Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51: Chém giết Linh Hải cảnh

“Cái tên này cẩn thận thật...”

Lão biết Thanh Uyên đang ở tầng 1 Linh Hải cảnh, Khinh Linh quyền chưởng quyết là linh quyết căn bản của ông ta.

Linh quyết này dùng sức mạnh của hai tay, có thể nói là phân tâm sử dụng. Một quyền một chưởng, uy lực tương đương nhau cùng lúc bạo phát.

Võ giả bình thường khó lòng mà phòng bị được.

Thế mà Thanh Uyên lại thi triển ra linh quyết này để đối phó với Tần Ninh, không thể không nói, ông ta thật sự rất cẩn thận.

“Linh quyết kết hợp quyền với chưởng à...”

Tần Ninh mỉm cười: “Không tệ đâu, linh quyết này được đấy, nhưng không biết là ông sẽ phát huy được mấy phần thực lực!”

Chín đời chín kiếp, dù gì cũng là nhân vật cấp bậc đại đế, Tần Ninh rõ hơn ai hết linh quyết này, nhất là mấy loại linh quyết cấp thấp càng phức tạp thì càng khó khống chế.

Phân tâm sử dụng, nói thì dễ, làm mới khó.

Thanh Uyên dám thi triển linh quyết này trước mặt hắn thì khác nào múa rìu qua mắt thợ, kết cục vẫn là chết!

“Thôi, cho ông xem cái gì gọi là quyền chưởng kết hợp đây này!”

Tần Ninh nói xong thì tay trái khẽ giơ, Hổ Gầm Long Ngâm quyền lúc này đã biến thành chưởng pháp.

Tay trái liên tục huy động Phục Hổ thức, Phi Hổ thức, Nga Hổ thức, Hổ Gầm thức. Bốn quyền pháp này đã trở thành chưởng pháp.

Mà tay phải lúc này cũng chầm chậm dâng lên.

Long Hình thức, Long Trụ thức, Long Hóa thức, Hàng Long thức thì vẫn là quyền pháp.

Nhưng điều khác biệt chính là, một bên Hổ khí thế mạnh mẽ cuồng bạo mang theo khí thế bá vương!

Mà một bên kia là Rồng cuộn chín tầng trời, hư ảo vô thực, uốn lượn như nước.

Màn này kết hợp lại khiến Tần Ninh cũng hoàn toàn biến đổi.

Một khắc đó, Tần Ninh tạo cho tất cả một loại ảo giác, không phải một võ giả Kinh Môn cảnh nữa mà là một vị tông sư võ học đang thi triển võ kỹ một cách thuần thục và hoàn mỹ.

“Trái xuất hổ, phải động rồng!”

Nhìn thấy cảnh này, Hoang Ngọc Trạch bỗng biến sắc.

“Đây là... Hổ Gầm Long Ngâm quyền đã thất truyền từ lâu... Sao thằng nhãi này lại?”

Hoang Ngọc Trạch là cường giả Linh Hải cảnh nên kiến thức cũng phong phú hơn nhiều.

Tương truyền rằng hàng chục ngàn năm về trước, Cửu U đại lục đã xuất hiện một tôn giả chính là Cửu U Đại Đế.

Người này có thiên phú dị bẩm, chính là tông sư đỉnh cao võ học.

Sau này đã tự tạo ra một loại pháp quyết luyện thể, chính là Hổ Gầm Long Ngâm quyền. Nó giúp võ giả chín cửa cảnh giới có thể nhanh chóng mở ra chín cửa, nâng cao cảnh giới, đạt đến Linh Hải cảnh.

Nhưng pháp quyết này đã thất truyền rồi cơ mà!

Một thiếu niên 16 tuổi như Tần Ninh sao lại biết chứ?

Mà lại còn thi triển hết sức thành thạo.

Đây thật sự khiến người ta hết sức kinh sợ!

Nhưng lúc này, Tần Ninh thi triển phàm quyết này ra là để giết người. Cho dù Thanh Uyên có là tầng 1 Linh Hải thì hắn cũng không sợ!

“Muốn chết!”

Bị một thiếu niên 16 tuổi khinh bỉ như vậy, Thanh Uyên giận dữ vô cùng.

Hai tay ông ta múa quyền rồi đánh ra.

Trái quyền phải chưởng, vừa hay tương phản với Tần Ninh.

Ầm....

Hai bóng người va vào nhau, giây phút ấy, tiếng nổ vang lên ầm ĩ ở ngoài cửa Tần phủ.

Từng tấc đất rơi vỡ, đá bụi bay đầy trời.

Sao rồi?

Lúc này, đến cả Hoang Ngọc Trạch còn không nhận ra được. Lão cứ tưởng thế trận là một bên áp chế bên kia, nhưng giờ lão lại không dám chắc là Thanh Uyên có thắng hay không.

Soạt...

Tiếng ma sát với mặt đất vang lên, một bóng người nhanh chóng lùi về sau, nhìn kỹ thì thấy là Tần Ninh.

Lúc này, trường bào trắng tinh khiết của Tần Ninh đã nhuốm bụi, máu tươi trải khắp.

Thấy cảnh này, người nhà họ Tần không khỏi cảm thấy lạnh lẽo trong lòng!

Thua rồi sao?

Nói ra cũng đúng, Tần Ninh chỉ mới ở cảnh giới cửa thứ tám, còn đối thủ là tầng 1 Linh Hải cảnh!

Thắng được? Mới là kỳ tích đấy!

Nhưng lúc này, Hoang Ngọc Trạch lại chau mày, thần sắc trở nên không ổn định.

Trong lòng lão có một dự cảm không lành.

Khi bụi tan hết, một dáng người cao ngạo đứng đó, chính là Thanh Uyên.

“Thanh huynh...”

Thấy Thanh Uyên vẫn ổn, Lâm Chiến Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Những một khắc sau, Lâm Chiến Thiên lại há hốc mồm, mắt như lồi ra.

Chỉ thấy trước ngực Thanh Uyên có dấu ấn của chưởng và quyền, khiến hai bên ngực hoàn toàn vỡ nát, lộ ra hai cái hố lớn.

Máu tươi đó chảy xuống đất.

Lại nhìn sang Tần Ninh, tất cả mới biết vết máu kia không phải của hắn, mà là của... Thanh Uyên!

Lúc này cả người Thanh Uyên dính đầy máu rồi ngã xuống đất.

Chết rồi!

Một cường giả tầng 1 Linh Hải cảnh đã chết như vậy đấy!

Cảnh này thật sự quá kinh người.

“Đến lượt ông rồi đấy!”

Lúc này Tần Ninh bước ra, nhìn Hoang Ngọc Trạch, cười nhạt: “Hoang Ngọc Trạch đúng không? Thành chủ thành Bắc Hoang?”

Nhìn nụ cười của Tần Ninh, Hoang Ngọc Trạch cảm thấy nó còn đáng sự hơn cả nụ cười của Tử thần.

“Không đánh nữa!”

Hoang Ngọc Trạch đột nhiên xua tay.

“Lăng Thế Thành, lợi ích chỗ ông, ta không lấy nữa đâu. Chuyện nội bộ thành Lăng Vân này các ông tự xử đi!”

Lúc này Hoang Ngọc Trạch lại nảy sinh ý muốn lui bước.

Một cường giả tầng 1 Linh Hải cảnh thế mà lại sợ!

“Sợ cái gì thế?”

Tần Ninh vẫn cười như cũ: “Ban nãy ông giận lắm mà? Muốn giết ta mà? Giờ ta cho ông cơ hội đó!”

“Tần công tử, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến ta, giờ ta sẽ rút lui ngay đây”.

Hoang Ngọc Trạch cười nịnh.

Thấy Hoang Ngọc Trạch như vậy, tất cả đều sửng sốt.

Một cường giả tầng 1 Linh Hải cảnh lại ... xin xỏ một thiếu niên tám cửa thứ 8?

Chuyện này truyền ra thì ai dám tin?

Rút lui?

Lăng Thế Thành lúc này chỉ thấy đắng lòng.

Khốn nạn, sao Tần Ninh lại mạnh đến mức này?

“Rút lui?”

Tần Ninh bật cười.

Nhưng chỉ có đám Tần Hâm Hâm mới hiểu, Tần Ninh mỉm cười, tức là Hoang Ngọc Trạch... phải chết.

“Muốn rút lui phải không?”

Tần Ninh nhếch miệng, bước ra, đáp: “Tiếc là, đã quá muộn!”

Nói xong, hắn bước ra, tay trái thành quyền, tay phải thành chưởng.

“Khốn kiếp!”

Hoang Ngọc Trạch sầm mặt lại, hét lên: “Ngươi thật sự cho là ta sợ ngươi chắc?”

“Không phải à?”

Tần Ninh khí thế bức người, không cho Hoang Ngọc Trạch cơ hội chuyển mình.

Hoang Ngọc Trạch này nhìn thấy lợi ích thì đến tham gia, giờ đánh không lại thì bỏ chạy?

Trên đời này làm gì có chuyện dễ thế?

Bùm...

Một quyền đánh ra, một chưởng huy động, quyền chưởng giao thoa, lúc này quyền ấn và chưởng ấn tạo thành một bài công kích cực kỳ phức tạp.

Đây là biểu hiện cùng cực của sức mạnh.

Tần Ninh phát huy tất cả sức lực của cảnh giới cửa thứ 8 ra, không bỏ lỡ một tia nào.

“Hoang Minh ấn, Địa ấn!”

Hoang Ngọc Trạch vung tay, một ấn ký đánh về phía mặt đất.

Ấn kí đó đánh vào ngay dưới chân Tần Ninh.

Nhưng thấy thế thì Tần Ninh chỉ mỉm cười.

“Linh quyết không tệ, nhưng tiếc là thi triển quá yếu!”

Hắn nói vậy thì Hoang Ngọc Trạch như muốn thổ huyết.

Lão đường đường là tầng 1 Linh Hải cảnh, tu luyện Hoang Minh ấn mười mấy năm liền, thế mà lại bị một thiếu niên 16 tuổi phê phán.

Thật sự quá đáng giận.

“Để xem ngươi che thế nào!”

Địa ấn đã được đánh ra, bắn xuông dưới chân Tần Ninh. Ánh sáng tỏa ra tứ phía, vây quanh Tần Ninh.

“Ấn ký quèn này thì có ích gì?”

Tần Ninh chỉ bĩu môi cười, vung chưởng, côn mảnh xuất hiện.

Xoẹt...

Cây côn mạnh mẽ đánh xuống đất, lúc ấy, ánh sáng của Địa ấn lập tức vụt tắt.

Giống như là... một võ giả đang bộc phát bị người ta tìm được Mệnh Môn rồi đánh cho một côn chí mạng vậy. Ấn ký đó đã không thể phát huy tác dụng được nữa.
Chương 52: Lại thêm một tên nữa đến dâng mạng

“Cái gì cơ?”

Một tiếng lộc cộc vang lên, sắc mặt Hoang Ngọc Trạch trở nên khó coi.

Cây côn mảnh đó dài hơn một mét, có ánh sáng màu đen tỏa ra. Hoang Minh ấn mạnh mẽ của lão thế mà lại bị áp chế lại!

Không lẽ Tần Ninh nhìn ra mạch Mệnh của ấn ký của lão nên đã khắc chế được sự bộc phát của Địa ấn?

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

Hoang Minh ấn là linh quyết nhất phẩm, Tần Ninh chỉ mới ở cửa thứ 8, sao có thể nhìn ra được điểm yếu của nó chứ.

“Ta nói rồi, Linh Hải cảnh cũng chỉ thế mà thôi...”

Tần Ninh dựng cây côn mảnh lên rồi công kích tiếp.

“Hoang Minh ấn, Thiên ấn!”

Hoang Ngọc Trạch đã hoàn toàn bộc phát.

Lão vung chưởng ra, một luồng ánh sáng linh khí mạnh mẽ xuất hiện, nó bao phủ cả trời đất trong phạm vi trăm mét. Có một vài hộ vệ không chịu được nên đã ngã xuống.

“Vẫn chưa chịu thôi à!”

Tần Ninh bĩu môi cười, hai tay nhất tề công kích.

“Hổ Gầm Long Ngâm quyền nên phát huy ra uy lực chân chính rồi!”

“Thức thứ chín, Phi Long Trường Quyền kích!”

Hắn thầm hét một tiếng rồi đấm thẳng ra ngoài.

Hai quyền ảnh lúc này đã kết hợp với nhau.

Không chỉ có vậy, quyền ấn đó sau khi kết hợp vào nhau thì có một cái nhanh một cái chậm trước sau xông thẳng tới Hoang Ngọc Trạch.

Hoang Ngọc Trạch lúc này đã hoàn toàn tức giận.

Lão mặc kệ công kích của Tần Ninh, lùi về sau một bước rồi tấn công.

Thiên ấn đang ngưng tụ, giáng từ trên trời xuống, đập vào trên đầu Tần Ninh.

Mà lúc này, Tần Ninh cũng chẳng quan tâm nữa, hai quyền ấn đã khóa chặt Hoang Ngọc Trạch lại.

Mà sau đó Tần Ninh bước ra, đối mặt với Thiên ấn từ trên đầu giáng xuống, không lùi mà tiến.

Hắn không trốn mà giết thẳng lên trên.

Ầm...

Trong lúc ấy, Thiên ấn đâm thẳng vào người Tần Ninh.

Linh khí mạnh mẽ hóa thành làn sóng, tiến đến cơ thể Tần Ninh.

Nhưng lúc này, Tần Ninh chẳng hề bị ảnh hưởng. Hắn giống như một chiếc thuyền giữa biển lớn, tuy nhỏ nhưng lại kiên định vô cùng, mặc kệ sóng biển có trào dâng thế nào thì cũng không hề di chuyển.

“Không thể nào...”

Hoang Ngọc Trạch đã hoàn toàn mất đi số dũng khí cuối cùng.

Tần Ninh đã công kích tới nơi. Ban nãy Hoang Ngọc Trạch đã dùng toàn bộ sức lực để ngưng tụ ra Thiên ấn rồi, nên làm gì còn sức mà chống lại quyền ấn kia nữa.

Hoang Ngọc Trạch bất lực, đành phải dựa vào sức mạnh thể xác của mình để chống đỡ.

Nhưng, lão vẫn xem thường Tần Ninh quá.

Chính xác hơn mà nói thì lão đã xem thường thức thứ chín của Hổ Gầm Long Ngâm quyền.

Hổ Gầm Long Ngâm quyền là do Cửu U Đại Đế sáng tạo ra, gần như là một loại phàm quyết!

Ầm...

Một quyền ảnh đánh ra, cả người Hoang Ngọc Trạch cong như con rắn.

Rầm...

Có tiếng động lớn vang lên, cơ thể lão đã hoàn toàn co rúm lại rồi tạo nên một tiếng vang khác.

Sau lưng lão là một luồng khí kình tản ra, cả người lão ngã sụp xuống, hóa thành một tàn ảnh, rơi thẳng lên tường. Hơi thở của lão đã trở nên yếu ớt vô cùng.

Lại một cường giả Linh Hải cảnh khác thất bại, mà còn là thảm bại.

Như thế này, dù là ba đại gia tộc có ưu thế về số lượng đi nữa thì cũng đều bị võ giả nhà họ Tần đánh cho như hổ đói.

Lực chiến đấu đỉnh cấp quyết định ý chí chiến đấu của tất cả mọi người.

Ý chí chiến đấu không còn nữa thì thực tự nhân phát huy được đến năm, sáu phần đã là tốt lắm rồi.

Nhưng đám người Lăng Thế Thành thì lại càng chấn động hơn.

Hai cường giả tầng 1 Linh Hải cảnh đã chết như vậy rồi.

“Khốn kiếp!”

Ba người lập tức lùi lại, nhìn Tần Ninh.

Tần Ninh lúc này đang giơ hai tay lên đỉnh đầu, đối kháng lại công kích của Thiên ấn đó.

Sức lực mạnh mẽ di động, lúc này nó lại không phân cao thấp với Thiên ấn kia.

“Ninh nhi đang làm gì vậy?”

Tần Viễn Sơn khó hiểu nói.

Tần Ninh không giống như đang chặn lại uy năng của Thiên ấn.

Giống như là... Đang chuyển hóa cái gì đó.

“Thằng nhóc này... Không lẽ đang chuẩn bị chia sẻ sức mạnh Thiên ấn rồi tôi luyện cơ thể?”, Tần Thương Sinh nghĩ ra một ý tưởng to gan.

Mà thực tế thì Tần Ninh đúng là đang làm như vậy.

Thiên ấn này mạnh mẽ như sóng, mà cơ thể hắn lại giống một chiếc thuyền.

Lúc này, hắn không chỉ đang cuốn vào trong cơn sóng biển mà còn dựa vào sức lực đó để gia cố vào con thuyền của mình.

Hắn đang mong mình có thể đột phá thẳng lên cửa thứ 9 Thiên Môn cảnh.

“Nếu đã vậy...”

Tần Viễn Sơn nhìn Tần Thương Sinh.

Hai huynh đệ lập tức hiểu ý nhau, tiến gần đến phía Tần Ninh để tránh cho ai khác làm phiền.

“Sở Sơn Hà!”

Lăng Thế Thành lúc này trở nên ác độc đến cực điểm, hét lên: “Giờ ông nên gọi vị đó ra rồi đấy!”

“Được!”

Sắc mặt Sở Sơn Hà cũng đang trở nên khó coi.

Vốn dĩ Lăng Thế Thành và Lâm Chiến Thiên gọi đến hai trợ thủ kia cũng đủ để đối phó nhà họ Tần rồi.

Nhưng ai ngờ Tần Ninh lại biến hóa đến vậy.

Mà hiện giờ, Thanh Uyên chết, Hoang Ngọc Trạch cũng trở thành kẻ tàn phế, nên phải gọi người đó ra thôi.

“Vạn huynh, nhờ cả vào huynh!”

Sở Sơn Hà lập tức hét lên.

Một tiếng “soạt” vang lên, đột nhiên có bóng người xuất hiện.

Người đó mặc áo bào màu đen, đấm về phía Tần Ninh.

Thấy cảnh đó, Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn nhất thời biến sắc.

Ba đại gia tộc vẫn còn trợ thủ chưa ra tay.

Khốn nạn!

Hai người xông ra phía trước Tần Ninh, giơ hai tay ra định bắt lấy người đó.

“Haha, cửa thứ 9 Thiên Môn cảnh nho nhỏ thì đừng có đến đây tìm chết!”

Người mặc áo bào đen đó tung chưởng khiến Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn phun máu ra, sắc mặt trắng bệch, ngã xuống mặt đất.

Mà lúc này, người mặc áo bào đen không hề dừng tay mà giết về phía Tần Ninh.

“Ninh nhi!”

“Ninh nhi!”

Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn giãy dụa muốn đứng lên, nhưng không được.

Người mặc áo bào đen này, ít nhất cũng... tầng 3 Linh Hải cảnh!

Lúc này Tần Ninh mà bị ai tấn công thì e là sẽ mất đi nửa cái mạng.

“Lại nữa à?”

Tần Ninh nhướng mày.

Người mặc áo bào đen kia cười hà hà: “Sở Sơn Hà, mặc dù con gái ông đã được học viện Thiên Thần ngắm trúng. Nhưng lần này ông bảo ta ra tay thì Vạn Trường Sinh ta sẽ chiếm lấy 7 phần lợi ích đó, đừng có quên!”

“Vạn huynh yên tâm!”

Sở Sơn Hà đau lòng đáp.

Lần này vốn bọn họ cũng không để cho các trợ thủ mà ba đại gia tộc mời đến phải ra tay.

Thanh Uyên và Hoang Ngọc Trạch chỉ yêu cầu 3 phần lợi ích, nhưng Vạn Trường Sinh thì lại đòi đến 7 phần.

Cho nên chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì ba đại gia tộc cũng không muốn người này xuất hiện.

Nhưng giờ đã là lúc vạn bất đắc dĩ rồi.

Thanh Uyên chết, Hoang Ngọc Trạch tàn phế. Vạn Trường Sinh còn không ra tay thì hôm nay bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn mất.

Vạn Trường Sinh!

Nghe đến cái tên này, sắc mặt Tần Thương Sinh liền thay đổi.

Vạn Trường Sinh, minh chủ Trường Thiên Minh của quận Trường Thiên. Sở Sơn Hà thế mà lại mời được người này tới.

Quận Trường Thiên là một quận thành. Quận thành có dân số hàng chục triệu, mà không chỉ có 1 võ giả Linh Hải cảnh tọa trấn.

Chẳng trách người này mạnh vậy.

Vạn Trường Sinh, minh chủ Trường Thiên Minh có tu vi tầng 3 Linh Hải cảnh, là cao thủ trong vòng chục ngàn dặm quanh đây.

“Ninh nhi, mau dừng lại!”, Tần Thương Sinh lại cố dùng hết sức hét lên.

Nhưng lúc này, Tần Ninh đã quay người nhìn Vạn Trường Sinh.

“Lại thêm một kẻ nữa đến dâng mạng!”
Chương 53: Tiểu Thanh phát uy

Tần Ninh khẽ liếc, thần sắc không đổi, hai tay vẫn dâng lên như cũ, hấp thu uy năng của Thiên ấn.

“Dâng mạng?”

Vạn Trường Sinh cười ha ha: “Nhãi con, ngươi rất giỏi đấy, ta thấy rồi, nhưng cũng chỉ tương đương với tầng 1 Linh Hải cảnh mà thôi”.

“Đối phó ông, ta thừa sức!”

Vạn Trường Sinh lại cười khằng khặc, vung tay ra, bước lên, xòe tay nắm lấy Tần Ninh.

“Âm Phong trảo!”

“Âm Phong trảo của Âm Sát quyết!”

Sắc mặt Tần Thương Sinh bỗng biến đổi, muốn đứng dậy, nhưng ông ấy vừa mới bị Vạn Trường Sinh đánh ngã, khí huyết nghịch lưu, nhất thời không thể tụ năng lượng.

“Âm Sát quyết là tuyệt kỹ độc môn của Vạn Trường Sinh, Tần Ninh chết chắc rồi!”

Lăng Thế Thành hét lên, kích động cực kỳ.

Có Vạn Trường Sinh ra tay, lần này bọn họ có thể giữ được mạng rồi.

Sở Sơn Hà hừ lạnh: “Không chỉ phải cho ông ta 7 phần lợi nhuận đâu, nhà họ Sở chúng ta còn nợ Vạn Trường Sinh một ân tình đấy!”

“Sở huynh nói vậy là sao, chờ Thiên nhi và Ngưng Thi tăng cấp thì điều kiện đó ấy à, ai đồng ý ai còn chưa nắm chắc được đâu!”, Lăng Thế Thành cười nói.

Nghe vậy, Sở Sơn Hà đột nhiên hiểu ra và cười.

Mà Vạn Trường Sinh lúc này đã đến gần Tần Ninh lắm rồi, hai bàn tay gầy queo bắt lấy Tần Ninh.

“Nói là ông đến dâng mạng mà ông còn không tin!”

Tần Ninh lắc đầu, cười nói: “Tiểu Thanh, đạp chết ông ta đi!”

Tần Ninh nói xong, một bóng dáng màu xanh đột nhiên chạy đến bên cạnh Tần Ninh.

Rầm....

Bóng dáng màu xanh đó đạp tới, một tiếng nổ vang lên, áo bào của Vạn Trường Sinh bị xé rách, cả người ngã mạnh xuống.

“Cái thứ gì vậy?”

Thấy cảnh này, tất cả đều sửng sốt.

Bọn họ nhìn thấy một con Thanh Ngưu chưa trưởng thành, lúc này nó đã... đạp bay Vạn Trường Sinh.

“Nó... Là mắt chúng ta có vấn đề sao?”

Một hộ vệ không kìm được mà chửi.

Một con Thanh Ngưu đó, người bạn thân thiết của nhà nông đó.

“Ta e là đã nhìn thấy một con Thanh Ngưu giả, không không, không đúng, là một cường giả tầng 3 Linh Hải cảnh giả chứ!”

Không chỉ là những người khác, lúc này, đến cả Lăng Thế Thành, Sở Sơn Hà và Lâm Chiến Thiên cũng hoàn toàn chết lặng.

“Tiểu Thanh, tao bảo mày đạp chết ông ta mà!”, Tần Ninh bất mãn nói.

“Bòooo...”

Lúc này, Tiểu Thanh lại bĩu môi, khó chịu đáp lại.

“Rồi rồi, tao hiểu rồi!”

Tần Ninh cười khổ: “Nào, ra đây tao giúp mày, cho mày đạp chết ông ta trong một cước!”

“Bòooo...”

Nghe vậy, Tiểu Thanh vui mừng kêu lên.

Nó dựa vào Tần Ninh, lúc này Tần Ninh xoa đầu của nó, giữa tay là một ấn ký đang dần sáng lên.

Bỗng chốc ánh mắt Tiểu Thanh lóe ra thần sắc đau khổ.

Sau đó, Tần Ninh nhẹ nhàng xoa bộ lông của Tiểu Thanh.

“Giờ mày vẫn chưa trưởng thành, chỉ có thể giải một phần phong ấn thôi, nhưng cũng đủ để đến tầng 5 Linh Hải cảnh rồi. Đạp chết ông ta là được mà!”

“Bòoo...”

Tiểu Thanh lại bất mãn trả lời một lần nữa.

“Mày đừng có mà si tâm vọng tưởng!”

Tần Ninh mắng: “Muốn được như tổ tiên của mày, lên đến tầng 9 Linh Hải cảnh á? Mày nằm mơ đi, mày làm sao xứng với tổ tiên của mày được?”

“Bòooo....”, Tiểu Thanh lại nước mắt lưng tròng.

“Thôi thôi, đừng khóc, không biết tao là chủ hay mày là chủ nữa!”

Tần Ninh nói xong thì vung tay, mười mấy viên đan dược hiện ra.

“Ngưng Hoàn đan, linh đan nhất phẩm!”

“Thuận Tâm đan, linh đan nhất phẩm!”

“Ngọc Thể đan, linh đan nhất phẩm!”

...

Thấy mấy viên đan dược này, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Tần Ninh lấy ra mười mấy viên đan dược, mà còn là... linh đan!

Linh đan là gì?

Trong thành Lăng Vân, linh đan được bán với giá trên trời.

Giá trị của một viên linh đan, ít nhất là hai mươi ngàn lượng.

Tần Ninh vẫy tay là có đến mười mấy viên.

Nhưng sau đó, động tác của hắn mới khiến tất cả cùng thổ huyết.

Mười mấy viên linh đan đó được ném thẳng vào miệng con Thanh Ngưu và cho nó nuốt xuống toàn bộ.

Mười mấy viên linh đan đó, trời ạ, tên này lại ném đi cho Thanh Ngưu không chớp mắt.

“Rồi rồi, tao sẽ không chiều mày quá đâu. Giờ mày vừa lòng chưa?”

“Bòoo...”

Tần Ninh đáp lại, thỏa mãn vẫy đuôi rồi quay sang bên Vạn Trường Sinh.

“Súc sinh!”

Vạn Trường Sinh mắng mỏ, trong lòng phẫn nộ không thôi.

Ông ta bị một con bò đạp ngã!

Mà còn là một con Thanh Ngưu cực kỳ bình thường!

“Mặc dù không biết ngươi đã dùng biện pháp chó má gì, nhưng chỉ dựa vào một con Thanh Ngưu mà chặn ta thì đúng là...”

“Bòooo....”

Nhưng Vạn Trường Sinh còn chưa nói xong thì Tiểu Thanh đã kêu lên, dồn lực tứ chi rồi xông tới.

Rầm...

Hai chi của nó bắn ra, sức mạnh to lớn đạp về phía Vạn Trường Sinh.

Ầm....

Lúc này Vạn Trường Sinh đã giơ hai tay ra phía trước, nhưng sức mạnh đó đã đạp thẳng vào hai vai ông ta. Cả người ông ta cong lại, rơi thẳng xuống tường rồi khựng lại.

Chỉ một đạp mà đã mạnh đến thế rồi!

Nhìn thấy cảnh này, những người khác đều muốn lòi con mắt.

Cái đạp này đúng là đạp phát chết luôn mà!

Một cường giả tầng 3 Linh Hải cảnh còn bị đạp bay thì ai mà đỡ nổi chứ?

Lăng Thế Thành, Sở Sơn Hà cùng Lâm Chiến Thiên đã hoàn toàn chết cứng.

Vạn Trường Sinh tầng 3 Linh Hải cảnh bị một con Thanh Ngưu đạp bay, mà còn không chạy được.

Rốt cuộc là có chuyện gì chứ!

“Ba vị hóng chuyện đủ chưa?”

Lúc này, một tiếng cười nhạt vang lên.

Tần Ninh bẻ hai tay, Thiên ấn đã hoàn toàn tan đi. Cơ thể hắn tự do trở lại. Hơi thở của hắn đã hoàn toàn mạnh mẽ hơn.

Lúc này, tuy hắn chưa đến cửa thứ 9 Thiên Môn cảnh nhưng cơ thể lại được tăng cấp mạnh mẽ.

Áp bức của Thiên ấn đó khiến tiềm năng của hắn được kích thích đến cực hạn lớn nhất, thi triển ra công kích Cang Phong Linh Thể quyết hấp thu, mở ra cửa thứ 8, tạo nên tác dụng ngưng luyện.

Mà Tần Ninh lúc này cũng chưa vội lên đến cửa thứ 9, hắn còn phải chuẩn bị thêm.

Có lẽ khi đến Đế đô, đạt đến Thiên Môn cảnh thì hợp hơn.

“Tần Ninh, đồ vô sỉ!”

“Vô sỉ?”

Tần Ninh cười đáp: “Ta chỉ tìm một con Thanh Ngưu đến giúp, còn các ông lại tìm đến ba võ giả Linh Hải cảnh đấy, rốt cuộc ai mới là kẻ vô sỉ đây?”

Sở Sơn Hà cũng hoàn toàn sợ hãi.

Tần Ninh đã nảy ra sát cơ với bọn họ rồi!

“Tần Ninh, ta khuyên ngươi tốt nhất nên dừng tay lại!”

Sở Sơn Hà nói: “Ngươi nên biết là Ngưng Thi đã tới đế đô, tiến vào học viện Thiên Thần, ít lâu nữa sẽ nâng lên Linh Hải cảnh, nếu ngươi dám đối phó với Sở gia ta...”

“Câm mồm lại giùm!”

Tần Ninh đột nhiên cắt ngang Sở Sơn Hà.

“Aaaaaaaa....”

Vào lúc này, một tiếng kêu thảm vang lên. Một bóng người lại bay ra, rơi xuống chân Tần Ninh.

Tiểu Thanh vội vàng chạy theo, hai chi đạp xuống đè ép bóng người đó.

Ngay bây giờ, Vạn Trường Sinh uy phong mạnh mẽ lại bị một con Thanh Ngưu đè lại, không có chút năng lực phản kháng nào!
Chương 54: Tịch biên

“Tần Ninh, chuyện này không liên quan đến ta, ngươi tha cho ta đi!”

Lúc này, Vạn Trường Sinh đã mất sạch bộ dạng cao thủ uy phong lẫm liệt vừa rồi, cười nói: “Ta đảm bảo, ngươi tha cho ta thì Trường Thiên Minh của ta tuyệt đối sẽ không tính toán với ngươi”.

“Ông có tư cách bàn điều kiện với ta sao?”

Tần Ninh không thèm quan tâm, bàn tay vung lên, một cây côn mảnh lao vùn vụt đến, rơi vào lòng bàn tay.

Hắn gần như không nhìn Vạn Trường Sinh, ánh mắt rơi xuống ba người Lăng Thế Thành, Sở Sơn Hà và Lâm Chiến Thiên.

“Sở Sơn Hà, đừng nói con gái ông đã đạt tới tầng 1 Linh Hải cảnh, cho dù đạt tới tầng 3 Linh Hải cảnh thì Tần Ninh ta nói giết là giết!”

Phập một tiếng, cây côn mảnh kia lao thẳng tới cắm vào lưng Vạn Trường Sinh, máu tươi chảy ra thành dòng.

“Ông yên tâm, sau khi ông chết, Sở Ngưng Thi sẽ đi theo làm bạn với ông. Dù sao, con rể hờ như ta đây cũng hiếu thuận lắm đấy!”

Nghe câu nói này, trong lòng Sở Sơn Hà dâng lên một nỗi xót xa, ân hận.

Lúc đầu, Lăng Thế Thành tìm lão ta hợp tác. Lão ta nhất thời động lòng, đồng ý ngay.

Nhưng ai mà ngờ được, giờ lại đi tới con đường chết.

Dựa vào thiên phú của Tần Ninh, ngay cả khi không có Tinh Môn thì tương lai cũng sẽ trở thành một vị cường giả đỉnh cấp, không thể thua kém Lăng Thiên.

Nhưng bây giờ hối hận… cũng đã muộn rồi!

Trong khoảnh khắc đó, trong mắt Sở Sơn Hà không còn gì hối tiếc.

Đã đi tới đường cùng thì chỉ còn cách liều mạng mà chiến đấu thôi.

“Hối hận rồi sao?”

Tần Ninh lạnh lùng cười, cây côn mảnh được rút ra theo bóng người lao đi.

Phập một tiếng, Sở Sơn Hà cảnh giới cửa thứ chín, không có đủ thời gian để phản ứng. Đối với hắn mà nói, bây giờ, lão ta chẳng đáng nhắc đến!

Máu tươi bắn ra, côn gỗ đâm xuyên qua lồng ngực của Sở Sơn Hà.

“Chết tiệt!”

Lăng Thế Thành và Lâm Chiến Thiên muốn xông ra đánh giết nhưng lại không dám tiến lên.

Chúng đã không còn dã tâm mà giết người nữa rồi.

Sức mạnh của Tần Ninh đã mạnh hơn bọn chúng quá nhiều.

Đánh thế nào được?

“Hai vị dắt tay nhau xuống Hoàng Tuyền nhé!”

Sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng.

“Tần Ninh, ta sẽ đợi ngươi!”

Lăng Thế Thành gầm lên: “Con trai ta sẽ báo thù cho ta, báo thù cho Lăng gia, không lâu nữa, Tần gia của ngươi sẽ bị tiêu diệt!”

“Chuyện này không cần ông phải lo đâu!”

Tần Ninh lại một lần nữa rút ra cây côn mảnh. Nhìn thấy nó, Lăng Thế Thành như nhìn thấy một cái khoá đoạt mạng, trong lòng run rẩy.

“Ta nói rồi, ông cứ chờ con trai của ông. Ta sẽ để gã đi theo ông!”

“Con người ta, không thích nuốt lời!”

Âm thanh vun vút lại vang lên, tốc độ cái bóng của Tần Ninh quả thật nhanh tột độ.

Đây là tốc độ mà con người khó tưởng tượng được.

Thật sự quá nhanh!

So với vừa rồi, thực lực của Tần Ninh lúc này lại tăng nhanh tới mức nhảy vọt.

Bụp bụp…

Trong chớp mắt, hai cái đầu của Lăng Thế Thành và Lâm Chiến Thiên đã không còn trên cổ.

Tần Ninh siết chặt cây côn mảnh trong tay.

“Tiểu Thanh, giúp ta!”

“Bòooo…”

Nghe vậy, Tiểu Thanh xông thẳng lên ngay lập tức.

Lúc này, đại quân của ba đại gia tộc đã hoàn toàn tan rã.

Không có sự lãnh đạo của trưởng tộc, lại thêm sự tấn công của Thanh Ngưu đáng sợ như thế, khiến chúng gần như không có cách nào tổ chức tiến công hiệu quả, từng người hoang mang tháo chạy.

Lúc này, Tần Ninh mới nghiêm giọng hét lớn: “Thành viên dòng chính của tam đại gia tộc, giết không thương tiếc. Còn những hộ vệ không trong họ thì không cần đuổi giết, muốn ở lại thì ở lại, không muốn ở lại thì tự cút đi!”

“Vâng!”

Hộ vệ Tần gia hô vang đáp lại ngay lập tức.

Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đều gật đầu.

Tần Ninh đã ra lệnh, đương nhiên họ sẽ không có ý kiến.

Thành viên dòng chính của tam đại gia tộc thì phải giết không thương tiếc, nghe ra có vẻ tàn nhẫn nhưng nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu không sẽ để lại hậu hoạ cho mình.

Một thiếu niên 16 tuổi lại có thái độ kiến quyết như vậy thì có lẽ họ cũng không cần lo lắng con đường võ đạo của hắn.

Thực ra, nói cho cùng thì bây giờ, hắn đã không cần họ lo lắng nữa rồi.

“Cha, nhị thúc, đây là hai viên Cửu Chuyển Ngọc kim đan!”

Lúc này, Tần Ninh cười nói: “Hai người uống mỗi người một viên, có lẽ trong vòng một tháng sẽ đạt tới Linh Hải cảnh cũng không có vấn đề gì, mà linh đan này có thể giúp tăng tốc độ tu luyện trong cảnh giới Linh Hải!”

“Cửu Chuyển Ngọc kim đan?”

Tần Thương Sinh sững sờ.

Ông ấy chưa từng nghe đến tên loại linh đan này.

Mà theo ý tứ của Tần Ninh thì có thể giúp võ giả cửa thứ chín đạt tới Linh Hải cảnh, thậm chí trong Linh Hải cảnh còn cứ thế nâng cao hơn nữa.

“Ninh Nhi, con lấy những linh đan này ở đâu vậy?”

Cộng thêm linh đan trước đây Tần Ninh đã đưa ra thì quả thật là… một món tiền khổng lồ!

“Cha quên rồi à?”

Tần Ninh cười thản nhiên: “Lần này con ra ngoài, thật ra là ý của vị Đại Đế kia. Trong núi Lăng Vân, có một con đường bí mật, con đi vào trong đó thì thấy không chỉ có những linh đan này đâu!”

“Ngọn núi bí mật!”

Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn không khỏi sững sờ.

Đây quả thật là một món tiền không lồ!

Tần Ninh thật sự là trong hoạ có phúc đó!

“Cha, đệ tử của Tần gia ta cũng có thể tới đó tu luyện. Chuyện này sẽ nói cụ thể sau!”

Tần Ninh nói chi tiết: “Bây giờ, có lẽ nên phái binh lính canh giữ bốn cửa thành, không thể để người chạy mất, hơn nữa cũng phải… tịch thu tài sản nữa!”

“Được!”

Tần Thương Sinh bỗng chốc mở lời.

“Tam trưởng lão, ngươi dẫn 100 người, canh giữ cửa Nam!”

“Tứ trưởng lão, ngươi mang quân canh giữ cửa Bắc!”

“Nhị đệ, đệ canh giữ cửa Tây”.

“Ta đem người canh giữ cửa Đông”.

Tần Thương Sinh sắp xếp ổn thoả, nói: “Không cần phải đuổi cùng giết tận những hộ vệ khác họ kia, còn Lăng gia, Sở gia, Thẩm gia, Lâm gia thì không bỏ qua một ai!”

Tần Ninh khẽ gật đầu.

Lúc này, không thể có một chút mềm lòng.

“Còn con…”

Tần Thương Sinh nhìn Tần Ninh.

“Con?”

Tần Ninh sững người, nói: “Không phải còn nhị ca ở đây sao ạ? Huynh ấy đưa người đi tịch biên là được rồi, con không đi đâu!”

Tần Ninh khó mà giải quyết những rắc rối này, hiếm lắm mới được nhàn nhã nên không muốn lo mấy chuyện nhỏ.

“Nhị ca của con vừa mới hồi phục, chưa đủ sức để làm. Con không lo chuyện này thì ta không yên tâm!”

“Được rồi, được rồi ạ!”

Tần Ninh tỏ vẻ bất lực nói.

“Tiểu Thanh, đi thôi!”

“Bòoooo…”

Nghe thấy câu nói này, Tiểu Thanh mừng rỡ kêu lên một tiếng, bước chân thong dong rời đi theo Tần Ninh.

“Chúc mừng trưởng tộc!”

Tam trưởng lão chắp tay, cười nói: “Tam công tử được thiên mệnh che chở, trong tương lai nhất định sẽ là long phượng trong loài người”.

“Đúng vậy…”, Tần Viễn Sơn cũng cảm động nói.

Hơn một tháng nay, có thể nói sự thay đổi của Tần Ninh quả thật kinh thiên động địa.

Tần Thương Sinh cau mày, nắm chặt Cửu Chuyển Ngọc kim đan trong tay.

“Lăng Thiên và Sở Ngưng Thi vẫn chưa xử lý được, hơn nữa, Lăng Thiên còn có Thiên Tử của Thiên Tử đảng chống lưng!”

Ông ấy đã từng nghe về Thiên Tử đảng.

Học viên Thiên Thần là đệ nhất đại viện của đế quốc Bắc Minh, thực lực thâm sâu, nghe nói còn có cường giả Thiên Võ cảnh.

Thiên Võ cảnh chính là sự tồn tại đỉnh cao nhất trên toàn đế quốc Bắc Minh.

Linh Hải cảnh thì chỉ là giun dễ trong mắt võ giả Thiên Võ cảnh.

“Đại ca!”

Tần Viễn Sơn cười nói: “Chuyện của Ninh Nhi, suy cho cùng vẫn phải do nó tự nỗ lực phấn đấu, chúng ta lo lắng cũng vô dụng!”

“Hơn nữa, bây giờ, không phải chúng ta đang được thằng bé bảo vệ hay sao!”

Nói rồi, Tần Viễn Sơn lắc lắc viên đan dược trong tay.

“Ừ!”

Tần Thương Sinh khẽ gật đầu.

Nhưng, là một người cha, ông ấy sẽ vĩnh viễn canh giữ thành Lăng Vân, cho dù Tần Ninh trải qua bao nhiêu vấp ngã, trở về đây thì ông ấy vẫn sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ cho con trai mình.

“Trưởng tộc, trưởng tộc, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Đúng lúc này, thì có một bóng người lao đến như tên bắn, vừa nói vừa thở dồn dập.
Chương 55: Tần Sơn xảy ra chuyện

“Có chuyện gì?”

Tần Thương Sinh chưa kịp thở phào thì đã nghe thấy xảy ra chuyện, trong lòng lập tức cảm thấy bất an.

“Có phải Hải Nhi và Ninh Nhi gặp phục kích rồi không?”

“Không phải nhị thiếu gia hay tam thiếu gia mà là đại thiếu gia ạ!”

Hộ vệ đó phất tay, xuất hiện một tấm màn ánh sáng.

“Đây là… thông điệp linh phù của Liệt Hoả lão tổ phát ra!”

Tần Thương Sinh nghe vậy thì chợt biến sắc.

“Trưởng tộc Tần!”

Linh phù đó nổ tung, đột nhiên xuất hiện một người mặc một bộ trang phục dài màu đỏ rực, mái tóc đỏ như lửa.

Là một ông lão trông có vẻ hấp tấp.

Nhưng lúc này, ông lão lại mang ánh mắt u ám.

“Trưởng tộc Tần, đây là một linh phù của ta, truyền âm vạn dặm, liên quan tới con trai Tần Sơn của ông…”

Liệt Hoả lão tổ ngừng lại một chút rồi nói: “Lúc trước, trong học viện Thiên Thần tổ chức một cuộc khảo sát và rèn luyện. Tần Sơn có tham gia, nhưng trong cuộc khảo sát đó lại gặp phải công kích trí mạng, năm đạo Linh Hải đã ngưng tụ bị vỡ nát toàn bộ, bây giờ…”

Cái gì!

Nghe tới tây, Tần Thương Sinh nghiêng ngả, suýt nữa ngã xuống đất.

Năm đạo Linh Hải, toàn bộ bị vỡ!

Tần Sơn đã đạt tới tầng năm Linh Hải cảnh, đây chính là tin tức khiến mọi người kinh ngạc mừng rỡ.

Nhưng bây giờ lại khiến ai cũng đau lòng.

Võ sĩ Linh Hải cảnh, tại vị trí cửa thứ chín thì đã ngưng tụ chín đạo Linh Hải, nếu Linh Hải bị vỡ thì linh khí toàn thân sẽ tán loạn và biến mất.

Chuyện này không đơn giản chỉ là Linh Hải bị vỡ mà còn là vấn đề bị đẩy lùi cảnh giới.

Mà Linh Hải bị vỡ thì trong cơ thể không có cách nào ngưng tụ linh khí. Linh khí đó sẽ tiêu tán rất nhanh, theo thời gian trôi đi mất, không có cách nào hấp thu linh khí để đi tưới đẫm cơ thịt trên người, thân thể của võ giả sẽ xuất hiện tình trạng cơ thịt bị ngưng lại.

Cơ thịt ngưng lại thì không có cách nào hấp thu đủ linh khí, để bảo đảm sức mạnh của nó.

Cứ như vậy, thân thể võ giả sẽ rất nhanh chóng bị yếu đi, trừ khi dựa vào linh đan bổ sung, nếu không sẽ hoàn toàn tổn hại đến thân thể, cuối cùng… dần dần lão hoá mà chết, hơn nữa còn lão hoá một cách nhanh chóng.

“Trưởng tộc Tần xin thứ lỗi!”

Liệt Hoả lão tổ lại nói: “Ông yên tâm, ta đã cho Sơn Nhi nuốt linh đan, bảo tồn và giữ gìn cho cơ thịt của thằng bé”.

“Lần này là do Liệt Hoả lão tổ ta bất cẩn, có lỗi với Tần gia, cho nên lần này, ta đưa tới hai tấm lệnh bài”.

“Đây là lệnh bài gia nhập ngoại viện của học viện Thiên Thần!”

“Dựa vào lệnh bài này, ông có thể để hai vị thiên tài Tần gia tham gia ngoại viện của học viện Thiên Thần!”

Liệt Hoả lão tổ lại thở dài rồi nói: “Thuận tiện có thể chăm sóc Tần Sơn. Trưởng tộc Tần yên tâm, Tần Sơn là đệ tử thân truyền của ta, ta sẽ tìm mọi cách giúp thằng bé ngưng tụ lại Linh Hải!”

Ngưng tụ lại Linh Hải?

Ngưng tụ lại Linh Hải dễ như vậy sao?

Thân thể của Tần Thương Sinh ngả nghiêng như muốn ngã.

Bóng dáng của Liệt Hoả lão tổ tan biến, hai tấm lệnh bài rơi vào tay của Tần Thương Sinh.

Tần Thương Sinh xua xua tay, tỏ ý không sao.

Ai ngờ, đúng lúc này, Tần Sơn lại xảy ra chuyện.

“Đại ca, chuyện này có điểm kỳ lạ!”

Tần Viễn Sơn cũng tức giận nói: “Trước đây, Sơn Nhi vẫn luôn tu hành dưới cửa của Liệt Hoả lão tổ, không xảy ra chuyện gì. Nhưng tại sao, sau khi Lăng Thiên tới học viện Thiên Thần thì Sơn Nhi lại xảy ra chuyện!”

“Khốn nạn!”

Lúc này, Tần Thương Sinh hận không thể lập tức tới Đế Đô, để xem tình hình của con trai mình.

“Nhanh chóng báo tin cho Tần Hải và Tần Ninh, bảo hai đứa quay lại, bàn chuyện lớn!”

“Vâng!”

Một trận náo loạn vừa kết thúc, nhưng một trận sóng gió lại dần nổi lên.

Mà lúc này, ở thành Lăng Vân, một phía khác, trong phủ Lăng gia.

Tần Ninh và Tần Hải mang theo rất nhiều hộ vệ của Tần gia đã tới Lăng gia.

Lăng gia lớn như thế mà lúc này gà bay, chó chạy, khắp nơi hoảng loạn.

Tần Hải vung tay nói: “Bắt đầu tìm, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào!”

“Vâng!”

Bỗng chốc, từng bóng người tản ra, xông vào trong Lăng phủ.

Không lâu sau, một người quay lại, chắp tay nói: “Nhị thiếu gia, tam thiếu gia, không thấy Lăng Phi Phi của Lăng gia đâu cả!”

Lăng Phi Phi?

Em gái của Lăng Thiên!

“Không cần quan tâm tới cô ta, chắc là sớm chạy rồi, có lẽ sẽ tới Đế Đô tìm Lăng Thiên thì cứ để cô ta tìm đi!”

“Vâng!”

Tần Hải nghe câu nói này thì hơi lo lắng: “Tam đệ, Lăng Thiên tới học viện Thiên Thần, chỉ sợ là đã được Thiên tử che chở, tuyệt đối sẽ an toàn, bao gồm cả Sở Ngưng Thi, tương lai sẽ là mối phiền phức cực lớn!”

“Phiền phức?”

Nghe lời này, Tần Ninh cười nói: “Cho dù là phiền phức thì cũng là phiền phức của bọn chúng!”

“Hả?”

Tần Ninh thản nhiên cười rồi sải bước đi vào Lăng phủ.

“Nhị thiếu gia, tam thiếu gia, tra xét xong rồi ạ!”

“Đan dược có 97 loại, tổng cộng có 4300 viên, còn phát hiện được 7400 vạn 200 lượng bạc trắng!”

Một thống lĩnh hộ vệ vui mừng báo cáo.

“Chỉ có vậy sao?”

“Dạ… chỉ có như vậy!”

“Không phải chứ!”

Tần Ninh có chút kinh ngạc hỏi: “Dù sao Lăng gia cũng là bá chủ một thành, tại sao lại nghèo như vậy?”

Bạc trắng và đan dược thì cũng tạm, nhưng còn những thứ khác nữa?

Tần Ninh cẩn thận nhìn xung quanh đánh giá.

Thống lĩnh hộ vệ lúc này vò đầu bứt tóc, nhưng mà hắn ta chỉ tìm thấy được có bấy nhiêu.

“Ta biết rồi!”

Tần Ninh đi quanh Lănh phủ to lớn đó một vòng, cuối cùng, hắn dừng lại bên ngoài một gian phòng.

“Tam thiếu gia, theo lời những người Lăng gia thì đó là gian phòng của Lăng Thiên!”

“Ồ? Thế thì đúng rồi!”

Tần Ninh sải bước vào trong gian phòng, kẹt một tiếng, cánh cửa phòng mở ra. Một căn phòng cực lớn, sạch sẽ, ngăn nắp.

Xem ra, sau khi Lăng Thiên rời đi, ở đây vẫn luôn có người quét dọn.

“Tam thiếu gia, đã kiểm tra ở đây rồi, không phát hiện ra cái gì!”

“Thật sao?”

Tần Ninh nhìn về phía trước mặt, cười nói: “Cũng khó trách. Ở đây có một linh trận cấp một!”

Linh trận cấp một?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Đế quốc Bắc Minh hơn trăm triệu người, sự ra đời của võ giả đã viết nên rất nhiều truyền thuyết.

Đặc biệt là sau khi Vô Thượng Thần Đế trong truyền kỳ thống nhất chư thiên vạn giới, thì thế giới võ giả càng trở nên rực rỡ và phồn hoa.

Ngoài các võ giả tu luyện khí lực, còn có một số nghề đặc biệt.

Linh trận sư cũng là một trong số đó.

Thậm chí, ở một vài khía cạnh, linh trận sư còn ít ỏi hơn cả linh đan sư.

Tần Ninh cũng không nói nhiều, mà đi lên phía trước.

Linh trận sư, cần dựa vào linh khí để tạo ra linh ấn đặc biệt, mà sau đó dựa vào tổ hợp phức tạp, để các linh ấn tác dụng lên nhau, dựa vào một điểm dẫn ra một mặt, thông qua tổ hợp linh ấn phức tạp, từ đó dẫn động linh khí thiên địa ngưng tụ, toả ra uy lực có hiệu quả không giống nhau!

Một vị linh trận sư, có uy lực của hàng trăm người.

Đây không phải là lời nói phét.

Sức mạnh của linh trận sư được thể hiện sự bộc phát của linh trận.

Trên Cửu U đại lục, trong trận giao chiến giữa các đế quốc, theo lẽ thường, linh trận sư còn quan trọng hơn linh đan sư và linh khí sư!

Tần Ninh đi lên phía trước, hai tay chậm rãi giơ lên.

Trong chớp mắt chưởng ấn trên tay hắn xuất hiện hai đạo linh ấn!

Lúc này, hai đạo linh ấn, chậm rãi chuyển động trong gian phòng như muốn tìm kiếm thứ gì đó, không lâu sau thì bất chợt vang lên tiếng ong ong ở phía giường trong phòng ngủ của Lăng Thiên.

“Xuống dưới xem!”

Tần Ninh phân phó nói.

Mấy hộ vệ lập tức đi tới cầu thang dưới giường, lao nhanh xuống dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK