Giờ phút này, Lăng Tiểu Phi nhìn Tần Ninh, ánh mắt của cô bé ngơ ngác.
Cô bé không biết Tần Ninh muốn làm gì.
Cô bé chỉ biết nhìn hắn đầy sửng sốt.
Bây giờ, Tần Ninh đã trưởng thành hơn nhiều so với mười năm trước.
Tăng thêm vài phần sắc bén, ít đi một chút vẻ gầy yếu của một người thiếu niên.
Ánh mắt của Lăng Tiểu Phi nhìn hắn đắm đuối.
Rầm, lạch cạch... đúng vào lúc này, từng tiếng va chạm của xích sắt vang lên.
Lăng Tiểu Phi tỉnh táo lại.
Cô bé chỉ nhìn thấy hai tay của Tần Ninh đang nắm lấy hai dây xích sắt ở phía sau người mình, sau đó, long hồn và phượng hồn gào thét mà bay ra.
Lúc này, long hồn và phượng hồn phối hợp với Tần Ninh, sử dụng hết toàn bộ năng lực của mình.
"Sẽ hơi đau một chút, muội cố gắng chịu đựng một lát nhé!"
"Vâng!"
Lăng Tiểu Phi gật đầu.
Hai tay của Tần Ninh nắm chặt lấy hai dây xích sắt lớn kia.
Hai dây xích sắt kia gắn chặt vào thân thể của Lăng Tiểu Phi, không thể tách rời.
Máu tươi chảy ra tí tách.
Lăng Tiểu Phi dần trở nên run rẩy.
Sau đó, cả người cô bé cũng run nhẹ.
Nhưng mà cô bé vẫn cố gắng chịu đựng.
Từng dây xích sắt dần được rút ra khỏi phần da thịt ở phía sau lưng của Lăng Tiểu Phi.
Giờ phút này, Tần Ninh cũng thở hổn hển, từng giọt mồ hôi chảy dài trên trán của hắn.
Lúc này, ánh mắt của Tần Ninh đầy vẻ cẩn thận.
Dây xích sắt này hợp làm một với cơ thể của Lăng Tiểu Phi suốt mười năm qua.
Nếu làm không cẩn thận, có thể sẽ khiến cho cơ thể của Lăng Tiểu Phi bị tổn thương một cách nghiêm trọng.
Vun vút... đúng vào lúc này, từng tiếng xé rách không gian vang lên.
Không phải tất cả oán niệm của huyền thú đều đi cắn xé Hư Vô Sinh.
Vẫn còn một bộ phận nhỏ vây quanh Lăng Tiểu Phi.
Nhìn thấy Tần Ninh tiến tới gần Lăng Tiểu Phi, những oán niệm của huyền thú này vốn cũng không dám tiếp cận hắn.
Nhưng vào lúc này, thấy Tần Ninh muốn cứu Lăng Tiểu Phi, những oán niệm của huyền thú này bỗng thấy căng thẳng.
Không thể để cho Tần Ninh giải cứu Lăng Tiểu Phi được.
Ầm... một sợi oán niệm của huyền thú đánh thật mạnh vào người của Tần Ninh.
Trong khoảnh khắc hai bên va chạm với nhau.
Thân thể của Tần Ninh run rẩy, nhưng hắn vẫn đứng sừng sững ở phía sau Lăng Tiểu Phi.
"Ninh ca ca..."
"Ta không sao!"
Tần Ninh thở ra, nói: "Bây giờ, sự tấn công của những thứ này không gây được nhiều tổn thương cho ta!"
"Sau khi mang muội rời khỏi đây, ta sẽ có thể phá hủy được nơi này".
"Vâng!'
Lăng Tiểu Phi ra sức gật đầu.
Bây giờ, Tần Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đến đây đi, đến tấn công ta, thử xem rốt cuộc là sức chịu đựng của ta tốt hơn hay là các ngươi lợi hại hơn".
Ngay sau đó, oán niệm của huyền thú tập trung lại đông nghịt.
Tiếng gầm, tiếng rú vang lên không ngớt.
Cổ họng của Tần Ninh vẫn đang nghẹn lại.
Lúc này, trong ánh mắt của Lăng Tiểu Phi dâng lên vẻ đau lòng.
Thời gian dần trôi đi, ở phía dưới, tiếng la hét thảm thiết của Hư Vô Sinh ngày càng nhỏ dần.
Ánh mắt của Tần Ninh càng trở nên u ám.
Hư Vô Sinh không thể chống chịu được lâu hơn nữa.
Ở đây có khoảng một trăm sợi oán niệm của huyền thú.
Điều này có nghĩa là gì?
Bị hơn một trăm sợi oán niệm của huyền thú có cấp bậc Vương Giả tấn công, Hư Vô Sinh còn không được phép phản kháng lại, cho dù có lợi hại nhưng thế nào đi nữa thì cũng không thể nào chống chịu nổi.
Hư Vô Sinh không thể chịu đựng nổi nữa.
Nếu những sợi oán niệm của huyền thú này không được thỏa mãn thì bọn chúng nhất định sẽ tấn công hắn.
Đến lúc đó, người gặp xui xẻo chính là hắn! Nhưng vào lúc này, ánh mắt của Tần Ninh vẫn đầy vẻ bình tĩnh.
Trong lòng hắn cũng có chút sốt ruột.
"Tiểu Phi, ta đưa muội ra ngoài trước đã!"
Tần Ninh vội nói với Lăng Tiểu Phi.
Trong nháy mắt, bàn tay hắn đánh ra.
Lúc bấy giờ, dây xích sắt kia nhanh chóng tách ra khỏi thân thể của Lăng Tiểu Phi.
Tần Ninh quát khẽ: "Đi!"
Lúc này, Lăng Tiểu Phi không dám kéo dài thời gian, cô bé ngay lập tức bay ra ngoài.
Ở ngoài kia, Tiên Hàm vội vã cưỡi lão rùa đen, đỡ lấy Lăng Tiểu Phi.
"Huynh là ai vậy?"
"Hi hi, ta là tiểu đệ của đại ca, Tiên Hàm, muội có thể gọi ta là Tiên Hàm ca ca".
Tiên Hàm cười khẽ rồi nói.
Lăng Tiểu Phi nhìn Tiên Hàm.
"Huynh đừng có mơ nữa!"
"...", Tiên Hàm sững sờ.
Đừng có mơ?
Kêu Tần ca ca, Tần ca ca đáng yêu như vậy, sao tới phiên hắn ta lại thành đừng có mơ?
Nhưng mà Tiên Hàm cũng không nói gì nữa.
Trong lúc đó, giữa hai cái vách núi.
Hai tay Tần Ninh nắm lấy dây xích sắt kia.
Vào giây phút thân hình của Lăng Tiểu Phi biến mất.
Trong nháy mắt, xích sắt từ bốn phương tám hướng ùa đến, trói chặt cơ thể của hắn.
Cùng lúc đó, oán niệm của huyền thú cũng ập tới, muốn cắn nuốt Tần Ninh.
Giờ phút này, ánh mắt của Cực Sinh Bi khẽ thay đổi.
Số lượng oán niệm của huyền thú lớn như vậy cũng không phải là chuyện nhỏ.
Nhưng mà, hắn ta vừa mới bước tới một bước.
Thì dây xích sắt kia đã kết thành thiên la địa võng ngăn cách Tần Ninh và thế giới bên ngoài.
"U Vương!"
Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng và âm u vang lên.
Một đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.
Đó là bóng dáng của một con huyền thú kỳ lạ có đầu hình người.
Đó chính là khuôn mặt của Hư Vô Sinh.
Mà thân hình của nó giống như thuồng luồng lai với ngựa, vô cùng kỳ quái.
"Không chết hoàn toàn ư?"
Tần Ninh nhìn về phía bóng dáng ấy, hắn cười một tiếng đầy khinh thường.
"U Vương, nếu như ta chết thì ngươi cũng đừng hòng sống yên ổn được".
Vào lúc này, tiếng rít gào vang lên.
Lúc bấy giờ, khuôn mặt của Hư Vô Sinh vô cùng giận dữ.
Vù vù... tiếng gió lạnh vang lên.
Từng dây xích sắt bủa vây tứ phía, trói lấy Tần Ninh.
Lúc này, những oán niệm của huyền thú này cũng quét tới, giống như chúng đã bị Hư Vô Sinh hoàn toàn khống chế.
Giờ phút này, dù là ai đi nữa cũng sẽ cảm nhận được sự đáng sợ của oán niệm của huyền thú.
Hơn một trăm sợi oán niệm bị Hư Vô Sinh khống chế chặt chẽ.
Cuối cùng, thân thể của Hư Vô Sinh cao lên hơn một trăm trượng.
Toàn thân ông ta, từ dưới lên trên chứa đầy đầu của huyền thú, ông ta hoàn toàn trở thành một tên quái vật.
"Tần Ninh, nếu phải chết, vậy thì hãy đi chết cùng với nhau đi!"
Lúc này, toàn thân Hư Vô Sinh ngập tràn đầu mặt của huyền thú.
Tất cả hợp lại thành thân hình của một con thú lớn, lao thẳng về phía Tần Ninh.
Lăng Tiểu Phi lo lắng, nói: "Ninh ca ca có thể xảy ra chuyện gì hay không?"
Vào giờ phút này, Tiên Hàm cũng im lặng, không nói chuyện.
Hắn ta cũng không chắc chắn lắm! Đám oán niệm của huyền thú này tập trung lại cùng một chỗ, hình như rất khủng khiếp.
Lúc trước, Tần Ninh đánh với Hư Vô Sinh một trận, hắn đã sớm hao phí rất nhiều sức lực.
Cho dù Tần Ninh có mạnh trở lại đi nữa thì rốt cuộc hắn cũng chỉ là Vương Giả nhị phẩm.
Biển linh thức rộng hai vạn mét, hơn nữa song hồn long phượng cũng quá khủng khiếp, hắn đã sớm tiêu hao không ít sức lực.
Bây giờ, rốt cuộc là hắn còn bao nhiêu phần lực lượng, không ai có thể đoán được chính xác.
Hư Vô Sinh ngạo mạn, tùy ý đánh thật mạnh vào người Tần Ninh.
Tần Ninh cười lạnh, tuy bị trói chặt.
Nhưng ánh mắt của hắn lạnh như băng.
Hơi thở điên cuồng thổi ra từng đợt, từng đợt.
Giờ phút này, hai người giống như đang đánh nhau bằng một cách khác.
Ở giữa đám xích sắc lạnh lẽo, hai bóng dáng lần lượt di chuyển.
Con thú được hợp thành từ rất nhiều oán niệm của huyền thú bộc phát ra sát khí mãnh liệt, hơn nữa nó còn không ngừng chiếm đoạt hơi thở, đè ép thân hình của Tần Ninh.
Vào lúc này, xích sắt lặng lẽ trói lấy Tần Ninh, một vòng rồi hai vòng.
Giờ phút này, ánh mắt của Lăng Tiểu Phi đầy gấp gáp.
Tiên Hàm cũng nhịn không nổi mà quát lên: "Cực Sinh Bi, lão già chết tiệt kia, còn đứng ở đó nhìn cái gì nữa?"
"Mau đi giúp đại ca của ta!"
Nghe thấy vậy, đầu tiên, Cực Sinh Bi ngớ người, sau đó ánh mắt của ông ta đầy tức giận.
U Vương mắng ta là do hắn có thực lực.
Ngươi chỉ là một tên Vương Giả nhất phẩm nhỏ bé, ngươi mắng ai cơ?
Nhưng mà Cực Sinh Bi còn chưa kịp mở miệng nói chuyện.
Thì Thái Cực Dương Ngọc đã nói nhỏ: "Tiên Hàm là đệ đệ... của U Vương", ánh mắt của Cực Sinh Bi lạnh lùng, ông ta nhịn.
"Không phải là bản vương không ra tay mà là đây là nơi mà Hư Vô Sinh tốn rất nhiều tâm huyết để xây dựng, xích sắt Thiên Hàn và oán niệm của huyền thú đều có lực sát thương rất lớn".
"Nếu bản vương tùy tiện tiến vào thì sợ rằng sẽ khiến cho bọn chúng kích động hơn...", nghe thấy vậy, Tiên Hàm bĩu môi: "Nói đi nói lại thì vẫn là do ngươi yếu thôi...", hắn ta vừa nói xong, Cực Sinh Bi suýt chút nữa bị hắn ta chọc tức đến hộc máu.
Chương 1437: Hư Vương chầu trời
Ông ta tệ gì thì cũng là Vương Giả cửu phẩm! Thế mà lại bị Tiên Hàm chê... yếu ớt... Công bằng nơi đâu hả?
Vốn dĩ không phải là do ông ta yếu ớt.
Mà là do bản thân Hư Vô Sinh đã rất mạnh rồi, người mạnh nhất chỉ dưới Thiên Vương, vậy thì có mạnh không chứ?
Hơn nữa, Tần Ninh còn là đầu thai chuyển kiếp của U Vương, hắn mới là Vương Giả nhị phẩm mà đã có thể đánh thắng Vương Giả cửu phẩm.
Trong hai người này, ông ta không bằng một ai cả! Bây giờ, ông ta rất muốn phản bác lời chê bai đó, nhưng dường như lại không thốt ra lời phản bác được.
Cực Sinh Bi lạnh lùng quan sát bốn phía.
"Có gì đó hơi sai".
Ánh mắt Cực Sinh Bi thay đổi.
"Sao đấy?"
Tiên Hàm vội vàng hỏi.
Lẽ nào có ai đó đang đến đây sao?
"Cẩn thận chút đi!"
Cực Sinh Bi nói tiếp: "Hư Vô Sinh làm lớn chuyện như vậy, sao các chủ Thiên Đế các lại có thể trơ mắt nhìn ông ta gặp Diêm Vương chứ?"
"Lý Nhất Phong đã đi đời, nếu bây giờ mà Hư Vô Sinh cũng đi theo, dẫu đó có là Đế Lâm Thiên thì e là cũng khó chấp nhận sự thật này nhỉ?"
Nghe ông ta nói thế, Tiên Hàm bèn gật đầu tán đồng.
Cùng lúc đó, trong lưới sắt khổng lồ.
Cơ thể Tần Ninh đang bị vô số sợi xích sắt trói buộc, lực lượng ngưng tụ khắp cả người hắn.
Luồng khí tức bá đạo hết đợt này đến đợt khác truyền ra.
Khí băng hàn ồ ạt chảy vào trong cơ thể Tần Ninh.
Thế nhưng, bây giờ Tần Ninh chẳng thèm ngó ngàng đến chúng.
Khí băng hàn này không gây ra quá nhiều sức sát thương đối với hắn.
Mà ngược lại, khi khí băng hàn xâm nhập vào trong cơ thể sẽ giúp nuôi dưỡng thần hồn Băng Hoàng trong hắn.
Thần hồn Băng Hoàng! Trời sinh nó đã thuộc về băng giá! Đối với hắn mà nói, nó càng phát triển càng tốt.
Dùng hàn khí trong xích sắt kia để nuôi dưỡng thần hồn vô cùng thong thả.
Nhưng thật ra, hiện tại, ở cách đó không xa là một con quái thú được Hư Vô Sinh tạo ra khi tập hợp hơn trăm con huyền thú, nó đã gây cho hắn sự uy hiếp không hề nhỏ.
"Nếu bổn vương chết, thì U Vương ngươi cũng đừng hòng sống an lành".
Hư Vô Sinh hừ lạnh.
"Vậy thì ngươi quá đề cao bản thân mình rồi đó!"
Tần Ninh hừ, quát: "Chết đến nơi rồi mà còn không biết điều, bảo sao Đế Lâm Thiên lại có thể coi ngươi như đồ ngu mà vờn qua vờn lại!"
"Hừ!"
Hư Vô Sinh hừ lạnh, bước ra từng bước, thân thể to lớn của ông ta bỗng nhiên phóng ra một sức sát thương vô cùng mạnh mẽ.
Rầm rầm rầm... giờ đây, giữa trời đất bùng nổ ra một luồng khí tức khiến người ta cảm giác khiếp đảm.
Ngay sau đó, thân thể Hư Vô Sinh nhanh chóng liều chết xông lên.
Tần Ninh cũng không lảm nhảm nữa, hắn cầm Vương Kiếm Độ Sinh chém ra một kiếm.
Thế nhưng, lại xuất hiện vô số long ảnh lờn vờn trên Vương Kiếm Độ Sinh.
Mỗi một cái long ảnh tựa như đang bám chặt lấy Vương Kiếm Độ Sinh, khiến cho thanh kiếm bây giờ lại càng trở nên dũng mãnh oai phong hơn.
"Chém!"
Một kiếm chém xuống.
Từng luồng khí tức mạnh mẽ phóng ra xung quanh.
Lưỡi kiếm dữ dội lao đến.
Tiếng rồng gầm gừ truyền ra.
Tiếng nổ động trời vang lên.
Một con quái thú của Hư Vô Sinh đã bị chém chết trong nháy mắt.
Thế nhưng, bỗng nhiên xuất hiện một cái miệng trên cơ thể nó, cái miệng đó há rộng, rồi phun ra một dòng nham thạch nóng hừng hực về phía Tần Ninh.
"Thôn Diễm Huyền Ngưu!"
Ánh mắt Tần Ninh tập trung vào cái miệng đang há to kia.
Đó là Thôn Diễm Huyền Ngưu, một con huyền thú cấp chín, khi trưởng thành sẽ có thực lực tương đường với Vương Giả.
Loại huyền thú này thích sinh sống ở nơi nham thạch nóng chảy, nhiệt độ không khí cực cao, nó tu luyện bằng cách cắn nuốt hỏa linh thạch được ngưng tụ từ nham thạch.
Khi chiến đấu, ngọn lửa mà nó phun ra cực kỳ to lớn.
Hơn nữa, nó còn có tính ăn mòn rất mạnh.
Vương Kiếm Độ Sinh đang chống đỡ lại đòn đánh này.
Bây giờ, ánh mắt Tần Ninh rất lạnh lùng.
"Thế nào?"
"Sợ chưa?"
Hư Vô Sinh nở một nụ cười tàn độc, rồi nói: "Mặc dù bổn vương chết, nhưng lại có thể kéo ngươi chôn cùng mình, âu cũng là chuyện hời rồi".
"U Vương, chẳng phải ngươi kiêu ngạo lắm sao?"
Thấy thế, sắc mặt Tần Ninh vẫn bình tĩnh.
"Ngươi muốn chết thì để ta giúp ngươi!"
Tần Ninh vừa dứt lời, ngay lập tức, tiếng sấm ầm ầm dữ dội vang lên.
Từng tiếng sấm dữ dội rền vang truyền đến.
Lúc này, luồng khí tức hùng mạnh phong ra khắp đất trời.
"Dẫn Thiên Lôi!"
Trong nháy mắt, Vương Kiếm Độ Sinh phóng ra một đường kiếm khí bay thẳng về phía chân trời.
Ngay bây giờ, tất cả mọi người đều cảm giác được dường như sấm sét đang cuồn cuộn phía trên chín tầng mây.
Luồng lực lượng tưởng chừng vô tận tỏa ra xung quanh.
Từng dòng khí tức mạnh mẽ lan rộng ra.
Oanh... ngay sau đó, thiên lôi giáng từ trên trời xuống, đánh vào trên người Hư Vô Sinh.
Tiếng kêu rên thảm thiết vang lên.
Xung quanh cơ thể Hư Vô Sinh, vô số luồng oán niệm của huyền thú đang cố vùng vẫy như muốn thoát khỏi thân thể ông ta.
Thấy thế, Tần Ninh chớp lấy thời cơ, cầm Vương Kiếm Độ Sinh tấn công thêm lần nữa.
Dưới đòn tấn công của Vương Kiếm Độ Sinh, vô số luồng oán niệm dần bị đánh tan.
Khí thế cuồng nộ của Hư Vô Sinh càng lúc càng yếu hơn.
Lúc này, trông ông ta dường như không thể chống chọi được nữa, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
"Giết ngươi thì dễ lắm!"
Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Chẳng qua là do ta muốn giữ lại một sợi linh thức của ngươi, lấy xương hai cánh tay của ngươi để nối lại tay cho Tiên Hàm mà thôi!"
"Vừa rồi, ta cứ lo là ngươi sẽ bị sét đánh chết, mà giờ có vẻ như không cần lo nữa rồi".
"Nếu đã như vậy, ngươi chết được rồi đấy!"
Ánh mắt Hư Vô Sinh rét lạnh.
Tần Ninh là... tên sát nhân máu lạnh! Hắn muốn giết mình.
Không chỉ vậy, hắn còn muốn lóc xương của mình ra nữa! "Sức mạnh của Khóa Hư Không khiến cho hai tay của Tiên Hàm không thể mọc lại được, mà trong cơ thể của ngươi có chứa sức mạnh của Khóa Hư Không, nếu dùng hai cánh tay của ngươi thì vô cùng thích hợp".
Nghe Tần Ninh nói vậy, ánh mắt Hư Vô Sinh trở nên tàn nhẫn.
"Tần Ninh, ngươi..."
"Nếu ngươi đã dám cấu kết với Thiên Đế các, thì chịu chết đi!"
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh rét lạnh, hắn bước ra từng bước, sát khí bốc lên ngùn ngụt.
Lực lượng đổ dồn vào thanh trường kiếm.
"Chém!"
Lưỡi kiếm chém xuống.
Tiếng nổ động trời vang lên.
Khí thế vừa bá đạo lại vừa hùng mạnh, cái sau còn mạnh hơn cái trước.
Bây giờ, kiếm khí chém đứt xích sắt xung quanh.
Giờ đây, ánh mắt Tần Ninh vô cùng bình tĩnh.
Rầm... kiếm khí chém xuống.
Thân thể Hư Vô Sinh giờ đã hoàn toàn tan rã.
Mọi người đều cảm giác được cơn oán hận ai oán đang tiêu tan giữa đất trời.
Hư Vô Sinh đã tan biến! Ngay cả sợi linh thức cuối cùng cũng biến mất.
Một vị Vương Giả đỉnh cấp như vậy mà giờ đã chết! Bây giờ, bao nhiêu cảm xúc phức tạp xem lẫn trên gương mặt Cực Sinh Bi.
Tuy Hư Vô Sinh cấu kết với Thiên Đế các, nhưng hai người họ đã quen biết nhau mấy vạn năm trời, giờ đây, ông ta cũng không biết bản thân mình đang nghĩ gì trong đầu.
Cùng lúc đó, trong tấm lưới sắt khổng lồ.
Khí tức băng hàn dần tan biến.
Những sợi xích sắt đập vào nhau leng keng.
Tần Ninh thong dong bước ra.
Tiên Hàm và Lăng Tiểu Phi thấy thế bèn thở phào nhẹ nhõm.
Tần Ninh không sao cả.
Lúc này, Cực Sinh Bi cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm.
May mà không có việc gì.
Dường như bọn họ lo lắng thừa rồi.
Lúc này, Tần Ninh cầm Vương Kiếm Độ Sinh nhìn vào bên dưới.
Dưới bầu trời đêm, trên mặt Tần Ninh lộ ra một nụ cười.
"Ca..."
"Ninh ca ca...", giờ đây, Tiên Hàm và Lăng Tiểu Phi đền không nhịn được bèn vui mừng thốt lên.
Tần Ninh mỉm cười nhìn về phía hai người bọn họ.
Tiên Hàm và Lăng Tiểu Phi cũng nở nụ cười đáp lại.
Ngư Hư tông xong đời rồi! Thế nhưng, sự vui vẻ trong Tiên Hàm Và Lăng Tiểu Phi dần trở thành hoảng sợ, há to miệng.
Vào giây phút này, ánh mắt Tần Ninh đầy sự khó hiểu.
Lúc này, Lăng Tiểu Phi bay vút lên.
Lao vùn vụt về phía Tần Ninh.
Ngay thời khắc này, sắc mặt Cực Sinh Bi cũng đầy kinh hãi, ông ta lập tức lao lên.
Thế nhưng, ngay sau đó, bỗng nhiên.
Sau lưng Tần Ninh đột nhiên xuất hiện bảy người bí ẩn.
Trong số bảy người kia, ngoài hai người Lý Tu Minh và Hà Cửu Phong vừa mới biến mất thì còn có năm người nữa, bọn họ đều mặc áo choàng dài màu đen, trên tay áo có thêu hoa văn màu vàng.
Đó là bảy vị tiên sinh thần bí của Thiên Đế các!
Bây giờ, bọn họ bỗng nhiên xuất hiện ở đây.
Chương 1438: U Vương giận dữ, Ngự Hư diệt vong!
Cả bảy người đều được bao phủ bởi một vầng sáng, bọn họ di chuyển một cách im hơi lặng tiếng.
Và rồi ra tay trong nháy mắt.
Âm thanh rầm rầm vang đến.
Bỗng nhiên, giữa đất trời lại xuất hiện vô số sợi xích sắt.
Thế nhưng lần này, chúng không phải là Khóa Hư Không của Hư Vô Sinh, cũng phải là xích sắt lạnh lẽo đã nhốt Lăng Tiểu Phỉ! Mà chúng là những xích sắt tỏa ra vầng sáng đầy u ám.
Rầm... trong nháy mắt, từng sợi xích sắt nhanh chóng trói chặt cơ thể vốn đang tự to của Tần Ninh.
Bây giờ, hai tay hai chân hắn đang bị xích sắt quấn chặt.
"Khóa!"
Cả bảy người bỗng nhiên xuất hiện kia gần như tấn công cùng một lúc.
Xích sắt kia kéo thân thể của Tần Ninh về phía sau.
Lúc này, mọi người đều nhìn thấy.
Có một xoáy nước phía sau lưng Tần Ninh.
Trong xoáy nước tràn đầy linh khí trời đất, lúc này, chúng dâng lên rồi phun trào.
Cái xoáy nước kia dường như muốn nuốt chửng Tần Ninh.
Chỉ trong nháy mắt, cơ thể Tần Ninh đã bị xích sắt trói chặt, nên không thể làm gì được, lập tức bị xích sắt kéo vào trong lòng xoáy nước, rồi biết mất tăm mất tích...
"Ninh ca ca...", ánh mắt Lăng Tiểu Phi thay đổi, cô bé nhanh chóng lao ra, khí tức trong cơ thể bùng nổ, rồi nhảy vào trong xoáy nước, biến mất không còn bóng dáng.
Lúc này, Cực Sinh bi bước ra.
Chỉ nhìn vào xích sắt màu xanh và linh khí trong xoáy nước thôi mà trong lòng ông ta đã hoảng sợ rồi.
Ông ta có thể cảm giác được.
Sức mạnh trong xoáy nước kia rất kinh khủng, ngay cả ông ta cũng đều có thể bị nó nuốt chửng.
"Thất đại tiên sinh của Thiên Đế các đây sao?"
Cực Sinh Bi lạnh lùng nhìn về phía trước.
"Chúng ta đã từng nghe nói đến danh tiếng của Bi Vương!"
"Thế nhưng, hôm nay, bảy người chúng đến đây là vì U Vương, Bi Vương không cần dính dáng đến việc này, chúng ta sẽ không làm khó Bi Vương!"
Người cầm đầu bảy vị tiên sinh chợt mở miệng.
Khí tức trong người nọ tỏa ra xung quanh.
Biển linh thức trải dài chín vạn mét.
Đó là Vương Giả cửu phẩm! Trên toàn đại lục Vạn Thiên, số lượng cường giả cảnh giới Vương Giả rất ít ỏi.
Mà người có thực lực Vương Giả cửu phẩm lại càng hiếm hoi hơn.
Một vị tiên sinh của Thiên Đế các đã có thực lực Vương Giả cửu phẩm rồi! Sáu người còn lại khi, người có tu vi thấp nhất chính là hai vị Lý Tu Minh và Hà Cửu Phong.
Nhưng thực lực của bọn họ lại là Vương Giả ngũ phẩm! Lúc này, ánh mắt Cực Sinh Bi chợt lóe.
Nếu bây giờ ông ta mà ra tay, sợ rằng ông ta có thể... sẽ chết thật.
Tiên Hàm gào thét, nói: "Cực Sinh Bi, lão già kia, sao ngươi lại vô dụng như vậy!"
"Để ta nói cho ngươi biết, Dương Thanh Vân đã trở thành Thiên Vương, nếu hôm nay ngươi thấy chết không cứu thì Dương Thanh Vân chắc chắn sẽ đánh chết ngươi đó!"
Nghe Tiên Hàm nói vậy, sắc mặt Cực Sinh Bi hơi thay đổi.
"Không phải là lão phu không muốn ra tay, mà là... không thể nào ra tay được!"
Ông ta thật sự không có cách nào mà! Bảy người này hợp lực lại thì có thể giết ông ta đấy! Lúc này, Tiên Hàm tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
"Lão rùa đen, buông ta ra!"
"Không thể!"
Kim Nhãn Thạch Quy thản nhiên nói: "Tần công tử dặn ta rằng, nếu ngươi xảy ra chuyện gì thì cái mai rùa của ta cũng sẽ đi theo luôn!"
Nghe lão ta nói vậy, Tiên Hàm trợn mắt quát to: "Lỡ như ca của ta gặp chuyện không may thì sao?"
"Sẽ không sao đâu!"
Kim Nhãn Thạch Quy nhìn về xoáy nước đang dần biến mất kia, rồi lẩm bẩm nói: "Đó là vận chuyển trận, theo như cấu tạo không gian của đại lục Vạn Thiên, không thể tạo ra được vận chuyển trận".
"Nhưng mà hiện tại, vận chuyển trận đã xuất hiện..."
"Nó thông đến đâu đây?"
Tiên Hàm vội vàng hỏi: "Ngươi có thể biết nó dẫn đến đâu không?"
Ánh mắt Kim Nhãn Thạch Quy hơi thay đổi.
Lúc này, lão ta vung móng vuốt rùa của mình lên rồi cào một đường.
Một đường cắt gọn xé rách không gian biến mất theo xoáy nước kia.
Bây giờ, trên không trung, cả bảy bóng người cũng lần lượt biến mất.
Có vẻ như cả bảy vị tiên sinh này đều không có ý định đánh lâu dài.
Bọn họ chỉ bỗng nhiên xuất hiện rồi bắt Tần Ninh đi.
Nói đúng hơn là không phải bắt đi.
Mà là... chuyển hắn tới một nơi không biết tên nào đó.
Hiện tại, bên trong Ngự Hư tông vô cùng yên tĩnh.
Cực Sinh Bi từ từ đáp xuống.
"Năng lực của lão phu có hạn, không thể cứu được U Vương!"
Cực Sinh Bi bất đắc dĩ nói.
Tiên Hàm hừ lạnh.
Nhưng hắn ta không phát cáu lên.
Dù sao, Cực Sinh Bi cũng là Bi Vương, nếu nóng lên thật, rồi đánh mình, thì sẽ không có chỗ để lý luận.
Cứ đợi Dương Thanh Vân tới đây rồi tính tiếp.
Ánh mắt Kim Nhãn Thạch Quy bây giờ trông rất quái lạ.
"Sao vậy?"
"Cảm nhận được rồi!"
Tiên Hàm vội vã nói: "Ngươi cảm nhận được gì rồi, mau nói đi nào!"
"Nơi nó dẫn đến hẳn là... giữa Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn!"
Nghe lão ta nói thế, ánh mắt Tiên Hàm thoáng thay đổi.
"Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn là hai cấm địa trong ngũ đại cấm địa ở đại lục Vạn Thiên, hai chỗ đó nối liền chặt chẽ với nhau, nên chẳng thể phân biệt được!"
"Nơi ở của dòng tộc Thâm Uyên Ma chính là ở đó".
Lúc này, sắc mặt Cực Sinh Bi hơi đổi.
Thiên Đế các đã ở đó rồi! Lẽ nào Đế Lâm Thiên muốn đưa Tần Ninh đến địa bàn của mình rồi giết chết Tần Ninh sao?
Giờ đây, Cực Sinh Bi vô cùng bất an.
Chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ?
Tiên Hàm vỗ Thạch Quy, rồi nói: "Đưa ta trở về Thanh Ninh các!"
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả?"
Tiên Hàm gấp rút nói: "Mau báo chuyện này cho Dương Thanh Vân biết chứ!"
"À, à!"
"Từ từ!"
Cực Sinh Bi bỗng lên tiếng gọi họ lại.
"Ngươi định làm gì nữa?"
Tiên Hàm bất mãn nhìn vào Cực Sinh Bi rồi nói.
Thực lực của lão già kia là Vương Giả cửu phẩm, mà khi thấy Tần Ninh bị khống chế thì lại không dám ra tay.
Thật là vô dụng! Hành động lần này của Thiên Đế các tất nhiên là đã được chuẩn bị một cách kỹ càng.
Thậm chí, đứng trơ mắt nhìn Hư Vô Sinh chết có lẽ cũng đều là do bọn họ cố tình.
Tất cả chỉ vì chớp lấy một khoảnh khắc sơ hở của Tần Ninh, lập tức bắt hắn đi đến đường cùng.
Nên biết rằng, thực lực hiện tại của Tần Ninh là Vương Giả nhị phẩm.
Vương Giả đi vào cấm địa sẽ bị kìm hãm bởi sức mạnh của thiên địa.
Đây chính là chuyện rắc rối nhất.
"Cho ngươi này!"
Lúc này, Cực Sinh Bi ôm hai cánh tay của Hư Vô Sinh.
"Nếu Dương Thanh Vân đã trở thành Thiên Vương, thì ông ta có lẽ sẽ giúp ngươi dung hợp với hai cánh tay của Hư Vô Sinh".
"Cánh tay của ngươi đã bị Khóa Hư Không ảnh hưởng, bởi vậy nên không thể mọc lại được, nếu ngươi dung hợp được cánh tay này thì có thể mọc lại nó!"
"Hơn nữa, dù sao đây cũng là cánh tay của Hư Vô Sinh, mà bản thân ông ta chính là Vương Giả cửu phẩm, nó sẽ có lợi ích rất lớn đối với thực lực Vương Giả nhất phẩm của ngươi".
Thạch Quy nhận lấy hai cánh tay ấy.
Tiên Hàm định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng.
Hắn ta muốn cảm ơn Cực Sinh Bi, nhưng rồi nhớ đến dáng vẻ sợ hãi lúc nãy của Cực Sinh Bi, hắn ta vẫn nuốt lại lời cảm ơn.
"Ngươi không cần phải cảm ơn ta đâu!"
Cực Sinh Bi không nhịn được bèn nói: "Đây là thứ mà khi nãy U Vương giữ lại!"
"Có lẽ là vì cố gắng giữ cánh tay này mà U Vương mới không thể nào thoát thân".
Nghe vậy, Tiên Hàm không nhịn được mà mắng to: "Ông đây đây còn định cảm ơn ngươi, chuyện không liên quan gì đến ngươi".
Vừa dứt lời, Tiên Hàm xoay người rời đi... Cực Sinh Bi ngơ ngác đứng đó.
"Ta không nên đến đây, đến đây làm gì chứ!"
Cực Sinh Bi căm tức nói.
"Bi Vương tiền bối...", lúc này, Chu Dịch đi đến bên cạnh Cực Sinh Bi.
Bây giờ ông ta phải làm sao đây?
Người của Ngự Hư tông, kẻ thì chết, kẻ thì chạy.
Vương Giả đã chết hết rồi! Chỉ còn sót lại một tên Bán Vương là ông ta, thế là trở thành người mạnh nhất!
"Chu Dịch, dọn dẹp chút đi, Ngự Hư tông... không còn nữa rồi..."
"Tập hợp những đệ tử còn sống lại đi, sau đó, ngươi xây dựng lại thế lực đi!"
Cực Sinh Bi ưu thương nói: "Nhưng hãy nhớ kỹ, khi xây dựng lại thì đừng gọi là Ngự Hư tông nữa".
Vẻ mặt Chu Dịch đầy đau thương.
Lục đại bá chủ mà giờ đã trở thành ngũ đại bá chủ! Cực Sinh Bi liếc mắt nhìn về Ngự Hư tông đổ nát, bèn không kìm lòng được mà thở dài: "U Vương giận dữ, Ngự Hư diệt vong!"
Chương 1439: Đại lục chấn động
Trong lòng Cực Sinh Bi càng thêm khó mà bình tĩnh, rốt cuộc Đế Lâm Thiên là thần thánh phương nào?
U Vương không dễ chọc! Thế nhưng vị các chủ của Thiên Đế Các này cũng không phải loại người lương thiện gì.
Đại lục Vạn Thiên thật sự sắp loạn rồi.
Cực Sinh Bi nhìn về phía chân trời.
Chân trời lộ ra một chút ánh sáng, quét sạch hắc ám đêm tối.
Nhìn ánh rạng đông mới ló kia, Cực Sinh Bi thở dài trong lòng.
Bầu trời này sắp biến đổi rồi! Mà cùng lúc đó, một bên khác.
Tiên Hàm nhìn hai tay trước người, trong mắt có một vẻ không cam lòng.
“Đều bởi vì mình...”, Tiên Hàm oán hận nói.
“Ca, ngươi tuyệt đối đừng xảy ra chuyện đấy”.
Tiên Hàm vừa nói xong, không nhịn được thúc giục Kim Nhãn Thạch Quy tăng nhanh tốc độ lên mấy phần... Chưa được mấy ngày mà tin tức đã được truyền ra rồi.
Trong phút chốc, toàn bộ đại lục Vạn Thiên hoàn toàn chấn động.
Thứ nhất, tộc Luyện Ngục Ma liên hợp với ba bên là Thiên Đế Các, thương hội Diệp gia, Thiên Bảo lâu, muốn diệt trừ Thanh Ninh các.
Thanh Ninh các tổn thất không nhỏ.
Thế nhưng Vạn Thiên các ra tay đã giúp Thanh Ninh các diệt trừ tộc Luyện Ngục Ma hoàn toàn.
Chuyện về Ma tộc nhanh chóng được lan truyền ra.
Thứ hai, Lý Nhất Phong, Phong Vương chưa chết! Thứ ba, U Vương ngày xưa đã chuyển thế sống lại trở thành Tần Ninh, bây giờ cũng đã đến Vương Giả, giết chết Lý Nhất Phong.
Thứ tư, các chủ Dương Thanh Vân của Thanh Ninh các đã từ Vân Vương trở thành Vân Thiên Vương! Vị Thiên Vương thứ năm của đại lục Vạn Thiên đã xuất hiện.
Nhưng trừ cái đó ra, còn có một chuyện khiến cho người ta rung động.
U Vương xuất thế.
Tiến về Ngự Hư tông lẻ loi một mình, lấy sức một mình, thời gian một đêm để hủy diệt Ngự Hư tông.
Trong Ngự Hư tông, Vương giả chết gần như không còn.
Hư Vương bỏ mình! Tất cả Thất Hư Vệ đều mất mạng.
Tin tức này đã khiến cho toàn bộ đại lục Vạn Thiên phải chấn động.
Một Vương diệt một tông.
Nếu người làm việc này là một vị Thiên Vương, hủy diệt một tông môn lớn thì bọn họ cũng không chấn động như vậy.
Thế nhưng Tần Ninh, U Vương đã hủy diệt Ngự Hư tông! Chuyện này khiến cho vô số người hoàn toàn hoảng sợ.
U Vương không chết! Chuyển thế sống lại! Loại chuyện này chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết.
Nhưng bây giờ nó lại thật sự xảy ra.
Điều càng khiến người ta không thể tin là U Vương Vương Giả sơ kỳ đã hủy diệt Ngự Hư tông.
Việc này thật sự khiến người ta phải sôi trào.
Khi việc này truyền ra toàn bộ đại lục Vạn Thiên.
U Vương, cái tên đã từng thống trị chấn động cả một thời đại đã khiến người đời nhớ kỹ một lần nữa.
...Đại lục Vạn Thiên, Đông Đại Địa.
Đông Đại Địa chiếm cứ một phần tư đất đai của đại lục Vạn Thiên, có thể nói là đất rộng của nhiều.
Bởi vậy mới có thể sinh ra hai bá chủ lớn là Thái Cực đạo quán và Ngự Hư tông.
Mà Thái Cực đạo quán tiếp giáp với Ngự Hư tông, Thái Cực đạo quán gần Yêu Tháp Sơn, Ngự Hư tông thì gần Huyền Thiên Sơn hơn.
Hai bá chủ này tồn tại cũng coi như kiềm chế được đám huyền thú hung ác bên trong hai tuyệt địa.
Giờ phút này, cách Thái Cực đạo quán mấy trăm dặm, trên một ngọn núi hoang.
Cực Sinh Bi dẫn theo mấy người đi lên đỉnh một ngọn núi hoang.
Trong miếu đổ nát, vẫn đìu hiu như cũ.
“Cực Thiên Vương đại nhân!”
Cực Sinh Bi khách khí hô một tiếng.
Lúc này mấy người sau lưng cũng đều cung kính.
Cái miếu đổ nát này lại là thứ mạnh nhất của Thái Cực đạo quán bọn họ.
Cực Thiên Vương! “Sinh Bi, sao vậy?”
Trong miếu đổ nát, một âm thanh truyền đến.
Cực Sinh Bi không nhịn được nói: “Tần Ninh đã biến mất, Dương Thanh Vân sẽ không từ bỏ ý đồ”.
“Cực Thiên Vương ngài cũng biết đấy, những người bên cạnh Tần Ninh, cho dù là Dương Thanh Vân hay là Tiên Hàm đều có đầu óc không được bình thường”.
“Nhỡ may trách tội chúng ta...”, “Thật ra trước kia ta không sợ Dương Thanh Vân, nhưng bây giờ, Vân Vương đã thành Vân Thiên Vương...”, Cực Sinh Bi ngừng một chút rồi nói: “Xin Cực Thiên Vương xuất quan, cũng coi như để kiềm chế Dương Thanh Vân, dù sao nhỡ may ông ta tới thật, ta mất mặt mũi không phải cũng là người mất mặt mũi sao?”
Giờ phút này Cực Sinh Bi khổ sở nói.
Suy đi nghĩ lại, mấy ngày nay ông ta thật sự khó mà an tâm.
Đầu óc tên nhóc Dương Thanh Vân không bình thường lắm, nhỡ may làm ẩu, chạy đến Thái Cực đạo quán đánh ông ta thì làm sao bây giờ?
Trước kia tất cả mọi người đều là Vương Giả cửu phẩm, Dương Thanh Vân đi xa hơn ông ta một chút, mạnh hơn một chút, nhưng cũng không được tính là áp đảo.
Bây giờ lại không giống trước.
Vân Vương lắc mình biến hoá thành Vân Thiên Vương.
Biển linh thức đến mười vạn mét.
Đây chính là một sự biến đổi về chất.
Thiên Vương mạnh hơn Vương Giả rất rất nhiều.
“Sinh Bi à...”, lúc này giọng nói của Cực Thiên Vương vang lên, rung động cười một tiếng.
“Cực Sinh Bi, ta là người không biết lý lẽ như vậy sao?”
Một bóng người nhấc chân đi từ trong miếu đổ nát ra.
Mặc một bộ đồ xanh, dáng người thẳng tắp cao lớn.
Hơn nữa còn nhìn cực kỳ trẻ tuổi, khuôn mặt mới chỉ như hai mươi tuổi làm cho người ta tấm tắc kỳ lạ.
“Vân... Vân Thiên Vương!”
Cực Sinh Bi sững sờ.
Dương Thanh Vân nhìn trẻ hơn trước đó rất nhiều.
Vừa vào Thiên Vương, sức sống võ giả hoàn toàn khác biệt! Giờ phút này Dương Thanh Vân giống như một thanh niên hơn hai mươi tuổi, càng thêm không màng danh lợi, càng thêm không thể nắm bắt được.
“Tại hạ không biết Vân Thiên Vương đến, thất lễ, thất lễ rồi!”
Cực Sinh Bi vội vàng nói.
Thế nhưng giờ phút này, trong lòng lại là cực kỳ hoảng loạn.
Vân Thiên Vương tới từ lúc nào vậy?
Trong miếu đổ nát, lúc này một bóng người nhấc chân bước ra.
Người kia mặc bộ đạo bào rách nát ôm lấy cơ thể gầy gò, mái tóc dài buộc lên, nhưng nhìn qua lại có vẻ rất lộn xộn.
Một gương mặt già mang theo một cảm giác khô khốc.
“Ha ha, Vân Thiên Vương đến cái miếu hoang này của ta, lão hủ xem như không chào đón chu đáo rồi”.
Cực Thiên Vương cười ha hả nói: “Chỉ là chuyện mà Vân Thiên Vương nói tới, lão hủ đã rõ rồi, nhất định sẽ hành động ngay!”
Dương Thanh Vân nghe thấy lời này thì khẽ gật đầu.
“Các Vương giả trong Thái Cực trong đạo quán cũng không nhàn rỗi!”
Dương Thanh Vân lẩm bẩm nói: “Nếu đã như vậy, ta sẽ rời đi”.
“Gia sư hãm sâu trong nhà tù, không rõ sống chết, vãn bối không còn tâm trạng để ở lại, tạm biệt”.
“Tạm biệt tạm biệt”.
Cực Thiên Vương cười ha hả nói.
Dương Thanh Vân đi đến trước người Cực Sinh Bi.
“Vân Thiên Vương, tạm biệt... Tạm biệt tạm biệt...”, Cực Sinh Bi cười ha ha nói.
“Cực Sinh Bi...”, “Tạm biệt!”
Vân Thiên Vương vỗ vỗ bả vai Cực Sinh Bi, một giây sau đã là biến mất không thấy gì nữa.
Giờ phút này, sắc mặt Cực Sinh Bi cứng ngắc.
Mẹ nó! Bắt nạt người ta! Tên khốn Dương Thanh Vân kia! Lúc này hai chân ông ta đã lún vào dưới mặt đất, muốn động cũng không thể động được.
Cực Thiên Vương liếc Cực Sinh Bi một cái, lẩm bẩm nói: “Chuẩn bị một chút đi, Thái Cực đạo quán sẽ đi vào hai cấm địa!”
“Hả?”
Cực Sinh Bi kích động, nhảy lên khỏi mặt đất.
“Cực Thiên Vương, Vương giả không thể vào tuyệt địa!”
Nghe thấy lời này, Cực Thiên Vương lườm Cực Sinh Bi một cái, lẩm bẩm nói: “Trước đó người của Thiên Đế Các đã đi đến biển Thiên Ngoại dựa vào Bàn Nhược châu”.
“Lão quỷ Giang Trung Tiên kia không hổ là Thiên Khí Vương, đã nghiên cứu ra được tác dụng của Bàn Nhược châu này”.
“Vương giả chỉ cần cầm theo Bàn Nhược châu là sẽ có thể tiến vào biển Thiên Ngoại”.
Nghe thấy lời này, ánh mắt Cực Sinh Bi ngẩn ngơ.
Người của Thiên Đế Các luyện chế ra được Bàn Nhược châu?
Thế mà Thiên Khí Vương còn lấy ra được một cái giống nhau như đúc.
Chương 1440: Bản vương quyết định sẽ không bỏ qua
“Tên nhóc Dương Thanh Vân này đã bắt đầu đi thuyết phục rồi!”
“Thiên Ngoại Tiên chắc chắn sẽ đi, Thái Cực đạo quán chúng ta cũng có thể đi, dù sao thông đạo trấn giữ tộc Thâm Uyên Ma ở ngay tại biên giới hai tuyệt địa kia”.
“Về phần Huyền Thiên cung và Thính Tuyết sơn trang thì lại không nói chính xác”.
Cực Thiên Vương lẩm bẩm nói: “Xem ra lần này Thiên Đế Các đã chọc giận hai sư đồ này rồi...”, Tần Ninh giận dữ, diệt Ngự Hư tông, chém Hư Vương.
Bây giờ Dương Thanh Vân cũng đã nổi giận.
Chắc hẳn lần này không tìm được đại bản doanh của Thiên Đế Các thì sẽ không bỏ qua!
“Cực Thiên Vương, vậy chúng ta cũng đi?”
“Vì sao không đi?”
Cực Thiên Vương lẩm bẩm nói: “Đây là cơ hội tốt!”
“Có lẽ ngươi có thể tìm được cơ duyên, tiến thêm một bước, trở thành Thiên Vương”.
“Mấy vị Thiên Vương và các Thiên nhân đỉnh cấp trong Thái Cực đạo quán cũng cần tiến hơn một bước”.
“Thời thế hỗn loạn cũng là thời cơ và số mệnh của người ta!”
Nghe thấy lời này, Cực Sinh Bi gật đầu.
Cực Thiên Vương nhìn về nơi xa, lẩm bẩm nói: “Dương Thanh Vân, Vân Thiên Vương, võ giả Tinh Mệnh... đồ đệ của Tần Ninh...”, Cực Thiên Vương vừa nói xong, ánh mắt liền rơi xuống trên người Cực Sinh Bi.
Không có so sánh sẽ không có tổn thương.
Lúc này nhìn về phía Cực Sinh Bi, nhìn chỗ nào cũng đều cảm thấy không thích hợp.
“Haiz...”, Cực Thiên Vương chậm rãi thở dài.
Chỉ có thể thở dài thôi.
Sao đồ đệ của người ta lại lợi hại như vậy chứ?
Cực Sinh Bi ngây ra.
Có ý gì?
Xem thường ta?
Cực Sinh Bi ta là Vương Giả cửu phẩm, cũng là nhân vật đứng đầu đại lục Vạn Thiên.
Ta không bằng Dương Thanh Vân, thế nhưng ngài cũng không bằng U Vương mà! Sư phụ không bằng sư phụ.
Đồ đệ không bằng đồ đệ! Đây không phải chuyện rất bình thường sao?
Giờ phút này, ánh mắt Cực Sinh Bi ngẩn ngơ.
“Sư phụ... Không cần phải thở dài, dù sao U Vương cũng là kỳ tài ngút trời, ngài cũng không cần để ở trong lòng!”
Cực Sinh Bi run rẩy nói.
“Hả?”
Cực Thiên Vương nhìn về phía Cực Sinh Bi.
“Cút!”
Vung một tay ra.
Cả người Cực Sinh Bi biến mất không thấy gì nữa.
Mẹ nó! Ngươi cũng biết tìm lý do, kiếm cớ cho mình đấy.
Lão phu thở dài là có ý gì, ngươi không biết sao?
Đại lục Vạn Thiên, tin tức lòng người chấn động vừa được truyền ra không đến bao lâu, lại có thêm một tin tức nữa truyền ra.
Các chủ Thanh Ninh các đã liên hệ với mọi người, chuẩn bị đi vào hai cấm địa.
Yêu Tháp Sơn! Huyền Thiên Sơn! Có người nói, U Vương mất tích là bị Thiên Đế Các bắt, cho nên Dương Thanh Vân mới tốn công công sức muốn đi vào trong cấm địa như thế.
Cũng có người nói, mộ U Vương ở ngay trong hai cấm địa, mọi người muốn thăm dò mộ U Vương.
Lại có người nói, lần này chuẩn bị tiêu diệt tộc Thâm Uyên Ma.
Võ giả khắp nơi mỗi người nói một kiểu.
Nhưng không thể nghi ngờ, chuyện này đã được truyền ra vô cùng xôn xao.
Đại lục Thương Lan, Thanh Ninh các.
Trận chiến kết thúc, Thanh Ninh các khôi phục, cũng dần dần xây dựng lại.
Chỉ là sau trận chiến này, Thanh Ninh các cũng đã tổn thất không ít cao thủ.
Thiên nhân, Vương giả đều bị tổn thất.
Nhưng tộc Luyện Ngục Ma đã bị giải quyết, chắc chắn mọi người vẫn có thể chấp nhận được những tổn thất này.
Thanh Ninh các, bên trong đại điện nghị sự.
Dương Thanh Vân mặc một bộ đồ xanh, vẻ mặt lạnh nhạt, ngồi trên bảo tọa của các chủ trên cao.
Bên cạnh ông ta là hai vị Vương giả Sở Mộng Lâm và Sở Thanh Phong.
Phía dưới, phía bên phải.
Tiên Nhân phu nhân, anh em Vương Thông, Vương Lãng, cùng với bốn vị phó các chủ Đinh Văn Bác, Hà Cửu Minh, Uông Chính Thiên, Nhiếp Sĩ Trung cũng đều xuất hiện.
Trong Thanh Ninh các, ngoài các chủ Dương Thanh Vân ra thì chín vị Vương giả này có địa vị cao nhất.
Phía dưới, bên trái.
Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, cùng với mấy người Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư, Giang Bạch, Tiên Hàm đều ở đây.
Dương Thanh Vân nhìn mấy người.
“Mọi người, sư phụ không rõ tin tức, lần này Vương giả cũng có thể theo ta đi đến Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn”.
“Mục đích chính của chúng ta là tìm tin tức về sư phụ”.
“Nhớ lấy, Bàn Nhược châu có thể phòng ngừa áp chế của cấm địa đối với Vương giả, mọi người cần phải đeo ở trên người”.
Giờ phút này Thạch Cảm Đương không nhịn được nhìn về phía Dương Thanh Vân.
“Nói!”
Thạch Cảm Đương nói thầm: “Cũng cho chúng ta mỗi người một viên Bàn Nhược châu đi!”
“Bây giờ Lý Nhàn Ngư là Thiên Nhân thất bộ, ta và Giang Bạch cũng đều là Thiên Nhân tứ bộ, nói không chừng lần này có thể bước vào Vương Giả”.
Giờ phút này Thạch Cảm Đương có chút tự tin.
Dương Thanh Vân nhìn ba người một cái, cuối cùng gật đầu.
Chỉ có sư phụ biết rõ về thực lực của Thạch Cảm Đương nhất, ông ta cũng không nhìn ra Thạch Cảm Đương có chỗ nào kì lạ.
Lý Nhàn Ngư thì không cần phải nói, người có vãng sinh đồng, tương lai có thể vượt xa Lý Nhất Phong.
Mà Giang Bạch chính là linh hồn của sông Thiên Thượng lột xác thành người, bản thân loại chuyện này đã không thể tưởng tượng nổi rồi.
Ba người này đúng là có tiềm lực trở thành Vương giả.
Dương Thanh Vân lại nói: “Mọi người, lần này tìm sư phụ là chính, về phần chuyện liên quan tới Thiên Đế Các, chúng ta không cần để ý, tìm được sư phụ trước rồi quyết định sau!”
Mọi người đều đồng loạt gật đầu.
Thanh Ninh các chuẩn bị xong xuôi.
Đồng thời, bên trong Thiên Ngoại Tiên.
Trấn Thiên Vương tự mình ra trận.
Tiên Hạo đứng bên cạnh, mười vị Hộ Sơn Vương đều đứng phía dưới.
“Lần này Thiên Ngoại Tiên ra trận là để tìm được địa điểm của Thiên Đế Các, giết không tha!”
Trấn Thiên Vương hùng hậu nói: “Thiên Đế Các giết con ta, ta sẽ khiến bọn họ nợ máu trả bằng máu”.
“Bản vương tự mình dẫn đội, về phần Tru Ma cốc, ta tự có kế hoạch”.
Trấn Thiên Vương lạnh lùng nói: “Thiên Đế Các, bản vương quyết định sẽ không bỏ qua”.
Mà cùng lúc đó, Huyền Thiên cung.
Huyền Thiên cung ở Tây Mạc, chính là một nơi mạnh nhất, đáng sợ nhất toàn bộ Tây Mạc.
Bên trong Huyền Thiên cung.
Bốn phủ quân của biển Thiên Ngoại đều mất mạng.
Ngay cả cung chủ Cổ Chấn của Chấn Thiên cung, một trong ba cung Đẩu Thiên cung, Chiến Thiên cung, Chấn Thiên cung cũng làm phản, bị giết.
Giờ phút này, trong Tây Mạc, phía trên đại lục Huyền Thiên, trong một thung lũng.
Một người đàn ông trung niên dẫn theo mấy người đi về phía chỗ sâu.
“Cung chủ, lần này chúng ta thật sự muốn đi sao?”
Lúc này một người đàn ông trung niên có dáng người hơi gầy yếu không nhịn được nói: “Đại lục Huyền Thiên chúng ta cách đại lục Đông Thiên cực kỳ xa xôi”.
“Nếu như bên trong Tuyệt Mệnh Linh cốc xảy ra điều gì... thì làm như thế nào cho phải?”
Nghe thấy lời này, người đàn ông cầm đầu hơi nhíu mày.
“Tuyệt Mệnh Linh cốc, Huyền Thiên cung trấn giữ Liệt Diệm Ma vài vạn năm, đã hoàn toàn chắc chắn!”
“Bản vương cũng không lo lắng điều này, mà là...”, “U Vương xuất thế, Thiên Đế Các làm loạn, hai bên này ắt có một trận chiến, Huyền Thiên cung chúng ta tự xử như thế nào đây?”
Lúc này trong lòng Huyền Tử Uyên đúng là có chút bận tâm.
Làm như thế nào mới tốt đây?
Bây giờ tình hình trên đại lục Vạn Thiên biến ảo khó lường.
Võ giả khắp nơi đều rất kích động.
Thanh Ninh các bên kia đã lấy được Bàn Nhược châu có thể để Vương giả tiến vào cấm địa mà không có áp lực từ trong tay Thiên Khí Vương - Giang Trung Tiên.
Lần này là cơ hội.
Ngũ đại cấm địa, liên quan đến ý nghĩa Vương giả thành Thánh.
Không đi thì rất đáng tiếc.
Mà đi lại rất phiền phức.
Huyền Tử Uyên cũng không quyết định chắc chắn được.
Cho nên lúc này mới đi đến bên ngoài Tuyệt Mệnh Linh cốc, hy vọng có thể hỏi thăm cao nhân nhà mình.
Lão cung chủ Huyền Thiên cung, Huyền Thiên Vương! Mấy bóng người đi vào trong một thung lũng.
Huyền Tử Uyên vung tay, từng kết giới mở ra.
Mấy bóng người tiến vào bên trong.
Trong sơn cốc, khung cảnh nhẹ nhàng, không khí dễ chịu, khí hậu ấm áp.
Mà lúc này giờ trong cốc có một bóng người xinh đẹp đang bay trên bầu trời, từng khí tức bá đạo không ngừng ngưng tụ trong thân thể.