"Ta?"
Tần Ninh cười nói: "Ta thì có thể có âm mưu gì?"
Nhưng Tần Ninh càng tỏ ra thờ ơ, càng cười ẩn ý, thì Mộc Thanh Phong lại càng không dám hành động hấp tấp.
Dương Thiên Thủ hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi cho rằng nơi này vẫn là khe Nam Thiên để cho ngươi gọi lên đám cổ thụ và dây leo đó hay sao?"
"Vậy thì ông cứ thử xem!"
Tần Ninh xoa xoa mấy đầu ngón tay, ngay lập tức, cả Dương Thiên Thủ, La Thông Thiên và Mộc Thanh Phong đều căng thẳng.
Khi những người còn lại nhìn thấy cảnh này, họ lại càng cảm thấy khó hiểu hơn.
Tần Ninh cùng ba vị quốc chủ thượng quốc lớn kia rốt cuộc có khúc mắc gì với nhau, ba vị quốc chủ dường như lại rất e dè Tần Ninh?
"Nhóc con, ngươi là người từ đâu đến?"
Hoa Thiên Hùng, quốc chủ thượng quốc Thiên Hoa, nhìn về phía Tần Ninh lạnh lùng nói: "Ở đây chỉ có thượng quốc mới có quyền lên tiếng. Ngươi đến từ nơi nào?"
"Ta hả? Đế quốc Bắc Minh!"
Đế quốc Bắc Minh!
Nghe đến đây, đám đông không nhịn được mà bật cười.
Họ vốn tưởng rằng tên nhóc Tần Ninh có dáng dấp cao ngạo này xuất thân từ một gia tộc lớn ở một thượng quốc nào đó, nhưng không ngờ hắn lại là người của đế quốc Bắc Minh.
Phong Lão Quái, quốc chủ thượng quốc Phong Hành, chế giễu nói: "Ha ha, đế quốc Bắc Minh, bây giờ còn đáng gọi là đế quốc sao?"
"Đúng vậy, ngươi chẳng có tư cách gì để đứng đây phách lối cả".
Thanh Cư Nguyên, quốc chủ thượng quốc Thanh Hải, lúc này cũng không khỏi nhếch mép nói.
"Ở đây không có việc của ngươi, ngươi tới từ xó xỉnh nào thì mau biến về đó cho khuất mắt đi!"
Thanh Cư Nguyên khoát tay nói: "Ngươi không thấy hai tên phế vật Minh Ung và Thiên Ám của đế quốc Bắc Minh đều đang chui rúc bên trong đài Đăng Thiên, không dám ra đây hay sao?"
Nghe những lời nói của ba người kia, cả Minh Ung và Thiên Ám đều vô cùng tức giận.
Nhưng họ cũng không có cách.
Tuy rằng hai người đã đạt đến cảnh giới Địa Võ tầng 1, trong khoảng thời gian bọn họ tu luyện ở đây, tu vi cũng đã tăng lên không ít.
Tuy nhiên, Hoa Thiên Hùng, Phong Lão Quái và Thanh Cư Nguyên đều là những quốc chủ thượng quốc, đều có cảnh giới Địa Võ tầng 2 trở lên.
So với bọn họ thì hai người vẫn còn kém xa.
"Sao? Không muốn cút?"
Hoa Thiên Hùng hừ một tiếng, nói: "Nếu không muốn cút, vậy là ngươi muốn chết ở đây chứ gì?"
Hoa Thiên Hùng đằng đằng sát khí bước lên.
Ba thượng quốc lớn của bọn họ, so với thượng quốc Linh Ương và thượng quốc Thương Long vẫn còn kém hơn không ít.
Mười vị trí lên đài, có sáu vị trí đã thuộc về hai thượng quốc đỉnh cao, nếu bọn họ muốn có được những vị trí khác, chắc chắn phải trả một cái giá rất đắt.
Hơn nữa, dù trả giá đắt cũng chưa chắc có thể có được.
Nhưng bây giờ, có một tên nhãi nhép tự đến tìm chết, nếu bọn họ ra tay, thì có lẽ khi thượng quốc Linh Ương và thượng quốc Thương Long nhìn thấy, sẽ tăng thêm rất nhiều thiện cảm với bọn họ.
Như vậy, cách tốt nhất là phải đối phó với Tần Ninh.
Tần Ninh nhìn mấy người này, chỉ mỉm cười hờ hững.
“Ba người các ông đúng là mấy lão già mù!”, Tần Ninh cười nói: “Không thấy ngay cả Dương Thiên Thủ, La Thông Thiên và Mộc Thanh Phong cũng không dám trực tiếp tấn công ta à?”
"Thật ngu xuẩn khi các người muốn giành được ấn tượng tốt từ ba người bọn họ".
Tần Ninh vừa dứt lời thì mọi người xung quanh đều ồ lên.
Tần Ninh này thật sự đến từ đế quốc Bắc Minh sao?
Dám nói chuyện láo lếu như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ chết sao?
Đứng trước mặt hắn là ba vị quốc chủ thượng quốc, đều là cường giả cảnh giới Địa Võ.
"Tên nhóc khốn kiếp, ta thấy ngươi đúng là không sợ chết!"
Hoa Thiên Hùng vô cùng tức giận, bước lên trước, khí tức toàn thân hướng về phía Tần Ninh trấn áp.
"Ai dám láo xược ở đây!"
Một tiếng quát khác đột nhiên vang lên.
Một bóng người bước ra đứng chắn ở trước mặt Tần Ninh.
Bóng dáng cao lớn của Thương Nhất Tiếu đang đứng trước mặt Tần Ninh, hừ một tiếng nói: “Kẻ nào dám gây hấn với Tần công tử tức là muốn làm kẻ thù của Thương Nhất Tiếu ta, là kẻ thù của đế quốc Thương Nghiễm!”
Thương Nhất Tiếu!
Bá chủ đế quốc Thương Nghiễm.
Mặc dù đế quốc Thương Nghiễm chỉ là một đế quốc, nhưng nó chính là đế quốc đứng đầu trong hàng ngũ các đế quốc.
Bản thân đế quốc Thương Nghiễm được nguyên soái Thương Hư truyền thừa xuống, Thương Nhất Tiếu tuy chỉ là bá chủ của đế quốc nhưng bản thân lại có cảnh giới Địa Võ tầng 5 cường đại, ngay cả một số quốc chủ thượng quốc cũng không sánh được với ông ta.
Vừa hay, ba người Hoa Thiên Hùng đúng là chẳng có ai sánh được với ông ta!
"Thương Nhất Tiếu, ngươi đang làm cái quái gì vậy?"
Hoa Thiên Hùng không khỏi mắng: "Tên nhóc này thì có liên quan gì đến ngươi".
Nghe vậy, Thương Nhất Tiếu cũng hơi ngẩn người.
Chính ông ta cũng muốn biết Tần Ninh có liên quan gì đến mình.
Nhưng vấn đề là... ông ta cũng chẳng biết cái quái gì!
Ông ta chỉ biết là lời của tổ tông thì phải nghe theo, Tần Ninh nhất định phải được bảo vệ.
“Ngươi quan tâm chuyện ta và Tần công tử có liên quan gì đến nhau làm cái gì?”, Thương Nhất Tiếu ngang ngược nói: “Các ngươi muốn đối phó Tần Ninh công tử, thì phải xem ta có đồng ý hay không”.
"Cút sang một bên, không phải việc của ông!"
Tần Ninh khoát tay, thiếu kiên nhẫn nói.
Lời này vừa nói ra, cả ba vị quốc chủ đều ngẩn ra, Thương Nhất Tiếu cũng ngơ ngác, còn mọi người xung quanh thì lặng đi.
Loại cảm giác này giống như là, ba thiếu niên ức hiếp một đứa con nít, rồi đột nhiên từ đâu nhảy ra một thanh niên nói rằng ba thiếu niên các ngươi không được ức hiếp con nít.
Nhưng đứa con nít chẳng những không cảm kích mà còn mắng chửi thanh niên kia.
Nhưng trên thực tế, người vừa bị mắng không phải người bình thường, mà là một vị bá chủ của đế quốc Thương Nghiễm, chính là đế quốc đứng đầu trong mười đế quốc lớn nhất, Thương Nhất Tiếu bá chủ uy danh hiển hách.
Mặc dù Thương Nhất Tiếu chỉ là bá chủ đế quốc, nhưng uy danh của ông ta có thể khiến cho hơn phân nửa số quốc chủ thượng quốc phải kính trọng khi nhìn thấy mình.
Xét cho cùng, đế quốc Thương Nghiễm là đế quốc đứng đầu mười đế quốc lớn nhất, và Thương Nhất Tiếu là hậu duệ của nguyên soái Thương Hư nổi danh trong quá khứ.
"Tần công tử, ta sai rồi, sai rồi!"
Nghe vậy, Thương Nhất Tiếu lập tức nói, kèm theo khuôn mặt tươi cười, chắp tay đi về phía sau lưng Tần Ninh, run rẩy nói: "Là ta nhiều chuyện, xin Tần công tử đừng tức giận!"
Vừa nói, Thương Nhất Tiếu vừa tát vào má mình.
Cái quái gì vậy...
Trong phút chốc, tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều hoang mang tột độ.
Một vị bá chủ của đế quốc đứng đầu mười đế quốc lớn nhất, cho dù nhìn thấy quốc chủ thượng quốc cũng không thể có thái độ như vậy.
Thương Nhất Tiếu lúc này trông vô cùng hiền lành.
Không, phải nói là vô cùng ngoan ngoãn!
Giống như lúc này ông ta không còn là bá chủ đế quốc nữa, mà chỉ là một lão nô bộc nhìn thấy thiếu gia nhà mình vậy.
"Cút sang một bên".
“Vâng!”, Thương Nhất Tiếu cúi đầu xuống, không chút tức giận.
Tần Ninh khoát tay nói: "Ta cũng muốn xem thử những người này có thể làm gì!"
Tâm trạng của Tần Ninh lúc này rất không tốt.
Trước khi bước vào Vạn Linh vực, tâm trạng của hắn vốn không tệ, nên khi những người này muốn vào thì hắn cứ để bọn họ vào cho vui.
Nhưng bây giờ, hắn đã nhận được rất nhiều tin tức.
Hai đồ tôn yêu quý nhất của hắn, một người đã chết, người còn lại thì bị phong ấn.
Quan trọng nhất, hắn không biết kẻ nào đã làm điều đó!
Lại nói, bản thân hắn là thế lực cường đại nhất toàn bộ thế giới các thần, là thiếu minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh, nhưng bây giờ đối với những chuyện mà mẹ của mình gặp phải, hắn lại không giúp được gì.
Hắn muốn trở lại đỉnh cao và giết hết những kẻ dám đối phó với đồ tôn của hắn.
Giết hết cả những kẻ dám ức hiếp mẹ của hắn.
Còn nữa, hắn muốn biết rốt cuộc là kẻ nào đã khiến cho hắn thất bại khi hắn đã trải qua đủ chín đời chín kiếp, để hắn phải trải qua tiếp kiếp sống thứ mười!
Hắn muốn trở nên mạnh mẽ hơn, bá đạo trở về, thống trị thiên hạ, để cho những người đó biết rõ, Tần Ninh hắn trải qua chín đời chín kiếp đều là nhân vật uy danh hiển hách, trong kiếp thứ mười này cũng sẽ như vậy.
Giết hết tất cả kẻ thù!
Những chuyện này khiến cho tâm tình của hắn càng lúc càng tệ hơn.
Đã vậy, bây giờ cái đám thượng quốc này vẫn còn ở đây bày ra cái bộ dạng đầu heo khinh người, thật sự khiến cho hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nếu khó chịu, vậy thì giết!
Tần Ninh nhìn ba vị quốc chủ thượng quốc trước mặt.
Mà giờ khắc này, một giọng nói lại vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Dương Thiên Thủ bước lên phía trước, cao ngạo nói: "Hoa Thiên Hùng, Phong Lão Quái, Thanh Cư Nguyên, nếu như ba người các ngươi có thể giết chết Tần Ninh, Dương Thiên Thủ ta sẽ cho các ngươi vị trí trên đài! Số người vô điều kiện!"
Ồ... Lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Chương 317: Chỗ dựa của ta chính là ta
Chỉ cần giết chết Tần Ninh, một tên nhóc cảnh giới Linh Luân tầng 5, là có thể có vị trí lên đài, hơn nữa còn không có điều kiện số người.
"Được!"
Hoa Thiên Hùng gật đầu ngay lập tức.
Phong Lão Quái và Thanh Cư Nguyên cũng đã đằng đằng sát khí.
Chỉ cần giết Tần Ninh, làm xong chuyện đơn giản như vậy liền có thể kiếm được vị trí lên đài, đúng là một món hời lớn.
Tần Ninh này chỉ là một thiếu niên đến từ đế quốc Bắc Minh, không có lai lịch gì lớn, giết thì giết, đế quốc Bắc Minh căn bản cũng sẽ chẳng tìm bọn họ tính sổ.
Mà đế quốc Bắc Minh cũng không có khả năng đó.
"Ngu xuẩn!"
Tần Ninh không khỏi chế nhạo.
"Ngươi nói cái gì?"
“Ta nói các người ngu xuẩn!”, Tần Ninh cười nói: “Nếu như giết ta dễ dàng như vậy, thì Dương Thiên Thủ đã tự mình làm rồi, sao phải lãng phí vị trí lên đài cho các người?
Ba người lúc này mới ngẩn ra.
Nói vậy hình như cũng không sai.
Nhưng ngay sau đó, ba người lại nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia kiên định.
“Không cần biết trong tay ngươi có bài tẩy hay có chỗ dựa là người nào, hôm nay ngươi cũng chết chắc rồi!”, Phong Lão Quái âm hiểm nói.
Cho dù Tần Ninh có bài tẩy hay có chỗ dựa, hôm nay bọn họ giết Tần Ninh cũng là do Dương Thiên Thủ lên tiếng, đến lúc đó, dù là bài tẩy hay thế lực chống lưng cho hắn muốn tính sổ thì cũng phải tìm Dương Thiên Thủ trước.
Dương Thiên Thủ còn không sợ, bọn họ sợ cái gì!
"Ta không có bài tẩy, cũng không có chỗ dựa, chỗ dựa của ta chính là ta!"
Tần Ninh tự tin bước tới.
Bên cạnh hắn, ông què và Thương Nhất Tiếu đều đang rất khẩn trương.
"Thượng quốc Thiên Hoa, hình như được truyền thừa từ lâu lắm rồi, ta nhớ vạn năm trước nó chỉ là một quận Thiên Hoa, không biết có phải không?"
Không biết vì sao Tần Ninh lại nói như vậy.
"Hừ, không sai, thượng quốc Thiên Hoa ta lúc trước chỉ là một quận, nhờ vào công lao của mấy chục đời tổ tiên mới phát triển thành thượng quốc!"
"Đáng tiếc, tới đời của ông thì lại tiêu tùng hết cả!"
Tần Ninh vừa dứt lời liền bước ra một bước.
"Lọng che trời!"
Phất tay một cái, trong tay Tần Ninh liền xuất hiện lọng che trời.
Ánh sáng tỏa ra bốn phía, một luồng khí tức nóng bỏng cũng tản ra.
Mà không chỉ như vậy, khí tức nóng bỏng kia không phải là khí tức của lửa thuần túy, mà chính là khí tức thuần dương siêu cấp cường đại.
Trong luồng khí tức thuần dương đó, có tiếng rồng ngâm từ từ truyền ra.
"Lọng che trời, đó là pháp bảo mà nguyên soái Thương Hư nắm giữ!"
"Thương Nhất Tiếu, ngươi thực sự dám đưa thứ này cho Tần Ninh?"
"Tên nhóc này sao có thể điều khiển nó một cách vững vàng như thế?"
Ba vị quốc chủ lúc này đều sửng sốt.
Thương Nhất Tiếu cảm thấy chua xót trong lòng.
Đưa cho?
Ông ta dám đưa nó cho Tần Ninh sao? Là Tần Ninh cướp được đó, hiểu chưa?
"Ba kẻ ngu xuẩn, bị đài Đăng Thiên mê hoặc đến nỗi có đầu óc cũng không biết dùng cho tốt".
Thương Nhất Tiếu không nhịn được mà mắng một câu.
Ở bên cạnh, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và ông què đều nhìn sang Thương Nhất Tiếu với vẻ mặt kỳ quái.
Người này bây giờ đúng là đã có kinh nghiệm đầy mình rồi!
"Hừ, hắn chỉ có cảnh giới Linh Luân tầng 5, cho dù có thể điều khiển linh khí cổ ngũ phẩm ẩn chứa soái uy thì cũng sẽ không thể chịu nổi một kích!"
"Không sai, chúng ta cùng tiến lên làm thịt tên nhóc này!"
Tuy nói vậy, ba người vào giờ phút này cũng không dám xem thường Tần Ninh.
Linh khí cổ ngũ phẩm ẩn chứa soái uy, sức mạnh này nếu nằm trong tay một cường giả cảnh giới Địa Võ thì bọn họ nhất định sẽ chết.
Nhưng bây giờ, nó đang nằm trong tay Tần Ninh, bọn họ chắc chắn cần phải thận trọng hơn.
Vào lúc này, Dương Thiên Thủ, La Thông Thiên và Mộc Thanh Phong đang âm thầm quan sát xung quanh.
Thương Nhất Tiếu đi theo Tần Ninh tới đây, còn Thương Hư thì sao?
Ở phía bên kia, Thương Bắc Huyền, quốc chủ thượng quốc Thương Long, cũng đang âm trầm nhìn về phía trước, im lặng không nói gì.
“Phụ hoàng!”, Long Nguyệt Nhi không khỏi nói: “Kẻ này là Tần Ninh, hắn đã chém chết phu quân của con, phụ hoàng, chúng ta...”
"Chờ xem đã!"
Thương Bắc Huyền lúc này mới nói: "Lọng che trời này cũng giống như ngọc tỉ Thương Long của thượng quốc Thương Long chúng ta vậy, là linh khí cổ ngũ phẩm, có uy lực kinh người".
"Con không thấy cả Dương Thiên Thủ, La Thông Thiên và Mộc Thanh Phong đều không có động tĩnh gì sao, điều đó chứng tỏ sau lưng tên nhóc này có thế lực nào đó rất lớn, khiến cho ngay cả Dương Thiên Thủ cũng phải sợ".
Cái gì!
Long Nguyệt Nhi cảm thấy rất khó hiểu.
Phía sau Tần Ninh có một nhân vật cường đại đang chống lưng cho hắn sao?
Cô ta tên thật là Thương Long Nguyệt, là công chúa cao quý của thượng quốc Thương Long, đứng thứ bảy trong cửu tài vạn giới, tuổi đời còn trẻ nhưng đã đạt tới cảnh giới Linh Phách tầng 2.
Cô ta cùng Thiên Tử quen biết nhau, cảm mến nhau, đây chính là trời đất tác thành lương duyên.
Nhưng trải qua một lần biệt ly, lúc nhận được tin của người thương lần nữa, thì lại là tin báo người thương của mình đã bỏ mạng.
Cho đến hôm nay, cô ta mới có thể nhìn thấy kẻ đã giết chết Thiên Tử.
Đó lại là một tên nhóc chỉ mới 16, 17 tuổi.
"Phụ hoàng, con nhất định phải tự tay giết chết kẻ này".
Long Nguyệt Nhi đằng đằng sát khí.
Tần Ninh, cô ta nhất định phải giết chết hắn.
Đúng lúc này, cả ba vị cường giả cảnh giới Địa Hải đã đồng loạt tung chiêu, hướng về phía Tần Ninh.
Với lọng che trời trong tay, Tần Ninh không có vẻ gì là vội vàng.
"Dược Vương Đỉnh, chấn cho ta!"
"Búa Liệt Thiên, đập cho ta!"
Trong nháy mắt, Tần Ninh lại triệu hồi thêm hai món linh khí cổ.
Dược Vương Đỉnh, linh khí truyền thừa của đế quốc Vô Song, chính là pháp bảo uy danh hiển hách của thiên tướng Vô Song.
Búa Liệt Thiên đến từ đế quốc Thiên Nguyên, là pháp bảo của thiên tướng Nguyên Phong năm xưa.
Kẻ này rốt cuộc có trong tay bao nhiêu linh khí cổ?
Lọng che trời chiếu ánh sáng tứ phương, bóng dáng Tần Ninh đứng vững vàng ở bên dưới.
Tần Ninh cầm búa Liệt Thiên, uy năng sấm sét tràn ra.
Lúc này, khu vực xung quanh Dược Vương Đỉnh cũng rực rỡ ánh sáng chói lóa.
"Tự tìm cái chết, ta sẽ đáp ứng cho các người được chết!"
Tần Ninh hừ một tiếng, đằng đằng sát khí bước về phía trước.
"Đập chết lão già này trước!"
Nhìn về phía Hoa Thiên Hùng, búa Liệt Thiên trong tay Tần Ninh đánh thẳng vào Dược Vương Đỉnh.
Hai linh khí cổ va chạm vào nhau, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một làn sóng âm khủng khiếp bắt đầu quét qua.
Chính vào lúc này, lọng che trời lơ lửng trên không bỗng lóe lên một tia sáng dị thường.
Ánh sáng ngưng tụ trên Dược Vương Đỉnh và búa Liệt Thiên, ngưng tụ thành một con rồng sấm sét ở chính giữa.
Trong tích tắc, con rồng sấm sét phóng to ra trăm thước dài, thân mình lớn như chậu nước.
"Đây là cái gì…"
Nguyên Phong Không cũng đang sửng sốt, ông ta chưa bao giờ biết được búa Liệt Thiên lại bá đạo đến mức này.
Thương Nhất Tiếu cũng ngẩn ra.
"Mẹ ơi..."
Thương Nhất Tiếu bây giờ mới biết, lọng che trời thì ra được sử dụng như vậy!
Giữa đám đông, có một người khác lúc này cũng đang rất ngạc nhiên.
Người này chính là bá chủ Vô Song của đế quốc Vô Song.
Bá chủ Vô Song thân là cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 3, thực lực cũng vô cùng cường đại.
Lão ta đã vô cùng tức giận khi biết tin đệ đệ của mình bị giết.
Lão ta đã muốn tìm Tần Ninh tính sổ, không ngờ lại tìm được Tần Ninh ở đây.
Nhưng vào lúc này, lão ta dường như lại không có tâm trạng nào để báo thù.
Tên nhóc đó, tay trái cầm búa Liệt Thiên, tay phải cầm Dược Vương Đỉnh, trên đỉnh đầu được bao phủ bởi lọng che trời, giống như một vị chiến thần vừa hạ phàm.
Kẻ này ngay cả thượng quốc còn phải kiêng kỵ, lão ta làm sao có thể giết hắn được?
Chỉ là một tên tiểu quỷ có cảnh giới Linh Luân tầng 5, vậy mà khi cầm những pháp bảo uy mãnh trong tay lại có thể sử dụng hết tất cả uy năng của chúng, năng lực này thực sự quá mức khủng khiếp.
"Vừa rồi chính ông quát lên muốn giết ta đúng không?", Tần Ninh chỉ tay về phía Hoa Thiên Hùng nói.
Chương 318: Cờ Thiên Cương
"Vậy thì sẽ chết liền đây!"
Tần Ninh điểm ngón tay một cái, con rồng sấm sét đang lượn quanh trên đầu hắn ngay lập tức điên cuồng gầm thét, tản ra thành dư ảnh, nhanh như chớp lao xuống nuốt trọn Hoa Thiên Hùng.
Hoa Thiên Hùng còn chưa kịp kêu một tiếng nào thì đã chết mất xác.
Một cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 4, trông nháy mắt bị nuốt trọn, không sót lại chút tàn dư nào.
Ngược lại, vào lúc này, rồng sấm sét đột nhiên lại dài thêm trăm thước, cả thân mình đã dài tới hai trăm thước.
Sấm sét kinh hoàng nổ ra, một số ít võ giả có cảnh giới thấp hơn cảnh giới Linh Phách đều bị tích điện, khiến cho tóc tai dựng ngược.
Ánh mắt Tần Ninh vô cùng lạnh lùng, nhìn về phía Phong Lão Quái và Thanh Cư Nguyên.
“Cứu mạng, cứu mạng!”, Phong Lão Quái lúc này mới hoàn toàn hoảng hốt.
"Dương quốc chủ, cứu bọn ta!"
"Đừng kêu, ông ta còn không thể bảo vệ chính mình, chứ đừng nói tới việc cứu các người!"
Tần Ninh hừ một tiếng rồi phất tay, trong nháy mắt, rồng sấm sét lại lao xuống nuốt trọn hai lão già không còn một mống.
Lúc này, tất cả mọi người đều hoang mang tột độ.
Ba món linh khí cổ kết hợp lại, thật sự có thể bóp chết cường giả cảnh giới Địa Võ cường đại.
Không, không đúng, đây không phải là bóp chết từ từ, mà là tiêu diệt ngay lập tức.
Sự kinh hoàng của con rồng sấm sét khiến người ta bị tiêu diệt chỉ trong tích tắc.
Lần này, bầu không khí bỗng trở nên im lặng như tờ.
Mọi người đều vô cùng bàng hoàng.
Khó tin nhất chính là Dương Thiên Thủ, La Thông Thiên và Mộc Thanh Phong.
Lúc trước bọn họ đã nhìn thấy được thủ đoạn cổ quái của Tần Ninh ở khe Nam Thiên, triệu hồi cổ thụ và dây leo đầy trời trói buộc bọn họ, khiến cho bọn họ không cách nào thoát thân.
Nhưng hiện tại, họ thật sự không biết tại sao Tần Ninh lại có thể điều khiển được ba món linh khí cổ, lại còn bộc phát ra uy lực kinh người như vậy.
Tên nhóc này đúng là quá tà môn.
"Mộc Thanh Phong, La Thông Thiên, các người không phải muốn tìm ta báo thù hay sao?"
Ánh mắt Tần Ninh lúc này vô cùng lãnh lẽo, hắn quát lớn: "Tới đây!"
Tiếng quát vừa dứt, Mộc Thanh Phong liền lùi lại và nhìn Dương Thiên Thủ.
La Thông Thiên cũng giật mình thon thót.
Tuy ông ta có cảnh giới Địa Võ tầng 4, nhưng cũng chỉ nhỉnh hơn Phong Lão Quái một chút.
Ngay cả Phong Lão Quái cũng không thể chống đỡ nổi mà chết mất xác, ông ta thật không đủ dũng khí để đối đầu với con rồng sấm sét kia.
"Tần công tử!"
La Thông Thiên chắp tay nói: "Trước đây ta vô lễ với Tần công tử là vì ta có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, bây giờ ta xin tạ lỗi với Tần công tử".
Khuất phục!
Một vị quốc chủ thượng quốc đã phải khuất phục!
Mọi người xung quanh đều cảm thấy đầu óc ong ong.
Họ có nghe nhầm không?
"Thấy ta lợi hại hơn thì mới biết sợ? Muộn rồi!"
Tần Ninh không khách khí nói.
"Thương huynh!"
La Thông Thiên nhìn sang Thương Nhất Tiếu, nói: "Thượng quốc Thiên La của ta và đế quốc Thương Nghiễm của ông trước giờ luôn có quan hệ tốt với nhau. Xin hãy cầu xin giúp cho ta!"
Thương Nhất Tiếu bị kẹt ở giữa vào lúc này, không biết phải làm thế nào.
Cầu xin giúp?
Ông ta làm sao có tư cách chen vào trước mặt Tần Ninh.
Ngay cả lão tổ tông ở trước mặt Tần Ninh cũng phải quỳ gối, thấp giọng nói, vậy thì ông ta ở trước mặt Tần Ninh chẳng qua cũng chỉ là một cái rắm!
Không, ngay cả một cái rắm cũng không bằng.
Tuy nhiên, đế quốc Thương Nghiễm và thượng quốc Thiên La thực sự có quan hệ mật thiết với nhau.
"Tần công tử..."
Thương Nhất Tiếu lấy hết can đảm nói: "Thượng quốc Thiên La của La Thông Thiên quả thật có mối quan hệ rất tốt với đế quốc Thương Nghiễm ta và đã giúp đỡ cho ta rất nhiều. Xin Tần công tử niệm tình tổ tiên của ta làm việc cho công tử mà tha cho ông ta một lần".
Thương Nhất Tiếu nhìn Tần Ninh, tâm trạng vô cùng bất an.
"Ông rất biết cách nói chuyện đó!"
Tần Ninh nhìn Thương Nhất Tiếu, nói: "Ta niệm tình Thương Hư đi làm việc cho ta một chuyến, đáp ứng thỉnh cầu này của ông".
Tần Ninh nhìn về phía La Thông Thiên, lại nói: "Ông có thể biến đi bao xa thì mau biến khuất mắt cho ta, sau này nếu như dám xuất hiện tại đế quốc Bắc Minh một lần nữa thì ta sẽ san bằng cả hang ổ của ông!"
"Vâng vâng vâng!"
La Thông Thiên vội vàng mang theo con trai La Nguyên, dẫn đầu một đám cao thủ chật vật rời đi.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều âm thầm nuốt xuống một cái đầy kinh hãi.
Một vị quốc chủ thượng quốc lại phải trốn chạy một cách chật vật như vậy, chắc chắn sẽ trở thành trò cười trên toàn bộ Cửu U đại lục!
Tần Ninh lại liếc nhìn Mộc Thanh Phong.
"Ông nhất định đang muốn trút giận với ta đúng không!"
Tần Ninh điểm ngón tay, con rồng sấm sét trong nháy mắt lại lao về phía Mộc Thanh Phong.
"Dương huynh, cứu ta!"
"Mộc huynh yên tâm!"
Dương Thiên Thủ hừ một tiếng nói.
Ông ta bước ra một bước, lòng bàn tay tung chiêu.
"Cờ Thiên Cương!"
Trong một bước, một lá cờ đột nhiên xuất hiện trên tay Dương Thiên Thủ.
Lá cờ cao khoảng một thước, thân cờ như có gió mạnh thổi qua, tung bay phấp phới.
Toàn bộ lá cờ đỏ rực như sắt nung, uy áp kinh khủng quét qua bốn phía.
"Cờ Thiên Cương, thiên tướng Linh Uyên đã từng dùng nó để hiệu triệu trăm vạn hùng binh!"
"Linh khí cổ ngũ phẩm!"
"Lại là một món linh khí cổ ngũ phẩm khác, lần này thật sự là được mở rộng tầm mắt".
Linh khí từ nhất phẩm đến ngũ phẩm, uy lực cùng linh tính đều tăng lên gấp bội.
Mà đối với linh khí ngũ phẩm, chỉ cần đế quốc hay thượng quốc nào có xuất hiện một món thì đều có thể khiến cho người khác lóa mắt, huống hồ đây còn là mấy món linh khí cổ ngũ phẩm của 3 vương, 7 hoàng, 9 soái, 18 thiên tướng uy danh hiển hách.
Thế mà lần này lại xuất hiện tận bốn món cùng một lúc, không khỏi khiến cho người ta kinh ngạc tột độ.
"Cờ Thiên Cương của tên nhóc Linh Uyên, thứ ngưng tụ sĩ khí của hơn trăm ngàn vạn chiến sĩ năm xưa, đặt nó vào trong tay ông đúng là tồi tệ hết chỗ nói".
Lời này vừa nói ra, Dương Thiên Thủ đã vô cùng tức giận.
"Đài Đăng Thiên kia bọn ta không tranh giành với ngươi nữa, ngươi mau thu lại pháp bảo đi. Tần Ninh, nếu như thật sự muốn chém giết đến cùng, thì một tay của ngươi cũng không thể che chở được cho toàn bộ đế quốc Bắc Minh".
"Vậy thì cứ thử đi!"
Tần Ninh ngạo nghễ nói: "Cứ thử đi, xem là ông công phá đế quốc Bắc Minh được trước, hay là ta cưỡi rồng tới thượng quốc Linh Ương của ông triệu hồi hùng binh lấy thủ cấp của ông trước!"
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều lạnh sống lưng.
Đó là một lời đe dọa vô cùng rõ ràng.
Tần Ninh lại dám đe dọa Dương Thiên Thủ.
Nhưng vào lúc này, với con rồng sấm sét lượn ở trên đầu hắn, có khả năng giết chết cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 4 chỉ trong chớp mắt, Tần Ninh đúng là có tư cách nói ra lời đe dọa này.
Kẻ này quả nhiên không sợ trời, không sợ đất.
"Tần Ninh, ngươi thật sự muốn kiên quyết như vậy?"
Dương Thiên Thủ tức muốn nổ phổi, khí tức phẫn nộ toát ra.
"Đối với kẻ muốn giết ta thì đương nhiên ta phải nhổ cỏ tận gốc, tránh để lại phiền toái sau này".
Tần Ninh tự đắc, chậm rãi nói.
"Giết!"
Một tiếng quát vang lên, con rồng sấm sét lại lao xuống, hướng thẳng về phía lá cờ Thiên Cương.
Trong khoảnh khắc, phía trên lá cờ Thiên Cương cũng phóng ra một luồng khí tức vô hình, xé gió lao tới, phát ra âm thanh sắc bén.
Con rồng sấm sét sau khi nuốt liên tiếp ba cường giả cảnh giới Địa Võ thì đã vô cùng mạnh mẽ, chiều dài đã đạt tới năm trăm thước, uy lực sấm sét của nó càng lúc càng khủng khiếp hơn.
"Trảm!"
Ầm…
Ngay lập tức, một tiếng nổ vang lên, vô cùng đinh tai nhức óc, khiến cho đất trời như rung chuyển.
Con rồng sấm sét cuối cùng đã va chạm với lá cờ Thiên Cương, tạo ra tiếng nổ kinh hoàng làm chấn động màng nhĩ của tất cả mọi người có mặt.
Những võ giả có cảnh giới Linh Luân và Linh Phách ở bên dưới đều không chịu nổi, lỗ tai chảy máu, trong miệng cũng nôn ra máu.
Cú va chạm này quá mạnh khiến cho họ không thể chống đỡ nổi.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn về phía trước, yên lặng không nói. Kết quả rốt cuộc như thế nào?
Chương 319: Cựu quốc chủ Dương Dũng
Đùng...
Đột nhiên, một tiếng động lớn truyền đến, Dương Thiên Thủ ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
Và bên cạnh ông ta, Mộc Thanh Phong đã biến thành một cái xác.
Lúc này, cờ Thiên Cương cũng mờ đi, không còn sắc nét như trước, nhuệ khí đều đã tan biến.
Thua rồi!
Dương Thiên Thủ đã thua rồi!
Mà khí tức toàn thân của Dương Thiên Thủ lúc này cũng giống như đã hoàn toàn bị hút cạn.
Tuy rằng ông ta có cảnh giới Địa Võ tầng 7, lại có cờ Thiên Cương trong tay để đối chọi với Tần Ninh.
Nhưng sự hiểu biết của Tần Ninh về búa Liệt Thiên, Dược Vương Đỉnh và lọng che trời thật sự quá mức thấu đáo.
Ba món linh khí cổ trong tay Tần Ninh đã phát huy được uy năng nằm ngoài khả năng hiểu biết của mọi người.
Trong chớp nhoáng này, mọi người đều tỉnh táo lại, không ai dám nói thêm tiếng nào nữa.
Quốc chủ thượng quốc Thương Long, Thương Bắc Huyền, thở dài nói: "Lọng che trời, thực sự không chỉ ẩn chứa soái uy của nguyên soái Thương Hư. Linh khí cổ này được chính Cửu U Đại Đế tự mình truyền lại cho nguyên soái Thương Hư".
Chuyện này năm xưa ngay cả 3 vương 7 hoàng cũng không biết.
Ông ta biết điều này bởi vì tổ tiên của ông ta, nguyên soái Thương Long và nguyên soái Thương Hư tuy không có quan hệ huyết thống nhưng lại có cùng họ nên có quan hệ rất tốt, nguyên soái Thương Hư đã đem chuyện này nói riêng với nguyên soái Thương Long, được hậu nhân ghi lại.
Lọng che trời này là pháp bảo ẩn chứa đế uy hùng vĩ của chính Cửu U Đại Đế.
Chỉ riêng điều này thôi cũng đã đủ đáng sợ rồi.
Rốt cuộc, trên Cửu U đại lục, kể từ khi Cửu U Đại Đế rời đi, thì không còn có ai xứng với danh xưng đại đế nữa.
Mặc dù mọi người thường gọi Minh Uyên là đại đế, nhưng sau lưng vẫn có không ít người chỉ gọi ông ta là Minh Uyên cương vương.
"Hôm nay công tử ta đã nói giết kẻ nào thì sẽ giết ngay, tuyệt đối không phải trò đùa!"
Tần Ninh hừ một tiếng, lại tiến lên một bước.
Vào lúc này, rồng sấm sét lại đằng đằng sát khí lao thẳng tới Dương Thiên Thủ.
"Dừng tay!"
Một tiếng quát khác đột nhiên vang lên, lá cờ đỏ trên mặt đất lại tung bay giữa tiếng gió rít sắc bén.
Thiên Cương phất cờ, cuồng phong lại ngưng tụ một lần nữa.
"Khí Thiên Cương, tụ thiên địa!"
Gió lớn ào ào nổi lên, tiếp nối nhau hết đợt này đến đợt khác.
Tất cả mọi người đều cảm thấy mặt đất rung chuyển vì giông bão.
"Sao thế?"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Cờ Thiên Cương lại động rồi!"
Nhìn thấy cảnh này, hai cha con Dương Thiên Thủ và Dương Khởi Nguyên cũng rất vui mừng.
Ầm…
Cuồng phong mạnh mẽ va chạm với rồng sấm sét, tạo ra một vụ nổ còn dữ dội hơn trước, xuyên thủng màng nhĩ của mọi người.
"Hửm?"
Tần Ninh lùi về phía sau, nhìn trước mặt, trong ánh mắt hiện lên chút kinh ngạc.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện, đứng chắn trước mặt Dương Thiên Thủ, tay cầm cờ Thiên Cương, thân thể tuy già nua nhưng đã bộc phát ra uy năng cường đại.
Khi mọi người nhìn thấy cảnh này, ai cũng đều có chút giật mình.
"Đây là... cựu hoàng đế Dương Dũng!"
"Cha của Dương Thiên Thủ, cựu quốc chủ Dương Dũng!"
"Không phải người ta đồn rằng ông ta đã chết rồi hay sao? Thì ra là ẩn mình!"
"Khí tức này là gì? Cảnh giới Thiên Võ sao?"
Trong khoảnh khắc, cùng với sự xuất hiện của bóng dáng già nua đó, tất cả mọi người đều cảm thán.
Dương Dũng đã là người từ ngàn năm trước.
Thực lực cường đại, hô phong hoán vũ, thượng quốc Linh Ương có thể nói là cực kỳ thịnh vượng dưới thời kỳ ông ta còn trị vì.
Nhưng một trăm năm trước, người này đã biến mất, và ngai vàng được truyền cho Dương Thiên Thủ, cho nên bên ngoài cho rằng người này đã chết.
Không ngờ ông ta vẫn còn sống.
"Dương Dũng?"
Thiên Động Tiên cau mày.
Thương Nhất Tiếu vội vàng nói: "Công tử, Dương Dũng này chính là cha của Dương Thiên Thủ, có thực lực cường đại, đoán chừng ông ta đã gần chạm tới cảnh giới Thiên Võ rồi, hiện tại ít nhất cũng là cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 9 đỉnh cao!"
Tần Ninh vẫn lạnh lùng đứng nguyên ở đó.
"Láo xược!"
Dương Dũng trầm giọng quát lên, khiến cho mọi người đều bị chấn động thất kinh.
Người này thật sự chỉ có cảnh giới Địa Võ thôi sao?
Chỉ quát một tiếng mà cũng có thể toát ra sức mạnh cường đại đến vậy!
Lần này, đúng là càng lúc càng náo nhiệt!
Đám đông đã trở nên vô cùng kích động.
Ban đầu, hai lão quái vật trong bảy thượng quốc hàng đầu là thượng quốc Thương Long cùng thượng quốc Linh Ương đều ra mặt.
Mà bây giờ, không chỉ có hai vị quốc chủ lớn là Dương Thiên Thủ và Thương Bắc Huyền tới đây.
Mà ngay cả cựu quốc chủ Dương Dũng cũng đã xuất hiện.
Vị này còn là cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 9 đỉnh cao.
"Ta thấy ngươi mới là kẻ láo xược đó, lão già".
Một giọng nói khinh thường khác lại vang lên vào lúc này.
Đám đông lui ra, nhường đường cho một bóng người mang khí tức trầm ổn chậm rãi bước tới.
Người vừa tới mặc một chiếc áo choàng màu xanh, trông khoảng 30, 40 tuổi, thần thái vô cùng tao nhã lịch sự, nổi bật giữa đám đông.
Đó chính là Thương Hư!
Thương Hư bước tới, đi ra phía sau lưng Tần Ninh.
"Lão già Dương Dũng, ngươi còn chưa chết sao? Không biết Dương Linh Uyên khi biết Dương gia nhà ngươi láo xược như vậy, thì có bị các ngươi làm cho tức giận đến đội mồ sống lại hay không!"
Thương Hư không nhịn được mà mắng một câu.
Nghe lời mắng này, tất cả mọi người đều hoang mang.
Cái quái gì thế?
Người đàn ông này lại là ai, từ đâu nhảy ra đây?
Dường như người này chỉ mới 30, 40 tuổi, lại là một kẻ không biết sống chết nào đây?
Nhưng vào lúc này, cả Thương Bắc Huyền cùng hai cha con Dương Dũng và Dương Thiên Thủ đều trợn tròn mắt.
Đây là lần thứ hai Dương Thiên Thủ nhìn thấy Thương Hư, cho nên ông ta cũng không quá kinh ngạc.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên Thương Bắc Huyền và Dương Dũng gặp Thương Hư.
Cả hai dụi mắt, cảm thấy không thể tin được
“Phụ hoàng, có chuyện gì vậy?”, Long Nguyệt Nhi nhìn thấy biểu hiện của cha mình thì không nhịn được mà hỏi.
"Làm sao có thể? Làm sao có thể... Không thể, tuyệt đối không thể..."
Thương Bắc Huyền không kịp trả lời, thì đã phất lòng bàn tay, một cuộn tranh liền xuất hiện trên tay của ông ta.
Trong cuộn tranh, có tổng cộng bốn mươi nhân vật được xếp theo cấp bậc.
Ở trung tâm là một thanh niên dường như mới trạc hai mươi tuổi, hai bên trái phải cũng có hai thanh niên khác.
Bên dưới, có ba người thần thái cung kính, bảy người thần thái nghiêm nghị, chín người nửa quỳ dưới đất, mười tám người quỳ dưới đất chia làm hai bên trái phải.
"Thực sự là ông ta!"
Nhìn thấy một trong chín người đang nửa quỳ trên mặt đất trong cuộn tranh, Thương Bắc Huyền hoàn toàn choáng váng.
Đây không phải là một cú sốc bình thường, đây chính là một nỗi kinh hoàng tột độ!
Ai có thể tồn tại trong chín vạn năm mà vẫn giữ được hình dáng ban đầu?
"Nguyên soái Thương Hư!"
"Nguyên soái Thương Hư!"
Gần như cùng một lúc, cả Dương Dũng và Thương Bắc Huyền đều đồng thanh lên tiếng.
Lời này của họ đã dọa cho mọi người sợ đến ngu cả người.
Đùa sao, đùa gì mà lớn vậy?
Nguyên soái Thương Hư là ai? Một người đến từ chín vạn năm trước, dựa vào thực lực của nguyên soái Thương Hư, làm sao có thể sống đến tận bây giờ?
Hai vị quốc chủ này đang nói đùa phải không?
Nhưng hai vị quốc chủ dường như đã hóa đá mất rồi, nào giống với người đang nói đùa đâu.
"Dương Thiên Thủ, Dương Dũng, ta đại phát từ bi tha cho hai cha con ngươi, bây giờ mau cút đi!"
Thương Hư không khách khí nói: "Còn ngươi, Thương Bắc Huyền, đừng nghĩ rằng ta không biết ý đồ của ngươi là gì. Vạn Linh vực phong ấn bên trong Huyền Minh đại trận thuộc về đế quốc Bắc Minh, chính là thuộc quyền của hoàng thất Bắc Minh và học viện Thiên Thần, ngươi đừng mong dòm ngó tới".
Những lời này vừa nói ra, cả hai người kia đều sửng sốt.
Con mợ nó, người này nói chuyện lại còn tỏ vẻ đường đường chính chính, ông ta chẳng lẽ không phải cũng chạy tới đây chỉ vì muốn tầm bảo hay sao? Bây giờ lại còn khiển trách bọn họ?
Chương 320: Không thích ép người khác
Mà hai người lại phát hiện, Thương Hư nói chuyện cao ngạo như thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng phía sau Tần Ninh, như là tùy tùng, không dám vượt lên trước mặt Tần Ninh một bước.
Tần Ninh lại liếc nhìn Thương Hư, nói: “Thứ ta muốn đã lấy giúp ta được chưa?”
“Lấy được rồi, lấy được rồi đây ạ”.
Thương Hư tỏ vẻ cung kính, chắp hai tay dâng lên một hòn đá vuông vức, giao vào tay Tần Ninh.
“Đá Tứ Phương, chính là đồ tốt…”
Hai mắt Tần Ninh nóng rực.
“Công tử, hòn đá này rốt cuộc có tác dụng gì? Có tới mười mấy con linh yêu đỉnh cấp tầng 5 bảo vệ, khiến thuộc hạ phải tốn không ít công sức…”, Thương Hư dè dặt nói.
“Tác dụng lớn!”
Tần Ninh cười mà không nói, thu lại đá Tứ Phương.
Thương Hư nhìn Thương Nhất Tiếu phía sau, lườm trắng mắt mà nói: “Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Để Tần công tử đích thân ra tay sao!”
“Lão tổ, là Tần công tử bảo con đứng một bên!”
“Láo xược!”
Thương Hư không nhịn được mắng: “Thằng nhãi thối, xong việc thì xử lý ngươi sau!”
Thương Hư hung hăng trừng Thương Nhất Tiếu, sau đó xoay người nhìn Tần Ninh đứng phía trước, chắp tay nói: “Công tử, mấy việc vặt này cứ để thuộc hạ tới giải quyết, sao lại nhọc công công tử tự mình ra tay!”
Tần Ninh xoay người liếc nhìn Thương Hư, sau đó ngồi xuống nói: “Được rồi!”
Tần Ninh cũng không nói nhiều, mà ngồi luôn xuống nhìn 4 phía.
Lúc này, hơn trăm đế quốc, thượng quốc cùng xuất hiện ở đây, tuy Tần Ninh không sợ đối đầu nhưng quả thực rất ghét phiền phức.
Đánh nhỏ thì lớn tới, đánh lớn thì lão luyện tới.
Nói thế nào thì Thương Hư cũng là cảnh giới Thiên Võ vô địch, có ông ta trấn áp vụ này thì cũng bớt phiền phức.
Thương Hư sải bước lên, đứng phía trước Tần Ninh.
Nhưng cho dù đứng phía trước thì ông ta cũng chỉ dám đứng chếch sang một bên, sợ cản trở tầm nhìn của Tần Ninh.
Thương Nhất Tiếu nhìn thấy cảnh tượng này thì chợt hiểu ra.
Vừa rồi ông ta khệnh khạng đứng trước mặt Tần Ninh, lẽ nào lại vì thế mà bị mắng một trận.
Chỉ một chi tiết bé xíu này đã thể hiện rõ sự sùng bái của lão tổ đối với Tần Ninh.
Nhưng đến giờ thì ông ta vẫn không hiểu, rốt cuộc là tại sao lão tổ tông lại đột nhiên đối xử với Tần Ninh như ông trời vậy.
Thương Hư nhìn đám người, nói: “Hôm nay, Thương Hư ta ở đây, nhắc lại một lần”.
“Vạn Linh vực được Huyền Minh đại trận phong ấn trong Đế Đô của đế quốc Bắc Minh là thuộc về hoàng thất Bắc Minh và học viện Thiên Thần”.
“Nếu kẻ nào to gan dám tác oai tác quái ở đây mà không có sự cho phép của Thiên Ám và Minh Ung thì nguyên soái Thương Hư ta sẽ băm các ngươi ra thành trăm mảnh!”
Lời nói vừa dứt, một hơi thở kinh hoàng lan tỏa khắp nơi.
Cảnh giới Thiên Võ!
Một luồng quyền năng từ trên trời giáng xuống.
Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Cảnh giới Thiên Võ, duy chỉ có ở cương quốc mới xuất hiện sự tồn tại vô địch này. Thương Hư này không chết, hơn nữa còn là sức mạnh cảnh giới Thiên Võ.
Đây không phải là điều không thể tin nổi mà là thần quỷ khó dò.
Chuyện gì vậy?
Tất cả người đều ngây ngốc.
“Sao thế? Còn ngây ra đó làm gì?”
Thương Hư nhìn 4 phía, nói: “Sau ba hơi thở mà kẻ nào còn dám ở lại đây thì Thương Hư ta sẽ bắt đầu tàn sát!”
Vừa dứt lời, rất nhiều đế quốc và một số quốc vương thượng quốc đã bàn luận xôn xao.
Cảnh giới Thiên Võ, sự tồn tại vô địch, bọn chúng nào phải đối thủ.
Thương Hư chính là 1 trong 9 soái năm đó, tuy không biết vì sao lại bị hạ cảnh giới so với trước nhưng cũng là cảnh giới Thiên Võ, cũng không phải là người mà chúng có thể đối đầu!
Dần dần, một số đế quốc đã bắt đầu tản ra.
Một số thượng quốc cũng lặng lẽ không nói mà xoay người rời đi.
Trong đám người, bá chủ Vô Song nhìn thấy cảnh tượng này thì hoàn toàn tuyệt vọng.
Vô Song Vương bị Tần Ninh giết, muốn báo thù thì giờ xem ra chỉ là nằm mơ thôi.
Dược vương đỉnh là do thiên tướng Vô Song truyền lại, bây giờ chắc là không thể lấy về nữa.
Tuy lão ta là bá chủ của 1 trong 10 đế quốc, nhưng chỉ riêng Thương Nhất Tiếu, lão ta đã không đối phó nổi chứ đừng nói mà sự tồn tại vô địch cảnh giới Thiên Võ.
Thương Bắc Huyền lặng lẽ không nói.
Lão ta vốn cho rằng, lần này đích thân mình ra tay thì chắc chắn có thể nắm trong tay đài Đăng Thiên.
Nhưng ai ngờ được, Thương Hư chưa chết, trái lại còn đứng về phía đế quốc Bắc Minh.
Gã này, rốt cuộc là làm thế nào mà sống lâu vậy?
Còn Tần Ninh, rốt cuộc gã này và Tần Ninh có quan hệ gì?
Nhưng bây giờ, lão ta không thể làm rõ những chuyện này.
“Chúng ta đi!”
Thương Bắc Huyền gằn giọng nói.
“Phụ hoàng!”, Long Nguyệt Nhi nghiến răng nói: “Vậy còn mối thù của Thiên ca…”
“Sau này hẵng nói, Nguyệt Nhi, cha không phải là đối thủ của cảnh giới Thiên Võ”.
Long Nguyệt Nhi nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Ninh, sát khí đằng đằng.
Mà một bên cha con Dương Dũng và Dương Thiên Thủ cũng chết lặng.
Trước đây, Dương Thiên Thủ đã từng gặp Thương Hư, nhưng rõ ràng là đối địch với Tần Ninh.
Rốt cuộc trong thời gian 1 tháng đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao Thương Hư lại trở thành… tay chân của Tần Ninh rồi?
Điều này thật quá khó tin.
“Chúng có thể đi còn các ngươi thì không!”
Tần Ninh đang ngồi trên hòn đá, nhìn Dương Dũng, Dương Thiên Thủ, Dương Khải Nguyên.
“Tần Ninh, ngươi muốn làm gì?”, Dương Thiên Thủ không nhịn được mà nói: “Chúng ta không cần đài Đăng Thiên nữa, ngươi còn không hài lòng sao?”
“Căn bản là các ngươi muốn cũng không được!”
Tần Ninh xa xăm nói: “Ta cũng không muốn đuổi cùng giết tận, dù sao cũng là hậu nhân của Dương Linh Uyên, nhưng từ nay về sau, ta không muốn nghe bất kỳ tin tức tiêu cực nào về con trai ông là Dương Khởi Nguyên và Sương Nhi của ta!”
“Hai người họ tuy có hôn ước nhưng nếu Vân Sương Nhi không thể tu luyện thì mới đính hôn với Dương Khởi Nguyên, nhưng bây giờ, Sương Nhi đã có thể tu hành, cho nên không hề có hôn ước với Dương Khởi Nguyên”.
“Hơn nữa, chỉ là Dương Khởi Nguyên, một thái tử thượng quốc mà thôi, sao xứng với Sương Nhi của ta?”
Lời vừa dứt, Dương Dũng và Dương Thiên Thủ biến sắc mặt.
Ý của Tần Ninh là Dương Khởi Nguyên không xứng Vân Sương Nhi?
Đùa gì vậy!
Dương Khởi Nguyên là thái tử của thượng quốc Linh Ương, lại còn là võ giả Tinh Mệnh, mà không xứng với Vân Sương Nhi?
“Các ngươi có thái độ gì đấy?”, Thương Hư lúc này nói: “Tần công tử nói cái gì thì là cái đó. Sau khi thượng quốc Linh Ương các ngươi trở về thì phát một thông báo, Vân Sương Nhi và Dương Khởi Nguyên không có hôn ước, cùng với lý do là Dương Khởi Nguyên không xứng với Vân Sương Nhi!”
Thương Hư vừa mở miệng, Dương Dũng và Dương Thiên Thủ bỗng chốc yếu xìu.
Tuy Dương Dũng là cảnh giới Địa Võ tầng 9, nhưng tầng 9 và cảnh giới Thiên Võ tầng 1 cũng là khoảng cách quá lớn đấy!
“Con người như ta không thích nhất là ép buộc người khác!”, Tần Ninh chậm rãi nói: “Làm được thì đồng ý, còn không làm được thì đừng đồng ý”.
Lời này vừa nói ra, Thương Hư bỗng chốc sát khí đằng đằng.
Dương Dũng và Dương Khởi Nguyên thì trong lòng bực bội cũng không có chỗ nào mà giải tỏa.
Có thể không đồng ý sao?
Không đồng ý thì hôm nay chắc chắn là không đi được.
“Chúng ta trở về sẽ làm như vậy!”
Dương Dũng nói, chắp hai tay, sắc mặt xám xanh rời đi.
“Công tử…”
Thương Hư lúc này thấp giọng nói: “Thuộc hạ thấy hai kẻ này không cam tâm tình nguyện đâu, không bằng…”
“Nói thế nào thì đó cũng là hậu nhân của đứa trẻ Linh Uyên đó, cho chúng một cơ hội đi!”
“Sau này không gây chuyện thì không cần quan tâm, còn dám gây chuyện thì giết không tha”.
“Công tử thật là người trọng tình người cũ, quan tâm săn sóc đối với cương vương Minh Uyên và viện trưởng Thiên Thần”, Thương Hư lập tức nịnh bợ mà thấp giọng nói.
Liếc nhìn Thương Hư, Tần Ninh không nói gì thêm nữa.
Sau đó, mọi người tản ra. Một cảnh giới Thiên Võ trấn giữ, thì ai mà dám náo loạn chứ.