• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 366: Mọi chuyện qua đi

Tần Ninh đi từng bước lên đỉnh núi rồi ngồi xuống.

“Thương Nhất Tiếu, Minh Ung!”, Tần Ninh lên tiếng nói: “Kể từ hôm nay, hai người các ông dẫn theo các đế quốc Vân Lam, Thiên Nguyên, Khưu Bình, Tuyên Vũ, Mộc Nguyên bắt đầu công thành đoạt đất. Nếu như có võ giả trên cảnh giới Địa Võ phản kháng thì giết không tha!”

“Rõ!”

“Rõ!”

“Từ nay trở đi, Cửu U đại lục sẽ không còn cái tên thượng quốc Cảnh Thiên và thượng quốc Đại Minh nữa!”

Tần Ninh bình thản nói: “Bảy thượng quốc lớn, giờ chỉ còn năm!”

“Thượng quốc Thánh Nguyệt, An Lăng, Thương Long và Kim Càn!”

Tần Ninh nhìn sang Kim Linh Huyên và nói: “Lần này, thượng quốc Kim Càn còn dám tự xưng là thượng quốc số một thì ta sẽ tiêu diệt cả hoàng thất!”

Kim Linh Huyên run rẩy, không dám nói lời nào.

Hắn ta vốn không có gì để nói.

Tần Ninh lúc này quá đáng sợ.

Ai dám ngỗ nghịch với hắn chứ?

Cảnh giới Thiên Võ bảy biến, nói giết là giết, ai dám động vào là người ấy muốn chết.

“Thượng quốc thứ năm, chính là thượng quốc Bắc Minh!”

Tần Ninh lại nói: “Thượng quốc Bắc Minh kể từ hôm nay sẽ tiếp quản lãnh thổ của ba thượng quốc lớn, đế quốc Thương Nghiễm sẽ là phụ trợ, sau này đều phải trung thành đi theo”.

Tần Ninh nói xong thì nhìn sang mấy đại đế như Vân Khánh Tiêu, Nguyên Phong Không.

“Trong thời gian này, các ông liên hợp lại tiếp quản lãnh thổ của bốn đế quốc lớn và ba thượng quốc lớn, kẻ nào dám nhúng tay vào thì báo cho ta là được”.

Lời này nói ra từ một thiếu niên chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi khiến cho mọi người càng không dám tin.

Nhưng giờ có ai dám không nghe theo lời Tần Ninh nói nữa?

Ai không theo, chết!

Thi thể của mười mấy thi thể cảnh giới Thiên Võ ở dưới đất còn chưa nguội kia kìa.

“Rõ!”

Minh Ung cung kính cúi người đáp.

Hắn lại nhìn bốn người Thánh Minh Hoàng, An Thiên Mệnh, Thương Bắc Huyền và Kim Linh Huyên và hỏi: “Các người có dị nghị gì không?”

“Không dám!”, An Thiên Mệnh cười khổ đáp.

“Đương nhiên là không!”

Kim Linh Huyên nắm chặt tay, cha vừa bị giết, nhưng hiện giờ hắn ta phải cúi đầu trước Tần Ninh.

“Không dám!”

Thương Bắc Huyền cũng cúi đầu, chắp tay bái.

Hôm nay đúng là quá mức chấn động.

“Nếu đã vậy thì chúc các vị vui vẻ!”

Tần Ninh vẫy tay: “Không còn gì nữa đâu, về đi!”

Nhóm người dần dần rời khỏi đây.

Tần Ninh lúc này ngồi yên vị trên đỉnh núi.

Ở chính giữa quảng trường đại điện của hoàng cung thượng quốc Cảnh Thiên, có một hồi mưa máu gió tanh xảy ra. Thế nhưng đỉnh núi cao ngàn trượng sừng sững kia cũng khiến người ta không thể nào quên được ngày hôm nay.

Một thiếu niên cầm kiếm, giáp, thân nhuốm máu, mặc giáp vàng, chém chết từng vị đế vương một.

Vậy là đã đủ để người ta nhớ kỹ!

Minh Ung lúc này hưng phấn không thôi, nắm chặt lấy cánh tay của con trai Minh Vũ.

“Con ngoan, con ngoan!”

Minh Ung kích động nói: “Lòng lôi kéo của con năm đó đã khiến đế quốc Bắc Minh chúng ta xảy ra những thay đổi kinh thiên động địa”.

Minh Vũ cũng đang hoàn toàn sửng sốt.

Nghĩ đến Tần Ninh của ngày xưa kiêu căng ngạo mạn, hắn ta chỉ cho rằng Tần Ninh kiêu ngạo vì thân phận đan sư của mình.

Nhưng hiện giờ thì nào phải như vậy?

Thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi này, lúc này, bây giờ, thật sự làm được những gì hắn nói. Ai hắn cũng dám giết, chuyện gì hắn cũng dám làm.

“Đại kế Bắc Minh có hy vọng rồi!”, Thiên Ám cũng kích động nói.

Thân là viện trưởng học viện Thiên Thần, ông ta cũng nghĩ giống hệt Minh Ung.

Khôi phục lại vinh quang của học viện Thiên Thần ngày xưa.

Mà hiện giờ mọi chuyện đã thay đổi theo hướng cực tốt.

Tất cả đều là nhờ có thiếu niên lãnh đạm, sát phạt quyết đoán tên Tần Ninh làm ra!

Nếu là nửa năm trước thì có ai dám tin?

Đồng thời, Thánh Minh Hoàng dẫn theo Thánh Thiên Viêm và Thẩm Thiên Trầm rời khỏi thượng quốc Cảnh Thiên.

“Thiên Viêm, từ nay trở đi cho đến lúc thí luyện người được chọn kết thúc thì con phải nhớ kỹ cho ta, Tần Ninh muốn con làm cái gì thì con phải làm y hệt, hiểu chưa?”

“Dạ, phụ hoàng!”

Thánh Thiên Viêm chắp tay, nhưng lại không yên tâm nói: “Phụ hoàng, người này đã giết Kim Ngọc Long, Cảnh Khoát, còn giết cả trưởng lão Xích Vân tông, chỉ e là Xích Vân tông sẽ không cam tâm đâu. Hơn nữa Thiên Địch Nguyên đó cũng là do hắn giết...”

“Cái tên này còn chưa đến Cửu U mà đã đắc tội hai tông môn nổi danh trong đó rồi. Xích Vân tông không dễ chọc, mà Thiên gia của Thánh Đan các lại càng khó chơi!”

Lời này nói ra, Thánh Thiên Viêm chỉ cảm thấy một hơi thở lạnh lùng bao phủ toàn thân.

Hắn ta mới phát hiện Thánh Minh Hoàng đang lạnh lùng nhìn mình.

“Thiên Viêm!”

“Có con!”, Thánh Thiên Viêm lập tức khom người.

“Có lẽ ta nên cân nhắc đến việc đổi sang một hoàng tử khác tham gia thí luyện người được chọn đấy, con nghĩ sao?”

Lời này nói ra, Thánh Thiên Viêm như rơi xuống hầm băng.

“Phụ hoàng, con trai biết sai rồi!”

Thánh Thiên Viêm lập tức quỳ xuống đất.

Thánh Minh Hoàng lạnh lùng nhìn Thánh Thiên Viêm, nói tiếp: “Ban đầu cho Tần Ninh mượn Thiên Nguyên linh cảnh một chút để đổi lấy việc hắn giúp con thông qua cuộc thí luyện người được chọn, lúc ấy ta còn nghĩ là mình thiệt, nhưng bây giờ phải nói là hoàn toàn kiếm lời ấy chứ”.

“Nếu con còn không biết trân trọng cơ hội này thì ta sẽ đổi cho người khác”.

“Phụ hoàng, nhi thần biết sai!”

Thánh Thiên Viêm vội vàng nói: “Nhi thần nhất định sẽ nghe theo lời dạy bảo của phụ hoàng, nhất định sẽ cung kính nghe theo Tần Ninh”.

Thánh Minh Hoàng im lặng trong chốc lát, rồi nói tiếp: “Lần này, liên minh lấy đế quốc Bắc Minh làm đầu muốn cắn nuốt ba thượng quốc lớn và bốn đế quốc lớn thì cũng sẽ tốn đến hàng năm...”

“Nhi thần hiểu được!”

Thánh Thiên Viêm cung kính nói: “Nhi thần lập tức dẫn quân tinh nhuệ của thượng quốc Thánh Nguyệt ta đi giúp đỡ đế quốc Bắc Minh, à không, thượng quốc Bắc Minh, giúp bọn họ thu phục lãnh thổ của ba thượng quốc lớn kia!”

“Ừ!”

Thánh Minh Hoàng gật đầu.

Thánh Thiên Viêm rời đi, Thẩm Thiên Trầm nhìn Thánh Minh Hoàng, chắp tay nói: “Bệ hạ, Viêm hoàng tử nói cũng không sai, lần này Tần Ninh coi như đã đắc tội cả Xích Vân tông lẫn Thánh Đan các rồi”.

“Lão Thẩm, sao, ngươi cũng không tin tên nhóc đó hả?”

Thánh Minh Hoàng lại nói: “Ngươi đừng quên, đại sư Khương Vinh cực kỳ coi trọng tên nhóc đó, ta nghe nói lão ta còn đưa cả lệnh Thánh Đan cho hắn rồi”.

Lời này nói ra, Thẩm Thiên Trầm hơi sửng sốt.

“Hơn nữa, một người có thể giết chết cả cảnh giới Thiên Võ thì ngươi nghĩ hắn sẽ sợ Xích Vân tông sao?”

“Tên nhóc Thẩm Văn Hiên đó đi theo hắn học đan thuật, chỉ e là tương lai sẽ vô cùng lắm”.

Thẩm Thiên Trầm cũng mỉm cười: “Bệ hạ lại đang cược nữa rồi!”

“Ừ, thân là đế vương thì sao có thể rón rén làm việc được chứ?”, Thánh Minh Hoàng cười khà khà: “Năm xưa, tổ tiên nguyên soái Thánh Huy cũng đánh cược, đi theo cương vương Minh Ung để có thành tựu, và thực tế chứng minh ngài ấy đã đúng!”

“Tổ tiên Thánh Huy cược được thì ta cũng vậy!”

Thánh Minh Hoàng mỉm cười.

Mà ở một góc khác.

Kim Linh Huyên ngồi trên linh thú phi hành, nhìn về phía sau, vẫn còn thấy kinh sợ.

“Điện hạ, chuyện này cứ để như vậy sao?”, một vô địch cảnh giới Thiên Võ không khỏi tức giận hỏi.

“Vậy ngươi nói nên làm gì bây giờ?”, Kim Linh Huyên híp mắt đáp: “Đô Cáp nguyên soái, ngươi thân là thống lĩnh ba quân của thượng quốc Kim Càn, hay là ngươi dẫn binh đi đánh đế quốc Bắc Minh đi?”

“Thuộc hạ...”, Đô Cáp nguyên soái này trắng bệch cả mặt, đáp: “Thuộc hạ đã cao tuổi...”

“Cút!”, Kim Linh Huyên trầm giọng mắng.
Chương 367: Thế cục thay đổi

“Ngươi già rồi? Phụ hoàng ta bị giết, sao ngươi không ra mặt đi? Giờ mới nói làm gì?”

Kim Linh Huyên quát mắng: “Ngươi dám đi đánh đế quốc Bắc Minh không? Đó là tổ của Tần Ninh, nhà của hắn đều đang ở đó đấy!”

“Chỉ là một Tần Hâm Hâm bị giết chết, là em họ của hắn, mà hắn đã đại khai sát giới, đến thượng quốc còn không thèm quan tâm mà chém giết rồi. Thế nếu là cha, huynh trưởng của hắn chết, thì ngươi nghĩ ngươi sống được sao?”

“Hơn nữa, hắn đã nói rồi, từ cảnh giới Địa Võ, kẻ nào dám phản kháng, kẻ đó phải chết!”

Kim Linh Huyên nói xong thì chỉ thấy lạnh người.

“Tên nhóc này...”

Cho đến giờ, khi nhớ lại trưởng lão Lộc Phong cảnh giới Thiên Võ bảy biến kia bị giết trong một hơi thở, hắn ta đều cảm thấy khó tin.

Tần Ninh đúng là ma quỷ.

“Từ nay trở đi, chiến sĩ của thượng quốc Kim Càn chúng ta cố thủ ở biên giới, nếu phát hiện người của ba thượng quốc lớn và bốn đế quốc lớn muốn trà trộn vào đây thì giết không ta, mọi chuyện không liên quan đến thượng quốc Kim Càn!”

Kim Linh Huyên lập tức hạ lệnh.

Phụ hoàng đã chết, thân là Thái tử, hắn ta sẽ kế vị. Hoàng thất vẫn có người không phục hắn ta, nội chính của thượng quốc Kim Càn đã đủ khiến hắn ta bận rộn rồi.

Còn về Tần Ninh, đế quốc Bắc Minh thì muốn làm gì cứ làm, không đến tìm hắn ta thì hắn ta đã vui lắm rồi.

Mọi người tan đàn xẻ nghé, lúc này, bên trong hoàng cung thượng quốc Cảnh Thiên, các cung nữ thái giám cùng thị vệ đã chạy trốn từ lâu.

Tần Ninh vẫn ngồi trên núi cao như cũ, không hề chuyển động.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng ở bên cạnh.

Thương Hư cùng Thiên Động Tiên thì đứng dưới chân núi nhìn bốn phía, cẩn thận vô cùng.

Chuyện của ngày hôm nay, đừng nói đến người khác, chỉ riêng mấy người bọn họ đi theo Tần Ninh cũng hoàn toàn sứng sốt.

Thẩm Văn Hiên đứng dưới chân núi cũng kinh ngạc vạn phần.

Đây chính là sư tôn của hắn ta sao?

Sư tôn đan thuật Tần Ninh!

Giết người lại càng đáng sợ đến mức ấy!

Trên đỉnh núi, cây cối xanh tốt, Tần Ninh đứng yên trên vách núi.

Mọi thứ dần lắng xuống.

Tần Ninh im lặng không nói gì, từ từ mở mắt ra.

“Lấy chém giết để ngăn chém giết mới là biện pháp tốt nhất!”

Tần Ninh thở dài nói: “Nếu như ngày ấy ta không đưa ra lời hứa, không cứu Minh Lãng Hiên mà trực tiếp chấn nhiếp Minh Già Vân thì có lẽ sẽ không có ngày hôm nay”.

“Sao công tử lại nói vậy chứ?”

Vân Sương Nhi chân thành nói: “Minh Già Vân đó phản bội lời hứa, Minh Lãng Hiên lại vong ân bội nghĩa, nói giết là giết. Đây vốn là thế giới kẻ mạnh làm vua, bọn chúng dám giết Tần Hâm Hâm chính là chúng thấy chúng ta yếu ớt”.

“Mà lúc này chúng đều sợ công tử, cho nên chúng chẳng dám làm gì”.

“Cá lớn nuốt cá bé là đạo lý xưa nay, chuyện này không thể trách công tử, chỉ tiếc cho Hâm Hâm...”

Tần Ninh không nói gì.

Diệp Viên Viên cũng nói: “Mấy ngày nay công tử vẫn chưa từng nghỉ ngơi, hiện giờ công tử đừng vội nghĩ đến những chuyện khác nhé?”

Tần Ninh vẫy tay, hai cô gái bước đến.

Hắn kéo hai cô ngồi cạnh mình, rồi nằm xuống, gối đầu lên đùi hai cô, nhắm mắt lại rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhìn nhau, cũng không nói gì, chỉ khẽ chỉnh lại tóc của Tần Ninh.

Một giấc ngủ kéo dài ba ngày.

Đến lúc tỉnh lại, Tần Ninh chỉ thấy đầu mình nặng nề.

Thi triển liên tiếp thánh bảo Tứ Linh cùng hơi thở tạo hóa khiến cơ thể hắn đã đạt đến cực hạn.

“Tháng ba...”

Tần Ninh ngồi dậy, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đã chuẩn bị đồ tắm rửa cho hắn.

Tần Ninh thay quần áo rồi lại ngồi trên đỉnh núi.

“Dạo này ta sẽ ở đây tu hành, bảo bọn họ nếu không có chuyện gì thì đừng đến tìm ta!”

Tần Ninh lẩm bẩm: “Các cô cũng ở lại đây tu hành luôn đi!”

“Dạ!”

“Dạ!”

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi xuống núi chuyển lời của Tần Ninh.

Thiên Động Tiên ở lại, còn Thương Hư thì rời đi.

Dù sao đây cũng là đế đô của thượng quốc Cảnh Thiên, nhỡ có ai hành thích thì cũng rắc rối. Thương Hư nghĩ xong thì lập tức đi tìm một số cao thủ ở lại bảo vệ Tần Ninh.

Mặc dù Tần Ninh chưa chắc đã cần bảo vệ.

Thẩm Văn Hiên cũng lên núi theo.

“Sư tôn”.

“Ngươi quỳ xuống!”

Tần Ninh nhìn Thẩm Văn Hiên, bình tĩnh nói.

Thẩm Văn Hiên nhìn thiếu niên nhỏ hơn mình hai tuổi này, cúi người quỳ xuống.

“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đồ nhi đan thuật của Tần Ninh ta”.

Tần Ninh trịnh trọng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chỉ có thể làm đồ nhi của ta, đến cuối đời không được phản bội. Tần Ninh ta đời này ghét nhất là loại phản bội”.

“Đồ nhi xin nghe theo lời dạy bảo của sư phụ!”

Thẩm Văn Hiên vái thật sâu.

“Kể từ nay trở đi, vi sư sẽ ở lại đây tu hành, ngươi cũng vậy. Bắt đầu từ giờ cho đến ba tháng sau, mỗi ngày ngươi luyện chế một lò đan dược, là đan Thiết Phách tứ phẩm!”

“Liên tiếp ba tháng, mỗi ngày một lò, ghi lại thời gian, ba tháng sau ta sẽ kiểm tra một lượt!”

Tần Ninh giao phó xong thì phất tay.

Đỉnh núi trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Tần Ninh ngồi xếp bằng, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng trở nên bận rộn.

Tần Ninh định ở đây tu hành, hai cô đương nhiên phải phụ trách chuyện ăn uống ngủ nghỉ này.

Sau đó, Tần Ninh nhắm mắt, nội thị cơ thể mình.

Chín cửa, linh hải, linh đài, linh luân đã liên kết với nhau, nhưng linh khí lại cực kỳ tán loạn.

Cuộc chiến này tiêu hao quá lớn, hắn đã làm căn cơ thương tổn.

Hắn cần thời gian hồi phục lại.

Một tháng, Tần Ninh vẫn đang trong quá trình khôi phục.

Mà trong một tháng này, cả Cửu U đại lục đã xảy ra những thay đổi động trời.

Liên quân bảy nước lớn lấy đế quốc Bắc Minh và đế quốc Thương Nghiễm làm chủ mạnh mẽ đánh chiếm lãnh thổ của bốn đế quốc lớn và ba thượng quốc lớn, trong đó, thượng quốc Thánh Nguyệt cũng phái quân tinh nhuệ đến giúp.

Mãi sau đó, thượng quốc Thương Long và thượng quốc An Lăng cũng xuất binh hỗ trợ.

Trận thế lớn như thế, các thượng quốc và đế quốc khác nào dám nói gì? Chỉ dám hạ lệnh xuống cho thuộc hạ phải ngoan ngoãn trấn thủ biên cương, không gây náo loạn.

Còn về ba mươi sáu cương quốc.

Bọn họ là nhân vật siêu việt, bá chủ của vô số quốc gia, cho nên sẽ chẳng quan tâm đến diễn biến của thượng quốc và đế quốc.

Đại chiến đã khai màn, nhưng không gặp phải quá nhiều phản kháng.

Tất cả đều được tiến hành theo thứ tự.

Một tháng qua đi, hơi thở trên người Tần Ninh đã đạt đến cảnh giới Linh Luân đỉnh phong.

Vết thương của một tháng trước đã biến mất hoàn toàn.

Còn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, một là hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung thể, một là thể hỗn độn, một tháng này cảnh giới tu vi cũng tăng lên nhanh chóng.

Thẩm Văn Hiên thì chuyên tâm luyện đan, mỗi ngày đều suy nghĩ về dụng ý của Tần Ninh.

Thời gian cứ thế qua đi.

Tần Ninh vẫn không có ý định rời khỏi đây.

Thời gian tiếp theo, hắn chuẩn bị toàn lực đột phá cảnh giới Linh Phách.

Cảnh giới tứ linh, cảnh giới Linh Hải, cảnh giới Linh Luân, cảnh giới Linh Phách.

Bước quan trọng nhất, chính là cảnh giới cuối cùng.

Cảnh giới Linh Phách, cơ thể của võ giả đã ổn định được linh hải, linh đài và linh luân, bắt đầu mở ra linh phách.

Linh phách này không phải linh phách do võ giả ngưng tụ thành, mà là mở ra từ trong đầu.

Mở ra Linh Phách vốn là chuyện cực kỳ khó khăn, cho nên lúc đầu đế quốc Bắc Minh có không ít cảnh giới Linh Hải, Linh Đài và Linh Luân, nhưng lại cực kỳ ít cảnh giới Linh Phách.

Mà với Tần Ninh thì mở ra linh phách không phải chuyện lạ gì, chỉ là lần này trong đầu hắn có Phong Thần châu. Không biết Phong Thần châu này có làm việc mở ra linh phách thay đổi hay không, trong lòng Tần Ninh cũng có chút mong đợi.
Chương 368: Đột phá cảnh giới Linh Phách

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, cơ thể đạt đến trạng thái viên mãn, Tần Ninh lúc này đã thu liễm lại tâm trạng.

Trong cơ thể có chín vị trí, chín cửa đã ở, chín linh hải xoay tròn không nghỉ, chín linh đài ổn định có thứ tự, chín linh luân liên kết lẫn nhau.

Tần Ninh điều chỉnh linh khí cơ thể, bắt đầu xung kích.

Cảnh giới Linh Phách không phải là chuyện dễ dàng, dù là Tần Ninh cũng không dám chắc sẽ thành công.

Một khi thất bại, tu vi bị phế là chuyện nhỏ, thậm chí còn có khả năng não bộ bị cắn ngược, trở thành ngu ngốc.

Đây chính là một loại kiếp nạn của tu vi, võ giả nâng cao thực lực thì đúng là trở nên mạnh mẽ, nhưng cũng sẽ phải chịu những nguy hiểm cực lớn.

Từ cổ chí kim, võ giả vô số, từ cảnh giới Linh Hải đến cảnh giới Linh Phách, số lượng võ giả càng thêm ít, đủ để thấy độ nguy hiểm của con đường võ đạo.

Những tiếng nổ liên tiếp vang lên, linh hải, linh đài, linh luân trong cơ thể Tần Ninh không ngừng chuyển biến, phát ra những âm thanh ma sát. Linh khí thì trở nên dày hơn, trong đó còn có một khí thế nuốt cả trời xanh.

“Công tử đang đột phá...”

Vân Sương Nhi lúc này lo lắng nói.

“Cảnh giới Linh Phách ta và cô đều đã đi qua, cực kỳ nguy hiểm, không biết công tử...”

“Yên tâm đi!”

Diệp Viên Viên vẫn bình thản như cũ, đáp: “Với sự cẩn thận và chú trọng trong tu hành của công tử thì công tử sẽ cực kỳ tự tin trong việc đột phá cảnh giới Linh Phách!”

“Ừm!”

Hai người nhìn Tần Ninh đang xếp bằng, ánh mắt nghiêm túc.

Lần đột phá này tốn những hai tháng.

Hai tháng này, Tần Ninh ngồi xếp bằng tại chỗ, khí trời dần chuyển lạnh, thậm chí đã có tuyết rơi. Gió bắc thổi đến, đỉnh núi này đìu hiu lạnh lẽo.

Hôm ấy, Tần Ninh vẫn ngồi xếp bằng như cũ. Quanh người hắn phủ đầy tuyết, khiến nhìn hắn như một người tuyết thực thụ.

Ầm...

Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên. Người tuyết kia lúc này đang bùng nổ.

Tần Ninh cũng đứng dậy.

Một khí thế khác lạ bao phủ quanh người hắn.

“Đã đạt cảnh giới Linh Phách!”

Thấy cảnh này, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng vui mừng khôn xiết.

Hai tháng, cuối cùng Tần Ninh cũng đạt đến cảnh giới Linh Phách.

“Tuyết rơi rồi...”

Tần Ninh giơ tay ra bắt lấy tuyết, đã một năm kể từ ngày hắn xuất hiện ở đế quốc Bắc Minh.

Hắn của hiện tại mặc dù vẫn có chút ngây ngô, nhưng lại càng thêm mấy phần cứng cỏi.

Giờ hắn đã đến tuổi mười bảy, cảnh giới Linh Phách tầng một, tốc độ tu vi này đúng là quá nhanh.

Một năm qua đi, từ chín cửa cảnh giới đạt đến cảnh giới Linh Phách, thật sự là không ai dám tin.

“Ba tháng đã trôi qua...”

Tần Ninh quỳ xuống, vỗ nhẹ mặt đất, lẩm bẩm: “Hâm Hâm, Thanh Thanh sẽ ở đây cùng đệ, ta cũng sẽ đến thăm đệ thường xuyên!”

Tần Ninh đứng dậy, thở ra.

“Công tử!”

“Công tử!”

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lập tức đi lên trước.

“Cảnh giới Linh Phách tầng bốn!”

“Cảnh giới Linh Phách tầng chín!”

Thấy Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đã thăng cấp, Tần Ninh gật đầu: “Tạm được”.

Sau ba tháng, Diệp Viên Viên tăng lên bốn tầng cảnh giới, Vân Sương Nhi thì tăng ba tầng, đây đúng là một đả kích lớn với đám thiên chi kiêu tử trong đại lục.

Nhưng Tần Ninh lại chỉ bảo “Tạm được”.

“Công tử thật thú vị”.

Vân Sương Nhi cười nhạt, thanh thuần động lòng người, giống như hòa làm một với núi tuyết.

Mà Diệp Viên Viên thì vẫn lạnh lùng như cũ, giống như cây mai trong tuyết.

“Sư tôn!”

Thẩm Văn Hiên lúc này cũng bước ra.

“Đan dược đâu?”

Ba tháng nay, hắn bảo Thẩm Văn Hiên liên tục luyện chế linh đan, đến giờ chắc cũng kha khá rồi.

“Mời sư tôn xem ạ!”

Thẩm Văn Hiên lúc này phất tay, từng viên linh đan được linh khí khống chế bay ra trước mặt mấy người.

“Không tệ!”

Tần Ninh nhìn mấy viên đan dược, gật đầu nói.

“Sư tôn, đồ nhi vẫn không hiểu một chuyện!”

Thẩm Văn Hiên chắp tay nói: “Ba tháng qua, đồ nhi liên tục luyện chế đan dược nhưng không cảm thấy có tiến bộ gì cả, thậm chí cũng không hiểu ra điều gì”.

“Hiểu ra?”, Tần Ninh mỉm cười.

“Sao sư tôn lại cười ạ?”

“Hiện giờ ngươi đã là linh đan sư tứ phẩm, đan thuật không tệ, ta bảo ngươi luyện chế đan dược không phải để ngươi tăng cấp”.

Thẩm Văn Hiên càng không hiểu vì sao.

“Nhìn hai tay của mình đi!”

Tần Ninh lại nói.

Thẩm Văn Hiên giơ hai tay ra, càng không hiểu.

“Đôi bàn tay này không phải bình thường, mà là tay thất khiếu!”

Tay thất khiếu?

Thẩm Văn Hiên, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ngẩn ra.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói đến tay thất khiếu!

“Một cái tên rất dung tục nhỉ”.

Tần Ninh cười nói: “Nhưng đôi bàn tay này lại có giá trị cực kỳ quý hiếm”.

“Thật ra, ở kỷ nguyên trước, luyện đan, luyện khí và luyện trận đã hình thành một môn pháp hoàn chỉnh”.

“Kỷ nguyên mới mở ra, môn pháp này vẫn được giữ lại hoàn chỉnh, linh đan sư, linh khí sư, linh trận sư, đây là ba môn pháp tu luyện khá là xuất sắc trong giới võ giả”.

“Mà linh đan sư, từ xưa tới nay, đều đã có được hệ thống hoàn chỉnh, giống như võ giả Tinh Mệnh trong giới võ giả, linh thể, hoàng thể vân vân, thì linh đan sư cũng có những tồn tại đặc thù”.

“Ví dụ như thất khiếu liên tâm!”

“Cái này con biết!”, Thẩm Văn Hiên vội vàng nói: “Thất khiếu liên tâm là để miêu tả tâm trí của một vài linh đan sư. Người có thất khiếu liên tâm sẽ có năng lực lĩnh ngộ công thức, dược liệu nhanh gấp bội đan sư bình thường”.

“Ừ!”

Tần Ninh lại nói: “Tay thất khiếu của ngươi chính là một đôi bàn tay cực kỳ hiếm có trong giới linh đan sư. Đôi tay này nếu được vận dụng tốt thì có thể dùng dược liệu đến mức tối đa”.

“Hơn nữa một khi nó đã dung hợp với linh trí của ngươi hoàn toàn thì sẽ bộc phát ra sự nâng cấp trong đan thuật khiến người ta phải kinh diễm”.

“Tay thất khiếu...”

Thẩm Văn Hiên nhìn đôi bàn tay của mình, ngơ ngác không thôi.

“Nhưng sao con chẳng cảm nhận được gì vậy sư tôn?”

“Tay thất khiếu là thật, nhưng nếu không biết cách vận dụng thì đương nhiên sẽ không có cảm giác rồi. Ta bảo ngươi luyện đan ba tháng liền, là để cho ngươi làm quen với cảm giác của đôi tay. Giờ ta có thể truyền cho ngươi một chút đan thuật”.

“Cửu Nguyên đan điển, quyển một, liên quan đến lý giải về đan thuật, nhập môn. Trong thời gian này, ta sẽ giảng cho ngươi từ quyển một đi!”

Tần Ninh mỉm cười nói.

“Cửu Nguyên đan điển?”, Thẩm Văn Hiên sững sờ.

“Ngươi biết sao?”

Tần Ninh cũng kinh ngạc. Thế mà Thẩm Văn Hiên cũng biết đến Cửu Nguyên đan điển?

“Vâng, nghe nói Cửu Nguyên đan điển là một bộ đan điển vô thượng, hơn nữa, là do Cửu Nguyên Đan Đế đúc kết ra sau một đời chu du khắp nơi”.

“Trong đó không chỉ ghi lại công thức, đan thuật, dược liệu, thủ pháp và kỳ vật trong thiên hạ, cần cái gì là có cái đó”.

Thẩm Văn Hiên kích động nói: “Sư tôn biết nó sao?”

Tần Ninh lúc này chỉ mỉm cười.
Chương 369: Tình hình của vùng đất Cửu U

Đương nhiên hắn biết chứ.

Không chỉ thế, hắn còn chắc chắn là cả vạn giới các trời này cũng không có ai hiểu Cửu Nguyên đan điển được bằng hắn.

Đó là thứ mà hắn phải tốn một đời, hao tổn tâm huyết để đúc kết lại. Mỗi một loại công thức, đan thuật, đều là hắn đích thân tự luyện chế ra.

Chín quyển đan điển, người bình thường mà chỉ nắm giữ được một quyển là đã đủ để tự xưng thành nhân vật số một số hai trong làng đan thuật rồi.

Thẩm Văn Hiên cười khổ nói: “Những thứ này đều là con đọc được trong sách cổ thôi, không biết là thật hay giả. Nếu là thật thì Cửu Nguyên Đan Đế chắc phải được tôn làm nhân vật thay đổi giới đan thuật, và ghi danh vào sử sách!”

Tần Ninh vỗ đầu Thẩm Văn Hiên, cười mắng: “Bớt nói đi, ta dạy ngươi cái gì thì học cái đó là được rồi, đảm bảo ngươi sẽ tiến vào hàng ngũ linh đan sư ngũ phẩm trong thời gian nhanh nhất”.

“Dạ!”

Thẩm Văn Hiên cung kính hành lễ.

“Công tử, công tử!”

Mà lúc này, một bóng người xé gió xông tới, từng luồng khí lạnh cuồn cuộn bay theo.

Chính là Thương Hư.

“Công tử, ngài xuất quan rồi ạ!”

Thương Hư cung kính cười nói.

“Ừ, dạo này cuộc sống sao rồi? Thấy ngươi có vẻ... đột phá?”, Tần Ninh nhìn Thương Hư, gật đầu nói.

“Đến cảnh giới Thiên Võ hai biến rồi ạ”.

“Không tệ”.

Tần Ninh phất tay nói: “Thời gian cũng kha khá rồi, ta chuẩn bị đến thượng quốc Thánh Nguyệt đây”.

“Vâng, vừa vặn thuộc hạ cũng báo cáo lại tình hình ba tháng qua cho công tử ạ”.

“Ừ!”

Thiên Động Tiên cũng đi lên cùng, một đoàn người rời của hoàng cung thượng quốc Cảnh Thiên.

Tần Ninh ngồi trên lưng con đại bàng, nhìn về ngọn núi bên dưới dần khuất khỏi tầm mắt, Tần Ninh thở dài.

Sống và chết, luân hồi không ngừng, năm xưa cha nói với hắn câu này, giờ ngẫm lại thấy đúng là như vậy thật.

“Hâm Hâm, nghỉ ngơi thật tốt nhé...”

Trên lưng đại bàng, Thương Hư cười khà khà nói: “Đế quốc Thương Nghiễm hiện giờ đã tôn đế quốc Bắc Minh thành thượng quốc. Điều kiện đầu tiên để trở thành thượng quốc là có võ giả cảnh giới Thiên Võ, lão hủ cũng thỏa mãn được điều kiện này”.

“Mấy tháng qua liên quân sáu nước chúng ta đã đánh chiếm lãnh thổ bốn đế quốc lớn, và đã bắt đầu chiếm cứ lãnh thổ của ba thượng quốc lớn”.

“Trong thời gian này, thượng quốc Thánh Nguyệt và thượng quốc Kim Càn cũng giúp đỡ không ít. Kim Linh Huyên đó là một người thông minh, không dám làm gì vớ vẩn”.

“Ừ!”

Tần Ninh gật đầu.

“Thượng quốc Bắc Minh đã chính thức được thành lập, Minh Ung đảm nhiệm vị trí quốc quân thượng quốc, Đế Đô vẫn là thành Bắc Minh như cũ”.

“Hơn nữa, thượng quốc Kim Càn, Thánh Nguyệt, An Lăng và Thương Long đều đồng ý thừa nhận thượng quốc Bắc Minh là một trong năm thượng quốc lớn”.

“Đồng thời, những thế lực từng...”

“Được rồi!”

Tần Ninh lên tiếng: “Những chuyện này ta không quan tâm lắm”.

“Vâng!”

Thương Hư không nói nữa.

Trước giờ ông ta luôn đóng vai một kẻ nô bộc, Tần Ninh bảo làm gì thì làm cái đó.

“Đã đến thượng quốc Thánh Nguyệt!”

Dần dần, một tòa thành trì phủ đầy ánh bạc hiện ra trước mắt đoàn người.

Nhóm Tần Ninh hạ cánh xuống hoàng thành.

Trong nháy mắt đã có quân bao vây bọn họ.

Một khí thế mạnh mẽ đột nhiên từ hoàng thành xông lên.

Chính là Thánh Minh Hoàng.

“Lui xuống!”

Một giọng quát trầm thấp vang lên.

Khí thế mạnh mẽ của nhóm người lập tức tiêu tán.

“Tần công tử!”

Nhìn thấy Tần Ninh, Thánh Minh Hoàng cũng chắp tay.

“Ừ!”

Tần Ninh không nói nhiều, đứng trước cửa cung điện.

“Thí luyện Người được chọn sắp bắt đầu chưa?”

Thánh Minh Hoàng cười đáp: “Chuẩn bị rồi ạ, còn mười ngày nữa, nhưng đúng là hiện giờ có thể lên đường rồi”.

“Ta sẽ làm được chuyện ta đồng ý với ông, nhưng ông cũng nên nói xem là muốn Thánh Thiên Viêm đạt đến bước nào chứ nhỉ?”

Thánh Minh Hoàng chậm rãi đáp lại: “Có lẽ hiện giờ Tần công tử chưa hiểu về tình hình của vùng đất Cửu U hiện giờ, nên ta sẽ giải thích một chút cho công tử”.

“Cũng tốt!”

Qua chín vạn năm, đúng là có nhiều chuyện đã thay đổi.

“Hiện giờ Cửu U đại lục chia làm hai phần trong và ngoài, mà khu trung tâm chính là vùng đất Cửu U, gọi tắt là Cửu U. Dãy núi Cửu U được chọn làm biên giới, cả dãy núi này vây quanh một mảnh đất phồn hoa, cũng chính là vùng đất Cửu U”.

“Khu vực mà các cương quốc, thượng quốc chúng ta thống trị cũng chỉ là một nửa diện tích của Cửu U đại lục mà thôi”.

Tần Ninh gật đầu.

Hắn biết chuyện này.

“Thứ hai, chính là các tông môn trong Cửu U đại lục, Thánh Vương Phủ, Đại Nhật Thần Giáo, U Minh Tông, Kiếm Các, bốn thế lực lớn này cực kỳ mạnh mẽ, đã truyền thừa đến mấy chục vạn năm!”

“Ừ!”

“Thứ ba, còn có Thánh Đan các, tuy nói không nằm trong danh sách bốn tông môn lớn, nhưng không hề kém cạnh hơn bốn tông môn lớn này về nền tảng hay thế lực. Mà nghe nói các chủ của Thánh Đan các hiện giờ Thánh Thanh Triết đang là linh đan sư cửu phẩm, có đan thuật không ai bì kịp”.

“Đương nhiên, ngoài chuyện này ra thì vẫn còn một vài gia tộc và thế gia cổ xưa có nền tảng kinh người, nghe nói còn có cả con cháu của ba hoàng bảy vương”.

“Ba hoàng bảy vương...”

Tần Ninh gật đầu đáp: “Mười bọn họ từng đi theo Minh Uyên, có lẽ cũng có thể để lại con cháu xuất sắc, trong ba mươi sáu cương quốc chắc cũng có mấy người là con cháu của ba hoàng bảy vương chứ?”

“Ừm, cương quốc Đại Sở chính là con cháu của Sở vương, mà cương quốc Hỏa Hầu chính là con cháu của Hầu vương, còn cương quốc Thiên Tượng thì là con cháu của Hạng vương!”

Tần Ninh lại nói: “Vậy còn cổ quốc? Theo ta biết thì phải có mấy cổ quốc tồn tại chứ nhỉ? Bọn họ chắc cũng không yếu hơn các tông môn lớn chứ!”

“Cổ quốc...”, Thánh Minh Hoàng cười khổ: “Ta lại không biết chuyện này”.

Tần Ninh phất tay, bảo Thánh Minh Hoàng nói tiếp.

“Tông môn trong Cửu U đại khái có thể phân làm ba hạng, hạng một đương nhiên là bốn tông môn lớn, Thánh Đan các và một số thế gia cùng gia tộc cổ xưa nghe nói đều có cảnh giới Hóa Thần tồn tại, mà không chỉ có một”.

“Mà hạng hai chính là những tông môn như Xích Vân tông, các tông môn này đều có cảnh giới Thông Thiên tọa trấn”.

“Còn hạng ba thì cũng phải có trên trăm tông môn, nhưng ít nhất cũng có cảnh giới Thiên Nguyên tồn tại mới được”.

Thánh Minh Hoàng nghiêm túc nói: “Đương nhiên những tin tức này ta cũng chỉ nghe nói mà thôi, dù sao vùng đất Cửu U vẫn luôn là thượng vàng hạ cám, khó mà xác định được”.

“Nói vậy thì ba mươi sáu cương quốc cũng phải có cường giả cảnh giới Thiên Nguyên chứ hả? Vậy chẳng phải ba mươi sáu cương quốc đó tương đương với hạng ba hay sao?”, Vân Sương Nhi không khỏi nói.

“Nào có đơn giản như vậy!”, Tần Ninh cười đáp: “Cảnh giới Thiên Nguyên chia làm sáu tầng gồm tiểu tam nguyên và đại tam nguyên. Trong các cương quốc, cảnh giới Thiên Võ từ năm biến đến bảy biến đều là cao thủ rồi, nếu có cảnh giới Thiên Nguyên thì nhiều lắm cũng chỉ là tầng tiểu tam nguyên, muốn đạt đến đại tam nguyên thì còn kém xa lắm”.

“Tần công tử nói không sai”, Thánh Minh Hoàng gật đầu.

Kiến thức của Tần Ninh đúng là sâu rộng.

Những gì ông ta vừa nói, thậm chí nhiều hoàng đế của đế quốc còn không biết.

Nhưng Tần Ninh dường như chẳng hề kinh ngạc gì cả mà trái lại còn đặt ra nhiều câu hỏi.

Chỉ nguyên điểm này cũng đủ khiến người ta cảm thấy hiếu kỳ rồi. Một Tần Ninh mười bảy tuổi, cảnh giới Linh Phách tầng một, thế mà kiến thức lại giống như vượt qua cả bọn họ.
Chương 370: Bắt đầu hành trình

“Lần thí luyện Người được chọn này đã chốt địa điểm là ở đâu chưa?”, Tần Ninh hỏi.

“Đã chốt rồi, là trong Đại Hoang Cổ!”

“Đại Hoang Cổ?”

Tần Ninh chau mày.

“Nơi này nguy hiểm khác thường, luôn là một mảnh đất hung hiểm qua hàng vạn năm. Xem ra các tông môn vẫn rất khinh thường chúng ta khi chọn nơi này đấy”.

Thánh Minh Hoàng cười khổ, không nói nhiều.

Đại Hoang Cổ có vị trí bên rìa dãy núi Cửu U, là một khu vực cực kỳ đặc biệt. Nơi ấy trập trùng những nguy hiểm, có không ít võ giả đi vào do thám rồi lại bặt vô âm tín.

Nhưng dù thế, vẫn có vô số người mặc kệ mạng sống mà tiến vào đó.

Vì nơi đó thực sự rất mê hoặc.

Hàng chục vạn năm qua, truyền thuyết về nó vô cùng vô tận.

Có người may mắn đi vào trong đó và lấy được một linh khí ngũ phẩm.

Mà có người đi vào đó, tu vi từ cảnh giới Linh Hải trực tiếp tăng lên Linh Phách.

Càng có người lại trở thành một linh đan sư siêu mạnh.

Truyền thuyết thì nhiều, khiến cho vô số người muốn vào trong Đại Hoang Cổ.

Mà thật lâu sau đó, Đại Hoang Cổ đã trở thành một thế giới tồn tại cả thiên đường lẫn địa ngục.

Thiên đàng trong Đại Hoang Cổ có những thần binh, pháp bảo, linh dược, cơ duyên.

Còn địa ngục thì đến tám, chín phần đi vào là không thể đi ra được.

Các tông môn trong Cửu U lại tổ chức thí luyện ở nơi này, có thể thấy là rất dụng tâm.

Bọn họ cần những đệ tử có thiên phú lớn, còn những người nào không thể hoàn thành thí luyện khiêu chiến thì chết cũng không tiếc.

Với bọn họ, sống chết đại diện cho sự chọn lựa, chọn lựa kỹ càng.

“Đại Hoang Cổ...”

Thương Hư cũng nghiêm túc lẩm bẩm: “Đó là nơi mà tôn giả Đại Hoang ngã xuống...”

Nói đến đây, Thương Hư nhìn Tần Ninh, ánh mắt lóe sáng rồi không nói nữa.

Tôn giả Đại Hoang đã danh chấn khắp Cửu U đại lục từ hàng vạn năm về trước, nhưng lại chết một cách ly kỳ.

Chuyện này không nhiều người biết.

Nhưng Thương Hư lại hiểu rõ.

Tôn giả Đại Hoang từng khiêu chiến Cửu U Đại Đế, kết quả là bị Cửu U Đại Đế giết chết và ngã xuống ở Đại Hoang Cổ.

Hàng vạn năm trôi qua, không ngờ nơi đó lại thành một tuyệt địa.

“Tần công tử, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chúng ta xuất phát thôi nhỉ?”

Thánh Minh Hoàng chắp tay nói: “Lần này, ba mươi sáu cương quốc đã lên tiếng, rằng những ai thuộc đế quốc và thượng quốc chưa tròn hai mươi tuổi, đạt đến cảnh giới Linh Phách thì có thể tham gia!”

Chưa tròn hai mươi, đạt cảnh giới Linh Phách!

Tần Ninh bật cười: “Đám tông môn đó có mắt nhìn cao quá cơ”.

Chưa tròn hai mươi mà đạt cảnh giới Linh Phách thì có thể nói là ở đế quốc Bắc Minh không có một ai.

Nhưng trên Cửu U đại lục thì lại có vô số thiên tài, một vài đế quốc hay thượng quốc sẽ có một, hai người như vậy.

Còn với ba mươi sáu cương quốc thì số người lại càng nhiều.

“Nghe nói lần tham gia thí luyện này có hơn chục ngàn người đến từ các gia tộc, đế quốc, thượng quốc, có khi còn có cả thiên tài yêu nghiệt thuộc cảnh giới Địa Võ nữa”.

Cảnh giới Địa Võ...

Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên lại sửng sốt.

Chưa đầy hai mươi tuổi mà đã đạt đến cảnh giới Địa Võ? Đây là thiên phú đáng sợ cỡ nào chứ?

Lúc này, sắc mặt của mọi người cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Thiên phú như vậy đã đủ được gọi là yêu nghiệt rồi.

“Mà Tần công tử, tiểu thư Vân Sương Nhi và tiểu thư Diệp Viên Viên cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi mà đã là cảnh giới Linh Phách, chắc chắn có thể tham gia thí luyện”.

Thánh Minh Hoàng cười nói: “Với thiên phú và tu vi của Tần công tử thì muốn vào bốn tông môn lớn chắc cũng dễ như trở bàn tay”.

“Ta không có hứng lắm!”

Tần Ninh phất tay: “Mấy cái lão cổ hủ đó toàn là hạng cứng đầu, vào đấy ta sẽ bị ép chết mất”.

“Cũng phải, cũng phải!”

“Mà ông định cho Thánh Thiên Viêm vào tông môn nào đây?”

“He he, ta muốn cho Thiên Viêm vào Lãm Nguyệt Cốc...”

“Lãm Nguyệt Cốc?”

Tần Ninh nhìn Thánh Minh Hoàng, gật đầu nói: “Cũng đúng, Lãm Nguyệt Cốc chủ yếu tu linh quyết, hấp thụ khí Hạo Nguyệt. Ông là con cháu của Thánh Huy nên vậy cũng hợp!”

“Lãm Nguyệt Cốc là tông môn hạng hai, cùng hạng với Xích Vân tông, không biết Tần công tử có thấy khó khăn quá không?”

“Ta đã đồng ý với ông thì đương nhiên sẽ làm được. Thôi, chuẩn bị xuất phát đi!”

“Được, được!”

Thánh Minh Hoàng phất tay, một bóng đen từ trên không trung dần hạ cánh xuống.

“Linh thú cấp năm cao cấp – Thôn Thiên Ưng!”

Thương Hư và Thiên Động Tiên kinh ngạc không thôi.

Thôn Thiên Ưng trước giờ rất khó thuần phục, nhưng nếu đã thuần phục để làm thú cưỡi rồi thì cực kỳ uy phong.

Thánh Minh Hoàng dẫn đầu đưa mấy vị vô dịch cảnh giới Thiên Võ cùng Thánh Thiên Viêm đi lên lưng Thôn Thiên Ưng.

Mấy người Tần Ninh cũng bước lên theo.

Trên lưng Thôn Thiên Ưng có mấy căn phòng được xây dựng, nhìn cũng như mặt đất thật.

“Mời Tần công tử!”

Thánh Minh Hoàng nhường chỗ cho Tần Ninh chọn phòng trước, chọn xong thì hắn đi thẳng vào trong.

Từ thượng quốc Thánh Nguyệt đến Đại Hoang Cổ mất đến mười ngày, Thánh Minh Hoàng chuẩn bị cũng rất đầy đủ.

Tần Ninh cũng biết vì sao.

Một đoàn người đi lên lưng linh thú, Thôn Thiên Ưng kêu lên một tiếng rung động hoàng cung rồi cất cánh.

Nó bay lên không khiến cho mọi người thấy chóng mặt mà chỉ thấy rất ổn định như đang đi dưới đất.

“Đúng là kỳ diệu thật đấy!”, Vân Sương Nhi than thở: “Thôn Thiên Ưng mà cũng trở thành thú cưỡi được. Nó hung ác, giết người như ngóe mà còn khát máu nữa chứ...”

Tần Ninh cười nhạt: “Có gì kỳ lạ đâu? Nếu hai cô trở thành người mạnh nhất Cửu U thì còn có thể cưỡi được linh thú cấp chín nữa cơ”.

“Đừng nói là linh thú, dù có là thánh thú hay thần thú, sau này miễn là các cô đủ mạnh thì đều cưỡi được, thậm chí kể cả thần long cũng sẽ phục tùng”.

Thánh thú, thần thú...

Thần long...

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nghĩ đi thật xa.

Với các cô, đây đều là những điều chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể chạm vào, đều là thứ trong truyền thuyết.

Cảnh giới Hóa Thần với bọn họ đã là mục tiêu cao không thể với rồi.

“Đừng thất thần như vậy, sau này các cô sẽ đều đạt đến cao độ đó thôi”.

Tần Ninh chậm rãi nói.

“Thôi, ta cần nhỉ ngơi một chút”.

Tần Ninh thảnh thơi nói rồi vẫy tay với Vân Sương Nhi.

“Dạ?”

“Cô qua đây, ngồi xuống nào!”

Căn phòng này có đủ bàn ghế giường tủ, Tần Ninh đang ngồi trên giường, ý bảo Vân Sương Nhi đi lên.

Vân Sương Nhi bỗng đỏ bừng mắt, không biết nên làm gì.

Cô ấy ngồi trên giường, cả người run rẩy.

Công tử định làm gì đây?

Không lẽ bảo cô ấy làm ấm giường?

Diệp Viên Viên còn đang ở đây mà!

Thấy Vân Sương Nhi ngồi xuống, Tần Ninh mỉm cười rồi nằm xuống, đầu gối lên đùi Vân Sương Nhi, nhắm hai mắt lại.

“Từ nay trở đi, hai người các cô sẽ luân phiên làm ấm giường cho ta”.

Nói xong, Tần Ninh gối đầu trên đùi ngọc của Vân Sương Nhi rồi nhắm mắt. Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhìn nhau, mặt đều đỏ ửng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK