Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1011: Ôn Ngôn Ngọc ra tay

Bốn vị cao thủ cảnh giới Sinh Tử bát kiếp chập rãi bao vây Tần Ninh.

Tần Ninh nhìn bốn người bao vây mình, chẳng hề hoảng loạn.

Cả đám đều xông vào giết hắn, còn ai quan tâm đến Đồng Hoằng chứ?

Một vị cảnh giới Sinh Tử bát kiếp có thể thay đổi rất nhiều thứ.

Ví dụ như... ứng phó với vài vị cảnh giới Sinh Tử thất kiếp.

Việc này sẽ giúp cho Khương gia có thời gian nghỉ ngơi lấy sức.

Lúc này, bốn người cầm thần binh đao kiếm, nhìn chằm chằm vào Tần Ninh như hổ rình mồi.

Cao thủ cảnh giới Sinh Tử bát kiếp, thủ lĩnh nhóm người của thế gia Bách Lý có tên là Bách Lý Trường Phong, lúc này, ông ta nhìn về phía ba người còn lại, nói: "Tuy việc này rất mất mặt, nhưng không thể không thừa nhận rằng tên nhãi này nắm trong tay kiếm U Khô quá hùng mạnh, mà uy lực của cái kính kia cũng chẳng hề tầm thường, bốn người chúng ta cần phải nhanh chóng giết hắn".

"Đầu tiên bao vây hắn lại đi, dù sao ba người chúng ta đang chiếm ưu thế!"

"Ừ!"

"Được!"

Mấy người còn lại gật đầu tán thành.

Bây giờ, giết Tần Ninh rất khó, cực kỳ khó khăn.

Một khi đã như vậy, bọn họ cứ bao vây Tần Ninh, tập trung làm tiêu hao sức lực của hắn.

Đám người vây xem trận chiến ở khắp bốn phía đều không biết nên khóc hay cười.

Thế nhưng giờ không ai cười nổi.

Bốn cao thủ cảnh giới Sinh Tử bát kiếp đối đầu với một tên cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp.

Hơn nữa còn bao vây không giết!

Nghe qua thì có vẻ rất nực cười, nhưng trên thực tế, nó không buồn cười chút nào.

Bốn vị cao thủ cảnh giới Sinh Tử bát kiếp lại không giết được một tên cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp.

Trong vạn năm nay chưa từng xuất hiện loại chuyện khó bề tưởng tượng như vậy.

Tần Ninh nhìn bốn người vây bốn phía, rồi nhẹ nhàng đưa tay lên vung kiếm U Khô.

Lúc này, bốn người như gặp đại dịch, bọn họ run bần bật vì sợ hãi.

"Ta còn chưa động đậy, các ông sợ gì chứ?"

Tần Ninh buồn cười nói: "Nếu sợ thì sao còn bao vây hả?"

"Tần Ninh!"

Bách Lý Trường Phong khẽ quát.

"Nếu ngươi thức thời thì mau dừng tay cho ta, thế gia Bách Lý chúng ta có thể làm chủ tha mạng cho ngươi!"

“Nếu không thì hôm nay ngươi chắc chắn phải chết”.

"Tha mạng cho ta à?"

Tần Ninh cười nói: "Thức thời của ta là các ông mau cút đi, thế thì thế gia Bách Lý của ông còn có khả năng tồn tại, nếu không, ta không quan tâm ông là cái quái gì, ta cứ đánh ông kêu cha gọi mẹ đấy!"

Mặt mày Bách Lý Trường Phong cau có, không nén được cơn tức.

Nhưng mà ông ta lại không dám nói lời gay gắt.

Lỡ như lát nữa Tần Ninh đột nhiên nổi lòng ác độc, rồi muốn giết mình thì phải làm sao cho phải hả?

Bây giờ Tần Ninh rất nguy hiểm.

"Bốn người bao vây ta sao? Các ông coi trọng bản thân quá rồi đấy".

Lúc này, một tay Tần Ninh nắm chặt kiếm U Khô, tay kia cầm kính Nhân Hoàng.

Oanh!

Bỗng nhiên vang lên âm thanh nứt vỡ.

Tần Ninh khởi động kính Nhân Hoàng trong tay mình.

Vầng sáng xung kích, lan ra xung quanh trong vòng bán kính trăm trượng.

Lúc này, cả bốn người cầm thần binh ra sức ngăn cản.

Thế nhưng bọn họ không thể nào chặn lại đòn công kích này.

Vầng sáng như có một luồng lực lượng xuyên thấu, thần thánh mà mạnh mẽ, mặc cho có là cảnh giới Sinh Tử bát kiếp cũng không thể nào đỡ được.

Cả bốn người rút lui.

Tần Ninh cầm kiếm U Khô chém ra một chiêu.

Nó không phải là chiêu thức xinh đẹp hoa lệ gì, nó chỉ đơn giản là một chiêu kiếm bình thường thôi.

Xoát!

Xoạt!

Xoẹt!

Mỗi một kiếm đều là chiêu thức đơn giản đến cùng cực.

Nhưng nó trông rất liền mạch như nước chảy mây trôi.

Tạo cho con người ta một cảm giác mộc mạc nhưng đúng đắn, nó phải như vậy.

Bầu không khí này khiến người ta cảm giác như toàn bộ lực lượng trong cơ thể Tần Ninh đều tập trung trong thanh kiếm, rồi phóng ra ngoài không để sót lại chút nào.

"Kiếm thuật này thật quá vô lý".

Lúc này, các chủ Ninh Thiên Vũ không kìm lòng thốt lên.

"Mỗi một chiêu thức đều vô cùng đơn giản, thế nhưng lại ẩn chứa khí thế tinh khiết nhất".

"Bớt một chút, lực lượng sẽ khuếch tán ra xung quanh, còn nếu thêm một chút, lại dư thừa quá nhiều lực lượng".

"Khả năng khống chế mạnh yếu này nếu không có kinh nghiệm tích lũy trong hàng ngàn năm thì không thể nào làm được..."

Vạn Khuynh Tuyết trầm tư suy nghĩ.

Ấy vậy mà Tần Ninh đã là được.

Cô ta đã sớm biết Tần Ninh không tầm thường mà.

Chuyện giết chết cao thủ cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp.

Đối với hắn mà nói thì không phải là việc khó.

Do vậy, bốn tên cảnh giới Sinh Tử bát kiếp này càng không thể ngăn cản bước chân của Tần Ninh.

Bây giờ, Tần Ninh cầm chặt kiếm U Khô trong tay rồi ra đòn về phía bốn người kia.

Cả bốn người giờ đang phải chật vật né đòn.

Dù vậy, vẫn có một người không kịp né tránh, phụt, rồi phun máu, máu tươi chảy ròng ròng.

Thật kinh khủng.

Tên Tần Ninh này là một con quái vật.

Rất nhiều thế lực ở Bắc Lan thấy vậy đều hoảng sợ.

Chỉ mới là cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp đấy.

Đây là cao thủ ở thế hệ trẻ của nhà nào vậy?

Sao lại chưa từng nghe nói đến.

"Rút lui!"

Bách Lý Trường Phong u ám quát to.

Tần Ninh rất khủng khiếp.

Bọn họ không thể ngăn cản được hắn.

Thật sự không thể nào ngăn cản được.

Kiếm U Khô vừa dũng mãnh vừa bá đạo, còn cái kính cổ kia lại càng độc đáo lạ thường hơn.

Với lại, trừ những cái đó ra, bản thân Tần Ninh cũng là một tên quái thai.

Theo lý mà nói, cường độ linh khí của cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp không ở cùng một cấp độ với cảnh giới Sinh Tử bát kiếp.

Nhưng mà ông ta lại cảm nhận được cường độ linh khí của Tần Ninh rất khủng khiếp.

Tên này thật sự rất kỳ lạ.

"Giờ mới biết rút lui à? Ai có thể bảo vệ các ông chứ?"

Tần Ninh cười nhạo nói.

Bốn người rối rít rút lui.

Thế nhưng Tần Ninh vẫn cứ đuổi theo.

Mọi người ở bốn phía thấy cảnh này không biết nói gì hơn.

Một tên mới cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp đuổi đánh bốn cao thủ cảnh giới Sinh Tử bát kiếp đây!

Quá kinh khủng!

Lúc này, Bách Lý Trường Phong hãi hùng khiếp vía.

Giờ đây, nếu sơ sẩy một chút thôi, sẽ bị Tần Ninh đuổi kịp, sau đó chỉ còn lại con đường chết mà thôi.

"Tộc trưởng, cứu ta!"

Bách Lý Trường Phong không màng đến sĩ diện của mình nữa, ông ta la to cầu cứu Bách Lý Văn Phong.

"Cho dù có là thần tiên hạ phòng thì cũng không cứu được ông đâu!"

Tần Ninh chém ra một kiếm, ném kính Nhân Hoàng ra ngoài.

Rầm...

Một tên cảnh giới Sinh Tử bị đập trúng, choáng váng đầu óc.

Vào lúc này, Tần Ninh cầm kiếm sắp giết đến nơi.

Trong nháy mắt, vị cao thủ cảnh giới Sinh Tử bát kiếp kia đã đi đời nhà ma.

Hiện tại, thực lực Tần Ninh phô bày thật sự rất đáng sợ.

"Người tiếp theo!"

Lặp lại trò cũ chơi tiếp thôi.

Kính Nhân Hoàng đập người, kiếm U Khô chém người.

Lại một vị cảnh giới Sinh Tử bát kiếp nữa ra đi.

Bách Lý Trường Phong phát điên rồi.

Ông ta điên mất.

Tên này không phải là con người, hắn là ác quỷ mới đúng!

Bách Lý Trường Phong rít gào nói: "Lục Chung Hải, những gì ông chuẩn bị đâu? Sao giờ còn chưa lấy ra dùng?"

Giờ sắc mặt của Lục Chung Hải rất khó coi.

Cái quái gì vậy?

Một tên cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp mà buộc bốn cao thủ cảnh giới Sinh Tử bát kiếp tháo chạy sao?

"Một lũ vô dụng!"

Lục Chung Hải tung ra một chiêu, đánh lui Khương Tồn Kiếm đang phát điên ở trước mặt mình.

"Ôn Ngôn Ngọc, ông muốn gì cứ nói đi, bản tôn đáp ứng ông!"

Lục Chung Hải hét to vào không trung.

"Thật sao?"

Ôn Ngôn Ngọc nghe thế, ánh mắt ông ta hơi xao động.

"Trước mặt nhiều người như vậy, ta có thể lừa ông sao?"

Lục Chung Hải quát: "Mau ra tay đi, giết chết Tần Ninh, đến lúc đó, ông cần gì thì ta chắc chắn sẽ cho ông".

Ông Ngôn Ngọc nghe vậy bèn gật đầu.

"Nếu ông nói sớm thì đã không đến bước này rồi".

Ông Ngôn Ngọc từ từ bước ra.

Ông ta phóng thích ra luồng hơi thở hùng mạnh.

Cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp.

Hỗn loạn hôm nay giờ đã tới rồi.

Bảy vị cao thủ cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp ra tay rồi.

Điều này thật kinh khủng.

Ở Bắc Lan có bảy vị cao thủ cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, mỗi một người đều là sự tồn tại tối cao.

Mà bây giờ, cả bảy người đều ra tay.

Trận chiến này chắc chắn sẽ gây chấn động toàn Bắc Lan.

Lúc này, tất cả mọi người ở bốn phía đang quan sát trận chiến này đều sửng sốt.

Lần này, vì để diệt trừ tận gốc Khương Gia.

Lục Chung Hải hầu như là dốc hết vốn liếng của mình.

Thế gia Bách Lý, Toái Tinh tông, Vô Cấu Kiếm Phái.

Ba thế thực đầu sỏ đếu tham chiến.

"Lục Chung Hải, cho dù ông dùng thủ đoạn để chiếm thư viện Thái Hư, nhưng mà thư viện Thái Hư vông không cùng đẳng cấp với thế gia Bách Lý, Vô Cấu Kiếm Phái".

"Ông đang bảo hổ lột da đấy!"

Khương Tồn Kiếm khiếp sợ nghĩ.
Chương 1012: Thiên Kiếm Vô Cấu

“Thì thế nào?”

Lục Chung Hải hừ một tiếng nói: “Cả đời bị ngươi đè đầu cưỡi cổ, Lục Chung Hải ta không cam lòng”.

Lục Chung Hải hét lên một tiếng, sau đó lao ra.

Giờ phút này, hai người họ đã lao vào chém giết nhau.

Tần Ninh nhìn về phía người ra tay, Ôn Ngôn Ngọc.

“Nhịn không được?”

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Ta vốn tưởng rằng Vô Cấu Kiếm Phái sẽ không tham dự chứ!”

“Mới đầu quả thật là không tính tham dự”.

Ôn Ngôn Ngọc cười nói: “Nhưng giá cả mà Lục Chung Hải đưa ra lại khiến cho người ta động lòng”.

“Tần Ninh, ngươi cần gì phải như thế, lấy năng khiếu và thực lực của ngươi, tương lai nhất định sẽ trở thành bá chủ một phương, thậm chí là anh hùng cái thế, hôm nay phải chết ở nơi này, quả thật là không đáng…”

“Ai nói là ta sẽ chết?”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, cũng không phải là chưa từng giết qua”.

“Đó chỉ là lời khuyên ta dành cho ngươi, nếu như ngươi nhất quyết tham gia thì chắc chắn sẽ không có đường lui, hôm nay, ta nhất định phải làm cho thư viện Thái Hư máu chảy thành sông”.

“Nhiều thêm một cái Vô Cấu Kiếm Phái thì cũng không nhiều, mà bớt đi một cái thì cũng không ít”.

“Nghe giọng điệu này của ngươi, bổn tọa lại càng thêm tò mò, sự tự tin của ngươi là từ đâu mà đến”.

Ôn Ngôn Ngọc mỉm cười, dáng vẻ thản nhiên.

Lúc này, Tần Ninh từng bước bước ra, dừng lại giữa không trung, giữ một khoảng cách khá xa với Ôn Ngôn Ngọc.

Một màn này khiến cho ánh mắt mọi người khẽ nhúc nhích.

Hôm nay, thư viện Thái Hư đại loạn, đây quả thực là cuộc đối đầu của các thế lực lớn và các cường giả hàng đầu Bắc Lan.

Chỉ có một điều mà mọi người không nghĩ tới chính là.

Tần Ninh xuất hiện.

Đây quả thật là một biến số lớn.

Giờ phút này, những người đang xem cuộc chiến không ngừng thở dài.

Chiến đấu ở loại trình độ này, căn bản là bọn họ không có tư cách tham gia.

Ninh Thiên Vũ thấy một màn như vậy, trong lòng khẽ động.

“Tên nhóc này, ta thích”.

Ninh Thiên Vũ cười nói: “Đối đầu với cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp mà dám khiêu chiến!”

“Hơn nữa, nghe Tuyết Nhi nói, người này làm vậy là vì nhị ca của hắn?”

“Trọng tình trọng nghĩa như thế, Tuyết Nhi, con không suy xét chút sao?”

Nghe được những lời này, khuôn mặt Vạn Khuynh Tuyết bỗng chốc đỏ lên.

“Ninh thúc thúc lại trêu ghẹo con!”

Vạn Khuynh Tuyết thản nhiên cười nói: “Ánh mắt của người này rất cao, hắn không nhìn đến con đâu”.

Ninh Thiên Vũ cười ha ha.

“Nhưng mà, cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp mạnh hơn cảnh giới Sinh Tử bát kiếp rất nhiều, là cường giả đứng đầu, sợ rằng Tần Ninh…không phải là đối thủ của ông ta”.

Ninh Thiên Vũ nghe được những lời này liền cười nói: “Yên tâm đi, nếu như Ôn Ngôn Ngọc thực sự muốn giết hắn, ta sẽ ra tay”.

“Dù sao thì vết thương của sư đệ Vạn Phúc cũng là do hắn chữa khỏi, năm đó, sư đệ Vạn Phúc vì ta mà bị thương, ta vốn tưởng rằng, cả cuộc đời này không thể nào hồi phục”.

“Sư đệ Vạn Phúc nợ Tần Ninh một ân tình, thì Ninh Thiên Vũ ta cũng vậy”.

Vạn Khuynh Tuyết nghe được những lời này liền nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hôm nay, ai cũng không ngờ tới.

Lục gia và Khương gia phân tranh, nội bộ thư viện Thái Hư tranh đấu.

Hiện tại biến thành cả Toái Tinh tông, thế gia Bách Lý, Vô Cấu Kiếm Phái đều ra tay.

Khương gia một phương, phải chiến đấu với cả bốn phương.

Nhưng cố tình lúc này đây, Tần Ninh lại lao ra xoay chuyển tình thế.

Khiến cho thế lực bốn phương bị vây trong tình thế khó xử.

Sau trận chiến hôm nay, danh tiếng của Tần Ninh ở Bắc Lan sẽ như sấm bên tai.

Chỉ cần là chuyện cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp giết chết cảnh giới Sinh Tử bát kiếp đã đủ để cho vô số người truyền bá.

“Kiếm U Khô là một thanh kiếm tốt, là bội kiếm của U Vương, không gì sánh bằng”.

Lúc này, Ôn Ngôn Ngọc nhìn về phía Tần Ninh, chậm rãi nói: “Nhưng ở trong tay ngươi thì cũng không thể bộc phát ra được một trăm phần trăm uy lực!”

“Nói đúng lắm!”

Tần Ninh cười nói: “Ta chỉ có thể khiến nó bùng nổ hai trăm phần trăm uy lực thôi”.

Ôn Ngôn Ngọc lắc đầu.

Hai tay chắp sau lưng, từng bước bước tới.

Giờ phút này, cả người Ôn Ngôn Ngọc giống như một thanh trường kiếm.

Một thanh trường kiếp xé rách không khí mà đến.

So với kiếm khí mà Ôn Ngôn Ngọc đang ngưng tụ lúc này.

Đám người Lôi Phương Ngọc, Lục Thịnh lúc trước quả thật là không đáng nhắc tới.

Đây không chỉ là chênh lệch cảnh giới, mà còn là sự chênh lệch ở trình độ lĩnh ngộ kiếm đạo.

Trên con đường kiếm đạo, nếu nói đám người Lôi Phương Ngọc và Lục Thịnh đi được hơn mười mét thì Ôn Ngôn Ngọc chính là đi được vài trăm mét.

Không thể so sánh được.

Đây chính là sự chênh lệch.

Giờ phút này, bốn phía đều rung động.

Ôn Ngôn Ngọc từng bước bước ra.

Kiếm khí bộc phát khủng bố.

“Tụ thế?”

Tần Ninh nhìn thấy một màn như vậy liền nhếch miệng cười.

“Ta cũng làm được!”

Tần Ninh bước đến, khí thế trên người lập tức thay đổi.

Cả cơ thể giống như một thanh kiếm sắc bén, chém ngang đất trời.

Ôn Ngôn Ngọc thấy vậy, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Ông ta lĩnh ngộ mấy trăm năm mới bắt được một con đường để tụ thế.

Mà Tần Ninh…không vượt quá trăm tuổi, đã có thể tụ thế trong nháy mắt.

Kẻ này, thực sự không giống người bình thường.

Hai thanh kiếm sắc bén đâm thẳm lên bầu trời.

Đó là một loại khí thế.

Khí thế của toàn bộ kiếm khí của các võ giả tập hợp lại.

Ầm…

Trong nháy mắt, hai bóng người va chạm với nhau.

Không đánh nhau, không qua lại.

Chỉ là giờ phút này, bầu trời nổ tung, kiếm khí giống như một luồng không khí bị nhiễu loạn, luân phiên bao quanh bởi hai màu xanh và đen, như muốn xé nát một mảnh không gian.

Lúc này, người có cảnh giới Sinh Tử ở bốn phía đều phải né tránh.

Rất khủng bố.

Đây là so đấu kiếm thế.

Bọn họ không thể tới gần.

Ầm…

Từng âm thanh nổ tung vang lên.

Phía trên, Tần Ninh và Ôn Ngôn Ngọc giao chiến, khiến cho hư không bị xé rách, làm cho mưa rền gió dữ không ngừng kéo đến.

Ầm ầm ầm!

Đất trời rung chuyển như muốn nổ tung.

Đột nhiên, Ôn Ngôn Ngọc hành động.

Ngón tay gấp khúc, một thanh kiếm được ngưng tụ ngay trên đầu ngón tay rồi trực tiếp bắn về phía Tần Ninh.

“Thiên Phong Lưu”.

Ngón tay Tần Ninh bắn ra.

Đao gió ngưng tụ thành dòng chảy bạo loạn, trực tiếp chém ra ngoài.

Rầm…

Trong nháy mắt, xung quanh hai người, âm thanh gào thét không ngừng vang lên.

Giây phút này, mọi người chỉ cảm thán trong lòng.

Đây sao có thể là cuộc chiến giữa cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp và cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp?

Đây phải là cuộc chiến sống còn của hai vị cường giả cảnh giới Sinh Tử cực hạn.

Chỉ cần vô ý một chút sẽ mất mạng.

Rất khủng bố.

“Thần Phong Phá!”

Tần Ninh vừa dứt lời, gió đạt đến tốc độ cực hạn.

Kết hợp cùng với kiếm khí, tốc độ gió càng thêm nhanh.

Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều dại ra.

Các chủ Ninh Thiên Vũ cũng phải thốt lên một câu: “Tên nhóc này…thật sự chỉ là cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp sao?”

“Chém!”

Ninh Thiên Vũ vừa nói xong thì Ôn Ngôn Ngọc hành động.

Vẫn là ngưng tụ thành thân kiếm, rồi lập tức chém ra.

Nhưng xung quanh Tần Ninh có đao gió vờn quanh, kiếm khí không thể nào tới gần.

Lúc này, dường như Tần Ninh càng thêm khủng bố.

“Thiên Kiếm Vô Cấu!”

Tiếng hét vừa dứt, trong tay Ôn Ngôn Ngọc đã xuất hiện một thanh trường kiếm.

Phút chốc, bốn phía lặng ngắt như tờ.

Khi nhìn đến thanh kiếm được Ôn Ngôn Ngọc nắm trong tay kia, lúc này, tiếng gió lập tức tiêu tan toàn bộ, mọi thứ đều tản ra.

Chỉ còn lại một thanh kiếm ấy.

“Cái này…Nguy hiểm…”, Ninh Thiên Vũ nói.

Thiên Kiếm Vô Cấu!

Là kiếm mà Vô Cấu Thiên Nhân sử dụng.

Pháp khí thượng phẩm có cấp bậc cực mạnh.

Thanh kiếm này chứa đựng con đường kiếm đạo cả đời của Vô Cấu Thiên Nhân.

Cường đại đến mức không thể nào địch nổi.

Tuy rằng Tần Ninh cầm trong tay kiếm U Khô.

Chỉ là năm đó U Vương không phải là có kiếm đạo cao siêu…

Mà Vô Cấu Thiên Nhân, mặc dù không bằng U Vương, nhưng trình độ kiếm thuật lại cực kỳ cao.

Chắc chắn là trình độ cao hơn.

Kiếm U Khô và Thiên Kiếm Vô Cấu, đều là pháp khí thượng phẩm, nhưng uy lực của Thiên Kiếm Vô Cấu có lẽ sâu hơn một bậc.
Chương 1013: Kiếm gãy

Lúc này Ninh Thiên Vũ thấy hơi bất ngờ.

“Cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp mà còn ép được Ôn Ngôn Ngọc phải sử dụng Thiên Kiếm Vô Cấu, Tần Ninh này... thật khó lường!”

“Ninh các chủ, chuẩn bị ra tay sao?”, Vạn Khuynh Tuyết mở miệng nói.

“Xem thế nào đã!”

Ninh Thiên Vũ cũng không sốt ruột.

Bởi vì từ đầu đến cuối, từ lúc nhìn thấy Thiên Kiếm Vô Cấu xuất hiện, dường như Tần Ninh không hề có bất kỳ dao động nào.

Cứ như... không quan trọng.

Đến bây giờ ông ta vẫn vô cùng tò mò.

Rốt cuộc Tần Ninh lấy sức mạnh từ đâu?

Lúc này ánh mắt của Tần Ninh vẫn rất bình tĩnh.

Thiên Kiếm Vô Cấu?

Pháp khí thượng phẩm?

Thì sao chứ!

Pháp khí thượng phẩm, binh khí phù hợp nhất với cảnh giới Sinh Tử.

Kiếm U Khô không so sánh được với Thiên Kiếm Vô Cấu?

Nực cười!

Hắn đã từng là U Vương một đời, những thứ lấy ra ắt không hề tầm thường!

Không có cái gì có thể so sánh được.

Giờ phút này, Tần Ninh cầm kiếm U Khô trong tay.

Còn kính Nhân Hoàng lại được thu về!

Nếu đã dùng kiếm vậy thì để nhìn xem rốt cuộc kiếm của ai mới là mạnh nhất!

Tần Ninh sải bước ra, cầm kiếm U Khô trong tay.

Kiếm, chém.

Lúc này trong lòng Ôn Ngôn Ngọc cũng khẽ run lên.

Tần Ninh thế mà bỏ một kiện chí bảo, chỉ lấy kiếm U Khô đối phó hắn!

Muốn chết đi!

Ầm...

Hai bóng người lao vào nhau.

Thiên Kiếm Vô Cấu và kiếm U Khô, một ánh sáng xanh, một ánh sáng đen.

Kiếm khí tản ra bốn phía.

Lúc này xung quanh hai người đã trở thành chiến trường thứ tư cuồng bạo nhất.

Khương Tồn Kiếm và Lục Chung Hải.

Tinh Khiên và Giang Bạch.

Vạn Phúc và Bách Lý Văn Phong.

Nhưng cuộc chiến giữa Tần Ninh và Ôn Ngôn Ngọc lại thu hút người ta nhất.

“Vô Cấu Thần Kiếm Quyết!”

Vừa dứt lời, Ôn Ngôn Ngọc đã chém ra một kiếm, một con đường lớn hiện ra.

Trên con đường lớn đó có kiếm khí tung hoành, tiêu diệt toàn bộ ô uế.

Trời đất trở nên trong trẻo, con đường của Ôn Ngôn Ngọc cũng vô cùng sạch sẽ.

Thấy cảnh này, Tần Ninh lại mỉm cười.

Vô Cấu Kiếm Đạo?

Thanh trừ ô uế trong lòng, một loại kiếm thuật đến trình độ tinh khiết.

“Vô Cấu Kiếm Phái... bởi vậy mới có Vô Cấu...”

“Chỉ là không biết ông có thể chịu đựng được con đường kiếm đạo của ta không!”

Tần Ninh vừa nói xong liền chém ra một kiếm.

Kiếm, dâng lên!

Ánh sáng cao lớn vạn trượng.

Ầm...

Mặt đất chấn động, sấm sét vang vọng trên bầu trời.

Vào lúc này, trước người Tần Ninh cũng xuất hiện một con đường lớn.

Một con đường của vương giả!

Trong chớp nhoáng đó, tất cả mọi người đều cảm giác được con đường này đã trở nên vô cùng rộng lớn, vô cùng mãnh liệt.

Ôn Ngôn Ngọc đi theo con đường Vô Cấu không có bất kỳ tạp chất, chỉ có một lòng kiếm đạo.

Nhưng bây giờ thứ Tần Ninh thể hiện ra lại là con đường của vương giả!

Bội kiếm U Vương, pháp khí thượng phẩm.

Đã từng là kiếm của U Vương, tỏa ra ánh sáng chói lọi.

Kiếm khí dâng lên tận trời, một luồng khí của vương giả phóng ra.

Hai con đường lớn va chạm với nhau.

Bóng của hai người cầm trường kiếm trong tay, đi trên con đường lớn đó, lúc này lại giao nhau.

Uỳnh!

Hai kiếm va nhau, một tiếng uỳnh trầm thấp vang lên.

Trong nháy mắt này, hai bóng người giống như hai bức tranh hội tụ trên bầu trời.

Tốc độ cực nhanh, ánh kiếm lại càng nhanh.

Giờ phút này, dường như chênh lệch về cảnh giới đã không còn tồn tại nữa.

Trên con đường kiếm khí, ý cảnh kiếm thuật lại đột nhiên chênh lệch cực lớn.

Sự chênh lệch này khiến người ta phải kinh ngạc.

Cũng không phải là Ôn Ngôn Ngọc áp chế Tần Ninh.

Mà là Tần Ninh áp chế Ôn Ngôn Ngọc chặt chẽ.

Vào lúc này, Ôn Ngôn Ngọc rất ngột ngạt.

Ý cảnh của Tần Ninh quá mạnh.

Dung hợp với kiếm, quả thực là hợp thành một thể.

Ông ta lại không thể dung hợp thành một thể với Thiên Kiếm Vô Cấu.

Bởi vì.

Thiên Kiếm Vô Cấu cũng không phải là thanh kiếm của ông ta.

Thiên Kiếm Vô Cấu chính là bội kiếm của Vô Cấu Thiên Nhân, ông ta chỉ là người tiếp nhận nó thôi.

Nhưng Tần Ninh cũng là người tiếp nhận mà.

Kiếm U Khô cũng không phải là bội kiếm của Tần Ninh!

Vào lúc này, Tần Ninh cầm kiếm U Khô trong tay, ngạo nghễ đứng giữa không trung.

Vào lúc này, vô số người sinh ra một ảo giác.

Dường như...

Tần Ninh chính là vương giả.

Chính là vương giả vô địch trong đại lục Vạn Thiên.

“Chém!”

Lúc này một kiếm rơi xuống.

Kiếm U Khô tỏa ánh sáng chói lọi, ánh kiếm màu đen nuốt chửng ánh sáng.

Ôn Ngôn Ngọc phất tay ngăn cản.

Keng...

Một tiếng va đập vang lên.

Trường kiếm giao nhau vô cùng chói tai.

“Phụt...”

Trong lúc đó, một tiếng phun máu cũng vang lên.

Cả người Ôn Ngôn Ngọc lùi về sau.

Mà Thiên Kiếm Vô Cấu trong tay lại vang lên một tiếng ầm rồi vỡ vụn.

Trong chốc lát, bốn phía yên tĩnh như chết.

Thiên Kiếm Vô Cấu đã gãy!

Pháp khí thượng phẩm va chạm.

Thế mà kiếm của Ôn Ngôn Ngọc lại bị gãy.

Mà ở bên kia, kiếm U Khô Tần Ninh cầm trong tay lại nhanh chóng đến gần, thanh kiếm đó rơi lên bả vai của Ôn Ngôn Ngọc.

Một màn này sẽ được người đời khắc ghi.

Ngày hôm nay.

Kiếm U Khô chặt đứt Thiên Kiếm Vô Cấu.

Một thanh niên cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp cầm kiếm U Khô trong tay, khống chế được một cường giả cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp.

Thanh kiếm đó đặt lên bả vai Ôn Ngôn Ngọc.

Vào lúc này, Ôn Ngôn Ngọc gần như không thể nói được câu nào.

Một khí tức vương giả mạnh mẽ tỏa ra từ trong cơ thể của Tần Ninh.

Cho dù ông ta là cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp cũng không có ách nào ngăn cản khí tức kia.

Đây mới là sức mạnh thật sự của kiếm U Khô.

Quá mạnh!

Ôn Ngôn Ngọc nhìn Tần Ninh, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Ông có hối hận không?”

Ôn Ngôn Ngọc cười một tiếng đắng chát.

“Ta muốn biết ngươi làm thế nào để khống chế kiếm U Khô? Kiếm đạo của ngươi... thế mà lại hợp thành một với kiếm U Khô...”

“Tuyệt đối không có khả năng này...”

“Trừ khi U Vương hàng thế!”

Ôn Ngôn Ngọc nói đến chỗ này, đột nhiên khẽ giật mình.

“Ông nói đúng!”

Tần Ninh cười nhạt một tiếng nói: “Cuối cùng trên thế gian này sẽ không còn ai có thể khống chế được kiếm U Khô như ta nữa...”

Hắn vừa dứt lời, trường kiếm chém xuống.

Một tiếng xoẹt vang lên.

Một con đường lớn rơi xuống.

Con đường của cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp.

Trải qua chín lần kiếp nạn, cảnh giới Sinh Tử sẽ có được một con đường mưu trí thuộc về mình.

Giờ phút này, con đường mưu trí của Ôn Ngôn Ngọc đã hoàn toàn sụp đổ.

Một đời cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, chết!

Vào lúc này, sắc mặt của đám người Vô Cấu Kiếm Phái trắng bệch.

Không một ai dám động đậy.

Ở đây ngoại trừ phái chủ là cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp ra, đám cường giả cảnh giới Sinh Tử bát kiếp, thất kiếp có ai dám ra tay vào lúc này?

Tần Ninh, thật là đáng sợ!

“Đã nhắc nhở ông là không nên xen vào rồi...”

Lúc này Tần Ninh cầm kiếm U Khô trong tay.

Lẩm bẩm nói: “Xem ra ngươi vẫn hoàn toàn như trước đây, phủ bụi hồi lâu, ngươi cũng khát vọng thể hiện mình rồi!”

Kiếm U Khô lóe lên ánh sáng càng thêm loá mắt.

Tần Ninh nhìn về phía đám người Vô Cấu Kiếm Phái.

“Nếu muốn ra tay thì bây giờ hãy lên đi, nếu không dám ra tay thì hãy cút ngay lập tức!”

Hắn vừa nói xong liền chỉ kiếm vào đám người Vô Cấu Kiếm Phái.

Lúc này hơn trăm người đều nhìn về phía Tần Ninh, né tránh ánh mắt.

Không ai dám làm chim đầu đàn cả.

“Tần Ninh, ta muốn giết ngươi!”

Một bóng người xinh đẹp lao vùn vụt ra.

Nhìn thấy bóng người xinh đẹp kia, ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo.

“Ôn Thanh Kỳ, ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi, hay là không nỡ giết ngươi?”

Tần Ninh cầm kiếm U Khô trong tay, vạch ra một kiếm.

Một tiếng xoẹt vang lên.

Một vết máu xuất hiện ở ngực Ôn Thanh Kỳ, máu tươi chảy ra.

“Hôm nay ta không thèm để ý đến sự hỗn loạn trong thư viện Thái Hư, cho dù là thế gia Bách Lý hay Toái Tinh tông, Vô Cấu Kiếm Phái, tất cả đều không quan trọng”.

“Hôm nay ta chỉ có một mục đích, đó là nhị ca của ta có thể lấy được vợ, chỉ đơn giản như vậy thôi”.

“Nếu ai dám ra tay phá hỏng, ta sẽ giết kẻ đó”.

Tần Ninh vừa nói xong liền lạnh lùng nhìn bốn phía.
Chương 1014: Lá bài tẩy của Bách Lý Văn Phong

Đúng vậy, chỉ đơn giản thế thôi.

Những gì Tần Ninh làm hôm nay suy cho cùng cũng vì để Tần Hải có thể thành hôn.

Hắn mặc kệ thư viện Thái Hư tồn tại hay bị tiêu diệt.

Điều duy nhất hắn quan tâm là Tần Hải muốn cưới Khương Như Yên.

Nếu như thư viện Thái Hư bị nhổ tận gốc, Khương Tồn Kiếm và Khương Như Yên không thoát khỏi cái chết.

Thế mới nói phải bảo vệ thư viện Thái Hư.

Lý luận này làm cho vẻ mặt của người thuộc các tông môn xung quanh đều trở nên kỳ lạ.

Chỉ vì giúp nhị ca của mình thành thân mà Tần Ninh dũng cảm đối đầu với tứ đại bá chủ, không màng tất thảy hiểm nguy ư?

Lý do này quá hoang đường.

Nhưng đó lại là mong muốn của Tần Ninh.

Đáng ra Tần Hâm Hâm vẫn còn sống cho đến bây giờ.

Nhưng chính thói tự đại của hắn đã gây ra cái chết thảm khốc của cậu, một buổi lễ thành hôn lãng mạn bỗng chốc biến thành tang lễ.

Dù có giết sạch người của thượng quốc thì đã sao?

Đâu thể quay trở lại quá khứ được nữa!

Lần này là Tần Hải và Khương Như Yên, đừng ai hòng chia cắt đôi uyên ương ấy.

Hắn nói không là không!

Đạo Thiên Hành cười tự hào: "Thế mới là tác phong của U Vương chứ. Ngang ngược, thích là làm!"

Lý Nhàn Ngư đứng ở xa nhìn cũng kích động.

Sư tôn ngầu quá trời!

Bảo giúp đại ca Tần Hải cưới vợ là giúp ngay!

Đối thủ có cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp thì đã sao?

Kẻ nào dám cản, giết!

"Tần Ninh, ngươi sắp không xong rồi!"

Ôn Thanh Kỳ lạnh lùng nhìn Tần Ninh, cô ta căm hận đến độ nghiến răng ken két.

"Nếu lúc này Vô Cấu Kiếm Phái chịu rút lui, ta sẽ tha các ngươi tội chết, đừng tưởng tiến vào cảnh giới Thiên Nhân rồi là muốn gì làm nấy".

"Ở cấp bậc Vương Giả mà đáng chết thì Tần Ninh ta đây cũng giết!"

Tần Ninh của bây giờ thể hiện sự ngông nghênh của mình rất rõ.

Nhìn là thấy ngay phong thái khinh đời, khí phách của bậc Ma Vương vô địch.

"Các ngươi câm hết rồi à?"

Ôn Thanh Kỳ quát tháo: "Cha ta bị giết rồi kia kìa, các ngươi có còn là người của Vô Cấu Kiếm Phái không?"

Nhưng không ai dám lên tiếng.

Tần Ninh nói rồi.

Ai dám tiếp tục ra tay thì giết kẻ đó.

Hôm nay, Tần Ninh đã tỏ rõ lập trường ủng hộ Khương gia, thế lực nắm quyền thư viện Thái Hư.

Ai dám rục rịch gì?

Lúc này, sáu cường giả cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp lần lượt lùi bước.

Giang Bạch, Vạn Phúc và Khương Tồn Kiếm đến bên cạnh Tần Ninh.

"Đa tạ thiếu hiệp!"

Sau khi chứng kiến tất cả sự việc, Khương Tồn Kiếm chắp tay nói với Tần Ninh.

"Người ca ta muốn cưới mà không phải con gái ông thì ta đã mặc xác thư viện Thái Hư rồi..."

Tần Ninh lạnh nhạt đáp.

"Tam đệ...", Tần Hải bay đến rồi chắp tay nhìn về phía Khương Tồn Kiếm, bảo: "Thưa viện trưởng, xưa giờ tam đệ ta đã thế rồi..."

"Thanh niên bao giờ cũng kiêu ngạo, ta hiểu mà!"

Khương Tồn Kiếm khen ngợi.

Quả là vậy.

Tần Ninh hoàn toàn đủ tư cách nói câu này với ông ta.

Thực lực mạnh mẽ đi kèm với cách cư xử.

Người ta mạnh thì nói chuyện ngông cuồng có sao?

Nhưng đã yếu mà còn vênh váo thì chán sống rồi.

Bên kia, tông chủ Tinh Khiên, trưởng tộc Lục Chung Hải và Bách Lý Văn Phong đáp xuống.

Ôn Ngôn Ngọc chết rồi.

Sao chuyện này có thể xảy ra chứ!

Nhưng cái xác lạnh ngắt kia rành rành ngay trước mắt.

Hình ảnh này quá đáng sợ, không ai giữ bình tĩnh nổi.

"Không được lần nữa!"

Lục Chung Hải khẽ quát.

"Trong số những đệ tử do Khương Tồn Kiếm dạy dỗ, ngoài bộ phận đang tham chiến tại đại lục Bắc Lan thì những người ở đại lục Tây Lan, Đông Lan và Trung Lan đều đã nhận được tin tức, nhất định sẽ viện trợ ngay".

"Giờ mà không giết những kẻ này là ai cũng đi đời nhà ma!"

Tông chủ Tinh Khiên và Bách Lý Văn Phong gật đầu.

Tần Ninh chính là kẻ gây ra biến cố ngày hôm nay.

Khi hắn giết võ giả cảnh giới Sinh Tử ngũ kiếp, ai cũng sững sờ.

Giết võ giả cảnh giới Sinh Tử thất kiếp thì quá sức tưởng tượng.

Nhát kiếm chém bát kiếp, người người khiếp vía hãi hùng.

Đến thời khắc hắn lấy mạng cường giả cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, chuyện này gần như đi vào lịch sử rồi.

Ai có thể giết Sinh Tử cửu kiếp với tu vi Sinh Tử tứ kiếp chứ?

Khoảng cách năm tầng không phải chỉ dăm ba câu là nói hết được đâu.

Tần Ninh tiến lên một bước rồi nhìn những người xung quanh.

Ngay lúc đó, cả ba người Lục Chung Hải, Tinh Khiên và Bách Lý Văn Phong đều thấy áp lực.

Chuyện đã đến nước này, không còn đường lui nữa.

Phải làm sao đây?

Trái với lúc ban đầu, ba thế lực lớn đã rơi vào thế bị động.

Về phía Vô Cấu Kiếm Phái, Ôn Thanh Kỳ đã bị người của Vô Cấu Kiếm Phái chế ngự, sốt ruột lắm nhưng không được phép mở miệng nữa.

Phái chủ đã chết.

Kẻ không có tư cách nhập cuộc lúc này hơn ai hết chính là Vô Cấu Kiếm Phái.

"Lục Chung Hải, còn lá bài tẩy nào thì dùng luôn đi, đừng do dự nữa!", Bách Lý Văn Phong nhìn về phía trước với ánh mắt dữ dằn, thúc giục.

"Ta?"

Lục Chung Hải hừ lạnh: "Hôm nay ta đã thi triển hết thủ đoạn rồi, còn lá bài tẩy nào nữa?"

"Chết tiệt!"

Tinh Khiên cũng sẵng giọng: "Tên Tần Ninh này có kiếm U Khô trong tay nên không chống lại nổi đâu, cao thủ cấp bậc Thánh Nhân cảnh giới Âm Dương ra tay còn may ra".

Câu vừa dứt, ánh mắt ba người đanh lại.

Thứ mà Tần Ninh có đâu phải chỉ mình kiếm U Khô!

Còn có chiếc kính cổ có uy lực cực kỳ mạnh mẽ kia kìa.

Nhưng phải công nhận rằng bản thân Tần Ninh đã là một kẻ kỳ quặc sẵn rồi.

Là cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp mà sức mạnh bộc phát ra còn áp đảo cả cảnh giới Sinh Tử thất kiếp.

Tên này tu luyện thế nào vậy?

Ba người cứ lầm bầm trong miệng.

"Hết chịu nổi rồi sao?"

Tần Ninh nói với bốn người: "Vậy thì chuẩn bị chịu chết đi".

"Dùng máu của các ông để chúc mừng cho nhị ca ta".

"Không ai được động vào thư viện Thái Hư".

"Tần Ninh!"

Lục Chung Hải cực kỳ căm hận.

Nếu Tần Ninh không nhúng tay vào chuyện hôm nay thì ông ta đã có thể liên thủ với tông chủ Tinh Khiên và Bách Lý Văn Phong rồi. Khi đó, ba phe sẽ cùng nhau giết chết Khương Tồn kiếm thật nhanh, Khương gia không còn Khương Tồn Kiếm sẽ lập tức tan rã.

Nhưng không, Tần Ninh đã...

Chưa có lúc nào Lục Chung Hải phẫn nộ như bây giờ.

"Hôm nay kẻ này sẽ không bỏ qua chúng ta đâu. Hai vị, nếu không làm gì khác thì chuẩn bị chết đi!"

Chuẩn bị chết!

Họ tu hành đến cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp rồi mà bảo bọn họ chuẩn bị chết ư?

"Hai ông hộ pháp cho ta!"

Giữa lúc đó, Bách Lý Văn Phong thình lình lên tiếng.

Vừa nghe thấy câu này, đôi mắt Lục Chung Hải và Tinh Khiên sáng rực.

"Lục Chung Hải, ta chuẩn bị dốc hết vốn liếng ra đây. Sau đợt này, đệ tử thế gia Bách Lý bọn ta có thể miễn phí vào Tàng Thư Các của thư viện Thái Hư và được nhận đãi ngộ như đệ tử của thư viện không?"

"Không thành vấn đề!"

Lục Chung Hải đồng ý ngay tắp lự.

Sau khi nói xong, trên mặt Bách Lý Văn Phong lộ vẻ đau đớn.

"Bách Lý Văn Phong..."

Cảnh tượng này khiến Khương Tồn Kiếm phải suy nghĩ.

"Không được để ông ta thành công!"

Khương Tồn Kiếm vung kiếm xông đến.

Giang Bạch và Vạn Phúc cũng theo sát.

Tất nhiên Lục Chung Hải và Tinh Khiên sẽ không đứng yên rồi.

Quyết không để ai quấy rầy Bách Lý Văn Phong!

Ầm!

Một loạt tiếng nổ vang lên.

Một nguồn năng lượng dồi dào chợt sinh ra trong cơ thể Bách Lý Văn Phong.

Trong khoảnh khắc ấy, Tần Ninh lập tức nhìn sang ông ta.

"Dám ép bổn tọa thi triển thuật pháp này, tất cả các ngươi đều phải chết!"

Dứt lời, mắt Bách Lý Văn Phong rực sáng.

Một chiếc ngọc câu đột nhiên xuất hiện.

Ngọc câu ngưng tụ ra sáu huyền văn tỏa sáng lấp lánh.

"Vãng sinh đồng!"

"Vãng sinh đồng!"

Đạo Thiên Hành và Lý Nhàn Ngư bật thốt ngay sau khi thấy chúng.

Đạo Thiên Hành từng thấy vãng sinh đồng của Lý Nhàn Ngư rồi, hắn ta có hai huyền văn trên ngọc câu.

Bản thân Lý Nhàn Ngư lại càng hiểu rõ điều đó.

Không ngờ ngọc câu của Bách Lý Văn Phong có đến sáu huyền văn.

Hắn ta chấn động thấy rõ.

Bách Lý Văn Phong không chỉ sở hữu vãng sinh đồng mà còn đã mở ra sáu huyền văn!

Sao chuyện này có thể xảy ra chứ?

"Xong đời, xong đời..."

Mặt Đạo Thiên Hành trắng tái.

Hắn ta thì thào: "Vãng sinh đồng của Phong Vương... đã bị hậu nhân thế gia Bách Lý lấy đi rồi..."

"Bách Lý Vân Long - Vân Long Thiên Nhân... Phong Vương vừa bỏ mạng thì cảnh giới của Bách Lý Vân Long tăng vùn vụt, đạt đến Thiên Nhân..."

"Vãng sinh đồng!"

"Vãng sinh đồng của Phong Vương bị lấy đi rồi..."

Đạo Thiên Hành mặt cắt không còn một giọt máu, cơ thể run bần bật.
Chương 1015: Hơi thở Vương giả

Chạy!

Chạy mau!

Xong đời rồi!

Cả đám sắp đi đời nhà ma rồi.

Lý Nhất Phong là ai?

Là người được mệnh danh là Phong Vương cái thế vô địch.

Nhưng vị Phong Vương này được chính tay Tần Ninh nuôi lớn.

Còn giờ thì sao?

Phong Vương mà Tần Ninh lấy làm tự hào đã bị cướp vãng sinh đồng cấy vào kẻ khác rồi!

Vãng sinh đồng chỉ còn sáu ngọc câu, có vẻ là đã bị truyền qua mấy đời rồi.

Chứ không thì làm gì có chuyện chỉ có sáu ngọc câu chứ.

Nhưng lúc này Đạo Thiên Hành không nghĩ được gì nữa.

Hắn ta không biết Bách Lý Văn Phong làm vậy kiểu gì

Chắc chắn Tần Ninh biết.

Nhưng điều quan trọng không phải ở chỗ đó.

Quan trọng là nếu biết tin này, Tần Ninh sẽ thế nào?

Sẽ hóa điên!

Nhất định là còn điên cuồng hơn cả bây giờ.

Đó là vãng sinh đồng của Phong Vương - người được một tay Tần Ninh dạy dỗ, người mà Tần Ninh yêu thương như con, như đồ đệ kia mà.

Tần Ninh thấy Phong Vương bị người ta cướp đi vãng sinh đồng mà không... nổi điên ư?

Lo chạy thoát thân cho rồi!

Đứng đây đến khi Tần Ninh điên lên thì hắn nào còn quan tâm gì nữa.

Giết thẳng tay luôn cho xem.

Với tình thế trước mắt, Đạo Thiên Hành còn không bận tâm đến việc lấy lại khôi giáp đã cho Tần Hải và Khương Như Yên mượn nữa là.

Những người ở đây cũng thảng thốt trước cảnh này.

Vãng sinh đồng kìa!

Sao nó lại xuất hiện trong mắt của Bách Lý Văn Phong?

Lục Chung Hải và Tinh Khiên vô cùng ngạc nhiên.

Vãng sinh đồng của Phong Vương!

Giờ phút này, Bách Lý Văn Phong mở mắt lộ ra sáu chiếc ngọc câu ẩn chứa sức bộc phát ghê gớm.

"Lục Chung Hải!"

"Tinh Khiên!"

Bách Lý Văn Phong hừ lạnh: "Thế gia Bách Lý của ta phải chiếm một nửa thư viện Thái Hư!"

Toàn thân ông ta tỏa ra khí thế hùng hậu đến mức tưởng chừng không ai có thể sánh bằng.

Lục Chung Hải và Tinh Khiên gật đầu.

Giây phút đó, Khương Tồn Kiếm, Giang Bạch và Vạn Phúc đều nhíu mày.

"Phúc Lão, đến nước này thì ông không cần giúp nữa, bảo người của Vạn Thiên Các tránh xa chút đi".

Tần Ninh lên tiếng.

"Viện trưởng Khương, bảo vệ người của thư viện Thái Hư các ông, lùi lại luôn đi!"

"Giang Bạch, nhớ trông chừng tiểu tử Nhàn Ngư".

Giang Bạch hỏi Tần Ninh: "Ngươi định làm gì vậy?"

"Không có gì, chỉ muốn hỏi xem... mắt của ông ta có từ đâu thôi".

Ánh mắt lúc này của Tần Ninh rất thản nhiên.

Nhưng không hiểu sao Giang Bạch lại có cảm giác rằng.

Giờ Tần Ninh... thật sự rất đáng sợ.

Hắn im lặng bước tới.

"Bách Lý Văn Phong."

Hắn thình lình lên tiếng, nhìn ông ta.

"Vãng sinh đồng chỉ có ở Lý gia, không nơi nào khác sở hữu".

"Phụ thân của Lý Nhàn Ngư từng nói rằng, trong Lý gia không ai có vãng sinh đồng sau Phong Vương mãi cho đến thế hệ của cậu ấy".

"Vậy thì... vãng sinh đồng của ông từ đâu ra?"

Tần Ninh vừa nói xong, Bách Lý Văn Phong giễu cợt: "Đương nhiên là từ Phong Vương mà ra rồi".

"Nhớ năm nào Bách Lý Vân Long - lão tổ Bách Lý gia bọn ta - làm đại tổng quản của Lý gia, cúc cung tận tụy phục vụ cho họ".

"Khi Phong Vương bỏ mạng, lão tổ ta bèn tước đoạt vãng sinh đồng, thực lực tăng lên nhanh chóng, đến Thiên Nhân, ấy mới có thế gia Bách Lý ta hôm nay".

"Từ khi được lão tổ truyền đến thế hệ ta, vãng sinh đồng chỉ được thi triển ba lần duy nhất!"

Ông ta sẵng giọng: "Hôm nay là lần thứ tư, Tần Ninh, ngươi chết không phải hối tiếc đâu".

Vốn dĩ hôm nay Bách Lý Văn Phong đâu muốn thi triển vãng sinh đồng.

Ngọc câu có tổng cộng chín chiếc, mỗi lần thi triển lại mất đi một chiếc.

Đây là lá bài hộ mệnh của thế gia Bách Lý.

Nhưng hôm nay buộc phải dùng nó.

Tần Ninh phải chết.

"Tước đoạt đôi mắt của Phong Vương cơ à!"

Tần Ninh bật cười trào phúng.

"Ta cũng đoán là vậy rồi..."

Hắn bỗng ngẩng đầu nhìn Bách Lý Văn Phong.

"Ngày này, thế gia Bách Lý của ông chính thức bị xóa tên khỏi Bắc Lan!"

Câu nói này làm cho những người có mặt giật cả mình.

"Có mình ngươi mà đòi giết ta?"

Bách Lý Văn Phong đáp trả: "Ngươi có biết uy thế của vãng sinh đồng lớn nhường nào không mà nói?"

"Biết... đương nhiên biết chứ..."

Tần Ninh lẩm bẩm.

Hắn biết thật!

Vì người sở hữu vãng sinh đồng đời đầu trên đại lục Vạn Thiên do hắn bồi dưỡng cơ mà.

Bây giờ nó có ở Lý Nhàn Ngư thì hắn cũng tiếp tục phần trách nhiệm đó.

Sao hắn không biết được?

Thế gia Bách Lý!

Đừng nên!

Đừng nên đào vãng sinh đồng của Lý Nhất Phong đi.

Cuối cùng Tần Ninh cũng hiểu vì sao Lý gia tuột dốc liên tục, không một thế hệ nào còn thức tỉnh vãng sinh đồng nữa.

Bởi lẽ, việc nó bị cướp đi sẽ khiến cho xác suất thức tỉnh vãng sinh đồng của hậu nhân Lý gia suy giảm mấy chục lần.

Thế gia Bách Lý!

Một con chó mà dám lấy hết toàn bộ của chủ nhân.

Nếu đó là người khác thì Tần Ninh đã chẳng thèm thăm hỏi gì.

Nhưng người bị cướp là... Lý Nhất Phong!

"Lục Chung Hải, Tinh Khiên, giết những kẻ khác đi, cứ giao tên này cho ta".

Khí thế của Bách Lý Văn Phong bàng bạc đến đáng sợ.

Cảnh giới của ông ta đã vượt xa Sinh Tử cửu kiếp!

Người này đang lột xác.

Ai cũng thấy được điều đó.

Dường như có một lốc xoáy năng lượng tối tăm nào đó đang hình thành trong cơ thể Bách Lý Văn Phong.

Âm Khư!

Chỉ khi đến linh cảnh Hóa Âm, bước đầu tiên của cảnh giới Âm Dương mới có thể ngưng tụ Âm Khư.

Lúc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được một khí tức kinh khủng.

Thực lực của Bách Lý Văn Phong đang tăng lên.

Vãng sinh đồng.

Đó là vãng sinh đồng cơ mà.

Tần Ninh chỉ im lặng đứng tại chỗ.

"Tần Ninh, ngươi dám làm hỏng chuyện trọng đại của ta, tội đáng muôn chết!"

Tiếng quát lớn vang lên.

Bách Lý Văn Phong chìa hai tay ra.

Ầm!

Một cú bạo tạc nổ ra.

Ông ta tung một chưởng đến.

Nơi Tần Ninh đứng nổ tung chỉ trong chốc lát.

Mặt đất cũng vỡ tan tành.

Ngay sau đó, bóng dáng Tần Ninh hiện ra tại nơi khác.

"Chạy nhanh đấy".

Bách Lý Văn Phong nhếch mép.

Vãng sinh đồng có sức mạnh cực kỳ lớn.

Ông ta đã có năng lực của cấp bậc Hóa Âm trong cảnh giới Âm Dương rồi đây này.

Tần Ninh làm gì đấu lại nổi.

Hắn có phi thường đến đâu cũng hết đường chạy rồi.

"Ông đề cao mình quá đấy!"

Tần Ninh ném một thanh kiếm ra.

Kiếm U Khô lơ lửng giữa không trung.

Giờ phút này, thanh kiếm tỏa ra vầng sáng đen buốt giá.

Hết tầng này tầng kia chồng lên nhau, tầng sau phát ra uy thế cao hơn tầng trước.

Trong khoảnh khắc, một bóng dáng màu đen xuất hiện trên bầu trời.

Đó là một kẻ có cơ thể cường tráng, cao đến nghìn trượng, ngạo nghễ đứng giữa lằn ranh trời và đất.

Tất cả mọi người lập tức sợ hãi tận xương.

"Hơi thở... Vương... giả..."

Ninh Thiên Vũ không giữ nổi bình tĩnh nữa.

"Chạy nhanh lên!"

Ông ta kéo Vạn Khuynh Tuyết tức tốc rời khỏi đây, không dám quay đầu lại.

Hơi thở Vương giả!

Sao lại có hơi thở Vương giả chứ?

Chỉ có người ở cảnh giới Vương Giả mới sinh ra khí thế đó được.

Khí thế nghe thì ảo diệu đấy.

Nhưng phải xem người sở hữu là ai mới được!

Đối với người đã tiến vào cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp như Ninh Thiên Vũ, khí thế của cảnh giới Âm Dương chẳng là cái thá gì.

Nhưng nếu là của cảnh giới Vương Giả...

Nghiền ép ông ta dễ như chơi.

Đây chính là khoảng cách khổng lồ giữa các cảnh giới.

Bách Lý Văn Phong tái mặt.

Chuyện gì đây?

Tần Ninh...

Không đúng.

Là kiếm U Khô!

Trong kiếm U Khô thật sự ẩn chứa hơi thở Vương giả!

Kể cả pháp khí thượng phẩm cũng không có khả năng lưu giữ hơi thở Vương giả.

Bởi sức mạnh nó đem lại là quá lớn.

Pháp khí đâu chịu đựng nổi.

Sao kiếm U Khô lại...

Tần Ninh đưa mắt về phía Bách Lý Văn Phong.

"Lý Nhất Phong là Vương giả cái thế, được mệnh danh là Phong Vương".

"Vãng sinh đồng quyết định vãng sinh, thuộc về Lý gia, không phải thế gia Bách Lý của ông".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK