Chỉ là khi mười mấy người này đi đến, đám người bắt đầu nghị luận, rất nhanh Trần Nhất Mặc cũng đã biết.
Huyết Thần Cung! Là thế lực bá chủ trong Huyết Vân Vực.
Thượng Nguyên Thiên chia ra thành bảy đại vực và một Thiên Vực.
Thượng Nguyên Thiên Vực bỏ qua một bên không nói, dù sao đó là khu vực trung tâm, lớn nhất của Thượng Nguyên Thiên.
Bảy đại vực khác đều giáp ranh với nhau, ai nấy đều có địa bàn của riêng mình, gần như không bao giờ quấy nhiễu lẫn nhau.
Thiên La Vực ở phía đông nam của Thượng Nguyên Thiên, ở phía tây Thiên La Vực là Thương Long Vực một trong bảy đại vực, mà phía bắc thì giáp với Huyết Vân Vực một trong bảy đại vực.
Phía bắc của Huyết Vân Vực chính là Huyền Băng Vực, mà ở phía tây Huyền Băng Vực chính là Cửu Nguyên Vực.
Có thể nói Thiên La Vực nằm ở vị trí đông nam của Thượng Nguyên Thiên, mà Cửu Nguyên Vực nằm ở phía bắc Thượng Nguyên Thiên, cách xa nhau không chỉ ngàn vạn dặm.
Tuy Huyết Vân Vực và Thiên La Vực giáp nhau, thế nhưng bình thường Huyết Vân Vực và Thiên La Vực cũng không có liên quan gì với nhau.
Hơn nữa còn có một điều là Huyết Vân Vực và Thiên La Vực rất khác biệt.
Bên trong Thiên La Vực, nhà họ Thiên và nhà họ La có danh tiếng vang dội nhất, căn cơ và thực lực của hai nhà này đều là hạng nhất.
Mà Huyết Vân Vực chỉ có một chúa tể, đó chính là Huyết Thần Cung! Trên thực tế bảy đại vực càng có ít thế lực bá chủ đỉnh cao thì thực lực tổng hợp của vực đó sẽ càng mạnh! Ở Huyết Vân Vực, Huyết Thần Cung là bá chủ duy nhất, chỉ nhìn điều này thôi cũng đã thấy thực lực của Huyết Thần Cung mạnh hơn đám thiên tài nhà họ La một bậc.
"Huyết Thần Cung, một trong những cung chủ - Mạc Thần...", Trần Nhất Mặc nhìn về phía Tần Ninh, thấp giọng nói: "Sư phụ, người đã nghe đến bao giờ chưa?"
Tần Ninh lắc đầu.
Bốn vạn năm đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.
Ngoài Thượng Nguyên Thiên Vực thì mấy phe kia là mạnh nhất trong Thượng Nguyên Thiên, sau bốn vạn năm cũng có thể đã thay đổi một trời một vực.
Trần Nhất Mặc gãi đầu một cái nói: "Vậy thì kì quái...", lúc này, Mạc Thần đi đến trước mặt Thiên Ngạn Trác, chắp tay cười nói: "Vốn định đến thăm Trác huynh, sau khi nghe ngóng mới biết Trác huynh không ở trong thành Thiên Dương, thế là ta liền dẫn người đi tới nơi này".
"Có chuyện gì vậy?"
Lúc này, Thiên Ngạn Trác nhìn về phía Mạc Thần, thì thầm kể rõ mọi chuyện.
La Vĩnh Binh thì nhíu mày lại.
Sao nhà họ Thiên lại có liên quan đến Huyết Thần Cung?
Bảy đại vực gần như không tham gia vào chuyện của đối phương.
Hơn nữa Thượng Nguyên Thiên Vực càng sẽ không quan tâm đến chuyện của bảy đại vực.
Nghe nói tám trăm năm trước, nhà họ Nguyên bên trong Thượng Nguyên Thiên Vực có mưu đồ với Cửu Nguyên Vực, về sau bị một thế lực cấp bậc thiên vương khác trong Thượng Nguyên Thiên Vực là Cửu Tinh Lâu ra tay giết không ít cường giả Cực Cảnh, cuối cùng nhà họ Nguyên đã rời khỏi Cửu Nguyên Vực, mà Cửu Nguyên Vực cũng tự mình phát triển.
Không lâu sau, Mạc Thần đã biết được rõ mọi chuyện, lập tức nhìn về phía La Vĩnh Binh, cười nói: "La tộc trưởng, Thiên Lạc trưởng lão qua đời, ta thấy cứ giao Trần Nhất Mặc kia ra, cho nhà họ Thiên một sự công bằng".
Nghe thấy vậy, La Vĩnh Binh đang muốn mở miệng phản bác, Mạc Thần lại tiếp tục nói: "Lần này ta đến đại diện cho Huyết Thần Cung".
"Huyết Thần Cung, con gái của Huyết Thần đại nhân muốn thành hôn với thiếu tộc trưởng Thiên Thế Kiệt của nhà họ Thiên, việc này mong rằng La tộc trưởng sẽ nể mặt ta".
Nghe thấy vậy, sắc mặt La Vĩnh Binh thật sự thay đổi.
Ông ta có thể vì Trần Nhất Mặc đại sư mà trở mặt với nhà họ Thiên, dù sao quan hệ lúc đầu của nhà họ La và nhà họ Thiên đã không tốt đẹp gì.
Thế nhưng nếu Huyết Thần Cung nhúng tay... Một khi chọc giận Huyết Thần Cung, cũng không phải là nhà họ La sợ, mà là lo lắng chọc giận Huyết Thần Cung, Huyết Thần Cung sẽ bắt tay với nhà họ Thiên để đối phó nhà họ La, vậy sẽ là phiền toái lớn.
Lúc này sắc mặt La Vĩnh Binh không được tự nhiên cho lắm.
Mạc Thần lập tức cười nói: "Thiên Thế Kiệt công tử thành hôn với thiếu cung chủ của Huyết Thần Cung, đến lúc đó mời La huynh đến dự tiệc!"
Lúc này, đám người nhà họ La cũng cảm giác được áp lực rất lớn.
Huyết Thần Cung! Thực lực tổng hợp mạnh hơn nhà họ La một chút, nếu lại thêm một nhà họ Thiên, vậy sau này tình cảnh của nhà họ La cũng sẽ không tốt.
Lúc này Thiên Ngạn Trác hừ một tiếng, nhìn về phía Trần Nhất Mặc, nói thẳng: "Là ngươi tự đến đây, hay là để ta ra tay?"
Giờ phút này Trần Nhất Mặc sa sầm mặt lại.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh! Đáng chết! Trần Nhất Mặc sải bước ra, đang định mở miệng.
"Ha ha...", đột nhiên, một tiếng cười lạnh già nua vang lên, chỉ thấy được mấy bóng người đáp xuống dược sơn giống như sao băng.
"Huyết Thần Cung đúng là oai phong, nhà họ La ta phải cần nể mặt Huyết Thần Cung từ lúc nào vậy?"
Khi giọng nói này vừa vang lên, vẻ mặt mọi người đều vô cùng kỳ quái.
Đây là ai vậy?
Mà vào lúc này, La Vĩnh Binh, La Phàm và đám võ giả nhà họ La đều thi nhau biến sắc.
"Thái gia gia!"
La Vĩnh Binh đi ra phía trước, chắp tay nói: "Thái gia gia, sao người lại tới đây?"
Mà đám người còn lại nhà họ La cũng đều lần lượt khom người, vẻ mặt vô cùng khiêm tốn.
La Vân Không! Lão tổ nhà họ La! Cũng là người có bối phận cao nhất nhà họ La, tuy thực lực không phải mạnh nhất, thế nhưng mấy vị lão tổ ẩn tu của nhà họ La gặp La Vân Không này cũng phải rất cung kính gọi bằng thúc bá, lại thêm bản thân La Vân Không chính là một vị đan sư Chí Tôn thượng cửu phẩm, địa vị ở nhà họ La càng cao hơn.
La Vân Không bình thường rất ít xuất hiện trong nhà họ La, thậm chí có rất nhiều tiểu bối căn bản không biết.
"Binh, ngươi là tộc trưởng, người khác mới nói hai ba câu đã dọa được ngươi rồi sao?"
La Vân Không râu tóc bạc trắng, giờ phút này nói: "Đúng là xấu hổ!"
Sắc mặt La Vĩnh Binh đau khổ.
Cũng không phải ông ta sợ Huyết Thần Cung, đúng là trong lòng ông ta rất lo lắng việc Huyết Thần Cung và nhà họ Thiên thông gia, nhưng cũng không đến mức phải sợ hãi.
Chỉ là... bởi vì Trần Nhất Mặc mà đã trở mặt với nhà họ Thiên và Huyết Thần Cung đến nước này rồi, mọi chuyện đều không đáng giá như vậy nữa.
Hơn nữa tuy đan thuật của Trần Nhất Mặc rất mạnh, nhưng chưa chắc đã đồng ý gia nhập nhà họ La! Đến lúc đó mình kiên quyết bảo vệ Trần Nhất Mặc, hắn ta lại biến mất không thấy bóng dáng, vậy không phải nhà họ La đã vô duyên vô cớ đắc tội người ta mà còn không lấy được cái gì sao?
Ông ta làm tộc trưởng, đương nhiên phải suy nghĩ rất nhiều.
Một bên khác, La Phàm nhìn thấy phụ thân cao cao tại thượng của mình bị lão tổ tông răn dạy như thế, trong lòng lại có chút vui vẻ.
Dáng vẻ bây giờ của phụ thân cực kỳ giống lúc mình bị phụ thân răn dạy.
"Không lão...", "Ngậm miệng!"
La Vân Không hừ một tiếng, nhìn về phía Mạc Thần và Thiên Ngạn Trác, nói thẳng: "Huyết Thần Cung thông gia với nhà họ Thiên thì cứ thông gia, liên quan gì với nhà họ La chúng ta?"
"Thiên Ngạn Trác, lão phu cũng biết lão già Thiên Lạc kia tự xưng là thanh cao, cho rằng đan thuật của mình là vô địch, thế nhưng gặp được cao nhân liền hiện ra nguyên hình, không chịu được xấu hổ nên mới bị tức chết, người bên ngoài không có khả năng, nhưng ta thấy ông ta lại có thể làm được!"
Nghe La Vân Không nói như vậy, sắc mặt Thiên Ngạn Trác lúc trắng lúc xanh, thế nhưng cũng không phản bác được.
Vị này là lão tổ nhà họ La, nếu ông ta chống đối lại lão già này, lão già mà giận dữ, đám lão tổ tông ẩn tu của nhà họ La tuyệt đối sẽ bùng nổ, đến lúc đó lão tổ tông nhà họ Thiên xuất hiện, vậy hai gia tộc sẽ phải đánh nhau đến mức ngươi chết ta sống.
La Vân Không đang thể hiện bối phận, địa vị, thân phận của mình ra! Sau khi dứt lời, La Vân Không nói thẳng: "Còn không đi?
Thật sự muốn thử căn cơ của nhà họ La chúng ta mấy năm gần đây sao?"
Chương 2622: Tiểu Không Không trong hầm phân
Nghe ông ta nói như thế, ánh mắt Thiên Ngạn Trác hoàn toàn không dễ nhìn, mà Mạc Thần ở một bên cũng phải nắm chặt bàn tay trong hai tay áo, nhưng vẫn ngăn chặn được sự tức giận của mình ở đáy lòng.
Mà vào lúc này, La Vân Không cũng không để ý tới hai người kia, đi từng bước một qua La Vĩnh Binh, đến phía trước đám người nhà họ La.
La Vân Không bước từng bước một đến trước mặt Trần Nhất Mặc, nhìn thanh niên mặc đồ tím kia.
"Đã nhiều năm như vậy...", "Đại nhân vẫn trẻ tuổi giống lúc đó...", La Vân Không nhìn về phía đôi mắt của Trần Nhất Mặc, đã chắc chắn mình sẽ không sai.
Cho dù đã qua hơn bốn vạn năm, nhưng vị này vẫn là Trần Nhất Mặc thời điểm đó.
Chỉ là bốn vạn năm qua đi, vị này lại không có một chút xíu biến hóa nào.
Trong phút chốc hai mắt La Vân Không ửng đỏ, lau nước mắt nói: "Mấy năm gần đây Vân Không tốn công tốn sức, ngày càng già nua, Trần đại nhân vẫn chưa từng thay đổi".
"Vân Không có lễ!"
La Vân Không vừa dứt lời liền vén vạt áo trước lên, quỳ một chân xuống đất, vững vàng hành đại lễ.
Trong chớp mắt này, đám người nhà họ La nào còn dám đứng đấy, đều thi nhau quỳ xuống hết.
Lão tổ tông đã quỳ một chân xuống đất hành lễ, bọn họ còn ai dám đứng đấy nữa?
Lễ tiết cao hơn quỳ một chân trên đất chính là ba dập chín bái.
Lúc này, ngay cả đám người Thiên Ngạn Trác và Mạc Thần cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
Có chuyện gì vậy?
Giờ phút này, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Mà Trần Nhất Mặc cũng ngây ra! Ta là ai?
Ta ở đâu?
Những người này đang làm gì ở đây vậy?
Mặc dù lúc này trông mình có vẻ rất ngầu lòi, thế nhưng vì sao chứ?
Trần Nhất Mặc ho khan một cái, nhìn về phía La Vân Không, thản nhiên nói: "Ngươi... là... ai?"
Hắn ta vừa dứt lời, tất cả mọi người càng ngơ ngác.
Hiển nhiên lão tổ nhà họ La có biết Trần Nhất Mặc.
Thế nhưng Trần Nhất Mặc lại không biết lão tổ nhà họ La! Điều này... chuyện này là sao?
Mà ở sau lưng Trần Nhất Mặc, Tần Ninh đưa tay lên che mặt, không còn lời nào để nói.
Chỉ là La Vân Không lại không thèm để ý đến việc Trần Nhất Mặc không quen biết mình, nói: "Năm đó lúc đại nhân nhìn thấy ta, ta vẫn là dáng vẻ chừng hai mươi, trong phút chốc không nhớ ra ta cũng là bình thường!"
La Vân Không suy nghĩ một lát, lập tức nói: "Năm đó ở Thiên La Vực, bên trong dãy núi Thiên La, ta đã gặp được đại nhân và sư phụ của đại nhân ở trong một cấm địa, lúc đó ta đang thoi thóp, chỉ còn lại một hơi thở...", nghe La Vân Không giảng giải, Trần Nhất Mặc nâng tay lên ho khan một cái, không nói gì.
Má ơi! Rốt cuộc là ai! Trần Nhất Mặc bất đắc dĩ đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh.
Hắn hoàn toàn cạn lời.
"Thanh niên trong hầm phân!"
Giọng nói của Tần Ninh đột nhiên vang lên trong đầu Trần Nhất Mặc.
Hắn ta lập tức trợn tròn hai mắt nhìn về phía La Vân Không, giật mình nói: "Là ngươi, Tiểu Không Không trong hầm phân!"
Phụt... Nghe thấy lời này, Tần Ninh gần như muốn che mặt quay đi.
Mà đám người nhà họ Thiên, nhà họ La xung quanh nghe thấy lời này càng trợn mắt há hốc mồm.
Trong hầm phân?
Tiểu Không Không?
Trong toàn bộ Thiên La Vực, ai dám gọi La Vân Không như vậy?
Thế nhưng một giây sau, điều làm cho người ta càng thêm không thể tưởng tượng được đã xảy ra.
La Vân Không nghe thấy lời này, không những không giận mà còn cười nói: "Vâng vâng vâng, lúc ấy ta thoi thóp, trốn ở trong hầm phân của một con nguyên thú, được đại nhân phát hiện, là ta, Tiểu Không Không!"
Trần Nhất Mặc liền nói ngay: "Hầy, nếu ngươi nói đến hố phân sớm hơn thì ta đã nhớ ra rồi, là ngươi, Tiểu Không Không!"
Trần Nhất Mặc đi đến trước mặt La Vân Không, tóm lấy râu ria của ông ta, cười nói: "Sao ngươi lại già như vậy rồi?"
"Nói ra thật xấu hổ, mấy năm nay ta luôn đắm chìm trong đan đạo, tốn rất nhiều sức lực...", trên con đường võ giả, thực lực càng mạnh thì thọ nguyên càng dài! Võ giả cảnh giới Chí Tôn có thọ nguyên mấy chục vạn năm cũng không thành vấn đề.
Nhưng đây chỉ là khi được sống yên ổn... Cả đời võ giả phải trải qua rất nhiều nguy hiểm hung ác, trong lúc tu hành phải chịu rất nhiều vết thương, đều sẽ khiến cho thọ nguyên rút ngắn.
Cũng không phải giới hạn thọ nguyên là mấy chục vạn năm thì thật sự có thể sống đến mấy chục vạn năm.
Mà tâm tính cũng có liên quan rất lớn đến dung mạo và cảnh giới tăng lên.
Ở cùng một cấp bậc cảnh giới, rất nhiều người có thể nhìn như một thanh niên đẹp trai, thế nhưng một số người lại trông vô cùng già nua.
Trong đó có rất nhiều liên quan.
Lúc này, La Vĩnh Binh đột nhiên hiểu ra vì sao thái gia gia lại đột nhiên xuất hiện ở đây, vì sao không nói lời gì trách móc võ giả nhà họ Thiên và Huyết Thần Cung.
La Vân Không nhìn thấy Trần Nhất Mặc, trong lòng vui vẻ không diễn tả được, không ngừng hỏi lung tung này kia.
Mà vẻ mặt của Trần Nhất Mặc vẫn luôn lạnh nhạt.
Không thể phá hỏng hình tượng cao nhân được.
Phải bình tĩnh, ánh mắt phải thâm thúy, phải trong trẻo... La Vĩnh Binh nhìn thấy lão tổ và Trần Nhất Mặc trò chuyện vui vẻ như gặp bạn cũ, lúc này liền đi ra nhìn về phía Thiên Ngạn Trác và Mạc Thần kia.
"Thiên tộc trưởng!"
"Mạc cung chủ!"
La Vĩnh Binh cười ha hả nói: "Xem ra hôm nay các ngươi không thể đưa Trần đại sư đi được rồi".
Lúc này, cho dù trong lòng Thiên Ngạn Trác không muốn nhưng cũng hiểu ra, có La Vân Không ở đây, lại là bạn cũ với Trần Nhất Mặc, muốn đưa đi, trừ khi nhà họ Thiên và nhà họ La thật sự giao chiến.
Rơi vào đường cùng, Thiên Ngạn Trác đành thở dài, quay người muốn rời đi.
"Chậm đã!"
Mà lúc Trần Nhất Mặc và La Vân Không đang trò chuyện với nhau, Thiên Ngạn Trác, Mạc Thần chuẩn bị rời đi, một giọng nói lại đột nhiên vang lên.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều ngẩn người.
Giọng nói kia không phải tới từ Trần Nhất Mặc, mà là đến từ thanh niên áo trắng sau lưng hắn ta.
Lúc này, Thiên Ngạn Trác dừng bước chân lại.
Tất cả mọi người đều hiếu kỳ nhìn về phía Tần Ninh.
Hắn đi ra từng bước một, đứng chắp tay, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt trong trẻo, chậm rãi nói: "Vừa rồi lời mà Trần Nhất Mặc nói, cho ngươi hai lựa chọn, Thiên Ngạn Trác, ngươi chọn cái nào?"
Hai lựa chọn?
Vừa rồi ông ta nói với Trần Nhất Mặc hoặc là tự sát, hoặc là bồi dưỡng đan sư cho nhà họ Thiên, cả đời không được rời khỏi nhà họ Thiên.
Mà Trần Nhất Mặc lại trở tay nói hoặc là ông ta dẫn người nhà họ Thiên cút đi, hoặc là phá hủy xương cốt của người nhà họ Thiên.
Kẻ này có ý gì?
Thiên Ngạn Trác lạnh lùng khinh thường nói: "Hôm nay nếu không phải La Vân Không ở đây, Trần Nhất Mặc chắc chắn sẽ phải chết, làm sao?
Nhặt về một cái mạng, còn không phục?"
Tần Ninh nhìn về phía Thiên Ngạn Trác, lạnh lùng nói: "Ta hỏi ngươi chọn cái nào?"
Giờ phút này, Trần Nhất Mặc nhìn bóng lưng Tần Ninh, vô cùng kích động.
Sư phụ không phát uy, thật sự coi là con mèo bệnh sao?
Bây giờ sư phụ đã thể hiện ra uy thế rồi! Lúc này trong lòng Trần Nhất Mặc vô cùng kích động, hắn ta còn tưởng rằng sư phụ đã tu thân dưỡng tính mấy đời, trở nên lạnh nhạt rồi chứ.
Thế nhưng đám người La Vĩnh Binh, Cố Minh Thành lại trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Ninh.
Tên này điên rồi sao?
Nhà họ Thiên và Huyết Thần Cung có thể dừng tay hoàn toàn là nể mặt La Vân Không.
Tên nhóc này... đừng gây chuyện chứ! Mọi chuyện đã sắp kết thúc, một câu của Tần Ninh lại như muốn gây ra sóng gió.
Thiên Ngạn Trác nhìn về phía La Vĩnh Binh, khẽ nói: "La Vĩnh Binh, ta đã cho nhà họ La các ngươi mặt mũi, đây là tự hắn muốn chết!"
"Muốn chết?"
Tần Ninh nhìn Thiên Ngạn Trác một cái, cười nói: "Ngươi còn chưa xứng!"
"Trần Nhất Mặc nói người nhà họ Thiên hoặc là cút, hoặc là chết, là cút hay là chết, tự ngươi lựa chọn!"
Giờ phút này, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Tần Ninh nói chính là... cút hoặc chết.
Chương 2623: Ta tự nhận là rất xứng!
"Đúng là quá nực cười!"
Thiên Ngạn Trác quát: "Ngươi thật sự cho rằng ta sợ các ngươi?
Chẳng qua là nể mặt La Vân Không nên mới tha các ngươi tội chết, còn dám bảo ta cút ư?
Ngươi xứng sao?"
Giờ phút này, khí thế trong cơ thể Thiên Ngạn Trác bộc phát ra.
Bán bộ Cực Cảnh! Pháp thân hư ảo, gần như hòa làm một thể với thân xác.
Chưa tới Cực Cảnh, thế nhưng cũng đã sờ tới cánh cửa của Cực Cảnh rồi.
Tần Ninh bước ra một bước nữa, nói: "Ta tự nhận là rất xứng!"
"Muốn chết!"
Thiên Ngạn Trác quát: "La Vĩnh Binh, La Vân Không, ta đã cho nhà họ La các ngươi mặt mũi, đây chính là tự hắn muốn chết, không trách được ta!"
Thiên Ngạn Trác gầm thét một tiếng, bàn tay nắm chặt, trực tiếp tung một quyền về phía Tần Ninh.
Thấy cảnh này, Tần Ninh lại không hề thay đổi sắc mặt, pháp thân trong nháy mắt ngưng tụ, rồng bay phượng múa, hình như có lực lượng pháp thân vô tận cuồn cuộn ra.
"Đại Đế Tôn thất phẩm!"
La Vân Không đã nhìn ra được thực lực của Tần Ninh, liền nhìn về phía Trần Nhất Mặc, nói: "Công tử, chuyện này...", "Không sao cả!"
Trần Nhất Mặc chậm rãi nói: "Đúng là nên dạy dỗ bọn họ một chút".
La Vân Không không nói gì.
Công tử đúng là lợi hại, xem ra hôm nay cho dù ông ta không có ở nơi này, người nhà họ Thiên căn bản cũng không làm gì được công tử.
Tần Ninh nắm bàn tay lại, Long Hoàng Thập Tự Kiếm xuất hiện trong tay.
Mà chỉ trong khoảnh khắc, Đan Điển đã hiện ra bên ngoài cơ thể, dung hợp lên người.
Khí thế kinh khủng bộc phát ra từ trong cơ thể Tần Ninh.
Ầm... một tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Nhất Kiếm Trảm ra, kiếm khí kia trong nháy mắt đã phá hủy uy lực bộc phát một chiêu của Thiên Ngạn Trác.
Lúc này, mọi người xung quanh đều thi nhau tản ra.
Tần Ninh đúng là Đại Đế Tôn thất phẩm, tuy chưa đến Chí Cao Đế Tôn, thế nhưng đã dung hợp cái gì đó khiến cho thực lực của hắn tăng vọt, lúc này lại có thể chống lại được Thiên Ngạn Trác.
Đây cũng không phải là Chí Cao Đế Tôn thập phẩm, mà là cường giả bán bộ Cực Cảnh.
Giờ phút này sắc mặt Thiên Ngạn Trác cũng biến đổi.
Ông ta không nghĩ tới Trần Nhất Mặc đã ngông cuồng như thế rồi mà thanh niên bên cạnh Trần Nhất Mặc còn ngông cuồng hơn.
"Muốn chết, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường!"
Thiên Ngạn Trác nắm bàn tay lại, một trường mâu xuất hiện trong tay.
Thiên Ngạn Trác lập tức đâm thẳng mâu về phía Tần Ninh.
Hai bóng người lao vào nhau.
Trần Nhất Mặc nhìn một màn này, chỉ hận bây giờ mình bất lực, nếu không chắc chắn sẽ đích thân giết Thiên Ngạn Trác.
Chỉ tiếc cơ hội thể hiện trước mặt mọi người tốt như thế lại bị sư phụ vô duyên vô cớ lấy mất.
Thua thiệt lớn! Ầm... Trong phút chốc, hư không trên cao của dược sơn bùng nổ, khí Chí Tôn bộc phát sôi trào mãnh liệt, khí thế làm cho không người nào có thể chấp nhận được.
La Vân Không đứng yên tại chỗ, cũng không định ra tay.
Thanh niên bên cạnh Trần Nhất Mặc quả thực là cao siêu, quả nhiên người có thể đi theo Trần công tử sao có thể là người bình thường được?
Ầm... Những tiếng kịch liệt không ngừng vang lên, mỗi một chiêu tấn công của Tần Ninh đều vô cùng bá đạo mạnh mẽ.
Lấy Thánh Đoàn Thái Cực Quyển, so sánh với thực lực Chí Cao Đế Tôn đỉnh phong, Thiên Ngạn Trác căn bản không làm gì được Tần Ninh.
"Vạn Long Khiếu!"
"Vạn Hoàng Trảm!"
Trong chớp mắt, Tần Ninh đột nhiên phát lực, pháp thân như rồng, giống như thương, như Phượng, như kiếm, lúc này trực tiếp chém ra.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Khí tức bá đạo phóng ra.
Long thương phượng kiếm kia gào thét ra, làm cho lòng người trầm xuống.
Chỉ trong phút chốc, long thương phượng kiếm đã lao thẳng về hướng Thiên Ngạn Trác, dù sao Thiên Ngạn Trác cũng là cấp bậc bán bộ Cực Cảnh, lực lượng pháp thân và khí Chí Tôn dung hợp, sức mạnh Cực Đạo đã biến đổi rất thuần thục.
Giờ phút này, sức mạnh Cực Đạo bộc phát, trường mâu trong nháy mắt hóa thành trăm trượng, lao thẳng về phía Tần Ninh.
Ken... mọi người đều nhìn thấy ở giữa hư không, long thương phượng kiếm và bóng mâu xen lẫn một chỗ, xé rách không gian bốn phía, khiến cả không gian đều run rẩy lên.
Mà cuối cùng, long thương phượng kiếm đã nuốt sống bóng mâu kia, lao thẳng về phía cơ thể Thiên Ngạn Trác.
Gào! Keng! Tiếng của rồng phượng bộc phát ra, lúc này cả người Thiên Ngạn Trác như chập chờn bên trong mưa gió, gian nan lại hiểm trở.
Thấy Thiên Ngạn Trác không chống đỡ nổi, đúng lúc này, Mạc Thần vẫn chưa rời đi kia đột nhiên đưa tay bắt lấy trong không trung, chỉ thấy xung quanh cơ thể ngưng tụ ra những văn ấn vô cùng huyền ảo, bên trong văn ấn kia phóng ra lực lượng vô cùng mênh mông, khiến cho bàn tay của Mạc Thần thoáng một cái đã hóa thành trăm trượng, chộp về phía Tần Ninh.
"Móa!"
Trần Nhất Mặc đột nhiên chửi ầm lên một tiếng, quát: "Sư phụ, cẩn thận!"
Tiếng hô này làm tất cả mọi người đều sửng sốt.
La Vân Không nhìn về phía Trần Nhất Mặc, lại nhìn về phía Tần Ninh đang chiến đấu kia.
Mà đám người Cố Minh Thành, Cố Thanh Nhan, La Phàm, La Vĩnh Binh đều là dáng vẻ mắt chữ A miệng chữ O.
Sư phụ?
Không đúng! Tần Ninh này không phải là người hầu, bạn bè của Trần Nhất Mặc sao?
Làm sao lại thành sư phụ rồi?
Trần Nhất Mặc vừa nói xong cũng giật mình vì nói lỡ miệng, sắc mặt rất khó coi.
Xong đời! Bại lộ rồi! Mà giờ phút này ở giữa hư không, bàn tay khổng lồ kia trực tiếp chụp về phía Tần Ninh.
Hắn lại không rảnh để ý, mặc cho bàn tay khổng lồ đập lên người mình, long thương phượng kiếm lù lù bất động, chém về phía Thiên Ngạn Trác dưới sự điều khiển của hắn.
Ầm… Ầm... Chỉ trong phút chốc, hai tiếng nổ cùng nhau vang lên.
Cả người Thiên Ngạn Trác bị long thương xuyên thấu, phượng kiếm xé rách, vỡ ra.
Mà cả người Tần Ninh cũng bị bàn tay khổng lồ kia che lại, biến mất không thấy gì nữa.
Trần Nhất Mặc lập tức biến sắc, bàn tay run rẩy.
"Sư phụ... Sư phụ...", sắc mặt Trần Nhất Mặc vô cùng khó coi.
Hắn ta chỉ biết là trước kia sư phụ rất lợi hại, thế nhưng kể từ khi ở cùng sư phụ vẫn chưa nhìn thấy sư phụ bộc phát, chỉ thấy sư phụ giết Chí Cao Đế Tôn nhất phẩm nhị phẩm, đối phó với Cực Cảnh, mặc dù chỉ là bán bộ Cực Cảnh, thế nhưng sư phụ cũng chỉ là Đại Đế Tôn thất phẩm thôi.
"Sư phụ, con sai rồi...", Trần Nhất Mặc gào lên.
"Kêu ca cái gì?"
Đột nhiên, một câu nói giận dữ vang lên: "Ta đâu có chết!"
Nghe được âm thanh quen thuộc kia vang lên, Trần Nhất Mặc lập tức vui vẻ trở lại, nhìn về phía Tần Ninh đứng vững giữa không trung, còn chưa lên tiếng, lại nhìn thấy máu tươi chảy đầm đìa giữa ống tay áo của Tần Ninh.
"Sư phụ... xin lỗi... con sẽ không tiếp tục ra vẻ nữa...", Trần Nhất Mặc yếu ớt nói.
Mà giờ phút này, La Vân Không vô cùng ngơ ngác.
Sư phụ! Sư phụ của Trần công tử! Là vị đại nhân kia! Là vị tiên sinh kia! Thế nhưng tại sao lại không giống với bốn vạn năm trước?
Mặc dù vẫn rất trẻ, nhưng dung mạo đã biến hóa cực lớn.
Chỉ là tạm thời không phải lúc suy nghĩ những điều này.
La Vân Không sải bước ra, quát: "Tiên sinh, Vân Không đến trợ giúp người!"
Đám người nhà họ La như La Vĩnh Binh nhìn thấy lão tổ muốn ra tay, nào còn dám nhàn nhã đứng đấy xem náo nhiệt nữa.
"Không cần!"
Lúc này Tần Ninh xé rách hai ống tay áo chảy đầm đìa máu tươi của mình ra, đưa mắt nhìn thẳng Mạc Thần phía dưới.
"Ngươi lên đây!"
Giờ phút này, trong mắt Tần Ninh đã hiện lên sát khí.
Mạc Thần nhíu mày lại.
Hắn ta chính là linh giả Cực Cảnh, ngưng tụ một thần văn, là linh giả cảnh giới Nhất Văn thực thụ! Mạc Thần lặng lẽ nhìn về phía Tần Ninh, quát: "Người nhà họ Thiên đều chết rồi sao?
Kẻ này đã giết tộc trưởng nhà họ Thiên các ngươi, các ngươi cứ đứng nhìn như vậy à?"
Chương 2624: Giết Cực Cảnh
Hắn ta vừa dứt lời, đám người nhà họ Thiên mới tỉnh lại từ trong kinh ngạc và chấn động.
Tộc trưởng bị giết! Thế nhưng giờ phút này, không ai dám ra tay.
Tần Ninh có thể giết tộc trưởng là bán bộ Cực Cảnh, vậy sẽ có thể giết bọn họ, ai dám ra tay chứ?
Giờ phút này Thiên Ngạn Nguyệt đi ra, chắp tay nói: "Mạc Thần cung chủ, mong ngươi hãy lấy lại công bằng cho nhà họ Thiên chúng ta, các lão tổ nhà họ Thiên ta nhất định sẽ vô cùng biết ơn!"
Nhà họ Thiên cũng có cường giả siêu cấp cấp bậc linh giả Cực Cảnh tọa trấn, thế nhưng đều là ẩn tu, không hỏi chuyện đời, làm sao có thể đến ngay bây giờ được?
Lúc này chỉ có thể dựa vào Mạc Thần.
Giờ phút này Mạc Thần nhìn về phía Tần Ninh, trong lòng còn sợ hãi.
Hắn ta đã tung ra một kích toàn lực, còn là đánh lén, thế mà không thể giết được Tần Ninh.
Mà Tần Ninh còn có thể giết Thiên Ngạn Trác bán bộ Cực Cảnh! Nếu hắn ta ra tay, liệu có phải là đối thủ của Tần Ninh hay không?
Thiên Ngạn Nguyệt vừa dứt lời, một đám cường giả Chí Cao Đế Tôn nhà họ Thiên cũng thi nhau nhìn Mạc Thần bằng ánh mắt mong đợi.
Giờ phút này, Mạc Thần không ra tay cũng phải ra tay.
Tần Ninh nhìn thẳng Mạc Thần, tiếp tục nói: "Ngươi, cút lên đây!"
Sắc mặt Mạc Thần vô cùng lạnh lùng, bị Tần Ninh ép sát như thế, nếu hắn ta mà lui lại, đó mới thật sự khiến người ta xem thường.
Đường đường là linh giả Nhất Văn cảnh giới Cực Đạo, sẽ sợ Đại Đế Tôn thất phẩm sao?
Mạc Thần tỏa ra sát khí, ngay lập tức sải bước ra, xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh.
Giờ phút này, La Vân Không nghiêm nghị quát: "La Vĩnh Binh, bảo vệ tiên sinh!"
Tiên sinh?
Tiên sinh nào?
Tần Ninh sao?
La Vĩnh Binh đã ngây ra, vừa rồi còn là Trần công tử Trần đại nhân, tại sao bây giờ lại xuất hiện một Tần tiên sinh nữa?
Trần Nhất Mặc.
Tần Ninh! Hai người này có quan hệ như thế nào?
Lại có quan hệ gì với thái gia gia?
"Không cần!"
Lúc này, Tần Ninh cầm Long Hoàng Thập Tự Kiếm trong tay, ánh sáng quanh quẩn bên ngoài cơ thể, mặc dù đầm đìa máu tươi nhưng lại vô cùng lạnh lùng.
"Ta sẽ tự mình giết hắn ta!"
Giờ phút này, Tần Ninh lạnh lùng nói: "Đánh lén?
Đã lắm sao?"
Mạc Thần khẽ nói: "Ta đại diện cho Huyết Thần Cung".
"Huyết Thần Cung?
Cho dù ngươi đại diện cho nhà họ Nguyên, đại diện cho Thiên Cương Thần Môn, đại diện cho Cự Linh tông, đại diện cho Thượng Nguyên Thiên, ta muốn giết ngươi, ngươi cũng phải chết!"
Giờ phút này, Trần Nhất Mặc phía dưới đã hoàn toàn bàng hoàng! Đây mới là giới hạn của việc thể hiện trước mặt người khác! Ban đầu sư phụ không có tiếng tăm gì ở bên cạnh mình, phối hợp biểu diễn với mình, mà tới thời khắc quan trọng, sư phụ đột nhiên xông ra, lấy vũ lực khiến người ta khó có thể chất vấn giải quyết tất cả! Sư phụ đúng là am hiểu cách ra vẻ tay đây! Giờ phút này trong lòng Trần Nhất Mặc tràn đầy oán niệm.
Chắc chắn là sư phụ cố ý, cố ý phối hợp biểu diễn với mình đến bây giờ, mà hắn ta mới là một tên ngốc! Giờ phút này sắc mặt Mạc Thần càng âm trầm oán độc.
Kẻ này quá ngông cuồng, thế mà lại không để Huyết Thần Cung vào mắt, quả thực là đáng chết.
Ầm... Mạc Thần sải bước ra, khí thế trong cơ thể bộc phát, lực lượng kinh khủng phóng ra.
Trong nháy mắt này, khí tức làm người ta sợ hãi kia không ngừng ngưng tụ, trong một thần văn bên ngoài cơ thể hình như có lực lượng có thể thay đổi trời đất, làm cho lòng người trầm xuống.
Cực Cảnh! Bước vào Cực Cảnh, pháp thân đã hoàn toàn quy về thân xác.
Trên thực tế ở cảnh giới Chí Tôn, tu hành pháp thân càng giống như thân xác thứ hai của võ giả, mà khi bước vào Cực Cảnh, thân xác thứ hai dung nhập vào bên trong bản thể, có thể tưởng tượng được đó là một sự thay đổi như thế nào! Ầm... tiếng nổ kịch liệt bộc phát ra, cả người Mạc Thần trong nháy mắt đã giống như tàn ảnh, đi đến trước người Tần Ninh.
Tần Ninh cũng không nói nhảm.
"Giết ngươi! Không khó!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh sải bước ra, ba Đan Điển lấp lóe bên ngoài cơ thể, pháp thân cũng vô cùng sáng chói.
Mà một giây sau, ánh sao đầy trời tràn ngập khắp trời đất, giống như khiến cả trời đất này càng thêm sáng tỏ.
Sao trời lấp lánh che cả ánh nắng.
Cửu Hoàng Tinh Thần Quyết! Dẫn sông sao chín trời hóa thành hàng trăm vạn con voi ma mút! Ầm… Một con voi ma mút giống như đi ra từ trong biển sao, đạp một chân xuống, cơ thể nghìn trượng với bàn chân khổng lồ giống như có thể đạp phá cả núi non trời đất.
Một cước kia trực tiếp đạp lên trên người Mạc Thần.
Ở giữa bàn chân khổng lồ của voi ma mút và Mạc Thần dường như ngưng tụ ra một sóng khí kinh khủng.
Những tiếng ầm ầm vang lên.
Giữa hai người, hư không lúc này phát ra những tiếng răng rắc răng rắc giống như một tấm gương, loáng thoáng như muốn vỡ vụn ra.
"Phá!"
Tần Ninh sải bước ra trên không, bàn chân khổng lồ của voi ma mút trực tiếp đạp xuống.
Một tiếng ầm vang truyền ra.
Khí tức làm người ta sợ hãi trong nháy mắt phóng ra.
Hư không hoàn toàn đổ sụp, bàn chân khổng lồ của voi ma mút trực tiếp đạp vào lồng ngực của Mạc Thần.
Chỉ trong phút chốc, toàn bộ trời đất đều bộc phát ra những tiếng nổ kinh thiên động địa.
Từng làn sóng khí tức kinh khủng chồng lên nhau.
Núi rừng bốn phía cũng bị một cơn gió lớn vô hình quét sạch.
Thật lâu sau, tất cả mới gió êm sóng lặng.
Cơ thể Mạc Thần trôi nổi giữa không trung, chậm rãi rơi xuống.
Mà vào lúc này, đám võ giả của Huyết Thần Cung thi nhau tụ tập đến, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch.
Mạc Thần cung chủ đã chết! Lúc này, Tần Ninh chậm rãi hạ xuống đất, nhìn về phía đám người nhà họ Thiên, quát khẽ một tiếng: "Cút!"
Giờ phút này từng người đã sớm có suy nghĩ muốn chạy, thi nhau rút đi.
Tần Ninh cầm Long Hoàng Thập Tự Kiếm trong tay, lại nói: "Ta nói là cút".
Sắc mặt đám võ giả nhà họ Thiên do Thiên Ngạn Nguyệt cầm đầu vô cùng khó coi.
Lăn! Tần Ninh đang cố ý nhục nhã bọn họ.
Thế nhưng giờ phút này, không làm theo chính là chết.
Một vị linh giả Cực Cảnh cảnh giới Nhất Văn.
Một vị bán bộ Cực Cảnh.
Đều đã bị Tần Ninh giết chết, ai còn có thể ngăn cản được hắn nữa?
Lúc này, Thiên Ngạn Nguyệt không nói hai lời mà lăn đi, đám cường giả Chí Cao Đế Tôn khác của nhà họ Thiên thấy cảnh này, sắc mặt ai nấy cũng đều đỏ bừng, thi nhau lăn đi.
Đám người Huyết Thần Cung nhìn về phía Tần Ninh, nhìn về phía nhà họ La, không nói một lời, chỉ trong chớp mắt đã rời đi.
Mạc Thần cung chủ chết! Huyết Thần Cung sẽ không bỏ qua đâu.
Người nhà họ Thiên, nhà họ Phạm đã lăn hết đi, đám người Huyết Thần Cung cũng đã rút lui.
Xung quanh dược sơn, đám người nhà họ La và nhà họ Cố vẫn chưa tỉnh lại sau sự chấn động.
Giờ phút này, mấy người Cố Thanh Nhan, Cố Thanh Huyên, Cố Minh Thành nhìn về phía Tần Ninh, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Trần Nhất Mặc! Tần Ninh! Đúng là cao nhân! Bọn họ đã nghĩ hai người rất cao rất cao rồi, thế nhưng không ngờ được hai người còn cao hơn trong tưởng tượng của bọn họ! Hơn nữa Tần Ninh vẫn luôn đi theo bên cạnh Trần Nhất Mặc giống như người hầu này lại là sư phụ của hắn ta.
Vị này mới thật sự là yêu nghiệt.
Lúc này, La Vân Không đi từng bước một đến trước mặt Tần Ninh, hai đầu gối quỳ xuống đất bịch một tiếng, ba lạy chín bái, run run rẩy rẩy nói: "Vân Không bái kiến tiên sinh".
Đám người nhà họ La lại lễ bái lần nữa.
Vừa rồi lão tổ chỉ quỳ một chân trên đất với Trần Nhất Mặc.
Nhưng bây giờ lại làm ba lạy chín bái với Tần Ninh.
Lễ lớn như thế, không cần nói cũng biết.
Tần Ninh nhìn thoáng qua La Vân Không, thu hồi Long Hoàng Thập Tự Kiếm, thản nhiên nói: "Không cần làm như thế, năm đó ngươi và ta cũng chỉ là bèo nước gặp nhau thôi".
La Vân Không lại vội vàng nói: "Mặc dù thời gian tiên sinh và Vân Không gặp nhau ngắn ngủi, thế nhưng lại dạy bảo Vân Không, thời gian mặc dù ngắn, nhưng đã đủ để Vân Không hưởng thụ cả đời, đây là ơn lớn, suốt đời Vân Không khó quên".
"Đứng lên đi!"
Tần Ninh chậm rãi nói.
Mà lúc này, Trần Nhất Mặc ở một bên u oán đi đến bên cạnh Tần Ninh, nhìn sư phụ mình, không nói một lời.
Chương 2625: Là ngươi muốn ta giúp ngươi
Sư phụ thể hiện trước mặt người ta đã đạt đến cảnh giới cực lớn rồi, không, là cảnh giới viên mãn chứ.
Nhìn vẻ mặt cực kỳ chấn động của đám người La Vân Không, La Vĩnh Binh, cùng với mấy người Cố Minh Thành, Trần Nhất Mặc biết mình đã thua, thua hoàn toàn.
Lúc này, La Vân Không tới gần Tần Ninh, khom người cười nói: "Tiên sinh đã đi vào Thiên La Vực, sao không đến nhà họ La tìm ta, ta vẫn muốn gặp lại tiên sinh một lần".
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ta đi tìm ngươi, ngươi cũng không nhận ra ta mà?"
La Vân Không chắp tay bất đắc dĩ nói: "Tiên sinh quả thật đã hoàn toàn khác năm đó, nếu không phải Trần đại nhân nói, lão hủ đúng là không dám tin...", "Xưa nay ta thích thanh tĩnh, lần này tới Thiên La Vực cũng đơn giản là ngoài ý muốn mà thôi".
"Hơn nữa đây cũng không phải là ta một đời kia, mà là ta hoàn toàn mới, ngươi có cuộc sống của ngươi, làm gì phải quấy rầy ngươi".
La Vân Không nghe vậy thì lập tức nói: "Vĩnh Binh!"
"Có!"
"Tiên sinh thích thanh tĩnh, lập tức bảo gia tộc bên kia chuẩn bị tốt một đình viện yên tĩnh để tiên sinh nghỉ ngơi thật tốt".
"Không cần".
Tần Ninh khoát tay nói: "Ta sẽ ở ngay đây, không cần đi".
La Vân Không chắp tay nói: "Vâng".
"Vĩnh Binh, trăm dặm xung quanh dược sơn, không được để cho người ta tùy ý ra vào".
"Rõ!"
La Vĩnh Binh nhận lệnh, lập tức đi sắp xếp.
Lúc này, Tần Ninh và Trần Nhất Mặc đi vào bên trong dược sơn, La Vân Không thì đi theo sau lưng.
Lúc này khuôn mặt Trần Nhất Mặc còn trắng hơn quả cà, không hề nói một câu nào cả.
Tần Ninh cười nói: "Mặc Nhi, sao vậy?"
"Sư phụ thật vô sỉ...", "Hả?"
Tần Ninh nhìn về phía hắn ta.
Trần Nhất Mặc tủi thân nói: "Sư phụ người... chả giữ lời gì cả, đã nói để con thể hiện trước mặt người ta, vậy mà người lại chơi trội, làm con mất hết hình tượng lúc trước".
Tần Ninh lại cười nói: "Là ngươi muốn ta giúp ngươi, giờ lại trách ta ư?"
"Con...", "Hơn nữa cũng là do ngươi gọi ta là sư phụ mới khiến ta bại lộ, ta còn không trách ngươi, ngươi lại trách ta trước?"
"Con...", hơn nửa ngày Trần Nhất Mặc cũng không thể nói ra được một câu nào.
Dù sao trời đất bao la, sư phụ là lớn nhất, lời hắn nói sao có thể phản bác?
"Vân Không".
"Tiên sinh cứ nói...", lúc này La Vân Không đi ở đằng sau giống như một người hầu già.
"Đừng truyền tin tức về ta ra ngoài, đồng thời nhà họ La cũng phải cẩn thận nhà họ Thiên và Huyết Thần Cung phản công".
"Tiên sinh không cần lo lắng, Vân Không sẽ cẩn thận".
"Ừm...", lúc này Tần Ninh đi giữa dược sơn, vừa rồi hắn giết Thiên Ngạn Trác, giết Mạc Thần, đều đã cẩn thận tránh khỏi khu vực dược sơn.
Lúc này bên trong dược sơn vẫn y như trước, chỉ là trên mặt đất có từng cái rãnh bị Trần Nhất Mặc đào ra, phá hủy khung cảnh đẹp đẽ của dược sơn.
La Vân Không thấy Tần Ninh nhìn chằm chằm dược sơn, liền dò hỏi: "Tiên sinh, dược sơn này có cái gì kỳ quái sao?"
"Có!"
Tần Ninh nói thẳng: "Có long mạch!"
Long mạch?
Sắc mặt La Vân Không lập tức biến đổi.
Tần Ninh lại nói: "Chưa chắc đã là mạch thần long, nhưng khí long mạch ở đây đã được hình thành, có thể là giao long, cũng có thể là á long, không nói chính xác được".
Nhưng cho dù là loại nào thì tích lũy trong khoảng thời gian dài đã khiến long mạch thiên địa nơi đây thành hình, đều là bảo tàng rất quý giá.
Tần Ninh đưa cho Trần Nhất Mặc một cái xẻng sắt, nói: "Tiếp tục đào, đào theo quỹ tích ta nói!"
"Còn đào nữa á?"
"Ngươi có đào không?"
"Đào đào đào...", Trần Nhất Mặc tiếp tục vùi đầu làm việc.
Mà giờ phút này, La Vĩnh Binh, La Phàm dẫn theo mấy người đến.
Nhìn thấy Trần Nhất Mặc đang đào hố, sắc mặt mấy người vô cùng kỳ quái.
Đan thuật của Trần Nhất Mặc có thể nói là vượt xa Thiên Lạc đại sư, vậy chắc chắn cũng vượt xa lão tổ, vậy mà lại làm việc nặng ở đây.
La Vĩnh Binh lập tức ra hiệu La Phàm đi hỗ trợ.
Trần Nhất Mặc lại nói: "Không cần, đây là sư phụ kiểm tra tu hành của ta, không thể để người khác làm thay!"
Nghe thấy lời này, trong lòng La Vĩnh Binh càng thêm kính nể.
Không hổ là cao nhân! Tần Ninh mới là cao nhân thật sự.
Trong khoảng thời gian này, người nhà họ Cố đều coi Trần Nhất Mặc là chủ nhân của hắn, thế nhưng Tần Ninh căn bản không hề giải thích, không thể hiện ra.
Đến hôm nay hắn giận dữ trực tiếp giết chết một vị bán bộ Cực Cảnh, một vị linh giả Cực Cảnh cảnh giới Nhất Văn, mọi người mới biết được vị sư phụ của Trần Nhất Mặc này mới thật sự là vương giả! Lúc này, La Vĩnh Binh dẫn theo đám người bê bàn và lá trà tốt nhất ra, pha trà mời Tần Ninh ngồi xuống.
Trần Nhất Mặc thấy cảnh này, trong lòng cực kỳ hâm mộ.
Cái này vốn nên là của hắn ta! "Chăm chỉ làm việc đi!"
Tần Ninh nâng chén trà lên, hương vị thấm vào ruột gan phiêu tán, vô cùng hài lòng.
Ánh nắng ngả về tây, chiếu lên người làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Mà lúc này, dưới ánh trời chiều, Trần Nhất Mặc mặc một bộ áo tím, đưa lưng về phía Tần Ninh, không ngừng dùng xẻng sắt đào... Thành Thiên Dương! Trong toàn bộ Thiên La Vực có hai tòa thành trì lớn nhất, chính là thành Thiên Dương và thành La Sâm.
Thành Thiên Dương chính là tổ địa của nhà họ Thiên, cũng là vị trí trung tâm của nhà họ Thiên hiện nay.
Lúc này, đám người nhà họ Thiên chật vật trở về.
Chuyện ở dược sơn hôm nay chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài, đến lúc đó nhà họ Thiên nhất định sẽ mất hết mặt mũi.
Thiên Ngạn Trác bỏ mình, Thiên Ngạn Nguyệt phải dẫn dắt đám người.
"Chuyện hôm nay, không cho phép rò rỉ ra một chữ nào!"
Thiên Ngạn Nguyệt ra lệnh, sau đó trực tiếp tiến vào Thiên phủ, rất nhanh đã biến mất ở trước mặt mọi người.
Sau khi Thiên Ngạn Nguyệt tiến vào phủ đệ liền đi thẳng về phía từ đường nhà họ Thiên.
Từ đường chiếm diện tích cực lớn, giống như một phủ đệ xa hoa.
Mà ở đằng sau từ đường có một nghĩa địa, chỉ là giờ phút này trong nghĩa địa ngoài mấy linh bia ra thì còn có vài toà lầu các.
Thiên Ngạn Nguyệt đi đến trước nghĩa địa, nhìn về phía vài tòa lầu các kia, đưa ngón tay ra, từng luồng ánh sáng ngưng tụ.
Ngay sau đó, cảnh tượng trong nghĩa địa liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Một con đường hư ảo xuất hiện trước mặt Thiên Ngạn Nguyệt.
Ông ta đi từng bước một vào trong lối đi, bóng người dần dần biến mất không thấy gì nữa.
Một giây sau, bóng người Thiên Ngạn Nguyệt đã xuất hiện trong một vùng trời đất thánh khiết rộng lớn, khắp nơi đều là núi non chim hót hoa nở, linh khí ở đây cũng cực kì nồng đậm, khiến người ta hít vào một hơi đã thấy lâng lâng như tiên.
Những ngọn núi ở đây không cao lớn, nhưng toàn bộ khung cảnh lại giống thánh địa của tiên nhân, giống như thế ngoại đào nguyên.
Giờ phút này Thiên Ngạn Nguyệt đi tới đây, khom người hành lễ với từng lầu các trên từng ngọn núi: "Thiên Ngạn Nguyệt xin gặp các vị lão tổ!"
Âm thanh quanh quẩn ra.
Không lâu sau, một bóng người đi ra từ trong những ngọn núi kia, chân đạp hư không như dẫm trên đất bằng, xuất hiện trước người Thiên Ngạn Nguyệt.
Thậm chí khuôn mặt của người đó trông còn trẻ hơn Thiên Ngạn Nguyệt mấy phần, ông ta mặc một bộ trường bào màu xanh, tóc dài tùy ý buộc lên, trông có vẻ cực kì tiêu sái.
"Ngạn Nguyệt, sao ngươi lại tới đây?"
Người đàn ông cười ha hả nói.
"Nhân thúc phụ!"
Nhìn thấy người nọ, Thiên Ngạn Nguyệt liền khom người hành lễ.
Thiên Nhân! Phụ tá đắc lực của tộc trưởng nhà họ Thiên đời trước.
Ở trong nhà họ Thiên, cứ đến cấp bậc Cực Cảnh thì sẽ ẩn cư, trong Thiên La Vực này, Cực Cảnh là đứng tại đỉnh cao nhất.
Đến cấp bậc này không cần quan tâm đến chuyện đời, chỉ cần tập trung tu hành.
Đây cũng là sức mạnh để nhà họ Thiên có thể xưng bá Thiên La Vực.
Có võ giả Cực Cảnh ẩn tu, đối với bất kỳ thế lực nào mà nói, cho dù bên ngoài nhà họ Thiên vô cùng hỗn loạn thì cũng không có ai dám ngấp nghé địa vị bá chủ của nhà họ Thiên.
Thiên Nhân cười ha hả nói: "Ngạn Nguyệt, ngươi đến Chí Cao Đế Tôn cửu phẩm, cách thập phẩm cũng không xa, cần nhanh chóng nắm bắt, tranh thủ sớm ngày đến Cực Cảnh, để nhà họ Thiên ta lại có thêm một vị cường giả đỉnh cao!"
Thiên Ngạn Nguyệt nghe vậy thì lập tức nói: "Nhân thúc phụ, Ngạn Trác huynh trưởng chết rồi".
Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Thiên Nhân lập tức biến mất không thấy gì nữa...