Tứ đại Thánh Hộ của Thánh Vương Phủ bốn người bốn phương, gần như là quân bài của Thánh Vương Phủ, nói chung trừ phi môn phái xảy ra chuyện cực kỳ lớn thì vị chủ phủ thần bí kia mới xuất hiện.
Nếu không thì chỉ cần một người trong Tứ đại Thánh Hộ đứng ra giải quyết.
Thánh Hộ Thần Bắc là người có danh tiếng hiển hách nhất trong Tứ đại Thánh Hộ của Thánh Vương Phủ, hôm nay lại đích thân xuất chinh.
Đây chính là một cảnh giới hoá thần bất khả chiến bại!
Thần Bắc phong độ nhanh nhẹn, khiến cho người khác có cảm giác ôn hoà như gió xuân, hoàn toàn không có chút cảm giác chèn ép nào cả.
Thậm chí nếu gặp nhau ở trên đường lớn thì cũng không một ai có thể tin rằng đây lại là một vị cảnh giới hoá thần mạnh mẽ.
Sau khi Thần Bắc nhìn về phía U Động Thiên lễ phép chào hỏi thì ánh mắt từ từ chuyển đến trên người của Tần Ninh.
“Chắc hẳn vị này chính là Tần Ninh, tông chủ tân nhiệm của Thanh Vân môn?”
Thần Bắc cười nhạt một tiếng nói: “Tần tông chủ, chuyện giữa ngươi và phái Thiên Sơn đã giải quyết xong, nhưng còn rắc rối với Thánh Vương Phủ ta thì chưa xong đâu!”
“Ồ?”
Tần Ninh nhìn về phía Thần Bắc, chậm rãi nói: “Phiền phức gì, nói nghe thử xem”.
Thần Bắc khẽ phất tay, một thanh niên phía sau đầu đội mũ trắng, trên người vẫn mặc một bộ đồ tang trắng toát bước ra, một tay chỉ vào Tần Ninh, quát lớn: “Chính là ngươi đã sát hại phụ thân của ta Hàn Thiên Tuyết!”
“Phụ thân của ta, Hàn Thiên Tuyết chính là cung chủ Hàn Quảng Cung, là tông chủ của môn phái hạng hai, là môn phái thuộc Thánh Vương Phủ, ngươi giết phụ thân của ta thì chính là đang khiêu khích uy nghiêm của Thánh Vương Phủ”.
“Vậy sao?”
Tần Ninh cười nhạt nói: “Người là do ta giết, ngươi có thể làm được gì?”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của người thanh niên kia kinh ngạc, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.
Tần Ninh nói tiếp: “Con người ta không thích bắt nạt người khác, Hàn Thiên Tuyết đúng không? Thân là cung chủ Hàn Quảng Cung không quản lý Hàn Quảng Cung của mình cho tốt lại dẫn người đến muốn huỷ diệt thượng quốc Bắc Minh!”
“Thượng quốc Bắc Minh trong mắt các vị có thể chẳng là cái gì hết nhưng lại là cái mà Tần Ninh ta nâng đỡ đi lên từng bước một, ngoại trừ ta có thể huỷ diệt ra thì người ngoài, kẻ nào dám động vào dù chỉ là một ngón tay ta sẽ chém đầu của hắn!”
“Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta giết hắn, bốc mồ mả tổ tông mười tám đời của hắn lên!”
Lúc Tần Ninh nói ra lời này, ngữ khí bình thản, thế nhưng lời nói từng câu từng chữ có thể nói là càn rỡ đến cực điểm.
Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, giết tổ tông mười tám đời nhà ông!
Quả thật là đang cảnh tỉnh Thần Bắc ngay trước mặt ông ta.
“Vậy sao?”, sắc mặt của Thần Bắc lúc này cũng rất khó coi.
Lần này ông ta là đại diện Thánh Vương Phủ đến đây.
Thánh Vương Phủ thân là một trong những môn phái hàng đầu trên toàn bộ Cửu U Đại Lục, đối mặt với một tông môn hạng ba thì việc gì phải nể mặt?
“Xem ra Tần tông chủ đã thừa nhận rồi!”
“Khoan đã!”
Mà đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên.
Hoàng Phủ Hùng lúc này bước ra, trên khuôn mặt già nua xẹt qua một tia bất đắc dĩ, cười khổ nói: “Cung chủ Hàn Quảng Cung đó muốn diệt thượng quốc Bắc Minh, ra tay với Tần công tử, lão hủ không vừa mắt nên giết hắn”.
“Chuyện này trái lại chẳng liên quan gì đến Tần công tử cả, nếu Thánh Vương Phủ đến hỏi tội thì cứ tìm lão hủ đây!”
Nhìn thấy Hoàng Phủ Hùng đi ra muốn gánh vác, biểu cảm của Tần Ninh vẫn không thay đổi, không nói lời nào.
Đương nhiên lão già này muốn ra mặt, vậy thì để ông ta ra mặt là được, bản thân tránh được rắc rối.
“Ngươi?”
Thần Bắc nghi ngờ nhìn về phía Hoàng Phủ Hùng.
“Không sai, là ta, chuyện này chẳng liên quan gì đến Tần công tử hết, người là do ta giết!”
Hoàng Phủ Hùng khẽ cười nói.
Trong lòng Thần Bắc thầm thở phào một hơi.
Hôm nay có U Động Thiên ở đây, chuyện này nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Thánh Vương Phủ thân là một trong bốn thế lực đứng đầu, đương nhiên nắm giữ rất nhiều thông tin.
Lần trước chính là U Động Thiên ở trong Thanh Vân môn, trợ giúp Thanh Vân môn giải quyết rắc rối diệt môn.
Mà nghe nói lúc đó các chủ Kiếm Các Lâm Thiên Nhai tự mình đứng ra cũng không gây khó dễ cho Thanh Vân môn.
Ông ta tuy là một trong Tứ đại Thánh Hộ của Thánh Vương Phủ, thế nhưng bản thân ông ta chỉ là nhất chuyển cảnh giới hoá thần, so với U Động Thiên vẫn còn thua kém nhiều.
Cảnh giới Thiên Nguyên chia thành cảnh giới tiểu tam nguyên, đại tam nguyên, cũng được gọi là cảnh giới lục nguyên.
Mà sau cảnh giới Thiên Nguyên chính là cảnh giới Thông Thiên, ngũ bộ cảnh giới Thông Thiên vượt qua được từng bước một thì chính là trùm, đứng đầu một phương, nhưng nếu không vượt qua được thì chỉ có con đường chết.
Sau cảnh giới Thông Thiên chính là cảnh giới hoá thần, hoá thần có cửu chuyển, toàn thể nhất chuyển, cho dù là cảnh giới hoá thần nhất chuyển, chỉ cần một cái phất tay thôi thì hàng trăm hàng ngàn cảnh giới thông thiên cũng không phải là đối thủ.
Từ xưa đến nay, trên toàn bộ Cửu U Đại Lục, chắc chắn không còn phải nghi ngờ gì nữa cảnh giới hoá thần chính là sự tồn tại cao nhất.
Tông chủ của bốn môn phái lớn đoán chừng đều là tứ chuyển, ngũ chuyển cảnh giới hoá thần, thậm chí còn cao hơn.
Ông ta không muốn trở mặt với Thanh Vân môn, nếu làm thế sợ rằng sẽ khiến U Minh Tông nhúng tay vào.
Còn nếu là do lão già trước mặt làm thì ông ta có thể báo cáo rất tốt.
Thần Bắc nhìn về phía Hoàng Phủ Hùng, hai mắt sáng như đuốc, chậm rãi nói: “Đương nhiên nếu như người là do ngươi giết thì ngươi phải tự vẫn để tạ tội!”
Ngữ khí của Thần Bắc nhẹ nhàng nhưng lại mang theo cảm giác chắc nịch không thể nghi ngờ.
Nghe thấy lời này, Tần Ninh không nhịn được bật cười.
“Ca, ca cười gì thế?”, Kiếm Tiểu Minh nghi ngờ hỏi.
Thẩm Văn Hiên đứng cạnh gõ đầu Kiếm Tiểu Minh một cái, nói: “Ngươi đần à, tiền bối Hoàng Phủ Hùng là ai cơ chứ?”
“Là lão tộc trưởng của Hoàng Phủ thế gia, mà Hoàng Phủ thế gia là gia tộc truyền thừa, nội tình mạnh mẽ, ngay cả bốn môn phái lớn cũng không sánh bằng, Thần Bắc chỉ là một Thánh Hộ của Thánh Vương Phủ mà lại bắt Hoàng Phủ Hùng tự vẫn tạ tội...”
Nghe đến đây, Kiếm Tiểu Minh lập tức hiểu ra, nhịn không được cười phá lên.
Tiếng cười này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Tự vẫn để tạ tội?”
Hoàng Phủ Hùng giật mình, lập tức cười nói: “Thánh Hộ Thần Bắc, lão hủ mặc dù đã già nhưng vẫn chưa muốn chết”.
“Còn cái tên Hàn Thiên Tuyết kia khinh người quá đáng, ta đi đến muốn thử khuyên nhủ hắn, hắn lại động thủ muốn giết ta, thế là ta mới giết hắn, ta cũng không cho rằng bản thân mình đã làm sai cái gì hết!”
“Vậy sao?”
Ánh mắt của Thần Bắc lúc này rất lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Xem ra ngươi không muốn đền tội, vậy thì ta chỉ còn cách tự mình ra tay thôi”.
Xoẹt…
Bóng hình Thần Bắc loé lên một khắc sau đã rơi xuống, tốc độ nhanh như chớp, trực tiếp nện một quyền xuống.
Ầm…
Nháy mắt, một quyền này đánh thẳng về phía Hoàng Phủ Hùng.
Nhưng vào đúng lúc này đột nhiên có một màn sáng xuất hiện trước mặt Hoàng Phủ Hùng, ngăn cản một quyền kia lại.
Mà cùng lúc đó, bóng hình của Thần Bắc cũng chật vật liêu xiêu, sắc mặt trắng nhợt, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu, lảo đảo ngã xuống đất.
“Ai?”
Thần Bắc nhìn về phía trước, ánh mắt hơi kinh ngạc.
U Động Thiên cũng không ra tay, ở chỗ này không thể nào có cảnh giới hoá thần mạnh hơn thực lực của ông ta được, rốt cuộc là ai?
Màn sáng kia tản ra, một bóng dáng chừng khoảng ba bốn mươi tuổi, một thân áo xanh, tóc dài buộc lên, tay áo bay bay đứng vững.
Bóng dáng ấy xoay người lại, nhìn về phía Hoàng Phủ Hùng phía sau, hai đầu gối khuỵ xuống đất, cúi đầu thật sâu.
“Phụ thân!”
Phụ thân!
Phụ thân?
Con trai của Hoàng Phủ Hùng?
Một màn này khiến U Động Thiên cũng phải giật mình.
Ông ta đương nhiên biết Hoàng Phủ Hùng là lão tộc trưởng của gia tộc Hoàng Phủ, một thân thực lực ngập trời, ông ta cũng không nói ra chuyện quan hệ giữa U Minh Tông và Thánh Vương Phủ cũng không tốt đẹp lắm, thấy Hoàng Phủ Hùng đứng ra, ông ta cũng rất vui mừng.
Thế nhưng lại không ngờ được rằng Hoàng Phủ Hùng căn bản chẳng thèm ra tay, trái lại còn nhảy ra một cậu con trai, đánh tan chưởng của Thần Bắc dễ như trở bản tay.
Người đàn ông trung niên này, từ khí tức nhìn ra được tu vi cũng phải bằng ông ta, ít nhất cũng phải là cấp tứ chuyển, năm chuyển cảnh giới hoá thần.
Gia tộc Hoàng Phủ quả không hổ danh là Hoàng Phủ thế gia!
Chương 542: Hoàng Phủ Thanh Ngọc
Cha?
Lúc này, sắc mặt Thần Bắc kia trở nên sửng sốt.
Lão già này lại có một người con trai ở cảnh giới Hóa Thần?
Ông ta dần dấy lên một dự cảm không lành.
“Tam thúc!”
Hoàng Phủ Yên Nhiên nhìn thấy người đàn ông kia, đi lên trước, có vẻ cực kỳ thân thiết.
“Nhóc con Yên Nhiên, cha cháu nói rồi, bảo ta đưa cháu về, đỡ cho cháu làm loạn bên ngoài”.
“Cháu có làm loạn đâu!”
Hoàng Phủ Yên Nhiên ôm cánh tay của Hoàng Phủ Hùng, hoạt bát nói: “Cháu muốn ở cạnh ông nội, sau này về cùng ông nội!”
“Cháu đúng là...!”
Người đàn ông trung niên nhìn Hoàng Phủ Yên Nhiên, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.
“Cho hỏi các hạ là ai?”, Thần Bắc lúc này nhìn người kia, cẩn thận hỏi.
Cường giả cảnh giới Hóa Thần, ngoài bốn tông môn lớn ra thì các tông môn hạng hai khác đều không có. Nếu người này không đến từ Đại Nhật Thần Giáo, U Minh Tông hay Kiếm Các thì chỉ có thể là...
“Tại hạ Hoàng Phủ Thanh Ngọc!”
Hoàng Phủ Thanh Ngọc mỉm cười nói: “Thánh Hộ Thần Bắc, thân là một trong bốn đại Thánh Hộ của Thánh Vương Phủ, uy danh lẫy lừng, tại hạ có nghe nói đến. Có điều, đối xử tùy tiện với cha ta như thế thì đúng là không coi gia tộc Hoàng Phủ ta ra gì rồi!”
Lời này nói ra, trái tim Thần Bắc liền nhói một cái.
Hoàng Phủ Thanh Ngọc!
Tam gia của thế gia Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Thanh Ngọc!
Lúc này Thần Bắc hiểu được, lần này mình động vào sai người rồi.
Ông ta cứ nghĩ Tần Ninh có chỗ dựa là U Minh Tông, không dễ đối phó, mà lão già kia thừa nhận là mình làm rồi, giết xong sẽ lấy lại được uy danh của Thánh Vương Phủ.
Nhưng ai mà ngờ, lão già này cư nhiên lại có lai lịch bất phàm, là lão trưởng tộc của gia tộc Hoàng Phủ.
Có thể khiến Hoàng Phủ Thanh Ngọc gọi là cha thì đương nhiên chính là lão trưởng tộc Hoàng Phủ Hùng rồi.
Nhân vật bậc này, cho dù là tông chủ có xuất hiện thì cũng phải khách sáo gọi một tiếng tiền bối Hoàng Phủ.
Nhưng tại sao ông ta lại đến Thanh Vân tông cơ chứ?
“Cha ta giết tông chủ của một tông môn hạng hai dưới trướng Thánh Vương Phủ các ngươi, nếu Thánh Vương Phủ các ngươi không phục thì đến tìm đại ca Hoàng Phủ Ngạo Thiên của ta mà nói chuyện!”
“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”
Thần Bắc hộ pháp lúc này không còn chút bình thản nào nữa, tay run run, vội vàng nói: “Tại hạ trí nhớ tồi, chưa từng gặp lão gia tử Hoàng Phủ, mong tam gia bớt giận”.
“Trí nhớ tồi?”
Hoàng Phủ Thanh Ngọc từ từ nói: “Ta thấy không phải ngươi trí nhớ tồi đâu, mà là Thánh Vương Phủ tự đại thành quen ấy chứ”.
Thần Bắc lúc này hơi thay đổi sắc mặt, vội vã nói: “Tại hạ có mắt không tròng, mong Hoàng Phủ tam gia bớt giận”.
“Tha tội cũng được, nếu ngươi đỡ được một chưởng của ta, gia tộc Hoàng Phủ sẽ không truy cứu chuyện này nữa, nếu không, Hoàng Phủ Thanh Ngọc ta nhất định phải đến tận Thánh Vương Phủ, hỏi Vương Trữ Kiếm xem rốt cuộc là ông ta muốn làm trò gì!”
Nghe vậy, sắc mặt Thần Bắc hoàn toàn suy sụp.
“Xem một chưởng của ta đây!”
Hoàng Phủ Thanh Ngọc lúc này sải bước ra, sát khí đằng đằng, một chưởng vung tới. Trong nháy mắt, tất cả các đệ tử đứng bên ngoài Thanh Vân tông đều cảm nhận được một luồng hơi lạnh từ bàn chân xông lên đỉnh đầu.
“Ôi mẹ ơi!”, Kiếm Tiểu Minh không khỏi nói: “Đây chính là cảnh giới Hóa Thần sao, khí thế này ta cũng không gánh nổi!”
“Thông Thiên năm bước, Hóa Thần chín chuyển, đều là cảnh giới mạnh mẽ để bước vào Tam Vị, rồi sẽ có một ngày ngươi cũng làm được!”
Bước vào Tam Vị?
Kiếm Tiểu Minh cũng không hiểu Tần Ninh đang nói gì.
Phanh...
Một chưởng kia trực tiếp đập xuống, cả người Thần Bắc chịu hết, hai chân ghìm vào mặt đất, lui hẳn hơn trăm bước mới dừng lại.
Lúc này, khóe miệng Thần Bắc rớm máu, ông ta chắp tay nói: “Cảm ơn Hoàng Phủ tam gia đã nương tay, tại hạ xin cáo từ!”
Nói xong, Thánh Hộ Thần Bắc dẫn mọi người lập tức rời đi mất dạng.
U Động Thiên lúc này chắp tay cười nói: “Tần tông chủ, tại hạ cũng không quấy rầy nữa, lần sau lại tới thăm!”
“Ừ!”
U Động Thiên nhìn Cực Thiên Sơn bên cạnh với vẻ mặt xám như tro, đá ra một cước, quát lên: “Còn không mau cút đi, ở lại chỗ này làm gì hả?”
Cực Thiên Sơn đã sớm bị dọa sợ gần chết.
Hắn ta vốn ở cảnh giới Thông Thiên năm bước, so với đại năng cảnh giới Hóa Thần thì cũng chỉ như đứa trẻ con.
Hôm nay, Thanh Vân tông này lại có cả cảnh giới Hóa Thần.
Hắn ta chết đứng thật rồi.
Một Thanh Vân tông mà có thể khiến từng cảnh giới Hóa Thần hiện thân như vậy.
Tần Ninh nhìn mọi người, nói: “Thôi được rồi, không còn chuyện gì nữa đâu, giải tán đi, không ai định tu luyện à?”
“Hiện tại tông chủ ta che chở các ngươi, sau này còn cần các ngươi che chở tông chủ ta đấy!”
“Vâng!”
“Vâng!”
Một đám đệ tử lúc này vui vẻ không thôi.
Thoải mái, quá thoải mái!
Mấy người Hoàng Phủ Hùng lúc này cũng đi theo Tần Ninh vào trong Thanh Vân tông.
Mà cùng lúc đó, Thần Bắc dẫn theo mười mấy người rời khỏi dãy núi Thanh Vân, bay thẳng về Thánh Vương Phủ ở phía Tây.
“Phụt...”
Đột nhiên, sắc mặt Thần Bắc trắng bệch, không thể nhịn nổi nữa, phun ra máu tươi.
Từng búng máu phun ra liên tục, cả gương mặt Thần Bắc trở nên trắng bệch đến đáng sợ.
“Đại nhân Thánh Hộ!”
Một tên hộ vệ phẫn nộ quát lên: “Cái tên của gia tộc Hoàng Phủ kia thật quá quắt!”
“Thôi, không nói nữa!”
Thần Bắc lúc này lấy hơi lại, từ từ nói: “Hoàng Phủ Thanh Ngọc đã nhẹ tay rồi, nếu không giờ ta còn chẳng đứng dậy được ấy chứ”.
“Hàn Quảng cung kia rốt cuộc làm trò gì vậy? Sao lại ra tay với một thượng quốc, mà còn làm ầm ĩ đến mức này chứ?”
“Còn nữa, thượng quốc Bắc Minh và Tần Ninh kia, rốt cuộc có lai lịch gì, điều tra thật rõ vào”.
“U Minh Tông cùng Tần Ninh kia có quan hệ không rõ ràng thì thôi đi, bây giờ đến cả thế gia Hoàng Phủ còn có mối quan hệ thâm sâu với Thanh Vân tông”.
Thần Bắc lúc này mơ hồ cảm nhận được, tất cả mọi chuyện dường như đều liên quan đến vị tông chủ mười tám, mười chín tuổi của Thanh Vân tông – Tần Ninh!
Mà cùng lúc đó, U Động Thiên nhìn Cực Thiên Sơn mặt xám như tro, hừ nói: “Lần này nếu không phải ngươi nhanh trí thì giờ đã thành thi thể nằm dưới đất rồi!”
“Thuộc hạ biết sai, biết sai rồi ạ!”
Cực Thiên Sơn lúc này vẫn còn chưa kịp hồi thần.
Rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra vậy?
Thanh Vân tông không phải là một tông môn suy tàn à? Sao tự nhiên lại trở nên lợi hại đến vậy?
“Địa phận Thanh Vân tông, bất kỳ tông môn nào cũng không được bước vào, ai trái lệnh, chém!”, U Động Thiên nhìn Tả Hữu hộ pháp và nói: “Sau này nếu còn ai ngu ngốc đi trêu chọc Thanh Vân tông, động vào Tần Ninh, đừng trách ta không nhắc trước. Chết rồi thì cũng không oán được ai đâu, cũng đừng mong ta sẽ bênh những kẻ đó!”
“Vâng!”
“Vâng!”
U Hồn cùng U Quỷ cũng cung kính gật đầu.
“À, hiện giờ Sương Nhi tu hành sao rồi?”
“Tiểu thư Sương Nhi thiên phú mạnh mẽ, hơn nữa ngoài một vài linh quyết công kích ra, thì công pháp cô ấy tu hành là thứ mình học tập lúc trước, cũng phù hợp với thể chất hiện tại”.
“Giờ đang bắt đầu xung kích lên cảnh giới Thiên Nguyên!”
“Nhanh vậy sao?”
Nghe đến đó, U Động Thiên cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Được rồi, vậy thì cho Sương Nhi đi vào trong hồ U Hoa tu luyện đi!”
Nghe vậy, U Hồn và U Quỷ đều hơi thay đổi sắc mặt.
Hồ U Hoa là nơi thần bí nhất của U Minh Tông, chỉ có đệ tử nòng cốt của nòng cốt mới có tư cách đi vào trong đó tu hành.
Cho Vân Sương Nhi vào hồ U Hoa tu luyện sao?
Chương 543: Thiên Thận cung mở ra
U Hồn chắp tay nói: “Tông chủ, có sớm quá không ạ?”
“Sao?”
“Vân Sương Nhi đúng là có thiên phú cao, hơn nữa tu hành linh quyết không tầm thường, nhưng nếu cho vào hồ U Hoa sớm quá thì tựa hồ không công bằng với các đệ tử khác!”
U Hồn tiếp tục nói: “Hơn nữa Vân Sương Nhi có quan hệ sâu sắc với Tần Ninh, một khi Tần Ninh có mưu đồ gì...”
“Mưu đồ gì?”
U Động Thiên hừ mũi, không nói nhiều.
Nếu Tần Ninh thật sự có mưu đồ thì chỉ nguyên việc có lão tổ đời thứ ba U Phần Thiên ở đây cũng là quá đủ rồi, cần gì phải đem Vân Sương Nhi vào U Minh Tông để tính kế chứ.
Nhưng U Hồn và U Quỷ không rõ chuyện này nên cũng hiểu được.
“Không sao, dù thế nào thì Vân Sương Nhi cũng là đệ tử cuối cùng của U Động Thiên ta. Để con bé đi vào trong hồ U Hoa tu luyện là hợp tình hợp lý rồi. Nếu kẻ nào không phục, thì cứ vượt qua Vân Sương Nhi đi, ta cũng sẽ cho kẻ đó đi vào hồ U Hoa”.
“Vâng!”
U Hồn, U Quỷ hiểu được, U Động Thiên là tông chủ U Minh Tông, trước giờ nói một không nói hai.
Ông ta đã quyết thì cứ chấp hành thôi.
Lúc này, bên trong đại điện Thanh Vân của Thanh Vân tông.
Hoàng Phủ Thanh Ngọc nhìn Thanh Vân tông to lớn có chút sức sống, cũng thầm khen trong lòng.
Xem ra, vị tông chủ mới của Thanh Vân tông này cũng có chút thủ đoạn.
Chỉ vẻn vẹn một vị cảnh giới Hóa Thần đi theo bên người cũng đủ để nhìn ra.
“Tần tông chủ!”
Hoàng Phủ Thanh Ngọc nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: “Cha ta thân mang bệnh, mong Tần tông chủ có thể sớm ngày giúp cha ta chữa bệnh!”
“Ồ?”
“Thật sự không dám giấu giếm, thời gian gần đây, ngũ mạch Phong Thiên rất kỳ lạ. Mặc dù chúng ta đã dùng toàn lực tra xét nhưng vẫn chưa phát hiện ra đầu mối, e là chỉ có cha ta mới dò xét được rõ ràng”.
Nghe vậy, Tần Ninh nhíu mày.
Cái gì nên tới vẫn phải tới!
“Chuyện này ta hiểu, nhưng vết thương của lão gia Hoàng Phủ không phải muốn chữa là chữa được. Lần này ta đến Thiên Thận cung, sau khi trở về thì sẽ giúp cha của ông trị thương”.
“Vậy thì xin cảm ơn Tần tông chủ”, Hoàng Phủ Thanh Ngọc không dám khinh thường Tần Ninh một chút nào. Có thể khiến cho một vị cảnh giới Hóa Thần nghe theo, làm cho tông chủ U Minh Tông phải lấy lòng, làm cho cha mình tình nguyện tin tưởng, thì thanh niên này thật sự sâu không lường được.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ông vừa mới nói ngũ mạch Phong Thiên xuất hiện điều kỳ lạ, nhưng giờ dù cha của ông quay về thì cũng vô dụng thôi”.
“Ta có thể cho ông một biện pháp!”
“Ồ?”
“Ngũ Mạch Phổ vẫn còn đúng không?”
“Ừm!”
Tần Ninh nói tiếp: “Vậy thì ông trở về, ngâm Ngũ Mạch Phổ trong nước khoảng ba ngày ba đêm, sau đó đặt lên trên ngũ mạch Phong Thiên, như vậy sẽ dọa được mấy kẻ kia một thời gian”.
Sao?
Đây là biện pháp gì mà kỳ lạ thế?
Hoàng Phủ Thanh Ngọc nhất thời hơi nghẹn họng.
Hoàng Phủ Hùng gật đầu nói: “Cứ làm theo cách của Tần công tử đi!”
“Vâng!”
Hoàng Phủ Thanh Ngọc cáo từ, đại điện dần trở nên yên tĩnh.
Không lâu sau, một người vội vã chạy đến, chính là đại trưởng lão.
Đại trưởng lão hưng phấn nói: “Tông chủ, tông chủ, Thất Tinh Cung mở rồi!”
“Ồ?”
Tần Ninh nghe vậy, cũng vui vẻ lên chút, nói: “Cuối cùng cũng mở rồi hả...”
Tần Ninh nhìn đại trưởng lão, nói: “Năm đại trưởng lão, cộng thêm Thiên Linh Lung, Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên cùng Kiếm Tiểu Minh, cộng thêm Tân Húc, Phù Hoán và Tống Đại Hải theo ta đi vào Thiên Thận cung, hiện tại, xuất phát!”
“Sao?”
Nghe vậy, đại trưởng lão liền sửng sốt.
“Sao cái gì mà sao, mau đi chuẩn bị!”
“Dạ, vâng vâng vâng...”
Tần Ninh đứng dậy, mỉm cười: “Lão gia tử Hoàng Phủ, ông với Hoàng Phủ Yên Nhiên cũng đi cùng ta chứ?”
“Vậy thì tốt quá!”
Tần Ninh không khỏi nắm chặt tay, kích động nói: “Rốt cục cũng mở rồi, mở rồi, Kinh Mặc, Kinh Mặc, hai chúng ta có thể gặp lại nhau lần nữa rồi!”
Trong đại điện, mọi người nhìn Tần Ninh với vẻ kinh ngạc.
Bọn họ chưa bao giờ thấy Tần Ninh kích động như vậy.
Mà lão Vệ ở bên cạnh cũng nở một nụ cười hiếm thấy.
Tần Kinh Mặc!
Tên nhóc đó, có lẽ sẽ thật sự... khải tử hoàn sinh chứ?
Khoảng nửa ngày sau, Tần Ninh dẫn mọi người xuất phát. Về phần Thanh Vân tông, Tần Ninh đương nhiên giao cho U Phần Thiên chăm sóc, miễn cho những kẻ không sợ chết đến làm loạn.
Mà khi nhóm Tần Ninh xuất phát, toàn bộ Cửu U đại lục cũng cuồn cuộn sóng ngầm.
Không chỉ có bên trong Cửu U đại lục, mà cả những sự tồn tại giấu kín bên trên Cửu U đại lục cũng không nhịn được mà bắt đầu ngọ nguậy.
Bốn tông môn lớn, đến cả Thánh Đan các cùng một vài tông môn hạng hai đỉnh cao, gia tộc tiềm tàng, thế gia, thậm chí là cổ quốc hàng vạn năm qua chưa có động tĩnh gì, lúc này cũng đều trồi lên mặt nước.
Ốc đảo Đại Vũ!
Bên trong phủ đệ Vũ gia!
Vũ Thiên Hành nhìn con trai mình cùng một nhóm thanh niên Vũ gia, gật đầu nói: “Thiên Thận cung chính là do lão nhân Thiên Thận để lại”.
“Mà lão nhân Thiên Thận lại là sự tồn tại tương đương với lão tổ Vũ Đế, mạnh vẽ vô song, là nhân vật truyền kỳ của cả Cửu U đại lục này. Thế nhưng lão nhân Thiên Thận cả đời không nhận học trò, không khai tông lập phái, không thành gia lập nghiệp, cho nên tất cả mọi thứ đều lưu lại trong Thiên Thận cung”.
“Hôm nay Thiên Thận mở ra, các ngươi đại diện cho Vũ gia ta, không thể ỷ thế hiếp người, nhưng cũng không được mềm yếu vô năng!”
“Con trai hiểu được!”
Vũ Vân Phàm gật đầu nói: “Cha, Tần Ninh mà cha nói đó, liệu có đi không ạ!”
“Chắc chắn hắn có đi!”
Vũ Thiên Hành lại nói: “Các ngươi phải nhớ kỹ câu này, bên trong Thiên Thận cung có một nơi tên là Mặc cốc, nơi đó không được phép đi vào!”
“Nhớ kỹ, không được phép đi vào!”
“Mặc cốc? Nơi đó là nơi nào vậy ạ?”, Vũ Vân Phàm không khỏi hỏi.
“Khà khà, đó là một nơi mà đến cả cha ngươi cũng không dám đến, nếu các ngươi đi vào, chỉ có một con đường chết mà thôi, hơn nữa là một trăm phần trăm không có đường sống!”, một giọng nói quái gở vang lên, lão Vũ mù lúc này xuất hiện, cười nói: “Tiểu Vân Phàm, nhớ kỹ lời cha ngươi nói đi. Mặc cốc là không thể vào, dù ngươi là cự phách cảnh giới Thông Thiên hay đại năng Hóa Thần thì cũng đều chỉ có một kết quả mà thôi!”
“Chết!”
Cùng lúc ấy, tại phía Tây đại lục, trong dãy núi vô tận.
Ở một nơi gần biên thùy phía Tây, một vùng núi non với cây cối tầng tầng lớp lớp, ngọn nút cao thẳng tắp.
Mà ở trong dãy núi đó có năm ngọn núi như năm ngón tay ngạo nghễ đứng.
Cho dù là ngọn núi thấp nhất cũng như hạc giữa bây gà, cao hơn các ngọn núi xung quanh không chỉ gấp đôi.
Ngũ mạch Phong Thiên! Nơi thế gia Hoàng Phủ truyền đời thủ hộ.
Mà lúc này, ở dưới năm đỉnh núi, có một đội ngũ đứng yên tĩnh.
“Đem Ngũ Mạch Phổ tới!”
Người đàn ông đứng đầu, vóc người to lớn, quần áo màu vàng sẫm, hờ hững lên tiếng.
“Vâng!”
Sau ông ta, Hoàng Phủ Thanh Ngọc dùng hai tay nâng một cuộn tranh đi tới.
Cuộn tranh này giống như trải qua vô số năm tháng, đồ án lắng đọng, tích lũy, tối tăm, in hằn lên cuộn tranh.
Cuộn tranh này không biết được làm từ nguyên liệu nào, nhưng không hề tiêu hao sau bao nhiêu đời truyền xuống của Hoàng Phủ gia.
Lúc này, Hoàng Phủ Ngạo Thiên cầm cuộn tranh, thần sắc cung kính.
“Tần Ninh kia thật sự nói như vậy sao?”
“Vâng!”
Hoàng Phủ Thanh Ngọc nghiêm túc nói: “Đại ca, bất kể hắn nói đúng hay sai, cái này cũng đã ngâm nước ba ngày rồi, mà huynh xem, mạch thứ năm của ngũ mạch Phong Thiên đã bắt đầu có vết rách!”
“Nếu không thử một lần, mấy tên kia e là sẽ trồi lên sống lại chỉ trong vòng mấy năm nữa thôi!”
Nghe vậy, Hoàng Phủ Ngạo Thiên gật đầu, vung tay lên, Ngũ Mạch Phổ kia vào lúc này chạy đi như bay, phiêu đãng về phía ngọn núi ở trung tâm...
Chương 544: Lai lịch của Ngũ Mạch Phổ
Ông...
Ngũ Mạch Phổ bay lên cũng kèm theo một loạt tiếng vang, cuối cùng, nó rơi vào đỉnh núi một cách vững vàng.
Trong phút chốc, toàn bộ ngũ mạch Phong Thiên điên cuồng run rẩy.
“Có chuyện gì vậy?”
Thấy cảnh đó, Hoàng Phủ Ngạo Thiên và Hoàng Phủ Thanh Ngọc đều hơi thay đổi sắc mặt.
Năm dãy núi vào lúc này như muốn vùng lên, bên trong dãy núi có những sự xung kích mạnh mẽ bùng ra.
“Không lẽ đã sai rồi?”
Hoàng Phủ Thanh Ngọc lúc này tái mặt đi.
Nếu Tần Ninh nói sai, vậy thế gia Hoàng Phủ bọn họ sẽ là kẻ địch của toàn bộ Cửu U đại lục!
Thả Ma tộc dưới lòng đất ra, đây là chuyện chỉ những kẻ cực kỳ hung ác mới làm.
“Tần Ninh tột cùng muốn làm gì? Không lẽ hắn muốn thả Ma tộc ra sao?”
Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạo Thiên lúc này trở nên khó coi.
Ngũ mạch Phong Thiên kia lúc này run rẩy ngày một to hơn, tràn ngập toàn bộ dãy núi, khiến người ta thấy lo lắng.
Hơi thở mạnh mẽ từng đợt trào ra, khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Ma khí cũng lăn lộn cuồn cuộn.
“Nghe hiệu lệnh của ta, không tiếc trả giá, ngăn cản Ma tộc dưới lòng đất xuất thế!”
“Rõ!”
Từng tiếng xé gió lúc này vang lên, bên trong thế gia Hoàng Phủ, các võ giả mạnh mẽ lần lượt đi ra.
“Đại ca, không đúng!”
Chính vào lúc này, Hoàng Phủ Thanh Ngọc chỉ về ngọn núi, ngạc nhiên nói: “Huynh nhìn đỉnh núi kìa, hình như... có một bóng người!”
Hoàng Phủ Thanh Ngọc nói xong, tất cả mọi người đều nhìn lên đỉnh núi.
Lúc này, họ nhìn thấy trên đỉnh núi dường như có một bóng người xuất hiện.
Nhưng bóng người đó cực kỳ ảm đạm, không hề chân thực, nhưng có thể thấy người đó khoanh chân ngồi yên, giống như u linh dưới bóng mặt trời, bình tĩnh ôn hòa.
Bóng người đó xuất hiện, năm đỉnh núi lúc này hoàn toàn yên ả lại, không còn muốn bộc phát nữa.
Không chỉ thế, vết rách ở mạch thứ năm lúc này cũng đã liền lại và biến mất.
“Dừng lại rồi...”
Hoàng Phủ Thanh Ngọc ngạc nhiên nói.
Hoàng Phủ Ngạo Thiên cũng hơi sửng sốt.
“Tam đệ! Biện pháp này là Tần Ninh nói cho đệ sao?”, Hoàng Phủ Ngạo Thiên không khỏi nói.
“Vâng ạ!”
Hoàng Phủ Thanh Ngọc nhìn đại ca mình, hồ nghi hỏi: “Đại ca, xem ra cách này có ích đấy...”
“Không thể nào...”
Hoàng Phủ Ngạo Thiên lúc này ngạc nhiên không thôi.
“Đại ca, sao vậy ạ?”
Hoàng Phủ Ngạo Thiên bắt lấy tay Hoàng Phủ Thanh Ngọc, kinh hoảng nói: “Tam đệ, chuyện này chỉ có trưởng tộc các đời mới biết được, giờ ta nói cho đệ, đệ phải nghiêm túc giữ bí mật đấy!”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có của đại ca mình, Hoàng Phủ Thanh Ngọc cũng thấy sợ hãi.
“Đại ca, huynh nói đi...”
“Thật ra, Ngũ Mạch Phổ và thế gia Hoàng Phủ chúng ta truyền suốt mấy vạn năm cũng không phải thuộc về Hoàng Phủ gia chúng ta!”
Cái gì cơ!
Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Ngọc như muốn bật ngửa. Ngũ Mạch Phổ chính là trân bảo mà thế gia Hoàng Phủ coi như thánh vật. Bên trong nó có những linh quyết thần bí khó lường, hơn nữa, nếu quan tưởng những bức tranh này có thể gia tăng năng lực lĩnh ngộ của võ giả. Mà lực lĩnh ngộ cũng chính là thiên phú!
Chỉ một điểm này cũng khiến Ngũ Mạch Phổ trở thành một loại bảo vật khó gặp.
Nhưng đại ca lại nói rằng nó không thuộc về gia tộc Hoàng Phủ?
“Đây là của Cửu U Đại Đế!”
Hoàng Phủ Ngạo Thiên không khỏi nói: “Năm đó, lão tổ Hoàng Phủ Nhất Cầu vì bảo vệ Cửu U mà giao chiến với Ma tộc. Trận chiến Phần Ma năm đó có thể nói là kinh thiên động địa, toàn bộ Cửu U phải trả một cái giá khổng lồ”.
“Tổ tiên cũng vì vậy mà bỏ mình, đồng thời, cũng có tiền bối Vũ Đế của Vũ gia thiệt mạng”.
“Mà sau đó, Cửu U Đại Đế xuất hiện, một mình phong ấn các đại Ma tộc, như vậy mới khiến Cửu U đại lục an toàn hơn chín vạn năm!”
“Cũng chính vì thế mà Cửu U Đại Đế mới được mọi người trên Cửu U đại lục tôn sùng, và có được xưng hô như vậy”.
“Ngũ Mạch Phổ này cũng chính là do Cửu U Đại Đế tặng cho thế gia Hoàng Phủ chúng ta, vì gia tộc chúng ta tổn thất quá nhiều sau trận chiến. Mà Ngũ Mạch Phổ này cũng khiến cho thế gia Hoàng Phủ chúng ta không bị hủy diệt”.
Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Ngọc chấn động không thôi.
“Cho nên chúng ta chỉ hiểu được một nửa của Ngũ Mạch Phổ mà thôi”.
“Người thật sự hiểu biết nó chính là Cửu U Đại Đế kìa!”
Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Ngọc tức thì hét lên: “Ý của đại ca là, Tần Ninh kia là Cửu U Đại Đế chuyển thế hay sao?”
“Không thể nào!”, Hoàng Phủ Ngạo Thiên lẩm bẩm: “Cửu U Đại Đế kỳ tài ngút trời, sao có thể chết được. Tần Ninh này... có lẽ có quan hệ thâm sâu với Cửu U Đại Đế...”
“Dù sao, nói thế nào thì có lẽ tính mạng của cha chúng ta sẽ được ổn định khi ở trong tay hắn đấy!”
Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Ngọc gật đầu.
“Vũ Nhi đâu?”
Hoàng Phủ Ngạo Thiên lên tiếng nói: “Lần này Thiên Thận cung mở ra, Vũ Nhi sẽ đi cùng đệ”.
“Vòng bên trong của Thiên Thận cũng có hạn chế nhất định với võ giả, bên trên cảnh giới Thiên Nguyên thì không thể đi vào. Đến lúc ấy, bảo Vũ Nhi đi theo đệ vào trong đó, mật thiết quan tâm đến hành động của Tần Ninh, bảo vệ sự an toàn cho hắn!”
“Mặc dù hiện giờ chưa thể khẳng định hắn là ai, nhưng người này bất phàm, coi như là vì tính mạng của cha, gia tộc Hoàng Phủ chúng ta cũng phải hộ tống sự an nguy của hắn”.
“Đệ hiểu rồi!”
Hoàng Phủ Thanh Ngọc nghe vậy thì lập tức rời đi.
Trong lúc bóng dáng kia ngồi xuống thì ngũ mạch Phong Thiên cũng khôi phục sự yên tĩnh, vết rách biến mất, toàn bộ ngũ mạch Phong Thiên như chưa bao giờ xuất hiện sự rung chuyển gì.
Mà lúc này, ở bên dưới ngũ mạch Phong Thiên, một nơi thật sâu cách lòng đất mấy vạn trượng, có một mảnh thế giới ngầm mênh mông, từng luồng hỏa diễm chập chờn tỏa ra bốn phía.
Mà lúc này, trên một dãy núi trống trải, có hàng ngàn người lúc này đang bĩnh tĩnh đứng yên.
“Đại nhân Ma Đế, trùng kích phong ấn thất bại rồi ạ!”
Một người lúc này vội vã chạy tới, chắp tay nói.
“Thất bại? Làm sao có thể?”
Thân thể ngồi ghế đầu cao hơn trăm trượng, lúc này chậm rãi đứng lên.
Nhìn bóng hình này có vẻ ngoài như con người, nhưng da thịt rạn nứt, từng vết rách lan ra, cực kỳ khủng bố.
Nhìn kỹ thì bóng người này toàn thân mang theo ánh sáng xanh lục, hơn nữa đôi mắt kia tràn ngập màu xanh, bắn ra tứ phía, vô cùng âm u đáng sợ.
“Đại nhân Ma Đế, chúng thuộc hạ trùng kích phong ấn, vốn dĩ chưa cần đến một tháng là thành công, nhưng phong ấn kia đột nhiên sinh ra một luồng suy nghĩ mạnh mẽ, không ngừng gia trì phong ấn!”
“Cuối cùng, hủy diệt toàn bộ lực phá ấn của chúng ta!”
Nghe vậy, người đàn ông khép hờ hai mắt, rồi đột nhiên như nhìn xuyên thấu vạn trường, lên đến mặt đất.
Đột nhiên, hắn ta nhìn thấy có một bóng người cao gầy ngồi trên đỉnh núi.
Mà trong nháy mắt này, bóng người kia dường như cũng nhìn thấy hắn ta.
“Ma Đế Lục Tình, hàng chục vạn năm qua đi, không ngờ, ngươi vẫn còn sống!”, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai hắn ta. Người đàn ông Ma tộc tức thì tái mặt lại.
“Không thể nào... không thể nào... Cửu U Đại Đế, Cửu U Đại Đế còn sống...”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Ma Đế Lục Tình trở nên vô cùng khó coi.
Chương 545: Thiên kiêu tập hợp
“Đại Đế, ngài... ngài đang nói gì vậy ạ...”
“Rút lui!”
Ma Đế Lục Tình lúc này quát lên, sắc mặt khó coi: “Rút lui hết!”
“Đi thông báo cho Cốt Ma Đế và Ma Đế Tử Dực, lập tức đến đây cùng bàn đại sự!”
Ma Đế Lục Tình nói xong thì lập tức biến mất vô dạng...
Mà trong lúc đó, tại một vùng thung lũng ở phía nam của Cửu U đại lục, có hàng vạn người tụ họp ở đây.
Ở bên rìa nhóm người cũng có mấy bóng người đứng vững.
Chính là nhóm Tần Ninh.
Hắn dẫn theo lão Vệ, năm đại trưởng lão cùng mấy người Thiên Linh Lung, Lý Nhất Phàm. Bọn họ đã đến Thiên Thận cung.
Thiên Thận cung tọa lạc tại một vùng đồng bằng phía Nam của Cửu U đại lục, nói là đồng bằng nhưng hoa cỏ nơi đây còn cao hơn đầu người, nhìn quanh toàn là sắc xanh dập dờn.
“Oa... Nhiều người đến vậy sao?”
Nhìn tứ phía, Kiếm Tiểu Minh không khỏi chép miệng.
Một vài thế lực xuất động hàng trăm người, lên đến ngàn người, đúng là đáng sợ.
Còn nhìn lại Thanh Vân tông, năm đại trưởng lão, cộng thêm mấy đệ tử, cũng có mười một, mười hai người.
Kiếm Tiểu Minh lẩm bẩm: “Sớm biết đã mang theo mấy người đến nữa cho đông vui rồi!”
Tần Ninh gõ đầu Kiếm Tiểu Minh, cười mắng: “Mang theo nhiều người chính là dâng mạng đấy chứ đông vui cái gì!”
“Với năng lực hiện tại của ta thì cũng chỉ có thể đảm bảo cho mấy người các ngươi không chết khi đi vào Thiên Thận cung thôi, nhiều hơn nữa thì ta không dám chắc!”
Nghe Tần Ninh nói vậy, mọi người càng thêm kinh ngạc.
Khó lắm mới thấy dịp Tần Ninh nghiêm túc như thế, vậy thì hẳn là rất nguy hiểm.
Nếu là ở trong Đại Hoang Cổ thì Tần Ninh có thể đi một cách thong dong tự tại.
Lần này đi Thiên Thận cung thật ra là rất nguy hiểm.
Tần Ninh cũng hiểu trong lòng, nếu một mình hắn đi vào Thiên Thận cung thì cũng có thể lui tới tự nhiên, nhưng dẫn theo nhiều người, cộng thêm một vài thế lực khác nữa, thì hắn không dám chắc.
Thiên Linh Lung nhìn quanh, từ từ nói: “Xem ra lần này, các tông môn hạng hai của mỗi bên cũng đều xuất hiện rồi đấy”.
“Mấy tông môn hạng hai phụ thuộc Kiếm Các như Thi Cốt Môn, Thuần Dương điện, Thiên Cương phái, Phục Ma tông đều đến đây”.
“Mấy tông môn hạng hai phụ thuộc Thánh Vương Phủ, Đại Nhật Thần Giáo và U Minh Tông cũng đều xuất hiện rồi”.
Đại trưởng lão nghe vậy thì không khỏi nói: “Thiên Thận cung này là do lão nhân Thiên Thận lưu lại, những tông môn hạng hai này đương nhiên cũng khao khát, không thể không đến”.
“Ừ!”
Mấy vị trưởng lão nhìn các tông môn lớn đến cũng đều cảm khái.
Thanh Vân tông bọn họ hai năm qua phát triển không tệ, nhưng nền tảng vẫn rất yếu ớt.
Như vậy thì làm sao chiếm được ưu thế gì ở trong một nơi hấp dẫn như vậy chứ.
Nhưng cũng may có đại năng Hóa Thần là lão Vệ ở đây, chắc chắn sẽ không bị ai ức hiếp.
Mà lúc này, từng tiếng ồn vang vọng, khu vực Đông Bắc cũng đột nhiên ồn ào hẳn lên.
“Là Vương Thanh Trạch của Thánh Vương Phủ!”
“Vương Thanh Trạch có thể chất Vương thể đó sao?”
“Ừ, nghe nói đây là người có thiên tư khó gặp của Thánh Vương Phủ, tuổi còn trẻ mà đã đạt cảnh giới Thiên Võ sáu biến rồi!”
“Cảnh giới Thiên Võ sáu biến!”
Mọi người hoàn toàn sôi trào hẳn lên.
Cảnh giới Thiên Võ sáu biến, trong một vài gia tộc không được xếp hạng thì là thực lực của trưởng tộc, đến cả tông môn hạng ba thì cũng là hộ pháp hay đường chủ.
Một đệ tử có thiên phú cao của Thánh Vương Phủ, tuổi còn trẻ mà đã đạt cảnh giới Thiên Võ sáu biến, vậy tương lai chắc chắn có thể đạt đến cảnh giới Thông Thiên hoặc thậm chí là Hóa Thần.
Vương Thanh Trạch mặc đồ xám, hơi thở không hiện, ngồi trên linh thú bay tới, bên người là một nhóm cao thủ của Tiểu Phi.
Có hơi thở của kẻ mạnh khiến người ta kiêng kỵ.
Cảnh giới Thông Thiên!
Trên toàn bộ Cửu U đại lục này, cường giả cảnh giới Hóa Thần có rất ít, cực kỳ hiếm gặp, dù là ở trong bốn tông môn lớn cũng vậy.
Mà vì vậy, cảnh giới Thông Thiên mà xuất hiện thì cũng đủ để gây chấn động.
Vương Thanh Trạch là đại diện cho tuổi trẻ Thánh Vương Phủ, cảnh giới Thiên Võ sáu biến đủ để kiêu ngạo. Được nhiều cường giả của Thánh Vương Phủ hộ tống như vậy, càng là nổi bật.
Nhất thời, các tông môn phụ thuộc Thánh Vương Phủ đều đi lên nhiệt tình bắt chuyện.
“Mới có Thiên Võ sáu biến thôi mà, còn kém hơn cả Linh Lung nhà ta!”
Kiếm Tiểu Minh lẩm bẩm nói.
“Thiên Đạo lâu có mấy Thiên Linh Lung? Thiên phú và lĩnh ngộ của Thiên Linh Lung cũng là sự tồn tại đáng kinh ngạc trong bốn tông môn lớn. Người ta tuổi còn trẻ đạt cảnh giới Thiên Võ sáu biến, đúng là đáng để kiêu ngạo. Ngươi hâm mộ đố kỵ người ta, không bằng chăm chỉ tu hành để đuổi kịp người ta đi!”
Tần Ninh dạy dỗ: “Kiếm Thánh truyền thừa lên người mà mới đạt có cảnh giới Thiên Võ một biến, ta thấy nhục giùm ngươi đó!”
“Ặc... ta là vì củng cố cảnh giới nên mới cố tình nâng cấp chậm đấy chứ. Chẳng phải ta học theo đại ca hay sao?”
Nghe vậy, Tần Ninh gõ đầu Kiếm Tiểu Minh một cái, mắng: “Ngươi học ta làm gì, ta không có Tinh Môn, không có thể chất, không có truyền thừa, cảnh giới nâng cao đương nhiên cần thời gian, không thể đắc ý!”
“Ngươi có truyền thừa của Kiếm Âm Sơn, chỉ cần dựa theo đường đi của truyền thừa là được. Học theo ta, thì cả đời này cũng đừng hòng vượt qua tổ tiên của mình!”
“Ồ...”
Kiếm Tiểu Minh lập tức gật đầu.
Thật ra Tần Ninh hiểu, Kiếm Tiểu Minh thiên phú không tệ, cộng thêm truyền thừa trọn đời của Kiếm Âm Sơn, muốn thăng cấp là quá dễ dàng.
Chẳng qua cậu ta cứ lười, phân tâm, không bị đốc thúc, là một viên ngọc chưa được mài giũa.
Thẩm Văn Hiên có thiên phú đan thuật, mà Thiên Linh Lung có lực lĩnh ngộ cao, tràn đầy lòng cầu tiến với võ đạo, nên chỉ cần chỉ điểm chút là họ hiểu.
“Kiếm Nhất Minh, Thiên Kiếm Tử của Kiếm Các cũng đến rồi!”
Nhóm người lập tức ồn ào hẳn lên.
Kiếm Nhất Minh được coi là thiên tài đỉnh cao của Kiếm Các, năm nay chưa đầy hai mươi nhưng đã là cảnh giới Thiên Võ năm biến. Càng quan trọng hơn là hắn ta đã lĩnh ngộ kiếm ý, một thân kiếm thuật siêu việt quần hùng Kiếm Các.
Mà còn có người nói rằng, tương lai người này có thể thay thế được chức vị các chủ Kiếm Các của Lâm Thiên Nhai, có thể nói là một kỳ vọng của các thành viên cấp cao trong Kiếm Các.
“Thẩm Khai Thái của Đại Nhật Thần Giáo cũng đích thân tới kìa!”
“Còn cả con trai của tông chủ U Minh Tông là U Lạc Thiên nữa!”
Nhất thời, toàn bộ khu vực trở nên náo nhiệt vô cùng.
Dù là Vương Thanh Trạch hay Kiếm Nhất Minh, hoặc là Thẩm Khai Thái và U Lạc Thiên.
Một trong bốn người này xuất hiện đều gây ra sự chấn động, chứ đừng nói là cả bốn cùng có mặt.
Mơ hồ khiến người ta cảm giác rằng, bá chủ của vùng đất Cửu U trong vòng trăm năm nữa đều đang tụ họp ở đây vậy.
Từng tông chủ, đệ tử ưu tú của các tông môn hạng hai lúc này đều hướng về phía bốn người bọn họ, thể hiện ra sự thân thiết.
Trong lúc nhất thời, những người khác đều hâm mộ không thôi.
Đây chính là thiên tài đỉnh cao thuộc về bốn tông môn lớn đấy, tương lai chính là người thống trị vùng đất Cửu U này. Bây giờ giao hảo cũng không sai chút nào.