Tần Ninh nói xong thì sải bước ra, đưa tay bắt lấy.
Thân thể màu đen khôi ngô kia cũng trực tiếp chìa tay ra.
Một nắm tay giống như nắm bắt một con giun dế, kéo Bách Lý Văn Phong tới.
Trong chớp nhoáng, tất cả mọi người sửng sốt.
Một nhân vật vô địch có thực lực ở cảnh giới Âm Dương lúc này bị Tần Ninh kéo tới.
Không có một chút sức phản kháng.
Chuyện này quá kinh khủng.
“Hiện tại sợ sao?”
Tần Ninh hờ hững nói: “Không phải là của đồ mình thì đừng có động vào!”
“Biết chưa?”
Bách Lý Văn Phong lúc này muốn phản kháng nhưng dù có bày hết tất cả vốn liếng ra thì cũng chẳng làm gì được.
Quá kinh khủng.
Tại sao có thể như vậy?
“Lý gia xuống dốc là do bị thế gia Bách Lý cướp đoạt”.
“Giờ là lúc các người nên trả lại!”
Tần Ninh lúc này mới thật sự hiểu ra.
Vì sao Lý gia lại suy tàn đến mức độ này.
Mặc dù là không có vãng sinh đồng thì một Lý gia to lớn như thế cũng không thể luân lạc tới mức gia tộc chỉ có linh cảnh Niết Bàn tồn tại.
Tần Ninh hừ nói: “Hôm nay, giết chết thế gia Bách Lý!”
Một lời vang vọng.
Tay kia đánh ra một chưởng.
Một mạch quét ngang.
Hơn mười tên cảnh giới Sinh Tử của thế gia Bách Lý bị nổ tung.
Tiếng kêu thảm thiết?
Không có một tiếng nào!
Một chưởng đập chết toàn bộ.
Lúc này, Bách Lý Văn Phong tái mét mặt mày.
Tại sao có thể như vậy chứ.
Tên Tần Ninh này rốt cuộc đã làm cách nào vậy.
Hơi thở Vương Giả.
Hơi thở Vương Giả bên trong kiếm U Khô tất nhiên là có hạn, không thể nào vô cùng vô tận.
Bách Lý Văn Phong gầm lên: “Lục Chung Hải, Tinh Khiên, mau công kích hắn”.
“Một thanh pháp khí thượng phẩm không thể thừa nhận quá nhiều hơi thở Vương Giả, thằng nhãi này cũng chỉ còn sức đánh một trận thôi”.
“Nhanh lên!”
Bách Lý Văn Phong gần như là hét lớn.
Nhưng lúc này, hai người Lục Chung Hải cùng Tinh Khiên lại không dám động.
Hiện tại ai dám động vào chứ.
Muốn chết sao?
Đến cả Bách Lý Văn Phong còn bị áp bức cho không thể hoạt động.
Bọn họ nào biết Tần Ninh đến cùng có thể thao túng bao nhiêu hơi thở Vương Giả?
Nói không chừng còn đủ để giết chết bọn họ đấy?
Nhưng nếu bọn họ không ra tay thì Tần Ninh sẽ bỏ qua cho bọn họ chắc?
“Hai người cùng lên đi!”
Tần Ninh lúc này nói xong, vung chưởng.
Nhưng vào thời khắc này, sắc mặt Lục Chung Hải khó coi, bàn tay bóp nát một khối ngọc.
“Mời giúp đỡ?”
Tần Ninh nhìn hành động của Lục Chung Hải, cười nói: “Ta cũng muốn nhìn xem là ai giúp đỡ ông đấy!”
Lục Chung Hải lúc này lạnh lùng.
“Tần Ninh, là ngươi ép ta”.
“Hôm nay ta sẽ nhìn ngươi chết không có chỗ chôn”.
Khối ngọc vỡ tan.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện.
Giống như một ngôi sao băng, thoắt cái giáng xuống.
Cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên không.
Những người đứng ven đường lần lượt ngã xuống, những ai ở cảnh giới linh cảnh Niết Bàn thậm chí còn không chịu nổi uy áp mà chết tươi.
Giờ khắc này, Tần Ninh nhìn bóng người kia.
Rất mạnh mẽ!
Là người vượt qua cả cảnh giới Sinh Tử.
“Lục Chung Hải, ngươi mời bản tôn đến, nếu như không có việc gấp, bản tôn sẽ giết ngươi”.
Thanh âm lạnh lùng chợt vang lên.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều thấy cảnh đó.
Một khí thế lập tức tản ra ngay khi người kia lên tiếng.
Cảnh giới Âm Dương!
Cấp bậc linh cảnh Hóa Âm.
Cảnh giới Âm Dương chia làm linh cảnh Hóa Âm cùng linh cảnh Tụ Dương.
Đến hai cảnh giới này được xưng là người âm thánh và người dương thánh.
Trước mắt là một người âm thánh xuất hiện.
Giờ khắc này mọi người đều không lên tiếng.
“Ồ?”
Người kia đột nhiên nhìn về phía Tần Ninh.
Lục Chung Hải lúc này vội vàng nói: “Đại nhân, ta cũng không muốn vậy đâu, nhưng hôm nay xảy ra vấn đề, người này... hắn cầm kiếm U Khô thả ra hơi thở Vương Giả, chúng ta không thể ngăn cản nổi”.
“Câm miệng!”
Người đến khẽ quát một tiếng.
Lục Chung Hải tức thì câm như hến.
“Tần Ninh!”
Người kia nhìn Tần Ninh, trực tiếp lên tiếng.
Tần Ninh nhìn sang người đó.
“Ngươi biết ta?”
“Dĩ nhiên!”
Người đến hừ nói: “Hai vị Thánh Sứ của Thiên Đế các chúng ta bị ngươi giết chết, ta có thể không biết ngươi sao?”
“Thiên Đế các...”
Tần Ninh lúc này mỉm cười.
“Xem ra hôm nay thú vị thật, không ngờ sau lưng Lục gia còn có bóng dáng Thiên Đế các cơ đấy”.
Tần Ninh nói xong thì nắm chặt tay.
Phịch một tiếng.
Thân thể Bách Lý Văn Phong lúc này nổ tung.
Hôm nay thế gia Bách Lý xuất hiện, cảnh giới Sinh Tử chết sạch.
Không có cảnh giới Sinh Tử, thế gia Bách Lý còn có thể trở thành bá chủ Bắc Lan sao?
Không thể!
Giờ khắc này, Thương Ngọc Giang nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng khẽ động.
Cảnh giới Sinh Tử chết.
Cảnh giới Sinh Tử của thế gia Bách Lý chết.
Vậy thì Bắc Thương phủ... có thể mở rộng thế lực!
Cảnh giới Sinh Tử của Bắc Lan hiện nay hầu như đều tụ tập ở chỗ này.
Có người chết, có kẻ bị thương.
Trận chiến này kết thúc, thế gia Bách Lý xong đời.
Nhất định sẽ có rất nhiều người xuất thủ.
Bắc Thương phủ chưa chắc đã không được.
Thương Ngọc Giang đột nhiên cảm thấy.
Tần Ninh là quý nhân của ông ta.
Mỗi một lần Tần Ninh xuất hiện thì đều cho Bắc Thương phủ một cơ hội phát triển cực lớn.
Lúc này Tần Ninh cũng không để ý những thứ này.
Ở một trình độ nhất định, thế gia Bách Lý có thể nói là cướp đoạt tất cả của Lý gia mà đi tới ngày hôm nay.
Đã như vậy thì cũng đáng chết.
Lúc này, Tần Ninh nhìn về người mới xuất hiện.
“Theo thực lực của ngươi thì chắc là... cấp bậc Thần Sứ của Thiên Đế các hả”
“Thần Sứ Liễu Uyên!”
Người đàn ông hờ hững nói: “Xem ra ngươi lại có chút hiểu biết về Thiên Đế các chúng ta đấy”.
“Cũng biết không ít”.
Tần Ninh lúc này hờ hững nói: “Chuyện hôm nay ta lại rất tò mò, không ngờ là Thiên Đế các cũng nhúng tay vào đấy”.
“Chẳng qua cũng được, ta muốn biết các chủ của Thiên Đế các là Vương Giả nào trong đại lục Vạn Thiên đấy”.
“Ngươi cũng không có tư cách biết”.
Thần Sứ Liễu Uyên lúc này hừ một tiếng.
“Thế à? Lần trước Độc Tu cũng nói như vậy đấy!”
Tần Ninh sải bước ra, ảo ảnh cũng trực tiếp làm theo.
“Chết đi”.
Nói xong, Tần Ninh vung chưởng ra ngoài.
Phanh...
Từng hơi thở Vương Giả ngưng tụ thành một thanh trường kiếm đánh ra.
“Hừ!”
Trong tay Thần Sứ Liễu Uyên xuất hiện một cái khiên màu đen.
Khiên đen lúc này cũng tấn công ra ngoài.
Một luồng ánh sáng màu đen mạnh mẽ xuất hiện.
Phanh...
Hai luồng ánh sáng hội tụ, trời đất lúc này gần như là mất đi ánh sáng.
Trong lúc nhất thời, xòe tay không nhìn thấy năm ngón.
Cũng may tình trạng này không duy trì liên tục.
Dần dần, trời đất sáng rõ trở lại.
Hai bóng người lúc đứng đối lập ở phía xa.
Tần Ninh đứng trên không, bóng đen ngàn trượng sau lưng trở nên nhỏ bé hơn nhiều.
Mà Thần Sứ Liễu Uyên ở bên kia thì vẫn đứng vững tại chỗ.
Thấy cảnh này, sắc mặt của Lục Chung Hải tỏ ra vui vẻ.
Bách Lý Văn Phong vẫn là một phế vật.
Cấy vãng sinh đồng vào mắt rồi mà vẫn bị Tần Ninh tiêu diệt.
Dù sao cũng không phải người âm thánh chân chính.
Thần Sứ Liễu Uyên chính là Thần Sứ của Thiên Đế các đó là chân chính người âm thánh.
Bách Lý Văn Phong là một tên cặn bã.
Lúc này, gương mặt của Lục Chung Hải lộ ra nụ cười.
“Thần Sứ đại nhân, hơi thở Vương Giả của Tần Ninh đã yếu bớt vài phần, hơi thở Vương Giả trong cơ thể của tiểu tử này cũng không phải là vô hạn”.
Thấy không?
Hiện tại, hơi thở Vương Giả mà Tần Ninh ngưng tụ đang yếu bớt.
Tên này chỉ là con hổ giấy mà thôi.
Giết Bách Lý Văn Phong liền mất sức.
“Ông nói nhảm nhiều quá”.
Tần Ninh nói xong thì sải bước ra.
Bóng đen lúc này vọt thẳng ra ngoài.
Chương 1017: Cảnh giới Vạn Nguyên, cấp bậc bá chủ một phương
Trong nháy mắt này, Lục Chung Hải sửng sốt.
“Thần Sứ đại nhân, cứu ta”.
Lục Chung Hải vội vàng kêu cứu.
Nhưng Thần Sứ Liễu Uyên chỉ đứng tại chỗ, chưa hề hành động.
Tần Ninh hờ hững nói: “Hôm nay ông nói nhảm hơi bị nhiều đấy”.
Phanh...
Một tiếng nổ tung vang lên.
Lục Chung Hải đến lúc chết vẫn không hiểu vì sao Thần Sứ đại nhân không ra tay cứu mình?
Ông nào đâu biết rằng, vào giờ phút này linh khí trong cơ thể Thần Sứ Liễu Uyên sớm đã hỗn loạn, còn đang vội vàng sơ tán hơi thở Vương giả mà Tần Ninh công kích vào vào bên trong cơ thể.
Dù chỉ là một tia.
Nhưng đến cả người âm thánh chân chính cũng khó có thể chịu đựng.
Lúc này, Thần Sứ Liễu Uyên mắt mở trừng trừng nhìn Lục Chung Hải bỏ mình, sắc mặt sầm sì đáng sợ.
Tần Ninh đánh vào mặt ông ta trước mặt tất cả mọi người.
“Vô liêm sỉ”.
Nói xong, Thần Sứ Liễu Uyên sầm mặt.
“Có thể nói chuyện được chưa?”
Tần Ninh nhìn Thần Sứ Liễu Uyên, giễu cợt nói: “Tại sao ban nãy không ra tay cứu con chó này của ngươi?”
“Địa vị của Thần Sứ hẳn là không thấp đi?”
“Đã như vậy, bắt ngươi lại chắc là có thể hỏi xem rốt cuộc Thiên Đế các các ngươi đang trốn chui trốn lủi ở nơi nào”.
Tần Ninh nói xong thì sải bước ra.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, bóng đen to lớn đằng sau lưng cũng di chuyển nhanh chóng.
Như hình với bóng.
Đúng là như hình với bóng.
Tần Ninh chụp tay ra, bóng đen sau lưng cũng chụp tay ra.
Giờ khắc này, khí thế toàn thân Tần Ninh ngưng tụ.
Sóng khí mạnh mẽ tăng lên từng đợt.
Oanh...
Tiếng nổ tung vang lên, Thần Sứ Liễu Uyên lúc này không còn kiêu ngạo hay ngông cuồng như trước nữa mà liên tục né tránh.
Bây giờ, Tần Ninh tạo cho người ta một cảm giác vô cùng khủng bố.
Thần Sứ Liễu Uyên lúc này có sắc mặt khó coi.
Tiếp tục như vậy, ông ta cũng sẽ chết.
Thân là Thần Sứ của Thiên Đế các, sao ông ta có thể chết ở nơi đây?
Sắc mặt Thần Sứ Liễu Uyên lạnh lẽo, cắn đầu ngón tay..
Máu tươi chảy xuống tí tách.
Thần Sứ Liễu Uyên hừ một tiếng sải bước ra.
“Gọi!”
Một tiếng quát khẽ vang lên, giờ phút này, khí huyết toàn thân Thần Sứ Liễu Uyên như bị rút sạch.
Tức thì, một bóng người xuất hiện ở trước mặt Thần Sứ Liễu Uyên như ma quỷ.
“Đại nhân!”
Thần Sứ Liễu Uyên lúc này như đang dùng hết sức, ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch.
“Liễu Uyên, sao ngươi lại thành ra như thế này hả?”
Người xuất hiện lúc này kinh ngạc nói.
“Đại nhân, người này... có hơi thở Vương giả”.
Sắc mặt Liễu Uyên lúc này vô cùng khó coi nói.
Bóng người mới xuất hiện kia mặc một bộ áo xám, ống tay áo có thêu chút tơ vàng nhàn nhạt.
Lúc này đứng ở nơi đó không hề có khí thế gì đặc biệt.
Có điều, Liễu Uyên trả giá lớn như thế, gần như là tiêu hết máu huyết, sao có thể triệu hồi ra một người thường chứ?
Lúc này mọi người đều trở nên cẩn thận vô cùng.
“Người này?”
Người đàn ông áo xám nhìn Tần Ninh.
Sinh Tử tứ kiếp kỳ mà thôi.
Lại có thể khống chế hơi thở Vương giả.
“Kiếm U Khô”.
Nhìn trường kiếm phía sau Tần Ninh, ánh mắt người đàn ông lóe lên.
“Tần Ninh, đây chính là người mà ngươi nói à?”
“Dạ, thưa đại nhân!”
Liễu Uyên lúc này thở hổn hển nói: “Không thể tùy ý để hắn tiếp tục trưởng thành, ban đầu là cảnh giới Hóa Thần đến bây giờ à cảnh giới Sinh Tử, người này... tiến bộ quá nhanh”.
“Nhiều lần phá hỏng đại sự của Thiên Đế các chúng ta, dù thế nào cũng xin ngài xuất thủ giết chết người này”.
Liễu Uyên lúc này có biểu cảm lạnh lùng đáng sợ.
Tần Ninh nên bị giết.
“Một thanh niên đặc biệt như vậy, bổn tọa cũng rất tò mò đấy”.
“Đã vậy, ta cũng muốn xem xem hắn có bản lãnh gì”.
Người đàn ông áo xám mang dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
“Ngươi lại là ai đây?”
Tần Ninh lúc này mỉm cười.
“Hừ, Tần Ninh, đây là Địa hộ pháp của Thiên Đế các chúng ta - Triệu Dục - Triệu đại nhân!”, Thần Sứ Liễu Uyên hừ nói: “Hôm nay ngươi chắc chắn phải chết”.
Lời này nói ra, Tần Ninh hơi ngẩn ra.
“Xem ra Thiên Đế các các ngươi phân chia cũng rõ ràng đấy nhỉ”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Huyền cảnh Tạo Hóa là Nhân Sứ, linh cảnh Niết Bàn là Địa Sứ, cảnh giới Sinh Tử là Thánh Sứ, cảnh giới Âm Dương là Thần Sứ, trên Thần Sứ chính là Địa hộ pháp!”
“Địa hộ pháp là cảnh giới Vạn Nguyên”.
“Nói như vậy hẳn là còn có Thiên hộ pháp, Thiên hộ pháp chắc là cảnh giới Quy Nhất à?”
Vài câu ngắn ngủi của Tần Ninh làm cho Triệu Dục thay đôi sắc mặt mấy lần.
Tần Ninh đang nghiên cứu Thiên Đế các.
“Ngươi biết cũng tinh tường đấy”.
Triệu Dục hờ hững nói: “Có điều, hiểu rõ như vậy còn phá hỏng chuyện của chúng ta, là ngươi đáng chết”.
“Ta lại không cho là như vậy”.
Tần Ninh nói tiếp: “Địa hộ pháp ở cảnh giới Vạn Nguyên, mà cảnh giới Vạn Nguyên lại được xưng là bá chủ một phương”.
“Xem ra Thiên Đế các các ngươi đúng là mạnh hơn những gì ta tưởng tượng”.
“Chuyện về Tần Kinh Mặc chính là để đối phó Cửu U Đại Đế, ta nghĩ chí ít Thiên hộ pháp của Thiên Đế các mới có thể biết việc này hả?”
Tần Kinh Mặc.
Triệu Dục lúc này không trả lời.
Tất cả mọi người lúc này đã vô cùng sững sờ.
Hôm nay có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Cảnh giới Sinh Tử đại chiến, tử thương thảm trọng.
Cảnh giới Âm Dương, người âm thánh đích thân xuất thủ cũng bị Tần Ninh đánh trọng thương.
Mà bây giờ xuất hiện một vị vô địch cảnh giới Vạn Nguyên.
Cảnh giới Vạn Nguyên!
Bá chủ một phương.
Không ai dám nghi ngờ việc một vị cảnh giới Vạn Nguyên có thể trở thành bá chủ một phương.
Đến đẳng cấp này, linh khí dồi dào, tụ tập linh khí thiên địa.
Cảnh giới Thiên Nhân!
Cảnh giới Vương giả!
Hai đại cảnh giới này rất lợi hại sao?
Rất lợi hại!
Thiên Nhân, Vương giả là nhân vật vô địch của đại lục Vạn Thiên.
Nhưng lại ít vô cùng.
Nhất là Vương giả.
Trong hàng tỉ sinh linh của đại lục Vạn Thiên chẳng qua mới chỉ có trên dưới một trăm người ở cảnh giới Vương Giả.
Cảnh giới Thiên Nhân cũng nhiều nhưng cũng không có là bao.
Kể từ đó, cảnh giới Vạn Nguyên là bá chủ một phương, tư thế vô địch.
Thiên Đế các!
Đến cùng là sự tồn tại như thế nào, cấp độ bá chủ một phương như cảnh giới Vạn Nguyên cũng có thể tùy ý xuất hiện.
“Tần Ninh nhiều lần làm hỏng đại sự của Thiên Đế các, hôm nay không ai có thể cứu ngươi!”
Triệu Dục lúc này nói chuyện lạnh lùng, giống như một vị thần đang lấy mạng một con kiến hôi vậy.
“Ngươi xứng sao?”
Ánh mắt Tần Ninh lúc này lạnh lùng.
Triệu Dục hừ một tiếng, bàn tay bắt ra.
Mọi người đều cảm giác được không chỉ có linh khí xung quanh bị rút đi, thậm chí là linh khí trong cơ thể đều như là muốn thoát ra khỏi sự khống chế.
Quá mạnh mẽ!
Tần Ninh thấy vậy cũng chỉ cười khẩy một tiếng.
Hôm nay câu được cá lớn!
Một tên Địa hộ pháp chắc sẽ biết nhiều về Thiên Đế các.
Tần Ninh sải bước ra.
Bóng đen sau lưng dung hợp với bản thể.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, từng tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Mặt đất rung động liên tục.
Hơi thở Vương giả ngưng tụ ra bóng đen cao lớn lúc này tán loạn, toàn bộ tụ vào trong cơ thể Tần Ninh.
Mặt ngoài thân thể của Tần Ninh xuất hiện từng vết rách.
Hào quang bắn ra bốn phía, ánh sáng màu đen bắn ra từ trong cơ thể của Tần Ninh.
“Dung hợp hơi thở Vương giả?”
Triệu Dục giễu cợt nói: “Ngươi chỉ là Sinh Tử tứ kiếp kỳ, sẽ chịu được bao nhiêu sức mạnh chứ?”
“Ngươi đây là đang muốn chết”.
“Ta muốn chết? Ngươi có thể giết ta sao?”
Tần Ninh cười khẩy, sải bước ra.
Oanh...
Trong khoảnh khắc hai bóng người đụng nhau, từng mảng kiến trúc lớn của thư viện Thái Hư lập tức sụp đổ.
Chương 1018: Chém bá chủ
Tần Ninh dung hợp hơi thở Vương Giả, lúc này trở nên khác hẳn.
Cứng đối cứng với cảnh giới Vạn Nguyên.
Cảnh này khiến tất cả mọi người phải ngơ ngác.
Mà giờ khắc này, hai tiếng xé gió vang lên.
“Thần Sứ Liễu Uyên!”
Hai người kia thấy Liễu Uyên thì vội vàng đi tới đỡ Liễu Uyên.
“Thần Sứ Nguyệt Hạc!”
“Thần Sứ Nguyệt Phong!”
Thấy hai người đến, sắc mặt Thần Sứ Liễu Uyên vui mừng vô cùng.
Có Triệu Dục hộ pháp ở đây, hai đại Thần Sứ Nguyệt Hạc cùng Nguyệt Phong xuất hiện.
Lần này Tần Ninh có thể lật đổ tình thế sao?
Không thể!
Triệu Dục hộ pháp ở cảnh giới Vạn Nguyên, thực lực có cấp độ bá chủ một phương.
Tần Ninh tuyệt không thể nào là đối thủ.
“Ngươi không sao chứ?”
Thần Sứ Nguyệt Hạc cùng Thần Sứ Nguyệt Phong nhìn Liễu Uyên, hỏi.
“Không sao”.
Liễu Uyên lúc này khí thế bừng bừng, hừ nói: “Hai vị theo ta giết mấy người kia, mấy tên khốn kiếp này dám phá hỏng thế cờ mà ta tạo ra cho Lục gia”.
“Đáng chết!”
“Đơn giản!”
Thần Sứ Nguyệt Hạc cùng Thần Sứ Nguyệt Phong bước ra.
Cảnh giới Âm Dương, Hóa Âm sơ kỳ!
Giờ khắc này, sắc mặt của Giang Bạch và Khương Tồn Kiếm thay đổi mấy lần.
Hai người âm thánh ở cảnh giới Hóa Âm sơ kỳ.
“Đừng chết”.
Giang Bạch lúc này nói xong, sải bước ra.
Khương Tồn Kiếm lắc đầu cười.
Ông ta lại bị xem thường.
“Ha ha, Tần Ninh cứu sư đệ của ta, Ninh Thiên Vũ ta cũng phải cần báo đáp ân tình này chứ!”
Một tiếng cười ha ha vang lên.
Ninh Thiên Vũ bước ra.
Khí thế mạnh mẽ vào thời khắc này ngưng tụ.
Sinh Tử cửu kiếp.
Nhưng vào lúc này, Ninh Thiên Vũ khiến cho người cảm nhận được một sức mạnh to lớn tột cùng.
Thậm chí càng mạnh hơn Giang Bạch hay Khương Tồn Kiếm.
Đến gần với cảnh giới Âm Dương, cấp bậc Thánh Nhân.
“Vạn Thiên Các đây là muốn khơi mào mâu thuẫn với Thiên Đế các à?”
“Thiên Đế các sao?”
Ninh Thiên Vũ cười nói: “Thiên Đế các các ngươi có vương giả tọa trấn, Vạn Thiên Các chúng ta cũng có”.
“Ngươi còn chưa đủ tư cách uy hiếp ta đâu”.
“Huống hồ, chuyện hôm nay, Ninh Thiên Vũ ta chỉ bàn chuyện riêng, không nói đến Vạn Thiên Các”.
“Nếu có thể giết lão phu, lão phu cũng chịu thua!”
Ninh Thiên Vũ lúc này sải bước ra.
Vạn Phúc cười nhạt, tiếp tục tuôn ra.
Bốn đại Sinh Tử cửu kiếp lúc này liên thủ tấn công hai đại Thần Sứ Nguyệt Hạc, Nguyệt Phong.
Giờ khắc này, sắc mặt Thần Sứ Liễu Uyên vô cùng khó coi.
Khốn kiếp!
Hôm nay ông ta biết Lục gia sẽ hành động.
Vốn cho rằng Lục Chung Hải có Toái Tinh tông cùng thế gia Bách Lý trợ giúp thì có thể xử lý.
Lục Chung Hải cai quản Thái Hư Thư Viện thì cũng là ông ta cai quản thư viện Thái Hư.
Đây là một chuyện tốt đối với Thiên Đế các.
Thật không ngờ tất cả lại bị Tần Ninh xáo tộn!
Tần Ninh này thật đáng chết.
Oanh...
Đột nhiên có tiếng nổ vang lên.
Cuộc chiến đấu giữa Tần Ninh và Triệu Dục ngày càng mãnh liệt.
“Thằng nhãi ranh, ngươi dám!”
Triệu Dục rít lên một tiếng.
Phốc!!!
Máu tươi văng đầy trời.
Triệu Dục lui xuống liên tục.
Cánh tay trái lúc này đã trống rỗng.
Giờ khắc này, sắc mặt Triệu Dục tái mét.
Mà cùng lúc này, toàn thân Tần Ninh cũng có ngày càng nhiều vết rách.
Hơi thở Vương Giả bá đạo không gì sánh được.
Dung nhập vào trong cơ thể Tần Ninh, thực lực đủ để sánh ngang với bá chủ cảnh giới Vạn Nguyên.
Có điều dù sao cũng là cảnh giới Sinh Tử, cường độ thân thể có hạn.
Giờ khắc này, Tần Ninh cũng bị hơi thở Vương Giả cắn ngược.
Triệu Dục chính vì hiểu rõ nên mới không sợ chút nào.
Hơi thở Vương Giả có thể làm ông ta bị thương thì cũng có thể làm Tần Ninh bị thương.
Tần Ninh đang giết địch một ngàn tổn hại tám trăm.
Thậm chí đến mức Tần Ninh chết mà ông ta chưa chắc đã chết.
“Ngươi sẽ chết trước ta”.
Nhìn Triệu Dục tái mét mặt mày, Tần Ninh không hề lo ngại về thương tích trên người mình mà nhếch miệng cười nói.
“Ngươi muốn chết”.
Triệu Dục lúc này tiếp tục tuôn ra.
Một tay nắm ra, bầu trời vào lúc này đều đã sụp đổ một nửa.
Từng luồng linh khí ngưng tụ thành một cái chùy lớn, trực tiếp đập xuống.
Tần Ninh cười nhạt một tiếng rồi sải bước ra.
Hướng lên trời chỉ một cái.
Một vệt sáng được ngưng tụ.
Trong nháy mắt, tám trụ sáng ngưng tụ xung quanh thân thể Tần Ninh.
“Bát Linh Tinh Thần Quyết!”
“Tinh Thần Kiếm, chém!”
Một lời hét lên, tám ánh sáng tinh thần được ngưng tụ.
Tám trụ tinh thần vừa mới xuất hiện bỗng nhiên tụ hợp đến một chỗ.
Sau một khắc, một ánh kiếm dựng thẳng lên trời.
Cự kiếm cao trăm trượng.
Tần Ninh lúc này cầm kiếm U Khô vung ra.
Kiếm U Khô dung nhập vào trong cự kiếm, tức thì từng luồng ánh sáng chiếu khắp trời đất, ngăn cản lại ánh sáng.
Mà giờ khắc này, sức mạnh toàn thân của Tần Ninh tụ lại một chỗ.
“Chém!”
Giọng nói vang lên.
Hơi thở Vương Giả trong cơ thể Tần Ninh bắn chết mà ra.
Oanh...
Mặt đất rung động ầm ầm.
Cả khu vực lúc này run rẩy.
Cự kiếm rơi xuống.
Chém Triệu Dục.
Sắc mặt Triệu Dục lúc này lạnh lẽo.
Nhưng dần dần, sự lạnh lẽo trong đôi mắt Triệu Dục đã hóa thành hoảng sợ.
Bên trong ánh kiếm đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Một người toàn thân áo đen, tóc dài đen phất phới, bên trong con ngươi màu đen chiếu ra tia sáng lạnh lùng.
“U Vương!”
Sắc mặt Triệu Dục tái mét.
Nhưng chỉ trong nháy mắt này.
Chùy lớn của Triệu Dục bị trường kiếm đánh tan, thân thể nổ tung.
Thanh kiếm kia lúc này vẫn chưa dừng lại.
“A... Ngươi... Ngươi là...”
Oanh...
Tiếng nổ kịch liệt triệt để vang lên.
Một vị cảnh giới Vạn Nguyên.
Một vị bá chủ.
Vào thời khắc này bỏ mình.
Là thật sự chết đi.
Trên không, máu tươi chảy như dòng nước không ngừng.
Máu tươi tí tách như mưa.
Cảnh giới Vạn Nguyên, danh xưng bá chủ.
Khí huyết trong cơ thể có thể nói là mạnh gấp trăm lần cảnh giới Sinh Tử.
Dòng máu tươi kia dung hợp với linh khí, đổ một làn mưa máu.
Tần Ninh lúc này bay xuống.
“Sư tôn”.
Lý Nhàn Ngư vội vàng đi tới trước người Tần Ninh.
Thủ đoạn và năng lực Tần Ninh liên tục làm mới nhận thức của hắn ta.
Sinh Tử nhất kiếp chém giết Sinh Tử tam kiếp.
Sinh Tử tam kiếp chém giết Sinh Tử cửu kiếp.
Mà bây giờ Sinh Tử tứ kiếp tàn sát cảnh giới Vạn Nguyên.
Cảnh giới Vạn Nguyên vượt qua cảnh giới Âm Dương, có thể cáng đáng danh hiệu bá chủ.
Giờ này khắc này tất cả mọi người đều bị sửng sốt.
“Người không sao chứ?”
Lý Nhàn Ngư nhìn Tần Ninh, ánh mắt lo âu.
Da thịt của Tần Ninh bây giờ bị nứt ra, xuất hiện từng vết máu.
Quá kinh khủng.
Dường như chỉ cần dùng sức thì hắn sẽ vỡ ra thành mấy mảnh vậy.
“Không chết được đâu”.
Tần Ninh lúc này nhếch miệng, thở ra.
Kiếm U Khô trở lại trong tay, hoàn hảo không chút tổn hại.
Giờ khắc này, Tần Ninh quan sát thương tích trong cơ thể.
Nếu không phải trong quá trình tu hành hắn đều chọn việc tôi thể làm chủ thì e là thân xác này đã sớm nổ tung.
Cũng không thể thừa nhận được hơi thở Vương Giả mạnh mẽ cỡ này.
Phanh...
Mà cùng lúc này, một tiếng phanh vang lên.
Một bóng người rơi xuống đất.
“Cha!”
“Khương viện trưởng!”
Thấy bóng người đó, bốn phía có không ít người tái mặt.
“Hừ, chỉ là Sinh Tử cửu kiếp thì sao có thể xứng đánh nhau với ta?”
Tiếng hừ lạnh vang lên, một bóng người vào thời khắc này rơi xuống.
Chính là Thần Sứ Nguyệt Hạc.
Chương 1019: Gặp lại Thạch Cảm Đương
Thần Sứ Nguyệt Hạc đi xuống, một bóng người khác vào lúc này cũng rơi xuống.
Chính là Giang Bạch.
Giờ khắc này, Giang Bạch thở hồng hộc, trạng thái cũng không được tốt cho lắm.
Hắn ta dù sao cũng mới khôi phục cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp không được bao lâu.
Ngay cả Khương Tồn Kiếm... Luân phiên đại chiến cộng thêm giận dữ công tâm, ông ta hiện tại cũng không nhịn được.
Quan trọng nhất là bọn họ phải đối mặt với người âm thánh, linh cảnh Hóa Âm.
Chênh lệch quá lớn.
Cường giả cảnh giới Sinh Tử.
Cảnh giới Vạn Nguyên, bá chủ một phương.
Chỉ nghe danh xưng cũng có thể thấy được sự chênh lệch.
“Hừ!”
Thần Sứ Nguyệt Hạc lúc này có vẻ mặt dữ tợn.
“Giết một vị hộ pháp của Thiên Đế các chúng ta”.
Sắc mặt Thần Sứ Nguyệt Hạc lúc này đáng sợ vô cùng, khẽ gầm gừ: “Ngươi bây giờ còn có bao nhiêu năng lực?”
“Đừng nói nhảm với hắn”.
Thần Sứ Liễu Uyên lúc này định thần lại.
Triệu Dục hộ pháp chết!
Một vị Địa hộ pháp, bá chủ cảnh giới Vạn Nguyên.
Cứ như vậy bị Tần Ninh giết chết.
Tần Ninh này đến cùng có lai lịch gì?
Chỉ là hiện tại Tần Ninh thoạt nhìn đúng là dầu hết đèn tắt.
Đây là cơ hội của chúng.
Nếu cứ để cho Tần Ninh chạy.
Về lại Thiên Đế các, ba Thần Sứ sống mà lại chết một Địa hộ pháp.
Bọn chúng cũng khó thoát khỏi cái chết.
Liễu Uyên nhìn Nguyệt Hạc.
Mà Thần Sứ Nguyệt Phong ở một bên đối chiến với Ninh Thiên Vũ cùng Vạn Phúc liên thủ thành thạo.
Lấy thực lực của Nguyệt Phong.
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không giết chết hai người.
Nhưng hai người cũng không kéo dài được.
Lý Nhàn Ngư nhìn người phía trước, ngăn ở trước Tần Ninh.
“Sư tôn, người đi trước đi”.
Lúc này, hai mắt của Lý Nhàn Ngư xuất hiện hai câu ngọc, cắn răng nói: “Con ngăn chúng lại cho”.
Bây giờ Tần Ninh thoạt nhìn vô cùng tàn tạ.
Không thể tái chiến!
Tái chiến thì sẽ khó bảo toàn mạng sống của Tần Ninh.
“Ngươi dẫn hắn đi đi”.
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Giang Bạch lúc này dậm chân mà tới.
“Ta ngăn cho, hai người các ngươi rút lui trước!”, Giang Bạch bình tĩnh nói: “Nếu như ta chết thì nhớ báo thù cho ta là được”.
“Hai người các ngươi đang nói cái gì vậy?”
Tần Ninh nhìn hai người, cười nói: “Cảnh giới Vạn Nguyên còn bị ta giết, cảnh giới Âm Dương Hóa Âm sơ kỳ có là gì?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Giang Bạch cùng Lý Nhàn Ngư đều vô cùng cổ quái.
“Đúng vậy, bá chủ đều có thể bị sư phụ ta giết, hai người âm thánh Hóa Âm sơ kỳ là cái đếch gì?”
Một tiếng cười ha ha đột nhiên vang lên.
Có một người đi ra từ trong đoàn người.
Một người mặc võ phục bụi bặm, dáng dấp hổ báo, bước đi rộng rãi, trên lưng đeo búa rìu, toàn thân mang theo khí thế nghênh ngang đi ra.
“Hả?”
Nhìn người mới tới, Lý Nhàn Ngư cùng Giang Bạch đều nhíu mày.
Cái tên này... cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp mà thôi, sao có thể lớn lối như vậy?
Sư phụ?
Đồ đệ của Tần Ninh?
Thạch Cảm Đương?
“Bớt sĩ diện hão đi, có giỏi thì ngươi xông lên xem nào”.
Tần Ninh lườm người đến, thản nhiên nói.
“Ặc... Ha ha...”
Thiếu niên lúc này keng một tiếng, ném búa rìu ra mặt đất, quỳ sụp xuống.
“Đệ tử Thạch Cảm Đương tham kiến sư tôn”.
“Đứng lên đi”.
Nghe Tần Ninh nói thế Thạch Cảm Đương lập tức nhanh nhảu chạy đến bên người Tần Ninh.
“Ha ha... Sao sư phụ lại ở đây ạ?”
Thạch Cảm Đương một tay đẩy Lý Nhàn Ngư ra, một bên nhìn Tần Ninh, thốt lên: “Ôi... bị thương rồi, là kẻ nào làm vậy?”
Thạch Cảm Đương nhìn bốn phía, ánh mắt tập trung vào Thần Sứ Liễu Uyên cùng Thần Sứ Nguyệt Hạc.
“Hai người bọn chúng?”
Thạch Cảm Đương cằn nhằn không ngừng.
Tần Ninh chỉ nhàn nhạt nhìn hắn ta.
“Khụ khụ... Sư phụ đừng nhìn con như vậy chứ...”
“Thạch Cảm Đương đừng nói nhảm được không?”
“Có thể!”
Thạch Cảm Đương đàng hoàng nói.
Nói xong, Thạch Cảm Đương xoay người nhìn Liễu Uyên cùng Nguyệt Hạc.
“Chỉ là hai con chó của Thiên Đế Các mà còn dám hiện thân?”
“Hừ, ra tay với sư tôn của ta chính là bất kính với Bắc Ninh các chúng ta”.
“Người đâu, chém chúng cho ta!”
Thạch Cảm Đương lúc này hô lớn, dáng vẻ chó cậy gần nhà.
“Sinh Tử nhị kiếp mà cũng dám làm càn trước mặt chúng ta?”
Sắc mặt của Thần Sứ Liễu Uyên lúc này càng tái nhợt.
“Muốn chết à”.
Vừa dứt lời, Thần Sứ Liễu Uyên lập tức tấn công Thạch Cảm Đương.
Bắc Ninh các?
Cái tên này cũng biết ra oai quá cơ.
Bắc Ninh các chính là một phân các cấp dưới của Thanh Ninh các – đầu sỏ Trung Lan.
Thằng nhãi này dám tự xưng tới từ Bắc Ninh các?
Hắn ta nói vậy thì là vậy à?
Hơn nữa, chỉ là Sinh Tử nhị kiếp cũng dám ra oai trước mặt ông ta?
Thạch Cảm Đương thấy Liễu Uyên đánh tới thì cũng khẽ nhếch miệng.
“Khà khà, lão già chán sống”.
Nói xong, Thạch Cảm Đương đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Thần Sứ Liễu Uyên ngày càng tới gần.
Từ từ, sắc mặt Thạch Cảm Đương biến đổi.
Liễu Uyên lúc này cũng không ngừng sửng sốt.
Chuyện gì vậy?
Thằng nhãi này mới ở cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp mà lại không sợ ông ta?
Chẳng lẽ là có ám chiêu chờ ông ta?
Nhưng bây giờ cung đã cài tên, không thể không bắn.
Dù gì ông ta cũng là Hóa Âm sơ kỳ, không thể bởi vì lo lắng về ám chiêu của một thằng nhãi Sinh Tử nhị kiếp mà lùi bước được?
Liễu Uyên trong lòng hạ quyết tâm, tốc độ nhanh hơn.
Trong chớp mắt đã giết đến trước mặt Thạch Cảm Đương.
Lúc này, Thạch Cảm Đương sững sờ.
Chuyện gì xảy ra?
Có cái gì đó không đúng!
Mắt thấy Liễu Uyên giết đến trước mặt mình, sắc mặt Thạch Cảm Đương tái mét.
“Cốc Tân Nguyệt, cô còn làm gì nữa thế?”
Thạch Cảm Đương lui lại một bước, nhưng tốc độ của Liễu Uyên còn nhanh hơn.
“Cốc sư nương, cốc sư nương, mau cứu con!”
Thạch Cảm Đương lúc này hô lớn.
Phanh...
Trong khoảnh khắc, một tiếng nổ tung vang lên.
Thần Sứ Liễu Uyên đuổi theo Thạch Cảm Đương lập tức nổ ầm ầm.
Thạch Cảm Đương bị lực trùng kích mạnh mẽ đẩy lùi, khuôn mặt trắng bệch.
“Cốc Tân Nguyệt, cái đồ già...”
“Ngươi nói cái gì cơ?”
Một bóng dáng xinh đẹp mặc đồ trắng tung bay từ trên trời giáng xuống.
Ngũ quan tinh xảo kết hợp với nhau tạo ra một loại cảm giác an lòng.
Mà một khí tức độc đáo kia cũng lan tỏa ra tất cả mọi người ở đây.
Trong chớp nhoáng, ánh mắt của tất cả không khỏi tập trung vào nàng.
Một thân váy dài ôm lấy cơ thể xinh đẹp cao ráo, lộ ra đường cong làm người ta say mê.
Gương mặt tinh xảo hoàn mỹ mang theo sự lạnh nhạt nhưng lại không mất đi vẻ trang nhã nghiêm nghị.
Ngũ quan kết hợp với nhau làm cho người mê say, chỉ cần một đường nét cũng đã vô cùng hấp dẫn.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều có chút thất thần.
Đến cả Vạn Khuynh Tuyết cũng cảm giác được sự mặc cảm, tự ti.
Cô gái này như là tiên tử vậy, rung động lòng người.
“Cốc sư nương!”
Thạch Cảm Đương cười ha ha một tiếng: “Cốc sư nương thủ đoạn thông thiên, cái thế vô địch”.
“Thạch Cảm Đương, lần sau còn dám như thế nữa, ta cũng sẽ chờ người ta giết ngươi gần chết rồi mới xuất thủ”.
Cốc Tân Nguyệt lúc này hạ thân xuống, hừ một tiếng.
“Dạ vâng vâng!”
Thạch Cảm Đương lúc này run rẩy, không dám phản bác.
Cốc Tân Nguyệt từng bước đi tới trước mặt Tần Ninh.
Vươn tay ra nhẹ nhàng xoa vết rách trên người Tần Ninh.
“Đau không?”
“Chút ấy còn không làm ta đau được”.
“Cậy mạnh”, Cốc Tân Nguyệt tức giận trừng Tần Ninh, một cái liếc khiến người ta rung động.
Tần Ninh chỉ cười nhạt.
Lúc này, tất cả mọi người đều chết sững.
Đây là ai nữa?
Chuyện xảy ra hôm nay làm cho mọi người trong lúc nhất thời đều không hiểu được gì.
Chương 1020: Bái kiến sư công
“Chuyện tiếp theo cứ giao cho ta đi!”
Cốc Tân Nguyệt nói với thanh âm điềm tĩnh, ngữ khí cũng dần dần trở nên lạnh lùng.
Quay người nhìn về phía Thần Sứ Nguyệt Hạc.
Giờ khắc này, ánh mắt Thần Sứ Nguyệt Hạc mang theo một tia hung hiểm.
Cảnh giới Âm Dương.
Cô gái này có cấp bậc cảnh giới Âm Dương.
Chuyện xảy ra hôm nay ngày càng khó hiểu.
Thần Sứ Nguyệt Hạc nhìn Cốc Tân Nguyệt.
“Bắc Ninh các cũng muốn nhúng tay vào việc này?”
“Đừng có nói linh tinh nữa!”, Thạch Cảm Đương lúc này hừ nói: “Bắc Ninh các là một phần của Thanh Ninh các, Thiên Đế các các ngươi những năm gần đây bó tay bó chân, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Thiên Đế các dám xuất hiện, Thanh Ninh các liền đánh cho các ngươi phải gào khóc”.
Thạch Cảm Đương lúc này cực kỳ kiêu ngạo.
Cốc Tân Nguyệt khẽ liếc hắn một cái.
Thạch Cảm Đương tức thì ho khan nói: “Sư nương ta là phó các chủ Bắc Ninh các, thức thời một chút đi, ngoan ngoãn nhận lấy cái chết và nói ra tin tức về Thiên Đế các, nếu không thì giết sạch các ngươi”.
Thần Sứ Nguyệt Hạc mang sắc mặt khó coi.
Tên khốn này.
Quá mức kiêu ngạo.
“Nhận lấy cái chết đi!”
Nói xong, Thần Sứ Nguyệt Hạc trực tiếp công kích.
Cốc Tân Nguyệt lúc này hừ một tiếng.
Lật bàn tay, từng luồng linh khí tụ tập ở bên người Cốc Tân Nguyệt.
Trong khoảnh khắc, một chưởng vỗ ra.
Phanh...
Sắc mặt Thần Sứ Nguyệt Hạc trở nên ảm đạm.
Chênh lệch rất lớn.
Thần Sứ Nguyệt Hạc không suy nghĩ nhiều, lập tức vẫy tay một cái.
Một Âm Khư vào thời khắc này trôi nổi phía sau lưng, tỏa ra khí thế mạnh mẽ.
Cảnh giới Âm Dương.
Chia làm linh cảnh Hóa Âm cùng linh cảnh Tụ Dương.
Linh cảnh Hóa Âm phân làm bốn cảnh giới nhỏ sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong.
Ngoài ra, số lượng Âm Khư ngưng tụ ra cũng là một nhân chứng cho thực lực của võ giả ở linh cảnh Hóa Âm.
Ngưng tụ Âm Khư là từ linh khí lột xác mà thành.
Võ giả bình thường ngưng tụ được một Âm Khư đến ba Âm Khư.
Thiên tài có thể ngưng tụ bốn cái.
Còn trên bốn cái chính là cực kỳ hiếm thấy.
Mà số lượng Âm Khư cực hạn là chín cái.
Mười vạn năm qua, võ giả ngưng tụ chín cái Âm Khư ở đại lục Vạn Thiên chỉ có một người.
U Vương!
“Âm Khư? Chỉ một cái thôi sao?”
Cốc Tân Nguyệt lãnh đạm nói, sắc mặt không thay đổi.
Sải bước ra vung một chưởng.
Oanh...
Trong nháy mắt, chín Âm Khư giống như chín mặt trăng tản ra ánh sáng thánh khiết nhàn nhạt sau lưng nàng.
Chín cái!
Giờ khắc này, bốn phía yên tĩnh như chết.
Chín Âm Khư!
Vạn cổ hiếm thấy.
Cốc Tân Nguyệt ngưng tụ được chín Âm Khư.
“Chết đi!”
Cốc Tân Nguyệt tấn công.
Nếu như nói một Âm Khư có thể tăng cường một lần sức mạnh cho võ giả ở linh cảnh Hóa Âm.
Vậy chín chính là mạnh lên chín lần.
Cốc Tân Nguyệt nói xong thì vung ra một chưởng.
Linh khí tràn đầy sự trấn áp, điên cuồng gào thét mà ra.
Phanh...
Tiếng nổ tung vang lên.
Thần Sứ Nguyệt Hạc lúc này tái mét mặt mày, thân thể trực tiếp nổ tung.
Mưa máu tràn ngập.
Một Thánh Nhân cảnh giới Hóa Âm sơ kỳ mất mạng.
Giờ khắc này, mọi người tại đây đều không dám tin.
Nhưng không một ai có thể nói gì.
Quá mạnh mẽ!
Giờ khắc này mọi người chỉ cảm thấy đè nén.
Chín cái Âm Khư!
Ngoại trừ U Vương chín vạn năm trước ra thì có ai có thể ở linh cảnh Hóa Âm mà ngưng tụ chín Âm Khư?
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được một áp lực vô hình.
Cốc Tân Nguyệt.
Cái tên này sẽ được mọi người khắc ghi.
Mà cùng lúc này, sắc mặt của Thần Sứ Nguyệt Phong trở nên khó coi.
Chín Âm Khư.
Linh cảnh Hóa Âm.
Cốc Tân Nguyệt này...
Rút lui!
Hôm nay đi tới đây, hai Thần Sứ và một Địa hộ pháp mất mạng.
Ông ta mà không đi thì sẽ không thể truyền tin về nữa.
Vốn tưởng rằng đã đủ để giết Tần Ninh.
Một bá chủ cảnh giới Vạn Nguyên đích thân xuất thủ muốn giết Tần Ninh.
Nhưng lại bị Tần Ninh chém giết.
Lần này Thiên Đế các phải trả cái giá quá lớn!
Nguyệt Phong tung ra một kích, toàn lực đẩy lùi Ninh Thiên Vũ cùng Vạn Phúc, xoay người hóa thành một vệt sáng bay về phương xa.
Cốc Tân Nguyệt thấy vậy thì nhíu mày.
Oanh...
Trong nháy mắt đó.
Thân thể của Thần Sứ Nguyệt Phong đang chạy như bay ra ngoài thành lại bị một bàn tay to trực tiếp nghiền nát.
Một tay xuất hiện từ hư không, một chưởng bắt xuống.
Hoàn toàn nổ tung.
Thấy thế, sắc mặt của Cốc Tân Nguyệt mới giãn ra.
“Thiên Đế các, đáng chết!”
Một thanh âm lãnh đạm vang lên.
Bên trong mây mù xuất hiện một bóng người đi tới.
Nói là đi tới nhưng cũng đến võ trường trong nháy mắt.
Đó là một người đàn ông có bộ dáng chỉ hơn hai mươi tuổi.
Mặc áo gấm, thần thái lãnh đạm, mắt sáng như đuốc, khí tức toàn thân không hiện ra nhưng lại tạo ra một loại áp bách mạnh mẽ.
“Dương Tử Hiên, mau tới đây”.
Thạch Cảm Đương lúc này vẫy tay nói: “Bái kiến Tần...”
Thạch Cảm Đương nói đến đây thì sững sờ.
Dương Thanh Vân là đồ đệ của Tần Ninh.
Dương Tử Hiên là con trai của Dương Thanh Vân.
Vậy Dương Tử Hiên gọi Tần Ninh là gì?
Thạch Cảm Đương trong lúc nhất thời cũng có chút do dự.
Hắn ta không biết!
Gọi thế nào?
Dương Tử Hiên lúc này đi tới trước mặt Tần Ninh, chắp tay nói: “Vãn bối Dương Tử Hiên bái kiến sư công!”
“Khụ khụ, đúng rồi, bái kiến sư công ngươi đi!”
Thạch Cảm Đương lúc này nghiêm túc nói: “Sư thúc nói cho ngươi biết, sư công của ngươi đi vạn dặm đường xa tới Thương Lan, cha ngươi không ở đây, ngươi phải chiêu đãi thật thịnh soạn mới được”.
“Vâng, Thạch huynh!”
“Là sư thúc, không phải sư huynh!”, Thạch Cảm Đương sửa đổi.
“Thạch huynh...”
Dương Tử Hiên lúc này cười khổ nói.
Thạch Cảm Đương ngày xưa là đồ đệ của cha, ông ta gọi một tiếng Thạch huynh là quá đúng.
Hiện tại trở thành đồ đệ của sư công thì phải xưng hô như thế nào đây?
Tần Ninh nhìn Dương Tử Hiên, lẩm bẩm nói: “Năm đó, khi ta rời đi, ngươi cũng mới cao có từng này...”
Giờ khắc này, Dương Tử Hiên ngại ngùng cười một tiếng.
Lúc trước Thạch Cảm Đương đến Thanh Ninh các cũng đã dọa ông ta giật mình.
Ông ta đúng là đã gặp Thạch Cảm Đương.
Thật không ngờ chín vạn năm qua đi, Thạch Cảm Đương vẫn ở bộ dáng này.
Lúc trước Tần Ninh nói với Thạch Cảm Đương, nếu như Thanh Ninh các không tin thì hắn ta có thể nói thẳng ra tôn giả Thanh Vân mang họ Dương là đủ.
Có điều va phải Dương Tử Hiên thì Thạch Cảm Đương căn bản không cần nói.
Chân tướng đã quá rõ ràng.
Dương Tử Hiên cực kỳ chắc chắn.
Người trước mắt ông ta đây.
Chính là sư phụ của cha ngày trước, cũng là vị U Vương mà cha khổ sở chờ đợi suốt chín vạn năm.
Hắn trở về!
Trước sau như một, mạnh mẽ bá đạo, không ai áp chế nổi.
Tần Ninh cười nói: “Cha ngươi đâu?”
“Chuyện này cũng dài dòng, lát nữa ta sẽ nói rõ ràng với sư công sau!”
“Ừ!”
Tần Ninh nhìn bốn phía nói: “Kết thúc”.
Hôm nay hắn vốn định chỉ làm chủ cho hôn nhân của nhị ca ở thư viện Thái Hư này mà thôi.
Thật không ngờ lại dẫn ra Thiên Đế các.
Mà chuyện cho tới nước này, hắn coi như hiểu đôi chút về Thiên Đế các.
Có vài vấn đề hắn cũng cần hỏi Thanh Vân.
“Sư công, vậy những người này...”
Dương Tử Hiên nhìn bốn phía.
“Giết sạch cảnh giới Sinh Tử”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Còn lại... Giao cho thư viện Thái Hư chậm rãi xử trí đi”.
“Vâng!”
Dương Tử Hiên nói xong thì phất tay một cái.
Trong khoảnh khắc, bốn phương tám hướng xuất hiện từng bóng người.
Tổng cộng gần ngàn người, hầu như tất cả đều là cảnh giới Sinh Tử.
Một thân võ phục màu xanh đi ra từ bốn phương tám hướng, làm cho tất cả mọi người đều kinh hoảng
Thanh Giáp vệ của Bắc Ninh các!