• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 546: Linh hồn hoạ sĩ

Trong nháy mắt người của tứ đại tông môn thành miếng bánh thơm ngon nóng hổi, bị một đám người vây xung quanh vô cùng náo nhiệt.

Mà lúc này, Kiếm Tiểu Minh, Lý Nhất Phàm và năm vị trưởng lão nhìn thấy cảnh này đều cực kỳ hâm mộ.

Kiếm Tiểu Minh nhịn không được nói: “Sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ khiến bọn họ phải nhìn ta bằng ánh mắt nhiệt tình còn ta sẽ đáp lại họ bằng sự hững hờ!”

Mấy người đại trưởng lão gật đầu cho rằng là đúng.

Võ tu nhất đạo, ai lại không theo đuổi thực lực hùng mạnh? Ai không muốn ở trên vạn người, được vạn người kính trọng ngưỡng mộ?

Nhìn đám ngươi vây quanh bốn người U Lạc Thiên, Vương Thanh Trạch, Kiếm Nhất Minh, Thẩm Khai Thái đủ để nhận ra được chỗ tốt của việc có sức mạnh.

“Không có tiền đồ!”

Tần Ninh mắng một câu, dứt khoát không thèm để ý đến vẻ mặt hâm mộ không thôi của đám người này nữa.

Một người luyện võ mạnh mẽ có đủ khả năng khiến mọi người phải ngước nhìn, đương nhiên là nhiều không đếm xuể, nhưng nếu không thể gánh vác được trách nhiệm của mình thì cho dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng chẳng hề có ý nghĩa gì hết!

Trông thấy Tần Ninh không nói nữa, mấy người cũng thu ánh mắt hâm mộ lại, chỉnh đốn lại bản thân, chuẩn bị tiến vào bên trong Thiên Thận Cung bất cứ lúc nào.

Lúc này, một bóng người chầm chậm đi tới, khí tức bị che giấu, hai mắt nhìn chằm chằm Tần Ninh.

“Tại hạ U Lạc Thiên bái kiến Tần tông chủ!”

Người đến chính là U Lạc Thiên của U Minh Tông.

“Ngươi đến đây làm gì?”

Tần Ninh liếc nhìn U Lạc Thiên một cái, nói đều đều.

“Tần tông chủ đừng hiểu nhầm, gia phụ đã dặn dò, lần này tiến vào Thiên Thận Cung, U Minh Tông bọn ta nhất định sẽ đợi lệnh điều khiển của Tần tông chủ bất cứ lúc nào!”

U Lạc Thiên cung kính nói: “Nếu có người to gan dám bất kính với Tần tông chủ, U Minh Tông bọn ta chắc chắn sẽ không ngồi im mặc kệ, đương nhiên, ta nghĩ với năng lực của Tần tông chủ thì sẽ không gặp phải mấy phiền toái như này!”

Ánh mắt Tần Ninh dừng lại trên người U Lạc Thiên, quan sát hắn ta một chút.

Khuôn mặt tuấn tú, da thịt trắng nõn, hoàn toàn chẳng giống con trai của U Động Thiên chút nào.

“Ngươi biết ăn nói hơn cha ngươi nhiều!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “U Minh Tông các ngươi nếu như đã nguyện ý nghe theo lời của ta vậy thì bây giờ tốt nhất hãy khiêm tốn một chút, sau khi đi vào bên trong Thiên Thận Cung, tất cả võ giả trên cảnh giới Thiên Nguyên hãy đợi ở bên ngoài, các đệ tử, hộ pháp cảnh giới Thiên Võ và cảnh giới Thiên Nguyên có thể đi vào bên trong, còn một điều nữa là không được đi vào Mặc Cốc!”

Tần Ninh nói vài câu rồi phất phất tay áo.

U Lạc Thiên gật đầu, âm thầm ghi nhớ tất cả lời dặn dò của Tần Ninh.

Trước khi đi đến đây, phụ thân hắn ta đã dặn dò không được kích động, phải cư xử lễ phép với Tần Ninh như khách, không được khinh thường, không được miệt thị, vào lúc quan trọng nhất, nếu như có phải khép nép thì cũng phải làm.

Phụ thân hắn ta chính là tông chủ U Minh Tông, một trong bốn thế lực đứng đầu nắm quyền điều hành, lời của ông ấy nói đương nhiên là phải nghe theo.

“Tần công tử, tại hạ là Thẩm Khai Thái!”

Không lâu sau, Thẩm Khai Thái của Đại Nhật Thần Giáo cũng dẫn theo một đám người đi đến.

“Ngươi biết ta?”

Nghe thấy lời này, Thẩm Khai Thái gật đầu một cái nhưng ngay lập tức lại lắc đầu.

Chầm chậm, Thẩm Khai Thái cười nói: “Tại hạ dựa theo bức tranh này nhận ra Tần công tử”.

Thẩm Khai Thái nói xong liền mở bức tranh trong tay ra.

“Phụt...”

Nhìn thấy bức tranh, Kiếm Tiểu Minh không nhịn được phụt một tiếng, bật cười ha hả.

“Ca, đây thật sự đúng là linh hồn hoạ sĩ, Thẩm Khai Thái, ngươi dùng bức tranh này để nhận ra ca của ta, ngươi có đang nói đùa không đấy?”, Kiếm Tiểu Minh không nhịn được cười nắc nẻ.

Người trong bức tranh cuộn có một cái đầu tròn, tóc dài được buộc lên, một đôi mắt vô cùng nhỏ, đôi lông mày kia càng nhìn càng thấy thanh tú, nét vẽ này... Thật sự rất có hồn!

“Thật không dám giấu, bức tranh này là do tiểu sư muội vẽ!”

Tiểu sư muội?

Nghe thấy lời này, nhóm người phái Thanh Vân đều sững sờ.

Tiểu sư muội là ai?

Tần Ninh không khỏi ngẩng đầu nhìn Thẩm Khai Thái nói: “Tiểu Phi có khoẻ không?”

“Tiểu sư muội rất tốt, vốn dĩ lần này cũng muốn đi theo nhưng lại bị lão tổ trong giáo ngăn lại, bởi dù sao thì tiểu sư muội vẫn còn nhỏ tuổi...”

“Vậy là được rồi!”, Tần Ninh không nhiều lời.

Lệnh bài của Tứ đại tông môn ngày trước ở trong Đại Hoang Cổ, hắn đã đưa cho Lăng Tiểu Phi lệnh bài của Đại Nhật Thần Giáo, nha đầu này là hậu duệ của Cửu U Chu tước, đương nhiên sẽ trở thành cường giả đứng đầu.

Đại Nhật Thiên Quyết của Đại Nhật Thần Giáo thích hợp với giai đoạn tu hành hiện tại của cô bé.

Tần Ninh trước đó cũng đã biết, ba người Lăng Tiểu Phi, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi có thiên phú và sự độc đáo, gia nhập vào tam đại tông môn nhất định sẽ được xem trọng.

Có thể nói ba người bọn họ chính là thiên tài thiên phú vạn năm khó gặp của tam đại tông môn.

Thẩm Khai Thái lại nói tiếp: “Trước khi đi tiểu sư muội đã đặc biệt dặn dò, nếu gặp Tần Ninh công tử thì cứ đưa bức tranh này ra, Tần Ninh công tử tiến vào Thiên Thận Cung nếu như có bất cứ chuyện gì cần giúp đỡ thì Thẩm Khai Thái ta nhất định sẽ dốc toàn lực!”

“Ừ!”

Tần Ninh gật đầu, không nói gì thêm.

Xem ra nha đầu Tiểu Phi kia vẫn còn có lương tâm.

“Vị này chính là tông chủ phái Thanh Vân vô cùng nổi danh gần đây Tần Ninh đúng không?”

Đúng lúc này một giọng nói khinh khỉnh chậm rãi vang lên.

Vương Thanh Trạch của Thánh Vương Phủ đang bước từng bước đi đến, một đám người phía sau cũng tiến lên theo.

Hai tay Vương Thanh Trạch chắp phía sau, nhìn Tần Ninh đang ngồi dưới đất nhếch miệng nói: “Thiên phú không tồi, thực lực đã là cảnh giới Thiên Võ, bảo sao lại cuồng vọng như vậy!”

“Tiểu tử thối, ngươi nói ai đấy?”

Một giọng nói nhẹ nhàng vàng lên, một cơn gió lướt qua đập vào mặt.

Đám người của Kiếm Các lúc này cũng đã đến.

Người dẫn đầu là hai thanh niên một nam một nữ, nam tử vô cùng tuấn tú, nữ tử xinh đẹp tựa giai nhân.

“Vương Thanh Trạch, Thánh Vương Phủ của các ngươi đừng có suốt ngày vênh mặt hất hàm sai khiến, nhìn thấy ai cũng bày ra bộ dáng Thiên Vương lão tử* như thế”.

(*) Thiên Vương lão tử: chỉ những người cao quý và có quyền hành cao nhất.

Người lên tiếng là nữ tử, chính là Lâm Vi Vũ.

“Lâm tiểu thư, lâu ngày không gặp!”

Vương Thanh Trạch nhìn về phía Lâm Vi Vũ, ánh mắt không che giấu mùi vị tham lam, nhìn không sót một cái gì.

“Thu hồi ngay ánh mắt của ngươi lại bằng không ta không ngại móc mắt ngươi đâu!”, một giọng nói bình thản vang lên, Kiếm Nhất Minh đứng cạnh Lâm Vi Vũ lúc bấy giờ chậm rãi nói.

“Kiếm Nhất Minh, nghe nói ngươi đã được lãnh ngộ kiếm ý, ta rất muốn lĩnh giáo thử thực lực của ngươi một chút!”

“Vậy hôm nay vừa khéo!”

Hai người lúc này vừa mới gặp mặt đã cảm nhận được một luồng sát khí lan toả xung quanh.

“Muốn đánh nhau thì cút sang bên khác mà đánh!”

Một giọng nói không phù hợp vào thời điểm hiện tại đột nhiên vang lên, Tần Ninh nhìn hai người nét mặt không chút thay đổi nói: “Chỗ này phái Thanh Vân ta vừa mới quét dọn dựng trại xong, nếu các ngươi phá hỏng thì có đền nổi không?”

Nghe thấy lời này, hai người Kiếm Nhất Minh và Vương Thanh Trạch đều sững sờ.

“Nghe nói tông chủ tân nhiệm của phái Thanh Vân cuồng vọng không có giới hạn, ta còn không tin, hôm nay gặp mặt quả nhiên là như vậy”, sắc mặt của Vương Thanh Trạch trở nên lạnh lẽo, nói: “Ngược lại ta thật sự muốn xem xem, phái Thanh Vân nhỏ bé của ngươi có năng lực gì?”

Vương Thanh Trạch mặc kệ gạt Kiếm Tiểu Minh sang một bên, trực tiếp sải bước đi thẳng đến chỗ của Tần Ninh.

“Linh Lung, dạy dỗ hắn một chút!”

Tần Ninh không thèm đếm xỉa nói.

Thiên Linh Lung lúc này bước từng bước đi ra, bên trong cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn ẩn chứa sức mạnh to lớn.

Bùm...

Trong lúc hai bóng dáng va vào nhau, một tiếng nổ lớn vang lên.

Bỗng “bịch” một tiếng, chỉ thấy Vương Thanh Trạch mặt mũi tái nhợt, miệng phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc nhìn Thiên Linh Lung.

“Cảnh giới Thiên Nguyên nhất nguyên!”

Lời này vừa nói ra, đám người đứng xung quanh xem náo nhiệt trong nháy mắt bỗng biến sắc.
Chương 547: Chuyển Linh Thạch

Cảnh giới Thiên Nguyên cho dù là ở trong Tứ đại tông môn thì cũng phải thuộc lực lượng trung kiên.

Nhưng mới bằng từng này tuổi đã đạt đến cảnh giới Thiên Nguyên thì quả thật là quái vật.

Vương Thanh Trạch không khỏi nhớ đến bóng hình xinh đẹp đó của Thánh Vương Phủ.

Cô gái này ước chừng năm nay cũng chỉ mới hai mươi tuổi, thế nhưng đã đạt đến cảnh giới Thiên Nguyên, toàn bộ đám đệ tử Thánh Vương Phủ cũng vì vậy mà sắc mặt trở nên xám xịt.

Hôm nay, ngay tại đây lại gặp phải một quái vật.

“Đó là Thiên Linh Lung của Thiên Đạo Lâu đúng không?”

“Nghe nói cô ta có tâm đại đạo, có thể lĩnh ngộ được hết tất cả các linh quyết công pháp, quả đúng là có một trái tim Linh Lung!”

“Nhưng mà ở độ tuổi này đã đạt đến cảnh giới Thiên Nguyên cũng quá kinh khủng rồi?”

Đám người lúc này bàn tán xôn xao.

Hai mươi tuổi đạt đến cảnh giới Thiên Võ thì cũng đã được coi là thiên tài rồi, giống như Vương Thiên Trạch đạt đến cảnh giới lục biến, Thiên Võ thất biến đã có thể xưng là tuyệt thiên tài rồi.

Thế nhưng ở độ tuổi này mà đạt đến cảnh giới Thiên Nguyên!

Thì hoàn toàn chính là quái vật!

“Được, được lắm, tông chủ chỉ biết trốn dưới tà váy của nữ nhân, thật đúng là thú vị!”, Vương Thanh Trạch cười nhạo một tiếng, vẻ mặt tràn ngập khinh thường.

“Ngươi thật sự muốn ta ra tay đánh với ngươi một trận sao?”, Tần Ninh nhìn Vương Thanh Trạch, nhếch miệng cười nói: “Nếu như ta ra tay thì ngươi không chỉ phụt máu đơn giản nhe thế đâu, mà chính là... chết ngay trước cửa vào Thiên Thận Cung!”

“Ngươi!”

Vương Thanh Trạch vừa định ra tay, đột nhiên một người mặc đồ đen đứng đằng sau kéo hắn ta một cái.

Vẻ mặt của Vương Thanh Trạch lập tức trở nên cứng đờ, nhìn về phía Tần Ninh hung hăng nói: “Tiểu tử, đi vào bên trong Thiên Thận Cung nhớ cẩn thận một chút, đừng để ta gặp được ngươi!”

Hừ một tiếng, Vương Thanh Trạch dẫn người rời đi.

“Ngươi thật đúng là không an phận!”

Lâm Vi Vũ nhìn Tần Ninh, sau đó ngồi xuống, dáng người uyển chuyển cùng mùi hương thoang thoảng tập kích người khác khiến khung cảnh bỗng sống động hẳn lên.

“Ta cũng không trêu chọc bọn chúng...”

Tần Ninh nhìn về phía Lâm Vi Vũ nói: “Thiên Thận Cung vô cùng nguy hiểm, tốt nhất là ngươi đừng đi!”

“Ngươi có thể đi, tại sao ta lại không thể?”

“Ngược lại ta khuyên ngươi, để ý những người xung quanh này một chút, đại khái mười người vào thì chỉ còn một người có thể đi ra ngoài được thôi!”, Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Bản thân ngươi nên cân nhắc!”

Lâm Vi Vũ nhếch miệng cười cười, nói: “Coi như ngươi vẫn còn có chút lương tâm, ngươi yên tâm đi, ta không vào nhưng mà ta đến để chuyển lời giúp phụ thân”.

“Lời gì?”

“Ngươi có biết ở bên trong Thiên Thận Cung có một nơi gọi là Mặc Cốc không?”

“Ừm, biết!”

Nghe thấy câu trả lời khẳng định của Tần Ninh, Lâm Vi Vũ hơi giật mình, hai mắt mở to kinh ngạc nhìn Tần Ninh nói: “Quả nhiên ngươi thật sự biết, phụ thân ta đã đoán đúng”.

“Nếu như ngươi đã biết vậy thì ta cũng không vòng vo nữa”.

Lâm Vi Vũ cười nói: “Phụ thân ta nói bên trong Mặc Cốc có Chuyển Linh Thạch, ông ấy muốn ngươi lấy về cho ông ấy một ít. . .”

“Ồ? Xem ra Lâm Thiên Nhai chuẩn bị đột phá tiếp nhỉ?”

“Sao ngươi biết?”

“Chuyển Linh Thạch có thể đảo ngược cách di chuyển của linh khí, phụ thân ngươi muốn nghịch chuyển linh khí của bản thân để tạo đột phá đúng không?”

Lâm Vi Vũ nhìn Tần Ninh, lắc đầu nói: “Ngươi và phụ thân của ta đều là hồ ly, ông ấy là lão hồ ly, còn ngươi là tiểu hồ ly, dù sao thì ta cũng chỉ truyền lại lời thôi”.

“Vậy thì ngươi ít nhiều gì cũng phải nói cho ta nghe một chút về lợi ích chứ”.

“Lợi ích?”, Lâm Vi Vũ cười ha ha nói: “Lợi ích chính là, dùng Chuyển Linh Thạch đổi lấy tư cách Thanh Vân môn của ngươi thăng cấp lên tông môn hạng hai!”

“Thành giao!”

Tần Ninh mỉm cười, gật đầu một cái.

Thanh Vân môn bây giờ vẫn chưa có thành tựu gì để đủ tư cách trở thành môn phái hạng hai, dù sao thì số lượng đệ tử trong môn phái cũng chỉ có hai, ba ngàn người.

Đây cũng là lý do tại sao điều kiện của Tần Ninh khắc nghiệt.

Nhưng lần này hắn dẫn theo năm vị trưởng lão đến Thiên Thận Cung chính là vì dự định của Thanh Vân môn.

Dù sao thì trong Thanh Vân môn bây giờ cũng chỉ có một cảnh giới hoá thần là lão Vệ, cảnh giới Thiên Nguyên thì có một vài người, thế nhưng cảnh giới Thông Thiên lại không có một ai.

Thực lực bị đứt đoạn như vậy khiến Thanh Vân môn rất lúng túng.

Sau này nếu có một võ giả cảnh giới Thông Thiên nào đấy tìm đến khiêu khích cũng không thể để lão Vệ ra tay được.

Thực lực của năm vị trưởng cũng cần phải tăng thêm một chút.

Với thiên phú của năm vị trưởng lão đứng đầu thì chính là cảnh giới Thiên Nguyên.

Chỉ có điều Tần Ninh cũng không phải là người bình thường.

Giới hạn đời này của năm vị trưởng lão là cảnh giới Thiên Nguyên, nhưng hắn có thể giúp bọn họ đạt được cảnh giới Thông Thiên, còn đến được cảnh giới hoá thần thì đối với năm ngươi bọn họ mà nói là chuyện không thể nào.

Nhưng đến cảnh giới Thông Thiên là đủ dùng rồi.

Một khi năm vị trưởng lão đạt đến cảnh giới Thông Thiên vậy thì Thanh Vân môn hoàn toàn đủ tư cách thăng cấp thành môn phái hạng hai.

Nhưng sự thăng cấp này nếu muốn được toàn bộ vùng đất Cửu U công nhận thì cần phải phong thưởng của Kiếm Các!

Tần Ninh cũng không muốn Thanh Vân môn tự xưng là môn phái hạng hai mà danh không chính ngôn không thuận.

Lần này Lâm Thiên Nhai cần Chuyển Linh Thạch, hắn mang về cho ông ta là được.

Sau chuyến đi lần này, Thanh Vân môn muốn trở thành môn phái hạng hai thì cần phải mất một thời gian dài, mà vừa khéo hắn cũng có thời gian để chuẩn bị, xem những ma tộc dưới lòng đất kia qua mười vạn năm lại có ý đồ xấu xa gì.

Lúc này ở một bên khác, sắc mặt của Vương Thanh Trạch rất khó coi.

“Thiên Đạo Nhất thật sự đúng là bị điên rồi, vậy mà lại đem đứa con gái quái vật có thiên phú như thế đến Thanh Vân môn, còn gả con gái cho tên đệ tử đứng đầu Thanh Vân môn, thực đúng là nực cười”.

Vương Thanh Trạch hừ một tiếng, nhìn về phía thanh niên mặc áo đen đứng cạnh, nhịn không được nói: “Hạ công tử, vì sao ngươi lại ngăn cản ta?”

Nghe thấy lời này, người thanh niên mặc áo đen kia chậm rãi tháo mũ đội trên đầu xuống, để lộ ra một khuôn mặt thanh thuần sạch sẽ, góc cạnh rõ ràng, mi thanh mục tú, là một chàng trai rất dễ khiến người ta rung động.

“Vương Thanh Trạch, lần này chúng ta đến đây là vì Thiên Thận Cung, nếu như ngươi làm hỏng đại sự của ta thì ta sẽ tự tay giết chết ngươi!”

Giọng nói của chàng trai rất êm tai, êm tai động lòng người, cho dù lời nói ra là một câu uy hiếp nhưng suy cho cùng vẫn không thể khiến người ta nảy sinh ác cảm.

Thế nhưng những lời này vừa nói ra, có thể của Vương Thanh Trạch run lẩy bẩy.

Người thanh niên trước mặt có lai lịch phi thường, cho dù phụ thân của hắn ta là chủ phủ Thánh Vương Phủ cũng phải khách khí với hắn ta.

“Ta hiểu rồi, Hạ công tử, ta chỉ là chướng mắt cái bộ dáng kênh kiệu ngạo mạn của Tần Ninh, chẳng phải chỉ là một tông chủ của Thanh Vân môn thôi sao...”

“Tên đó tốt nhất ngươi đừng có chọc vào!”

Hạ công tử chậm rãi nói: “Người bên cạnh tên đó chính là Hoàng Phủ Hùng lão tộc trưởng của gia tộc Hoàng Phủ, lão tộc trưởng của một thế gia truyền thừa cũng đi đến đây cùng với hắn, ngươi cho rằng hắn chỉ đơn giản là một tông chủ nhỏ thôi sao?”

Thế gia Hoàng Phủ!

Vẻ mặt của Vương Thanh Trạch lúc này có hơi sửng sốt.

Hắn ta thân là thiếu chủ Thánh Vương Phủ của một trong Tứ đại tông môn, đương nhiên là biết những thế gia kia.

Trong những thế gia đó có cao thủ hàng đầu cảnh giới hoá thần trấn thủ, nội tình càng mạnh kinh khủng.

Nếu như nói Thánh Vương Phủ, U Minh Tông là những môn phái hàng đầu, là những người thống trị ngoài mặt ở vùng đất Cửu U, vậy thì những thế gia kia, gia tộc lâu đời chính là những thế lực bá chủ thực sự.

Ngay cả Tứ đại tông môn cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc.

Thế nhưng Hoàng Phủ Hùng thân là lão tộc trưởng của thế gia Hoàng Phủ, tại sao lại đi cùng với Tần Ninh?

“Nghe nói quan hệ giữa tông chủ U Minh Tông và tên tiểu tử này cũng rất sâu đâm, thật không biết vận khí cứt chó của cái tên Tần Ninh này đến từ đâu nữa!”

“Tên này cũng không đơn giản, tốt nhất đừng chọc vào!”

Hạ công tử chậm rãi nói: “Lần này ta đến đây là vì Mặc Cốc thôi”.

“Mặc Cốc?”, nghe thấy lời này, Vương Thanh Trạch không nhịn được hỏi: “Hạ công tử, ta đã từng nghe phụ thân nói về Mặc Cốc, rốt cuộc chỗ đó là một nơi như nào vậy?”
Chương 548: Hạ công tử

Hạ công tử nghe thấy câu hỏi của Vương Thanh Trạch, từ tốn nói: “Đó là một nơi mà vô số người muốn đi vào bên trong, tương truyền ở nơi đó có chôn cất một nhân vật phi thường”.

“Hơn nữa, cái này không phải là mấu chốt, mấu chốt là bên trong Mặc Cốc đó cất giấu vô số báu vật của trời đất, thần binh lợi khí, linh đan diệu thạch, cho dù có là cảnh giới hoá thần đi chăng nữa cũng phải động lòng!”

Nghe được giọng điệu hâm mộ của Hạ công tử, Vương Thanh Trạch thầm nói: “Nếu thật sự lợi hại như vậy thì Thiên Thận Cung không phải đã bị người ta đào ra từ lâu rồi hay sao?”

“Ngươi không tin?”

Hạ công tử cũng không tranh luận, chậm rãi nói: “Ta chỉ cần nhắc đến một cái tên thì ngươi sẽ tin ngay lập tức!”

“Cửu U Đại Đế!”

Lời này vừa nói ra, Vương Thanh Trạch lập tức có hơi giật mình.

Những lời đồn đại về Cửu U Đại Đế ở trong vùng đất Cửu U này thật sự rất nhiều.

Hạ công tử lại nói: “Mặc Cốc đó là do Cửu U Đại Đế xây dựng ở bên trong Thiên Thận Cung, hơn nữa cũng bởi vì chuyện này mà Cửu U Đại Đế nợ lão nhân Thiên Thận một ân tình”.

“Mà lão nhân Thiên Thận cũng bởi vì phần ân tình này mà vào lúc cuối cùng trước khi chết có cầu xin Cửu U Đại Đế niêm phong mình và Thiên Thận Cung lại”.

“Nếu không Thiên Thận Cung sớm đã bị người ta khai quật từ mấy vạn năm trước rồi!”

Nghe thấy mấy lời này, Vương Thanh Trạch càng cảm thấy khó tin.

Nhưng Hạ công tử có lai lịch không tầm thường, lời hắn ta nói thật sự có mấy phần có thể tin được.

“Cho nên lần này, tốt nhất đừng gây rắc rối không cần thiết!”

Hạ công tử nhìn xung quanh, nói: “Lần này đến đây ngoại trừ Tứ đại tông môn và các môn phái hạng hai, hạng ba thuộc cấp dưới ra thì còn có một số thế gia và người kia... hậu nhân của 3 Hoàng 7 Vương!”

“Tam Hoàng Thất Vương!”

Vương Thanh Trạch cũng đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra dấu vết của những người kia.

“Năm đó, cấp dưới của đồ tôn của Cửu U Đại Đế cương vương Minh Uyên là 3 Hoàng 7 Vương, bọn họ đều là nhân kiệt xuất chúng thời đó, con cháu đời sau ngoại trừ hậu nhân của ba người là Sở Vương, Hạng Vương và Địch Vương ở bên ngoài Cửu U Đại Lục lập ra ba cương quốc lớn ra thì hậu nhân của bốn vị vương còn lại cũng đang ẩn náu ở bên trong vùng đất Cửu U”.

“Còn hậu nhân của Tam Hoàng thì thành lập thế lực, căn cơ vô cùng lớn mạnh, không hề thua kém Tứ đại tông môn các ngươi, thậm chí cũng chẳng thua kém những thế gia kia”.

Hạ công tử nhìn xung quanh, thản nhiên nói: “Lần này xem ra cũng bị Thiên Thận Cung hấp dẫn, nhao nhao muốn đến thử!”

Lúc này, Vương Thanh Trạch cũng tự giác thu hồi tính kiêu ngạo của mình lại.

Trên đại lục này, có lẽ có một thế lực bá chủ một phương đang toạ lạc ở trong một ngọn núi nào đó.

Đó là một thế lực không thể trêu chọc được.

Tứ đại tông môn đương nhiên là lợi hại, thế nhưng mấy thế gia kia, rồi còn hậu nhân của Tam Hoàng và các cổ quốc khác còn kinh khủng hơn so với Tứ đại tông môn nhiều.

Thời gian truyền thừa của bọn họ tuy không sánh bằng Tứ đại tông môn nhưng nhân vật truyền thừa của bọn họ lại vô cùng lợi hại.

Hơn nữa, Tứ đại tông môn dù sao cũng thiên về khai môn lập phái, dạy dỗ đệ tử môn hạ, rất nhiều đệ tử giành được thành tựu sớm có thể rời đi.

Còn gia tộc, cổ quốc thì phải ở lại cả đời.

Hạ công tử lại nói tiếp: “Được rồi, mấy ngày này nghỉ ngơi cho thật tốt đi, khi nào Thiên Thận Cung mở ra thì chúng ta lập tức sẽ đi vào, những đồ ở bên ngoài thì nhìn qua thôi, đồ tốt thật sự đều ở bên trong, chính xác mà nói là ở trong Mặc Cốc!”

“Ta hiểu rồi!”

Vương Thanh Trạch lúc này im lặng ngồi xuống, trong lòng âm thầm quan sát xung quanh.

Mà giờ phút này, đám người nhóm Tần Ninh ở trong doanh trại nghỉ ngơi.

Đối mặt với vô số môn phái, thế lực, gia tộc xung quanh, năm đại trưởng lão lúc này cảm nhận một cách sâu sắc bọn họ nhỏ bé nhường nào.

Năm vị trưởng lão dưới sự dạy dỗ Tần Ninh, thực lực đều đã tăng lên, nhưng bọn họ cũng hiểu đây đã là giới hạn giới hạn cao nhất của mình rồi.

Lý Dương Chiêu thân là đại trưởng lão, có thực lực cao nhất nhưng giờ cũng chỉ là cảnh giới Thiên Nguyên tứ nguyên.

Mà thực lực ở cảnh giới này có nhiều vô số kể, ông ta thật sự chẳng là gì hết.

Trong hai năm qua phái Thanh Vân phát triển rất nhanh, thế nhưng không so sánh thì không biết, mà đã so thì đơn giản là không thể sánh với các môn phái khác được.

“Ai nấy đều ủ rũ cúi đầu là như thế nào?”

Nhìn mấy người bị đả kích tự tin, Tần Ninh không nhịn được mắng: “Lần này dẫn mấy người đến đây chính là để các người tấn thăng lên cảnh giới Thông Thiên, trấn thủ phái Thanh Vân, nhìn bộ dạng của các ngươi xem, một chút ý chí cũng không có, xem giống cái gì!”

Tăng lên đến cảnh giới Thông Thiên.

Cảnh giới Thiên Nguyên, cảnh giới Thông Thiên, cảnh giới Hoá Thần, ba đại cảnh giới này ở trên vùng đất Cửu U đã được coi là sự tồn tại hàng đầu.

Lấy ví dụ như cảnh giới Thiên Nguyên để tăng thêm một nguyên cũng là chuyện khó như lên trời chứ đừng nói là tăng lên đến cảnh giới Thông Thiên.

Một mặt là vấn đề về tài nguyên tu luyện, phái Thanh Vân bây giờ không thiếu tài nguyên tu luyện.

Nhưng mặt khác là vấn đề thuộc về thiên phú.

Ví dụ như Thiên Linh Lung có thiên phú tốt, khả năng lĩnh ngộ cao, một ưu điểm là tốc độ tu luyện nhanh, tấn thăng nhanh, còn một ưu điểm nữa chính là giới hạn thành tựu cũng cao.

Đại trưởng lão hiểu đời này của mình có thể sẽ mãi kẹt ở cảnh giới Thiên Nguyên, không thể lên đến cảnh giới Thông Thiên được.

Còn Thiên Linh Lung, cô ấy hoàn toàn có thể bước vào cảnh giới hoá thần.

Đây chính là thiên phú!

Quyết định tốc độ tấn thăng, cũng quyết định hạn mức tấn thăng cao nhất của mỗi người.

“Lão hủ tự nhận tiềm lực đời này của mình đã hết!”, đại trưởng lão chắp tay nói: “Chi bằng tông chủ đem cơ hội này trao cho các đệ tử môn hạ ưu tú thì hơn!”

Ý của Lý Dương Chiêu rất rõ, mấy người Lý Nhất Phàm, Thiên Linh Lung, Kiếm Tiểu Minh, Thẩm Văn Hiên và Trần Húc, Phù Hoán, Tống Đại Hải đều cần phải bồi dưỡng tu luyện gấp.

Tương lai của phái Thanh Vân vẫn phải dựa vào bọn họ.

Hơn nữa bốn người Lý Nhất Phàm, Trần Húc, Phù Hoán và Tống Đại Hải cũng là những đệ tử cũ của phái Thanh Vân, lúc trước thiếu tài nguyên tu luyện nên việc nâng cao thực lực đã bị trì hoãn rất lâu.

“Cơ duyên của bọn họ đương nhiên là của bọn họ, còn cơ duyên của năm lão già các ngươi thuộc về chính các ngươi!”

Tần Ninh từ tốn nói: “Sắp xếp tốt cho các ngươi thì các ngươi cũng đừng từ chối, nếu phái Thanh Vân không có người cảnh giới Thông Thiên trấn thủ thì sao có thể giống một môn phái hạng hai chân chính được chứ!”

“Còn nữa, mở rộng chiêu mộ thêm một ít đệ tử, mặc kệ cảnh giới tu vi thiên phú như thế nào, thống nhất chia thành đệ tử ngoại môn, sau này sẽ dần dần kiểm tra sát hạch, tâm tính tốt thì mời làm đệ tử nội môn, làm theo những gì ta đã nói lúc trước, tiến hành phân chia đệ tử thành đệ tử nòng cốt, chân truyền, nội môn và ngoại môn!”

“Tông chủ thật sự có cách giúp ta tấn thăng lên cảnh giới Thông Thiên sao?”, ngũ trưởng lão Liễu Thương Hải lúc này cũng không nhịn được mà hỏi.

“Nói nhảm!”

Tần Ninh mắng: “Ta đã gạt các ngươi bao giờ chưa?”

Nghe thấy lời này, khuôn mặt của năm vị trưởng lão lập tức trở nên vui mừng, đồng thời cũng cực kỳ hiếu kỳ.

Tần Ninh rốt cuộc đã biết gì về bí mật của Thiên Thận Cung mà lại có thể khẳng định chắc nịch sẽ giúp bọn họ đạt đến cảnh giới Thông Thiên?

Nhưng nếu Tần Ninh đã nói có thể thì đương nhiên là có thể rồi.

Dù sao thì kể từ khi Tần Ninh đảm nhiệm chức vụ tông chủ cho đến nay vẫn chưa hề gạt bọn họ.

“Tông chủ!”

Một người đi vào bên trong trại, chắp tay nói: “Bên ngoài có một người trẻ tuổi nói là muốn bái kiến tông chủ”.

“Ồ?”

Tần Ninh phất phất tay, ra hiệu dẫn người vào.

“Vũ Vân Phàm!”

Nhìn thấy Vũ Vân Phàm, Tần Ninh lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Xem ra Vũ gia cũng không muốn từ bỏ cơ hội lần này.

“Vân Phàm bái kiến Tần tông chủ!”, Vũ Vân Phàm mỉm cười, cung kính ôn hoà nói.

“Cha ngươi phái ngươi đến đây sao?”

“Ừm!”

Tần Ninh liếc nhìn Vũ Vân Phàm, sau đó nói tiếp: “Vậy hẳn là cha ngươi đã nói cho ngươi biết rồi? Chỉ cần vào bên trong Thiên Thận Cung không đi đến Mặc Cốc thì không cần phải lo lắng về tính mạng!”

“Gia phụ đã dặn dò!”

Vũ Vân Phàm cung kính đáp.

“Sao thế, còn muốn nói gì à?”, nhìn thấy Vũ Vân Phàm không có ý định rời đi, Tần Ninh hỏi.
Chương 549: Ta còn chưa đủ khiêm tốn sao?

Nghe vậy, Vũ Vân Phàm mới không khỏi nói: “Cha ta thật ra cũng không nói gì, nhưng Vũ tam gia thì có nhờ vãn bối gửi đôi lời”.

“Lời gì?”

“Nguyên văn Vũ tam gia nói là: Mong Tần đại gia nể mặt các thế gia truyền thừa không dễ dàng gì, nể mặt những thế hệ trước, nếu có những bọn trẻ ranh không hiểu chuyện xông vào Mặc cốc, Tần đại gia có thể nể mặt mấy người đi trước mà bớt giết một vài người lại...”

“Bớt giết một vài người lại?”

Tần Ninh lập tức lắc đầu cười, đáp: “Được, ta hiểu ý của Vũ tam gia ngươi rồi. Yên tâm, nếu chúng không động vào ta thì ta cũng không giết làm gì cả”.

“Vậy vãn bối xin cáo từ!”

Vũ Vân Phàm chắp tay rời đi.

Lúc này, mấy vị trưởng lão và đệ tử đều kinh ngạc không thôi.

Bọn họ chưa bao giờ nghe đến Vũ gia này, nhưng nghe ý tứ thì một vị trưởng bối của Vũ Vân Phàm mong Tần Ninh không đại khai sát giới?

Câu này khiến bọn họ hơi mông lung.

Không nói là Tần Ninh có làm vậy hay không, vì bản tính của Tần Ninh chưa chắc đã nhẫn nhịn được ấy!

Lão Vệ rất lợi hại hồi, vô địch cảnh giới Hóa Thần, ở trong vùng đất Cửu U thì cảnh giới Hóa Thần là cực kỳ ghê gớm.

Nhưng lần này bốn tông môn lớn cũng đưa ra không ít người, ví dụ như Kiếm Các có ba trong chín vị Kiếm Vương xuất hiện!

Nếu Tần Ninh muốn để lão Vệ đại khai sát giới thì e là sẽ khiến rất nhiều thế lực của vùng đất Cửu U cùng phản kháng, đến lúc ấy, ai biết sẽ sống hay chết?

Mấy vị trưởng lão lo lắng nhìn Tần Ninh.

“Có gì thì nói đi!”

“Khởi bẩm tông chủ, lần này bốn tông môn lớn phái ra không ít cao thủ, thậm chí có cả cảnh giới Hóa Thần tọa trấn. Chúng ta... có nên khiêm tốn một chút không?”, đại trưởng lão suy nghĩ nửa ngày mới chọn lựa được từ đúng để nói.

“Khiêm tốn?”

Tần Ninh lại phẩy tay nói: “Cho bọn chúng vào Thiên Thận cung này đã là không tệ rồi, Mặc cốc kia bọn chúng đương nhiên không thể đi vào. Như thế là ta đã rộng lượng lắm rồi đấy biết không? Hơn nữa, khiêm tốn, ông thấy ta còn chưa đủ khiêm tốn sao?”

“...”

Mấy vị trưởng lão trong lều cảm thấy cạn lời.

Một đường này đi tới, Tần Ninh làm việc cực kỳ khiêm tốn, nhưng nói tới nói lui thì cũng chẳng giống khiêm tốn gì cả.

“Thôi, mọi người xốc tinh thần lên đi!”

Tần Ninh nhìn bọn họ, nói: “Lần này mang theo mọi người chính là vì muốn để mọi người nâng cao cảnh giới, dù gì tương lai Thanh Vân tông sẽ trở thành tông môn lớn, mà mọi người chính là những người trụ cột”.

“Đến lúc ấy mà cảnh giới không đủ thì sao làm người ta sợ được?”

“Không ai có tiền đồ gì hết, sao không thể tự tin lên nhỉ?”

Tần Ninh nhìn bọn họ, lắc đầu rồi bước ra khỏi lều.

Lão vệ im lặng không nói, đi theo hắn như hình với bóng.

Trong lều trở nên yên tĩnh như cũ.

Năm vị trưởng lão cũng khổ sở trong lòng.

Không phải bọn họ không muốn mạnh lên, chỉ là, bọn họ đã không còn tiềm lực gì nữa.

Hơn nữa, sự tự tin của Tần Ninh khiến bọn họ không nắm chắc.

Lúc này, ở bên ngoài lều, Tần Ninh hơi bực vì không nói được mấy người kia.

“Chuyện này cũng không thể trách họ được, dù gì Thanh Vân tông yếu ớt đã lâu, bọn họ không dám tin cũng là chuyện bình thường!”

Lão Vệ lúc này khuyên giải.

“Đương nhiên là ta hiểu, nhưng không một kẻ nào tự tin hết, nhìn thấy mấy tông môn kia mà như là chuột thấy mèo vậy, ta phải cho bọn họ chút áp lực mới được”.

Tần Ninh híp mắt cười: “Giờ cho họ suy nghĩ chút, đến lúc ấy đỡ phải ngơ ngác vì kinh ngạc, không dám tin”.

“Công tử nói đúng lắm!”

“Chỉ có ông là giỏi nịnh hót!”

Một già một trẻ đi ra khỏi lều, nhìn thảo nguyên bốn phía, Tần Ninh cũng thở dài một hơi.

“Thăm dò ra sao rồi?”, Tần Ninh đột nhiên hỏi.

“Trước tiên nói về cổ quốc đi...”

Lão Vệ chậm rãi nói: “Lần này, người của cổ quốc Đại Hạ đến không ít, người dẫn đầu là một vị hoàng tử tên Hạ Thanh, người này làm việc cẩn thận, thủ đoạn ngoan độc, là một nhân vật tàn nhẫn trong cổ quốc Đại Hạ, cũng là người tranh cử cho vị trí quốc quân đời sau”.

“Ngoài ra còn bốn đại thế gia truyền thừa là Hoàng Phủ gia, Vũ gia, cổ gia Lĩnh Nam và Hoàng gia nữa”.

“À mà có cả con cháu của Viêm Hoàng cũng xuất hiện lần này”.

“Rồi đến con cháu của bốn vương là Mộ Vương, Khánh Vương, Từ Vương, Lệ Vương cũng tới không ít, sau đó là bốn tông môn lớn và các tông môn hạng hai!”

Nghe vậy, Tần Ninh híp mắt.

“Cổ quốc hàng ngàn vạn năm qua đều không chịu xuất hiện một lần, không ngờ hôm nay lại đến. Mấy cái bọn khốn kiếp đó, trận chiến Phần Ma năm xưa thì chẳng thấy tích cực như vậy, giờ thấy đồ tốt thì lại nhao nhao muốn giành!”

“Chỉ có bốn thế gia và gia tộc cổ đến, ta nghĩ là không chỉ như vậy đâu chứ?”

“Lão phu đã tra kỹ lắm rồi ạ, chỉ có bốn thôi!”

Tần Ninh lại nói: “Mấy lão hồ ly kia có lẽ tính kế sâu hơn đấy”.

“Thôi bỏ đi, kệ bọn chúng định làm gì. Năm đó ta đã thiết lập phong cấm trong Thiên Thận cung, đại khái là đến bây giờ. Mấy thứ đồ đạc của lão nhân Thiên Thận ta cũng không hiếm lạ gì, nhưng Mặc cốc, ta mặc kệ, kẻ nào dám làm loạn ở đó, ta giết cửu tộc nhà kẻ ấy!”

Nghe vậy, lão Vệ mỉm cười, không nói nhiều.

“Nếu Kinh Mặc biết công tử lo lắng cho mình như vậy, chắc là sẽ vui lắm!”

“Ta nghĩ, huynh ấy nên lo lắng cho ta mới đúng chứ!”, Tần Ninh không khỏi hoài niệm: “Mặc dù đã trôi qua mấy vạn năm, có rất nhiều người sẽ thay đổi, nhưng huynh ấy thì không...”

Nhất thời, gương mặt Tần Ninh tràn đầy nụ cười...

Mọi người chờ đợi liên tục suốt mười ngày, mà đến ngày thứ mười, thảo nguyên bình lặng rốt cuộc xảy ra biến đổi.

Một thảo nguyên to lớn như vậy bỗng chốc nổi gió kéo mây, giống như mây mù vậy, đen xì và dày đặc.

Mà trên không trung, bên trong những đám mây đó, cách nơi ở của mọi người hàng vạn mét, mặt đất lăn lộn, hơi thở nồng đậm hiện lên.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được, phảng phất như có một ngôi sao từ trên trời giáng xuống, bao trọn lấy mọi thứ.

Mặt đất nứt ra, một cánh cửa lớn vào lúc này xuất hiện.

Cánh cửa lớn ấy cao gần nghìn mét, rộng hàng trăm mét, được chế tạo từ thủy tinh, lưu chuyển linh khí không ngừng.

Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa lớn lúc này từ từ mở ra.

Thiên Thận cung đã mở như vậy đấy!

Không một ai ngờ rằng nó lại đơn giản như thế.

Tần Ninh dẫn mọi người, nhìn thấy cửa lớn mở ra, mỉm cười nói: “Cuối cùng cũng mở rồi, lão già Thiên Thận, ta nhất định phải vào Thiên Thận cung xem một chút đấy!”

“Chuẩn bị xuất phát thôi!”

Tần Ninh lập tức nói.

“Tông chủ chậm đã!”

Đại trưởng lão lúc này bỗng ngăn lại, nói: “Nếu là Thiên Thận cung do lão nhân Thiên Thận để lại, nhất định là có rất nhiều cơ quan, chúng ta chờ một chút rồi hẵng đi!”

Tần Ninh nhìn đại trưởng lão, cười đáp: “Yên tâm, sẽ không có nguy hiểm gì đâu!”

“Ít nhất là hiện tại không có nguy hiểm gì!”

Tần Ninh nói rồi, cất bước đi về phía cửa lớn.

Mà lúc này, tất cả mọi người đều đang quan sát, đột nhiên nhìn thấy một đoàn mười mấy người tiên phong đi vào, nhất thời đều chờ để chế giễu.
Chương 550: Thận Nguyên

“Đúng là cái loại không biết sống chết!”, có người giễu cợt: “Đây chính là Thiên Thận cung đấy. Năm đó lão nhân Thiên Thận chính là truyền kỳ một đời của Cửu U đại lục, cửa cung mở ra không lẽ không có nguy hiểm? Lỗ mãng tiến vào như vậy khác nào muốn chết”.

“Không sai!”, lập tức có người phụ họa: “Nhân vật truyền kỳ như lão nhân Thiên Thận mà để lại di tích thì chắc chắn sẽ có rất nhiều bẫy rập”.

“Đúng, chúng ta chờ xem sao!”

Nhất thời, thế lực các nơi đều nhìn chằm chằm đám người lỗ mãng xông vào cửa lớn là Tần Ninh, yên lặng chờ chế giễu.

Mấy người đại trưởng lão đều thấp thỏm không yên.

Đây là Thiên Thận cung, là nơi lão nhân Thiên Thận để lại, một nơi tràn ngập truyền kỳ.

Mạo hiểm đi vào như thế khác nào muốn chết?

Những tông môn hạng hai, đỉnh nhọn lúc này đều không có hành động gì, bọn họ xông vào như vậy thì sẽ gặp chuyện lớn mất!

Ông...

Lần lượt từng bóng người xuyên qua cửa lớn rồi biến mất.

Nhưng sau đó cũng chẳng có tiếng gì truyền ra.

Năm người đại trưởng lão lúc này đều không khỏi ngơ ngác.

“Không có chuyện gì sao?”

Năm trưởng lão nhìn nhau, thật sự không sao cả!

“Ngơ ngác cái gì?”

Tần Ninh nhìn bọn họ, thản nhiên nói: “Sau khi vào đây, chúng ta đến Thận Nguyên trước, năm người các ông ở lại Thận Nguyên đi, ở đó sẽ có cơ duyên cực lớn!”

Thận Nguyên? Cơ duyên cực lớn?

Năm người lúc này đều sửng sốt không thôi.

Tần Ninh nói là cơ duyên cực lớn thì chắc chắn sẽ là cơ duyên cực lớn.

Năm người lúc này nóng lòng muốn thử.

“Ca, Thận Nguyên là nơi nào?”

Kiếm Tiểu Minh không hiểu hỏi.

“Chính là một vùng thảo nguyên!”

Tần Ninh khẽ cười nói: “Có điều lại là một thảo nguyên đặc biệt!”

Nói xong, Tần Ninh dẫn đường, mười mấy bóng người lúc này chạy băng băng đi.

Mà cùng lúc đó, ở bên ngoài cửa lớn, mấy thế lực lớn nhìn thấy nhóm Tần Ninh đi vào cửa lớn rồi biến mất dạng thì đều sửng sốt.

Không sao?

Đường đường là Thiên Thận cung, là nơi truyền thừa mà lão nhân Thiên Thận để lại, ấy thế mà cửa lớn tự động mở ra, không có nguy hiểm gì?

Hay đây là Thiên Thận cung giả?

Soạt...

“Còn ngẩn ra làm gì nữa? Xuất phát thôi!”

Trong nhóm người, có tiếng hét vang lên, mọi người xông lên ào ào.

Không sai, giờ mà còn ngẩn ra thì chính là ngu ngốc.

Vào muộn, đồ tốt trong Thiên Thận cung sẽ bị người ta cướp hết mất.

Nhất thời, mọi người xông vào như châu chấu, đi qua cửa lớn, tiến vào Thiên Thận cung làm người ta thiết tha mơ ước bấy lâu nay.

Rất nhiều tông môn hạng hai, bốn tông môn lớn cùng Thánh Đan các, các thế gia, con cháu của tam Hoàng thất Vương, người cổ quốc, ai cũng không kiềm chế được.

Thiên Thận cung này, sẽ không một ai buông tay đâu!

Hàng vạn người nhảy vào trong Thiên Thận cung, trong lúc nhất thời, tất cả những ai tiến vào đều lập tức tản đi.

Hạ công tử đến từ cổ quốc Đại Hạ kia nhìn phía trước, hờ hững nói: “Cái khác đều không cần tìm, chúng ta trực tiếp đi kiếm Mặc cốc!”

“Mặc cốc thiết lập cấm chế, dưới cảnh giới Thiên Võ, trên cảnh giới Thiên Nguyên là không được tiến vào bên trong!”

“Cho nên nếu tìm được Mặc cốc thì chúng ta sẽ đi vào, các ngươi chờ ở ngoài!”

“Rõ!”

Hạ công tử ra lệnh, mọi người lập tức tuân theo.

Vương Thanh Trạch của Thánh Vương Phủ cũng gật đầu.

Dù sao lần này cha cũng đã dặn dò, mọi hành động của Thánh Vương Phủ đều phải làm theo mệnh lệnh của Hạ công tử, nếu dám phản kháng, thì Thánh Vương Phủ sẽ bị tiêu diệt.

Mà cùng lúc đó, một đội ngũ mặc áo màu đỏ như lửa cũng chia nhau ra.

“Thiếu gia Viêm Bách Vũ, chúng ta đi tìm Mặc cốc luôn sao ạ?”

Một ông già lúc này chắp tay nói.

“Ừ!”

Viêm Bách Vũ này mặc áo dài đỏ rực như lửa, dáng cười cao ngất, thân thể khi có khi không tỏa ra hơi thở mạnh mẽ, không hề yếu hơn đại trưởng lão Lý Dương Chiêu. Người này ấy thế mà cũng là cao thủ cảnh giới Thiên Nguyên.

Viêm Bách Vũ nhìn quanh, nói: “Theo ghi chép của Viêm Hoàng, năm đó Cửu U Đại Đế kiến tạo Mặc cốc bên trong Thiên Thận cung này, mà Thiên Thận cung cũng là do Cửu U Đại Đế phong cấm theo lời thỉnh cầu của lão nhân Thiên Thận!”

“Lần này mở ra, chúng ta thân là con cháu của Viêm Hoàng, đương nhiên là người có tư cách đạt được đồ do Cửu U Đại Đế để lại nhất!”

Viêm Hoàng là một trong tam Hoàng đi theo cương vương Minh Uyên.

Cương quốc Bắc Minh sa sút, con cháu của tam Hoàng thất Vương lại có được cơ duyên.

Con cháu của Sở Vương, Hạng Vương và Địch Vương thì trở thành chủ tể của bốn cương quốc bên ngoài Cửu U đại lục.

Mà con cháu của Mộ Vương, Khánh Vương, Từ Vương cùng Lệ Vương thì ở lại vùng đất Cửu U rồi ẩn thế.

Còn con cháu của tam Hoàng đương nhiên sẽ lợi hại hơn.

Viêm Hoàng là một trong tam Hoàng, năm đó cũng là vô địch cảnh giới Hóa Thần, sau khi bỏ mình thì con cháu dựa vào những gì tổ tiên để lại mà tự mình phát triển âm thầm. Bây giờ, ở trong vùng đất Cửu U này, đến cả một vài thế gia truyền thừa cũng không dám động vào.

“Năm đó tổ tiên là tâm phúc của cương vương Minh Uyên, được phong là một trong tam Hoàng, đều đã từng gặp mặt tôn giả Thanh Vân và Cửu U Đại Đế”.

“Nơi đây do Cửu U Đại Đế thiết lập, chúng ta chính là con cháu của Viêm Hoàng, Cửu U Đại Đế nhất định sẽ chiếu cố chúng ta!”

Viêm Bách Vũ tỉnh táo nói: “Bên trong Thiên Thận cung này có Thận Nguyên, núi Thận Sơn, rừng Thận Mộng, Thận cung đều là nơi hiếm thấy, có nhiều chỗ cực kỳ tốt cho tu hành, thậm chí còn có thể nhận được một phần truyền thừa của lão nhân Thiên Thận, thực lực tăng mạnh!”

“Nhưng điều hấp dẫn người ta nhất lại chính là Mặc cốc!”

“Đó là nơi Cửu U Đại Đế đích thân xây dựng, giá trị của toàn bộ Thiên Thận cung cộng lại đều không bằng được Mặc cốc!”

Ánh mắt Viêm Bách Vũ lóe sáng, nói: “Lần này, kẻ nào dám cản, giết không tha!”

“Vâng!”

Một đoàn người mang huyết thống của Viêm Hoàng nhanh chóng tiến về phía trước rồi biến mất...

Lần này Thiên Thận cung mở ra đã kinh động đến từng tông môn, thế gia truyền thừa, cổ quốc. Động tĩnh của Thiên Thận cung quá lớn, khiến toàn bộ vùng đất Cửu U phải dậy sóng.

Mà so với những đám người vì bị Thiên Thận cung hấp dẫn mà mắt muốn đỏ ngầu, nhóm Tần Ninh thì lại yên bình hơn hẳn.

Lúc này, Tần Ninh đương nhiên trở thành người dẫn đường, đưa mọi người đi quanh Thiên Thận cung.

“Ta cứ tưởng Thiên Thận cung là một cung điện cơ đấy...”, Kiếm Tiểu Minh không khỏi nói.

Bọn họ lúc này đã đi cả nửa ngày, nhưng phóng mắt ra xa thì vẫn là mặt đất bao la.

“Khu vực Thiên Thận cung này rộng lớn, trung tâm đương nhiên là cung điện, chẳng qua nơi này cũng mênh mông rộng lớn, tương đương với lãnh thổ của một đế quốc đấy!”

Nghe vậy, đến cả nhóm Thiên Linh Lung, Lý Nhất Phàm cũng không khỏi chép miệng.

Thiên Thận cung này đúng là mênh mông thật.

Mà phong cấm được nơi này khiến cho vài vạn năm không một ai đi vào bên trong được, sẽ là mạnh mẽ cỡ nào chứ?

Tần Ninh không nói gì, nhưng trong lòng kích động tột cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK