Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1936: Thể văn Thánh Hoàng

Tề Phi Vân vốn là cảnh giới Đại Thánh Vương, lần này đạt đến cảnh giới Thánh Vương lục hiền.

Hai người Tề Chi Vũ và Tề Hạo nay đã nhảy qua cảnh giới Đại Thánh Vương, trực tiếp từ cảnh giới Tiểu Thánh Vương trở thành cảnh giới Thánh Vương tam hiền.

U Hồn Thiên cũng từ cảnh giới Đại Thánh Vương đạt đến cảnh giới Thánh Vương lục hiền.

Hai người Lý Tín và Sở Hà đạt đến cảnh giới Thánh Vương tam hiền.

Hai người có thể nói là đều tăng vượt cấp.

Hơn nữa, đối với họ, có lẽ tu hành cảnh giới Thánh Vương cả trăm năm ngàn năm thì cũng rất khó bước thêm một bước.

Tăng uy năng của thể hồn phách cần tu hành tích lũy theo ngày tháng, mỗi một bước đều vô cùng gian nan.

Bọn họ đã từng là thiên tài, nếu không, cũng không thể nào đạt đến cảnh giới Thánh Vương.

Nhưng đạt đến Thánh Vương lại trở thành điểm khó vượt qua của bọn họ, khiến bọn họ muốn bước thêm một bước cũng rất khó khăn.

Nhưng hôm nay lại cứ như một bước lên đến trời.

Lúc này trong sáu người thì có hai người Thánh Vương lục hiền, bốn người Thánh Vương tam hiền.

Thực lực này cũng không tính là yếu.

Lúc này Tề Phi Vân, U Hồn Thiên nhìn sang Tần Ninh với ánh mắt như nhìn một vị thần.

“Chắc không chỉ là tăng cảnh giới chứ?”, Tần Ninh bình thản nói: “Sáu vị Thánh Hoàng chắc hẳn khi còn sống cũng có thánh khí, theo lý thì có thể lấy được”.

Lời vừa được nói ra, Tề Phi Vân nắm lòng bàn tay lại, một thanh trường mâu xuất hiện trong tay.

“Ấy!”

Lúc này Dịch Bình Xuyên kinh ngạc nói: “Ta nhớ đây là… mâu Truy Thiên? Hình như năm đó Thiên Võ Hùng Phong của Thiên Võ Đạo đã dùng cây trường mâu này phải không?”

“Ừm”.

Tần Ninh gật đầu.

Tề Phi Vân giao trường mâu cho Tần Ninh.

Tần Ninh lại cười nói: “Ta cũng không dùng đến, ngươi giữ lại đi, ngươi có được căn nguyên võ đạo của Thiên Võ Hùng Phong, có lẽ có thể có được mâu thuật của hắn, sau này điêu khắc tỉ mỉ, truyền mâu Truy Thiên này cho hậu nhân thánh quốc Đại Tề của ngươi đi!”

Nghe thấy lời này, Tề Phi Vân vội vàng nói: “Lão phu đã có được món quà cơ duyên của Tần công tử. Thanh mâu Truy Thiên này là thánh khí thất phẩm, lão phu…”

Lúc này Thạch Cảm Đương lại tiến lên, vỗ vai Tề Phi Vân, cười ha ha nói: “Sư tôn của ta bảo ngươi cầm thì cứ cầm đi, chịu ơn là được rồi”.

Tề Phi Vân không nói thêm gì nữa.

Mấy người Tề Chi Vũ, Tề Hạo và U Hồn Thiên, Lý Tín và Sở Hà đều nghiêm túc cảm ngộ mọi thứ có được.

Cho đến bây giờ, mấy người vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.

Cùng lúc đó, năm tòa cung điện còn lại khẽ rung lên.

Lúc này giữa những cung điện đó có một bóng hình chậm rãi đi ra.

“Y sư tổ!”

Dịch Bình Xuyên nhìn qua.

Chỉ thấy trong hào quang địa cung có một bóng dáng tuyệt đẹp chậm rãi đi ra với bước chân nở hoa sen.

Nhẹ nhàng thướt tha, dáng người nho nhã, dung mạo động lòng người với vẻ nhã nhặn duyên dáng, nổi bật ra nét quyến rũ trưởng thành.

Chính là Y Linh Chỉ.

Lúc Y Linh Chỉ xuất hiện, xung quanh trời đất còn có một luồng sức mạnh ngang tàng ngưng tụ.

Đám người Tần Ninh đều cảm nhận được một luồng lực áp bức đáng sợ từ trong cơ thể Y Linh Chỉ truyền ra.

“Thánh Vương cửu hiền ư…”

Lúc này Tề Phi Vân và U Hồn Thiên đều kinh ngạc nói.

Uy áp hồn phách của hai người bọn họ đã đạt đến cường độ ba ngàn dặm của cảnh giới Thánh Vương lục hiền.

Nhưng bây giờ vẫn cảm nhận được áp lực cực lớn từ trong cơ thể Y Linh Chỉ.

Trừ phi là cảnh giới Thánh Vương cửu hiền.

Y Linh Chỉ bước từng bước đi ra, so với trước đó có thể nói là thêm mấy phần khí chất nho nhã thanh tao.

“Bình phục rồi?”

Dịch Bình Xuyên vội vàng nói.

“Ừm!”

Y Linh Chỉ gật đầu nói: “Ta đã chiếm truyền thừa hai tòa cung điện, coi như khơi lên hoàn toàn thánh lực trong cơ thể…”

Năm người Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa đều vui mừng không thôi.

Tần Ninh hài lòng gật đầu.

Còn lúc này ba tòa cung điện đá cuối cùng đều chấn rung điên cuồng.

Cuối cùng ba tòa cung điện đá nổ ầm trong phút chốc.

Cùng với cung điện đá nổ ầm ầm, một bóng người bước từng bước đi ra, mỗi một bước chân đều vô cùng phóng khoáng tự nhiên.

Vừa giống như nhẹ lướt trên mặt đất, vừa như vững chắc tựa thái sơn, cắm rễ xuống đất.

“Hạo Thiên sư huynh…”

Lúc này mọi người đều nhìn qua.

Chỉ thấy dáng người cao mảnh khảnh của Hạo Thiên mang theo vẻ tự nhiên thoát tục.

Cảnh này thậm chí còn khiến Tần Ninh cảm thấy Hạo Thiên trước mắt hình như bình phục lại như mấy vạn năm trước… một thiếu niên anh tuấn tự nhiên thoát tục.

Lúc này khí thế đáng sợ hơn khiến mọi người gần như không đứng vững.

“Quay về rồi…”, Tấn Triết không kiềm chế được kích động nói: “Hạo Thiên sư huynh quay về rồi…”

“Đâu chỉ là quay về, mà còn mạnh hơn nhiều đấy!”

“Các ngươi xem, bên người Hạo Thiên sư huynh hình như có một dấu hoa văn…”

Lúc này mọi người đều bị khí tức cường mạnh của Hạo Thiên thu hút.

Đưa mắt nhìn qua có thể phát hiện quanh cơ thể Hạo Thiên dường như có một vòng dấu hoa văn lúc ẩn lúc hiện vờn quanh.

Dấu hoa văn đó dường như phóng ra khí tức thánh khiết nhè nhẹ, giống như thần chỉ cao cao tại thượng, khiến người ta sợ hãi.

“Thể văn Thánh Hoàng!”

Lúc này U Hồn Thiên kinh hãi nói: “Ta đã từng xem trong ghi chép của Cửu U Đài, cảnh giới Thánh Hoàng ngưng tụ thể văn thánh thể, tăng cường độ thích hợp của thân thể và hồn phách”.

“Đây là… thể văn Thánh Hoàng!”

“Nhưng…”, U Hồn Thiên có chút khó hiểu nói: “Hình như không giống với thể văn Thánh Hoàng trong ghi chép lắm”.

Tần Ninh nhìn thấy cảnh này lại thản nhiên nói: “Đúng là thể văn Thánh Hoàng, chỉ là… vẫn chưa ổn định, chưa được coi là Thánh Hoàng thực sự”.

Nhưng mặc dù vậy, cũng đã mạnh hơn cấp Thánh Vương cửu hiền rất nhiều rồi.

Lúc này Hạo Thiên đến trước đám người Tần Ninh, chắp tay với Tần Ninh: “Đa tạ tông chủ”.

“Được rồi”.

Sau đó Tần Ninh cười nói: “Mười một vị cấp Thánh Hoàng Thánh Tôn của Võ Thiên Đạo, nói chung là vậy, đến chỗ khác đi!”

Tần Ninh không ở lại thêm.

Lúc này Thạch Cảm Đương đến trước người Tần Ninh, cười hi hi nói: “Sư tôn, bây giờ cảnh giới Thiên Thánh bên cạnh người hoàn toàn không đáng nhìn đến nữa rồi. Người xem trước mặt chúng con đều là Thánh Vương, lúc nào người lại cho chúng con tăng cấp đây?”

Nghe thấy lời này, Tần Ninh liếc nhìn Thạch Cảm Đương một cái, cười nói: “Tên nhóc nhà ngươi, vội cái gì, cứ lần lượt đi?”

“Ấy…”

“Bây giờ Viên Viên cũng là Thiên Thánh cửu phẩm, Thanh Vân là Thiên Thánh thất phẩm, chỉ có ngươi là sốt ruột nhất!”

Thạch Cảm Đương không nhịn được vò đầu nói: “Con có thể không rốt suột sao…”

“Bọn họ lợi hại biết bao, Diệp sư mẫu có thiên phú cao, bây giờ Vân sư mẫu cũng là Thánh Vương rồi, Dương Thanh Vân là võ giả Tinh Mệnh, nói không chừng ngày nào đó bỗng nhiên nhảy vọt, chỉ có con… một tên phàm phu tục tử”.

Tần Ninh nghe thấy lời này lại quát nói: “Ăn nói linh tinh”.

“Ngươi dùng thể phàm tu được ra chiến khí, dùng chiến đấu để tăng cấp, hiểu chưa? Con đường võ đạo sẽ có hàng trăm hàng ngàn chuyện kỳ lạ xảy ra, ngươi phải giữ tâm nguyện thuở ban đầu của mình”.

Dùng chiến đấu để tăng cấp!

Thạch Cảm Đương vò đầu nói: “Con hiểu, con luôn là người không sợ chết nhất, thích nhất là chiến đấu, nhưng tốc độ không đủ nhanh”.
Chương 1937: Yến gia bị diệt

Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại nghiêm túc nói: “Dùng chiến đấu để tăng cấp, chú trọng vào việc tìm được con đường của mình”.

“Trước đây, ngươi cũng dựa vào ta, nhưng ngươi dựa vào ta là để ta tìm con đường cho ngươi, tìm phương hướng tiến lên, tìm nền tảng cho ngươi”.

“Bây giờ có phải ngươi vẫn nghĩ vậy không?”

“Ngươi muốn để ta giúp ngươi tìm con đường, hoặc là nói đẩy ngươi tiến lên từng bước, trở thành kẻ vô địch?”

Thạch Cảm Đương ngẩn người, sau đó nghiêm túc nói: “Con muốn để sư tôn thúc đẩy con!”

“Xéo đi!”

Lúc này mọi người tiếp tục xuất phát.

Nhưng lần này tâm tính của mọi người đã hoàn toàn khác.

Hạo Thiên coi như tiến thêm một bước hướng về Thánh Hoàng.

Y Linh Chỉ cũng là cảnh giới Thánh Vương cửu hiền.

Thêm sáu vị Thánh Vương Tề Phi Vân, U Hồn Thiên.

Và ba người Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Vân Sương Nhi.

Trong đội ngũ, tính riêng Thánh Vương đã có mười một người.

Với thực lực này, nếu có gặp đội quân mấy phương truyền thừa Thánh cảnh thì bọn họ cũng không cần lo lắng.

Hơn nữa, có Tần Ninh ở đây, với cảnh giới Tiểu Thánh Vương có thể chém giết nhân vật cấp Thánh Vương cửu hiền, mọi người càng không lo sợ.

Thậm chí họ còn mong đợi hành động tiếp theo.

Trên đường, Tần Ninh lại đi trước dẫn dắt cả đội, mọi người cũng đều thận trọng.

Mặc dù có Tần Ninh bên cạnh, nhưng dù sao nơi này cũng là tế đàn Vong Giả, nếu không thận trọng có thể vẫn sẽ bị chôn thân tại đây.

Mọi người càng đi về phía trước, càng thấy có mùi máu tanh truyền đến.

Hai người Tề Phi Vân và U Hồn Thiên lập tức tiến đi trước lên thăm dò.

Một lúc sau, hai người quay lại với vẻ mặt khó coi.

“Sao thế?”

Hạo Thiên không nhịn được hỏi.

“Là người của Yến gia”.

Vẻ mặt của Tề Phi Vân mang theo chút đau xót nói: “Tộc trưởng Yến Thần và hai vị lão tổ Yến Thiên Bảo, Yến Ngọc Sơ còn có Yến Nam Vân và đoàn người Yến gia bị giết không sót một ai!”

Bị giết rồi!

Sau đó mọi người đều xông lên phía trước.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả đều ngây người.

Trong một dãy núi, hơn trăm xác chết nằm ngổn ngang la liệt, tràn ngập mùi máu tanh.

Có một số người thậm chí đầu và tay cũng không biết ở chỗ nào…

Lúc này Tần Ninh đi lên trước, quan sát thật kỹ.

“Nơi này là nơi phong cấm truyền thừa tổ tiên của tộc Đoạn Tình”.

Tần Ninh chậm rãi nói.

Nghe thấy lời này mọi người càng sửng sốt.

“Người của Yến gia đã phát hiện ra nơi này, sau đó đúng lúc gặp phải người của tộc Đoạn Tình, rồi bị bọn họ giết?”, Dịch Bình Xuyên suy đoán nói.

“Chưa chắc”.

Tần Ninh lại chậm rãi nói: “Bị ai giết thì không nói trước được, nhưng truyền thừa của mười hai vị tổ tiên tộc Đoạn Tình đúng là bị lấy đi rồi”.

Lời vừa được nói ra, tâm trạng của tất cả đều căng thẳng.

Truyền thừa của mười một vị Thiên Võ Đạo rơi ra năm đó bị họ lấy đi.

Mặc dù không tương xứng nhưng họ cũng đều được tăng cấp rất lớn.

Còn người của tộc Đoạn Tình được tăng cấp…

Chắc chắn mạnh hơn bọn họ.

Mười một đạo!

Vậy nói không chừng sẽ có thêm mười một vị Thánh Vương lục hiền, Thánh Vương cửu hiền, thậm chí là… Thánh Hoàng!

“Đi thôi!”

Lúc này Tần Ninh lại nói: “Nơi này đã không còn gì thì chúng ta đến nơi tiếp theo”.

Trên đoạn đường tiếp theo mọi người cũng mất chút niềm hưng phấn.

Một nơi truyền thừa đã bị người của tộc Đoạn Tình lấy được, rốt cuộc tăng cấp lớn thế nào thì không ai có thể biết.

Tần Ninh không quan tâm đến việc này.

Năm phương thế lực truyền thừa tiến vào nơi này đều phải xem vận may.

May mắn thì đặp được truyền thừa gia tộc mình, rất nhanh được tăng cấp lớn.

Nếu không may sẽ không gặp được, sẽ bị hắn nẫng tay trên, cướp đi truyền thừa.

Sau đó họ đi mấy ngày liên tục.

Mọi người theo Tần Ninh đến giữa một sơn cốc.

Trong sơn cốc vô cùng ẩm ướt, dường như vừa có trận mưa lớn.

Giọt nước đọng trên cành cây ngọn cỏ nhỏ xuống, tỏa ra vài phần tươi mát thoát tục.

Đi sâu vào trong sơn cốc cho người ta cảm giác không còn bị áp lực.

Càng đi sâu vào trong, cuối cùng mọi người đến trong một tòa sơn cốc được bao quanh bởi mấy ngọn núi thấp nhỏ.

Mặt đất sơn cốc được phủ đầy đá cuội, nhìn qua lại thấy sơn cốc rộng lớn có đến mười bốn đầm nước.

Những đầm nước lớn nhỏ khác nhau.

Đầm lớn nhất có đường kính rộng mười mấy trượng, đầm nhỏ nhất lại có đường kính không đến bốn năm trượng.

Nhìn thấy những đầm nước này, Tần Ninh lại thở nhẹ nhõm.

“Nơi truyền thừa của mười bốn vị tiền nhân động thiên Kính Nguyệt”.

Tần Ninh vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều tỏa ra tinh quang.

“Xem ra vẫn chưa bị người của động thiên Kính Nguyệt tìm được”.

Vừa dứt lời, mọi người cũng đều kích động.

Tần Ninh lại gần đầm nước, bàn tay nhẹ nhàng thả vào trong đầm, từng ngọt nước dâng lên thành sương trắng xóa lượn lờ vờn quanh.

Cùng với khí sương dâng lên, cơ thể Tần Ninh dường như bị từng luồng khí lạnh bao phủ.

Lúc này cơ thể Tần Ninh đứng cao thẳng giữa từng đạo thánh văn đang ngưng tụ.

Khí thế hào hùng bùng phát.

Nước trong một số đầm sôi sục, có một số đầm lại hóa thành hàn băng.

“Viên Viên! Sương Nhi!”

Tần Ninh trực tiếp lên tiếng: “Hai người các nàng chuẩn bị tiến vào đầm thứ nhất và đầm thứ ba ở bên trái!”

“Thạch Đầu, Thanh Vân, hai ngươi chuẩn bị tiến vào đầm thứ ba và đầm thứ năm ở bên phải!”

“Cửu Anh, Tiểu Phong, hai ngươi tiến vào đầm đó…”

Tần Ninh bắt đầu phân chia cho mọi người.

Kể cả Cửu Anh và Xích Vũ Thiên Phong Điêu cũng được phân.

Sau đó, Tần Ninh nói tiếp: “Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa, năm người các ngươi tiến vào năm đầm đó!”

“Tề Hành, Tề Hoàn”.

“U Phần”.

“Ba người các ngươi tiến vào đầm cuối cùng”.

Mười bốn đầm nước được Tần Ninh phân chia.

Ba người Tề Hành, Tề Hoàn, U Phần lại hơi thộn mặt.

Bọn họ cũng có phần ư?

“Tần tiên sinh bảo các ngươi đi kìa, mau đi đi”, Tề Hạo thúc giục nói.

Ông ta không ngờ Tần Ninh lại giữ một đầm cho hai nhi tử của ông ta.

U Phần cũng đi lên.

Mười bốn người cùng tiến vào trong mười bốn đầm nước.

Lúc này thánh văn trong hai tay Tần Ninh dường như hoàn toàn liên kết với mười bốn đầm nước.

“Chuẩn bị xong rồi!”

Tần Ninh lên tiếng nói: “Vậy thì bắt đầu”.

Vù vù vù…

Đúng lúc Tần Ninh vừa dứt lời, xung quanh một tràng tiếng phá vỡ không trung đột ngột vang lên.

Hai mươi mấy bóng hình đi đến vào lúc này.

“Các vị, khoan đã”.

Lúc này một ông lão dẫn đầu mỉm cười lên tiếng nói.

Nhìn thấy người dẫn đầu đó, hai người Hạo Thiên và Y Linh Chỉ đều đi ra.

“Cầm Thiên Thánh Vương!”

Hạo Thiên nói thẳng: “Ngươi đến đây làm gì?”

Cầm Thiên Thánh Vương.

Cũng có danh tiếng vang dội trong cảnh giới Thánh Vương của Thánh Vực Thiên Hồng.

Cảnh giới Thánh Vương cửu hiền.

Với thực lực của hắn chắc chắn có thể tự sáng lập ra môn phái, trở thành bá chủ một phương.

Nhưng con người hắn lại thích tiêu dao tự tại.

Vì thực lực cường mạnh nên các phương đều kiêng sợ hắn.

“Hạo Thiên tông chủ”.

Lúc này cũng có mấy vị Thánh Vương đứng bên cạnh Cầm Thiên Thánh Vương.

“Nơi này, chúng ta cũng có tìm hiểu, đến đây thử vận may”.

Cầm Thiên Thánh Vương cười ha ha nói: “Đầm nước này không đơn giản, các ngươi phát hiện ra, chúng ta cũng phát hiện ra, đã như vậy, chi bằng… chia cho chúng ta một ít đi, thế nào?”

Lời vừa được nói ra, Tần Ninh liền nhướn mày.
Chương 1938: Một đầm cũng không cho

Cầm Thiên Thánh Vương nói tiếp: “Chúng ta cũng không tham, mười bốn đầm, chúng ta chỉ cần bốn đầm, thế nào?”

Một Thánh Vương có dáng vẻ thiếu niên đứng bên cạnh Cầm Thiên Thánh Vương, chính là Quỷ Kiếm tiên sinh.

Lúc này Quỷ Kiếm tiên sinh cũng cười nói: “Bốn đầm cũng không tính là nhiều!”

Lúc này Tử Nhân Nguyên cũng mỉm cười nói: “Mong Thánh Thú tông đồng ý”.

Tần Ninh nhìn về phía hai mươi mấy người.

Thực lực của mấy vị Thánh Vương dẫn đầu cũng không tính là yếu.

Nhưng chỉ nhìn một cái, Tần Ninh thong thả nói: “Một đầm cũng không cho”.

Lời vừa được nói ra, sắc mặt mấy vị Thánh Vương dẫn đầu đều trở nên khó coi.

“Tần công tử, việc gì phải bá đạo như thế!”, Tử Nhân Nguyên lại mỉm cười lên tiếng, mỗi một động tác đều toát ra phong vị nữ nhân trưởng thành phong nhã.

“Nếu không cho, chúng ta chiến một trận, mọi người đều bị thương, đến cuối cùng, mười bốn đầm này, có lẽ không ai có được đấu”.

“Mỗi bên nhường một bước, chẳng phải rất tốt mà!”

Tần Ninh lại nhìn mấy người, sau đó nhìn về phía trước, cất giọng bình tĩnh nói: “Đã nói rồi, một đầm cũng không cho chính là một đầm cũng không cho, còn hỏi nữa… hỏi nữa thì ta sẽ đánh chết!”

Lời vừa được nói ra, sắc mặt mấy vị Thánh Vương đều khó coi.

Bọn họ biết Tần Ninh có tiếng tăm lừng lẫy, phong cách làm việc bá đạo.

Nhưng không ngờ lại bá đạo đến mức này.

“Đã như vậy xem ra chúng ta phải ra tay cướp rồi”.

Khí tức trong cơ thể Cầm Thiên Thánh Vương bùng phát.

“Tần tông chủ cường mạnh thì cũng phải có giới hạn chứ phải không?”

Cầm Thiên Thánh Vương hừ nói: “Hạo Thiên và Y Linh Chỉ không phải tu vi đỉnh phong, chỉ dựa vào mấy Thánh Vương bên cạnh các ngươi cũng chẳng đủ bản lĩnh”.

“Trong những người ở đây, chúng ta cũng chỉ kiêng nể ngươi thôi, nhưng ta và Cửu Đỉnh Thánh Vương đều là cấp Thánh Vương cửu hiền”.

“Nếu ngươi cứ khư khư cố chấp, không có Thánh Vương lục hiền, Thánh Vương cửu hiền, các ngươi sẽ…”

Nhưng Cầm Thiên Thành Vương vừa dứt lời, sắc mặt lại dần biến đổi, khí tức trong cơ thể cũng ngưng trệ.

Lúc này khí tức trong cơ thể hai người Hạo Thiên và Y Linh Chỉ bùng phát.

Bên ngoài cơ thể Hạo Thiên xuất hiện dấu hoa văn.

Thể văn Thánh Hoàng!

Uy áp mà Y Linh Chỉ thể hiện ra vào lúc này rất rõ ràng là Thánh Vương cửu hiền.

Không những vậy.

Hai người Tề Phi Vân, U Hồn Thiên dẫn bốn người Tề Chi Vũ, Tề Hạo, Lý Tín, Sở Hà.

Hai vị cảnh giới Thánh Vương lục hiền, bốn vị Thánh Vương tam hiền.

Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc nhất là… hai người Hạo Thiên và Y Linh Chỉ…

Bọn họ tận mắt chứng kiến người đã bị phế có thể nhặt cái mạng về, còn phải dựa dẫm vào Tần Ninh, không biết đã sử dụng bí thuật gì.

Nhưng bây giờ lại bình phục như kỳ tích.

Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất là Hạo Thiên, không chỉ bình phục, mà còn… sắp ngưng tụ thể Thánh Hoàng!

Thấp thoáng có cả thể văn, đây chẳng phải là ngưng tụ thể Thánh Hoàng ư?

Lúc này Cầm Thiên Thánh Vương chỉ muốn nuốt lại những lời vừa nãy.

“Việc đó…”

Giọng điệu Cầm Thiên Thánh Vương có chút do dự, ngập ngừng nói: “Vừa nãy ta chỉ nói đùa thôi, các vị… tin không?”

Đám người Tử Nhân Nguyên, Quỷ Kiếm tiên sinh đều tỏ sắc mặt khó coi.

Đừng nói mấy người Y Linh Chỉ, Tề Phi Vân, U Hồn Thiên.

Chỉ riêng một mình Hạo Thiên… cũng đủ tiêu diệt bọn họ.

Hạo Thiên này.

Là đệ tử thân truyền của Ôn Hiến Chi, đồ tôn đứng đầu của Ngự Thiên Thánh Tôn.

Một mình độc chiến với các trưởng tộc của năm truyền thừa Thánh Cảnh cũng không bị rơi vào thế yếu.

Càng đừng nói bây giờ đã tiến thêm một bước, bắt đầu ngưng tụ thể văn Thánh Hoàng.

Lúc này Hạo Thiên nhìn sang năm người, hừ một tiếng.

“Cút!”

Một tiếng quát nặng nề tựa như trăng bạc lóe lên, hóa thành lưỡi đao sắc bén chém về phía mấy người.

Tất cả bọn họ đều lùi lại.

Lúc này họ đều phát hiện trên áo xuất hiện vết rách nhỏ.

Quá mạnh rồi!

Đối với Hạo Thiên, điều khiển phần sức mạnh này chém chết bọn họ là việc không hề khó.

Đám người Cầm Thiên Thánh Vương, Cửu Đỉnh Thánh Vương lập tức quay người chạy khỏi nơi này.

Tần Ninh cũng không nói gì thêm.

Mười bốn bóng hình đều chìm vào trong đầm nước và biến mất.

Sau đó Tần Ninh mới quay người nhìn sang Hạo Thiên.

Hạo Thiên chắp tay nói: “Dù sao bọn họ cũng khó khăn lắm mới đạt đến cảnh giới Thánh Vương, khác với năm phương thánh cảnh, mọi người đều căm thù ma tộc đến tận xương tủy, chỉ là tạm thời bọn họ vẫn chưa biết thôi, giết họ cũng là tổn thất chiến lực Thánh Vực Thiên Hồng chúng ta”.

Tần Ninh nghe thấy lời này cũng không nói gì.

Hạo Thiên…

Rất giống Ôn Lưu Giang năm đó.

Khi ở kiếp thứ hai, Ôn Lưu Giang, đồ đệ đầu tiên mà hắn thu nhận, làm việc trầm ổn, tính cách đôn hậu.

Hạo Thiên rất giống với Ôn Lưu Giang.

“Ngươi tự xem thế nào mà làm!”, Tần Ninh dặn dò nói: “Với võ giả mà nói, ngưng tụ thể văn Thánh Hoàng vô cùng quan trọng, cần dùng thiên tài địa bảo rèn thể văn, khiến thể văn kiên cường mạnh mẽ, như vậy sau khi tiến vào cảnh giới Thánh Tôn mới có thể khiến hồn phách sinh ra và thánh thể thánh giả kết hợp càng thêm vững chắc, đồng thời cũng liên quan đến sự viên mãn khi trở thành Thánh Đế!”

Hạo Thiên khom người nói: “Đệ tử hiểu”.

Tần Ninh nói đến đây rồi đến một bên sơn cốc, chọn một chỗ ngồi xuống.

Mấy người Tề Phi Vân, U Hồn Thiên tản ra trong ngoài sơn cốc, cảnh giới cẩn thận.

Tần Ninh nhìn sang hai người Hạo Thiên và Y Linh Chỉ.

Mấy vạn năm không gặp, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi ngồi đối diện nhau lại không biết nói từ đâu.

Tần Ninh lên tiếng nói: “Mấy năm nay Hiến Chi thế nào? Đã đạt đến cảnh giới Thánh Đế chưa?”

Nghe thấy lời này, Hạo Thiên khổ sở nói: “Tính cách của sư tôn, người cũng biết…”

“Mấy năm nay, thường xuyên nghiên cứu đạo ngự thú, tự mình nghiên cứu, rất hay đi tìm thánh thú cấp tám làm thí nghiệm, thất bại suýt nữa phản phệ chết…”

“Nếu không phải Thanh đại nhân trông coi… sư tôn sống được cũng là kỳ tích”.

Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại nở nụ cười.

“Tên này, trước nay vẫn vậy…”

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Năm đó, thiên phú ngự thú của Ôn Lưu Giang mạnh hơn hắn, nhưng sau khi Ôn Lưu Giang chết, ta mới phát hiện thiên phú ngự thú của hắn thực sự mạnh hơn, chỉ có điều trong đầu hắn lúc nào cũng có rất nhiều suy nghĩ kỳ lạ!”

“Tuy rằng thường ngày hắn làm những việc có vẻ ngu ngốc, nhưng thực tế chưa chắc không phải là kiểu người tài có vẻ ngoài đần độn”.

Hạo Thiên và Y Linh Chỉ cũng gật đầu.

“Lần trước rời đi, sư tôn vẫn là cấp Thánh Tôn, nhưng bị Thanh đại nhân đánh thương nặng, sau này không biết tại sao lại đến thánh cảnh Vị Ương, con và Y sư muội cũng nhận được tin, sợ sư tôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền vội vàng đuổi theo”.

“Kết quả, chắc người cũng biết…”

Tần Ninh lại nói: “Sao lại bị Thanh Hiên đánh thương nặng?”

Hạo Thiên lộ sắc mặt khó coi.

Y Linh Chi lại nói: “Người còn không biết sư tôn sao… tự sáng tạo một thuật pháp ngự thú, kết quả… bị thánh thú điều khiển ngược lại, đánh nhau với Thanh Hiên đại nhân, Thanh Hiên đại nhân không còn cách nào, đành đánh sư tôn bị thương nặng…”

Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại nhướn mày.

“Có thể ép Thanh Hiên ra tay, đánh hắn trọng thương, xem ra hắn thực sự làm ra việc khiến Thanh Hiên không thể nhẫn nhịn rồi”, Tần Ninh chậm rãi nói.
Chương 1939: Đột phá

Hạo Thiên không nhịn được nói: “Thực ra những năm này sư tôn cũng không dễ dàng gì...”

“Sư gia người không ở đây, đại ca sư tôn vẫn luôn là tấm gương của ngài ấy, sau khi đại ca sư tôn mất, sư tôn cũng chịu đả kích rất lớn...”

Tần Ninh gật đầu nói: “Ta hiểu”.

Hạo Thiên không nhịn được nói tiếp: “Sư gia, người nói lần này sư tôn sẽ không xảy ra phiền phức gì chứ?”

Sở dĩ hai người bọn họ có thể sống sót, cũng là bởi vì năng lực phi thường của Tần Ninh.

Nhưng Ôn Hiến Chi...

Thực lực bản thân rất mạnh, tuyệt đối không phải thế lực truyền thừa của năm phương thánh cảnh có thể đối phó được, nhưng vẫn bị người khác ép tiến vào nơi này.

Khả năng cao là Ma tộc đã làm.

Nếu thật sự là Ma tộc, thì...sợ rằng nguy hiểm rất lớn.

“Sẽ không có chuyện gì”.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Hiến Chi không dễ bị đối phó như vậy, huống hồ còn có Thanh Hiên đi theo bên người...”

“Vâng!”

Lúc này, ba người nói chuyện phiếm.

Trong mười bốn đầm nước đó, những cột sáng bay lên trên không trung, mười bốn người bên trong đó dường như đang trải qua sự biến đổi nào đó.

Thời gian từng chút một trôi qua.

Tần Ninh lúc này cũng nhìn vào bên trong mấy lần.

Từng luồng khí tức mạnh mẽ trong cơ thể không ngừng phóng thích ra.

Cùng với luồng khí tức mạnh mẽ phóng ra, từng luồng sức mạnh khủng bố lưu chuyển trong cơ thể Tần Ninh.

Cảnh giới Tiểu Thánh Vương.

Hồn áp ba ngàn dặm.

Hồn phách thần long.

Hồn phách thần hoàng.

Hồn phách thánh giả.

Cả ba liên kết chặt chẽ với nhau.

Hiện tại, thứ mà Tần Ninh đang thi triển cũng là Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết, chín loại võ đạo ý cảnh cùng kết hợp và phóng ra, có thể nói là rất cường mạnh.

Nhưng, đối mặt với cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, chỉ dựa vào sức mạnh của Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết là không đủ.

Cần phải dựa vào sự trợ giúp của Cửu Thiên Tinh Thần quyết, mới có thể ngăn chặn được Thánh Vương cửu hiền.

Đối mặt với Thánh Hoàng...

Dù có Cửu Thiên Tinh Thần quyết cũng không đủ đối phó.

Phòng ngự mà thể văn Thánh Hoàng có khả năng tập hợp lại, có thể xưng là phòng ngự tuyệt đối.

Mà Tần Ninh cũng hiểu được, kế tiếp, chắc chắn phải đối mặt với các cao thủ cảnh giới Thánh Hoàng.

Vù...

Đúng vào lúc này, trong mười bốn đầm nước, một trong số đó phóng ra hàng loạt âm thanh vù vù.

Một thân ảnh bước ra khỏi cột sáng đó, tiếng vù vù vang dội quét qua, cho người ta cảm giác vô cùng bạo ngược.

Lúc này dưới luồng ánh sáng lưu chuyển, chỉ nhìn thấy một thân ảnh dạo bước đi ra.

Dáng người yểu điệu, tóc dài đến eo, dung nhan tinh xảo, cần cổ trắng như tuyết, mỗi cái nhăn mày hay động tác di chuyển đều cho người ta cảm giác giống như đóa sen khẽ lay động, tươi mát như được làm ướt bởi nước mưa.

Vân Sương Nhi.

Lúc này, Vân Sương Nhi xuất hiện, khí tức trong cơ thể hoàn toàn khác hẳn.

Không phải là sức mạnh của cảnh giới, mà quan trọng hơn là bản chất khí tức nữ tử được thăng cấp.

Càng giống như Thánh nữ Cửu Thiên.

Lúc này hai người Hạo Thiên và Y Linh Chỉ đều lộ vẻ xúc động.

Vân Sương Nhi di chuyển bước chân xinh đẹp, đến trước mặt Tần Ninh, hương thơm nhàn nhạt bay vào trong mũi Tần Ninh.

“Hoàn thành rồi?”

“Ừm!”

Vân Sương Nhi gật đầu nói: “Khí tức đó khá phù hợp với ta, cảnh giới Tiểu Thánh Vương, lực hồn phách được nâng cao, đạt tới sức mạnh ngàn dặm, hẳn là cảnh giới Thánh Vương tam hiền rồi”.

Nghe thấy lời này, Tần Ninh gật đầu.

Tư chất của Vân Sương Nhi không tệ, quan trọng nhất là hỗn độn thể.

Mức thăng cấp này nằm trong dự liệu của hắn.

“Thánh quyết và thánh khí có được cũng có thể sử dụng, có điều, vẫn phải lấy Hỗn Độn Sinh Nguyên Quyết làm chính, ít nhất ở cảnh giới thánh vị, Hỗn Độn Sinh Nguyên Quyết không thể vứt bỏ”.

“Ta hiểu”.

Lúc này, trên người Vân Sương Nhi đã không còn vẻ non nớt của trước đây.

Nếu nói trước khi gặp Tần Ninh, Vân Sương Nhi vô cùng xinh đẹp động lòng người, khí tức thanh thuần nồng đậm, giống như một đóa hoa sen sắp nở.

Thì Vân Sương Nhi của hiện tại đã bắt đầu nở rộ.

Vào lúc này, mười bốn đầm nước bắt đầu chấn động.

Hiển nhiên, những người còn lại cũng sắp kết thúc.

Thân ảnh thứ hai xuất hiện chính là Dương Thanh Vân.

Lúc Dương Thanh Vân bước ra, cả người phía sau dường như xuất hiện một bầu trời đầy sao, vô cùng chói mắt.

Dương Thanh Vân là võ giả Tinh Mệnh, từ trước đến nay, luôn là đệ tử mà Tần Ninh để mắt đến nhất.

Mà lúc này khí tức trong cơ thể Dương Thanh Vân hoàn toàn khác hẳn.

Từ cảnh giới Thiên Thánh trở thành cảnh giới Thánh Vương.

Hồn áp nhàn nhạt quét qua.

“Đạt cảnh giới Tiểu Thánh Vương rồi?”, Tần Ninh ngạc nhiên nói.

“Vâng!”

Nghe thấy lời này, trong lòng Tần Ninh quả thực kinh ngạc không ít.

Từ cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm đạt đến cảnh giới Tiểu Thánh Vương.

Điều này quả thực nằm ngoài kỳ vọng của Tần Ninh đối với Dương Thanh Vân.

“Không tệ không tệ”.

Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Dương Thanh Vân, cười nói: “Lần này, cuối cùng cũng đã hoàn thành lời nói hùng hồn trong vòng mười năm đạt đến Thánh Vương của ngươi”.

Dương Thanh Vân ngượng ngùng cười.

Đây là lời hắn ta nói.

Nhưng có thể đi được đến bước này, là Tần Ninh đang thúc đẩy.

Cùng lúc đó, Diệp Viên Viên giống như một đóa sen băng trên núi tuyết, thánh khiết lạnh lùng cao ngạo, từng bước đi ra.

“Cảnh giới Đại Thánh Vương rồi”.

Ánh mắt Tần Ninh mang theo mấy phần kinh ngạc.

Tư chất của Diệp Viên Viên quả thực rất lợi hại, có thể nói hết lần này đến lần khác đổi mới nhận thức của hắn.

“Ha ha...”

Đúng vào lúc này, một tràng cười lớn vang lên.

“Thạch Cảm Đương ta cũng thành Thánh Vương rồi”.

Lúc này Thạch Cảm Đương bước nhanh đến trước mặt Tần Ninh, cười ha ha nói: “Sư tôn, người xem, con trở thành Thánh Vương rồi!”

Tần Ninh cười nói: “Tiểu Thánh Vương à...”

“Thanh Vân cũng thế!”

Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Thạch Cảm Đương cứng lại.

“Con Thiên Thánh thập phẩm thành Thánh Vương, hắn thất phẩm thành Thánh Vương?”

Thạch Cảm Đương lẩm bẩm nói: “Sư tôn, có phải người thiên vị không?”

Tần Ninh cũng lười đáp lại với tên nhóc này.

Mà lúc này, thân ảnh Cửu Anh và Xích Vũ Thiên Phong Điêu cũng xuất hiện.

Xích Vũ Thiên Phong Điêu nằm sấp trên vai Tần Ninh, thấp giọng kêu, có vẻ không hài lòng.

Tần Ninh an ủi nói: “Cái này là cường giả nhân tộc để lại, quả thực không giúp nhiều cho ngươi thăng cấp, nhưng có thể tiến bộ hơn một chút, cũng khá tốt rồi”.

Xích Vũ Thiên Phong Điêu thân mật cọ vào má Tần Ninh, không nói gì thêm.

Cửu Anh hóa thành một Lạc Ấn, sáp vào cơ thể Tần Ninh, không nói lời nào.

“Đại Thánh Vương!”

Tần Ninh nói thầm trong lòng: “Không tệ!”

Cùng lúc đó.

Năm người Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Hoạ cũng lần lượt xuất hiện.

Dịch Bình Xuyên, Thánh Vương lục hiền.

Địch Nguyên, Thánh Vương tam hiền.

Giản Bác, Đại Thánh Vương.

Tấn Triết, Tiểu Thánh Vương.

Nhan Như Hoạ, Thiên Thánh thập phẩm.

Sự thăng cấp của năm người, có mạnh có yếu.

Chỉ là, Nhan Như Hoạ nhìn thấy tất cả mọi người đều đạt tới cảnh giới Thánh Vương, chỉ có bản thân mình, chỉ từ thất phẩm lên thập phẩm, oán hận không ít.

Cuối cùng, ba người Tề Hành, Tề Hoàn, U Phần lần lượt đi ra.

Ba người bọn họ đều ở cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm.

Nhưng dường như khí tức không mạnh bằng Nhan Như Họa.

Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh cũng cười nói: “Như này được rồi, mọi người cần thăng cấp, đều thăng cấp cả rồi, nếu lại tiếp tục thăng cấp nữa, cũng không tốt cho các ngươi”.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều gật đầu.
Chương 1940: Bốn phương tụ hội

Lần này, mọi người có thể nói đều được thăng cấp cực lớn.

Tuy nhiên, nếu thăng cấp quá nhanh, không kiểm soát được sức mạnh, ngược lại sẽ hao tổn sức chiến đấu.

Vì vậy tiếp theo cần phải ổn định thực lực hơn nữa.

Nghĩ đến đây, Tần Ninh nhìn xung quanh, cười nói: “Đến nơi tiếp theo”.

Lời này vừa nói ra, mọi người sôi nổi lên đường.

Chỉ là lần này, sĩ khí của mọi người càng thêm dâng cao, so với lúc vừa mới tiến vào thánh cảnh Vị Ương, hiện tại sự tiến bộ của mọi người có thể nói là long trời lở đất.

Dù là hai người Tề Phi Vân, U Hồn Thiên cũng cảm thấy giống như một giấc mơ.

Kiếp này, có thể đạt tới cảnh giới Thánh Vương lục hiền là chuyện mà hai người bọn họ không dám tưởng tượng.

Nhưng, bây giờ lại làm được rồi.

Mà đây cũng là lý do tại sao, rất nhiều cường giả cam chịu bất chấp cái chết, cũng phải tiến vào một số bí cảnh, tử địa, tìm kiếm cơ hội sống.

Bị mắc kẹt trong một cảnh giới, hàng ngàn hàng vạn năm, không thể tiến thêm, còn khó chịu hơn cái chết.

Lúc này hàng trăm thân ảnh lại bắt đầu lên đường.

Lại là mấy ngày gấp rút lên đường.

Trên đường đi, mọi người bắt gặp rất nhiều thi thể.

Hoặc ba hoặc hai, hoặc một toán mười mấy người, tình trạng chết đều vô cùng thê thảm.

“Xem ra, hẳn là Ma tộc ra tay”.

Hạo Thiên kiểm tra nhiều thi thể, sau đó mới nói: “Thánh quyết mà các võ giả trong thánh vực Thiên Hồng thi triển như này rất ít...hơn nữa người chết rất thảm, đàn ông bị phân thây, phụ nữ bị làm nhục...”

Y Linh Chỉ không nhịn được thấp giọng mắng: “Lũ khốn kiếp này”.

Tần Ninh nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói: “Đúng là khốn kiếp, vì vậy...mới phải giết sạch bọn chúng”.

Hàng trăm người lại lên đường, mà lúc này, họ đến một đầm lầy.

Tần Ninh dừng bước chân, nói: “Ta vào trước xem một chút, các ngươi ở chỗ này chờ ta”.

Mọi người gật đầu, cẩn thận đề phòng xung quanh.

Lúc này cơ thể Tần Ninh nhẹ như chim yến, giẫm lên cỏ trên đầm lầy, tiến vào sâu hơn.

Không lâu sau, thân ảnh biến mất trước mặt mọi người.

Khi Tần Ninh đi vào sâu hơn, sâu trong đầm lầy xuất hiện một mảnh lục địa khô cằn.

Thân ảnh Tần Ninh đáp xuống, quan sát mảnh lục địa.

Giữa lòng bàn tay ngưng kết các thánh văn.

Những nơi phong ấn lão tổ của năm phương thánh cảnh này, năm đó đều là đích thân hắn đặt phong ấn, bây giờ, đương nhiên hắn vô cùng quen thuộc, có thể mở ra.

Khi các thánh văn ngưng kết lại, một luồng chấn động quét qua.

Trên mặt đất xuất hiện mười ba cột đá dựng đứng, cao cả trăm trượng.

“Quả nhiên không còn...”

Tần Ninh lẩm bẩm nói.

Nơi này, vốn là nơi phong ấn mười ba vị trưởng tộc và trưởng lão của Mặc Vân thị năm đó, bây giờ không còn gì nữa.

“Xem ra tộc Đoạn Tình và Mặc Vân thị đã tiếp nhận truyền thừa của lão tổ thời trước”.

Tần Ninh nhướng mày.

Không lâu sau, liền quay lại bên ngoài đầm lầy, mọi người nhìn thấy Tần Ninh trở lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại, sự an nguy của Tần Ninh đều tác động đến mọi người.

“Đi thôi, đến nơi tiếp theo!”

Tần Ninh nói thẳng: “Nơi này là vùng đất phong ấn của Mặc Vân thị, đã vào tay người khác, chúng ta đi đến nơi cuối cùng”.

Năm phương thánh cảnh.

Truyền thừa động thiên Kính Nguyệt và Thiên Võ Đạo bị bọn họ lấy được.

Truyền thừa Mặc Vân thị và tộc Đoạn Tình bị hai phương thánh cảnh lấy được.

Nơi cuối cùng chính là thế gia Linh Vũ.

Không biết kết quả như nào!

Mọi người lại lên đường.

Lần này, phải mất nửa tháng di chuyển trong tế đàn Vong Giả mới đến được dãy núi.

Đập vào mắt là đỉnh núi cao thẳng đứng, khác hoàn toàn với cảnh tượng núi bị đứt gãy đầy sỏi đá trong toàn bộ tế đàn Vong Giả.

Lúc mọi người nhìn từng ngọn núi cao đèo cao trước mặt, thậm chí còn sinh ra ảo giác.

Đi sâu vào trong dãy núi, mọi người mới phát hiện, dãy núi này còn rộng lớn hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.

Càng vào sâu, những ngọn núi cao tỏa ra những tia ánh sáng đỏ như máu càng rõ.

Khí tức đáng sợ gần như bao trùm khắp trời đất.

Cuối cùng, hàng trăm người xuất hiện ở khoảng giữa những ngọn núi cao sừng sững.

Nhìn về phía trước, có mười hai đỉnh núi, khác hoàn toàn với những đỉnh núi cao vút tầng mây ở xung quanh.

Lúc này, mọi người nhìn về phía mười hai đỉnh núi, trong lòng đều có suy đoán.

“Chính là ở đây”.

Tần Ninh lên tiếng nói: “Nơi mười hai vị tiền nhân của thế gia Linh Vũ bị phong ấn”.

Lúc này, Tần Ninh sải bước, thánh văn trong cơ thể dường như hòa theo thế trời đất, không ngừng cuộn trào ra.

“Mở!”

Những thánh văn trong chốc lát hóa thành mười hai cánh tay khổng lồ nâng lấy bầu trời, bao phủ mười hai đỉnh núi đó.

Chỉ là, khi thánh văn của Tần Ninh ngưng tụ phóng ra, trong nháy mắt mười hai đỉnh núi nứt toác ra.

Từ trong mười hai đỉnh núi, mười hai thân ảnh lao ra, một đòn bá đạo đánh thẳng đến Tần Ninh.

Nhìn thấy cảnh này, Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức ra tay, đánh thẳng đến.

“Cút!”

Quát xuống một câu, một quyền đánh đến.

Ầm…

Mặt đất rung chuyển đỉnh núi lắc lư, mười hai thân ảnh dừng lại, cơ thể Hạo Thiên cũng lùi lại, sắc mặt hơi tái.

“Sư huynh!”

Y Linh Chỉ vội vàng tiến lên.

Cùng lúc đó, Tần Ninh cũng đã lui lại.

“Không chỉ lấy được truyền thừa, còn để lại nơi này chuẩn bị ám hại ta, không hổ là thế gia Linh Vũ, bỉ ối nhất trong năm phương thánh cảnh".

Tần Ninh bình tĩnh nói.

“Ha ha, Tần công tử, lời này nói ra là quá khen ngợi thế gia Linh Vũ chúng ta rồi”.

Một giọng nói cười vang lên.

Lúc này Linh Vũ Lương với thân hình hơi mập bước ra từ trong đám mười hai người đó, giễu cợt nói: “Nếu nói bỉ ổi, ai có thể so với Tần Ninh ngươi!”

Xung quanh cơ thể hơi béo của Linh Vũ Lương, thể văn ngưng tụ hiện rõ.

“Thánh Hoàng!”

“Thánh Hoàng!”

Lúc này, nhiều người kinh ngạc thốt lên.

Thể văn ngưng tụ.

Đây là thể văn Thánh Hoàng, cảnh giới Thánh Hoàng mới có thể sinh ra.

“Truyền thừa của lão tổ chúng ta, ngươi lại trắng trợn cướp đoạt, nói đến bỉ ổi, ai có thể so với Tần Ninh ngươi!”

Lúc này, một tiếng hừ lạnh lùng vang lên.

Chỉ thấy phía bên trái đám người xuất hiện rất nhiều thân ảnh.

Mà người đứng đầu, thân hình cao lớn, chính là Đoạn Tình Kiếm Đoạn Sơn Hà của tộc Đoạn Tình.

Lúc này khí tức của Đoạn Sơn Hà cũng vô cùng cường thịnh, không hề yếu hơn Linh Vũ Lương.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Tần Ninh lạnh lùng.

Lúc trước gặp Đoạn Sơn Hà bị mất một cánh tay, nhưng bây giờ, cánh tay đó lại hoàn hảo không khuyết tật gì.

Không ngoài dự đoán, truyền thừa tộc Đoạn Tình hẳn là đã về tay.

“Giết Đạo Chủ Thiên Chấn Thương, tiêu diệt tất cả cường giả Thánh Vương của Thiên Võ Đạo, Tần Ninh, ngươi thật nham hiểm độc ác”.

Bên phải, tiếng hừ lạnh lùng lại vang lên.

Mặc Vân thị!

Vẻ mặt Mặc Vân Diễn lạnh lùng u ám, khí tức trong cơ thể cũng vô cùng bạo ngược.

Cùng lúc đó, phía sau đám người xuất hiện một nhóm người.

Kính Trung Vũ, Nguyệt Hàn Ảnh của động thiên Kính Nguyệt dẫn người đến.

Lúc này, ai cũng có thể nhìn ra, thế lực bốn phương sớm đã ở đây, chuẩn bị sẵn sàng, đợi nhóm người Tần Ninh đến tìm cái chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK