chết cảnh giới Linh Phách tầng bảy cũng chẳng thể đụng vào người cương quốc Nam Yến.

“Thú vị thật đấy, đi đến đâu cũng gặp bọn không biết trời cao đất dày”.

Tần Ninh lắc đầu đáp: “Ta nhất định phải vào trong thành này, cũng nhất định không giao linh thạch ra”.

“Chán sống à!”

Nghe vậy, thanh niên kia giận dữ không thôi.

Hắn ta bước ra, cảnh giới Linh Phách tầng bốn, trực tiếp tấn công Tần Ninh.

“Cút!”

Tần Ninh vung tay lên, không sử dụng bất kỳ linh quyết nào mà đập ra trực tiếp.

Răng rắc một tiếng vang lên, có tiếng gãy xương, một bóng người bị ném vào tường thành cái ầm, văng ra từng mảng bụi.

“Giết hắn cho ta, giết chết hắn!”, thanh niên kia không khỏi hét ầm lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK