Mỗi khi một vị Vương Giả xuất hiện, bất kỳ thế lực nào cũng sẽ sinh lòng kính sợ.
Nhưng mà hai vị này lại không có một chút lòng kính sợ nào cả.
Chỉ có ý muốn giết hại.
Đó đích thị là người điên! Giờ phút này, Tần Ninh chẳng mảy may quan tâm Ám Địa Vương muốn làm cái gì, hắn ngồi xuống, khoanh chân lại.
Lúc này, Cửu Anh cũng quay về bên cạnh Tần Ninh, cẩn thận quan sát bốn phía để đề phòng có người đánh lén Tần Ninh.
Cùng lúc đó, đàn Phủ Uyên nằm ngang trước người Tần Ninh, sáo Thụ Thiên cũng bay lơ lửng ở trước mặt hắn.
Hai tay của Tần Ninh đánh đàn Phủ Uyên.
Sáo Thụ Thiên cũng chuyển động theo.
Giờ phút này, sắc mặt của Ám Địa Vương đầy cẩn thận.
Một tên Hàm Vương cũng đã đủ làm cho ông ta thấy đau đầu rồi.
Mà bây giờ, hình như Tần Ninh còn đang chuẩn bị dùng thủ đoạn nào đó.
Nếu ông ta tiếp tục ở lại thì có lẽ sẽ thật sự gặp phải nguy hiểm! Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng Ám Địa Vương cảm thấy bất an.
Ông ta cứ có cảm giác… không được tốt lành cho lắm.
Ám Địa Vương đánh nhau với Tiên Hàm nhưng ánh mắt của ông ta lại chưa từng rời khỏi Tần Ninh.
Ông ta luôn lo sợ Tần Ninh bỗng nhiên làm ra chuyện điên khùng gì đó.
Là một vị Vương Giả, mà giờ đây lại chật vật như vậy, điều này khiến cho Ám Địa Vương cảm thấy ngột ngạt.
“Đã hoàn thành!”
Lúc này, trong ánh mắt Tần Ninh đầy sự vui vẻ nhìn vào Ám Địa Vương.
“Tiên Hàm, quấn lấy ông ta, dùng một chiêu chém chết!”
“Được!”
Nghe được lời này của Tần Ninh, ánh mắt của Tiên Hàm mừng rỡ, quấn lấy Ám Địa Vương, càng ra sức chiến đấu.
“Chết tiệt!”
Lúc này, ánh mắt của Ám Địa Vương đầy hung ác, trong nháy mắt, ông ta dùng một chưởng thật mạnh đánh lui Tiên Hàm.
“Tiên Hàm, sao ngươi lại để xảy ra chuyện như vậy, các ngươi đều là Vương Giả, ngươi còn không đối phó ông ta được sao?”
Tần Ninh quát lớn.
“Không thành vấn đề, ca, huynh yên tâm!”
Tiên Hàm hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước chân, ngay tại lúc này, lực lượng toàn thân từ trên xuống dưới được ngưng tụ lại.
Thấy thế, Ám Địa Vương thật sự sợ hãi.
Lỡ như bị Tiên Hàm quấn lấy.
Sau đó, Tần Ninh lại cho ông ta ăn một chiêu, cho dù không chết thì cũng sẽ bị thương nặng.
Bị thương nặng thì cũng chết chắc rồi.
Sao Tiên Hàm có thể buông tha ông ta lúc đang bị trọng thương như vậy được?
“Chém!”
Ngay lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên.
Trong nháy mắt, lực lượng đã được ngưng tụ xong.
Một cánh tay Ám Địa Vương biến thành đao, chém thẳng xuống dưới, cơ thể liên tục lui ra sau.
“Tần Ninh!”
“Tiên Hàm!”
“Bản Vương nhớ kỹ các ngươi, hãy đợi đó, lần sau, ta chắc chắn sẽ giết hết các ngươi!”
Trong nháy mắt, Ám Địa Vương nhảy vào thông đạo, rồi biến mất ngay lập tức, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
“Ca, ca, mau ngăn ông ta lại, ca đánh ra một chiêu làm ông ta nổ tung đi!”
Tiên Hàm vội vàng nói.
“Giết một tên Vương Giả, như thế mới đã ghiền được chứ! Làm gì có chuyện dùng một chiêu đã giết được!”
Lúc này Tần Ninh đã thu hồi đàn Phủ Uyên và sáo Thụ Thiên, lắc đầu nói: “Ngươi cho rằng Vương Giả là rau cải trắng sao, nói giết là giết được?”
“Ngươi đủ sức đánh với ông ta sao?”
“Vâng!”
Tần Ninh gõ đầu Tiên Hàm, nói: “Ngươi không nghe thám tử báo tin sao?”
“Nhị ca của ngươi bị người ta vây đánh kìa, chậm trễ lâu như vậy, lỡ chết mất thì làm thế nào bây giờ?”
“Vâng, vâng, vâng!”
Tiên Hàm vỗ đầu, vội vàng nói: “Ca, chúng ta mau chạy tới đó đi!”
“Đừng nóng vội, hai người có cùng cảnh giới ra tay, ca ca của ngươi không thể chết nhanh như vậy được, công pháp cổ của Tiên Gia vẫn có chỗ hơn người”.
Tần Ninh nhìn về phía trước, nói thêm: “Chi bằng nhân cơ hội này phong ấn một cái thông đạo”.
Nghe vậy, Tiên Hàm vội vàng nói: “Ca, không phong ấn được, lão gia tử đã từng thử vài lần, mỗi lần như vậy đều bị Vương Giả bên kia đánh vỡ”.
“Đó là do Tiên Vô Tận già rồi, vô dụng, ta nói phong ấn được là phong ấn được”.
Tần Ninh đi về phía thành Ám Vũ.
Lúc này, Tiên Hàm cũng không dám rời khỏi.
Hắn ta sợ lúc Tần Ninh đang phong ấn thì lại có Vương Giả từ trong thông đạo lao ra ngoài.
Tuy rằng Tiên Hạo đang gặp nguy hiểm.
Nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.
Chỗ Tần Ninh vẫn quan trọng hơn.
Tần Ninh đi vào trong thành Ám Vũ, lúc bấy giờ, thành Ám Vũ đã bị Tiên Hàm đấm hai phát làm cho sụp đổ.
Thực tàn tạ! Thế nhưng ở cửa thông đạo vẫn còn đường kính dài cả trăm mét, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy một mảnh đen tuyền, không phân biệt ra được thứ gì cả.
Ngay lúc này, Tần Ninh đã đứng trước cửa thông đạo.
Tiên Hàm nhịn không được, bèn nói: “Ca, cho dù là Cửu Cấp Huyền Trận cũng khó lòng phong ấn được Vương Giả, phá vỡ phong ấn cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi”.
“Đây là lý do vì sao Thiên Ngoại Tiên không phong ấn một cách dứt khoát mà lại cử người đi trấn thủ thông đạo sao”.
Tần Ninh nhìn về phía Tiên Hàm, nói: “Ta nói rồi, trận pháp phong ấn của lão già Trấn Thiên Vương kia không ra tích sự gì”.
“Ta… mạnh hơn ông ta!”
Vừa nói xong câu đó, trên tay Tần Ninh đã xuất hiện từng dòng huyền ấn.
Ngay sau đó, đàn Phủ Uyên và sáo Thụ Thiên xuất hiện ngay lập tức.
Đàn và sáo lơ lửng trên không.
Từng vệt sáng được ngưng tụ thành.
“Ca, huynh muốn dùng Vương Khí để phong ấn…”
“Thì sao?”
“Lãng phí quá, đó chính là Vương Khí của Âm Vương…”, Tần Ninh cười nói: “Nếu ta muốn lấy thì sẽ có thôi, ỷ lại vào vật bên ngoài quá mức cũng không tốt cho bản thân ta”.
“Phong ấn được cửa thông đạo này, ít nhất sẽ không để cho bộ tộc Ám Vũ Ma có cơ hội đi ra ngoài”.
“Mấy tộc khác còn phải phí thêm ít công sức nữa, ta sẽ quay về Thương Lan, phong ấn thông đạo bên dưới Thanh Ninh các”.
“Vậy chỉ còn lại ba thông đạo ở Đông Đại Địa, Tây Mạc và núi Bắc Thiên…”
“Để cho bọn họ ăn chút khổ sở, trấn áp năm ma tộc, cho bọn họ mệt chết luôn”.
Nghe vậy, Tiên Hàm bỗng thấy run rẩy.
Tần Ninh muốn phong ấn cửa ra của hai cái địa quật này.
Sau đó khiến cho ma tộc không thể không tập trung lực lượng đi phá những thông đạo khác.
Đây là muốn trừng phạt những đại lục kia sao?
Lúc đó, vài nơi đều sẽ có thiệt hại.
Hai cái Vương Khí.
Lơ lửng ở phía trên thông đạo.
Huyền ấn đã được Tần Ninh ngưng tụ xong.
“Tần ca, ta nhớ trận pháp trước đây của huynh không tốt như vậy!”
“Sau đó, ta đã nghiên cứu không ít…”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Không đúng, cái gì mà không tốt, chẳng qua là trước đây ta lười luyện tập mà thôi”.
“...”, thời gian đã trôi qua lâu, hai cái Vương Khí vẫn lơ lửng phía trên thông đạo.
Tiếng đàn, tiếng sáo cuồn cuộn không dứt.
Tần Ninh thở ra một hơi.
“Được rồi!”
“Các ngươi đứng bên cạnh canh chừng, dù có tiếng động lạ cũng không cần quan tâm”.
Tần Ninh dặn dò: “Đừng để những người khác tiến vào nơi này, vậy mới thành công được!”
Tần Ninh nhìn vào Tiên Hàm, rồi cười nói: “Đi đi, xem thử nhị ca của ngươi bây giờ ra sao rồi!”
“Xuýt nữa thì quên mất…”, lúc này, Tiên Hàm mới siết chặt ngón tay.
Hai người đi thẳng một đường về phía thông đạo.
Cùng lúc đó, trong Tru Ma cốc.
Tình hình chiến đấu rất kịch liệt! Lần này, Thiên Đế Các điều động hai vị phó các chủ chính.
Bọn họ tỏ rõ là nhất định phải lấy được Tru Ma cốc.
Lúc này, ánh mắt của Tiên Hạo không được tốt cho lắm, vẻ mặt hắn ta lạnh lùng.
Cả khuôn mặt cũng đã trắng bệch.
Trên người cũng xuất hiện nhiều vết thương.
“Tiên Hạo, đừng nghĩ tới chuyện kéo dài thời gian nữa!”
Phó các chủ Hùng Viêm quát: “Không có người tới giúp ngươi đâu, cho dù bên phía Thiên Ngoại Tiên có người thấy không thích hợp thì cũng có Vương Giả của Thiên Đế Các bọn ta ra tay ngăn cản rồi”.
“Từ hôm nay, Tru Ma cốc sẽ thuộc về Thiên Đế Các bọn ta”.
Tiên Hạo nghe vậy, cũng cười khẩy, nói: “Các ngươi hợp tác với Ám Vũ Ma để được lợi lộc gì chứ?”
“Lợi ích sao?”
Hùng Viêm cười nhạo, nói: “Ngươi chẳng biết gì cả”.
“Thả Ám Vũ Ma tiến vào đại lục đại khai sát giới, Thiên Đế Các các ngươi có thể lấy được lợi ích gì chứ?”
“Đừng quên, các ngươi cũng là con người!”
“Hà cớ gì lại hợp tác với ma tộc?”
Lúc này phó các chủ Kha Cảnh thản nhiên nói: “Có nói ngươi cũng không hiểu được, các chủ của bọn ta là người có chí lớn, làm việc lớn, sao ngươi có thể hiểu được?”
“Vận mệnh của ngươi cũng chỉ dừng lại ở đại lục Vạn Thiên mà thôi, ngươi thấy đó, hôm nay có rất nhiều chuyện mà ngươi cũng không thể nào hiểu được!”
Nghe vậy, Tiên Hạo lắc đầu.
Hắn ta không hiểu! Nhưng mà để cho dị tộc giết hại đồng loại của mình, dù là vì bất kỳ lý do gì, hắn ta cũng không thể biết mà mặc kệ được.
Chương 1272: Ta sẽ giữ lại để thẩm vấn
Trên đại lục Vạn Thiên, những Vương Giả hùng mạnh, những Thiên Nhân hàng đầu, những cao thủ cao cường.
Tất cả bọn họ đều là nhân loại.
Giữa các thế lực lớn, hay là các tông môn, hay là các đế quốc, tuy giữa họ có tranh đấu, có hận thù.
Thế nhưng tất cả chúng đều ở trong nội bộ nhân loại.
Hơn nữa, võ đạo từ thuở ban sơ đã tồn tại sự cạnh tranh.
Chỉ có vậy, võ đạo mới được lưu truyền đến tận ngày nay.
Mạnh được yếu thua.
Cho dù là võ đạo, hay là văn minh cũng đều như vậy cả.
Thế nhưng, lũ Ma tộc trong lòng đất lại mặc kệ những điều đó.
Bản tính của chúng là giết chóc.
Tuy không biết chúng tại sao lại giết chóc, nhưng tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.
"Không cần vòng vo nữa!"
Lúc này, Kha Cảnh lạnh nhạt nói: "Tiên Hạo, để ta tiễn ngươi về nơi suối vàng!"
"Hy vọng các ngươi làm được!"
Ngay bây giờ, Kha Cảnh và Hùng Viêm cũng đã cảm thấy có gì đó hơi sai.
Tiên Hàm trấn giữ thông đạo ngầm.
Thế nhưng, lần này Ám Vũ Ma phái ra Lục Vương với Thất Vương.
Mà Tiên Hàm lại không mạnh đến vậy.
Hắn ta không thể nào chống chọi đến bây giờ được.
Nhưng mà, đến giờ, thông đạo ngầm vẫn chưa có ai đánh lên để nội ứng ngoại hợp với bọn họ.
Ám Vũ Ma đang làm gì đó?
Tuy rằng trong lòng hai người hiện tại rất tò mò, nhưng bọn họ vẫn ra tay không chút chần chừ.
Bọn họ tự nhủ phải nhanh chóng giết chết Tiên Hạo, đến khi ấy mới biết xảy ra vấn đề gì.
Sau khi giết xong, bọn họ sẽ tiến vào trong lòng đất để điều tra đến cùng.
Lần hợp tác này không thể xảy ra vấn đề gì.
"Huyết Hoàng quyền!"
Kha Cảnh tung ra một quyền.
Từng luồng khí đỏ như máu xuất hiện phía sau hắn ta, nó cuồn cuộn như sóng biển, quét sạch tất cả.
Giữa cơn sóng đỏ thẫm ấy, xuất hiện một cái quyền ấn tấn công về phía Tiên Hạo.
"Túy Tiên Kinh đồ, tiên ấn!"
Hai tay Tiên Hạo nhanh chóng kết ấn, rồi một cái ấn ký ẩn chứa luồng tiên khí dày đặc xuất hiện trước người hắn ta.
Từng dòng linh khi hội tụ lại thành một bức tranh, trong bức tranh có một vị võ giả đang cầm một tấm khiên ngăn cản công kích.
"Chém!"
Một tiếng quát khẽ vang đến.
Giờ đây, Hùng Viêm cũng đã tung hết sức mình.
Bạo Hùng Thiên Nhân pháp! Đó là một loại chiến kỹ vô cùng mạnh mẽ.
Trong cơ thể Hùng Viêm, linh khí như đang quay cuồng, thiêu đốt tất cả, rồi nó ngưng tụ thành một thanh đao, chém ra một nhát.
Oanh... từng dòng lực lượng ngưng tụ lại.
Ngay lúc này, thanh đao rực lửa nhắm thẳng vào Tiên Hạo.
Hai người cùng nhau tấn công, bọn họ thi triển ra chiến quyết mạnh nhất của mình.
Trong nháy mắt, bức tranh trước người Tiên Hạo liên tục run lên, dường như nó đã chịu áp lực rất lớn.
Lực lượng dần dần ngưng tụ lại.
Bức tranh bắt đầu vỡ nát.
"Tiên Hạo, cần gì phải cực khổ như vậy?"
"Hôm nay ngươi chết chắc rồi!"
Lúc này, sát khí của hai người ngưng tụ lại.
"Hừ!"
Tiên Hạo giờ đây chẳng còn màng đến sống chết nữa.
Chỉ có điều, nếu hắn ta chết đi, thì Tiên Hàm cũng không sống được.
Thù trong giặc ngoài, Tiên Hàm chỉ còn đường chết.
Tam đệ... rất khó khăn.
Từ lớn đến nhỏ vẫn luôn gian nan trắc trở.
Nếu như trước kia không gặp được U Vương, có lẽ đời này sẽ mãi mãi thất bại.
Không, có lẽ bây giờ đã chết rồi cũng nên.
Mà giờ đây, tam đệ đã tới Thiên Nhân thất bộ, cái giá hắn ta phải trả còn nhiều hơn bọn hắn gấp mười, gấp trăm lần.
"Lũ khốn nạn của Thiên Đế các, các ngươi đang làm gì đó?"
Lúc này, bỗng nhiên vang lên một tiếng quát.
Ở cửa thông đạo, một bóng người bỗng nhảy ra.
"Tiên Hàm!"
"Tiên Hàm!"
Hùng Viêm và Kha Cảnh thấy Tiên Hàm xuất hiện thì lập tức sửng sốt.
Tiên Hạo hét lớn, nói: "Không còn giữ được thông đạo trong lòng đất nữa, hãy mau chóng rời khỏi Tru Ma cốc, không thể ở lại đây được nữa!"
"Chúng ta từ bỏ Tru Ma cốc, tam đệ, mau báo cho phụ thân và đại ca biết!"
"Chúng ta không thể chết hết ở đây được!"
Tiên Hàm nghe vậy thì có hơi ngạc nhiên.
Một dòng suối ấm áp nhẹ nhàng chảy qua lòng hắn ta.
"Ông đây không đi đâu!"
Tiên Hàm cười ha hả.
"Chạy đi, đệ xưng ông đây cái gì?"
Tiên Hạo chửi ầm lên: "Mau chạy đi, nếu không ai cũng không thoát được đâu, Tru Ma cốc có thể mất, nhị ca cũng có thể chết, nhưng đệ thì không được!"
Vừa dứt lời, Tiên Hàm rơm rớm nước mắt nhìn vào Tiên Hạo.
"Ai bảo noi theo nhị ca chứ?"
Chút lệ còn sót trong mắt Tiêm Hàm nhanh chóng biến mất, hắn ta lại cười ha ha nói: "Bây giờ đệ đã là... Hàm Vương rồi!"
Hắn ta vừa dứt lời.
Một luồng khí tức mạnh mẽ tràn ngập khắp nói.
Tru Ma cốc ngay lập tức bị luồng khí tức mạnh mẽ này bao phủ.
Lúc này, Tiên Hạo sợ hết hồn.
Hùng Viêm sợ hết hồn.
Kha Cảnh cũng sợ vậy.
Tiên Hàm... thăng cấp thành Vương ư?
Sao có thể chứ?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều trố mắt đứng nhìn.
Tiên Hàm hồn nhiên không thèm quan tâm, hắn ta lao thẳng ra ngoài, tấn công hai người Kha Cảnh và Hùng Viêm.
Đúng lúc này, một bóng người cũng xuất hiện từ trong thông đạo.
Tần Ninh mặc một bộ quần áo trắng tinh, ở cổ áo và cổ tay áo có hai sợi tơ vàng, chân đi một đôi giày, hắn xuất hiện trước cửa thông đạo.
Tần Ninh nhìn vào Tiên Hàm, rồi cất lời nói: "Đừng có giết chết người ta!"
"Ta phải giữ lại để còn thẩm vấn nữa!"
"Vâng!"
Tiên Hàm cười ha hả, nhìn vào Hùng Viêm và Kha Cảnh.
Thiên Nhân thất bộ đỉnh cấp ư?
So với Vương Giả thì tính là cái gì?
Lúc này, Hùng Viêm và Kha Cảnh đều rất ngơ ngác.
Sao lại vậy chứ?
Sao Tiên Hàm lại thăng cấp thành Vương Giả rồi.
Người của Ám Vũ Ma đâu rồi?
Tiên Hạo bây giờ cũng ngẩn ngơ đi đến bên cạnh Tần Ninh, chắp tay chào hỏi.
"Nuốt viên đan dược này đi!"
Tần Ninh nhìn Tiên Hạo, rồi cười bảo: "Đây là đồ tốt, biết đâu sau khi nuốt nó, bế quan một khoảng thời gian là có thể trở thành Hạo Vương đấy!"
Tiên Hạo nhận lấy đan dược, rồi gật đầu cảm ơn.
Tần Ninh không để ý lắm.
Nếu như Tiên Hạo không phải là người thân của Tiên Hàm, thì đừng hòng mơ tưởng đến viên Tịnh Ma Châu này.
Tiên Hạo không nán lại quá lâu, hắn ta nhanh chóng lao tấn công vào những người còn lại.
Hại vị Tiên Nhân thất bộ đỉnh cấp bị ngăn cản, nhưng những kẻ khác lại không có ai cản chúng lại.
Lúc này, bên trong sơn cốc, cục diện chiến trận đã xuất hiện sự thay đổi.
Hai vị Thiên Nhân thất bộ đánh với một người.
Do vậy, tình thế của Thiên Ngoại Tiên vẫn không mấy thuận lợi.
Thế nhưng, hiện tại, bởi vì Tiên Hạo được giải thoát, dần dần rút lui.
Tần Ninh giờ đang ngồi trong một lầu các ở trước cung điện quan sát xung quanh.
Cửu Anh đã bay ra giúp đỡ từ lâu.
Hùng Viêm và Kha Cảnh đã dần dần bị áp chế.
Tần Ninh không định ra tay.
Mọi chuyện xảy ra hôm nay không đơn giản như vậy.
Bịch... một tiếng bịch vang lên, Hùng Viêm lui mạnh ra sau, phun ra một ngụm máu tươi.
Tiên Hàm cười đắc thắng nói: "Hứng trọn một đòn Chiến Vương Khí Công của ta vậy mà vẫn chưa chết, khá lắm!"
Sắc mặt Hùng Viêm trầm xuống.
Tiên Hàm đã thăng cấp thành Vương Giả.
Trước kia, hắn ta có thể dễ dàng áp chế Tiên Hàm, nhưng hiện tại, Tiên Hàm chắc chắn đánh chết hắn ta được.
Nếu không nhờ Kha Cảnh ở bên cạnh, hắn ta đã chết từ lâu rồi.
"Tiên Hàm, thăng cấp thành Vương rồi, ngươi tưởng bản thân mình vô địch ư?"
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.
Giọng nói kia như xa như gần, mờ mờ ảo ảo.
Lúc này, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, đi vào bên trong sơn cốc, người nọ thoắt ẩn thoắt hiện, khó lòng nắm bắt.
Cuối cùng, người nó xuất hiện ở bên trong sơn cốc, đứng cách đó khoảng chừng trăm mét, nhìn chằm chằm vào Tiên Hàm.
"Lôi Vương đại nhân!"
"Lôi Vương đại nhân!"
Thấy người vừa mới xuất hiện kia, Hùng Viêm và Kha Cảnh đều thở phào nhẹ nhõm.
Lôi Vương đã đến đây rồi! Tuy kế hoạch lần này thất bại, nhưng ít nhất bọn họ sẽ không chôn thân nói đây!
"Hoàng Nhất Lôi à?"
Tần Ninh nhìn vào ông ta, rồi cười nói: "Cái cánh tay bị chém đứt kia hình như còn chưa mọc lại nhỉ?"
"Các chủ các ngươi thế là dở rồi, cánh tay này là do ta chặt, hay là để ta nối lại cho ngươi, rồi ngươi dẫn ta đến hang ổ của Thiên Đế các, ngươi thấy thế nào?"
Lôi Vương Hoàng Nhất Lôi! Một trong Tứ đại các vệ của Thiên Đế các.
Ngay bây giờ, Lôi Vương đã xuất hiện.
Chương 1273: Gặp lại Lôi Vương
Chỉ là vừa đối mặt với Hoàng Nhất Lôi, Tần Ninh lại không hề khách khí.
“Ca, thật là ngươi chém sao?”
Tiên Hàm không thể ti Chỉ là vừa đối mặt với Hoàng Nhất Lôi, Tần Ninh lại không hề khách khí.
“Ca, thật là ngươi chém sao?”
Tiên Hàm không thể tin nói.
“Nếu không tin, ngươi hỏi ông ta đi, ta nghĩ Vương giả sẽ không đến mức không có nổi một chút dũng khí thừa nhận chứ?”
Nghe thấy vậy, Hoàng Nhất Lôi sa sầm mặt lại, trong đôi mắt bình tĩnh có một chút sát khí.
Nhưng cũng không lên tiếng.
Mà ở một bên, hai người Hùng Viêm và Kha Cảnh lại đang ngơ ngẩn.
Trên thực tế, bọn họ cũng không hiểu rõ chuyện này lắm.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Lôi Vương không phủ nhận.
Tần Ninh… Nói thật sao?
“Ngày đó ngươi có thần binh do hai đại thiên nhân luyện chế ra bảo vệ, nhưng hôm nay thì sao?”
Lôi Vương lạnh nhạt nói.
Tần Ninh nói ra lời này ở trước mặt mọi người, hiển nhiên là gây khó dễ cho ông ta.
Mà nếu ông ta phủ nhận, không phải là sẽ không có ai biết về chuyện này, mà ngược lại có thể làm giảm danh tiếng của ông ta.
Tần Ninh cười nói: “Ngày đó ta mới chỉ là cảnh giới Âm Dương, nhưng bây giờ đã là cảnh giới Thiên Nhân rồi!”
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Tiên Hàm, cười nói: “Tiên Hàm, bắt lấy hai tên kia, ta muốn người sống để từ từ thẩm vấn”.
“Về phần tên này, lần trước để ông ta chạy mất, nhưng lần này không thể để cho ông ta chạy nữa!”
“Rõ!”
Lúc này Tiên Hàm khẽ gật đầu.
Ánh mắt của Lôi Vương lạnh lẽo.
Tần Ninh lại không thèm để ý đến, Xích Dương Long Luân xuất hiện, quay xung quanh cơ thể, chín hỏa long như ẩn như hiện.
Giờ phút này, ánh mắt của Lôi Vương mang theo sát khí.
Dần dà, từng dòng sấm sét dao động ở xung quanh thân thể.
Lôi Vương Hoàng Nhất Lôi, một trong tứ đại các vệ của Thiên Đế các, địa vị và thân phận đều cao hơn thập đại phó các chủ một bậc.
Thực lực cũng hoàn toàn khác biệt.
Cảnh giới Vương Giả! Cái thế vô địch.
“Lôi Chấn Vạn Thiên!”
Lôi Vương quát khẽ một tiếng, sấm sét phun trào xung quanh cơ thể, phát ra từng tiếng vang rền trầm thấp.
Lúc nhìn về phía Tần Ninh, Lôi Vương càng có thêm nhiều sát khí.
Lần trước bởi vì Tần Ninh, ông ta mới bị mất hết danh tiếng.
Lần này, tuyệt đối không thể bỏ qua cho Tần Ninh.
Lôi Vương sải bước ra, ánh sáng hiện ra từ trên xuống dưới cơ thể càng thêm mãnh liệt, giống như cả người đang hội tụ thành một quả cầu sét vậy.
Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh đã trở nên cẩn thận hơn.
Đàn Phủ Uyên và sáo Thụ Thiên trấn áp thông đạo.
Bây giờ binh khí tiện tay đang có trong tay chỉ có Xích Dương Long Luân.
Nhưng mà Lôi Vương này cũng không phải là cường giả lâu đời trong đám Vương giả, vẫn có cơ hội giết chết được.
“Cửu Long Gào Thét!”
Gào xong một câu.
Trong nháy mắt, chín lôi long ở bên trong Xích Dương Long Luân gầm thét lao thẳng về hướng Lôi Vương.
Lôi Vương hừ một tiếng, điểm ngón tay một cái.
“Huyền Lôi Trảm!”
Vừa chỉ ra, một thanh lôi đao tỏa ra ánh sáng xanh đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đã chém về phía Tần Ninh.
Trong chớp nhoáng này, Tần Ninh cảm giác được một sự áp lực đập vào mặt.
Khí thế mạnh mẽ khiến hắn có chút không thở nổi.
Từng dòng, từng tầng từng tầng sức mạnh ngưng tụ.
Keng keng keng... Lôi đao lần lượt chém xuống phía trên lôi long.
Ánh mắt Tần Ninh có vẻ tỉnh táo.
Chỉ là, giờ phút này Lôi Vương còn tỉnh táo hơn.
Ông ta biết mình mạnh hơn Tần Ninh, mạnh rất nhiều.
Cảnh giới Vương Giả, biển linh thức vạn mét.
Tần Ninh thì sao?
Biển linh thức còn chưa hình thành, hơn nữa mới chỉ là nhất bộ Thiên Nhân, linh thức có hạn.
“Cửu Long Thôn Thiên”.
Vừa gào lên một câu.
Trong nháy mắt chiều dài của chín con hỏa long đã tăng lên thành mấy trăm, hóa thành dài trăm trượng, hung dữ mạnh mẽ trong sơn cốc.
Sắc mặt của Lôi Vương vẫn không thay đổi.
Cho dù Tần Ninh có bao nhiêu tài năng, chắc chắn hắn vẫn sẽ thua thôi.
“Thiên Lôi Đao Kiếm!”
Lôi Vương vung một tay ra, trong nháy mắt đã ngưng tụ ra một thanh đao, một thanh kiếm xuất hiện trong tay.
Ông ta quơ đao kiếm.
Lôi Vương thận trọng chém xuống.
Đao kia, kiếm kia không chỉ chém về phía Cửu Long của Tần Ninh, mà còn đang chém vào linh thức của Tần Ninh.
Linh thức của ông ta mạnh mẽ, linh thức của Tần Ninh nhỏ yếu.
Chém hết linh thức của Tần Ninh, Tần Ninh… cũng sẽ chết! Cho dù như thế nào, chắc chắn không thể để cho Tần Ninh sống sót qua lần này được.
Ầm… lúc này một tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Sức mạnh ngưng tụ trên cả người Tần Ninh.
Linh thức của hắn không ngừng bị linh thức Lôi Vương chặt đứt.
Chỉ là Tần Ninh vẫn không hề cuống quýt, không ngừng tụ tập linh thức.
Dần dà, Lôi Vương phát hiện ra không thích hợp.
Dường như linh thức của Tần Ninh vẫn đang liên tục không ngừng, vĩnh viễn không có khả năng tán loạn.
Điều này không giống bình thường.
Giờ phút này, ánh mắt của Lôi Vương có vẻ lạnh lùng.
Tần Ninh lại không thèm để ý.
“Hừ, linh thức liên tục không ngừng?”
Cuối cùng Lôi Vương cũng không nhịn được.
“Nếu như thế, bản vương sẽ dùng một hơi, trực tiếp phá tan linh thức của ngươi”.
“Vậy ngươi phải nhìn xem ngươi có bản lĩnh này không đã!”
Tuy Tần Ninh là nhất bộ Thiên Nhân, thế nhưng lại có cơ thể mạnh mẽ, cộng thêm có bảo khí siêu phẩm như Xích Dương Long Luân, muốn phòng ngự căn bản không hề tốn sức.
Lôi Vương muốn chém giết cơ thể của hắn, gần như là không có khả năng.
Chỉ có một cách duy nhất là tiêu diệt linh thức của hắn.
Chỉ là linh thức của hắn dễ tiêu diệt như thế sao?
Sắc mặt Lôi Vương lạnh lẽo, nếu giết Tần Ninh phiền toái như vậy, ông ta là Vương giả còn có mặt mũi nào nữa?
Ầm… Trong nháy mắt, cả người Lôi Vương lao ra ngoài.
Lúc này từng luồng sức mạnh ngưng tụ.
Khí tức mạnh mẽ bộc phát ra.
Một linh thức hóa thành thân thể Lôi Vương, trong nháy mắt đã tràn vào bên trong linh thức của Tần Ninh.
Giờ phút này, hai thể linh thức đang gặp nhau trong đầu Tần Ninh.
“Linh thức của ta mạnh hơn ngươi nhiều!”
Lôi Vương nhìn về phía Tần Ninh, lạnh lùng nói: “Hôm nay, bản vương sẽ rửa sạch nỗi nhục”.
“Chỉ sợ không thể như ngươi mong muốn”.
Tần Ninh lại chế giễu nói: “Linh thức của ngươi rất mạnh, mạnh bao nhiêu?”
“Mọi người đều biết võ giả tu hành lấy ý niệm làm chủ, ý niệm sẽ lột xác thành linh thức sau khi đến cảnh giới Thiên Nhân, tấn công phòng thủ đều rất mạnh mẽ.
Lôi Vương cười nhạo nói: “Đúng là tấn công phòng thủ đều mạnh, thế nhưng Thiên Nhân cũng là có điểm yếu”.
“Ngươi gấp cái gì?
Không phải ta còn chưa nói xong sao?”
Tần Ninh lại nói tiếp: “Ý niệm và linh thức của ngươi mạnh mẽ tới đâu cũng không có tác dụng gì”.
“Ý niệm chuyển hóa thành linh thức, mà linh thức của Vương giả sẽ liên tục không ngừng tìm kiếm cách lột xác thành thánh”.
“Chỉ là thành thánh lại khó như lên trời”.
“Vì sao?”
Tần Ninh nhìn về phía Lôi Vương, cười nói: “Bởi vì nếu trở thành Thánh nhân, linh thức sẽ lột xác thành thánh hồn!”
“Hồn lực mạnh hơn linh thức nhiều”.
Lôi Vương nhìn về phía Tần Ninh, nhăn mày lại.
Tên này lại muốn là gì?
“Rất không khéo, tuy ta chỉ là Thiên nhân, thế nhưng đã có hồn lực, hơn nữa… Còn là hồn lực không bình thường!”
Một câu nói vang lên trong đầu Tần Ninh.
Một sợi tơ đen nhánh phiêu đãng tới.
Lúc này hai thể linh thức nhìn nhau.
Chỉ là phía sau Tần Ninh đột nhiên xuất hiện một Băng Hoàng.
Cơ thể cao trăm trượng, mặc vũ y băng lam, ánh mắt lóe sáng… Mang đến cho người ta một loại khí tức rất khủng bố.
Hoàng Nhất Lôi đột nhiên nhớ tới.
Trước đó, Tần Ninh đã từng bộc phát khí tức như thế rồi.
Ông ta vốn cho rằng là Tần Ninh dựa vào thần binh.
Nhưng bây giờ xem ra, căn bản không phải.
Đây là cái gì?
Ánh mắt Hoàng Nhất Lôi chấn động.
Hồn lực! Tần Ninh chỉ là Thiên nhân, tại sao lại có được hồn lực?
Tần Ninh nhìn về phía Hoàng Nhất Lôi, cười nói: “Nếu chém cơ thể, ngươi không chém được ta, mà nếu so linh thức, ngươi càng không thể so với ta!”
Vừa nói xong câu đó, cơ thể cao trăm trượng kia bất ngờ mở to miệng ra nuốt vào một ngụm nói.
“Nếu không tin, ngươi hỏi ông ta đi, ta nghĩ Vương giả sẽ không đến mức không có nổi một chút dũng khí thừa nhận chứ?”
Nghe thấy vậy, Hoàng Nhất Lôi sa sầm mặt lại, trong đôi mắt bình tĩnh có một chút sát khí.
Nhưng cũng không lên tiếng.
Mà ở một bên, hai người Hùng Viêm và Kha Cảnh lại đang ngơ ngẩn.
Trên thực tế, bọn họ cũng không hiểu rõ chuyện này lắm.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Lôi Vương không phủ nhận.
Tần Ninh… Nói thật sao?
“Ngày đó ngươi có thần binh do hai đại thiên nhân luyện chế ra bảo vệ, nhưng hôm nay thì sao?”
Lôi Vương lạnh nhạt nói.
Tần Ninh nói ra lời này ở trước mặt mọi người, hiển nhiên là gây khó dễ cho ông ta.
Mà nếu ông ta phủ nhận, không phải là sẽ không có ai biết về chuyện này, mà ngược lại có thể làm giảm danh tiếng của ông ta.
Tần Ninh cười nói: “Ngày đó ta mới chỉ là cảnh giới Âm Dương, nhưng bây giờ đã là cảnh giới Thiên Nhân rồi!”
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Tiên Hàm, cười nói: “Tiên Hàm, bắt lấy hai tên kia, ta muốn người sống để từ từ thẩm vấn”.
“Về phần tên này, lần trước để ông ta chạy mất, nhưng lần này không thể để cho ông ta chạy nữa!”
“Rõ!”
Lúc này Tiên Hàm khẽ gật đầu.
Ánh mắt của Lôi Vương lạnh lẽo.
Tần Ninh lại không thèm để ý đến, Xích Dương Long Luân xuất hiện, quay xung quanh cơ thể, chín hỏa long như ẩn như hiện.
Giờ phút này, ánh mắt của Lôi Vương mang theo sát khí.
Dần dà, từng dòng sấm sét dao động ở xung quanh thân thể.
Lôi Vương Hoàng Nhất Lôi, một trong tứ đại các vệ của Thiên Đế các, địa vị và thân phận đều cao hơn thập đại phó các chủ một bậc.
Thực lực cũng hoàn toàn khác biệt.
Cảnh giới Vương Giả! Cái thế vô địch.
“Lôi Chấn Vạn Thiên!”
Lôi Vương quát khẽ một tiếng, sấm sét phun trào xung quanh cơ thể, phát ra từng tiếng vang rền trầm thấp.
Lúc nhìn về phía Tần Ninh, Lôi Vương càng có thêm nhiều sát khí.
Lần trước bởi vì Tần Ninh, ông ta mới bị mất hết danh tiếng.
Lần này, tuyệt đối không thể bỏ qua cho Tần Ninh.
Lôi Vương sải bước ra, ánh sáng hiện ra từ trên xuống dưới cơ thể càng thêm mãnh liệt, giống như cả người đang hội tụ thành một quả cầu sét vậy.
Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh đã trở nên cẩn thận hơn.
Đàn Phủ Uyên và sáo Thụ Thiên trấn áp thông đạo.
Bây giờ binh khí tiện tay đang có trong tay chỉ có Xích Dương Long Luân.
Nhưng mà Lôi Vương này cũng không phải là cường giả lâu đời trong đám Vương giả, vẫn có cơ hội giết chết được.
“Cửu Long Gào Thét!”
Gào xong một câu.
Trong nháy mắt, chín lôi long ở bên trong Xích Dương Long Luân gầm thét lao thẳng về hướng Lôi Vương.
Lôi Vương hừ một tiếng, điểm ngón tay một cái.
“Huyền Lôi Trảm!”
Vừa chỉ ra, một thanh lôi đao tỏa ra ánh sáng xanh đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đã chém về phía Tần Ninh.
Trong chớp nhoáng này, Tần Ninh cảm giác được một sự áp lực đập vào mặt.
Khí thế mạnh mẽ khiến hắn có chút không thở nổi.
Từng dòng, từng tầng từng tầng sức mạnh ngưng tụ.
Keng keng keng... Lôi đao lần lượt chém xuống phía trên lôi long.
Ánh mắt Tần Ninh có vẻ tỉnh táo.
Chỉ là, giờ phút này Lôi Vương còn tỉnh táo hơn.
Ông ta biết mình mạnh hơn Tần Ninh, mạnh rất nhiều.
Cảnh giới Vương Giả, biển linh thức vạn mét.
Tần Ninh thì sao?
Biển linh thức còn chưa hình thành, hơn nữa mới chỉ là nhất bộ Thiên Nhân, linh thức có hạn.
“Cửu Long Thôn Thiên”.
Vừa gào lên một câu.
Trong nháy mắt chiều dài của chín con hỏa long đã tăng lên thành mấy trăm, hóa thành dài trăm trượng, hung dữ mạnh mẽ trong sơn cốc.
Sắc mặt của Lôi Vương vẫn không thay đổi.
Cho dù Tần Ninh có bao nhiêu tài năng, chắc chắn hắn vẫn sẽ thua thôi.
“Thiên Lôi Đao Kiếm!”
Lôi Vương vung một tay ra, trong nháy mắt đã ngưng tụ ra một thanh đao, một thanh kiếm xuất hiện trong tay.
Ông ta quơ đao kiếm.
Lôi Vương thận trọng chém xuống.
Đao kia, kiếm kia không chỉ chém về phía Cửu Long của Tần Ninh, mà còn đang chém vào linh thức của Tần Ninh.
Linh thức của ông ta mạnh mẽ, linh thức của Tần Ninh nhỏ yếu.
Chém hết linh thức của Tần Ninh, Tần Ninh… cũng sẽ chết! Cho dù như thế nào, chắc chắn không thể để cho Tần Ninh sống sót qua lần này được.
Ầm… lúc này một tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Sức mạnh ngưng tụ trên cả người Tần Ninh.
Linh thức của hắn không ngừng bị linh thức Lôi Vương chặt đứt.
Chỉ là Tần Ninh vẫn không hề cuống quýt, không ngừng tụ tập linh thức.
Dần dà, Lôi Vương phát hiện ra không thích hợp.
Dường như linh thức của Tần Ninh vẫn đang liên tục không ngừng, vĩnh viễn không có khả năng tán loạn.
Điều này không giống bình thường.
Giờ phút này, ánh mắt của Lôi Vương có vẻ lạnh lùng.
Tần Ninh lại không thèm để ý.
“Hừ, linh thức liên tục không ngừng?”
Cuối cùng Lôi Vương cũng không nhịn được.
“Nếu như thế, bản vương sẽ dùng một hơi, trực tiếp phá tan linh thức của ngươi”.
“Vậy ngươi phải nhìn xem ngươi có bản lĩnh này không đã!”
Tuy Tần Ninh là nhất bộ Thiên Nhân, thế nhưng lại có cơ thể mạnh mẽ, cộng thêm có bảo khí siêu phẩm như Xích Dương Long Luân, muốn phòng ngự căn bản không hề tốn sức.
Lôi Vương muốn chém giết cơ thể của hắn, gần như là không có khả năng.
Chỉ có một cách duy nhất là tiêu diệt linh thức của hắn.
Chỉ là linh thức của hắn dễ tiêu diệt như thế sao?
Sắc mặt Lôi Vương lạnh lẽo, nếu giết Tần Ninh phiền toái như vậy, ông ta là Vương giả còn có mặt mũi nào nữa?
Ầm… Trong nháy mắt, cả người Lôi Vương lao ra ngoài.
Lúc này từng luồng sức mạnh ngưng tụ.
Khí tức mạnh mẽ bộc phát ra.
Một linh thức hóa thành thân thể Lôi Vương, trong nháy mắt đã tràn vào bên trong linh thức của Tần Ninh.
Giờ phút này, hai thể linh thức đang gặp nhau trong đầu Tần Ninh.
“Linh thức của ta mạnh hơn ngươi nhiều!”
Lôi Vương nhìn về phía Tần Ninh, lạnh lùng nói: “Hôm nay, bản vương sẽ rửa sạch nỗi nhục”.
“Chỉ sợ không thể như ngươi mong muốn”.
Tần Ninh lại chế giễu nói: “Linh thức của ngươi rất mạnh, mạnh bao nhiêu?”
“Mọi người đều biết võ giả tu hành lấy ý niệm làm chủ, ý niệm sẽ lột xác thành linh thức sau khi đến cảnh giới Thiên Nhân, tấn công phòng thủ đều rất mạnh mẽ.
Lôi Vương cười nhạo nói: “Đúng là tấn công phòng thủ đều mạnh, thế nhưng Thiên Nhân cũng là có điểm yếu”.
“Ngươi gấp cái gì?
Không phải ta còn chưa nói xong sao?”
Tần Ninh lại nói tiếp: “Ý niệm và linh thức của ngươi mạnh mẽ tới đâu cũng không có tác dụng gì”.
“Ý niệm chuyển hóa thành linh thức, mà linh thức của Vương giả sẽ liên tục không ngừng tìm kiếm cách lột xác thành thánh”.
“Chỉ là thành thánh lại khó như lên trời”.
“Vì sao?”
Tần Ninh nhìn về phía Lôi Vương, cười nói: “Bởi vì nếu trở thành Thánh nhân, linh thức sẽ lột xác thành thánh hồn!”
“Hồn lực mạnh hơn linh thức nhiều”.
Lôi Vương nhìn về phía Tần Ninh, nhăn mày lại.
Tên này lại muốn là gì?
“Rất không khéo, tuy ta chỉ là Thiên nhân, thế nhưng đã có hồn lực, hơn nữa… Còn là hồn lực không bình thường!”
Một câu nói vang lên trong đầu Tần Ninh.
Một sợi tơ đen nhánh phiêu đãng tới.
Lúc này hai thể linh thức nhìn nhau.
Chỉ là phía sau Tần Ninh đột nhiên xuất hiện một Băng Hoàng.
Cơ thể cao trăm trượng, mặc vũ y băng lam, ánh mắt lóe sáng… Mang đến cho người ta một loại khí tức rất khủng bố.
Hoàng Nhất Lôi đột nhiên nhớ tới.
Trước đó, Tần Ninh đã từng bộc phát khí tức như thế rồi.
Ông ta vốn cho rằng là Tần Ninh dựa vào thần binh.
Nhưng bây giờ xem ra, căn bản không phải.
Đây là cái gì?
Ánh mắt Hoàng Nhất Lôi chấn động.
Hồn lực! Tần Ninh chỉ là Thiên nhân, tại sao lại có được hồn lực?
Tần Ninh nhìn về phía Hoàng Nhất Lôi, cười nói: “Nếu chém cơ thể, ngươi không chém được ta, mà nếu so linh thức, ngươi càng không thể so với ta!”
Chương 1274: Lôi Chấn Vạn Thiên
"A...", đột nhiên sắc mặt Lôi Vương trắng nhợt, cả người lùi lại.
Ông ta có thể cảm giác được thể linh thức mà mình hội tụ, tiến vào trong đầu Tần Ninh để chém giết linh thức của Tần Ninh.
Nhưng Tần Ninh lại chém ngược lại linh thức của ông ta! Giờ phút này, sắc mặt Lôi Vương trắng nhợt, nhìn cũng không tốt đẹp gì.
Ánh mắt của Tần Ninh vẫn rất tỉnh táo, nhìn về phía Lôi Vương.
"Không thể chém linh thức của ta được đâu, đừng nói ngươi không được, cho dù là Trấn Thiên Vương cũng không được!"
Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Ngoan ngoãn một chút sẽ tốt hơn là liều lĩnh so linh thức với ta đấy".
Lúc này sắc mặt của Lôi Vương đang rất âm trầm.
Bị Tần Ninh khinh thường! Bị một tên mới chỉ là nhất bộ Thiên Nhân khinh thường.
Tần Ninh hừ một tiếng.
Giờ phút này, Xích Dương Long Luân bộc phát ra lực áp bách cực mạnh.
Lôi Vương ánh mắt hung hoành.
"Ách Lôi Nan Thể!"
Lôi Vương quát khẽ một tiếng, sấm sét màu đen xuất hiện xung quanh cơ thể, thậm chí hư không còn vì vậy mà vỡ vụn.
"Nhận lấy cái chết đi!"
Ông ta tung ra một quyền, một khí tức khiếp người tràn ngập ra trong Tru Ma cốc.
Ầm... Mặt đất chấn động, chỉ trong nháy mắt, không ít người trong cốc đã bị đánh chết.
Một quyền kia, trực tiếp đánh về hướng Tần Ninh.
Cửu long tụ tập trước người Tần Ninh.
Thế nhưng trong nháy mắt chạm đến quyền sấm sét, cửu long sụp đổ, phát ra tiếng kêu.
Cả người Tần Ninh lùi lại, đâm vào trong vách núi phía sau uỳnh một tiếng, khiến cả ngọn núi cao chấn động rung lắc, từng tảng đá vụn rơi xuống.
Sắc mặt Lôi Vương lạnh lẽo.
Vương giả không thể hiện! Thật sự cho rằng là con mèo bệnh ư?
Giờ phút này, Tần Ninh đã đi ra khỏi hố đá, khóe môi nhuốm máu tươi.
"Lúc này mới giống như một Vương giả chứ!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh nhìn về phía Lôi Vương, lau đi máu tươi ở khóe miệng, nói: "Lôi Vương, nói cho ta biết Thiên Đế Các ở nơi nào, ta sẽ tha mạng cho ngươi, như thế nào?"
"Khoản giao dịch này rất có lời".
"Ngươi muốn chết!"
Lôi Vương đã thật sự bị chọc giận.
Tần Ninh quá ngông cuồng.
Lúc này nụ cười trong mắt Tần Ninh đã biến mất.
"Hôm nay nói giết ngươi thì sẽ giết ngươi, cho dù Đế Lâm Thiên đích thân tới, ta cũng muốn giết ngươi".
Vừa dứt lời, Tần Ninh lại cười lạnh nói: "Thật sự nghĩ rằng mình là cái thá gì chứ?"
Hắn vừa dứt lời liền khẽ quát lên một tiếng.
Từng luồng sức mạnh ngưng tụ phía trên mặt đất.
Xích Dương Long Luân giải phóng ra ánh lửa chói lóa, hóa thành một con hỏa long phóng lên tận trời.
Lúc này Lôi Vương cũng xông ra bên ngoài Tru Ma cốc.
Hai bóng người đứng trên không trung.
Tần Ninh lại nói: "Cho ngươi cơ hội mà ngươi không biết nắm giữ, có chết cũng đừng trách người khác".
"Hừ!"
"Hừ cái đầu ngươi, không tin ư?"
Hai tay Tần Ninh phóng ra linh khí.
Lúc này Xích Dương Long Luân cũng tỏa ra khí tức cực hạn.
Từng luồng sức mạnh ngưng tụ ra.
Một con hỏa long lao lên trời.
Cùng lúc đó, chín linh trụ cũng xuất hiện ở sau lưng Tần Ninh.
Cửu Linh Tinh Thần Quyết! Thấy cảnh này, ánh mắt của Lôi Vương càng thêm hung ác.
Tần Ninh khiến ông ta mất mặt không chỉ một lần, đáng chết.
"Tịch Diệt Lôi Nguyên!"
Một tay điểm ra, trong khoảnh khắc, từng luồng sấm sét tụ tập trước người Lôi Vương.
Khí tức mạnh mẽ dao động trong nháy mắt.
Giờ phút này, lực lượng tỏa ra.
Sấm sét xé rách không trung.
Trong Tru Ma cốc, tất cả mọi người đều phải biến đổi sắc mặt.
Đây chính là Vương giả! Là người mà mọi hành động đều có thể xé rách không trung.
Mạnh đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng được.
"Thiên Long Hàng Thế!"
Tần Ninh sải bước ra, đánh ra một quyền.
Ngay trong nháy mắt này, viêm long lao ra ngoài.
Đồng thời, chín linh trụ sau lưng Tần Ninh cũng bay lên không.
Khí tức mạnh mẽ lan tràn ra.
Lúc này một thanh cung Tinh Thần xuất hiện.
Trong chớp nhoáng này, linh khí trời đất khắp nơi dường như đang bị hấp thu tới.
Cung Tinh Thần đã lâu không xuất hiện cũng hiện ra.
Trong mắt Tần Ninh vô cùng bình tĩnh.
"Mũi tên Tinh Thần!"
Hắn hét lên một câu, cầm cung cài tên.
Trong nháy mắt, phía trên chín linh trụ hiện ra từng luồng linh khí, hội tụ đến trước người Tần Ninh, tạo thành một cái mũi tên.
Mũi tên khoác lên phía trên trường cung, trong nháy mắt đã bắn mạnh ra ngoài.
Vèo... Một tiếng vù vù vang lên, trường tiễn phá không bắn về phía Lôi Vương.
Trong nháy mắt, tiếng vang này đã khuếch tán ra.
Ánh mắt Lôi Vương lạnh lẽo.
Lúc này viêm long kia đang cuốn lấy ông ta.
Mũi tên Tinh Thần.
Lôi Vương vỗ ra một chưởng.
Ầm... Bàn tay và trường tiễn va vào nhau, phát ra một tiếng ầm vang.
Lôi Vương thân ảnh lui lại.
Mũi tên tán loạn.
Thật mạnh! Giờ phút này, ánh mắt Lôi Vương khẽ biến đổi.
Mũi tên của Tần Ninh rất mạnh.
Làm sao Lôi Vương có thể biết được, lúc Tần Ninh tu hành Cửu Linh Tinh Thần Quyết đã sớm ghi nhớ pháp quyết này vào trong tâm hải của mình chứ.
Giờ phút này, trong lòng Tần Ninh vô cùng bình tĩnh.
Trong lòng Lôi Vương lại như có sóng to gió lớn.
"Mũi tên thứ hai!"
Hắn vừa dứt lời đã bắn một mũi tên nữa ra.
Mũi tên phá không, tốc độ càng nhanh, lực lượng càng mạnh.
Ánh mắt Lôi Vương có vẻ lạnh lẽo.
Ông ta vung tay ra lần nữa.
Mà lúc này viêm long kia cũng đánh tới.
Phải chống đỡ từ hai bên trái phải, cho dù là Lôi Vương cũng cảm thấy khó khăn.
Chiến kỹ mà Tần Ninh sử dụng có uy lực rất mạnh.
Hoàn toàn không phải thứ mà cảnh giới Thiên Nhân có thể ngưng tụ được.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, Tần Ninh lại làm được.
Giờ phút này, Tần Ninh mang đến cho người ta một cảm giác cứ như hắn cũng không phải là nhất bộ Thiên Nhân, mà là thất bộ.
Ánh mắt của Lôi Vương càng thêm lạnh lùng.
"Thiên Địa Huyền Lôi, Càn Khôn Chấn Thiên!"
"Lôi Chấn Vạn Thiên, gia tăng thân thể ta!"
Giờ phút này Lôi Vương đã thật sự nổi giận.
Ông ta gào lên một tiếng.
Sấm sét dày đặc hóa thành một cái áo giáp bằng sét, trường mâu bằng sét, mặt thuẫn bằng sét, trong nháy mắt đã ngưng tụ xung quanh cơ thể.
"Cút!"
Ông ta quát khẽ một tiếng.
Sấm sét dao động, lúc này quét sạch ra ngoài.
Từng luồng sức mạnh bắn vọt ra.
Viêm long kia bị đánh tan trong nháy mắt.
Lúc này mũi tên Tinh Thần mà Tần Ninh bắn ra cũng là bị đón đỡ được.
Mất mặt! Quá mất mặt! Một vị Vương giả vô địch lại bị một tên võ giả mới vào cảnh giới Thiên Nhân đánh cho đến mức không thể không sử dụng tuyệt chiêu mạnh nhất của mình.
Tần Ninh thấy cảnh này cũng không quan tâm.
"Lôi Vương, ngươi không được rồi!"
Tần Ninh không nhịn được cười nói: "Lôi Chấn Vạn Thiên là một chiến kỹ rất mạnh mẽ, đáng tiếc ở trong tay ngươi lại quá kém!"
"Đủ để giết ngươi!"
Lôi Vương quát khẽ một tiếng.
Sức mạnh sấm sét hoàn toàn bộc phát ra.
Trong nháy mắt này, lực lượng ngưng tụ.
Trường mâu đâm thẳng về phía Tần Ninh.
Trong chớp nhoáng này, Tần Ninh nhặt cung cài tên, bắn ra một mũi tên.
Xèo xèo xèo... Ánh lửa ngưng tụ, lúc này từng ánh lửa bộc phát ra.
Mũi tên Tinh Thần bị trường mâu hòa tan trong nháy mắt.
Trường mâu, một nháy mắt đâm vào đến ngực Tần Ninh.
Ầm... một tiếng nổ tung trầm thấp khiến người ta phải sợ hãi.
Chỉ là Tần Ninh ở bên trong chín cái linh trụ cũng không lui lại.
Lúc này trường mâu đâm vào sau người.
Một mâu xuyên thủng ngực.
Máu tươi chảy dọc theo khóe miệng Tần Ninh, rơi xuống đất tí tách.
Lôi Vương thấy cảnh này, ánh mắt lạnh lẽo.
Nếu đã muốn giết người! Từ xưa đến nay ông ta đều sẽ không rộng lượng.
Uy thế của Vương giả không thể để bị khiêu khích.
"Tên nhóc khốn kiếp…", Lôi Vương thật sự có chút tức giận.
Thế mà một mâu lại không thể đâm chết Tần Ninh.
"Tiểu tử này, mệnh làm sao cứng như vậy?"
Lôi Vương thắc mắc, không thể nào hiểu được.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn lỗ máu trên ngực, máu tươi trong miệng không ngừng chảy ra.
Vương giả, dù sao cũng là Vương giả.
Muốn giết ai đó, không phải là quá đơn giản sao.
Chỉ là bây giờ hắn có thể xác định.
Lôi Vương Hoàng Nhất Lôi đã thật sự bị hắn ép đến đường cùng rồi.
Bây giờ nếu không thể giết được hắn.
Lôi Vương sẽ không có cơ hội giết chết hắn nữa đâu!
Chương 1275: Vương giả gục ngã
Cho ngươi cơ hội, ngươi lại không biết trân trọng! Nếu đã như vậy thì không cần cho cơ hội nữa! Tần Ninh vừa dứt lời, giờ phút này thể xác và tinh thần hắn đã khôi phục lại bình tĩnh.
Lỗ máu ở ngực đã không có cách nào lắng lại, máu tươi từ trong miệng chảy ra, lau cũng không hết, Tần Ninh dứt khoát mặc kệ.
"Ta ở cảnh giới Thiên Nhân có thể bộc phát ra chiến lực mạnh nhất, chính là dựa vào Cửu Linh Tinh Thần Quyết!"
"Cửu Linh Tinh Thần Quyết, bộc phát ra khí Cửu Linh, cho nên nó có uy năng vô hạn!"
"Lôi Vương, hôm nay ta sẽ cho ngươi mở rộng kiến thức một chút".
"Cái gì mới thật sự là Cửu Linh Tinh Thần Quyết!"
Vừa dứt lời, khí tức trong cơ thể Tần Ninh tăng vọt.
Vung ra một quyền.
Kim Mang Long quyền.
Thế nhưng ngay sau đó, quyền thứ hai đã xuất hiện.
Thiên Hổ Khiếu quyền! Nhưng lúc này quyền thứ ba cũng đã xuất hiện lần nữa.
Bạo Hùng Thần quyền phá! Ba chiêu quyền pháp ngưng tụ thành một luồng khí mạnh.
Thế nhưng giờ phút này, tốc độ thân pháp của Tần Ninh lại càng lúc càng nhanh.
Huyết Yên Thần chưởng! Thiên Diễm chưởng! Huyết Yên Thần chưởng giết! Ba chưởng pháp kết hợp thành một.
Phong Nguyên chỉ! Cái Địa chỉ! Diệt Thiên Thần chỉ ấn! Ba ngón vung ra.
Sức mạnh phá không mà ra.
Tần Ninh gập hai ngón lại.
Kỳ Mộc Chi kiếm! Cuồng Lãng Chi kiếm! Vong Kỷ Thần kiếm chém! Ba chiêu thức ngưng tụ.
Trong chớp nhoáng này, quyền, chưởng, chỉ, kiếm, bốn bộ, mỗi một bộ ba thức hợp nhất.
Mười hai thức hoàn toàn hợp nhất.
Trong nháy mắt, dường như ở trong vô hình có một ngôi sao ngưng tụ trước người Tần Ninh.
Ngôi sao này không lớn, chỉ có đường kính trăm trượng.
Lấy Tần Ninh làm trung tâm, hợp lại thành một.
Giờ phút này, cho dù là Lôi Vương cũng cảm giác có chút không thích hợp.
"Đây mới là, Cửu Linh Tinh Thần Quyết… chân chính!"
"Cửu Linh Tinh Thần Bạo!"
Hét lên một tiếng.
Trong nháy mắt, một tiếng nổ tung vang lên.
Ngôi sao hư ảo trăm trượng kia lao thẳng về hướng Lôi Vương.
Lôi Vương biết nếu kiên quyết chống đỡ, có thể sẽ xảy ra chuyện.
Thế nhưng nếu không kiên quyết chống đỡ thì phải làm sao bây giờ?
Lúc này Lôi khải và lôi thuẫn hội tụ.
Ánh mắt của Lôi Vương lạnh như băng.
"Giết!"
Tần Ninh hét lên một tiếng, trong nháy mắt đã đạp chân lên ngôi sao xông đến.
"Cản!"
Lôi Vương quát to một tiếng, trước người có vạn trượng sấm sét.
Rầm rầm rầm... Chỉ trong tích tắc.
Những tiếng ầm ầm truyền ra khắp nơi trên bầu trời.
Trong chớp nhoáng này.
Toàn bộ Tru Ma cốc, dường như tất cả đều đang biến hóa.
Thời gian cứ như đứng im, không gian cũng như bị giam cầm.
Tiếng ầm vang trên không đã che giấu tất cả.
"A...", không lâu sau, một tiếng gào thét cực kỳ giận dữ truyền ra.
Một bóng người từ trên không rơi xuống trên đỉnh núi Tru Ma cốc.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng.
Là Lôi Vương! Chỉ là, lúc này cánh tay của Lôi Vương đã biến mất.
Hai cánh tay đều biến mất.
Máu tươi chảy đầm đìa.
Tóc dài lộn xộn.
Trong chớp nhoáng, đám người xung quanh đều rất ngạc nhiên.
Giờ phút này Tần Ninh lại đạp chân lên hư không, chín linh trụ vờn quanh bốn phía.
"Có thể chặt một cánh tay của ngươi thì cũng có thể chặt được một cái khác".
Lôi Vương nghe vậy thì phun ra một ngụm máu tươi.
Đến cảnh giới Vương giả, cụt tay mọc lại vốn là điều rất dễ dàng.
Thế nhưng Tần Ninh ra tay đã chặt đứt khả năng mọc lại hai cánh tay của ông ta.
Mặc dù có thể hóa linh khí thành cánh tay, thay thế cánh tay chân chính.
Thế nhưng sao có thể giải phóng ra uy lực bằng cánh tay thật sự được chứ?
Hai tay đứt đoạn.
Lúc này Lôi Vương điên cuồng, phẫn nộ, gào thét.
Chỉ là Tần Ninh vẫn đứng im bất động.
"Thiên Đế các có dã tâm lớn như vậy ư?
Chỉ phái một Vương giả như ngươi đến tọa trấn sao?"
Tần Ninh ở trên cao nhìn xuống, nói: "Ba người Trần Vương! Hoàn Vương! Dục Vương đâu?"
"Còn có vị các chủ kia của các ngươi, Đế Lâm Thiên đâu?"
Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía người này mang theo sát ý.
Lôi Vương cười nhạo một tiếng: "Nếu như tam vương ở đây, Tần Ninh ngươi đã sớm chết rồi, sao có thể để cho ngươi ở chỗ này ra vẻ ta đây chứ?"
"Thật sao?"
Tần Ninh không thèm để ý nói: "Nếu như thế, hôm nay cứ giết ngươi trước, ngày sau sẽ tìm bọn họ!"
Tần Ninh hét lên, vỗ một chưởng xuống.
"Hừ!"
Giờ phút này Lôi Vương sao có thể ngồi chờ chết được.
Ông ta sải bước ra, linh khí hóa thành hai tay, một tấm chắn linh khí bao trùm trước người.
"Chống đỡ được sao?"
Giờ phút này Tần Ninh không chỉ có thực lực ở cảnh giới nhất bộ Thiên Nhân nữa.
Cửu Linh Tinh Thần Quyết! Sức mạnh Bản Nguyên Cửu U đại lục.
Cùng với Thiên Địa Huyền Linh Pháp mà hắn tu hành.
Ba thuật pháp đều là pháp quyết đỉnh cao, ba thuật pháp hợp nhất, uy lực gia tăng gấp trăm lần không thôi.
Sức mạnh hội tụ lại tầng tầng lớp lớp.
"Giết!"
Giờ phút này, sức mạnh tăng cao trong nháy mắt.
Trong cơ thể Tần Ninh, ba thuật pháp hợp nhất, hắn vỗ một chưởng xuống, hóa thành một bàn tay to lớn che lấp.
"Tần Ninh, thật sự là xem thường ngươi rồi!"
Giờ phút này, một giọng nói vang lên ở giữa hư không.
Trong nháy mắt, một bóng người xuất hiện.
Bàn tay vung lên, một dòng nước hội tụ thành chỉ ấn, trực tiếp nện xuống.
Chưởng ấn của Tần Ninh bị đánh tan.
Lúc này bóng người xuất hiện kia.
Mặc một bộ quần áo màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ mới mấy bước mà đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Huyền Dục!"
Huyền Dục - một trong tứ đại các vệ của Thiên Đế Các, Dục Vương! Nhìn thấy người tới, Tần Ninh cười nhạt nói: "Ta đã nói không chỉ một vị Vương giả mới đúng mà".
Giờ phút này Hoàng Nhất Lôi nhìn thoáng qua Huyền Dục, rầu rĩ không nói gì.
Hai lần suýt nữa bị Tần Ninh giết chết.
Vô cùng nhục nhã.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Huyền Dục.
"Trần Vương và Hoàn Vương đâu?"
Huyền Dục thản nhiên nói: "Lâu như vậy mà Trấn Thiên Vương và Vũ Vương còn chưa tới, chẳng lẽ ngươi còn không biết tại sao ư?"
"Thì ra là thế...", Tần Ninh nhìn về phía hai người.
Huyền Dục cũng là nhìn về phía Tần Ninh.
"Trước đó ta cho rằng giết ngươi là đủ, không nghĩ tới bây giờ ngươi đã có thành tựu rồi".
" Thiên Nhân Nhất bộ!"
Huyền Dục từ tốn nói: "Tuy Lôi Vương xưng vương không lâu, biển linh thức không tính là mạnh, thế nhưng dù sao cũng là Vương giả, ngươi mới chỉ làThiên Nhân nhất bộ mà suýt nữa đã giết chết Lôi Vương, ngươi...", "Sửa lại một chút!"
Giờ phút này Tần Ninh lại cười nói: "Không phải suýt nữa, mà là... có thể giết!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh điểm ngón tay một cái.
Đám người bỗng nhiên nhìn thấy.
Một cái bóng mờ xuất hiện phía sau Lôi Vương.
Mâu! Là một cây mâu!
"Lôi Vương, cẩn thận...", uỳnh... trong nháy mắt, một tiếng ầm đinh tai nhức óc vang lên.
Cơ thể Lôi Vương như bị sét đánh.
Vào lúc này, ông ta không ngừng run rẩy, một cây mâu xuyên thấu qua trái tim của ông.
Lôi Vương không thể tưởng tượng nổi mà nhìn trường mâu.
Đó là do ông ta ngưng tụ.
Vừa rồi đâm thủng lồng ngực của Tần Ninh, vẫn luôn cắm ở phía sau Tần Ninh.
Giờ phút này lại nhìn về phía sau lưng Tần Ninh, làm gì còn cái bóng của trường mâu nữa.
Trong nháy mắt Lôi Vương đã hiểu rõ.
Vừa rồi ở bên trong Cửu Linh Tinh Thần Quyết, tên này đã giấu cây mâu đi! Trên bầu trời, tiếng sấm cuồn cuộn.
Không trung xé rách.
Mưa máu rơi xuống như trút nước.
Giống như trời đất đang khóc, đang bi thương.
Một vị vương giả, ngã xuống.
Một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra.
Tiếng sấm ầm ầm vang lên khắp phạm vi mười dặm, mãi mà không tiêu tan.
Một vị Vương giả ngã xuống.
Trời đất đau buồn! Trong chớp nhoáng này, ánh mắt Dục Vương kinh hãi, sắc mặt khó coi.
Lôi Vương! Vẫn phải chết.
Tần Ninh nhìn về phía Dục Vương, cười nói: "Lần trước bị các chủ của các ngươi ra tay giúp ông ta sống lâu một khoảng thời gian, lần này... ta sẽ không có sự chuẩn bị gì chắc?"
"Lôi Vương, đáng chết!"
Giờ phút này, khí tức dâng lên trong cơ thể của Dục Vương.
"Nếu đã như vậy, ngươi cũng đi cùng ông ta, chôn cùng ông ta đi!"
"Mẹ nhà ngươi!"
Lúc này một tiếng quát mắng vang lên.
Trong nháy mắt, lực lượng ngưng tụ ra, một quyền lao về hướng Dục Vương.