Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1431: Cũng là Hư Vô Sinh

... Bầu trời phát ra tiếng vù vù, trên đất lúc này phát sinh dị biến.

Từng đường khí huyết lúc này bộc phát ra.

Đợt khí cường đại tầng tầng lớp lớp giống như thoát ra khỏi trời đất.

Trong từng đợt khí đó, từng tia huyết lực hóa thành sát khí cường đại, hội tụ bên trong chữ ấn.

“Ngươi tự tìm cái chết!”

Hư Vô Sinh quát lên: “Dung hợp khí huyết của người khác, ngươi có thể nắm trong tay sao?”

“Ngươi ngu à?”

Tần Ninh lại quát lên: “Khí huyết chết người có cái gì mà không nắm được?”

Hừ một tiếng, ngón tay Tần Ninh hất một cái.

Tất cả khí huyết kia hóa thành chữ Sát bên trong ấn.

Trong nháy mắt, ấn chữ Sát xoay mình làm trụ, áp chế chữ Chấn.

Dần dần chữ Chấn xuất hiện dấu hiệu tan vỡ.

Hư Vô Sinh sắc mặt khó coi.

“Đáng chết!”

Thân ảnh lui về phía sau.

Ấn chữ Chấn lúc này ầm ầm sụp đổ, bị ấn chữ Sát đẩy ra ngoài vạn mét.

Đùng đoàng… cách Ngự Hư tông ngoài vạn mét, trời đất nổ tung.

Một trận nổ lớn cuốn sạch trời đất.

Giống như trong bầu trời đêm, một viên dạ minh châu vô cùng lớn lúc này tản ra ánh sáng ngoài trăm dặm, có thể nhìn thấy rõ ràng.

Bây giờ một vài Thiên Nhân mới biết.

Hai Vương đánh nhau rốt cuộc hung hãn cỡ nào.

Cho dù là ấn ký bùng nổ sau khi đánh nhau sống chết, sức mạnh vẫn thu hút tâm hồn người như vậy.

Nếu bị sức mạnh này đánh trúng… bao nhiêu Thiên Nhân cũng phải chết! Lúc này ánh mắt mọi người đều run lên.

“Hư Vô Sinh, xem ra ngươi quả thật không ra làm sao!”

“Hừ!”

Hư Vô Sinh ánh mắt lạnh lùng.

“Tần Ninh, ngươi thật đáng chết”.

“Vậy ngươi có thể giết ta!”

Tần Ninh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

“Là ngươi ép ta!”

Hư Vô Sinh lúc này một trảo trong lòng bàn tay.

Trong hư không, một thân ảnh được túm ra.

Mọi người định thần nhìn lại, ánh mắt ngẩn ra.

Cũng là Hư Vô Sinh! Vị Hư Vô Sinh này Tần Ninh cũng đã gặp qua.

Ban đầu ở tiệc Hàm Vương, Hư Vô Sinh đi cùng với hai vị phó đường chủ Ngự Hư tông.

Thanh niên Thiên Nhân ngũ bộ kia.

Lúc này Tần Ninh cau mày một cái.

Hư Vô Sinh! Hư Vô Sinh! Hai người! Phân thân?

Tần Ninh nhìn về phía Hư Vương.

“Cơ thể Hư Vô phân thân ngưng tụ sao?”

Nghe thấy lời này, đám người cũng vô cùng tò mò.

Hư Vương lúc này ánh mắt lạnh lẽo.

“Người này vốn là cô nhi ta nhận nuôi, ban tên cho là Hư Vô Sinh, cùng tên ta!”

“Ta lấy thân thể hư vô tôi thể cho hắn, đề thăng cho hắn, bồi dưỡng thành người nối nghiệp”.

“Vô Sinh, hôm nay chắc là lúc ngươi trả cho bổn tọa rồi”.

Lời Hư Vương vừa dứt, năm ngón tay trong nháy mắt gắt gao bắt lấy cơ thể Hư Vô Sinh.

Từng luồng khí tức tinh thần lúc này chảy vào trong cơ thể Hư Vương.

Bây giờ sắc mặt Cực Sinh Bi biến đổi kinh hãi.

“Tên nhãi này muốn tấn thăng làm Thiên Vương!”

Dã tâm của Hư Vô Sinh quá lớn!

“Không sai!”, lúc này Hư Vương quát lên: “Ta muốn tấn thăng làm Thiên Vương, nếu Vô Sinh có thể đạt đến cảnh giới Vương Giả, ta lại nuốt trọn sức mạnh của hắn, hai hợp làm một, nhất định có thể xông phá trình độ cao nhất của biển linh thức chín vạn chín ngàn mét, đạt đến biển linh thức mười vạn mét”.

“Thành tựu Thiên Vương, không thể thay đổi được!”

“Tần Ninh, ngươi phá hỏng đại sự của ta!”

Nghe thấy lời này, Tần Ninh cười nhạo một tiếng.

“Phương pháp ác độc như vậy là Thiên Đế các nói cho ngươi?”

“Không mượn ngươi xen vào!”

Ánh mắt Hư Vương mang theo tàn bạo.

Khí tức trong cơ thể lúc này không ngừng tăng trưởng.

Cực hạn cực hạn! Sức mạnh hội tụ tới cực điểm.

Nhưng một bước chục ngàn mét kia vẫn chưa từng bước ra.

Nhưng lúc này sức mạnh toàn thân Hư Vương lại ngưng tụ đến tận cùng, phóng túng không dứt.

Cơ thể Hư Vô Sinh sớm đã khô đét.

Cực Sinh Bi thấy cảnh này liền thở dài một tiếng.

“Bổn vương cũng tò mò vì sao ban đầu Hư Vương lại lấy tên của tên này là Hư Vô Sinh, kẻ này là hắn, hắn chính là kẻ này… Aiz…”, nghe thấy lời này, mấy người bên cạnh cũng cảm thán.

Thiên hạ này có biết bao Thiên Nhân để thành Vương Giả mà như ép điên bản thân, dùng bất cứ thủ đoạn thậm tệ nào.

Lại có bao nhiêu Vương Giả để trở thành Thiên Vương, càng khiến cho bản thân thật sự thành người điên.

Đáng thương, đáng tiếc, cũng thật đáng hận.

Ầm… Giữa lúc sức mạnh vỡ ra, từng đường khí tức ngưng tụ.

Sức mạnh toàn thân trên dưới của Hư Vương lúc này giải phóng đến tận cùng.

“Còn chưa đủ!”

“Còn chưa đủ, sao lại chưa đủ!”

Hư Vương lúc này ánh mắt lạnh lùng khinh miệt.

“Hư Không Minh, Hư Thiên Diệp!”

Một tiếng quát khẽ.

Hư không lúc này run rẩy.

Hai thân ảnh xuất hiện.

Hai vị Vương Giả.

Bên trong Ngự Hư tông lại còn cất giấu hai vị Vương Giả.

Vừa rồi Thất Hư Vệ đều chết hết, hai vị Vương Giả cũng không hiện thân.

Nhưng bây giờ lại xuất hiện.

“Tông chủ”.

Hư Không Minh và Hư Thiên Diệp diện mạo ba mươi bốn mươi tuổi, thoạt nhìn mấy phần lạnh lùng, mấy phần âm trầm.

Nhìn thấy dáng vẻ Hư Vô Sinh lúc này, hai người thất kinh.

“Dẫn cô gái kia đến!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt hai người biến đổi kinh hãi.

“Tông chủ!”

“Tông chủ, không thể, huyết thần cũng không ổn định, tùy tiện dung hợp...”

“Dẫn tới!”, Hư Vương lúc này giọng điệu lanh lùng, mang theo vẻ không cho phép nghi ngờ.

“Dạ…”, sắc mặt hai người ngọ nguậy, nhìn bốn phía.

Ngự Hư tông tan hoang, hai người bọn họ không ra đó là bởi vì có chuyện quan trọng hơn.

Hư Vương từng nói, cho dù Ngự Hư tông diệt vong, hai người bọn họ không thể quản, chỉ có thể làm tốt chuyện trên đầu.

Bây giờ! Chuyện còn chưa tiến hành hoàn toàn thuận lợi.

Nhưng không cho bọn họ thời gian tiếp tục.

“Thiên Hư Nhãn!”

“Địa Hư Hống!”

Trong nháy mắt, hai thân ảnh vào thời khắc này bỗng nhiên bộc phát ra khí tức mạnh mẽ.

Vương Giả tam phẩm! Lúc này ánh mắt Tần Ninh chợt lóe.

Hư Vô Sinh dùng hai người Vương Giả tam phẩm… làm gì?

Bên kia, Cực Sinh Bi cũng không hiểu.

Muốn làm gì?

Lúc này Tần Ninh cũng không liều lĩnh.

Cho dù Hư Vô Sinh muốn làm gì, hắn cũng có thể ngăn cản.

Bây giờ ngược lại hắn muốn nhìn xem, thứ Hư Vô Sinh làm rốt cuộc là chuyện gì! Cùng với hai người Hư Không Minh và Hư Thiên Diệp ra tay.

Trong một ngọn núi lớn chỗ sâu Ngự Hư tông, lúc này chầm chậm tác ra hóa thành hai nửa.

Cùng với núi lớn tách ra.

Trên núi, từng đường xích sắt vang lên âm thanh ào ào.

Lúc này giống như một tòa ngục giam mở ra một nửa.

Từng đường xích sắt mỗi cây đều dài trăm trượng giăng khắp nơi, liên tiếp xuyên qua ở trên hai nửa vách núi.

Mà ở trung tâm điểm xích sắt hội tụ.

Một thân ảnh đang bị nhốt.

Lúc này, Hư Không Minh và Hư Thiên Diệp đi tới đỉnh núi.

Giao chiến trước đó đã có nhiều ngọn núi sụp đổ, vỡ tan tành, nhưng ngọn núi này sừng sững không đổ.

Bây giờ bên đó hiện ra đầu mối.

Hai người đứng ở đỉnh núi, nhìn nhau gật đầu, từng đường linh ấn trong tay trực tiếp đánh ra.

Vù… cùng với linh ấn đánh ra, xích sắt bộc phát ra một luồng khí tức lạnh băng cực hạn, cuộn mở đến điểm cuối xích sắt.

Một tiếng kêu gào lúc này vang lên.

Giữa lúc ánh sáng dần tán loạn, trung tâm xích sắt kia, một thân ảnh mới chân chính hiện ra trước mặt đám người.

Chỉ là nhìn về phía quang ảnh kia, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Chương 1432: Ninh ca ca

Đó không phải một thân người, mà là một con chim.

Con chim kia nhìn rất thon nhỏ.

Nhưng toàn thân trên dưới lông vũ mang màu đỏ nhạt, trong màu đỏ nhạt giống như có ngọn lửa vây quanh, khiến người ta có cảm giác đặc biệt khác thường.

Hơn nữa mỏ chim kia giống như chất ngọc, tản ra ánh sáng màu đen.

Lông vũ tuyệt đẹp, dáng người ưu nhã, thân cao chừng nửa người, cho người ta cảm giác cát lợi như ý.

Cực Sinh Bi lúc này ánh mắt ngẩn ngơ.

“Đây tuyệt đối không phải huyền thú!”

Cực Sinh Bi bật thốt lên.

Nhưng nhất thời lại không ngờ ở nơi đây lại có một loài chim được miêu tả như vậy.

“Không sai!”

Ánh mắt Hư Vô Sinh lạnh lẽo, hừ nói: “Đây là vô tình bổn tọa lấy được, lấy thiên tài địa bảo bồi dưỡng đào tạo nó đến cảnh giới Vương Giả”.

“Đây cũng không phải huyền thú, Bi Vương ngươi biết đấy, chính là thần thú, thần thú trong truyền thuyết thiên địa… Cửu U Chu Tước!”

“Ta vốn tưởng rằng nói đến thần thú đều là giả, nhưng bây giờ xem ra là thật!”

Cực Sinh Bi không nhịn được nói.

“Đương nhiên là thật!”

Hư Vô Sinh quát lên: “Chúng ta có thể thành tựu Thánh Nhân, vậy Thánh Nhân kia không thể thành Tiên thành Thần sao? Thần thú tự nhiên có truyền thuyết thì đương nhiên có thể là thật”.

“Đây chính là Cửu U Chu Tước”.

“Ta vốn tưởng rằng đại lục Vạn Thiên không thể nào tồn tại hậu duệ thần thú, nhưng không ngờ lại bị ta tìm thấy!”

“Nuôi dưỡng mấy chục năm, Cửu U Chu Tước thành tựu thực lực Vương Giả, hao phí tâm huyết cực lớn của ta”.

“Hư Vô Sinh phân thân không đủ, máu của thần thú này nhất định có thể giúp ta thành tựu Thiên Vương”.

Hư Vô Sinh nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt lạnh như băng.

Thế nhân ai mà không muốn trở thành Thiên Vương?

Trở thành Thánh Nhân! Cơ hội không chỉ chờ nó đến, mà là phải đi bắt lấy.

Hư Vô Sinh lúc này chăm chú nhìn Tần Ninh.

Nhưng không đúng.

Tần Ninh căn bản không nghe hắn ta đang nói gì.

Chỉ là đôi mắt lại nhìn về phía kia Cửu U Chu Tước.

“Tần Ninh, ngươi...”

“Im miệng”, lời nói nhàn nhạt vang lên từ miệng Tần Ninh.

Tần Ninh từng bước một đi ra.

Hư Không Minh và Hư Thiên Diệp lúc này cẩn thận không thôi.

Tần Ninh hình như rất có hứng thú đối với Cửu U Chu Tước?

“Tiểu Phi?”

Nhìn thấy Cửu U Chu Tước kia, Tần Ninh không nhịn được kêu một tiếng.

Lúc này thần điểu hai mắt đang nhắm chặt liền chậm rãi mở ra.

Một đôi mắt nhìn về phía Tần Ninh.

Từ mê man đến mờ mịt, đến nhận ra, đến ngạc nhiên mừng rỡ, đến không tưởng tượng nổi.

Vù… Cơ thể chu tước lúc này tiêu tán.

Một dáng người thiếu nữ xuất hiện.

Thiếu nữ dáng vẻ chừng mười sáu mười bảy tuổi, người cao một mét sáu bảy, cả người váy đen bao quanh lộ rõ đường cong cơ thể, khuôn mặt kia mang theo một tia tái nhợt khiến người ta đau lòng.

Nhưng mặt mũi lại dáng dấp mười phần mỹ nhân, cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt mắt đen nhánh tỏa sáng, giống như đóa hoa sen đợi nở, vài phần yêu kiều, vài phần nhát gan ngượng ngùng.

“Ninh ca ca, ta là Tiểu Phi…”, thân ảnh thiếu nữ, rất là dễ nghe.

Nhưng lúc này lại mang theo mấy phần nghẹn ngào.

Bâu giờ mọi người đều ngây ra.

“Không có đạo trời…”, Cực Sinh Bi lẩm bẩm: “Ai cũng có thể có quan hệ với Tần Ninh…”, phía dưới Tiên Hàm trợn tròn mắt.

“Thật là lợi hại, thần thú ca ta cũng biết?”

Tiên Hàm thật sự sợ ngây người.

Mà lúc này Hư Vô Sinh mặt càng lơ mơ.

Đây cũng có quan hệ với Tần Ninh?

Ánh mắt Hư Vô Sinh trở nên chết lặng.

Đại lục Vạn Thiên này còn có thứ gì không liên quan đến Tần Ninh không?

Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía thân ảnh có vẻ yếu đuối kia.

“Tìm muội nhiều năm, không ngờ bị Ngự Hư tông giấu đi, khó trách luôn không có tin tức”.

“Năm đó trong Đại Nhật Thần giác không thấy muội, ta tưởng rằng là bí pháp của tộc muội đưa muội đi!”

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Không ngờ, không ngờ…”

“Ninh ca ca…”, thiếu nữ nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt mang theo hơi nước, lẩm bẩm nói: “Muội rất nhớ huynh…”, nhiều năm qua.

Bị Hư Vô Sinh nhốt, cả ngày tu hành, được trời đất tạo hóa.

Là rất mạnh.

Cô bé không thể không trở nên mạnh mẽ.

Nếu không sẽ chịu đả kích tàn bạo đến cùng cực.

Cô bé chính là Cửu U Chu Tước nhất tộc, tự ngậm lửa Cửu U.

Khắc chế cực lạnh là thật, nhưng cực lạnh quá mạnh thì sẽ bị phản khắc chế.

Những năm gần đây đều như vậy.

Không tu hành thì sẽ phải chịu trừng phạt.

Chỉ như vậy, từng bước một đến cấp bậc Vương Giả.

Cô bé biết Hư Vô Sinh làm như vậy thì không yên lòng.

Nhưng cô bé cũng biết nếu mình không thay đổi mạnh mẽ thì sẽ chết nhanh hơn.

Trở nên mạnh mẽ, có lẽ có sức đánh một trận.

Cho nên cô bé cũng liều mạng tu hành.

Thời gian cứ như vậy qua đi.

Mỗi lần không thể hoàn thành yêu cầu của Hư Vô Sinh, cô bé sẽ bị đóng băng.

Nhưng cô bé không muốn chết.

Cô bé luôn nhớ Ninh ca ca kia! Là Tần Ninh lúc ở nhà trọ đó đã ra tay giúp đỡ, khiến cô bé nhỏ yếu cô độc cảm nhận được lạnh ấm của người trong thế gian.

Khoảng thời gian đó, cả đời cô bé không thể nào quên, Tần Ninh đã khắc sâu trong tâm trí cô bé.

Nếu không phải khoảng thời gian vui vẻ kia thì cô bé không thể chống đỡ đến bây giờ.

Lúc này mới gặp lại Tần Ninh, ưu tư không thể nói nên lời trào ra trong lòng.

Nhưng xích sắt vừa dầy vừa nặng kia lại trói buộc thân thể của cô bé.

“Hóa ra là quen biết!”

Hư Vô Sinh giờ phút này nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt lạnh lùng.

“Xem ra Tần Ninh ngươi và ta thật sự có duyên, tiểu nha đầu này những năm gần đây bị ta chỉnh cho rất thảm, không nghe lời liền đóng băng, xương cốt mềm yếu này không khó nhìn ra chứ?”

Hư Vô Sinh giờ phút này giọng trở nên xảo quyệt.

Cực Sinh Bi thở dài.

Hư Vô Sinh đây là bị ép điên! Áp lực không mạnh bằng Tần Ninh khiến ông ta thật sự đánh mất bản thân.

Chẳng lẽ Hư Vô Sinh thật sự đã hợp tác với Thiên Đế các?

“Ngươi im miệng!”

Tần Ninh lại nhìn về phía Hư Vô Sinh.

Nghe đến lời này, Hư Vô Sinh ha ha cười to.

“Tần Ninh, hôm nay ngươi không có cách nào ngăn cản ta đâu!”

“Xích sắt lạnh lẽo thiên địa này là hàn thiết từ trên trời rơi xuống ta tìm được trong Tuyết Vực Băng Nguyên, nhốt cô gái này vừa hay!”

“Người cho rằng ngươi có thể đánh nhau với ta, cứu thiếu nữ này sao?”

Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Hư Vô Sinh.

“Ta nói ngươi im miệng”.

Một lời quát xuống.

Giữa tiếng đùng đoàng, trời đất thay đổi lớn.

Trên bầu trời Ngự Hư tông, sét lóe sáng, sấm chớp rền vang.

Giữa trời đất lúc này hóa thành từng đường khí tức bá đạo ác liệt.

Tiếng gió gào thét, tiếng sấm gầm thét, điện quang lóe lên, mây đen giăng đầy.

Thế giới giống như đến ngày tận thế.

Hư Vô Sinh hơi biến sắc mặt.

Chuyện cho tới bây giờ, Tần Ninh còn có thể như thế nào?

Hắn chỉ qua là Vương Giả nhị phẩm, còn có thể cất giấu cái gì?

Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Hư Vô Sinh, hờ hững nói: “Vốn chỉ muốn câu giờ giết ngươi, có lẽ có thể hấp dẫn những người khác của Thiên Đế các”.

“Nếu như ngươi muốn chết gấp như vậy, ta tác thành cho ngươi!”

“Đại lục Vạn Thiên này chuyện thần kỳ khó lường không đếm xuể, Tần Ninh ta là người khó dự đoán nhất!”

“Một ngày trước chắc hẳn các ngươi đã cảm nhận được phương hướng của Thanh Ninh các truyền ra ánh sáng long phượng chứ?”

Tần Ninh xoay người nhìn về phía Hư Vô Sinh.

“Đó là ta sinh ra!”

Vù… Lời vừa dứt, hư không lúc này nổ bể.
Chương 1433: Song hồn long phượng hiện thế!

Gào rống… leng keng… tiếng rồng hú! Tiếng phượng kêu.

Thần long từ trên trời hạ xuống tiếng gầm thét ầm ầm.

Phượng hoàng bay cùng với tiếng chập cheng! Long phượng trình tường! Trong nháy mắt, Tần Ninh ở trên không, trời đất chấn động, vạn vật run rẩy.

Hư Vô Sinh thấy cảnh này ánh mắt sợ hãi.

Đây là cái gì?

Dáng vẻ long phượng?

Từ đâu tới?

Lúc này, Cực Sinh Bi sắc mặt hoảng loạn.

“Tên nhãi này sao làm được?”

Cực Sinh Bi nhất thời cũng không nhìn thấu được cử động của Tần Ninh.

Tần Ninh lúc này tâm thần hội tụ.

Phượng hồn khôi phục.

Long hồn tỉnh lại.

Hắn đã từng là Nguyên Hoàng Thần Đế, tồn tại thứ nhất dưới Vô Thượng Thần Đế.

Song hồn long phượng xuất hiện vào ngày hắn ra đời.

Chỉ có điều, lúc lịch kiếp đời thứ nhất hắn cũng không thức tỉnh.

Nhưng kiếp này giữa lúc phượng hồn tiên phong tỉnh lại đã bị Cốc Tân Nguyệt chiếm đoạt, uể oải không thịnh vượng.

Nhưng Thanh Ninh các đánh một trận, long hồn của hắn cũng tỉnh.

Song hồn long phượng ngày đó cũng không thi triển.

Chém chết Lý Nhất Phong, hắn nắm giữ mạch sống của Lý Nhất Phong, không cần thi triển.

Mà đối mặt với Hư Vô Sinh, hắn cũng không dự định thi triển.

Thủ đoạn này để lại cho người của Thiên Đế các.

Nhưng đối mặt với sự xuất hiện của Lăng Tiểu Phi, tình cảm chục năm chưa gặp cuồn cuộn trên đâu.

Lúc này Tần Ninh không đi suy tính Thiên Đế các nữa.

Hư Vô Sinh trước mắt phải chết! Tần Ninh hiện giờ không có bất kỳ kế hoạch gì.

“Muội ấy cũng là người ngươi có thể nhốt sao?”

Xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Hư Vô Sinh, Tần Ninh giọng lạnh lùng.

Hư Vô Sinh lúc này ánh mắt lạnh lùng.

“Ngươi không ngăn cản được ta!”

Lời Hư Vô Sinh vừa dứt, chân bước ra, trong nháy mắt đi về phía Lăng Tiểu Phi.

Tần Ninh lúc này tốc độ nhanh hơn.

Một tay phất ra, hai tay quơ múa, sau lưng một long ảnh và phượng ảnh giao nhau xuất hiện.

Tiếng gào thét, tiếng chập cheng vang lên bên tai không dứt.

“Lừa bịp người mà thôi!”

Hư Vô Sinh sắc mặt lạnh lùng.

Long phượng chính là thần thú tồn tại trong truyền thuyết, hắn ta nhìn thấy Cửu U Chu Tước, tin tưởng thế gian tồn tại thần long thần phượng.

Nhưng Tần Ninh thức tỉnh song hồn long phượng?

Đùa gì thế! Người chính là người.

Thú chính là thú.

Nếu Tần Ninh có song hồn long phượng, vậy vẫn là người sao?

Tần Ninh lúc này mắt khẽ nhúc nhích, ánh mắt sát khí ngưng tụ.

“Thả người!”

Lời vừa dứt, âm thanh chấn động.

“Ngươi nằm mơ!”

Hư Vô Sinh gầm thét một tiếng.

“Khóa Hư Không!”

Soạt soạt soạt… Trong nháy mắt, giữa trời đất, từng đường xích sắt bộc phát ra từ trong cơ thể Hư Vô Sinh.

Toàn bộ trời đất giống như thành một tấm lưới.

Một tấm lưới lớn do xích sắt kết thành.

Ùn ùn kéo đến, khí thế kinh người.

Lúc này, Cực Sinh Bi thở dài: “Thật sự là hắn!”

Khóa Hư Không vừa ra, Hư Vô Sinh muốn chống chế cũng không chống chế được! Toàn bộ đại lục Vạn Thiên thể hư vô đạt đến trình độ Hư Vô Sinh này có thể nói không có người thứ hai.

Khóa Hư Không! Thật sự là sát chiêu của thể hư vô.

Tiên Vũ Sinh bị giết, Tiên Hàm bị phế hai cánh tay.

Quả thật là Hư Vô Sinh gây nên.

Lúc này Hư Vô Sinh cũng lười ẩn núp.

Ngự Hư tông một đống hoang tàn, hư không thảm hại nghiêm trọng.

Tông chủ này của ông ta còn làm cái gì?

Sáng rõ thân phận, tiến vào trong Thiên Đế các mới đúng.

Nhưng hôm nay, Lăng Tiểu Phi này ông ta phải chiếm đoạt! Lúc này Hư Vô Sinh vung hai tay lên.

Xích sắt nhốt Lăng Tiểu Phi kia bây giờ nối tiếp với Khóa Hư Không.

“A...”, trong nháy mắt, Lăng Tiểu Phi kêu thảm một tiếng, thân thể ngã nhào trên đất, hóa thành hình dáng bản thể Cửu U Chu Tước, toàn thân cánh màu đỏ nhạt, tản ra khí tức uể oải.

Lúc này gần như sức mạnh toàn thân trên dưới Lăng Tiểu Phi chịu sự chèn ép cực lớn.

Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo, hắn phi thân tới.

Hai người Hư Không Minh và Hư Thiên Diệp trong nháy mắt giết về phía Tần Ninh, ngăn cảnh thân ảnh hắn.

“Cút!”

Lời nói lãnh đạm vang lên.

Tần Ninh một tay phất ra, một trảo trực tiếp túm ra.

Hai long trảo từ trên trời hạ xuống.

Bịch bịch... Hai tiếng nổ tung lúc này trong nháy mắt truyền ra.

Thân thể Hư Không Minh và Hư Thiên Diệp trong nháy mắt hóa thành sương tuyết nổ bể ra.

Trong nháy mắt đám người bốn phía trợn tròn mắt.

Cho dù là Tiên Hàm lúc này ánh mắt cũng ngây ngốc.

Song hồn long phượng?

Mạnh mẽ như vậy?

Tuy nói thân là huynh đệ kiếp trước của Tần Ninh, nhưng lúc này Tiên Hàm cũng thật sự bị kinh động.

Hai vị Vương Giả tam phẩm, một móng vuốt bóp vỡ! Đây là sức mạnh gì?

Không thuộc về đại lục Vạn Thiên?

Hư Vô Sinh giờ phút này ánh mắt cũng khẽ thay đổi.

Nhưng càng như vậy, ông ta càng cần máu thần thú của Lăng Tiểu Phi.

Những năm gần đây, ông ta giống như một vị nông phu, cả ngày tưới rót và đào tạo Lăng Tiểu Phi, chính là để sau khi Lăng Tiểu Phi vào Vương Giả, chiếm đoạt máu tươi, giúp bản thân một bước lên trời, thành tựu Thiên Vương.

Hôm nay bị Tần Ninh bức bách, không thể không chiếm đoạt bây giờ.

Nhưng hiện giờ Tần Ninh không chỉ bức bách ông ta thi triển ra trái quả bản thân khổ cực bồi dưỡng, lại còn muốn cướp trái quả này! Cái này ông ta tuyệt đối không đồng ý! Lúc này Hư Vô Sinh một bước bước ra, toàn thân trên dưới khí tức hội tụ.

“Hư Vô Tạo Hóa quyết!”

Lời vừa dứt, xiếng xích hư không kia lúc này giải phóng ánh sáng vạn thiên, ánh sáng màu đen bao phủ trời đất, khiến cho đêm đen lại càng tối.

“Kết thúc!”

Tần Ninh lúc này chân bước ra, hai bên trái phải, long phượng đi theo.

Ngón tay chỉ một cái.

Hai thân long phượng kia lúc này hóa thành giống như hai mũi tên nhọn, trong nháy mắt chém về phía Hư Vô Sinh.

Ầm… Tiếng nổ tung vang lên.

Khóa Hư Không lúc này đứt lìa.

Hư Vô Sinh sắc mặt trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.

Hiện giờ sắc mặt Hư Vô Sinh khó coi.

Tần Ninh... không phải là người! Vương Giả nhị phẩm rất nhiều thủ đoạn, chính là có thể chống đỡ công kích của ông ta.

Mà bây giờ lại ngưng tụ song hồn long phượng, lực bộc phát kia lại càng kinh khủng.

Người này uy năng quá mạnh mẽ.

Hư Vô Sinh lau máu tươi trên mép.

“Chết cho ta!”

Khóa Hư Không ùn ùn kéo đến, giống như từng con cự mạng trực tiếp giết về hướng Tần Ninh.

Tiếng xé gió đầy trời, giống như gió táp cuốn lên bụi trời đất.

Ầm… Nhất thời hai thân ảnh cao sừng sững giữa không trung, tiếng nổ bên tai không dứt.

Nhưng lúc này, khí tức trong cơ thể Lăng Tiểu Phi ngày càng yếu kém.

Giống như bị xích lạnh kia áp chế, bây giờ cơ thể ảm đạm kia không ánh sáng không nói, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu tan ra.

Ánh mắt Tần Ninh mang theo mấy phần lạnh như băng.

“Hồn rồng!”

“Hồn phượng!”

“Tụ!”

Một lời quát xuống.

Hồn phách long phượng trong nháy mắt ngưng tụ, tụ vào trong cơ thể Tần Ninh.

Yên tĩnh ngắn ngủi.

Vù… Trong phút chốc, giữa trời đất ánh sáng nổi lên bốn phía.

Lúc này biển linh thức của Tần Ninh từ hai vạn mét phút chốc lan truyền đến chín vạn mét cực hạn.

“Mẹ kiếp!”

Cực Sinh Bi thấy cảnh này liền không nhịn được mắng một câu.

Là thật sự không nhịn được! Biển linh thức của Tần Ninh giống như nguồn suối dưới đáy đầm nước.

Vốn nước chảy ra phạm vi đường kính hai mét.

Vừa bùng nổ sắp đến mười mét.

Linh thức còn có thể tăng trưởng như vậy?

Bây giờ khí tức Tần Ninh tương đối với Hư Vô Sinh.

“Nện nổ ngươi!”

Trong phút chốc, lời Tần Ninh vừa dứt, giữa lúc hắn bước ra, toàn thân trên dưới sát khí ngưng tụ.

Một quyền trực tiếp giết về phía Hư Vô Sinh.

Hư Vô Sinh mặt không đổi sắc, xiềng xích giống như cánh tay, trong khoảnh khắc cuốn đến trước mặt Tần Ninh, âm thanh vù vù vang lên

Từng đường xích sắc trói buộc cánh tay Tần Ninh, ngăn cản bước chân hắn tiến tới.
Chương 1434: Ra lệnh cho ta sao?

Lúc này bốn phía vang lên tiếng gào rít.

Xích sắt liên tục hội tụ về phía Tần Ninh.

“Tăng lên cảnh giới ngang hàng với bổn vương, nhưng cuối cùng không phải thế lực cảnh giới của bổn vương!”

“Lực ngoại lai đề thăng ngắn ngủi, làm sao có thể so với tu chân chính…”, rắc rắc! Rắc rắc! Lời Hư Vô Sinh còn chưa nói hết.

Âm thanh rắc rắc lúc này vang lên.

Đến cả khóa Hư Không bây giờ giống như theo cơ thể Tần Ninh bành trướng mới bắt đầu bành trướng.

Vù vù… Cuối cùng âm thanh gãy lìa của xích sắt truyền ra, tán lạc đầy đất.

Thân ảnh Tần Ninh trong nháy mắt lao ra, một quyền nện xuống mặt Hư Vô Sinh.

“Cứ nói nhảm nhiều!”

Bụp… Một quyền kia thật sự đánh trên gò má Hư Vô Sinh.

Bụp… Quả đấm vừa nện xuống, quyền thứ hai đã đến.

Hư Vô Sinh gắng gượng bị đánh hai quyền.

“Khóa Hư Không!”

Từng đường xích sắt dây dưa thúc vào cơ thể Tần Ninh.

Sức mạnh hư vô truyền vào trong cơ thể Tần Ninh.

Nhưng Tần Ninh căn bản không để ý.

“Phá!”

Hai tay xé xích sắt, từng đường sức mạnh lưu động, một tiếng rắc rắc, xích sắt hư vô lại tan vỡ.

“Đánh đến khi ngươi phục!”

Trong nháy mắt, Tần Ninh gần sát Hư Vô Sinh, một quyền đập ra.

Hư Vô Sinh lúc này cũng nổi giận, một quyền đáp lại.

Bùm… Trong nháy mắt.

Hai người ở giữa không trung dùng phương pháp đánh nhau nguyên thủy nhất, đấm đến da thịt, đánh nhau chết sống.

Chỉ là lúc này Tần Ninh lấy lực song hồn long phượng mở rộng biển linh thức, trong nháy mắt ngang hàng với Hư Vô Sinh, công thêm sự độc đáo của Cửu Linh Tinh Thần quyết và Thiên Canh Lôi thể.

Sức mạnh bây giờ hoàn toàn bộc phát ra.

Hư Vô Sinh không phải là đối thủ.

Không bao lâu gò má và cơ thể của Hư Vô Sinh khắp nơi đều là máu ứ đọng.

Thể chất Vương Giả mạnh đến mức nào.

Nhưng quả đấm của Tần Ninh uy lực lớn hơn.

“Phụt…”, vết thương ngoài kia cuối cùng khơi dậy lục phủ ngũ tạng quay cuồng trong cơ thể Hư Vô Sinh, một ngụm máu tươi lúc này phun ra.

“Tần Ninh! U Vương!”

Hư Vô Sinh lúc này ánh mắt mang theo tức giận vô tận.

Tần Ninh muốn đánh chết ông ta như vậy sao?

Bị từng quyền từng quyền đánh chết?

Vậy Hư Vương ông ta tuyệt đối sẽ trở thành trò cười của đại lục Vạn Thiên! Chuyện này nhất quyết không cho phép.

“Hư Vô, khóa thiên!”

Lúc này hai tay Hư Vô Sinh vỗ ra.

Từng đường xích sắt hiện giờ ngưng tụ.

Nhưng lần này không giống.

Xích sắt kia không phải là giả, mà là chân thực! Từng đường xích sắt vây quanh Tần Ninh, tỏa ra bốn phía cơ thể hắn.

“Thần thể, thể Hư Vô!”

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Những năm gần đây ngươi thật đúng là dại dột, chỉ là nặng với Thần thể, nhưng lại quên mất con đường bản thân ngươi nên đi!”

“Không tới lượt ngươi giáo huấn ta!”

“Không tới lượt sao?”

Tần Ninh cười nhạo một tiếng: “Vì sao ta cảm giác... đến lượt ta nhỉ?”

Lời vừa dứt, hai tay Tần Ninh lúc này chậm rãi nâng lên.

“Long đằng!”

“Phượng bay!”

Vù… Ở trong lòng bàn tay hắn, một long ảnh cùng phượng ảnh vào lúc này xuất hiện.

Rất nhỏ, giống như trứng gà vậy.

Nhưng khí thế cuồng bạo ngưng tụ bên trong cơ thể kia vẫn vô cùng kinh khủng.

Giống như bây giờ trời đất đều đang bị kéo sức mạnh, hội tụ về phía Tần Ninh.

Hư Vô Sinh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt run lên.

Đáng ghét! Đến bước này Tần Ninh vẫn có thể thi triển loại thủ đoạn mạnh mẽ này.

Tên nhãi này Vương Giả nhị phẩm, so với năm đó càng kinh khủng hơn.

“Đụng thì đụng, xem xem ai sẽ bể, không có thời gian tiếp tục hao phí với ngươi nữa!”

Ánh mắt Tần Ninh hiện giờ mang mùi vị lạnh nhạt.

Khí tức của Tiểu Phi ngày càng yếu đuối, tiếp tục như vậy cũng không phải cách.

“Hừ!”

Hư Vô Sinh hừ lạnh một tiếng, xích sắt ùn ùn kéo đến, hóa thành lồng giam vây quanh cơ thể Tần Ninh.

Nhìn thấy cảnh này, thần sắc của Tần Ninh bình thản.

Xích sắt ngưng tụ tản ra từng đường khí hư không.

Tần Ninh thấy vậy, hắn lắc đầu một cái.

Song ảnh long phượng trong tay lúc này hóa thành ánh sáng bay vùn vụt ra.

Trên bầu trời tại đó, long ảnh cũng tốt, phượng ảnh cũng được, thật sự là quá mức nhỏ bé, gần như có thể không để ý.

Nhưng hai thân ảnh nhỏ yếu kia lúc sắp đến trước người Hư Vô Sinh.

Sắc mặt Hư Vô Sinh trong nháy mắt trắng bệch.

“Không!”

Một tiếng gầm thét.

Ầm ầm… Trong khoảnh khắc, giữa trời đất tiếng nổ tung vang lên.

Hai tiếng nổ cuốn sạch trời đất.

Toàn bộ bên trong Ngự Hư tông giống như có một đợt sóng khí vô hình cuộn mở.

Bầu trời đêm lúc này gần như biến thành hoa văn nước, hỗn loạn bất bình.

Tất cả mọi người ở đây chỉ cảm thấy hai lỗ tai ù ù, hai tai hai mắt hai lỗ mũi và miệng chảy máu.

Dư âm khiến đám người không thể chống cự.

Lúc này cơ thể Cực Sinh Bi khẽ đong đưa, cuối cùng vẫn ổn định.

Quá mạnh mẽ! Tần Ninh cũng tốt, Hư Vương cũng được.

Hai người này không phải ông ta có thể so sánh được.

Rất rất mạnh.

Dư âm tản ra, trên bầu trời một thân ảnh lúc này quần áo lam lũ, mái tóc dài vô cùng hỗn loạn.

Hư Vô Sinh đứng yên giữa không trung.

Nhìn về phía Tần Ninh, ông ta vừa muốn mở miệng, máu tươi từ trong miệng không thể khống chế chảy ra.

Lúc này ánh mắt Hư Vô Sinh đờ đẫn.

Muốn chết phải không?

Thân ảnh rơi xuống.

Rầm một tiếng, đập xuống đất.

Tần Ninh mở miệng quát lên: “Coi chừng!”

Cực Sinh Bi ngẩn người.

Ngươi đang nói chuyện với ta phải không?

Ra lệnh cho ta sao?

Lão từ dù sao cũng là Bi Vương quán chủ của đạo quán Thái Cực… Ngươi…

“Nếu hắn chạy mất, ta liền tìm đến đạo quán Thái Cực”, lời Tần Ninh vừa dứt, thân ảnh Cực Sinh Bi động đậy.

Giống như gió lướt điện lóe vậy, ông ta đi đến trước mặt Hư Vương.

Hư Vương hiện giờ… chạy?

Nào có bản lĩnh chạy!

“Hư Vương, cần phải vậy không…”, Cực Sinh Bi thở dài: “Ngươi và ta đều là Vương Giả cao phẩm, cần gì phải vì truy tìm trình độ cao nhất, mà bỏ qua cuộc sống này...”, Cực Sinh Bi thật sự cảm thán.

Hư Vương! Đứng sau tồn tại Thiên Vương.

Là tông chủ của một trong lục đại bá chủ.

Cần gì phải cấu kết với Thiên Đế các làm việc xấu.

Chỉ là vì đạt đến Thiên Vương sao?

Đến Thiên Vương thì có gì chứ?

Cho dù Hư Vương bây giờ Thiên Vương cũng không dám tùy tiện làm nhục! Hư Vô Sinh lúc này thân ảnh nằm trên đất, toàn thân trên dưới đầy vết thương, không nói một lời.

Mà cùng lúc đó, bên kia Tần Ninh lại đi tới ngọn núi phía trước.

Xích sắt vờn quanh, từng luồng sức mạnh hư không bao trùm thân ảnh Lăng Tiểu Phi.

“Nhịn chút là được!”

Tần Ninh ôn hòa nói.

Lúc này khí tức dần dần tản đi.

Song hồn long phượng xuất hiện ở bên người Tần Ninh.

Thần long quanh co bao trùm trên xích sắt.

Thần hoàng giương cánh cũng là rơi trên xích sắt.

Hai thân ảnh không ngừng hấp thu sức mạnh hư không kia.

Dần dần thân ảnh Lăng Tiểu Phi khôi phục lực hành động.

Một đôi mắt nhìn Tần Ninh điềm đạm đáng yêu, bên trong mắt lệ quang lóe lên.

“Không sao”.

Tần Ninh an ủi: “Đã không sao rồi, lần này sẽ không còn ai bắt nạt muội nữa”.

Thân ảnh tiểu chu tước khẽ động.

Xích sắt lạnh lẽo này chất liệu không tầm thường, chính là chế tạo từ thép tuyết hàn.

Đối với cơ thể tính hỏa của Cửu U Chu Tước thì có lực áp chế cực lớn.

Nghĩ đến Tiểu Phi bị xích sắt này giam giữ hơn chục năm, trong lòng Tần Ninh không nhịn được dâng lên một cơn tức giận.

Nếu hôm nay không phải là đến Ngự Hư tông thì có lẽ sẽ không biết nguyên nhân vì sao Lăng Tiểu Phi chết ở đây!
Chương 1435: Huyền thú oán niệm

“Rất nhanh sẽ xong!”

Tần Ninh có thể cảm nhận được sức mạnh hư không thép tuyết hàn bao trùm bị song hồn long phượng dần dần hút vào.

Lực áp chế càng ngày càng nhỏ.

Lăng Tiểu Phi giờ phút này thân thể hóa thành dáng vẻ thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, cô bé nhìn về phía Tần Ninh.

“Ninh ca ca…”

“Không sao rồi…”

Lăng Tiểu Phi gật đầu

Thiếu nữ dung nhan tinh xảo, mang vẻ đẹp mỹ nhân tuyệt thế, một khuôn mặt tươi cười điềm đạm đáng thương, thoáng chốc khiến người khác đau lòng.

Dáng người hết sức nhỏ nhắn đã nổi lên vóc dáng thiếu nữ nên có, thậm chí có chút đầy đặn.

Lăng Tiểu Phi mấy chục năm trước cũng chỉ là đứa trẻ tám chín tuổi bình thường.

Qua mấy chục năm theo đạo lý sẽ không thay đổi nhanh như vậy.

Chỉ là đề thăng cảnh giới nhanh chóng cũng thúc đẩy thay đổi dáng người của Tiểu Phi.

Vù… Chỉ là đang lúc Tần Ninh toàn lực hấp thu khí lạnh trên xích sắt kia, khi lấy song hồn long phượng áp chế thì một tiếng vù vang lên.

Đi đôi với tiếng vù vừa dứt, từng hư ảnh lúc này xuất hiện từ bên trong xích sắt.

Nhưng hư ảnh kia cũng không phải ảnh người, giống như từng con từng con huyền thú cơ thể khổng lồ, khí tức kinh người.

Còn có từng luồng cảm giác khiến con người sợ hãi đang ùn ùn kéo ra.

Khí tức cường thịnh, từng làn sóng chập chờn mở.

Lúc này Tần Ninh cảm thấy một tia nguy hiểm.

Những hư ảnh kia bức bách về phía Lăng Tiểu Phi.

Đối mặt với cảnh này, ánh mắt Tần Ninh liếc về phía Hư Vô Sinh nửa sống nửa chết kia.

“Hừ, U Vương, ta rơi vào tay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ”.

“Nhưng tiểu nha đầu này có quan hệ sâu sắc với ngươi, nếu đã như vậy ta chết thì cô ta cũng đừng nghĩ sống!”

“Dây xích phong tỏa này là ta lấy ý niệm huyền thú cường đại phong cấm trong đó”.

“Nếu ta không thể có được máu tươi của cô gái này, những tàn niệm của huyền thú này mang lòng oán hận, ắt sẽ trở về chiếm đoạt cô gái, cô gái kia… nhất định phải chết”.

Hư Vô Sinh đã không còn cơ hội sống sót, ông ta nói: “Không để khiến ngươi chết, vậy để người ngươi quan tâm bầu bạn với ta cũng không tệ!”

“Ngươi tự tìm cái chết!”

Nghe đến lời này, ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo.

Tàn niệm của những hung thú này mang theo sức mạnh oán hận cực kỳ lớn.

Dưới lòng oán hận, nhất định sẽ thôn tính Cửu U Chu Tước bất kỳ giá nào.

Thần thú huyết mạch độc đáo, bất kỳ cấp bậc thú vật nào cũng sẽ bị hấp dẫn.

Dựa vào xích sắt tiếp xúc chặt chẽ với Lăng Tiểu Phi, cô bé lúc này đối với bọn chúng mà nói là một tảng thịt béo.

Một tảng thịt béo mà bọn chúng hấp thu.

Tần Ninh ánh mắt lạnh như băng.

“Ngươi thật sự cho rằng ta không phá nổi sao?”

Nghe đến lời này, Hư Vô Sinh lại cười nhạo một tiếng.

“Ngươi phá được, đương nhiên ta biết!”

“Nhưng hiện giờ ngươi phá ra quan hệ giữa hai bên, khí băng hàn sẽ rót vào bên trong cơ thể nha đầu này, nhất định sẽ khiến cô ta nổ chết”.

“U Vương, trên thực tế ta vì đề phòng Đế Lâm Thiên, không ngờ lại là đề phòng ngươi!”

Nghe đến lời này, ánh mắt Tần Ninh lóe lên.

“Đế Lâm Thiên, ngươi đã gặp kẻ này?”

“Không có!”

Hư Vô Sinh tự giễu cười một tiếng nói: “Hắn không hề lộ diện, làm việc hết sức cẩn thận, nếu không phải như vậy thì cũng không thể mấy vạn năm nay không ai biết Thiên Đế các ở đâu”.

“Hơn nữa khống chế lòng người cũng vô cùng điêu luyện”.

“U Vương, Hư Vô Sinh ta sử dụng cho Thiên Đế các, ngươi chỉ sợ không nghĩ ra sao?”

“Nhưng sao ngươi biết được người khác sẽ không sử dụng cho Thiên Đế các?”

Nghe đến lời này, Tần Ninh ánh mắt lạnh lùng.

“Đừng kích động, sẽ có rất nhiều người không ngờ được cũng có thể bị Thiên Đế các lợi dụng”.

“Có lẽ sẽ là ngạc nhiên cực lớn ấy chứ?”

“Ha ha ha…”, nhìn thấy dáng vẻ liều lĩnh cười to của Hư Vô Sinh, ánh mắt Cực Sinh Bi cũng khẽ thay đổi.

“Aiz…”, Hư Vô Sinh quen biết ông ta mấy chục ngàn năm.

Ông ta tự cho rằng mình vô cùng hiểu Hư Vô Sinh.

Nhưng không ngờ Hư Vô Sinh lại có quan hệ với Thiên Đế các.

Một vị tinh chủ của đạo quán Thái Cực phản bội, một vị tinh chủ không ai biết bị chém chết rồi được thay thế.

Ai biết sẽ còn có người khác không?

Đơn giản các phe võ giả xuất hiện từ bây giờ không khó nhìn ra Thiên Đế các đã chuẩn bị rất nhiều.

Một tiên sinh là Hư Vô Sinh! Vậy mấy vị tiên sinh kia đâu?

Thất tiên sinh là độc tu Vương Giả Lý Tu Minh! Bát tiên sinh là độc tu Vương Giả Hà Cửu Phong! Nhị tiên sinh, Tam tiên sinh, Tứ tiên sinh, Ngũ tiên sinh, Lục tiên sinh thì là người nào?

Có phải là Vương Giả ẩn núp ở bên trong các thế lực lớn, cũng là một vị Vương Giả độc tu nào đó?

Tất cả mọi thứ quả thật đều không nói chính xác.

Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Hư Vô Sinh.

“Đế Lâm Thiên…”

“Chỉ cần hắn muốn diệt các phe đại lục Vạn Thiên, vậy thì ắt sẽ cùng ta đánh một trận, trận chiến này... không tránh khỏi!”, lời vừa dứt, bàn tay Tần Ninh vung lên.

Một chưởng trực tiếp chụp vào Hư Vô Sinh.

Lúc này sắc mặt Hư Vô Sinh dửng dưng, cũng không có bao nhiêu kinh hoảng thất thố.

Bại dưới tay Tần Ninh, ông ta tự biết hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Dù sao cũng là chết.

Không cần phải nói lời đầu hàng gì.

Cho dù là đầu hàng, Tần Ninh cũng không thể bỏ qua cho ông ta! Chỉ là sắc mặt Hư Vô Sinh biến đổi.

“Ngươi muốn làm gì?”

“Làm gì?”

Tần Ninh hiện giờ mang theo cơ thể Hư Vô cuốn vào bên người.

Từng đường huyền ấn cuộn mở.

Lúc này Hư Vô Sinh cảm giác được vẻ nguy hiểm.

Ông ta bây giờ căn bản không sợ chết.

Nhưng Tần Ninh cũng không phải muốn giết ông ta đơn giản.

“Máu tươi thần thú Cửu U Chu Tước đúng là hấp dẫn những huyền thú oán niệm này”.

“Nhưng máu tươi của Vương Giả ngươi cũng không kém”.

“Hơn nữa bọn chúng vất vả tu hành đến cấp bậc Vương Giả, tương lai nói không chừng có thể trải qua lôi kiếp, lột xác thành thánh thú”.

“Nhưng vì ngươi mà chết ở đây”.

“Ta nghĩ thứ bọn chúng ưa chuộng là giết ngươi!”

Nghe đến lời này, Hư Vô Sinh sắc mặt trắng bệch.

“Ngươi muốn lấy máu tươi của ta thay thế nha đầu này, không thể nào, bọn chúng khát vọng máu tươi của thần thú hơn!”

“Thử nhìn một chút thì biết!”

Nghe đến lời này, Hư Vô Sinh sắc mặt hoàn toàn hoảng loạn.

Không nói hai lời.

Tần Ninh xách cơ thể Hư Vô Sinh tiến vào giữa vòng quanh xích sắt kia.

Cùng lúc hai người đi vào, tiếng gào thét bên trong xích sắt dần dần vang lên.

Từng tiếng nổ ầm vang dội.

Từng con huyền thú bề ngoài kinh khiếp lúc này hiện ra hết.

Khí tức khiến người ta sợ hãi lúc này giải phóng ra.

Chỉ là một bộ phận huyền thú nhìn về phía Hư Vô Sinh, rõ ràng cho thấy phẫn nộ giận dữ.

Nhưng vẫn có một bộ phận, nhìn về phía Lăng Tiểu Phi, ánh mắt lộ ra khát vọng.

Máu tươi của thần thú đúng là mê người! Đây là điều bất kỳ ai cũng không thể phủ nhận.

Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Hư Vô Sinh.

“Cũng không phải là ta trông cậy vào ngươi hấp dẫn oán niệm những huyền thú kia, ngươi giúp ta chia sẻ một ít là đủ rồi!”

Lời vừa dứt.

Vương kiếm Độ Sinh lúc này xuất hiện trong tay Tần Ninh.

Trường kiếm vừa ra, sát khí ngưng tụ.

Phụt phụt phụt… Trong nháy mắt kiếm khí chém qua cơ thể Hư Vô Sinh, lần lượt cắt đứt gân mạch hai cánh tay.

Tần Ninh một cước đá ra.

Cơ thể Hư Vô Sinh lúc này rơi xuống trong hàn cốc phía dưới hai ngọn núi nham thạch.

Lúc này huyền thú oán hận kia hoàn toàn bị hấp dẫn.

Tấ cả mọi người lúc này ánh mắt đờ đẫn.

“A...”

“Không...”, Hư Vô Sinh kêu thảm thiết, khiến người ta nghe mà rợn tóc gáy, vang lên ở dưới hàn cốc.

Tần Ninh liếc mắt một cái, đi tới trước người Lăng Tiểu Phi.

“Ninh ca ca…”

“Không sao!”, Tần Ninh mở miệng nói: “Yên tâm, ca ca sẽ không khiến muội đau khổ”.

Lời Tần Ninh vừa dứt.

Thần hồn Băng Hoàng.

Hồn thần long.

Hai thứ từ bốn phía xích sắt truyền tới, hội tụ trái phải bên người Tần Ninh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK