Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 921: Bị thằng nhãi kia trộm

Đội ngũ xuất phát, ra khỏi Giang Thành, đi tới một bến đò sông Thiên Thượng.

Một chiếc thuyền đậu sát ở bờ sông.

Toàn thân chiếc thuyền được đóng ngân hoa cương kiên cố.

Ngân hoa cương, bản thân vững chắc, nhưng khối lượng rất nhẹ, cực thích hợp chế tạo thuyền bè.

Cả chiếc thuyền dài trăm mét, rộng mười mấy mét, không tính là quá lớn.

Nhưng chứa mấy trăm người không thành vấn đề.

Mọi người lần lượt leo lên thuyền, giương buồm ra bến cảng, vội vàng đi về hướng bắc…

Tần Ninh đứng ở đầu thuyền, nhìn mặt sông.

Toàn bộ sông Thiên Thượng, nam bắc chảy từ ngoài vào trong, đông tây ngang qua, chia đại lục Bắc Lan làm bốn khu vực lớn.

Chỗ rộng nhất chừng mấy vạn mét, chỗ hẹp nhất cũng hơn ngàn mét.

Nước sông Thiên Thượng từ trên trời xuống.

Mà sông Thiên Thượng mênh mông như vậy, trong nước sông cũng sinh ra không ít huyền thú.

Thông thường mà nói, không ai dám đi sâu vào mấy nơi cực kỳ nguy hiểm của sông Thiên Thượng.

Thuyền đi thẳng hướng bắc, tốc độ cực nhanh.

Không quá ba ngày, mặt sông vốn dĩ ước chừng rộng ngàn trượng lúc này thông suốt tản ra.

Thuyền giống như từ con đường nhỏ quanh co đột nhiên bước vào đại lộ rộng rãi.

Phía trước, mặt sông chỉ rộng chừng vạn trượng.

Nước sông lúc này cũng trở nên chảy xiết.

“Sắp tới rồi!”

Vạn Khuynh Tuyết lúc này dần dần nói: “Sông Thiên Thượng, chỗ sâu nhất có thể đạt tới mười ngàn mét, tuy không phải biển, nhưng lại không khác gì biển”.

Trong lúc Vạn Khuynh Tuyết nói chuyện, thuyền đến gần bờ.

Lúc này bên bờ sông có một bến tàu.

Thuyền đến gần bến tàu, nhìn kỹ lại ở nơi đó, từng đội nhân mã đã đóng trại cắm trại, im lặng chờ đợi.

“Tiểu thư!”

Mọi người xuống thuyền, lập tức có mấy thân ảnh đi tới.

Một người đàn ông trung niên đứng đầu chắp tay nói: “Tiểu thư, mấy ngày gần đây nhất trên mặt sông vùng địa vực này đều sẽ xuất hiện hư ảnh”.

“Mới đầu là một hư ảnh bia đá, sau đó là hư ảnh cung điện giống như ảo ảnh, các phe đều đang chờ đợi ở chỗ này”.

“Ừm!”

Người đàn ông trung niên kia dẫn đám người Vạn Khuynh Tuyết đến trước một danh trướng.

Hiển nhiên, người của Vạn Thiên các đã đến trước đó.

“Có những manh mối khác không?”

Người đàn ông trung niên tiếp tục nói: “Vâng, mọi người suy đoán, nước sông chiết xạ ra diện mạo của Tử Hiên các, có lẽ Tử Hiên các ở dưới sông”.

“Chẳng qua là vùng lân cận này huyền thú rất nhiều, hơn nữa đều là huyền thú cấp ba…”

Huyền thú cấp ba, cấp bậc linh cảnh Niết Bàn.

“Vậy thì chờ một chút!”

Vạn Khuynh Tuyết từ từ nói: “Chờ các phe đến, mọi người cùng nhau đi vào”.

“Vâng!”

Vạn Khuynh Tuyết cũng hiểu.

Lúc này nếu như Vạn Thiên các đánh trận đầu, dốc hết lực cũng không đạt được kết quả tốt, ngược lại còn giành phần thiệt về mình.

“Ta đi ra xem một chút”.

Lúc này Tần Ninh không dừng lại lâu, dẫn Lý Nhàn Ngư đi ra ngoài doanh trướng, đứng ở bờ sông, nhìn bốn phía.

“Sư tôn, ba ngàn năm trước Linh Tử Hiên xưng bá Giang Bắc, là chí cường giả cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp!”

Lý Nhàn Ngư từ từ nói: “Lần này, thế gia Đông Phương và Tứ Tượng môn chắc chắn cũng có người đến”.

“Tiến vào huyệt mộ cảnh giới Sinh Tử hết sức nguy hiểm, người của thế gia Đông Phương và Tứ Tượng môn cũng rất nguy hiểm”.

“Chúng ta… chi bằng không đi nữa?”

Lý Nhàn Ngư thật sự lo lắng.

Tứ Tượng môn và thế gia Đông Phương quá nguy hiểm.

Linh cảnh Niết Bàn tầng thứ bảy.

Nhị đại thế lực này không chỉ một.

Tần Ninh chém chết Đông Phương Ngạo và Hà Vấn Thiên, bao nhiêu người nhìn thấy?

Thế gia Đông Phương và Tứ Tượng môn có thể bỏ qua, đó mới là tà môn!

“Tiểu tử thối, không có tiền đồ”.

Tần Ninh mắng: “Đi theo ta, sợ cái gì?”

“Không phải đệ tử sợ, mà là lo lắng cho an nguy của sư tôn…”

“...”

Tần Ninh lười để ý đến Lý Nhàn Ngư.

Thằng nhãi này.

Bản thân ở trước mặt hắn cứ yếu đuối như vậy sao?

Nói giống như ai cũng có thể ức hiếp trên đầu mình vậy.

“Ơ?”

Chính vào lúc này, một thanh niên mặc võ phục màu xanh nhạt, mái tóc dài xõa ở sau ót, đi về phía hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.

“Hai vị công tử, vừa nhìn liền biết phong thái bất phàm, lần này cũng tới vì mộ Tử Hiên sao?”

Người thanh niên nhìn về phía Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, nhiệt tình chào hỏi.

Lý Nhàn Ngư lúc này mặt đầy thận trọng nhìn người thanh niên trước mắt.

Cười lên rất rạng rỡ, rất xán lạn. Cho người ta một loại cảm giác như mộc xuân phong.

Nhưng càng như vậy càng khiến Lý Nhàn Ngư không dám khinh thường.

Người dám đến chỗ này, không phải hạng người đơn giản.

“Ngươi là người phương nào?”

“Tại hạ Mộ Thiên Hành!”

Người thanh niên chắp tay cười nói: “Nhìn hai vị công tử phong thái bất phàm, tuổi còn trẻ đã là linh cảnh Niết Bàn, tại hạ có ý kết giao!”

Người thanh niên nói xong, đến gần Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.

Lúc này Tần Ninh đánh giá người thanh niên trước mặt, cười híp mắt nói: “Mộ Thiên Hành?”

“Hai người sư đồ ta cũng chính là tham gia náo nhiệt, gia tăng kiến thức mà thôi, không có dã tâm gì lớn”.

“Aiz, vị công tử này, không thể tự coi nhẹ mình”.

Mộ Thiên Hành cười nói: “Bảo vật, đó là của người có duyên!”

“Có ngươi ở đây, còn cần người có duyên gì?”

Tần Ninh nhìn về phía người thanh niên, ánh mắt như đuốc, đột nhiên giọng nói trở nên nghiêm nghị mấy phần.

Bị Tần Ninh nhìn chằm chằm, Mộ Thiên Hành cười ha ha nói: “Vị công tử này nói giỡn rồi, ta cũng là tới thử vận may một chút mà thôi!”

“Đúng không?”

“Đương nhiên!”

Mộ Thiên Hành chắp tay nói: “Hai vị chính là người có đại vận khí, lần này nhất định sẽ có thu hoạch, tại hạ không quấy rầy nữa!”

Mộ Thiên Hành nói xong, chắp tay xoay người rồi đi.

Lúc này Lý Nhàn Ngư gãi đầu một cái.

“Người này thật kỳ quái!”

“Kỳ quái?”

Tần Ninh lại cười nói: “Lần này, ta lại không lo lắng đi vào trong mộ Tử Hiên”.

Lý Nhàn Ngư lại không hiểu, xoay người nhìn về phía Tần Ninh.

“Ơ? Sư tôn, sư tôn, hồ lô Thôn Linh của… của người đâu?”

Lý Nhàn Ngư lúc này cả kinh thất sắc.

Thôn Linh Hồ Ly vẫn là pháp khí, Linh Tử Hiên năm đó cũng hết sức xem trọng.

“Bị thằng nhãi kia trộm rồi!”

Trộm rồi?

Trộm rồi mà sư tôn còn bình tĩnh như vậy?

Tần Ninh cười nói: “Không sao, tìm được hắn mang về là được”.

“A?”

Lý Nhàn Ngư hoàn toàn ngây ra.

Nhưng Tần Ninh rì rầm nói: “Người đào mộ, Đạo Thiên Hành, thằng nhãi này còn chưa chết…”

Khóe miệng Tần Ninh lộ ra nụ cười nhẹ.

Khó lắm mới đụng phải một người quen, cũng là chuyện khá thú vị.

“Đi, đi tìm hắn!”

Lý Nhàn Ngư nghe vậy vội vàng đuổi theo.

Lúc này, võ giả đến Giang Bắc Thiên Thượng này cũng không nhiều, một số người ở bên bờ chờ đợi cơ duyên xuất hiện.

Lúc này bên bờ sông, một thân ảnh già nua đang nhắm mắt trầm tư, giống như gỗ mục ngồi ngay ngắm trên bờ, nhìn bóng lưng như đang ngủ.

“Hồ lô Thôn Linh, pháp khí thượng phẩm… Ha ha…”

“Lời to rồi, ngu ngốc giống như hai con nghé mới sinh…”

Lúc này lão giả ngồi bên bờ đối diện mặt sông, tự nói với mình, hưng phấn không thôi.

“Bảo vậy tốt như vậy, chỉ có Đạo Thiên Hành như ta lấy được, chậc chậc, xem ra lần này mộ Tử Hiên nhất định là có rất nhiều thu hoạch”.

Lão giả lầm bầm, ngồi bên bờ sông cũng không ai để ý.

“Tên tiểu tử Linh Tử Hiên kia, vận cứt chó lấy được kính Tử Hiên, lão tử nhất định đào được mộ hắn, lấy kính Tử Hiên”.

“Lấy được thì đưa cho ta, coi như là đền bù tổn thất hồ lô Thôn Linh chứ?”

Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai.

“Ai?”

Lão giả xoay người, thấy Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư đứng đằng sau, nhất thời ngây ra.
Chương 922: Người đào mộ Đạo Thiên Hành

"Khụ khụ..."

Nhưng lão giả lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh, ho khan một tiếng rồi nói: "Hai anh bạn nhỏ, không biết lời này có ý gì?"

"Hồ lô Thôn Linh cái gì? Hai vị công tử đừng đổ oan cho lão hủ!"

Lý Nhàn Ngư lúc này cũng một mặt ngây ngốc.

Mộ Thiên Hành lúc nãy rõ ràng là một thanh niên mà.

Nhưng mà lão giả trước mặt và người thanh niên lúc trước hoàn toàn là hai người khác nhau mà.

Sư tôn...

Nhận nhầm rồi chăng?

Lão giả trước mặt và người thanh niên lúc nãy rõ ràng không phải là cùng một người mà.

"Đổ oan cho ngươi sao?"

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Có tin ta lột da ngươi ra xem có bao nhiêu tấm da không hả?"

Ánh mắt của lão giả bây giờ khẽ động, vội vàng lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Đúng là xã hội bây giờ càng ngày càng xấu xa, lại có thể nói một lão cốt đầu ta như thế... haizz..."

Lão giả nói rồi chắp tay bước đi, chầm chậm rời khỏi chỗ này.

Lý Nhàn Ngư lúc này vội vàng nói: "Sư tôn, người nhận nhầm người rồi chăng?"

Tần Ninh chỉ cười không nói.

Không bao lâu sau, bên cạnh bờ sông, một thanh niên chau mày.

"Không đúng..."

Khuôn mặt thiếu niên trắng trẻo, trông khá điển trai.

"Sao có thể bị phát hiện được?"

Thiếu niên lẩm bẩm: "Quái lạ..."

"Chẳng có gì quái lạ hết, hồ lô của ta nên đưa cho ta rồi chứ?"

Thiếu niên vừa nói xong, phía sau bỗng có một tiếng nói đột nhiên vang lên vào lúc này.

"Ôi mẹ ơi!"

Thiếu niên lảo đảo, suýt chút nữa té nhào trên đất.

"Ngươi..."

"Không làm việc trái lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, sao ngươi phải sợ ta như thế?"

"Ta đâu có!"

Thiếu niên vội vàng nói: "Hai người các ngươi xuất hiện ở phía sau không một tiếng động, ai mà không sợ cho được cơ chứ?"

Tần Ninh bây giờ cười tủm tỉm nói: "Hồ lô Thôn Linh là đồ tốt nhưng mà đã bị ta cải tạo rồi, ngươi không dùng được đâu, mau trả lại cho ta đi".

"Ta... ta... ta không có cầm hồ lô Thôn Linh của ngươi!"

Thiếu niên lập tức khẩn trương nói.

"Đạo Thiên Hành vẫn còn giả vờ sao?"

Tần Ninh nhìn về phía thiếu niên nói: "Hoặc không thì bây giờ ta thử hét to một câu, Đạo Thiên Hành đến rồi, ngươi thử xem, e rằng bọn chúng ngay cả mộ Tử Hiên cũng chẳng thèm thăm dò nữa mà đuổi giết ngươi, phải không nhỉ?"

"Đừng đừng đừng!"

Trên khuôn mặt của thiếu niên bây giờ lộ ra vẻ cầu xin tha thứ, nói: "Vị công tử này, tại hạ có mắt không thấy thái sơn, hồ lô xin đưa cho ngài!"

Thiếu niên lấy hồ lô giao ra, nhìn Tần Ninh cười ha ha nói.

"Cáo từ, cáo từ".

"Trộm đồ của ta, trả lại mà xong chuyện sao?"

Tần Ninh lúc này cười nói: "Tóm lại, trộm đồ của ta ta trực tiếp chặt đứt hai tay".

"Ách..."

Thiếu niên lập tức ngẩn người.

Tần Ninh lại nói: "Được rồi, không nói đùa với ngươi nữa".

"Người đào mộ, Đạo Thiên Hành!"

"Phơi bày chân dung thật của ngươi ra đi!"

Đạo Thiên Hành nhìn về phía Tần Ninh, trở nên cảnh giác.

"Công tử nói đùa rồi, đây chính là hình dạng của ta mà".

Đạo Thiên Hành cười hì hì nói.

"Đạo Thiên Hành có trăm gương mặt, danh tiếng nổi như thế, ta nghĩ rất nhiều người cũng có hứng thú với ngươi", Tần Ninh cười tủm tỉm nói.

"Đừng đừng đừng..."

Đạo Thiên Hành luống cuống.

Nếu bây giờ Tần Ninh hét to tên của hắn ta thì tất cả những người đến chỗ này e rằng sẽ ăn tươi xé xác hắn ta mất.

Phất tay áo, Đạo Thiên Hành chuyển động ống tay áo, che khuôn mặt lại.

Không bao lâu, một khuôn mặt mới xuất hiện.

Lý Nhàn Ngư đứng ở bên cạnh thấy cảnh này trợn mắt há hốc mồm.

Cái này...

Giống như ảo thuật thay đổi khuôn mặt vậy, hắn ta hoàn toàn không nhìn ra được.

Hơn nữa, Đạo Thiên Hành này ba lần thay đổi diện mạo, vậy mà hắn ta lại mảy may không biết một chút gì.

"Xem ra ngươi vẫn không thành thật rồi".

Tần Ninh lại nói.

Đạo Thiên Hành ngẩn người.

Từ ngày Đạo Thiên Hành hắn ta xuất đạo đến nay chưa một ai nhìn thấy chân dung thật của hắn ta.

Chỉ có duy nhất một người!

Đạo Thiên Hành nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt mang theo sự nghi ngờ.

"Sao ngươi biết được đây không phải là chân dung thật của ta?"

"Đừng nói nhảm nữa!"

Tần Ninh lại nói tiếp: "Ngươi cho rằng ta không biết Đạo Thiên Hành trăm khuôn mặt ngươi đây, khuôn mặt có thể thiên biến vạn hoá hay sao?"

"Ngươi chính là dựa vào cái này để kiếm cơm, nếu không thì đào nhiều mộ nhà người ta như thế đã bị đánh chết từ lâu rồi".

Đạo Thiên Hành bây giờ hoàn toàn bị chấn động.

Người đào mộ, Đạo Thiên Hành.

Chuyện hắn ta làm chính là đào mộ.

Đại lục Vạn Thiên, cái đại lục lớn, gia tộc, tông môn, vô số bậc hiền nhân đã khuất đều sẽ có rất nhiều bảo bối quý giá chôn theo.

Hắn ta thường xuyên trộm mộ.

Mà hắn ta cũng có thủ đoạn giữ tính mạng của riêng mình, có thể biến thành bất kì diện mạo nào.

Cho nên dựa vào mánh khoé này ngay cả phần mộ của vương giả hắn ta cũng dám trộm.

Căn bản không một ai có thể phát hiện ra hắn ta.

Cũng không có một ai biết được chân thân của hắn ta.

Vì thế mà hết lần này đến lần khác hắn ta đều dựa vào thuật thiên biến vạn hoá của mình mà thoát thân.

Chỉ có một lần thất bại duy nhất.

Lần đó có thể nói là sự sỉ nhục cả đời của hắn ta.

Chín vạn năm trước!

Hắn đào một ngôi mộ của một cảnh giới Vương Giả vô địch.

Nhưng thật tình cờ, ở bên trong hắn ta đụng phải một vị cường giả.

U Vương!

Hắn ta bị bắt ngay tại trận, ngay lập tức bị U Vương bắt lại treo lên đánh, trực tiếp lột từng lớp mặt của hắn ta xuống, khiến bản thân bắt buộc phải lộ ra chân dung thật.

Đó là một lần duy nhất.

Cũng là một lần sỉ nhục cả đời này của hắn ta.

Từ đó về sau hắn cũng chưa bao giờ lộ ra khuôn mặt thật trước mặt người ngoài.

Bây giờ, nhìn về phía Tần Ninh, Đạo Thiên Hành vung tay lên.

Một khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp xuất hiện trước mặt hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.

Nhìn kỹ lại, trông giống một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời khiến người ta phải động lòng.

"Này mới đúng chứ!"

Tần Ninh bây giờ cười tủm tỉm nói: "Bản thân có quốc sắc thiên hương sao mà cứ phải dùng diện mạo của người khác cơ chứ?"

Quốc sắc thiên hương dùng để miêu tả phụ nữ, vậy thì người phụ nữ kia hẳn là sẽ rất vui.

Miêu tả đàn ông, thì ai mà vui nổi được cơ chứ.

Thế nhưng bây giờ Lý Nhàn Ngư cảm thấy lời sư tôn nói chẳng sai chút nào.

Người đàn ông trước mắt nếu như không có yết hầu lộ ra thì thật sự sẽ khiến người ta hiểu lầm là một cô gái.

Thật sự đẹp đến mức khiến người khác ngạt thở.

Lý Nhàn Ngư nuốt một ngụm nước bọt.

"Tiểu tử, nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra đấy!"

Đạo Thiên Hành hừ hừ.

Lý Nhàn Ngư lúng túng ho khan một tiếng.

Nhưng đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn lén nhìn Đạo Thiên Hành.

"Vẫn nhìn à?"

Đạo Thiên Hành nổi giận tung một cước ra.

Cơ thể của Lý Nhàn Ngư đổ rầm một tiếng, bật ngược lại phía sau, bị Đạo Thiên Hành đá một cước bay lên trời rồi ngã vào nước.

"Tội lỗi tội lỗi, mình thế mà lại có suy nghĩ với một người đàn ông!", Lý Nhàn Ngư chôn thân trong nước, một mặt thổn thức.

Nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn ta được!

Tên đàn ông này thật sự chẳng giống đàn ông chút nào cả!

"Bảo sao, liếc mắt một cái lại có thể nhận ra ta là Đạo Thiên Hành!"

Đạo Thiên Hành nhìn về phía Tần Ninh, cười tủm tỉm nói: "Vậy ta cũng thử đoán xem ngươi là ai?"

Đạo Thiên Hành nhìn Tần Ninh, nói: "Ở trên đại lục Vạn Thiên này, người có thể liếc mắt một cái nhận ra ta là Đạo Thiên Hành, hơn nữa còn biết chân thân của ta chỉ có một người mà thôi".

"U Vương, sao ngươi lại học dịch dung giống ta rồi?"

"Ta cũng chẳng thích cái đấy!"

Tần Ninh thản nhiên nói: "Đạo Thiên Hành, phần mộ của cảnh giới Sinh Tử này mà ngươi cũng để mắt đến à?"

"Không vừa mắt sao được cơ chứ!"

Đạo Thiên Hành vội vàng nói: "Linh Tử Hiên cũng không phải là vô địch cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp tầm thường, kính Tử Hiên của người này rất khó mà tưởng tượng được".

Đạo Thiên Hành vừa nói xong, lại lắc đầu.

"Không đúng không đúng, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi đã xảy ra chuyện gì?"

"Dung mạo không phải như này, thực lực cũng không đúng, là Niết Bàn tầng thứ nhất..."

"Quái lạ quái lạ..."

Ánh mắt của Đạo Thiên Hành tràn ngập kì quái nhìn Tần Ninh.
Chương 923: Tại sao phải đi?

Nhìn thấy dáng vẻ phải tra hỏi sự việc đến cùng của Đạo Thiên Hành, Tần Ninh mở miệng nói: "Đổi cơ thể khác mà thôi, xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn không thể công thành viên mãn, chuyển kiếp trùng sinh".

"Thì ra là thế".

Tần Ninh nói rất đơn giản, chuyển kiếp trùng sinh.

Cho dù là cảnh giới Vương Giả gần như cũng là rất khó.

Không sửa chữa tu lại hồn phách, làm sao chuyển kiếp trùng sinh được?

Thế nhưng Đạo Thiên Hành lại chẳng hề kinh ngạc chút nào.

"Những vương giả ở đại lục Vạn Thiên kia đều cho rằng ngươi đã vũ hoá thành thánh, thật không ngờ, vậy mà ngươi lại tèo".

"Giỏi lắm giỏi lắm, lại có thể trở về một lần nữa, bây giờ cũng đã là linh cảnh Niết Bàn".

"Ta đã bảo rồi mà, ngươi một là tèo, hai là ẩn cư đi rồi, không thể phi thăng một cách gấp gáp thế được", Đạo Thiên Hành cười he he nói: "Cơ mà khả năng tèo gần như bằng không".

Tần Ninh liếc Đạo Thiên Hành một cái, từ tốn nói: "Ngươi đúng là vẫn như trước, ồn ào!"

"Khụ khụ..."

Đạo Thiên Hành ho khan một cái, không còn xoắn xuýt chuyện này nữa.

U Vương!

Đã từng là hoàng giả ở trong cảnh giới vô địch Vương Giả ở trên đại lục Vạn Thiên.

Là một sự tồn tại khiến cả thời đại phải hãi hùng.

Bất kể là ai nhìn thấy U Vương ngày xưa trở về một lần nữa cũng không thể thờ ơ như thế được!

Mặc dù ngoài miệng hắn ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng bây giờ nhìn thấy U Vương sống sờ sờ đứng ngay trước mặt, trong lòng Đạo Thiên Hành vẫn dậy sóng.

"Ngươi và ta gặp nhau đó chính là duyên phận!"

Tần Ninh bây giờ cười tủm tỉm, có vài phần xấu xa nói: "Lần này đi vào mộ phần Linh Tử Hiên, ngươi đi cùng với ta!"

Tần Ninh vừa nói xong, Đạo Thiên Hành vẫn còn đang cười vui vẻ ngay lập tức nụ cười trở nên cứng đờ.

"U Vương..."

"Gọi ta là Tần Ninh là được rồi".

"Vậy... Tần công tử..."

Đạo Thiên Hành cười cười nói: "Mặc dù thực lực của ngài bây giờ không bằng ngày trước nhưng mà ta biết chút khó khăn này đối với ngài mà nói hoàn toàn không là vấn đề gì hết".

"Ta đi cùng với ngài chỉ thêm vướng chân vướng tay mà thôi, ta sẽ không làm chậm trễ đại sự của ngài đâu!"

Đạo Thiên Hành nói, chắp tay.

"Người đào mộ, Đạo Thiên Hành, ta nghĩ không chỉ là đại lục Thương Lan mà còn những nơi khác như núi Tuyết Thiên, khu vực phía Đông, sa mạc phía Tây, vùng đất Nam Tiên, mấy nơi mà những lão già kia mai táng ngươi cũng đã đào hết rồi nhỉ? Cũng không biết hậu nhân của mấy lão ngoan đồng ấy liệu có đang rất mong nhớ ngươi không nhỉ?"

Khoé miệng Đạo Thiên Hành giật giật một cái.

Uy hiếp!

Uy hiếp trắng trợn!

"Tần công tử nói gì vậy chứ!"

Đạo Thiên Hành đột nhiên chắp tay, nghiêm nghị nói: "Chỉ cần Tần công tử cần, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, Đạo Thiên Hành ta tuyệt đối sẽ không nhăn mày một cái".

"Ngươi?"

Bây giờ, Lý Nhàn Ngư từ dưới sông bò lên, nhìn Đạo Thiên Hành, bĩu môi nói: "Một tên đào mộ..."

"Tiểu tử thối!"

Đạo Thiên Hành không nói hai lời lập tức đá ra một cước nữa.

Lý Nhàn Ngư kêu lên một tiếng kinh hãi, lại rơi xuống sông một lần nữa.

"Tần công tử cần tại hạ, cho dù là bất cứ lúc nào, ở bất kì đâu, chỉ cần gọi một tiếng thì tại hạ sẽ xuất hiện".

"Ở đây có nhiều người nhiều tai mắt, tại hạ xin cáo từ trước!"

Đạo Thiên Hành cười he he nói.

"Đưa hồ lô cho ta!", Tần Ninh không mặn không nhạt nói.

"Đây đây, ngài xem trí nhớ của ta này, thế mà lại quên béng mất..."

Đạo Thiên Hành vội vàng lấy hồ lô ra, cười he he đặt vào trong tay của Tần Ninh.

Mở hồ lô ra, nhấp một ngụm rượu, ánh mắt của Tần Ninh lộ ra vẻ đắc ý.

Đạo Thiên Hành đứng ở bên cạnh lại lộ rõ vẻ cả kinh.

Hồ lô Thôn Linh có công dụng thần kỳ, cho dù chỉ đơn giản đổ nước lã vào bên trong cũng sẽ được hồ lô Thôn Linh sản xuất thành linh cất!

Loại linh cất này có lợi ích rất lớn đối với việc tu hành của võ giả.

Nhưng vừa rồi khi hắn ta cầm hồ lô Thôn Linh rõ ràng cảm nhận được một linh dịch chuyển động, chứa đựng sự lạnh lẽo thấu xương.

Cái này rất rõ ràng không thể uống trực tiếp được.

Thế nhưng vừa rồi Tần Ninh... lại một ngụm nuốt luôn xuống mà lại chẳng hề bị ảnh hưởng một chút nào.

Thực lực của Tần Ninh không bằng ngày trước nhưng vẫn giống như chín vạn năm trước đây, là quái vật!

Đạo Thiên Hành cuối cùng cũng rời đi, chẳng mấy chốc biến mất khỏi tầm mắt của Tần Ninh.

"Thằng nhãi này sống lâu năm như thế, đồ tốt ở trên người chắc chắn không chỉ có một cái..."

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Có thời gian phải tìm ra kho báu của hắn ta mới được".

Người đào mộ cả đời đi đào mộ của người khác, cuối cùng lại bị người ta đào mất kho báu của mình...

Nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi.

Lý Nhàn Ngư bây giờ lại leo lên lần nữa.

"Sư tôn, người đâu rồi?"

"Đi rồi!"

Lý Nhàn Ngư nghe thấy vậy, một mặt bực tức nói: "Thằng nhãi đấy đạp ta hai lần liền..."

"Ai bảo ngươi ăn nói lung tung".

Tần Ninh không thèm để ý nói: "Đừng nhìn bộ dạng hắn ta trông đẹp trai, thật ra bụng dạ hẹp hòi lắm, ngươi mà lại ăn nói lung tung nữa thì không chỉ đơn giản là đá ngươi xuống nước thôi đâu!"

Lý Nhàn Ngư rụt cổ một cái.

Tần Ninh nhìn mặt sông mênh mông trước mắt, nói: "Linh Tử Hiên, cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, chí cường giả..."

"Tần công tử!"

Đúng lúc này đột nhiên có một tiếng gọi vang lên.

Các chủ Ninh Húc vội vàng chạy đến, nhìn thấy Tần Ninh thì thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói: "Tần công tử, người của Tứ Tượng môn và thế gia Đông Phương đến".

"Tiểu thư bảo ta đến nói với Tần công tử, trước tiên cứ tạm thời lánh mặt đã, những người kia khí thế hung hăng, sợ rằng không có ý tốt..."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Lý Nhàn Ngư lập tức tái nhợt.

Cuối cùng, chuyện mà hắn ta lo lắng nhất vẫn xảy ra.

Chỉ cần Tứ Tượng môn và thế gia Đông Phương biết Hứa Vấn Thiên và Đông Phương Ngạo chết ở trong tay của Tần Ninh vậy thì chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu.

Bây giờ, dưới cơn tức giận cũng dám đến thẳng Vạn Thiên các đòi người.

"Sư tôn, phần mộ của cảnh giới Sinh Tử này ta thấy nguy hiểm trùng trùng, hay là chúng ta cứ đi trước đi".

Lý Nhàn Ngư thật sự đang rất lo lắng.

Bên trong Tứ Tượng môn và thế gia Đông Phương có vô số nhân vật lớn linh cảnh Niết Bàn.

Bọn họ dù sao cũng thế đơn lực bạc.

Nếu như thật sự xảy ra xung đột thì Vạn Khuynh Tuyết của Vạn Thiên các chưa chắc sẽ vì bọn họ mà trở mặt với hai nhà này.

"Tại sao lại phải đi?"

Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, nói tiếp: "Người khác dẫm lên mặt ngươi mà ngươi còn muốn trốn à?"

"Trái lại ta rất muốn xem xem rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì?"

Tần Ninh vừa nói xong liền cất bước rời đi.

Ninh Húc bây giờ biến sắc.

Tiểu thư bảo hắn ta đến khuyên nhủ thuyết phục Tần Ninh chứ không phải bảo ông ta đến giật dây Tần Ninh.

Lý Nhàn Ngư thì càng lo lắng hơn.

Thế nhưng tính cách của Tần Ninh hắn ta cũng hiểu một chút.

Bảo Tần Ninh phải khúm núm sao, đó là chuyện không thể nào!

Nhưng Lý gia lang bạt nhiều năm đã khiến hắn ta hiểu ra một điều rằng, có đôi khi cũng phải khúm núm.

Nếu không thì khó mà giữ được tính mạng!

Nhưng bây giờ Tần Ninh đã về đến phía trước doanh trướng Vạn Thiên Các trú đóng.

Lúc này phía trước doanh trướng có một đám người.

Hai bóng dáng cầm đầu đều có khí tức vô cùng mạnh mẽ.

"Vạn Khuynh Tuyết, tuy rằng cô là chủ sự của Vạn Thiên các ở thành Thiên Giang thế nhưng hôm nay chẳng lẽ cô muốn bảo vệ cho cái tên Tần Ninh kia sao?"

Một người đàn ông trung tuổi hùng tráng không vui nói: "Tần Ninh giết chết Ngạo nhi của ta, chuyện này cô cũng biết!"

"Thù này không báo thì thế gia Đông Phương ta làm sao có thể lập được chỗ đứng ở Giang Bắc cơ chứ?"

"Vạn tiểu thư đừng sai lầm!", một người đàn ông trung tuổi khác, giọng nói có hơi trầm thấp nói.

Trưởng tộc của thế gia Đông Phương, Đông Phương Hoằng.

Môn chủ của Tứ Tượng môn, Hà Thâm.

Hai người này có thể nói là bá chủ ở Giang Bắc.

Ngay cả các chủ của Vạn Thiên các ở thành Thiên Giang cũng rất khách khí với hai người này.

Thế nhưng hôm nay ép hỏi đến tận trước doanh trướng, đám người đều rất ngạc nhiên.

Nhưng chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Vạn Khuynh Tuyết nhìn hai người, khách khí nói: "Hai vị, ta quả thật không biết Tần Ninh bây giờ đang ở đâu, ngay hôm đó sau khi giết người thì Tần Ninh đã rời khỏi Vạn Thiên các rồi".

"Vạn Khuynh Tuyết!"

Đông Phương Hoằng hờ hững nói: "Có người nhìn thấy Tần Ninh đi cùng với cô rời khỏi thành Thiên Giang, đi thuyền về phía bắc đến chỗ này, cô là đang muốn bao che cho Tần Ninh đúng không?"

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Vạn Khuynh Tuyết trở nên lạnh lùng, vừa muốn mở miệng thì đột nhiên có một tiếng nói vang lên.

"Ta ngồi thuyền cùng ai, đi về phía nào thì liên quan gì đến các ngươi?"
Chương 924: Ngươi cũng như thế

Lời vừa nói xong, đám người tránh ra nhường một lối đi.

Tần Ninh mặc một bộ quần áo trắng, đứng ở phía sau quan sát đám người.

"Tần Ninh!"

"Tần Ninh!"

Gần như là cùng một lúc, hai người Đông Phương Hoằng và Hà Thâm khí tức tăng vọt như muốn nuốt tươi Tần Ninh vậy.

Tần Ninh lúc này đứng im không nhúc nhích nhìn về phía hai người.

"Nguyên nhân của chuyện này là do Đông Phương Việt, vì sao ta giết hắn thì trong lòng các ngươi đều rõ".

"Còn Đông Phương Ngạo và Hứa Vấn Thiên, ta chỉ có thể nói là chết chưa hết tội!"

Tần Ninh cười nhìn hai người, chậm rãi nói: "Nếu như các ngươi muốn báo thù thì ta đây không ngại việc chém nhỏ diệt lớn trừ già đâu!"

"Làm càn!"

"Ngông cuồng!"

Đông Phương Hoằng và Hà Thâm mặc dù tức giận nhưng cũng không trực tiếp ra tay.

Đông Phương Hoằng nhìn về phía Vạn Khuynh Tuyết, nói tiếp: "Vạn tiểu thư, chuyện này cũng không phải là do thế gia Đông Phương của bọn ta khinh người quá đáng mà là do kẻ này quá ngông cuồng".

"Vạn tiểu thư chẳng nhẽ vẫn còn muốn bảo vệ kẻ này sao?"

Nghe thấy vậy, Vạn Khuynh Tuyết chỉ im lặng không nói.

Tần Ninh cười nói: "Muốn ra tay thì ra tay luôn đi, ngoài miệng nói muốn báo thù thay con trai nhưng lại lo lắng Vạn Thiên các giúp đỡ ta!"

"Muốn giết cứ giết, đừng có lẳng nhằng nữa, tiểu gia ta không có thời gian lãng phí với các ngươi đâu!"

"Ngươi tự tìm cái chết!"

Hà Thâm bây giờ đã hoàn toàn nổi giận.

Đã từng gặp người ngông cuồng.

Nhưng chưa gặp một ai ngông cuồng đến mức này.

Hà Thâm vừa nói xong liền nắm chặt tay sải bước đi ra.

Ông ta đã biết Tần Ninh là linh cảnh Niết Bàn tầng thứ hai.

Có thể nói cũng được xem là đứa con kiêu hãnh của trời.

Thế nhưng kiêu ngạo ở trước mặt của ông ta thì vẫn còn non lắm!

Niết Bàn tầng thứ hai với Niết Bàn tầng thứ bảy là cách biệt thiên sơn vạn thuỷ.

Một số người trăm năm vẫn bị kẹt lại ở cảnh giới tầng thứ nhất mà không thể nào vượt qua được.

Tung ra một trảo, một trảo của Hà Thâm hiện ra tiếng rồng gầm phượng hót, xuyên thủng không khí.

"Cũng chỉ là Niết Bàn tầng thứ bảy thôi mà!"

Tần Ninh bây giờ vung tay lên.

Bỗng chốc một thân ảnh xuất hiện ở phía trước Tần Ninh.

Chính là Đại Vương, một trong bốn con rối.

Bây giờ trên người Đại Vương khoác áo giáp, đấm ra một quyền.

Ầm...

Bỗng chốc, mặt đất nứt ra, đá vụn bay lên.

Tiếng nổ tung vang lên bên tai không dứt.

Đám người tản ra ngay lập tức.

"Đây là..."

Phúc Lão đứng ở bên cạnh Vạn Khuynh Tuyết ánh mắt ngưng lại, thất thanh nói: "Con rối!"

"Con rối linh cảnh Niết Bàn tầng thứ bảy!"

Phúc Lão bây giờ trong lòng hoàn toàn bị chấn động không thôi.

Thuật con rối!

Kỹ thuật của môn pháp này rất hiếm gặp.

Một vài khôi lỗi sư có thể có cảnh giới không cao thế nhưng luyện chế con rối, liên tục cung cấp sức mạnh đặc thù thì có thể bộc phát ra sức mạnh cực lớn.

Hơn nữa con rối cũng không tồn tại phản loạn, có thể nói là hộ vệ trung thành nhất.

Khôi lỗi sư như thế có thể nói là cực kỳ hiếm gặp.

Khôi lỗi sư có thể rèn đúc ra con rối linh cảnh Niết Bàn thì càng ít ỏi đến đáng sợ.

Bảo sao Tần Ninh lại chẳng hề sợ hãi.

Bên cạnh có một con rối linh cảnh Niết Bàn tầng thứ bảy.

Vạn Khuynh Tuyết cũng cảm thấy không thể tin tưởng được nói: "Tần Ninh này thật sự đến từ Cửu U sao? Tại sao bên cạnh lại có một con rối kinh khủng như này?"

Cửu U đại lục chỉ là một đại lục cấp thấp mà thôi.

Sao có thể xuất hiện một khôi lỗi sư bậc này được?

"Không phải là do hắn tự luyện chế ra đâu..."

"Hẳn là không phải...", Phúc Lão bây giờ lập tức phủ nhận.

Ông ta cũng không biết tại sao bản thân lại phủ nhận ngay lập tức.

Chỉ là không dám tin.

Nếu như thật sự là do Tần Ninh tự luyện chế ra vậy thì người này cũng quá kinh khủng rồi.

Huyền trận sư!

Huyền đan sư!

Khôi lỗi sư!

Thân phận như này chính là thiên tài trong thiên tài!

Lúc này Đại Vương giết đến, ngăn cản Hà Thâm.

Tần Ninh cười lạnh nói: "Nếu như hôm nay ngươi có thể đến gần ta thì coi như ta thua!"

"Tự tìm cái chết!"

Đông Phương Hoằng ở một bên khác cũng nổi giận.

Nhảy lên một cái, thân ảnh của Đông Phương Hoằng rơi xuống đất, một tiếng ầm ầm vang lên đập về phía Tần Ninh.

Nhưng đúng lúc này, thân ảnh của Tần Ninh lại lui về phía sau.

Phía trước lại có thân ảnh của một con rối hiện ra.

Nhị Vương!

Tần Ninh cười nhạo: "Ngươi cũng như thế!"

Đối mặt với Đông Phương Hoằng và Hà Thâm, Tần Ninh chẳng hề sợ hãi chút nào.

Hai đại cao thủ đỉnh cao linh cảnh Niết Bàn tầng thứ bảy bây giờ trực tiếp nhắm thẳng về phía Tần Ninh.

Nhưng đều bị hai con rối cản lại.

Hai con rối linh cảnh Niết Bàn tầng thứ bảy, Tần Ninh khiến tất cả mọi người phải mở to mắt.

Bây giờ Hà Thâm và Đông Phương Hoằng đang bị cuốn lấy.

Hai người giận không kìm được.

Bảo sao Tần Ninh lại phách lối đến thế, hoá ra là đã có chuẩn bị trước.

Giờ phút này, hai người vừa sợ vừa giận.

Tần Ninh nói năng hùng hồn như thế chẳng lẽ phía sau hắn còn có cao nhân?

Nhưng bây giờ không kiêng kị nhiều như thế được.

Hôm nay nếu như không giết Tần Ninh thì sau này ắt sẽ có hoạ lớn!

Hà Thâm quát lên: "Diệp Trấn Xuyên, Vũ Vô Đương, hai người các ngươi giết tên tiểu tử kia đi!"

Tứ Tượng môn cũng không phải chỉ có một mình ông ta là linh cảnh Niết Bàn tầng thứ bảy.

Hai người Diệp Trấn Xuyên và Vũ Vô Đương chính là phó môn chủ của Tứ Tượng môn, đều là linh cảnh Niết Bàn tầng thứ bảy, chỉ có một điều là yếu hơn ông ta một bậc mà thôi.

Bây giờ Đông Phương Hoằng cũng quát lên: "Đông Phương Đình, Đông Phương Kinh Phong, hai người cũng xông lên đi!"

Hai người này cũng đều là linh cảnh Niết Bàn tầng thứ bảy ở trong thế gia Đông Phương.

Lần này vì muốn khám phá cổ địa Tử Hiên các mà hai thế lực lớn có thể nói là đã điều động tinh nhuệ, nếu như Tử Hiên các mở ra hoàn toàn, nhận được cơ duyên to lớn thì tất cả đều đáng giá.

Bây giờ bốn người cùng nhau xông lên hướng thẳng về phía Tần Ninh.

"Tam Vương!"

"Tứ Vương!"

Tần Ninh vừa dứt lời lại có thêm hai thân ảnh nữa nhảy ra.

Bốn con rối!

Bên cạnh Tần Ninh có bốn con rối linh cảnh Niết Bàn.

Lần này, cả đám người thật sự đã bị khiếp sợ.

Mà giờ phút này, cách nơi giao chiến khoảng một ngàn mét, một đám người đang đứng ở trên một gò đất nhìn về phía bên này.

"Phủ chủ, Hà Thâm và Đông Phương Hoằng đang đánh nhau với cái tên Tần Ninh kia!", một lão giả chắp tay nói.

"Hai cái tên này, Hà Thâm và Đông Phương Hoằng từ xưa đến nay kiêu ngạo bất tuần, lần này đắc tội với cái tên Tần Ninh lại không ngờ hắn cũng là một gai nhọn!"

Phủ chủ Thương Ngọc Giang của Bắc Thương phủ thân cũng là một cao thủ đỉnh cao linh cảnh Niết Bàn tầng thứ bảy.

Giờ phút này nhìn hai phe vây giết Tần Ninh, ngược lại cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ.

Tứ Tượng môn, thế gia Đông Phương, Yểm Nhật tông cùng với Bắc Thương phủ được mệnh danh là tứ đại thế lực bá chủ ở Giang Bắc.

Lần này Đông Phương Ngạo của thế gia Đông Phương và Hứa Vấn Thiên của Tứ Tượng môn mất mạng, đời sau, con trai của ông ta Thương Huyền Thanh và Dương Triết Phong của Yểm Nhật tông sẽ là hai đứa con kiêu hãnh của trời ngang hàng.

Đời sau của Tứ Tượng môn và thế gia Đông Phương đời sau đã được định sẵn là không bằng Bắc Thương phủ của ông ta được.

Chưa nói đến đời sau, chỉ nói đến trận chiến hôm nay.

Tần Ninh gọi ra bốn con rối linh cảnh Niết Bàn tầng thứ bảy, Tứ Tượng môn và thế gia Đông Phương cho dù có giết được Tần Ninh thì cũng phải đánh đổi một vài thứ.

Đột nhiên lại nhảy ra một cái tên Tần Ninh, trái lại giúp bọn họ rất nhiều!

Thương Ngọc Giang bây giờ nhìn về phía người thanh niên bên cạnh, nói: "Huyền Thanh, kẻ này con có thể đối phó được không?"

Người ở bên cạnh chính là Huyền Thanh, một trong tứ hổ Giang Bắc, tuyệt thế thiên kiêu của Bắc Thương phủ.

Thương Huyền Thanh mỉm cười nói: "Con trai đã đến linh cảnh Niết Bàn tầng thứ tư, Hứa Vấn Thiên và Đông Phương Ngạo không phải là đối thủ của hài nhi".

"Kẻ này có thể giết hai người ta cũng có thể giết, nếu thật sự giao chiến thì chém giết kẻ này ta chỉ cần ba chiêu thôi!"

Đám người Bắc Thương phủ xung quanh đều mỉm cười gật đầu.

Thương Huyền Thanh, kỹ năng dùng thương đúng là xuất thần nhập hoá.

Niết Bàn tầng thứ tư, vô cùng mạnh mẽ, Tần Ninh là Niết Bàn tầng thứ hai nên không phải là đối thủ.

Mọi người trong Bắc Thương phủ xem náo nhiệt.

Mà đám người Yểm Nhật tông bây giờ cũng đứng ở phía xa quan sát.

"Cha, người xem..."

Dương Triết Phong một thân áo xanh bây giờ đột nhiên chỉ về phía một thân ảnh phía biên giới chiến trường.

"Lý Nhàn Ngư của Lý gia!"

Dương Triết Phong kích động nói: "Thằng nhãi này vậy mà quay về Bắc Lan rồi!"
Chương 925: Yểm Nhật tông ra tay

Dương Triết Phong bây giờ không thể không kìm nén được kích động.

Yểm Nhật tông tìm Lý gia đã ba năm, kể từ lúc Lý gia chạy trốn khỏi Bắc Lan ba năm trước vẫn luôn bặt vô âm tín, những người phái đi đều không có tin tức tốt truyền về.

Nhưng bây giờ Lý Nhàn Ngư lại cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt của bọn họ.

Dương Hạo Thiên thân là tông chủ của Yểm Nhật tông bây giờ nhìn thấy Lý Nhàn Ngư cũng kích động không thôi.

Người phía sau nói nhất định phải bắt Lý Nhàn Ngư.

Người của Lý gia phải giết sạch toàn bộ, chỉ giữ lại một mình Lý Nhàn Ngư.

Ông ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu cái tên mù loà này rốt cuộc có gì đáng giá mà lại khiến người phía sau để ý như thế.

Thế nhưng người phía sau kia ông ta không trêu chọc được.

Kết quả Yểm Nhật tông vẫn luôn tìm kiếm Lý gia, tìm kiếm Lý Nhàn Ngư.

Hôm nay rốt cuộc cũng đã tìm thấy.

Dương Hạo Thiên cũng có chút kích động.

Nếu vẫn không tìm thấy cái tên mù loà này vậy thì Yểm Nhật tông sẽ hoàn toàn xong đời!

Nhưng khi nhìn thấy Lý Nhàn Ngư, Dương Hạo Thiên hơi sững sờ.

Cái tên mù này hai mắt đã nhìn thấy được ánh sáng rồi sao?

"Bắt tên đó lại!"

Dương Hạo Thiên gần như là hạ lệnh ngay lập tức.

Lý Nhàn Ngư cuối cùng cũng xuất hiện.

Bắt được Lý Nhàn Ngư còn lo không tìm được Lý gia hay sao?

Bây giờ, một đám người của Yểm Nhật tông đột nhiên giết ra.

Một màn này khiến đám người không tài nào hiểu nổi.

Yểm Nhật tông xem náo nhiệt cái gì?

Hình như giữa Tần Ninh và Yểm Nhật tông hình như chẳng liên quan đến nhau!

"Lý Nhàn Ngư, ngươi khiến bọn ta phải tìm ngươi rất vất vả đấy!"

Một tiếng cười lạnh lúc này vang lên.

Lý Nhàn Ngư nghe thấy tiếng nhìn lại, biến sắc.

"Dương Hạo Thiên!"

Thế nhưng ngay sau đó, trong mắt của Lý Nhàn Ngư bùng lên sự giận dữ.

Yểm Nhật tông, kể từ khi Lý gia đến Bắc Lan định cư, Yểm Nhật tông không chỉ một lần đối phó với Lý gia.

Ban đầu chỉ là quấy rối, lén lén lút lút dùng một vài thủ đoạn âm hiểm.

Thế nhưng càng về sau thì Yểm Nhật tông căn bản lười phải che giấu, trực tiếp ra tay.

Thù này hận này có thể nói là bao phủ Lý Nhàn Ngư hơn mười năm.

Bây giờ Tần Ninh cũng hơi nhíu mày.

"Không tìm các ngươi mà ngược lại các ngươi tự dâng mình đến tận cửa".

Tần Ninh nhìn thấy hai cha con Dương Hạo Thiên và Dương Triết Phong đến, lông mày nhíu chặt từ từ dãn ra.

Tứ Tượng môn, thế gia Đông Phương, Yểm Nhật tông.

Tam đại hào môn bây giờ liên thủ đối phó với Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.

Chuyện này nếu như bị truyền ra bên ngoài thì sẽ chấn động toàn bộ Giang Bắc.

Bây giờ Dương Triết Phong cười lạnh một tiếng.

"Phụ thân, kẻ này để con bắt sống".

Dương Triết Phong nhếch miệng cười lạnh nói: "Lý Nhàn Ngư, ngươi thật sự có thể chạy, nhưng bây giờ lại dám trở về Bắc Lan thật đúng là không biết sống chết".

"Dương Triết Phong!"

Nhìn thấy Dương Triết Phong, hai mắt của Lý Nhàn Ngư đỏ rực.

Em gái của hắn ta mới có ba tuổi mà lại bị Dương Triết Phong trực tiếp giết chết ở ngay trước mặt tất cả mọi người Lý gia.

Bởi thế mà mẫu thân của hắn ta một thân bệnh tật mãi không khoẻ lại, lao lực kiệt sức.

Rời khỏi quê hương chạy trốn đến Cửu U địa lục, nhưng Yểm Nhật tông vẫn không hề buông tha.

Mẫu thân giờ cũng đã chết rồi!

Hai mắt của Lý Nhàn Ngư bây giờ phát ra tia sáng màu đỏ.

"Ta giết ngươi, báo thù cho em gái ta, mẫu thân ta, Lý gia ta!"

Tần Ninh thấy cảnh này lại không khỏi nhíu mày.

"Đào mộ, bảo vệ đồ nhi của ta cho tốt!"

Tần Ninh trực tiếp quát lên: "Nếu nó mà xảy ra chuyện gì thì ta đào hết bảo tàng của ngươi!"

Tần Ninh đột nhiên quát lên một câu đầy khó hiểu khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

Thằng nhãi này đang nói chuyện với ai vậy?

Trong đám người, một người trung tuổi trông rất khôi ngô bây giờ bĩu môi.

"Haizz, lại lợi dụng ta, thật đúng là không coi ta là người ngoài mà..."

Đạo Thiên Hành lúc này đã thay đổi dáng vẻ trà trộn vào trong đám người xem náo nhiệt.

Nhưng mà bây giờ xem ra, tình hình của Tần Ninh cũng không được tốt lắm!

Tam đại tông môn có hơn trăm vị linh cảnh Niết Bàn, nếu như đồng loạt ra tay thì Tần Ninh kia ngay cả rắm cũng không thả được ấy chứ.

Niết Bàn tầng thứ hai hoàn toàn không để vào mắt!

Nhưng nhìn Tần Ninh hai tay chắp phía sau, bình thản đứng vững, vẻ mặt không hề hoảng sợ.

Đạo Thiên Hành biết bản thân mình đã suy nghĩ nhiều rồi.

Đây chính là U Vương đó!

Cho dù chỉ là linh cảnh Niết Bàn thì chơi đùa cũng có thể chơi chết đám người này.

Đạo Thiên Hành không quan tâm nữa mà hết sức tập trung nhìn về phía Lý Nhàn Ngư.

Hiện tại Lý Nhàn Ngư đã đến Niết Bàn tầng thứ nhất.

Mười viên huyền đan Minh Đồng được Lý Nhàn Ngư hấp thụ, cảnh giới của Lý Nhàn Ngư đã tấn thăng một cách nhanh chóng.

Nhưng mà Dương Triết Phong giờ đã là Niết Bàn tầng thứ ba!

Nếu như Lý Nhàn Ngư và Dương Triết Phong đánh nhau thì khả năng thua là rất cao.

Đạo Thiên Hành không nhịn được nói thầm: "Tại sao U Vương ai cũng nhận làm đồ đệ thế nhỉ, tên tiểu tử này trông thật đần độn, không biết có chỗ nào tốt..."

Cùng lúc đó, Tần Ninh nhìn về phía trước.

"Bảo vệ đồ đệ của ngươi?"

Tông chủ Dương Hạo Thiên cười nhạo nói: "Hôm nay không một ai có thể bảo vệ được đám người các ngươi đâu!"

Giờ phút này, hai người môn chủ Hứa Thâm và trưởng tộc Đông Phương Hoằng cùng với bốn vị cao thủ Niết Bàn tầng thứ bảy của hai thế lực đang bị tứ vương quấn lấy.

Nhìn thấy Dương Hạo Thiên ra tay, Hứa Thâm và Đông Phương Hoằng cũng hơi kinh ngạc.

Nhưng bây giờ hai người cũng chẳng quan tâm đến mấy thứ này.

Dương Hạo Thiên ra tay đó là chuyện tốt.

Niết Bàn tầng thứ bảy chém giết Tần Ninh là Niết Bàn tầng thứ hai thì chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?

Hai người cũng lười suy nghĩ rốt cuộc Dương Hạo Thiên có ý đồ gì?

Nhưng giết chết được Tần Ninh thì đó là chuyện tốt.

Ầm...

Nhất thời, bốn phía giao chiến không ngừng.

Dương Triết Phong nghĩ bản thân là Niết Bàn tầng thứ ba, đối phó với Lý Nhàn Ngư há chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay thôi sao, vì vậy nên không cần người khác phải hỗ trợ.

Dương Hạo Thiên bây giờ nhìn về phía Tần Ninh.

Thằng nhãi này không còn con rối nào nữa chứ?

Hơn trăm vị cao thủ linh cảnh Niết Bàn của Yểm Nhật tông, Tứ Tượng môn và thế gia Đông Phong bao vây xung quanh.

Đám người bây giờ sớm đã đứng lùi ra xa xem náo nhiệt.

Ba bá chủ lớn trong tứ đại bá chủ ở Giang Bắc bây giờ ra tay đối phó với Tần Ninh.

Tần Ninh này, sau ngày hôm nay chắc chắn sẽ hoàn toàn nổi danh ở trên Giang Bắc!

Nhưng mà không biết thằng nhãi này có thể sống qua ngày hôm nay được không!

"Tần Ninh, nếu như ngươi giơ tay chịu trói thì ta có thể tha chết cho ngươi".

Dương Hạo Thiên bây giờ thản nhiên nói: "Yểm Nhật tông ta nhất định phải có được Lý Nhàn Ngư!"

"Bớt nói nhảm đi có được không?"

Tần Ninh sải bước đi ra, cười nhạo nói: "Giết người nhà của đồ đệ ta, ta đây thân là sư phụ còn chưa tìm Yểm Nhật tông các ngươi tính sổ đâu!"

"Hôm nay vừa khéo, ba bên Tứ Tượng môn, thế gia Đông Phương và Yểm Nhật tông tề tựu đông đủ, một lần diệt gọn luôn".

"Dương Hạo Thiên, là ai chỉ điểm cho ngươi!"

Tần Ninh hiểu, chỉ là một Yểm Nhật tông, một tên Dương Hạo Thiên thì không thể nào biết được chuyện huyền bí liên quan đến mắt Vãng Sinh.

Người đứng phía sau chuyện này là ai?

"Ngươi không còn mạng để biết đâu!"

Dương Hạo Thiên tức giận hừ một tiếng.

Tần Ninh quá kiêu ngạo!

Hôm nay kết cục đã định là phải chết, thằng nhãi này vẫn hoàn toàn không biết gì sao?

Chẳng lẽ hắn cho rằng Niết Bàn tầng thứ hai có thể đánh lại Niết Bàn tầng thứ bảy được sao?

"Xem ra không huỷ diệt Yểm Nhật tông của ngươi thì ngươi sẽ không nói rồi!"

Tần Ninh cười nhạo một tiếng, lại sải bước đi ra.

Vẻ mặt của Dương Hạo Thiên lạnh lẽo, bây giờ bàn tay cách một khoảng không tung ra một trảo.

"Quá xem thường người khác rồi đấy!"

Tần Ninh vung tay một cái, một đường trăng lưỡi liềm lúc này chém ra.

Ầm...

Trảo ấn và trăng khuyết va chạm, thân ảnh của Tần Ninh đứng im, vẻ mặt của Dương Hạo Thiên bây giờ khẽ động.

Thằng nhãi này bảo sao lại có thể giết chết mấy thiên tài như Hứa Vấn Thiên và Đông Phương Ngạo.

Một đòn công kích này của ông ta cho dù là Niết Bàn tầng thứ ba cũng không thể cản nổi.

Ấy vậy mà Tần Ninh lại có thể hoá giải dễ như trở bàn tay.

"Xem ra ta vẫn thật sự xem thường ngươi rồi!"

Dương Hạo Thiên vừa nói xong liền dùng tốc độ cực nhanh lao thẳng về phía Tần Ninh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK