Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1021: Ta cũng không bình yên

Mặc dù ở đây có rất nhiều thế lực, tất cả đều đến từ Bắc Lan.

Nhưng đối với Trung Lan, mọi người hoặc ít hoặc nhiều cũng biết.

Thanh Ninh các vùng đất Trung Lan không hổ danh là bá chủ.

Bắc Ninh các cũng là một thế lực Thanh Ninh các thiết lập ở vùng phía bắc Trung Lan, trấn thủ phương bắc Trung Lan.

Bởi vì Bắc Ninh các dựa sát đất Bắc Lan, thế lực các phe Bắc Lan cũng hiểu biết một chút về Bắc Ninh các.

Thanh Giáp Vệ!

Chỉ là tồn tại đứng đầu Bắc Ninh các!

Thanh Giáp Vệ ra tay, ai dám tranh phong?

Lúc này, hơn ngàn Thanh Giáp Vệ, toàn bộ đều là cảnh giới Sinh Tử.

Chỉ riêng Bắc Ninh các, nội tình so với tam cự đầu Bắc Lan thì cũng kinh khủng.

Càng không bàn đến, Thanh Ninh các thuộc quan trên của Bắc Ninh các.

Thanh Ninh các kia rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Chỉ là tất cả mọi người cũng hiểu.

Thanh Ninh các trấn giữ là Vân Vương!

Một vị danh hiệu Vương!

Lúc này, Thanh Giáp Vệ lần lượt giết ra.

Vô Cấu Kiếm phái, thế gia Bách Lý, Lục gia và rất nhiều võ giả phản bội thư viện Thái Hư lúc này rối rít chạy tán loạn.

Chỉ là chạy thoát được sao?

Một trận hỗn loạn thời khắc này đã gần đến hồi cuối.

Mà người thay đổi tất cả chính là Tần Ninh.

Mà mục đích Tần Ninh ra tay là vì hạnh phúc của Tần Hải và Khương Như Yên.

Tất cả nghe ra đều không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng là bây giờ kết cục đã định.

Các phe thế lực giờ phút này cũng không dám ở lâu.

Chuyện hôm nay quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Còn về câu chuyện của Dương Tử Hiên và Tần Ninh, đám người không nghe ra, cũng không dám đi rình mò.

Bắc Ninh các tại sao ra tay giúp Tần Ninh, cũng không ai biết.

Nhưng tất cả mọi người đều biết.

Tần Ninh không trêu chọc nổi.

Có Bắc Ninh các làm núi dựa, ai dám trêu chọc?

“Tam đệ”.

Tần Hải lúc này dẫn đám người Khương Như Yên, Khương Tồn Kiếm cũng đến bên cạnh Tần Ninh.

“Kết thúc rồi”.

Tần Ninh cười nói: “Nhị ca, đại loạn lần này của thư viện Thái Hư, nguyên khí tổn hao nhiều, nhưng thế gia Bách Lý và Vô Cấu Kiếm phái cũng xong đời”.

“Cục diện này rối rắm, cứ giao ta xử lý”.

Lần này Bắc Lan có thể nói thật sự đại loạn.

Tam đại cự đầu tổn thất thảm hại.

Cảnh giới Sinh Tử vốn cũng không nhiều, bây giờ càng ít hơn.

Vị cảnh giới Sinh Tử Khương Tồn Kiếm này trấn giữ.

Tần Hải và Khương Như Yên cũng là cảnh giới Sinh Tử, tiếp theo đủ để ổn định tụ thế.

Lúc này Khương Tồn Kiếm nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay nói: “Tần công tử, nghỉ ngơi trước đã, những cục diện rối rắm này phải từ từ xử lý”.

“Ừm!”

Tần Ninh gật đầu.

Cốc Tân Nguyệt đỡ Tần Ninh, mọi người rời đi.

“Tần công tử”.

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Vạn Khuynh Tuyết lúc này cười nói: “Tần công tử, ta cũng cáo từ trước”.

“Ừm”.

Ninh Thiên Vũ nhìn về phía Dương Tử Hiên, cười nói: “Dương các chủ lâu ngày không gặp, tu vi tinh tiến không ít”.

“Ninh các chủ cũng vậy!”

Hai người chào hỏi nhau, Vạn Khuynh Tuyết dẫn người của Vạn Thiên các rời khỏi nơi đây.

Dương Tử Hiên nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Sư công, người của Vạn Thiên các này…”

“Không việc gì!”

Tần Ninh khoát tay nói: “Chuyện cách nhiều năm, hai cha con Vạn Nhất Thiên và Vạn Cửu Thiên nắm trong tay Vạn Thiên các, có lẽ nhiều chuyện bọn họ biết càng rõ hơn, quay về lại tìm bọn họ!”

“Dạ!”

Dương Tử Hiên gật đầu, không nói thêm nữa.

Thư viện Thái Hư một trận bừa bộn.

Đệ tử thư viện bắt đầu bận rộn.

Những thứ này cũng không liên quan gì đến đám người Tần Ninh.

Bên trong thư viện Thái Hư, một căn nhà không bị liên lụy.

Trong ba tầng, ngoài ba tầng, mấy trăm vệ giáp bảo vệ trên trời dưới đất, có thể nói một con ruồi cũng không bay vào được.

Lý Nhàn Ngư thấy cảnh này, chỉ cảm thấy chấn động không dứt.

Đây lại là ai?

Cốc Tân Nguyệt!

Thạch Cảm Đương!

Dương Tử Hiên!

Căn bản hắn ta không biết.

Đừng nói đến hắn ta, Giang Bạch lúc này mặt cũng ngơ ra.

Tình huống gì đây?

Lúc này ở thư viện, bên trong một căn phòng rộng rãi.

Tần Ninh ngồi trên giường sạp.

Cốc Tân Nguyệt tỉ mỉ lau sạch vết máu bẩn trên người hắn.

Bên trong phòng, Dương Tử Hiên, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư, Giang Bạch và một thân ảnh khác cũng đang đứng ở đây.

Dương Tử Hiên nhìn Tần Ninh, muốn nói lại thôi.

“Không sao, nói gì thì cứ nói”.

Tần Ninh lấy hồ lô Thôn Linh, uống một hớp rượu lớn, từ từ nói.

Thạch Cảm Đương, Cốc Tân Nguyệt, Dương Tử Hiên đương nhiên là yên tâm.

Nhưng Lý Nhàn Ngư, Giang Bạch và người đàn ông nhìn trông bỉ ổi kia là ai?

Tần Ninh cươi nói: “Giang Bạch là thị đồng của ta, Lý Nhàn Ngư là đồ đệ của ta, còn Đạo Thiên Hành…”

Tần Ninh từ từ nói: “Nếu hắn ta dám nói bậy bạ, ta lột da hắn!”

Nghe đến đây, tên đàn ông bỉ ổi kia mặt liền biến sắc.

“Tần gia, hay là ta cáo lui trước”.

“Đạo Thiên Hành?”

Lúc này Thạch Cảm Đương cười hắc hắc.

“Bách biến chân quân? Người đào mộ?”

Đạo Thiên Hành cười run: “Thạch đại gia yên tâm”.

“Ta không yên tâm nổi?”, Thạch Cảm Đương hừm nói: “Ngươi thật sự không biết xấu hổ, trộm đồ cũng trộm đến Bắc Ninh các, ta có thể yên tâm sao?”

Đạo Thiên Hành cười run, không dám cãi lại.

Dù sao thì Thạch Cảm Đương chỉ là cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp, nhưng đây là đồ đệ của Tần Ninh.

Hắn ta có thể cãi sao?

“Tần gia, chuyện các người nói đều là bí mật, ta là người ngoài không nghe được, ta cáo lui trước”.

Đạo Thiên Hành vừa nói, chạy như một làn khói.

Tần Ninh cũng không ngăn cản, hắn nhìn về phía Dương Tử Hiên.

Ánh mắt Dương Tử Hiên lại một lần nữa nhìn về phía Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch.

“Yên tâm đi, không thành vấn đề”.

“Dạ!”

Lời Dương Tử Hiên vừa dứt, tay vịn vào áo phất ra trước, quỳ xuống đất kêu bịch một tiếng, rất cung kính dập đầu ba cái.

“Con trai của Dương Thanh Vân, Dương Tử Hiên, bái kiến U Vương!”

Lời của Dương Tử Hiên hết sức trịnh trọng.

Một vị Vương Giả ngày trước!

Hơn nữa lại là sư phụ của cha mình.

Ông ta cứ theo lý mà làm.

Ở trước mặt người ngoài, nếu nói ra lời này, chỉ sợ toàn bộ đại lục Vạn Thiên cũng sẽ hoàn toàn điên cuồng.

“Đứng lên đi!”

Tần Ninh cười nói: “Bây giờ ta chỉ là Tần Ninh, sau này không cần gọi sư công, gọi ta thế cũng già lắm!”

“Dạ!”

Dương Tử Hiên đứng dậy.

Một bên, hai người Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch ánh mắt đờ đẫn.

“Ngươi là U Vương?”

“Người là U Vương?”

Hai người Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch có chút ngây ngốc.

Tần Ninh sao lại thành U Vương rồi?

“Không đâu!”

Giang Bạch lúc này mở miệng nói: “U Vương là vua của Vương Giả, có người gọi là U Hoàng, có người gọi là Cửu U Đại Đế”.

“Ngươi chỉ là cảnh giới Sinh Tử, điểm này không làm giả được…”

Lúc này Lý Nhàn Ngư cũng vội vàng nhìn về phía Tần Ninh.

Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta trước kia và ta bây giờ, ngươi có thể hiểu là… chết đi sống lại, hoặc là Niết Bàn trùng sinh”.

Giang Bạch nhìn về phía Tần Ninh, chỉ cảm thấy chấn động không dứt.

Chết đi sống lại?

Niết Bàn trùng sinh?

Đại lục Vạn Thiên chưa từng nghe qua cái này.

Võ giả cường đại, kẹp máu dừng tuổi thọ, phong cố bản thân, không để cho thọ nguyên trôi qua.

Nhưng chưa từng nghe qua có người chết đi sống lại.

Lý Nhàn Ngư mặt cũng đầy dấu hỏi.

Thạch Cảm Đương nhìn về phía Lý Nhàn Ngư cười hắc hắc: “Ngươi vừa vào sư môn, vậy sau này sẽ là tiểu sư đệ của ta”.

“Đợi sau này sư huynh ta từ từ nói cho ngươi”.

Thạch Cảm Đương giờ phút này trong lòng thầm thoải mái.

Quá đã!

Thêm một sư đệ.

Sau này hắn ta không phải nhỏ nhất nữa.
Chương 1022: Kết cấu Thương Lan

Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, nói: “Ngươi là hậu duệ của Phong nhi, dĩ nhiên ta sẽ bênh vực ngươi”.

“Trước đó cũng không nói cho ngươi nguyên do trong đó, bây giờ ngươi cũng coi là hiểu rồi”.

Lời nói vừa dứt, Tần Ninh cũng không giải thích nhiều.

Cái tên miệng rộng Thạch Cảm Đương này sẽ nói hết tất cả với Lý Nhàn Ngư.

Còn về Giang Bạch…

Nhắc tới U Vương, Giang Bạch hẳn sẽ biết.

Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Dương Tử Hiên, nói: “Có lời gì cứ nói!”

“Dạ!”

Dương Tử Hiên cung kính nói: “Năm đó sư công rời đi, phụ thân ta ở đại lục Thương Lan thành lập Thanh Ninh các, hơn nữa từ cảnh giới Thiên Nhân đến cảnh giới Vương Giả, người ta gọi là Vân Vương”.

“Mới đầu bởi vì uy danh vang dội của sư công người, những Vương Giả có uy tín cũng không dám có hành động gì với phụ thân”.

“Dần dần phụ thân dốc sức xây dưng cơ nghiệp của Thanh Ninh các, trở thành một trong những bá chủ của Thương Lan”.

“Mà cùng với sự lớn mạnh của Thanh Ninh các, các phe cảm thấy được áp lực, vì vậy dưới sự điều khiển của Thiên Đế các đã thi triển áp lực với Thanh Ninh các.

Thiên Đế các?

Lại là Thiên Đế các.

Dương Tử Hiên tiếp tục nói: “Chỉ là phụ thân khi đó dựa vào chút đồ sư công người để lại, không ai là đối thủ, từ đó đại lục Thương Lan một phân thành năm, Thanh Ninh các đóng địa vị bá chủ ở Trung Lan.

“Cách mấy vạn năm, vùng đất Ngũ Lan đã định cục, hơn nữa các phe phát triển, có thịnh có suy”.

Tần Ninh gật đầu.

Thư viện Thái Hư, Vô Cấu Kiếm phải, thế gia Bách Lý, tổ tiên đều là Thiên Nhân.

Nhưng bây giờ cảnh giới Sinh Tử là đỉnh cao.

Đừng nói Thiên Nhân, ngay cả bá chủ một phe của cảnh giới Vạn Nguyên cũng không có.

Rõ ràng cho thấy suy bại.

Dương Tử Hiên tiếp tục nói: “Thanh Ninh các tọa ở trung tâm vùng đất Trung Lan, tứ đại các Bắc Ninh các, Nam Ninh các, Đông Ninh các, Tây Ninh các ở bốn phía bảo vệ Thanh Ninh các”.

“Ta trấn giữ Bắc Ninh các, ba người Dương Tử Nghiệp, Dương Phong Thiên, Dương Phong Vân phân chia trấn giữ ba chỗ nam, đông, tây”.

“Nhưng tin tức sư công người quay về, bây giờ chỉ mình ta biết”.

Dương Tử Hiên biết có chừng mực.

Năm đó Tần Ninh vẫn còn ở đó, ông ta đã ra đời.

