Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1051: Phó các chủ Thiên Đế các

“Ta nể mặt cô là các chủ phu nhân, nhiều lần cô bất kính, ta cũng không so đo với cô, nhưng không có nghĩa là ta sẽ không tức giận”.

“Nếu thật sự đã chọc giận ta, Thanh Vân có cầu xin tha thứ cho cô cũng vô ích”.

“Còn lão quỷ Tiên Vô Tận kia, trấn Thiên Vương? Ta cũng có thể chấn động đến hắn!”

Giọng Tần Ninh mang theo một tia lạnh lùng.

Cơ thể phu nhân Tiên Nhân khẽ run rẩy.

Tần Ninh…

Lần thứ hai gặp Tần Ninh, dáng vẻ thanh niên thoạt nhìn thanh tú.

Trong chốc lát bà ta đã quên mất.

Vị này đã từng là vị U Vương vô địch áp đảo Tứ Thiên Vương, một đời Vương Giả chi hoàng, một đời Cửu U đại đế.

Bà ta không phải chưa nhìn thấy qua Tần Ninh giết người.

Không phải chưa thấy qua Tần Ninh năm đó làm khiếp sợ tất cả mọi người ở Nam Tiên Thổ như thế nào.

Tần Ninh bây giờ hoán đổi cơ thể, thực lực không giống ngày xưa, khiến bà ta có chút ảo giác.

Nhưng cho dù Tần Ninh bây giờ thân phận như thế nào, thực lực ra sao.

Hắn vẫn là Tần Ninh!

Lúc này giọt mồ hôi trên trán phu nhân Tiên Nhân rơi xuống.

Thấy cảnh này, đám người Thanh Ninh các liền trợn mắt há mồm.

Giờ phút này Tần Ninh xoay người nhìn về phía bốn vị đường chủ kia.

“Các ngươi muốn làm chó của Thiên Đế các cũng được, người làm chó vào trong Thanh Ninh các thì ta không cho phép”.

Lúc này, bốn vị đường chủ cảnh giới Vạn Nguyên sắc mặt lạnh lẽo.

Trước mắt, tất cả mọi người đều không có ý nhúng tay vào.

“Đã như vậy thì chịu chết đi!”

Lời Tần Ninh vừa dứt, chân giẫm xuống đất.

Đoàng đoàng đoàng...

Trong nháy mắt, trên mặt đất xuất hiện từng cây cột đất.

Không phải cột đá, chính là đất vàng thông thường ngưng tụ thành cột đất.

Từng cây cột đất lúc này giống như từng chiếc xúc tu, lan tràn ra mặt đất.

Bốn vị đường chủ mặt liền biến sắc, vội vàng lui về phía sau.

“Chạy thoát được sao?”

Tần Ninh lại ép sát theo.

Rắc rắc rắc rắc…

Trong nháy mắt, bốn cây cột đất trói bốn vị đường chủ lại.

Xoẹt…

Nhưng chính lúc này, một tiếng kiếm sắc phá không gian đột nhiên vang lên.

Một thân ảnh lúc này di chuyển.

“Tần Ninh, ngươi được voi đòi tiên”.

Một giọng nói từ từ vang lên.

Chính vào lúc này, mọi người nhìn về phía thân ảnh kia, liền ngây ra.

“Bình Thanh Thiên!”

“Bình Thanh Thiên!”

Tứ đại phó các chủ cùng với các Thanh Vân Vệ, chư vị đường chủ khác nhìn thấy Bình Thanh Thiên ra tay, tất cả đều hơi sửng sốt.

“Bản tọa đúng là người của Thiên Đế các”.

“Tần Ninh, bản tọa xem thường ngươi rồi!”

Lúc này Bình Thanh Thiên giọng nói vô cùng bình tĩnh, giống như đang kể lại một chuyện không hề liên quan đến ông ta.

“Ta cũng biết Thanh Ninh các biết thân phận của ta!”

“Chỉ là không ngờ, Thanh Ninh các một mực không dám ra tay, nhưng ngược lại Tần Ninh ngươi lại dám ra tay”.

Lời này vừa nói ra, bốn phía mọi người xôn xao.

Mười hai Thanh Vân Vệ.

Một vị Thanh Vân Vệ cao cao tại thượng lại là người của Thiên Đế các.

Ẩn núp bên trong Thanh Ninh các…

Suy nghĩ kỹ một chút liền cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Không sẵn sàng làm con rùa đen rụt cổ sao?

Lúc này ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng.

“Hết cách làm rồi!”

Bình Thanh Thiên cười nói: “Hôm nay gần như… chạy cũng chạy không thoát, so với bị ngươi bắt được thì không bằng thoải mái thừa nhận”.

“Có quyết đoán”.

“Nhưng người bạn kia của ngươi lại không có quyết đoạn như vậy”.

Tần Ninh cười, nhìn về một thân ảnh bên cạnh, nói: “Đúng không, Ứng Long Thăng!”

Lúc này, sắc mặt Ứng Long Thăng hơi thay đổi.

Bây giờ phu nhân Tiên Nhân và tứ đại phó các chủ rốt cuộc đã thay đổi sắc mặt.

Ứng Long Thăng cũng là người của Thiên Đế các?

Đây là điều bọn họ không biết.

Vốn tưởng rằng chỉ có một mình Bình Thanh Thiên, không ngờ còn có một vị Thanh Vân Vệ.

Bây giờ, ánh mắt đám người đều ngớ ra.

Ứng Long Thăng bước ra, nhìn Tần Ninh.

“Ta thật là tò mò, Thanh Ninh các tra ra thân phận của Bình Thanh Thiên, nhưng ra giấu rất kỹ, ngươi vậy mà lại phát hiện ra ta?”

“Chỉ cần người đã làm thì ta có thể phát hiện ra”.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Ngoại trừ các ngươi, còn có những người khác phân tán bên trong Thanh Ninh các”.

“Bắt từng người, ngược lại rất phiền toái”.

“Nhưng giết các ngươi rồi, ta nghĩ mấy kẻ đó cơ bản cũng không có bản lĩnh gì, kéo sóng gió tới”.

“Đến lúc đó lại đối phó với mấy người đó!”

Lúc này, sắc mặt mười vị Thanh Vân Vệ xung quanh biến hóa vài phen.

Tứ đại phó các chủ thần sắc cũng thận trọng.

Chuyện cũng có chút vượt ra ngoài dự liệu của bọn họ.

Bọn họ vốn tưởng rằng đã nắm trong tay gian tế của Thiên Đế các.

Nhưng không ngờ lại có cá lọt lưới.

Hơn nữa còn là một vị Thanh Vân Vệ.

“Cảnh giới Quy Nhất, hẳn là cấp bậc Thiên hộ pháp của Thiên Đế các, cảnh giới Vạn Nguyên cũng là cấp bậc Địa hộ pháp”.

Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Không muốn giết chết các ngươi, rất muốn moi được chút tin tức, chỉ là…”

“Ta nghĩ các ngươi cũng sẽ không nói nhiều…”

Lúc này hai người Bình Thanh Thiên, Ứng Long Thăng ánh mắt lạnh lùng.

“Tần Ninh không thể không nói, ngươi có thủ đoạn, nhưng quá ngu xuẩn rồi”.

“Vốn là kế hoạch cũng không phải như vậy”.

“Nhưng hôm nay xem ra kế hoạch có thể nói trước”.

Bình Thanh Thiên hờ hững nói: “Ngươi có biết Thủy Thuận Anh mà ngươi vừa mới giết là ai không?”

“Nói nghe xem?”, Tần Ninh mỉm cười nói.

“Là…”

Bình Thanh Thiên còn chưa nói hết câu.

“Là con trai ta!”

Một tiếng gầm rống lan truyền khắp Thiên Đế các, rung chuyển mặt đất.

Trong nháy mắt, một chưởng ấn giống lá bồ, lao thẳng về phía Tần Ninh.

Chưởng ấn kia không coi là cực đại, nhưng sức mạnh ngưng tụ lại kinh khủng đến cực điểm.

“Cảnh giới Thiên Nhân!”

Phu nhân Tiên Nhân lúc này hơi biến sắc, thân ảnh lao ra, nhưng lại chậm lại một chút.

Tần Ninh không thể chết.

Nếu Tần Ninh xảy ra chuyện, Thanh Vân sẽ phát điên.

Chỉ là đã muộn rồi.

Cự chưởng lao thẳng tới Tần Ninh.

Ầm…

Trong khoảnh khắc, âm thanh cuồn cuộn ngút trời vang khắp bên ngoài các.

Một thân ảnh đạp không tới, một thân áo trường bào màu lam, khí tức kéo dài.

“Thủy Lam Phong!”

Phu nhân Tiên Nhân nhìn người tới, vẻ mặt run lên.

Thân ảnh kia xuất hiện, khí thế kinh người.

Lúc này đám người Thanh Ninh các mặt liền biến sắc.

Phó các chủ Thiên Đế các – Thủy Lam Phong?

Người của Thanh Ninh các vô cùng quen thuộc ông ta.

Thanh Ninh các không chỉ một lần đánh nhau với người này.

“Thủy các chủ!”

“Thủy các chủ!”

Mấy người Bình Thanh Thiên, Ứng Long Thăng nhìn về phía Thủy Lam Phong, tất cả đều cung kính thi lễ.

“Thủy Lam Phong, ông thật to gan, xông vào Thanh Ninh các ta, ông thật sự tưởng rằng Thanh Ninh các ta sợ không sao?”, lúc này sắc mặt phu nhân Tiên Nhân lạnh lùng.

“Sợ?”

Thủy Lam Phong mặt mũi ôn hòa, nhưng cười lên lại có vài phần kinh người.

“Thanh Ninh các ngươi có Vân Vương trấn giữ, đã khi nào biết sợ hãi?”

Thủy Lam Phong hừ một tiếng rồi nói: “Chỉ là tên này, ta phải giết”.

“Hôm nay ta tới cũng không phải để khai chiến với Thanh Ninh các các ngươi”.

“Nhưng tên này chắc chắn phải chết không phải nghi ngờ!”

Lúc này đám người hoàn toàn hiểu.

Lời Tần Ninh nói không phải là giả.

Bên trong Thanh Ninh các thật sự có tồn tại gian tế của Thiên Đế các.

Lúc này, ánh mặt mọi người lạnh lùng.

Cầm Thiên Nhân Đinh Văn Bác cười nhạt.

“Chó của Thiên Đế các cũng dám hô to hét lớn ngoài cửa Thanh Ninh các, thật là giỏi!”

“Đinh Văn Bác, bản tọa giết ngươi dễ như trở bàn tay, ngươi phải biết sự khác biệt giữa ta và ngươi”.

“Người của Thanh Ninh các hiện nay có thể đối phó với ta, chỉ có Vân Vương mà thôi, còn hắn…”

“Bây giờ còn sống hay không cũng không biết đâu”.

Lúc này Thủy Lam Phong không chút khách khí nói đầy khinh miệt.
Chương 1052: Vân Vương

Nghe đến đây, sắc mặt Đinh Văn Bác u ám.

Chỉ là ông ta cũng biết, Thủy Lam Phong không nói xạo.

Người này chính là phó các chủ của Thiên Đế các.

Đứng sau nhân vật các chủ Thiên Đế các.

Cảnh giới Thiên Nhân cũng có mạnh yếu.

Ở đây, ngoại trừ phu nhân Tiên Nhân, không ai là đối thủ của Thủy Lam Phong này.

“Cũng không sợ gió lớn chớp qua lưỡi”.

Một tiếng cười giễu cợt lúc này vang lên.

“Chỉ là Thiên Nhân thôi mà, ở Thanh Ninh các cũng có chỗ cho ngươi giả bộ?”

Lúc này giọng nói của Tần Ninh từ từ truyền tới.

Lời Tần Ninh vừa dứt, ánh mắt Thủy Lam Phong gắt gao nhìn hắn.

“Giết con trai ta, hôm nay ta phải lấy đầu ngươi”.

“Phá hoại chuyện lớn của Thiên Đế các, cũng không thể tha mạng cho ngươi”.

“Hôm nay Tần Ninh ngươi phải chết”.

Ánh mắt Thủy Lam Phong mang theo chủ tâm giết người, nhìn chằm chằm Tần Ninh.

Lúc này sắc mặt Tiên Nhân biến hóa một trận.

Người của Thiên Đế các thật sự rất hỗn xược.

Xuất hiện nghênh ngang như vậy trước mặt bọn họ.

Hoàn toàn không coi trọng Thanh Ninh các.

“Phu nhân Tiên Nhân, không biết Thanh Ninh các mất đi Vân Vương thì còn lại mấy phần nội tình”.

Lúc này ánh mắt Thủy Lam Phong lạnh lùng.

Vẻ mặt phu nhân Tiên Nhân thay đổi vài phần.

“Dù như vậy cũng không đến lượt ngươi tới quơ tay múa chân”.

Lúc này Cầm Thiên Nhân Đinh Văn Bác hừm một tiếng, thân ảnh chợt lóe, xông tới.

Bịch…

Một tiếng bịch lúc này vang lên.

Người Thủy Lam Phong không nhúc nhích.

Phía dưới một thân ảnh phóng lên cao, cản trở Đinh Văn Bác.

Thiên Nhân.

Lại một vị cảnh giới Thiên Nhân.

Đám người Thanh Ninh các lúc này đều há hốc mồm.

Hôm nay xuất hiện quá nhiều bất ngờ.

Từng vị Thiên Nhân xuất hiện, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng kiềm chế.

Ba vị phó các chủ Hà Cửu Minh, Uông Chính Thiên và Nhiếp Sĩ Trung lúc này hừm một tiếng, cũng trực tiếp lao ra.

Chỉ là trong nháy mắt lại xuất hiện ba vị Thiên Nhân ngăn cản bọn họ.

Phu nhân Tiên Nhân lúc này nhíu mày.

Đây vẫn chỉ là thực lực mà một vị phó các chủ Thiên Đế các có.

Bốn vị Thiên Nhân đi theo.

Thủy Lam Phong một mực nhằm vào Thanh Ninh các.

“Phu nhân Tiên Nhân, tới đi”.

Lúc này Thủy Lam Phong cười nhạt nói: “Vân Vương không ra, Thanh Ninh các không ai có thể cản ta”.

“Ngươi cũng không sợ gió to chớp qua lưỡi rồi”.

Một giọng nói lại vang lên.

Lúc này Tần Ninh đứng trên bậc thang, nhìn về phía Thủy Lam Phong.

“Ta vừa nói rồi, chỉ là một Thiên Nhân, còn chưa đến lượt ngươi ở đây khuấy động Phong Vân, bảo các chủ Thiên Đế các ngươi tới cũng thế thôi”.

Lời này vừa nói ra.

Bốn phía xôn xao.

Hôm nay Tần Ninh không phải lần đầu láo xược như vậy.

Đối mặt với một vị Thiên Nhân, Tần Ninh vẫn cường thế như vậy.

Thật sự không sợ chết sao?

Ánh mắt Thủy Lam Phong lại nhìn về phía Tần Ninh.

“Ngươi thật sự đã chọc giận ta rồi!”

“Chỉ là cảnh giới Sinh Tử, mãi cho đến bây giờ, tất cả đều nổi lên vì ngươi”.

“Ngươi thật sự cho rằng, ngươi có tư cách nói chuyện sao?”

Tần Ninh mỉm cười.

“Tư cách nói chuyện sao?”

Tần Ninh cười híp mắt nói: “Chắc vẫn có”.

“Xem ra hôm nay đến đây chấm dứt”.

“Đoán chừng, một vị phó các chủ xuất hiện cũng là đỉnh thiên, ta thấy các chủ Thiên Đế các các ngươi sẽ không xuất hiện đâu”.

Mọi người nghe thấy lời này của Tần Ninh đều không biết nguyên do tại sao.

Thật sự Tần Ninh có chút ỷ lại hay là cố ý chọc giận Thủy Lam Phong.

Đây cũng không phải là chuyện tốt.

Ánh mắt Thủy Lam Phong lạnh lẽo, bàn tay vỗ một cái, trực tiếp túm lấy Tần Ninh.

Thấy cảnh này, phu nhân Tiên Nhân mặt liền biến sắc, muốn ra tay.

Tuy rằng bà ta cảm thấy hôm nay Tần Ninh làm chuyện lỗ mãng, cũng không khách khí với Tần Ninh.

Nhưng dù sao Tần Ninh cũng là sư tôn của Thanh Vân, Thanh Vân lấy Tần Ninh làm gương.

Nếu Tần Ninh xảy ra chuyện gì, vậy thì Thanh Vân kia sẽ hoàn toàn mất khống chế.

“Chém”.

Một tiếng quát lúc này vang lên.

Tần Ninh đã di chuyển.

Một tay phất ra.

Một luồng ánh sáng vàng nhạt trực tiếp bắn tới.

Bùm…

Ánh sáng vàng nhà kia đụng với bàn tay của Thủy Lam Phong, dẫn đến một tiếng nổ đùng đoàng.

Sau đó hoàn toàn biến mất.

Lúc này tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Đã chặn lại rồi!

Tần Ninh đã chặn lại một kích của Thủy Lam Phong.

Sao có thể?

Ai cũng biết Thủy Lam Phong chính là cảnh giới Thiên Nhân.

Tần Ninh là cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp.

Ở giữa chính là kém nhau ba cảnh giới lớn là cảnh giới Âm Dương, cảnh giới Vạn Nguyên, cảnh giới Quy Nhất.

Chênh lệch của ba cảnh giới lớn đó!

Có thể nói, Thủy Lam Phong thổi một hơi, Tần Ninh sẽ phải chết.

Nhưng bây giờ Tần Ninh lại chặn được.

Không tưởng tượng nổi.

Rốt cuộc tại sao lại làm được?

Lúc này ánh mắt mọi người đều mang theo vẻ không thể tin nổi.

Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: “Ta đã nói rồi, ngươi chỉ là Thiên Nhân mà thôi”.

Thủy Lam Phong lúc này ánh mắt lạnh như băng.

“Tiểu tử, chịu chết đi”.

Lúc này Thủy Lam Phong đã hoàn toàn nổi giận.

Thân ảnh bay vùn vụt ra, một tay túm ra, linh khí mạnh mẽ cuồn cuộn, ngăn cách bốn phía túm về phía Tần Ninh.

Tần Ninh không để tâm, hắn đứng yên trên không trung, áo sam tung bay theo gió.

Thiên Nhân thật sự khủng khiếp.

Trong lòng suy nghĩ như vậy, Tần Ninh chìa tay ra.

Ầm…

Nhưng chính vào lúc này, một tiếng đùng đoàng đột nhiên vang lên.

Tất cả mọi người chỉ thấy ở trước mặt Tần Ninh, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện.

Người kia một thân áo xanh, vóc người khôi ngô cao lớn, đôi mắt lấp lánh có thần, mặt sắc như đao, thần thái lãnh đạm.

Người này xuất hiện, một tay đưa ra.

Một tiếng rắc rắc đột nhiên vang lên.

Bàn tay Thủy Lam Phong trong nháy mắt vỡ gương.

Người đàn ông áo xanh lúc này cũng không dừng lại.

Bước chân lên trước, lại một chưởng trực tiếp đập vào ngực của Thủy Lam Phong.

Thủy Lam Phong phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt ông ta trắng bệch, bước chân lảo đảo.

Lúc này sau lưng, từng cây gai xương nhô ra.

Người đàn ông áo xanh lại bước ra, một tay nắm lấy cổ Thủy Lam Phong.

“Ngài ấy nói không sai, Thanh Ninh các không phải nơi để ngươi giở trò ngang ngược”.

Lúc này Thủy Lam Phong ánh mắt đờ đẫn, toàn thân hoàn toàn sững sờ.

“Vân”.

Rắc rắc…

Thủy Lam Phong cổ gãy lìa, hai mắt mở trừng trừng, nhưng một câu cũng không nói ra.

Mà cùng lúc đó.

Hai thân ảnh một đen một trắng, không biết từ đầu xuất hiện bốn vị cảnh giới Thiên Nhân xông ra ngoài.

Bốn thân ảnh bị đánh cho tháo chạy liên tiếp, hộc máu không ngừng.

Phu nhân Thiên Nhân cùng với bốn vị phó các chủ, Thanh Vân Vệ, các đường chủ, nhìn thấy thân ảnh kia đều kinh ngạc.

“Các chủ”.

“Các chủ”.

Trong nháy mắt, đám người xung quanh quỳ lạy.

Lúc này, thân ảnh áo xanh giống như Vương Giả, đứng ở giữa không trung, thân hình ngạo nghễ.

Một khắc sau, thân ảnh áo xanh xoay người nhìn về phía Tần Ninh.

Bịch một tiếng, không khí vô hình, hai đầu gối người áo xanh cong lại, ông ta quỳ xuống, âm thanh chấn động như sấm.

Tần Ninh nhìn thấy người đàn ông áo xanh, ánh mắt khẽ ngưng lại, dần dần khóe miệng lộ ra nụ cười.

“Xem ra không nghiêm trọng giống như bên ngoài đồn, hại ta mất công lo lắng”, Tần Ninh cười cười nói.

“Sư”.

“Cứ gọi ta là Tần công tử đi”, Tần Ninh nhàn nhạt nói.

“Tần công tử”.

Người đàn ông giọng ngưng nghẹn, nước mắt trong hốc mắt xoay chuyển.

“Đứng lên đi, dù sao là các chủ, cũng phải có chút dáng vẻ của các chủ”.

“Ở trước mặt người, ta vẫn luôn là đứa trẻ”.

Giọng nói chân thật vang lên.

Người áo xanh chính là Dương Thanh Vân các chủ hiện tại của Thanh Ninh các.

Vương Giả uy danh vô địch của đại lục Vạn Thiên.

Vân Vương.
Chương 1053: Dương Thanh Vân áy náy

“Trước tiên xử lý chuyện bên này đã, ta và ngươi nói chuyện sau!”, Tần Ninh lại nói.

“Ừm!”

Dương Thanh Vân đứng dậy.

“Bình Thanh Thiên!”

“Ứng Long Thăng!”

Dương Thanh Vân mở miệng.

“Từ hôm nay, mười hai vị Thanh Vân Vệ chỉ còn lại mười vị”.

Lời Dương Thanh Vân vừa dứt, bàn tay vung lên.

Hai người Bình Thanh Thiên và Ứng Long Thăng vào lúc này bay lên.

Hai người muốn nói chuyện, nhưng một câu cũng không nói ra được.

Cho dù mắt đầy cầu khẩn, không còn là thần uy trước đó, nhưng lúc này Dương Thanh Vân không thèm để ý.

Bịch bịch...

Hai tiếng nổ tung lúc này vang lên.

Cơ thể hai người hoàn toàn nổ bể.

Lúc này đám người ngậm miệng.

Không ai dám càn rỡ phách lối trước mặt một vị cảnh giới Vương Giả.

Lúc này, thân ảnh mười vị Thanh Vân Vệ và tứ đại phó các chủ dừng lại.

Mà thân ảnh đen trắng cùng xuất hiện với Dương Thanh Vân, lúc này trong tay vác hai người, thân ảnh hạ xuống.

“Sở Mộng Lâm!”

“Sở Thanh Phong!”

Thấy hai người, Tần Ninh khẽ mỉm cười.

“Ra mắt Tần công tử”.

“Ra mắt Tần công tử”.

Hai người giờ phút này, một mực cung kính.

Tần Ninh cũng không nói nhiều.

Dương Thanh Vân nhìn xung quanh, lại hạ lệnh lần nữa.

“Bốn vị phó các chủ dẫn người kiểm tra Thanh Ninh các, phàm là người có liên quan đến Thiên Đế các, đồng loạt giết không tha”.

“Rõ!”

Tứ đại phó các chủ lúc này lần lượt đi ra, cúi người chắp tay nói.

“Tần công tử, đi theo ta”.

“Ừm!”

Dương Thanh Vân dẫn đường, Tần Ninh chắp tay đi, vẻ mặt dửng dưng.

“Còn có ta, còn có ta...”

Một giọng nói lúc này vang lên.

Cuối cùng Thạch Cảm Đương bò từ dưới đất lên.

“Dương Thanh Vân, quản vợ ông thật tốt vào, lão tử bây giờ là sư đệ của ông, không phải đồ đệ của ông, ông…”

Bịch…

Chỉ là lúc này, Dương Thanh Vân nhìn cũng không thèm nhìn, bàn tay hất lên.

Thân ảnh Thạch Cảm Đương vào lúc này bay ngược, một tiếng bịch vang lên, hắn ta ngã chổng vó, chui xuống đất.

“Tiểu tử thối, ở trước mặt ta nói bậy nói bạ, thật sự cho rằng ta không dám động hắn ta”, Dương Thanh Vân không khỏi lắc đầu cười khổ nói.

Tần Ninh cũng không để ý.

Thạch Cảm Đương quá kiêu ngạo rồi.

Ngươi cũng không nhìn xem, ngươi là cảnh giới gì, Thanh Vân cảnh giới gì.

Kiêu ngạo trước mặt Thanh Vân, không bị đánh mới lạ.

Dương Thanh Vân dẫn mấy người Tần Ninh đến chỗ sâu trong Thanh Ninh các.

Một bước bước ra, giữa không trung xuất hiện một cây cầu mây, bước trên cầu mây, từng thân ảnh tiến vào nội các Thanh Ninh các.

Thập đại Thanh Vân Vệ lúc này đi theo phía sau cách một khoảng, không nói một lời.

Tứ đại phó các chủ lúc này cũng bận bịu.

Người của Thiên Đế các!

Hai vị Thanh Vân Vệ, bốn vị đường chủ, đây vẫn chỉ là mặt bề ngoài, phía dưới còn có bao nhiêu gian tế của Thiên Đế các?

Chuyện này suy nghĩ cẩn thận, khiến người ta nghe mà quá mức kinh khủng.

Một vị phó các chủ Thiên Đế các lại dám đích thân tới cửa, nghĩ muốn ở trong Thiên Đế các khuấy động Phong Vân.

Hôm nay nếu không phải Vân Vương đích thân xuất hiện, ai có thể khắc chế Thủy Lam Phong?

Lúc này, nội các Thanh Ninh các.

Một sơn cốc giữa vùng đất trung tâm.

Từng ngôi nhà tranh phân tán bên trong sơn cốc.

Dương Thanh Vân dẫn Tần Ninh đi đến trước sơn cốc.

“Sư phụ... Mời…”

Lúc này Dương Thanh Vân giơ tay nhấc chân, lộ vẻ khẩn trương, giọng nói đều mang mấy phần run rẩy.

Vừa rồi ở trước mặt thuộc hạ, ông ta phải giữ mình uy nghiêm.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Tần Ninh ở gần ngay trước mắt, nhất thời Dương Thanh Vân có chút giống như ảo mộng.

Nhìn thấy cảnh tượng bên trong sơn cốc, Tần Ninh nhất thời dao động.

Sơn cốc như vậy, mấy ngôi nhà tranh thoạt nhìn đơn giản, nhưng bố trí giống như từng ở Đế quốc Bắc Minh, hắn thu nhận Dương Thanh Vân làm đệ tử, Dương Thanh Vân lại thu nhận đám người Thạch Cảm Đương, Minh Uyên, Kiếm Âm Sơn làm đồ đệ.

Khi đó hắn làm sư tổ, dừng lại ở Bắc Minh một thời gian, chính là trong sơn cốc như này…

Tần Ninh bước chân đi vào…

Ba người Cốc Tân Nguyệt, Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư đi theo phía sau.

Phu nhân Tiên Nhân dẫn hai người Dương Tử Hiên và Dương Phong Vân đi phía sau.

Dương Thanh Vân nhìn về phía mười vị Thanh Vân Vệ, phất tay.

Mười thân ảnh lần lượt tản ra, đứng bên ngoài cửa cốc, cũng không tiến vào.

“Còn có ta, còn có ta...”

Một giọng nói vang lên, Thạch Cảm Đương giờ phút này nhảy vọt vào.

Không nói hai lời đi tới trước mặt Tần Ninh.

Nhìn hai người Dương Thanh Vân và phu nhân Tiên Nhân biểu tình giận dữ bất bình.

Hai vợ chồng nhà này ức hiếp người quá đáng.

Tần Ninh đi vào trong sơn cốc, đứng trước một ngôi nhà tranh.

Hắn đẩy cửa vào, bài trí bố cục quen thuộc giống y năm đó.

“Đệ tử Dương Thanh Vân ra mắt sư tôn Tần Ninh!”

Lúc này, Dương Thanh Vân quỳ gối xuống đất, trịnh trọng hành lễ, ba cái dập đầu chín cái bái lạy, lần lượt hành lễ.

“Đứng lên đi!”

Tần Ninh cười nói: “Dù sao cũng là các chủ, đừng giống như trước”.

“Sư phụ!”

Dương Thanh Vân không nhịn được đi lên trước, quỳ sụp xuống đất vang lên tiếng bịch, hai tay ôm chặt lấy hông Tần Ninh.

“Thanh Vân chờ người, chờ đến khổ cực!”

Lúc này Dương Thanh Vân khẽ run người.

Tần Ninh nhất thời dao động.

“Tử Hiên, Phong Vân!”

Dương Thanh Vân nhìn về phía Dương Tử Hiên và Dương Phong Vân, quát lên: “Mau tới ra mắt sư công các con!”

“Sư công!”

“Sư công!”

Hai người Dương Tử Hiên và Dương Phong Vân cung kính hành lễ.

Dương Thanh Vân lại nói: “Năm đó khi sư tôn rời đi, Tử Hiên chỉ là thiếu niên, Tử Nghiệp cũng chỉ là trẻ con”.

“Còn hai đứa nhỏ Phong Thiên và Phong Vân chưa gặp qua sư tôn, đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt”.

“Đệ tử đây đã triệu hồi Phong Thiên, đứa bé kia trấn giữ Đông Ninh các, chạy về cần chút thời gian”.

Tần Ninh mở miệng nói: “Không cần làm phiền, sau này có thời gian”.

“Dạ dạ!”

Dương Thanh Vân lại nhìn về phía Tiên Nhân, nói: “Tiên Nhân, trước đó nàng vô lễ với sư tôn, ta hy vọng sẽ không có lần thứ hai”.

“Cho dù sư tôn có thành hình dạng gì thì mãi mãi là sư tôn của Dương Thanh Vân ta, không được khinh thường!”

Phu nhân Tiên Nhân nghe đến lời này, không có mở miệng.

Tần Ninh lại nói: “Không sao, ta cũng quen rồi, ta thấy cô ta cũng không thay đổi được”.

Tần Ninh nhìn về phía phu nhân Tiên Nhân, cười nói: “Cha cô nếu còn oán hận với ta, có thời gian ta đi Nam Tiên Thổ tìm hắn, bạn cũ lần lượt ít đi, có thể gặp ai thì gặp”.

Nghe đến đây, phu nhân Tiên Nhân sắc mặt cổ quái.

Dương Thanh Vân biểu cảm cũng cổ quái.

Năm đó, một mình Tần Ninh đi Nam Tiên Thổ, bắt cóc Tiên Nhân làm phu nhân cho ông ta, Tiên Vô Tận của Nam Tiên Thổ được người ta gọi là Trấn Thiên Vương, khi đó đã nổi giận lôi đình.

Nhưng bản lĩnh không bằng người ta, cho dù là Thiên Vương, nhưng cũng không phải đối thủ của U Vương, chỉ có thể khổ mà không nói ra được.

Chuyện này năm đó dẫn đến chấn động không nhỏ.

Bây giờ Tần Ninh lại đi tìm Trấn Thiên Vương… có bị đánh hay không?

Lúc này, Dương Thanh Vân không có nghĩ nhiều mấy thứ này.

Cho dù thế nào, sư tôn đã về rồi.

Ngài ấy thật sự đã về.

Năm đó sư tôn nói, để cho ông ta ở nơi này chờ hắn, chờ chín vạn năm sẽ quay lại.

Tất cả đều xứng đáng!

Dương Thanh Vân nhìn về phía mấy người Cốc Tân Nguyệt, Giang Bạch và Lý Nhàn Ngư, ánh mắt mang theo ý hỏi thăm nhìn về phía Tần Ninh.

“Sư tôn, mấy người này là…”

Tần Ninh kéo Dương Thanh Vân nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt, nói: “Vị này là sư nương ngươi, Cốc Tân Nguyệt!”

“Chào sư nương!”

Dương Thanh Vân không nói nhiều, cúi đầu vái lạy
Chương 1054: Sư đồ tâm sự

Cốc Tân Nguyệt lúc này vẻ mặt bức rức.

“Mau… mau đứng lên…”

Cốc Tân Nguyệt có chút khẩn trương nói.

Bị một vị cảnh giới Vương Giả gọi là sư nương, đổi lại là người khác cũng sẽ khẩn trương.

“Giang Bạch, tiểu thị đồng của ta!”

“Giang Bạch công tử”, Dương Thanh Vân khách khí nói.

Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, cười nói: “Lý Nhàn Ngư, tiểu sư đệ của ngươi, đời sau của Phong Vương Lý Nhất Phong”.

“Chúc mừng sư tôn, lại thu thêm ái đồ”, Dương Thanh Vân chắp tay.

Ông ta nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, vội vàng khách khí nói: “Chào tiểu sư đệ”.

“Sư… huynh, chào sư huynh”.

Lý Nhàn Ngư càng lo lắng không nói được gì.

Trời ơi!

Đột nhiên có thêm một vị sư huynh cảnh giới Vương Giả, cuộc đời thật sự quá kích thích rồi đấy chứ?

Lời nói vừa dứt, ánh mắt Tần Ninh rơi trên hai người.

“Sư phụ, sư phụ, còn con đâu…”

Thạch Cảm Đương giờ phút này không nhịn được nói: “Người còn chưa giới thiệu con…”

“Không phải ngươi đích thân giới thiệu sao?”

Thạch Cảm Đương mặt đầy không phục nói: “Vậy con đã thành đồ đệ của người, vậy thì chính là sư đệ của tiểu tử Thanh Vân này, sau này Tiên Nhân cũng không thể bắt nạt con”.

“Còn có Tử Hiên, Tử Nghiệp, thấy ta rồi không thể gọi là đại ca gì đó, phải gọi ta là sư thúc!”

Tần Ninh không nhịn được nói: “Có sư huynh kém cỏi như vậy sao?”

“...”

Thạch Cảm Đương bất đắc dĩ.

Nếu không phải ngủ mấy vạn năm, chắc chắn hắn ta đã sớm xưng vương rồi.

Nói cho cùng vẫn là trách con rùa rụt cổ Dương Thanh Vân này.

Chỉ là bây giờ, Dương Thanh Vân là Vân Vương, phu nhân Tiên Nhân cũng là cường giả Thiên Nhân, hắn ta… đấu không lại vợ chồng nhà này.

Tần Ninh cũng không thèm quan tâm.

Tiểu tử này chính là tính cách này.

Ánh mắt nhìn về phía hai người khác.

Sở Mộng Lâm!

Sở Thanh Phong.

Thấy ánh mắt Tần Ninh, hai người vội vàng tiến lên.

“Sở Mộng Lâm ra mắt U Vương”.

“Sở Thanh Phong ra mắt U Vương”.

Một nam một nữ, trang phục một trắng một đen, cung kính lễ bái.

“Đứng lên đi!”

Tần Ninh nhìn về phía hai người, không nhịn được nói: “Nói thật, năm đó thật không ngờ hai người các ngươi lại có tài nghệ như vậy, có chút ngoài dự liệu của ta”.

“Đa tạ U Vương khen ngợi”.

Lúc này, mấy người đều cảm thấy áp lực chồng chất.

U Vương đó!

U Vương vô địch có một không hai trên đời.

Có người gọi U Vương, có người gọi U Hoàng, cũng có người gọi là Cửu U đại đế.

Năm đó U Vương vạn năm thành danh, vô địch đại lục Vạn Thiên.

Rồi sau đó đột nhiên biến mất.

Nhiều người nói U Vương chết rồi, cũng có người nói U Vương thăng thiên thế giới Cửu Thiên, thành tựu con đường Thánh Nhân. Lại có người nói, U Vương luôn ở đại lục Vạn Thiên, chỉ là không muốn xuất hiện lại mà thôi.

Nhiều cách nói mâu thuẫn, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mà bây giờ lại gặp được U Vương!

Cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp.

Dung mạo khí tức hoàn toàn khác nhau.

Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn là U Vương!

Vẫn có thể khiến người ta cảm thấy sự tồn tại vô cùng kinh khủng.

“Bên trong Thanh Ninh các, có một vài người là gian tế của Thiên Đế các, ta có thể biết, nhưng đoán chừng một bộ phận ta cũng không phát hiện ra được”.

Lúc này Tần Ninh mở miệng nói: “Các ngươi dẫn người đi điều tra xem”.

“Giang Bạch, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư, các ngươi đi cùng Tử Hiên đi, mấy người đó ngày trước ta đã nói với các ngươi rồi, tóm tất cả, cần thì hẩm tra, cần giết chết thì giết”.

“Nhưng cũng đừng lấp kín Thanh Ninh các, giết một phần, chấn nhiếp một phần, những người khác đoán chừng sẽ dần dần rút lui, cũng không cần ngăn cản”.

“Còn ngây ra làm gì? Mau đi đi!”

Dương Thanh Vân lúc này mở miệng.

Nhìn về phía hai người Sở Mộng Lâm và Sở Thanh Phong, Dương Thanh Vân căn dặn: “Các ngươi âm thầm đi theo, nếu có Thiên Nhân xuất hiện phá rối, giết không tha”.

“Dạ!”

Bên trong sơn cốc, mấy thân ảnh lần lượt rời đi.

Ánh mắt Dương Thanh Vân nhìn về phía Tiên Nhân.

Phu nhân Tiên Nhân hiểu ý, nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Ta dẫn cô đi thăm quan Thanh Ninh các, hơn nữa sư đồ hai người này chắc là hôm này có nhiều chuyện nói không hết”.

“Ừm!”

Dần dần, bên trong sơn cốc chỉ còn lại hai người Tần Ninh và Dương Thanh Vân.

Tiến vào bên trong nhà tranh.

Tần Ninh ngồi xuống, Dương Thanh Vân vốn muốn quỳ một bên, nhưng Tần Ninh đã phất tay.

Thầy trò hai người ngồi đối mặt nhau.

Dương Thanh Vân không nhịn được quan sát Tần Ninh.

Dung mạo bình tĩnh, mang một tia thanh tú, đôi mắt trong suốt, môi mỏng, sắc mặt sạch sẽ.

Thoạt nhìn có vài phần thư sinh, lại có vài phần phiêu dật của kiếm khách.

“Sư phụ, năm đó… người đã đi đâu?”

Dương Thanh Vân không nhịn được hỏi.

Tần Ninh rót một cốc rượu, chầm chậm nói: “Đi thế giới Cửu Thiên, ở đó đợi tám vạn năm”.

“Nhưng cũng từng đợi ở đại lục Vạn Thiên, chỉ có điều đã đổi mấy thân phận”.

“Ta đã nói với ngươi, cửu thế luân hồi chính là chỗ ta nhất định phải lịch kiếp”.

“Vốn dĩ lần này trở lại nên để cho ngươi nhìn thấy ta thật sự, chỉ là xảy ra chút chuyện rắc rối, bị người ta hại, dẫn đến trải qua đời thứ mười”.

Sắc mặt Dương Thanh Vân căng thẳng.

“Ai có thể hạ thủ với sư phụ?”

“Sư phụ người chính là con trai của Thần đế!”

Tần Ninh cười nói: “Trước kia không biết, bây giờ có chút manh mối rồi”.

“Ma tộc?”

“Ừm!”

Tần Ninh cười nói: “Nói Ma tộc cũng không đúng, chỉ sợ là chủng tộc đến từ bên ngoài Thương Mang Vân Giới, trước kia ta cũng chưa từng thấy qua, một vài chuyện nói ra cũng phiền toái!”

“Chỉ có điều kiếp này cũng là đi lại từ đầu, coi như là dung hợp chín kiếp trước, như vậy cũng tốt, làm lỡ thời gian thì đã lỡ, nhưng nói chung có thể khiến ta đi đến một con đường hoàn mỹ hơn”.

Dương Thanh Vân gật đầu.

“Vậy Tần Kinh Mặc đâu…”

“Không tồn tại nữa!”, Tần Ninh lúc này, ánh mắt hơi ảm đạm, nói: “Năm đó dẫn lão Vệ đi cùng, đi khắp đại lục Vạn Thiên, thu thập vô số trân bảo”.

“Đáng tiếc vẫn thất bại, thua ở chỗ tự cho mình là đúng”.

Dương Thanh Vân vội vàng nói: “Sư phụ không phải tự cho là đúng, chỉ là luôn xuất hiện chuyện ngoài dự định, người của Thiên Đế các… lai lịch bất phàm”.

“Ừm?”

“Có lẽ Thiên Đế các và thế giới Cửu Thiên có liên quan”, Dương Thanh Vân thận trọng nói: “Những năm này, ta luôn ở Thương Lan theo dõi bọn chúng, Nam Tiên Thổ, Tuyết Thiên Sơn, vùng phía Đông và sa mạc phía Tây cũng đều có người của Thiên Đế các hoạt động mạnh”.

“Nếu ta đoán không lầm, sau lưng Thiên Đế các chắn hắn có Thánh Nhân chống đỡ”.

Tần Ninh gật đầu.

Điểm này hắn cũng đã nghĩ đến.

“Năm chi Ma Tộc, Luyện Ngục Ma ở ngay dưới chân Thanh Ninh các ta”.

“Bốn chi khác chắc hắn ở dưới bốn vùng đất lớn chứ?”

“Ừm!”

Dương Thanh Vân gật đầu nói: “Những Ma tộc này không thể tùy ý xuất hiện từ bất kỳ đại lục nào, giống như chỉ xuất hiện ở đại lục chỉ định đặc biệt, nếu không đã sớm đánh lên mặt đất rồi”.

“Các thế lực lớn đối với thế giới khác cũng giữ bí mật, không hề nhắc tới”.

“Cho nên bây giờ số người biết đại lục Vạn Thiên vẫn tương đối nhỏ”.

Tần Ninh nghe thấy vậy, mở miệng nói: “Nhưng có biết các chủ của Thiên Đế các là ai không?”

Dương Thanh Vân lắc đầu, sau đó cẩn thận nói: “Hơn nữa, bên trong Thiên Đế các… không chỉ có một vị vô địch Vương Giả”.

Lời vừa nói ra, ánh mắt Tần Ninh khẽ thay thay đổi.

Vương giả!

Vô địch chân chính trên đời, vua của đại lục Vạn Thiên.

Toàn bộ đại lục Vạn Thiên, địa vực mênh mông, hơn hàng vạn vùng đại lục, Vương Giả sinh ra cũng chỉ một trăm người mà thôi.

Thậm chí có thời điểm, một vạn năm cũng sẽ không xuất hiện một vị vương giả.

Thưa thớt, mạnh mẽ, cảnh giới Vương Giả chính là vô địch tuyệt đối.

Thiên Đế các có một người đã khủng khiếp rồi, bây giờ… lại không chỉ có một.
Chương 1055: Kim Nhãn Thạch Quy

“Vết thương trên người ngươi không thích hợp động võ nhiều!”

Tần Ninh nhìn về phía Dương Thanh Vân, căn dặn: “Thời gian tới ta sẽ quan sát tỉ mỉ động tĩnh của Thiên Đế các”.

“Bây giờ Thiên Đế các đối với ta cũng tương đối quen thuộc, đoán chừng sẽ chú ý đến ta”.

Dương Thanh Vân nghe đến đây, vội vàng nói: “Vậy ta bảo huynh muội hai người Sở thị đi theo sư phụ”.

“Cứ đi cùng ngươi đi, ngộ nhỡ thật sự có một vị Vương Giả đến, hai người bọn họ cũng có thể ngăn cản”.

Dương Thanh Vân gật đầu.

“Hơn nữa nếu thật sự có Vương Giả muốn giết ta, cũng không ai có thể giết được ta, đúng không lão Ô Quy?”

Lúc này Tần Ninh đột nhiên cười nói.

“Ha ha…”

Một tiếng cười ôn hòa và tang thương vang lên.

Trên mặt bàn, bên cạnh ly rượu xuất hiện một con rùa đen.

Con rùa đen kia lớn chừng bàn tay, toàn thân màu xanh đen, trên mai rùa có từng đường tế văn, nhìn kỹ lại thì cũng không có gì khác biệt với một con rùa đen nhỏ bình thường.

Ngoại trừ trên mai rùa kia, một vết nứt thoạt nhìn có chút nổi bật.

Hơn nữa đôi mắt lại hết sức khác biệt.

Hiện lên kim mang đặc biệt.

“Kim Nhãn Thạch Quy thật đúng là có thể sống, lão bất tử ngươi bao giờ mới chết?”

Tần Ninh cười híp mắt nói.

Lúc trước hắn cảm giác được sự tồn tại của Kim Nhãn Thạch Quy.

Đây cũng là sức mạnh của hắn.

Cho dù là cảnh giới Thiên Nhân cũng không thể giết được hắn.

Kim Nhãn Thạch Quy, huyền thú cấp chín.

Có thể nói là cấp bậc đứng đầu trong huyền thú.

Đương nhiên, lão Ô Quy này điểm chính không nằm ở thực lực hùng mạnh, mà là phòng ngự mạnh mẽ.

Bộ mai rùa kia cho dù là Vương Giả cũng rất khó phá vỡ.

Dương Thanh Vân lúc này cũng chắp tay: “Kim lão!”

“Tiểu Thanh Vân à, đừng gọi Kim lão, giống như ta rất già vậy, cứ gọi ta là Kim thúc thúc là được, hắc hắc…”

Con rùa đen nhỏ miệng nói tiếng người, đầu lộ ra, liếm liếm rượu bên trong cốc rượu, cười hắc hắc nói: “Tiểu Thanh Vân, nhiều năm nay, đừng dùng chút rượu này thiết đãi ta, nếu không ta khẳng định giúp ngươi chống lại một vị cảnh giới Vương Giả, ngươi cũng sẽ không bị thương!”

Nghe đến đây, Dương Thanh Vân khổ sở cười một tiếng.

“Kim thúc, ngài vẫn luôn ở trong Thanh Ninh các?”

“Đúng vậy, đợi mấy vạn năm rồi!”

Nghe đến đây, sắc mặt Dương Thanh Vân nghiêm nghị.

Ông ta không hề cảm nhận được!

Lão Quy này chỉ có sư tôn biết đến từ nơi nào.

Ông ta chỉ biết sự tồn tại của Kim Quy, nhưng không biết những nằm gần đây Kim Quy luôn ở trong Thanh Ninh các của mình.

Tần Ninh nhìn chằm chằm Kim Quy một hồi, cười nói: “Thực lực của Ma tộc như thế nào?”

“Mạnh!”

Kim Quy uống vài hớp rượu, nghiêm túc nói: “Cảnh giới Vương Giả không ít, một chi cũng không ít, ta đoán chừng năm chi Ma tộc cộng lại phải vượt qua tổng số cảnh giới Vương Giả của đại lục Vạn Thiên”.

“Hơn nữa người ta liên hợp, Vương Giả trên đại lục Vạn Thiên hoặc nhiều hoặc ít cũng đều có mâu thuẫn, cho dù sống chết trước mắt cũng không thấy sẽ liên hợp lại”.

Tần Ninh gật đầu.

“Nhưng cũng may, càng là Ma tộc hùng mạnh thì càng cần thông qua đại lục hùng mạnh, có đại lục của Bản Nguyên đại lục cực lớn, mở ra thông đạo, đi lên mặt đất”.

“Điểm này đã hạn chế sự bùng nổ của bọn chúng”.

“Các người cũng không phải hoàn toàn không có tỷ số thắng!”

Kim Quy cười hắc hắc nói: “Lại nói, còn không có ngươi ở đó!”

“Mặc dù so với ban đầu đã yếu rất nhiều, nhưng ta nhìn tốc độ của ngươi cũng không chậm, mười mấy năm đạt đến Vương Giả, không thành vấn đề”.

Lúc này Dương Thanh Vân gật đầu.

Tần Ninh trở về.

Tất cả phiền phức cũng sẽ không còn là phiền phức nữa.

“Mười mấy năm? Ngươi cũng quá coi thường ta rồi”, Tần Ninh không thèm để ý nói.

Kim Quy cũng không nói nhiều, giơ tứ chi ra nói: “Người già rồi, phải nghỉ ngơi nhiều, lúc trước vì bảo vệ cho ngươi đã hao tổn sức mạnh quá lớn, ta phải đi ngủ rồi”.

“Đừng ngủ quá lâu”.

Tần Ninh mở miệng nói: “Gần đây có thể cần ngươi giúp một chuyện”.

“Được!”

Lời nói vừa dứt, thân ảnh con rùa đen nhỏ biến mất không thấy.

“Kim lão…”

“Kêu Kim thúc thúc, Kim thúc thúc!”, một giọng nói lại vang lên.

Dương Thanh Vân lúng túng cười một tiếng, nói: “Kim thúc thúc... thật đúng là...”

“Lão già kia ỷ vào đại lục Vạn Thiên, không ai có thể giết được lão, đương nhiên là sống không câu nệ ràng buộc”.

Nghe đến đây, Dương Thanh Vân ngẩn ra, nói: “Mấy vị Thiên Vương cũng không được?”

“Ừm!”

Dương Thanh Vân không nhịn được nói: “Vết nứt trên lưng lão ta…”

“Ta chém!”

Tần Ninh cười híp mắt nói: “Ban đầu không nghe lời, không phải là ép ta chém lão, nói ta có thể phá mai rùa, thì sẽ là vật cưỡi của ta”.

“Sau đó chém ra một vết nứt, lão già chơi xấu chạy”.

Nghe đến đây, Dương Thanh Vân cạn lời.

“Thời gian tới cứ ở trong Thanh Ninh các này của ngươi đợi”.

“Cũng không cần phái người bảo vệ ta, ngươi làm gì thì cứ làm đi!”

“Lần này ngươi cường thế ra tay, chém chết Thủy Lam Phong, đoán chừng người của Thiên Đế các, trong lòng cũng có tính toán”.

Tần Ninh dặn dò: “Tiếp theo, nghỉ ngơi cho tốt, bản nguyên Vương Giả chịu ảnh hưởng, ta cũng không giúp được ngươi, chỉ có thể xem chính bản thân ngươi”.

“Vâng!”

“Còn nữa, thân phận ta vẫn giữ bí mật, có vài thứ ở trong bóng tối mới có hiệu quả, ở bề nổi ngược lại làm không tốt”.

“Đệ tử hiểu”.

Dương Thanh Vân không nhịn được cười một tiếng, nói: “Thật ra thì coi như ta nói với bọn họ, những người đó cũng chưa chắc liền tin”.

Khi ấy Dương Thanh Vân cũng không tin.

Nếu không phải Dương Tử Hiên gặp Thạch Cảm Đương, nói thẳng ông ta họ Dương, ông ta thật sự không dám tin.

Năm đó, người biết ông ta họ Dương cực ít.

Mà lấy tin tức này làm ước định cũng chỉ có sư tôn.

Tần Ninh nghe vậy cũng bật cười.

Không sai.

Hắn nói hắn là U Vương năm đó, ở đại lục Vạn Thiên, bao nhiêu người sẽ tin?

Mấy ngày tiếp theo, toàn bộ bên trong Thanh Ninh các, đông đảo võ giả bắt đầu bận rộn.

Quét sạch gian tế của Thiên Đế các, đã trở thành nhiệm vụ chủ yếu.

Một bộ phận bắt được, một bộ phận để cho bọn họ chạy, bên trong Thanh Ninh các, bốn vị phó các chủ đích thân ra sức, mọi chuyện cũng trở nên rất thuận lợi.

Mấy ngày nay Thạch Cảm Đương cũng oai phong lẫm liệt.

Dẫn một đội của Thanh Ninh các, đó đã thành nghiện.

Dương Thanh Vân thì luôn bầu bạn với Tần Ninh.

Cảnh này khiến cho đám người Thanh Ninh các trong lòng không hiểu.

Các chủ đối với vị Tần Ninh công tử kia đơn giản là… dùng lễ có thừa.

Thật ra thì nào chỉ là dùng lễ có thừa, quả thật là coi thành khách quý trong khách quý.

Cảnh này khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy không tưởng tượng nổi.

Tần Ninh đối với việc này không thèm để ý.

Bản thân ở bên trong sơn cốc, tâm không có suy nghĩ hỗn tạp.

Hắn bây giờ đã đạt đến cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, bước kế tiếp chính là cảnh giới Âm Dương.

Bước này cực kỳ quan trọng.

Cảnh giới Âm Dương, bước thứ nhất linh cảnh Hóa Âm phân thành bốn cảnh giới sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, điên phong.

Mà bốn cảnh giới này không phải mấu chốt.

Mấu chốt nhất là ngưng tụ Âm Khư.

Một đường Âm Khư là cơ bản nhất của tất cả võ giả.

Có thể vượt qua ba đường Âm Khư, đủ để xưng là thiên tư xuất chúng.

Sáu đường Âm Khư… tồn tại rất rất ít.

Còn chín đường Âm Khư… chín vạn năm trước, hắn làm được.

Đến thời đại hiện giờ, chỉ có Cốc Tân Nguyệt làm được.

Chín là số cực điểm, đại diện viên mãn.

Bước này rất khó khăn.

Tần Ninh đã từng có thể làm được, bây giờ Tần Ninh đương nhiên cũng có thể làm được.

Chỉ là thứ hắn muốn làm, không chỉ là những thứ này mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK