Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2011: Giang Du Văn hiện thân

Giang Ngạo Tuyết nghe vậy, sắc mặt trở nên hơi khó coi, nhìn về người đàn ông đứng đầu ở phía Bắc, không dám tin nói: “Du Văn thúc...”

Sắc mặt Giang Y Y càng tái mét hơn, lẩm bẩm: “Không thể nào!”

Nhị thúc lúc nào cũng yêu thương hai tỷ muội bọn họ, thậm chí là yêu chiều số một, sao có thể phái người đi giết bọn họ chứ?

“Ngươi không phải nhị thúc!”

Giang Tiểu Tiểu một mực lắc đầu, không tin là thật.

Mà cùng lúc đó, Tần Ninh lại nói: “Chuyện đã đến nước này, các ngươi không chịu đối diện thì cũng hết cách”.

Thật ra từ lần trước, sau khi nghi ngờ là Giang Du Văn thì Tần Ninh đã bắt đầu để tâm đến ông ta, rồi mới có phân tích của ngày hôm nay.

Hắn có thể khẳng định người trước mắt này chắc chắn là Giang Du Văn.

Còn ba người khác là ai thì hắn không dám chắc.

Nhưng có thể thấy, ba người này đã ở đây rồi, muốn biết là ai cũng không khó khăn gì.

Lúc này, người mặc áo đen đứng trên không kia chậm rãi kéo mạng che mặt, nhìn xuống nhóm Tần Ninh.

Dung mạo phía sau lớp mạng che lại chính là Giang Du Văn.

Mà bóng người mặc áo bào đen bên cạnh Giang Du Văn cũng cởi bỏ áo choàng, lộ ra gương mặt thật sự.

“Nhị thúc...”

“Y Lâm tỷ...”

Lúc này, Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu đứng sững sờ như bị sét đánh.

Giang Ngạo Tuyết thì kinh ngạc không thôi.

Những lời Tần Ninh vừa mới nói làm cho cô ta kinh hãi vạn phần, nhưng đến khi xác nhận là thật thì mới càng thêm... không thể tin nổi.

“Sao lại là hai người...”

Hai mắt Giang Y Y đỏ bừng.

“Sao không thể là chúng ta chứ?”

Giang Y Lâm lạnh lùng nói: “Nếu hai tỷ muội các ngươi chết, chi nhà chúng ta chẳng phải sẽ do Giang Y Lâm ta đây đứng đầu hay sao? Vì sao hai ngươi lúc nào cũng được đối xử như công chúa, mà ta thì chỉ là ngọn cỏ ven đường? Vì sao cha các ngươi và cha ta là huynh đệ ruột, nhưng cha ngươi lại là chủ một chi, nắm quyền cai quản, còn cha ta chỉ có thể co ro trong tối, làm người sai vặt cho cha các ngươi?”

“Các ngươi chết đi, Giang Du Khải chắc chắn sẽ rối loạn tâm trí, bị đả kích, chi này sẽ do cha ruột ta làm chủ”.

Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu nghe vậy, đều ngỡ ngàng không dám tin, ánh mắt đáng sợ.

Đây có còn là vị tỷ tỷ dịu dàng hay hỏi han bọn họ mỗi ngày không vậy?

Giống như là thay đổi thành một người khác vậy.

“Nhị thúc... cha ta... luôn coi thúc là huynh đệ thân thiết!”, Giang Y Y lại nói.

“Huynh đệ?”

Sắc mặt Giang Du Văn càng lạnh lẽo hơn nữa, giọng nói cũng lạnh lùng như lúc ban đầu: “Giang Du Khải thật sự coi ta là huynh đệ sao?”

“Ta cũng lười nói nhiều về chuyện này, hôm nay, ta sẽ cho các ngươi chết một cách rõ ràng”.

Lúc này, thần sắc Giang Du Văn mang theo vẻ lãnh đạm.

Giang Ngạo Tuyết bước ra, ngẩng đầu nhìn Giang Du Văn, lạnh lùng nói: “Khi Giang gia chúng ta sinh ra thanh niên kiệt xuất của mỗi đời thì đều được coi là người cầm lái trong tương lai, cho nên khi chi nào có một vị thiên kiêu được sinh ra thì có thể nói là một người làm quan, cả họ được nhờ”.

“Giang Du Khải thúc thúc hồi còn trẻ chính là nhân tài kiệt xuất, được coi là người cai quản của một trong bốn chi gia tộc. Những năm qua, thúc thúc ấy đã dẫn dắt các người đứng vững trong Giang gia”.

“Nếu không có Giang Du Khải thúc thúc thì Giang Du Văn... ngươi có thể tiến vào cảnh giới Thánh Hoàng không?”

“Giang Y Lâm, nếu không có Giang Du Khải thúc thúc, ngươi cho là, ngươi sẽ được làm ngọn cỏ ven đường à? Cho khéo đến bùn đất ngươi còn không xứng ấy chứ”.

“Các ngươi không những không cảm kích thì thôi, lại còn bất mãn?”

“Các ngươi làm như vậy chính là phản bội Giang Du Khải thúc thúc, phản bội cả Giang gia chúng ta!”

“Nói hay lắm!”, Tiên Hàm lúc này phấn chấn nói.

Giang Du Văn nghe vậy, chỉ cười tự giễu một cái, chậm rãi nói: “ Ngươi nói sao cũng được, Giang Ngạo Tuyết, dù gì thì hôm nay ngươi cũng sẽ phải chết ở đây”.

“Đại Võ Tài lần này Giang gia sẽ không còn cơ hội đoạt được giải nhất nữa, chỉ có mấy phương Võ gia, Thần gia mới được mà thôi”.

Tần Ninh lúc này cũng hiểu được chút sự việc.

Đơn giản là, Giang Du Khải hồi còn trẻ được Giang gia coi trọng, những năm gần đây leo lên vị trí một trong bốn chi chủ, chi này cũng nhờ có Giang Du Khải mà trở thành trụ cột Giang gia.

Nhưng người đệ đệ của ông ta là Giang Du Văn lại sinh lòng bất mãn, dần dần oán hận Giang Du Khải.

Hắn cũng không quá quan tâm cụ thể ra sao.

Hành động của Giang Du Văn lần này chính là tự tìm chết, giết là xong.

Nhưng những người khác là ai đây?

Là kẻ nào đứng phía sau màn đẩy tay, thúc giục Giang Du Văn làm vậy?

Lúc này, đám người ở bốn phía đã vây tới.

Tần Ninh dần dần bước ra, nhìn về bốn người đứng đầu.

“Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y, một tháng này ta đã dạy các ngươi cách tự bảo vệ bản thân, cách giết địch, bây giờ không phải là lúc để các ngươi đau đớn hay phẫn nộ”.

Tần Ninh cười nói: “Hãy giơ cao đao kiếm trong tay lên, giết những kẻ kia, đó mới là điều nên làm nhất”

Giang Ngạo Tuyết lúc này lí trí đi lên trước mặt Giang Y Y, nói: “Y Y...”

“Ta hiểu!”

Giang Y Y lúc này lau sạch nước mắt, nói: “Đao kiếm đã kề vào cổ rồi, nếu ta chỉ gào khóc thì đúng là loại yếu đuối”.

“Không tệ, không tệ”.

Tần Ninh khẽ gật đầu, sau đó nhìn Tiên Hàm, cười nói: “Bốn vị Thánh Hoàng kia để ta tới lĩnh giáo, còn Thánh Vương thì ba người các ngươi hãy tự bảo vệ mình đi”.

Nói xong, Tần Ninh đạp chân lên hư không, vút ra.

Giang Du Văn nhìn thấy cảnh này, cười giễu: “Từ khi nhìn thấy ngươi, ta chỉ nghĩ rằng ngươi sẽ không qua được cảnh giới Thánh Vương, không ngờ rằng mới còn trẻ mà ngươi đã trở thành Thánh Hoàng, càng mạnh hơn Võ Bình Tiêu, Thần Vũ rồi đấy”.

“Lời khen của ngươi nghe hay đấy, nhưng cũng không khiến ngươi giữ được mạng đâu”.

“Thanh niên à, đừng ngông cuồng quá, không tốt đâu”.

Giang Du Văn lúc này đã bại lộ thân phận, cũng không kiêng dè gì nữa, lập tức ra tay với Tần Ninh.

Giang Ngạo Tuyết lập tức hỏi: “Tần công tử nắm chắc chứ? Giang Du Văn là Thánh Hoàng nhị văn đó”.

Tiên Hàm lại nói: “Nếu nàng lo cho huynh ấy thì thà lo cho chúng ta còn hơn”.

Tần Ninh đáng phải lo lắng sao?

Ngược lại là ba người bọn họ đối mặt với mười mấy người, lại còn phải bảo vệ Giang Tiểu Tiểu, đây mới là nguy hiểm nhất.

Lúc này, nhìn Giang Du Văn giết tới, Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Chỉ là Thánh Hoàng nhị văn mà thôi, ở đây ngươi còn chưa có tư cách nói chuyện đâu!”

“Hơn nữa... ta cũng không muốn tìm ngươi!”

Nói xong, Tần Ninh bước ra.

“Cự Tượng Đạp!”

Một bước đi ra, trong giây lát, thiên địa giống như bị chấn động, chỉ thấy sau lưng Tần Ninh xuất hiện một con voi đang đạp chân xuống không trung.

Bước chân của voi đạp thẳng xuống.

Oành...

Giang Du Văn lúc này không dám sơ ý.

Nói thế nào thì Tần Ninh cũng là Thánh Hoàng, đối mặt với trận thế như vậy mà không sợ hãi, thì một là Tần Ninh ngu ngốc, hai là Tần Ninh có chuẩn bị từ trước.
Chương 2012: Già Thiên Vẫn Thạch Trận

Lúc này, thấy Tần Ninh phản kích, Giang Du Văn mới biết thực lực của tên Thánh Hoàng này không hề yếu.

“Lãng Kiếm Sát!”

Giang Du Văn hét lên, trong nháy mắt, vô số thánh lực cuồn cuộn như sóng biển gào thét cuộn trào.

Trong nháy mắt, sóng biển hóa thành vô số kiếm khí tấn công Tần Ninh.

Phanh phanh phanh...

Kiếm khí và chân voi va chạm trong nháy mắt, bộc phát ra tiếng nổ kịch liệt.

Nhưng lúc này, kiếm khí tan tác còn chân voi thì vẫn yên ổn như núi.

“Cút!”

Một tiếng hừ lạnh.

Chân voi trong nháy mắt ép xuống.

Tiếng xương cốt vang lên răng rắc, Giang Du Văn lúc này sắc mặt tái mét, phun ra một ngụm máu tươi, cả cơ thể lúc này bị ép sâu xuống đất, kêu lên thảm thiết.

Một chiêu.

Trọng thương.

Ba tên Thánh Hoàng khác nhìn thấy cảnh này thì đều kinh ngạc há hốc mồm.

“Tên nhóc này...”

“Có điều kỳ lạ”.

“Không đơn giản chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn”.

Ba tên áo đen lúc này lập tức ra tay.

Tần Ninh rút lui mà về.

Giang Du Văn lúc này nằm trên mặt đất, tứ chi đứt lìa, phun máu tươi ra, gương mặt trắng bệch, giãy dụa muốn dậy nhưng lại không thể.

“Hay cho một thanh niên giỏi che giấu, ra tay đúng là ác độc vô cùng!”

Tần Ninh nghe vậy, nhìn về ba người kia, lạnh nhạt nói: “Khiến ta phải dùng nước tiểu của thánh thú để trốn khỏi sự dò la của các ngươi, nếu để đồ đệ ta biết ta mất mặt như vậy thì tôn nghiêm của sư tôn như ta để đi đâu? Đây đều là do các ngươi hại ta”.

“Bây giờ cũng đến lúc xé rách màn che mặt của các ngươi rồi”.

Ba người lúc này công thủ giới bị, nhìn Tần Ninh.

“Giết hắn!”

Một người trực tiếp huy động binh khí trong tay, lập tức tấn công Tần Ninh.

Mà hai người khác thì đứng ở hai bên trái phải, tìm kiếm cơ hội.

“Sao phải phiền phức vậy chứ?”

Tần Ninh nhìn vị trí ba người tấn công, nói: “Muốn giết ta thì cả ba ngươi cùng xông lên, nếu không... các ngươi sẽ không giết được ta đâu”.

Tần Ninh đúng là cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn.

Nhưng một văn này của hắn lại có thể chống lại được cường độ ba văn của người bình thường.

Sau khi thánh giả hồn phách, long hồn phách và phượng hồn phách lột xác thì một văn có thể hóa thành ba văn.

Mà ba văn hợp nhất, uy lực sẽ càng mạnh.

Tiếng nổ lúc này vang lên.

Ba người liên hợp lại, mỗi một người đều đã ngưng tụ được ba thể văn, bùng nổ ra một khí thế chấn động trời đất, ép sát Tần Ninh.

“Ác Trư Thôn!”

Một tiếng hét lên, thánh lực trời đất lúc này giống như bị nuốt lại.

“Hoàng Viên Phác!”

Tần Ninh lúc này tung người ra, sát khí đằng đằng.

Ầm...

Trong nháy mắt, cả bốn vị Thánh Hoàng bắt đầu giao chiến.

Một bên khác, Giang Ngạo Tuyết dùng đao uy phong lẫm liệt, mang tư thái của một nữ anh hùng, bảo vệ Tiên Hàm, Giang Y Y cùng Giang Tiểu Tiểu.

Mười mấy tên Thánh Vương lúc này lại không làm gì được bốn người.

Mà trong lòng Giang Ngạo Tuyết lại càng hiểu rõ.

Sự thay đổi như thế là vì có một tháng qua, ngày ngày cô ta được gột rửa trong tri thức, cùng với việc ma luyện sinh tử mỗi ngày.

“Phi Ưng Trảo!”

Lúc này, Tần Ninh vung tay ra, giống như một thánh khí sắc bén, trong nháy mắt cắt đứt phần ngực của tên áo đen cảnh giới Thánh Hoàng tam văn kia, kẻ đó lập tức ngã xuống.

Hai tên còn lại thì không dám mạo hiểm tiến lên mà lần lượt lùi về sau.

“Cái tên này vô cùng kỳ lạ”.

Một người cẩn thận nói: “Ba chúng ta liên thủ mà không thể áp chế được hắn, hơn nữa...”

“Hơn nữa, tên khốn này dường như đang sợ giết chết chúng ta, ra tay nửa vời hòng bắt sống chúng ta vậy!”

Nghe đến đây, hai người còn lại đều trở nên hung hãn, ánh mắt tràn ngập sự hận thù.

Một thanh niên cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn mà lại sâu không lường được như thế.

Tần Ninh nhìn ba người, mỉm cười nói: “Ba vị, bỏ mạng che mặt đi, ta đảm bảo bây giờ sẽ không giết các ngươi. Ta chỉ cần biết các ngươi là ai thôi!”

Bây giờ không giết?

Sau này sẽ giết à?

Coi bọn họ là đồ ngu à?

Tần Ninh lúc này bước ra, sát khí bừng bừng, ép sát ba người.

“Rút!”

Một người trong đó thấp giọng quát.

Chuyện đã đến nước này thì không thể làm gì được nữa, nếu cố tình tiếp tục thì bọn họ sẽ mất mạng tại đây mất.

Cứ tưởng rằng đây là một cơ hội ngàn năm hiếm gặp.

Nhưng không ngờ rằng, tuy là năm người Tần Ninh không mang theo bất kỳ hộ vệ nào, nhưng Tần Ninh này lại mạnh mẽ hơn bọn họ.

“Bây giờ mà chạy đi thì khó lắm đấy!”

Tần Ninh nhìn ba người, bước ra một bước.

Mặt đất bắt đầu cuộn trào, chân voi lập tức xuất hiện.

“Chúng ta muốn đi, ngươi cản được sao?”

Một người lạnh lẽo quát.

Sau đó, chỉ thấy người đó bước ra, hét lên.

Đại trận trên không bỗng nhiên biến ảo, đất trời bị đại trận bao trùm đột nhiên trở nên ảm đạm.

Thấy cảnh này, Tần Ninh nhướng mày.

“Đại thánh trận cấp bảy, Già Thiên Vẫn Thạch Trận!”

Lời này vừa ra, ba người lập tức tái mét mặt mày.

Sao Tần Ninh lại biết?

“Cần chuẩn bị ít nhất là ba đến năm ngày cho thứ này đấy nhỉ?”, Tần Ninh nhìn ba người, nói tiếp: “Các ngươi thật sự cho rằng, trong lúc các ngươi bố trí trận pháp thì ta không cảm nhận được một chút gì về sự tồn tại của các ngươi à?”

Nghe được lời nói ảo diệu của Tần Ninh, cả ba cảm thấy trái tim hơi rung lên.

Mọi chuyện tuyệt đối không hề đơn giản như thế.

“Già Thiên Vẫn Thạch Trận có thể ngưng tụ thánh lực thiên địa, có thể dồn sức mạnh khổng lồ vào một hòn đá bình thường rồi ném ra, cho dù là Thánh Vương mà bất cẩn thì cũng sẽ bị đập cho ra bã luôn”.

“Đã vậy thì chúng ta thử so uy lực xem sao?”

Tần Ninh nói xong, hai tay hợp thành hình chữ thập, vô số thánh văn lúc này xông lên trời, mạnh mẽ chen vào đại trận kia.

Mà bên ngoài đại trận, mười ấy người lúc này đột ngột bị xé tan cơ thể, hóa thành sương máu, còn không phát ra âm thanh nào.

Chỉ còn ba người lúc này đang ngơ ngác.

Còn có thể như thế này?

Không ngờ lại làm được như vậy?

Trong nháy mắt khống chế lại đại trận mà bọn họ tốn ba ngày bố trí...

Lúc này, Tần Ninh nhìn cả ba, lạnh nhạt nói: “Ta muốn biết các ngươi là ai, các ngươi trốn không được đâu. Câu mãi mới tới thì sao có thể cho các ngươi tùy ý chạy chứ?”

“Rơi!”

Một câu vừa dứt, trong khoảnh khắc, vô số hòn đá lớn dài mười trượng trên bầu trời lần lượt rơi xuống.

Tốc độ nhanh đến mức làm người ta sợ hãi.

Mặt đất vỡ vụn, tiếng nổ phanh phanh phanh vang lên, làm cho đầu óc người ta như muốn nổ tung theo.

Mà sau khi tiếng nổ kịch liệt vang lên, chỉ thấy còn lại năm người đứng đó.

Là Tần Ninh, Tiên Hàm, Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu.

Bốn người Tiên Hàm nghẹn họng nhìn trân trối.

Tần Ninh chỉ vỗ quần áo, nhìn phía trước.

Ba tên Thánh Hoàng đều bị đá lớn trấn trụ, không chỉ là một viên mà có đến mười mấy viên.

“Khụ khụ...”

Một tòa đá lớn lúc này sụp đổ, một bóng dáng từ trong đó leo ra.

Chính là Phệ Thiên Giảo.
Chương 2013: Suy đoán của Tần Ninh

Phệ Thiên Giảo phẫn nộ nhìn Tần Ninh.

Cái tên này cố ý cho đá rơi vào người nó, nếu không phải nó da dày thịt béo thì đã bị đè chết rồi.

Chẳng phải vì đám Tiên Hàm bị vây mà nó không ra tay cứu hay sao?

Nhưng Tần Ninh cũng đã nói là cho họ tự bảo vệ cơ mà.

Lúc này, ba người Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu nhìn Phệ Thiên Giảo đi ra từ đống đá mà vẫn bình yên vô sự, cũng kinh ngạc vô cùng.

Phệ Thiên Giảo u oán nhìn Tần Ninh.

Tần Ninh đây là cố ý trả thù nó.

Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu, Giang Ngạo Tuyết cùng Tiên Hàm đều không bị làm sao cả, chỉ có mỗi nó là bị đá đập trúng không chỉ một lần.

Đại trận này là do Tần Ninh khống chế, sao có thể không khống chế được điểm rơi của đá chứ?

Nếu không tại sao ba tên áo đen kia không bị đập trúng?

Nếu không tại sao Giang Du Văn kia còn một hơi tàn mà vẫn không bị đập trúng mà những người khác đều bị nện chết?

Có khả năng sao?

Lúc này, Phệ Thiên Giảo chỉ thấy uất ức trong lòng, nhìn Tần Ninh chằm chằm.

Tần Ninh không quan tâm lắm, đi đến trước mặt ba người áo đen.

“Đám Thánh Vương khác thì bỏ đi, chết hay sống cũng không có ý nghĩa gì, ba người các ngươi... thì không được chết”.

Lúc này, chân tay của ba tên Thánh Hoàng đã bị đá đập chúng, cơ hồ là thân xác đều hóa thành thịt nát, không thể động đậy.

Tần Ninh lần lượt vạch ra khăn che mặt của ba người.

Nhưng Tần Ninh cũng không biết mấy người này là ai.

Mà Giang Ngạo Tuyết thì tái mét mặt mày, thần sắc sợ hãi.

“Sao lại thế...”

Giang Ngạo Tuyết há hốc miệng.

“Ngươi biết họ à?”

Tần Ninh hỏi.

“Biết!”

Giang Ngạo Tuyết đi lên phía trước, nhìn ba người, không dám tin nói: “Trưởng lão Võ Xương Nguyên của Võ gia, trưởng lão Thần Viễn Chinh của Thần gia và trưởng lão Phụng Tùy của Phụng gia”.

Nghe vậy, Tần Ninh cũng khẽ thay đổi sắc mặt.

Võ gia!

Thần gia!

Phụng gia!

Tam đại gia tộc trong Võ Môn.

Lại dám... ra tay với Giang gia.

Lúc này, Tần Ninh nhìn Giang Du Văn, dường như hiểu ra điều gì.

Một tay vung tới, Giang Du Văn lập tức bị túm đến.

Trong bốn người, nhìn Giang Du Văn có vẻ là tốt nhất.

“Hôm nay mạng đã rơi vào tay ngươi, chúng ta cũng không còn gì để nói nữa”.

Giang Du Văn lúc này nhìn Tần Ninh, hung ác nói: “Muốn chém muốn giết thì tùy”.

Tần Ninh nghe vậy thì chỉ cười: “Ta tốn bao nhiêu sức như vậy để bắt các ngươi lại là vì muốn giết các ngươi sao?”

“Võ Xương Nguyên, Thần Viễn Chinh, Phụng Tùy, ba trưởng lão của tam đại gia tộc, cũng là cao thủ Thánh Hoàng, lại tập sát thiên kiêu thiên phú nhất của Giang gia”.

Tần Ninh nhìn Giang gia, chậm rãi nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì tam đại gia tộc tìm đến ngươi để hợp tác giết Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu, sau khi Giang Du Khải rớt đài, ngươi sẽ thừa cơ mà lên, trở thành trụ cột Giang gia, sau đó mưu tính toàn bộ Giang gia...”

“Nhưng Võ gia, Thần gia và Phụng gia lại không cần thiết phải làm thế...”

“Coi như thành công thì Võ Môn vẫn là Võ Môn, việc tam đại gia tộc khống chế Giang gia sẽ không quá có khả năng, dù sao còn ba vị thái thượng và Giang Vũ ở đây”.

“Trừ phi...”

Tần Ninh lúc này đang lẩm bẩm tự nói, lại giống như phỏng đoán mọi khả năng.

Nhưng sắc mặt của Giang Du Văn lúc này cũng thay đổi mấy lần.

Thật ra ông ta không hề biết ba người này là ai, khi Tần Ninh bóc khăn che mặt của họ ra thì ông ta mới rõ.

Nguyên tiên sinh hóa ra là Võ Xương Nguyên.

Đây gần như là chuyện không thể tin nổi.

Võ gia, Thần gia, Phụng gia định làm gì đây?

Tan rã Giang gia?

Mặc dù ông ta căm hận Giang Du Khải, nhưng không hề muốn hủy diệt Giang gia.

Lúc này, Tần Ninh nhìn về ba người Võ Xương Nguyên, Thần Viễn Chinh, Phụng Tùy.

“Trừ phi... chuyện này không phải là đám Thánh Hoàng các ngươi có thể mưu đồ được. Sau lưng sẽ có liên quan đến hạch tâm của gia tộc các ngươi, đến trưởng tộc của các ngươi, đến thái thượng tộc lão, thậm chí... đến Võ Hi, Thần Hiên và Phụng Thiên Tồn!”

Võ Hi!

Thần Hiên!

Phụng Thiên Tồn!

Ba người này chính là trưởng tộc của Võ gia, Thần gia, Phụng gia ngày xưa và là một trong ba đường chủ của Võ Môn, càng là lão tổ của ba tộc.

Tần Ninh lúc này ngồi trên một phiến đá vụn, nhìn ba người, thì thầm: “Đúng rồi...”

“Nếu không có sự gật đầu của ba lão tổ thì đám Thánh Hoàng các ngươi dù có trợ giúp được Giang Du Văn quật ngã Giang Du Khải thì sao nữa? Cũng chỉ khiến cho Giang gia nội đấu mà thôi. Nhưng có ba vị thái thượng Thánh Tôn cùng lão tổ Giang Vũ thì Giang gia sẽ không ngã, Võ Môn cũng sẽ không để cho Giang gia sụp đổ”.

“Chỉ có ba vị lão tổ đồng ý cho các ngươi hành động, tấn công thiên kiêu tuổi trẻ của Giang gia, làm suy yếu thực lực của Giang gia là vì sao chứ?”

“Vì muốn nhấn chìm Giang gia”.

Lúc này, lời của Tần Ninh đã làm mấy người Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y chấn động.

Nhưng ba người Võ Xương Nguyên, Thần Viễn Chinh, Phụng Tùy còn sốc hơn cả.

Tại sao... Tần Ninh lại biết!

Phỏng đoán?

Nhưng sao mà suy đoán ra nổi chứ?

Lúc này, Tần Ninh đứng dậy nói: “Như vậy thì ta cũng hiểu rồi. Dùng nhỏ dòm lớn, các ngươi động thủ là đại diện cho kế hoạch của tam tộc. Võ Hi, Thần Hiên, Phụng Thiên Tồn muốn thôn tính Giang gia, Võ Môn chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên sẽ phải động đến binh đao”.

“Tam đại gia tộc đã chuẩn bị xong quyết định vạch mặt với Võ Môn rồi, đúng không?”

Câu “đúng không” mang theo ba phần cay đắng, ba phần bất lực, bốn phần phẫn nộ.

“Vậy sẽ là khi nào đây?”

Tần Ninh nói tiếp: “Khi tổ chức Đại Võ Tài sao? Thánh Đế Diệp Nam Hiên không có mặt, Võ Hi, Thần Hiên, Phụng Thiên Tồn thì sẽ có Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến ngăn lại, cho nên ít nhất một trong hai bên Khúc gia cùng Đường gia sẽ tham gia cùng các người”.

“Đường Trung Hoài có thiên phú về thánh trận, trước kia Cuồng Võ Thiên Đế đã khai quật tiềm lực của kẻ này, đám võ giả thiết lập đại trận chắc là người của Đường gia hả?”

Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y nghe vậy, lập tức lao ra ngoài.

Không bao lâu sau, cả hai quay lại, sắc mặt khó coi.

“Có võ giả của Đường gia”.

Tần Ninh gật đầu nói: “Vậy thì đúng rồi, các ngươi rất cẩn thận, không dễ dàng dùng người của mình, nhưng lần này cho là có thể giết chết năm người chúng ta nên mới đích thân ra mặt. Hơn nữa, để đảm bảo an toàn thì có vẻ là một nhân vật lớn của tứ đại gia tộc đã tới Giang gia, hòng lôi kéo sự chú ý của Giang gia”.

Lúc này, ba người Võ Xương Nguyên, Thần Viễn Chinh, Phụng Tùy đã tái mét mặt mày.

Lần này không phải vì đau mà là vì lời suy đoán của Tần Ninh.

Kẻ này rốt cuộc là ai, vì sao lại biết rõ đến thế?

“Tại sao vậy?”

Tần Ninh nhìn ba người, không hiểu: “Chẳng lẽ là Diệp Nam Hiên những năm qua bạc đãi Võ gia, Thần gia, Phụng gia, Đường gia các ngươi sao?”

“Lục đại gia tộc tận quy Võ Môn, năm đó Cuồng Võ Thiên Đế đã dùng thủ đoạn lôi đình để chấn nhiếp các ngươi, nhưng sau vài năm các gia tộc cũng đã hóa giải mối thù, tại sao nhất định phải dấy lên chiến tranh một lần nữa vậy?”

“Trong cửu đại đường chủ của Võ Môn, lục tộc chiếm sáu vị trí rồi, vậy vẫn chưa đủ sao?”

“Chẳng lẽ phải hoàn toàn vạch mặt, quay về lúc lục đại gia tộc chém giết lẫn nhau như trước sao?”

Lúc này, ánh mắt Tần Ninh nhìn ba người kia đã ẩn chứa sát ý.
Chương 2014: Cảnh giới Thánh Hoàng thất văn

“Ngươi thì hiểu cái gì?”

Võ Xương Nguyên lúc này quát lên: “Lục đại gia tộc năm đó thanh danh hiển hách, tọa trấn thánh vực Đại Võ, lục phương bá chủ tự tại cỡ nào chứ?”

“Hà cớ gì Võ Môn lại đòi giẫm lên đầu chúng ta để làm mưa làm gió?”

Võ Xương Nguyên phẫn hận nói: “Võ gia ta mạnh hơn Giang gia, Khúc gia bao nhiêu lần kia chứ? Vì sao bọn họ có thể ngồi chung mâm với chúng ta?”

“Vì sao có thể ngồi chung mâm?”

Tần Ninh quát lớn: “Võ gia từ đầu chí cuối đều đứng đầu lục đại gia tộc, Võ Môn được xây dựng ở Võ Châu, chẳng phải đã thể hiện tầm quan trọng của Võ gia hay sao?”

“Thôi đi!”

Võ Xương Nguyên cười nhạo: “Đó chẳng qua là vì sư đồ Cuồng Võ Thiên Đế lo sợ Võ gia mưu phản nên mới đặt Võ Môn ở Võ Châu, hòng áp chế Võ gia”.

Nghe vậy, Tần Ninh lập tức sải bước ra, cúi người nhìn Võ Xương Nguyên, giọng nói lạnh lẽo: “Lời này là ai nói cho ngươi?”

“Khỏi cần nghe người khác nói, là đệ tử Võ gia ta tự biết”.

Tần Ninh lẩm bẩm: “Bảy vạn năm rồi nhỉ? Bảy vạn năm rồi mà vẫn không xóa được thù hận giữa các ngươi sao?”

“Chỉ là, đến hôm nay, Võ Môn đã thành lập được bảy vạn năm, ta sẽ không đứng nhìn Võ Môn tứ phân ngũ liệt đâu”.

“Ngươi?”

Thần Viễn Chinh cười ha ha nói: "Bằng vào cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn như ngươi, đối phó được ba chúng ta đã là lợi hại rồi, nhưng ngươi có thể ngăn được Thánh Hoàng đỉnh cao, cường giả Thánh Tôn hay sao?”

“Chỉ cần ta muốn, ta sẽ có thể”.

Tần Ninh nhìn ba người, thản nhiên nói: “Từ ban nãy cho đến giờ, nhìn thấy các ngươi làm ta hiểu ra rất nhiều chuyện”.

“Đã vậy, ba vị, lên đường bình an!”

Tần Ninh tuyệt đối không định để lại ba người này làm nhân chứng gì cả.

Tiếp theo đây, hắn định làm gì, cũng không cần nhân chứng.

Lúc này, Tần Ninh nắm chặt một tay, trong nháy mắt, đá lớn đổ xuống, định bao phủ toàn thân ba người.

Phanh phanh phanh...

Nhưng ngay lúc này, một tiếng nổ trầm thấp đột nhiên vang lên.

Đá từ trên trời còn chưa giáng xuống tới nơi thì đã bị nổ tung thành bột mịn.

Mà giữa đám bột mịn, mấy bóng người bỗng nhiên xuất hiện, có ba người vọt về phía Tần Ninh, còn ba người thì bay về phía Võ Xương Nguyên, Thần Viễn Chinh, Phụng Tùy.

Tần Ninh lúc này không nói hai lời, vung tay ra.

"Thiên Mãng Phược!"

Vô số thánh lực giống như ngưng tụ thành giao mãng, mang theo lực trói buộc mạnh mẽ tấn công ba người.

Oành...

Tiếng nổ tung vang lên, Tần Ninh lúc này lui lại về sau.

Ba người kia cũng dừng lại công kích.

Nhưng ánh mắt của họ nhìn Tần Ninh lại vô cùng ngạc nhiên.

“Giỏi cho một thanh niên cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn”.

Người dẫn đầu mặc áo bào dài, màu tím sậm, thêu khắc hình đại bàng, tóc dài tung bay theo gió, tạo cảm giác tiêu sái khoan thai.

“Võ Hoàng của Võ gia!”

Giang Ngạo Tuyết thấy người đàn ông trung niên đó thì tái mặt.

Đây là chủ của một chi trong Võ gia, uy danh hiển hách.

“Không ngờ chuyện hôm nay lại xảy ra thay đổi đến bực này”.

Võ Hoàng lúc này nhìn Tần Ninh, lẩm bẩm: “Thanh niên, ngươi không phải người Giang gia, hà cớ gì cứ nhúng tay vào?”

“Ta thích”.

Tần Ninh thản nhiên đáp.

“Không sợ chết à?”

“Các ngươi vẫn chưa giết nổi ta đâu!”

“Ha ha...”

Võ Hoàng cười ha ha, nhìn sang hai người bên cạnh, từ từ nói: “Thần Phương Hứa, Phụng Thiên Khiếu, xem ra những gì chúng ta sắp xếp cũng không hề thừa thãi”.

Hai người kia cũng gật đầu.

Bọn họ đã cân nhắc kỹ lưỡng đến từng điểm nguy hiểm.

Điều duy nhất không ngờ tới được... là đột nhiên có Tần Ninh nhảy ra.

“Giết hắn rồi rời khỏi đây ngay lập tức”.

Võ Hoàng từ từ nói: “Nếu Giang gia cảm nhận được điều gì bất thường thì chúng ta sẽ bị động ngay”.

“Ừm!”

Thần Phương Hứa cùng Phụng Thiên Khiếu gật đầu, lập tức quay người tấn công Tần Ninh.

Hai người cùng lúc đánh ra, khí thế kinh người.

Tần Ninh thấy vậy, thần sắc lạnh lẽo, nắm chặt tay.

Khô Huyết Thánh Thương lúc này ngưng tụ mà ra.

“Hửm?”

Võ Hoàng kia lúc này đứng chắp tay, kinh ngạc nhìn huyết thương.

“Loại chán sống!”

Thần Phương Hứa cùng Phụng Thiên Khiếu chỉ muốn nhanh chóng giải quyết Tần Ninh, hủy thi diệt tích rồi rời khỏi nơi đây.

Nếu không sẽ rất phiền phức.

Tần Ninh cầm huyết thương, sải bước ra.

"Cự Tượng Đạp!"

Một câu hét lên, trong nháy mắt, khí huyết bộc phát, thánh lực trong cơ thể Tần Ninh lại cộng minh với Khô Huyết Thánh Thương.

Cự tượng sải bước ra, ngay sau đó thì dung nhập vào Khô Huyết Thánh Thương, quét ra một thương.

Khi mũi thương xé gió mà ra, một chân cự tượng lại hóa thành màu máu, đột ngột đạp vào hai người.

Bành...

Nhất thời, tiếng va chạm kịch liệt vang lên.

Thần Phương Hứa cùng Phụng Thiên Khiếu chỉ cảm thấy khí huyết quay cuồng, miệng mũi khó chịu.

Hai người nhanh chóng rút lui.

Lúc này, ánh mắt nhìn Tần Ninh đã trở nên sợ hãi.

Hai người bọn họ chính là cảnh giới Thánh Hoàng ngũ văn.

So với Võ Xương Nguyên, Thần Viễn Chinh, Phụng Tùy cảnh giới Thánh Hoàng tam văn thì họ mạnh hơn không chỉ gấp mười lần.

Nhưng Tần Ninh vẫn cường thế bá đạo như vậy.

"Khô Huyết Thánh Thương!"

Lúc này, Võ Hoàng kích động, không dám tin: “Khô Huyết Thánh Thương, đế khí của Vị Ương Thánh Đế ở thánh vực Thiên Hồng!”

Tần Ninh nghe vậy, gật đầu nói: “Đúng!”

Võ Hoàng lúc này vui mừng nói: “Tốt lắm, tốt lắm, ngươi quả nhiên là đến từ thánh vực Thiên Hồng, Khô Huyết Thánh Thương cũng có trong tay ngươi, hôm nay đúng là cơ duyên của ta mà”.

“Của ngươi?”

“Giết chết ngươi thì Khô Huyết Thánh Thương đương nhiên sẽ thuộc về ta rồi”.

“À”.

Thấy Tần Ninh trả lời lạnh nhạt, Võ Hoàng cười khẩy: “Khô Huyết Thánh Thương là đế khí, ngươi khống chế chắc phải khó khăn lắm nhỉ? Chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn mà thôi, khí huyết mạnh mẽ của Khô Huyết Thánh Thương cũng có thể làm cho ngươi bị thương. Thánh khí cấp đế này ở trong tay ngươi thì ra được mấy phần uy lực chứ?”

Nghe vậy, Tần Ninh chỉ bình tĩnh nói: “Đúng là không được mấy phần, nhưng... đủ để giết ngươi”.

Võ Hoàng nghe vậy thì bật cười lớn.

Giết ông ta?

Nằm mơ đi!

Bảy thể văn lúc này ngưng tụ.

Cảnh giới Thánh Hoàng thất văn.

Trong thánh vực Đại Võ này, cảnh giới Thánh Hoàng đã là cường giả, cảnh giới Thánh Tôn thì là cự đầu, còn Thánh Đế thì chính là trên cả vạn người.

Thánh Hoàng thất văn đủ để hoành hành thánh vực Đại Võ rồi.

Tần Ninh thấy thế thì cũng không phản ứng gì.

Khô Huyết Thánh Thương ngưng tụ huyết văn.

Oanh...

Tiếng nổ kịch liệt vang lên.

Võ Hoàng sải bước ra, thánh lực trong cơ thể điên cuồng càn quét.

Những thánh lực quanh người lúc này giống như bốc cháy lên, nhuộm đỏ bầu trời.

Mấy người Thần Phương Hứa, Phụng Thiên Khiếu dẫn theo Võ Xương Nguyên, Thần Viễn Chinh, Phụng Tùy nửa sống nửa chết vội vàng lui lại.

Phệ Thiên Giảo cũng thoải mái đưa đám Tiên Hàm kéo dài khoảng cách.

Trận giao chiến bây giờ không dành cho đám Thánh Vương bọn họ quan sát.

Tiên Hàm thấy vậy, sợ hãi nói: “Những gì ca nói đều là thật... Võ gia, Thần gia, Phụng gia và Đường gia thật sự muốn tạo phản sao?”
Chương 2015: Chúc Long Võ Quyết cùng Âm Băng Thánh Quyển

Sắc mặt của Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu đều tối đi.

Đây không còn là chuyện của riêng Giang gia nữa.

Mà liên lụy đến cả Võ Môn, toàn bộ thánh vực Đại Võ.

“Từ khi Cuồng Võ Thiên Đế hoành không xuất thế đến nay, lục đại gia tộc trong thánh vực Đại Võ liên hợp, cùng quy thuận dưới trướng Võ Môn, hợp tác lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, giúp cho võ đạo của thánh vực Đại Võ càng thêm mạnh mẽ!”

Giang Ngạo Tuyết không khỏi nói: “Đây là sự cường thịnh do Cuồng Võ Thiên Đế năm đó tạo ra, làm cho võ giả trong thánh vực Đại Võ tránh khỏi chinh chiến chém giết. Lúc ấy đã có rất nhiều người vô tội phải chết thảm”.

“Vì sao... Võ gia phải làm vậy chứ?”

Phệ Thiên Giảo nhìn mấy người, lạnh nhạt nói: “Còn vì cái gì được? Đương nhiên là không thỏa mãn rồi. Họ cho rằng bản thân vốn là bá chủ, bây giờ lại bị người khác cưỡi lên đầu lên cổ, khả năng cao là bất mãn, tích tụ lâu ngày thì bộc phát thôi”.

“Tần gia không phải đang suy đoán lung tung, mà là kết luận của Tần gia đúc rút được sau bao nhiêu năm thấu hiểu lòng người”.

Câu nói của Phệ Thiên Giảo khiến cho mấy người hiểu rõ hơn.

Nhưng dù vậy, nếu mọi chuyện thật sự xảy ra thì sẽ là một lần hạo kiếp.

Một lần hạo kiếp càn quét cả cái thánh vực Đại Võ này!

Lúc này, Tần Ninh cầm Khô Huyết Thánh Thương trong tay, giao thủ với Võ Hoàng.

Cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn.

Cảnh giới Thánh Hoàng thất văn.

Nhìn thì có vẻ là tuyệt đối áp bức, nhưng lúc này trông ra cũng không phải như thế.

Tần Ninh lấy Khô Huyết Thánh Thương làm gốc, thi triển ra Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết, chín loại hình thái công kích dung hợp với Khô Huyết Thánh Thương làm cho Võ Hoàng nhất thời vô kế khả thi.

“Khốn kiếp!”

Võ Hoàng khẽ quát lên, sắc mặt lạnh lùng.

“Nhãi con, là ngươi ép ta!”

Võ Hoàng lúc này bắt đầu nổi giận.

Chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn mà lại khó chơi như thế, thật sự là khốn kiếp.

Khí tức kinh khủng bộc phát ra.

Trong lúc nhất thời, xung quanh Võ Hoàng ngưng tụ ánh sáng, thánh lực thiêu đốt, trong nháy mắt hóa thành một con Chúc Long.

Thân thể Chúc Long dài đến trăm trượng, uy áp khủng bố và khí tức cực nóng cuốn tới.

Thiên địa tựa như bị khí tức cực nóng dẫn đốt.

Con Chúc Long kia toàn thân đỏ rực, hai sừng ngạo nghễ, đôi mắt thâm thúy, bốn trảo sắc bén, gương mặt như được nhân hóa lên, mang theo vài phần dữ tợn.

Con Chúc Long trăm trượng này quay xung quanh thân thể Võ Hoàng, tạo cảm giác uy nghiêm vô ngần.

“Tuyệt học Võ gia – Chúc Long Võ Quyết!”

Lúc này, Giang Ngạo Tuyết xuất thần nói.

“Tuyệt học? Lợi hại lắm sao?”, Tiên Hàm bất ngờ hỏi.

“Đương nhiên!”

Giang Ngạo Tuyết thì thầm: “Trước kia, Cuồng Võ Thiên Đế tu vi thông thiên, lấy cuồng chiến để nổi danh, cực kỳ tinh thông võ quyết, khống chế được võ quyết”.

“Mà sau khi tạo ra Võ Môn, Cuồng Võ Thiên Đế để lại rất nhiều võ quyết kinh điển, truyền thụ cho lục đại gia tộc sáu kinh điển tuyệt thế không thể truyền ra ngoài”.

“Nghe đồn rằng sáu loại kinh điển võ học này có thể giúp cho rất nhiều võ giả đi lên con đường trở thành Thánh Đế”.

Giang Ngạo Tuyết kính ngưỡng nói: “Không ngờ Võ Hoàng lại tập được Chúc Long Võ Quyết của Võ gia...”

“Vậy Giang gia của nàng là gì?”, Tiên Hàm nói.

“Âm Băng Thánh Quyển!”, Giang Ngạo Tuyết đáp: “Ta từng nghe cha nhắc đến, có liên quan đến truyền thừa thế hệ của Giang gia. Cuốn này cực kỳ âm lãnh bá đạo, thích hợp với Giang gia chúng ta”.

“Có điều, ta còn chưa đến cảnh giới Thánh Hoàng nên chưa có tư cách tu hành, hơn nữa dù đạt đến cảnh giới Thánh Hoàng thì cũng phải trải qua vô số bài kiểm tra, được ba vị thái thượng và lão tổ gật đầu thì mới có thể tu hành”.

“Nghiêm khắc vậy sao?”, Tiên Hàm lập tức nói: “Để ta bảo ca ta truyền cho nàng”.

“Sao cơ?”

“À... Thì... Ừm... Không có gì... Ta nói bừa vậy thôi...”

Tiên Hàm run rẩy cười đáp.

Hắn ta biết Tần Ninh truyền thừa chín đời chín kiếp, nhưng cũng không ngờ rằng Tần Ninh năm đó lại mạnh mẽ đến mức độ này.

“Chúc Long Võ Quyết bá đạo vô cùng, hoàn toàn tương phản với Âm Băng Thánh Quyết của Giang gia chúng ta. Thánh lực thiêu đốt, làm đối thủ bị thương nhưng bản thân lại không sao...”

Giang Ngạo Tuyết thì thầm: “Chỉ e lần này Tần công tử gặp khó khăn rồi”.

“Không đâu!”

Tiên Hàm tràn ngập tự tin nói: “Ca ta chắc chắn sẽ không có việc gì”.

Giang Ngạo Tuyết nhìn Tiên Hàm, không nói nhiều.

Tiên Hàm lại hiểu.

Nếu Tần Ninh bị môn võ quyết bản thân sáng tạo ra đánh bại thì sẽ xấu hổ cỡ nào?

Thân là Cửu U Đại Đế, là Ngự Thiên Thánh Tôn, là Cuồng Võ Thiên Đế, Tần Ninh sao có thể để bản thân mất mặt trước mấy người bọn họ chứ?

Lúc này, Chúc Long lượn quanh thân thể Võ Hoàng, nhiệt độ bắt đầu cất cao.

“Ép ta thi triển ra Chúc Long Võ Quyết để giết ngươi, coi như cái chết này của ngươi cũng có ý nghĩa, Tần Ninh ạ”.

Thần sắc Võ Hoàng lạnh lùng, phẫn nộ quát lên.

Thấy thế, ánh mắt Tần Ninh càng lạnh lẽo hơn.

“Ta lúc này cũng đã hiểu vì sao các ngươi muốn bắt đầu từ Giang gia rồi”.

Tần Ninh nói: “Trước kia Giang gia yếu nhất, Võ gia mạnh nhất, Võ gia có Chúc Long Võ Quyết, nhưng Âm Băng Thánh Quyển của Giang gia lại khắc chế được võ quyết này của các ngươi”.

“Làm Giang gia suy yếu, Võ gia các ngươi sẽ không còn e ngại gì nữa”.

Nghe vậy, Võ Hoàng giật mình nhìn Tần Ninh.

Tần Ninh nói càng nhiều tức là biết càng nhiều, khiến ông ta càng kinh hãi.

Giống như chính Tần Ninh đang tham dự vào mọi chuyện vậy, thật sự không thể tin được.

“Chúc Long Võ Quyết bá đạo nhất, nhưng Âm Băng Thánh Quyển lại trị được nó”.

Tần Ninh thì thầm: “Khi đó...”

Tần Ninh không nói tiếp phần sau nữa.

Khi đó, lục đại gia tộc bị Võ Môn thu nạp, hắn truyền cho bọn họ sáu môn thần thông. Hắn cũng biết Võ gia mạnh nhất, cho nên thích hợp Chúc Long Võ Quyết nhất.

Mà Giang gia yếu nhất, Âm Băng Thánh Quyển khắc chế được Chúc Long Võ Quyết, coi như là một loại cân bằng.

Nhưng bảy vạn năm trôi qua, hắn không ngờ rằng chuyện như thế lại xảy ra trên người hắn.

Chúc Long Võ Quyết lại được thi triển ra để tấn công hắn.

Mà lại đến từ tay của người nhà họ Võ.

“Thánh quyết của Cuồng Võ Thiên Đế không phải để cho Võ gia các ngươi dùng như vậy đâu”.

Giọng nói của Tần Ninh vô cùng tàn khốc, khiến cho hư không bốn phía cũng lạnh lẽo hẳn lên.

Trong nháy mắt, Tần Ninh bước chân ra, sát khí bành trướng.

Âm Băng Thánh Quyển.

Chủ âm, phụ hàn.

“Âm Băng Hóa Long!”

Một câu hét lên, Tần Ninh sải bước ra.

Oành...

Trong nháy mắt, cả thiên địa như bị rút cạn hơi nước, không khí hạ thấp nhiệt độ, lạnh lẽo thấu xương.

Mà dưới chân Tần Ninh bỗng hiện ra một con Băng Long.

Dài hơn ba trăm trượng, toàn thân băng tuyết, lóng lánh lấp lóe, tỏa ánh sáng ra tứ phía.

Trong nháy mắt này, Tần Ninh chân đạp Băng Long, giao phó cho long hồn của Băng Long tràn vào bên trong long hồn, phảng phất như nhen nhóm lực sinh mệnh của Băng Long.

Grào...

Một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa vang vọng khắp màng nhĩ của mọi người tại đây.

Băng Long giương nanh múa vuốt, thân thể uốn lượn, hai mắt căm tức nhìn Chúc Long trước mặt, bộc phát ra những tiếng rống giận dữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK