Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1666: Lại là các ngươi

Nhan Như Ngọc cẩn thận nói: “Tổ sư gia… Bị thương rồi”.

“Bị thương?”

Sắc mặt Tần Ninh hơi thay đổi, hắn nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Bị người ta ám sát?”

“Bị đánh trọng thương sao?”

Nhìn bộ dạng sốt sắng của Tần Ninh, đột nhiên Nhan Như Ngọc cười lớn.

“Ta nói ra, ngươi đừng nói cho tổ sư gia nghe đó, nếu không ta sẽ bị đánh!”

“Hả?”

Nhan Như Ngọc ngồi xuống, cười ha ha nói: “Nghe tứ đại sư tổ nói, tổ sư gia bị thánh thú tọa kỵ của mình cắn bị thương…”

“Cắn… bị… thương á?”, Tần Ninh trợn mắt há mồm.

“Thánh thú Cửu Giới, sẽ có thực lực Thánh Đế, tám vạn năm qua đo, tổ sư gia của ngươi không thành Thánh Đế sao?”

“Không bồi dưỡng Huyết Thể Thanh Thiên Giao thành Thánh Đế sao?”

Nhan Như Ngọc há to miệng gặm thịt, lắc đầu nói: “Vì sao tổ sư gia không thành Thánh Đế thì ta không biết, nhưng Huyết Thể Thanh Thiên Giao nhất định là chưa tu luyện đến cấp chín”.

Tần Ninh sầm mặt lại.

Huyết Thể Thanh Thiên Giao không thành thánh thú cấp chín.

Ôn Hiến Chi bị Huyết Thể Thanh Thiên Giao làm bị thương, đó không phải là có khả năng không hoá thành Thánh Đế sao? Nhưng mà, tiểu tử này, dù sao cũng phải sắp đến Thánh Đế rồi chứ?

Tần Ninh nghĩ tới nghĩ lui, nhất thời cảm thấy hơi nhức đầu.

“Ngươi trở về nói với tổ sư gia của ngươi, có một người tên Tần Ninh tìm ông ta. Tổ sư gia của ngươi nghe xong sẽ đến tìm ta!”

Nhưng Nhan Như Ngọc lại đỏ mặt, cười ha ha, nói: “Ta… Ta không biết Đạo Tổ sư gia ở đâu cả…”

“Ngươi không biết sao?”

“Đúng vậy!”

Nhan Như Ngọc toét miệng cười nói: “Tổ sư gia bị thương nên bế quan, không… Là được Huyết Thể Thanh Thiên Giao mang đi… Sau đó nhất thế sư tổ đi tìm… không thấy…. Nhị đại sư tổ cũng đi tìm… cũng không quay về… sau đó là các sư tổ tam đại, tứ đại, ngũ đại, lục đại, sư gia của ta, sư phụ của ta đi tìm…. Càng về sau, trong Thánh Thú tông chỉ còn lại một mình ta”.

Tần Ninh giơ tay đỡ trán, mặt đầy bất đắc dĩ.

“Ôn Hiến Chi, quả thực là tên ngu xuẩn!”

Tần Ninh thở dài.

Nhan Như Ngọc gãi đầu, cười nói: “Ngươi nói ra điều ta vẫn luôn không dám nói!”

“Ngày nào sư phụ ta cũng nói, tổ sư gia quá ngu xuẩn, sư gia của ta ngày nào cũng nói… Kết quả, tổ sư gia bỏ chạy, ai cũng chạy theo, cũng không biết đi đâu hết, bỏ lại mình ta trên Thánh Thú sơn, nhàm chán muốn chết!”

“Ngày nào tổ sư gia cũng bảo bọn họ khiêm tốn, không cho bọn họ rời núi, lần này tổ sư gia không có ở nhà, ai cũng mừng như điên, ra ngoài tiêu dao sung sướng. Ta cũng không thể tử thủ một ngọn núi rỗng được, ta cũng sẽ vui vẻ ra ngoài …”, nghe vậy, trái lại Vân Sương Nhi hiểu được.

Ôn Hiến Chi! Tần Ninh từng nói, đó là đồ đệ thứ hai của đời thứ hai.

Nghe Nhan Như Ngọc nói như thế, sao cô ấy cảm thấy tên đồ đệ này có chút… ngốc nghếch?

Cả Thánh Thú tông này, nhìn thế nào cũng thấy ngốc cả, ai nấy đều ngốc… nên lấy tên Ngốc Nghếch tông môn mới đúng.

Tần Ninh nhìn Nhan Như Ngọc, nói lại: “Qua ngày hôm nay, ta đi cùng ngươi, tới Thánh Thú sơn".

“Đi làm gì?”

Lúc này Nhan Như Ngọc đã hơi say, mơ mơ màng màng nói: “Nói không chừng, Thánh Thú sơn không có ai, sơn môn đã bị người ta chiếm mất rồi… Dù sao mấy tên ngốc kia đều không có ở đó, cứ dứt khoát giải tán đi…”, tiếng nói dần nhỏ lại, Nhan Như Ngọc nằm trên bàn, hoàn toàn ngủ mê man.

Tần Ninh đứng dậy.

“Cứ thế đi à?”

“Mang nàng ta đi cùng!”

Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Tên Ôn Hiến Chi này, tức chết ta…”, Vân Sương Nhi dè dặt đỡ Nhan Như Ngọc dậy.

Hai người tính tiền rồi rời đi.

Lúc này, đêm đã khuya, trên đường rất ít người đi lại, gần như không thấy mấy bóng người.

“Ôn Hiến Chi! Tên nghe rất nho nhã, không ngờ tới đức hạnh… Đúng là chuyện đồ đệ của chàng có thể làm được”.

Vân Sương Nhi chọc ghẹo.

“Ta nhổ vào!”

Tần Ninh hừ một tiếng, nói: “Đợi ta gặp thằng nhãi đó, nhất định sẽ đánh một trận rồi nói sau”.

Vân Sương Nhi không nhịn được che miệng cười khẽ.

Nghe thật thú vị.

Cô ấy thật mong đợi, không biết rốt cuộc mấy tên đồ đệ tiếp theo của Tần Ninh có tính khí thế nào.

Tần Ninh đi phía trước, Vân Sương Nhi đỡ Nhan Như Ngọc, ba người một đường, đi vào nội thành.

Nhưng đang đi, Tần Ninh đột nhiên dừng lại.

“Đều đi một đường, nên đi ra rồi chứ?”

Tần Ninh cười nói.

Hắn vừa dứt lời, trên đường xuất hiện bốn người.

Hoàn Nhất Chu! Thời Kim Ca!

“Nữ nhân bổn công tử nhìn trúng, muốn có được không khó khăn đến thế. Nhưng mà tiểu tử ngươi lại quá mức không nể mặt, cục tức này…. Quả thực khó mà nuốt trôi được…”, Hoàn Nhất Chu đứng chắp tay, khẽ cười nói: “Tiểu tử, cho ngươi thêm một cơ hội, ngoan ngoãn để lại nữ nhân bên cạnh cho ta thoải mái một đêm, nếu không hôm nay… Bổn công tử khiến ngươi mở to mắt xem nữ nhân của ngươi thần phục trước ta thế nào!”

“Lại là các ngươi!”

Vân Sương Nhi cũng tức giận.

Đám người này y như gián, đuổi cũng không đi.

“Nơi này là thành Thiên Hạc, địa bàn của Thiên Hạc lâu, các ngươi là đệ tử của thánh địa Hiên Viên, làm như vậy không tốt lắm, đúng không?”

Tần Ninh lạnh nhạt nói.

“Không tốt lắm?

“Giết người, hủy thi diệt tích, có cái gì không tốt?”

Nghe đến đây, Tần Ninh lắc đầu.

“Vốn dĩ tiểu đồ tôn tôn tôn này của ta cũng đã tha cho các ngươi rồi, ta cũng không muốn giết người, nhưng bây giờ, không giết không được!”

Ly Hủ hừ một tiếng, bước ra: “Chỉ là Thánh Nhân nhỏ mà giọng không nhỏ nha”.

Một tiếng hừ lạnh vang lên.

Lý Hủ ầm ầm đánh ra một quyền.

Vân Sương Nhi vừa định buông Nhan Như Ngọc ra để đánh, Tần Ninh lại đưa tay, lạnh nhạt nói: “Để ta hoạt động gân cốt chút”.

Vân Sương Nhi lui về sau một bước, đỡ Nhan Như Ngọc, không nói gì thêm nữa.

Tên Ly Hủ kia đánh tới.

Gã bước ra một bước, nháy mắt đi tới trước người Tần Ninh, bàn tay trực tiếp chụp lấy hắn.

Gã đang ở cảnh giới Địa Thánh nhất phách, bắt lấy tên Thánh Nhân tam hồn Tần Ninh nho nhỏ này, còn không dễ dàng sao?

Ánh mắt Ly Hủ trở nên lạnh lẽo.

Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Ly Hủ lại đột nhiên thay đổi.

Chỉ thấy Tần Ninh cũng vươn tay ra.

Tốc độ nhìn thì chậm, nhưng thực chất rất nhanh.

Trong lúc bất ngờ, cơ thể Tần Ninh tránh thoát khỏi bàn tay gã, lại trở tay, trực tiếp nắm lấy tay.

“Cút!”

Một tiếng quát khẽ vang lên, Tần Ninh nói xong, bàn tay lập tức túm lấy cánh tay Ly Hủ.

Một tiếng “rắc” vang lên.

Xương cánh tay của Ly Hủ lập tức vỡ vụn, cả cánh tay buông thõng xuống, mềm yếu không có sức.

Tần Ninh lạnh lùng hừ một tiếng: “Lo này lo kia, lo cho mạng ngươi rồi hẵng tính!”

Nói xong, Tần Ninh nhấc tay, một cánh tay khác của Ly Hủ bị nâng lên, trong nháy mắt, một luồng sức mạnh rót vào, tiếng xương vỡ răng rắc lại lần nữa vang lên.

Sắc mặt Ly Hủ trở nên trắng bệch, miệng kêu thảm thiết, tiếng kêu vang lên trong bầu trời đêm.

Sắc mặt Hoàn Nhất Chu và Thời Kim Ca cũng thay đổi.

Ly Hủ là cảnh giới Địa Thánh nhất phách, đấu với Tần Ninh cảnh giới Thánh Nhân tam hồn, nên mạnh hơn mới đúng!
Chương 1667: Vậy thì không cần ngươi quan tâm

Sắc mặt hai người đó đều lạnh lẽo.

Thời Kim Ca và Hoàn Nhất Chu, một trước một sau đi ra.

“Đã nhìn lầm rồi!”

Thời Kim Ca cười nói: “Hoàn sư huynh, xem ra chúng ta đã chọc phải người không nên chọc rồi!”

Hoàn Nhất Chu lại cười lạnh nói: “Đúng là ngoài ý muốn, một tiểu tử cảnh giới Thánh Nhân tam hồn, lấy đâu ra thực lực như thế?”

“Khó trách ở trong tửu lâu lại lạnh nhạt với chúng ta như vậy, hoá ra căn bản không sợ chúng ta!”

Hai người họ không ngừng tiến lại gần.

Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh không ngừng cười.

Lả tả… Trong nháy mắt, hai người kia trực tiếp xông ra.

Một trước một sau, hai người trực tiếp ép tới trước mặt Tần Ninh.

Thấy cảnh ấy, Tần Ninh lại lạnh lùng cười, trong lòng bàn tay ngưng tụ từng đạo thánh ấn.

“Thánh Tự Đồ Lục!”

“Tiên Tự Đồ Lục!”

Trong tiếng ầm ầm, hai đạo đồ lục trực tiếp phóng ra.

Mà theo hai đạo đồ lục kia, hai người Hoàn Nhất Chu và Thời Kim Ca đều rối rít xuất thủ, thi triển thánh quyết, từng đạo thánh lực đánh ra.

Bịch bịch… Tiếng nổ trầm thấp vang lên, hai đạo đồ lục bị hai người kia đánh, nhanh chóng tan vỡ.

“Chỉ thế mà thôi”.

Thời Kim Ca giễu cợt.

“Thế sao?”

Lúc này, giọng Tần Ninh vang lên sau lưng Thời Kim Ca.

Thời Kim Ca cứng người lại.

“Thời Kim Ca, cẩn thận!”

Đối diện, Hoàn Nhất Chu quát lên.

Nhưng mà, chậm rồi! Trọng kiếm Vạn Quân trực tiếp chém xuống.

Phật một tiếng, cánh tay đang giơ lên của Thời Kim ca bị trọng kiếm chém xuống, máu tươi đầm đìa.

Máu tươi đổ xuống, Thời Kim Ca bị sức mạnh của trọng kiếm làm cho lảo đảo, ầm một tiếng, ngã xuống đất.

Hoàn Nhất Chu lạnh lòng.

Tần Ninh trước mắt trông thật hung mãnh.

Người này, căn bản không giống cảnh giới Thánh Nhân.

Đơn giản là còn kinh khủng hơn cả cảnh giới Địa Thánh nhất phách, nhị phách.

Sắc mặt Hoàn Nhất Chu trở nên âm trầm.

“Vốn định giấu chút thực lực, đợi đến lúc tranh Thanh Long bảng, phóng ra hào quang, nhưng mà ngươi…”, Hoàn Nhất Chu hừ lạnh, khí thế trong cơ thể nháy mắt dâng lên.

“Cảnh giới Địa Thánh tam phách! Lần này, Hoàn Nhất Chu ta cố gắng trở thành một trong ba người đứng đầu, bây giờ thể hiện thực lực, tất sẽ khiến người ta đề phòng. Hôm nay, ngươi nhất định phải chết!”

Nói xong, Hoàn Nhất Chu nhanh chóng lao ra.

Từng đạo thánh lực trước người ngưng tụ lại thành từng đạo xúc tua, bện thành cảnh tượng xúc tua đầy trời, trực tiếp đánh về phía Tần Ninh.

Thấy vậy, Tần Ninh lật bàn tay lại.

“Thần Tự Đồ Lục!”

Một đạo đồ lục ầm ầm giết ra, trực tiếp áp xuống.

Nhất thời, từng đạo xúc tua thánh lực sụp đổ, bị đồ lục trực tiếp áp xuống.

Cả Hoàn Nhất Chu cũng bị đồ lục ấp xuống, ầm một tiếng, ngã xuống đất.

Tần Ninh cầm trọng kiếm trong tay, một kiếm rơi xuống, đâm thẳng xuống lưng Hoàn Nhất Chu.

Phập một tiếng, máu tươi phun ra, mặt Hoàn Nhất Chu vặn vẹo.

“Ngươi tự tìm chết!”

Hoàn Nhất Chu giận dữ hét lên: “Ta chính là đệ tử Thanh Long bảng của thánh địa Hiên Viên, ngươi dám giết ta, thánh địa Hiên Viên sẽ giết ngươi!”

“Ngươi nói nhảm quá nhiều”.

Tần Ninh nói: “Ngươi thử xem ta có dám giết ngươi không!”

Trọng kiếm Vạn Quân được rút ra, Hoàn Nhất Chu nằm trên đất, cơ thể không ngừng run rẩy.

Trong lòng Hoàn Nhất Chu vô cùng hoảng sợ.

Người này, điên rồi sao?

“Dừng tay!”

Một giọng nói đúng lúc vang lên.

Xa xa, mấy chục bóng người phá không mà tới.

Mấy chục người kia, nhìn kỹ lại, đều mặc võ phục, bên ngoài khoác áo xanh, trên vai thêu thần hạc.

Chính là trang phục của võ giả Thiên Hạc lâu! Thanh niên đi đầu, Tần Ninh đã gặp ban ngày rồi.

Thiên Hạc lâu, Khâu Tử Kiêu! Khâu Tử Kiêu đứng cách đó mười bước, thấy bộ dạng của Tần Ninh và Hoàn Nhất Chu, sắc mặt thay đổi.

“Đây là thế nào?”

Khâu Tử Kiêu mở miệng hỏi.

“Khâu Tử Kiêu, ngươi tới đúng lúc lắm!”

Hoàn Nhất Chu quát lên: “Ở địa bàn Thiên Hạc lâu của các ngươi, có người muốn giết đệ tử Thanh Long bảng của thánh địa Hiên Viên, ngươi có quản không?”

Lúc này, Khâu Tử Kiêu nhìn Tần Ninh.

“Vị này chính là Tần công tử Tần Ninh, một trong mười một người xuất chiến lần này của Đại Nhật Sơn đúng không?”

“Đây là thế nào?”

Tần Ninh! Đệ tử Đại Nhật Sơn! Sắc mặt Hoàn Nhất Chu thay đổi mấy lần.

“Khó trách ngươi muốn giết ta, Đại Nhật Sơn các ngươi đúng là hèn hạ vô sỉ. Sư huynh Hiên Viên Anh của thánh địa Hiên Viên ta là đệ nhất Thanh Long bảng, các ngươi không đoạt được đệ nhất nên muốn tới ám sát sao?”

“Tần Ninh, ngươi cứ chờ lửa giận của thánh địa Hiên Viên đi!”

Hoàn Nhất Chu dứt lời, trọng kiếm trong tay Tần Ninh thu lại mấy phần.

Nhìn thấy cảnh này, Hoàn Nhất Chu thở phào nhẹ nhõm.

Tần Ninh không dám giết hắn ta! Giết hắn ta, sẽ tạo thành thù hận giữa Đại Nhật Sơn và Thiên Hạc lâu.

Tần Ninh chỉ là một đệ tử, không kham nổi trách nhiệm này.

Không thể không nói, Khâu Tử Kiêu đến quá đúng lúc!

“Đến giờ ngươi còn uy hiếp ta?”, Tần Ninh xoay tay, trọng kiếm Vạn Quân chuyển động mấy vòng, dán sát sau lưng Hoàn Nhất Chu.

“Quá không sáng suốt rồi!”

Khóe miệng Hoàn Nhất Chu chảy máu, hắn ta cười ha ha: “Tần Ninh, ngươi nghĩ kĩ đi, giết ta… Ngươi sẽ phải chết không thể ngờ!”

“Vậy thì không cần ngươi quan tâm!”

Tần Ninh giơ trọng kiếm Vạn Quân lên, một kiếm rơi xuống.

Phập một tiếng, mũi kiếm xuyên qua tim Hoàn Nhất Chu. Hai mắt hắn ta dần mất đi huyết sắc, gương mặt co rút… Mà bên kia, hai người Thời Kim Ca và Ly Hủ hoàn toàn choáng váng.

Chết rồi! Hoàn Nhất Chu chết rồi.

Hoàn Nhất Chu xếp thứ mười trong hai mươi tư nhân vật kiệt xuất của Thanh Long bảng… Lại chết! Lúc này đây, ngay cả Khâu Tử Kiêu cũng hoàn toàn mờ mịt.

Tần Ninh lại thật sự ra tay! Quá quả quyết! Lần này, xảy ra chuyện lớn rồi!

Tần Ninh đứng dậy, nhìn về phía Khâu Tử Kiêu.

“Đừng có mà dở trò!”

Tần Ninh nói thẳng: “Ngày hôm nay, đệ tử Thương Long điện và đệ tử Đại Nhật Sơn cãi vã, ngươi dẫn người đứng ngoài trăm thước Tây Nam mà nhìn, thấy muốn đánh nhau, ngươi mới đến!”

“Lúc ta đánh gãy tay Ly Hủ, ngươi đã đến rồi, nhưng vẫn xem náo nhiệt, không ra tay!”

“Muốn xem ta có thể giết chết bọn họ không?”

“Hay là muốn xem, liệu ta có giết bọn họ hay không?”

Tần Ninh liếc mắt, nhìn Khâu Tử Kiêu, hờ hững nói: “Bớt dở trò đi, để cho các tông bất hoà, cân nhắc nhiều chút, duy trì sự bình yên của cuộc võ đấu Thanh Châu”.

Ánh mắt này khiến Khâu Tử Kiêu giật mình.

Đó là ánh mắt gì?

Bình tĩnh! Rất bình tĩnh! Nhưng lại bình tĩnh đến đáng sợ! Hơn nữa, Tần Ninh chỉ ở cảnh giới Thánh Nhân tam hồn mà thôi.

Những người khác đều không phát hiện ra sự tồn tại của hắn, sao Tần Ninh phát hiện được?

Nội tâm Khâu Tử Kiêu hơi kinh hoàng.

Tên Thánh Nhân tam hồn trước mắt này lại mang cho hắn một cỗ áp lực vô cùng lớn. Không sai, thật áp bách!

“Chuyện xử lý thế nào, ngươi nhìn mà làm đi!”

Tần Ninh từ từ nói: “Đệ tử thánh địa Hiên Viên nhìn trúng đạo lữ Vân Sương Nhi của ta, còn uy hiếp hai chúng ta, muốn cưỡng chế bắt người”.

“Bị hai chúng ta bài xích, sinh lòng trả thù, bọn họ chờ hai ta đến, ý đồ giết ta diệt khẩu, cướp nữ nhân của ta!”

“Nhưng mà thực lực không đủ, trái lại bị ta giết chết!”

Hắn dứt lời, Khâu Tử Kiêu ngẩn ra.
Chương 1668: Bắt ta đền mạng sao?

“Nếu ngươi không tin, cứ đi tìm người của tửu lâu mà hỏi, hoặc là hỏi nữ tử này xem.”

Tần Ninh chỉ Nhan Như Ngọc đang say bí tỉ.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Chuyện chính là vậy, bị người ta tập kích, chúng ta cũng không thể chờ chết. Đáng tiếc, bọn họ không đủ thực lực, một chết hai bị thương, quá vô dụng!”

Khóe miệng Khâu Tử Kiêu co giật.

Người này… Làm thế nào mới tốt?

Vốn dĩ là trốn một bên xem náo nhiệt, kết quả không ngờ vừa nhìn đã chết một người.

Nếu là đệ tử bình thường thì thôi.

Thế nhưng người chết lại là Hoàn Nhất Chu của thánh địa Hiên Viên.

Thiên kiêu đứng thứ mười trong hai mươi tư vị trong Thanh Long bảng! Lại cứ thế chết ở đây, Thiên Hạc lâu phải ăn nói thế nào với thánh địa Hiên Viên chứ?

“Tần Ninh, ngươi cũng phải đi cùng ta một chuyến!”

Khâu Tử Kiêu khổ sở nói: “Nếu không ta không thể nào ăn nói được”.

Nghe vậy, Tần Ninh cau mày.

Đúng lúc này, có tiếng xé gió vang lên.

Mười mấy người xuất hiện trên đường.

“Hoàn Nhất Chu!”

Một giọng nói vừa kinh ngạc vừa tức giận vang lên.

Nhìn thấy mấy người kia, chân mày Khâu Tử Kiêu cau lại.

Xong rồi! Xong rồi! Sao hôm nay mấy người chủ này đều tụ tập hết chứ?

Người đi đầu chính là Bảo Vân Kính tới từ thánh địa Hiên Viên! Hắn ta là thiên kiêu thứ sáu trong Thanh Long bảng.

Quan trọng nhất là, người này có quan hệ cực tốt với Hoàn Nhất Chu.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Khâu Tử Kiêu, sao Hoàn Nhất Chu lại chết?”

“Sao lại chết trên địa bàn Thiên Hạc lâu của ngươi?”

Bảo Vân Kính hơi hung hăng quát lên: “Thiên Hạc lâu của các ngươi làm ăn thế nào vậy?”

Bị Bảo Vân Kính khiển trách ngay trước mặt mọi người, Khâu Tử Kiêu cũng không kiềm chế được.

Hắn ta nhìn Bảo Vân Kính, sắc mặt trầm xuống.

“Xảy ra chuyện như vậy, Thiên Hạc lâu của chúng ta cũng không muốn, nhưng chuyện gì cũng có lý do cả, hay ngươi hỏi hai đệ tử của thánh địa Hiên Viên ngươi đi!”

Bảo Vân Kính nhìn hai người Thời Kim Ca và Ly Hủ.

“Nói đi, có chuyện gì?”

Thời Kim Ca nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt đầy hận thù, gào lên: “Là Tần Ninh của Đại Nhật Sơn, giết Hoàn Nhất Chu”.

“Vì sao?”

Bảo Vân Kính hỏi.

Thời Kim Ca cúi đầu, nói nhỏ: “Người này vu vạ cho chúng ta là mơ ước đệ tử Đại Nhật Sơn”.

Vu vạ! Bảo Vân Kính trợn mắt nhìn Tần Ninh.

“Khâu Tử Kiêu, tặc tử như vậy, còn không bắt lại sao?”

Bảo Vân Kính lạnh lùng nói: “Nếu Thiên Hạc lâu mặc kệ không để ý tới, thì thánh địa Hiên Viên của chúng ta sẽ tự mình ra tay!”

Khâu Tử Kiêu vội vàng nói: “Bảo huynh bớt giận, chuyện không đơn giản như vậy… Lúc trước ở trong tửu lâu, Hoàn Nhất Chu và Thời Kim Ca đã nảy sinh tranh chấp với Tần Ninh, rạng sáng nay lại đụng mặt trên con đường này… Chuyện này quá kỳ lạ…”, Bảo Vân Kính trừng mắt quát lên: “Ý ngươi là Tần Ninh đã sớm mai phục ở đây, ý muốn giết đám người Hoàn Nhất Chu?”

“Hay cho một tên tâm địa lang sói!”

Lúc này.

Khâu Tử Kiêu sửng sốt.

Tần Ninh sửng sốt.

Thời Kim Ca và Ly Hủ cũng sửng sốt.

Khâu Tử Kiêu bĩu môi, nhắm mắt lại, lại mở ra, không nói được lời nào.

Này là lối tư duy đặc biệt không bình thường gì chứ? Một tên Thánh Nhân mang theo một nữ nhân và một nữ tử say rượu lại vây giết bốn Địa Thánh?

Đây không phải là chuyện vớ vẩn sao?

Nhưng mà trước mắt, nhìn thấy cảnh tượng này, một Địa Thánh chết, hai Địa Thánh cụt tay, còn một Địa Thánh bị sợ chóng váng, thật giống như… Nói cũng đúng! Không đúng không đúng! Hắn ta chính mắt nhìn thấy Hoàn Nhất Chu muốn vây giết Tần Ninh, nhưng lại không ngờ được thực lực của Tần Ninh mạnh như thế, trái lại bị giết! Suýt chút nữa mình đã bị Bảo Vân Kính làm cho suy nghĩ lệch lạc rồi. Khâu Tử Kiêu nhìn Bảo Vân Kính, nhìn Tần Ninh, cảm thấy đau đầu.

“Bảo huynh, sự thật thế nào, ta đã sai người đi tửu lâu hỏi rồi, sau này có tin tức sẽ truyền tới. Rốt cuộc là Tần Ninh ra tay trước, hay Hoàn Nhất Chu ra tay trước, sau này sẽ biết được!”

Hắn ta dứt lời, Bảo Vân Kính hừ lạnh nói: “Ý ngươi là, nếu Hoàn Nhất Chu ra tay trước, thì chết không hết tội sao?”

“Cho dù Hoàn Nhất Chu ra tay trước, trận đấu Thanh Long bảng sắp tới, Tần Ninh giết một kiêu tử của thánh địa Hiên Viên chúng ta, chuyện này cũng không thể chấp nhận được!”

Nghe đến đây, Tần Ninh cười nhạt hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Muốn ta đền mạng sao?”

“Không hẳn là không thể!”

Bảo Vân Kính hừ lạnh.

“Ngươi còn chưa ngủ, hay đến giờ vẫn chưa tỉnh ngủ?”

Tần Ninh nói thẳng: “Muốn khiêu khích, thực lực không đủ, chết là đáng đời. Muốn sống thì đừng đắc tội với người không nên đắc tội.”

“Ta chờ ngươi ở đây, không phải nể mặt ngươi, mà là nể mặt Thiên Hạc lâu”.

Lần này, dù sao cũng là Thiên Hạc lâu cử hành võ đấu Thanh Châu. Hắn giết người mà lúc này rời đi, Thiên Hạc lâu không dễ ăn nói.

Nhưng Bảo Vân Kính lại làm ầm lên ở đây, khiến Tần Ninh rất khó chịu.

Khó chịu thì thế nào?

Không thể nhẫn nhịn! Người nhẫn nhịn chỉ chịu thiệt thôi.

Nghe thấy vậy, lửa giận của Bảo Vân Kính bốc cao ba trượng.

“Đệ tử của Đại Nhật Sơn đúng là phách lối!”

Bảo Vân Kính nói: “Đừng có quên, người đứng đầu Thanh Long bảng xuất phát từ thánh địa Hiên Viên ta, Đại Nhật Sơn của ngươi… Đừng tuỳ tiện phách lối trước mặt thánh địa Hiên Viên ta!”

“Người đứng đầu Thanh Long bảng là ngươi sao?”

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Ta nhớ là Hiên Viên Anh của thánh địa Hiên Viên chứ nhỉ?”

“Có liên quan chút gì tới ngươi sao?”

“Ngươi tự tìm chết!”

Bảo Vân Kính hoàn toàn giận điên lên.

Tần Ninh nói không hề ngang ngược, nhưng mỗi câu đều như dao đâm vào tim, khiến người nghe tức giận.

Dứt lời, Bảo Vân Kính đánh ra một quyền.

Mặt Khâu Tử Kiêu biến sắc, nhưng cũng không lên trước ngăn cản, mà lùi về sau.

Tần Ninh thầm cười nhạt.

Tiểu tử này rất nhiều mưu mô, cong cong vẹo vẹo, hắn không thích.

Bảo Vân Kính xông lên, nếu Khâu Tử Kiêu muốn ngăn thì có thể ngăn được.

Nhưng Khâu Tử Kiêu lại không ngăn.

Người này, mấy lần thấy đệ tử những tông môn khác va chạm, nhưng nhiều lần đều xuất hiện ở phút cuối. Hắn ta nghĩ gì, Tần Ninh biết.

Nhưng Tần Ninh cũng chỉ mong Khâu Tử Kiêu không ngăn cản.

Không ngăn cản được nha! Giết một người là giết, giết hai người cũng là giết! Khí thế trong người Bảo Vân Kính bùng nổ, khí tràng của cảnh giới Địa Thánh tam phách mạnh gấp mấy lần Hoàn Nhất Chu.

Nhưng mà, cũng chỉ là mạnh hơn mấy phần thôi.

Đều là cảnh giới tam phách, có mạnh hơn nữa thì thế nào?

Tần Ninh cầm kiếm trong tay, một kiếm chém xuống.

Ầm… Cơ thể Bảo Vân Kính khựng lại, trên mặt đất xuất hiện một vết nứt, cát bụi tung lên.

Bảo Vân Kính nhìn Tần Ninh, mặt hơi căng thẳng.

Người này, thực lực thật mạnh.

Cảnh giới Thánh Nhân tam hồn bùng nổ, chỉ có hồn lực và thánh lực ngưng tụ.

Mà Địa Thánh có thánh lực, hồn lực, phách lực, ba uy nặng hợp nhất.

Thêm một đạo công kích phách lực, nhưng lại chỉ tương đối với tam hồn lực của Tần Ninh.

Đây… Bảo Vân Kính nhìn thi thể của Hoàn Nhất Chu ở trên đất.

Hắn ta cảm thấy mình hình như đã mạo hiểm rồi.

Tần Ninh có thể giết Hoàn Nhất Chu, vậy có thể giết hắn ta không?

Ít nhất thì hắn ta cũng không thể nào giết Hoàn Nhất Chu được.

Nhưng bây giờ, khó mà xuống nước được.

Bảo vân Kính khẽ quát một tiếng, khí tức trong cơ thể tặng vọt. Trong chớp mắt, hắn ta hoá thành tàn ảnh, vọt tới trước mặt Tần Ninh.

“Nhận thua rồi?”

Tần Ninh cười khinh miệt, trọng kiếm trong tay trực tiếp chém ra.

Trọng kiếm Vạn Quân! Chỉ một chữ, trọng! Chỉ cần uy lực của kiếm này rơi xuống, cơ thể Thánh Nhân cũng bị đập nát bét!
Chương 1669: Hiên Viên Thanh Sương

Cho dù là cảnh giới Địa Thánh, thân thể cường đại hơn Thánh Nhân gấp mấy lần nhưng một kiếm này chém xuống cũng phải thương tổn đến máu thịt.

Đây là một nhát nhẹ nhàng của trọng kiếm.

Nếu như trọng kiếm thực sự chém xuống, cho dù là cảnh giới Địa Thánh cũng khó mà ngăn cản được.

Ít nhất là dưới cảnh giới Địa Thánh tứ phách thì khó có thể ngăn chặn.

Thiên chi kiêu tử trong Thanh Long Bảng, Tần Ninh thực sự không để vào trong mắt, hắn chỉ xem bọn họ như những đứa trẻ con mà thôi.

Cho nên, hắn mới để cho Thạch Cảm Đương và Diệp Viên Viên ra tay, xem như là luyện tập.

Trước mắt, nếu như đối thủ không đạt đến cảnh giới Địa Thánh tứ phách, thì không thể khiến cho hắn nổi lên dục vọng chiến đấu.

Giờ phút này, Bảo Vân Kính lạnh lùng nhìn về phía người đối diện.

Kiếm trong tay Tần Ninh vô cùng bá đạo! Lúc này, ánh mắt Bảo Vân Kính mang theo vài phần lạnh lùng.

Ầm…Hắn ta từng bước bước lên phía trước, từng luồng sức mạnh trong cơ thể phóng thích ra bên ngoài.

Bảo Vân Kính đánh ra một quyền, bên trong nắm đấm kia bộc phát ra khí tràng càng thêm cường đại, khiến cho mọi người xung quanh sợ hãi.

Lúc này, ánh mắt Tần Ninh trở nên lạnh lùng.

“Chém!”

Một lời vừa dứt, trọng kiếm Vạn Quân bỗng nhiên chém ra.

Bảo Vân Kính có thể nhìn thấy trọng kiếm đang chém thẳng về phía đầu mình.

Nhưng giờ phút này, Bảo Vân Kính hoảng sợ phát hiện ra, bị bao phủ dưới khí tràng của Tần Ninh, bản thân hắn ta có thể nhìn thấy trọng kiếm kia đang chém về phía đầu mình nhưng lại không thể nào né tránh.

Đúng vậy, không thể trốn thoát! Dường như cho dù bản thân có né tránh về hướng nào thì cũng sẽ bị một nhát kiếm này cắt ngang đầu.

Ầm…Đúng lúc này, một âm thanh nứt vỡ trầm thấp vang lên.

Trọng kiếm bị một cỗ sức mạnh làm cho lệch khỏi quỹ đạo.

Chỉ là ngay khi trọng kiếm hoàn toàn bị lệch, Tần Ninh mạnh mẽ tung ra một chưởng, đánh thẳng vào thân kiếm, khiến cho trọng kiếm trực tiếp chém mạnh xuống.

Phụt một tiếng, máu tươi chảy ra.

Giờ phút này, sắc mặt Bảo Vân Kính trở nên trắng bệch.

Một cánh tay đã bị chặt đứt! Mà lúc này Tần Ninh cũng thu kiếm lại.

Chỉ thấy một bóng người xuất hiện phía sau Bảo Vân Kính.

Người tới mặc chiếc áo dài, mái tóc dài được buộc cao, sắc mặt bình tĩnh, trên khuôn mặt tuấn tú không nhiễm chút bụi bặm nào, làm cho người ta có cảm giác giống như một đệ tử thế gia, thoát tục, phóng khoáng.

Lúc này, Khâu Tử Kiêu nhìn thấy người thanh niên vừa xuất hiện cũng hơi rùng mình.

Tần Ninh nhìn thấy một màn như vậy cũng đại khái đoán được người này là ai! Trong những thiên kiêu của vùng đất Thanh Châu này, người có thể khiến cho biểu cảm của Khâu Tử Kiêu xuất hiện biến hoá, chỉ sợ cũng chỉ có người thứ nhất trong Thanh Long Bảng, thiên kiêu của thánh địa Hiên Viên, Hiên Viên Anh!

“Anh sư huynh!”

Nhìn thấy người vừa tới, khuôn mặt tái nhợt của Bảo Vân Kính lộ ra dáng vẻ tức giận.

“Ta đã biết rồi!”

Lúc này, Hiên Viên Anh túm lấy một người.

Người kia đúng là chưởng quỹ của tửu lâu.

“Hoàn Nhất Chu, Thời Kim Ca, hai người các ngươi đùa giỡn đệ tử Vân Sương Nhi của Đại Nhật Sơn, Vân Sương Nhi và Tần Ninh lại là bạn lữ tu hành của nhau, việc này là do đệ tử của thánh địa Hiên Viên chúng ta làm sai!”

Hiên Viên Anh trực tiếp mở miệng, khiến cho vẻ mặt của Bảo Vân Kính tràn đầy kinh ngạc.

“Anh sư huynh…”

“Nhưng mà!”

Giờ phút này, Hiên Viên Anh cũng thay đổi giọng điệu nói: “Đệ tử thánh địa Hiên Viên chúng ta làm sai thì cũng phải do thánh địa Hiên Viên chúng ta dạy dỗ, Tần Ninh, ngươi thân là đệ tử của Đại Nhật Sơn, lại tuỳ ý giết hại đệ tử của thánh địa Hiên Viên, món nợ này, thánh địa Hiên Viên chúng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy”.

“Ngươi đi theo ta!”

Lời này vừa nói ra, Khâu Tử Kiêu vẫn đứng im tại chỗ, không hề mở miệng.

Do dự một lát, Khâu Tử Kiêu vừa mới bước lên hai bước, Hiên Viên Anh đã trực tiếp nói thẳng: “Khâu Tử Kiêu, sự việc này ngươi đều biết rõ, nhưng khi Tần Ninh giết Hoàn Nhất Chu, ngươi lại không ngăn cản, khi hắn chặt một tay của Bảo Vân Kính, ngươi cũng không ngăn cản, việc này, thánh địa Hiên Viên sẽ đàm phán với Thiên Hạc lâu!”

“Đây là đạo đãi khách của Thiên Hạc lâu các ngươi sao?”

Giờ phút này, bước chân của Khâu Tử Kiêu đột nhiên dừng lại, hắn ta mỉm cười chua xót, không lên tiếng.

Tần Ninh nhìn thấy một màn này cũng nở nụ cười.

“Cho nên, sự việc chính là, Hoàn Nhất Chu của thánh địa Hiên Viên các ngươi thấy người đẹp liền nổi lòng tham, có ý đồ gây rối, lại chặn giết đệ tử của Đại Nhật Sơn chúng ta, ta quay lại giết hắn ta, việc này là ta làm sai phải không?”

“Không lẽ ta phải đưa cổ ra cho hắn ta giết hay sao?”

Giờ phút này, Hiên Viên Anh trầm giọng nói: “Tội này không đáng chết”.

“Nực cười!”

Tần Ninh cười nhạo nói: “Nếu như ta bị giết, thánh địa Hiên Viên các ngươi sẽ xử phạt Hoàn Nhất Chu như thế nào?

Úp mặt vào tường trăm năm?

Hoặc là nhốt hắn ta ở một nơi hung hiểm nào đó trong thánh địa Hiên Viên, nói với người bên ngoài là trừng phạt, nhưng thực tế là để rèn luyện?”

“Tần Ninh!”

Hiên Viên Anh quát lớn: “Ngươi là đệ tử của Đại Nhật Sơn, thánh địa Hiên Viên chúng ta có làm cái gì thì cũng không tới lượt ngươi khua tay múa chân!”

“Ngươi cũng biết ta là đệ tử của Đại Nhật Sơn, vậy thì ngươi quản được ta sao?”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Quản lý đệ tử của nhà ngươi cho tốt, nếu như không quản được thì ta giúp ngươi quản, không tính phí cho ngươi đã là tốt lắm rồi”.

“Ngươi không muốn đi với ta?”

Giờ phút này, Hiên Viên Anh phóng ra khí tức đè ép, mười mấy người phía sau cũng đằng đằng sát khí tới gần.

Lúc này, Tần Ninh nở nụ cười.

“Thật sự là quan tâm vô ích mà!”

Tần Ninh phất phất tay, không kiên nhẫn nói: “Một đám người các ngươi chỉ toàn nói những câu lý luận suông này nọ”.

Tần Ninh nhìn mấy người của thánh địa Hiên Viên, hờ hững nói: “Bây giờ, cút!”

“Nếu không, chết!”

Sáu từ đơn giản, hoặc là cút, hoặc là chết! Giờ phút này, sắc mặt Hiên Viên Anh mang theo vài phần u ám.

Lá gan thật lớn! Lúc này, khí thế trong cơ thể Hiên Viên Anh đã ngưng tụ lại, có vẻ như là muốn ra tay.

“Ha ha, lá gan thật lớn!”

Đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo, lạnh lùng vang lên, ả cười nói: “Đệ tử của Đại Nhật Sơn, từ khi nào lại ngông cuồng như vậy?”

Khi âm thanh trong trẻo, lạnh lùng kia vang lên, trên không trung xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, xé gió mà đến.

Nơi mà bóng hình xinh đẹp kia đi qua, không khí xung quanh đều lạnh đi vài phần.

Giờ phút này, sắc mặt các đệ tử của thánh địa Hiên Viên đều trở nên cung kính, nghiêm túc.

“Thánh nữ đại nhân!”

“Thánh nữ đại nhân!”

Hầu hết các đệ tử đều cúi người hành lễ.

Ánh mắt Tần Ninh cũng đảo qua người nọ.

Người phụ nữ có dáng vẻ ước chừng hai mươi tám tuổi, mái tóc dài được vén lên, trong tay cầm một chiếc quạt vẽ thác nước chảy xuống từ trên đỉnh núi, khuôn mặt thanh tú, nhan sắc xinh đẹp, nhưng lại làm cho người ta có cảm nhận được khí thế bá đạo của người đứng ở vị trí cao lâu năm.

Thánh nữ! Thủ lĩnh của thánh địa Hiên Viên, đó là nhân vật giống như sơn chủ của Đại Nhật Sơn, lâu chủ của Thiên Hạc lâu và điện chủ của Thương Long điện.

Người trước mắt hẳn là Hiên Viên Thanh Sương! Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Hiên Viên Thanh Sương.

Là một người xinh đẹp, nhưng mà sau khi quen biết Hiên Viên Hương Nhi, khi gặp được Hiên Viên Thanh Sương này, hắn thực sự cảm thấy không có gì đặc biệt.

Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh mang theo vài phần lạnh lùng.

“Chỉ là một đệ tử của Đại Nhật Sơn, lại giết chết đệ tử của thánh địa Hiên Viên chúng ta, trái lại ngươi lại còn muốn lý sự?”

Hiên Viên Thanh Sương hờ hững nói: “Để ngươi đi với chúng ta là vì quan tâm đến mặt mũi của Đại Nhật Sơn, nếu như ngươi không chấp nhận, vậy thì ta cũng không ngại giết chết ngươi ngay tại đây, ta muốn xem xem sơn chủ Dương Nhất sẽ vì một đệ tử Thánh Nhân nho nhỏ như ngươi mà trở mặt với ta hay sao?”

Nghe được những lời này, Tần Ninh bỗng nhiên nở nụ cười.

“Giết?

Thánh nữ Thanh Sương, sát khí lớn như vậy làm gì?

Đệ tử Đại Nhật Sơn chúng ta bị người vây giết, còn không thể giết người tự vệ hay sao?”

Một âm thanh ôn hoà vang lên.

Người của Đại Nhật Sơn cũng đến đây! Một vụ ám sát cỏn con thôi mà khiến cho hai đại bá chủ đích thân tới đây.

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Vân Sương Nhi.

Xem ra kế tiếp không còn chuyện của hắn nữa.

Chỉ cần sơn chủ Dương Nhất không phải là kẻ ngu ngốc thì sẽ biết nên làm thế nào.
Chương 1670: Tranh chấp giữa hai vị bá chủ

Trên không trung, bên cạnh sơn chủ Dương Nhất, mấy vị trưởng lão cùng một các đệ tử lần lượt xuất hiện.

Giờ phút này, Thạch Cảm Đương vội vàng chạy đến trước mặt Tần Ninh.

“Sư tôn, người không sao chứ?”

“Không sao…”, Thạch Cảm Đương nhìn thấy Vân Sương Nhi đang đỡ một cô gái thì vội vàng nói: “Sư nương sư nương, để ta đỡ cho…”, Thạch Cảm Đương đỡ lấy Nhan Như Hoạ rồi thành thật đứng phía sau Tần Ninh xem náo nhiệt.

“Sơn chủ Dương Nhất, đệ tử của thánh địa Hiên Viên chúng ta bị giết, bắt người liên quan về truy hỏi cũng không được sao?”

Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hiên Viên Thanh Sương vang lên.

“Không phải là không được, nhưng mà…Đệ tử thánh địa Hiên Viên của cô vây giết đệ tử Đại Nhật Sơn chúng ta, mấy người này hẳn là ta cũng nên đưa về để truy hỏi nhỉ?”

Sơn chủ Dương Nhất chỉ vào ba người Bảo Vân Kính, Thời Kim Ca và Ly Hủ nói.

Hiện tại, ba người này đã bị cụt tay, tuy rằng máu tươi đã ngừng chảy, nhưng nếu không nhanh chóng nối lại cánh tay thì cánh tay đó sẽ bị phế bỏ.

Không phải, Ly Hủ là hai cái! Một cánh tay bị chặt đứt, ảnh hưởng lớn như thế nào đến con đường võ đạo ngày sau, điều này không thể nào nói chính xác được.

Giờ phút này, sự lạnh lùng trong mắt Hiên Viên Thanh Sương càng thêm mãnh liệt.

Tuy rằng sơn chủ Dương Nhất mỉm cười, nhưng mà không khó để nhìn ra, bất cứ lúc nào ông ta cũng sẵn sàng ra tay.

Trên đường tới đây, ông ta đã hiểu rõ sự việc.

Tuy rằng Tần Ninh có chút tàn nhẫn, nhưng mà…rất có thể diện! Hơn nữa, bản thân Tần Ninh cũng không sai.

Giết người thì sao chứ?

Không giết người thì đã bị người ta giết chết rồi, kẻ ngốc mới không tự vệ! Giờ phút này, hai vị bá chủ dần dần rơi vào tình thế giằng co.

“Hai vị, hai vị đang làm cái gì thế?”

Giờ phút này, một bóng người vội vàng đi tới.

Lâu chủ Thiên Hạc lâu, Khâu Học Nghị! Khâu Học Nghị mặc một chiếc áo choàng màu đỏ xanh, bên trên thêu hình một con thánh hạc, đầu con hạc vừa vặn ở vị trí vai phải, trông vô cùng sống động.

Nhìn qua thì Khâu Học Nghị có vẻ ngoài tầm trên dưới bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, nhưng mà biểu cảm lại có vài phần bất đắc dĩ.

“Hai vị, mọi chuyện đều có thể thương lượng, có thể thương lượng!”

Khâu Học Nghị chắp tay, khách khí nói.

“Thương lượng?”

Hiên Viên Thanh Sương hừ một tiếng rồi nói: “Kiêu tử của thánh địa Hiên Viên chúng ta đã chết mất một người, hai người tàn tật, còn có thể thương lượng như thế nào?

Đấu võ Thanh Châu diễn ra vào mấy ngày sau, thánh địa Hiên Viên chúng ta trực tiếp rời đi là được rồi đúng không?”

“Kẻ ác cáo trạng trước cũng nhanh lắm”.

Sơn chủ Dương Nhất hừ một tiếng rồi nói: “Thánh địa Hiên Viên các cô không quản lý tốt đệ tử của mình, không khống chế được ham muốn của bản thân, thấy người đẹp liền nổi lòng tham, kết quả là thực lực không bằng người khác nên bị dạy dỗ, đổi lại là ta, ta đâu còn chút mặt mũi nào mà ở đây nói đạo lý này nọ?”

“Ngươi…”, giờ phút này, hai người nói chuyện không hợp nhau, khí thế bùng nổ, phảng phất như có một tia giao chiến.

Đấu võ Thanh Châu còn chưa bắt đầu.

Lại xuất hiện xung đột lớn như vậy ở đây.

Mà người khởi xướng nên chuyện này, Hoàn Nhất Chu, thi thể đã lạnh băng.

Mà người đổ thêm dầu vào lửa, Tần Ninh, lúc này lại đang bình chân như vại, đứng ở một bên xem hai vị cường giả Địa Thánh đứng đầu cãi nhau.

“Hai vị, nguôi giận!”

Giờ phút này, Khâu Học Nghị nói đến mức miệng đắng lưỡi khô.

Nếu như hai vị Địa Thánh đánh nhau ở Thiên Hạc lâu, toàn bộ thành Thiên Hạc này, phạm vi bị ảnh hưởng sẽ là bao nhiêu?

Lúc này, Khâu Học Nghị vô cùng tức giận!

“Khâu Tử Kiêu, con lại đây cho ta!”

Một tiếng rít gào vang lên, làm cho sơn chủ Dương Nhất và Hiên Viên Thanh Sương đang tranh chấp cũng hoảng sợ.

Giờ phút này, Khâu Tử Kiêu đi đến trước mặt phụ thân mình.

“Quỳ xuống!”

Khâu Học Nghị quát lớn.

Bịch một tiếng, Khâu Tử Kiêu quỳ rạp xuống đất.

“Đấu võ Thanh Châu lần này vô cùng quan trọng, ta vẫn luôn luôn nhắc nhở con, phố lớn ngõ nhỏ đều phải có đệ tử Thiên Hạc lâu chúng ta canh giữ, nếu như xuất hiện điều gì bất thường, con phải tự mình đi tuần tra!”

“Hôm nay xảy ra sự việc này, con không thoát được tội!”

“Con đã biết tội chưa?”

Lúc này, Khâu Tử Kiêu chắp tay, hổ thẹn nói: “Phụ thân, con biết tội!”

“Hừ, chỉ cần biết tội là được sao?”

Khâu Học Nghị giơ chân đá một cú.

Rắc rắc, xương lồng ngực Khâu Tử Kiêu đứt gãy.

Nhưng mà Khâu Tử Kiêu cũng không nói một lời nào.

“Hai vị!”

Khâu Học Nghị giơ chân đá Khâu Tử Kiêu đến trước mặt hai người kia rồi quát lớn: “Lần này là trách nhiệm của Thiên Hạc lâu, là chúng ta làm việc không nghiêm túc, xảy ra sai lầm, hai vị cứ việc trút giận, nếu như giết Khâu Tử Kiêu có thể dập tắt lửa giận của hai vị, Khâu Học Nghị ta tuyệt đối không nói nửa lời!”

Lúc này, vẻ mặt mọi người đều tràn đầy kinh ngạc.

Thạch Cảm Đương đứng ở xa xa nhìn lại, không nhịn được thấp giọng nói: “Đủ tàn nhẫn!”

“Một khi ta đã tàn nhẫn thì ngay cả con của ta cũng tặng cho các ngươi giết, có đáng sợ không?”

Tần Ninh liếc mắt nhìn Thạch Cảm Đương một cái, nhưng không nói gì.

Hành động này của Khâu Học Nghị thật sự khiến cho hai người Hiên Viên Thanh Sương và sơn chủ Dương Nhất không còn lời nào để nói.

“Việc này, vẫn nên cho lâu chủ Khâu chút mặt mũi”.

Hiên Viên Thanh Sương lạnh lùng nói: “Đệ tử của Đại Nhật sơn giỏi đến mức này, để đến đấu võ Thanh Châu nhìn xem!”

Vừa dứt lời, Hiên Viên Thanh Sương mang theo người của thánh địa Hiên Viên rời đi.

Khâu Học Nghị chắp tay nói: “Thánh nữ Thanh Sương, trong Thiên Hạc lâu chúng ta có thánh đan nối xương, lát nữa ta sẽ cho người đưa tới, cam đoan trong vòng mấy ngày, cánh tay của Thời Kim Ca và Bảo Vân Kính sẽ khôi phục như lúc ban đầu”.

Hiên Viên Thanh Sương cũng không đáp lời.

Lúc này, Khâu Học Nghị lau mồ hôi nhìn về phía sơn chủ Dương Nhất, lại nói: “Sơn chủ Dương Nhất, đấu võ Thanh Châu sắp tới, việc này thực sự là ngoài ý muốn”.

“Thôi thôi!”

Sơn chủ Dương Nhất xua tay nói: “Ta cũng không phải là người vô lý, nhưng mà thánh địa Hiên Viên quả thực là khác người, thánh nữ Thanh Sương thật sự là có chút bá đạo”.

Sơn chủ Dương Nhất nói xong cũng xoay người rời đi.

Lúc này, đệ tử của hai tông môn đều đã rời đi.

Đám người của Thiên Hạc lâu vẫn còn đứng trên đường.

Khâu Học Nghị đỡ Khâu Tử Kiêu dậy.

“Không sao chứ?”

“Không sao”.

Khâu Tử Kiêu chắp tay nói: “Phụ thân cũng là hành động bất đắc dĩ, con hiểu được!”

“Sự việc này xảy ra, quả thật là rất khó xử, con trai ngoan, nhẫn nhịn thêm chút nữa, Đại Nhật Sơn và thánh địa Hiên Viên…không nhảy nhót được bao lâu nữa đâu”.

“Cha…”, Khâu Tử Kiêu khẽ biến sắc.

“Đi thôi!”

Khâu Học Nghị cũng chậm rãi nói: “Trước hết chữa trị vết thương đi, chuẩn bị cho đấu võ Thanh Châu!”

“Con hiểu rồi!”

Mà giờ phút này, ở một bên khác, Hiên Viên Thanh Sương trở lại sơn cốc mà Thiên Hạc lâu sắp xếp, bên trong lầu các.

“Tất cả cút hết!”

Hiên Viên Thanh Sương lạnh lùng quát.

“Chữa khỏi vết thương cho Bảo Vân Kính và Thời Kim Ca, còn cần bọn họ tham gia đấu võ Thanh Châu”.

Một lời vừa dứt, từng bóng người lần lượt rời đi.

Chỉ còn một người ở lại.

Chính là Hiên Viên Anh! Lúc này, Hiên Viên Thanh Sương vung tay lên.

Trong lầu các, thánh trận như ẩn như hiện, ngăn cách lầu các với bên ngoài.

“Lần này, quả thực là tức chết ta!”

Hiên Viên Thanh Sương hừ một tiếng, nhưng giọng điệu lại mang theo hương vị làm nũng của cô gái nhỏ.

Hiên Viên Anh ba bước biến thành hai bước, hắn ta tiến lên phía trước, ôm chặt lấy Hiên Viên Thanh Sương từ phía sau, an ủi nói: “Cô cô tức giận làm gì?

Hoàn Nhất Chu có lòng dạ không đứng đắn, mơ ước sắc đẹp của cô cô, cho dù lần này Tần Ninh không giết hắn ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết hắn ta!”

“Có ta ở đây, vị trí thứ nhất của Thanh Long Bảng sẽ không rơi xuống tay người khác đâu!”

Nói xong, cánh tay Hiên Viên Anh bắt đầu không thành thật.

Trong phòng, củi khô bén lửa, bốc cháy rực sáng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK