Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1256: Lừa đảo trắng trợn

Trấn Thiên Vương bất đắc dĩ nói: “Đã ba vạn năm rồi, có thể giữ lại được đã là không tồi rồi, ngươi còn chưa đủ thỏa mãn sao?”

“Chấp nhận uống đi!”

Tần Ninh đặt chén trà xuống, lúc này mới nói: “Thật ra thành Thánh không có tốt như vậy, ta sợ ngươi luyện tới Thánh Nhân, sẽ bị kinh sợ tột độ”.

“Nhưng mà tuổi thọ của lão phu đã gần đạt tới giới hạn cao nhất rồi!”

Trấn Thiên Vương bất đắc dĩ nói: “Tuổi thọ của Vương Giả, giới hạn cao nhất là mười vạn năm, tuổi thọ của lão phu đã sắp hết rồi...”

“Tới lúc đó thì chết thôi...”

“Ngươi...”, Trấn Thiên Vương phát hiện ra rằng mình thật sự có thể bị Tần Ninh chọc tức chết.

“Ta chỉ đùa một chút thôi”.

Tần Ninh cười nói: “Yên tâm đi, lần này quay trở về, ta sẽ sắp xếp thoả đáng, ít nhất, người của ta thì không thể chết được”.

“Nếu như ngươi thật sự muốn thành Thánh, ta sẽ hỗ trợ ngươi, ngươi thấy như thế nào!”

“Được!”

Trấn Thiên Vương gật đầu.

Trà nước đã được bưng lên.

Tần Ninh cười cười, nói: “Nguyệt Nhi, Viên Viên, nước trà này thật không tầm thường chút nào, uống nhiều một chút còn có tác dụng tốt hơn Huyền Đan thất phẩm”.

Nghe thấy vậy, khoé miệng Trấn Thiên Vương giật giật.

Từ lúc nào U Vương lại ưa thích chiếm món hời nhỏ như vậy! Trấn Thiên Vương lại nhìn về phía Tần Ninh thêm lần nữa, nghiêm túc nói: “Được rồi, nói nghe thử xem, rốt cuộc ngươi tới đây để làm cái gì? Ta rất hiểu ngươi, không có việc gì thì không tới điện Tam Bảo”.

“Ta cũng hiểu con người của ngươi, dù gặp phải việc khó khăn thì ngươi cũng không tìm sự giúp đỡ từ người khác, nếu thật sự có chuyện mà ngươi không thể tự giải quyết được, ta cũng không giúp được gì”.

Tần Ninh nhìn về phía Trấn Thiên Vương, cười nói: “Là vì tìm Đan Tiên của các ngươi, Ngô Tử Thương mà đến”.

“Có việc gì?”

Tần Ninh vươn nay, nắm chặt lấy bàn tay ngọc ngà của Diệp Viên Viên.

Dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều người, bị Tần Ninh nắm tay, Diệp Viên Viên đỏ mặt.

Chẳng qua là Cửu Chuyển Linh Lung Thể đang dần dần được phóng thích ra, toàn thân từ trên xuống dưới của Diệp Viên Viên có hào quang bắn ra bốn phía.

Một đoá hoa sen chín cánh được ngưng tụ.

Mà ở bên trong đoá hoa sen kia có một viên đan dược màu đen, đập thình thịch giống như là một trái tim thực sự.

“Ngô Tử Thương làm ra chuyện này?”

“Chắc chắn tới chín phần!”, Tần Ninh thản nhiên nói.

Trấn Thiên Vương nhìn về phía Tiên Vũ Sinh.

Tiên Vũ Sinh gật đầu.

Thế nhưng ngay lúc Tiên Vũ Sinh chuẩn bị rời đi lễ tế, một bóng người đã chạy tới.

Là Tiên Nhân! Tiên Nhân nhìn về phía phụ thân, rồi lại nhìn về phía Tần Ninh, đắng họng, nói: “Ngô Tử Thương... chạy rồi...”

Lời vừa nói xong, sắc mặt của Trấn Thiên Vương trở nên khó coi.

Chạy rồi! Vậy chắc chắn một trăm phần trăm là do hắn làm.

Cấy cổ đan, loại thủ đoạn tà ác này là thứ khiến người ta khinh thường ở đại lục Vạn Thiên.

Thế nhưng Ngô Tử Thương lại làm hết lần này tới lần khác, làm tới trên người của Tần Ninh. Đây chẳng phải là đang tìm đường chết sao?

Tần Ninh nghe thấy vậy liền cau mày.

Việc này khó mà xử lý! Tần Ninh mở miệng nói chuyện: “Có rất nhiều thủ đoạn để cấy cổ đan, điều quan trọng nhất là, trừ phi ngươi chính là người đã cấy cổ đan, nếu không ngươi sẽ không thể nào biết được cổ đan có bao nhiêu loại dược liệu, mỗi loại có hàm lượng bao nhiêu”.

Cho dù thuật luyện đan của ta có lợi hại hơn, nhưng cũng không thể nào tránh thoát được.

Sắc mặt của Trấn Thiên Vương càng khó coi hơn.

Cái tên nhãi này, định tới bắt chẹt hả!

“Nói đi, muốn ta làm chuyện gì?”

Trấn Thiên Vương hừ một tiếng.

“Đơn giản thôi”.

Tần Ninh vung bàn tay lên, một tờ danh sách ngay lập tức xuất hiện.

Tính sơ qua có khoảng hơn một trăm loại dược liệu. Cân nặng bao nhiêu đều được ghi chú rõ ràng.

Thấy một màn như vậy, khoé miệng của Trấn Thiên Vương co giật.

Lừa đảo! Quả nhiên là lừa đảo!

“Quả nhiên ngươi vẫn chưa từng thay đổi!”

“Khách khí, khách khí rồi”.

Tần Ninh cười cười, nói: “Trong vòng ba ngày phải chuẩn bị xong cho ta, mấy ngày nay, ta sẽ ở lại Thiên Ngoại Tiên của các ngươi”.

“Sau này nếu như có thời gian, ngươi dẫn ta đi xem địa quật được không?”

Trấn Thiên Vương nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Ngươi cũng biết?”

“Đoán được!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Ma tộc trong lòng đất nếu muốn tiến vào đại lục, phỏng chừng cần phải có một đường dẫn đặc biệt, chỉ khi có được bản nguyên của đại lục thì mới có thể mở ra đường dẫn, trợ giúp bọn họ tấn công vào đại lục.”

“Nếu như ta đoán không sai, đại lục Thiên Ngoại của các ngươi cùng với đại lục Thương Lan, còn có đại lục Huyền Thiên bên phía Huyền Thiên Cung, đại lục Đông Thiên, đại lục Phong Tuyết, năm đại lục này đều là mục tiêu tấn công chủ yếu của năm loại Ma tộc!”

“Không biết là mỗi đại lục tương ứng với Ma tộc dòng nào...”

Trấn Thiên Vương thở dài, nói: “Là dòng tộc Ám Vũ Ma!”

“Bên chỗ bọn ta là Ám Vũ Ma, bên chỗ đại lục Thương Lan là Luyện Ngục Ma”.

“Bọn chúng đã xuất hiện hơn chín vạn năm, lúc ban đầu còn rất nhỏ yếu, hiện giờ ta lại cảm thấy được chúng càng ngày càng lớn mạnh, khả năng là... bọn ta không thể trấn thủ được thông đạo nữa!”

Nghe thấy vậy, Tần Ninh vẫn cười cười, nói: “Cho nên ta mới nói các ngươi vô dụng a...”

“Giết là được, trực tiếp giết vào, trấn thủ thì làm được cái gì”.

Trấn Thiên Vương mắng: “Ngươi cho rằng đây là cắt rau hẹ sao, tộc trưởng của năm dòng tộc đều có cấp bậc Vương Giả, lão phu đã từng đích thân ra tay đánh thử với bọn chúng, không phân được cao thấp”.

“Vậy thì cũng bình thường thôi...”

Tần Ninh nhấp chén trà, thản nhiên nói: “Ngươi và con trai của ngươi cộng lại cũng không phải là đối thủ của ta”.

Trấn Thiên Vương nâng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch, ngay cả lá trà cũng uống sạch, tức giận không nhẹ.

Tên khốn này, hắn chỉ là muốn đả kích người khác.

“Lo chuẩn bị dược liệu cho tốt, khi nào có dịp ta lại đi xem thử địa quật trong miệng các ngươi rốt cuộc trông như thế nào?”

Tuy Tần Ninh nói là việc nhẹ nhàng, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ sự việc lần này không đơn giản như vậy.

Lúc trước ở đại lục Cửu U mới chỉ xuất hiện một chi, một họ Luyện Ngục Ma mà thôi.

Đó chẳng qua là một đám tàn binh mất đi chỉ huy, không làm được tích sự gì.

Mà lần này là năm dòng Ma tộc mạnh nhất phía dưới đại lục Vạn Thiên.

Ma tộc xuất hiện.

Bọn Thiên Đế các ngươi, có lẽ cũng đã không nhịn được nữa?

Tần Ninh chậm rãi đi ra nhưng trong lòng thì không ngừng suy nghĩ.

Người giết Lý Nhất Phong và kẻ muốn giết Dương Thanh Vân là cùng một hội với nhau.

Đám người này, có thể có quan hệ sâu xa với Thiên Đế.

Sẽ là ai đây?

Huyền Thiên Vương?

Cực Thiên Vương?

Tuyết Thiên Vương?

Hay là một vị Vương Giả của Vạn Thiên Các?

Hắn không thể đoán ra được.

Chẳng qua là chuyện này sớm hay muộn rồi cũng sẽ được phơi bày.

Vào giờ khắc này, tuy ánh mắt Tần Ninh bình tĩnh nhưng trong đầu lại là ngàn vạn suy nghĩ.

Cùng lúc đó, Trấn Thiên Vương nhìn Tần Ninh rời khỏi, ánh mắt khẽ thay đổi.

“Cha...”

“Làm theo lời hắn nói...”, Trấn Thiên Vương chậm rãi nói: “Cái tên nhãi này vẫn trước sau như một, kiêu ngạo, cuồng vọng, thế nhưng... hắn vẫn luôn rất mạnh!”

Tiên Vũ Sinh gật đầu.

Trấn Thiên Vương nói xong, nhìn về phía đối diện.

Bên cạnh chén trà có một viên đan dược.

Trấn Thiên Vương nhẹ nhàng cầm lấy viên đan dược, sắc mặt thay đổi.

“Sao vậy cha?”

“Thuật luyện đan của tên tiểu tử này lại tăng lên...”, Trấn Thiên Vương nói: “Đem viên thuốc này cho Vân Hiên ăn vào, cánh tay đã bị đứt đó sẽ có thể mọc ra lại”.

“Vâng!”

Trấn Thiên Vương đứng dậy, rùng đùi đắc ý nói: “Thằng nhóc này, có lẽ là đã tìm ra được con đường thành Thánh?”

“Ai, cái thằng nhóc khốn nạn này mỗi lần quay trở về ta đều gặp xui xẻo...”

“Lý Nhất Phong đã chết, thằng nhóc này phỏng chừng là muốn bùng nổ...”

Nghe Trấn Thiên Vương nói đến chuyện đó Tiên Vũ Sinh mới chậm rãi nói: “Cha, chúng ta cũng không tham dự vào chuyện này, nếu xui xẻo, cũng là đám người kia gặp xui xẻo...”

“Ngươi biết cái gì!”

Trấn Thiên Vương quát lớn: “Nếu thằng nhóc này thật sự nổi điên, Vương Giả ở đại lục Vạn Thiên kia chắc chắn sẽ giảm xuống, đến lúc đó năm loại Ma tộc tiến vào Vạn Thiên, lấy ai tới ngăn cản chúng?”

Tiên Vũ Sinh nói nhỏ: “Những tên Vương Giả kia vốn dĩ cũng không quan tâm đến bất kì chuyện gì...”

“Câm miệng, chuẩn bị dược liệu mang qua cho U Vương...”

“Vâng!”

Tiên Vũ Sinh vội vàng rời đi.

Mà đúng lúc này, bên trong Thiên Ngoại Tiên xảy ra một việc khiến cho tất cả mọi người đều vây xem.
Chương 1257: Phá giải cổ đan

Tần Ninh rời khỏi hang động, Tiên Hàm lẽo đẽo đi theo suốt cả quãng đường.

Tiên Nhân thấy lo lắng nên cũng theo cùng.

“Ta tìm nơi cho ngươi ở tạm, ngươi mau cất Nguyên Hoàng cung của ngươi đi...”, Tiên Nhân bất đắc sĩ nói.

“Tại sao phải cất đi?”

“Đúng vậy!”

Tần Ninh vừa mở miệng, Tiên Hàm lập tức phụ hoạ theo: “Tại sao phải cất đi?”

“Ca, ta đi tìm chỗ ở, ngươi thích đặt chỗ nào thì ngươi đặt ở đó, ở trong cung điện của mình mới thoải mái được”.

Tiên Nhân im lặng.

Tiên Hàm dẫn Tần Ninh đi khắp mảnh đất ở vị trí trung tâm.

Khiến cho không ít Võ Giả ở Thiên Ngoại Tiên nhìn thấy Nguyên Hoàng Cung to như vậy liền bàn tán sôi nổi.

Cuối cùng Tần Ninh lựa chọn một đỉnh núi, di chuyển Nguyên Hoàng Cung lên trên đỉnh núi kia, nghiền những công trình kiến trúc phía dưới nát bấy.

Một vị đệ tử ở khu trung tâm bị chiếm mất chỗ ở, chảy nước mắt nước mũi chạy đi kiện tụng, kết quả bị chửi đến mức máu chó phun đầy đầu..., bên trong đại điện của Nguyên Hoàng Cung, Tần Ninh yên lặng ngồi ngay ngắn.

Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên một người đứng bên trái, một người đứng bên phải làm thu hút sự chú ý người khác.

Ở phía dưới, Ngụy Việt và Tiên Hàm đứng cung kính.

Còn Cửu Anh đã sớm chạy tới ổ của mình, nằm ngáy o o.

“Ngụy Việt, dù sao ngươi cũng là người của Vạn Thiên Các, cứ về trước đi”.

Nghe thấy Tần Ninh nói như vậy, sắc mặt của Ngụy Việt bỗng thay đổi.

“Công tử, lão phu...”

“Không có việc gì, đi đi!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Trước tiên hãy báo cho Nhất Vương và Cửu Thiên Vương biết, sớm hay muộn gì ta cũng sẽ đi tìm bọn họ...”

“Vâng!”

Ngụy Việt xoay người rời đi.

Tiên Hàm cười nói: “Coi như tên Ngụy Việt này cũng biết thời biết thế, biết không chọc nổi thì không dám chọc nữa”.

“Những năm qua ngươi sống như thế nào?”

Tần Ninh nhìn về phía Tiên Hàm, nói: “Vì sao ngươi vẫn chưa đạt tới cảnh giới Vương Giả?”

“Sao có thể dễ dàng đạt tới cảnh giới Vương Giả được chứ!”

Tiên Hàm bất đắc dĩ nói: “Ca, sau khi ca rời đi, ta vẫn luôn ngủ say, kẹp máu, tuổi thọ dừng lại, mãi đến cách đây không lâu, tiếng động lạ ở địa quật ngoài biển ngày càng lộ rõ, Tiên Vũ Sinh và nhị ca của ta chống đỡ không nổi nữa nên mới đánh thức ta dậy, ta vẫn luôn ở tại địa quật ngoài biển”.

“Rất nghiêm trọng sao?”

“Ừ, dòng họ Ám Vũ Ma rất lớn mạnh, có một vị Ma Hoàng làm tộc trưởng và bảy vị Ma Vương, bảy vị Ma Vương đó đã đạt đến cảnh giới cao nhất của Thiên Nhân!”

Tiên Hàm bất đắc dĩ nói: “Ta từng đánh với một trong bảy vị Ma Vương đó, ta thua trận...”, nghe thấy như vậy, trong lòng Tần Ninh cảm thấy kinh ngạc.

Hắn cũng biết rõ thực lực của Tiên Hàm.

Thật sự bị đánh bại!

“Ít hôm nữa ta đi xem xét thử”.

Tiên Hàm nghe vậy, gật đầu.

Nếu Tần Ninh thật sự đi xem xét thử, nói không chừng sẽ xảy ra một trận chiến lớn, làm thịt mấy tên Thiên Nhân đỉnh cấp kia.

Hai người hàn huyên được một lúc, Tiên Hàm cáo lui.

Lúc này Tần Ninh mới nghiêng người dựa vào ghế ngồi, thở hắt ra.

Mấy ngày hôm nay phải bôn ba mệt nhọc, tinh thần cũng không bằng lúc trước.

Lúc này Diệp Viên Viên mới dùng một đôi mắt tràn ngập sự hiếu kỳ nhìn Tần Ninh.

“Sao lại nhìn ta như vậy?”

“Công tử, người thật sự là vừa chuyển thế trở lại sao?”

Diệp Viên Viên kinh ngạc nói: “Ta chưa từng nghe qua chuyện như vậy...”

“Cũng không tính là...chuyển thế...”, Tần Ninh cười nói: “Chẳng qua là một loại lịch kiếp”.

Diệp Viên Viên vẫn kinh ngạc như cũ.

“Nói như vậy, danh tiếng của đại đế Cửu U cũng không phải là toàn bộ quá trình lịch kiếp của người? Nếu như vậy, trong thời gian chín vạn năm, một vạn năm cuối là của đại đế Cửu U, còn tám vạn năm kia...”

“Cực kỳ thông minh”.

Tần Ninh cười nói: “Nếu là Sương Nhi, nhất định lúc này sẽ nói là tám vạn năm kia ta đã làm những gì...”, nhắc tới Vân Sương Nhi, trong lòng Tần Ninh lại có chút nhớ mong.

Tiểu nha đầu kia, cách nhiều năm như vậy, không biết bây giờ như thế nào rồi.

Cả ngày hỏi đông hỏi tây, ngây thơ ngốc nghếch.

Tần Ninh cười nói: “Về sau, dần dần ngươi sẽ biết, bây giờ, vẫn nên lo liệu tốt chuyện trước mắt đã”.

Diệp Viên Viên gật đầu, tiếp tục nói: “Công tử, cổ đan này của ta, thực sự không có hiện pháp giải quyết ư?”

“Sao có thể như vậy được!”

Tần Ninh cười nói: “Chỉ có điều nếu không tìm thấy Ngô Tử Thương thì sẽ phiền phức hơn một chút, nhưng mà có Thiên Ngoại Tiên bỏ vốn ra, ngươi không cần phải lo lắng”.

“Gom đủ các loại dược liệu xong ta sẽ bắt đầu chuẩn bị cho ngươi”.

“Vâng!”

Một đêm yên bình trôi qua, ngày hôm sau, Tiên Vũ Sinh đem số dược liệu cần thiết tới cho Tần Ninh.

Nhân cơ hội đó, Tần Ninh liền đi lừa đảo thêm một cái lò luyện đan, nói là mượn để dùng, Tiên Vũ Sinh cũng không nghĩ nhiều, tiện tay liền đưa cho một cái lò luyện đan cấp bậc Bảo Khí.

Chỉ có điều lúc trở về hang động bị Trấn Thiên Vương mắng tới máu chó phun đầy đầu.

Mượn?

U Vương nói mượn, đó chính là mượn mà không trả! Con trai của mình bị gì vậy trời, sao có thể ngu như vậy được?

Bên trong Nguyên Hoàng Cung.

Ba người Tần Ninh, Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt đi vào bên trong.

“Nguyệt Nhi, trấn giữ cung điện giúp ta, không để cho bất kỳ kẻ nào quấy rối”.

“Vâng!”

Cốc Tân Nguyệt rời đi.

Trong căn phòng to lớn như vậy.

Chỉ có Tần Ninh và Diệp Viên Viên ở lại.

“Chuẩn bị xong chưa?”

“Rồi!”

Diệp Viên Viên hơi căng thẳng, khẽ gật đầu.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Không cần sợ hãi, có ta ở đây”.

“Ừm”.

Lúc này, lò luyện đan xuất hiện.

Tần Ninh vệ sinh cẩn thận ba lớp bên trong và ba lớp bên ngoài rất nhiều lần.

Lửa luyện đan dần bốc lên.

Bên trong lò luyện đan, độ ấm dần tăng cao.

Tần Ninh đem tất cả số dược liệu đã chuẩn bị trước đó ném vào lò luyện đan.

Thấy vậy, Diệp Viên Viên không khỏi tò mò.

Hình như Tần Ninh...không có ý định luyện đan.

Lúc này Tần Ninh cũng không muốn nói nhảm: “Tiến vào bên trong lò luyện đan”.

“Hả?”

Diệp Viên Viên sững sờ.

Tần Ninh tiếp tục nói: “Ngô Tử Thương cấy cổ đan vào trong người của cô, ta cũng không biết rõ là có những loại dược liệu nào nên không có cách nào luyện chế loại dược liệu đối ứng để tiêu trừ loại cổ đan này được”.

“Chỉ có thể luyện cả ngươi và cái cổ đan kia, dù sao bây giờ cô cũng đã có cảnh giới Quy Nhất sáu mạch, có thể chịu đựng được mức độ luyện chế này, sức chịu đựng của thứ cổ đan kia còn không bằng cô”.

Diệp Viên Viên đã hiểu.

Cổ đan và nàng, cùng bị luyện chế với nhau.

Sức chịu đựng của nàng tốt hơn cổ đan, cổ đan có thể bị phá giải.

“Có điều quá trình này sẽ đau khổ hơn!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Yên tâm, ta sẽ ở cùng cô”.

Diệp Viên Viên gật đầu thêm lần nữa.

Lò luyện đan cao gần ba trượng, đường kính cũng rộng bốn trượng, rất lớn.

Đây cũng là do Tần Ninh cố tình chuẩn bị.

Vào lúc này, lửa luyện đan không ngừng bốc lên.

Tay Tần Ninh phóng từng dòng nước chảy vào lò luyện đan

“Lá của Cửu Linh Duệ Hồn Thư ngưng tụ sương sớm, loại sương sớm này có công dụng tốt hơn rất nhiều”.

Tần Ninh chỉ nói một câu, sau đó cũng không giải thích gì thêm.

Những thứ lần này đòi từ chỗ Thiên Ngoại Tiên đều là bảo vật hiếm có.

Dù Trấn Thiên Vương có đau lòng thì cũng không còn cách nào khác.

Không đưa?

Không đưa liền đoạt lấy! Người của ngươi làm người của ta bị thương, tất nhiên ngươi phải trả giá thật nhiều.

Tần Ninh mặc kệ mưu kế của Trấn Thiên Vương.

Lão già này trấn giữ Thiên Ngoại Tiên nhiều năm như vậy, không phải là chỉ trấn giữ không công.

Thời gian từ từ trôi qua, chỉ riêng việc chuẩn bị dược liệu, nước thuốc cũng đã hết nửa ngày của Tần Ninh.

Cuối cùng, mọi thứ đã đầy đủ.

“Tiến vào thôi!”

Tần Ninh thở ra một hơi, nói: “Cẩn thận một chút”.

“Ừm”.

Diệp Viên Viên phi thân lên, nhảy vào trong lò luyện đan, phốc, nàng chìm vào trong ao thuốc.

Lúc này, Tần Ninh đang khống chế lửa luyện đan.

Bên trong lò luyện đan, độ ấm ngày một tăng cao.

Quần áo của Diệp Viên Viên ướt đẫm, giờ phút này, khuôn mặt đỏ bừng như đốt lửa, dáng người uyển chuyển được phát huy đến cực hạn.

Phốc... đúng lúc này, một bóng dáng rơi vào trong lò luyện đan.

Đó chính là Tần Ninh.

Tần Ninh tiến vào bên trong lò luyện đan, lò luyện đan ngay lập tức trở nên chật chội.

Chỉ có điều bên trong lò luyện đan phát ra ánh sáng yếu ớt, đủ mọi màu sắc lập lòe, như là bầu trời đêm, ngoại trừ việc độ ấm tương đối cao thì lại có một loại cảnh sắc khác.
Chương 1258: Truyền sang người ta đi

Diệp Viên Viên đang ngâm mình trong dược trì, nàng chỉ lộ ra cái đầu nhìn về phía Tần Ninh.

“Quá trình ban đầu có lẽ còn thoải mái một chút, càng về sau sẽ càng thêm đau đớn”.

Tần Ninh còn nghiêm túc nói: “Nhưng mà ta nghĩ, chắc hẳn là cô có thể chịu được”.

“Vâng!”

“Bây giờ phóng thích đế thể ra đi”.

Tần Ninh vừa dứt lời, trong cơ thể Diệp Viên Viên đã phóng ra một cỗ lực lượng.

Hoa sen chín cánh xoay xung quanh thân thể của Diệp Viên Viên.

Lúc này, cổ đan toả ra khí tức màu đen kia cũng xuất hiện.

Dược trì trở nên sôi trào.

Giờ phút này, Tần Ninh cũng đổ mồ hôi đầm đìa.

Thật nóng! Nhưng mà, nếu không làm như thế này sẽ không thể nào ép cổ đan trong cơ thể Diệp Viên Viên ra được.

Một vị Thiên Nhân thi triển thuật cổ đan với một người cảnh giới Quy Nhất, nếu sử dụng phương pháp bình thường sẽ không thể nào giải được.

Thời gian từ từ trôi qua, sắc mặt Diệp Viên Viên càng ngày càng trở nên ửng hồng, thân thể cũng nóng lên.

Dần dần, Diệp Viên Viên cảm thấy ý thức của bản thân đang dần trở nên mơ hồ, trong miệng không ngừng nỉ non.

Thấy một màn như vậy, Tần Ninh bước tới gần, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vị trí giữa hai lông mày của Diệp Viên Viên.

Một tia thần hồn Băng Hoàng rót vào trong cơ thể Diệp Viên Viên.

Thần hồn Băng Hoàng chính là thuộc dòng dõi Băng Hoàng.

Năm đó, mẫu thân hắn là dòng dõi Băng Hoàng, là nhân vật cấp bậc Thần Đế.

Mà từ khi hắn mới chào đời đã sinh ra song hồn Long Phượng.

Long có lửa.

Phượng có băng.

Giờ phút này, phong hồn lực vừa vặn có thể làm cho Diệp Viên Viên giảm bớt cảm giác nóng rực đi một chút.

Thời gian từ từ trôi qua, dần dần, nhiệt độ thân thể Diệp Viên Viên ngày càng cao.

Mà cổ đan kia cũng bắt đầu chuyển động.

Giờ phút này, cổ đan đã muốn chạy trốn khỏi thân thể của Diệp Viên Viên.

Nhưng mà lại cũng có một chút tiếc nuối, khó cả đôi đường.

Tần Ninh thấy một màn như vậy, ánh mắt hắn khẽ dao động.

Mà cũng lúc đó, tại đại lục Thiên Ngoại, ở một vùng núi rừng hoang vu.

Một bóng người mặc đồ màu đen đang ngồi xếp bằng ở đỉnh núi.

“Đáng chết!”

Người mặc đồ đen thấp giọng chửi thề một tiếng: “Lão phu hao tổn biết bao nhiêu tâm huyết, khai thác tam đại thiên kiêu, bồi dưỡng cổ đan, mưu cầu đạt đến cảnh giới Vương Giả, nhưng tất cả lại xong rồi…”, mũ đen hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tràn đầy lo lắng.

Thiên Ngoại Tiên, Đan Tiên Ngô Tử Thương! Ngô Tử Thương vốn dĩ là đang ở bên trong Thiên Ngoại Tiên, nhưng mà khi nhìn thấy Tần Ninh và Diệp Viên Viên xuất hiện, ông ta đã biết sự việc này đã bị bại lộ.

Nhưng Ngô Tử Thương không ngờ tới, Tần Ninh lại biết được là do ông ta làm! Tần Ninh sao có thể biết được?

Chuyện này ông ta làm vô cùng bí mật.

Ngay cả Diệp Viên Viên cũng không biết ông ta là ai.

Thế mà Tần Ninh lại có thể đoán ra được.

Đúng vậy! Tần Ninh nhất định là đã đoán ra được! Người này biết về ông ta rõ như lòng bàn tay! Hiện tại, có người muốn phá huỷ cổ đan của ông ta.

Mười mấy năm tâm huyết, bây giờ tất cả lại hoá thành tro bụi ư?

Ngô Tử Thương không cam lòng.

“Muốn phá huỷ cổ đan của ta, vậy thì các ngươi cùng chết đi!”

Ngô Tử Thương khẽ quát.

Trong tay ông ta đột nhiên xuất hiện một con sâu.

Con sâu có kích thước chỉ bằng con kiến, bị Ngô Tử Thương nắm trong lòng bàn tay nên giãy dụa tới lui.

Ầm một tiếng.

Ngô Tử Thương bóp nát con sâu kia, phát ra một âm thanh nổ vỡ trầm thấp.

“Diệp Viên Viên, ngươi nhất định phải chết…”

Giờ phút này, Thiên Ngoại Tiên, trong Hoàng Nguyên cung.

Tần Ninh sử dụng thần hồn Băng Hoàng để áp chế nhiệt độ bùng nổ trong cơ thể Diệp Viên Viên.

Nhưng đột nhiên, cổ đan đang từ từ bị loại bỏ kia lại chảy ra một dòng máu đen.

Nhìn kỹ lại thì đó cũng không phải là máu.

Mà là những con sâu màu đen.

Mấy con sâu kia giống như là đang nổi điên, chúng nó vọt ra ngoài, rơi thẳng vào hỗn hợp bên trong dược trì.

Trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Viên Viên lập tức trở nên khó coi, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng.

Có người động tay vào! Trừ Ngô Tử Thương ra thì còn có thể là ai!

“Đáng chết!”

Chửi thầm một tiếng, Tần Ninh vung tay lên.

Mấy con sâu bị bóp chết.

Nhưng mà có rất nhiều sâu! Căn bản là Tần Ninh không có khả năng khống chế được tất cả.

Giờ phút này, cổ đan bắt đầu vỡ ra, hoá thành một dòng chảy màu đen, lan tràn trong cơ thể Diệp Viên Viên.

Lúc trước, Tần Ninh đã ngưng tụ cổ đan trong cơ thể Diệp Viên Viên lại, hoá thành một viên đan dược màu đen.

Nhưng mà hiện tại, cổ đan bị kích thích, lại phá vỡ ra! Chết tiệt! Bên ngoài cơ thể Diệp Viên Viên bắt đầu xuất hiện những hoa văn như ẩn như hiện, giờ phút này, nàng vô cùng đau đớn.

Trong lòng Tần Ninh tức giận.

“Không có biện pháp…”, vừa dứt lời, Tần Ninh đã nắm chặt bàn tay Diệp Viên Viên, nhẹ nhàng ôm vào lòng.

Quần áo trên người Diệp Viên Viên dần dần tiêu tan.

Lúc này nàng đã khôi phục một chút ý thước, nàng nhìn Tần Ninh, dáng vẻ xấu hổ.

“Cổ đan bị dẫn dắt ra ngoài, tiếp theo, cô đem cổ đan trên người cô truyền sang cho ta”.

Tần Ninh mở miệng nói, hai tay cũng không ngừng lại.

Diệp Viên Viên đứt quãng nói: “Không…không thể…Cổ đan nhập vào cơ thể người, người sao có thể…”

“Không sao, ta có thể chịu đựng được, sau này sẽ tìm biện pháp giải trừ cổ đan!”

“Nhưng mà…truyền sang như thế nào?

Cổ đan đã xâm nhập vào trong cơ thể ta!”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Vậy thì để ta xâm nhập sâu hơn!”

Vừa dứt lời, Tần Ninh đã nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi của Diệp Viên Viên.

Trong lò luyện đan, độ ấm dường như lại tăng thêm vài phần.

Dần dần, hai bóng người đã cuốn lấy nhau.

Mặc dù Diệp Viên Viên lần đầu trải qua chuyện thân mật này, nhưng Tần Ninh đã sớm là kẻ lão luyện, bắt đầu cũng rất nhanh.

Lúc này, nước thuốc trong lò luyện đan cuồn cuộn.

Không ngừng quay cuồng sôi trào, lại thêm quay cuồng kiều diễm…Thời gian một đêm, nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không chậm.

Trong lò luyện đan, nước thuốc khôi phục trạng thái ôn hoà.

Bên trong dược trì, hai bóng người không một mảnh vải, thân mật dựa sát vào nhau.

Giờ phút này, Diệp Viên Viên có cảm giác như là bản thân sắp hôn mê.

Hai mắt Tần Ninh loé lên một tia sáng.

Ngay sau đó, một tia thần hồn Băng Hoàng xuất hiện trước người Tần Ninh.

Mà lúc này, bên tròn thần hồn Băng Hoàng có thêm một viên cổ đan.

Thành công! Hiện tại Tần Ninh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Còn tỉnh táo không?”

Tần Ninh nhìn sang bên cạnh, hai mắt Diệp Viên Viên đang nhắm lại.

“Vâng…”, Diệp Viên Viên gật đầu, nàng vô cùng ngại ngùng.

“Mang cô ra ngoài!”

Tần Ninh vừa nói xong đã nắm lấy bàn tay như ngọc của Diệp Viên Viên, hai bóng người bay ra ngoài.

Dòng nước ào ào bắn ra.

Lúc này, Diệp Viên Viên khẽ hô một tiếng.

“Thẹn thùng cái gì?”

Tần Ninh cười ha ha nói: “Không phải là cô đã sớm yêu thương nhung nhớ ta rồi sao?”

“Mới…mới không có”, Diệp Viên Viên nói: “Ta mặc quần áo trước đã…”

“Gấp cái gì?”

Tần Ninh cười nói: “Cổ đan trong cơ thể cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất, đừng nóng vội, ta sẽ giúp cô loại bỏ nó thêm vài lần nữa!”

“A?

Vẫn còn?”

Diệp Viên Viên lập tức giãy dụa khỏi cánh tay của Tần Ninh: “Ta không thể!”

“Cũng đúng!”

Tần Ninh gật đầu nói: “Đúng là nên nghỉ ngơi cho tốt, một khi đã như vậy…”, dứt lời, Tần Ninh đã biến mất khỏi căn phòng.

Giờ phút này, bên ngoài Nguyên Hoàng cung, Cốc Tân Nguyệt sắp xếp đồ dùng, lẳng lặng bảo vệ.

Đột nhiên, cửa cung mở ra, một bàn tay vươn ra bắt lấy Cốc Tân Nguyệt, kéo nàng vào trong cung.

“A…”, Cốc Tân Nguyệt sợ hãi kêu lên một tiếng, nhìn thấy người đến là Tần Ninh, nàng mới tức giận nói: “Chàng làm gì vậy?

Làm ta sợ muốn chết!”

“Không sao không sao, ta có một ý tưởng lớn mật, vẫn luôn muốn thử làm nhưng không có cơ hội, bây giờ vừa vặn có thể thử!”

“Cái gì?”

“Chính là cái này!”

Nói xong, Tần Ninh kéo Cốc Tân Nguyệt vào bên trong điện.

Cùng lúc đó, bên trong một tẩm điện khác của Nguyên Hoàng cung.

Chín cái đầu của Cửu Anh lúc này dựng lên thẳng tắp…: “Tần gia…thật biết chơi!”

Cửu Anh vô cùng hâm mộ nói.

“Khi nào thì ta mới có thể trái ôm một con ác thú, phải ôm một con ác thú chứ…”, thấp giọng lầm bầm vài câu, Cửu Anh lại rơi vào giấc ngủ.

Nguyên Hoàng cung, trong tẩm điện chính, nhất định là không tầm thường…
Chương 1259: Dãy núi Thiên Ngoại

Ba ngày liên tiếp, Nguyên Hoàng cung im lặng.

Tiên Hàm đến đây vài lần đều bị Cửu Anh đuổi ra ngoài.

Mà Tiên Vũ Sinh cũng chú ý chặt chẽ đến Nguyên Hoàng cung, sợ Tần Ninh nhất thời nhàm chán lại gây ra chuyện gì đó.

Nhưng mà ba ngày liên tiếp, Nguyên Hoàng cung vẫn luôn yên tĩnh không tiếng động, làm cho Tiên Vũ Sinh cảm thấy không thích ứng được.

Trong thời gian ba ngày này, Tần Ninh luân phiên đại chiến.

Chỉ là không phải đại chiến đẫm máu!

Bên trong Nguyên Hoàng cung.

Trên giường.

Tần Ninh đứng dậy duỗi thẳng người.

Một trái một phải, Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt còn đang chìm sâu vào giấc ngủ.

Thấy Tần Ninh đứng dậy, Cốc Tân Nguyệt cũng đứng dậy mặc quần áo rồi mắng một câu: Tên đàn ông phong lưu háo sắc! Vẻ mặt nàng thẹn thùng, đứng dậy rời đi.

“Đi đâu vậy?”

“Có chút dấu hiệu đột phá, bế quan!”

Cốc Tân Nguyệt để lại những lời này rồi không nói gì thêm.

Tần Ninh quay lại nhìn Diệp Viên Viên, hắn mỉm cười nói: “Tỉnh rồi thì đứng dậy đi!”

Diệp Viên Viên từ từ đứng dậy, nàng ôm chăn nhìn Tần Ninh, giận dữ nói: “Ngày thường, công tử vẫn luôn dịu dàng, phong độ, không ngờ rằng công tử lại là người vô lại như thế, khẩu vị cũng độc đáo…”

“Độc đáo như thế nào?”

“Người…Ta…”, Diệp Viên Viên bị Tần Ninh trêu chọc, nhất thời thẹn thùng, nàng vùi đầu vào trong chăn, không nói thêm gì nữa.

Tần Ninh cười ha ha, tâm tình vô cùng tốt đi ra ngoài đại điện.

Trước cửa Nguyên Hoàng cung.

Tiên Hàm đang dựa vào một cây cột, bị một đạp đá tỉnh.

“Ca?”

Tiền Hàm nhìn thấy Tần Ninh lập tức giật mình đứng dậy, hắn ta vỗ vỗ quần áo cười nói: “Ca, huynh xong việc rồi?”

“Ừ, đã giải quyết!”

Tần Ninh cười nói: “Đi, đi đến địa quật!”

“Được thôi!”

Tien Hàm cười ha ha nói: “Ca, hai chúng ta cùng đi đến địa quật đi, lần này mà không giết vương là không thể nào hả giận được, cũng không thể bộc lộ ra được tên tuổi của huynh!”

Tần Ninh liếc mắt nhìn Tiên Hàm.

“Ở đại lục Thiên Ngoại, cửa vào địa tâm là ở đâu?”

“Dãy núi Thiên Ngoại!”

Tiên Hàm cười nói: “Dãy núi Thiên Ngoại, phía nam của nó chính là vùng biển Thiên Ngoại, Ma tộc hay đánh vào từ nơi đó nên Thiên Ngoại Tiên bọn đệ cũng phái một nhóm người đóng quân ở đấy!”

“Nó hơi xa Thiên Ngoại Tiên một chút, nhưng mà cũng không có trở ngại gì!”

Tần Ninh gật đầu.

“Cửu Anh!”

Vừa dứt lời, Cửu Anh đã xuất hiện.

“Đi, dẫn ngươi đi diệt ma!”

“Không đi được không?”

Cửu Anh miễn cưỡng nói.

“Không được!”

Cửu Anh nghe được những lời này liền cúi đầu, nó biến thành dáng vẻ cao hơn ba mét, thành thành thật thất hạ thấp người xuống.

Tần Ninh và Tiên Hàm bước lên lưng nó.

“Không gọi Cốc cô nương và Diệp cô nương sao?”

Tiên Hàm buồn bực nói.

Đây là cơ hội rèn luyện khó có được.

“Cho dù hai người bọn họ có đi thì chắc hẳn cũng không có sức lực để chiến đấu!”

Cửu Anh tiếp lời.

Một tiếng bịch vang lên, Tần Ninh giẫm lên người Cửu Anh khiến cho thân thể nó trầm xuống, va đầu vào một ngọn núi.

Tiên Hàm lập tức hiểu rõ.

Hắn ta nhìn về phía Tần Ninh, ca ngợi nói: “Ca, huynh thật giỏi, huynh có cần nghỉ ngơi thêm chút không?”

“Không cần!”

Tần Ninh mở miệng, thản nhiên nói: “Xuất phát!”

Ngay sau đó, hai bóng người đã rời khỏi Thiên Ngoại Tiên.

Cùng lúc đó, Thiên Ngoại Tiên, nơi ở của Trấn Thiên Vương, bên trong sơn cốc.

“Cha, tam đệ dẫn theo Tần công tử, đã rời khỏi Thiên Ngoại Tiên…”

“Tên nhóc ngu ngốc này…”, Trần Thiên Vương thì thầm một câu.

“Cha, chúng ta…”, Tiên Vũ Sinh do dự nói: “Có cần phái người đi theo hay không, hoặc là đích thân con đi cũng được…”

“Đi làm gì?”

Trấn Thiên Vương tức giận nói: “Hắn cần con bảo vệ sao?”

Hay là tam đệ cần con bảo vệ?

Chỉ cần ngồi im ở Thiên Ngoại Tiên, chú ý quan sát hành cung của hắn, đừng manh động, nếu không, con không gánh nổi hậu quả đâu…”

Tiên Vũ Sinh không nói gì.

Cùng thời gian, Tần Ninh và Tiên Hàm bay thẳng về phía nam.

“Ở vùng cực nam của đại lục Thiên Ngoại, là một vùng biển bao la rộng lớn, được gọi là vùng biển Thiên Ngoại, cũng là một trong năm cấm địa lớn của đại lục Vạn Thiên!”

Tiên Hàm chậm rãi nói: “Mấy vạn năm qua, cũng như trước đây, có không ít người vượt qua dãy núi Thiên Ngoại, hướng tới vùng biển Thiên Ngoại, hy vọng có thể đạt được cơ duyên lớn, nhưng mà hầu như tất cả mọi người đều có đi mà không có về”.

“Lúc trước, Thiên Ngoại Tiên bọn đệ chỉ cho rằng dãy núi Thiên Ngoại chỉ là một lá chắn thiên nhiên, ngăn cách với vùng biển Thiên Ngoại”.

“Cũng không ngờ là mấy vạn năm trước, Ma tộc lại xuất hiện ở bên trong dãy núi Thiên Ngoại, tuỳ ý giết chóc”.

“Ngay lập tức, Thiên Ngoại Tiên đã điều động tinh nhuệ, dùng rất nhiều sức lực mới có thể đánh đuổi được Ma tộc xuống dưới lòng đất”.

“Sau đó lại phát hiện ra thông đạo địa tâm, vì thế, chúng đệ đã tạo ra một vùng cấm địa ngay trong dãy núi Thiên Ngoại, nghiêm cấm những người khác tiến vào trong đó”.

Tiên Hàm nói xong cũng tràn đầy cảm thán.

Thiên Ngoại Tiên trấn giữ một cái thông đạo đó đã phải trả một cái giá rất đắt.

Những năm gần đây chết không ít người.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã tiến vào một vùng đồi núi.

Phóng tầm mắt ra xa, nhìn cảnh vật hai bên, đó là chính là những ngọn núi cao hiểm trở, dường như là vô tận không có điểm cuối.

Dãy núi Thiên Ngoại! Dãy núi Thiên Ngoại có độ rộng ngàn dặm, chiều dài không biết mấy ngàn dặm, chiếm cứ cả một vùng cực nam của đại lục Thiên Ngoại, giáp với biên giới của vùng biển Thiên Ngoại, ngăn cản biển Thiên Ngoại chảy vào trong đại lục Vạn Thiên.

Hai người cưỡi Cửu Anh, bay tới chỗ sâu nhất.

Cuối cùng đi vào một vùng núi non trùng điệp.

Bay qua một đỉnh núi cao vạn mét, hiện ra trước mắt là một vùng bằng phẳng.

Nhìn kỹ thì vùng đất này có kích thước như một toà thành trì.

Bốn phía là vách núi vây quanh, tất cả đều là núi cao vạn mét.

Chỉ có hai bên Nam Bắc là có hai con đường để ra vào.

Mà bên trên vách núi cao vạn mét con có từng đạo trận pháp dao động, mang theo sát khí mãnh liệt.

Kiến trúc của nơi này là núi cao vây quanh bốn phía, chỉ để lại hai cánh cửa ra vào.

Trên không trung cũng có kết giới, nếu muốn vào thì chỉ có thể đi qua cửa.

“Tam công tử!”

“Tam công tử!”

Bóng người hạ xuống, dọc theo đường đi, xuyên qua một cái khe núi sâu, tiến vào bên trong, mấy tên võ giả sau khi nhìn thấy Tiên Hàm đều cung kính chào hỏi.

Tiên Hàm cũng đều đáp lại.

“Mối quan hệ của ngươi với mọi người trong này dường như rất tốt”.

“Ha ha, mặc dù đệ mới thức tỉnh không bao lâu, nhưng mà vẫn luôn theo sát bên này, ủng hộ sĩ khí”.

Tiên Hàm đắc ý nói.

Hai người đi xuyên qua khe núi thật dài, rồi xuất hiện ở bên trong một vùng núi rộng lớn.

Cả toà kiến trúc giống như là được làm bằng sắt, vô cùng chắc chắn.

Tới tới lui lui đều là võ giả nhưng đều mặc một thân áo giáp.

Nhìn qua cũng không giống như là đệ tử của Thiên Ngoại Tiên, mà càng giống với chiến binh trong quân đội hơn.

Hơn nữa, dường như trên người mỗi người đều mang theo sát khí.

“Tam đệ!”

Một người có bộ dáng tầm hơn ba mươi tuổi đang đi về phía này, trên người mặc một bộ áo giáp, dáng người cao lớn, làm cho người ta có cảm giác là vô cùng cường đại.

“Nhị ca!”

Nhìn người vừa đến, Tiên Hàm cười ha ha.

Trên thực tế, Tần Ninh cũng chú ý tới.

Khi đối mặt với Tiên Vô Tân hay Tiên Vũ Sinh, Tiên Hàm đều không gọi phụ thân hay huynh trưởng.

Chỉ có Tiên Nhân là hắn ta gọi muội muội.

Và người trước mắt hắn ta gọi là Nhị ca.

Tần Ninh thầm than thở trong lòng.

Xem ra, mấy vạn năm trôi qua, Tiên Hàm vẫn chưa thể nào xoá bỏ được khúc mắc trong lòng.

Chuyện này, chỉ sợ là cả đời Tiên Hàm cũng không thể nào vượt qua.
Chương 1260: Đài diệt Ma

Năm ấy khi Tiên Hàm sinh ra, không thể khai môn, không thể ngưng mạch cũng không thể trở thành võ giả, ngay lập tức trở thành trò cười tại Thiên Ngoại Tiên.

Mới đầu mọi người cũng kính sợ cái danh một trong những thiếu chủ của Thiên Ngoại Tiên đó.

Nhưng mà một người thiếu chủ chẳng thể tu luyện, dần dần cũng không có ai thèm quan tâm.

Làm nhục, chửi mắng đều là chuyện thường tình.

Tiên Vô Tận cũng nhắm mắt làm ngơ.

Chỉ duy nhất Tiên Hạo và Tiên Nhân là chú ý tới Tiên Hàm.

Bởi vậy Tiên Hàm luôn khắc ghi mối ân tình của họ, cũng cố gắng trở nên thân thiện.

Khoảng khắc này đây, khi nhìn thấy Tần Ninh, Tiên Hạo vẫn cung kính cúi người, thái độ khách sáo.

U Vương! Cho dù hắn chính là Thiên Nhân thất bộ cũng không cần phải khách khí như vậy mà.

"Chỗ này xây dựng cũng ra dáng phết đấy".

Tần Ninh nhìn quanh bốn phía, chậm rãi lên tiếng.

Lúc này Tiên Hạo gật gật đầu đáp: "Nơi này được gọi là đài diệt Ma, hơn một nghìn đệ tử của Thiên Ngoại Tiên đều đóng quân ở đây".

"Mấy thứ đó cũng là để lỡ đám Ma tộc bên trong tâm Trái Đất có xông lên thì còn đối phó được".

Tiên Hạo chỉ vào hai cái đường hầm ở hai hướng Nam, Bắc: "Nếu thật sự bị Ma tộc đánh lén, phá được trấn thủ mà xông ra khỏi mặt đất thì phía trên còn có đại trận, bốn phía là những vách núi khổng lồ, Ma tộc cũng chỉ có thể ra ngoài từ hai con đường kia".

"Bọn ta sẽ canh giữ cửa ra, cầm cự cho tới khi chi viện ngoài Thiên Ngoại Tiên chạy đến”.

Tần Ninh gật gù, không thể không nói, thiết kế rất tốt.

"Tần công tử, tam đệ, hai người cứ nghỉ ngơi trước đã!"

"Không cần đâu".

Tần Ninh mở miệng nói: "Đi thẳng xuống dưới xem thử luôn đi!"

"Việc này...", "Nhị ca, không có sao đâu".

Tiên Hàm cười khúc khích nói: "Bây giờ ca cũng đang ngứa tay đấy, ta cũng vậy nữa, lần này tiến vào mà không giết được vài tên ma vương thì còn ý nghĩa gì nữa chứ!"

Nghe vậy Tiên Hạo cũng quát lớn: "Không được làm càn".

"Thời gian gần đây, đám Ám Vũ Ma đó có vẻ yên tĩnh tới lạ thường, nếu giờ lại vào trêu chọc chúng, khó nói sẽ xảy ra chuyện gì".

"Vâng vâng vâng!"

Tiên Hàm gật đầu đáp: "Bọn ta sẽ cẩn thận!"

Tiên Hạo gật đầu, dẫn hai người đi về phía trung tâm của đài.

Lúc này đây, một cái hố sâu có đường kính tận trăm mét, nhìn không thấy đế xuất hiện trước mắt cả ba người bọn họ.

"Đây là lối vào mà Ám Vũ Ma tạo nên hồi trước".

"Có vẻ như chúng chỉ có thể ra khỏi mặt đất dựa vào đường hầm".

"Cho nên nhiều năm qua bọn ta canh giữ chỗ này cũng chưa có chuyện gì xảy ra".

"Mà dạo gần đây cũng thật im lặng".

Nói xong Tiên Hạo vẫy tay gọi người tới.

Phía dưới đường hầm có một chuỗi bánh răng xuất hiện.

"Ở dưới có hơi xa, nếu mà bay xuống thì rất phiền toái".

Tiên Hạo giải thích: "Bởi vậy nên đã phát minh ra thứ này, có hể đưa người lên xuống, rất tiện lợi".

Nói xong từ phía dưới lại xuất hiện một cái buồng tứ phía đều là cửa sổ.

Có một bóng người đứng trong buồng điểu khiển gì đó.

"Đi thôi!"

Ba người vào bên trong buồng.

Cái buồng ngay lập tức hạ thấp.

Nhưng cả ba cũng không cỏ cảm giác đang đi xuống hay gì cả.

Tần Ninh âm thầm cảm thán một phen.

Thiên Ngoại Tiên chuẩn bị thật đầy đủ.

Không thiếu thứ gì.

Điểm này so với hồi còn ở lụa địa Cửu U thì tốt hơn nhiều.

Thiết kế từ kiểu dáng đến chi tiết đều rất đáng để tự tin.

Không biết mấy chỗ khác có vậy không nữa.

Mà theo ba người Tần Ninh đi xuống dưới.

Thì đồng thời.

Hơn năm mươi dặm bên ngoài đài diệt Ma, trong một cái khe núi có một đám người che giấu hơi thở, lẳng lặng đúng ở nơi đó.

Vèo... Một tiếng xé gió vang lên.

"Khởi bẩm hai vị đại nhân!"

Người nọ khom người, lập tức nói: "Tiên Hàm của Thiên Ngoại Tiên đang đi vào đài diệt Ma!"

"Ồ?"

Một người thủ lĩnh trong số đó có thân hình cao lớn, ước chừng cũng phải ba thước, tuấn tú lại mạnh mẽ.

"Tiên Hàm đến đây, thằng nhóc đó đi chịu chết à?"

"Các chủ Hùng Viêm, đừng mất cảnh giác".

Tên còn lại nhìn có vẻ gầy yếu, quanh người có một khối sát khí bay lượn, khiến người ta phải chần chừ lùi bước.

"Các chủ Kha Cảnh, ý ngươi thế nào?"

"Chờ đợi tin tức!"

Kha Cảnh đáp: "Tiên Hạo và Tiên Hàm đều có tu vi là Thiên Nhân thất bộ. Cũng không chênh lệch với chúng ta cho lắm, lần này là đánh bất ngờ, phải nội ứng ngoại hợp!"

Nghe đến đây, Hùng Viêm gật gật đầu.

Tuy hắn ta có vóc người khổng lồ, nhưng cũng không ngu.

"Đại nhân, ngoại trừ Tiên Hàm còn có một chàng trai đi cùng, Tiên Hàm giống như rất tôn kính người nọ".

"Cảnh giới gì?"

"Quy Nhất cửu mạch".

"Quy Nhất cửu mạch mà thôi!"

Hùng Viêm cười nhạo: "Không cần để ý tới".

"Nếu là Tiên Vũ Sinh hoặc Tiên Nhân cùng với Thất đại thiên tiên của Thiên Ngoại Tiên tới, lập tức bẩm báo!"

"Vâng!"

Tức khắc bên trong khe đá lại khôi phục yên tĩnh.

Lúc này Kha Cảnh mới thở dài nói: "Lúc trước hợp tác với Luyện Ngục Ma thất bại, khiến cho các chủ bên đó không vừa lòng, lần này hợp tác với Ám Vũ Ma, tuyệt đối không thể để có sai sót!"

"Đúng vậy".

Hùng Viêm cũng gật gù: "Nếu đã như thế, lần này phải cẩn thận hơn, nhưng bản đồ tác chiến mà Lôi Vương đưa cho chúng ta chắn chắn là hoàn mỹ tuyệt đối".

Lôi Vương, Hoàng Nhất Lôi! Một trong Tứ đại Các vệ của Thiên Đế các, cũng là một trong tứ vương! Khả Cảnh khẽ đáp: "Nghe nói lần trước Lôi Vương bị một thằng nhóc dùng kính Âm Dương chặt đứt một cánh tay, thằng đó tên là Tần Ninh.

"Chuyện này Lôi Vương tránh né, các chủ cũng không nhắc đến, quả thật là kì quái...", "Chúng ta thân là vị phió các chủ thứ chín, mười mà cũng không có quyền biết đến...", trong Thiên Đế các, chỉ cần ở cảnh giới Thiên Nhân thì đều có tư cách trở thành phó các chủ.

Thế lực của Thiên Đế các trải rộng trên hàng nghìn hàng vạn đại lục.

Cho nên phó các chủ cũng không ít.

Nhưng mà người thật sự có quyền lợi cũng chỉ có mười vị phó các chủ đứng đầu! Kha Cảnh chính là vị phó các chủ thứ chín.

Hùng Viêm, phó các chủ thứ mười. Cả hai người này đều là bộ phận trung tâm của Thiên Đế các.

Hơn nữa còn rất có tiềm lực thăng lên cảnh giới Vương Giả.

"Lần trước Lôi Vương vô cùng mất mặt, nếu ngươi bị như vậy ngươi có dám để cho ai biết không?"

Hùng Viêm cười nhẹ: "Lần này các chủ cho Lôi Vương tự chủ trì, chính là để tìm lại thể diện".

"Ừ nhỉ".

Lúc này hai người đều lẳng lặng chờ đợi... Cùng lúc đó, bên trong đài diệt Ma.

Đi xuống nghìn dặm.

Ba cái bóng dáng mới dừng lại.

Trước mắt là một mảnh đất trống cực lớn.

Rất lớn! Hơn nữa lần này Tần Ninh cảm thấy đài diệt Ma ở đây hoàn toàn khác với cái ở lục địa Cửu U ngày xưa.

Phía dưới cũng là một toà thành.

Toà thành lấy cửa hầm làm trung tâm, bày ra hình tròn với đường kính chừng mười dặm.

Giờ đây bên trong thành trì, ước chừng có hơn một ngang vị võ giả, nhìn kĩ thì thấy có đầy đủ cảnh giới Thiên Nhân, Quy Nhất và cả kính Âm Dương.

Ngay lúc này Tiên Hạo mở miệng nói: “Phía trên đài diệt Ma này, nhiều... năm như vậy, bị Ám Vũ Ma đồng thời mở rộng, mặt đất đại khái đá rộng bằng một đế quốc”.

“Cái đường hầm này nối thẳng với mặt đất”.

“Mà cái đường Ám Vũ Ma đi từ tâm Trái Đất qua đây lại đang ở trong tay của bọn chúng”.

Tần Ninh hiểu vấn đề.

“Nếu nói vậy, từ tâm Trái Đất đến đài diệt Ma này là đường của người ta, Ám Vũ Ma muốn lên là lên được luôn?”

“Đúng!”

Tiên Hạo giải thích: “Thật ra lúc trước ta cũng thử trực tiếp đóng cửa thông đạo từ tâm Trái Đất đến chỗ này rồi, nhưng mà quá khó, chủ cần có cảnh giới Vương Giả ra tay là phá được phong bế”.

“Không có cách nào, chỉ có thể bảo vệ đường từ đài diệt Ma tới mặt đất, làm cho bọn họ từ nay về sau đều không thể tiến lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK