Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 746: Đổi! Nhất thiết phải đổi

Lưu Vân Triết thật sự có hơi sững sờ.

Ông ta có nằm mơ cũng chẳng ngờ được rằng.

Sẽ có một ngày trở thành thông gia với Tiên tử Thanh Nguyệt.

Tần Ninh không nói gì thêm.

Tiên tử Thanh Nguyệt ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Muốn nói cái gì thì cứ nói đi!”

Tiên tử Thanh Nguyệt do dự một chút rồi rút ra một thanh trường kiếm.

“Thanh trường kiếm này được phát hiện ở bên trong quyển thứ mười, theo như di ngôn của lão tổ thì phải trao lại cho Cửu U Đại Đế, hoặc là... hậu nhân!”

Tiên tử Thanh Nguyệt nghiêm túc nói: “Không biết Tần công tử có thể giúp ta một tay được không?”

“Thiên kiếm Thanh Nguyệt!”

Nhìn thanh trường kiếm, Tần Ninh khẽ cười nói: “Không thành vấn đề!”

Tiên tử Thanh Hà...

Trong lúc nhất thời, Tần Ninh có hơi thất thần.

Cốc Tân Nguyệt ở bên cạnh thấp giọng nói: “Ngươi thật biết lưu tình tứ phương ha”.

Đối với chuyện này, Tần Ninh nhịn không được cười phá lên, cũng không nói gì thêm.

Tiên tử Thanh Hà trước đây chỉ là một cô gái nhỏ cô đơn vô vọng.

May mắn gặp được hắn, giống như Lưu Diễm các đã khai sáng Lưu Thiên Sơn thì hắn đã giúp đỡ tiên tử Thanh Hà.

Có lẽ chính sự giúp đỡ ấy đã khiến Tiên tử Thanh Hà cả đời không quên!

Tần Ninh nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt, cười nói: “Cô cũng nên cảm kích trời cao, cũng không phải ai cũng giống như cô có được cơ hội ở lại bên cạnh ta đâu”.

Cốc Tân Nguyệt bĩu môi không nói gì thêm.

Nhưng mà lời của Tần Ninh nói hoàn toàn chính xác.

Tần Ninh thân là Cửu U Đại Đế cao ngạo biết bao?

Những cô gái kia sao có thể lọt vào mắt xanh của hắn được?

Tiên tử Thanh Nguyệt chào từ biệt, người của ngũ đại tông môn cũng lần lượt đi đến.

Mỗi người lấy ra mười mấy chiếc nhẫn không gian trao tận tay Thạch Cảm Đương.

Tần Ninh lấy ra mười chiếc nhẫn không gian đưa cho Lưu Vân Triết, từ tốn nói: “Lưu Diễm các có hỷ sự, cái này coi như là quà mừng!”

“Tần công tử...”

“Không cần phải từ chối, ta với tổ tiên của ngươi có duyên”.

Lưu Vân Triết cũng không nói gì thêm.

Nếu như tiếp tục từ chối thì trong lòng Tần Ninh chắc chắn sẽ không vui.

Nhưng trải qua chuyện này.

Lưu Diễm các phát triển lớn mạnh ở trên đại lục Thiên Long thật sự chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Tần Ninh phi thân bay lên, nhìn vô số bóng người bên ngoài lầu.

“Lần này tha cho các ngươi một mạng, ngày khác nếu như để ta biết được các ngươi ra tay với Lưu Diễm các, ta nhất định sẽ giết chết các ngươi”.

“Một lần hai lần nhưng tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba! Hy vọng các ngươi có thể tự xử lý cho thật tốt!”

Lời này vừa nói ra, dưới chân Tần Ninh, rồng băng xuất hiện, Tần Ninh vung tay lên, rồng băng gầm thét.

Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương và Tiểu Thanh lần lượt leo lên rồng băng.

Tần Ninh vừa nói xong, rồng băng đạp không bay cao, trực tiếp rời đi.

Lúc này, trong lòng của tất cả mọi người cũng bị sự cưỡng chế tối cao bao trùm.

So với Cửu U Đại Đế thì người này còn đáng sợ hơn.

Tần Ninh!

Ma quỷ!

Thằng nhãi này chính là ma quỷ!

Rồng băng gào thét, Thạch Cảm Đương bây gờ cưỡi trên thân rồng, hưng phấn không thôi.

“Ha ha ha...”

“Ha ha ha...”

Thạch Cảm Đương đứng ở trên đầu rồng, hai cánh tay dang rộng, cười ha ha nói.

“Kể từ hôm nay, Thạch Cảm Đương ta tự do rồi!”

“Cái tên vang dội Cửu U đại lục lần này sẽ không phải là Thiên Thanh Thạch nữa mà sẽ là tên thật của ta - Thạch Cảm Đương!”

“Sảng khoái!”

Thạch Cảm Đương bây giờ hận không thể quay về Cửu U đại lục ngay lập tức.

“Sư tôn, sư tôn, chúng ta sẽ đi đâu trước vậy?”

Thạch Cảm Đương nóng lòng hỏi.

“Thành Bắc Minh của đế quốc Bắc Minh!”

Tần Ninh nói thẳng: “Đúng rồi, có chuyện cần phải nói cho ngươi biết”.

“Hậu nhân cháu chắt của ngươi bây giờ không phải mang họ Thạch mà là họ Thiên!”

Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Thạch Cảm Đương trở nên kì lạ.

“Đổi, nhất thiết phải đổi!”

“Con cháu của ta đương nhiên là phải theo họ của ta rồi”.

Thạch Cảm Đương bộ dáng đầy căm phẫn.

Ba người một trâu thản nhiên ngồi trên thân rồng băng trở về Cửu U.

“Đúng rồi, lão Vệ vẫn còn sống, tiểu tử ngươi cũng đừng quá đắc ý”.

“Vệ lão đầu?”

Thạch Cảm Đương chép miệng nói: “Vệ lão đầu bây giờ không mạnh hơn ta đấy chứ?”

“Không!”

Nói đến đây, sắc mặt của Tần Ninh có hơi ảm đạm.

Cốc Tân Nguyệt không khỏi nói: “Lúc trước ta gặp lão Vệ, hình như là cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, ngươi thần thông quảng đại như thế mà không có cách nào sao?”?

Tần Ninh nhịn không được nói: “Bản thân lão Vệ vốn có thiên phú nhưng lúc vào võ đạo đã hơn năm mươi tuổi, đã bỏ lỡ thời gian rồi”.

“Có thể đạt đến cảnh giới Địa Vị sơ kỳ này, nói thật, ta cũng đã dùng tất cả tài nguyên đập vào rồi”.

“Bây giờ đã đạt đến giới hạn!”

“E rằng chỉ còn lại mấy trăm năm tuổi thọ nữa thôi...”

Mấy trăm năm đối với người bình thường mà nói là nghĩ cũng không dám nghĩ.

Thế nhưng đối với võ giả cảnh giới Tam Vị mà nói, sống đến vạn năm thì không thành vấn đề.

Lão Vệ đã đến cực hạn.

“Vệ lão đầu quá ngu ngốc...”

Thạch Cảm Đương thầm nói.

“Tiểu Nguyệt Nguyệt đạp hắn xuống đi!”

Bụp...

Cả người Thạch Cảm Đương rơi từ trên thân rồng băng xuống.

“Ta sai rồi... sư tôn...”

Tiếng nói của Thạch Cảm Đương càng lúc càng xa.

Lúc đến, Tần Ninh cưỡi Tiểu Thanh, phải mất khoảng vài ba tháng mới đi đến được đại lục Thiên Long.

Nhưng bây giờ cưỡi rồng băng thì chỉ mất ba đến năm hôm, Cửu U Đại Đế, đế quốc Bắc Minh đã hiện ra ở trước mắt.

Đế quốc Bắc Minh bây giờ sớm đã được xếp vào hàng ngũ thượng quốc.

Cùng với sự giúp đỡ của các cương quốc còn lại, dường như khu vực giờ không thua kém gì các cương quốc, chỉ kém ở thực lực đỉnh cao.

Nhưng đế quốc Bắc Minh thế hệ này, cao nhất cũng là cảnh giới Địa Võ là căng hết cỡ.

Muốn trở thành một cương quốc nổi tiếng thì cũng chỉ có thể chờ đời sau vươn lên.

Cũng may bây giờ, hầu hết hậu duệ, đệ tử của các cương quốc, thượng quốc lớn đều đi vào bên trong Thanh Vân tông tu hành.

Về chuyện này, Minh Ung thân là hoàng đế Bắc Minh cũng hiểu rõ.

Xuống lâm triều, Minh Ung trở lại hậu cung.

Trong thời gian này ông ta đã suy nghĩ về chuyện sinh thêm mấy đứa con, tương lai Minh gia mới có thể càng phồn vinh.

Viên trưởng học viện Thiên Thần Thiên Ám cũng dẫn theo mấy người cùng rời đi.

Nhưng văn võ bá quan trong triều vẫn còn chưa giải tán.

Trong lúc đó, một sự áp chế mạnh mẽ từ trên không trung bao trùm xuống.

Ngay lập tức vô số văn võ bá quan nằm rạp xuống đất.

Sự áp chế kia quá mạnh mẽ.

Một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, lơ lửng giữa không trung.

Phía sau thân ảnh to lớn ấy có một bóng người lao vùn vụt đến, quát lớn: “Hậu nhân của Thiên gia nghe rõ đây, các ngươi không phải mang họ Thiên mà là họ Thạch!”

Lần này, tất cả người bên trong thành Bắc Minh đều sững sờ.

Ở một quán rượu, một tên chạy vặt hơi sững sờ.

“Mình không phải họ Thiên mà là họ Thạch sao?”

Mãi cho đến khi ông chủ tát hắn ta một cái, hắn ta mới khôi phục lại ý thức.

Đây là ai vậy?

Bị thần kinh à!

Hô lung tung cái gì thế?

Lúc này, bên trong hoàng cung Bắc Minh.

Hai người Thiên Ám và Minh Ung phi thân bay lên.

“Xin hỏi các hạ là ai?”

Minh Ung trầm giọng nói.

Cùng lúc đó, bên trong thành Bắc Minh đã có người truyền tin đến các cương quốc lớn và Thanh Vân tông.

Sẽ không phải là người đến gây chuyện đó chứ?

“Bây giờ ai là con cháu Thiên gia học viện Thiên Thần?”

Thạch Cảm Đương mở miệng nói.

Thiên Ám bước ra, thận trọng nói: “Tại hạ Thiên Ám, là viện trưởng của học viện Thiên Thần hiện nay”.

Nhìn người thiếu niên mười lăm mười sau tuổi trước mặt, Thiên Ám âm thầm dò xét, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí.

Người này không đơn giản.

Thạch Cảm Đương lúc này cũng đánh giá Thiên Ám.

“Nghe cho kĩ đây tiểu tử Thiên Ám”.

Thạch Cảm Đương mở miệng nói: “Ta là Thạch Cảm Đương, là tổ tông của ngươi, cũng chính là Thiên Thanh Thạch, ngươi không phải mang họ Thiên mà là họ Thạch, sau này gọi là Thạch Ám!”

Lời này vừa nói ra, Minh Ung sững sờ.

Thiên Ám trợn tròn hai mắt.
Chương 747: Thành thân?

Một thiếu niên từ đâu chạy đến nói rằng hắn là tổ tông của mình, còn nói với ông ta là ông ta không phải họ Thiên, mà là họ Thạch.

Đổi lại là ai thì cũng đều kinh ngạc trợn tròn hai mắt thôi!

“Đủ rồi đấy!”

Một tiếng quát khẽ lúc này vang lên.

Thân ảnh khổng lồ đáp xuống.

Đám người bây giờ mới thấy rõ.

Đó là một con rồng khổng lồ.

Một con rồng to lớn màu băng lam.

Từ trên thân của con rồng khổng lồ có ba bóng người bước xuống.

Một người đi đầu là Tần Ninh.

“Tần công tử?”

“Tần công tử?”

Nhìn thấy Tần Ninh, hai người Minh Ung và Thiên Ám đều sững sờ.

“Thế nào?”

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của hai người, Tần Ninh mỉm cười nói: “Chẳng lẽ việc ta đến đế quốc Bắc Minh kì lạ lắm sao?”

“Không, không phải...”

Minh Ung vội vàng nói: “Ngài không phải là đang ở Thanh Vân tông sao?”

“Đúng vậy!”

Thiên Ám lúc này cũng mở miệng nói: “Ngài ở đây thì thiệp cưới mà Thanh Vân tông gửi đến, ai là người thành thân với Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vậy?”

Lời này vừa nói ra, ngay lập tức khiến Tần Ninh ngây ngẩn cả người.

Thành thân?

“Thiệp mời đâu?”

Minh Ung không dám chậm trễ, vội vàng lấy thiệp mời ra.

Trên thiếp mời mạ vàng viết rõ ràng.

Mà ở phía dưới, chỗ người mời chính là Thanh Vân tông.

Nhưng trên thiệp mời chỉ ghi mời tham dự hôn sự của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhưng lại không viết rõ gả cho người nào!

Nhìn thấy tấm thiệp mời này, là được gửi đến từ ba hôm trước.

Ngày mai chính là ngày cử hành đại hôn!

“Ai đưa đến?”

“Đệ tử của Thanh Vân tông, đến đưa xong liền rời đi ngay”.

Minh Ung vội vàng nói: “Hơn nữa không chỉ có mỗi chúng ta mà tất cả thượng quốc, cương quốc khác, thậm chí rất nhiều thế gia cũng nhận được thiệp mời”.

Sắc mặt của Tần Ninh trở nên lạnh lẽo.

“Ta mới rời khỏi đó chưa được nửa năm mà thôi, xem ra vẫn còn có mấy người không biết hối cải”.

Dứt lời, Tần Ninh liền leo lên thân rồng băng.

“Hôn sự này, ngươi hãy thông báo cho tất cả các đại quốc không được đi, ai dám đi, nếu có chết thì đừng trách ta!”

“Chúng ta đi!”

Ngay lập tức, rồng băng phi thân bay lên.

Thạch Cảm Đương lúc này cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

“Hai con nghé còi, nhớ kỹ, Thiên Ám, ngươi họ Thạch, theo họ của ta!”

Thạch Cảm Đương không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại một tàn ảnh.

Thiên Ám và Minh Ung hoàn toàn sững sờ.

Chuyện này... rốt cuộc là sao?

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tuy nói là tỳ nữ của Tần Ninh nhưng đó cũng chỉ là trên danh nghĩa.

Cha mẹ của hai người cũng nhìn ra được hai cô gái đối với Tần Ninh, có sùng bái, nhưng nhiều hơn là ái mộ, ở bên cạnh hắn ngoan ngoãn phục tùng.

Tuy ngoài miệng Tần Ninh nói Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên là tỳ nữ của mình.

Thế nhưng làm gì có ai lại lo lắng cho tỳ nữ đến thế.

Đích thân dạy bảo, đích thân huấn luyện, cầm trong lòng bàn tay nâng niu như thế?

Tần Ninh cùng Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi sớm muộn cũng sẽ trở thành gia đình.

Vốn cho rằng thiệp mời lần này Thanh Vân tông gửi đến là Tần Ninh thành thân với Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.

Thật không ngờ được rằng lại không phải như vậy.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Không chỉ có thế.

“Lão Ám, rốt cuộc thì ngươi họ Thiên hay là họ Thạch?”

Minh ung vừa nói ra lời này, Thiên Ám càng ngơ ngác.

“Cút đi!”

“Lời của một đứa nhóc mười lăm mười sáu tuổi mà ngươi cũng tin à?”

Hắt xì...

Thạch Cảm Đương đang lao vùn vụt lúc nãy bỗng hắt hơi một cái.

“Ai mắng ta?”

Thạch Cảm Đương lúc này day day mũi.

Lần này còn chưa bắt con cháu mình sửa lại họ thì chỗ của sư tôn lại xảy ra chuyện.

Lại nói.

Diệp Viên Viên là ai?

Vân Sương Nhi là ai?

Hắn ta hoàn toàn không biết!

Mặc kệ!

Dù sao thì chuyện của sư tôn cũng chính là chuyện của mình!

Một lát nữa sư tôn bảo chặt ai thì cứ chặt kẻ đó!

Vừa khéo, ở đại lục Thiên Long vẫn còn chưa chặt đã!

Cơ thể của rồng băng lao vùn vụt đi.

Cốc Tân Nguyệt bây giờ đứng ở bên cạnh Tần Ninh.

Nàng có thể cảm nhận được, Tần Ninh lúc này đang nổi giận.

Bởi vì điều gì?

Vì Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi kia sao?

Nghĩ đến đây, trái tim của Cốc Tân Nguyệt hơi nhói đau.

“Không cần phải ăn giấm!”

Tần Ninh mở miệng nói: “Viên Viên và Sương Nhi là tỳ nữ của ta, lại dám có kẻ nhân lúc ta không có ở đây muốn cưới các nàng ấy, nếu như ta không tức giận thì ta không phải là Cửu U Đại Đế rồi!”

“Vậy nếu có người muốn cưới ta thì sao?”

“Ai dám lấy cô, ta bẻ cổ của hắn!”

Tần Ninh bá đạo nói: “Tỳ nữ của ta không thể để kẻ khác nhúng chàm được”.

Cốc Tân Nguyệt mỉm cười, nhưng trong lòng lại vô cùng hài lòng.

Tỳ nữ thì sao chứ?

Sớm muộn cũng sẽ leo lên giường Tần Ninh thôi!

Đến lúc đó Tần Ninh không chịu cũng phải chịu!

Nếu như là những người đàn ông bình thường khác, nhìn thấy Cốc Tân Nguyệt thì sớm đã thần hồn điên đảo.

Thế nhưng Tần Ninh là người đàn ông bình thường sao?

Hắn thân là Cửu U Đại Đế chuyển thế.

Cô gái gặp được Tần Ninh giống như cá diếc sang sông.

Có lẽ điều mà hắn quan tâm nhiều hơn chính là trái tim.

Nếu đã như thế thì tiến vào trong tim của hắn là được rồi!

Cốc Tân Nguyệt thừa nhận bản thân cao ngạo, cao ngạo suốt chín vạn năm qua, chưa từng rời khỏi đại lục Thiên Long một bước, ẩn dật không xuất thế.

Thế nhưng đứng ở trước mặt Tần Ninh, nàng lại chẳng còn một chút cao ngạo nào hết.

Chưa đến nửa ngày, vùng đất Cửu U đã xuất hiện ở trước mặt.

Tần Ninh thu rồng băng lại, dẫn theo Cốc Tân Nguyệt và Thạch Cảm Đương đi về phía Thanh Vân tông.

Giờ phút này đánh mắt nhìn ra, toàn bộ trong ngoài Thanh Vân tông đều vui mừng hớn hở.

Người đến người lui vô cùng tấp nập.

Không chỉ có mỗi đệ tử của Thanh Vân tông.

Thế gia Hoàng Phủ, Vũ gia, Cổ gia Lĩnh Nam, Hoàng gia cùng với rất nhiều cổ quốc đều có mặt.

Những người này cũng đến!

Tần Ninh càng cảm thấy khó hiểu!

Nhưng cũng không phất cờ gióng trống đi vào bên trong Thanh Vân tông.

Lão Vệ ở đây, theo lý mà nói thì không ai dám càn rỡ ở Thanh Vân tông mới đúng.

Vậy thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất.

Lão Vệ cũng không chống đỡ được.

Ở trên Cửu U đại lục, có năng lực này chỉ có thể là các cổ quốc và thế gia.

Rốt cuộc là ai?

“Quay về đỉnh núi tông chủ trước đã!”

Lúc trước Thanh Vân tông chuyển đến daỹ núi Thiên Tuyệt, mấy người Lý Nhất Phàm rất có tâm xây dựng một đỉnh núi tông chủ.

Đỉnh núi Huyền Ninh!

Đại điện Thanh Vân!

Vẫn là dáng vẻ Thanh Vân tông lúc trước.

Cốc Tân Nguyệt và Thạch Cảm Đương cùng thu khí tức lại.

Màn đêm buông xuống, Tần Ninh dẫn theo hai người Cốc Tân Nguyệt và Thạch Cảm Đương lặng lẽ tiến vào đỉnh núi tông chủ.

Chỗ sườn núi có xây thêm một đình viện, hòn non bộ dòng nước chảy, giống như mấy tiểu viện ở trong học viện Thiên Thần, trang nhã tĩnh mịch.

Bây giờ, bên trong tiểu viện.

Trong một căn phòng trang nhã.

Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thẳng lưng ngồi ở cạnh giường.

Hai cô gái đều một thân váy đỏ, không tô son điểm phấn mà vẫn đẹp khuynh quốc khuynh thành.

Khuôn mặt của Vân Sương Nhi đẹp tự nhiên, rung động lòng người, khiến người ta chìm đắm trong vẻ đẹp ấy.

Diệp Viên Viên không trang điểm, vẻ mặt bình thản, mày liễu, gương mặt trắng noãn, ngũ quan tinh xảo kết hợp hài hoà, mang theo vẻ cao ngạo lạnh lùng.

Hai cô gái lúc này ngồi im không hề động đậy.

Cửa phòng lúc này đột nhiên mở ra.

Một tiếng cót két vang lên, lúc này có hai bóng người đi đến.

“Chậc chậc... Tuyệt sắc giai nhân như này quả đúng là hiếm gặp!”

Một thanh niên dẫn đầu tóc búi ngân quan, sắc mặt hơi tái, trên người mặc long bào lúc này cất bước đi vào, nhìn hai cô gái cất lời tán thưởng cảm thán nói.

“Tam đệ đừng thở dài nữa!”

Người đàn ông bên cạnh cười nói: “Đây chính là giai nhân mà công tử Thần Nam Vân nhìn trúng, ngày mai công tử Thần Nam Vân sẽ đến thành hôn, đệ đừng làm loạn!”

“Nhị ca, không phải là do đệ thấy mà lòng rộn rạo sao?”

“Lòng rộn rạo cũng không được động vào”.

“Đây chính là người mà công tử Thần Nam Vân muốn cưới, nếu như đệ động vào một cái thì cổ quốc Đại Hạ của chúng ta liền tiêu đời đấy!”

Hai người vào trong phòng, nhìn Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên ngồi trên giường nhỏ.
Chương 748: Thạch Cảm Đương ấm ức

“Diệp Viên Viên!”

“Vân Sương Nhi!”

Hạ Khai Nguyên lúc này cười nói: “Mấy tháng trước khiêu chiến cảnh giới Hoá Thần ở Cửu U có thể nói là một phát nổi danh”.

“Đạt đến cảnh giới Nhân Vị trung kỳ, quả thật quá thần tốc khiến người khác vô cùng hâm mộ!”

“Nhưng mà ai bảo các cô quá xuất sắc làm gì, bị Thần Nam Vân, con trai trưởng của Thần gia ở đại lục Trung Thần nhìn trúng, muốn cưới các cô!”

“Lần này các cô hoàn toàn xong đời rồi!”

Hạ Khai Nguyên lúc này cười nhạo nói.

Thân là tam hoàng tử của cổ quốc Đại Hạ, thân phận và địa vị được biết bao người sùng bái.

Thế nhưng bốn tháng trước, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi bắt đầu khiêu chiến với các anh tài ở Cửu U.

Hạ Khai Nguyên hắn ta lúc đó là cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển.

Kết quả bị hai cô gái này đánh bại.

Bây giờ tuy hắn ta đã tiến vào cảnh giới Nhân Vị, thế nhưng hai cô gái này lại nhanh hơn hắn ta một bước, đã đạt đến cảnh giới Nhân Vị trung kỳ.

Quan trọng nhất là, hai cô gái này.

Là tỳ nữ của Tần Ninh!

Tần Ninh khiến cổ quốc Đại Hạ mất hết thể diện.

Lần này cho dù Tần Ninh có lợi hại đến đâu thì cũng không dám đối địch với đại lục Trung Thần.

Nội tại và thực lực của đại lục Trung Thần mạnh hơn nhiều so với Cửu U đại lục.

Hơn nữa Thần gia.

Chính là thế gia đứng đầu đại lục Trung Thần, đã truyền thừa được mười mấy vạn năm!

Chỉ xét riêng cái này thì toàn bộ Cửu U đại lục không ai có thể so bì được!

Quan trọng nhất là ở đại lục Trung Thần, Thần gia rất được tôn sùng, tất cả các thế lực khác đều phải phủ phục dưới chân Thần gia!

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vì khiêu chiến với cảnh giới Hoá Thần ở Cửu U mà nổi danh khắp Cửu U đại lục, đại lục Trung Thần cũng biết đến tin tức này.

Cũng nhìn trúng dung mạo và thiên phú của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nên đến đây cầu hôn.

Thế nhưng lại bị cự tuyệt không chút khách khí.

Thần gia nổi giận.

Kết quả liền dùng sức mạnh.

Mà cổ quốc Đại Hạ bọn hắn đương nhiên là nguyện ý trợ giúp dẫn đường rồi.

Không chỉ riêng cổ quốc Đại Hạ mà Cổ gia Lĩnh Nam lần này cũng bắt tay cùng hợp tác.

Thần gia lấy được hai cô gái, cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam sẽ nhận được tất cả mọi thứ của Thanh Vân tông.

Còn Tần Ninh.

Đến bây giờ vẫn không dám ló mặt ra.

Hạ Khai Nguyên ước gì Tần Ninh xuất hiện nhanh một chút.

“Bây giờ cái lão cẩu bên cạnh Tần Ninh đã bị phế rồi, hai người các cô đừng ôm hi vọng nữa!”

“Cho dù Tần Ninh có trở về thì cũng không thể xoay chuyển tình thế đâu, không còn cái lão cẩu kia thì Tần Ninh là cái thá gì chứ?”

Hạ Minh Động lúc này cũng nhếch miệng cười nói: “Đáng tiếc, tuyệt sắc giai nhân như này không biết đã bị Tần Ninh hưởng dụng chưa!”

Hạ Minh Động là nhị hoàng tử của cổ quốc Đại Hạ.

“Nhị ca, đừng suy nghĩ nữa, nếu Tần Ninh đã hưởng dụng rồi thì mới là chuyện tốt, Thần Nam Vân sau khi biết được chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó Thần gia nhất định sẽ giết Tần Ninh để hả giận”.

“Nếu như chưa hưởng dụng thì Thần Nam Vân hớt tay trên, Tần Ninh mà biết e rằng sẽ tức nghẹn chết!”

Hạ Khai Nguyên cười ha ha nói.

Bây giờ, hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở trên giường khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập tức giận, không cử động được, cũng không nói chuyện được.

Hai người Hạ Minh Động và Hạ Khai Nguyên cũng chẳng thèm để ý.

“Đừng nghĩ Tần Ninh sẽ đến cứu các cô nữa!”

Hạ Minh Động cũng cười nhạo nói: “Thanh Vân tông bây giờ đã bị cổ quốc Đại Hạ bọn ta và Cổ gia Lĩnh Nam khống chế rồi”.

“Hoàng Phủ gia, Vũ gia, Hoang gia cùng với các cổ quốc Đại Đồng, Đại Việt, Đại Phương và Đại Thịnh tất cả đều đã được mời đến đây hết rồi!”

“Lần này mấy cổ quốc và mấy thế gia lớn đều không dám hành động thiếu suy nghĩ”.

“Người cưới hai cô chính là Thần Nam Vân đấy biết không? Khắp nơi ại lục Trung Thần, đại lục Cửu U, không ai dám trêu chọc Thần gia đâu!”

Hạ Minh Động cười càng vui sướng.

Hai cô gái vốn dĩ cao cao tại thượng vô cùng!

Nhưng bây giờ thì sao?

Vẫn chỉ là tù nhân đấy thôi!

Nhưng đáng tiếc không phải là tù nhân của cổ quốc Đại Hạ bọn chúng.

Nhưng mà cũng chẳng sao!

Hai cô gái này bị cưới mất, Tần Ninh trở về giận không kìm được tìm đến đại lục Trung Thần sẽ bị Thần gia đánh chết.

Thanh Vân tông, cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam sẽ chia đều.

Đến lúc đó, cổ quốc Đại Hạ sẽ không có đối thủ.

Cục diện của Cửu U đại lục sẽ thay đổi!

Hai anh em bọn họ lúc này vô cùng vui vẻ.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này vừa tủi hổ vừa căm phẫn, nhưng lại bất lực không làm được gì.

Các nàng bị cảnh giới Địa Vị hạ cấm chế, không thể nói chuyện cũng không thể cử động.

Thậm chí bây giờ lão Vệ như thế nào các nàng cũng không biết!

Nếu như lão Vệ chết thì khi Tần Ninh trở về chỉ sợ thật sự sẽ phát điên mất!

Các cô không phải chưa từng nhìn thấy.

Trước đây, chuyện của Tần Hâm Hâm và Tần Kinh Mặc, Tần Ninh đã điên cuồng đến nhường nào!

“Hai vị, ngày mai đại hôn đừng suy nghĩ gây chuyện làm loạn!”

“Ngoan ngoãn thành thân, nếu không mấy người Lý Nhất Phàm, Kiếm Tiểu Minh và Thiên Linh Lung, các cô không phối hợp một lần bọn ta liền giết một người, rõ chưa?”

“Hèn hạ!”

Lúc này đột nhiên có một giọng nói vang lên.

“Hả?”

Hạ Minh Động và Hạ Khai Nguyên lập tức sững sờ.

“Ai?”

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không thể cử động cũng không thể mở miệng được.

Sẽ là ai đây?

“Phía sau này đồ ngu!”

Một giọng nói lười biếng lúc này vang lên.

Thân ảnh một thiếu niên xuất hiện trong phòng.

“Ngươi là ai?”

Hạ Minh Động quát lên: “Chỗ này là chỗ mà ngươi có thể tuỳ tiện ra vào được à? Cút ra ngoài mau!”

“Ai ui, dám bảo ta cút ra ngoài?”

“Người đâu, ném hắn ra ngoài cho ta!”

Hạ Khai Nguyên bỗng quát lên.

“Đừng gọi nữa!”

Tần Ninh lúc này bước qua cánh cửa, nhìn hai người từ tốn nói: “Có kêu rách cả họng thì người bên ngoài cũng không nghe thấy được đâu!”

“Tần... Tần... Tần Ninh...”

Nhìn thấy Tần Ninh, hai người Hạ Minh Động và Hạ Khai Nguyên đột nhiên sững sờ.

Tần Ninh đã quay về rồi!

“Tần Ninh, nếu ngươi dám làm loạn gây sự, cao thủ của cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam đều ở đây, ngươi sẽ chết không chỗ chôn thây!”

Rầm rầm...

Cơ thể của hai người Hạ Minh Động và Hạ Khai Nguyên ầm ầm ngã xuống đất, bị Thạch Cảm Đương đánh ngã nằm trên đất.

“Chỉ là cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ mà cũng dám uy hiếp sư tôn ta?”

“Cho dù cha ngươi có đến đây thì cũng chẳng có cái năng lực đấy đâu!”

Tần Ninh đi vào trong phòng, nhìn hai người ngồi trên giường.

Cốc Tân Nguyệt vung tay lên, cấm chế được giải trừ.

Chỉ là cấm chế do cảnh giới Địa Vị bày ra sao có thể làm khó được nàng!

“Công tử!”

“Công tử!”

Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên lập tức nhào về phía trước, một trái một phải sà vào lòng Tần Ninh thấp giọng khóc thút thít, dường như muốn phát tiết tất cả ai oán trong lòng ra.

Tần Ninh trong lúc nhất thời trái ôm phải ấp.

Thạch Cảm Đương rút lui.

Nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt nói: “Nguyệt tỷ tỷ, bây giờ hơi gượng gạo, chi bằng chúng ta cũng... ôm một cái?”

Bộp...

Thân ảnh của Thạch Cảm Đương bật ngược lại phía sau, dính ở trên tường.

Cảm nhận được hai cô gái phát tiết ai oán, lo nghĩ cùng với sợ hãi trong lòng ra, Tần Ninh nở một nụ cười khổ.

Vỗ vỗ vai của hai cô gái, Tần Ninh an ủi: “Không sao, không sao, nếu không phải là do tiểu tử thối kia kéo dài thời gian thì cũng không lâu đến thế”.

Hai cô gái bây giờ dần dần không còn thổn thức.

Tần Ninh lúc này thở dài một hơi.

Ngay cả Diệp Viên Viên xưa nay tính tính lãnh đạm bây giờ cũng không nhịn được bổ nhào về phía hắn, có thể thấy được lần này hai nàng ấy đã bị doạ sợ rồi.

“Đừng khóc, không sao, ta trở về rồi, không sao!”

Tần Ninh liên tục an ủi.

Một bên khác, Cốc Tân Nguyệt hai tay nắm chặt thành quyền.

Cả người Thạch Cảm Đương sớm đã bị khảm vào bên trong tường, muốn nói nhưng lại hoàn toàn không thể nói được một tiếng.

Ta đã tạo nghiệt gì chứ?

Thạch Cảm Đương một bụng ấm ức.

Sư tôn không ôm nàng, nàng phát cáu, trút lên người ta làm cái gì? Không phải ta chỉ có lòng tốt thôi sao?

Nhưng hết lần này đến lần khác hắn ta đều không phải là đối thủ của Cốc Tân Nguyệt.

“Đợi ta vượt qua cô sẽ đánh chết cô!”, Thạch Cảm Đương trong lòng thầm hạ quyết tâm.

Thế nhưng chỉ sợ đến lúc đó Cốc Tân Nguyệt đã là sư nương của mình mất rồi.

Sư nương thì làm sao đánh được nữa chứ?

Thạch Cảm Đương lúc này khổ tâm không nói được, nuốt lệ vào trong.
Chương 749: Lão Vệ đâu?

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi dần dần bình tĩnh lại.

Nhìn trong phòng còn có hai người khác, gương mặt của hai cô gái lập tức ửng hồng.

“Đã xảy ra chuyện gì? Từ từ nói”.

Tần Ninh chậm rãi nói.

Vân Sương Nhi bắt đầu kể lại: “Ngày đó công tử rời đi, bảo ta và Viên Viên khiêu chiến với cảnh giới Hoá Thần ở Cửu U”.

“Có thắng có thua, nhưng mà về sau ta và Viên Viên đột phá đến cảnh giới Nhân Vị, chuyện này liền kết thúc ở đây!”

“Thế nhưng kết quả là chuyện này lại lan truyền đến đại lục Trung Thần!”

Tần Ninh hơi nhíu mày: “Đại lục Trung Thần sao?”

“Ừm!”

Diệp Viên Viên tiếp lời: “Thần gia ở đại lục Trung Thần không hổ danh là bá chủ, xưa nay hoành hành ngang ngược”.

“Thần gia đến bên trong Thanh Vân tông, để con trai trưởng cháu ruột Thần Nam Vân đến cầu hôn”.

“Chúng ta không chịu, Thần gia liền ra tay đánh nhau”.

“Người của Thần gia phái đến bị lão Vệ đánh quay về, ai mà ngờ được rằng sau này bọn họ lại huy động nhân lực trực tiếp phong toả Thanh Vân tông”.

Vân Sương Nhi vội vàng nói: “Những người đó đều rất ngang ngược”.

“Không chỉ bắt chúng ta gả đi mà còn liên hợp với cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam mời tất cả thế gia, cổ quốc ở Cửu U đại lục đến đây”.

“Cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam trợ giúp Thần gia phát thiệp mời rộng rãi, Thần gia cưới chúng ta, cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam chiếm giữ Thanh Vân tông, dù gì thì dãy núi Thiên Tuyệt cũng có rất nhiều tài nguyên phong phú!”

“Ta biết rồi!”

Tần Ninh gật gật đầu.

Hắn vốn tưởng rằng để lão Vệ ở lại Thanh Vân tông, thêm việc lúc trước hắn đã thị uy thì những người kia sẽ không dám làm xằng làm bậy.

Bây giờ xem ra không phải như vậy rồi.

Tần Ninh lại nói: “Lão Vệ đâu?”

“Chúng ta không biết...”

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này lắc đầu nói.

Ánh mắt của Tần Ninh nhìn về phía hai người Hạ Minh Động và Hạ Khai Nguyên bị chôn dưới đất.

“Thạch Đầu!”

“Hiểu rồi!”

Thạch Cảm Đương lúc này giãy giụa đi ra khỏi bức tường.

Nhìn về phía hai cái đầu trên mặt đất.

“Tiểu tử, để ta đánh các ngươi một trận mới chịu khai hay là các ngươi tự mình khai đây?”

Thạch Cảm Đương cười he he nói.

“Tần Ninh, ngươi đừng có mà làm bừa!”

“Bây giờ lão tổ của cổ quốc Đại Hạ ta đều đang ở trong Thanh Vân tông, nếu như ngươi dám làm bừa...”

“A...”

Hai người còn chưa nói xong, một tiếng kêu thảm thiết đã vang lên.

Thạch Cảm Đương lấy rìu Linh Khai ra.

Rìu Linh Khai biến thành cái rìu to bằng bàn tay, rơi vào trong tay của Thạch Cảm Đương, Thạch Cảm Đương cũng không nói nhiều lời vô nghĩa trực tiếp cắt đứt tai của hai người.

“Câu ta hỏi ngươi đâu? Ngươi nói cái gì đấy? Trả lời câu hỏi!”

Thạch Cảm Đương không thèm để ý nói.

“A... ta nói... ta nói...”

Hạ Khai Nguyên không nhịn được nói: “Lão già đó bị ông nội nhốt ở bên trong ngọn núi phía sau Thanh Vân tông, ông nội muốn dùng hắn làm thí nghiệm!”

“Dẫn ta đi!”

Tần Ninh bây giờ đứng chắp tay, thản nhiên nói.

Thạch Cảm Đương không nhiều lời, trực tiếp xách hai người lên.

Tần Ninh sải bước đi ra khỏi phòng.

“Tiểu Nguyệt Nguyệt, phong cấm nơi này lại, đừng để người khác đến gần!”

Tần Ninh cẩn thận nói: “Ngược lại ta muốn xem xem, ngày mai Thần gia của đại lục Trung Thần sẽ thành thân với người của Thanh Vân tông ta như thế nào!”

Cốc Tân Nguyệt gật đầu.

Tiểu Nguyệt Nguyệt?

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này mới tỉ mỉ quan sát Cốc Tân Nguyệt.

Rực rỡ động lòng người, hoàn toàn là một mỹ nhân, tập trung toàn bộ tinh hoa của trời đất, hơn nữa sau khi dò xét kĩ càng, hai người hoàn toàn không thể cảm nhận được khí tức của Cốc Tân Nguyệt.

Cái này đủ để chứng minh một điều, Cốc Tần Nguyệt mạnh hơn các nàng!

Tiểu Nguyệt Nguyệt…

Nhất thời, trong lòng Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cảm xúc lẫn lộn!

Là tỳ nữ mà công tử mới thu nhận sao?

Hai cô gái bây giờ thu lại tâm tư trong lòng, đi theo Tần Ninh rời khỏi phòng.

Đi ra ngoài đình viện, nhìn thân ảnh lão rùa mà Thanh Vân tông chuyển đến bên trong đình viện bây giờ đã bị phá huỷ.

Lửa giận trong lòng Tần Ninh tăng thêm vài phần.

U Phần Thiên chết rồi!

Cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam lần này đủ độc ác, đủ ngang ngược!

Tần Ninh không nói gì thêm trực tiếp bước đi!

Thạch Cảm Đương xách theo hai người Hạ Minh Động và Hạ Khai Nguyên xuống núi.

Dọc đường đi cũng không gặp bất cứ trở ngại nào.

Cho dù gặp một vài người, nhìn thấy Hạ Minh Động và Hạ Khai Nguyên thì cũng chỉ ân cần cung kính chào hỏi một tiếng.

Chẳng mấy chốc, mấy thân ảnh đi đến trước một hang động.

“Chính là ở trong đó!”

Hạ Minh Động lúc này mở miệng nói.

Thạch Cảm Đương một tay ném hai người vào bức tường, hai người giãy dụa mãnh liệt nhưng vẫn không thể thoát ra được.

“Hạ Phương Cơ chính là đế vương của cổ quốc Đại Hạ, trước đây là cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển, vậy mà hai tên hoàng tử các ngươi lại đã đến cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ”.

“Như vậy xem ra Hạ Phương Cơ hẳn là đã tấn thăng không ít”.

“Xem ra Thần gia đã cho các ngươi không ít lợi ích nhỉ”.

Tần Ninh liếc mắt nhìn hai người.

Thạch Cảm Đương bây giờ không nói nhiều lời vô ích, trực tiếp một cước đá văng cửa hang động.

Một tiếng bịch lúc này vang lên.

Cốc Tân Nguyệt thiết lập kết giới xung quanh, phòng ngừa âm thanh truyền ra bên ngoài.

Tần Ninh tiên phong đi đầu, tiến vào bên trong hang động.

Thạch Cảm Đương một lần nữa xách hai người lên, đi theo.

“Tên khốn kiếp!”

Một tiếng quát khẽ lúc này vang lên.

“Không phải ta đã bảo đừng để bất cứ ai đến quấy rầy ta rồi hay sao, các ngươi điếc hết rồi à?”

Một tiếng quát khẽ vang lên, lúc này một lão giả mặc áo bào màu vàng, tóc xám trắng ngẩng đầu nhìn lên.

“Các ngươi là ai?”

Lão giả nhìn về phía mấy người Tần Ninh, lập tức sững sờ.

Ánh mắt chuyển dời nhìn về phía hai bóng người trong số đó.

“Minh Động!”

“Khai Nguyên!”

Lão giả lại nhìn về phía mấy người Tần Ninh, quát lên: “Các ngươi là ai?”

“Lão Vệ đâu?”

Vẻ mặt Tần Ninh bình thản, từ tốn nói.

“Hả?”

Lão giả phẫn nộ quát: “Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không?”

“Lão phu chính là quốc chủ đời trước của cổ quốc Đại Hạ, Hạ Vận Sinh, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không hả? Cút mau!”

Hạ Vận Sinh gầm thét một tiếng.

“Cút cái em gái ngươi ấy!”

Thạch Cảm Đương quát lớn một tiếng, ngay lập tức sắc mặt của Hạ Vận Sinh tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.

“Cảnh giới Địa Vị!”

Hạ Vận Sinh nhìn về phía Thạch Cảm Đương, vẻ mặt tái nhợt.

Thiếu niên tầm thường trước mặt này lại là cảnh giới Địa Vị!

“Lão Vệ đâu?”

Tần Ninh hỏi lại lần nữa.

Lúc này Hạ Vận Sinh không dám làm bừa, chỉ vào một góc trong sơn động.

Tần Ninh tiến lên phía trước, trên vách tường có một cánh cửa bí mật, cái này vẫn không thể thoát khỏi nhãn lực độc đáo của Tần Ninh.

Mở cánh cửa bí mật ra.

Vách tường lúc này từ từ chuyển động.

Một bóng người bây giờ bị ghim trên vách tường.

Trường bào mặc trên người lúc này đã nát vụn không đủ che thân.

Dưới lớp quần áo rách nát ấy có thể thấy được máu thịt lẫn lộn.

Đó chính là những miếng thịt bị cắt sống.

Quan trọng nhất là bây giờ cánh tay trái của thân ảnh ấy đã bị chặt mất, trống không.

Chỗ bị đứt máu thịt đã đóng vảy, sâu bọ ngọ nguậy đen sì.

“Lão Vệ...”

Giọng điệu của Tần Ninh lúc này có hơi run rẩy, tiến lên phía trước.

Phựt...

Một cái đinh kim loại bị Tần Ninh rút ra.

Lão Vệ dường như cảm nhận được đau đớn, lông mày nhăn lại, đôi mắt chầm chậm mở ra.

“Công tử...”

Nhìn thấy Tần Ninh, lão Vệ miễn cưỡng cười nói: “Lão hủ vô dụng... quả nhiên là đã già rồi... không dùng được nữa rồi...”

“Được rồi, không sao rồi!”

Tần Ninh rút từng cây đinh kim loại ra, âm thanh đinh đinh đang đang quanh quẩn trong hang động.

Vào giờ phút này, mọi người đều trầm mặc không nói.

Cái đinh cuối cùng bị rút ra, Tần Ninh liếc mắt nhìn.

Một trăm cái!

Đủ một trăm cái, mỗi một cái đinh ức chế linh khí di chuyển bên trong cơ thể của lão Vệ, ngăn chặn không cho linh khí của lão Vệ phản kháng, tránh thoát khỏi sự trói buộc.

Cái đinh cuối cùng bị rút ra, cơ thể của lão Vệ đổ rạp xuống.

Tần Ninh tiến lên một bước.

Cơ thể của lão Vệ dựa vào người của Tần Ninh.

Trong nháy mắt, Tần Ninh ngây ngẩn cả người, cơ thể cứng đờ.
Chương 750: Ta nói đáng là đáng

Lúc này cơ thể của lão Vệ rất nhẹ, vô cùng nhẹ.

Võ giả tu hành khi cảnh giới ngày càng cao thì trọng lượng của cơ thể cũng ngày càng lớn.

Rèn luyện cơ thể, linh khí nhập thể, nâng cao cường độ cơ thể, dung lượng linh khí hấp thụ được cũng tăng lên.

Có thể của võ giả đương nhiên sẽ ngày càng nặng.

Chỉ là tất cả các võ giả nói chung đều có thể khống chế tốt trọng lượng cơ thể của mình, cho nên bình thường trông cũng chẳng khác người thường là mấy.

Nhưng bây giờ cơ thể của lão Vệ thật sự rất nhẹ.

Dường như chỉ nặng mấy chục cân, tựa ở trên vai của Tần Ninh nhẹ bẫng.

Đôi mắt đục ngầu lúc này thật sự đã bị vẩn đục.

Tần Ninh không nói gì.

Nhẹ nhàng đặt cơ thể của lão Vệ xuống.

Nhìn chỗ cánh tay trái bị chặt đứt của lão Vệ lúc nhúc sâu bọ đen sì, Tần Ninh đưa tay vuốt một cái.

Đám sâu bọ màu đen kia nháy mắt chuyển sang tay của Tần Ninh.

Tiếng kẽo kẹt vang lên, máu thịt trên cánh tay của Tần Ninh lúc này bị gặm nhấm, lộ ra xương trắng.

“Công tử...”

“Công tử...”

Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Cốc Tân Nguyệt và Thạch Cảm Đương đều sững sờ.

“Là cổ độc gặm máu...”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Gặm nuốt máu thịt, linh khí và xương cốt, không cho cánh tay tái sinh...”

Bàn tay lộ xương trắng lúc này nắm chặt thành quyền.

Một nguồn sức mạnh lúc này được ngưng tụ đánh cho đám sâu bọ tan tác, rơi xuống.

Tần Ninh cử động chầm chậm, trên bàn tay xuất hiện tầng tầng lớp lớp khí tức của sự sống, máu thịt tái sinh.

Lão Vệ cười nói: “Công tử, cánh tay trái này của ta không khôi phục được nữa rồi...”

Bị cổ độc gặm máu quá lâu sẽ khiến máu thịt của miệng vết thương bị khô héo hoàn toàn.

Cho dù là thiên linh địa dược cũng không thể chữa trị được.

“Không sao!”

Tần Ninh cẩn thận đặt lão Vệ ngồi xuống đất, bàn tay nhẹ nhàng vươn ra.

Vạn linh châu bên trong Phong Thần Châu ở trong đầu, lúc này chầm chậm chuyển động.

Một nguồn khí tức của sự sống vô cùng nồng đậm, tràn vào bên trong cơ thể của lão Vệ.

Dần dần, bên ngoài cơ thể của lão Vệ, máu thịt bắt đầu tái sinh, thế nhưng chỉ có duy nhất vị trí cánh tay trái là không thể tái sinh được.

Vạn linh châu ngưng tụ tất cả báu vật trời đất mà khi Tần Ninh là Cửu U Đại Đế đã thu thập được.

Trước đây là vì cứu Tần Kinh Mặc.

Thế nhưng một hồn của Tần Kinh Mặc đã tan biến hoàn toàn.

Những báu vật trời đất kia ngưng tụ thành một hạt ngọc, hội tụ tất cả linh khí đất trời và khí tức của sự sống.

Giờ phút này, linh khí đất trời và khí tức của sự sống bên trong vạn linh châu chạy thẳng một mạch vào bên trong cơ thể của lão Vệ.

Nhưng mà cho dù Tần Ninh có cố gắng như nào đi chăng nữa.

Cơ thể của lão Vệ vẫn nhẹ bẫng.

Tần Ninh hiểu rõ hơn ai hết điều này có nghĩa là gì.

Tiềm lực của lão Vệ ngày trước đã cạn kiệt.

Ngủ say một chỗ thì vốn cũng chỉ còn mấy trăm năm tuổi thọ.

Mà bây giờ số tuổi thọ ấy trải qua giày vò lần này sớm đã tiêu hao hết.

Ngay cả vạn linh châu cũng chỉ có thể khôi phục được khí tức của sự sống cho lão Vệ chứ không khôi phục được sức sống.

Theo lý mà nói thì lão Vệ có thể mất mạng... bất cứ lúc nào!

“Chết tiệt!”

Tần Ninh chửi thầm một tiếng.

“Công tử, không sao, lão hủ vốn là người sắp chết, có thể gặp lại công tử đã không còn tiếc nuối gì nữa rồi!”

“Công tử, lão đầu tử trước kia có thể gặp được công tử và đại công tử đã là phúc phước vạn phần”.

Lão Vệ cười ha ha nói.

Vệ Anh Kiệt!

Trước đây là người bên cạnh Tần Kinh Mặc, hai người Tần Ninh và Tần Kinh Mặc là huynh đệ tình thâm.

Tất cả lão Vệ đều để vào mắt.

Tần Kinh Mặc lúc trước mất mạng.

Tần Ninh dẫn theo lão Vệ vào nam ra bắc.

Bản thân lão Vệ có thể đến được cảnh giới Cửu Môn đã là cực hạn rồi.

Nhưng Tần Ninh dẫn ông ta ăn đủ loại bảo vật trời đất, thế nên bây giờ mới đạt đến cảnh giới Địa Vị sơ kỳ!

Đối với Tần Ninh mà nói thì lão Vệ nói là lão nô bộc nhưng một câu lão nô bộc sao có thể giải thích hết được.

“Công tử!”

“Đừng nói chuyện!”

Tần Ninh lúc này ngắt lời nói: “Ta là ai hả?”

Tần Ninh mở miệng nói: “Ta là Cửu U Đại Đế đấy, một chút chuyện cỏn con này mà cũng làm không xong thì còn gọi gì là Cửu U Đại Đế?”

Lời này vừa nói ra, hai mắt của lão Vệ ẩm ướt.

Cốc Tân Nguyệt và Thạch Cảm Đương cũng không có bất cứ biểu hiện gì.

Hai người đều đã biết từ lâu.

Thế nhưng Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng ở một bên thì sững sờ.

Cửu U Đại Đế?

Tần Ninh... thật sự là Cửu U Đại Đế sao?

Đây là chuyện gì vậy?

Chuyển thế trùng sinh?

Đơn giản nghe rợn cả người!

Hai cô gái vẫn luôn không hiểu tại sao Tần Ninh lại có bản lĩnh cao cường, không sợ trời không sợ đất.

Thế nhưng nếu thật sự đúng như lời Tần Ninh nói vậy thì tất cả đều có thể lý giải được.

Trong lúc nhất thời, trong lòng của hai cô gái nổi lên sóng to gió lớn.

Tần Ninh bây giờ không hề giấu diếm.

Sớm muộn, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng sẽ biết.

Lần này nói cho các nàng biết mình là Cửu U Đại Đế.

Lần sau lại nói cho các nàng biết mình là Thanh Vân Kiếm Đế, Cửu Nguyên Đan Đế...

Có lẽ các nàng sẽ dễ tiếp nhận hơn...

“Ta có cách, ngươi cứ yên tâm đi!”

Tần Ninh lúc này khoanh chân ngồi xuống.

Lúc này thời gian như ngừng lại.

Tần Ninh ngồi xếp bằng tại chỗ.

Không bao lâu sau.

Một tiếng vù vù đột nhiên vang lên.

Một hạt ngọc phát ra ánh sáng màu xanh lục ở bên trong cơ thể của Tần Ninh nổi lên.

“Công tử, không được!”

Lão Vệ nhìn thấy hạt ngọc lập tức hiểu ra Tần Ninh muốn làm cái gì.

Bên trong vạn linh châu ngưng tụ mấy chục vạn báu bật đất trời mà trước đây Tần Ninh thu thập được, một ít trong đó có thể sánh ngang với giá trị của một đại lục.

Nếu như vạn linh châu chuyển dời vào trong cơ thể của ông ta thì đúng là có thể liên tục cung cấp sức sống.

Nhưng đây là một bảo vật.

Một bảo vật không gì có thể sánh được trong trời đất này!

Đưa cho ông ta thì quá lãng phí!

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Ta đặt tên cho nó là Vạn Linh Châu!”

“Ngày đó tuổi thọ của ta cạn kiệt, chính hạt ngọc này đã kéo dài mạng sống cho ta”.

“Bây giờ ta đã thức tỉnh được một vài thứ, tuổi thọ đã được khôi phục, hạt ngọc này cũng chỉ bằng một mạch khoáng sinh mạng mà thôi!”

“Ngươi không thể chết được, đời này ngươi còn phải đánh xe cho ta, phục vụ ta!”

Tần Ninh hoàn toàn không để ý lời lão Vệ nói.

Mấy người Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này đều trợn tròn mắt há hốc mồm.

Nhưng cũng chỉ bằng một mạch khoáng sinh mạng mà thôi?

Mấy người nhìn Tần Ninh, không còn lời nào để nói.

Có lẽ đối với Cửu U Đại Đế mà nói thì cái này chẳng đáng là bao...

Thế nhưng mà...

Mấy người cuối cùng cũng không biết nên nói thế nào.

Tần Ninh lúc này lại nói: “Đừng phản kháng, bằng không thì ngươi chết là chuyện nhỏ, kéo theo ta chết cùng mới là chuyện lớn đấy!”

Khoé miệng lão Vệ mấp máy, cuối cùng cũng không nói thêm lời nào nữa.

Tuổi thọ của ông ta trải qua lần này gần như đã tiêu hao không còn nữa.

Thế nhưng hạt ngọc ngưng tụ dày đặc khí tức của sự sống này lại có thể đảm bảo ông ta sẽ không chết.

Trừ phi khí tức của sự sống bên trong hạt ngọc tiêu hao hết.

Nhưng mà vật này ngưng tụ vô số vạn vật quý giá của trời đất, đến bao giờ mới có thể tiêu hao hết?

Mấy trăm năm?

Mấy ngàn năm?

Hay là mấy vạn năm?

“Không đáng đâu...”

“Ta nói đáng là đáng!”

Tần Ninh khoanh chân tại chỗ, điều động khí tức bên trong cơ thể.

Nếu muốn Vạn Linh Châu di chuyển ra cũng không đơn giản như vậy.

“Thuật Đại Tác Mệnh!”

Trong lòng thầm quát khẽ một tiếng, tuổi thọ lúc này bắt đầu thiêu đốt.

Một nguồn thiên uy mênh mông từ trên trời giáng xuống, dung hợp khí tức của Tần Ninh và lão Vệ làm một.

Vạn Linh Châu lúc này chầm chậm chuyển động.

Liên tục, từ từ, từ bên trong cơ thể của Tần Ninh xông vào bên trong cơ thể của lão Vệ.

Trong chốc lát, toàn thân từ trên xuống dưới của lão Vệ có một cảm giác không nói rõ được tụ tập.

Bỗng chốc.

Ở vị trí cánh tay trái của lão Vệ, máu thị và xương cốt lúc này bắt đầu mọc ra.

Thấy cảnh này, ngay cả Cốc Tân Nguyệt cũng phải sững sờ.

Vậy mà lại có thể mọc ra một lần nữa...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK