“Ca ca, thứ này của huynh là đan dược gì vậy?”
“Uẩn cốt đan!”
“Hả?”
Tần Hâm Hâm nghe thấy vậy thì mặt liền biến sắc.
Uẩn cốt đan là linh đan nhị phẩm, nghe nói, người bình thường ăn đan dược này thì lập tức đạt tới Khai Môn cảnh, bắt đầu con đường tu hành của võ sĩ, có lợi ích rất lớn đối với xương cốt, cơ thịt của võ sĩ, thế mà Tần Ninh lại cứ thế cho cậu ăn.
“Phí phạm quá, phí phạm quá. Cánh tay của đệ bị gẫy thì một viên Tiếp cốt đan là đủ, Uẩn cốt đan…”
“Để tránh lưu lại hậu hoạ, ăn Tiếp cốt đan vẫn có khả năng có hoạ ngầm, khiến con đường tiến cảnh võ đạo của đệ khó mà thăng tiến được!”, Tần Ninh nghiêm túc nói.
Tần Ninh cũng không giải thích nhiều, nhìn Tần Hâm Hâm nói: “Cả người toàn mùi rượu, sao lại bị người ta đánh thành bộ dạng này?”
“Đúng rồi!”
Tần Hâm Hâm chợt vỗ trán, vội vàng nói: “Đỗ Tư Viễn vẫn còn ở bên trong!”
“Là ngươi à, Tần Ninh!”
Tần Hâm Hâm vừa dứt lời thì ngoài cửa lớn của tửu lầu có một bóng người bước ra, dẫn đầu bốn người, tỏ vẻ kinh ngạc.
Lăng Độc nói thẳng: “Ngươi chưa bị Lăng Thiên Vệ giết chết cơ à?”
“Lăng Thiên Vệ là cái gì?”
Tần Hâm Hâm vội vàng giải thích: “Đó là lực lượng trung kiên của Lăng gia, từng người đều thuộc cảnh giới cửa thứ bảy, cửa thứ tám. Chính lão quỷ Lăng Thế Thành đã phái người đi giết huynh!”
“Không gặp…”, Tần Ninh không còn gì để nói.
“Không gặp?”, sắc mặt Lăng Độc tái mét.
Chết tiệt, đúng là trời giúp, Lăng Thiên Vệ lại không tìm thấy Tần Ninh.
Thật là đáng hận!
“Ngươi nên thấy may mắn vì không gặp!”, Tần Ninh cười nhạt nói: “Nếu không, chỉ sợ là bọn chúng chết mất xác rồi đấy”.
Nghe thấy lời nói này, cả bốn người bỗng chốc nghẹn họng trân trối, đưa mắt nhìn nhau.
Nghe nói Tần Ninh bị phế Tinh Môn, nhưng không có nghe gã này... bị phế cả não đâu?
“Không phải ngươi bị ngu đấy chứ?”, Lăng Độc không biết phải nói gì: “Nếu gặp Lăng Thiên Vệ thì cái mệnh nát của Tần Ninh ngươi cũng biến mất từ lâu rồi!”
“Ninh ca, đừng lôi thôi với chúng, Đỗ Tư Viễn vì giúp đệ đã bị đánh cho thương nặng rồi”.
“Yên tâm đi!”, Tần Ninh xua xua tay nói: “Dù sao hắn ta cũng là con trai của đại sư Đỗ Triết. Mấy kẻ này có điên cuồng ngang ngược tới đâu thì cũng không dám giết hắn ta đâu”.
Lúc này, Đỗ Tư Viễn từ trong đám người run rẩy đi ra. Bốn người Lăng Độc quả thật không dám đối phó với Đỗ Tư Viễn, dù sao cha của hắn ta cũng chính là đại sư Đỗ Triết.
“Tần thiếu gia!”
Nhìn thấy Tần Ninh, Đỗ Tư Viễn còn thấy kích động hơn nhìn thấy cha đẻ của mình.
Thánh Tâm Duệ có lệnh, nếu Tần Ninh gặp chuyện thì cha con hắn ta sẽ phải chôn theo. Đỗ Tư Viễn nhìn thấy Tần Ninh bình an vô sự thì quên luôn một thân đau đớn.
“Không chết chứ?”
“Không sao, không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi, có là gì đâu!”, Đỗ Tư Viễn nhìn Tần Ninh, hận một nỗi không thể chạy lên mà hôn một cái.
Tần Ninh không xảy ra chuyện gì, vạn sự đại cát rồi!
“Tần công tử, nếu đã không có chuyện gì thì quay về Tần gia nhé. Ta chung đường với huynh!”
“Trở về?”
Tần Ninh cau mày nói: “Thế sao được, cứ thế trở về mất mặt lắm? Chưa thấy Tần Hâm Hâm bị đánh thành dạng gì sao?”
“Hả, cái đó, Ninh ca…”, lúc này, sắc mặt Tần Hâm Hâm ngại ngùng nói: “Bọn chúng đông người lắm, chúng ta về trước đi, nếu không sẽ chịu thiệt đó!”
“Đông người?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Đông người thì có ích gì? Chỉ là một đàn lợn mà thôi”.
Ba người cứ anh một câu, tôi một câu mà bốn kẻ kia nghe thấy lời này thì đã hoàn toàn phát điên lên.
Tần Ninh không chết khiến bốn người bọn chúng đã không có cách nào chịu nổi, bây giờ lại còn không coi chúng ra gì.
“Xem ra, ngươi không chỉ bị huỷ Tinh Môn mà còn bị hỏng não rồi!”
Lúc này, Lâm Ngọc Uyên đi lên phía trước, lạnh lùng nói: “Tần Ninh, Tần gia của ngươi sắp tiêu đời rồi. Hôm nay, gặp phải bọn ta thì coi như ngươi đen đủi. Kể cả bây giờ bọn ta giết chết ngươi thì cha ngươi cũng không cứu được đâu!”
“Lên đi!”
Tần Ninh đứng nguyên tại chỗ, móc móc tay, nói: “Ngươi đến giết ta đi!”
Lời này vừa cất lên, bốn tên kia đã thay đổi sắc mặt.
Gã này, dựa vào đâu mà khiêu khích bọn chúng? Dựa vào đâu mà mắt để trên đỉnh đầu?
“Không cần phí công Lâm huynh giết thằng nhóc này, ta tới là được rồi!”
Đúng lúc này, một bóng người bỗng chốc đứng ra, chính là Thẩm Hoạt, một trong bốn tên đó.
Thẩm Hoạt thuộc Tử Môn cảnh cửa thứ bảy, thường xuyên giải quyết công chuyện của một toà trọng trấn của Thẩm gia. Lần này, Thẩm Uyên, Thẩm Lâm Phong chết rồi, khiến cho hắn ta có thêm khả năng trở thành trưởng tộc đời tiếp theo.
Bây giờ, nếu giết được Tần Ninh thì lại giành được một công lao to lớn.
Thẩm Hoạt vung tay, hay tay xuất hiện hai đoản đao.
“Bá đao quyết!”
Hai tay vung lên, lúc này, hai thanh đoản đao mang theo lực đao bá đạo, cuốn thẳng tới giết Tần Ninh.
“Lùi về sau!”
Tần Ninh hô lên, Đỗ Tư Viễn và Tần Hâm Hâm không dám lơ là, lập tức lui về sau.
Tuy họ không biết sự tự tin của Tần Ninh rốt cuộc là tới từ đâu, nhưng hai người họ không thể đấu thắng được kẻ có Tử Môn cảnh. Nhưng Tần Ninh đã có tiền lệ, giết chết Lăng Côn Tử Môn cảnh cửa thứ bảy.
Nhưng Lăng Côn thì lại không so được với Thẩm Hoạt.
Giữa các võ sĩ cùng cảnh giới, cũng có nhiều sự khác biệt, không giống nhau.
“Bá đao quyết của Thẩm Hoạt đã thi triển tới cực hạn, gần như không thấy bóng đao, kể cả ta cũng không dám đối cứng”, Sở Thanh Minh khen ngợi không ngớt.
“Ừ, thực lực của Thẩm Hoạt, mạnh hơn Lăng Côn một tầng. Tần Ninh này, ra ngoài mười mấy ngày, chắc vẫn là Cảnh Môn cảnh cửa thứ sáu, không thể là đối thủ của Thẩm Hoạt”.
“Cho dù thế nào thì thằng nhãi này cũng phải chết hôm nay!”
Ba tên này đứng tại chỗ, không có ý định xuất chiêu.
Trong mắt bọn chúng, đao quyết của Thẩm Hoạt có thể gọi là hoàn mỹ, bóng đao liên tục loé sáng khiến người ngoài không thể hình dung được quỹ đạo.
Lúc này, Tần Hâm Hâm sống chết nắm lấy cánh tay của Đỗ Tư Viễn, lo lắng không thôi.
“Ngươi đây là… dùng cái của nợ gì để đánh nhau đấy?”
Tần Ninh cảm thấy có chút cạn lời, đao quyết của Thẩm Hoạt quá kém.
Gần như không có sự mãnh liệt, bá đạo của đao pháp, cái gọi là khí thế bá đạo chỉ là linh khí tự thân của Thẩm Hoạt tích tụ lại mà thôi.
Vốn dĩ hắn còn muốn đánh trả, nhưng lúc này đứng luôn tại chỗ, không thèm động đậy, mặc kệ Thẩm Hoạt đánh giết tới.
Tần Ninh muốn làm gì vậy?
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Vừa rồi, Tần Ninh vẫn còn chuẩn bị phản kích mà bây giờ lại đứng bất động tại chỗ, đợi chết à?
“Ninh ca, đánh hắn ta đi. Sao huynh… lại bất động như thế?”
Tần Hâm Hâm lập tức hét lên.
“Hừ, miệng cọp gan thỏ, muốn động tay? Hắn dám động tay sao? Bị đao phong của ta doạ ngu luôn rồi!”
Lúc này, Thẩm Hoạt cười lớn, hai thanh đao múa càng nhanh, sức mạnh tập hợp tới đỉnh điểm. Hai thanh đao, một phải một trái, đâm thẳng vào hai bên sườn của Tần Ninh.
Cho tới lúc này, Tần Ninh vẫn không trốn tránh mà cứ mặc kệ để hai thanh đao chém vào người mình.
Đột nhiên, tiếng leng keng vang lên, cảnh tượng máu tươi phun ra mà mọi người đang nghĩ tới không xuất hiện mà trái lại bóng dáng của Thẩm Hoạt thì ngã về sau.
“Tại sao lại như thế?”
Mà trên thân thể của Tần Ninh, đến bây giờ cũng không hề có một vết xước nào, thậm chí quần áo vẫn còn nguyên vẹn.
“Không thể nào, không thể!”
Thẩm Hoạt nghi ngờ mình bị hoa mắt, lúc này hắn ta không chịu nổi, lại một lần nữa xông lên trước, chém ra hai thanh đao trong tay.
Tần Ninh chợt mở miệng: “Ta đứng im cho ngươi đánh thì ngươi cũng không đánh chết được ta đâu!”
Chương 42: Giẫm chết bọn chúng
Lời nói vừa dứt, sắc mặt Thẩm Hoạt đã trắng bệch.
Đây chính là một sự sỉ nhục tột độ!
Tần Ninh không đánh trả, nhưng hắn ta cũng không có cách nào đánh vỡ lớp phòng ngự của Tần Ninh.
“Thân thể này là gì vậy? Mình đồng da sắt sao?”
“Ta không tin, ta không tin!”
Thẩm Hoạt giơ tay chém lên bả vai của Tần Ninh thì vang lên tiếng keng keng như chém vào kim loại. Thẩm Hoạt cảm thấy cánh tay của mình bị chấn động đến tê dại.
“Được rồi, không chơi với ngươi nữa!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Từ trước đến nay, ta chỉ có một cách đối phó với kẻ muốn giết ta. Đó chính là… diệt trừ!”
Soạt…
Trong khoảng khắc Tần Ninh vừa dứt lời thì một cơn gió mạnh ngưng tụ thành lưỡi đao gió, xuất hiện ngay lập tức.
Một tiếng vút vang lên, chính mắt Thẩm Hoạt nhìn thấy cái đầu rời khỏi thân thể của hắn ta.
Tại sao lại như thế?
Cho đến chết, hắn ta cũng không hiểu rõ!
Cảnh tượng này khiến đám người có mặt ở đây đều chết lặng.
Chúng biết rõ thực lực của Thẩm Hoạt. Đây không phải là kẻ xoàng xĩnh, hắn ta được Thẩm gia phái canh giữ một toà trọng trấn.
Thế mà, giây phút này lại… hết cách để phá vỡ lớp phòng ngự của Tần Ninh.
“Tên này… đã đạt tới Kinh Môn cảnh cửa thứ tám rồi!”
Lúc này, Lâm Ngọc Uyên đột nhiên lên tiếng, lập tức làm cho mọi người sững sờ.
Tần Ninh đã đạt tới cửa thứ tám rồi sao?
Làm sao có thể như thế? Chỉ là mới qua mười mấy ngày mà đã từ cảnh giới cửa thứ sáu tới cửa thứ tám? Chuyện cười gì đấy!
“Chết tiệt!”
Vẻ mặt của ba tên Lăng Độc, Sở Thanh Minh, Lâm Bảo Uyên trông rất khó coi.
Tần Ninh còn nhỏ hơn chúng bảy, tám tuổi, nhưng lại đạt tới cảnh giới ngang bằng chúng.
Thật sự khiến chúng khó mà chấp nhận.
“Nào cùng lên!”
Lúc này, Lăng Độc lạnh lùng nói: “Nếu trong tương lai, thằng nhóc này còn nổi lên thì ngay cả Lăng Thiên cũng sợ là khó mà so sánh được, buộc phải loại trừ!”
“Được!”
“Ừ!”
Lúc này, ba người đã cảm nhận được hơi thở áp bức cực lớn.
“Phải làm thế từ sớm mới phải đấy!”
Tần Ninh móc móc ngón tay, nói: “Từng đứa lên một thì chết lâu quá, cùng lên đi, đỡ gây phiền phức cho ta!”
Phong độ quá!
Nhìn thấy cảnh này, Tần Hâm Hâm không nhịn được mà run rẩy.
Tần Ninh quả là phong độ cực đỉnh.
“Nhìn thấy chưa?”, Tần Hâm Hâm kéo Đỗ Tư Viễn nói: “Ninh ca của ta, không hổ là thiên tài đệ nhất thành Lăng Vân, không sai chút nào!”
“Ặc…”
Đỗ Tư Viễn lại hơi lo lắng ở trong lòng.
Lăng Độc, Sở Thanh Minh và Lâm Ngọc Uyên đều là Kinh Môn cảnh cửa thứ tám. Tần Ninh đạt tới cửa thứ tám khiến hắn ta khá bất ngờ. Nhưng bất ngờ thì bất ngờ vậy, còn ba thiên tài Kinh Môn cảnh cửa thứ tám mà liên thủ thì một người mới bước chân vào cửa thứ tám như Tần Ninh, nếu cảnh giới không ổn định thì khó mà đánh lại được.
Hắn ta muốn đi gọi cứu binh của Thánh Đan các nhưng mấy tên hộ vệ đi theo ba tên kia đã chặn lại, rõ ràng là không để hắn ta rời đi.
“Tần Ninh, có lẽ ngươi cho rằng chúng ta không dám giết ngươi, nhưng ngươi lầm rồi đấy!”
Lăng Độc cười khỉnh nói: “Lần này, tứ đại gia tộc của chúng ta liên thủ, Tần gia của ngươi chắc chắn sẽ bị tiêu diệt”.
“Cho nên ngày hôm nay, kể cả giết chết Tần Ninh ngươi trước thì Tần gia cũng chỉ có bất lực mà chờ đợi số phận diệt vong mà thôi!”
“Lề mề xong chưa đấy!”
Tần Ninh mất hết kiên nhẫn nói: “Ngươi yên tâm, sau trận này, ngươi chết, tứ đại gia tộc nhà các ngươi cũng không còn tên trong thành Lăng Vân này nữa đâu!”
“Láo xược!”
“Ngu si!”
“Buồn cười thật!”
Cả ba tên đều cười lạnh, sải bước đi lên, bỗng chốc xuất hiện thế chặn ép hai bên, xông tới giết Tần Ninh.
“Đáng thương ghê!”
Tần Ninh khẽ lắc đầu, nhìn ba tên kia.
Trên bề mặt cơ thể của hắn ngưng tụ mà thành một luồng linh khí hộ thể. Chỉ có kẻ Kinh Môn cảnh cửa thứ tám mới làm được điều này.
Không chỉ như thế, xung quanh linh khí hộ thể kia còn có một luồng khí màu xanh nhạt, chậm rãi chảy xuống.
Cương Phong linh thể quyết!
Trải qua cửu sinh cửu thế, sau khi ký ức của Tần Ninh thức tỉnh, hắn đã biết tất cả đan thuật, phàm quyết linh quyết, và mọi chuyện trong thiên hạ.
Cương Phong linh thể quyết chính là một môn phàm quyết cực phẩm thuộc thể thuật.
Thể thuật này chính là do Tần Ninh, khi còn là Cửu U đại đế ở đời thứ nhất sáng tạo ra, mà còn là một phàm quyết cải tạo từ linh quyết.
Võ giả cảnh giới cửa thứ chín đều tu luyện phàm quyết, nhưng bản thân võ giả Cửu Môn cảnh chính là tôi luyện da thịt, nội tạng khoẻ mạnh.
Cho nên, vốn dĩ không có thể thuật cường đại nào cả.
Có thể nói, môn thể thuật này khiến cho Tần Ninh năm đó, đạt tới cấp đại đế cũng cực kỳ hài lòng, được gọi là hoàn mỹ không tỳ vết.
Cương Phong linh thể quyết, gió dữ thành cương rồi hoá thành lưỡi đao gió.
Vừa rồi, Thẩm Hoạt đã bị lưỡi đao gió chém đứt đầu.
Sau khi Tần Ninh đạt tới cửa thứ tám thì bắt đầu tu luyện phàm quyết này, có thể gọi là vô cùng thích hợp.
“Gió dữ thành cương!”
Tần Ninh thầm hô lên, trên lớp linh khí hộ thể kia ở bề mặt cơ thể, bỗng nhiên lại nhiều thêm một lớp bảo vệ màu xanh.
Bụp…
Lúc này, Lăng Độc đã xông lên trước công kích, một quyền đấm lên bề mặt cơ thể Tần Ninh, nhưng gần như toàn bộ sức mạnh đó đã bị linh khí hộ thể ngăn cản, chỉ còn lại một phần bị linh thể quyết triệt tiêu hoàn toàn.
“Cút ra!”
Gầm lên một tiếng, Tần Ninh nghiêng người, sức mạnh mãnh liệt đó bỗng chốc phản đòn.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“A… tay ta, tay của ta…”
Sở Thanh Minh và Lâm Ngọc Uyên bỗng chốc kinh ngạc, đứng sững lại.
Bàn tay của Lăng Độc bị rung động biến thành thịt nát chỉ bằng một cái nghiêng người của Tần Ninh.
Tại sao gã này lại làm được như vậy?
Hai tên đưa mắt nhìn nhau, và cũng nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt đối phương.
Lui!
Tần Ninh quá kỳ quái, chúng căn bản không phải là đối thủ của hắn.
“Muốn chạy? Chạy thoát được sao?
Lúc này, Tần Ninh phóng người đuổi theo.
Sở Thanh Minh và Lâm Ngọc Uyên bỗng chốc phát hiện, tốc độ của Tần Ninh còn nhanh hơn so với bọn chúng.
Chạy thì không chạy được rồi, nhưng ánh mắt hai tên này lại chợt liếc tới Tần Hâm Hâm.
Bắt lấy Tần Hâm Hâm, uy hiếp Tần Ninh.
Hai tên này nghĩ ra được như thế thì xông thẳng tới chỗ Tần Hâm Hâm.
“Khốn kiếp, khốn kiếp, các ngươi muốn làm gì vậy? Làm gì?”
Tần Hâm Hâm vội vàng lùi bước nhưng sao có thể nhanh hơn Sở Thanh Minh và Lâm Ngọc Uyên.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh biết mình không kịp rồi thì dứt khoát đứng lại.
“Ninh ca, ca, sao huynh lại dừng lại. Huynh không quan tâm đến đệ nữa sao!”, Tần Hâm Hâm lập tức hét lên.
Nghe thấy câu nói này, Tần Ninh lắc đầu cười khổ: “Nhóc con, im miệng”.
Lâm Ngọc Uyên và Sở Thanh Minh lúc này đã chạy tới.
Thấy hai cánh tay của chúng đang muốn tóm lên thân thể béo núc ních của Tần Hâm Hâm thì đúng lúc này, chợt vang lên một giọng nói.
“Tiểu Thanh, giẫm chết chúng!”
Tần Ninh bỗng chốc hạ lệnh, Thương Thanh Quỳ Ngưu kia thở phì phò, hai chân đạp lên mặt đất, soạt một tiếng, thânh hình hoá thành một luồng ánh sáng xanh.
Bụp bụp…
Một khắc sau, một loạt tiếng nổ ầm ầm, Tần Hâm Hâm chỉ cảm thấy một trận gió điên cuồng ào ào xông tới, sau đó, Lâm Ngọc Uyên và Sở Ngọc Thanh hoàn toàn biến mất.
Biến mất rồi?
Tần Hâm Hâm vội vàng quay lại nhìn, hai mắt suýt nữa bay ra ngoài.
Cảnh tượng trước mắt khiến Tần Hâm Hâm hoàn toàn chết lặng.
Chương 43: Khuôn mặt của ngươi rất đáng ghét
Lúc này, một con Thanh Ngưu giống như được nhân tính hoá, hai chân đạp lên lồng ngực của Sở Thanh Minh và Lâm Ngọc Uyên.
Lồng ngực của hai tên đó gần như lún về phía sau, nền đá phía sau lưng, vỡ nát, máu trong miệng phun bọt, ùng ục phun ra ngoài.
Lâm Ngọc Uyên và Sở Thanh Minh, thân là võ sĩ Kinh Môn cảnh cửa thứ tám lại bị một con Thanh Ngưu, giẫm dưới chân, không thể động đậy, mà nhìn có vẻ còn mất đi hơn nửa mạng rồi.
“Tiểu Thanh, giẫm chết chúng đi!”
Tần Ninh hạ lệnh ngay tức khắc.
“Tần Ninh!”
Sở Ngọc Thanh dốc sức gào lên: “Ngươi dám giết bọn ta thì Tần gia cứ đợi đấy mà bị diệt vong!”
“Thả bọn ta ra. Có lẽ ta sẽ xem xét tha cho già trẻ lớn bé của Tần gia các ngươi một con đường sống”, Lâm Ngọc Uyên cũng gào lên.
“Ngu xuẩn!”
Tần Ninh không nể nang mà mắng thẳng vào mặt: “Đến mức này rồi mà các ngươi… còn uy hiếp ta?”
Bụp bụp…
Hai tiếng nổ vang lên, lồng ngực của hai tên này bị giẫm cho thành lỗ, trái tim nổ tung, máu tươi phun ra đầy mặt đất.
Lúc này Tiểu Thanh đã thu lại hai chân trước, vẻ mặt ghét bỏ đi tới bên cạnh Tần Hâm Hâm, cơ thể nó sát lại phía sau lưng của cậu, hai chân lau đi lau lại cho sạch.
Khuôn mặt có nọng của Tần Hâm Hâm tái mét, toàn thân cứng ngắc không dám động đậy.
Vừa nãy, Tiểu Thanh Ngưu này đã giẫm chết hai cao thủ Kinh Môn cảnh cửa thứ tám.
Mà lúc này, những người còn lại đã bị doạ cho hồn bay phách tán, bỏ chạy khỏi đây, trở về gia tộc của mình để nhanh chóng báo tin.
Bây giờ, Tần Ninh mới quay lại nhìn Lăng Độc.
“Thật ra, ta lại muốn tha cho ngươi một mạng, để ngươi đi nói cho Lăng Thiên biết, bảo gã rằng hãy đợi ta, không lâu nữa, ta sẽ tới đế đô… là học viện Thiên Thần hả?”
“Ta sẽ đi tìm gã, giành lại thứ đồ của Tần Ninh ta. Ta sẽ bắt hắn quỳ xuống mà dâng trả lại!”
Hai tay Tần Ninh siết chặt, lòng bàn tay chốc lát vung ra, phụp một tiếng, một dòng máu trào ra giữa cổ Lăng Độc, hơi thở cũng dần biến mất.
“Nhưng, ta nhìn thấy cái mặt của ngươi rất đáng ghét…”
Chắp hai tay ra sau, Tần Ninh thu lại linh khí trên bề mặt cơ thể, thở phù một hơi.
“Ca, huynh đã đạt tới cửa thứ tám rồi sao? Sao huynh lại thu phục được con Tiểu Thanh Ngưu này?”
“Ừ!”
Tần Ninh gật đầu nói: “Yên tâm, nhóc con, đệ cũng sẽ rất nhanh đạt tới cửa thứ tám thôi. Còn Tiểu Thanh… thì chỉ hợp ý và thích ta mà thôi…”
Nghe câu nói này, Tiểu Thanh bước bốn chân, từng bước tiến đến thân thiết cọ vào người Tần Ninh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Hâm Hâm không còn lời nào để nói.
Đây là một con bò, mà nhìn thế nào cũng giống một con chó, vô cùng bịn rịn chủ nhân.
“Đi thôi, về nhà!”
Tần Ninh sải bước muốn đi.
“Tần thiếu gia!”
Đến giờ, Đỗ Tư Viễn mới cung kính lên tiếng: “Mấy người vừa rồi chắc chắn là đã quay về báo tin. Lần này, có lẽ là tứ đại gia tộc sẽ không thể nhịn được, huynh trở về thì sớm chuẩn bị và kịp thời thông báo với gia phụ nhé!”
“Bây giờ ta sẽ lập tức quay về Thánh Đan các, điều động võ sĩ của Thành Đan các…”
“Không cần đâu!”
Tần Ninh xua tay nói: “Dù sao, đây cũng là chuyện của nội thành Lăng Vân, Thánh Đan các của ngươi không tiện nhúng tay vào. Ta có thể giải quyết!”
“Nhưng…”
“Đúng rồi, nói với tên nhóc Thánh Tâm Duệ, chắc là không tới một tháng nữa, ta sẽ tới đế đô, tranh thủ chuẩn bị Linh Thanh hoa chín cánh, nếu không độc tố sẽ càng thâm nhập vào cơ thể thì sẽ càng phiền phức”.
“Vâng, vâng!”
Đỗ Tư Viễn còn muốn nói gì đó nhưng Tần Ninh đã rời đi.
“Thành Lăng Vân, thật sự phải đổi trời rồi…”
Đỗ Tư Viễn hoảng sợ nói.
Có lẽ, cha con Lăng Thế Thành và Lăng Thiên cũng không ngờ, cướp được Tinh Môn của Tần Ninh, chuyển vào thân thể của Lăng Thiên lại khiến cho một con sử tư con trưởng thành lớn mạnh thành vua sư tử.
“Phải nhanh chóng thông báo cho cha, nếu không muộn rồi lại có biến”.
Đỗ Tư Viễn sải bước rời đi, vội vàng trở về Thánh Đan các.
“Tiểu Thanh…”
“Phu…”
Đi trên đường, Tần Hâm Hâm rất nhiệt tình chào hỏi Tiểu Thanh, nhưng nó lại lè lưỡi, vẻ mặt đáng ghét.
Tần Hâm Hâm không dám chọc vào con bò này, quay lại nhìn Tần Ninh: “Ninh ca, rốt cuộc là mười mấy ngày nay huynh đã đi đâu?”
“Không phải là nói cho đệ biết rồi sao?”
Tần Ninh cười nhạt nói: “Đi lấy thứ thuộc về ta”.
“Ninh ca chính là Ninh ca!”, Tần Hâm Hâm ha ha cười lớn: “Lần này đạt tới Kinh Môn cảnh cửa thứ tám, có lẽ cha và trưởng tộc sau khi bế quan rồi xuất quan, chắc chắn lẽ kinh ngạc lắm!”
“Bế quan?”
Tần Ninh sững sờ, nói: “Cha và nhị thúc đều bế quan sao?”
“Đúng vậy, lúc trước đã xuất quan một lần. Đây là lần thứ hai rồi!”
“Ồ?”
Nghe thấy câu nói này, Tần Ninh khẽ cười.
“Xem ra lần này, Tần gia chẳng có gì lo ngại mà chính Lăng gia, Lâm gia, Sở gia và Thẩm gia nên lo lắng rồi”.
Nhìn nụ cười của Tần Ninh, Tần Hâm Hâm chỉ cảm thấy tê dại cả da đầu.
Cậu đã biết, Tần Ninh giết Lâm Ngọc Sinh và Lâm Xảo Nhi.
Lần này đã đắc tội với đủ đội hình của tứ đại gia tộc rồi.
Nhưng nhìn thấy thực lực của Tần Ninh thì Tần Hâm Hâm lại không sợ nữa.
Lần này, Tần Ninh lại trong hoạ được phúc, trở thành Kinh Môn cảnh cửa thứ tám, Tần Hâm Hâm cảm nhận được, Tần Ninh giống như thần minh chi phối tất cả, không có gì là không thể.
“Cả thành Lăng Vân này sắp là của Tần gia rồi. Mà Tần gia ta cũng sắp xuất hiện không chỉ một vị cao thủ cảnh giới Linh Hải!”
Tần Ninh mỉm cười, tràn đầy lòng tin.
Nhìn bộ dạng này của Tần Ninh, Tần Hâm Hâm chỉ càng cảm thấy phấn khởi không thôi.
Tần gia, sắp nổi lên rồi!
Về tới bên ngoài cửa lớn Tần gia, lúc này đã có mười mấy võ sĩ, dàn trận mà đợi.
Từ sau khi xảy ra biến cố của đại trưởng lão thì quân tinh nhuệ tại ngoại của Tần gia đều được gọi về.
Mà mười mấy hộ vệ nhìn thấy Tần Ninh trở về thì bỗng chốc vui mừng không thôi.
“Tam công tử!”
“Ừ, cha ta đã xuất quan chưa?”
“Vẫn chưa ạ!”
Nghe thấy lời nói này, Tần Ninh khẽ gật đầu, nói: “Thông báo với người trong gia tộc, lập tức trở về phủ đệ, bên ngoài không an toàn”.
“Vâng!”
“Ồ, đúng rồi, thuận tiện nói cho tam trưởng lão và tứ trưởng lão chuẩn bị ứng chiến, Lăng gia kết hợp với tam đại gia tộc, lúc nào cũng có thể tấn công!”
“Vâng!”
“Vâng? Cái gì cơ ạ?”
Hộ vệ bỗng chốc kinh ngạc, chết lặng tại chỗ.
Lăng gia, liên kết với các đại gia tộc khác, lúc nào cũng có thể tấn công tới sao?
Tần Hâm Hâm vỗ vỗ vai hắn ta, cười nói: “Đừng lo, bảo ngươi làm gì thì làm đi”.
“Vâng vâng vâng, thuộc hạ tuân lệnh!”
Mấy hộ vệ ở ngoài cửa cũng tức khắc bắt đầu chuẩn bị.
Lúc này, Tần Ninh định sải bước rời đi.
“Ninh ca, trưởng tộc đã dặn dò. Khi nào huynh trở về thì gọi ông ấy tỉnh lại!”
“Không cần đâu!”
Tần Ninh xua xua tay, nói: “Ta đi tìm nhị ca trước, Hâm Hâm, nói cho cả nhà biết đừng chạy loạn, ngoan ngoãn ngồi trong phủ là được!”
“Vâng!”
Tần Hâm Hâm nhanh chóng trở nên bận rộn.
Thở phào một hơi mỉm cười nhìn tiểu viện kia.
Kẹt một tiếng, cửa viện được đẩy ra.
Trong tiểu viện, Tần Hải vẫn ngồi trên xe lăn, thần thái nghiêm túc đang viết gì đó trên cuộn sách.
“Chậc chậc, nhị ca, huynh thật nhàn nhã đó, sắp có người đánh tới cửa nhà rồi đấy!”, Tần Ninh mỉm cười nói.
“Nhóc thối, lại huyên thuyên rồi!”
Tần Hải vừa cười vừa mắng: “Đánh đến cửa hả, không phải còn đệ sao? Hơn nữa, cha còn đang bế quan, đệ thật sự cho rằng nhị ca ngày ngày ở trong tiểu viện không biết cái gì sao?”
“Hơn nữa… ta cũng không làm được chuyện gì!”
“Ai nói vậy?”
Tần Ninh chợt phản bác nói: “Huynh muốn lười biếng thì có, đệ sẽ không để cho huynh lười biếng đâu!”
Nghe thấy câu nói này, đôi mắt của Tần Hải loé lên tia sáng.
Chương 44: Giải độc
“Dù gì đi nữa thì huynh cũng là nhị ca của ta, đại ca không ở đây thì huynh cũng phải gánh vác trọng trách chứ!”
Tần Ninh dựa vào bàn, nở nụ cười: “Lần này, hai huynh đệ chúng ta phải kề vai tác chiến đấy!”
Nói xong, trên tay Tần Ninh xuất hiện một lửa luyện đan ôm lấy một viên Thiên Hỏa Linh Tinh.
“Đệ...”
Thấy cảnh này, Tần Hải hoàn toàn không biết nên nói gì nữa.
Mặc dù luôn ở trong tiểu viện nhưng hắn ta vẫn biết rõ nhưng chuyện xảy ra trong Tần phủ.
Khi biết Tần Ninh ra ngoài, hắn ta lo lắng vô cùng, nhưng vì hắn ta còn chẳng ra khỏi cửa nhà nổi nên chẳng giúp cho Tần gia được chuyện gì.
Ngay từ đầu hắn ta đã không ôm hi vọng rồi, ai ngờ...
Tần Ninh thật sự đã tìm được Thiên Hỏa Linh Tinh.
“Thật ra không cần đến Thiên Hỏa Linh Tinh thì ta cũng giúp được huynh rồi, nhưng lại cần nhiều nguyên liệu khác quá, thành Lăng Vân này không có”.
“Vừa hay ta biết núi Lăng Vân có Thiên Hỏa Linh Tinh, nên đến lấy cho huynh!”
Tần Ninh cười ha ha: “Nhị ca, ta đã tốn bao nhiêu công mới lấy được đó!”
“Tam đệ...”
Tần Hải cúi đầu, rồi đột nhiên ngẩng lên.
Hai mắt hắn ta đỏ ngầu, nước mắt rơi xuống.
“Con cháu nhà họ Tần đổ máu chứ không đổ lệ. Nhị ca, huynh đừng khóc, nếu không mấy mỹ nhân trong hoa kỹ kia lại phải xấu hổ vì kém huynh đấy!”
Nhìn Tần Hải thanh tú hơn Tần Ninh, hai năm nay lại chẳng hề đi ra khỏi cửa, làn da trắng ngần. Hắn ta rơi lệ làm người ta thấy mà thương!
“Thằng nhóc hư này, chẳng ra làm sao cả!”
Tần Hải không kìm được mà cười mắng.
“Thôi thôi, đừng vui vội, Thiên Hỏa Linh Tinh này kết hợp với Thư Cốt đan ta luyện chế cho huynh đủ để giải quyết triệt để vấn đề hai chân đó rồi”.
“Thậm chí với khí nóng thuần dương của Thiên Hỏa Linh Tinh còn giúp huynh mở ra chín cửa. Giờ huynh là Khai Môn cảnh, nhưng Thiên Hỏa Linh Tinh này sẽ kết hợp với hàn khí trong cơ thể huynh. Dưới tác dụng của hai thứ đó, có lẽ sẽ giúp huynh liên tục khai môn...”
Thật ra vẫn còn một câu Tần Ninh bỏ dở.
Nếu Tần Hải có thể chịu được khí thuần dương nóng bức này, thậm chí còn có thể mở đến chín cửa rồi ngưng tụ Linh Hải, khiến linh khí trong Linh Hải đều mang theo khí nóng. Lúc tấn công hay thi triển linh quyết, uy lực sẽ tăng gấp bội.
Nhưng quá trình đó thực sự quá đau đớn.
Chỉ cần bất cẩn một chút thì sẽ mất mạng ngay.
Tần Ninh không định nói ra là vì sợ nhị ca sẽ cố quá thành quá cố. Như vậy chẳng có ích gì cho việc nâng cao tu vi sau này.
“Nhị ca chỉ cần làm theo những gì ta nói thôi”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Sau khi nuốt Thiên Hỏa Linh Tinh thì nó sẽ tỏa ra hơi thở Thiên Hỏa cực kỳ nồng đậm, huynh chỉ dẫn hơi thở đó xông vào hai chân và hóa giải hàn khí!”
“Sau đó, khi hàn khí và hỏa khí kết hợp, vận chuyển ra hơi thở ôn hòa, có thêm linh khí kết hợp tạo tác dụng đôi trong cơ thể, như thế sẽ hóa giả được hàn độc!”
“Đây không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là sau khi hàn khí bị bức ra khỏi hai chân thì huynh phải gắng sức hút hết hỏa khí còn thừa của Thiên Hỏa Linh Tinh”.
“Nhưng hãy nhớ kỹ, đừng hút hết sạch, cứ làm theo cách ta nói thôi, đem toàn bộ hỏa khí ép ra bên ngoài”.
Ép ra bên ngoài?
Nghe đến vậy, Tần Hải nghi ngờ hỏi: “Ép thế nào? Hơn nữa, làm vậy thì chẳng phải sẽ lãng phí uy năng của Thiên Hỏa Linh Tinh không?”
“Lãng phí vẫn hơn miễn cưỡng mà!”, Tần Ninh cười đáp: “Ta sẽ truyền cho huynh một món linh quyết!”
“Linh quyết!”
Nghe đến hai chữ này, Tần Hải lại sửng sốt lần nữa.
Linh quyết là thứ chỉ võ giả Linh Hải cảnh mới tu luyện được!
Cho dù chỉ là linh quyết nhất phẩm đơn giản nhất thì cũng có giá trên trời ở thành Lăng Vân này.
Võ giả Linh Hải cảnh chính là thần trong thành Lăng Vân!
“Linh Diễm quyết!”
Tần Ninh tỉ mỉ nói: “Linh quyết này lấy gốc là tâm pháp, giúp linh khí trong cơ thể huynh chuyển hóa thành linh khí mang tính hỏa, ngoài ra còn đính kèm quyền pháp, chưởng pháp, chỉ pháp!”
“Đủ để nhị ca lĩnh ngộ trong Linh Hải cảnh rồi!”
Tần Ninh không chờ Tần Hải đáp lại mà bắt đầu truyền thụ lại khẩu quyết của Linh Diễm quyết.
Linh Diễm quyết có uy lực không tầm thường. Ban đầu, khi hắn còn là Cửu Nguyên Đan Đế ở đời thứ 5 thì có một tiểu đồng. Tiểu đồng này biểu hiện không tệ nên Tần Ninh đã dạy đan thuật này cho người đó.
Linh Diễm quyết này cực kỳ phụ hợp với võ giả có linh khí mang tính hỏa.
Lần này nhị ca được Thiên Hỏa Linh Tinh cải thiện thể chất, linh khí trong cơ thể sẽ có thay đổi là điều đương nhiên.
Tần Ninh đã truyền thụ cho Tần Hải xong về khẩu quyết của Linh Diễm quyết.
“Nhị ca, huynh chỉ cần ghi nhớ phần đầu thôi. Lát nữa khi không thể vận chuyển được linh khí nóng thì lập tức thi triển linh quyết này ra, lúc ấy nó sẽ giúp huynh xóa đi linh khí nóng trong người và tái tạo linh khí mới”.
“Cứ như vậy mà làm, phần còn lại cuối cùng sẽ không tạo thành thương tổn cho huynh!”
“Ta hiểu rồi!”
Tần Hải gật đầu.
Nhưng trong lòng hắn ta thì chắc nịch rằng sẽ không thi triển Linh Diễm quyết vào lúc đó.
Thiên Hỏa Linh Tinh, tam đệ nói thì đơn giản, nhưng có lẽ đã phải tốn rất nhiều công sức mới được.
Mười mấy ngày qua, không biết tam đệ đã trải qua những chuyện sống chết gì.
Cho nên dù thế nào thì sau khi giải trừ hàn khí ở hai chân xong, hắn ta sẽ phải hấp thụ toàn bộ số linh tính còn lại, không để lãng phí dù chỉ một chút!
Nếu Tần Ninh biết lúc này Tần Hải đang nghĩ gì thì e là sẽ hộc máu ra mất.
Hắn thật sự chẳng hề tốn chút sức nào để lấy Thiên Hỏa Linh Tinh cả, mà giờ hắn còn có 10 viên nữa kìa.
....
Thời gian cứ trôi qua từng phút, Tần Ninh không hề rời đi mà đứng bên cạnh, chăm chú nhìn động tác của Tần Hải.
Dần dần, bên ngoài cơ thể Tần Hải đã xuất hiện một chút sương mù, nhất là chỗ hai chân. Gấu quần hắn ta đã bị đông cứng lại.
Nhưng qua thời gian, gấu quần của Tần Hải lại dần dần ướt đi.
Tần Ninh biết, hàn khí ở hai chân nhị ca đã được giải trừ, giờ phải xem xem hắn ta hút được bao nhiêu khí nóng của Thiên Hỏa Linh Tinh thôi.
Theo tính toán của Tần Ninh thì Thiên Hỏa Linh Tinh này sau khi rút đi hàn khí trong cơ thể nhị ca, sẽ tiêu đi chưa đến hai phần.
Còn lại bảy phần kia sẽ để cho nhị ca hấp thụ, những thứ nào không hấp thụ nổi sẽ bị giải phóng ra khỏi cơ thể.
Bảy phần còn lại đó, chỉ cần nhị ca hấp thụ được hai phần, đạt đến Cảnh Môn cảnh là được.
Nếu là ba phần thì đạt đến Tử Môn cảnh là ổn.
Đây là Thiên Hỏa Linh Tinh đó, không có ai hiểu sự kỳ diệu của Thiên Hỏa Linh Tinh bằng Tần Ninh.
“Ưm... hừ...”
Lúc này Tần Hải đột nhiên kêu lên, đã có mồ hôi rơi xuống.
Hắn ta bắt đầu hấp thụ khí nóng của Thiên Hỏa Linh Tinh.
Lúc này Tần Hải cảm thấy tứ chi của mình như bị khí nóng tràn ngập. Linh khí bị khí nóng chiếm lấy, nhất thời bùng ra toàn là hỏa khí mãnh liệt.
Sau tứ chi là đến ngũ tạng, rồi lục phủ...
Thiên Hỏa Linh Tinh đã tiêu hao một phần vào việc giải trừ hàn khí, lúc này Tần Hải dựa vào nghị lực của mình để hấp thụ gần hai phần.
Bảy phần này không thể lãng phí dù chỉ một chút.
Chương 45: Ở trong cơ thể của ta
Lúc này Tần Ninh cũng cảm thấy hài lòng. Xem ra nhị ca cũng rất có nghị lực, đã hút được hai phần khí nóng của Thiên Hỏa Linh Tinh. Tu vi của nhị ca đạt đến Cảnh Môn cảnh là không thành vấn đề.
Mà lúc này, nhị ca không hề định dừng lại mà còn tiếp tục hấp thụ.
Thời gian trôi qua, Tần Ninh dần dần nhíu mày chặt hơn.
Không đúng!
Nhìn Tần Hải có vẻ như đã đạt cực hạn.
Thiên Hỏa Linh Tinh còn sáu phần uy năng, nhưng nhị ca không hề dừng lại.
“Nhị ca, dừng lại đi, huynh đã đạt đến Tử Môn cảnh, vậy là đủ rồi. Linh khí của huynh được Linh Tinh cải thiện nên mạnh hơn người bình thường nhiều lắm, đừng tiếp tục nữa!”
Tần Ninh muốn khuyên ngăn Tần Hải, nhưng lại không thể tiến gần hắn ta.
Sức nóng của Thiên Hỏa Linh Tinh không phải là thứ mà Cương Phong Linh Thể quyết và linh khí hộ thể ngăn cản được.
Lúc này, Tần Ninh đã hiểu được Tần Hải không hề nghe lời hắn mà quyết định quyết đấu với Thiên Hỏa Linh Tinh.
Sắc mặt Tần Ninh hơi biến đổi, cứ thế thì e là sẽ có chuyện lớn mất.
Với uy năng của Thiên Hỏa Linh Tinh thì đủ để đẩy Tần Hải khai thông được chín cửa cảnh giới, đó là một biện pháp trăm lợi không hại. Nhưng nếu bất cẩn một chút thì Thiên Hỏa Linh Tinh sẽ thiêu đốt thân thể thành bụi, không còn cả tro cốt.
Dù là người đã trải qua chín đời chín kiếp thì cũng không dám mạo hiểm vì rủi ro quá lớn.
Nhưng Tần Hải lại đang cố nắm lấy cơ hội này.
“Nhị ca mau dừng tay!”
Tần Ninh lại hét lên: “Nếu huynh chuyển biến xấu thì sẽ là vạn kiếp bất phục đấy!”
Tần Hải đã hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói đó.
Dần dần, hỏa khí bên ngoài cơ thể Tần Hải đã tăng lên.
“Kinh Môn cảnh rồi...”
Tần Ninh kinh ngạc nói.
Lúc này hắn lại phát hiện ra một vấn đề.
Dường như Tần Hải đã không còn bài xích khí nóng của Thiên Hỏa Linh Tinh nữa, mà đã sản sinh ra một loại cảm giác hòa hợp.
Lại một canh giờ nữa trôi qua, Tần Hải đột nhiên mở mắt ra, hai mắt hắn ta đỏ như máu.
“Tam đệ!”
Hắn ta vẫn ngồi trên xe lăn, định đứng dậy, nhưng vì lâu ngày chưa đi lại nên nhất thời đã quên cách bước chân.
Tần Ninh bước lên đỡ lấy Tần Hải.
“Haha...”
Tần Hải sung sướng cười nói: “Tam đệ, ha ha, tam đệ... chân của ta... đã khỏi, khỏi thật rồi!”
“Không những vậy, ta còn đạt đến Kinh Môn cửa thứ tám, trăm mạch tứ chi, lục phủ ngũ tạng, ngưng tụ Mệnh Môn, mũi miệng tim kéo thẳng một đường!”
Tần Ninh lúc này lại hơi hoài nghi.
Tần Hải hấp thu bốn phần khí nóng, vậy năm phần còn lại ở đâu?
“Nhị ca, Thiên Hỏa Linh Tinh đó...”
“Ở trong cơ thể của ta!”
Tần Hải vui mừng nói: “Ta vốn chỉ hấp thụ được có ba phần là đã không chịu được rồi, nhưng khi cắn răng kiên trì đến bốn phần và định dùng Linh Diễm quyết để giải phóng khí nóng ra thì một nửa số Thiên Hỏa Linh Tinh còn lại đó đã bắt đầu ổn định ngồi vào trong cơ thể ta rồi!”
Nghe đến đây, ánh mắt Tần Ninh tràn đầy kinh ngạc.
“Không lẽ...”, Tần Ninh sửng sốt.
“Không lẽ cái gì?”
“Không, không có gì cả!”
Tần Ninh hít sâu, cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại.
Hắn đã nghĩ ra một ý tưởng to gan, nhưng giờ thì không dám xác định.
Nếu hắn có được thực lực như năm đó thì chắc chắn sẽ xác định được.
Nhưng nếu thật sự như hắn nghĩ thì dù có là Uẩn Linh Đài cũng không tra ra được.
“Lần này có thể coi như là trong họa được phúc đó!”, Tần Ninh nhìn nhị ca và nói: “Nhưng lần sau huynh đừng có mạo hiểm như vậy nữa!”
Nói rồi, Tần Ninh lấy ra năm viên Thiên Hỏa Linh Tinh khác giao cho Tần Hải.
“Nhị ca, đây còn năm viên Thiên Hỏa Linh Tinh, huynh lấy mà hấp thụ, đủ để lên đến tầng năm Linh Hải cảnh, thậm chí là Linh Đài cảnh!”
“Năm viên Thiên Hỏa Linh Tinh...”
Tần Hải hoàn toàn sửng sốt.
Một viên Thiên Hỏa Linh Tinh đã đủ để khiến cả đế quốc Bắc Minh rơi vào chiến tranh rồi, thế mà Tần Ninh, lại có đến năm viên!
Hỏa Diễm phân thành Mộc Hỏa, Thú Hỏa, Địa Hỏa, Thiên Hỏa và Thần Hỏa trong truyền thuyết.
Thần Hỏa chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Thiên Hỏa ở đế quốc Bắc Minh đã chỉ là nghe danh không thấy mặt rồi.
Thế mà Tần Ninh lại lấy ra năm viên Thiên Hỏa Linh Tinh!
“Với ta thì nó không là gì cả, nhưng với cả đế quốc thì sẽ dẫn đến diệt vong đấy”.
Tần Ninh cười nói: “Cho nên nhị ca phải cẩn thận đó”.
“Yên tâm, ta sẽ cẩn thận!”
Hai huynh đệ nhìn nhau cười. Tần Hải đứng vững rồi ôm lấy Tần Ninh.
Là nhị ca mà hắn ta lại chẳng thể bảo vệ cho đệ đệ của mình, lại còn để tam đệ giúp đỡ.
“À mà ta đã nhận được thư của đại ca, biết được chuyện của đệ nên huynh ấy đang chuẩn bị về thành đó. Tính ngày thì có lẽ sắp đến rồi, ấy thế mà giờ vẫn chưa có tin gì...”
“Đại ca...”
Trong trí nhớ của Tần Ninh hiện ra bờ vai vững chắc của Tần Sơn.
Hắn còn nhớ rất rõ, hồi còn nhỏ, hắn đã trèo lên cổ đại ca không biết bao nhiêu lần rồi hoan hô trêu đùa, vì thế mà bị cha mắng không ít.
“Có lẽ là có chuyện gì làm chậm trễ đấy!”
Tần Ninh cười nói: “Không sao đâu, lần này hai huynh đệ chúng ta còn chuyện gì mà không gánh được chứ?”
“Ừ!”
Cộc cộc cộc...
Có tiếng gõ cửa vang lên, một giây sau, có bóng người phá cửa đi vào.
“Ninh ca...”
“Ơ?”
Tần Hâm Hâm còn chưa kịp nói gì thì đã thấy hai bóng dáng đứng trong sân, nhất thời chết lặng.
“Hải ca... Huynh huynh huynh... đứng dậy được rồi!”
“Nhóc thúi!”
Tần Hải vỗ đầu Tần Hâm Hâm rồi cười mắng: “Sao, ta đứng dậy được thì đệ không vui à?”
“Vui chứ vui chứ, vui gần chết luôn ạ!”
Tần Hâm Hâm cười vui vẻ: “Như vậy tam kiệt Tần gia của chúng ta sẽ lại nổi danh khắp thành Lăng Vân rồi!”
Tam kiệt Tần gia...
Sắc mặt Tần Ninh và Tần Hải đều trở nên kỳ quái.
“Đệ vừa mới vội vội vàng vàng như thế là có chuyện gì hả?”, Tần Ninh hỏi.
“À đấy, chuyện lớn chuyện lớn!”
Tần Hâm Hâm lập tức biến sắc nói: “Con chó già Thẩm Thừa Phong đó dẫn hàng trăm hộ vệ của nhà họ Thẩm đến để vây quanh Tần phủ chúng ta, muốn phá cửa đi vào!”
“Ồ? Chỉ có Thẩm Thừa Phong thôi à?”
“Vâng, không hiểu sao mà nhà họ Lăng, nhà họ Lâm và nhà họ Sở đều không có mặt!”
Tần Ninh bẻ ngón tay, cười đáp: “Có lẽ là vì bọn chúng còn đang chờ đợi điều gì đấy. Thẩm Thừa Phong này không nhịn nổi nữa, có lẽ là thẹn quá hóa giận”.
“Đã vậy thì hai huynh đệ chúng ta cùng tiến công thôi nhỉ?”
“Được!”
Hai người sát vai tiến lên.
Tần Hâm Hâm thì gật đầu như giã tỏi.
“Ninh ca ơi là Ninh ca, huynh... đúng là thần tượng của ta mà!”
Tần Hâm Hâm bỏ đi sự sùng bái trong đầu, lập tức ì ạch chạy theo.