Lúc này, vẻ mặt mọi người hơi biến sắc.
Cảnh giới Sinh Tử.
Ở Bắc Lan, cảnh giới Sinh Tử đã là cấp bậc cường giả.
Bây giờ lên đài khiêu chiến cảnh giới Sinh Tử, vậy cũng phải là cảnh giới Sinh Tử mới được.
“Ta tới!”
Một giọng nói lúc này vang lên.
“Lôi Phương Ngọc!”
Lôi Kiếm tử của một trong bốn kiếm tử Vô Cấu Kiếm phái.
Người này lên võ trường, mọi người xung quanh nhất thời kêu lên liên tục.
Lôi Phương Ngọc lên đài, chiến đấu với Lục Sơn Triết, vậy cũng thú vị.
Lôi Phương Ngọc là cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp, Lục Sơn Triết là cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp.
Giữa hai người chênh lệch một tầng.
Chỉ là nhìn thấy Lôi Phương Ngọc lên đài, Lục Sơn Triết cũng không khiếp đảm.
“Lôi Phương Ngọc là một trong Tứ Kiếm Tử của Vô Cấu Kiếm Phái, uy danh vang dội, hôm nay vừa hay lĩnh giáo một chút”.
Lôi Phương Ngọc khẽ mỉm cười, tay cầm một cây kiếm rộng.
Ầm…
Trong nháy mắt, hai thân ảnh giao chiến.
Tiếng nổ lúc này vang lên.
Đất nổ ầm ầm.
Hai người lúc này đều dốc toàn lực.
Quyền pháp của Lục Sơn Triết tuyệt vời, mà kiếm thuật của Lôi Phương Ngọc càng dầy rộng, hai người giao chiến có mấy phần khí thế ngông cuồng.
Đám người bốn phía cũng liên tục gật đầu.
Võ giả cảnh giới Sinh Tử đủ để xưng làm chí cường giả.
Mà chí cường giả này ở toàn bộ đại lục Vạn Thiên đều được công nhận.
Dưới cốt linh trăm tuổi, đạt đến cảnh giới Sinh Tử, chí cường giả cấp bậc như vậy quả thật là cấp thiên kiêu.
Tương lai có lẽ có thể đột phá cảnh giới Sinh Tử lên tầng cảnh giới Âm Dương.
Lúc này, tốc độ giao chiến của hai thân ảnh càng lúc càng nhanh.
Bịch…
Một âm thanh bùm trầm thấp lúc này vang lên.
Thân ảnh Lục Sơn Triết thụt lùi, sắc mặt trắng nhợt.
“Đa tạ!”
Lôi Phương Ngọc lúc này chắp tay cười một tiếng.
Cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp đánh bại cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp, cũng không có gì đáng kiêu ngạo.
Lục Sơn Triết cũng không tức giận.
Hôm nay, hắn ta cũng không phải là nhân vật chính.
Thua Lôi Phương Ngọc cũng không mất mặt.
“Lôi Phương Ngọc, ai tới lĩnh giáo!”
Lúc này, Lôi Phương Ngọc nhìn xung quanh, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Lúc này, Tần Ninh liếc nhìn Tần Hải bên cạnh.
“Đi đi!”
“Bây giờ?”, Tần Hải hơi ngây ra.
“Đúng, chính là bây giờ”.
Tần Ninh cười nói: “Cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp đánh bại cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp, để tên Lục Sơn Triết kia mất mặt”.
“Tiếp đó, nếu ta đoán không sai, Bách Lý Sưởng sẽ ra sân, sau đó là Lục Hành của Lục gia”.
“Đánh bại Lôi Phương Ngọc này, đánh bại Bách Lý Sưởng và Lục Hành nữa, Khương Như Yên chính là của huynh”.
Lời này vừa nói ra, Thương Ngọc Giang bên cạnh khóe miệng run lên.
Tần Ninh tự tin với Tần Hải như vậy?
Lý Nhàn Ngư lúc này cũng cảm thấy cảm giác không tưởng tượng nổi.
Tần Hải chỉ là cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp thôi!
Có thể lợi hại như vậy?
Tần Ninh cũng quá coi trọng Tần Hải rồi đấy chứ?
Tần Ninh cười nói: “Không có vấn đề, Lôi Phương Ngọc chính là kiếm thuật cương mạnh một chút, mở tam mạch đủ để đánh chết hắn”.
“Còn về Bách Lý Sưởng và Lục Hành kia, mở lục mạch cũng đủ rồi”.
Lời này vừa nói ra, Tần Hải gật đầu một cái.
“Lôi công tử có nhã hứng như vậy, tại hạ đến lĩnh giáo một chút”.
Một tiếng cười lúc này vang lên.
Tần Hải bước chân ra.
Dáng người thon dài, mặc áo trường sam xanh nhạt, khuôn mặt hơi trắng nõn, mang theo một tia cười nhẹ.
Tần Hải lúc này đã thay đổi dung mạo khác.
Khuôn mặt Khương Như Yên chưa từng nhúc nhích lúc này đã hiện ra vẻ kinh ngạc.
Dần dần ngón tay bất giác cử động.
“Là…”
Lôi Phương Ngọc nhìn người đến, có chút kinh ngạc.
Anh kiệt cảnh giới Sinh Tử, hắn ta cũng biết một chút, nhưng người trước mắt nhìn có chút xa lạ.
“Tại hạ Hải Khâm!”
Hải Khâm?
Tần Hải cười nói: “Đến từ Bắc Thương phủ”.
Bắc Thương phủ?
Lời này vừa nói ra, mọi người hơi ngây ra.
Nội tình gì ở Bắc Thương phủ ai mà không biết!
Thương Ngọc Giang chẳng qua chỉ là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy, bên trong tông môn làm sao có thể xuất hiện một vị cảnh giới Sinh Tử.
Nói đùa sao?
Nghe thấy vậy, sắc mặt Thương Ngọc Giang khẽ thay đổi.
Xong rồi!
Hôm nay rõ ràng sẽ xuất hiện phiền phức lớn.
Tần Hải bây giờ mang Bắc Thương phủ ra.
Vậy thì chờ khi đánh một hồi, Bắc Thương phủ không phải xong đời sao?
Lúc này trong lòng Thương Ngọc Giang hối hận vạn phần.
Ông ta không nên dẫn mấy người Tần Ninh đi vào.
Lôi Phương Ngọc khẽ ngây ra, ngay sau đó cười nói: “Mời!”
Tần Hải cười một tiếng, phi thân xuống võ trường.
Hai thân ảnh đứng yên.
“Cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp?”
Lục Sơn Triết cười lạnh một tiếng.
Hắn ta ở cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp đã bị Lôi Phương Ngọc đánh bại.
Người này ở cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp lại còn dám khiêu chiến Lôi Phương Ngọc?
Tự tìm cái chết sao?
Lục Sơn Triết lúc này cười một tiếng, nói: “Anh bạn Hải Khâm này, ta khuyên ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp Lôi Phương Ngọc không phải là đối thủ”.
“Liên quan đếch gì đến ngươi?”
Một giọng nói lúc này đột nhiên vang lên.
Bốn phía tĩnh mịch.
Hướng Bắc Thương phủ, Tần Ninh đứng dậy, cười nhạt nói: “Hải Khâm huynh cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp, thực lực hùng mạnh, phế vật này có thể so được sao?”
“Bản thân ngu xuẩn thì cũng đừng nghĩ tất cả mọi người đều ngu xuẩn như mình!”
Lời vừa dứt, lúc này tất cả đám người Bắc Thương phủ trợn mắt há mồm.
Người của Bắc Thương phủ… điên rồi sao?
Đây là nơi nào?
Thư viện Thái Hư!
Lục gia.
Là thế lực đứng đầu bên trong thư viện Thái Hư.
Lục Sơn Triết cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp, có thể nói thiên phú hơn người.
Tên này vậy mà nhục mạ hắn ta ngay trước mặt mọi người như vậy.
Bắc Thương phủ chưa điên, nhưng bây giờ Thương Ngọc Giang thật sự sắp phát điên rồi.
Tần Ninh thoạt nhìn cũng không giống loại người hung hăng càn quấy đâu.
Hôm nay lại làm sao đấy!
Đây chính là làm Lục Sơn Triết mất mặt trước mặt mọi người!
“Lại là kẻ nào?”, sắc mặt Lục Sơn Triết trầm xuống.
Bắc Thương phủ gần đây chế phách Giang Bắc, trôi dạt quá rồi đấy!
“Tại hạ Ninh Khâm!”
Tần Ninh híp mắt cười nói: “Nếu đã thua thì không đủ tư cách chỉ trỏ người lên đài”.
“Hôm nay thư viện Thái Hư mở sân viên, chân thành mời các phe, thanh niên tài giỏi đẹp trai đều hội tụ ở đất này”.
“Mọi người tới đây, ai lại không muốn biểu diễn một chút thực lực của mình”.
“Chẳng lẽ Bắc Thương phủ ta muốn biểu diễn chút thực lực không được sao?”
“Khương viện trưởng, ông thấy ta nói đúng không?”
Tần Ninh nhìn về phía Khương Tồn Kiếm, cười nói.
“Đúng!”
Khương Tồn Kiếm lúc này cười một tiếng.
Ông ta chỉ mong hôm nay xuất hiện bất ngờ.
Đến lúc này gian kế của Lục Chung Hải và Bách Lý Văn Phong tuyệt đối bại lộ, xem bọn chúng xử trí ra sao!
Lục Sơn Triết nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt lạnh lùng.
“Bắt đầu tỷ thí!”
Lúc này Lục Chung Hải mở miệng, cắt đứt tất cả.
Bắc Thương phủ hôm nay có cái gì đó không đúng.
Xem ra phải để ý nhiều hơn.
Giờ phút này bên trong sân tỷ thí.
Sắc mặt Lôi Phương Ngọc cũng khó coi.
Cái tên Ninh Khâm kia có phần kiêu ngạo quá mức rồi.
Tuy nói là nhằm vào Lục Sơn Triết, nhưng trong trình độ nhất định cũng đã coi thường Lôi Phương Ngọc hắn ta rồi.
“Hải Khâm công tử, mời!”
“Mời!”
Hai người giờ phút này, đứng yên nhìn nhau.
Trường kiếm của Lôi Phương Ngọc động đậy một cái, kiếm mang lóe lên.
Lúc này hai tay Tần Hải nắm chặt, hai quả đấm đập ra.
Ầm…
Trong khoảnh khắc, hai thân ảnh đụng vào nhau.
Tiếng đùng đoàng tràn ngập toàn bộ lôi đài.
Dần dần, sắc mặt Khương Như Yên có chút thay đổi.
Hải Khâm.
Tần Hải!
Ninh Khâm.
Tần Ninh!
Nhất định là Tần Hải, Tần Hải chưa chết, hơn nữa đã đạt đến cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp.
Chương 1002: Sức mạnh tam mạch
Lúc này Khương Như Yên đè nén kích động trong lòng.
Tần Hải chưa chết.
Hơn nữa còn đi đến thư viện Thái Hư.
Nhưng chẳng lẽ Tần Hải không biết, hôm nay có cục diện gì?
Biết rồi còn tới đây?
Lúc này trong lòng Khương Như Yên hoảng loạn không yên.
Mà cùng lúc, giao chiến giữa hai người Tần Hải và Lôi Phương Ngọc đã hoàn toàn triển khai ra.
Bên trong tường ranh giới, hai thân ảnh công kích nhanh mạnh.
Từng luồng linh khí phân tán khắp nơi.
Khí sát phạt vô cùng cường đại.
Chỉ là bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra.
Tần Hải không phải đối thủ của Lôi Phương Ngọc.
Tiếp tục giao chiến, Tần Hải chắc chắn thất bại không phải nghi ngờ.
“Đây chính là tự tin của vị huynh đệ Ninh Khâm kia sao? Thật là khiến người ta quá thất vọng đấy chứ?”
Lôi Phương Ngọc lạnh lùng khinh miệt cười một tiếng.
Hắn ta còn tưởng rằng, Hải Khâm thật lợi hại, có thể khiến Ninh Khâm làm nhục Lục Sơn Triết trước mắt mọi người.
Cũng chỉ có như thế!
Xem ra vùng đất Bắc Lan chưa bao giờ thiếu hạng người tự đại.
“Khiến ngươi thất vọng sao?”
Tần Hải lúc này cười một tiếng.
“Vậy thì thử một chút sức mạnh tam mạch đi!”
Lời vừa dứt, bên trong cơ thể Tần Hải, từng luồng sức mạnh ngưng tụ.
Đoàng đoàng đoàng...
Trong nháy mắt, ba tiếng nổ tung trầm thấp lúc này vang lên.
Giống như trong cơ thể Tần Hải nứt ra thứ gì đó vậy.
Trong chốc lát, ánh mắt Tần Hải lạnh lùng.
“Giết!”
Một lời vừa dứt, tốc độ Tần Hải nhanh không chỉ gấp ba lần vừa rồi.
Bịch…
Một quyền.
Thậm chí Lôi Phương Ngọc không phản ứng kịp, mặt liền biến sắc, thân ảnh thụt lùi.
Áo sam ở phần ngực xuất hiện một vết nứt.
Quyền của Hải Khâm cũng không đụng đến hắn ta.
Đây chỉ là quyền phong!
Lúc này sắc mặt Lôi Phương Ngọc nghiêm trọng.
Tại sao có thể như vậy?
Chỉ là ngoài mặt, Lôi Phương Ngọc vẫn cười nói: “Có chút bản lĩnh”.
“Chém!”
Một kiếm chém ra, thân ảnh Lôi Phương Ngọc xông tới.
Lúc này Tần Hải không tránh không né, một quyền đập ra.
Ầm…
Lần này, hai bên đụng nhau chính diện, không ai nhường ai.
Tiếng nổ tung vang lên, đột nhiên mọi người trợn mắt hốc mồm.
Lôi Phương Ngọc bại rồi!
Quyền phong Hải Khâm chém ra, kiếm của Lôi Phương Ngọc bị đánh bay.
Lúc này, quả đấm của Hải Khâm liền dừng lại trước người Lôi Phương Ngọc, chỉ cần tiến về trước một chút nữa, Lôi Phương Ngọc chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ.
Lúc này, Lôi Phương Ngọc chỉ cảm thấy toàn thân phát rét.
“Thua rồi!”
Lúc này Tần Hải cũng không có tùy tiện hạ sát thủ.
Dù sao Lôi Phương Ngọc cũng là một trong Tứ Kiếm Tử của Vô Cấu Kiếm phái.
Chuyện hôm nay, Vô Cấu Kiếm phái không biết có thái độ gì.
Nếu lúc này giết Lôi Phương Ngọc, chọc giận Vô Cấu Kiếm phái, không phải chuyện tốt.
Sắc mặt Lôi Phương Ngọc trắng nhợt, hắn ta gật đầu một cái, đi ra bên ngoài sân.
Lúc này một giọng nói vang lên lần nữa.
“Vừa rồi ai nói đệ tử Bắc Thương phủ ta chắc chắn thua không thể nghi ngờ? Thế này không phải tát vào mặt sao?”
“Cho nên nói, có lúc làm người thì đừng tự tin như vậy”.
Lúc này, mọi người đều nín cười.
Ninh Khâm này thật sự không sợ chết!
Ở trước mặt mọi người để cho Lục Sơn Triết mất mặt như vậy.
Thư viện Thái Hư sẽ nhìn Bắc Thương phủ với sắc mặt tối sao?
Tần Ninh lúc này không quan tâm.
Lần này phải cho Tần Hải khí thế.
Còn đắc tội với mấy tên kia.
Hắn lười chẳng quan tâm.
Vốn dĩ hôm nay chính là tới phá rồi, còn sợ đắc tội ai sao?
Còn về đám người Bắc Thương phủ…
Thương Huyền Thanh đến giờ cuối cùng cũng biết, cha mình Thương Ngọc Giang tại sao kêu hắn ta nhìn thấy tình thế không ổn thì dẫn người bỏ chạy.
Vậy chờ một lúc không chạy, chắc sẽ bị thư viện Thái Hư diệt khẩu đấy chứ?
Mấy người cha dẫn tới này, rốt cuộc là nhân vật nào?
Đây cũng không coi thư viện Thái Hư ở trong mắt rồi.
Lúc này Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống.
Giang Bạch nhìn về phía Tần Ninh, không hiểu nói: “Tần Hải từ khi nào trở nên lợi hại như vậy?”
“Nói nhảm, đây là nhị ca ta, ta lợi hại như vậy, nhị ca ta có thể kém sao?”
Giang Bạch cạn lời.
“Khai mạch… lẽ nào là… Cửu Nguyên Thiên Mạch?”, Giang Bạch dò hỏi.
“Ừm!”
“Thì ra là như vậy…”
Giang Bạch gật đầu một cái.
Lúc này, hai người nói chuyện.
Lý Nhàn Ngư ở một bên lại bối rối.
Hai người đang nói cái gì thế?
Cái gì mà Cửu Nguyên Thiên Mạch?
Lý Nhàn Ngư không nhịn được nói: ‘Sư tôn, rốt cuộc Cửu Nguyên Thiên Mạch là cái gì?”
Tần Ninh cười nói: “Một loạt kinh mạch tạo nên từ trời cao, võ giả sửa thân xác, sửa khí huyết, sửa kinh mạch”.
“Chính là một số võ giả, kinh mạch trời sinh chính là khác biệt mạnh mẽ với người thường”.
“Cửu Nguyên Thiên Mạch chính là một người có kinh mạch mạnh mẽ như vậy”.
“Trong Cửu Mạch trời sinh, ngưng tụ thần lực, trên con đường tiến tu võ đạo, loạt thần lực này sẽ dần dần bị thiên mạch hấp thu, thực lực càng ngày càng lớn mạnh, gân mạch càng ngày càng bền bỉ”.
Lý Nhàn Ngư gật đầu nói: “Nói cách khác, Tần Hải đại ca vừa sinh ra thì trong chín đường kinh mạch bao hàm sức mạnh cực lớn, bây giờ đang giải phóng ra một phần mà thôi!”
“Ừm!”
Lý Nhàn Ngư nhìn Tần Hải trong sân, vô cùng kinh ngạc.
Người Cửu Nguyên Thiên Mạch.
Còn có kiểu người Cửu Nguyên Thiên Mạch này, quả nhiên là lợi hại.
Lúc này, Tần Hải đứng trong võ trường, nhìn bốn phía.
“Ai có thể đánh một trận?”
Lúc này, ánh mắt mọi người đều lóe lên.
Lần này thú vị rồi.
Lôi Phương Ngọc cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp bị bại dưới tay Hải Khâm đột nhiên xông ra này.
Lần này chỉ sợ võ giả cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp và cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp không ai dám lên.
Vậy cũng chỉ có cảnh giới Sinh Tử tam kiếp.
Ở đây có nhiều thiên kiêu, nhưng đạt đến cảnh giới Sinh Tử tam kiếp, quả thật không có mấy người.
Bách Lý Sưởng của thế gia Bách Lý.
Lục Hành của thư viện Thái Hư.
Cùng Phong Thiên Lỗi và Phong Kiếm Tử của Vô Cấu Kiếm phái.
Chỉ là vị Phong Kiếm Tử này hình như có cảm tình cực tốt với Huyền Nguyệt Hoa một trong Tứ Kiếm tử, hôm nay sẽ không nhúng chân vào đâu.
Thế gia Bách Lý còn có một Bách Lý Khánh, thiên phú giỏi, còn kinh khủng hơn so với Bách Lý Sưởng.
Nhưng nghe nói Bách Lý Khánh đột phá cảnh giới bị thương, lần này có thể sẽ không tham gia.
Như vậy mà nói, vậy cũng chỉ có hai đại thiên kiêu Bách Lý Sưởng và Lục Hành.
Lần này, tất cả mọi người đang lẳng lặng chờ đợi.
“Bách Lý Sưởng lĩnh giáo tài năng của Hải Khâm công tử”.
Lúc này, Bách Lý Sưởng bước ra, một khắc sau đã xuất hiện trên lôi đài.
Lần này, mọi người nín thở lặng lẽ đợi.
Kịch hay sắp tới.
Thiên kiêu đứng đầu sắp ra tay rồi.
Lục Chung Hải lúc này đứng ở bên ngoài võ trường, thấy cảnh này liền thở dài.
Vốn dĩ dự định Lục Sơn Triết ra tay, Lôi Phương Ngọc của Vô Cấu Kiếm phái nhất định phải ra sân.
Lục Sơn Triết thua Lôi Phương Ngọc.
Sau đó Bách Lý Sưởng lên đài, đánh bại Lôi Phương Ngọc.
Cuối cùng Lục Hành ra tay, đánh bại Bách Lý Sưởng.
Lúc Hành đứng nhất, là con rể tuyệt nhất.
Ai có thể ngờ nửa đường xông ra một Hải Khâm.
Chỉ có điều cũng không liên hệ quá lớn.
Hải Khâm này có chút bản lĩnh.
Nhưng cũng chỉ là có chút bản lĩnh mà thôi.
Bách Lý Sưởng ra tay, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề.
Đến lúc đó, Lục Hành lại ra sân, đánh bại Bách Lý Sưởng.
Hôm nay vẫn sẽ phát triển theo như kế hoạch của ông ta.
Lúc này, Tần Hải nhìn về phía Bách Lý Sưởng, gật đầu tỏ ý.
Bách Lý Sưởng vẻ mặt lãnh đạm, cũng không quan tâm.
Thấy cảnh này, Tần Ninh dưới đài đứng dậy.
“Hải Khâm huynh!”
Tần Ninh cao giọng quát lên: “Sư tôn ta đều đã dạy dỗ chúng ta, võ giả biết rõ không thể làm mà vẫn làm, là vì ngu xuẩn”.
“Nhưng sư tôn cũng đã từng nói, võ giả có lúc chính là phải kinh định quyết tâm của mình, cho dù là không thể làm!”
“"Hôm nay đánh một trận, nhất định phải dốc toàn lực, dù bại nhưng vẫn vinh quang”.
Lời này Tần Ninh nói ra, Lý Nhàn Ngư liền sửng sốt.
Chương 1003: Còn ai dám chiến
Sư tôn đang làm gì vậy?
Sao mà Tần Hải nhìn như sắp thua?
“Sư tôn, đây là động viên tinh thần của Tần Hải đại ca, hay là… làm nhụt chí đấy?”
Nghe thấy câu hỏi của Lý Nhàn Ngư, Tần Ninh liền coi thường.
Đồ đệ này quá ngu xuẩn.
Giang Bạch ở một bên liền nói: “Tần Ninh nói ra hai chữ sư tôn là muốn bảo Tần Hải đừng quên sư tôn của mình chết như thế nào”.
“Toàn lực ứng phó là nói cho Tần Hải biết, mềm lòng đối với địch chính là ác độc đối với mình”.
“Lục gia và thế gia Bách Lý liên hợp, trong lòng những người này đều tỏ như gương”.
“Nếu Tần Hải không nỡ xuống tay thì con đường võ đạo trong tương lai cũng khó mà có thành tựu lớn!”
Lý Nhàn Ngư nghe mà ngây ngốc.
Giơ ngón cái lên, nhìn về phía Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư thở dài nói: “Không hổ danh là đàn ông sư tôn nhìn trúng, quả nhiên hiểu suy nghĩ trong lòng sư tôn”.
Giang Bạch gật đầu.
Nhưng biểu cảm lại có chút ngạc nhiên.
Lời này sao mà nghe không được tự nhiên!
Giờ phút này, trên lôi đài.
Cơ thể Tần Hải ngây ra.
Tần Ninh đang nhắc nhở hắn ta.
Hôm nay không chỉ tới vì Khương Như Yên.
Còn là tới vì Vương Khiếu Không.
Không sai, sư tôn chết rồi.
Thế gia Bách Lý và Lục gia muốn chém đứt cánh tay trái tay phải của viện trưởng, cho nên đã hạ thủ với sư tôn.
Nhìn Bách Lý Sưởng trên đài đối diện, Tần Hải lúc này hô giọng.
Một khắc sau, khí thế của Tần Hải lúc này không ngừng chồng chất.
Bách Lý Sưởng lúc này thần sắc có chút nghiêm túc.
Hải Khâm trước mắt cho hắn ta cảm giác rất không bình thường.
Đánh bại Lôi Phương Ngọc, người này có vẻ cũng không phải làm tùy ý.
Là thật sự có thực lực!
Cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp có thể đánh bại Sinh Tử nhị kiếp, hơn nữa còn đối mặt với cảnh giới Sinh Tử tam kiếp hắn ta.
Hải Khâm lúc này vẫn không có bất kỳ dáng vẻ lui về phía sau.
Đủ để chứng minh trong lòng người này vô cùng tự tin.
Chỉ là có lúc, tự tin có tác dụng không?
Bách Lý Sưởng bước ra.
Khí tức cảnh giới Sinh Tử tam kiếp lúc này hiện ra.
“Xích long!”
Một lời vừa dứt, toàn thân trên dưới Bách Lý Sưởng, khí tức lúc này ngưng tụ.
Từng luồng sức mạnh không ngừng tỏa ra bốn phía.
Lúc này cơ thể Bách Lý Sưởng giống như bao phủ một luồng khí tức mạnh mẽ.
“Long Ảnh Huyền quyết của thế gia Bách Lý!”
Thương Ngọc Giang thấy cảnh này, hâm mộ nói: “Pháp quyết hùng mạnh đó, đấy chính là nội tình của thế gia Bách Lý”.
“Long Ảnh Huyền quyết nghe nói có thể ngưng tụ long khí, bảy luồng long khí đỏ cam vàng lục xanh lam tím, luồng này mạnh hơn luồng kia, đạt đến chóp đỉnh ở cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, thậm chí có thể tàn sát được cảnh giới Âm Dương!”
Thương Ngọc Giang thật sự ngưỡng mộ.
Pháp quyết chia làm ba cấp: cấp thấp, cấp trung, cấp cao.
Pháp quyết cấp thấp tương ứng với cảnh giới Niết Bàn.
Pháp quyết cấp trung tương ứng với cảnh giới Sinh Tử.
Mà pháp quyết cao nhất chính là cường giả cảnh giới Âm Dương sử dụng.
Long Ảnh Huyền quyết là pháp quyết cấp trung, nhưng trong pháp quyết cấp trung là sự tồn tại tương đối hùng mạnh.
Người của thế gia Bách Lý tu hành pháp quyết này, uy lực có thể tưởng tượng được.
Lúc này trong sân, giao đấu đã bắt đầu.
Tần Hải tay không, Bách Lý Sưởng cũng vậy.
Lúc này ánh mắt Bách Lý Sưởng lạnh lùng, ngưng lại chăm chú.
Tần Hải mở tam mạch, sức mạnh liên tục, mở rộng đến bên trong thân thể.
Từng luồng khí tức lúc này giải phóng ra.
Ầm…
Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, linh khí Bách Lý Sưởng lúc này giải phóng ra đều biến thành màu đỏ.
Ánh sáng long lanh, hai thân ảnh cuốn đến, hoàn toàn là đánh kề sát nhau.
“Tranh long!”
Một lời hô lên, Bách Lý Sưởng lúc này bước ra.
Hải Khâm này thật sự rất mạnh.
Chỉ là Long Ảnh Huyền quyết giai đoạn thứ nhất, không có cách nào đánh bại.
Tranh long vừa ra, một luồng ánh sáng màu cam lóe lên, hướng về phía Tần Hải.
“Chém!”
Một lời quá lên, bàn tay Tần Hải thành đao, mạch lực bùng nổ.
Ầm…
Một kích rơi xuống, thân ảnh Bách Lý Sưởng hơi lui về phía sau.
Mà lúc này thân ảnh Tần Hải cũng lui về phía sau.
“Lợi hại”.
Lý Nhàn Ngư lúc này không nhịn được mở miệng.
Quả thật là rời đi.
Tần Hải là cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp mà thôi.
Bách Lý Sưởng lại là cảnh giới Sinh Tử tam kiếp.
Có thể hợp lại đến bước này, Tần Hải quả thật là lợi hại.
“Lại tới!”
Chỉ là lúc này, Tần Hải cũng không nhượng bộ.
Tứ mạch mở!
Một bước bước ra, từng luồng khí tức dồi dào lúc này giải phóng.
Thần sắc Bách Lý Sưởng căng thẳng.
“Lục long!”
Trực tiếp bỏ qua hoàng long, Bách Lý Sưởng thi trưởng lục long, đằng đằng sát khí.
Nhất thời, hai người càng tiếp tục đánh, khí thế càng tràn đấy.
Nháy mắt, thậm chí mọi người quên mất.
Hải Khâm này chẳng qua chỉ là cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp.
Mà bây giờ, Khương Như Yên thấy màn này cũng ngơ ngẩn.
Tần Hải…
Sao đột nhiên lại trở nên lợi hại như vậy?
Ầm…
Lại một tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Lúc này, hai người Tần Hải và Bách Lý Sưởng, thân ảnh thụt lùi.
Lần này trong lòng Bách Lý Sưởng cũng đã nín nhịn một hơi.
Lấn hiếp người quá đáng!
Kế hoạch hôm nay để hắn ta thua Lục Hành đã khiến trong lòng hắn hết sức kiềm chế.
Nhưng bây giờ, kế hoạch đã xuất hiện thay đổi.
Có người lại xông ra trước Lục Hành.
Tên khốn này.
“Thanh long!”
Một câu hét xuống, Bách Lý Sưởng lúc này thở hồng hộc, linh khí màu xanh nở rộ, ngưng tụ thành áo giáp, một đôi quyền sáo xuất hiện trên hai tay.
“Cút!”
Bách Lý Sưởng hừ một tiếng: “Đệ nhất thiên kiêu Bắc Lan chính là Bách Lý Sưởng ta!”
Gầm…
Trong nháy mắt, mộ tiếng gào thét, vào thời khắc này vang lên.
Toàn thân trên dưới Bách Lý Sưởng, ánh sáng bắn ra bốn phía, ánh sáng xanh ngưng tụ thành trấn long, lôi xé, hướng về phía Tần Hải.
Bịch…
Gần như trong nháy mắt, Tần Hải bị đánh đến trên tường ranh giới, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch đáng sợ.
Lúc này tất cả mọi người đều kinh ngạc vạn phần.
Bách Lý Sưởng phát uy rồi!
“Chỉ là một cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp, thật sự tưởng rằng có thể đánh bại Bách Lý Sưởng ta sao?”
“Không phải tưởng rằng, mà là nhất định có thể”.
Đột nhiên một giọng nói đâm xuyên vang lên.
Ầm…
Một quyền ảnh lúc này đánh ra.
Bách Lý Sưởng lúc này giơ quyền ngăn cản.
Nhưng quyền ảnh kia tốc độ nhanh hơn, xuyên qua quyền ảnh của Bách Lý Sưởng, khiến cho công kích của hắn ta rơi vào khoảng không.
Rắc rắc!
Quyền ảnh nện xuống, Bách Lý Sưởng sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, giữa tiếng ầm ầm rớt xuống, một khắc sau ngất đi.
Thay đổi nhanh chóng khiến cho tất cả mọi người lúc này cũng không có phản ứng kịp.
Quá nhanh!
Bọn họ căn bản không thấy rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vào lúc này Tần Hải đứng yên ở trên lôi đài.
Thắng rồi!
Tần Hải thở ra một hơi, nhìn về phía Tần Ninh.
Có thể chiến thắng cảnh giới Sinh Tử tam kiếp.
Không tưởng tượng nổi.
Ngay cả chính bản thân hắn cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Chỉ là những thứ này đều là công của Tần Ninh!
Cửu Nguyên Thiên Mạch.
Hóa ra là thi triển như vậy!
Hắn ta vẫn cho rằng Cửu Nguyên Thiên Mạch phần nhiều chính là phụ trợ tu hành.
Nhưng không ngờ lại là nguồn bùng nổ thực lực.
“Hải Khâm, còn ai dám chiến?”
Lúc này Tần Hải nhìn bốn phía, cất cao giọng nói: “Nếu không ai dám chiến, vậy thì hôm nay tại hạ sẽ cưới Khương Như Yên tiểu thư!”
Lời này vừa nói ra, đám người bốn phía đều phản ứng lại.
Tỷ thí đến trình độ này.
Bách Lý Sưởng cũng ra sân.
Võ giả vượt qua cảnh giới Sinh Tử tam kiếp, hơn nữa thỏa mãn dưới cốt linh trăm tuổi đã không còn.
Không, còn có một người.
Lục Hành!
Chương 1004: Lục Hành ra sân
Đệ nhất thiên kiêu thư viện Thái Hư.
Lục Hành.
Cũng là cảnh giới Sinh Tử tam kiếp.
Chỉ là Bách Lý Sưởng đã bị đánh bại bởi Hải Khâm này, Lục Hành bây giờ sẽ còn ra sân sao?
“Tại hại Lục Hành tới lĩnh giáo”.
Một giọng nói lúc này vang lên.
Lục Hành đã ra sân rồi!
Lúc này, ánh mắt mọi người đều ngưng lại.
Lục Hành cuối cùng vẫn ra sân.
Tần Hải thấy Lục Hành lên, ánh mắt lóe sáng.
Lục Hành.
Đệ nhất thiên kiêu thư viện Thái Hư.
Con trai trưởng Lục gia.
Vô số hào quang, vô số vinh dự.
Vốn dĩ trong thư viện Thái Hư, vô số người so sánh Lục Hành và Khương Như Yên là ông trời tác hợp.
Hắn ta lần đầu thấy Khương Như Yên liền sinh lòng ái mộ.
Nhưng vẫn giấu diếm.
Cho đến lần trước, kề cận cái chết hắn ta mới mở miệng.
Mà không ngờ Khương Như Yên cũng có ý với hắn ta.
Nếu đã biết, vậy thì không thể buông tha.
Ngày hôm nay hắn ta đã đến rồi.
Mà Lục Hành…
Đáng chết!
Cho dù Lục gia muốn nắm trong tay thư viện Thái Hư, cũng không cần giết Vương Khiếu Không để tạo lập uy nghiêm cho mình.
Lúc này, Tần Hải nhìn về phía Lục Hành.
Sở dĩ Lục Hành chói lọi như vậy, bởi vì hắn là một võ giả tinh mệnh.
Con cưng của trời.
Nhưng vậy thì sao?
Đúng như tam đệ hôm nay nói.
Đáng chết giết liền!
Lúc này một luồng sát khí trong cơ thể Tần Hải đột nhiên tràn ngập ra.
“Tới đây!”
Một lời vừa dứt, Tần Hải trực tiếp xông đến.
Lục Hành vừa mới lên đài, lúc này liền ngẩn người.
Tình huống gì thế?
Tên nhãi này giống như có oán niệm cực lớn đối với hắn?
Chỉ là Lục Hành bây giờ cũng không có thời gian lo lắng những thứ này.
Tần Hải đã đánh tới.
Lục Hành hừ nhẹ một tiếng, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh trường kiếm.
“La Ưng Kiếm quyết!”
Một kiếm chém ra, một tiếng chim ưng đột nhiên vang lên.
Kiếm khí ngưng tụ thành chim ưng, giống như muốn xé tan cơ thể Tần Hải.
Ầm…
Tiếng nổ tung vang lên.
Đất đai đùng đoàng vang dội.
Thân ảnh Tần Hải lúc này không ngừng lùi lại.
Sức mạnh từng tầng lan truyền, vẫn đuổi theo Tần Hải.
“Phá!”
Một quyền thô bạo lúc này nện xuống.
Kiếm khí nhất thời tán loạn.
Lúc này Tần Hải đã mở sức mạnh ngũ mạch.
Bây giờ cặp mắt Lục Hành híp lại.
Hải Khâm này không đơn giản.
Đến có chuẩn bị.
Nhưng vậy thì sao?
So sánh với Bách Lý Sưởng, bản thân hắn ta chính là càng tăng thêm một bậc!
Đều là cảnh giới Sinh Tử tam kiếp.
Bách Lý Sưởng chính là không bằng hắn ta.
Bách Lý Sưởng sẽ bại!
Nhưng hắn ta sẽ không.
Tâm niệm trong lòng kiên định như vậy, Lục Hành lúc này tốc độ tăng nhanh.
Kiếm khí, một tầng thắng qua một tầng, bao phủ Tần Hải.
“Sức mạnh lục mạch”.
Lúc này Tần Hải không muốn kéo dài thêm.
Mở lục mạch.
Một sức mạnh lớn sản sinh từ trong cơ thể.
“Đệ nhất thiên kiêu, Lục Hành, ngươi cũng xứng sao?”
Lúc này Tần Hải trong nháy mắt tốc độ không chỉ tăng mười mấy lần.
Một chưởng vỗ ra, linh khí tàn phá.
Cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp lúc này lại bộc phát ra uy năng có thể so sánh với cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp.
“Giết!”
Giữa lúc chưởng phong gào thét.
Thân ảnh Tần Hải đã trực tiếp giết tới trước người Lục Hành.
Bịch!
Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Nhất thời Lục Hành không ngờ tới, Tần Hải vậy mà có thể nhanh chóng tăng cường thực lực.
Cảnh này quá sức tưởng tượng.
Mà lúc này công kích của Tần Hải rơi xuống.
Lục Hành không thể tránh né.
“Tự tìm cái chết!”
Lúc này Lục Hành cũng không dự định tránh.
Tinh môn, mở!
Một sức mạnh tinh thần cường đại lúc này từ trên trời hạ xuống.
Lúc này đỉnh đầu Lục Hành phảng phất mở một cửa thiên môn.
Thiên môn, liên tiếp vô số tinh thần.
Khiến cho từng sức mạnh tinh thần lưu động xuống.
Lúc này cơ thể Lục Hành tản ra ánh sáng thánh khiết.
Đây chính là võ giả tinh mệnh!
Từ trên trời cao, giữa hàng tỉ tỉ ngôi sao, lấy được sức mạnh tinh thần đếm không xuể, cuồn cuộn không ngừng.
Cũng chính vì như vậy, võ giả tinh mệnh được gọi là con cưng trên trời.
Mà điểm này Linh thể, Thánh thể, Vương thể, Hoàng thể, Đế thể, Thần thể không thể so sánh.
Trên thực tế, thượng cổ thánh nhân.
Tu hành thân xác, hồn phách sơ hiển.
Đến cấp bậc Thánh Nhân, người người đều là thánh thể thánh hồn, hơn nữa còn là thiên địa thánh thể.
Đến lúc đó, cho dù là thân thể thể chất, cũng không chiếm ưu thế quá lớn.
Nhưng võ giả tinh mệnh thì khác.
Tùy theo đề thăng cảnh giới của võ giả, sự hùng mạnh của võ giả tinh mệnh càng ngày càng rõ ràng.
Khai thông sức mạnh tinh thần, lấy được Tinh Thần Võ quyết, thậm chí là Tinh Thần Thần Binh.
Trời cao ban tặng, được trời ưu đãi.
Lúc này trong cơ thể Lục Hành, khí tức ngưng tụ đến mức cực điểm.
Một khôi giáp tinh thần lúc này ngưng tụ.
Thậm chí cả trường kiếm trong tay hắn ta bây giờ đều mang theo ánh sáng tinh thần.
Trong nháy mắt, Lục Hành vô cùng thần thánh.
Giống như Thánh Nhân trời sinh, giống như thần tử trên trời hạ xuống
Lúc này ánh mắt mọi người đều lóe lên.
Đây chính là võ giả tinh mệnh đó.
Là võ giả sinh ra liền được quyết định.
Bất kỳ ai cũng hâm mộ không dứt.
“Kiếm ra”.
Lục Hành một kiếm giết tới, kiếm mang mang sức mạnh tinh thần.
Một tiếng phụt đột nhiên vang lên.
Tần Hải lúc này mặc dù có huyết khí bảo vệ cơ thể, nhưng căn bản không cách nào ngăn cản.
Một vết máu trước ngực, máu tươi nứt ra.
Thân ảnh Tần Hải thụt lùi.
Bây giờ Tần Hải tiến đến.
Tư thế tấn công phòng ngự của hai người đã hoàn toàn thay đổi.
Lục Hành thi triển tinh môn, sức mạnh cường thịnh đâu chỉ mười lần.
Trong nháy mắt Tần Hải bị động.
Hết kiếm này hết kiếm khác chém ra.
Lúc này, Lục Hành vô cùng bá đạo, khí tức không người nào có thể so bì.
Thấy cảnh này, tên đài quan sát chính, Lục Chung Hải thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn tốt, mặc dù xảy ra chút gợn sóng.
Nhưng tóm lại, Lục Hành vẫn phải thắng.
Tiếp theo chỉ cần hao tổn hết mức Hải Khâm này, Lục Hành xứng đáng được đệ nhất.
Sau đó liền công bố tin tức kết hôn.
Khiến Khương Tồn Kiếm thoái vị nhường người có tài.
Hôm nay, nếu ai không phục, vậy thì giết chết bất luận tội, quét sạch người không phục.
Lúc này, Lục Chung Hải đang chờ tỷ thí kết thúc.
Trước mắt, gần như đã không còn đường sống vẹn toàn.
Lục Hành ắt thắng!
“Giết!”
Một tiếng quát khẽ vào thời khắc này đột nhiên vang lên.
Tần Hải lúc này hoàn toàn dữ tợn.
“Thất mạch mở!”
Một lời trong lòng vừa dứt.
Bên trong thân thể Tần Hải, từng luồng sức mạnh lưu động.
Lúc này, khí thế lại một lần nữa tăng vọt.
Trong hàng ngũ Bắc Thương phủ, Giang Bạch nhìn thấy cảnh này, cau mày nói: “Với cảnh giới của Tần Hải, chỉ có thể chống đỡ mở lục mạch chứ?”
“Lời thì nói như vậy”.
Lúc này Tần Ninh cười nói: “Nhưng có lúc, ý chí của con người cũng là một trong những nhân tố tương đối lớn”.
Tần Ninh cũng không lo lắng.
Tần Hải cần kích thích như vậy.
Trên thực tế, Tần Hải đang lúc thiếu niên, thiên phú không tệ.
Nhưng từ khi hai chân phế rồi liền gục ngã chưa gượng dậy nổi.
Mà bây giờ, tuy nói hai chân đã sớm ổn rồi, nhưng tích lũy trong lòng mấy năm khiến cho Tần Hải thiếu khí thế quả quyết sát phạt nhất định.
Lúc này Tần Ninh có thể nói cũng đang bức bách Tần Hải một chút.
Vì sư tôn của mình.
Vì người phụ nữ của mình.
Tần Hải phải đi tranh cướp.
Sớm muộn có một ngày, hắn sẽ rời khỏi nơi này.
Nhật nguyệt tang thương, Tần Hải cần tự mình quật khởi.
Hắn không thể nào luôn bảo vệ Tần Hải.
Không chỉ là Tần Hải, Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương bọn họ cũng vậy.
Bọn họ cần phải tìm được trời đất của mình để thi triển.
“Giết!”
Tiếng quát khẽ vang lên, lúc này Tần Hải một quyền nện xuống.
Sức mạnh cuồng bạo giải phóng.
Một quyền giống như núi cao rơi xuống đất, tiếng nổ như trời đất nghiêng đổ chèn ép xuống.
Chương 1005: Đệ nhất thiên kiêu chân chính của Lục gia
Ầm…
Âm thanh điếc tai nhức óc vào thời khắc này vang lên.
Toàn thân Lục Hành bây giờ cho dù là tinh môn hộ thể, nhưng cũng vẫn không chống đỡ được.
Võ giả tinh mệnh rất mạnh!
Nhưng sự hùng mạnh này cũng không phải là không hạn chế.
Cửu Nguyên Thiên Mạch của Tần Hải giống như bất phàm.
“Chết!”
Một quyền nện xuống, Lục Hành không chịu nổi.
Chỉ là lúc này sức mạnh của Tần Hải chưa hoàn toàn biến mất.
Lúc này, một lực áp bức khổng lồ vẫn gắt gao áp chế Lục Hành, khiến cho Lục Hành không thể nào thở.
“Cút ngay”.
Một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Một thân ảnh lúc này đi ra.
Xông vào bên trong tường ranh giới, một quyền đập ra.
“Phụt…”
Tần Hải phun ra một ngụm máu tươi, bây giờ hắn ta giống như đèn cạn dầu, công kích này không thể chịu đựng, một tiếng bịch đập trên tường ranh giới, ầm ầm rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
Khóe miệng có máu tươi không ngừng chảy ra.
“Lục Hành đã bại, tại hạ Lục Thịnh thay thế Lục Hành xuất chiến”.
Lời vừa dứt, mọi người xung quanh hoàn toàn xôn xao.
Hải Khâm đánh bại Lục Hành, mọi người đều nhìn thấy.
Là thật, cái này không phải là đùa giỡn.
Chỉ là lúc này, thanh niên ra sân lại khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên.
Lục Thịnh!
Lục Thịnh của Lục gia!
Tên người này ai mà không biết.
Đệ nhất thiên kiêu của thư viện Thái Hư là Lục Hành.
Danh hiệu này mười năm trước mới nổi lên.
Mà trước của mười năm trước, đệ nhất thiên kiêu chính là Lục gia Lục Thịnh!
Lục Thịnh, cuồng nhân chiến đấu, thanh niên kiệt xuất tuấn tài nhất của Lục gia.
Đứng đầu trong tam huynh đệ Lục gia.
Liên quan tới người này, quá nhiều lời đồn đại.
Thư viện Thái Hư chia làm hai viện nội ngoại.
Cảnh giới đệ tử đạt vào nội viện phải là cấp bậc linh cảnh Niết Bàn.
Đệ tử ngoại viện cũng chia các loại tam, lục, cửu.
Mà thân là học viện, đương nhiên là không thiếu tỷ thí khảo hạch.
Cái tên Lục Thịnh này có thể nói đứng nhất tất cả các tỷ thí.
Tất cả khảo hạch tỷ thí lớn nhỏ, đệ tử thư viện Thái Hư cho tới bây giờ muốn tranh đoạt cũng chỉ là thứ hai.
Đệ nhất gần như là Lục Thịnh không cần nghi ngờ.
Mười năm trước, Lục Thịnh đã là cảnh giới Sinh Tử tam kiếp.
Nhưng chính vào mười năm trước, đột nhiên một ngày, để xứng với đối ngoại thư viện Thái Hư, con đường lịch luyện của Lục Thịnh lâm vào tuyệt địa, đạo tiêu bỏ mình.
Chuyện này khi đó có thể nói đã đưa tới sóng to gió lớn.
Nhất thời khiến người ta không thể không xúc động, trời ghen tỵ anh tài.
Nhưng bây giờ Lục Thịnh đã xuất hiện.
“Đại ca…”
Giờ phút này, Lục Hành nhìn thân ảnh trước mắt, sắc mặt nhợt nhạt.
Lục Thịnh xuất hiện là vì hắn ta.
Hải Khâm đáng chết này, rốt cuộc là người đến từ đâu?
“Thú vị, thú vị”.
Một giọng nói hài hước lúc này đột nhiên vang lên.
Một thân ảnh đột nhiên ở bên cạnh lôi đài, từng bước đi tới.
“Đây chẳng phải là người tham gia tỷ thí mới có mới có tư cách lên đài sao”
“Vẫn có thể thay thế tỷ thí?”
Người mở miệng chính là Tần Ninh.
Chỉ là lúc này Tần Ninh bộ mặt râu ria, thoạt nhìn có nét thô lỗ, cười lên cũng tỏ ra rất khinh thường.
“Ngươi là người phương nào?”
Lục Thịnh toàn thân đồ trắng, nhìn Tần Ninh.
“Tại hạ Ninh Khâm, ta muốn hỏi thư viện Thái Hư một chút, có thể tìm người thay thế thay tỷ thí sao?”
Lúc này, Lục Chung Hải đứng trên chiến đài.
“Chỉ cần không trái với điều kiện cốt linh trăm tuổi thì có thể!”
Lục Chung Hải lên tiếng nói.
Lúc này, mọi người nhất thời sửng sốt.
Còn mang ra chơi như vậy?
Đây coi như tỷ thí gì?
Không phải bên trong đã định sao?
Lục Hành không được, Lục Thịnh ra sân.
Mười năm trước Lục Thịnh cảnh giới Sinh Tử tam kiếp, quỷ biết bây giờ là cảnh giới gì?
“Nếu đã như vậy”.
Tần Ninh cười một tiếng: “Các ngươi đã không biết xấu hổ nói ra như vậy, thế thì ta cũng có thể thay thế Hải Khâm tham chiến”.
Lời vừa dứt, Tần Ninh bước vào bên trong lôi đài, xuyên qua bức tường ranh giới.
Một luồng khí tức nở rộ ra.
Cảnh giới Sinh Tử tam kiếp.
Lại một vị thiên tài.
Giờ phút này, mọi người kêu lên.
Dưới trăm tuổi, cảnh giới Sinh Tử tam kiếp.
Đúng là thiên tài.
Điểm này không thể nghi ngờ.
Thấy Tần Ninh tự tin như vậy, Lục Thịnh cười một tiếng.
Một luồng khí tức giải phóng ra.
Cảnh giới Sinh Tử ngũ kiếp!
Bây giờ tất cả mọi người đều câm như hến.
Cảnh giới Sinh Tử ngũ kiếp.
Quá đáng sợ!
Phải biết rằng Lục Thịnh vẫn thuộc thanh niên đồng lứa.
Không vượt qua trăm tuổi, trên thực tế tính là thiếu niên đồng lứa cũng được.
Dù sao thì cảnh giới Sinh Tử hai vạn năm tuổi thọ.
Trăm năm thật sự không tính là gì.
Tần Ninh mỉm cười cười một tiếng.
“Không sao chứ?”
Nhìn về phía Tần Hải, Tần Ninh mở miệng.
“Không chết được”.
“Được!”
Tần Ninh xoay người, nhìn về phía Lục Hành, Lục Thịnh.
“Lục Hành, nói thật, nếu ta là ngươi, ta thật không có mặt mũi để đại ca của mình lên giúp đâu”.
“Còn nói gì là đệ nhất thiên kiêu?”
Tần Ninh giễu cợt nói: “Nếu coi như không biết xấu hổ, ngươi thứ hai không ai dám thứ nhất!”
“À, không đúng”.
Tần Ninh nhìn sang Bách Lý Sưởng vừa ngất đi đã tỉnh lại: “Hai người các ngươi bất phân như nhau”.
Lời này vừa nói ra, đám người trong thế gia Bách Lý đều tức giận.
“Nếu tự tin của ngươi lớn như vậy, ngược lại ta muốn xem xem, đánh nhau với ta, ngươi có thể đi qua được mấy chiêu”.
Một giọng nói lạnh lùng lúc này vang lên.
Bách Lý Khánh.
Đệ nhất thiên kiêu chân chính của thế gia Bách Lý.
Chỉ có điều lần này, nghe nói Bách Lý Khánh người mang trọng thương, không thể ra sân.
Nhưng Tần Ninh liếc mắt liền nhìn ra.
Người này căn bản không bị thương.
Cái gọi là không thể ra sân, chẳng qua là một cái cớ.
Lục gia và thế gia Bách Lý lần này lập kế hoạch tốt lắm.
Để cho Lục Hành nổi tiếng lớn.
Mà bây giờ kế hoạch thất bại.
Người chết ẩn núp Lục Thịnh này cũng sống lại.
Bách Lý Khánh không nhịn được, cũng bình thường.
Bách Lý Khánh lãnh đạm nói: “Ngược lại ta quên mất, đánh nhau với Lục Thịnh, xác suất ngươi sống sót gần như là bằng không”.
“Mở miệng ra nói chuyện ai cũng biết, mở miệng đánh rắm, ngươi cũng là người đầu tiên”.
Tần Ninh không thèm để ý chút nào, giễu cợt nói: “Đợi ta làm thịt hắn xong, hy vọng ngươi còn dám ra sân!”
Lời nói ra khiến Bách Lý Khánh sắc mặt tái xanh.
Cái tên Ninh Khâm này.
Rốt cuộc có lai lịch gì?
Tuyệt đối không phải người Bắc Thương phủ.
Người Bắc Thương phủ lá gan không lớn như vậy.
Lúc này, sắc mặt Lục Hành tái nhợt, lại càng lạnh lùng.
“Ca, giết hắn”, Lục Hành thấp giọng nói.
“Ừ!”
Lúc này Lục Thịnh biểu cảm cũng có chút phẫn nộ.
Tên Ninh Khâm này có phẫn có láo xược rồi.
Tần Ninh nhìn về phía Tần Hải, cười nói: “Tiếp theo, giao cho ta”.
“Ừm!”
Tần Hải biết, với cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp, mở ra sức mạnh thất mạch đã đạt đến cực hạn.
Nếu tiếp tục mở cửu mạch hắn ta sẽ mất mạng, thân xác không cách nào chịu đựng sức mạnh kinh mặc lớn đến như vậy.
Lúc này, Tần Hải đi xuống lôi đài.
Giang Bạch nhìn Tần Hải gật đầu.
“Chờ lát nữa ta ở bên ngươi”, Giang Bạch căn dặn.
Lời vừa nói ra, Tần Hải ngẩn người.
Tần Ninh… hôm nay thật sự chuẩn bị đại khai sát giới?
Nhưng thế gia Bách Lý và Lục gia nội tình mạnh mẽ.
Hơn nữa, lần này Lục Thịnh trở về, đột nhiên xuất hiện, hắn ta luôn cảm giác, còn có âm mưu ở trong đó.
Một mình Tần Ninh… sao có thể ngăn cản?
Lúc này trong lòng Tần Hải lo lắng.
Mà vào chính thời khắc này, một ánh mắt chiếu tới.
Tần hải men theo ánh mắt nhìn qua, khẽ ngây ra.
“Như Yên…”
Thấy ánh mắt của Như Yên, Tần Hải nắm chặt thành quả đấm.
Môi mấp máy, nhưng không có tiếng nói.
Chỉ là giờ phút này Khương Như Yên nhìn là biết.
“Sau ngày hôm nay, nàng là của ta”.
Trong lòng Khương Như Yên khẽ nhúc nhích.
Chỉ một câu này, lời lẽ bá đạo, quá đủ rồi!