Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Ta có thể trị khỏi

Trong tiểu viện, những mảng trúc xanh chiếm diện tích khá lớn.

Trong sân, trên chiếc bàn trải từng bức thư pháp, nét bút dày dặn có lực, những bức thư pháp cho người ta cảm giác về sự thăng trầm của cuộc sống.

"Thiên hành kiện, quân tử lấy tự cường không ngừng!"

"Địa thế khôn, quân tử lấy hậu đức tại vật!"

Tần Ninh chậm rãi đọc thành tiếng.

Âm thanh lộc cộc vang lên, rồi một bóng người từ trong phòng đang dùng hai tay đẩy xe lăn, chậm rãi xuất hiện.

Hắn ta mặc một chiếc áo choàng màu lục, thân hình hơi gầy, vốn dĩ là một thân hình cao lớn thẳng tắp, nhưng hiện tại phải ngồi trên xe lăn, nhìn có chút ảm đạm, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ.

“Nhị ca!”

Nhìn thấy bóng người xuất hiện, Tần Ninh khẽ cười nói: "Chữ viết của nhị ca đúng là tràn đầy tinh túy!"

Không cần biết hắn là ai, tài giỏi như thế nào, nhưng hiện tại hắn là Tần Ninh của nhà họ Tần, thì người trước mắt chính là nhị ca của hắn.

"Lại tới nịnh hót!"

Tần Hải lắc đầu cười khổ: "Tam đệ gặp đại nạn không chết nhất định có hậu phúc, chuyện báo thù không cần gấp, đáng tiếc nhị ca không có được vận may như đệ!"

“Ai nói thế?”

Tần Ninh lúc này mới ngồi thẳng xuống, nhìn về phía Tần Hải, cười nói: "Có ta là đệ đệ, nhị ca chính là có may mắn trời ban!"

"Tiểu tử thúi, không biết chín chắn gì cả!"

"Ta không có nói đùa!"

Tần Ninh cầm bút lên nhẹ nhàng viết một chữ trên tờ giấy trắng.

“Trị!”

Hai mắt Tần Hải ngẩn ra, nhưng lại đột nhiên lắc đầu, cười khổ nói: "Không trị khỏi, ngay cả đại sư Đỗ Triết cũng không có biện pháp!"

"Trước đó Đỗ Triết cũng nói ta chắc chắn sẽ chết, bây giờ không phải là vẫn tốt đó sao?", Tần Ninh mỉm cười nói: "Nhị ca, thương thế của huynh, ta có thể trị hết!"

"Tên nhóc này, đệ còn chưa nhìn qua đã biết có thể trị khỏi sao?"

"Thương thế bên trong cơ thể huynh chính là do hàn khí gây ra, theo thời gian tích tụ, giờ nó đã xâm nhập vào tứ chi, tám tĩnh mạch và nội tạng của huynh. Muốn trị hàn khí, cần phải có... Thiên Hỏa Linh Tinh!"

Lời này vừa nói ra, Tần Hải lại càng chua xót hơn.

"Thiên Hỏa Linh Tinh do Thiên Hỏa sinh ra, nhưng ở đế quốc Bắc Minh vốn chưa từng nghe nói qua có nơi nào từng xuất hiện Thiên Hỏa, nên càng không thể nào tìm lấy được Linh Tinh".

"Ai nói không thể tìm được!"

Tần Ninh chắp tay sau lưng, cười nói: "Giải quyết xong hết mấy chuyện lộn xộn này, ta sẽ đi tìm nó cho nhị ca!"

Lời vừa dứt, Tần Ninh đi thẳng ra khỏi sân tiểu viện.

Tần Hải ở lại, nét mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.

Tần Ninh hôm nay trông rất khác.

“Nhị thiếu gia!”

Không lâu sau, một người hầu gõ cửa bước vào.

"Không phải ta đã nói, không có chuyện gì, đừng quấy rầy ta sao?"

"Nhị thiếu gia...", người hầu cúi đầu nói: "Vừa rồi bên ngoài nhà họ Tần xảy ra biến cố lớn, tam thiếu gia đã chiến đấu với Thẩm Lâm Phong, Sở Ngọc Thanh và Lăng Côn, ba trận đều toàn thắng, giết chết tất cả bọn họ!"

“Cái gì?”

Tần Hải sửng sốt, tuy rằng đã lâu không đi ra ngoài, nhưng hắn ta vẫn biết chuyện ở nội thành Lăng Vân.

Thẩm Lâm Phong, Sở Ngọc Thanh và Lăng Côn đều có thực lực hơn người, Tần Ninh làm sao có thể giết chết cả ba người bọn họ?

Tần Hải đánh rơi cây bút dài trong tay, thân thể run lên, nói: "Kể lại cho ta nghe chi tiết!"

“Vâng!”

Đúng lúc này, ngay khi Tần Ninh vừa rời khỏi sân tiểu viện của nhị ca Tần Hải, thì liền bị thuộc hạ gọi vào phòng của phụ thân.

Tần Thương Sinh đang ngồi ở ghế trên, nhìn thấy Tần Ninh đi vào, vội vàng đi tới trước, xem xét toàn bộ thân thể của Tần Ninh.

"Ninh nhi, thương thế của con thật sự đã khỏi rồi sao?"

“Tất nhiên!”, Tần Ninh cười nói: “Cha, đừng lo lắng, ba trận chiến ngày hôm nay chẳng phải cha đã xem hết rồi hay sao?"

“Tốt, tốt!”

Tần Thương Sinh cười ha hả nói: "Con gặp phúc trong họa, là trời cao chiếu cố, Lăng Thế Thành kia lòng dạ ác độc, cướp đi Tinh Môn của con chuyển cho con trai của lão ta, chuyện này nhà họ Tần ta quyết không bỏ qua!"

“Cha!”

Tần Ninh lại nói: "Chuyện này không đơn giản như vậy. Lăng Thiên chính là người được vị thiên tử của Thiên Tử Đảng của học viện Thiên Thần chọn làm học viên".

“Thiên Tử Đảng?”

Sắc mặt của Tần Thương Sinh hơi thay đổi.

“Sao vậy?”

Tần Thương Sinh ngồi xuống nói: "Ta cũng đã từng nghe nói về Thiên Tử Đảng này, không chỉ ở học viện Thiên Thần, mà còn ở toàn bộ đế quốc Bắc Minh, đều là tiếng tăm lừng lẫy. Mà vị thiên tử đứng đầu kia lại có thiên phú dị bẩm, nghe nói là thiên tử hạ phàm, ở trong học viện Thiên Thần hô phong hoán vũ!”

Hả?

Xem ra Lăng Thiên thật sự có một chỗ dựa rất vững chắc!

"Lần này con giết chết Thẩm Uyên, nhà họ Thẩm nhất định sẽ không bỏ qua. nhà họ Lăng cùng nhà họ Sở nếu cũng quyết định động thủ, thì bây giờ chỉ sợ là đã bắt đầu chuẩn bị rồi!"

Tần Thương Sinh nói: "Cho nên, Tần Ninh, cha sẽ đưa con vào Đế Đô".

“Đưa con vào Đế Đô?”, Tần Ninh có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy, nếu chỉ có nhà họ Sở và nhà họ Thẩm thì nhà họ Tần chúng ta cũng không có gì phải sợ, nhưng vẫn còn có nhà họ Lăng ở phía sau. Ba nhà này liên thủ, nhà họ Tần chúng ta không thể chống lại!"

"Bây giờ, con rời khỏi nội thành Lăng Vân, đi đến Đế Đô, nỗ lực tham gia kỳ thi vào học viện Thiên Thần, tiến vào bên trong học viện Thiên Thần!"

"Nơi đó có đại ca con chăm sóc, con sẽ được an toàn!"

Nghe đến lời này, Tần Ninh thật sự dở khóc dở cười.

"Cha, con sẽ không rời đi, ít nhất không phải bây giờ!"

Tần Ninh mím môi cười nói: "Chỉ là ba gia tộc họ Lăng, họ Sở và họ Thẩm mà thôi, con thật sự không sợ. Nếu không thì con cũng sẽ không động thủ giết chết Thẩm Uyên. Cha thực sự cho rằng con chỉ là nhất thời nóng vội thôi hay sao?"

"Ninh nhi...", Tần Thương Sinh không nhịn được nói: "Hôm nay bọn họ không dám làm tới cùng chỉ vì sợ đại ca của con đang ở học viện Thiên Thần, nó có tài năng và được các trưởng lão coi trọng".

"Nhưng lần này, cả Lăng Thiên và Sở Ngưng Thi đều đã vào học viện Thiên Thần, nhất định sẽ khiến cho thiên tử đối phó với đại ca của con, đến lúc đó ngay cả đại ca của con cũng không có cách nào thoát thân. Một khi nhà họ Tần lâm nguy, thì người làm cha như ta đến lúc đó cũng không bảo vệ được con!"

"Vậy cha nói cho con biết, còn bao nhiêu thời gian nữa thì ba đại gia tộc sẽ động thủ?"

"Đại khái khoảng ba tháng!", Tần Thương Sinh bất đắc dĩ nói: "Lần này Lăng Thế Thành không động thủ là vì vẫn còn e dè đại ca của con, đợi đến khi Lăng Thiên vào học viện Thiên Thần, chắc chắn sẽ đối phó với đại ca con, nêu tin tức truyền tới không sai lệch, thì thời gian sẽ là ba tháng, thậm chí... có thể ngắn hơn..."

“Ba tháng sao?”, Tần Ninh lẩm bẩm: “Vậy là đủ rồi!"

Lời nói vừa dứt, Tần Ninh tự nhiên nở nụ cười, tạm biệt cha và nhị thúc, rời khỏi phòng, trở về tiểu viện của mình.

Lúc này, Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn trố mắt nhìn nhau.

Tần Ninh rốt cuộc muốn làm gì?

...

Cũng trong lúc đó, tại nhà họ Lăng ở thành Lăng Vân!

Trong phủ đệ sang trọng, sắc mặt của Lăng Thế Thành lúc này tái mét.

Thẩm Thừa Phong và Sở Sơn Hà, hai người ngồi hai bên trái phải, lại là đau lòng không thôi.

Tam đại gia tộc lần này mất đi ba hậu bối thiên tài, đã không làm được việc mà tổn thất còn lớn hơn gấp bội.

“Trưởng tộc Lăng, chuyện này không thể không tính sổ, ta trở về sẽ triệu tập binh mã nhà họ Thẩm tới vây giết nhà họ Tần!”, Thẩm Thừa Phong tức giận đứng lên quát.

"Ngươi giống y chang con trai của mình vậy, lúc nào cũng hành động hấp tấp!"

Lăng Thế Thành hừ một tiếng, nói: "Ta đã nói rồi, chuẩn bị chưa đủ, không thể động thủ!"

"Còn chỗ nào chuẩn bị chưa đủ?", Thẩm Thừa Phong đau lòng nói: "Chỉ là một nhà họ Tần nhỏ nhoi, ba đại gia tộc chúng ta liên hợp lại, muốn đối phó với nhà họ Tần rõ ràng là dư sức!"

"Ngươi thì biết cái gì?"

Lăng Thế Thành quát ầm lên: "Tần Sơn năm mười sáu tuổi đã được một cao nhân trong học viện Thiên Thần sủng ái và thu nhận làm đồ đệ. Bây giờ nghe nói hắn ta đã tiến vào nội viện của học viện Thiên Thần, trở thành một cường giả đạt tới cảnh giới Linh Hải".

“Vậy… phải làm thế nào mới tốt!”, Thẩm Thừa Phong đã hoàn toàn mất bình tĩnh.
Chương 12: Hổ Gầm Long Ngâm quyền

“Đợi đã!”

Lăng Thế Thành lạnh lùng nói: "Lăng Thiên cùng Sở Ngưng Thi đến học viện Thiên Thần, ngày đó vị thiên tử của Thiên Tử Đảng nhìn trúng Lăng Thiên, chỉ cần Lăng Thiên đến học viện Thiên Thần, khiến cho thiên tử âm thầm động thủ với Tần Sơn, thì chúng ta ở đây cũng có thể động thủ".

"Hơn nữa, một khi Lăng Thiên thăng cấp tới cảnh giới Linh Hải với sự giúp đỡ của vị thiên tử đó, thì việc giết chết Tần Sơn cũng không thành vấn đề, đến lúc đó chúng ta sẽ không sợ Tần Sơn báo thù, có thể yên tâm hành động!"

"Được rồi, vậy để cho tên nhóc Tần Ninh kia sống thêm mấy ngày!"

Sở Sơn Hà lạnh lùng nói: "Nếu không tiêu diệt tên nhóc đó thì mối hận trong lòng ta không thể nào tiên tan!"

Giờ phút này, ba vị trưởng tộc đều âm thầm tích lũy lực lượng, nhà họ Tần nhất định phải bị diệt trừ, còn Tần Ninh nhất định là phải chết!

Lúc này, Tần Ninh đã trở lại tiểu viện, một ngày ồn ào rốt cuộc cũng đã yên tĩnh lại.

Hít một hơi, Tần Ninh nhìn thân thể mình.

Phong thần châu giờ phút này cũng lẳng lặng đứng yên ở trong đầu, không có bất cứ động tĩnh gì.

Tần Ninh tự nhủ: "Linh khí bên trong cơ thể, tứ chi và ngũ tạng còn chưa phân giải, có lẽ mình còn có thể tiến xa hơn một bước!"

Bình tĩnh ngồi trên mặt đất, Tần Ninh yên lặng thiền định.

Hắn bây giờ đã đạt tới cảnh giới Thương Môn cửa thứ tư, muốn tiến thêm một bước thì phải dùng linh khí đánh vào huyệt vị lục phủ, lục phủ ngũ tạng sẽ hoàn toàn bị linh khí đả thông, trở thành tường đồng vách sắt.

Với tứ chi và lục phủ ngũ tạng đã được khai thông, đạt tới cảnh giới Đỗ Môn cửa thứ năm, thì cũng có thể phóng thích linh khí.

Lúc này, Tần Ninh đang không ngừng huy động linh khí trong cơ thể, chật vật đẩy linh khí về nhiều huyệt vị trong lục phủ ngũ tạng.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, đến nửa đêm, Tần Ninh đột nhiên mở mắt ra.

"Cảnh giới Đỗ Môn cửa thứ năm, tứ chi cùng với lục phủ ngũ tạng đều biến đổi, trở nên vững vàng cố định!"

Một chưởng vung lên, một luồng sức mạnh gia tăng đột ngột xuất hiện.

Chỉ có điều, lần này sức mạnh chỉ tăng từ bốn mươi mã lực lên đến năm mươi mã lực.

Lần này đả thông lục phủ, đạt tới cảnh giới cửa thứ năm, việc nâng cao sức mạnh chỉ là phụ, cái chính là phải có thể phóng thích linh khí.

Ở bốn cửa cảnh giới trước đó, linh khí chỉ có thể phát huy ra uy lực ở trên bề mặt của các cơ quan cơ thể.

Khi cảnh giới cửa thứ năm được mở ra, tứ chi và lục phủ ngũ tạng liên kết thành một đường, đẩy linh khí ra khỏi cơ thể, nhờ đó hắn cũng có thể học tập thêm một chút phàm quyết cao thâm hơn, dùng linh khí đánh địch ở khoảng cách xa, nhưng rất khó phòng bị.

Sáng hôm nay, trong trận chiến với Lăng Côn, hắn đã kích hoạt bí thuật nên sau đó hắn mới có thể phóng thích linh khí và khiến cho linh khí hóa hình, nhưng bí pháp này một khi sử dụng cũng sẽ phải chịu tổn thương rất nhiều.

Bây giờ, hắn đã có thể phóng thích linh khí một cách tự nhiên.

Nhưng mặc dù chỉ đạt tới sức mạnh năm mươi mã lực, thì cũng đã gấp hai lần sức mạnh của võ giả qua năm cửa cảnh giới bình thường rồi.

Chín cửa cảnh giới sẽ khai thông nhiều huyệt đạo ở chín vị trí trọng yếu của cơ thể, mỗi một vị trí mở ra tương đương với việc ngưng tụ một cánh cổng để bảo vệ vững chắc cơ thể của võ giả.

Tần Ninh đứng dậy đi lại trong sân, tùy ý thi triển mấy quyền pháp chưởng pháp đơn giản.

Thân thể của hắn ở kiếp này khá tốt, tuy rằng trước kia cũng có chút sai sót, nhưng bây giờ điều chỉnh cũng không muộn.

Nếu muốn điều chỉnh, nhất định phải dùng đến đan dược.

Đan dược ở nội thành Lăng Vân chia làm bốn cấp: cấp thấp, cấp trung, cấp cao và đỉnh cấp, nhưng tất cả đều được gọi là phàm đan!

Chỉ có cường giả đạt tới cảnh giới Linh Hải mới có thể dùng được linh đan cấp cao để tăng cường thực lực bản thân.

Mà đan sư có thể luyện chế ra được linh đan cũng được gọi là linh đan sư, ở đế quốc Bắc Minh thì linh đan sư rất hiếm gặp, chỉ cần xuất hiện một vị thì nhất định sẽ bị vạn người săn lùng.

Sau khi dung hợp ký ức chín đời chín kiếp, Tần Ninh biết được rằng ở kiếp thứ năm hắn là một vị đan sư, được vô số cường giả tôn làm Cửu Nguyên Đan Đế!

Luyện đan, những ký ức của việc đó đã khắc sâu trong tâm trí hắn, giờ hắn đã tìm ra nó, sắp xếp nó cẩn thận, cho nên hắn cũng có một ý tưởng.

Đối với đan sư, lửa luyện đan và lò luyện đan đều rất quan trọng, nhưng trong đó, quan trọng nhất chính là lửa luyện đan.

Để có lửa luyện đan, võ giả phải hấp thu thiên địa linh khí, dung hợp bên trong lục phủ ngũ tạng, linh khí cùng thể lửa dung hợp lẫn nhau ma mới có thể ngưng tụ ra.

Hắn vừa mới đạt tới cảnh giới Đỗ Môn cửa thứ năm, linh khí đã luyện hóa lục phủ ngũ tạng hắn cứng như tường đồng vách sắt, nên cũng có thể thử nghiệm ngưng tụ lửa luyện đan, đương nhiên, không phải võ giả nào cũng có thể ngưng tụ ra lửa luyện đan được.

Nhưng hắn biết rằng hắn chắc chắn có thể làm được!

Mỗi một vị đan sư ngưng tụ lửa luyện đan, dựa theo màu sắc của lửa luyện đan mà chia làm bảy cấp.

Có bảy cấp độ đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Lửa luyện đan màu đỏ có cấp thấp nhất và lửa luyện đan màu tím có cấp cao nhất. Mỗi màu lửa luyện đan lại được chia thành ba cấp thượng, trung, hạ.

Mà trên thế gian này, còn có mộc hỏa, thú hỏa, địa hỏa, thiên hỏa, thậm chí là thần hỏa trong truyền thuyết tồn tại, đan sư nếu muốn gia tăng sự mạnh mẽ của lửa luyện đan, thì có thể thu thập và dung hợp vào thân mình thiên địa hỏa diệm để nâng cao cấp bậc của lửa luyện đan.

Cấp độ của lửa luyện đan càng cao, thì đan sư càng có thể luyện chế ra những đan dược cao cấp hơn.

Tần Ninh đứng chỉnh tề, hai tay chậm rãi ngưng tụ, dùng lục phủ ngũ tạng của mình dung hợp với thiên địa linh khí.

Cho đến khi trời quang mây tạnh, đột nhiên trong lòng bàn tay hắn bùng cháy một ngọn lửa.

Với sự kết hợp của linh khí và lục phủ ngũ tạng, ngọn lửa luyện đan của hắn hiện lên một màu đỏ, một màu đỏ rất nhạt.

"Lửa luyện đan đỏ hạ đẳng, thật đúng là thê thảm, nhưng có thể luyện chế ra phàm đan cấp bốn, vậy cũng đủ rồi!"

Tần Ninh gật đầu, không nghỉ ngơi mà đi rửa mặt, sau đó ra khỏi nhà.

Hắn có rất nhiều danh xưng trong mỗi kiếp.

Kiếp thứ nhất là Cửu U Đại Đế, kiếp thứ hai là Ngự Thiên Thánh Tôn,... hắn đã đi khắp muôn ngàn sông núi, cơ hồ ở bất kỳ nơi nào đều có lưu lại dấu chân, chín đời chín kiếp đều có tôn xưng cao quý, khiến cho người nghe tới đều phải biến sắc.

Mà căn cứ vào trí nhớ đã được dung hợp, Tần Ninh biết, đế quốc Bắc Minh chính là khu vực mà hắn đã từng sống khi còn là Cửu U Đại Đế trong kiếp đầu tiên.

Chính xác mà nói, nơi này được gọi là Cửu U đại lục địa, đế quốc Bắc Minh, chỉ là một góc nhỏ đáng thương của Cửu U đại lục địa mà thôi.

Chỉ là, kiếp đầu tiên hắn là người đứng đầu toàn bộ Cửu U đại lục địa, cho nên hắn đối với toàn bộ Cửu U đại lục địa vô cùng quen thuộc.

Trăm sông nghìn núi, hắn đều đã đi qua.

Vì vậy, hắn biết rằng trong dãy núi Lăng Vân tiếp giáp với nội thành Lăng Vân có một kho tàng bí mật, một kho tàng bí mật không ai có thể phá được.

Hắn dám ra tay giết Thẩm Uyên và đối đầu với ba gia tộc lớn, chính là vì hắn biết được kho tàng bí mật này.

Chỉ có điều bây giờ, hắn cũng không vội vàng đến đó.

Tần Ninh đứng ở trong sân, nhớ lại chín đời chín kiếp của mình, sau đó thở ra một hơi, toàn thân chậm rãi siết chặt.

“Hây!”

Hắn hô lên một tiếng, rồi đánh ra một quyền.

Chiêu thức mà hắn đang luyện, tên là Hổ Gầm Long Ngâm quyền!

Quyền pháp này là do chính hắn sáng tạo ra, một kỹ thuật đặc biệt mà các võ giả qua chín cửa cảnh giới có thể luyện tập được.

Hổ Gầm Long Ngâm quyền, tổng cộng chia thành chín thức, bốn thức trước là Hổ thức, năm thức sau chính là Long thức.

"Thức thứ nhất, Phục Hổ thức!"

Tần Ninh xuất quyền, linh khí bộc phát, ngưng tụ thành quyền thức, đánh vào cổng viện.

Ầm...

Cánh cửa lúc này vỡ tan tành, đổ nghiêng xuống.

Đúng lúc này, một tiếng hô thất kinh đột nhiên vang lên.
Chương 13: Báo mộng cho ta

Bóng dáng Tần Hâm Hâm xuất hiện ở trước cửa tiểu viện, một tay vẫn giữ nguyên động tác định gõ cửa, trên người phủ đầy mạt gỗ, hoàn toàn ngây người.

"Ca... huynh huynh huynh... làm gì vậy?"

“Tu luyện đó!”

Tần Ninh nhàn nhạt nói: "Rèn luyện thân thể một chút, nếu không xương cốt sẽ rệu rã hết!"

"Dù vậy thì cũng không cần phải đập nát cửa chứ?"

Tần Hâm Hâm nhìn về phía cửa, lẩm bẩm trong lòng.

Cánh cổng này được chế tạo bởi gỗ đàn hương đỏ loại tốt nhất, ít nhất phải là võ giả đạt cảnh giới Tử Môn cửa thứ bảy có linh khí dồi dào và sức mạnh sáu mươi mã lực mới có thể phá được, nhưng nó lại bị Tần Ninh đánh nát!

"Ca, huynh đang tu luyện cái gì vậy? Sao mà mạnh thế?"

"À, là Hổ Gầm Long Ngâm quyền!"

"Ồ, là Hổ Gầm Long Ngâm quyền sao... hả? Huynh nói cái gì?"

Tần Hâm Hâm đột nhiên nhảy dựng lên.

"Hổ Gầm Long Ngâm quyền đó, sao vậy? Đây không phải là phàm quyết phổ biến nhất sao?"

Nét mặt Tần Ninh vô cùng bình thản, hai tay không ngừng bày ra các loại tư thế, nhớ lại một quyền mình vừa mới thực hiện.

Tần Hâm Hâm nuốt nước bọt cái “ực”, rồi vội vàng kéo Tần Ninh lại, híp mắt lại, nửa con ngươi nghi ngờ lộ ra.

"Ninh ca, huynh... huynh nói rõ ràng xem!"

Tần Hâm Hâm hoảng sợ nói: "Hổ Gầm Long Ngâm quyền? Huynh làm sao có thể luyện được? Quyền pháp này, tuy nói là phàm quyết phổ biến, nhưng có lời đồn đã truyền lại hơn mười ngàn năm nay, nó chính là do Cửu U Đại Đế tiếng tăm lừng lẫy sáng chế ra!"

"Cửu U Đại Đế? Đệ cũng biết...", nét mặt Tần Ninh kỳ quái hỏi.

"Phí lời!", Tần Hâm Hâm nổi đóa, nói chuyện nhập tâm đến mức nước bọt bay loạn xạ: "Phàm quyết này hồi trước rất thịnh hành đó, toàn bộ võ giả đạt tới chín cửa cảnh giới trên đại lục địa đều luyện phàm quyết này, với mục đích tìm ra bí ẩn để tiến vào cảnh giới Linh Hải!"

"Cửu U Đại Đế, thời đại của ông ta đúng là cường đại!"

Nhìn bộ dáng của Tần Hâm Hâm, cứ như thể cậu đã từng tận mắt chứng kiến vậy.

Đương nhiên, Tần Ninh càng hiểu rõ những việc này hơn.

"Đáng tiếc sau đó Cửu U Đại Đế lại biến mất không thấy tăm hơi, có lời đồn đãi nói rằng ông ta đã rời khỏi trần gian, phi thăng thành thần, cũng có lời đồn đãi nói rằng ông ta đã tọa hóa!"

"Mà Hổ Gầm Long Ngâm quyền này, mặc dù đã được lưu truyền xuống, nhưng trên đại lục địa này thế lực liên tục bị thay đổi, thần quyết cũng vì thế mà dần dần trở nên không hoàn chỉnh, về sau chỉ có hậu nhân mới lĩnh hội được những phàm quyết trong đó".

Tần Hâm Hâm thở dài nói: "Giống như Hổ Gầm quyền, Phi Long quyền, Hàng Long quyền..."

"Thì ra là như vậy..."

"Lại còn thì ra là như vậy nữa!", Tần Hâm Hâm nắm lấy Tần Ninh không buông, cười ha hả nói: "Ninh ca, huynh... từ đâu mà biết vậy?"

“Ta?”

Tần Ninh gật đầu nói: "Đây là do Cửu U Đại Đế báo mộng cho ta, dạy cho ta trọn vẹn Hổ Gầm Long Ngâm quyền!"

"Nói khoác, huynh đang khoác lác gì vậy!"

“Không tin?”

Tần Ninh không giải thích nhiều, chỉ lùi về sau một bước.

“Phục Hổ thức!”

“Phi Hổ thức!”

"Ngoạ Hổ thức!"

“...”

Chiêu thức xuất ra liên tục, Tần Hâm Hâm lúc này càng xem càng ngây người.

Chín bộ chiêu thức, bốn chiêu đầu là Hổ thức, năm chiêu cuối là Long thức, đúng là... xuất thần nhập hóa!

"Ca, thật sự là Cửu U Đại Đế đã báo mộng truyền thụ cho huynh sao?", Tần Hâm Hâm thật sự không biết nên nói cái gì.

"Đương nhiên, ta nói dối đệ làm cái gì!"

"Đệ hiểu rồi, đệ hiểu rồi!"

Giờ phút này Tần Hâm Hâm đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra nói: "Ta đã hiểu vì sao huynh bị đoạt Tinh Môn nhưng chẳng những không chết mà còn nâng cao được thực lực rồi, đây là... Cửu U Đại Đế đã nhìn trúng huynh, truyền thụ cho huynh thần công!"

Nghe vậy, vẻ mặt của Tần Ninh trở nên kỳ quái, tên nhóc này so với hắn sức tưởng tượng còn kinh khủng hơn.

"Được rồi, theo ta đến phố đan dược xem qua một chút, ta cần luyện chế mấy loại đan dược!"

“Ừm, được!”

Tần Hâm Hâm mới vừa gật đầu, đột nhiên lại ngẩn ra một chút.

“Ninh ca… huynh học luyện đan từ khi nào vậy?”, Tần Hâm Hâm hoàn toàn bối rối.

Cậu từ nhỏ cùng Tần Ninh lớn lên, Tần Ninh mỗi ngày đều chăm chỉ luyện võ, trước nay chưa từng làm qua một viên đan dược nào, vậy mà bây giờ lại bảo rằng mình muốn luyện đan?

“Đệ đoán xem?”

"À à, ta hiểu rồi, nó cũng là do Cửu U Đại Đế dạy cho huynh!"

Tần Hâm Hâm thần bí nói: "Ninh ca, huynh yên tâm, chuyện này ta nhất định giữ bí mật cho huynh, nếu không lỡ mà bị truyền ra ngoài, Tần gia chúng ta làm sao có thể bảo vệ huynh!"

“Đi thôi!”

Hai người cùng nhau rời khỏi Tần phủ, đi vào trong phố đan dược Tần gia.

Tần gia là một trong bốn gia tộc lớn ở thành Lăng Vân, đương nhiên có phố đan dược của riêng mình.

Giờ phút này, trong phố đan dược của Tần gia, dòng người ra vào không ngớt.

"Tam thiếu gia muốn luyện đan?"

Một người đàn ông trung niên nhìn Tần Ninh và Tần Hâm Hâm, miệng há to.

Trước giờ chưa từng nghe nói qua Tần Ninh này biết luyện đan!

“Đừng nói nhảm nữa, mau đi chuẩn bị dược liệu cùng lò luyện đan cho tam thiếu gia!”, Tần Hâm Hâm lúc này mới vỗ bàn một cái, nói: “Đừng hỏi nhiều như vậy, ngươi không nên biết, không nên hỏi, hiểu không?"

"Thuộc hạ tuân mệnh!"

Vinh Uy ngay lập tức lui xuống chuẩn bị.

Tuy nhiên, sau khi chuẩn bị xong dược liệu, Vinh Uy đã chạy ra sân sau, chạy tới phòng của ba vị đại sư trong phố đan dược.

"Hắn muốn luyện đan?"

Trong phòng, một lão già tóc hoa râm cau mày, hừ lạnh: "Vớ vẩn, hắn biết gì về việc luyện đan chứ? Chẳng lẽ hắn có thể ngưng tụ được lửa luyện đan?"

"Đúng vậy, toàn chuyện nhảm nhí!"

Một lão già tóc hoa râm khác cũng hừ lạnh nói theo.

"Hứa Uyên, Trần Phong, tam thiếu gia cũng không phải là người tùy tiện nói bậy, nói không chừng hắn thật sự có thể làm được. Nếu hắn muốn làm thì cứ để hắn làm!"

Một đan sư khác nói.

"Tần Phong Quy, làm sao có thể để cho hắn làm chuyện ẩu tả như vậy?"

Hứa Uyên đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, hừ lạnh nói: "Còn không biết điều ở yên trong Tần phủ, hắn vậy mà cũng không sợ nhà họ Lăng phái người đến giết chết hắn!"

Nói vừa dứt lời, Hứa Uyên thẳng thừng tung cửa bước ra ngoài.

Lão ta cũng muốn xem thử Tần Ninh rốt cuộc định làm gì.

Trần Phong cũng lập tức đứng lên đi theo.

Mà lúc này Tần Phong Quy lại đứng lên, nhìn về phía Vinh Uy, nói: "Mau đi nói cho nhị gia biết".

“Vâng!”

Vào lúc này, Tần Ninh và Tần Hâm Hâm đang ở trong một gian phòng luyện đan.

Trong gian phòng có mười mấy bình thuốc, ở vị trí trung tâm là một lò luyện đan cao hơn một thước đứng yên sừng sững, lò luyện đan này có ba chân, thành lò rất dày, dưới đáy lò có một số điêu văn màu đen, bốn phía lò luyện đan có vô số lỗ trống lớn nhỏ.

Chỉ là những lỗ trống đó bị bít lại, đây là những lỗ trống dùng để điều chỉnh nhiệt độ trong lò luyện đan, cũng là nơi các đan sư quan sát hình thái của đan dược.

“Dược liệu...”

Tần Ninh đi tới giá dược liệu, nhíu mày khi nhìn thấy những dược liệu trên giá.

Hắn lần này chuẩn bị luyện chế ba loại đan dược.

Một là Thư Cốt Đan để chữa trị tình trạng chân của nhị ca Tần Hải, mặc dù còn cần phải dung hợp với Thiên Hỏa Linh Tinh mới có thể chữa trị được.

Tuy nhiên, trước khi dung hợp, hắn ta cần phải được đả thông lại các kinh mạch trên chân của mình, Thư Cốt Đan này chẳng qua chỉ là phàm đan hạ đẳng, đan sư cấp thấp cũng có thể luyện chế ra.

Chỉ là hắn rất tin tưởng vào bản thân.

Thứ hai, hắn chuẩn bị luyện chế trung đẳng đan dược Thác Môn Đan để tự mình tu luyện.

Muốn luyện chế Thư Cốt Đan cần ba loại dược liệu chính.

"Cỏ Thư Lận, rễ cây Cổ Đậu, quả Bách Hoa".

Nhưng vào lúc này, ba dược liệu đó đặt trên giá thuốc hoặc là héo rũ, hoặc là thiếu cành thiếu lá, hoàn toàn không có cái nào nguyên vẹn.

Dùng dược liệu như vậy để luyện chế đan dược, nếu uống phải đan dược đó còn có thể hại chết người!

Két một tiếng, cửa phòng luyện đan lúc này đột nhiên bị đẩy ra.
Chương 14: Cứ ném hết ra ngoài

“Tần Ninh, đây là phố đan dược của Tần gia, mọi chuyện đều do Hứa Uyên ta quyết định, ngươi đừng hòng làm loạn ở đây”.

Một giọng nói bực dọc vang lên.

Bên ngoài cổng, Hứa Uyên nhìn Tần Ninh và Tần Hâm Hâm, kiêu ngạo nói.

Lão ta vốn dĩ là một đan sư cao cấp, là khách cấp bậc trưởng lão ở Tần gia.

Nếu lúc này Tần Thương Sinh ở đây thì cũng phải đối đãi kính cẩn với lão ta.

“Thiếu gia Tần Ninh!”, lúc này Trần Phong cũng nói: “Đây là phố đan dược, là cái gốc của Tần gia, không phải là nơi để ngươi làm loạn, trở về phủ đi”.

Làm loạn?

Tần Ninh nhìn hai người, cảm thấy nực cười.

“Ta đến đây là để luyện đan chứ không phải làm loạn!”

“Luyện đan? Ngươi biết luyện đan là gì sao? E là ngươi còn không biết lửa luyện đan là gì nữa ấy chứ!”

Nhìn vẻ mặt u ám của Hứa Uyên, Tần Ninh vung tay, một ngọn lửa màu đỏ hiện lên ở đầu ngón tay.

Thấy vậy, Hứa Uyên và Trần Phong đều kinh ngạc.

Sở dĩ nghề đan sư này khan hiếm là vì, đến cuối đời, nhiều võ giả vẫn không thể ngưng kết ra được đan hỏa.

Trước đây, họ chưa nghe nói Tần Ninh có thể thành công.

Bây giờ lại có thể ngưng kết ra được khi vừa vung tay?

Hứa Uyên bình tĩnh nói: “Dù ngươi có ngưng kết được đan hỏa thì cũng chỉ luyện được đan dược cấp bình thường. Có bốn cấp bậc là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm, chủng loại càng nhiều đến mức không thể đếm hết, ngươi chưa từng học thì làm sao biết được?”

“Sao ngươi biết ta không làm được? Sao ngươi biết ta chưa từng học?”

Tần Ninh lười giải thích nhiều, chỉ hỏi ngược lại: “Ta muốn hỏi hai vị… chuyện gì đây?”

“Cái gì mà chuyện gì?”

“Dược liệu mà ta nhờ chấp sự Tống Uy chuẩn bị là Thư Lận Thảo và Hoàng Diệp Tử đều đã có, nhưng nhánh rễ cây Cổ Đậu đều bị chặt hết, thậm chí quả Bách Hoa cũng khô héo…”

Tần Ninh lạnh lùng hỏi: “Hai vị phụ trách có thể nói cho ta biết rốt cuộc chuyện là sao không?”

Dược liệu là gốc của đan dược, mỗi năm Tần gia đều phải tiêu tốn một số tiền lớn để nhập dược liệu, lẽ nào những dược liệu mua về đều như thế này?

Nhìn những dược liệu đó, sắc mặt Hứa Uyên và Trần Phong đều cứng đờ.

Hứa Uyên nói: “Ngươi thì biết cái gì? Cỏ Thư Lận, Hoàng Diệp Tử có hiệu quả tốt nhất, những nhánh rễ không có tác dụng gì của rễ cây Cổ Đậu tất nhiên nên bị cắt hết, quả Bách Hoa tươi mới hoàn toàn không có công dụng gì”.

“Láo xược!”

Tần Ninh bỗng cất cao giọng quát: “Hứa Uyên, ngươi tưởng ta không biết gì về luyện đan sao?”

“Yêu cầu về cỏ Thư Lận nhất định phải đảm bảo được độ ẩm của lá, thậm chí còn cần phải ngâm trong nước để bảo đảm công hiệu; mọi công dụng của rễ cây Cổ Đậu đều tập trung ở rễ nhánh của cây. Quả Bách Hoa càng không thể bị khô héo, không còn tươi thì nên vứt đi, nếu không thứ luyện ra không phải là đan dược cứu người mà sẽ là độc dược hại người!”

“Ngươi thân là đan sư quản lý phố đan dược, làm chuyện như vậy là suy xét cho Tần gia sao?”

Bị một thiếu niên mười sáu tuổi quát như vậy, sắc mặt Hứa Uyên và Trần Phong trở nên khó coi.

“Tần Ninh, ngươi khiến Tần gia nhà tan cửa nát, bớt ở đây tỏ ra thanh cao đi. Ngươi chẳng qua chỉ là thiếu gia Tần gia, phố đan dược được Nhị gia quản lý, không đến lượt ngươi ở đây chỉ tay ra lệnh”.

“Đúng vậy, phố đan dược không phải là nơi ngươi làm xằng làm bậy!”

Hứa Uyên và Trần Phong không sợ Tần Ninh, hai người họ là đan sư cấp cao, đan dược của Tần gia đều cần hai người chế luyện.

Dù Tần Ninh là thiếu gia Tần gia thì cũng không quản được họ. Đừng nói là Tần Ninh, dù là Tần Thương Sinh thì cũng phải dựa vào họ.

“Bây giờ lập tức cút khỏi phố đan dược ngay, ta sẽ nói với cha ngươi chuyện này”, Hứa Uyên trầm giọng nói.

Cút khỏi phố đan dược?

Bây giờ, Tần Ninh đã là lão yêu quái sống mười đời rồi, làm sao không hiểu được rốt cuộc mọi chuyện trước mắt là sao.

Hai người Hứa Uyên và Trần Phong này muốn dựa vào thân phận của mình để tư lợi chiếm làm của riêng!

Hắn không muốn nhiều lời với loại người như vậy.

Cứ ném hết ra ngoài là được!

“Người nên cút đi là các ngươi đấy!”

Rầm…

Bỗng có hai bóng người bị ném ra ngoài, hai người Hứa Uyên và Trần Phong ngã bể đầu.

Mặc dù hai người là cao thủ cảnh giới cửa thứ bảy Tử Môn nhưng hiện giờ Tần Ninh đã đột phá cảnh giới cửa thứ năm, hai người này chẳng là cái đinh gì trong mắt hắn cả!

“Tần Ninh, ngươi điên rồi, bọn ta không làm đan sư của Tần gia nữa, ngươi tự mình luyện đan đi!”

“Tần Ninh, dù ngươi có đem kiệu đến rước thì cũng đừng mơ có thể mời ta về lại được!”

Hai người bị ném ra ngoài thì la hét lên, đám người chạy đến vây xem.

“Sao vậy? Sao vậy?”

Lúc này, Tần Viễn Sơn vội vã chạy đến.

Thấy hai vị đại sư Hứa Uyên và Trần Phong ngã thê thảm như vậy, Tần Viễn Sơn sửng sốt.

“Ai làm chuyện này?”

Tần Viễn Sơn quát.

“Nhị thúc, ta làm đấy!”

Lúc này Tần Ninh bước ra ngoài, thản nhiên nói: “Tần gia ta không cần hai người này nữa. Nhị thúc, đến phủ của hai người này để lục soát toàn bộ ngân lượng mà họ đã tư lợi chiếm riêng ra đi, sau đó đuổi hai lão già này ra ngoài đi”.

Cái gì?

Lúc này, Tần Viễn Sơn sửng sốt.

Đuổi ra ngoài?

Đã xảy ra chuyện gì?

“Cha, mau đuổi họ ra khỏi đây đi, hai lão già này biến dược liệu mà Tần gia chúng ta bỏ tiền ra mua về thành dược liệu hỏng, không thể dùng được. Mấy dược liệu lúc nãy Ninh ca cần đều hỏng hết rồi!”

Dù Tần Hâm Hâm không hiểu gì mấy lời về dược liệu lúc nãy nhưng cậu biết chắc chắn Tần Ninh nói đúng.

“Hừ, không cần đuổi bọn ta, tự bọn ta đi!”

Hứa Uyên hừ một tiếng, cất bước rời đi.

“Giờ không thể đi được! Nhị thúc, ta nghĩ chắc chắn trong phủ của đan sư Hứa Uyên có không ít bảo vật hiếm có, vàng bạc, nhiều hơn những bổng lộc chúng ta cho lão ta, thúc dẫn người đến lục soát là biết”.

Tần Ninh nói xong cũng không nhiều lời nữa, ánh mắt lướt nhìn hai người nọ rồi đi thẳng ra ngoài.

“Cha, cha nhất định phải lục soát đó!”

Tần Hâm Hâm vội vã chạy theo Tần Ninh.

Nhìn Tần Ninh rời đi, Tần Viễn Sơn bước đến phòng luyện đan lập tức hiểu rõ.

“Người đâu!”

Tần Viễn Sơn quát: “Lập tức mời hai vị đại sư về phủ của mình, xem xem trong phủ của họ rốt cuộc có những gì”.

Lão ta vừa ra lệnh, sắc mặt Hứa Uyên và Trần Phong trắng bệch.

Hai người vốn tưởng Tần Ninh hoàn toàn không biết luyện đan là gì nên mới bịa ra mấy câu với hắn cho xong chuyện, nhưng không ngờ lại bị Tần Ninh vạch trần.

Lần này thì tiêu rồi!

“Ninh ca, Ninh ca, huynh đợi ta với, giờ chúng ta đi đâu vậy?”

“Dược liệu trong phố đan dược bị hư hại quá nhiều, ta cần luyện chế Thư Cốt Đan, Thác Môn Đan. Nếu có thể tìm được Viêm linh chi thì còn có thể luyện chế ra Tụ Nguyên Đan cho cha”.

“Tụ Nguyên Đan?”

Tần Hâm Hâm khó hiểu hỏi. Cậu chưa từng nghe nói đến mấy loại đan dược mà Tần Ninh nói.

“Chính là loại đan dược ngưng tụ nguyên khí trong cơ thể, mở ra cửa thứ chín Thiên Môn…”

“Còn có loại đan dược này sao?”

“…”

Tần Ninh lười giải thích, hắn dẫn Tần Hâm Hâm đến Thánh Đan Các.

Thánh Đan Các nổi danh khắp đế quốc Bắc Minh, các cửa hàng của nó phân bố ở mọi nơi trên đế quốc Bắc Minh.

Thậm chí Thánh Đan Các còn được mệnh danh là nơi không gì không có, chỉ có thứ mà khách không nghĩ đến mà thôi.

Sau khi thấy những dược liệu trong phố đan dược đó, Tần Ninh chỉ đành phải đến Thánh Đan Các để mua dược liệu.

“Tần Ninh!”

Một người mặc áo dài trắng, khí chất nhẹ nhàng, nước da trắng trẻo, tay cầm quạt nhìn Tần Ninh, sau đó hắn ta thu quạt lại tức giận hừ nói: “Ngươi còn dám ra ngoài à!”
Chương 15: Sao phải đi chứ?

“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là ngươi à Lăng Thành Phi!”

Tần Hâm Hâm nhìn thấy người vừa đến, xì một tiếng: “Sao nào? Bây giờ lại líu lưỡi không nói được à? Hôm đó tỉ thí, tại sao ngươi không nhảy ra so tài với Ninh ca?”

“Ngươi...”

Lăng Thành Phi, con cháu Lăng gia, thiên phú không tồi, mười tám tuổi đã đạt đến cảnh giới cửa thứ sáu Cảnh Môn.

Ngày hôm đó tỉ thí, gã cũng có mặt, nhưng Lăng Côn còn mạnh hơn gã, thế nên Lăng Côn đã ra trận.

May là Lăng Côn ra trận, nếu không người chết sẽ là gã.

Bây giờ nhìn thấy Tần Ninh, tất nhiên gã vô cùng tức giận, thế nhưng lại không dám động thủ.

“Ngươi cái gì mà ngươi?”, Tần Hâm Hâm nói: “Không dám động thủ thì đừng có gáy to, cút sang một bên đi!”

Tần Hâm Hâm vừa dứt lời, lại nhìn sang Tần Ninh cười ha hả nói: “Ninh ca, loại người này ngoài miệng khoe khoang nhưng không dám làm gì đâu. Chúng ta cứ mặc kệ đi. Đi thôi, vào trong mua dược liệu thôi!”

“Ừm!”

Hiện tại Tần Ninh thật sự cũng lười để ý rồi.

Hắn cần phải luyện chế Thư Cốt Đan và Thác Môn Đan, sau đó đến dãy núi Lăng Vân, những tên tôm tép này, hắn không có thời gian để ý.

Lăng Thành Phi thấy hai người không để ý tới mình, gã siết chặt hai tay, lửa giận như muốn bộc phát.

“Mua dược liệu sao...”

Lăng Thành Phi cười nhạt, tự nói tự nghe: “Ở Thánh Đan Các mà các người vẫn muốn mua dược liệu sao?”

Đúng lúc đó, Tần Ninh và Tần Hâm Hâm đã tiến vào Thánh Đan Các, tất nhiên đã có người nhanh chóng tiếp đón, đi khắp nơi xem dược liệu.

Cùng lúc, Lăng Thành Phi bước vào Thánh Đan Các, thấy cảnh tượng đó, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt.

“Lăng huynh, sao huynh lại rảnh rỗi đến đây thế?”

Một giọng nói tràn đầy ngạc nhiên vang lên, trước mặt Lăng Thành Phi là một thanh niên trẻ tuổi, mặc áo choàng đan sư, bước tới và ngạc nhiên nói.

“Đỗ huynh!”

Lăng Thành Phi nhìn thấy người nọ, chắp tay, khẽ nhíu mày thở dài nói: “Ôi, không phải vì muội muội Phi Phi sao!”

“Phi Phi? Muội ấy làm sao?”

Người thanh niên lập tức giật mình.

Lăng Thành Phi lo lắng, thở dài, rồi mới nói: “Đỗ Tư Viễn, ta nói huynh chuyện này, trời ạ, lần trước Phi Phi... thiếu chút nữa đã bị cái tên Tần Ninh của Tần gia kia...”

“Ôi, bây giờ ta vẫn còn rất sợ hãi, không thể nào bình tĩnh tu luyện nữa!”

“Huynh vẫn chưa hồi phục sao?”, Đỗ Tư Viễn đột nhiên cảm thấy đau lòng, nói: “Huynh báo cho ta biết là ta sẽ tới ngay, sao còn phải đích thân chạy tới đây làm gì”.

“Ta nào dám làm phiền đan sư trung cấp là huynh chứ!”

Lăng Thành Phi nói với giọng chua xót: “Ngày nào huynh cũng nói thích Phi Phi, nhưng bây giờ... tên Tần Ninh đó ở trong Thánh Đan Các, huynh lại để cho hắn nghênh ngang mua dược liệu, huynh còn không có cái gan xả giận cho Phi Phi!”

Gì cơ?

Nghe thấy những lời này, hai tay Đỗ Tư Viễn liền nắm chặt lại, vang lên tiếng khớp tay răng rắc.

“Hắn, ở đâu?”

Dứt lời, vẻ mặt của Đỗ Tư Viễn trở nên lạnh lùng đến đáng sợ.

“Ta sẽ khiến hắn phải trả giá bằng máu!”

“Kìa, hắn ở phía bên kia!”

Lăng Thành Phi chỉ về phía bên kia, cười nói: “Tên ấy bây giờ vô cùng hống hách, trước đây ba gia tộc lớn chúng ta tỷ thí ở Tần phủ, hắn ta dám nói không coi Sở Ngưng Thi là gì. Huống chi Phi Phi có diện mạo như vậy, hắn nói thế còn không đủ tư cách làm tì nữ của hắn...”

“Đáng chết!”

Lăng Thành Phi còn chưa nói xong, Đỗ Tư Viễn đã không nén được cơn giận.

Tần Ninh đúng là liều lĩnh, Lăng Phi Phi là nữ thần trong lòng hắn ta, người bạn đời tuyệt vời nhất mà hắn ta mong ngóng cưới về, nhưng Tần Ninh lại dám nói Lăng Phi Phi... không đủ tư cách làm nữ tì của hắn.

“Ninh ca, dược liệu này không tệ, huynh nhìn quả Bách Hoa này mà xem, trái cây căng bóng, lại còn mọng nước!”, Tần Hâm Hâm cười hi hi nói.

“Ừm!”

Tần Ninh hỏi: “Bách Hoa Quả, bao nhiêu tiền một quả?”

“Thưa quý khách, quả Bách Hoa giá một trăm lượng bạc một quả!”

“Được, ta lấy mười quả!”

Tần Ninh gật đầu, mặc dù hơi đắt nhưng chất lượng số quả Bách Hoa này thật sự rất tốt, chẳng trách Thánh Đan Các lại nổi tiếng ở đế quốc Bắc Minh đến vậy.

“Thứ lỗi, không bán!”

Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói không kiên nhẫn đột nhiên vang lên sau lưng hai người.

Đỗ Tư Viễn xuất hiện trước mặt Tần Ninh và Tần Hâm Hâm, cất quả Bách Hoa rồi nói: “Thứ lỗi, quả Bách Hoa của Thánh Đan Các, không bán nữa!”

“Đỗ Tư Viễn, ngươi làm gì vậy?”

Tần Hâm Hâm nói: “Không bán nữa là thế nào, vừa rồi ta còn thấy có người mua mà”.

“Người khác mua, Thánh Đan Các sẽ bán, nhưng Tần Ninh mua, Thánh Đan Các sẽ không bán!”

Hắn ta vừa nói xong, Tần Hâm Hâm liền nổi giận.

Tần Ninh giữ Tần Hâm Hâm lại, lắc đầu.

“Thánh Đan Các mở cửa buôn bán, người tới là khách! Đỗ Tư Viễn, dù Đỗ Triết cha ngươi là đan sư đứng đầu Thánh Đan Các, nhưng cũng không thể từ chối khách đúng không?”

“Đừng nói nhảm nữa, ta nói không bán là không bán!”

Đỗ Tư Viễn hừ một tiếng: “Tần Ninh, sao ngươi không tự soi gương xem mình là ai? Ngươi xứng với tiểu thư Phi Phi sao? Từ hôm nay trở đi, dược liệu của Thánh Đan Các không bán cho chó, cũng không bán cho ngươi!”

“Người đâu, lập tức đặt một tấm biển ở ngoài cửa cho ta: Thánh Đan Các không cho chó và Tần Ninh vào!”

Đỗ Tư Viễn nhìn Tần Ninh, ánh mắt tràn đầy sự giễu cợt.

Tần Ninh nhìn Đỗ Tư Viễn, khẽ nhíu mày, hắn chưa từng đắc tội với người này, thoáng nhìn qua thì thấy Lăng Thành Phi đứng lẫn trong đám người, liền hiểu ra.

“Ninh ca chúng ta đi thôi, tên khốn này khinh thường người khác, cả thành Lăng Vân này cũng không phải chỉ có mình Thánh Đan Các bán dược liệu!”, Tần Hâm Hâm cũng tức giận.

Dù sao thì nơi này cũng là Thánh Đan Các.

Thánh Đan Các là một thế lực trung lập ở thành Lăng Vân, không tham gia bất kỳ trận đấu nào, có thể giữ được vị trí trung lập chính là vì chỗ dựa của Thánh Đan Các rất ghê gớm.

Trong cả Đế đô, ngay cả hoàng thất, cũng không dám khiêu chiến Thánh Đan Các.

Không thể gây rắc rối ở đây.

“Sao phải đi chứ?”

Tần Ninh đột nhiên nở nụ cười: “Ta còn chưa mua dược liệu mà!”

“Ngươi bị điếc hay bị ngu thế! Ta nói rồi, không bán cho ngươi! Mau cút đi, nếu không thì đừng trách ta không khách khí!”

“Có vẻ ngươi mắng ta rất vui vẻ nhỉ!”

Giọng điệu của Tần Ninh lúc này hơi lạnh lùng.

“Ta không chỉ mắng ngươi, ta còn thay mặt cả thành Lăng Vân dạy cho tên khốn lòng lang dạ sói nhà ngươi một bài học!”

Đỗ Tư Viễn nhìn thấy nụ cười của Tần Ninh, liền cảm thấy tức giận.

Lúc này lửa giận cuồn cuộn, thật sự không thể nhịn được nữa, hắn ta sải bước, tung ra một quyền.

“Phi Hổ quyền!”

Thấy cảnh đó, khóe miệng Tần Ninh hiện lên một nụ cười mỉa mai.

Phi Hổ quyền? Xem ra chiêu này giống như Phi Hổ thức, thức thứ hai của Hổ Tiếu Long Ngâm quyền mà hắn đang tu luyện, nhưng thật ra vẫn có sự khác biệt rất lớn.

Tần Ninh khẽ vung tay, dùng một quyền nghênh đón.

“Phi Hổ thức!”

Trong nháy mắt, bàn tay của Tần Ninh nắm thành nắm đấm. Nắm đấm đấy nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng khi vung ra, sức mạnh của hắn lại tăng lên mạnh mẽ. Một luồng linh khí quét qua nắm đấm, đấm vào trong không trung, lại giống như tư thế của một con hổ.

Trong khoảnh khắc, hai bóng người va vào nhau, một tiếng ầm đột nhiên vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK