Một nam một nữ lúc này không để ý hình tượng, bay vụt tới.
Tần Ninh nhìn thấy cảnh này, lông mày cau lại.
Hai tên này rõ ràng trêu chọc đến ba liệt thi, sự truy đuổi của mười mấy xác khô, họ đã làm cái gì?
Trong cấm địa Thiên Vị, bình thường mà nói, liệt thi sẽ không chủ động tấn công người.
Chỉ là bây giờ tránh cũng không tránh được.
Ba liệt thi chí ít là tu vi cảnh giới Thiên Vị.
Xác khô, đó cũng là cảnh giới Hóa Thần.
Tần Ninh giơ kiếm, nhìn thấy hai người xông ra, một kiếm chém tới.
Ầm…
Trong phút chốc, đất cổ lung lay, nhịp chân của liệt thi và xác khô lúc này dừng lại.
Hai người Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã bước chân dừng lại, ngẩn tò te nhìn Tần Ninh.
Ba liệt thi, mười mấy xác khô bị Tần Ninh một kiếm làm cho khiếp sợ.
Nhưng hai người lại bị truy sát trong mười mấy dặm cũng không chạy thoát.
“Đa tạ công tử đã ra tay ứng cứu”.
Bùi Thư Thư chắp tay cười nói: “Tại hạ tên Bùi Thư Thư, bằng hữu gọi ta là Thư Thư cũng được!”
Thư Thư?
Thúc thúc?
Tần Ninh liếc nhìn Bùi Thư Thư.
Bùi Thư Thư ngượng ngùng cười nói: “Tên do bố mẹ đặt, ha ha, không có cách nào, không có cách nào…”
Ngoài miệng nói không có cách nào, nhưng mặt Bùi Thư Thư lại tươi cười.
“Còn có sức lực không?”
Tần Ninh nhìn hai người, chậm rãi nói: “Có sức lực thì giết!”
Lời nói vừa dứt, Tần Ninh trực tiếp xông ra.
Linh kiếm Long Cốt Nguyệt lúc này càn quét lóe ra ánh sáng vạn trượng.
Xác khô đứng đầu kia, từng con một bị kiếm chém chết.
Đồng thời tiếng ầm ầm vang lên, ba liệt thi xông về phía Tần Ninh.
“Huynh đệ cẩn thận, liệt thi đó đều là thực lực cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ và trung kỳ!”
Lúc này Bùi Thư Thư gấp gáp nói.
Trác Tiểu Nhã quát lên: “Cùng lên đi, còn có thể liên lụy đến người khác?”
Lúc này hai người đồng loạt xông lên.
Ầm…
Trong nháy mắt, một tiếng ầm ầm vang lên.
Tần Ninh từng bước thụt lùi, ba liệt thi đó lúc này trực tiếp chém ra.
“Tìm cái chết!”
Tần Ninh không lưu tâm, một kiếm phất lên.
“Ngọc Lôi Dẫn Kiếm quyết!”
Một tiếng hét nhẹ trong lòng, kiếm chỉ trường thiên, xung quanh Tần Ninh sấm chớp lóe sáng.
Tiếng sấm và điện chớp kia di chuyển ra từ trong cơ thế hắn ra.
Ầm…
Trong nháy mắt, một quả cầu Lôi Điện Linh trực tiếp nổ tung trong cơ thể Tần Ninh.
“Đi chết!”
Tiếng kiếm nổ tung vang lên.
Ầm…
Hai người Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã còn chưa đến gần.
Tiếng nổ tung đã truyền đến.
Ba liệt thi và hàng chục xác khô lúc này đã nổ tung, biến mất không thấy đâu.
Trong phút chốc, hai người Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã đều ngây ra.
Chết rồi?
Đều chết rồi?
“Chúng ta… hại chết huynh ta rồi?”
Sắc mặt Trác Tiểu Nhã khó coi.
Trên mặt Bùi Thư Thư cũng không còn vẻ vui mừng.
Bọn họ không ngờ, Tần Ninh bị bọn họ ảnh hưởng, bây giờ ngược lại là Tần Ninh đã chết.
“Huynh đệ, xin lỗi!”
Bùi Thư Thư cao giọng nói: “Người nhà huynh, ta sẽ giúp huynh chăm sóc tốt”.
“Ngươi biết ta là ai không?”
Một tiếng bực bội vang lên.
Lúc này Tần Ninh cầm kiếm đi ra, nhìn hai người.
“Huynh chưa chết?”
“Huynh chưa chết?”
Hai người nhìn về phía Tần Ninh, kinh hãi không thôi.
“Vậy là hy vọng ta chết?”
“Không, không phải!”
Trác Tiểu Nhã vội vàng nói: “Ơn cứu mạng của công tử, hai người bọn ta cảm kích vô cùng, tại hạ Trác Tiểu Nhã!”
“Tại hạ Bùi Thư Thư!”, Bùi Thư Thư lại nói thêm lần nữa.
Tần Ninh không quan tâm đến hai người đó.
“Hai người cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ bị một đám xác khô đuổi cho chạy”.
Tần Ninh quăng ra lời này rồi rời đi.
“Công tử, dám hỏi tôn tính đại danh?”
“Tần Ninh!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, hắn tiếp tục rời đi.
“Tần công tử, bên đó không thể đi!”, Trác Tiểu Nhã nhất thời ngăn Tần Ninh lại, nói: “Thật không dám giấu diếm, bọn ta vốn dĩ là vì lấy bảo vật, nhưng một nhóm hai mươi mấy người đều chết hết…”
“Phía trước có rất nhiều liệt thi, hình như mưu đồ gì đó!”
Bùi Thư Thư cũng trịnh trọng nói: “Tần sư huynh, huynh đừng đi!”
“Ta biết rồi!”
Tần Ninh không quan tâm hai người, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng hai người lúc này lại đi theo Tần Ninh, đi vào trong.
“Hai người theo ta làm cái gì?”
“Khụ khụ…”
Bùi Thư Thư ngại ngùng cười nói: “Bọn ta vẫn chưa lấy được đồ…”
“Liên quan gì đến ta?”
Tần Ninh bình thản đáp: “Ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng đi theo ta, nếu không thì sẽ chết đấy”.
“Huynh sẽ chết sao?”
Trác Tiểu Nhã lập tức nói.
Tần Ninh nhìn hai người.
Hai tên ngốc!
Nhìn Tần Ninh vẫn không quan tâm đến bọn họ, Trác Tiểu Nhã nôn nóng.
“Tần công tử, ơn cứu mạng, bọn ta nhất định sẽ báo đáp!”
“Thật không giấu diếm gì, bọn ta đến từ Bắc Thương phủ của đại lục Bắc Lan!”
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh liền dừng bước.
“Các ngươi làm cái gì?”
Trác Tiểu Nhã nhìn thấy Tần Ninh dừng lại liền thở phào.
Xem ra danh tiếng Bắc Thương phủ rất lớn.
Nếu không thì sao Tần Ninh có thể dừng bước chứ?
Trác Tiểu Nhã lập tức nói: “Lần này, bọn ta đã tập hợp hai mươi mấy vị sư huynh đệ, chuẩn bị vào trong mộ Thiên Vị của cấm địa Thiên Vi, tìm kiếm Tử Tịch Khôi!”
“Tử Tịch Khôi?”
Tần Ninh cau mày nói: “Các ngươi có người đã trúng độc rắn của Diệt Diễn Xà?”
Lời này vừa nói ra, ngược lại Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã kinh ngạc.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Tử Tịch Khôi thật ra là chỉ có cấm địa Thiên Vị có, thứ này chính là độc, ngoại trừ chữa trị bằng độc rắn của Diệt Diễn Xà ra thì không dùng được thứ khác”.
“Các ngươi không ngại mạo hiểm đến nơi này, chắc chắn là để giải độc?”
Trác Tiểu Nhã và Bùi Thư Thư nhất thời đánh giá cao Tần Ninh.
Đơn giản chỉ nghe một cái tên, Tần Ninh liền có thể nghĩ đến mấy thứ này.
Điểm này có thể nhìn ra, Tần Ninh rất tinh thông thuật luyện đan.
“Chính xác!”
Bùi Thư Thư nghiêm mặt nói: “Tần công tử sẵn lòng giúp bọn ta không?”
Không biết tại sao bọn họ cảm nhận được Tần Ninh chỉ là cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, nhưng dường như không có bất kỳ sợ hãi nào đối với cấm địa Thiên Vị.
Người như vậy quả không đơn giản.
“Giúp các ngươi không phải không được!”
Lúc này Tần Ninh chậm rãi nói: “Hỏi các ngươi mấy vấn đề, trả lời được thì giúp các ngươi”.
“Huynh cứ hỏi, Bùi Thư Thư ta học sâu biết rộng, không có gì mà ta không biết”.
Tần Ninh liếc mắt nhìn Bùi Thư Thư.
“Đại lục Thương Lan bây giờ như thế nào?”
“Hừm...”
Bùi Thư Thư ngượng ngùng nói: “Cái này nên trả lời sao đây?”
“Đại lục Thương Lan bây giờ, chính xác hơn mà nói đã phân thành năm vùng khu vực”.
“Toàn bộ đại lục Thương Lan, dân số trên chục tỷ, phân thành đại lục Đông Lan, đại lục Tây Lan, đại lục Bắc Lan, đại lục Nam Lan và đại lục Trung Lan!”
“Đương nhiên, chín vạn năm trước vẫn được công bố là đại lục Thương Lan”.
Tần Ninh cau mày nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đây cũng không phải là chuyện lớn gì, từ xưa đến nay lịch sử thay đổi, nhân tài lớp lớp xuất hiện”.
Bùi Thư Thư giải thích nói: “Năm đó các chủ Thanh Vân của đại lục Thương Lan, một đời kiêu ngạo, xuất thế ngang trời, sáng lập ra Thanh Ninh các. Ở đại lục Thương Lan có thể nói là như mặt trời ban trưa, liên tục thay đổi cục diện các đại thế lực, bá chiếm đại lục Trung Lan, kiên quyết phân chia địa vực, đã phân đại lục Thương Lan thành năm khu vực lớn”.
“Các chủ Thanh Vân?”
“Thanh Ninh các?”
Sắc mặc Tần Ninh cổ quái, từ từ nói: “Cái tên rác rưởi”.
“Tần công tử”.
Bùi Thư Thư lập tức nói cẩn thận: “Lời nói cẩn thận, lời nói cẩn thận, bây giờ Thanh Ninh các là bá chủ của đại lục Trung Lan, lời này bị người Thanh Ninh các nghe được sẽ chết người đó!”
“Cho dù các chủ Thanh Vân đứng trước mặt ta, ta nói như vậy, cái tên này vốn dĩ chính là khó nghe, còn đặt chữ Thanh trước chữ Ninh, để ta nhìn thấy hắn, ta sẽ giẫm chết hắn!”
Tần Ninh tức giận nói.
Nghe đến đây, Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã lại không nói nên lời.
Chương 727: Linh rìu Khai, thần búa Trảm
Người ta gọi các chủ Thanh Vân, lấy cái tên là Thanh Ninh các có lẽ chỉ là ngẫu nhiên.
Mặc dù ngươi tên là Tần Ninh, nhưng trên đời này cũng có rất nhiều người tên Ninh.
Không thể chỉ vì mỗi chuyện này mà làm lớn chuyện chứ?
Hai người làm sao biết được lý do khiến Tần Ninh tức giận là gì.
Hắn trước đây là Cửu U Đại Đế, Thanh Vân thân là đồ nhi của hắn đương nhiên là biết được tục danh của hắn.
Chín đời chín kiếp, mỗi một đời phải lịch kiếp vạn năm, đây chính là số mệnh của cửu mệnh thiên tử.
Năm đó đệ nhất Thần Đế Diệp Tiêu Dao.
Cùng với phụ đế của hắn, Vô Thượng Thần Đế Mục Vân cũng là cửu mệnh thiên tử.
Nhưng cho dù là đệ nhất Thần Đế hay là Vô Thượng Thần Đế thì đều không trải qua trọn vẹn số kiếp của cửu mệnh thiên tử.
Tới lượt hắn, phụ đế đã nói rõ với hắn cửu mệnh thiên tử, chín đời chín kiếp chín vạn năm mới là tốt nhất.
Cho nên chính xác là chín vạn năm.
Mà trên thực tế, chín đời chín kiếp, chi dù là Cửu U Đại Đế hay là Thanh Vân Kiếm Đế, Cửu Nguyên Đan Đế...
Cũng chỉ là xem xét lại con đường tu luyện võ đạo của bản thân mà thôi.
Kiếp thứ chín này thì giống tự suy xét bản thân hơn.
Mỗi một kiếp sau khi thức tỉnh kí ức, hắn đều lấy tên là Tần Ninh.
Cái tên này trước khi phụ đế chưa xưng Thần Đế, ở trong thế giới thần từ nhỏ bé đi đến mạnh mẽ.
Mà mẫu thân khi đó đã trở thành trưởng tộc của tộc Băng Hoàng Nhất.
Vì để tránh rắc rối không cần thiết, hắn theo họ mẹ là Tần, lấy tên là Ninh.
Đối với chữ Ninh này, Tần Ninh vẫn rất yêu thích.
Tần Ninh cũng được, Mục Ninh cũng được.
Dù họ có đổi nhưng tên thì không bao giờ đổi.
Tốt rồi, cái tên tiểu tử Thanh Vân kia lại dám dùng tên của mình đặt cho hắn ta, Thanh Ninh các!
Tần Ninh nói thầm: “Sớm muộn ta cũng sẽ dạy dỗ cái tên khốn Thanh Vân kia một trận!”
Lời này vừa nói ra, Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã đi bên cạnh phải trợn mắt há hốc mồm.
Lời như vậy mà Tần Ninh cũng dám nói ra.
Nếu như dám đứng giữa đại lục Thương Lan nói câu này thì e rằng sẽ có vô số đệ tử Thanh Ninh các ở đại lục Thương Lan xé xác hắn thành trăm mảnh.
“Ninh...”
Tần Ninh lẩm bẩm.
Trước đây mẹ đặt cho hắn cái tên này e rằng hy vọng hắn giống như hạt bụi, nhỏ bé nhưng bình tĩnh.
Thế nhưng thân là con trai của Vô Thượng Thần Đế, gánh vác số mệnh của cửu mệnh thiên tử sao có thể giống như hạt bụi được đây?
Còn nữa, Tần Ninh hắn sao có thể cam tâm làm người bình thường được?
Các huynh muội ai dám vượt qua hắn?
Vượt qua thì sẽ đánh cho một trận!
Ừm, đúng, không sai, sẽ đánh cho một trận!
“Ở ngay phía trước!”
Câu nói của Bùi Thư Thư cắt ngang dòng suy nghĩ của Tần Ninh.
Lúc này ba người đang đi giữa trời đất tối mịt, mặt đất xuất hiện một tia sáng màu nâu sẫm.
Phía trước, giữa đống đổ nát.
Mấy chục thân ảnh vây quanh khu đổ nát.
Trung tâm đống đổ nát lúc này phát ra tia sáng.
Nhìn theo tia sáng.
Giữa đống đổ nát có một bệ đá nhô cao khỏi mặt đất khoảng mười mét.
Trên đài cao, búa rìu giao nhau.
Toàn thân cái rìu kia phát ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, cán rìu dài như cán thương, lưỡi rìu trông cực kì dày, là một chiếc rìu dài sắc bén.
Chiếc búa nhìn giống như một cái bát bằng đồng xanh với cán búa dài như chiếc rìu, đầu búa sắc thẳng.
Chiếc bùa rìu này trông giống một cặp, vô cùng độc đáo.
“Linh rìu Khai!”
“Thần búa Trảm!”
Nhìn thấy chiếc rìu kia, Tần Ninh không nhịn được mở miệng nói.
“Tần công tử biết cái này sao?”
Tần Ninh không trả lời.
Bùi Thư Thư cũng không để ý, nói tiếp: “Trên tế đài, phía dưới thần binh rìu có một đống tro tàn màu xanh, chính là Tử Tịch Khôi!”
“Vừa rồi chúng ta chuẩn bị giương đông kích tây, nhưng cái thứ này lại hoàn toàn không mắc bẫy, ngược lại còn dẫn dụ nhiều liệt thi đến đây, chúng ta bị giết trở tay không kịp!”
Nghe đến đây Tần Ninh cười nhạo một tiếng.
“Các ngươi ngu ngốc!”
“Mở linh rìu chém thần việt chính là thần binh mạnh nhất được sinh ra từ xưa đến nay, những liệt thi này trước khi chết cũng là nhân vật tuyệt đỉnh, ít nhất cũng phải trên cảnh giới Thiên Vị”.
“Vậy mà các ngươi lại xem nhẹ trí thông minh của bọn chúng đến thế sao?”
Lời phản bác của Tần Ninh khiến Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã trong lúc nhất thời không nói nên lời.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”, Bùi Thư Thư lo lắng gãi mặt, nói: “Tần công tử, chắc chắn cậu có cách tốt hơn dẫn dụ bọn chúng đúng không?”
“Cách tốt nhất ư? Đương nhiên là trực tiếp giết chết rồi!”
“Ừm, đúng vậy!”, Bùi Thư Thư gật đầu rồi ngay lập tức sững sờ.
Gì?
Trực tiếp giết chết sao?
Nói đùa cái gì vậy chứ?
Thế nhưng lúc này Tần Ninh đã tiến về phía trước.
“Nếu đã là người chết thì cớ sao lại nhòm ngó đồ vật của người sống?”
Tần Ninh sải bước đi ra, nhìn mười mấy con liệt thi trước mặt, từ tốn nói: “Linh rìu Khai, thần búa Trảm, ta muốn chắc rồi!”
Tần Ninh cầm kiếm bước ra, nhìn mười mấy con liệt thi thản nhiên nói.
Trác Tiểu Nhã bây giờ cả người sững sờ.
“Đẹp trai quá đi mất...”
Thanh niên cầm kiếm đẹp tựa thiên thần.
Tần Ninh lúc này hoàn toàn không sợ gì hết, quả thật đẹp trai chết người!
Bùi Thư Thư nhìn vẻ mặt si mê của Trác Tiểu Nhã, im lặng không nói.
Lúc nãy hắn ta cũng cầm kiếm như thế ra ngoài dụ địch mà Trác Tiểu Nhã cũng không khen hắn ta đẹp trai!
“Đây là đang tự tìm đường chết đúng không?”
Bùi Thư Thư khẽ quát: “Đây là mấy chục con liệt thi đấy, nếu như sơ xảy sẽ mất mạng ngay lập tức!”
Trác Tiểu Nhã lúc này lúng túng ho khan một tiếng.
Bộ võ phục màu đen ôm sát cơ thể cường tráng, tóc trắng bay phấp phới trong gió, khuôn mặt mang theo sự khiêu khích.
“Thế nhưng mà tư thế này của Tần Ninh trông thật sự... quá đẹp trai... đặc biệt là mái tóc trắng kia...”
Bùi Thư Thư cũng cạn lời.
Lúc trở về hắn ta có nên suy nghĩ nhuộm tóc màu trắng không?
Tần Ninh bây giờ chẳng thèm quan tâm hai người nghĩ gì.
Hắn sải bước đi ra, trên thân linh kiếm Long Cốt Nguyệt phát ra ánh sáng màu bạc, lấp loé tia sét, mang theo hương vị mê người.
“Thằng nhãi này đúng là làm cản, để ta xem ngươi kết thúc như thế nào!”, Bùi Thư Thư một mặt bất đắc dĩ nói.
Đây chính là hơn mười cao thủ cảnh giới Nhân Vị đấy.
Hắn ta và Trác Tiểu Nhã cũng là cảnh giới Nhân Vị mà lúc trước cũng đã chật vật lắm mới chạy được.
Cho dù Tần Ninh có thể giết được ba tên cảnh giới Nhân Vị, chẳng lẽ còn có thể giết được ba mươi tên sao? Huống hồ phía trước không chỉ là ba mươi tên!
Mấy chục con liệt thi nhìn thấy thanh kiếm trong tay Tần Ninh cũng lộ ra vẻ e dè.
Thế nhưng khi Tần Ninh sải bước tiến đến gần thì mấy chục con liệt thi bỗng trở nên hung hăng, hướng về phía Tần Ninh trợn mắt như răng.
“Nếu đã chết thì yên phận làm người chết đi, đồ tốt vẫn là nên để lại cho người sống!”
Tần Ninh xuất kiếm, nói: “Cái rìu này ta muốn chắc rồi!”
Xát xát xát...
Lúc này mấy chục con liệt thi lao ra.
Thấy cảnh này Tần Ninh khẽ lắc đầu.
“Ngọc Lôi Dẫn Kiếm quyết!”
Nói thầm một tiếng, Tần Ninh bước ra.
Kiếm chỉ phía chân trời.
Trong chớp nhoáng này phía trên bầu trời, sấm sét vang lên dữ dội.
Trong chốc lát, trên mặt đất, dưới chân Tần Ninh, tia sét đan vào nhau tạo thành một tấm lưới, lan rộng ngàn mét.
Lưới điện rộng ngàn mét lúc này phóng thẳng ra.
“Chém!”
Một kiếm chém xuống, ánh điện giết ra.
Ầm ầm...
Nháy mắt, cơ thể của mười mấy con liệt thi lúc này nổ tung.
Sức mạnh kết hợp không thể chống đỡ được.
“Chém tiếp!”
Tần Ninh lại chém thêm một kiếm ra.
Âm thanh ầm ầm lại một lần nữa vang lên.
Lại thêm mười mấy con liệt thi nổ tung.
Lần này, mấy con liệt thi còn lại đã hoàn toàn sợ hãi.
Người thanh niên trước mặt, trường kiếm trong tay đem đến áp lực chèn ép cực lớn cho bọn chúng, cộng thêm sấm sét kia là uy hiếp lớn nhất với bọn chúng.
Cuối cùng, mấy tên chạy trốn.
“Chạy trốn được sao?”
Tần Ninh đảo kiếm trong tay, kiếm mang lại một lần nữa giết ra.
Mấy chục con liệt thi phải liều mạng.
Chỉ trong thời gian chưa hết nửa chén trà nhỏ đã kết thúc.
Hai người Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã hoàn toàn sững sờ.
“Cái này... hình như thật sự là một cách tốt!”, Bùi Thư Thư nửa ngày sau mới mở miệng.
Chương 728: Giải thích cái khỉ khô!
Tần Ninh ngang ngược giết ra, có thể nói là cực kỳ bá đạo.
Thế nhưng Tần Ninh không nói đùa, cũng không phải cậy mạnh.
Mà thằng nhóc này thật sự có thể làm được điều đó!
“Ca, ca, ca không sao chứ?”
Trác Tiểu Nhã còn chưa bước đến, Bùi Thư Thư đột nhiên lao đến bên cạnh Tần Ninh như một cơn gió, cười hì hì nói: “Ca, ca thật lợi hại!”
“Tần ca, Bùi Thư Thư ta trước giờ chưa từng phục ai, chỉ phục một mình ca!”
“Cảnh giới Hoá Thần thất chuyển chém chết cảnh giới Nhân Vị, ai có thể địch lại chứ?”
“Đừng nịnh hót!”
Tần Ninh lúc này thản nhiên nói: “Lấy Tử Tịch Khôi đi, rời khỏi chỗ này!”
Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã sững sở, vội vàng đi đến lấy.
Tần Ninh nhìn linh rìu Khai, thần búa Trảm lơ lửng trên không trung, nhất thời chấn động.
“Búa rìu giao nhau, trong trời đất này ngoài ta ra thì còn có ai được nữa!”
Tần Ninh lẩm bẩm, không thèm quan tâm.
Vung tay một cái, thu hồi chiếc rìu nắm trong tay.
“Tiểu Thạch Đầu, lần này sư tổ nhất định sẽ tìm thấy ngươi!”
Tần Ninh bây giờ nắm chặt tay thành quyền.
Hắn vẫn nhớ như in Thiên Thanh Thạch năm đó.
Một tay cầm búa một tay cầm rìu, cơ thể cường tráng đứng ở trước mặt hắn khoe khoang.
“Sư tổ sư tổ, mau nhìn con!”
“Cầm rìu trong tay, nắm chắc búa có giống một chiến thần không?”
“Sau này con cầm búa rìu trong tay đứng ở phía sau sư tổ, ai dám trừng mắt với người con sẽ bổ hắn một rìu!”
Những lời đầy khí phách của một thiếu niên non nớt vẫn rõ mồn một trước mắt.
“Linh rìu Khai, thần búa Trảm!”
Tần Ninh lẩm bẩm.
Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã lúc này ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn Tần Ninh.
Bọn họ đương nhiên cũng nhìn ra được, đó không phải là linh khí mà là huyền khí.
Cho dù hai người bọn họ là cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ, thế nhưng huyền khí vẫn là thứ khiến người khác nhìn mà thèm.
Nhưng hai người bọn họ cũng hiểu rõ cái này không thể cướp được.
Nếu như hai người bọn họ liên thủ cướp đoạt thì chỉ sợ xác suất Tần Ninh một kiếm chém chết bọn họ còn cao hơn.
“Cất kỹ Tử Tịch Khôi đi, các ngươi rời khỏi chỗ này đi!”
Tần Ninh mở miệng nói: “Lúc sau ở đây sẽ rất loạn”.
Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã gật đầu.
“Tần Ninh, ngày sau huynh đến đại lục Thương Lan thì có thể đến Bắc Thương phủ tìm chúng ta, Bắc Thương phủ, ta nói là được”, Bùi Thư Thư cười ha ha một tiếng nói.
“Tần công tử, lần này cảm ơn cậu!”
Trác Tiểu Nhã cũng nói cảm ơn.
Tần Ninh và bọn họ không quen biết, nếu không giúp bọn họ cũng chẳng sao hết.
Nhưng Tần Ninh lại ra tay giúp bọn họ, chỉ hỏi mấy người bọn họ một vấn đề đơn giản.
“Các ngươi có biết Thiên Đế các không?”
Tần Ninh đột nhiên mở miệng.
“Thiên Đế các sao?”
Bùi Thư Thư lắc đầu.
Nhưng Trác Tiểu Nhã lúc này lại đột nhiên nói: “Ta đã từng nghe thấy cái tên này, Thiên Đế các hình như là bắt đầu hoạt động ở đại lục Thương Lan trong vòng gần trăm năm nay”.
“Nhưng tin tức chi tiết hơn về bọn họ thì ta không biết”.
“Ngươi nghe thấy ở đâu?”, Tần Ninh hỏi.
“Từ một trưởng lão trong Bắc Thương phủ, có chuyện gì sao?”
Tần Ninh gật đầu nói: “Nếu được thì ta sẽ đến Bắc Thương phủ tìm các ngươi!”
“Lúc nào cũng luôn hoan nghênh!”
“Được!”
Hai người nhìn Tần Ninh, chắp tay bái biệt.
“Chạy? Để lại đồ vật rồi các ngươi chạy đi!”
Lúc này đột nhiên vang lên một tiếng quát khẽ.
Một bóng người xuất hiện.
Quy Nguyên tông!
Quy Thiên Biến!
Lúc này Quy Thiên Biến dẫn theo một nhóm mười mấy người bao vây ba người nhóm Tần Ninh.
“Tần Ninh, ngươi dám giết chết con trai ta, chịu chết đi!”
Quy Thiên Biến không nhiều lời trực tiếp xông ra.
Hai người Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã bây giờ đều sững sờ.
Bùi Thư Thư quát to: “Ta với hắn không phải cùng một bọn, các ngươi tìm nhầm người rồi!”
Nhưng lúc này đám người của Quy Nguyên tông đã xông tới, làm gì quan tâm đến mấy chuyện này.
Quy Thiên Biến thì tức sủi bọt mép, hoàn toàn không thèm để ý.
“Tần Ninh, ngươi giết con trai của ta, nộp mạng đi!”
Nghe đến đây, Tần Ninh bình thản nói: “Quy Mạc Hứa? Hắn ta tự tìm đường chết mà!”
“Trước mặt người khác ta chỉ khiến hắn mất mặt, phía sau người khác ta có thể khiến hắn mất mạng!”
“Ngươi...”
Quy Thiên Biến đằng đằng sát khí, lúc này xông thẳng ra giết.
Sắc mặt Tần Ninh lạnh nhạt.
Chuyến đi lần này của hắn chỉ vì Thiên Thanh Thạch, cũng chẳng muốn gây thêm phiền toái.
Nhưng hắn cũng không sợ gây phiền toái!
Quy Thiên Biến lười hỏi, hắn cũng lười giải thích.
Muốn giết vậy thì cứ giết là xong!
Tần Ninh sải bước đi ra, trong tay lúc này đột nhiên xuất hiện búa rìu.
“Huyền khí!”
Nhìn thấy bùa rìu kia, vẻ mặt của Quy Thiên Biến thay đổi, lập tức trở nên kích động.
Lục đại tông môn lần này nhận được tin tức bên trong cấm địa Thiên Vị có huyền khí xuất thế.
Vậy mà không ngờ thật sự là có!
Hơn nữa còn bị Tần Ninh lấy được!
“Tần Ninh, ngươi đúng là một tên lòng lang dạ thú!”
“Còn nói rằng lần này ngươi đến đây không phải vì huyền khí, bây giờ huyền khí lại ở trên tay ngươi, ngươi định giải thích như thế nào?”
“Giải thích cái khỉ khô ấy!”
Tần Ninh không thèm quan tâm.
Cứu Thiên Thanh Thạch ra là mục đích chủ yếu, thuận tay nhìn thấy huyền khí mà không lấy? Có đồ ngu mới không lấy thôi.
“Hừ, cho dù thế nào thì giết con trai của ta thì phải trả giá”.
Quy Thiên Biến sải bước đi ra, khí tức toàn thân từ trên xuống dưới ngưng tụ.
Cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ!
Lần này, Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã cũng sừng sờ.
Cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ.
Mấy chục liệt thi vừa nãy cũng là cảnh giới Nhân Vị, nhưng phần lớn là cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ.
Cảnh giới Tam Vị có chín cảnh giới nhỏ.
Phân chia rất ít, chỉ có cảnh giới sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.
Nhưng khoảng cách giữa hai bên lại vô cùng lớn.
Một trăm người cảnh giới sơ kỳ chưa chắc đã chống lại được một người cảnh giới hậu kỳ.
“Xong rồi xong rồi, mau trốn đi...”, Bùi Thư Thư mặt mày đau khổ nói.
“Không có tiền đồ!”
Trác Tiểu Nhã mắng: “Tần Ninh vừa mới giúp chúng ta, bây giờ lại muốn bán đứng người ta à?”
“Không đánh lại được đâu!”
“Không đánh lại thì đỡ đòn!”
Trác Tiểu Nhã quát khẽ một tiếng, vừa định xông ra.
Lúc này trên mặt đất âm u loé lên tia sáng, linh khí càn quét bắn ra.
“Quy Nguyên Nhất Công!”
Quy Thiên Biến sải bước đi ra, nháy mắt phân thành chín bóng hình.
Lúc này, khí tức của chín cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ phóng về phía Tần Ninh, vây trọn Tần Ninh.
“Tiểu tử!”
“Chuẩn bị!”
“Chịu chết đi!”
“Giết con trai của ta!”
“Nộp mạng đi!”
Chín bóng hình mỗi người một câu, dường như mỗi một bóng hình đều là Quy Thiên Biến thật.
“Võ mèo cào!”
Tần Ninh quát khẽ một tiếng, tay trái cầm rìu, tay phải cầm búa.
“Chém!”
Búa rìu giao nhau tạo ra sức mạnh cực đại.
Linh rìu Khai!
Thần búa Trảm!
Là huyền khí, thật sự là huyền khí.
Cái gọi là huyền khí rất huyền diệu không thể lý giải, cấu tạo bên trong mạnh hơn nhiều so với linh khí, hoàn toàn là hai đẳng cấp khác biệt.
Tần Ninh vừa nói xong, búa rìu giao nhau, trong chốc lát, giữa linh rìu Khai và thần búa Trảm xuất hiện một ánh sáng xanh hình lưỡi liềm.
Ánh sáng màu xánh nháy mắt bắn ra.
Bùm bùm bùm...
Chín bóng hình lúc này trực tiếp nổ tung.
Quy Thiên Biến thật cũng không ở trong chín bóng hình đó.
“Quy Nguyên Thánh Thủ!”
Lúc này có một chưởng ấn từ trên không giáng xuống.
“Bùa rìu chém!”
Tần Ninh sải bước đi ra, búa rìu một lần nữa loé lên, một tia sáng nguyệt hồ bắn ra.
Mà lần này, trong ánh sáng nguyệt hồ có mang theo một tia huyền khí, ầm ầm phóng thẳng về phía Quy Thiên Biến.
“Chết đi!”
Một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên vào lúc này.
Sắc mặt của Quy Thiên Biến lúc này tái nhợt.
“Phụt...”
Ngay sau đó, âm thanh phun ra máu vang lên.
Trước ngực của Quy Thiên Biến xuất hiện vết máu trông cực kỳ kinh khủng.
Chương 729: Cút sang một bên!
Cảnh này khiến Quy Thiên Biến kinh ngạc.
Cũng khiến mười mấy người của Quy Nguyên tông phải trợn mắt há hốc mồm.
Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã cũng ngoác mồm kinh ngạc.
Cảnh giới Hoá Thần thất chuyển bổ một phát lại có thể làm cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ bị thương!
Người có cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ ở trên đại lục Thiên Long này lại không có bản lĩnh đến vậy sao?
Cho dù trong tay Tần Ninh có huyền khí nhưng Tần Ninh chỉ là cảnh giới Hoá Thần thất chuyển, không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của huyền khí được.
Trên thực tế cả hai người bọn họ nhầm to rồi.
Nếu đổi lại là một cảnh giới Hoá Thần khác thì thật sự không thể nào phát huy được sức mạnh của linh rìu Khai và thần búa Trảm.
Nhưng Tần Ninh lại có thể làm được.
Cái gọi là huyền khí có cấu tạo ngập tràn khí phù huyền diệu, cao hơn linh khí gấp mấy lần.
Mà khí phù là cốt lõi của việc chế tạo thần binh, bộc phát sức mạnh lớn nhất.
Nếu có thể kiểm soát được cốt lõi khí phù thì có thể phát huy sức mạnh tối đa của thần binh.
“Ngươi...”
Quy Thiên Biến lúc này hoảng sợ.
Thực lực của Tần Ninh hoàn toàn không thể đo lường bằng cảnh giới.
Tần Ninh cầm thần khí trong tay thì càng không thể ngăn cản.
“Lão già, lúc trước ta đã nói rồi, ta đến đây để cứu người, không muốn gây chuyện”.
“Nhưng điều đó không có nghĩa là ta sợ gây chuyện”.
“Con của ông tự mình tìm đường chết, ta không tìm Quy Nguyên tông của ông gây rối thì thôi mà bây giờ lại là ông đến tìm ta gây chuyện”.
“Ông thật sự tưởng rằng ta không dám giết ông sao?”
Quy Thiên Biến lần này thật sự sợ rồi.
Tần Ninh căn bản không phải là người mà là ma quỷ!
Một tên ma quỷ đầu trắng!
“Muốn giết ta, ngươi cũng đừng mong sẽ sống sót!”
Quy Thiên Biến lúc này rít lên một tiếng, tiếng nói truyền xa vạn dặm.
“Trong tay của Tần Ninh có hai huyền khí lớn”.
“Trong tay của Tần Ninh có hai huyền khí lớn”.
Tiếng gào này truyền xa bốn phương.
Trong chốc lát, bốn phía trong cấm địa Thiên Vị rung chuyển.
“Ông đáng chết!”
Lúc này, sắc mặt của Tần Ninh hoàn toàn thay đổi.
Búa rìu giao nhau, trong nháy mắt chém ra.
Phịch một tiếng, cơ thể của Quy Thiên Biến bị chặt làm đôi, phần bụng dưới mở toang.
Sắc mặt của Tần Ninh lúc này thay đổi kịch liệt.
Cấm địa Thiên Vị kiêng kị nhất là như thế.
Sóng âm mạnh mẽ sẽ khiến nơi đây xảy ra chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Còn sẽ xảy ra chuyện gì thì không một ai biết.
“Khốn kiếp!”
Chửi thầm một tiếng, Tần Ninh chẳng thèm liếc nhìn thi thể của Quy Thiên Biến một cái liền trực tiếp bỏ đi.
Tông chủ đã chết, những cao thủ của Quy Nguyên tông nào còn dám nán lại ở đây, cũng vội vàng rời đi.
Cùng lúc đó, hai người Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã cũng đã thoát khỏi nguy hiểm.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Dường như sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”
Bùi Thư Thư vội vàng nói: “Xem ra Tần huynh đã trêu chọc không ít người, nếu không phải vậy thì tại sao Quy Thiên Biến trước khi chết lại gào lớn một tiếng như thế!”
“Huynh không cảm thấy rất kì lạ sao?”
Trác Tiểu Nhã nhìn xung quanh, ngạc nhiên nói: “Sau khi Quy Thiên Biến gào một tiếng, huynh không cảm thấy xung quanh vắng lạnh hơn trước rất nhiều sao?”
Lời này vừa nói ra, Bùi Thư Thư nhìn xung quanh một chút, chỉ cảm thấy cơ thể phát lạnh.
Hình như đúng là vậy.
“Chúng ta đi thôi!”
Bùi Thư Thư nghiêm túc nói: “Đã lấy được Tử Tịch Khôi rồi thì rời đi càng sớm càng tốt nơi này quá bất thường...”
“Không được, Tần công tử đã cứu chúng ta, có ơn lớn với chúng ta, chúng ta không thể cứ rời đi như vậy được”.
“Muội cho rằng hắn cần chúng ta giúp sao?”
Bùi Thư Thư khổ sở nói: “Nói giết liền giết chết cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ, một cảnh giới Hoá Thần thất chuyển như thế từ trước đến nay ta vẫn chưa gặp bao giờ”.
Trác Tiểu Nhã lúc này cũng sững sờ.
Đúng vậy... Tần Ninh... rất không bình thường.
“Đó là cái gì vậy?”
Nhưng đột nhiên, Bùi Thư Thư nhìn về phía trước.
Một màn sương mù trắng xoá ở khu vực bên ngoài lúc này đang từ từ thu nhỏ.
“Hình như là... xác khô!”
Trác Tiểu Nhã vừa dứt lời, sắc mặt của hai người lập tức trở nên trắng bệch.
Trong chốc lát bốn phía xung quanh bỗng xuất hiện vô số đại quân liệt thi, đại quân xác khô lao đến.
Tiếng ầm ầm rung chuyển mặt đất.
“Sao lại... phải làm thế nào bây giờ?”
“Chạy thôi!”
Trong nháy mắt hai bóng người hướng về chỗ sâu nhất liều mạng chạy trốn.
Không chỉ có mỗi vị trí của hai người.
Toàn bộ trên mặt đất nghĩa địa Thiên Vị có vô số liệt thi, xác khô không biết chui ra từ đâu, lúc này xông ra.
Âm thanh ầm ầm, tiếng này hơn hẳn tiếng kia.
Hàng ngàn hàng vạn liệt thi và xác khô phóng đến chỗ sâu.
Không chỉ riêng Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã chạy thục mạng.
Ở một bên khác, đám người của Thanh Hà Tiên Sơn, các võ giả của các thế lực lớn Hồn Thiên Hiên và Thiên Ngoại Thiên sau khi nghe thấy tiếng hét của Quy Thiên Biến, chỉ thấy xương trắng lao ra từ bốn phía đồi núi xung quanh.
Các đại thế lực bao gồm cả các võ giả tiêu dao tất cả đều chạy thục mạng về phía trung tâm.
Tốc độ của Tần Ninh lúc này càng nhanh.
“Chết tiệt!”
Hắn đã phát giác ra được xung quanh xuất hiện hiện tượng lạ.
“Nếu như ra được ngoài, Quy Thiên Biến, ta sẽ diệt Quy Nguyên tông của ông!”
Quát khẽ một tiếng, Tần Ninh lao vụt đi, nhìn thấy phía trước trời đất xảy ra hiện tượng lạ, mây giông sấm chớp từ trên trời giáng xuống.
Trên bầu trời, trong không trung xuất hiện một vòng xoáy ngưng tụ sấm sét và mây đen.
Sức mạnh sấm sét trong vòng xoáy kia vô cùng cuồng bạo.
“Lối vào mộ Thiên Long!”
Tần Ninh nhìn thấy cảnh này ánh mắt trở nên sắc lạnh.
“Thì ra là mở như vậy...”
Hắn nhíu mày, nắm chặt linh kiếm Long Cốt Nguyệt trong tay.
Trong chốc lát, Cổ Phật Kim Thư lúc này cũng mở ra.
Kim thư lật giở từng trang, từng dòng chữ phát ra ánh vàng vạn trượng lúc này bay ra, hoá thành bức tường tụ lại trước mặt Tần Ninh.
“Nhờ vào ngươi rồi!”
Quát khẽ một tiếng, kim thư lúc này bống biến thành vạn trang sách, trên mỗi một trang sách đều lấp lánh ánh vàng.
Lúc này những trang sách của kim thư chất thành từng bậc thang ánh vàng, trải dài đến chín tầng trời.
“Tần công tử!”
“Tần huynh!”
Trác Tiểu Nhã và Bùi Thư Thư lúc này cũng đến nơi.
Nhìn thấy cảnh trước mặt, hai người hoàn toàn kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Trên bầu trời dày đặc mây đen, những đám mây kia dường như muốn rơi xuống xen kẽ sấm chớp, cuồng phong gào thét.
Khoảng trời trước mắt như thể sập xuống vào lúc này.
Mà Tần Ninh cầm kim thư trong tay.
Từng trang sách kim thư hoá thành một bậc thang vàng, nối thẳng đến bên trong đám mây đen kia.
“Các ngươi mau chóng rời khỏi chỗ này đi, nếu không sẽ chết đấy”.
Tần Ninh lúc này nghiêm túc nói.
“Không đi được!”
Khuôn mặt của Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã tràn ngập đau khổ.
“Phía sau có rất nhiều liệt thi và xác khô, căn bản không thể chạy được”.
Tần Ninh liếc nhìn phía sau.
Không chỉ có liệt thi và xác khô, mà những võ giả còn sống sót của các tông môn lớn bây giờ cũng tụ tập đi đến.
“Tần Ninh, ngươi muốn đi đâu!”
“Lý Hoành Trung!”
“Đồ Vạn Sơn!”
Nhìn thấy hai người, Tần Ninh lạnh nhạt khinh miệt, nói: “Vẫn còn chưa chết à? Mạng cũng lớn nhỉ?”
Hai mắt Lý Hoành Trung lúc này đỏ bừng.
Ông ta không chết may mắn chạy thoát được, thế nhưng con trai của ông ta Lý Nguyên Bân thì chết rồi.
Đồ Vạn Sơn ở một bên khác cũng tức giận vô cùng.
Thiếu chủ Thánh Thiên không chết nhưng lại bị mất một cánh tay.
Tất cả những chuyện này đều do Tần Ninh ban tặng!
Bây giờ nhìn thấy Tần Ninh, hơn mười người còn sống sót của hai tông môn lớn cũng đằng đằng sát khí.
“Hừ, cút sang một bên!”
Tần Ninh nhìn hai người, nổi giận nói: “Quy Thiên Biến đã chết, nếu như các ngươi muốn giẫm lên vết xe đổ của hắn thì cứ thử xem”.
Cái gì!
Bọn họ cũng chỉ nghe thấy một tiếng hét đó của Quy Thiên Biến.
Thật không ngờ Quy Thiên Biến đã bị Tần Ninh giết chết rồi.
Mấy cao thủ của Quy Nguyên tông còn sống bây giờ cũng gật đầu, vẻ mặt căm phẫn nhìn về phía Tần Ninh.
Chương 730: Hòn đảo trên không
Lần này, sắc mặt hai người Lý Hoành Trung và Đồ Vạn Sơn hoàn toàn thay đổi.
Tần Ninh giết chết Quy Thiên Biến?
Huyền khí bây giờ đang ở trong tay của Tần Ninh.
Thằng nhãi này dựa vào huyền khí giết chết Quy Thiên Biến?
Hai người nhìn về phía Tần Ninh, lập tức trở nên cẩn trọng.
“Bây giờ ta không có thời gian chơi đùa với các ngươi!”
Tần Ninh nhìn xung quanh, nói: “Nếu như bây giờ không rời khỏi chỗ này thì tất cả mọi người đều sẽ chết ở đây!”
“Các ngươi muốn chết thì chết một mình đi!”
“Nhắc lại một lần cuối cùng, kẻ nào ngăn cản ta thì sẽ phải chết!”
Tần Ninh vừa nói xong, sắc mặt lạnh lùng nhìn xung quanh.
Bây giờ, mấy người Hoắc Thiên Mệnh và Quế Nhất Luân của Thiên Ngoại Thiên sắc mặt đều cực kỳ khó coi.
Ánh mắt của Quế Nhất Luân né tránh, không dám nhìn về phía Tần Ninh.
Quy Mạc Hứa chết rồi!
Lý Nguyên Bân cũng đã chết!
Hai người này đều không thua kém gì hắn ta.
Nhưng bây giờ đều đã chết.
Tất cả đều là do Tần Ninh làm!
Nghĩ đến lúc trước suýt chút nữa chết trong tay Tần Ninh, Quế Nhất Luân lúc này lạnh hết sống lưng.
Thằng nhãi này quả đúng là không sợ trời không sợ đất!
Tần Ninh sải bước đi ra, leo lên từng bậc thang vàng.
Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã bây giờ cũng không còn đường lui, vội vàng đuổi theo.
Bây giờ những đại quân liệt thi và đại quân xác khô càng ngày càng gần.
“Các vị, ta cũng đi trước đây!”
Tiên tử Thanh Nguyệt nhìn đám người, dẫn theo đám đệ tử của Thanh Hà Tiên Sơn leo lên bậc thang.
Tần Ninh giờ phút này ở phía trước cũng liếc mắt nhìn qua, không lên tiếng mà tiếp tục giẫm lên bậc thang.
“Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi!”
“Phía trước là mộ Thiên Long, là một nơi thập tử vô sinh!”
Tần Ninh nói xong liền tiếp tục leo bậc thang, không nói gì thêm.
Trong lòng Trác Tiểu Nhã và Bùi Thư Thư cũng cảm thấy nặng nề.
Thế nhưng tình hình hiện tại đối với những tông môn khác mà nói, xung quanh là đại quân liệt thi và đại quân xác khô bao vây giết đến, nếu không leo lên bậc thang thì sẽ chỉ có một con đường chết.
“Chết tiệt, đi lên bậc thang đi!”
“Đi thôi!”
Ngay lập tức Đồ Vạn Sơn và Lý Hoành Trung dẫn theo người trong tông môn.
Hoắc Thiên Mệnh và Hoắc Trung Nhân cũng vội vàng leo lên bậc thang.
Bậc thang màu vàng này dường như kéo dài vô tận, dẫn đến trung tâm của vòng xoáy rồi biến mất không thấy gì nữa.
Phía trước là gì, đám người đều không hề hay biết.
Phía sau là những liệt thi và xác khô mang theo bộ dáng không giết bọn họ thề không bỏ qua.
Người của các môn phái lớn bây giờ đều cảm thấy khổ sở bi thảm.
“Mau nhìn phía trước!”
Bây giờ, đám người đã ở trên độ cao mấy nghìn thước.
Mà những liệt thi và xác khô leo lên bậc thang, xương trắng bị ăn mòn hết cả bốc lên khí màu trắng.
Dường như bậc thang màu vàng tạo ra sát thương cực lớn đối với bọn chúng.
Nhưng những liệt thi và xác khô kia vẫn không từ bỏ trèo lên bậc thang.
Phía trước, hiện ra trước mắt mọi người là một thế giới ánh vảng.
Tần Ninh dẫn đầu bước vào bên trong thế giới ánh vàng.
Một khắc sau, trong chốc lát, thân ảnh của đám người xuất hiện ở một thế giới bên ngoài giữa trời đất.
Biển mây mênh mông, sóng lớn chập chùng, đỉnh núi màu xanh ẩn hiện giữa biển mây, biến thành một đảo nhỏ trong biển mây.
Ánh mặt trời chiếu xuống biển mây càng thêm lộng lẫy động lòng người.
Giống như một quả cầu lửa, thiêu đốt sóng mây trắng như tuyết, nhuộm sắc màu sặc sỡ cho bông mây.
Gió nhè nhẹ thổi qua, những đám mây như những dải lụa màu trong tay tiên nữ, lại như vạn đoá phù dung thi nhau nở rộ.
Khung cảnh này khiến người ta có cảm giác như đã đến chốn bồng lai tiên cảnh.
Đây cũng không phải là ở trên mặt đất mà là ở trên trời.
Đám người dẫm chân lên bậc thang đá.
Phía trước cách đó khoảng hơn ngàn mét xuất hiện một hòn đảo nhỏ.
Hòn đảo treo lơ lửng giữa bầu trời.
Thắng cảnh này như trời đất tạo nên, điêu luyện sắc xảo.
Mà phía trước, bên trên hòn đảo toả ra hương thơm mát, một loại khí tức vô cùng thoải mái.
Bên ngoài thì giống như địa ngục trần gian!
Thế nhưng ở đây lại giống như là thiên đường của nhân gian!
“Đây mới thật sự là cấm địa Thiên Vị sao?”
Lý Hoành Trung và Đồ Vạn Sơn lúc này đứng im một chỗ nhìn về phía trước.
Đâu chỉ riêng hai người, Hoắc Thiên Mệnh của Thiên Ngoại Thiên, Hoắc Trung Nhân của Hồn Thiên Hiên và Tiên tử Thanh Nguyệt của Thanh Hà Tiên Sơn lúc này cũng trợn mắt há hốc mồm.
Thật khó có thể tưởng tượng được ở bên trong cấm địa Thiên Vị lại tồn tại một nơi có khung cảnh như thế này.
“Mau đến xem thử một chút!”
Lý Hoành Trung đã không thể chờ đợi thêm được nữa.
Ngay cả Trác Tiểu Nhã và Bùi Thư Thư bây giờ cũng cả người ngây ngốc.
“Chỗ này đâu phải là nơi nguy hiểm gì chứ, là thiên đường mới đúng!”
Hòn đảo lơ lửng trên trời giống như thiên đường!
“Đây chính là địa vực!”
Tần Ninh nhìn về phía trước, trầm mặc không nói, cũng không sải bước tiến lên.
Tiên tử Thanh Nguyệt của Thanh Hà Tiên Sơn lúc này sải bước đi đến.
“Tần tông chủ!”
Tiên tử Thanh Nguyệt nhìn về phía Tần Ninh, nhẹ giọng nói: “Tại hạ là Tiên tử Thanh Nguyệt của Thanh Hà Tiên Sơn”.
“Vừa mới nghe thấy Tần tông chủ nói là... mộ Thiên Long”.
“Ta nhớ rất rõ lão tổ Tiên Sơn có ghi lại cấm địa Thiên Sơn vô cùng nguy hiểm, ba chỗ núi Nhân Vị, biển Địa Vị và nghĩa địa Thiên Vị đều không bằng một phần một ngàn lăng mộ Thiên Long!”
“Mà khi đó tiên tổ biết được những điều này cũng là từ Cửu U Đại Đế, hình như Tần tông chủ cũng hiểu biết về cái này?”
Tiên tử Thanh Nguyệt trông dáng vẻ cũng chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, một thân váy trắng đứng đắn, tao nhã thoát tục.
“Tiểu tiên tử muốn moi tin tức từ miệng của ta sao?”
“To gan!”
Đệ tử kiệt xuất nhất của Thanh Hà Tiên Sơn, Kế Lâm đứng bên cạnh Tiên tử Thanh Nguyệt lúc này bước ra, nói: “Sao ngươi lại có thể tuỳ tiện xưng hô với Tiên tử Thanh Nguyệt như thế?”
“Ngậm cái mồm thối của ngươi lại!”
Tần Ninh lười chẳng thèm nhìn Kế Lâm.
“Quy Mạc Hứa ta có thể giết được, Lý Nguyên Bân ta cũng có thể giết chết, ngươi cho rằng bản thân mình cao cường hơn bọn họ sao?”
Sắc mặt của Kế Lâm ửng đỏ.
“Kế Lâm, không được vô lễ!”, Tiên tử Thanh Nguyệt cũng không tức giận.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Tiểu Nguyệt tiên, đừng đến cấm địa Thiên Vị, lão tổ của các ngươi đã từng nói chỗ này rất nguy hiểm, lăng mộ Thiên Long xuất hiện thì lại càng nguy hiểm”.
“Ta khuyên ngươi bây giờ theo đường cũ quay lại đi, những liệt thi và xác khô kia một lúc nữa sẽ tự rút lui thôi!”
“Nếu không thì đi bao nhiêu sẽ chết bấy nhiêu!”
Kế Lâm nghe thấy vậy khẽ nói: “Nếu đã nguy hiểm như thế thì sao ngươi không quay lại đi?”
Bốp...
Đột nhiên một âm thanh giòn giã vang lên.
Tần Ninh nhìn Kế Lâm đứng ở trước mặt, xoa bàn tay.
Sắc mặt Kế Lâm đỏ lên.
Một tát này diễn ra như nào hắn ta cũng không biết.
“Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng có chen lời, tiểu Nguyệt tiên chưa dạy ngươi à?”
Lần này, Kế Lâm hoàn toàn sững sờ.
Hắn ta là cảnh giới Hoá Thần bát chuyển đấy.
Thế nhưng Tần Ninh tát một bạt tai này như nào hắn ta lại chẳng hề phát giác được!
“Lời của Tần công tử là thật sao?”, Tiên tử Thanh Nguyệt nhìn về phía Tần Ninh, hỏi tiếp.
Còn Kế Lâm bị tát một cái nàng ta cũng không quan tâm.
“Có tin hay không tuỳ ngươi”.
Tần Ninh phất tay một cái, nói: “Lăng mộ Thiên Long không xuất hiện, cấm địa Thiên Vị chỉ được coi là nơi nguy hiểm bình thường, một khi lăng mộ Thiên Long xuất hiện thì cấm địa Thiên Vị này nguy hiểm hơn bình thường gấp mười lần!”
“Cấm địa Thiên Vị, cái tên này không phải để làm cảnh!”
Tiên tử Thanh Nguyệt nghe đến đây, hơi nhíu mày.
“A...”
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Phía trước, một vị cao thủ cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển của Trường Hồng Môn, cơ thể đột nhiên bay lơ lửng trên hòn đá rồi rơi xuống dưới, biến mất không thấy đâu nữa...
“Quay về xem kĩ quyển thứ mười Thanh Hà Bảo Điển của Thanh Hà Tiên Sơn các ngươi, sẽ tốt hơn nhiều so với việc lãng phí thời gian ở đây!”
Lời này vừa nói ra, Tiên tử Thanh Nguyệt cả người ngẩn ngơ.
Tần Ninh cũng không nói thêm, rời khỏi chỗ này, bắt đầu đi loanh quanh bốn phía, cũng không vội vàng tiến vào hòn đảo lơ lửng trên trời.
“Chúng ta đi!”
Một lúc sau, Tiên tử Thanh Nguyệt mở miệng nói.
“Sư tôn...”, Kế Lâm vội vàng nói: “Đừng nghe lời tên tiểu tử đó nói bậy, cần gì phải để ý chứ... bên trong hòn đảo này chắc chắn có bảo vật quý giá!”
“Câm miệng!”
Tiên tử Thanh Nguyệt lập tức quát lên.