Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 911: Hồ Lô Thôn Linh

Tần Ninh không từ chối lời mời của Vạn Khuynh Tuyết.

Bên trong Vạn Thiên Các đầy đủ mọi thứ, hơn nữa, còn có thêm sáu phần dược liệu chưa được chuyển đến.

Thêm vào đó, linh thạch trên người hắn gần hết mà hắn cần phải tiếp tục vơ vét bên trong khu vực tự do giao dịch.

Sau khi thu xếp xong việc của Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư ổn thỏa, Vạn Khuynh Tuyết cũng nói lời từ biệt.

Lúc này, hai thầy trò đang ở tầng ba Vạn Thiên Các.

Trong căn phòng to như vậy, từ trong ra ngoài có bảy tám gian phòng, thư phòng, phòng ngủ, phòng tu luyện đều rất đầy đủ, không thiếu thứ gì.

Lý Nhàn Ngư thấy căn phòng cổ kính, khiêm tốn nhưng vẫn không thiếu sự xa hoa.

"Không hổ danh là Vạn Thiên Các..."

Lý Nhàn Ngư thốt lời ca ngợi.

"Đồ nhà quê..."

Tần Ninh mắng nhỏ, rồi nói: "Đến phòng tu luyện".

Lý Nhàn Ngư vội vàng đuổi theo.

Bên trong phòng tu luyện hơi âm u, bốn phía được làm bằng sắt đen nâu, không chỉ có khả năng cách âm mà còn có tác dụng ngăn linh khí giải phóng cũng vô cùng tốt.

"Ăn một viên huyền đan Minh Đồng đi!"

Tần Ninh căn dặn nói: "Sau đó ngươi mở mắt Vãng Sinh, rồi vận hành đồng thuật, tập trung toàn bộ dược liệu ở hai mắt".

Lý Nhàn Ngư không dám lơ là, vội vàng ngồi xếp bằng, rồi bắt đầu tu luyện theo lời Tần Ninh.

Trong phòng tu luyện, Lý Nhàn Ngư bắt đầu ngồi xuống tu luyện theo lời dặn của Tần Ninh.

Tần Ninh không quan tâm hắn ta nữa, hắn rời khỏi phòng tu luyện, rồi đến thư phòng.

Tần Ninh đặt hồ lô bên hông lên bàn.

Hắn nhìn cái hồ lô màu trắng xám, dài tầm một bàn tay, màu sắc xám xịt, khóe miệng hắn khẽ nở một nụ cười.

"Hồ Lô Thôn Linh... ấy vậy lại bị người ta coi thành rác mà bán..."

Tần Ninh nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: "May là ngươi gặp được ta, nên mới không bị mai một".

Hồ Lô Thôn Linh!

Có thể cho là một loại pháp khí!

Lúc này, Tần Ninh rót rượu ngon từ bầu rượu vào hồ lô.

Trong khi ấy, bên trong hồ lô từ từ tỏa ra từng làn khói trắng.

Chỉ là làn khói trắng này, rét lạnh như băng, toát ra sự lạnh lẽo buốt xương.

Tần Ninh không mảy may quan tâm tới nó, đổ rượu ra, trong tay xuất hiện một cái ấn ký, rồi đánh vào hồ lô.

Chẳng bao lâu sau, Tần Ninh lại đổ rượu vào hồ lô, rồi lại rót ra, rồi lại đánh ấn ký vào đó.

Lặp đi lặp lại, Tần Ninh không ngừng lặp lại hành động đó.

...

Vạn Thiên Các!

Trong một căn phòng, Vạn Khuynh Tuyết đang ngồi trước bàn.

"Mấy ngày qua, Tần công tử liên tục yêu cầu rượu, hơn nữa phải là một vò!"

Ninh Húc báo cáo.

"Không ngờ rằng, người này lại là một kẻ phóng khoáng yêu thích rượu ngon...", Vạn Khuynh Tuyết cười nói.

"Không phải đâu".

Ninh Húc hơi buồn bực nói: "Hắn đòi rượu, nhưng lại không uống, lại còn đổ hết, chẳng biết đang làm gì nữa, thuộc hạ cũng ngại hỏi".

"Ồ?"

Vạn Khuynh Tuyết rất kinh ngạc.

Tần Ninh... quả thật là một người kỳ lạ.

"Việc dò la thông tin sao rồi?"

"Rồi ạ!"

Ninh Húc gật đầu nói: "Tần Ninh đến từ Tần phủ, thành Lăng Vân, đại lục Cửu U, trong Tần phủ, tộc trưởng là Tần Thương Sinh có ba người con trai, hai người con đầu là Tần Sơn và Tần Hải đều đã rời khỏi, hiện tại không rõ tung tích".

"Đứa con thứ ba chính là Tần Ninh".

Ninh Húc hiếu kỳ nói: "Mà tên Tần Ninh này lại có rất nhiều huyền thoại".

"Hắn vốn là võ giả Tinh Mệnh, thế nhưng trước khi đạt cảnh giới Linh Hải, Tinh Môn chưa kịp ổn định thì đã bị người ta đặt bẫy cướp lấy".

"Ai ngờ rằng, Tần Ninh sau khi bị cướp Tinh Môn lại một bước lên mây, liên tiếp thể hiện tài năng ở học viện Thiên Thần, tại đế quốc Bắc Minh".

"Sau này, hắn bày ra những kế hoạch vĩ đại ở đại lục Cửu U, bây giờ, còn được dân chúng đại lục Cửu U tôn làm vị Đế số một Cửu U!"

"Hơn nữa, trước kia, đại lục Cửu U xuất hiện Ma tộc dưới lòng đất, mà người này tiến vào tâm trái đất ba năm, nhưng rồi lại an toàn trở về, có thể nói đó là một kỳ tích".

"Ồ?"

Ninh Húc vừa dứt lời, Vạn Khuynh Tuyết nhíu mày suy nghĩ.

"Ma tộc dưới lòng đất... ở đại lục Cửu U cũng có sao..."

Vạn Khuynh Tuyết nhíu mày nói: "Ta cứ tưởng, chỉ có Vạn Thiên Các chúng ta mới phát hiện được sự tồn tại của Ma tộc dưới lòng đất, nói như vậy, Ma tộc dưới lòng đất không chỉ có ở một nơi".

"Rốt cuộc những kẻ đó từ đâu tới..."

Ninh Húc chắp tay nói: "Đại tiểu thư không cần lo lắng, Các chủ sẽ chú ý tới việc này, chắc là không sao đâu".

"Ừ!"

Vạn Khuynh Tuyết nói tiếp: "Còn việc điều tra ngôi mộ Sinh Tử ở hạ lưu phía bắc sông Thiên Thượng thế nào rồi?"

"Thế lực của tứ đại tông môn Yểm Nhật Tông, Tứ Tượng Tông, thế gia Đông Phương, Bắc Thương phủ đều vẫn luôn điều tra, ắt là không bao lâu sau sẽ có tin gì đó".

Ninh Húc nói tiếp: "Nghe nói, đó là... mộ của Linh Tử Hiên".

Linh Tử Hiên!

Vạn Khuynh Tuyết không khỏi nói: "Người này cũng là một vị anh hùng hào kiệt, là kẻ đứng đầu cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp".

"Tiếc rằng, người này hết lòng học hỏi, nhưng lại tẩu hỏa nhập ma..."

"Khi Linh Tử Hiên còn sống, nghe nói trên người để lại một món pháp khí, vậy ấy chính là mục đích của ta, ngươi phái người quan sát cho kỹ".

"Vâng ạ!"

Ninh Húc nói xong, chắp tay rời khỏi.

Vạn Khuynh Tuyết lười biếng ngả người trên ghế, phác họa dáng người uyển chuyển, toát lên một nét đẹp quyến rũ, mê hoặc lòng người.

"Tần Ninh..."

Vạn Khuynh Tuyết lẩm bẩm: "Đại lục Cửu U... quả thật là nơi tràn ngập sự kỳ diệu".

"Chín mươi ngàn năm trước, hình như U Vương cũng xuất thân từ đại lục Cửu U..."

"Trong khoảng tám mươi ngàn năm này, Thanh Vân Thiên Nhân nhảy vọt lên, thay đổi vận mệnh của đại lục Thương Lan, sáng tạo Thanh Ninh Các, thống trị Trung Lan!"

"Giờ đây, lại xuất hiện một tên Tần Ninh..."

Vạn Khuynh Tuyết cười nói: "Thật là thú vị..."

Thời gian thấm thoát thoi đưa.

Hôm nay, cuối cùng Lý Nhàn Ngư đã xuất quan.

Lúc này, hơi thở của Lý Nhàn Ngư đã thay đổi rất lớn.

Huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn!

Sau khi nuốt bốn viên huyền đan Minh đồng, rồi dùng mấy ngày liền để tiêu hóa, hắn ta lại đột phá.

Hơn nữa, Lý Nhàn Ngư bây giờ hai mắt sáng ngời, tràn đầy sức sống.

Giống như... trải qua thay da đổi thịt.

Chỉ với một năm ngắn ngủi, Lý Nhàn Ngư đã cảm nhận được sự thay đổi của bản thân, mà nói ra thì lại không ai tin.

Kỳ diệu một cách khó tin.

"Sư tôn, người đang làm gì thế?"

Lý Nhàn Ngư nhìn thấy Tần Ninh cứ rót rượu vào hồ lô rồi lại đổ ra, liên tục rót vào đổ ra.

Mãi đến lúc này, Lý Nhàn Ngư mới nhớ đến.

Chắc cái hồ lô này của sư tôn cũng là bảo vật nhỉ?

"Làm pháp bảo hiện thân!"

Tần Ninh đáp lại, rồi hét to.

"Cuối cùng đã xong".

Mấy ngày nay, hắn liên tục rót rượu vào hồ lô rồi đổ ra lại, lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác.

Đánh ra hơn chục ngàn ấn ký.

Cuối cùng cũng đã hoàn thành.

"Hồ Lô Thôn Linh, nó là một pháp khí tốt, tóm lại là... hiện ra hình dáng thật đi!"

Tần Ninh vừa dứt lời, vung bàn tay lên.

Ấn ký cuối cùng được đánh ra.

Rắc rắc rắc...

Từng âm thanh vỡ vụn vang lên.

Lúc này, lớp vỏ xám xịt của hồ lô cứ như một chiếc mặt nạ bình thường, nhanh chóng nứt nẻ.

Lộ ra hình dáng thật sự của hồ lô.

Hồ lô to khoảng một bàn tay, thoạt nhìn còn mang theo những đường vân mờ nhạt màu tím.

Hơn nữa, trên hồ lô còn khắc hoa văn tạo thành dòng bùa huyền diệu, lóe ra hào quang lấp lánh.

Một cái hồ lô bị vỡ.

Giờ đây, giống như làm ảo thuật, nó trở thành một cái hồ lô tỏa sáng rực rỡ.

"Hồ Lô Thôn Linh!"

Lý Nhàn Ngư nhìn thấy cái hồ lô kia, nói: "Đó là Hồ Lô Thôn Linh của Linh Tử Hiên!"
Chương 912: Đông Phương Việt

Nghe thấy vậy, Tần Ninh kinh ngạc nói: "Linh Tử Hiên?"

"Ừm!"

Lý Nhàn Ngư lên tiếng nói: "Ba nghìn năm trước, Linh Tử Hiên chính là nhân vật vô địch Giang Bắc, vô địch trong cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, kiến lập Tử Hiên Các".

"Hơn nữa, nghe nói lúc trước Tử Hiên Các khống chế toàn bộ khu vực Giang Bắc, ở Bắc Lan cũng là một bá chủ!"

"Sau đó không biết tại sao Linh Tử Hiên bỗng chết bất đắc kỳ tử, Tử Hiên Các sụp đổ, còn có người nói tứ đại tông môn hiện tại ở Giang Bắc được hình thành sau khi Tử Hiên Các tách ra".

"Chẳng qua tứ đại tông môn hiện giờ so với Tứ Hiên Các ngày xưa còn kém xa!"

Dù sao trước đây Lý gia cũng sống ở Giang Bắc khá lâu, Lý Nhàn Ngư vẫn biết một số chuyện.

Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Hồ Lô Thôn Linh, không nhịn được nói: "Nghe nói hồ lô này có thể hóa nước thành linh".

"Cho nước vào hồ lô có thể biến thành rượu ngon còn công hiệu hơn linh dịch".

"Võ giả uống thường xuyên, giống như cả ngày đều ngâm mình trong linh tuyền, rất có ích với việc tu hành võ đạo".

Tần Ninh gật đầu.

"Tác dụng không chỉ có như vậy!"

Vừa dứt lời, Tần Ninh rót vào một bầu rượu, để Hồ Lô Thôn Linh ở bên hông, cười nói: "Sau này ngươi từ từ sẽ hiểu".

Lý Nhàn Ngư gật đầu.

Hiện tại hắn hoàn toàn tin tưởng lời nói của Tần Ninh.

Kiến thức của Tần Ninh hơn xa những gì hắn ta tưởng tượng.

"Sư tôn, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Lý Nhàn Ngư không nhịn được nói.

"Tiếp tục đào!"

Tần Ninh cười nói: "Vẫn phải dùng huyền đan Minh Đồng mới có thể giải trừ mầm họa mắt Vãng Sinh của ngươi, chúng ta còn phải đào một ngàn tám trăm vạn linh thạch trung cấp".

Lý Nhàn Ngư cười hì hì: "Đối với sư tôn đó chỉ là việc nhỏ".

Đi dạo trong khu giao dịch tự do, tùy tiện bỏ ra năm vạn linh thạch là mua được vật báu giá trị 1200 vạn linh thạch.

Lại mua vật báu tốn 1800 vạn linh thạch không phải rất dễ sao?

"Ngươi nghĩ lúc nào cũng có thể đào được sao?", Tần Ninh liếc mắt nhìn Lý Nhàn Ngư nói: "Hôm đó là do chúng ta gặp may".

Lý Nhàn Ngư không để tâm.

Dù sao chỉ cần khu giao dịch tự do có, sư tôn có con mắt tinh tường như thế, chắc chắn có thể phát hiện ra.

Hai người rời khỏi lầu ba, đi tới khu giao dịch tự do.

Nơi đây vẫn ồn ào nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt.

Lần này Tần Ninh nhìn thật kỹ.

"Chuông này bán thế nào?"

Đi tới trước một sạp hàng, Tần Ninh lên tiếng dò hỏi.

"Một ngàn linh thạch trung cấp".

"Ta mua!"

Tần Ninh mỉm cười nói.

Lý Nhàn Ngư trả tiền, nhấc chuông lên nhìn trái nhìn phải, vẫn thấy nó cực kỳ bình thường.

"Đừng nhìn nữa, thứ này không giá trị lắm, hơn 100vạn linh thạch trung cấp".

Lúc này Tần Ninh nói.

Lý Nhàn Ngư nhìn cái chuông trong tay, không tin nổi.

Cái chuông nát này mà giá trị hơn 100 vạn linh thạch trung cấp?

Nhưng lần này hắn tin!

Sau đó sư đồ hai người lắc lư đi tiếp.

Tần Ninh tìm được mấy ngàn linh thạch, mua ba bốn món đồ.

"100 vạn, vẫn chưa đủ..."

Tần Ninh nhíu mi nói: "Không còn cách nào, chỉ có thể lựa chọn một số đồ giá trị mấy vạn linh thạch".

Sư đồ hai người đi khắp khu giao dịch tự do.

Tần Ninh cũng âm thầm quan sát khắp một lượt.

Bất kể là thứ gì giá trị hơn 100 vạn đều bị hắn mua đi.

Nhưng loại chuyện đào bảo vật này không phải mỗi ngày đều có thu hoạch.

Dù sao hầu hết những thứ mà võ giả mang vào khu giao dịch tự do đều là thật giả lẫn lộn.

Tần Ninh dẫn Lý Nhàn Ngư bắt đầu trở về.

"Bát ngọc này bán thế nào?", Tần Ninh trực tiếp hỏi.

"Ba ngàn linh thạch!"

Chủ sạp là một người trẻ tuổi, nhàn nhạt nói.

"Mua!"

Tần Ninh vừa dứt lời, Lý Nhàn Ngư lập tức trả tiền.

"Ta trả năm ngàn!"

Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên, khiến mọi người xung quanh đều nhìn về bên này.

Ở khu giao dịch tự do có rất nhiều người đào bảo, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, vậy mà có người tranh giá đoạt bảo.

Một thiếu niên có mấy người đi theo bên cạnh.

Thiếu niên kia mặc áo tím, dáng vẻ cao cao tại thượng, khoanh tay trước ngực, lúc này đã đi tới trước quầy hàng, nhìn về phía chủ sạp nói: "Bản công tử mua bát ngọc này, năm ngàn linh thạch!"

Lúc này chủ sạp trẻ tuổi lập tức lên tinh thần.

Hắn ta đã kiểm tra bát ngọc này rất nhiều lần, hoàn toàn không nhìn thấy mánh khóe gì.

Cũng không ngờ lại có người tranh giá.

Mà lúc này đám người cũng bắt đầu nghị luận.

"Công tử Đông Phương Việt của thế gia Đông Phương".

"Là đệ đệ của Đông Phương Ngạo, vậy mà người này lại tới khu giao dịch tự do..."

"Thế gia Đông Phương là một trong tứ đại thế lực của Giang Bắc, Đông Phương Việt tới đây rất bình thường mà!"

Nhìn thấy quý công tử kia, mọi người xung quanh lập tức bàn tán.

Đông Phương Việt.

Đệ tử dòng chính của thế gia Đông Phương.

Ở thế gia Đông Phương, thiên phú không tầm thường, là thiên chi kiêu tử chỉ đứng sau huynh trưởng Đông Phương Ngạo của hắn ta, tu vi Niết Bàn tầng một, cũng rất nổi tiếng ở Giang Bắc.

"Chúng ta nhìn trúng cái này trước".

Lúc này Lý Nhàn Ngư hừ nói.

"Các ngươi nhìn trúng trước thì làm sao?", Đông Phương Việt trêu tức: "Các ngươi vẫn chưa trả tiền, bản công tử nguyện ý trả giá cao, làm sao?"

"Tiểu tử, ngươi bán cho ai?"

Đông Phương Việt nhìn về phía chủ sạp trẻ tuổi, hừ nói.

"Ai ra giá cao hơn thì ta sẽ bán cho người đó", chủ sạp trẻ tuổi vội nói.

Hiện tại Lý Nhàn Ngư nổi giận.

Rõ ràng người này cố ý.

"Ta ra..."

"Nhàn Ngư!"

Lúc này Tần Ninh chợt lên tiếng nói: "Bỏ đi, ta cũng chỉ mua chơi mà thôi, nếu công tử Đông Phương Việt thích thì để cho hắn là được".

"Vâng!"

Mặc dù Lý Nhàn Ngư không phục nhưng vẫn nghe theo lời Tần Ninh.

Đông Phương Việt trả tiền, nhận lấy bát ngọc, giao cho một ông lão bên cạnh.

Ông lão kiểm tra một chút, trong bàn tay đánh ra một luồng linh khí, thâm nhập vào bên trong bát ngọc.

"Công tử, đúng rồi... là Nguyệt Linh thạch tạo ra pháp khí, giá trị ít nhất 3 vạn linh thạch trung cấp", ông lão thấp giọng nói.

Nghe vậy, sắc mặt Đông Phương Việt vui vẻ.

Kiếm lời lớn!

Mua mất năm ngàn linh thạch, bán được 30 vạn.

Xem ra tin tức mà hắn ta nhận được ở Vạn Thiên Các là thật.

Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư có thủ đoạn đặc biệt, có thể phát hiện chí bảo.

Bên kia, Tần Ninh dẫn Lý Nhàn Ngư rời đi.

Lý Nhàn Ngư hừ nói: "Sư tôn, tại sao lại nhường? Cùng lắm thì chúng ta tăng giá là được".

"Một bát ngọc mà thôi, không đáng kể".

Tần Ninh cười nói: "Ta có thể tìm ra mấy chục cái dạng bảo bối như vậy trong khu giao dịch tự do này!"

Lúc này trong lòng Lý Nhàn Ngư cảm thấy khó chịu.

Sao lại phải nhường?

Sư tôn nghĩ gì vậy?

Không lâu sau, sư đồ hai người đi tới một sạp hàng.

"Khối ngọc này bao nhiêu tiền?"

"Bảy ngàn linh thạch!", chủ sạp cười ha ha nói.

"Mua!"

Tần Ninh rất thẳng thắn.

Lý Nhàn Ngư đang chuẩn bị trả tiền, đột nhiên một giọng nói lại vang lên.

"Một vạn linh thạch, ta mua!"

Giọng nói quen thuộc lại truyền tới.

Lại là Đông Phương Việt!

Lý Nhàn Ngư nổi giận.

"Đông Phương Việt, có chừng có mực!", Lý Nhàn Ngư quát: "Nếu ngươi muốn đào bảo bối thì tự mình đi, theo sau chúng ta giống hệt cái đuôi vậy".

“Bản công tử vui!”.

Đông Phương Việt cười nhạo.

Hắn ta là ai?

Công tử của thế gia Đông Phương.

Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư dám trêu hắn ta sao?

"Ngươi muốn mua khối ngọc này?"

Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Đông Phương Việt.

"Đúng vậy, ta trả 1 vạn", Đông Phương Việt làm ra vẻ ta nhất định lấy được mà nhìn Tần Ninh.

"Nếu đã thế, ta ra 10 vạn!"

Giờ phút này, dáng vẻ Tần Ninh tựa như nắm chắc, nhìn về phía Đông Phương Việt nói: "10 vạn thạch trung cấp, khối ngọc này, ta mua chắc rồi".

Tần Ninh vừa dứt lời, sắc mặt Đông Phương Việt lập tức vui vẻ.
Chương 913: Không nói đùa

Hồi nãy, Tần Ninh không hề dông dài nhường ra bát ngọc.

Nhưng bây giờ, Tần Ninh thà mạo hiểm xúc phạm hắn ta, dù ra giá 100 vạn cũng phải mua.

Ngọc thạch này chắc chắn có giá trị không nhỏ.

Giá trị của nó dám chắc vượt quá 100 vạn.

Bằng không thì trừ phi Tần Ninh là kẻ ngu, làm sao có thể ra giá cao như vậy mua lại?

"Tiểu tử, dám tranh với ta?"

Đông Phương Việt cười nhạo: "Bản công tử ra giá 120 vạn!"

Khu giao dịch tự do rất chú ý đến sự tự do.

Chủ sạp bằng lòng bán cho ai thì bán, ai đồng ý mua thì mua.

Giờ phút này Đông Phương Việt ra tay rộng rãi, trực tiếp ra giá 120 vạn.

Bấy giờ, tranh chấp giữa hai người đã hấp dẫn không ít người chú ý.

Mọi người đều nhìn về phía Tần Ninh.

Đông Phương Việt rõ ràng đang cố ý làm khó Tần Ninh.

Không biết Tần Ninh sẽ làm thế nào.

"Công tử Đông Phương ra tay rộng rãi, kẻ hèn này không sánh được, không mua nữa".

Tần Ninh lộ vẻ thịt đau, lắc đầu.

Nghe được lời này, mọi người vốn chuẩn bị xem trò hay đột nhiên cảm thấy mất hứng.

Lúc này Đông Phương Việt lại càng cảm thấy một cú vừa rồi như thể đấm vào nắm tay mình.

Hắn ta còn đang nghĩ nếu Tần Ninh tiếp tục tăng giá thì sẽ tăng giá theo.

Tần Ninh càng không bỏ được lại càng chứng minh thứ đồ này quý giá.

Nhưng đột nhiên Tần Ninh không tăng giá nữa.

"Lão Bác, trả tiền!"

"Công tử...", ông già được gọi là lão Bác kia thấp giọng nói: "120 vạn không phải là một số tiền nhỏ, nếu liều lĩnh mua lại..."

"Sợ cái gì?"

Đông Phương Việt đang bị những kẻ khác nhìn chằm chằm, bình tĩnh nói: "Tuyệt đối đáng giá".

Vẻ mặt lão Bác mang vài phần lo lắng, cuối cùng vẫn rút ra thẻ đen.

"120 vạn".

Chủ sạp kia cầm thẻ đen, cảm ơn rồi biến mất nhanh như chớp.

Trải qua chuyện này, hắn không thể ở lại Giang Bắc nữa.

120 vạn đó.

Có thể là cả một gia tài.

Hắn ta từng nghe nói qua một vài tin về tính tình của Đông Phương Việt, hiện tại tranh thủ chạy trốn mới là chuyện quan trọng nhất.

Lúc này Đông Phương Việt giao ngọc thạch cho lão Bác.

Lão Bác kia chậm rãi kiểm tra ngọc thạch, nhẫn tâm chém ra một chưởng.

Ngay sau đó, một tia sáng chảy ra từ bên trong ngọc thạch.

Nhưng mà chỉ chốc lát sau, tia sáng đó bắn ra bốn phía rồi hóa thành một làn khói xanh, biến mất không thấy gì nữa.

Sắc mặt lão Bác tái đi.

"Âm minh lưu kim!"

Sắc mặt lão Bác khó coi.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Đông Phương Việt buồn bực nói.

"Công tử, âm minh lưu kim, giá trị khoảng 5 vạn".

"5 vạn? Mới 5 vạn?", sắc mặt Đông Phương Việt lập tức thay đổi.

Lão Bác lại tiếp tục nói: "Hơn nữa, âm minh lưu kim không thể gặp ánh sáng, gặp ánh sáng... sẽ tiêu tán!"

Lời này vừa ra, Đông Phương Việt nào còn không rõ.

Ánh sáng vừa rồi lóe lên chính là lưu kim bị phế!

Hắn ta bị chơi xỏ!

Tần Ninh cố ý đùa giỡn hắn ta!

Đông Phương Việt nhìn về phía Tần Ninh, sát khí hiện lên.

"Khốn nạn, ngươi dám đùa giỡn ta!"

Đông Phương Việt giận không kiềm được.

"Ta đùa giỡn ngươi?"

Tần Ninh lại cười nói: "Bảo vật này có giá trị 5 vạn, chính ngươi bằng lòng tiêu tốn 120 vạn mua lại. Bản thân ngươi lại sơ suất mở nó ra, làm lãng phí bảo vật này, sao có thể trách ta được?"

Lúc này trong lòng Lý Nhàn Ngư mừng thầm.

Khó trách vừa rồi sư tôn không hề tranh giành với Đông Phương Việt.

Hóa ra là chờ gài bẫy Đông Phương Việt ở chỗ này.

"Chính mình ngu còn trách người khác?", Lý Nhàn Ngư khẽ nói.

"Muốn chết!"

Hiện giờ Đông Phương Việt vô cùng giận dữ.

Tên khốn Tần Ninh này ngay từ đầu đã tính kế hắn ta!

Thảo nào vừa nãy không hề tức, không hề giận.

Tên này chính là tên khốn!

"Giết bọn hắn cho ta!"

Đông Phương Việt ra lệnh, mấy người sau lưng hắn ta lập tức xông lên.

Võ giả hóng chuyện bốn phía vội vàng tản ra.

Đông Phương Việt là ai?

Con trai trưởng của thế gia Đông Phương, một trong những thế lực của Tứ Đại Giang Bắc.

Đây lại là khu vực Giang Bắc, ai dám chọc hắn ta?

"Nhàn Ngư, thử xem khoảng thời gian này ngươi tu hành thế nào".

"Rõ!"

Lúc này Lý Nhàn Ngư cầm côn Vãng Sinh trong tay, sải bước tiến lên.

Năm bóng dáng xông ra từ sau lưng Đông Phương Việt, đều là cấp bậc huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn.

Lý Nhàn Ngư lại không hề hoang mang.

Hiện tại hắn ta cũng là huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn.

Ầm...

Trong chớp mắt, sáu bóng dáng vật lộn với nhau.

Côn Vãng Sinh thế không thể đỡ, tràn đầy nhuệ khí.

Lý Nhàn Ngư cầm côn trong tay, cuốn theo một luồng khí tức lạnh lùng, xông thẳng ra ngoài.

"Bản công tử tự mình trảm ngươi!"

Đông Phương Việt hừ một tiếng, hướng thẳng đến Tần Ninh.

"Ngươi cũng xứng?"

Tần Ninh mỉm cười, sải bước tiến lên.

Chớp mắt sau, giữa lòng bàn tay hắn phóng ra một vầng trăng khuyết.

Nhất tuyệt Bán Nguyệt Trảm!

Trăng khuyết đánh úp lại.

Một luồng khí lạnh thấu xương phóng thích ra.

Ầm...

Hai phía va chạm, sắc mặt Đông Phương Việt trắng bệch, toàn bộ cánh tay lập tức bị băng sương bao trùm.

"Công tử!"

Lão Bác kia sải bước lại gần, vung tay lên, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay ông ta, đâm về phía Tần Ninh.

"Muốn chết!"

Tần Ninh không trốn không né, trực tiếp thò một tay ra.

Lúc bàn tay hắn nắm lấy trường kiếm, trên thân kiếm đột ngột xuất hiện một vệt băng sương.

Vệt băng sương kia lan dọc theo trường kiếm, lan thẳng đến bàn tay của lão Bác.

Vẻ mặt lão Bác hoảng sợ, lùi bước lại, lập tức buông trường kiếm trong tay ra.

"Là pháp khí, mặc dù chỉ là cấp bậc nhập phẩm nhưng vẫn có giá trị bảy, tám chục ngàn trung phẩm linh thạch. Ta nhận!"

Lúc này Tần Ninh cười nhạt một tiếng.

Mà ở một bên khác, Lý Nhàn Ngư đã nhanh chóng giết chết mấy người, đi đến bên người Tần Ninh.

Côn Vãng Sinh thật sự dùng quá tốt.

Không gì không phá nổi, khí thế như núi!

Cho người ta một loại khí tức cực kì mênh mông.

Hơn nữa không hề bài xích hắn ta.

"Tiểu tử, chơi với ta thì ngươi còn hơi non đấy!"

Tần Ninh hài hước nói: "Trong mắt ta, thế gia Đông Phương không tính là gì, biết điều thì cút xéo đi".

Nghe được lời này, Đông Phương Việt nổi giận.

Lão Bác lại đột nhiên ngăn lại Đông Phương Việt: "Công tử, người này có điều kỳ lạ".

Lão Bác thuộc cảnh giới Niết Bàn nhị trọng, nhưng khi đối mặt với Tần Ninh lại không hề có sức chống cự.

Tên này không đơn giản.

Đông Phương Việt phẫn nộ quát: "Bản công tử nhớ kỹ ngươi, ngươi nhớ cẩn thận cho ta".

"Uy hiếp ta?"

Tần Ninh mỉm cười đáp: "Lúc đầu ta muốn tha cho ngươi một cái mạng nhưng xem giọng điệu của ngươi thì có vẻ không muốn ăn quả đắng, nếu như vậy thì cũng đừng đi nữa".

Giọng nói vừa rơi xuống, Tần Ninh sải bước ra. Hai đạo trăng khuyết ngưng tụ từ băng sương hiện ra giữa hai tay hắn, bất thình lình giết ra ngoài.

Thất tuyệt Băng Nguyệt Quyết, tu hành thuộc loại sức mạnh thủy linh.

Nhưng sức mạnh thủy linh này lại ẩn chứa sức mạnh băng hàn.

Phối hợp với thần hồn Băng Hoàng của Tần Ninh, sức mạnh có thể phát huy đạt đến mức cực hạn.

Đừng nói nhị trọng Niết Bàn, đến cả cấp bậc tam trọng Niết Bàn Tần Ninh cũng không sợ.

Hai đạo trăng khuyết đột nhiên lao đến, nhiệt độ xung quanh giảm xuống.

Tần Ninh bước về phía trước, khắp toàn thân ngưng kết sát khí.

Bùm...

Đột nhiên, ngực Đông Phương Việt xuất hiện một lỗ máu.

Mà giờ phút này, sắc mặt lão Bác cũng trắng bệch, bước lùi về phía sau.

"Ngươi..."

Đông Phương Việt nhìn lỗ máu trước ngực, vô cùng kinh hoàng.

Hắn ta không nghĩ tới Tần Ninh lại thật sự dám giết hắn ta.

"Nói giết ngươi liền giết, không hề nói đùa!"

Lúc này Tần Ninh đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng.

Bịch một tiếng, bóng dáng Đông Phương Việt ngã xuống đất.

Mà một bên khác, lão Bác không dám dừng lại, bóng ông ta lóe lên, không để ý đến vết thương của mình, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Giờ phút này, mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.
Chương 914: Ta cũng không dám ở

Chỉ sợ hai người này còn không biết mình đã gây ra họa lớn rồi?

Đông Phương Việt!

Con trai của tộc trưởng Đông Phương Hoằng của thế gia Đông Phương.

Em trai của Đông Phương Ngạo - một trong Giang Bắc Tứ Hổ lừng lẫy.

Tần Ninh nói giết là giết.

Chỉ sợ tên này còn không biết rốt cuộc mình đã gây ra phiền phức lớn thế nào đâu.

“Đi!”

Tần Ninh nhìn mấy thi thể kia, không thèm để ý.

Bốn thế lực lớn ở Giang Bắc?

Ở trong mắt hắn, nó không đáng để nhắc tới.

Ban đầu Đông Phương Việt trêu chọc hắn, hắn cũng chỉ muốn dạy dỗ một trận thôi.

Chỉ là tên này không biết điều, vậy thì đành phải giết.

Về phần bối cảnh của Đông Phương Việt.

Tần Ninh hắn giết người có bao giờ cần xem người muốn giết có bối cảnh gì đâu?

Hai sư đồ rời khỏi khu giao dịch tự do.

Mà lúc này, trong đại sảnh Vạn Thiên Các.

Mấy bóng người vội vàng đi ra.

Dẫn đầu chính là Vạn Khuynh Tuyết, cùng với Phúc Lão và Ninh Húc các chủ.

Lúc này hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư vừa trở về, vừa vặn gặp được mấy người kia.

“Tần công tử, người không sao chứ?”

Ninh Húc các chủ nhận được tin tức, trước tiên là đi xin chỉ thị Vạn Khuynh Tuyết rồi lập tức chạy đến.

“Ta có thể có chuyện gì được?”

Sắc mặt Tần Ninh vẫn rất bình thản, từ tốn nói: “Ta không cần số dược liệu tiếp theo, cũng không dám ở Vạn Thiên Các nữa”.

Hắn vừa nói ra, sắc mặt Vạn Khuynh Tuyết biến hóa.

Quả thực không thể coi thường thiên phú của Tần Ninh được.

Nếu đắc tội Tần Ninh thì sẽ không có lời.

“Tần công tử nói vậy là có ý gì?”

Lúc này Ninh Húc các chủ không nhịn được nói.

Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư được ở Vạn Thiên Các miễn phí.

“Ý gì ư?”

Tần Ninh đứng chắp tay, cười nói: “Ta vốn cho rằng, Vạn Thiên Các mở cửa làm ăn, chắc hẳn phải rất chu đáo!”

“Không ngờ rằng Vạn Thiên Các lại làm việc không cẩn thận như thế”.

“Đúng rồi!”

Lúc này Lý Nhàn Ngư cũng bất mãn nói: “Sư tôn ta có thể gọi là đại sư giám bảo, có thể lấy ra được trân bảo đáng giá ngàn vạn ở khu giao dịch tự do”.

“Chỉ có thầy trò hai người chúng ta biết về chuyện này, mà Vạn Thiên Các cũng chỉ có mấy người biết, tên Đông Phương Việt kia biết kiểu gì?”

Lý Nhàn Ngư nói khẽ: “Còn không phải là người của Vạn Thiên Các các ngươi để lộ tin tức sao”.

Nghe thấy vậy, Ninh Húc liền biến sắc.

Ngày đó chỉ có mấy người biết Tần Ninh lấy ra mấy trân bảo, đồng thời biết Tần Ninh tìm được trân bảo.

Lúc này sắc mặt Ninh Húc muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.

Nếu Vạn Thiên Các không có cách nào bảo vệ thông tin cá nhân của khách hàng, đây chính là điều kiêng kỵ nhất!

Vạn Khuynh Tuyết cũng sa sầm mặt lại.

“Tần công tử”.

Vạn Khuynh Tuyết nhìn về phía Tần Ninh, xin lỗi: “Nhất định ta sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, nhưng Tần công tử, chuyện hợp tác vẫn phải tiếp tục”.

“Để thay cho lời xin lỗi, số dược liệu còn lại mà Tần công tử cần, Vạn Thiên Các chúng ta sẽ đưa ra toàn bộ mà không lấy một xu”.

Vạn Khuynh Tuyết chân thành nói.

Tần Ninh nhìn về phía Vạn Khuynh Tuyết, cười nói: “Quả nhiên cô rất giống Vạn Cửu Thiên, rất biết cách tính toán”.

“Nếu có lần sau nữa, ta cũng không thể khách khí đứng ở chỗ này nói chuyện với cô được đâu”.

“Vạn Thiên Các đúng là thâm căn cố đế ở đại lục Vạn Thiên, thế nhưng nếu ta muốn diệt cũng chưa chắc là không làm được”.

Tần Ninh nói xong thì thản nhiên rời đi.

Lúc này Lý Nhàn Ngư đi theo sau lưng Tần Ninh, nghe hắn nói thì sửng sốt.

Sư tôn, bá đạo quá!

Vạn Khuynh Tuyết là ai?

Con cháu dòng chính của Vạn Thiên Các, con gái của Vạn Cửu Thiên.

Vạn Cửu Thiên, đây chính là nhân vật cảnh giới Vương Giả được đại lục Vạn Thiên tôn xưng là Cửu Thiên Vương.

Sư tôn lại nói chuyện với Vạn Khuynh Tuyết như thế.

Còn nói bằng giọng điệu uy hiếp nữa chứ.

Vạn Khuynh Tuyết còn không hề tức giận.

Hắn ta cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Tuy rằng sư tôn mắt sáng như đuốc, thế nhưng còn chưa tới mức độ có thể để Vạn Khuynh Tuyết khách khí chứ?

“Sư tôn, hình như Vạn Khuynh Tuyết... không muốn đắc tội người thì phải”, Lý Nhàn Ngư vẫn là không nhịn được trong lòng nghi vấn, dò hỏi.

“Đương nhiên là cô ta không muốn rồi!”

Lúc này Tần Ninh cười nói: “Ở trong Vạn Thiên Các. Bây giờ Vạn Cửu Thiên là tổng các chủ, có điều Vạn Thiên Các nhà lớn nghiệp lớn, Vạn Cửu Thiên sống lâu như vậy không có khả năng chỉ có một đứa con gái”.

“Loại thế lực lớn này, tranh đấu nội bộ mới là hung ác tàn khốc nhất”.

“Cô ta nhìn thấy ta là một đan sư, cũng là một trận sư, hơn nữa còn giỏi giám bảo, sẽ có cảm giác là ta một thiên tài”.

“Ngươi nói xem, nếu là ngươi thì ngươi sẽ muốn đắc tội ta, hay là lôi kéo ta?”

“Còn nữa, vốn dĩ chính là Vạn Thiên Các bọn họ làm sai, khách hàng bán đồ ra kiêng kỵ nhất là tin tức bị tiết lộ, nếu Vạn Thiên Các bọn họ không thể làm tốt điều cơ bản nhất này, vậy thì phải chịu trách nhiệm!”

Tại sao Đông Phương Việt lại biết hắn biết giám bảo, hơn nữa còn nắm lấy thời cơ tới tìm hắn?

Đến hôm giao dịch đã có mấy người chờ sẵn rồi.

Ngoại trừ người Vạn Thiên Các tiết lộ ra thì còn có thể là ai nữa?

Lần này người bị tiết lộ là hắn, nếu lần sau là một vị Thiên Nhân, một vị Vương Giả thì sao?

Không phá hủy phân bộ Vạn Thiên Các này mới là lạ!

Lúc này Lý Nhàn Ngư mới hiểu ra.

Tần Ninh tiếp tục nói: “Hơn nữa Vạn Thiên Các không thành thật, nếu ta thật sự phá hủy phân các này, Vạn Cửu Thiên cũng không dám nói gì”.

Hắn vừa nói xong, Lý Nhàn Ngư oán thầm trong lòng.

Câu nói này của sư tôn có vẻ khoác lác nhiều hơn.

Hừ, khoác lác!



Một bên khác, sắc mặt Vạn Khuynh Tuyết rất khó coi.

“Ninh Húc các chủ, hôm đó chỉ có ngươi ta và Phúc Lão, còn có vị quản sự và thị nữ kia, là ai tiết lộ tin tức để Đông Phương Việt của thế gia Đông Phương biết?”

Bị Vạn Khuynh Tuyết nhìn chằm chằm, Ninh Húc chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

“Thuộc hạ sẽ đi xử lý!”

Ninh Húc chắp tay nói.

Ở trong Vạn Thiên Các, Cửu Thiên Vương đại nhân là tổng các chủ đã sống mấy chục nghìn năm, có nhiều con cái, nhỏ nhất chính là Vạn Khuynh Tuyết, lớn nhất cũng phải ba bốn chục nghìn tuổi.

Bởi vậy ở giữa các con cháu dòng chính của Vạn Thiên Các sẽ có sự cạnh tranh.

Cửu Thiên Vương cố ý để đám con cái của mình chia nhau quản lý các phân các của Vạn Thiên Các ở từng khu vực trong đại lục Vạn Thiên, để xem năng lực của đám con mình.

Đương nhiên người tốt nhất sau này sẽ có cơ hội kế thừa vị trí tổng các chủ.

Mà Vạn Thiên Các ở thành Thiên Giang chính là do Vạn Khuynh Tuyết quản lý.

Ninh Húc cũng biết Vạn Khuynh Tuyết rất cố gắng.

Vạn Khuynh Tuyết không phải e ngại Tần Ninh, mà muốn lôi kéo.

Nếu một thiên tài như vậy trở thành bạn của Vạn Khuynh Tuyết, sau này Tần Ninh trở nên xuất chúng, Vạn Khuynh Tuyết cũng sẽ có thêm một sự trợ giúp.

Ninh Húc cũng có thể thấy rõ điểm này.

Năng lực không chỉ là quản lý việc làm ăn của Vạn Thiên Các, đây chỉ là một phương diện thôi.

Qua hệ cũng là một điều rất quan trọng.

Nếu không phải có quan hệ đủ rộng, Vạn Thiên Các cũng không thể phát triển việc làm ăn ra toàn bộ đại lục Cửu Thiên được.

Ninh Húc lập tức rời đi, vội vàng đi làm việc.

Nếu phân các này xảy ra vấn đề trong tay mình, Vạn Khuynh Tuyết sẽ có quyền lợi trực tiếp xóa bỏ địa vị phân các chủ của hắn ta.

Lúc này Vạn Khuynh Tuyết đang day trán.

Vốn cho rằng Tần Ninh là người dễ chung đụng.

Bây giờ xem ra, Tần Ninh cũng có giới hạn của mình.

“Tiểu thư!”

Đột nhiên Phúc Lão đi đến bên cạnh Vạn Khuynh Tuyết, nói: “Vừa rồi tiểu thư có nhìn thấy hồ lô bên hông Tần Ninh không”.

“Hồ lô?”

Vạn Khuynh Tuyết nhíu mày.

Đúng là cô ta không để ý đến.

Phúc Lão tiếp tục nói: “Hồ Lô Thôn Linh!”

Hả?

Lúc này sắc mặt Vạn Khuynh Tuyết cũng phải biến đổi.
Chương 915: Tử Hiên Các

“Ta nhớ rõ trong cuộc giao dịch lần trước, bên hông hắn chỉ có một cái hồ lô bình thường”.

Vạn Khuynh Tuyết không nhịn được nói.

“Không sai, thế nhưng vừa rồi, lão hủ phát hiện ra đó là Hồ Lô Thôn Linh!”

Phúc Lão chân thành nói: “Hồ Lô Thôn Linh chính là pháp khí thượng phẩm”.

“Năm đó Linh Tử Hiên cũng có được một cái Hồ Lô Thôn Linh”.

“Ý của Phúc Lão là… Tần Ninh tìm được mộ của Linh Tử Hiên?”

Phúc Lão lắc đầu nói: “Bảo vật của Tần Ninh đều là mua được ở trong khu giao dịch tự do, có lẽ chính hắn cũng không biết, nhưng chỉ sợ có người đã trùng hợp vào được mộ của Linh Tử Hiên rồi…”

Ông ta vừa nói xong, Vạn Khuynh Tuyết gật đầu nói: “Ta sẽ lập tức phái người đi thăm dò là ai bán!”

Linh Tử Hiên đã từng là các chủ của Tử Hiên Các.

Năm đó Tử Hiên Các là bá chủ có một không hai ở toàn bộ Giang Bắc.

Bản thân Linh Tử Hiên cũng là kẻ mạnh cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp đỉnh cấp.

Linh cảnh Niết Bàn đã có thể gọi là nhân vật lớn rồi.

Cảnh giới Sinh Tử, đó chính là cấp bậc bá chủ có thể mở núi lập tông.

Đến cấp bậc cửu kiếp đỉnh cấp, đã đủ để gọi là cường giả tối cao.

Kẻ mạnh cỡ này, còn từng là tông chủ, sau khi chết đi chắc chắn tông môn vẫn còn giữ lại thứ gì đó.

Đây cũng là mục đích Vạn Khuynh Tuyết tới thành Thiên Giang lần này.

Mấy ngày sau, Vạn Khuynh Tuyết đưa sáu phần dược liệu còn lại đến đủ, không lấy một xu nào.

Tần Ninh cũng bắt đầu luyện chế huyền đan Minh Đồng.

Chuyện Đông Phương Việt bị giết ở trong Vạn Thiên Các đã gây ra sóng gió trong toàn bộ thành Thiên Giang.

Mà cơn sóng gió này còn chưa qua được bao lâu, lại có một tin tức lớn hơn được truyền ra.

Ở vùng đất Bắc Lan, sông Thiên Thượng xuyên qua nam bắc.

Mà gần đây còn có người phát hiện, ở phía bắc sông Thiên Thượng đã xảy ra hiện tượng kì lạ rất nhiều lần.

Cuối cùng, có người phát hiện ra một bia đá trôi nổi trên sông.

Bên trên bia đá kia có khắc ba chữ to.

Tử Hiên Các!

Tử Hiên Các, toàn bộ Bắc Lan Giang Bắc, có ai lại không biết chứ?

Trước kia Linh Tử Hiên chính là bá chủ Bắc Lan Giang Bắc, sáng lập ra Tử Hiên Các nổi tiếng Giang Bắc, thậm chí có thể sánh bằng các thế lực to lớn ở Giang Nam, Giang Tây, Giang Đông.

Mà Linh Tử Hiên, bản thân càng là một Sinh Tử Cảnh Cửu Kiếp Chí cường giả.

Cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, có thể được gọi là nhân vật tuyệt thế vô địch ở toàn bộ Bắc Lan.

Nghe nói năm đó Tử Hiên Các bị hủy diệt, biến mất không thấy gì nữa, không ngờ nó lại chìm vào sông Thiên Thượng.

Trong phút chốc, toàn bộ Giang Bắc đã náo nhiệt hẳn lên.

Đám võ giả ba cảnh giới lớn là cảnh giới Tam Vị, huyền cảnh Tạo Hóa, linh cảnh Niết Bàn đều đi về phía bắc sông Thiên Thượng.

Giờ phút này, trong một tòa thành trì ở Bắc Lan Giang Bắc.

Một giọng nói giận dữ đột nhiên vang lên.

“Khốn kiếp!”

Tiếng hét phẫn nộ vang lên đã làm chấn động toàn bộ phủ đệ.

“Vương Bác, ta bảo ngươi đi theo Việt, chính là bởi vì ngươi làm việc cẩn thận, nhưng bây giờ thì sao?”

Trong đại sảnh có một người đàn ông trung niên mày rậm mắt to, hơi thở mạnh mẽ.

“Việt bị người ta giết, ngươi còn mặt mũi trở về ư?”

Người đàn ông trung niên giận dữ quát.

Mà phía dưới chính là lão già trước đó đã chạy trốn khỏi thành Thiên Giang.

Lúc này sắc mặt lão già tái nhợt, vẻ mặt đau khổ.

Ông ta cũng không nghĩ tới Tần Ninh lại mạnh như vậy, nói giết liền giết, không nương tay một chút nào.

“Tộc trưởng!”

Lúc này Vương Bác chắp tay nói: “Việc này là thuộc hạ vô dụng, thuộc hạ chỉ muốn trở về bẩm báo tin tức thôi”.

“Nhị thiếu gia không thể chết vô ích được, thuộc hạ mang tin tức về, bây giờ sẽ đi tìm Tần Ninh kia, bộ xương già này của lão hủ đáng chết”.

Vương Bác vừa nói xong liền quay người rời đi.

“Dừng lại!”

Người đàn ông trung niên bỗng quát to một tiếng.

Người này chính là tộc trưởng của thế gia Đông Phương ở Giang Bắc hiện nay - Đông Phương Hoằng.

Đông Phương Hoằng quát: “Nếu ngươi chết, không phải tổn thất sẽ càng lớn hơn sao?”

“Tự mình đến Thận Hình Ti trong tộc nhận phạt đi!”

Nghe thấy vậy, cơ thể Vương Bác cứng đờ, nhưng vẫn gật đầu, khom người rời đi.

Lúc này Đông Phương Hoằng đứng dậy, sắc mặt tái xanh.

Đông Phương Việt là con trai thứ hai của ông ta.

Thế mà lại bị người ta giết ở thành Thiên Giang.

Toàn bộ Giang Bắc, có ai dám động đến con của ông ta chứ?

“Phụ thân!”

Giờ phút này, một thanh niên bên dưới mở miệng.

Thanh niên mặc một bộ đồ xanh, khuôn mặt tuấn tú, đẹp trai phong độ, giọng nói dịu dàng như ngọc.

“Phụ thân, nhị đệ bỏ mình, việc này không thể bỏ qua được”.

Thanh niên từ tốn nói: “Để con đến thành Thiên Giang xem đã xảy ra chuyện gì!”

“Dựa theo Vương Bác nói, người tên là Tần Ninh kia là Niết Bàn tầng một, pháp quyết sử dụng vô cùng kì dị”.

“Vương Bác Niết Bàn tầng hai còn không phải là đối thủ, con trai sẽ đi tìm hiểu xem người này rốt cuộc có lai lịch gì”.

Nghe thấy vậy, Đông Phương Hoằng gật đầu.

“Ngạo, tiến về thành Thiên Giang, chớ chủ quan”.

“Kẻ này buông thả như thế, nói không chừng phía sau còn có người”.

Đông Phương Hoằng dặn dò: “Con là một trong Giang Bắc Tứ Hổ của chúng ta, nếu còn không trấn áp được tên kia thì sẽ không hay đâu”.

“Con trai hiểu rồi”.

Đông Phương Ngạo cung kính khom người, rời khỏi đại sảnh.

Lúc này Đông Phương Hoằng ngồi xuống, thở dài.

“Người đâu!”

Ông ta ra lệnh một tiếng, một bóng người từ bên ngoài đại sảnh bước vào.

“Triệu tập mọi người trong tộc, Tử Hiên Các xuất hiện ở sông Thiên Thượng, thế gia Đông Phương chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút”.

“Rõ!”

Ngay lập tức, bên trong thế gia Đông Phương bắt đầu rung chuyển.

Không chỉ thế gia Đông Phương.

Ở vùng đất Giang Bắc, ba bá chủ lớn như Yểm Nhật tông, Tứ Tượng Môn, Bắc Thương phủ cũng không ngừng phái người ra điều tra tin tức.

Tất cả các thế lực lớn nhỏ, võ giả cảnh giới Tam Vị, linh cảnh Niết Bàn huyền cảnh Tạo Hóa đều xuất phát về Giang Bắc.

Trong phút chốc, vô số người đã đổ xô về Giang Bắc.

Tần Ninh lại không để những chuyện này ở trong lòng.

Mấy ngày qua, hắn đã luyện chế xong huyền đan Minh Đồng, để Lý Nhàn Ngư nuốt từng viên vào.

Sau khi hoàn toàn dung hợp tiêu hóa, cuối cùng tai họa mở ra đạo thứ nhất của mắt Vãng Sinh cũng coi như hoàn toàn thanh trừ.

Tần Ninh nhân cơ hội này để dạy bảo Lý Nhàn Ngư côn pháp.

Thật ra cũng không hoàn toàn là côn pháp.

Vãng Sinh Côn được ngưng tụ từ gỗ thần Thiên Du.

Có linh khí mạnh mẽ dung hợp, lực phát ra càng mạnh.

Là côn, cũng giống như kiếm.

Cho nên Tần Ninh phải tốn không ít công sức để chế tạo ra một bộ côn pháp độc đáo dành riêng cho Lý Nhàn Ngư.

Hôm đó, sau khi Lý Nhàn Ngư kết thúc tu hành ở phòng luyện võ Vạn Thiên Các, liền trở về phòng mình.

Trong nháy mắt bước vào căn phòng, một luồng khí lạnh bỗng nhiên bắn ra.

Lý Nhàn Ngư chỉ cảm thấy cơ thể cứng ngắc.

Dần dà khí lạnh kia đã hóa thành nước chảy, khiến cho cả phòng mịt mờ hơi nước.

Lúc này một hơi thở cũng tỏa ra.

“Sư tôn?”

Lý Nhàn Ngư dáo dác nhìn quanh căn phòng.

Mấy ngày qua sư tôn dạy bảo hắn ta côn pháp, rồi lại tu hành một mình.

Chỉ là trạng thái tu hành này rất kì lạ.

Thường xuyên khiến cho cả căn phòng giống như là hầm băng.

Vèo…

Ngay lúc này, một tiếng xé gió lên.

Đột nhiên có một luồng ánh sáng xanh lam lóe lên rồi biến mất trong màn hơi nước mịt mờ, đi đến trước mặt Lý Nhàn Ngư.

Trong nháy mắt luồng sáng xanh kia đã dừng lại ở trước mắt Lý Nhàn Ngư.

Một hơi lạnh thấu xương khiến Lý Nhàn Ngư không nhịn được rùng mình một cái.

Nhìn kỹ lại, đó là một lưỡi dao băng hình trăng lưỡi liềm.

Nó được hình thành từ linh khí cực lạnh, lơ lửng trước người Lý Nhàn Ngư, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.

Lý Nhàn Ngư không hề nghi ngờ, nếu đao băng Bán Nguyệt này đánh thẳng tới, hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị chém bay đầu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK