Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 891: Ta vứt bỏ ngươi

Bên ngoài sơn môn của Thanh Vân tông, đông đảo đệ tử mới sắc mặt chấn động.

Những người đó đều là nhân vật tuyệt thế mà ngày thường không thể nhìn thấy.

Lúc này bởi vì Tần Ninh trở về, từng người hiện thế.

Bên trong Thanh Vân tông, tiếng hô gào thét dời núi lấp biển.

Hiện giờ bá chủ của Cửu U đại lục đã trở về.

Trước sơn môn của Thanh Vân tông, đông đảo các võ giả đạt đủ tư các tham gia sát hạch, từng người một ánh mắt tràn đầy vui sướng.

Tần Ninh mới là nòng cốt tuyệt đối của Thanh Vân tông!

Đại điện Thanh Vân của Thanh Vân tông

Lúc này Tần Ninh một thân áo xanh, ngồi ngay ngắn trên ghế tông chủ, nhìn về phía trước.

Lý Nhất Phàm đứng bên cạnh, lão Vệ cũng ở một bên, cặp mắt híp lại, nhìn kỹ qua, dưới con ngươi bình tĩnh cũng mang theo vẻ vui mừng.

Mà phía dưới bên trái, một hàng cấp cao của Thanh Vân ước chừng mấy chục cao thủ cảnh giới Tam Vị, đứng yên theo thứ tự.

Phía bên phải, đám người Vũ Thính Phong, Hoang Hư Tử, Cổ Lãng đứng im.

Các lão tộc cổ lớn và các cổ quốc cũng đến.

Tần Ninh nhìn về phía mọi người, từ từ mở miệng: “Ma tộc dưới lòng đất, tất cả trưởng tộc của ngũ đại Ma tộc đã toi mạng, hơn nữa Đại Ma Đế và Tiểu Ma Đế bên trong tộc hầu như không còn”.

Lời này vừa nói ra, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Ba năm trước, Ma tộc rút lui.

Nhưng ba năm này, bọn họ lúc nào cũng lo lắng, Ma tộc phản kích.

Dù sao trận chiến diệt ma lần này rất không giống nhau.

Những Ma tộc kia, rút lui quả thật là kỳ lạ.

“Chư vị, còn một điểm”.

Tần Ninh lúc này nói thêm: “Lần này giải quyết Ma tộc, Cửu U đại lục sẽ không có thêm bất kỳ tai họa với Ma tộc nữa”.

“Mà bây giờ thế giới tâm trái đất sẽ không bài xích mọi người tiến vào”.

“Cho nên ta dự định các phe đệ tử tiến vào trong thế giới tâm trái đất, chém chết chiến sĩ Ma tộc còn thừa lại”.

“Việc phải làm rất đơn giản, diệt tộc”.

Thủ đoạn của Tần Ninh không hề có chút hòa nhã nào.

Đám người cũng gật đầu.

Nếu lần này ma tộc thành công vậy thì Cửu U đại lục chắc chắn sẽ sinh linh đồ thán, không còn phải bàn cãi gì nữa.

“Linh cảnh Niết Bàn đều không cần phải đi vào, cảnh giới Tam Vị, huyền cảnh Tạo Hoá đều có thể đi vào, ở trong thế giới thế giới tâm trái đất, ma tộc vẫn rất to lớn, các vị đi vào dẫn theo đệ tử rèn luyện thực lực, đối với Cửu U đại lục của chúng ta mà nói cũng là một lần nâng cao hoàn hảo!”

Đám người đồng thanh nói phải.

Mấy ngày sau đó, Tần Ninh cũng thu xếp một vài chuyện.

Hoàn toàn hết bận đã là mười ngày sau đó.

Trong mười ngày này, Tần Ninh cũng nhìn ra được sự thay đổi của Thanh Vân tông trong ba năm.

Đệ tử trong tông môn thậm chí có người đã đạt đến cảnh giới Thông Thiên.

Đặt vào lúc trước, ở trên Cửu U đại lục đã thuộc hàng ngũ nhân vật xưng bá một phương.

“Lý Nhất Phàm”.

“Tông chủ”.

Một ngày này, Tần Ninh và mấy người Lý Nhất Phàm đi dạo ở bên trong Thanh Vân tông.

“Cốc Tân Nguyệt có nói bây giờ bọn họ ở đâu không?”

“Không có...”

Lý Nhất Phàm chắp tay nói: “Tông chủ, bốn người nhóm phu nhân chưa lần nào cùng nhau trở về, hơn nữa mỗi lần trở về cũng phải cách nhau khoảng nửa năm”.

“Ừm”.

Tần Ninh gật đầu nói: “Lần sau trở về thì nói với bọn họ là ta đến đại lục Thương Lan”.

“Đại lục Thương Lan tuy rộng lớn nhưng chung quy vẫn có thể tìm được bọn họ”.

“Ngươi chuyển lời với bọn họ không cần phải gấp rút tìm ta, bây giờ bốn người bọn họ có cách riêng nâng cao thực lực của bản thân, cũng không cần phải lo lắng rồi”.

Cái này cũng là lý do vì sao Tần Ninh yên tâm để bốn người bọn họ ra ngoài xông xáo.

Đây là một lần xông xáo, Tần Ninh hy vọng bọn họ có thể dựa vào bản thân mà không dựa vào mình.

“Tông chủ định rời đi sao?”

“Ừm!”

Tần Ninh gật đầu nói: “Mấy ngày tới sẽ rời đi, đến khi ấy thì ngươi phải quản lý Thanh Vân tông cho thật tốt”.

“Vạn sự vạn vật, thịnh cực tất suy, định luật từ cổ chí kim xưa nay đã vậy”.

“Thanh Vân tông có lẽ rồi cũng sẽ có một ngày suy tàn, nhưng ta hy vọng, thời điểm ngươi vẫn còn ở đây thì Thanh Vân tông vẫn sẽ như bây giờ”.

“Vâng!”

Lý Nhất Phàm trịnh trọng chắp tay.

“Thứ hai, không tuân theo quy củ thì không làm được việc, nhìn thấu mọi chuyện, quy củ là cái không thể bỏ được!”

Tần Ninh chân thành nói: “Cho dù có là thiên tài cao ngạo nhưng nếu vi phạm đạo nghĩa, nên thanh trừ thì phải thanh trừ ngay!”

Chín đời chín kiếp của Tần Ninh đi qua ngàn vạn đại lục, thế giới Cửu Thiên, thấy qua rất rất nhiều chuyện bể dâu.

Những lời dặn dò này cũng chỉ hy vọng Lý Nhất Phàm có thể kiên trì giữ vững được tâm tính.

“Nhất định không phụ sự uỷ thác của tông chủ!”

...

Thanh Vân tông đang trong quá trình thu nhận đệ tử một cách sôi nổi.

Tuyển nhận kết thúc, Thanh Vân tông cùng với các đại gia tộc cổ, các đại cổ quốc đã kết thành liên minh, xuất phát đi về phía thế giới tâm trái đất.

Cửu U đại lục lại một lần nữa náo nhiệt hẳn lên.

Dưới sự náo nhiệt ấy, có một thân ảnh cưỡi trâu xanh, dẫn theo hai đệ tử một lớn một nhỏ, lặng lẽ không gây ra bất cứ động tĩnh nào rời khỏi Thanh Vân tông...

“Tiểu Thanh, mới có mấy năm không gặp mà tại sao ngươi lại trở nên lười nhác như này hả?”

Tần Ninh bây giờ ngồi ở trên lưng Tiểu Thanh.

Thương Thanh Quỳ Ngưu, huyết mạch thuần khiết, Tiểu Thanh trưởng thành cũng cực nhanh, bây giờ trông đã cao hơn hai mét, dài đến ba, bốn mét.

Một thân lông tơ màu xanh càng ngày càng mềm mại, ngồi ở phía trên đúng thật là thoải mái.

Nghe đến đây, Tiểu Thanh không phục thở ra một hơi.

“Ta bỏ rơi ngươi?”

Tần Ninh vỗ đầu Tiểu Thanh, cười mắng: “Ta đâu có vứt bỏ ngươi, tổ tiên của ngươi năm đó đúng là uy phong lẫm liệt, cùng ta chinh chiến tứ phương, đó chính là do bản thân hắn thức tỉnh huyết mạch, tu hành thành công”.

“Ngươi nhìn lại ngươi một chút xem, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, ngoại trừ làm thú cưỡi ra thì chẳng còn tác dụng nào hết”.

Lời này vừa nói ra, đầu trâu của Tiểu Thanh quay lại, nhìn Tần Ninh, nước mắt ngắn dài thi nhau chảy ra, giọt to giọt nhỏ tí tách rơi xuống.

“Được được được rồi, ta không nói ngươi nữa...”

Nghe đến đây, hàng nước mắt của Tiểu Thanh lập tức biến mất, vênh váo đắc ý, quay đầu sang chỗ khác, vù vù theo gió.

Hai người Lý Nhàn Ngư và Lý Nhàn Phong ở bên cạnh thấy cảnh này đều trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ vốn tưởng rằng Tiểu Thanh cùng lắm chỉ là một con bò xanh bình thường, chỗ nào cũng có thể thấy được.

Nhưng bây giờ, con bò này vậy mà lại có nhân tính hoá...

Quả đúng là không thể tưởng tượng được.

“Lý Nhàn Ngư!”

Tần Ninh mở miệng nói: “Như lời của ngươi nói thì Lý gia các ngươi từng là hùng bá một phương ở đại lục Thương Lan”.

“Sau đó sa sút, lang bạt khắp nơi, biết được Cửu U đại lục trỗi dậy cho nên mới di cư đến Cửu U đại lục?”

“Ừm!”

Lý Nhàn Ngư nhắc đến lời này cũng thổn thức không thôi.

Hắn ta còn nhớ chuyện khi mà Lý gia là một gia tộc hùng mạnh.

Trong tộc có cảnh giới Sinh Tử khổng lồ, đại nhân vật linh cảnh Niết Bàn, cường giả huyền cảnh Tạo Hoá...

Nhưng bây giờ...

Lưu lạc hết nơi này đến nơi khác, cảnh giới Sinh Tử trong tộc chết đi, linh cảnh Niết Bàn cũng không còn tồn tại.

Chỉ còn huyền cảnh Tạo Hoá toạ trấn.

Bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục lẩn trốn.

Nghe đến đây, sắc mặt của Tần Ninh cũng có chút ảm đạm.

Trong đầu đột nhiên hiện lên một thân ảnh.

Người kia toàn thân mặc đồ đen, trông có vẻ hơi thất thần nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng ngời.

“Lý Nhất Phong!”

Tần Ninh lẩm bẩm: “Chuyện đã xảy ra nhiều năm, cảnh còn người mất, thế nhưng ta không ngờ được rằng ngươi sẽ chết...”

Lý Nhàn Ngư nghe thấy lời này, bước chân đột nhiên khựng lại.

Lý Nhất Phong!

Lão tổ của Lý gia!

Hình như Tần Ninh... có biết?

Nhất thời, trong lòng của Lý Nhàn Ngư bất ổn, không biết lần này dẫn Tần Ninh đi đến Lý gia là đúng hay sai nữa.
Chương 892: Kiếp nạn của Lý phủ

Ba người lên đường gấp rút trong mấy ngày, từ từ đi xuyên qua một vùng núi, cuối cùng cũng nhìn thấy một toà thành.

Thành Linh Nguyệt!

Thành Linh Nguyệt trông quy mô thì là một thành trì với số dân khoảng vài triệu người.

Kiểu thành trì như này không hiếm gặp ở trên Cửu U đại lục, thậm chí còn có rất nhiều.

Nói chung thì kiểu thành trì như thế này có một vị cảnh giới Thiên Võ toạ trấn thì chính là cao thủ vô địch.

Tần Ninh hơi nhíu mày.

Theo như lời của Lý Nhàn Ngư thì trong gia tộc Lý gia có cường giả huyền cảnh Tạo Hoá toạ trấn.

Thế nhưng cho đến tận thời điểm này vẫn được giấu kín đến mức này.

Dừng chân ở một toà thành trì mấy triệu nhân khẩu chỉ vì né tránh kẻ thù.

Kẻ thù này rốt cuộc là ai?

“Lý gia của chúng ta di cư đến thành Linh Nguyệt cũng chỉ mới được hơn hai năm, cho nên cũng chỉ xem như là vừa mới bén rễ ở thành Linh Nguyệt mà thôi”.

Lý Nhàn Ngư mở miệng nói: “Tần công tử, vào thành thôi!”

“Ừm!”

Ba người đi vào thành, võ giả lui tới trong thành rất nhiều.

Nhưng phần lớn đều là cảnh giới Tứ Linh, thỉnh thoảng bắt gặp một vài người cảnh giới Địa Võ cũng thu hút ánh nhìn của mọi người.

Ở thành Linh Nguyệt, cảnh giới Địa Võ đã là cực kỳ mạnh.

Cửu U đại lục có diện tích rộng lớn, dân cư hơn trăm triệu người, phong tục của các nơi đương nhiên cũng có sự khác biệt.

Trở lại thành Linh Nguyệt, Lý Nhàn Phong nhìn ngó xung quanh, giống như lần đầu tiên đặt chân đến vậy.

“Không phải ngươi đã chờ ở chỗ này hai, ba năm rồi sao?”

Tần Ninh hỏi.

“Tần đại ca huynh không biết rồi”, Lý Nhàn Ngư phàn nàn nói: “Từ nhỏ đến lớn phụ thân đã bắt ta tu luyện rồi lại tu luyện, hơn nữa gia tộc lang bạt giang hồ, đến một nơi ở chưa được vài năm đã lại phải rời đi”.

“Cho nên căn bản ta chưa từng trải nghiệm những điều thú vị ở trong thành Linh Nguyệt”.

Sờ đầu Lý Nhàn Phong, Tần Ninh cười nói: “Ngươi yên tâm, lần này ngươi có thể ở lại thành Linh Nguyệt, ở lại lâu dài”.

“Sau này nếu có xảy ra chuyện gì thì cứ đến Thanh Vân tông tìm kiếm viện trợ bất cứ lúc nào”.

“Ừm!”

Lý Nhàn Phong vui vẻ không thôi.

Quan trọng nhất là Tần Ninh nói hắn có thể chữa khỏi hai mắt bị mù của đại ca.

Tần Ninh ở Thanh Vân tông, ở Cửu U đại lục, trong lúc mơ hồ có một loại cao cao tại thượng của thần linh.

Hắn nói có thể thì nhất định có thể!

Ba người đi vào trong thành, hướng đến một phủ đệ.

Phủ đệ kia nhìn kĩ lại thì có diện tích khoảng mấy chục mẫu, đình đài lầu các trông cũng cực kỳ hoa lệ.

“Đến rồi!”

Lý Nhàn Ngư đi đến trước phủ đệ, trên cổng lớn có treo một tấm biển.

Lý phủ!

Hai chữ cổ kính lớn khiến lòng người có một cảm giác yên bình thoải mái đến lạ.

“Ban ngày ban mặt đóng cửa làm gì?”

Lý Nhàn Phong tiến lên phía trước, cốc cốc cốc gõ cửa.

Chỉ chốc lát sau, đột nhiên Tần Ninh bước ra, vung tay lên.

Một tay túm lấy tay của Lý Nhàn Phong kéo trở lại.

Bùm...

Đột nhiên, cổng lớn nứt ra, một thanh trường thương trực tiếp cắm thẳng vào.

Lý Nhàn Phong lúc này đứng ở bên cạnh Tần Ninh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Vừa rồi xém chút nữa hắn ta đã mất mạng rồi.

“Huyền trận phong toả rồi...”

Tần Ninh nhìn phía trên đình viện, lông mày hơi nhăn lại.

Mà giờ phút này, đứng trước cổng lớn nứt toác của Lý phủ có một thân ảnh cầm thương đứng vững, vẻ mặt lạnh nhạt.

Ánh mắt rơi xuống hai người Lý Nhàn Phong và Lý Nhàn Ngư, trong mắt của người kia lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ.

“Lý Nhàn Ngư!”

“Lý Nhàn Phong!”

Người đàn ông mừng rỡ không nói nên lời, bàn tay vươn ra chụp một cái về phía Lý Nhàn Ngư.

Tần Ninh vẻ mặt không đổi, bàn tay hoá thành đao chém xuống.

Một tiếng vù vù đột nhiên vang lên.

Hai tay của người kia lúc này đứt thành từng khúc, máu tươi xối xả chảy ra, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Lý Nhàn Phong bây giờ sắc mặt trắng bệch, đột nhiên nói: “Không xong rồi, mấy người đuổi giết chúng ta kia chắc chắn lại đến rồi!”

Sắc mặt của Lý Nhàn Ngư lúc này càng khó coi hơn.

Hắn ta mặc dù không trông thấy, nhưng cổng lớn bị phá vỡ, huyền trận bài trừ một góc, trong phủ đệ, có thể ngửi thấy mùi máu tươi.

Tần Ninh không nói lời vô nghĩa, dẫn theo hai người, xách tên võ giả kia lên đi về phía bên trong cánh cổng.

“Ngươi là ai?”

Tên võ giả kia sắc mặt trắng bệch, hai tay vẫn đang chảy máu, nhưng lại bị Tần Ninh xách lên như một con chó, tức giận quát lớn.

“Chuyện của Yểm Nhật tông mà ngươi cũng dám quản, muốn chết có phải không?”

“Yểm Nhật tông?”

Lý Nhàn Ngư vội vàng nói: “Một trong tứ đại tông môn ở Giang Bắc Bắc Lan của đại lục Thương Lan”.

Tần Ninh không hỏi gì thêm.

Đại lục Thương Lan được chia thành năm khu vực, hiện nay là cục diện năm lan cùng tồn tại ở trung tâm và bốn phía đông tây nam bắc.

Tần Ninh biết Bắc Lan, cái gọi là Giang Bắc thì Tần Ninh không rõ lắm.

“Khốn kiếp, biết rồi mà còn không mau thả ta ra?”

“Ồn ào!”

Bàn tay Tần Ninh dùng sức, răng rắc một tiếng, tên võ giả kia hai mắt trợn trừng, hoàn toàn tắt thở.

Tần Ninh tiện tay ném thi thể đi, đi vào bên trong nội viện.

Bây giờ tiền viện nồng nặc mùi máu tươi.

Nhìn xung quanh, chỗ nào cũng bị tàn phá, có khoảng hơn trăm người ngã nằm trong vũng máu.

“Cha... mẹ...”

Lý Nhàn Phong bây giờ biến sắc, vội vàng chạy vào bên trong nội phủ.

Tần Ninh lúc này cũng đuổi theo.

Mà giờ phút này, bên trong nội viện Lý phủ.

Hơn mười người bây giờ đang bị trăm người bao vây.

Trong đó có vài lão giả khí tức mạnh mẽ, hiển nhiên là cường giả cấp bậc huyền cảnh Tạo Hoá.

Thế nhưng bây giờ mấy lão giả đó khí tức hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt nằm rạp trên mặt đất.

Trong hơn mười người bị bao vây có một người đàn ông trung tuổi, giữa hai hàng lông mày lộ rõ vẻ kiên định, bộ thiếp thân kình phục trên người bây giờ xuất hiện chằng chịt vết máu.

Trong ngực của người đàn ông là một người phụ nữ, hiện tại trước ngực bị một thành trường kiếm xuyên qua, đã không còn hơi thở từ lâu.

“Lý Thiệu!”

Mà giờ phút này, trong một trăm võ giả mặc võ phục màu trắng có một lão giả vẻ mặt âm hiểm bước ra.

“Lý gia các ngươi còn muốn chạy trốn đến bao giờ nữa?”

Lão giả quát lên: “Giao Lý Nhàn Ngư ra đây, chúng ta sẽ tha cho các ngươi!”

“Dương Sóc, Yểm Nhật tông của các ngươi khinh người quá đáng”.

Lý Thiệu bây giờ vẻ mặt ngập tràn tuyệt vọng, nhưng vẫn quát lên: “Bảo ta giao Ngư Nhi ra sao, ngươi nghĩ hay quá ha!”

“Hừ!”

Dương Sóc vẻ mặt lạnh nhạt.

“Yểm Nhật tông bọn ta ở khu vực Giang Bắc Bắc Lan hoàn toàn xứng làm bá chủ, Lý Thiệu, ngươi phải biết ngươi cứ ngu dốt chậm chạm như thế thì Lý gia của ngươi sẽ biến mất hoàn toàn đấy”.

“Khi xưa trong tộc có hơn vạn người, hiện tại chỉ còn lại mấy trăm người, đến thời điểm này chỉ còn hơn mười người, ngươi vẫn chưa hiểu ra à?”

Nghe thấy lời này, Lý Thiệu lại cười ha ha giễu cợt.

“Dương Sóc, ngươi cho rằng ta không biết dự định của Yểm Nhật tông các ngươi sao?”

“Nếu ta giao Ngư Nhi cho các ngươi thì nhất định sẽ là con đường chết, Lý gia ta cũng sẽ hoàn toàn bị diệt vong, sao còn phải nói mấy lời này lừa gạt ta làm gì?”

“Hôm nay các ngươi giết thê tử của ta, diệt cả nhà Lý gia ta, ta xem các ngươi liệu có thể tìm thấy con của ta được không!”

Lý Thiệu bây giờ không hề sợ chết.

Cùng lúc đó, những người còn lại trong tộc Lý gia ai nấy lòng cũng tràn ngập thù hận, nhìn chằm chằm hơn trăm người.

Chỉ tiếc, hai bên chênh lệch quá lớn.

Dương Sóc là linh cảnh Niết Bàn tầng thứ nhất.

Mười mấy người xung quanh cũng là huyền cảnh Tạo Hoá.

Những người còn lại đều là cảnh giới Tam Vị.

Chênh lệch quá lớn!

Lý gia đi đến bước đường ngày hôm nay đã hoàn toàn đi vào đường chết.

“Ngu dốt chậm chạp!”

Dương Sóc lạnh lùng nói: “Ta không tin Lý gia của ngươi lại là loại người liều mạng không sợ chết!”

“Giết từng người một cho ta đến khi nào Lý Thiệu mở miệng mới thôi!”

“Vâng!”

Lập tức có mấy người bước ra, nhìn về phía mười mấy người Lý gia còn sống, sát khí bốc lên.

“Cha!”

Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng gọi to đột nhiên vang lên.

Lý Nhàn Phong đứng trước cửa vào nội viện, nhìn thấy trong sân tràn ngập vết máu loang lổ, hai mắt đỏ hồng.
Chương 893: Dương Sóc của Yểm Nhật tông

“Phong nhi!”

Nhìn thấy Lý Nhàn Phong xuất hiện ở bên ngoài nội viện, sắc mặt của Lý Thiệu trắng bệch.

“Phong nhi, ai bảo con trở về hả!”

Sắc mặt của Lý Thiệu bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.

Những người trong tộc còn sống bây giờ cungc vô cùng kinh ngạc.

Lần này Lý gia đã chuẩn bị một đòn chí mạng.

Hơn trăm năm lẩn trốn, số người trong tộc chết nhiều lắm.

Ai cũng không chịu nổi.

Cho nên mới bảo Lý Nhàn Phong dẫn Lý Nhàn Ngư rời khỏi thành Linh Nguyệt, bái sư gia nhập Thanh Vân tông.

Nhưng bây giờ vậy mà Lý Nhàn Phong lại trở về!

Tính toán thời gian thì không thể nào nhanh như vậy được.

“Mẹ...”

Lý Nhàn Phong dù sao cũng chỉ mới có mười một mười hai tuổi, nhìn thấy thi thể lạnh như băng của mẫu thân ở trong ngực của phụ thân thì ngay lập tức hai hàng nước mắt chảy ròng.

“Các ngươi đều là người xấu, người xấu!”

Lý Nhàn Phong quẹt nước mắt một cái, hét lớn một tiếng thẳng mặt Dương Sóc.

“Lý Nhàn Phong phải không?”

Dương Sóc nhếch miệng cười nói: “Tiểu tử, đại ca của ngươi đang ở đâu?”

“Ta phải giết ngươi!”

Lý Nhàn Phong căn bản chẳng thèm quan tâm, trực tiếp hướng thẳng về phía Dương Sóc.

Thấy cảnh này, Dương Sóc khẽ nói: “Không biết sống chết, cha ngươi không nói vậy thì ta liền bắt ngươi khai đao!”

Dương Sóc cười nhạo một tiếng, sải bước đi ra, bàn tay chụp về phía Lý Nhàn Phong.

“Phong nhi, đi mau!”

Vẻ mặt Lý Thiệu khẩn trương, vừa định xông ra lại bị người ta đạp một cái bật ngược trở lại.

Dương Sóc hừ một tiếng, ngón tay uốn lượn trực tiếp chụp về phía Lý Nhàn Phong.

Chỉ là một tiểu thiếu niên cảnh giới Linh Phách thôi mà.

Soạt...

Nhưng đúng lúc này, một tiếng soạt đột nhiên vang lên, bàn tay của Dương Sóc vồ trượt.

Bóng đang của Lý Nhàn Phong đột nhiên lùi lại, bị một bàn tay nhấc lên.

“Xúc động như vậy, bản thân chết rồi thì lấy gì báo thù?”

Một tiếng khiển trách vang lên, một thanh niên mặc áo xanh đứng trước cửa ra vào nội viện.

Mà đứng cạnh thanh niên áo xanh là một thanh niên hai mắt mờ mịt, trông hơi đờ đẫn bây giờ đang lúng túng ngơ ngác đứng đó.

“Lý Nhàn Ngư!”

“Ngư nhi!”

Lý Thiệu lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Vốn muốn để Lý Nhàn Ngư và Lý Nhàn Phong rời đi tránh khỏi kiếp nạn gia tộc lần này.

Nào ai mà ngờ được rằng hai anh em bọn họ lại trở về cả.

“Vừa khéo!”

Dương Sóc nhìn thấy hai anh em bọn họ cùng xuất hiện ở bên trong đình viện thì cười cười.

Lần này phải kết liễu hoàn toàn đám người này.

“Lý Nhàn Ngư, ngươi cũng không muốn cả Lý gia của ngươi hoàn toàn bị huỷ diệt đấy chứ? Đi theo ta thì ta sẽ tha cho Lý gia các ngươi, không diệt nữa”.

Dương Sóc cười ha ha nói: “Yẻm Nhật tông bọn ta mạnh mẽ, ngươi phải biết, khu vực Giang Bắc Bắc Lan không một ai có thể chống lại bọn ta được!”

Lời này vừa nói ra, Lý Nhàn Ngư hơi sững sờ.

Những người này đuổi cùng giết tận Lý gia là bởi vì hắn ta sao?

Sao có thể như thế được?

Lý gia đã bị đuổi giết từ hơn một trăm năm trước rồi cơ mà.

Khi đó hắn ta vẫn còn chưa ra đời.

“Ngư nhi, mau dẫn em con chạy mau!”

Lý Thiệu lúc này lại quát lên lần nữa: “Mau lên!”

“Cha, con không đi!”

Lý Nhàn Phong bây giờ khóc hết nước mắt, giọng nói khàn khàn nói: “Ca, mẹ chết rồi...”

Hai mắt của Lý Nhàn Ngư không thể nhìn thấy, nhưng nghe thấy lời này liền sải bước đi ra, bước đến ngưỡng cửa thì phù phù một tiếng, té ngã trên mặt đất.

“Sao vậy? Còn muốn báo thù sao?”

Dương Sóc cười nhạo nói: “Một tên mù loà nhe ngươi thì có thể làm được gì cơ chứ?”

“Muốn bảo toàn Lý gia thì ngoan ngoãn đi theo bọn ta đi, nếu không thì chỉ có một con đường chết mà thôi”.

Nghe thấy lời này, toàn thân Lý Nhàn Ngư lập tức cứng đờ.

Những người này truy sát Lý gia là bởi vì hắn ta sao?

“Người đâu, bắt hai người bọn chúng lại cho ta”.

Ngay lập tức có mấy người đi ra, hướng thẳng về phía Lý Nhàn Phong và Lý Nhàn Ngư.

“Tần đại ca, cứu Lý gia của bọn ta đi!”, Lý Nhàn Phong bị Tần Ninh xách lên, bây giờ khóc lóc nói.

“Yên tâm, có ta ở đây, bọn chúng một tên cũng không chạy thoát được đâu!”

Tần Ninh vừa nói xong liền nhẹ nhàng thả Lý Nhàn Phong xuống.

Ánh mắt chết chóc nhìn về phía mấy người.

Tần Ninh phẩy tay một cái, bốn bóng người xuất hiện.

Lúc này có bốn tên Ma Vệ Sinh Tử xuất hiện.

Tần Ninh trực tiếp hạ lệnh: “Làm thịt hết đám người kia đi, à, đừng, giữ lại ba, bốn tên, ta còn có việc muốn hỏi”.

Lời này vừa nói ra, đám người Dương Sóc đều sững sờ.

Tần Ninh vừa... vừa nói cái gì cơ?

Làm thịt hết đám bọn họ?

“Một cái thành Linh Nguyệt cỏn con ở trên Cửu U đại lục chẳng là cái thá gì hết”.

“Cửu U đại lục lại càng chẳng xứng nhắc đến trong hàng vạn đại lục, tiểu tử, đúng là đáng thương quá đi thôi...”

Ánh mắt của Dương Sóc tràn ngập chế giễu, mang theo vẻ thương hại nhìn Tần Ninh.

Muốn làm anh hùng sao?

Đáng tiếc, tìm sai chỗ rồi.

“Thuật con rối trái lại cũng rất hiếm gặp, giết hắn, bắt Lý Nhàn Phong và Lý Nhàn Ngư đi”.

“Vâng!”

Ngay lập tức, mấy thân ảnh bộc lộ ra khí tức.

Huyền cảnh Tạo Hoá!

Lý Nhàn Phong và Lý Nhàn Ngư nhìn thấy cảnh này, ánh mắt đều hơi động.

Lý gia năm xưa có hơn trăm người là huyền cảnh Tạo Hoá, linh cảnh Niết Bàn cũng có mấy chục người, cảnh giới Sinh Tử cũng có.

Nhưng đó đều là đã từng!

Lý gia hiện nay sa sút nhiều lắm.

Tần Ninh bây giờ cũng không nóng vội, đứng ở cửa ra vào nội viện.

Ầm...

Trong chớp mắt, bốn bóng người lao ra.

Tay không tấc sắt, bốn người chia ra, tất cả đều dùng sức mạnh bá đạo đập ra một quyền.

Ầm ầm ầm ầm...

Bốn tiếng ầm ầm gần như vang lên cùng một lúc.

Đột nhiên, bốn bóng người ầm ầm rơi xuống mặt đất.

Nhìn lại, tứ đại cao thủ của Yểm Nhật tông đang lao đến ngực trực tiếp bị xuyên thủng, nổ tung.

Cái chết không thể thê thảm hơn!

Phút chốc, xung quanh im lặng như tờ.

Sắc mặt của Dương Sóc trở nên âm trầm.

Bốn con rối này không đơn giản chút nào.

Nhưng bây giờ đã không còn thời gian suy nghĩ nữa rồi.

Bốn con rối lại một lần nữa đánh đến.

Trên thực tế, bốn con rối cảnh giới linh cảnh Niết Bàn tầng thứ bảy cũng khó có thể phán đoán ra được khí tức.

Nếu không thì Dương Sóc là cảnh giới linh cảnh Niết Bàn tầng thứ nhất đã bị doạ chạy mất dạng từ lâu rồi.

Nhưng mà để bốn con rối Niết Bàn tầng thứ bảy đối phó với đám người này quả thật đúng là dao trâu mổ gà.

Đáng tiếc bây giờ Sương Nhi và Viên Viên đều không có ở đây, chẳng có ai hợp ý mình cả.

Trong lúc nhất thời, Tần Ninh lại đột nhiên nhớ đến Viên Viên và Sương Nhi.

Bốn con rối như đi vào chốn không người.

Sắc mặt của Dương Sóc dần dần thay đổi.

“Tiểu tử, ta giết ngươi!”

Dương Sóc cũng nhìn ra được Tần Ninh mới là người điều khiển.

Giết chết Tần Ninh thì vấn đề sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.

Vung một tay ra, Dương Sóc trực tiếp chụp về phía Tần Ninh.

“Ngươi đủ tư cách sao?”

Tần Ninh cười một tiếng, sải bước đi ra, đấm ra một quyền.

Bùm...

Hai thân ảnh va chạm vào nhau.

Chỉ là lúc này, Tần Ninh vẫn đứng vững tại chỗ không động đậy, còn Dương Sóc sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, tất cả ngón tay đều cong queo gãy nát.

“Huyền cảnh Tạo Hoá!”

Vẻ mặt của Dương Sóc kinh hãi.

Tần Ninh trông tuổi còn trẻ như vậy mà đã là huyền cảnh Tạo Hoá.

Thực lực như vậy, ở trên toàn bộ khu vực Giang Bắc Bắc Lan cũng là đứa con kiêu hãnh của trời đứng nhất nhì.

Mà điều khiến người khác kinh ngạc hơn chính là ông ta là linh cảnh Niết Bàn tầng thứ nhất.

Đòn tấn công của Tần Ninh bá đạo vô cùng, ngay cả ông ta cũng chẳng thể ngăn cản được!

Lần này đụng phải người khó chơi rồi!

Dương Sóc bây giờ liền trở nên nghiêm túc.

Xung quanh, hơn trăm người chết gần hết, bây giờ chỉ còn lại chưa đến hai mươi người.

Bốn con rối đó thực lực mạnh đến đáng sợ.

Một Cửu U đại lục cỏn con tại sao lại đụng phải một nhân vật quỷ quái như này cơ chứ.

“Rút lui!”

Dương Sóc hiểu rõ, lần này không thể hoàn thành nhiệm vụ được rồi.

“Chạy được sao?”

Tần Ninh bây giờ phi thân lên.

“Thật sự tưởng rằng ta sợ ngươi chắc?”, Dương Sóc quay người lại, cách một khoảng không đánh ra một chưởng.
Chương 894: Vãng sinh đồng

Tần Ninh giờ phút này không tránh cũng chẳng né, bàn tay đánh ra một mộc chưởng phóng lên tận trời.

Ầm...

Mộc chưởng kia trực tiếp phá nát đòn tấn công của Dương Sóc, sau đó gắt gao nắm chặt Dương Sóc trong tay.

Phịch một tiếng, sàn nhà vỡ vụn, thân ảnh của Dương Sóc rơi xuống đất.

Tần Ninh sải bước đi ra, một phát bắt được Dương Sóc.

“Lão già, chạy được sao?”

Bây giờ, đám người Lý gia nhìn thấy cảnh này đều suy nghĩ đến thất thần.

Tần Ninh thuần thục giải quyết gọn ghẽ mấy trăm người.

Người thanh niên này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Hai người Lý Nhàn Ngư và Lý Nhàn Phong bây giờ đi đến trước mặt Lý Thiệu.

“Phụ thân... mẫu thân người ấy…”

“Vì cứu ta mà chết…”, vẻ mặt Lý Thiệu tràn ngập bi thương, nhìn về phía hai đứa con trai thương tiếc nói: “Là do cha vô dụng…”

“Không!”

Lý Nhàn Phong oán hận nói: “Không phải tại cha, mà là do bọn chúng, bọn chúng quá xấu xa”.

Lý Nhàn Ngư lúc này đứng ở một bên, im lặng không nói.

Từ nhỏ đến lớn, bởi vì hai mắt của hắn ta bị mù nên trong gia tộc từ trước đến nay mẫu thân luôn là người yêu thương hắn ta nhất.

Nhưng bây giờ...

Chỉ là tính cách của hắn ta xưa nay vẫn luôn trầm mặc ít nói, bây giờ, há to miệng nhưng một câu cũng không nói được thành lời.

Thậm chí, từ nhỏ đến lớn, mẫu thân trông như thế nào hắn ta cũng không biết, cũng chẳng thể nhìn thấy được.

Tần Ninh bây giờ ném Dương Sóc cho đại vương.

“Có muốn nhìn thấy mẫu thân của ngươi trông như thế nào không?”

Tần Ninh mở miệng nói.

Lý Nhàn Ngư lập tức sững sờ.

“Người có cách sao?”

“Ừm”

Tần Ninh gật đầu nói: “Nhưng mà ngươi cần phải chịu đau một chút”.

“Ta có thể!”

Lý Nhàn Ngư bây giờ nóng vội không thể chờ đợi được nữa.

Tần Ninh cũng không nói nhiều, điểm ngón tay một cái, trực tiếp chỉ vào mi tâm của Lý Nhàn Ngư.

Một khắc sau, Lý Nhàn Ngư chỉ cảm thấy chỗ mi tâm giống như bị xé toạc ra, sự đau đớn tràn ngập toàn thân.

Mà ngay sau đó, cảm giác đau đớn lan dần ra đến vị trí hai mắt.

Một khắc sau, hai con ngươi vốn màu tro tàn bắt đầu xuất hiện một ít ánh sáng.

Trời đất hiện ra trước mắt.

Thế nhưng bây giờ, Lý Nhàn Ngư mở hai mắt ra lại cảm thấy đau đớn thấu xương.

Máu bắt đầu chảy ra từ hai mắt.

“Ca…”

“Ngư nhi…”

Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Lý Nhàn Ngư, hai người Lý Nhàn Phong và Lý Thiệu đều đau lòng không thôi.

Nhưng Lý Nhàn Ngư lại chẳng thèm để ý chút nào, vù vù một tiếng quỳ rạp xuống đất.

“Cha…”

Lý Nhàn Ngư nhìn thấy thi thể kia, nhìn khung cảnh xung quanh, đau buồn khôn xiết.

“Mẹ…”

Gọi một tiếng này xong, Lý Nhàn Ngư không nhịn được nữa nhào vào thi thể của mẫu thân khóc rấm rức.

Thấy cảnh này, Tần Ninh không nhiều lời quay về phía Dương Sóc.

“Vãng sinh đồng giả, tuyệt sinh tử, tố vãng sinh!”

Tần Ninh bình tĩnh nói: “Yểm Nhật tông của các ngươi cũng biết không ít đấy nhỉ?”

“Ngươi đang nói cái gì thế?”

Dương Sóc bây giờ một mặt mơ hồ, nhìn về phía Tần Ninh, giận dữ hét lên: “Ngươi trợ giúp Lý gia, Yểm Nhật tông bọn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi”.

“Ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn cản được Yểm Nhật tông bọn ta sao?”

“Không được sao?”

Tần Ninh cũng không nhiều lời, nói: “Xem ra, ngay cả lý do tại sao ngươi phải bắt hai người này ngươi cũng không biết rồi”.

“Nếu đã như thế thì lảm nhảm với ngươi cũng chỉ phí lời”.

“Ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi nói xem ta muốn làm gì?”, Tần Ninh nói tiếp: “Đương nhiên là giết ngươi rồi!”

Dương Sóc mặt mũi tái nhợt.

Ông ta không ngờ Tần Ninh sẽ kiên quyết như thế.

Thậm chí ép cung ông ta hắn cũng không làm mà trực tiếp giết chết ông ta luôn.

“Ta biết rất nhiều chuyện!”, Dương Sóc vội vàng nói: “Chỉ cần ngươi bỏ qua cho ta ta sẽ nói tất cả cho ngươi biết!”

“Ta chỉ muốn nghe những chuyện liên quan đến Lý gia mà thôi”.

Tần Ninh bây giờ ngồi xuống, nhìn Dương Sóc từ tốn nói: "Ngươi biết rồi chứ?"

“Ta biết ta biết”.

Dương Sóc vội vàng nói: “Lý gia gia sản giàu có, vốn cũng là gia tộc đứng nhất nhì ở Bắc Lan, thực lực hùng mạnh”.

“Nhưng mà về sau nghe nói tộc trưởng tàu hoả nhập ma, giết chết vô số cao thủ của Lý gia”.

“Từ đó về sau Lý gia bắt đầu xuống dốc”.

“Còn chuyện đuổi giết bọn họ là chuyện tông chủ phân phó, bọn ta chỉ cần bắt Lý Nhàn Ngư về là được rồi”.

“Nói như không nói…”

Tần Ninh không nhịn được nói: “Ta muốn nghe chuyện phía sau”.

“Hết rồi, ta chỉ biết như vậy thôi…”

“Mấy cái này mà muốn đổi lấy mạng của ngươi sao?”, Tần Ninh im lặng.

“Vẫn chưa đủ đâu!”

Phất phất tay, đại vương trực tiếp nắm chặt bàn tay, răng rắc một tiếng, hai mắt của Dương Sóc trừng lớn, chết không nhắm mắt.

Tần Ninh đứng dậy phủi tay.

“Lý Nhất Phong… tên tiểu tử kia... aizz…”

Tần Ninh nhìn về phía bốn con rối, dặn dò: “Đại Vương, Nhị Vương, Tam Vương, Tứ Vương, bốn người các ngươi đi kiểm tra quanh thành Linh Nguyệt, những ai là đồng bọn của đám người này thì cứ trực tiếp tiêu diệt tất cả đi”.

“Vâng!”

Bốn thân ảnh hoá thành vệt sáng biến mất không thấy đâu nữa.

Bây giờ, Lý Nhàn Ngư khóc rống lên.

Hai mươi hai năm mắt bị mù.

Lúc có thể nhìn thấy xung quanh thì lại phát hiện ra mẫu thân không còn nữa.

Loại đau đớn này người thường làm sao chịu đựng nổi.

Tần Ninh cũng không có ý cắt ngang, đứng ở một bên im lặng không nói.

Thế nhưng trong đầu lại hiện lên một thân ảnh.

Lý Nhất Phong!

Thiên sinh thần đồng, vãng sinh đồng!

Nhắc đến Lý Nhất Phong, đó là chuyện kiếp thứ nhất, sau khi hắn rời khỏi Cửu U đại lục.

Trước kia vì giữ lại một tia ý niệm của Tần Kinh Mặc nuôi dưỡng thành hồn, Tần Ninh đã phải trả một cái giá cực lớn, đi khắp ngàn vạn đại lục, tìm kiếm vô số kho báu, thu thập bảo vật trong trời đất, hết lần này đến lần khác cận kề cái chết, điên cuồng thăm dò.

Mà trên đường hắn cũng gặp rất nhiều người, trải qua rất nhiều chuyện.

Lý Nhất Phong chính là một người trong số đó.

Lúc trước Lý Nhất Phong cùng lắm mới chỉ là một đứa bé bảy, tám tuổi mà thôi.

Tần Ninh phát hiện điểm kỳ lạ ở hai mắt nên chú ý.

Ngay lúc đó, Lý Nhất Phong chỉ là một cô nhi, hắn liền để hắn ta ở lại bên cạnh, dốc lòng chăm sóc.

Mãi cho đến khi Lý Nhất Phong mười tám tuổi, hai đồng tử thay đổi, vãng sinh đồng thức tỉnh.

Từ đó về sau, Lý Nhất Phong một bước lên mây, được tôn là Phong Vương ở ngàn vạn đại lục.

Đến bây giờ, sáng lập ra Lý gia, truyền thừa lại.

Nhưng vãng sinh đồng cũng không phải đời đời truyền lại, thậm chí có thể có một thế hệ xuất hiện nhưng mấy chục thế hệ sau thì lại không xuất hiện nữa.

Mà lúc nhìn thấy Lý Nhàn Ngư, trong nháy mắt Tần Ninh dường như nhìn thấy Lý Nhất Phong, lúc đó mới chú ý đến bên ngoài sơn môn ở Thanh Vân tông.

Vãng sinh đồng, tuyệt vãng sinh!

Có thể nói Lý Nhất Phong vẫn luôn xem Tần Ninh là thầy.

Hai người tuy không có danh phận thầy trò nhưng lại có nghĩa sư đồ.

Sâu hơn mà nói thì gọi là cha con cũng không quá đáng.

Lý Nhất Phong có thể nói là do một tay Tần Ninh nuôi lớn.

Hậu nhân của vãng sinh đồng...

Cho dù Lý gia không xuất hiện vãng sinh đồng thì cũng không thể sa sút đến mức như này được.

Tần Ninh trong lúc nhất thời tâm tình vô cùng phức tạp.

...

Mặt trời lặn ở phía tây, trong đại sảnh Lý gia.

Mười mấy người trong tộc còn sống thu xếp thi thể của những người trong tộc đã chết, tập trung lại một chỗ trong đại sảnh, ai nấy vẻ mặt đều tràn ngập bi thương.

Đây không phải là lần đầu tiên bị đuổi giết.

Nhưng nhìn thấy những người bên cạnh lần lượt ra đi.

Dù là ai thì cũng không thể buông xuống được.

“Đa tạ Tần công tử ra tay tương trợ, nhà họ Lý của ta từ trên xuống dưới mang ơn đội nghĩa!”

Lý Thiệu bây giờ chắp tay, đối mặt với Tần Ninh bái.

Từ lời của Lý Nhàn Phong và Lý Nhàn Ngư thì Lý Thiệu đã biết Tần Ninh chính là nhân vật thống lĩnh thực sự của Cửu U đại lục hiện nay.

Tông chủ của Thanh Vân tông!

Nhân vật như này tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như vậy thì nhất định là đứa con của trời.
Chương 895: Đi Thương Lan

“Lý Nhàn Phong bây giờ cũng coi như là đệ tử của Thanh Vân tông ta, Lý gia gặp nạn, ta nên ra tay!”

Tần Ninh khách sáo đáp lại một câu.

Lý Thiệu ngừng một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: “Nghe khuyển tử nói, Tần tông chủ có cách để khiến con trai ta thấy mặt trời lần nữa?”

“Ừm!”

Tần Ninh nói thẳng: “Ta cũng vì chuyện này mà tới”.

Tần Ninh nhìn bốn phía, ngừng chốc lát.

Lý Thiệu tiếp tục nói: “Tần tông chủ cứ nói đừng ngại, Lý gia mấy vạn năm nay liên tục suy bại, một đời không bằng một đời, mà một trăm năm nay luôn bị đuổi giết, bây giờ người trong tộc còn lại không có bí mật gì có thể ẩn trốn”.

“Nói như vậy, các ngươi cũng biết Lý Nhàn Ngư là vãng sinh đồng?”

Lý Thiệu và mấy vị trưởng lão gật đầu.

“Tuy nói như vậy nhưng chúng ta lại không biết làm thế nào mở vãng sinh đồng, vì vậy Ngư nhi từ nhỏ đến lớn vẫn luôn vượt qua từ trong bóng tối”.

Lý Thiệu rất áy náy nói.

Con trai mình hẳn là sinh ra là nhân vật long phượng trong người.

Nhưng bây giờ lại không ngừng né tránh.

Mà ông ta càng biết, đám người đuổi giết Lý gia kia lấy được vãng sinh động, muốn mở thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

“Không phải không biết, mà là không thể?”

Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Vãng sinh đồng mở, có một điều kiện rất dễ dàng làm được”.

“Thân nhân bên cạnh mình chết hết, vãng sinh đồng của Lý Nhàn Ngư cũng mở ra”.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lý Nhàn Ngư thay đổi kinh ngạc.

Bên trong đại sảnh còn có hơn mười người trong tộc từng người biến sắc.

Lý Thiệu khổ sở cười một tiếng.

“Quả thật như vậy”.

Lý Thiệu bất đắc dĩ nói: “Chỉ là tàn sát người trong tộc để mở vãng sinh đồng, đó là điều không thể làm.”

Nhưng Tần Ninh ngắt lời: “Ta thấy kẻ đuổi giết các ngươi có một điểm rất rõ ràng, bắt Lý Nhàn Ngư, trước mặt hắn ta giết sạch các ngươi, vãng sinh đồng của Lý Nhàn Ngư đương nhiên mở ra”.

“Mà những người đó lại khống chế Lý Nhàn Ngư, đến lúc đó chính là vũ khí giết người trong tay bọn chúng”.

Lý Nhàn Ngư nghe đến đây, trong lòng ớn lạnh.

Người trong tộc Lý gia biết hắn ta trời sinh phi phàm, vãng sinh đồng nếu như mở ra thì đó chính là ngày gia tộc bị tiêu diệt.

Mà những kẻ đuổi giết kia cũng biết điểm này.

Đây là một âm mưu lớn!

Âm mưu lớn nhằm vào Lý Nhàn Ngư hắn ta.

Mà tồn tại của hắn ta dẫn đến sa sút bây giờ của gia tộc.

Nhưng những người trong tộc chưa từng buông bỏ hắn ta.

Tần Ninh tiếp tục nói: “Tổ tiên Lý gia ngươi Lý Nhất Phong, mở ra vãng sinh đồng, vô địch cảnh giới Vương Giả ở đại lục Vạn Thiên có thể đếm trên đầu ngón tay, được gọi là Phong Vương!”

“Mà tổ tiên Lý gia ngươi không giống hắn ta, Lý Nhất Phong là cô nhi, không thân không thích, mở vãng sinh đồng không cần phải tàn sát người trong tộc”.

“Bây giờ nhìn lại, là có người theo dõi vãng sinh đồng này của Lý gia các ngươi”.

Mấy người Lý Thiệu nghe vậy, gật đầu một cái.

Bên trong đại sảnh dần dần trầm xuống.

“Nếu như vậy ta cứ dứt khoát nói rõ ràng”.

“Cách mở vãng sinh đồng, tàn sát người trong tộc không phải là cách duy nhất, nhưng cách mở này trong nháy mắt vãng sinh động sẽ cho thấy thực lực hùng mạnh nhất”.

“Ta còn biết một cách, chỉ có điều Lý Nhàn Ngư phải chịu tàn phá cực lớn’.

“Hơn nữa một lần thức tỉnh, thực lực cũng chỉ đề thăng lên mức nhất định, cũng không phải đến chóp đỉnh”.

“Ta có thể giúp Lý Nhàn Ngư mở vãng sinh đồng, Lý gia các ngươi có thể đến tránh nạn ở trong Thanh Vân tông”.

“Đồng thời thù của Lý gia, ta có thể dẫn Lý Nhàn Ngư đi báo, để hắn ta đích thân cầm dao báo thù, Lý gia các ngươi không cần phải tránh đông tránh tây nữa”.

“Tần Ninh nói một hơi, nhìn về phía mọi người”.

Lý Thiệu trong lòng chấn động.

Vậy mà Tần Ninh lại biết một cách mở khác.

Các đời Lý gia bọn họ cũng chỉ biết một cách mà thôi.

Hơn nữa Tần Ninh liếc mắt liền nhìn ra vãng sinh đồng của Lý Nhàn Ngư, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

Người thanh niên này cho người ta cảm giác không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

“Trước đó Tần công tử nói… có một điều kiện?”

Lý Thiệu thử dò xét: “Hiện nay Lý gia ta… sa sút vô cùng, chỉ sợ không trả nổi yêu cầu của công tử…”

“Ta còn chưa nói là cái gì, làm sao các ngươi biết không trả nổi?”

“Tần Ninh cười nói: “Điều kiện của ta không khó, Lý Nhàn Ngư bái ta làm thầy là được”.

Hả?

Lời vừa nói ra, bên trong đại sánh có chút yên tĩnh.

Bái sư?

Chỉ điều kiện này?

Lúc này Tần Ninh cũng không nói nhiều.

Đám người Lý gia ngược lại là không ngờ đến.

“Không thành vấn đề!”

Lúc này Lý Thiệu lập tức đáp ứng.

Dĩ nhiên không thành vấn đề!

Bây giờ Lý gia đã đi đến đường cùng rồi.

Tiếp tục nữa chỉ có một con đường chết.

Lẽ nào thật sự phải toàn bộ người trong tộc chết sạch, dưới sự kích thích khiến cho Lý Nhàn Ngư mở được vãng sinh đồng?

Lý Nhàn Ngư nghe thấy lời này, lập tức quỳ xuống đất.

“Sư tôn trên cao, nhận của đồ nhi một lạy!”

Lúc này Lý Nhàn Ngư vô cùng cung kính.

“Vào môn hạ ta, ta cũng không cần hình thức gì, một tiếng sư tôn là đủ rồi”.

“Nhưng nếu đã thành đồ nhi của ta, nếu ngày sau vi phạm sư môn, ta nhất định chém không tha”.

Tần Ninh từ từ nói: “Nếu như vậy, nơi này các ngươi không thích hợp ở lại lâu, cũng không cần thu dọn gì, cứ đi đến Thanh Vân tông là được”.

“Còn Lý Nhàn Ngư đi cùng ta đến Thương Lan”.

Lý Nhàn Ngư lúc này có chút lo lắng mơ hồ.

Tần Ninh giống như nhìn ra, cười nói: “Ngươi yên tâm đi, cách mà ta nói, mở được vãng sinh đồng cũng không phải trong nháy mắt, hơn nữa cũng không phải trực tiếp mở hoàn toàn”.

“Dẫn hắn đi Thương Lan, tìm kẻ thù cả các ngươi, báo thù dần dần, rèn luyện thể lực”.

Lý Thiệu lúc này đứng lên, chắp tay nói: “Tần tông chủ, nếu con trai ta bái nhập môn hạ của cậu làm đồ đề, ta có lời muốn nói”.

“Ta không cần Ngư nhi có thể làm cường giả hàng đầu, chỉ hy vọng nó có thể an toàn…”

“Yên tâm, ở bên cạnh ta chắc chắn an toàn”.

Tần Ninh cười nói: “Ta thu nhận đồ đệ không phải để cho đồ nhi chịu chết”.

“Chuyện vãng sinh đồng, các ngươi không cần phải lo lắng, đến Thanh Vân tông có thể lựa chọn ở lại, cũng có thể chọn một thành trì, yên tâm cắm rễ ở đó”.

“Ta hy vọng Lý gia… không biến mất trong lịch sử…”

Tần Ninh thổn thức không dứt.

Cố nhân ngày xưa, ngày nay gặp lại chỉ có Cốc Tân Nguyệt và Thạch Cảm Đương mà thôi.

Vũ Đế… Hoàng Phủ Nhất Cầu… Cổ Nam Thiên…

Còn có Tần Kinh Mặc…

Người gặp được đều là những hậu nhân của lão nhân này.

Lý Nhất Phong quan hệ sâu sắc với hắn, không phải sư đồ, còn hơn cả sư đồ.

Bây giờ Lý gia sa sút, nếu nguyên nhân là do họ, hắn tất nhiên sẽ không quản nhiều.

Chỉ là bây giờ Lý gia bị người ta hãm hại.

Nếu hắn không quản, nội tâm cũng không có cách nào vượt qua được quẻ khảm này.

Đồng thời hắn cũng muốn nhìn thấy vãng sinh đồng mạnh mẽ một lần nữa.

Năm xưa hắn có thể đào tạo ra một vị vương.

Hôm nay vẫn có thể.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Bên trong Lý phủ.

Lý Thiệu dẫn theo hơn mười người trong tộc còn sót lại, chuẩn bị rời đi.

Còn Lý Nhàn Ngư thì đi cùng Tần Ninh đến Thương Lan.

Rời khỏi Cửu U đại lục, Tần Ninh không chọn ngồi trên Tiểu Thanh như lần trước.

Thằng nhãi lười nhác này, cưỡi nó nói không chừng tám năm mười năm mới có thể đến Thương Lan.

Đại lục Vạn Thiên, địa vực mênh mông, phạm vi hàng tỉ tỉ dặm, Cửu U cũng không tính ở phía bắc nhất của đại lục Vạn Thiên.

Mà Thương Lan lại thuộc về trung tâm đại lục Vạn Thiên, được gọi là đại lục trung tâm.

Cho dù bây giờ Tần Ninh là huyền cảnh Tạo Hóa ngũ đoạn, bay hết sức từ Cửu U đại lục đến Thương Lan cũng cần thời gian hai ba tháng.

Chỉ là lần này Tần Ninh cũng không gấp gáp.

Ngồi trên cốt long, dẫn theo Lý Nhàn Ngư, hai người cũng coi là nhàn nhã tự tại.

Một ngày này, hai thân ảnh dừng lại ở một dãy núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK