Trong nháy mắt, trước mặt Tần Ninh xuất hiện một cơn gió lốc, bên trong đó có một thân ảnh tay cầm trường kiếm trực tiếp chém về phía Tần Ninh.
Diệp Viên Viên cùng Cốc Tân Nguyệt thấy cảnh này thì lập tức tái mặt, vội vàng xuất thủ.
Hai nàng hiện tại đều là Thiên Nhân tam bộ.
Có thực lực tương đương với Tần Ninh, ngăn cản lại cũng không khó.
Oanh...
Diệp Viên Viên cùng Cốc Tân Nguyệt liên tục ngăn cản cho Tần Ninh.
Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định ở bên cạnh thì cực kỳ hâm mộ trong lòng.
Cao thủ!
Khinh thường động thủ với mình.
Tần Ninh tại Thiên Ngoại Tiên đã lấy thực lực Thiên Nhân nhị bộ chém giết Thiên Nhân thất bộ, bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng.
Hiện tại Tần Ninh lười động thủ, mỹ nhân bên người giúp hắn ngăn cản.
Giờ phút này Tần Ninh cũng thấy mệt.
Hắn đang hao tổn khí huyết, hiện tại thật sự không thích hợp xuất thủ.
Càng xuất thủ thì khí huyết càng không chống đỡ nổi, linh khí cùng linh thức vận chuyển làm khí huyết hao tổn của hắn sẽ khôi phục càng chậm.
Đến lúc làm cho căn cơ của cảnh giới bị tổn thương.
Vậy liền phiền phức!
Khí huyết đối với võ giả còn quan trọng hơn cả linh khí cùng linh thức.
Như là xây dựng nhà ở vậy.
Khí huyết chính là nền tảng!
Linh khí là gạch ngói.
Linh thức là cột nhà!
Trong ba thứ này, thiếu một thứ cũng không được.
Thế nhưng thiếu khí huyết thì nền tảng liền bất ổn, thực lực càng bất ổn.
Cũng không phải không thể ra tay, chỉ là xuất thủ sẽ càng tổn hại nhiều hơn.
Diệp Viên Viên cùng Cốc Tân Nguyệt cũng hiểu nên đã giúp Tần Ninh ngăn cản lại.
Tiến đến khoảng cách ngàn mét, bóng người bên trong gió lốc dần dần biến mất.
Thế nhưng gió vẫn gào thét mà đến, cát xẹt qua mặt rất đau đớn.
Tần Ninh mở miệng nói: "Mọi người cẩn thận một chút, bây giờ phải đi thuận theo chiều gió!"
"Dùng mắt gió lốc làm căn cơ tiến vào chỗ sâu. Nhớ kỹ, đi thuận theo chiều gió chứ đừng đi ngược gió, nếu sử dụng đến linh thức hay linh khí thì cũng thì chờ chết đi!"
Nói xong, mọi người đều lộ vẻ mặt cẩn thận.
Ông...
Từng cơn gió lốc tại lúc này thoải mái mà lên.
Tần Ninh sải bước ra, linh khí tán loạn, trực tiếp bước vào đến bên trong phong nhãn.
Gió lốc cuốn lấy thân thể của Tần Ninh, trong nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa.
Những người khác cũng học theo.
Nhưng có người không thể thuận theo chiều gió, thân ảnh bất ổn, muốn dùng linh khí để duy trì sự ổn định.
Cơn lốc kia nháy mắt cắn nuốt linh khí, phá hủy thân xác của võ giả, sau đó tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Tổ Định vội vàng quát: "Không nghe thấy Tần công tử nói cái gì sao? Dùng sức mạnh của bản thân, đi thuận theo chiều gió, không nên dùng linh khí hay linh thức!"
Một tiếng quát vang lên, đám người của Thiên Đạo Minh đều gật đầu.
Thế nhưng cũng không phải ai cũng dễ dàng làm được.
Tần Ninh đó là hoàn toàn khống chế được sức mạnh của bản thân, kể cả là sức mạnh xác thịt.
Sau khi bị hao tổn đến bảy tám người thì tất cả mới bị gió lốc kéo vào đến chỗ sâu.
Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định giờ phút này cũng là lòng không dám chắc.
Thế nhưng Tần Ninh chắc chắn sẽ không tự đưa bản thân mình vào chỗ chết.
Lần lượt từng thân ảnh lao về phía chỗ sâu.
Thiên Đạo Minh vốn dĩ có bảy, tám mươi người mà lúc này đã tổn thất mất mười người.
Chỉ còn lại gần bảy mươi người.
Ước chừng nén nhang sau, đám người lũ lượt rơi xuống.
Vừa nhìn lên thì đã thấy Tần Ninh đứng trên mặt đất chờ bọn họ.
Giờ khắc này, mọi người cảm giác tựa hồ... như đã đi vào trong phong nhãn.
Bốn phía là tiếng gió rít gào, khủng bố không thôi.
Thế nhưng nơi đây lại là gió êm sóng lặng.
Một quảng trường xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Chín cái cột cao chọc trời.
Chín cái cột đá cao trăm trượng, to đến mười mấy mét, uy vũ bất phàm.
Mà dõi mắt nhìn lại, trên mỗi đỉnh cột đá đều có một chỗ ngồi.
"Tần công tử, đây là..."
"Thế Giới Cửu Thiên, nơi Thánh Nhân đi vào!"
Tần Ninh từ từ nói: "Nơi đây vô cùng khác lạ!"
"Bởi vì xuyên qua thời gian cùng không gian mà rơi xuống đại lục Vạn Thiên, một nơi vốn đang hoàn hảo nên đã xuất hiện sự thay đổi khác lạ”.
"Gió lốc cùng linh khí mỏng manh là bởi vì Thánh lực nơi đây bị bóp méo tán loạn, dẫn đến biến đổi!"
Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định liên tiếp gật đầu.
Thế nhưng trong đầu lại hoàn toàn mơ hồ.
Là sao?
Tần Ninh biết hai người chưa hiểu, bèn nói: "Các ngươi cứ hiểu thành một vị Vương Giả đạo trường xông vào một vị cảnh giới Cửu Môn đạo trường khuấy động thời không, tạo thành thời không hỗn loạn, mà đồ vật mà Vương Giả để lại thì hoàn hảo không chút tổn hại".
Tổ Định cùng Lâm Ngữ Thành tiếp tục gật đầu.
Nơi này đúng là có lai lịch.
Thế nhưng chỗ tốt cụ thể là gì đây.
Tần Ninh nhìn chín cột đá, tiếp tục nói: "Nơi đây có chín cột đá, ta lấy năm thôi!"
"Còn lại bốn cái kia thì các ngươi chọn người mà lên đi!"
"Lợi ích của nơi này chính là sẽ có cơ duyên nhất định do Thánh Nhân để lại, dù chỉ là một tơ một hào khả năng cũng đủ để khiến cho một vị Quy Nhất hay Thiên Nhân trong nháy mắt tăng cao bản thân!"
"Chính các ngươi tự mình xử lý đi!"
Tần Ninh nói rồi nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương, Giang Bạch cùng Lý Nhàn Ngư.
"Thả lỏng bản thân, ngồi lên trên cột đá là được, sau đó tỉ mỉ cảm ngộ, lần theo thanh âm kia mà đi, có thể đi bao xa thì đi!"
Nghe đến lời này, năm người lập tức gật đầu.
"Công tử không đi sao?", Diệp Viên Viên khó hiểu nói.
"Ta thì thôi!"
"Khí huyết đang bất ổn, ta đi lên không tốt".
"Lần này ở trong hải đảo, chỉ sợ ta rất khó có thể tiếp tục ra tay, khí huyết hao tổn quá nghiêm trọng nên phải dưỡng thương thật lâu, vì vậy cần các ngươi tranh thủ thời gian tăng thực lực lên để bảo vệ ta".
Tần Ninh lời này tuyệt đối không phải nói ngoa.
Bắt Huyết Viêm Linh Hoa, lấy khí huyết làm dẫn vốn là có thể nhận lại.
Thế nhưng lại bị đám người của Bắc Đẩu thế gia phá đám, không thu về được.
Một thân khí huyết tốn mất tám phần.
Lại thêm chém giết Bắc Đấu Hải Bán Vương, càng tốn thêm nhiều.
Cả hai cộng lại khiến số khí huyết mất đi rất khó lấy lại!
Hiện tại hắn đã thật sự không thể vận dụng khí huyết, càng vận dụng khôi phục càng chậm!
Diệp Viên Viên nghiêm túc gật đầu.
Tần Ninh vuốt đầu nàng, cười nói: "Không sao, thiên phú của ta mạnh như vậy, cũng không cần cơ duyên của người khác, còn các ngươi thì phải khống chế thật kỹ".
"Tìm thiếu hụt để bù đắp thiếu hụt".
"Bây giờ mà nhận được chỉ dẫn của Thánh Nhân thì thu hoạch sẽ rất lớn!"
Năm người lục tục gật đầu.
Mà ở bên khác, Lâm Ngữ Thành cũng đã chọn lựa ra bốn đệ tử ưu tú của Thiên Đạo Minh.
Tổ Hân Nhi cũng ở bên trong.
Lâm Ngữ Thành xoa tay tới gần Tần Ninh, thấp giọng nói: "Chúng ta có thể chứ?"
"Theo đạo lý thì có thể, nhưng ta không đề nghị các ngươi làm vậy cho lắm!"
Tần Ninh nghiêm túc: "Ở nơi này, cảnh giới nào cũng được, nhưng tới gần đỉnh phong của một cảnh giới thì tốt nhất đừng đi lên".
Tần Ninh cũng không giải thích vì sao.
Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định lộ vẻ thất vọng.
Nếu bọn họ cũng được tấn thăng làm Bán Vương hoặc là tìm kiếm được con đường trở thành Vương Giả thì sẽ rất tốt!
Không được thì cũng chẳng sao.
Có thể làm cho bốn thiên kiêu của Thiên Đạo Minh trưởng thành thì cũng cực có lợi cho Thiên Đạo Minh.
Quyết định xong xuôi.
Chín người đứng vững dưới cột đá.
"Đi thôi!"
Chín người lúc này lũ lượt đi lên cột đá, khoanh chân ngồi xuống.
Tổ Định lúc này mới hỏi: "Tần công tử, Thánh Nhân chỉ đường có thể giúp bọn họ thăng cấp đến mức nào vậy?"
Tần Ninh nhàn nhã nói: "Tổ Hân Nhi có thiên phú không tồi, từ Thiên Nhân nhị bộ có thể đến Thiên Nhân ngũ bộ!"
Lời này vừa nói ra, Tổ Định cùng Lâm Ngữ Thành đều ngẩn ngơ.
Khủng bố như vậy?
Thế nhưng khi suy nghĩ cẩn thận thì hai người lại cảm thấy cũng hợp lý!
Chương 1332: Có người đến
Phải biết rằng đây chính là Thánh Nhân chỉ đường!
Cho dù là một tia cơ duyên thì cũng là lợi ích to lớn do trời đất tạo nên.
Thời gian từ từ trôi qua.
Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định cũng đi qua chỗ Tần Ninh, nhiệt tình thảo luận cái gì đó.
Khoảng nửa tháng qua, hai người cũng đã tới không ít nơi, nhìn thấy gì đều kể lại cho Tần Ninh.
"Tần công tử!"
Lâm Ngữ Thành khách khí nói: "Thực ra tại hạ còn một chuyện không rõ, Tần công tử rốt cuộc làm thế nào để Thiên Nhân nhị bộ giết Thiên Nhân thất bộ vậy?"
Tần Ninh nhìn hai người, bàn tay nhẹ nhàng vung lên một quả cầu linh khí rồi trực tiếp ném ra.
Bành...
Quả cầu linh khí kia lập tức nổ tung.
Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định tái mặt.
Nếu cùng một số lượng linh khí như vậy, bọn họ cũng không thể làm ra hiệu quả như thế.
Linh khí của Tần Ninh có uy lực càng mạnh!
"Cái này liên quan đến cảnh giới, việc khống chế sức mạnh và phóng thích ra sức mạnh ở mỗi một cảnh giới cùng với độ khống chế võ quyết đạt đến viên mãn liền có thể làm được".
"Nếu như tên Lôi Lệ Thiên Nhân thất bộ kia mà giống như ta, có thể khống chế sức mạnh chuẩn xác, thì dù ta có lợi hại hơn nữa cũng chỉ có một con đường chết!"
Lời này vừa nói ra, trong lòng hai người dần dần sáng tỏ.
Độ khống chế cảnh giới của Tần Ninh đạt tới viên mãn.
Mà đây cũng là ưu thế mà thiên kiêu chiếm giữ.
Thiên kiêu làm sao có thể tiêu diệt võ giả cùng cảnh giới mà không cần tốn nhiều sức?
Cũng là bởi vì mức độ khống chế của bọn họ cực kỳ mạnh mẽ.
Mà Tần Ninh rõ ràng là đã đạt đến cực hạn trên con đường này.
Người thế này không thành Vương Giả cũng khó!
"Con đường võ đạo xưa nay đã như vậy, ngươi tinh vi hơn người khác thì sẽ có thể mạnh hơn người khác!"
Tần Ninh thản nhiên nói.
Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định cảm thán không thôi.
Già rồi!
Không bằng được!
Sau đó, người Thiên Đạo Minh canh gác xung quanh.
Chín bóng người kia không nhúc nhích chút nào, dường như đang tiến vào một cảnh tượng tuyệt diệu.
Tần Ninh cũng nhập định, giống như đang tu hành.
Giờ khắc này, Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định cũng lẳng lặng chờ đợi.
Thời gian này sẽ không ngắn.
Ba tháng từ từ trôi qua.
Tần Ninh trong ba tháng này dường như phần lớn thời gian đều là ngồi tại chỗ của mình.
Khí huyết trong cơ thể rốt cục khôi phục hơn phân nửa.
Hôm đó, Tần Ninh từ trong gió lốc đi đến phong nhãn.
Một tháng qua, mỗi ngày Tần Ninh đều đi vào trong gió lốc, không biết là làm gì.
Nhưng mỗi lần xuất hiện đều có thay đổi rõ rệt.
Nói không ra là thay đổi cái gì.
Nhưng Tổ Định cùng Lâm Ngữ Thành nhìn thấy thì... có vẻ phiêu dật hơn rất nhiều.
"Thời gian cũng tương đối rồi đấy..."
Tần Ninh nhìn về phía chín người đang ngồi trên chín cột đá, từ từ nói.
"Hiện tại xem ra chín người này tiếp nhận rất tốt, hẳn là có thu hoạch".
Nghe đến lời này, Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định đều thở ra một hơi.
Tiến vào nơi đây nhìn như đơn giản, thế nhưng đã tổn thất mười người.
Trong mười người này lại có ba vị Thiên Nhân.
Cảnh giới Thiên Nhân đối với Thiên Đạo Minh đều có vị trí cực kỳ quan trọng.
Nếu như không thu hoạch được gì tốt thì lần này đi đến đây quá không đáng.
Nhưng nhìn ánh mắt sáng rực của Tần Ninh về phía trên không, hai người cũng biết lần này nhất định là có thu hoạch không nhỏ.
Nhưng đến cùng có thể tăng lên tới cấp độ nào thì hai người không dám chắc.
Tần Ninh trước đó nói, với thiên phú của Tổ Hân Nhi, đi từ Thiên Nhân nhị bộ đến Thiên Nhân tứ bộ là hoàn toàn không có vấn đề.
Trong lòng hai người ngược lại cũng không kỳ vọng nhiều như vậy, chỉ cần có thể đến Thiên Nhân tam bộ là đã mãn nguyện rồi.
Tổ Hân Nhi là thiên kiêu đỉnh cao của Thiên Đạo Minh lần này.
Đến Thiên Nhân tam bộ chính là tăng lên một bước.
Thiên Đạo Minh đời sau có Tổ Hân Nhi chèo chống, duy trì vị trí thế lực siêu cấp là chuyện có thể.
Đám người lẳng lặng chờ đợi.
Tần Ninh giờ phút này lại đứng ở chính giữa bệ đá nhìn chín người.
Dần dần, Tần Ninh hơi nhíu mày.
"Lâm Ngữ Thành, Tổ Định!"
"Làm sao vậy?"
"Chuẩn bị giao chiến đi!"
Tần Ninh từ từ nói.
"Được... Hả? Cái gì?"
Lâm Ngữ Thành vô ý thức gật đầu, nhưng lại đột nhiên ngẩn người, hỏi Tần Ninh.
Chuẩn bị giao chiến?
Có ý gì vậy?
"Có người đến!"
Tần Ninh nói thẳng: "Hơn nữa, người tới còn hiểu rõ hơn nơi đây hơn cả ta, chỉ sợ sẽ là loại người có liên quan với Thánh Nhân của thế giới Cửu Thiên đến để thu hoạch trái cây!"
Nghe đến lời này, hai người mơ hồ nhìn về phía Tần Ninh.
"Ước chừng trăm người, cảnh giới Thiên Nhân nhiều hơn so với các ngươi!"
Tần Ninh bổ sung.
Hai người giờ phút này khẽ giật mình.
Là ai?
Giờ khắc này, ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia lạnh lùng.
Nhóm người này đến cùng lúc với hắn.
Hiểu rõ thiếu hụt và cạm bẫy của gió lốc nên kịp thời tránh đi.
Dạng người này tuyệt đối là biết từ trước thì mới có thể đề phòng.
Sẽ là ai đây?
Giờ này khắc này, Tần Ninh nhìn Tổ Định cùng Lâm Ngữ Thành.
"Lần này có ai tinh thông huyền trận bát cấp không!"
Lời này vừa nói ra, Lâm Ngữ Thành liền lộ vẻ mặt khó coi.
"Huyền trận bát cấp có thể giết Thiên Nhân... Quá khó tìm..."
"Thế thất cấp thì sao?"
"Có!"
Lâm Ngữ Thành vội vàng nói: "Tổ Định chính là huyền trận sư thất cấp!"
"Tới đây!"
Tần Ninh mở miệng.
"Bố trí một huyền trận bát cấp!"
Nghe vậy, Tổ Định ngẩn ngơ.
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả, ngươi ngưng tụ huyền ấn, ta chỉ cho, ngươi cứ việc ngưng tụ huyền ấn là được!"
Tổ Định một mặt ngơ ngác.
Lâm Ngữ Thành càng là ngây thơ hỏi: "Tổ Định, huyền trận... Còn có thể bố trí như vậy hả?"
"Có thể cái đếch gì!"
Tổ Định thầm nói: "Huyền ấn của một trận pháp sư đều là có chỗ độc đáo riêng, một trận pháp sư khác làm sao có thể điều khiển huyền ấn..."
Lâm Ngữ Thành càng thêm không hiểu.
Nghe Tổ Định nói thì Tần Ninh rõ ràng là đang mơ mộng hão huyền.
"Nhanh lên!"
Tần Ninh thúc giục nói: "Đám người kia chỉ còn cách nơi đây khoảng mười dặm, mà tốc độ còn nhanh hơn lúc chúng ta tiến lên”.
"Nếu bọn họ đến đây, phá ngang chín người này thì cơ duyên suốt thời gian qua sẽ đều là uổng phí, cái gì cũng không chiếm được, thậm chí còn bị tổn thương!"
Nghe đến lời này, Tổ Định hoảng hốt.
Tổ Hân Nhi là con gái của ông ta.
Lần này khó khăn lắm mới đạt được cơ duyên, sao có thể bị người phá ngang.
Soạt...
Trong nháy mắt, Tổ Định xuất hiện ở bên cạnh Tần Ninh.
"Làm thế nào đây?"
Tổ Định kiên định nói.
"Ngưng tụ huyền ấn!"
Tần Ninh trực tiếp mở miệng.
"Làm đến cực hạn".
"Được!"
Tổ Định không nói hai lời, từng đạo huyền ấn hội tụ tại chỗ.
Từng đạo huyền ấn phô thiên cái địa được trải rộng ra.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm giác được có sức mạnh đang hội tụ.
Linh khí bên trong phong nhãn vốn dĩ đã rất nồng nặc.
Giờ phút này có thêm huyền ấn tụ tập hì trở nên càng mạnh hơn
Giờ khắc này, huyền ấn phô thiên cái địa.
Tần Ninh có ánh mắt bình tĩnh.
"Được rồi!"
Nói xong, từng đạo huyền ấn bị Tổ Định khống chế.
"Tiếp theo hãy giao cho ta đi!"
Tần Ninh nhìn Tổ Định, ngón tay chỉ ra.
Một đạo huyền ấn sau khi bị Tần Ninh chạm vào thì nổ tung trong nháy mắt.
Tần Ninh giờ phút này tiếp tục điểm ra.
Huyền ấn lại nổ tung.
Tổ Định lộ ra sắc mặt khó coi.
Ông ta biết là không được mà!
Mỗi một huyền trận sư đều có cấu tạo đường đi của huyền ấn của mình, không ai giống ai.
Tần Ninh đưa linh khí tiến vào sẽ dẫn bạo huyền ấn của ông ta, không thể nào khống chế.
Chỉ là giờ phút này, Tần Ninh lại mặc kệ.
Ngón tay lần lượt điểm tại huyền ấn.
Chương 1333: Liệt Phong Trận
Bành...
Bành...
Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên liên tục.
Sắc mặt Tổ Định ngày càng khó coi.
Một bên khác, Lâm Ngữ Thành lại vội vàng ra lệnh cho những người khác xốc lên tinh thần cảnh giác.
"Có rồi!"
Đột nhiên, Tần Ninh mỉm cười.
Ngón tay chỉ ra.
Một đạo huyền ấn đã dính vào đầu ngón tay của Tần Ninh nhưng lại tuyệt không nổ tung.
Tổ Định trừng mắt nhìn cảnh này.
Vô cùng quỷ quái!
"Ngươi... Thật sự có thể khống chế huyền ấn của ta..."
Tần Ninh mỉm cười.
"Trò hay bắt đầu!"
Giờ phút này, huyền ấn phô thiên cái địa bị Tần Ninh điều khiển.
Mặt đất dâng lên từng luồng sáng.
Tần Ninh bắt đầu bố trí trận pháp!
Nhưng trong lúc trận pháp được ngưng tụ.
Tổ Định lòng tràn đầy cổ vũ nhìn sang thì lại ngẩn ngơ.
"Huyền trận nhất cấp —Liệt Phong Trận!"
Tổ Định ngơ ngác.
"Huyền trận nhất cấp, đến cả cảnh giới Tam Vị còn không chết nữa..."
Tổ Định thốt lên.
"Ta tự có suy tính của mình!"
Tần Ninh mỉm cười.
"Đừng nói là ngươi muốn dùng huyền trận nhất cấp để dẫn động gió lốc xung quanh tới giết những người kia nhé?"
Tổ Định vội vàng nói: "Không thể nào, những luồng gió lốc kia bị thiên địa lực dẫn động, quá mức rối loạn, chỉ một cái sơ sẩy có thể sẽ đem phong nhãn phá tan!"
Tần Ninh cười nói: "Ta nói có thể là có thể!"
Tổ Định bất đắc dĩ.
Nhưng khi ông ta nhìn Lâm Ngữ Thành thì ánh mắt đã thể hiện một ý nghĩa rất rõ ràng.
Đừng tốn thời gian nữa, chuẩn bị nghênh chiến đi!
Mà cùng lúc đó.
Bên trong gió lốc.
Trên trăm thân ảnh đạp lên gió lốc, đi về phía phong nhãn.
Hai người đi đầu mang sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía trước.
"Xem ra các chủ nói không ngoa, có lẽ bên trong phong nhãn này có thể trợ giúp hai người chúng ta ổn định biển linh thức, khi đó hai ta rời khỏi biển Thiên Ngoại liền có thể bế quan xung kích cảnh giới Vương Giả!"
Người mở miệng chính là một trong thập đại phó các chủ của Thiên Đế các - Địch Dung.
Mà một người khác cũng là một trong thập đại phó các chủ - Hình Thiên Phạt!
Hình Thiên Phạt từ từ nói: "Đáng tiếc cho Kha Cảnh cùng Hùng Viêm, Thiên Nhân thất bộ đỉnh phong cũng bắt đầu thử ngưng tụ biển linh thức, đáng tiếc chết ở trong Tru Ma cốc!"
"Còn không phải tại cái tên Tần Ninh kia".
"Bản tọa nếu gặp hắn ở đây thì chắc chắn sẽ giết hắn!"
"Lúc trước hắn có hai đại Vương khí trong tay, hiện tại...", Địch Dung lạnh lùng nói.
"Chớ chủ quan, kẻ này đã được các chủ căn dặn, nếu gặp được thì phải kết hợp thiên thời địa lợi giết hắn".
"Kẻ này thực lực sâu không lường được!"
Địch Dung gật đầu.
Thiên Đế các!
Bởi vì Tần Ninh mà tổn thất nặng nề.
Kế hoạch lần lượt bị Tần Ninh phá hư.
Hiện nay Thiên Đế các nhắc đến Tần Ninh, không có chỗ nào mà không tràn đầy lửa giận!
"Thánh Nhân chỉ đường mặc dù vô dụng với chúng ta thế nhưng khi kết thúc Thánh Nhân chỉ đường sẽ xuất hiện hơi thở Thánh Nhân, công hiệu thần kỳ đối với việc ổn định biển linh thức của chúng ta!"
"Hơn nữa, ở những nơi như thế này, những người khác không biết sự huyền diệu bên trong, dám tùy tiện tiến đến vào thì chính là tìm chết".
Địch Dung vội vàng nói: "Ta nôn nóng quá!"
"Ha ha..."
Hình Thiên Phạt giờ phút này cũng cười ha ha nói: "Địch Dung, vẫn nên để cho Thiên Nhân của Thiên Đế các chúng ta tiếp nhận Thánh Nhân chỉ đường, ngươi lại sốt ruột như thế làm gì!"
Nhìn kỹ, hơn trăm người sau lưng hai người đều có thực lực Thiên Nhân.
Thiên Đế các rốt cuộc có nội tình mạnh cỡ nào, cho đến nay không ai biết được.
Thế nhưng trước đó tổn thất hai Vương Giả, cộng vào lần này xuất động nhiều Thiên Nhân cũng làm cho người thổn thức.
Thế nhưng Thiên Đế các lại tỏ ra không quá để ý.
Tựa như dù là Vương Giả thì bọn chúng cũng chẳng đau lòng.
Sự tồn tại cỡ này khiến cho các đại bá chủ cũng nghi hoặc trong lòng.
Cho dù là một số thế lực siêu cấp khi nghe nói đến Thiên Đế các thì cũng cảm giác lòng còn sợ hãi.
Loại tồn tại có thể xuất động năm Vương Giả như thế này, đủ để tiêu diệt một thế lực siêu cấp.
Mặc dù hiện tại ngũ đại Vương Giả đã chết hai.
Nhưng mà ai biết có còn người khác đang giấu mình hay không.
Hơn nữa, nghe nói các chủ Đế Lâm Thiên chính là một cường giả cấp bậc Thiên Vương.
Giờ khắc này, Địch Dung cùng Hình Thiên Phạt tràn đầy phấn khởi.
Càng đến gần phong nhãn, hai người càng kích động.
Đây là một cơ hội để Thiên Đế các tăng cao thực lực, cũng là một cơ hội cho bọn họ tăng cấp thành Vương Giả.
Gần ngay trước mắt!
Giờ khắc này, hai người đạp trên gió lốc, vững vàng rơi xuống đất.
Hai Bán Vương khí thế nghiêm nghị.
Soạt soạt soạt...
Chỉ là trong nháy mắt.
Khi hai người rơi vào không gian phong nhãn.
Từng tiếng xé gió vang lên.
Cuồng phong gào rít giận dữ.
Sóng cát nhấp nhô.
Thổi phù một tiếng.
Sắc mặt Địch Dung biến đổi, hai gò má xuất hiện một vệt tơ máu.
"Cẩn..."
Một câu còn chưa kịp nói hết.
Đột nhiên có ngàn vạn cơn gió lốc đánh tới.
Tiếng vù vù của gió xen lẫn tiếng kêu rên thê thảm truyền ra.
"A..."
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, máu tươi chảy đầm đìa, trên trăm võ giả cảnh giới Thiên Nhân của Thiên Đế các trong nháy mắt mất mạng gần một nửa.
"Đáng chết, khốn kiếp, là kẻ nào!"
Địch Dung giờ phút này cố gắng đứng vững.
"Dung Luyện Vạn Vật Quyết!"
Một tiếng khẽ quát vang lên.
Trước mặt Địch Dung đột nhiên xuất hiện một đỉnh lô.
Bảo khí siêu phẩm!
Đỉnh lô lúc này tuy ngăn cản được gió lốc nhưng thân thể Địch Dung lại không cách nào tiến lên.
Giờ khắc này, Tổ Định ngơ ngác!
Tần Ninh đang làm gì?
Dùng huyền trận nhất cấp Liệt Phong Trận, phóng thích tấn công vào lúc đám người tiến đến.
Liệt Phong Trận tuy là huyền trận nhất cấp đơn giản.
Thế nhưng lại dẫn phát được gió lốc, hơn nữa Tần Ninh bắt lấy cơ hội rất chuẩn xác.
Trong lúc Địch Dung cùng Hình Thiên Phạt phá phong mà ra.
Kể từ khi ấy.
Gió lốc phóng lớn vô hạn.
Cho dù là đám người Thiên Đế các có thể tiến lên giữa gió lốc.
Nhưng gió lốc bị Tần Ninh dẫn động sẽ đánh loạn toàn bộ tiết tấu.
Trong chớp nhoáng đã chết hơn mười người, đây chính là minh chứng tốt nhất!
Có điều Địch Dung cùng Hình Thiên Phạt đều là Bán Vương cảnh giới.
Hai người đã nhanh chóng kịp phản ứng.
Hình Thiên Phạt giờ phút này tay cầm một cây búa to, trực tiếp chém ra.
"Tần Ninh!"
"Tần Ninh!"
Hai người lập tức trừng mắt, ánh mắt mang theo lửa giận.
Đáng chết!
Tại sao cái tên khốn này lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa còn biết bọn họ sẽ tới!
"Lại biết cả ta cơ à?"
Tần Ninh cười nhạt.
Liệt Phong Trận cũng chỉ có thể khiến đám người này tổn thất nặng nề trong giây phút bọn chúng tiến vào thôi.
Giết hết là không thể!
Dù sao cũng có hai Bán Vương ở đây.
"Các ngươi là ai?", Tần Ninh cười nói.
"Hừ, giết bao nhiêu là tinh nhuệ của Thiên Đế các chúng ta như vậy, ngươi chôn cùng bọn họ đi!"
"À, xem ra là Thiên Đế các!"
Đến lúc này, Tần Ninh đã xác định.
Thiên Đế các!
Xuất hiện!
"Bán Vương chắc cũng là phó các chủ hả? Nghe nói Thiên Đế các có thập đại phó các chủ, các ngươi là ai?"
"Hừ, Địch Dung, Hình Thiên Phạt!"
Địch Dung giờ phút này hừ một tiếng.
"Xem ra hòn đảo từ trên trời rơi xuống này cũng là chuyện tốt do Thiên Đế các cùng người của thế giới Cửu Thiên làm".
"Ta đang không hiểu, các đại bá chủ kia cũng là tích lũy vài vạn năm thì Vương Giả mới xuất hiện một hai người, Thiên Đế các các ngươi làm sao lại ra được liên tục như thế".
"Nói như vậy, Thiên Đế các là có Thánh Nhân làm hậu thuẫn!"
Tần Ninh thì thầm nói: "Thế này thì coi như là giải thích rõ rồi".
Chỉ vài câu ngắn ngủi của Tần Ninh đã khiến cho Địch Dung cùng Hình Thiên Phạt nheo cặp mắt lại, cẩn thận nhìn Tần Ninh.
Kẻ này phân tích đều chính xác cả!
Chương 1334: Ta có chừng mực
Có Thánh Nhân làm hậu thuẫn.
Thiên Đế các phát triển cấp tốc cho nên sẽ sinh ra Vương Giả!
"Thánh Nhân hậu thuẫn Thiên Đế các, sau đó Thiên Đế các hợp tác với Ma tộc dưới lòng đất, phóng thích Ma tộc xuất hiện thống trị đại lục Vạn Thiên, như vậy có thể khuấy động căn cơ của Thương Mang Vân Giới khiến cho Thương Mang Vân Giới xuất hiện bất ổn!"
"Mượn cơ hội này, chủng tộc bên ngoài tiến vào Thương Mang Vân Giới liền đơn giản hơn rất nhiều..."
"Thì ra là thế, ta hiểu rồi!"
Tần Ninh nói mấy câu đó lại khiến cho Địch Dung cùng Hình Thiên Phạt không hiểu.
Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định giờ phút này cũng là không hiểu.
"Nếu như thế!"
Tần Ninh lại nói: "Rốt cuộc là người nào của thế giới Cửu Thiên ủng hộ các ngươi đây?"
Lời này vừa nói ra, Địch Dung khẽ nói: "Cái gì thế giới Cửu Thiên chứ, chúng ta không biết, nhưng chúng ta biết hôm nay ngươi phải chết!"
"Để ta chết thì cũng hơi khó đó!"
Tần Ninh đứng tại chỗ.
Giờ phút này, đám người Thiên Đế các lần lượt đi vào.
Hơn một trăm người.
Hiện tại chỉ còn lại hơn năm mươi người.
Chưa kịp làm gì mà đã chết hơn một nửa!
Đáng ghét!
Tần Ninh cười nói: "Đến bây giờ xem như thấy rõ..."
"Một tấm lưới thật lớn!"
"Chủng tộc bên ngoài điều động thuộc hạ tiến vào lòng đất của đại lục Vạn Thiên, ẩn núp ở bên trong không chịu đi ra, cấu kết với Thiên Đế các..."
"Mà Thiên Đế các lại có Thánh Nhân làm hậu thuẫn..."
"Đã là thành một mạng lưới quan hệ..."
"Ta cũng đã hiểu vì sao mẹ lại cho ta lịch kiếp, xem ra Cửu Thiên Vân Minh đã biết một ít chuyện, mẹ lại còn giấu diếm gì ta, không muốn ta biết mà chỉ chỉ hi vọng ta an ổn lịch kiếp..."
"Có lẽ đời thứ chín thất bại cũng là bị ai đó trong Thương Mang Vân ngầm động tay chân phá hủy..."
Tần Ninh một mình lẩm bẩm, nhìn có chút kỳ quái.
"Hừ, giả thần giả quỷ, giết!"
Địch Dung giờ phút này hừ nhẹ một tiếng, sát khí hiện ra.
Lâm Ngữ Thành tái mặt, sải bước ra ngăn cản ở phía trước.
"Thiên Đạo Minh còn dám nhúng tay vào chuyện của Thiên Đế các chúng ta à? Muốn chết!"
Sắc mặt Địch Dung lạnh lùng.
Đồng thời, Hình Thiên Phạt cũng bước ra, mang theo sát khí hướng về phía Tần Ninh.
Tổ Định lúc này xông ra trong nháy mắt.
Bốn luồng khí tức mạnh mẽ được phóng thích ra.
"Tru sát Tần Ninh, mặc kệ những người khác!"
Địch Dung giờ phút này quát lên.
Đám người Thiên Đạo Minh cũng không mạnh.
Mà bọn họ lần này đều mang theo người của cảnh giới Thiên Nhân đến.
Những người này toàn lực xuất thủ, không tin Tần Ninh có thể ngăn cản được.
Thấy cảnh này, đám người của Thiên Đạo Minh cũng là nháy mắt giết ra.
Song phương bắt đầu hỗn chiến.
Chỉ là Thiên Đạo Minh có thực lực không bằng Thiên Đế các với toàn Thiên Nhân tham chiến.
Hai phe giao chiến.
Hơn mười vị Thiên Nhân tứ bộ, ngữ bộ tiếp lướt qua đám người Thiên Đạo Minh, tấn công Tần Ninh.
"Hay cho một nước cờ lớn!"
Tần Ninh giờ phút này đột nhiên quát khẽ.
"Nếu không phải là ta lịch kiếp thất bại rồi lấy đại lục Vạn Thiên làm điểm xuất phát, chỉ sợ Thương Mang Vân Giới đã mơ hồ bị các ngươi ăn mòn căn cơ rồi!"
"Nếu như thế, ta nghĩ các ngươi cũng không cần tồn tại nữa!"
Nói xong.
Tần Ninh lúc này nhảy lên.
Liệt Phong Trận liên tục được thi triển ra.
Ánh mắt mấy người mang theo một chút hoảng hốt.
"Tần Ninh, ngươi đang tìm cái chết!"
Địch Dung quát: "Ở trong phong nhãn mà thi triển Liệt Phong Trận dẫn gió lốc tới sẽ phá hư toàn bộ quy tắc của gió lốc, khiến cho phong nhãn không còn là phong nhãn nữa".
"Ngươi đang muốn tất cả mọi người chôn cùng ngươi sao?"
Nghe đến lời này, Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định liền tái mặt đi.
"Tần công tử..."
"Yên tâm, ta có chừng mực!"
Tần Ninh giờ phút này cong ngón búng ra.
Liệt Phong Trận liên tục vọt ra ngoài phong nhãn.
Từng luồng gió lốc lúc này bị dẫn dắt.
Phảng phất như Liệt Phong Trận là một con ong mật nhỏ vất vả kéo từng con chim ưng vào trong cuộc chiến.
Tần Ninh sải bước ra, linh khí toàn thân chầm rãi tràn ngập.
"Coi như là hao tổn khí huyết đi nữa, muốn giết các ngươi cũng không cần ta tự mình động thủ!"
Một câu quát lên.
Tần Ninh bước ra, thân ảnh bốc lên, rơi vào bên trong một cơn gió lốc.
Cơn lốc kia lúc này gào thét bay lên cao trăm trượng, trong lúc cát bay đá chạy, từng cơn gió lốc trăm trượng hội tụ ở bên người Tần Ninh.
Mà giờ khắc này, bên ngoài phong nhãn.
Từng cơn gió lốc phát ra tiếng hổ gầm sói ngâm, nhưng phong nhãn chưa từng thay đổi.
"Không thể nào!"
Hình Thiên Phạt giờ phút này ngẩn ngơ.
Từng cơn gió lốc cứ lũ lượt kéo đến, sinh sinh bất diệt.
Tần Ninh gọi ra rất nhiều gió lốc, toàn bộ bầy bộ gió lốc không thể cứ đứng yên mãi được.
Nhất định phải thay đổi mới đúng!
Nhưng bây giờ lại không có chút nào!
Tại sao có thể như vậy?
Giờ khắc này, Tần Ninh tỏ vẻ bình tĩnh.
Hơn mười võ giả Thiên Nhân vây quanh.
"Phó các chủ của các ngươi bảo các ngươi giết ta, chứ không phải để các ngươi nhìn ta!"
Mười mấy người sắc mặt phát lạnh, trong nháy mắt giết ra.
Hơn mười cao thủ Thiên Nhân tứ bộ, ngũ bộ giờ phút này gào thét mà ra, linh khí lăn lộn.
"Một lần giải quyết, rất tốt!"
Nhìn thấy mười mấy người đánh tới, Tần Ninh thì thầm.
Soạt soạt...
Trong khoảnh khắc.
Mấy chục cơn gió lốc lúc này từ bên người Tần Ninh tản ra, trong nháy mắt càn quét tới.
Mười mấy người kia muốn tránh đi.
Thế nhưng một khi bị gió lốc đụng phải thì sẽ không cách nào kháng cự.
Lần lượt từng người bị gió lốc trực tiếp cuốn lấy.
Tần Ninh giờ phút này mang biểu cảm lạnh nhạt.
"Tiễn các ngươi một đoạn đường!"
Một câu rơi xuống.
Ông...
Tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Cơn gió lốc ôm trọn lấy mười mấy người kia vào lúc này đã bị Liệt Phong Trận dẫn dắt ra ngoài.
Trong nháy mắt.
Khi từng cơn gió lốc trở về với bầy gió lốc bầy.
Tiếng kêu thảm thiết cùng máu tươi nổ tung không ngừng vang lên.
Cảnh giới Thiên Nhân!
Bị gió lốc trực tiếp xé rách.
Trong chớp nhoáng này.
Địch Dung cùng Hình Thiên Phạt sầm mặt lại.
Chết!
Đều chết hết rồi!
Làm sao có thể!
Lúc này, sắc mặt của hai người xuất hiện vẻ hoảng sợ.
Tần Ninh!
Tại sao lại làm được?
Mà giờ khắc này, Tổ Định cùng Lâm Ngữ Thành hai người thì lại vô cùng mừng rỡ.
Ba tháng qua, Tần Ninh một mực tiến vào trong bầy gió lốc, không biết đang làm gì.
Mà bây giờ, những gì Tần Ninh thể hiện ra lại khiến bọn họ phải kinh ngạc.
Con người này.
Biến nơi bất lợi thành điểm sở trường của mình!
Điều khiển gió lốc chém giết Thiên Nhân.
Thủ đoạn như vậy đúng là khủng bố!
Giờ khắc này, hai người cũng lần lượt đi đối phó Địch Dung cùng Hình Thiên Phạt.
Oanh...
Một tiếng nổ vang lên.
Địch Dung lúc này bộc phát ra khí tức cuồng bạo.
"Dung Luyện Vạn Vật Quyết!"
Một câu hét lên.
Trong khoảnh khắc ấy, từng luồng sức mạnh được khuếch tán ra tới.
Khí tức mạnh mẽ khiến người ta cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều bị liên lụy cực lớn.
Cái đỉnh khổng lồ trước mặt ông ta liên tục phun ra dung nham.
Dung nham dâng trào, sức mạnh tàn phá bừa bãi.
Không khí xung quanh trở nên nóng rực hơn mấy phần.
"Hừ, chẳng phải ngươi muốn bọn chúng tiếp nhận hoàn chỉnh Thánh Nhân chỉ đường, thực lực đại tiến sao? Bản tọa tuyệt sẽ không để cho ngươi được như ý muốn!"
Vừa hét xong, Địch Dung cầm cái đỉnh lơna.
"Dung bạo!"
Oanh...
Trong nháy mắt, dung nham hóa thành từng con rồng lớn phun ra hỏa diễm, phóng tới chín cái cột đá.
Chương 1335: Mượn thế gió
"Ở trước mặt ta mà làm những điều này thì có tác dụng gì không?"
Tần Ninh nhìn những con rồng làm từ dung nham xông lên.
Một tay vung ra.
Từng luồng gió lốc bên ngoài phong nhãn tiếp tục bị kéo tới.
Chúng hóa thành tinh linh giữa thiên địa, quay chung quanh một chỗ.
Tại lúc này, gió lốc trải rộng ra hóa thành một bức tường bình phong, ngăn cản ở phía trước chín cái cột đá.
Trong chớp nhoáng này, con rồng dung nham phun đến bình phong.
Oanh...
Tiếng nổ đùng vang lên.
Ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia bình tĩnh.
Mặc cho con rồng kia phun ra hỏa diễm cỡ nào.
Nhưng tấm gió bình phong vẫn y như cũ lù lù bất động.
Địch Dung giờ phút này mang sắc mặt khó coi.
Dung Luyện Vạn Vật Quyết!
Là tinh hoa mà ông ta học tập cả đời, cũng là đại sát chiêu của ông ta.
Nhưng bây giờ lại bị Tần Ninh vẫy tay dùng tấm gió bình phong ngăn cản!
"Đế Lâm Thiên dùng những thủ đoạn này để đối phó ta thì vẫn không đủ đâu, bảo hắn ta tự mình ra tay đi!"
Tần Ninh cười nói: "Nếu không, sự chuẩn bị suốt nhiều năm như vậy của các ngươi có thể sẽ trở thành một giấc mộng đấy!"
Nói rồi, Tần Ninh nắm chặt bàn tay.
Tấm gió bình phong lúc này bỗng nhiên cuộn lại.
Con rồng dung nham kia cũng đã bị cuốn vào trong đó, giãy dụa muốn chạy trốn thế nhưng căn bản là chạy không thoát.
Tần Ninh nắm chặt một tay.
"Đi!"
Một câu rơi xuống.
Tấm gió bình phong cuốn vào con rồng, ầm một tiếng, trực tiếp ném ra.
Đông...
Tiếng ầm ầm lúc này vang lên.
Cơn lốc kia lôi cuốn lấy con rồng, trong nháy mắt xông tới cắn xé Địch Dung.
Oanh...
Sắc mặt Địch Dung tái mét, rút lui về sau.
Tần Ninh thao túng sát chiêu của ông ta để đối phó chính ông ta!
Gió có thể làm lửa bùng lên.
Thế nhưng gió cũng có thể dập lửa!
Cái tên này đang lợi dụng nhược điểm của ông ta hoàn toàn.
"Đáng chết!"
Địch Dung gầm thét, con rồng dung nham giãy dụa nhưng cũng không làm được chuyện gì.
"Diệt!"
Một tiếng quát lên.
Tần Ninh trực tiếp nện xuống một chưởng.
Cơn lốc kia mở ra một vết rách, con rồng há mồm nuốt Địch Dung vào.
"A..."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Địch Dung chưa hề nghĩ tới, sẽ có một ngày ông ta bị chính tuyệt kỹ của mình làm tổn thương.
Giờ phút này, Địch Dung tay cầm cái đỉnh lớn, không ngừng phản kháng.
Tần Ninh lại là hơi đỏ mặt, một tay đẩy ra.
Ông...
Gió lốc trong khoảnh khắc xông vào bên trong đám cơn lốc kia, xông ra phong nhãn.
Phốc phốc phốc...
Máu tươi nổ tung.
Một vị Bán Vương!
Hoàn toàn mất mạng!
Cả quá trình chẳng qua mới có một phút.
Địch Dung chết.
Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định giờ phút này trợn mắt há mồm.
Quá ác, quá ác!
Cũng may trước kia không có có ý đồ gì với Tần Ninh, nếu không có chết cũng không biết chết như thế nào.
Hai người rõ ràng nhìn ra.
Tần Ninh cũng không phải là dựa vào thực lực của bản thân để chém giết Địch Dung.
Mà là dựa vào những cơn gió lốc tự nhiên, gió lốc vô ý thức bị Tần Ninh khống chế để bộc phát ra uy lực thực thụ.
Chuyện này càng khủng bố hơn.
So với việc Tần Ninh tự dựa vào thực lực để chém giết Địch Dung còn kinh khủng hơn nhiều.
Một tuyệt địa như thế này còn có thể bị Tần Ninh điều khiển.
Vậy còn có cái gì mà Tần Ninh không thể điều khiển chứ!
Người thanh niên này càng ngày càng kỳ dị!
Lúc này, Tần Ninh nhìn Hình Thiên Phạt.
"Bát Tinh Thiên Phủ Quyết!"
"Bát Tinh Khai Thiên!"
Hình Thiên Phạt giờ phút này trực tiếp đánh xuống một búa.
Giờ khắc này, Hình Thiên Phạt đâu còn dám dừng lại.
Một búa nện xuống, khí tức kinh khủng bộc phát lập tức phá vỡ mấy luồng gió lốc của Tần Ninh, Hình Thiên Phạt cũng không quay đầu lại, trong nháy mắt xông ra ngoài phong nhãn, giẫm lên gió lốc, cũng không quay đầu lại mà chạy hẳn.
"Đáng tiếc, hắn ta chạy mất!", Tổ Định giờ phút này cảm thán.
Nếu cái tên này chạy mất.
Thiên Đế các mà ghi thù Thiên Đạo Minh.
Đó chính là đại phiền toái!
Mặc dù minh chủ Dực Vương cũng là một Vương Giả, thế nhưng Thiên Đế các vẫn rất mạnh!
"Chạy được sao?"
Tần Ninh giờ phút này mở miệng, một tay vung ra một chưởng, trực tiếp chụp lấy.
Oanh!!!
Trong nháy mắt, mấy chục đường gió lốc từ chưởng ấn của Tần Ninh xông ra bên ngoài phong nhãn, tấn công Hình Thiên Phạt!
Bây giờ Hình Thiên Phạt nhìn lại, tam hồn thất khiếu lập tức thoát ly khỏi thể xác.
Tên nhãi này thế mà còn có thể điều khiển gió lốc bay ra ngoài đuổi theo ông ta!
Kỳ dị!
Những cơn gió lốc này chính là thiên địa tạo thành, Tần Ninh có thể điều khiển vốn là điều không thể tưởng tượng nổi.
Hiện tại...
"A..."
Gió lốc còn chưa truy kích đến thì Hình Thiên Phạt đã ngửa mặt lên trời thét dài.
Không phải đau nhức!
Là tức!
Tức hổn hển!
Tần Ninh là ma đầu!
Là ma đầu khắc tinh của Thiên Đế các!
Vốn cho rằng ở đây không thể nào đụng phải Tần Ninh, nhưng cứ lần này tới lần khác lại gặp Tần Ninh!
Đúng là khiến người ta muốn phát điên lên!
Giờ phút này, cơn gió lốc kia mãi mà cũng không thể tới gần Hình Thiên Phạt.
Hình Thiên Phạt thoáng thở phào.
Tần Ninh cũng không phải vạn năng!
"Tần Ninh!"
Giọng nói tức giận của Hình Thiên Phạt vang lên từ trong bầy gió lốc.
"Cái nhục ngày hôm nay, Hình Thiên Phạt ta ghi nhớ!"
"Sau này ta sẽ nghiền nát ngươi, cho ngươi chết tươi!"
"Thiên Đế các ta chắc chắn sẽ giết ngươi!"
Ba câu nói phiêu đãng mà tới.
Nghe đến lời này, Tần Ninh nhíu mày.
"Ngươi thật sự tưởng là ta không giết được ngươi sao?"
Nói xong, Tần Ninh sắc mặt trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
Thế nhưng mấy chục đợt Liệt Phong Trận ở sau lưng hắn đã hóa thành một nắm đấm khổng lồ xông ra ngoài phong nhãn.
Nắm đấm khổng lồ vừa xông ra, một ánh sáng chợt lóe lên giữa lúc gió lốc quần quật.
Trong chốc lát, hàng trăm hàng ngàn luồng gió lốc bị dẫn dắt, trực tiếp oanh kích đuổi theo Hình Thiên Phạt.
"A..."
Tại một nơi rất xa, thân thể của Hình Thiên Phạt bị gió lốc cuốn lấy, trong nháy mắt nổ tung.
Chết!
Giờ khắc này, cảm nhận được khí tức tán loạn của Hình Thiên Phạt, Tổ Định cùng Lâm Ngữ Thành đều tỏ vẻ cổ quái.
Hình Thiên Phạt chết... Có chút oan ức!
Tần Ninh vốn dĩ là đuổi theo không kịp, đã định buông tay.
Thế nhưng cái tên này nhất định phải rống lên một câu như thế...
Ngươi đang bị đuổi giết!
Không phải đang truy sát người khác!
Ngươi phách lối cái gì?
Hai người lắc đầu, nhìn về phía Tần Ninh.
Hiển nhiên là vì chém giết Hình Thiên Phạt, Tần Ninh tuy nói là mượn lực của gió lốc để chém giết Bán Vương, nhưng bản thân cũng phải trả cái giá không nhỏ!
Lau sạch máu tươi ở khóe miệng, Tần Ninh nhìn về phía hai người.
Hai người cũng nhìn lại.
"Nhìn ta làm gì?"
Tần Ninh từ từ nói: "Kia còn có người của Thiên Đế các đang đánh nhau kìa!"
Hai người sững sờ, vội vàng gật đầu rồi xông ra ngoài.
"Giữ lại mấy người sống, hỏi xem lần này Thiên Đế các là ai dẫn đội!"
"Được!"
Tổ Định cùng Lâm Ngữ Thành vội vàng gật đầu.
"Ha ha ha..."
Mà ngay tại giờ phút này, một tiếng cười ha ha đột nhiên vang lên quanh quẩn ở trong toàn bộ phong nhãn.
"Thạch Cảm Đương ta, thành Thiên Nhân!"
Tiếng cười to không ngừng truyền ra.
Một thân ảnh từ trên trời giáng xuống.
Nói đúng ra là từ cột đá hạ xuống.
"Ơ?"
Thạch Cảm Đương nhìn chung quanh đang chém giết, mùi máu tươi rất nặng.
"Có người kiếm chuyện?"
Thạch Cảm Đương lập tức xoa đôi bàn tay, kích động: "Ông đây đến giết!"
Rít lên một tiếng, Thạch Cảm Đương tay không tấc sắt tấn công ra ngoài.
Mà cùng lúc đó.
Giang Bạch cùng Lý Nhàn Ngư cũng lần lượt rơi xuống.
Nhìn thấy bốn phía đang giao chiến, hai người không nói một lời, đồng loạt giết ra.
Tần Ninh giờ phút này nhìn về phía cột đá.
Ba người này đều đã đến cảnh giới Thiên Nhân.
Ba tháng này tương đương với ba trăm năm khổ tu.
Không biết Cốc Tân Nguyệt cùng Diệp Viên Viên sẽ như thế nào...