Nhưng ba người em trai về sau không hề biết đến vị sư công này, cũng không biết Tần Ninh có ý nghĩ như thế nào với phụ thân mình.

Cho nên chuyện này tạm thời giữ bí mật.

Hơn nữa chuyện Tần Ninh trở về, càng ít người biết càng tốt.

Đây cũng là lúc đầu Thạch Cảm Đương tìm đến nói với ông ta.

Tần Ninh mở miệng nói: “Qua mấy vạn năm, ngươi chỉ là cảnh giới Vạn Nguyên?”

Cảnh giới Vạn Nguyên mạnh vậy sao?

Rất hùng mạnh.

Nhưng Dương Tử Hiên thiên phú không tệ, thời gian mấy vạn năm hẳn không chỉ là cảnh giới Vạn Nguyên, nói chí ít, cảnh giới Thiên Nguyên chắc hẳn không thành vấn đề.

Dương Tử Hiên cười khổ: “Đây cũng là điều ta muốn nói”.

“Vốn là các phe yên bình, mà phụ thân ta phát hiện giữa Thiên Đế các và Ma tộc dưới lòng đất có cấu kết”.

“Mà dưới vùng đất lớn Trung Lan, trong tâm trái đất… có một chi Ma tộc!”

Lời này vừa nói ra, Tần Ninh híp mắt một cái.

“Một chi nào?”

“Luyện Ngục Ma!”

Dương Tử Hiên mở miệng nói: “Một chi Luyện Ngục Ma, trưởng tộc Luyện Thiên có thực lực cảnh giới Vương Giả, ngồi ở Cửu đại tế tự”.

“Bây giờ là Bát đại tế tự…”, lúc này Giang Bạch nói xen vào.

Dương Tử Hiên nhìn Tần Ninh một chút, khẽ kinh ngạc, từ từ nói: “Phụ thân ta cũng gần ba vạn năm phát hiện, hơn nữa tốc độ gần đây của một chi Luyện Ngục Ma càng lúc càng nhanh”.

“Tấn công thông đạo tâm trái đất, thử đánh vỡ thông đạo lao ra mặt đất”.

Tần Ninh lúc này không nhịn được nói: “Có một điểm đến bây giờ ta vẫn không hiểu”.

“Mời sư công nói”.

“Ma tộc Lục Tình trong ngũ đại Ma tộc kia lệ thuộc một chi Luyện Ngục Ma, trên thực tế bọn chúng có thể lựa chọn đại lục nhỏ hơn, vì sao cứ phải cố định?”

Điểm này Tần Ninh nghĩ mãi không hiểu.

Luyện Ngục Ma hoàn toàn có thể lựa chọn những đại lục khác, sao cứ phải nhắm vào đại lục Trung Lan?

“Sư công, diệt ngũ đại Ma tộc rồi, ở Cửu U đại lục có phát hiện ra thứ gì kỳ quái không?”

“Ý ngươi là… Bản Nguyên đại lục?”

“Ừm!”

Dương Tử Hiên tiếp tục nói: “Chỉ có ra đời đại lục của Bản Nguyên đại lục mới có thể đả thông thông đạo từ tâm trái đất”.

“Trên thực tế, một đại lục nếu không có Bản Nguyên đại lục thì những Ma tộc ở tâm trái đất kia cũng không có cách nào sinh tồn”.

“Cho nên bọn chúng muốn từ đại lục có Bản Nguyên đại lục tiến vào mặt đất”.

“Mà trên đại lục Vạn Thiên, đại lục vô cùng tận, nhưng là đại lục có Bản Nguyên đại lục thì đã ít lại càng ít…”

Tần Ninh lúc này gật đầu.

Dương Tử Hiên tiếp tục nói: “Hơn nữa, đại lục mức thấp Bản Nguyên đại lục không được tính là mạnh, cũng không thể chống đỡ cường giả thông qua thông đạo”.

“Cho nên đại lục tâm trái đất mà năm chi Ma Tộc có thể lựa chọn, đã ít lại càng ít”.

“Trung Lan đúng lúc là một trong số đó”.

Dương Tử Hiên thở dài, nói: “Vùng đất Nam Tiên, núi Tuyết Sơn, có lẽ cũng có…”

Tần Ninh gật đầu.

Dương Tử Hiên nói thêm lần nữa: “Trước đó không lâu, có lẽ là sư công người đã tiêu diệt Ma tộc ở tâm trái đất Cửu U đại lục”.

“Luyện Ngục Ma đột nhiên phát điên, công kích thông đạo”.

“Phụ thân thống lĩnh bọn ta đánh nhau với Luyện Ngục Ma”.

“Nhưng không ngờ người của Thiên Đế các ra tay…”

“Phụ thân vì vậy mà bị thương, cảnh giới Vương Giả bị tổn hại, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục, đã bế tử quan”.

“Ta cũng vì vậy mà cảnh giới hạ xuống cảnh giới Vạn Nguyên bây giờ”.

Lúc này ánh mắt Tần Ninh hơi lạnh.

Dương Tử Hiên vội vàng nói: “Sư công không cần phải lo lắng, phụ thân nhiều lần dặn dò ta, nếu sư công trở về, võ giả bên trong Thanh Ninh các phải ưu tiên chịu sai khiến, nếu ai không tuân theo, giết không tha!”

“Thật ra thì…”

Dương Tử Hiên do dự một chút, nói: “Cha có lệnh, nếu sư công quay về thì lập tức thức tỉnh ông ấy, như ta lo lắng…”

“Không cần”.

Lúc này Tần Ninh phất tay nói: “Để cho tên tiểu tử kia dưỡng thương trước đi”.

Dương Tử Hiên gật đầu.

Nhưng Tần Ninh biết.

Có thể khiến cho một vị Vương Giả bị thương phải bế tử quan, nếu tùy tiện bị làm phiền, có thể sẽ để lại cho Thanh Vân tổn thương không thể xóa nhòa.

“Đại lục Thương Lan trừ Thanh Ninh các các ngươi, còn có bao nhiêu thế lực khác?”

Dương Tử Hiên nói: “Trung Lan thuộc về Thanh Ninh các ta, còn thế lực khác không được tranh giành quyền lợi”.

“Mà đại lục Đông Lan có tam đại thế lực Thánh Quang Minh, Thái Sơ Cung và Bạch Hồng Hiên”.

“Đại lục Nam Lan thì Huyền Vũ Bảo độc tôn”.

“Đại lục Tây Lan, hai phe Hiên Viên Sơn trang và Tinh Túc giáo đứng ngạo nghễ”.

Dương Tử Hiên vừa nói ra, Tần Ninh gật đầu.

Đại lục Vạn Thiên không giống so với trước kia.

“Khoảng thời gian này ta ở đây trước, trở về đi Bắc Ninh các tìm ngươi, thuận đường đi xem xem Ma tộc dưới lòng đất Trung Lan”.

Tần Ninh từ từ nói: “Còn phụ thân ngươi, trước hết cứ để ông ta dưỡng thương, không nên kinh động ông ta”.

“Dạ!”

Dương Tử Hiên gật đầu.

Tần Ninh nhìn về phía Thạch Cảm Đương, nói: “Viên Viên và Sương Nhi đâu?”

Thạch Cảm Đương vội vàng nói: “Các nàng vốn đều ở trong Bắc Ninh các cùng con và Cốc sư nương, chỉ là gần đến đột phá, hai người họ nói cần đi ra ngoài rèn luyện”.

“Ừm!”

Tần Ninh gật đầu một cái: “Linh Lung thể và hỗn độn thể cần rèn luyện nhiều hơn”.

Tần Ninh lúc này nhìn mấy người, nói: “Thời gian tới đây ta sẽ ở lại thư viện Thái Hư, cho đến khi thư viện Thái Hư yên ổn trở lại”.

“Tử Hiên, ngươi dẫn người quay về Bắc Ninh các chờ tin tức của ta”.

“Dạ!”

Dương Tử Hiên cung kính khom người.
Chương 1023: Phải tiết chế

Ánh mắt Tần Ninh rơi trên người Thạch Cảm Đương, hắn nói: “Mấy năm rồi?”

Thạch Cảm Đương hơi sửng sốt, không trả lời.

“Mới tới cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp, thật khiến ta xấu hổ mất mặt”.

Nghe đến đây, Thạch Cảm Đương oan ức một trận, nói: “Sư phụ, con không phải Đế thể, cũng không phải cái gì mà hỗn độn thể, càng không thần bí như Cốc sư nương, không có cách nào cả…”

“Không có cách?”

Tần Ninh cười híp mắt nói: “Ngươi là Chiến thể trời sinh, vì chiến mà sống, trong chiến đấu mới có thể đề thăng hạn độ lớn nhất”.

“Dựa theo ta phỏng đoán, ngươi nên là cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp mới đúng”.

Thạch Cảm Đương lẩm bẩm: “Nhưng sư phụ người mới là cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp… con không thể tiến bộ nhanh hơn người được đâu?”

“Cảnh giới ta tăng lên chậm, tự ta có đạo lý của ta”.

Tần Ninh nói tiếp: “Ta thấy ngươi chính là thiếu đánh”.

Lời vừa dứt, Tần Ninh quăng ra hơn trăm viên Tịnh Ma châu giao cho Thạch Cảm Đương, nói: “Chém giết cho ta, giết sạch cảnh giới Sinh Tử lần này không tới của thế gia Bách Lý và Vô Cấu Kiếm phái”.

“Không cho phép người nào đi giúp hắn ta”.

“Nhớ kĩ, chết cũng không được giúp hắn ta”.

Mấy người có mặt nín cười nhìn Thạch Cảm Đương.

“Sư phụ, vậy con dẫn tiểu sư đệ cùng đi”.

Thạch Cảm Đương giờ phút này lên tiếng.

“Có thể!”

Lý Nhàn Ngư buồn khổ một trận.

Bản thân ngươi chịu tội, còn dẫn ta theo làm gì?

Lời nói vừa dứt, Thạch Cảm Đương vác búa Khai Linh, bước không rời đi.

Cách đây mấy năm, Thạch Cảm Đương thoạt nhìn cũng sẽ là dáng vẻ chưa hết ngây thơ, đã có dáng vẻ vài phần trưởng thành.

Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Thời gian chàng không ở đây, hắn ta không sợ trời không sợ đất, ngày ngày coi mình giống như hoàng đế lão tử vậy”.

“Chính là thiếu trừng phạt!”

Tần Ninh quay lại nhìn Giang Bạch, nói: “Ngươi đi theo hai người bọn chúng đi”.

“Ừm!”

Tần Ninh nói không theo, đó là giả.

Ngộ nhỡ Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư xảy ra chuyện gì, đoán chừng Tần Ninh sẽ phát điên.

Cốc Tân Nguyệt cũng hiểu.

Đừng thấy ngày ngày Tần Ninh mắng nhiếc Thạch Cảm Đương.

Nhưng bàn về yêu thương, đối với đồ đệ này, Tần Ninh để vào trong lòng nhất.

Bên trong căn phòng, mấy thân ảnh dần dần lui ra.

Tần Ninh cầm tay ngọc của Cốc Tân Nguyệt, nói: “Mấy năm nay thế nào, linh cảnh Hóa Âm sơ kỳ, ngưng tụ chín luồng Âm Khư, ta xem thử nàng tiến bộ ra sao”.

Cốc Tân Nguyệt hé miệng cười nói: “Không biết tại sao, càng tiếp tục tu hành, ta phát hiện đề thăng cảnh giới càng nhanh chóng”.

Cốc Tân Nguyệt cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Có loại cảm giác đã từng quen biết”.

Giống như đã từng quen biết?

Tần Ninh mở miệng nói: “Có phải cảm giác cảnh giới Võ Đạo giống như một con đường lớn, nàng càng đề thăng cảnh giới thì con đường lớn càng dài, càng cảm thấy bản thân đã đi qua con đường lớn này?”

“Ừ ừ!”, Cốc Tân Nguyệt vội vàng gật đầu.

“Chàng biết tại sao không?”, Cốc Tân Nguyệt quả thật tò mò.

Loại cảm giác này, trước đây cũng không có.

Nếu không thì không thể nào chín vạn năm qua, nàng chưa từng đề thăng cảnh giới quá nhiều.

Tần Ninh nắm tay ngọc của Cốc Tân Nguyệt: “Ta có chút suy đoán, nhưng cũng không chính xác”.

“Ta đã từng tiến vào trong đầu nàng, kiểm tra thấy hồn hải của nàng vô cùng mạnh mẽ”.

“Bình thường mà nói, võ giả tự bước trên con đường tu hành liền có hồn phách, nhưng hồn phách luôn ở trạng thái hành quyết tĩnh mịch, duy chỉ thành tựu Thánh Nhân hồn phách mới có thể tỉnh lại, dần dần mạnh mẽ”.

Cốc Tân Nguyệt gật đầu.

Tần Ninh nói thánh nhân, cũng không phải loại cấp bậc người âm thánh, người dương thánh của cảnh giới Âm Dương.

Mà là thiên địa chí thánh chân chính!

Vượt qua thánh của cảnh giới Vương Giả!

“Nhưng hồn hải của nàng cũng không phải chưa thức tỉnh, mà là đã từng tỉnh, nhưng bây giờ lại khô cạn rồi”.

Tần Ninh tiếp tục nói: “Cho nên ta suy đoán, nàng đã từng là một võ giả hết sức hùng mạnh”.

“Có lẽ vượt thánh vượt thần!”

“Chỉ là không biết nguyên nhân gì, thực lực này hoàn toàn không có, trí nhớ cũng mất, luân lạc tới Cửu U đại lục, gặp được ta”.

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Nàng trước kia có lẽ cực kỳ hùng mạnh, thậm chí… còn mạnh hơn ta”.

Lời này của Tần Ninh cũng không phải nói xạo.

Nếu hồn hải của Cốc Tân Nguyệt viên mãn, chỉ nhìn riêng hồn hải, so với hắn trước kia đã từng không lịch kiếp, cũng càng mạnh hơn.

Đó là tầng thứ như thế nào?

Tầng vượt quá Thần Đế.

Thế giới bên ngoài!

Từ đầu Tần Ninh đã nghĩ đến Cốc Tân Nguyệt có thể là người thế giới bên ngoài, hơn nữa là tồn tại cực kỳ hùng mạnh.

Bây giờ cũng xem như lấy được chút chứng thực.

“Thực lực bị tổn thương, trí nhớ mất!”

Hai tay Cốc Tân Nguyệt ôm Tần Ninh, phía trước mềm mại dính sát sau lưng Tần Ninh, cười nói: “Cho dù như thế nào, ta vẫn luôn là Nguyệt Nhi của chàng”.

Tần Ninh cười một tiếng.

Đúng vậy!

Bất kể như thế nào, Cốc Tân Nguyệt cũng là người phụ nữ mình công nhận.

Hơn nữa, thế giới bên ngoài...

Hắn cũng rất tò mò!

Dần dần hai tay Cốc Tân Nguyệt thăm dò ngực Tần Ninh, nhẹ giọng nói: “Ta thấy vết thương cơ thể chàng cũng hồi phục không ít, tốc độ quá nhanh…”

“Nhanh?”

Tần Ninh cười khanh khách: “Nàng lại còn nói ta nhanh, nàng có biết nói một người đàn ông nhanh là một loại khinh miệt không?”

Lời vừa dứt, Tần Ninh lấn lên.

Bên trong căn phòng, bầu không khí dần dần hữu tình…

Một trận kèn thổi vang, Cốc Tân Nguyệt liên tục cầu xin tha thứ, Tần Ninh mới gióng chuông thu binh.

Lúc này, trong ngoài thư viện Thái Hư, đệ tử đi đi lại lại, bận rộn không dứt.

Đại điện bị hủy hoại cần phải tu sửa từ đầu.

Chỉ có điều đối với võ giả mà nói, những thứ này cũng không coi là phiền toái.

Thời gian một tháng thoáng cái đã qua đi.

Phế tích thư viện Thái Hư đã dựng lên từng lầu các cao vút.

Dần dần khôi phục dung mạo ngày trước.

Chỉ là người đã chết không có cách nào sống lại được.

Thư viện Thái Hư cũng phủ lên một tầng không khí u ám.

Một ngày nay, Tần Ninh dậy thật sớm.

Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, bên ngoài đình viện, Tần Hải đã chờ một lúc.

“Đệ…”

Nhìn Tần Ninh, Tần Hải ngây ra.

Tần Ninh lúc này sắc mặt thoạt nhìn cũng không hồng hào như vậy.

Một trận đại chiến, hắn ta vốn tưởng rằng Tần Ninh khôi phục một tháng, chắc hẳn khỏe mạnh, nhưng không ngờ nhìn Tần Ninh còn nghiêm trọng hơn?

Tần Ninh không để ý nói: “Chuyện nhỏ”.

Hắn cũng hết cách!

Nhu cầu của Cốc Tân Nguyệt quá lớn.

Mỗi lần trời đất rung chuyển, Cốc Tân Nguyệt đều như ăn mật.

Hồn lực thần hồn Băng Hoàng của hắn cắn nuốt, khôi phục thiên phú của mình, Cốc Tân Nguyệt đương nhiên vui vẻ.

Hắn cũng rất vui vẻ.

Nhưng trong vui vẻ xen lẫn đau khổ.

Nhưng nói chung, có thể khiến Cốc Tần Nguyệt dần dần tiến bộ nhanh chóng, cũng đáng.

Dù sao thần hồn của hắn một khi hiện ra, bị sức mạnh thần hồn cắn nuốt sẽ dần dần khôi phục, ảnh hưởng cũng không lớn.

“Phải tiết chế…”, Tần Hải ho khan một cái, nói.

“Đệ học thói xấu rồi”.

Lúc này Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Chuyện đã sắp xếp xong chưa?”

“Xong hết rồi!”

Tần Hải nhìn về phía Tần Ninh, vỗ vai Tần Ninh, nói: “Tam đệ, đệ thật sự không giống trước kia, nhưng ta biết, duy nhất có điều không thay đổi, đệ vẫn là tam đệ của ta”.

“Đương nhiên”.

Tần Ninh cười híp mắt nói: “Ta thấy gần đây trong thư viện Thái Hư rất dồn nén, bao giờ huynh và Khương Như Yên thành thân? Dù sao cũng phải kéo lại chút không khí”.
Chương 1024: Tần gia đến

Tần Hải bật cười nói: “Ta cũng có dự định này, ta đã phái người đi đón phụ thân và người trong tộc rồi”.

“Tam đệ, chuyện đến bây giờ, phụ thân ở đế quốc Bắc Minh ta luôn không yên tâm, cho nên dự định bảo phụ thân ở cùng ta trong thư viện Thái Hư”.

“Được”.

Tần Ninh gật đầu.

Ở Bắc Lan dù sao cùng dựa vào Bắc Ninh các, một khi xảy ra chuyện cũng có thể nhanh chóng cứu trợ.

“Nửa tháng sau, cử hành hôn lễ với Khương Như Yên, đệ không thể đi”.

“Yên tâm, ta nhất định tiếp tục chờ ở đây!”

Tần Hải cười một tiếng, vỗ vai Tần Ninh, nhìn về phía phòng, nói: “Trẻ tuổi phải tiết chế mới được, thân thể mệt lả là xong đời đấy”.

“...”

Đưa mắt nhìn Tần Hải rời đi, Tần Ninh cười khanh khách.

Nếu là bình thường, bao nhiêu lần ngày hôm đó cũng không có vấn đề gì.

Nhưng Cốc Tân Nguyệt chính là một cái động không đáy.

Hồn hải hiu quạnh, chiếm đoạt quá mức mãnh liệt đối với thần hồn Băng Hoàng.

Chỉ là lần này Tần Ninh lại không nói cho Cốc Tân Nguyệt biết.

Loại chiếm đoạt này sẽ không bị thương hoàn toàn.

Ngược lại có thể trợ giúp thiên phú Cốc Tân Nguyệt liên tục tăng cường.

Làm sao nhìn, làm sao tính toán!

Liên tiếp mấy ngày, Tần Ninh dẫn Cốc Tân Nguyệt đi tham quan ở thư viện Thái Hư.

Đệ tử thư viện Thái Hư đi qua đi lại, thấy Tần Ninh, ánh mắt đều mang vẻ kính sợ.

Nếu không phải là Tần Ninh, thư viện Thái Hư đã xong đời.

Trợ giúp của Tần Ninh đối với thư viện Thái Hư khiến cho bọn họ rất cảm kích.

Nhìn một tòa nhà lại được dựng lên, các đệ tử tinh thần phấn chấn.

Trong lòng Tần Ninh rất có cảm ngộ.

Một ngày nay, đi giữa thư viện Thái Hư, khí tức trong cơ thể Tần Ninh đột nhiên thay đổi.

Kiếp thứ năm!

Vượt qua!

Cảnh giới Sinh Tử ngũ kiếp.

Chỉ đến như vậy.

Mà Cốc Tân Nguyệt đi theo Tần Ninh, ánh mắt ngạc nhiên vạn phần.

Đây cũng quá… tùy ý rồi.

Cô ta thật sự cảm thấy Tần Ninh đối với đề thăng cảnh giới không hề nhìn tốc độ.

Nếu không Tần Ninh bây giờ đạt đến cảnh giới Âm Dương cũng hết sức đơn giản.

Điều Tần Ninh càng chú trọng chính là sự ổn định khi đề thăng mỗi một cảnh giới.

Thời gian đến, hắn tự sẽ đề thăng.

Thời gian chưa đến, hắn có thể vẫn luôn ở một cảnh giới đó.

Có lẽ đó là con đường của Tần Ninh!

Thời gian nửa tháng thoáng một cái đã qua.

Một ngày nay, bên ngoài thư viện Thái Hư nghênh đón một nhóm võ giả tới.

Khoảng gần ngàn người, nhìn kỹ lại, người mạnh nhất cũng chỉ là cảnh giới Địa Võ, người yếu nhất là cảnh giới Cửu Môn cũng có.

Nhưng lúc này, viện trưởng thư viện Thái Hư Khương Tồn Kiếm lại đích thân ra ngoài nghênh đón.

Tầng lớp cấp cao thư viện Thái Hư từng người xếp hàng hai bên chào đón, nụ cười lộ ra từ tận đáy lòng.

“Cha, đi thôi!”

Lúc này Tần Hải khẽ mỉm cười, nhìn phụ thân của mình.

Tần Thương Sinh lúc này lại có chút ngây ra.

Đây là… thư viện Thái Hư?

Con trai mình là đệ tử nơi này?

Hơn nữa muốn cưới thiên kim của viện trưởng?

Tần Thương Sinh chỉ cảm thấy không chân thực.

“Hải nhi, con thật sự muốn cưới con gái độc nhất của viện trưởng thư viện Thái Hư?”

“Đúng vậy, cha…”

Tần Hải cười khổ nói: “Cha đã hỏi bao nhiêu lần rồi…”

Một bên, Tần Viễn Sơn vỗ vỗ tay đại ca, nói: “Đại ca, huynh cũng đừng kinh ngạc, ban đầu tiểu Ninh cũng đã nói rồi, tiểu Hải thần mạch thiên thần, tiềm lực vô hạn”.

“Ừm ừm, ta biết…”

Tần Thương Sinh liên tục gật đầu.

Nửa tháng trước, trong Thanh Vân tông ở Cửu U đại lục đột nhiên có người đến, nói Tần Hải muốn đón Tần gia bọn họ dọn khỏi Bắc Minh.

Ông ta còn tưởng rằng đụng phải chuyện lớn gì.

Dọc theo con đường này đều cảm thấy giống như nằm mơ vậy.

Nghe cuộc thảo luận của mấy người đó.

Cái gì mà cảnh giới Tam Vị, huyền cảnh Tạo Hóa, linh cảnh Niết Bàn…

Với ông ta giống như nhân vật thần thoại, từng người tựa như thành cải trắng.

Mà con trai mình càng muốn cưới con gái viện trưởng thư viện Thái Hư, bá chủ Bắc Lan.

Cũng ví như là con trai của quan tép diu cửu phẩm muốn cưới công chúa Đế vương.

Không!

Nghe có vẻ cảm thấy càng khoa trương hơn cái này!

Thư viện Thái Hư so với Tần gia đơn giản là trên trời dưới đất, khác nhau một trời một vực.

Ông ta thật sự không dám tin.

Tần Hải lại cười nói: “Cha, cha đừng kinh ngạc vậy, nếu nhìn thấy tam đệ, cha càng phải kinh ngạc hơn…”

“Ninh nhi đâu?”, Tần Thương Sinh vội vàng nói.

“Cha!”

Một tiếng gọi lúc này vang lên.

Lúc này Tần Ninh mặc áo trắng đi ra.

“Ninh nhi!”

Nhìn thấy Tần Ninh, ánh mắt Tần Thương Sinh kinh hãi.

Tần Ninh bây giờ căn bản ông ta nhìn không thấu.

Hắn đứng ở nơi đó, giống như một người bình thường.

Nhưng bất luận nhìn thế nào cũng không thể là một người bình thường.

“Cha!”

Tần Ninh đi lên trước.

Cốc Tân Nguyệt khôn khéo nói: “Chào bác trai ạ”.

“Aiz aiz, vị này là…”

Tần Hải cười nói: “Đây là vợ tam đệ, Cốc Tân Nguyệt”.

Tần Thương Sinh cẩn thận quan sát Cốc Tân Nguyệt.

Giống như tiên tử!

Lại nhìn Tần Ninh, Tần Thương Sinh cười nói: “Cốc cô nương, đi theo con trai ta chịu oan ức rồi, về sau tên tiểu tử này bắt nạt con, cứ nói với ta, ta nhất định dạy dỗ thật tốt”.

Lời này vừa nói ra, đám người xung quanh sắc mặt cổ quái.

Dạy dỗ?

Ở đây nhiều người như vậy, cũng chỉ Tần Thương Sinh dám nói như vậy.

Một vị cảnh giới Sinh Tử có thể đồ sát Thánh Nhân kính Âm Dương, bá chủ cảnh giới Vạn Nguyên, ai dám nói dạy dỗ?

Cốc Tân Nguyệt xấu hổ cười một tiếng.

Tần Ninh cười nói: “Cha, con trai người kém cỏi như vậy sao?”

“Tiểu tử thối, xa nhà bao lâu rồi, cũng không biết gửi tin tức?”

“Đây không phải là đưa tin sao?”

Tần Ninh cười một tiếng.

Lúc này, sau lưng Tần Thương Sinh, người trong tộc Tần gia đều ở đây.

Nhị thúc Tần Viễn Sơn, Tần Tâm Duyệt, cùng với rất nhiều con cháu của Tần gia.

“Tâm Duyệt tỷ ngày càng xinh đẹp hơn”.

Tần Ninh cười nói.

“Đệ lại ghẹo ta”, Tần Tâm Duyệt cười nói: “So với phu nhân đệ thì vẫn kém xa!”

Tần Ninh cười ha ha một tiếng.

Người trong tộc Tần gia, sau khi quét sạch dòng dõi ba người đại trưởng lão nhị trưởng lão và ngũ trưởng lão đã trở nên vô cùng đoàn kết.

Mà trên thực tế, Tần Ninh ban đầu thức tỉnh tinh môn, trở thành võ giả tinh mạng, chính là niềm kiêu ngạo của Tần gia.

Nhiều người Tần gia đều cho rằng Tần Ninh có thể trở thành cường giả.

Cho dù tinh môn Tần Ninh bị tước đoạt, trở thành một phế nhân.

Người trong tộc Tần gia suy nghĩ nhiều hơn về chuyện trả thù cho Tần Ninh, không tiếc sống chết đánh với Lăng gia.

Giống như dòng dõi đại trưởng lão Tần Lôi Sơn, chỉ là số ít.

Mà điểm này, ở thế giới võ giả là tôn này thì cực kỳ hiếm thấy.

Tần Ninh đi qua thiên sơn vạn thủy, chư thiên vạn giới, đã gặp qua quá nhiều quá nhiều.

Thiên tài trở thành phế vật, mai kia thôi, từ niềm kiêu ngạo của toàn tộc biến thành nỗi sỉ nhục toàn tộc, chịu hết châm chọc và ức hiếp.

Đại đa số người Tần gia đều như vậy.

Điểm này khiến cho trong lòng Tần Ninh cảm thấy được trấn an.

“Đi thôi!”

Tần Hải lúc này cười nói: “Phụ thân, con đặc biệt xây phủ đệ Tần phủ, về sau Tần gia sẽ ở trong thư viện Thái Hư”.

“Con dẫn cha đi xem”.

“Được!”

Lúc này Tần Thương Sinh có một loại cảm giác được yêu thương mà sợ hãi.

Quyền lợi của Hải Nhi lớn như vậy sao?

Nơi này chính là thư viện Thái Hư.

Lui tới đều là cường giả.

Hơn nữa những người đi tới đi lui nhìn Tần Ninh đều mang ánh mắt kính sợ.

Giống như Tần Ninh… khiến người ta càng tôn kính hơn Tần Hải?

Đây là chuyện gì thế?

Trong lòng Tần Thương Sinh lúc này có quá nhiều câu hỏi.

Ngay cả đám người Tần gia đều mang ánh mắt chấn động nhìn xung quanh.

Ngày thường, thép ròng bọn họ chế tạo binh khí bây giờ đều dùng để xây đại điện…

Linh thực đi lại trên đường đều là dược liệu trân quý luyện đan, nhưng bây giờ liền đặt hai bên đường, ngược lại giống như mang tính thưởng thức.

Tất cả những thứ này đối với họ mà nói không thể tưởng tượng nổi.
Chương 1025: Thái Hư tông

Tần gia đến, Khương Tồn Kiếm đã sắp xếp thích hợp.

Hai người Tần Hải và Tần Ninh dẫn Tần Thương Sinh xem một vòng.

Đối với sự hùng mạnh của thư viện Thái Hư, đám người Tần gia hoàn toàn có nhận biết.

Mà đám người Tần gia vào ở đây, từ trong miệng đệ tử thư viện Thái Hư cũng lấy được nhiều tin tức hơn.

Tần Ninh!

Mạnh vô địch!

Khó trách những người đó nhìn Tần Ninh đều mang theo ánh mắt kính sợ.

Tần gia thật sự đã xuất hiện cường giả tuyệt thế.

Danh tiếng của Tần Ninh đã khiến cho những thế lực cự đầu cảm thấy kinh hoàng.

Tần Thương Sinh trong lòng cũng xúc động.

Đối với đứa con trai nhỏ này của mình, ông ta vẫn mang trong lòng áy náy.

Tần Ninh, võ giả tinh mạng.

Có thể bởi vì sự bất lực của ông ta đã khiến cho tinh môn của Tần Ninh bị tước đoạt.

Cho dù báo thù cũng là Tần Ninh quật khởi, tự mình báo thù.

Là phụ thân, ngược lại ông ta không che chở cho Tần Ninh cái gì.

Cảm giác này khiến người ta rất tự trách.

Mà bây giờ, nhìn thấy Tần Ninh càng mạnh hơn ngày xưa, áy náy trong lòng Tần Thương Sinh cũng giảm bớt mấy phần.

Thư viện Thái Hư sau khi trải qua đại loạn, từng bước khôi phục.

Mà tin tức cũng lan truyền toàn bộ vùng Bắc Lan.

Ba ngày sau.

Thư viện Thái Hư.

Đại hôn của Tần Hải và Khương Như Yên.

Qua đại loạn như vậy, không khí thư viện Thái Hư quá trầm thấp.

Mà Khương Tồn Kiếm thân là viện trưởng, cũng có tâm lấy hôn ước lần này khiến cho thư viện Thái Hư khôi phục một chút bầu không khí.

Nhất thời, không ít thế lực khắp nơi Bắc Lan bắt đầu âm thầm chuẩn bị.

Cảnh giới Sinh Tử của Vô Cấu Kiếm phái, thế gia Bách Lý gần như chết sạch.

Bây giờ thư viện Thái Hư cũng chịu đả kích.

Nhưng cảnh giới Sinh Tử cũng không ít.

Có thể nói, thư viện Thái Hư xứng đáng với bá chủ Bắc Lan.

Lần này, con gái độc nhất Khương Như Yên của Khương Tồn Kiếm thành thân.

Huynh trưởng của Tần Ninh - Tần Hải lấy vợ!

Vùng đất Bắc Lan, ai có thể không đến?

Thư viện Thái Hư nghênh đón khách tám phương tới, cũng trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Không giống với lần trước, lần này không ai mang tâm tư trong lòng, cũng không ai dám gây chuyện.

Khương Tồn Kiếm, Tần Thương Sinh thân là trưởng bối hai nhà, đương nhiên ngồi ghế đầu trên cao.

Chỉ là Tần Thương Sinh lúc này nhìn thật sự có chút lo lắng.

Không thể không lo lắng!

Cảnh giới Sinh Tử, linh cảnh Niết Bàn, huyền cảnh Tạo Hóa, cảnh giới Tam Vị đi đi lại lại, người nào đối với Cửu U mà nói đều là sự tồn tại trong truyền thuyết.

Lần đầu nhìn thấy nhiều cường giả như vậy, trong lòng Tần Thương Sinh khó mà yên.

“Sui gia đúng là có ba đứa con trai ngoan!”

Khương Tồn Kiếm ngược lại buông lời, cười nói: “Tâm tính Tần Hải không tệ, thiên phú cũng mạnh mẽ, mà Tần công tử… không cần phải nói”.

“Nghe nói con trai lớn Tần Sơn cũng một mình ra ngoài xông xáo”.

“Là chính bọn chúng cố gắng, kẻ làm cha như ta… ngược lại còn gây cản trở”, Tần Thương Sinh cười khổ nói.

Lần này Tần Hải đón ông ta đến Bắc Lan, ông ta vốn không muốn tới.

Nhưng ông ta cũng hiểu.

Bây giờ Tần Ninh xông xáo bên ngoài, Tần Hải trấn giữ thư viện Thái Hư.

Kẻ địch đối mặt rất nhiều.

Ông ta không muốn trở thành cản trở của các con, cho nên mới đồng ý.

Lúc này, khách quý tứ phương đến chật nhà.

Người Tần gia tỏ ra rất lo lắng.

“Ninh đệ…”

Hôm nay Tần Tâm Duyệt mặc váy xanh, nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Ta… rất hồi hộp”.

Tần Ninh cười nói: “Cũng không phải tỷ thành thân, tỷ hồi hộp cái gì?”

“Những người này... quá mạnh”.

Tần Tâm Duyệt bất đắc dĩ nói.

Tần Ninh vỗ vai Tần Tâm Duyệt, cười nói: “Yên tâm đi tỷ, bọn họ dù mạnh cũng không mạnh bằng ta, vẫn còn phải khách sáo với chúng ta, sau lưng cũng không dám bàn bạc”.

“Tần gia chuyển đến chỗ này cũng là một bước ngoặt chuyển tiếp”.

“Có lẽ sau trăm năm ngàn năm, Tần gia cũng sẽ là một đại gia tộc”.

Tần Tâm Duyệt gật đầu

Giờ phút này, hôn lễ bắt đầu.

Hai người Tần Hải và Khương Như Yên kết đôi bước ra.

Tiệc hỷ bắt đầu.

Khương Tồn Kiếm lúc này đứng dậy, nhìn về phía bạn bè thân thiết tứ phương.

“Chư vị!”

Khương Tồn Kiếm mở miệng.

“Thư viện Thái Hư trải qua kiếp nạn, có thể nói là Niết Bàn trùng sinh”.

“Hôm nay là lễ cưới của tiểu nữ, cảm ơn các vị đã đến”.

“Đồng thời, hôm nay ta cũng tuyên bố một chuyện lớn”.

Khương Tồn Kiếm mở miệng, các phe im lặng.

“Từ hôm nay trở đi, thư viện Thái Hư được đặt tên là Thái Hư tông”.

“Mà Khương Tồn Kiếm lui về phía sau, để Tần Hải đảm nhiệm tông chủ Thái Hư tông”.

Lời này vừa nói ra, tứ phương khiếp sợ.

Thư viện Thái Hư được đặt tên là Thái Hư tông.

Điều này đại diện cho rất nhiều ý tứ.

Thư viện Thái Hư bắt đầu tồn tại hình thức thư viện, phần nhiều là dạy dỗ, môn đồ khắp thiên hạ.

Mà là tông môn, tính chất cũng không giống nhau.

Hơn nữa Khương Tồn Kiếm từ chức, để Tần Hải trở thành tông chủ.

Điểm này đám người ngược lại không kinh ngạc như vậy.

Tần Hải có một đệ đệ tốt.

Tần Ninh uy thế mạnh mẽ, bây giờ Tần Hải là tông chủ Thái Hư tông.

Ở Bắc Lan còn ai dám trêu chọc Thái Hư tông?

Mà không có đối thủ hùng mạnh.

Thái Hư tông khôi phục có lẽ rất nhanh, sẽ trở thành bá chủ duy nhất của Bắc Lan.

Khương Tồn Kiếm hiển nhiên đã sớm nghĩ xong xuôi.

Tần Ninh cũng không có gì bất ngờ đối với chuyện này.

Cửu Nguyên Thiên Mạch của Tần Hải, cuộc đời này thành tựu Vương Giả không phải vấn đề, chỉ là thời gian mà thôi.

Hành động này của Khương Tồn Kiếm đối với thư viện Thái Hư bây giờ quả thật là sự lựa chọn tốt nhất.

Tiệc hỷ hoàn toàn bắt đầu.

Chư phương lúc này đều chúc mừng không dứt.

Thư viện Thái Hư, nhất phái vui mừng.

Chỉ là có người vui có người buồn.

Đại lực Thương Lan.

Giữa núi rừng vô tận.

Một thân ảnh đứng yên, khí tức cường đại.

Người này một thân trường sam màu bạc, dưới vạt áo và ống tay áo đều thêu sợi vàng nhạt.

Địa hộ pháp Thiên Đế các.

Người đàn ông đứng giữa núi rừng, nhìn xung quanh, bàn tay dần dần vung lên, một quả cầu thủy tinh, lớn chừng bàn tay, vào thời khắc này bay ra.

Quả cầu thủy tinh xuất hiện, chiếu ra ba luồng ánh sáng rực rỡ.

Phía trước người đàn ông nhất thời ngưng tụ ra ba hư ảnh.

“Triệu hộ pháp?”

Một tiếng nói kinh ngạc vang lên: “Triệu hộ pháp, không phải ngươi làm việc ở Tuyết Thiên Sơn ư? Tại sao lại đi tới Thương Lan?”

Triệu hộ pháp trước mắt không phải Triệu Dục đã chết.

Triệu Phương Vân lúc này sắc mặt âm trầm nói: “Đệ đệ ta bị giết rồi!”

Đệ đệ?

Hộ pháp Triệu Dục?

Lúc này ba thân ảnh đều ngây ra.

“Liễu Vân Sinh!”

“Mạc Thanh Cốc!”

“Lý Khai Nguyên!”

Triệu Phương Vân nhìn về phía ba người, nói: “Ba người các ngươi quản lý chuyện Thương Lan, có biết Tần Ninh?”

Ba người này đều là Địa hộ pháp của Thiên Đế các.

Thiên Đế các chia cấp bậc nghiêm ngặt.

Thần Sứ mặc trường sam hắc kim.

Địa hộ pháp mặc trường sam màu bạc.

Mà Thiên hộ pháp thì là trường sam bạch kim.

Cấp bậc nghiêm ngặt, đến trang phục cũng phân chia nghiêm ngặt.

Lúc này bốn vị Địa hộ pháp trao đổi cách không gian.

“Người này nhiều lần phá hoại chuyện lớn của Thiên Đế các, không giết thì vô cùng hậu hoạn!”, Triệu Phương Vân hừ lạnh nói.

Vốn dĩ lần này Triệu Dục ra tay còn tưởng rằng Tần Ninh hẳn phải chết.

Nhưng không ngờ Triệu Dục bị Tần Ninh giết chết.

Người này mới cảnh giới gì?

Chẳng qua là cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp mà thôi.

Nhưng bây giờ...

Lúc này, Triệu Phương Vân tức giận trong lòng.

“Triệu hộ pháp, chuyện này hay là bẩm báo cho Cổ hộ pháp đi!”

Một Địa hộ pháp mở miệng nói.

Cổ hộ pháp!

Một trong Thiên hộ pháp số ít của Thiên Đế các, cái thế hào hùng cảnh giới Quy Nhất.

Thiên Đế các, các chủ là tôn, cảnh giới Vương Giả uy áp vô cùng.

Ngoại trừ các chủ chính là chư vị phó các chủ, cấp bậc Thiên Nhân.

Trừ cái này ra, chính là Thiên hộ pháp.

Thiên hộ pháp, nhân vật cái thế hào hùng cảnh giới Quy Nhất.

Lúc này, Triệu Phương Vân khẽ nhíu mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK