“Tứ ca, nếu huynh có cách giúp cha, không bằng tự mình đi tìm đi. Ở đây lắm lời làm gì, ngoài việc tỏ rõ huynh vô dụng ra thì không có ích gì cả đâu!”
Thánh Tâm Duệ tức giận nói.
“Được được được!”
Nghe thấy câu nói này, Thánh Vân Tài hừ một tiếng: “Ta lại muốn xem xem, gã này làm thế nào để giúp cha nâng cao đan thuật đấy!”
“Cha, cha chuẩn bị xong chưa?”
Thánh Tâm Duệ không thèm nhìn Thánh Vân Tài, mà nói thẳng với cha mình.
“Đi thôi!”
Thánh Đăng Phong đi trước dẫn đường, mấy người cùng đi tới một phòng luyện đan.
“Linh khí đan đỉnh tứ phẩm!”
Nhìn thấy đan đỉnh kia, Tần Ninh khẽ cười.
“Cha ta là một linh đan sư tứ phẩm, có thể luyện ra linh đan thượng đẳng tứ phẩm. Đan đỉnh tứ phẩm này có tên là Lộc Nguyên đỉnh, có công năng rất cao!”
Thánh Tâm Duệ đứng bên cạnh giải thích.
“Bắt đầu đi!”
Tần Ninh ngồi xuống, nhìn Thánh Đăng Phong đi về phía lò luyện đan.
Thánh Đăng Phong mở miệng nói: “Linh đan tứ phẩm được yêu thích nhất của ta tên là Huyết Liên đan. Đan dược này được luyện thành từ dược liệu chủ yếu là Huyết Liên!”
“Đối với cường giả cảnh giới Linh Phách, Huyết Liên đan có thể nhanh chóng khôi phục vết thương của Linh Luân, Linh Đài trong cơ thể nên nó mang tầm quan trọng rất lớn!”
Sau cảnh giới Linh Hải chính là cảnh giới Linh Đài, rồi tới cảnh giới Linh Luân, cảnh giới Linh Phách.
Tứ Linh cảnh của đế quốc Bắc Minh có thể gọi là lực lượng chủ yếu, mà cảnh giới Linh Phách ở đế quốc Bắc Minh thì quả thực đã đủ để gọi là cường giả.
Thánh Đăng Phong lên tiếng rồi lập tức bắt đầu chuẩn bị được liệu.
“Ta bắt đầu đây!”
“Ừ!”
Tần Ninh thản nhiên nhìn từng động tác của Thánh Đăng Phong.
Nhìn bộ dạng không mặn không nhạt của Tần Ninh, trong lòng Thánh Đăng Phong thầm không vui.
Nhưng dù sao đó là người mà Thánh Tâm Duệ mời tới, chắc cũng có chút bản lĩnh nên lúc này, Thánh Đăng Phong cũng không tiện tỏ thái độ.
Nhưng trong lòng ít nhiều vẫn không vui vẻ gì.
Thân là các chủ Thánh Đan các, từ trước tới giờ đều là ông ta nhìn người khác luyện đan, bộ dạng thờ ơ. Bây giờ bị người khác nhìn như thế thì tâm trạng cũng có chút chênh lệch.
Tần Ninh cũng biết Huyết Liên đan rất quan trọng đối với cảnh giới Linh Phách.
Thường thì võ sĩ cảnh giới Linh Phách bị thương khi chiến đấu với Linh Đài và Linh Luân, mà Huyết Liên đan chính là để khôi phục vết thương ở cảnh giới này.
Thánh Đăng Phong lúc này đang bắt tay vào chuẩn bị dược liệu.
Dược liệu chủ yếu của Huyết Liên đan là Huyết Liên, yêu cầu sinh trưởng của Huyết Liên rất cao, phải mọc trên đất nung, lấy dưỡng chất từ ánh mặt trời, trong đó có chứa rất nhiều khí dương cương mạnh mẽ.
Lúc này, Thánh Đăng Phong dùng lửa luyện đan ngưng luyện Huyết Liên, cẩn thận từng ly, không dám sơ xuất.
Dần dần, dược liệu đã bày ra hết, Thánh Đăng Phong mới bắt đầu ngưng tụ lửa luyện đan, gia nhiệt cho lò luyện đan.
Từng bước một đâu vào đấy.
Thánh Vân Tài và Thánh Tâm Duệ đứng một bên nhìn một cách tỉ mỉ, sợ bỏ sót một bước nào.
Có thể xem linh đan sư tứ phẩm tự tay luyện đan là một cơ hội học tập vô cùng hiếm có.
Lúc này, nhìn thấy Tần Ninh ngồi một bên bộ dạng hài lòng khẽ híp mắt lại, Thánh Vân Tài mới hừ một tiếng rồi nói: “Gã này có lẽ đang chìm đắm vào thuật luyện đan cao cường của cha rồi!”
Đối với việc này, Thánh Tâm Duệ lại chưa mở lời.
Lúc này, Tần Ninh nhìn có vẻ tùy ý, nhưng hắn ta hiểu rõ, càng như thế thì càng thể hiện Tần Ninh không hề coi trọng.
Nhưng nhìn cha mình, bất luận là nhìn thế nào thì thuật luyện đan cũng không có bất kỳ vấn đề gì!
Thời gian từng chút trôi qua, tới buổi chiều, cuối cùng, Thánh Đăng Phong cũng thở phào một hơi.
Trong đan đỉnh, một mùi hương của đan dược chậm rãi tỏa ra.
“Thành công rồi!”
Thánh Vân Tài vội vàng tiến lên, chắp tay nói: “Quả nhiên, thuật luyện đan của cha thật cao siêu, con rất khâm phục!”
Trên khuôn mặt của Thánh Đăng Phong hiện lên nét cười hài lòng.
Bởi vì có Thánh Vân Tài và những người khác ở đây, cho nên lần luyện đan này, ông ta còn cẩn thận hơn trước đây, những chi tiết nhỏ cũng chú ý tới, khống chế lửa luyện đan vững vàng.
Đan dược lần này, ông ta có tự tin sẽ càng tinh tế hơn trước.
“Mở lò!”
Thánh Đăng Phong nhàn nhạt nói.
Lò luyện đan được mở ra, một viên đan dược thuận theo cửa ra đan lăn ra ngoài.
Huyết sắc nhàn nhạt của đan dược khiến người ta có một cảm giác rất vui mắt.
Huyết Liên đan, thành công rồi!
Bề mặt vô cùng sáng bóng, trông rất mới mẻ.
Thánh Vân Tài nhìn sang Tần Ninh đứng một bên, nói kháy: “Tần công tử, không biết, ngươi có cao kiến gì không?”
“Cũng không tính là cao kiến gì!”
Lúc này, Tần Ninh duỗi thẳng lưng, đứng dậy, nói: “Tới giờ ăn cơm rồi, ăn cơm trước đã!”
Ăn cơm?
Nghe thấy câu nói này, cả đám người bỗng sững sờ.
Thánh Vân Tài tức tối hét lên: “Tần Ninh, bảo ngươi tới để ngươi chỉ điểm một chút. Bây giờ ngươi làm thế là có ý gì? Không nhìn ra vấn đề à? Hay là thuật luyện đan của cha ta quá cao siêu, không có vấn đề gì?”
“Hả?”
Tần Ninh ngạc nhiên nói: “Ồ, ta không có ý này!”
“Thuật luyện đan của Thánh các chủ quá nhiều vấn đề, ta sợ nói xong thì cả nhà đói chết mất, cho nên mới bảo mọi người cân nhắc ăn cơm trước rồi nói!”
Cái gì?
Nghe thấy câu nói này, Thánh Đăng Phong, Thánh Vân Tài và Thánh Tâm Duệ đều chết lặng.
Diệp Viên Viên đứng bên cạnh cũng hơi sững người.
Ở đế quốc Bắc Minh, thuật luyện đan của Thánh Đăng Phong có thể được xếp vào ba người đứng đầu, thế mà trong miệng Tần Ninh lại thành… quá nhiều vấn đề!
Chỉ có Lăng Tiểu Phi không hiểu chuyện gì đứng ở một bên, cảm thấy lời nói của Tần Ninh nói rất có lý, ăn cơm trước rồi mới làm chính sự.
“Ăn nói bừa bãi!”
Thánh Vân Tài chỉ vào Tần Ninh, quát lên: “Ta thấy ngươi vốn dĩ không nhìn ra vấn đề là gì, cho nên ở đây liến thoắng nói bừa!”
“Tần công tử!”
Lúc này, Thánh Đăng Phong cau mày, nói: “Nếu Tần công tử cảm thấy thuật luyện đan của kẻ hèn này tồn tại vấn đề lớn thì cứ nói đừng ngại”.
Trong lúc ông ta cũng có chút tức tối.
Ở đế quốc Bắc Minh, căn bản không có ai dám nói với ông ta như thế, thậm chí còn không có tư cách để nói vậy.
Trái lại, lúc này Tần Ninh lại trâng tráo thấy rõ.
“Được rồi, được rồi!”
Tần Ninh ngồi lại xuống ghế.
“Vậy các người nghe cho kỹ nhé. Ta nói trước mấy vấn đề chủ yếu!”
Tần Ninh lạnh nhạt cười nói: “Thứ nhất, kiểm kê dược liệu. Đối với đan sư mà nói thì xử lý dược liệu là việc cực kỳ quan trọng. Dược hiệu của Huyết Liên chủ yếu ở trên lá sen, kéo tơ bóc kén, đem tơ sen bỏ đi thì dược hiệu của Huyết Liên mới phát huy được hiệu quả hoàn mỹ”.
“Còn thuốc bổ trợ Tì Cân Thảo, sở dĩ nó mang cái tên này là vì hình dáng của nó giống như gốc mũi, có hiệu quả thông khí. Mũi thông khí thế nào? Thì phải có lỗ mũi đấy!”
“Tì Cân Thảo đó có hình dạng giống cái mũi, nhưng ông thử nghĩ xem, lỗ mũi của con người còn có lông mũi, mục đích là gì? Để khống chế lượng bụi hít phải. Ông bỏ hết râu cỏ ở trong Tì Cân Thảo thì lại thành không cần thiết!”
“Tiếp theo là vấn đề lửa luyện đan. Lửa luyện đan của ông là cường độ lục trung đẳng, dùng nó để luyện chế Huyết Liên đan này thì cũng tạm, nhưng ông quá lãng phí!”
“Khi đan dược ngưng kết thành hình, vốn dĩ không cần luôn duy trì lửa luyện đan, chỉ cần cách thời gian thêm lửa là được!”
“Huyết Liên có khí dương cương mạnh mẽ, khi ngưng tụ hình dạng của đan dược thì tự có hiệu quả ngưng hình”.
“Thứ ba…”
“Thứ tư…”
Lúc này, Tần Ninh thao thao bất tuyệt giảng một bài, mặt mày hớn hở trông thấy.
Lúc đầu, Thánh Đăng Phong không phục, sau đó dần dần trở thành không tin, rồi lại chuyển thành khó mà tin nổi.
Chương 77: Chiêu đãi cẩn thận
Những vấn đề mà Tần Ninh nói, hầu như đều là những điều mà ông ta xem nhẹ, nhưng lại là những vấn đề tồn tại thiếu sót trí mạng.
Thậm chí, có một vài vấn đề, nghe có vẻ khá quan trọng, nhưng đến cả ông ta cũng cảm thấy tối nghĩa, khó hiểu.
Mà Thánh Vân Tài và Thánh Tâm Duệ đứng một bên thì đã sớm tỏ ra ngây ngốc.
Đợi khi Tần Ninh nói xong thì đã qua nửa giờ.
“Tần Ninh ca ca, ta đói…”, Lăng Tiểu Phi đáng thương nói.
“Các người nhìn xem!”, Tần Ninh khẽ véo mũi nhỏ của Lăng Tiểu Phi, cười nói: “Tiểu Phi của ta đói lắm rồi đây này. Ta nói rồi, nói xong thì muộn giờ ăn cơm mà không nghe”.
“Đi, Tần Ninh ca ca đưa nhóc đi ăn cơm!”
“Vâng!”
“Đi chậm thôi!”
Lúc này, Thánh Vân Tài mới phản ứng lại, nói lớn: “Ai biết những điều ngươi nói có đúng không? Đó là những thứ gì? Cái gì mà lửa luyện đan mang linh hồn, linh khí dẫn dắt, đều là tà thuyết lệch lạc gì?”
“Từ từ đã!”
Đúng lúc này, Thánh Đăng Phong cũng mở miệng.
Hình như mãi tới giờ ông ta mới kịp phản ứng lại với những điều mà Tần Ninh nói.
“Cha…”
Nhìn thấy Thánh Đăng Phong lên tiếng, Thánh Vân Tài mới biết, Tần Ninh nhất định sẽ thảm rồi.
Là con trai của Thánh Đăng Phong, muốn cao thêm một bậc trong tương lai thì nhất định lấy lòng cha.
Lần này, nếu Thánh Tâm Duệ thật sự tìm được một vị đại sư tới thì khó nói được điều gì.
Nhưng Tần Ninh cứ ở đây nói nhăng nói cuội, thì thật sự cho rằng mình là đại sư cao siêu sao?
Lần này, chắc chắn cha sẽ dạy dỗ Tần Ninh một trận, thuận tiện sẽ trách phạt cả Thánh Tâm Duệ.
Bị một đứa nhóc 16, 17 tuổi giỡn mặt, với tư cách là các chủ Thánh Đan các thì chắc chắn cha sẽ không thể chịu nổi.
Mà lúc này Thánh Tâm Duệ cũng đang mơ mơ hồ hồ.
Hơn nữa những lời mà Tần Ninh vừa nói, hắn ta đều nghe không hiểu. Hắn ta cũng không biết rốt cuộc những điều mà Tần Ninh nói là đúng hay sai.
“Thánh Tâm Duệ!”
Lúc này Thánh Đăng Phong bỗng gọi Thánh Tâm Duệ, giọng điệu mang theo vẻ trách cứ.
Nghe thấy vậy, Thánh Vân Tài hí hửng trong lòng. Lần này, lão Cửu thảm rồi!
“Còn sững sờ ra đó làm gì?”
Thánh Đăng Phong quát lên: “Không nghe thấy Tần công tử nói là đói rồi sao? Nhanh bảo đầu bếp của quán rượu Thánh Tước, chuẩn bị một bàn ăn, chiêu đãi Tần công tử thật tốt!”
Thánh Vân Tài nhoẻn miệng cười.
Đúng, không sai, phải chiêu đãi thật tốt…
Hả? Không đúng! Đợi đã!
Nụ cười trên khuôn mặt Thánh Vân Tài bỗng dưng cứng ngắc.
Chiêu đãi? Tại sao phải chiêu đãi Tần Ninh?
Thánh Đăng Phong vừa nói dứt lời thì đi tới bên cạnh Tần Ninh, chắp tay nói: “Quả nhiên, Tần công tử là thiếu niên thiên tài, thuật luyện đan kinh người, kẻ hèn này khâm phục, khâm phục!”
“Nhưng vừa rồi, có một số chỗ, ta cũng chưa hiểu, hi vọng Tần công tử có thể nói cặn kẽ hơn một chút!”
Nhìn bộ dạng của Thánh Đăng Phong, Thánh Vân Tài và Thánh Tâm Duệ đều sửng sốt.
Tình huống gì đây?
Hai người đều không phải đồ ngốc.
Thánh Đăng Phong đã nói rồi, có một số chỗ nghe không hiểu.
Nhưng cho dù là nghe không hiểu mà vẫn cung kính như thế với Tần Ninh, điều này chứng tỏ, những chỗ Thánh Đăng Phong nghe hiểu thì Tần Ninh nói đúng rồi.
Mà đối với Thánh Đăng Phong, thậm chí đã có tác dụng khai sáng cho ông ta.
Nếu không thì sao Thánh Đăng Phong lại có thái độ như vậy?
Gã này, thật sự đã nói đúng rồi sao?
Hai anh em hoàn toàn ngây ngốc.
“Con còn sững sờ ở đó làm gì?”
Thánh Đăng Phong nhìn Thánh Tâm Duệ trách mắng: “Không mau đi dặn dò hạ nhân đi?”
“À, vâng vâng!”
Thánh Tâm Duệ vội vàng chạy ra khỏi phòng luyện đan.
Thành công rồi!
Tuy rằng, hắn ta đã không cần lời hứa đáp ứng ba vấn đề của Tần Ninh, nhưng lần này, hắn ta cược đúng rồi!
Vốn dĩ hắn ta không hoàn toàn tự tin với Tần Ninh, nhưng bây giờ xem ra, Tần Ninh thật sự rất kiêu ngạo.
Không sai, kiêu ngạo!
Trong lòng Thánh Tâm Duệ, chỉ có từ này mới có thể miêu tả cảm giác của hắn ta với Tần Ninh.
Mà lúc này, trong phòng luyện đan, nụ cười tràn đầy trên khuôn mặt của Thánh Đăng Phong.
Là một linh đan sư, điều quan trọng nhất là gì?
Đương nhiên là nâng cao thuật luyện đan!
Lúc này, những lời Tần Ninh vừa nói đã khiến ông ta thức tỉnh mạnh mẽ, dường như đã mở ra một cánh cửa lớn cho ông ta.
Một cánh cửa lớn thông tới linh đan sư ngũ phẩm!
“Tần công tử, cảm ơn đã chỉ điểm cho ta!”
Thánh Đăng Phong chắp tay đứng lên, nói: “Vừa rồi có một số chỗ ta vẫn chưa hiểu rõ, không biết Tần công tử có thể nói nhiều hơn một chút!”
“Xem ra, đầu óc ông cũng không ngốc, vẫn có thể hiểu được không ít”.
Tần Ninh nói: “Nếu đã như thế, ta sẽ thể hiện cho ông một lần!”
Lúc này, Tần Ninh vẫn chưa nói rõ ý tứ của mình, nhưng dựa vào tu vi cảnh giới Linh Hải tầng 1 của hắn lúc này cũng không thể luyện chế linh đan tứ phẩm.
Nhưng có một số chỗ, hắn có thể chỉ điểm cho Thánh Đăng Phong.
Ví dụ như chuẩn bị, xử lý dược liệu, điều khiển lửa luyện đan, khống chế sức nóng vân vân.
Điều này có thể gọi là bản lĩnh nhà nghề của một vị luyện đan sư.
Vừa rồi nói nửa ngày cũng đã khiến Tần Ninh muốn động chân tay, dù sao lâu lắm chưa được luyện đan, quả thực là hắn ngứa ngáy lắm rồi.
Bàn tay khẽ vung lên, một ngọn lửa luyện đan xuất hiện ngay lập tức.
Lửa luyện đan này xuất ra từ lục phủ ngũ tạng, tụ lại trên lòng bàn tay.
Lúc này, Thánh Tâm Duệ vừa sắp xếp xong mọi người, chạy từ bên ngoài vào, nhìn thấy ánh sáng trên bàn tay của Tần Ninh thì bỗng chốc sững lại.
Lửa luyện đan cam trung đẳng!
Thánh Tâm Duệ chợt sửng sốt.
Lần trước gặp mặt, Tần Ninh là lửa luyện đan đỏ hạ đẳng cùng với trợ giúp của lửa luyện đan của hắn ta mà đã nâng lên tới đỏ trung đẳng.
Nhưng bây giờ, vẫn chưa tới hai tháng mà đã trở thành lửa luyện đan cam trung đẳng.
Phải nói là nâng lên hẳn một bậc.
Tốc độ này quá nhanh đi?
Lúc này, Tần Ninh nhìn Huyết Liên còn dư, cầm lên một gốc, nói: “Tơ sen của Huyết Liên, rút tơ bóc kén như thường, như thế thì mới đảm bảo cho Huyết Liên không bị ảnh hướng chút nào”.
Tần Ninh nói dứt lời thì vung bàn tay, lúc này, lửa luyện đan kia đã phân tán ra năm ngón tay.
Bỗng chốc, lửa luyện đan biến thành từng sợi mảnh, lúc này mở rộng ra.
Lửa luyện đan mỏng như sợi tóc, lúc này cũng theo văn hoa trên Huyết Liên mà thâm nhập từng chút, dần dần, mở rộng ra.
“Thu!”
Tần Ninh thấp giọng hét lên, vung tay một cái.
Trong chớp mắt, lửa luyện đan trở về tay, mà tơ Sen trong Huyết Liên cũng bị rút ra không còn một sợi.
Nhà nghề vừa ra tay là biết ngay.
Vừa rồi, mấy người đều nhìn thấy, Thánh Đăng Phong bóc từng chút như bóc hành, còn Tần Ninh thì lại thông suốt từ trung tâm.
Thánh Đăng Phong nhìn thấy vậy thì hiểu ra được rất nhiều.
Đương nhiên ông ta biết, làm như vậy thì có lợi ích rất lớn, có thể bảo tồn trọn vẹn cơ bản dược liệu Huyết Liên.
Nhưng ông ta cũng biết, làm tới bước này thì không chỉ cần khống chế lửa luyện đan cực giỏi mà còn cần phải hiểu rõ Huyết Liên.
Ông ta từng nhìn thấy một vị đan sư của tổng các Thánh đan các làm như vậy, nhưng vị đan sư đó là linh đan sư thất phẩm!
Nhưng Tần Ninh đứng bên cạnh ông ta mới chỉ là thiếu niên 16, 17 tuổi mà thôi!
Quả thật quá khó để tưởng tượng, rốt cuộc Tần Ninh làm thế nào mà đạt được tới mức này.
Mà lúc này, Tần Ninh lại có hứng thú trông thấy, bắt đầu đi xử lý những dược liệu khác.
Từng bước thuần thục, không hề có chỗ nào sơ hở, dường như cách xử lý dược liệu giống hệt như giảng thuật trên phương thuốc, thậm chí còn… tốt hơn!
Chương 78: Từ nhị gia
Thánh Đăng Phong hoàn toàn đắm chìm trong quá trình này. Thánh Tâm Duệ và Thánh Vân Tài cũng cảm thấy say mê.
Nhìn Tần Ninh xử lý dược liệu lại có một loại cảm giác… say mê.
Giống như bàn tay ngọc ngà, bóng bẩy của một cô gái đẹp đang lướt trên dây đàn, khiến cho người ta được trải nghiệm nhịp phách say tới đáy lòng.
“Phù…”
Không lâu sau, Tần Ninh thở phào một hơi, nói: “Được rồi, đại khái là như thế!”
Nhìn những dược liệu đã hoàn thành ở trước mặt, Tần Ninh cũng cảm thấy hài lòng.
Cảm giác say sưa, mồ hôi chảy ròng ròng, quả thật rất sảng khoái. Như nhìn thấy đôi tay mình tạo ra một tác phẩm nghệ thuật, khiến người khác cảm thấy vui tai vui mắt.
“Phân chia dược liệu, đại khái là như vậy!”
Tần Ninh cười nói: “Còn cách khống chế lửa luyện đan của ông và cách ngưng tụ dược liệu thì không thể chỉ nói trong một hai câu được…”
“Hả?”
Lăng Tiểu Phi tỏ vẻ chán nản: “Vậy huynh đừng nói nữa, Tần Ninh ca ca, ta đói rồi…”
“Được rồi, không nói nữa!”
Nhìn dáng vẻ khổ sở của Lăng Tiểu Phi, Tần Ninh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé.
“Đúng đúng đúng, không nói nữa, chúng ta đi ăn cơm đã!”
Thánh Đăng Phong nói ngay: “Bên quán rượu Thánh Tước chuẩn bị xong chưa?”
“Đã xong rồi thưa cha”.
“Được, chúng ta nhanh chóng đi dùng cơm thôi!”
Thánh Đăng Phong cười nói: “Tần công tử, trên đường còn chút thời gian, chi bằng nói thêm vài câu?”
“Cũng được!”
Nghe thấy câu nói này, Thánh Tâm Duệ cũng chẳng biết phải nói gì.
Trên đường còn chút thời gian?
Vốn dĩ Thánh đan các và quán rượu Thánh Tước chỉ cách nhau một con đường mà thôi, chắc chỉ mấy phút là tới.
Cha còn thực sự… tranh thủ tới từng phút!
Nghĩ tới đây, nụ cười dần hiện ra trên khuôn mặt của Thánh Tâm Duệ.
Ta đã đánh cược đúng rồi!
“Tứ ca, có muốn cùng đi không?”
Thánh Tâm Duệ nhìn Thánh Vân Tài, cười nói: “Lần này, xem ra loại bỏ được nguy cơ của Thánh gia rồi!”
“Hừ, đừng mừng vội!”
Thánh Vân Tài hậm hực nói: “Ta chẳng thèm nghe lời nói của hắn, có gì mà hay?”
“Vậy thì ta đi trước nhé!”
Thánh Tâm Duệ cười ha ha, vẫy tay rời đi.
Nhìn bóng lưng của mấy người rời đi, trong lòng Thánh Vân Tài cảm thấy chán nản.
“Thật là lắm mồm, không thấy nhục à? Nhưng thuật luyện đan mà thằng nhãi đó nói cũng khá đấy…”
Thánh Vân Tài buồn bực nói.
Lúc này, mấy người đã rời khỏi Thánh Đan các đi tới quán rượu Thánh Tước.
Mà cùng lúc này, trên đường lớn có một đoàn người cưỡi ngựa lao đến.
“Lục hoàng tử, nghe nói, ở trong quán rượu Thánh Tước, người đã bị mất mặt một trận? Không biết là kẻ nào to gan mà dám gây sự với người vậy?”
“Hừ, kẻ đó lai lịch không rõ, ta cũng không biết, nhưng nếu để ta gặp lại hắn lần nữa, chắc chắn sẽ khiến hắn…”
Lúc này xương cánh tay bị gãy của Minh Triệt đã liền lại, vẻ mặt hắn ta trông rất hung ác.
Nghĩ tới người kia, hắn ta không khỏi giận run người.
Đã dám đánh gãy tay hắn ta trước đám đông thì kẻ này tội đáng muôn chết.
“Còn không phải tại Từ Thánh Hữu của Từ gia nhà ngươi sao. Thằng nhãi đó thật vô dụng, không phải là cảnh giới Linh Hải tầng hai sao?”, Minh Triệt hừ lạnh nói: “Tại sao lại bị Diệp Viên Viên giết chết ngay lập tức chứ”.
“Hơn nữa, Từ Thịnh, Từ gia nhà ngươi cứ thế bỏ qua chuyện này, không tìm Diệp gia đòi nợ sao?”
“Chuyện này thì ta cũng không rõ, hình như sau đó Diệp Thông Nguyên tìm tới trưởng tộc, đích thân nói về chuyện này, kết quả là chuyện này bị bỏ qua rồi, nhưng Từ nhị gia lại tức giận không thôi, chỉ muốn giết chết thiếu niên đó!”
“Hả? Vậy thì tốt, nếu để ta gặp lại thằng nhãi đó thì nhất định ta sẽ bảo Từ nhị gia…”
Minh Triệt còn chưa nói xong thì bỗng sững lại.
“Thằng nhãi kia!”
“Thằng nào?”
“Tần Ninh!”
Minh Triệt bỗng chốc gào lên: “Chính là hắn, nhanh, nhanh đi nói cho Từ nhị gia biết để Từ nhị gia xẻ thịt thằng nhãi này”.
Minh Triệt bỗng chốc trở nên kích động.
Hai ngày nay, cánh tay của hắn ta vừa liền lại thì đã cưỡi ngựa ra ngoài đi dạo, nhưng không phải vì cho thoải mái mà là vì muốn đi tìm Tần Ninh.
Bây giờ, cuối cùng cũng gặp rồi.
Trong lòng ôm một cục tức, thế nào cũng phải nhổ ra.
Mà lúc này, Thánh Đăng Phong đi cùng Tần Ninh rời khỏi Thánh Đan các, đi về phía quán rượu Thánh Tước thì trước mặt bỗng xuất hiện mấy người cưỡi ngựa, hùng hổ phi tới.
Người dẫn đầu chính là Minh Triệt!
Nhìn thấy Minh Triệt, Tần Ninh nheo mắt lại cười khẩy.
Cái tên này, lành nhanh nhỉ!
“Thánh các chủ!”
Minh Triệt xuống ngựa, chắp tay chào Thánh Đăng Phong.
“Lục hoàng tử!”
Thánh Đăng Phong chỉ khẽ gật đầu, muốn đưa Tần Ninh rời đi.
Minh Triệt bỗng nhiên nói: “Thánh các chủ, xin dừng bước, người này không thể đi!”
“Hôm qua tên nhóc này đánh gãy tay ta. Hôm nay cánh tay của ta vẫn còn đau âm ỉ”.
“Hoàng tử ta hôm nay nhất định phải dạy cho hắn một bài học, mời Thánh các chủ đứng sang một bên!”
Nghe thấy vậy, Thánh Đăng Phong hơi sững người.
“Tần công tử…”
“Không sao, chuyện này không liên quan tới ông, ta có thể tự xử lý được!”
Tần Ninh bước lên trước một bước, nhìn Minh Triệt đang đứng đó.
Nhìn thấy Tần Ninh bước lên, vẻ mặt Minh Triệt tái nhợt, lùi về sau một bước. Mấy hộ vệ đứng phía sau lập tức bước lên.
“Không phải ngươi muốn dạy dỗ ta hay sao? Lên đi!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Để ta xem ngươi dạy dỗ ta thế nào”.
“Tần Ninh đúng không? Ngươi bớt vênh váo đi, đây là Đế đô, ta chính là Lục hoàng tử của Đế đô Bắc Minh đấy!”
“Ồ? Cho nên?”
“Cho nên… cho nên hôm nay ngươi chết chắc rồi!”
Minh Triệt căm giận nói.
Nhưng nhìn Diệp Viên Viên đứng bên cạnh Tần Ninh lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng, Minh Triệt nghĩ lại còn rùng mình.
Thời gian trước, Diệp Viên Viên thức tỉnh hoàng thể, đã làm nổi lên một trận sóng gió ở Đế đô.
Ngay cả nhân vật cao cấp của học viện Thiên Thần cũng vô cùng coi trọng.
Diệp Viên Viên bây giờ đã là cảnh giới Linh Hải tầng 4, kết hợp với uy lực của hoàng thể thì mấy tên hộ vệ bên hắn ta chẳng đáng nhắc đến.
“Ngươi đừng đắc ý, đợi một lát sẽ có người tới dạy dỗ ngươi, nghĩ làm thế nào giữ được cái mạng nhỏ của mình đi!”
“Dạy dỗ ta?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Sợ là không thể theo ý muốn của ngươi rồi. Toàn đế quốc Bắc Minh này, người có thể dạy dỗ ta ấy hả, không tồn tại đâu!”
Nghe nói vậy, ánh mắt Minh Triệt chợt lạnh như băng, nhưng căn bản không dám nói nhiều. Hắn ta sợ Tần Ninh xông thẳng lên, thì hắn ta lại bị đánh gãy tay.
“Cuồng ngôn quá đấy, không biết lão phu có thể dạy dỗ ngươi không!”
Đúng vào lúc này, một giọng nói khàn khàn chợt vang lên.
Trên đường lớn, một đám người ngựa phi tới. Người dẫn đầu là một ông lão, tóc dựng đứng lên, trông nhếch nhác thấy rõ.
“Từ nhị gia!”
Thấy người này tới, Minh Triệt bỗng vui mừng không thôi.
Nhị gia của Từ gia Từ Viễn Sơn tính tình nóng nảy có tiếng, cháu trai bị giết, Từ gia không ra mặt thì lão ta sao có thể nuốt trôi cục tức này.
Vừa nhận được thông tin lão ta liền vội vàng chạy tới.
“Chính là ngươi bảo Diệp Viên Viên giết cháu ta?”
Từ Viễn Sơn hét lên: “Vậy thì hôm nay, ngươi chuẩn bị chịu chết đi!”
Nghe thấy vậy, vẻ chế giễu hiện lên trên khuôn mặt của Tần Ninh.
“Ta nói rồi, ở Đế đô, vẫn chưa có người nào có thể dạy dỗ ta đâu. Cho dù ông có cảnh giới Linh Đài thì cũng vậy thôi”.
“Thế à?”
Từ Viễn Sơn hừ một tiếng, sải bước đi lên, sát khí đằng đằng, xông về phía Tần Ninh.
Chương 79: Treo lên trên
Nhìn thấy cảnh tượng này, nét mặt của Diệp Viên Viên khẽ cứng lại, muốn xông lên.
“Bây giờ cô không phải là đối thủ của lão ta, đứng nhìn là được!”
Tần Ninh dặn dò một tiếng rồi bước thẳng lên phía trước, bàn tay siết chặt, từng luồng linh ấn chậm rãi phân bố, lúc này mặt đất dưới chân hắn lại phát ra rung động, dường như đang dẫn động cái gì đó.
“Từ Viễn Sơn, có phải ông coi Thánh Đăng Phong ta là không khí phải không?”
Nhưng đúng lúc này, một bóng người lại xuất hiện ngay phía trước Tần Ninh, đánh ra một quyền.
Bùm...
Bóng hai người giao nhau, Từ Viễn Sơn tái mặt, phun ra một ngụm máu, nhếch nhác lùi về phía sau.
Lúc này Thánh Đăng Phong đánh thẳng tay, không nể nang chút nào.
Ông ta là linh đan sư tứ phẩm, nhưng cũng là một cường giả cảnh giới Linh Phách.
“Thánh Đăng Phong, ông có ý gì?”
Tần Viễn Sơn tức tối không nói lên lời.
Đối mặt với Thánh Đăng Phong, lão ta không phải là đối thủ.
“Từ Viễn Sơn, ông quá láo xược!”
Thánh Đăng Phong gầm lên: “Tần Ninh công tử là khách quý của Thánh Đan các, chứ không phải là người ông có thể chạm tới dù chỉ là một cọng lông?”
Lời này vừa nói ra, Từ Viễn Sơn như chết lặng.
Tần Ninh là khách quý của Thánh Đan các?
Đùa cái khỉ gì vậy. Lão ta đã điều tra rõ ràng, Tần Ninh chỉ là một cậu ấm thế gia tới từ thành Lăng Vân mà thôi.
Thấy Thánh Đăng Phong xuất chiêu, Tần Ninh vốn dĩ đã chậm rãi ngưng tụ khí thế, lúc này lại dần thu lại.
Hắn đã nói rồi, không cần ra tay.
Xem ra, Thánh Đăng Phong cho rằng hắn không có năng lực giải quyết.
Việc xây dựng cả thành Bắc Minh và học viện Thiên Thần đều có bàn tay của hắn nhúng vào.
Ở nội thành Bắc Minh, có thể nói không ai có thể thông thuộc những bí mật ở vùng đất này hơn hắn.
Những điều hắn nói không phải là nói chơi.
Ở vùng đất này, hắn là duy nhất!
Chỉ có điều, nếu Thánh Đăng Phong đã ra tay thì hắn cũng không tiện nói thêm.
“Từ Viễn Sơn, nếu ông ra tay với Tần Ninh thì sẽ là kẻ thù của Thánh Đan các ta, có tin ta sẽ khiến Từ gia nhà ông sẽ không mua nổi một chút dược liệu nào ở Thánh Đan các không?”
Thánh Đăng Phong hùng hổ nói.
Nghe thấy vậy, khuôn mặt Từ Viễn Sơn chợt biến sắc.
Lão ta được người ta gọi là nhị gia của Từ gia, nhưng chỉ là nhánh phụ của Từ gia.
Nếu như thật sự vì điều này mà đắc tội với Thánh Đan các, khiến Từ gia không thể nào buôn bán được với Thánh Đan các thì chỉ sợ gia chủ sẽ vứt bỏ lão ta ngay để giữ lại mối quan hệ với Thánh Đan các.
Ở đế quốc Bắc Minh, Thánh Đan các nắm giữ mạch máu giao dịch dược liệu và kim loại.
Nhưng, nhìn Tần Ninh đã ở ngay trong tầm tay, là hung thủ giết cháu trai, trong lòng lão ta khó mà nuốt trôi cục tức này.
“Được!”
Từ Viễn Sơn trầm mặc một lát rồi nói: “Tần Ninh, hi vọng là ngươi luôn may mắn như vậy”.
Đối với lời nói này, Tần Ninh chỉ cười nhạt, không thèm để ý.
May mắn?
Là ai may mắn, vẫn chưa biết đâu!
Từ Viễn Sơn hung hăng xông tới nhưng lại không làm được gì nên tức tối rời đi.
Lúc này, Minh Triệt cũng hoàn toàn ngây ngốc.
Tại sao lại như vậy?
Lần trước gặp mặt, Diệp Viên Viên sẵn sàng ra tay vì Tần Ninh.
Mà lần này lại là các chủ của Thánh Đan các đích thân bảo vệ Tần Ninh?
Rốt cuộc gã này có lai lịch thế nào?
“Tần công tử, sau này nếu gặp phải phiền phức thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới Thánh Đan các tìm ta. Để ta xem, ở đế đô này kẻ nào dám bắt nạt Tần công tử!”
Thánh Đăng Phong tự tin cười nói.
Thành bại của buổi chiều nay, toàn bộ phụ thuộc vào Tần Ninh.
Đối với ông ta mà nói, bây giờ Tần Ninh là một bảo bối.
Vật báu ngàn vàng không đổi!
“Tần Ninh ca ca, ta sắp đói chết rồi…”
Lăng Tiểu Phi khổ sở nói.
“Được, chúng ta đi ăn cơm thôi!”
Tần Ninh khẽ cười, kéo bàn tay của Lăng Tiểu Phi, rời đi ngay.
Nhưng mới đi được vài bước thì bước chân của Tần Ninh chợt dừng lại.
“Diệp Viên Viên!”
“Có!”
“Treo gã này lên mái hiên của Thánh Đan các”.
Tần Ninh vừa nói dứt lời thì dứt khoát xoay người đi thẳng.
Diệp Viên Viên lúc này bước lên, không do dự một chút nào.
“Tần Ninh, ngươi dám, ta chính là…”
“A…”
Nhưng Minh Triệt vẫn chưa nói xong thì đã la lên thảm thiết. Toàn thân hắn ta bay lên không trung, treo lên mái hiên của Thánh Đan Các.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người vây quanh đã hoàn toàn sững sờ.
Gã này là thần thánh phương nào! Lại dám trắng trợn như thế!
Thánh Đăng Phong lúc này cũng cảm thấy kinh ngạc.
Lần trước, Thánh Vân Tài nói cho ông ta biết, ông ta còn không tin, nhưng lần này thì không thể không tin.
Tần Ninh này, thật sự là cái gì cũng dám làm.
Mấy người tới quán rượu Thánh Tước, một bàn đồ ăn phong phú, đã được chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.
Lăng Tiểu Phi không nói đến câu thứ hai, liền bắt đầu động đũa động bát.
Thánh Đăng Phong lại ngồi bên cạnh Tần Ninh, cẩn thận dè dặt.
“Có gì còn chưa rõ thì nói đi!”, Tần Ninh lên tiếng.
“Vâng vâng vâng, cảm ơn Tần công tử!”, Thánh Đăng Phong sớm đã không nhịn được, trong đầu là một đống câu hỏi cần được giải đáp.
Tần Ninh đã nói vậy thì đương nhiên ông ta cũng không khách sáo nữa.
Thánh Đăng Phong liến thoắng một hồi, Tần Ninh cũng bắt đầu giải thích từng câu.
Thánh Tâm Duệ ở bên cạnh nghe mơ mơ hồ hồ, nhưng hắn ta vẫn nắm được ý tứ trong câu nói của Tần Ninh. Tuy có một số chỗ không hiểu, nhưng chỗ có thể hiểu thì thấy Tần Ninh nói rất chính xác.
Cảm giác này vô cùng kỳ lạ.
Dường như ngồi cạnh cha con họ không phải là một thiếu niên 16, 17 tuổi mà là một vị đại sư chìm đắm trong đan đạo hàng ngàn, hàng vạn năm.
“Đại khái là như thế!”
Tần Ninh nói xong: “Mấy vấn đề này của ông hỏi đã quá ba câu rồi”.
Nghe thấy câu nói này, Thánh Tâm Duệ cảm thấy ngại ngùng.
“Thôi được rồi, buổi chiều vị sư đệ kia của ông sẽ tới phải không?”
Tần Ninh thản nhiên nhìn Thánh Đăng Phong, nói: “Làm theo lời ta nói thì với thuật luyện đan của ông có thể giành lấy thắng lợi, còn phần thi hỏi đáp…”
“Tần công tử yên tâm”.
Thánh Đăng Phong vội vàng nói: “Ba câu hỏi của phần thi hỏi đáp thì mỗi câu có thời gian một ngày để suy nghĩ, cũng có thể tìm người để hỏi, đến lúc đó, ta sẽ ghi lại ba câu hỏi của Cưu Thạch tới hỏi Tần công tử”.
“Cũng được!”
Tần Ninh yêu chiều nhìn Lăng Tiểu Phi ở bên cạnh cười nói: “Tiểu Phi, ăn ngon không? Ăn xong rồi thì bàn chuyện chính nhé!”
Chuyện chính?
Nghe vậy, Thánh Đăng Phong không hiểu nhìn Thánh Tâm Duệ.
“Cha, trước đây con đã từng nói qua, đại ca của Tần huynh…”
“À à!”
Thánh Đăng Phong lập tức nhìn Thánh Tâm Duệ, trách mắng nói: “Con làm việc kiểu gì vậy, tính mệnh của đại ca Tần công tử đang gặp nguy hiểm, đương nhiên phải ưu tiên”.
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả, còn không đi mau!”
Thánh Đăng Phong trách mắng nói: “Muộn rồi thì con gánh nổi trách nhiệm không?”
“Vâng vâng…”
Thánh Tâm Duệ lập tức đứng dậy.
Trước đây, cha không tỏ thái độ gì mà…
“Nhớ kỹ, Tần công tử chọn dược liệu trong Thánh Đan các của chúng ta, mọi chi phí ghi vào để ta thanh toán, hiểu chưa?”
“Vâng thưa cha!”
Lúc này, Tần Ninh nhìn Lăng Tiểu Phi, rời khỏi phòng bao.
Cha con Thánh Đăng Phong và Thánh Tâm Duệ cũng rất thú vị.
Nhưng thế cũng tốt, đỡ phiền phức.
Cùng lúc Tần Ninh được cha con Thánh gia chiêu đãi trang trọng thì ở bên kia Minh Triệt lại xấu hổ tới phát rồ.
“Đáng chết!”
Bàn tay vung lên, ly nước sứ men xanh tinh tế, toang một tiếng rơi xuống, vỡ tan thành một đống mảnh vụn.
Chương 80: Đại sư Khương Vinh
Minh Triệt phẫn nộ hét lên: “Cái tên Tần Ninh thật sự rất đáng ghét!”
“Lần trước đánh gẫy tay ta, lần này lại dám bảo Diệp Viên Viên treo ta lên mái hiên Thánh Đan các...”
“Ta đường đường là lục hoàng tử, mặt mũi của ta giờ biết vứt đi đâu?”
“Cái đồ Diệp Viên Viên đó cứ bảo vệ hắn, còn cả Thánh Đăng Phong nữa, không tiếc lật mặt với Từ Viễn Sơn để bảo vệ hắn!”
“Tên nhãi này rốt cuộc là ai?”
Minh Triệt đã hoàn toàn phát cáu.
Thân là lục hoàng tử của đế quốc, hắn ta đã bao giờ chịu thiệt vậy đâu?
“Lục hoàng tử, kẻ này rõ là loại ác nhân, không coi nhà họ Quách chúng ta ra gì, cũng khinh thường lục hoàng tử!”
Từ Thịnh cũng cung kính nói: “Lục hoàng tử điện hạ chẳng phải có thống lĩnh Tề Uy của cấm vệ quân hay sao? Con trai của ông ta là Tề Đông Minh đã là đại đội trưởng rồi đấy. Ta nhớ Tề Đông Minh đang ở cảnh giới Linh Hải tầng 4, để gã dẫn cấm vệ quân đến mai phục, thì tên Tần Ninh đó...”
“Được!”
Minh Triệt âm hiểm nói: “Làm vậy đi, thằng khốn đó còn dám vũ nhục ta nữa thì ta sẽ giết chết hắn!”
Nghe vậy, khóe miệng Từ Thịnh khẽ cong lên.
Ở chỗ khác, Tần Ninh và hai cha con Thánh Đăng Phong cùng Thánh Tâm Duệ dùng bữa xong thì quay về Thánh Đan các.
Tần Ninh đang nghĩ đến vết thương của đại ca mình. Linh Hải bị phế trong mắt người khác chính là cái chết.
Nhưng với Tần Ninh thì không khó.
Linh đan bát phẩm, cửu phẩm có thể dễ dàng hóa giải.
Nhưng hắn của hiện tại thì thực lực có hạn, luyện chế không ra.
Mà trong Đế Đô này, linh đan sư cao cấp nhất cũng mới ở tứ phẩm.
Hắn phải nghĩ cách làm sao để ngưng tụ lại Linh Hải cho đại ca, mà phải dùng linh đan cấp thấp.
Cuối cùng, Tần Ninh chọn ba loại linh đan.
Phá linh đan!
Tố linh đan!
Hồi linh đan!
Ba loại công thức này là linh đan nhất phẩm thượng đẳng, mà công hiệu của chúng thì đúng là một trời một vực.
Phá linh đan phá hỏng linh hải, linh mạch của võ giả; Tố linh đan thì tái tạo lại linh hải và linh mạch; còn Hồi linh đan thì nâng cao linh hải và linh mạch.
Đại ca ngưng tụ năm luồng linh hải nhưng đã bị phá đi, vậy thì phải phá cho triệt để.
Phá rồi lập lại cũng là một cách.
Sau khi quyết định thì Tần Ninh đi theo Thánh Tâm Duệ chọn đan dược trong Thánh Đan các.
Dược liệu cho ba loại đan dược này không khó tìm, thứ quý phải là công thức.
Nhưng Tần Ninh lại là một bảo điển công thức sống sờ sờ.
Nhìn Tần Ninh đi qua đi lại giữa các loại đan dược, Thánh Tâm Duệ cũng thầm mong mỏi.
Hắn ta đã được chứng kiến đan thuật của Tần Ninh một lần, cũng là sự kinh ngạc và sùng bái phát ra từ trong tâm.
Đan dược luyện chế ra có hoa văn, đây đâu phải chuyện ai cũng làm được.
Tần Ninh lúc này lại ra tay, hắn ta rất mong có phúc chiêm ngưỡng một lần nữa.
Trong lúc ấy, Thánh Tâm Duệ cũng không phát hiện ra được một người từng kiêu ngạo không quan tâm ai như hắn ta lại trở thanh đan đồng của Tần Ninh.
“Đại khái vậy là được rồi!”
Tần Ninh thở phảo, nói: “Tìm một phòng luyện đan cho ta đi!”
“Dạ!”
Thánh Tâm Duệ lập tức dẫn Tần Ninh đi đến một trong số các phòng luyện đan của Thánh Đan các.
Mà Tần Ninh đã bắt đầu luyện chế linh đan. Ở một góc khác thì Thánh Đan các cũng đang vội vàng chuẩn bị.
Tại đại sảnh tầng 1 của Thánh Đan các, Thánh Đăng Phong mặc đồ của đan sư, bất an đứng đó.
“Haha... Thánh sư huynh, đã lâu không gặp, huynh vẫn phong độ như xưa nhỉ!”
Có một tiếng cười vang lên.
Có mấy người đã xuất hiện bên ngoài Thánh Đan các.
Có hai người đứng đầu, một trong hai người tóc đen, mặc trường bào màu đen, hai mắt hõm lại, thần sắc âm u, dù có cười lên thì vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh gáy.
“Sư đệ Cưu Thạch, đã lâu không gặp nhỉ!”
Thấy người này, Thánh Đăng Phong cũng chắp tay chào.
Cưu Thạch chính là sư đệ tới tỉ thí với ông ta lần này, cũng là một linh đan sư tứ phẩm.
Nhưng khi Thánh Đăng Phong nhìn thấy lão già phía sau Cưu Thạch thì sắc mặt liền biến đổi.
“Đại sư Khương Vinh!”
Nhìn thấy lão già tóc bạc đó, Thánh Đăng Phong lập tức trở nên cung kính hơn nhiều.
“Đứng dậy đi, Tiểu Thánh!”
Lão già cười haha nói: “Đã lâu không gặp, giờ ngươi cũng có khí thế của một các chủ rồi đấy!”
“Khương đại sư nói quá rồi!”
Thánh Đăng Phong không dám nhận: “Vãn bối từng được Khương đại sư chỉ điểm nên mới có ngày hôm nay. Nếu biết Khương đại sư tới thì vãn bối nên đến đây sớm mới phải!”
Khương Vinh là một linh đan sư thất phẩm hàng thật giá thật.
Trong tổng các của Thánh Đan các, Khương Vinh cũng là linh đan sư cấp bậc đại sư.
Thánh Đăng Phong không ngờ Khương Vinh lại đích thân đến đây, thật sự kinh ngạc vô cùng.
“Sư huynh, sao huynh lại nói thế?”
Cưu Thạch cười khà khà: “Đại sư Khương Vinh đến thì huynh mới đi ra đón, còn ta đến thì huynh ở trong này chờ ta?”
“Sư đệ Cưu Thạch, giữa hai chúng ta mà còn phải câu nệ sao?”, Thánh Đăng Phong cười như không cười, đáp.
“Haha, lần này thì đúng là phải câu nệ đấy!”
Cưu Thạch nhếch miệng cười: “Thánh sư huynh, lần này, huynh phải giữ cho chắc Thánh Đan các của đế quốc Bắc Minh vào, nếu không ta sẽ lên làm các chủ đấy!”
“Yên tâm, sẽ không để đệ được như ý đâu!”
Cuộc đối thoại của hai người tràn ngập mùi thuốc súng.
Khương Vinh cũng phất tay cười nói: “Hai người các ngươi đấu đá nhau từ hồi trẻ, đến giờ vẫn vậy!”
“Nhưng Thánh Đăng Phong à, lần này Cưu Thạch đã chuẩn bị nhiều đó, ngươi phải cẩn thận đi!”
“Dạ!”
Thánh Đăng Phong vẫn cung kính với Khương Vinh.
Khương Vinh từng dạy ông ta một lần, sống rất công bằng, thái độ ôn hòa. Lần này để Khương Vinh làm người kiểm tra thì đúng là quá phù hợp.
“Khương đại sư đến phòng nghỉ trước không ạ!”
“Không cần đâu!”
Khương Vinh xua tay: “Đã đến rồi thì bắt đầu đi, dù gì Thánh Đan các cũng có đến hơn trăm người, cần phải tranh thủ thời gian”.
“Cũng được ạ!”
Thánh Đăng Phong lập tức dẫn đầu đến phòng luyện đan đã chuẩn bị sẵn.
Tất cả dược liệu cũng đã đủ.
Cưu Thạch cũng không nói nhiều, lấy ra đan đỉnh của mình luôn.
Một mặt khác, Thánh Đăng Phong cũng đứng cạnh đan đỉnh của mình.
Sau khi được Tần Ninh chỉ điểm nửa ngày những chỗ hổng thì Thánh Đăng Phong đã hoàn toàn sáng tỏ.
Những lời của Tần Ninh đã nhắc nhở ông ta và khiến ông ta khai phá được rất nhiều.
Khương Vinh thì ngồi trên ghế, yên tĩnh chờ đợi.
“Được rồi, chuẩn bị bắt đầu, mọi người ai làm việc người đó đi!”
Khương Vinh mỉm cười, phất tay, một tấm màn ngăn căn phòng làm đôi, lão ta ngồi đầu nhìn cả hai phía.
Cưu Thạch lúc này lấy dược liệu ra, nở một nụ cười nhạt.
Ông ta chưa bao giờ nghi ngờ về đan thuật của mình cả.
Đan thuật của Thánh Đăng Phong và của ông ta đã có cách biệt rất lớn, lần này ông ta cũng dốc lòng chuẩn bị ba câu hỏi, chắc chắn Thánh Đăng Phong sẽ không trả lời ra được.
Như vậy, không chỉ có đan thuật, phần khảo vấn Thánh Đăng Phong cũng sẽ hoàn toàn thua ông ta.
Các chủ của Thánh Đan các chắc chắn phải thuộc về ông ta!