Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1406: Ta sẽ không nhận nhầm

Bùm… Bàn tay kia lúc này trực tiếp túm lấy cổ lão tổ Bạch Uyên, âm thanh rắc rắc vang lên.

Lão tổ Bạch Uyên bây giờ yếu ớt giống như con gà con.

Một vị Vương Giả yếu ớt giống như một con gà.

Đây quả thực là chuyện không thể nào.

Nhưng quả thật là đang xảy ra ngay trước mắt bọn họ.

“Ai bảo ngươi ra tay!”

Một câu chất vấn lúc này vang lên.

Nhưng người ra tay kia chẳng ai ngờ tới.

Lão tổ Bạch Uyên ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía người ra tay.

“Lý... Lý tiên sinh…”, giọng nói của lão tổ Bạch Uyên mang theo ngữ khí không thể tưởng tượng nổi, ông ta đứt quãng nói: “Ngươi và ta… tất cả đều dốc sức vì Thiên Đế các, ngươi… ngươi làm gì vậy?”

“Ta nói cho các ngươi biết, phái người ngăn cản Dương Tử Hiên, Dương Tử Nghiệp và Dương Phong Hoa, bắt sống bọn họ, bao vây bọn họ là được rồi, ta bảo ngươi giết bọn chúng sao?”

Một tiếng quát lớn, cảm xúc của Lý tiên sinh lúc này xuất hiện dao động vượt qua ngoài dự đoán của mọi người.

Ánh mắt cầu xin tha thứ của lão tổ Bạch Uyên nhìn mấy người khác.

Thái Sơ Phong của Thái Sơ cung lúc này vội vàng nói: “Lý tiên sinh, Thanh Ninh các áp chế chúng ta mấy vạn năm, mọi người cũng chỉ là muốn trút giận”.

“Đúng vậy, chúng ta...”

“Các ngươi?”, Lý tiên sinh lúc này ánh mắt nhìn về phía mấy người còn lại.

“Bốn vị các ngươi cũng tham gia sao?”

Lý tiên sinh giọng uy nghiêm nói: “Lần hành động này, ta toàn quyền phụ trách, điều ta nói là hạ lệnh bắt sống và nhốt bọn họ, không phải giết bọn họ, các ngươi điếc à?”

Rắc rắc! Một tay Lý tiên sinh bắt ra, lão tổ Bạch Uyên kia đầu vỡ nát, khí huyết sụp đổ, giữa trời đất thậm chí còn có cơn mưa máu rơi xuống.

Một vị Vương Giả, bỏ mình! Khai chiến hôm nay, vị Vương Giả đầu tiên chết.

Hai bên đánh nhau, Vương Giả không chết.

Nhưng bây giờ lại bị Lý tiên sinh ra tay, giết một vị Vương Giả phe mình.

“Lý tiên sinh, ngươi làm như vậy, các chủ Đế Lâm Thiên…”, Thái Sơ Phong của Thái Sơ cung lúc này hừ lạnh nói: “Sẽ không bỏ qua ngươi”.

“Một vị Vương Giả chính là sức chiến đấu tuyệt đối!”

“Đồ phế vật!”

Lý tiên sinh lên tiếng, nhìn về phía Thái Sơ Phong, Thánh Thiên Tuyệt, Tinh Húc Chi Chủ, Hiên Viên Đại Hùng.

“Thiên Đế các giúp các ngươi vượt qua cực hạn bản thân trở thành Vương Giả, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là Vương Giả nhất phẩm rác rưởi nhất mà thôi”.

“Bổn tọa hạ lệnh bảo các ngươi bắt sống người Dương gia, không được giết”.

“Nhưng các ngươi lại không nghe lệnh của bổn tọa, đáng chết!”

Lời Lý tiên sinh vừa dứt, bàn tay cách không một trảo.

Bùm bùm bùm bùm… Bốn vị Vương Giả nhất phẩm, thân thể lúc này nổ bể ra.

Bốn người Thái Sơ Phong, Thánh Thiên Tuyệt, Tinh Húc Chi Chủ, Hiên Viên Đại Hùng hai tay hai chân bây giờ nổ bể, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

“Lý tiên sinh…”, lâu chủ Thiên Thanh Phong của Thiên Bảo lâu không nhịn được nói: “Đại địch trước mặt, không thể chém chết bọn họ…”

“Chen miệng thêm nữa ngươi cũng chết!”, tiếng quát lạnh lùng vang lên.

Sắc mặt Thiên Thanh Phong lúc trắng lúc xanh.

Nhưng đến cuối cùng ông ta không nói thêm câu nào nữa.

Vị Lý tiên sinh này thực lực quá mạnh.

Một bên, Diệp Thiên Nam cũng yên lặng không nói.

Lúc này, trong lòng ông ta… bối rối! Có chuyện gì xảy ra vậy?

Cho dù Ngũ Vương giết Dương Tử Hiên và Dương Phong Hoa thì làm sao?

Hôm nay đến không phải để tiêu diệt Thanh Ninh các sao?

Người Dương gia không được giết sạch sao?

Giết sớm là sai?

Lý tiên sinh này rốt cuộc giúp Thiên Đế các hay là giúp Thanh Ninh các?

Nào chỉ Diệp Thiên Nam không hiểu.

Đám người Thanh Ninh các cũng mơ hồ.

Chiến sĩ tộc Luyện Ngục Ma lại càng nhìn không hiểu.

Lúc này giữa trời đất, mưa máu như trút nước.

Lý tiên sinh mặc một bộ trường sam, đứng ngạo nghễ trong mưa máu, ông ta nhìn về phía Nguyên Hoàng cung.

“Dương Thanh Vân, thật xin lỗi!”

Sáu chữ phát ra từ đáy lòng.

Giọng điệu Lý tiên sinh dừng một chút, ông ta thở ra một hơi, từ từ nói: “Là ta khinh thường rồi, đây không phải ý định ban đầu của ta…”

Lời này vừa nói ra, đám người hoàn toàn ngây ngốc.

Diệt Thanh Ninh các, cũng không phải giết người Dương gia sao?

Sớm giết thì phải chết?

Bây giờ là tình huống gì đây?

Dương Thanh Vân lúc này ngẩng đầu, lảo đảo đứng dậy.

Ánh mắt nhìn về phía Lý tiên sinh.

“Cần gì phải như vậy?”

Giọng điệu Dương Thanh Vân mang theo một tia kiên quyết.

“Tại sao?”

“Ngươi đã từng là một người hiền hòa như vậy, tu võ ngươi cũng không muốn giết nhiều người”.

“Ngươi đã từng bị ép phải giết người, vô cùng phẫn nộ trách sư phụ ta quá tàn nhẫn, nói ngươi sau này không muốn giết người”.

“Ngươi đã từng dạy dỗ ta con đường võ đạo mạnh mẽ mới có thể phát huy chính nghĩa, võ giả mạnh mẽ không thể chỉ quan tâm đến ham muốn cá nhân”.

“Nhưng bây giờ ngươi đang làm gì?”

Từng câu chất vấn khiến cho cơ thể Lý tiên sinh khẽ run.

Chỉ là Tần Ninh đứng ở Nguyên Hoàng cung kia ánh mắt tràn đầy kinh ngạc không thể tin nổi, hắn nhìn về phía một thân ảnh nơi xa kia, nhìn về phía Lý tiên sinh.

“Ngươi bây giờ nối giáo cho giặc, ngươi biết sau khi đám súc sinh này đi ra, toàn bộ đại lục Vạn Thiên phải chết bao nhiêu người không?”

“Vạn người, mười vạn, trăm vạn, ngàn vạn, trên trăm triệu, vĩnh viễn không ngừng”.

“Ngươi đã từng hiền hòa như vậy, tôn sùng võ đạo như vậy, nhưng bây giờ ngươi đang làm gì?”

Từng tiếng chất vấn khiến cho tất cả mọi người đều ngây ngốc.

Dương Thanh Vân biết vị Lý tiên sinh này?

“Không đâu…”, Tần Ninh lúc này lắc đầu bật cười nói: “Thanh Vân, ngươi tổn thương thấu tâm, nhận nhầm người rồi”.

“Con sẽ không nhận nhầm!”

Lúc này Dương Thanh Vân lắc đầu, mặt lộ cười khổ.

“Trên đại lục Vạn Thiên này có thể tu chín thuộc tính linh khí thành giả, trên tìm trăm vạn năm, dưới truyền trăm vạn năm, chỉ có hai người, cũng chỉ có hai người có thể làm được”.

“Đây là sư phụ người đã nói với con”.

Chín thuộc tính linh khí không phải bất kỳ võ giả nào cũng có thể tu thành, có thể nói không ai có thể tu thành.

Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi Điện Huyết! Chín linh khí lớn tụ tập một thể, tương phản lẫn nhau.

Nhưng những người khác không được! Tần Ninh có thể! Trừ hắn ra còn có một người có thể.

Một người Tần Ninh vô cùng quen thuộc, Dương Thanh Vân cũng vô cùng quen thuộc.

“Cả đời này ta không làm người vô danh”.

“Cả đời này ta không làm người bất nghĩa”.

“Cả đời này ta không làm người không có đức!”

“Danh, Nghĩa, Đức ngươi cũng không cần!”

Dương Thanh Vân nhìn thân ảnh người kia, ngón tay run rẩy.

“Ngươi có nghĩ qua gặp nhau lần nữa, làm sao đối mặt lẫn nhau không?”

“Ngươi có nghĩ qua ngươi còn có mặt mũi nhìn người ấy!”

Dương Thanh Vân chỉ Tần Ninh bên người, nhìn về phía Lý tiên sinh giọng nói vang dội.

“Ngươi…”, một lời chưa nói hết, Dương Thanh Vân phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

“Thanh Vân”

“Phu quân!”

“Cha!”

Tần Ninh lúc này đỡ cánh tay Dương Thanh Vân, từ từ nói: “Biển linh thức trong cơ thể đang cháy, bị người ta dẫn ra!”

“Không thể động đến linh thức nữa, ta sẽ đưa hắn vào Bách Luyện Thánh Tháp, tiêu trừ tai họa ngầm bên trong biển linh thức, Giang Bạch, ngươi coi chừng bên cạnh ta!”

“Ừ!”

Tần Ninh không nói hai lời, lúc này sử dụng Bách Luyện Thánh Tháp.

Giang Bạch và cơ thể Dương Thanh Vân tiến vào trong tháp cao.

Trong sân, bầu không khí vô cùng quỷ dị.

Tần Ninh lúc này đứng yên trên bậc thang cửa cung, hắn đứng chắp tay nhìn về phía Lý tiên sinh, nhìn về phía trưởng tộc Luyện Thiên.

“Mặc dù không thể tin, nhưng tóm lại có thể thử một lần!”

Tần Ninh lúc này giọng thản nhiên: “Nhàn Ngư, ngươi qua đây!”
Chương 1407: Phong Vương Lý Nhất Phong

x

Nghe thấy lời này, sắc mặt Lý Nhàn Ngư không hiểu.

Nhưng một bên, hai người phu nhân Tiên Nhân và Thạch Cảm Đương trong nháy mắt nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi lớn, họ nhìn Lý Nhàn Ngư, lại nhìn Lý tiên sinh kia.

“Sư phụ…”

“Có hơi đau, nhịn được không?”

“Nhịn được!”

Nhìn thấy Lý Nhàn Ngư gật đầu, Tần Ninh cũng gật đầu.

Sau đó ngón trỏ trái và ngón giữa trong nháy mắt chỉ ra.

Trực tiếp chỉ trúng hai mắt Lý Nhàn Ngư.

Năm đó khi hai ngón tay chạm vào mắt Lý Nhàn Ngư, một đường chú ấn lúc này xuất hiện rộng mở.

Trong phút chốc tiếng kêu đau của Lý Nhàn Ngư vang khắp bầu trời.

Nhưng bây giờ cũng không ai có tâm tình đi nghe tiếng kêu đau kia.

Giữa trời đất.

Mưa như thác đổ.

Chín đường câu ngọc trôi lơ lửng trên bầu trời, lượn vòng xung quanh, giống như trời cao sinh ra đôi mắt tồn tại câu ngọc nhìn chằm chằm vào tất cả đám người ở đây.

Lý Nhàn Ngư lúc này đau đớn che mắt.

Lúc này hắn ta chỉ cảm thấy hai mắt tản ra ánh sáng nóng bỏng, giống như muốn đốt cháy.

Nhịn đau nhìn về phía bầu trời.

Lý Nhàn Ngư càng ngây ngốc.

“Mắt vãng sinh…”, lúc này Lý Nhàn Ngư ngơ ngác.

“Ta mới là thất câu ngọc…”, một bên, Thạch Cảm Đương hiếm thấy không đùa giỡn, hắn ta nhìn trời, lẩm bẩm nói: “Đó không phải là mắt vãng sinh của ngươi…”

Lý Nhàn Ngư sửng sốt.

Không phải ta?

Vậy là ai?

Ánh mắt nhìn về phía hai mắt thần chính giữa.

Lúc này thân ảnh đứng vững kia không phải Lý tiên sinh thì là ai?

Cửu câu ngọc, mắt vãng sinh lại một lần nữa hiện thế! Tần Ninh bây giờ hai ngón tay khẽ run.

Trên hai ngón tay hắn chú ấn cháy rực, cháy lên ngón tay hắn, nhưng lúc này Tần Ninh nhắm mắt làm ngơ.

“Nhất Phong à…”

“Thanh Vân nói hắn sẽ không nhận nhầm, thật sự… không nhận nhầm…”

Những lời này có giọng điệu nói không nên lời, mang theo một tia chán nản, một tia... tiếc nuối.

Lời vừa dứt, bầu trời yên tĩnh như chết.

Trong nháy mắt tất cả mọi người đều hoàn toàn ngây ra.

Nhất Phong! Lý Nhất Phong?

Phong Vương?

Làm sao có thể?

Thạch Cảm Đương lúc này sắc mặt run rẩy.

“Sư phụ, người… người nhận nhầm… rồi…”, bây giờ trên không trung, chín đường câu ngọc trong hai mắt Lý tiên sinh ngưng tụ thành một vòng, mang theo ánh mắt đen nhánh nhìn xung quanh.

“Mắt vãng sinh không thể chuyển giá!”

“Nếu Nhất Phong chết thì mắt vãng sinh biến mất!”

Tần Ninh lúc này nhìn về phía thân ảnh kia, lẩm bẩm nói: “Sẽ không sai đâu!”

Cuối cùng hai mắt Tần Ninh vẫn rơi vào cặp mắt Lý tiên sinh.

“Tần Ninh, ngươi vẫn như trước đây”.

Lý tiên sinh mở miệng, khăn che trên mặt lúc này nhẹ nhàng lột xuống.

Một khuôn mặt sạch sẽ lộ ra.

Ngũ quan tuấn tú giống như một thanh niên trên dưới hai mươi tuổi, thậm chí cho người cảm giác mang một chút non nớt.

Tần Ninh bây giờ ngây người như phỗng.

Phu nhân Tiên Nhân ánh mắt cũng đờ đẫn.

Trong này nhìn thấy hình dáng thật của Lý Nhất Phong cũng đều là thế hệ trước sống mấy vạn năm, người trẻ tuổi chỉ nghe qua danh, chưa thấy qua mặt mũi.

Lúc này ánh mắt Lý Nhàn Ngư cũng nhìn về phía Lý Nhất Phong.

Cho dù cách nhiều thế hệ, khuôn mặt hai người nhìn vẫn có mấy phần giống nhau.

Lý Nhàn Ngư cũng biết tại sao Tần Ninh lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta liền chắc chắn là hậu nhân của Phong Vương.

“Nhiều năm không gặp!”

“Đúng vậy!”

Lý Nhất Phong nhìn về phía Tần Ninh, giọng nói không còn u ám, mà là mang theo mấy phần trong sáng.

“Tám vạn một ngàn ba trăm bảy mươi tư năm!”

Lý Nhất Phong từ từ nói.

Lời vừa dứt, giữa trời đất, ngoại trừ sấm chớp và cuồng phong bão táp thì không còn một tia âm thanh nào.

Cùng lúc đó.

Trên vùng đất ngoài ngàn dặm Thanh Ninh các, ba thân ảnh đứng yên trong mưa lớn.

Hai người một trái một phải kia chính là Ninh Vương Thiên Tử Ninh và Hoàn Vương Địa Hoàn mới trở về từ Thiên Ngoại Tiên.

“Các chủ…”, Thiên Tử Ninh cung kính nói: “Lý Nhất Phong kia thật sự không thành vấn đề sao?”

“Năm đó Lý Nhất Phong cùng với Tần Ninh quan hệ khăng khít, tình như cha con, thầy trò tri kỷ!”

“Nếu Lý Nhất Phong đổi ý, lần này Thiên Đế các chúng ta…”

“Không sao!”, Đế Lâm Thiên đứng trên cùng mặc bộ hắc bào bao phủ toàn thân, giọng nói có chút khàn khàn, lẩm bẩm nói: “Lý Nhất Phong sẽ không trở mặt!”

Nghe thấy lời này, Địa Hoàn cũng không hiểu nói: “Thật khó tưởng tượng tại sao Lý Nhất Phong lại đối phó với Tần Ninh?”

Dù sao người đời đều biết.

U Vương và Phong Vương từng được người ta gọi là U Phong, giống như trong đêm tối u ám, đường phong diệp kia quanh quẩn một chỗ.

Quan hệ giữa hai người này tốt vô cùng.

Đế Lâm Thiên cười một tiếng.

“Thật ra thì không khó tưởng tượng, chỉ có điều các ngươi đều bị lừa gạt mà thôi!”

Nghe thấy lời này, hai người đều kiên nhẫn lắng nghe.

“Năm đó ta dẫn người vây giết Lý Nhất Phong, Lý Nhất Phong dõi mắt nhìn, không ai có thể cứu hắn!”

“Hắn rơi vào chỗ chết, người được nghĩ đến sẽ là ai? Đương nhiên là U Vương!”

“Mà U Vương khi đó cũng không ở đại lục Vạn Thiên”.

“Kế cận chỗ chết, không ai hỏi han, người yêu nhất cũng có thể thành người hận nhất!”

“Con người chính là kỳ lạ, yêu cực hạn dần dần biến chất thì trở thành hận cực hạn!”

Nghe thấy lời này, Thiên Tử Ninh không nhịn được nói: “Ta thấy chưa chắc… Mấy người Dương Thanh Vân, Tiên Hàm và Thạch Cảm Đương đều chờ đợi trước sau như một từ đầu đến cuối, chưa từng thay đổi”.

“Lý Nhất Phong cũng không phải là bọn họ!”

Đế Lâm Thiên lại nói: “Vừa nãy ta cũng nói rồi, hắn và Tần Ninh tri kỷ như thầy trò cha con…”

“Nhưng đám người Dương Thanh Vân và Tiên Hàm đối đãi với Tần Ninh luôn giống như thầy trò cha con, nhiều hơn một phần trái tim tri kỷ thì nhiều hơn mùi vị khác”.

“Ít đi một phần kính sợ, lòng người liền thay đổi!”

Thiên Tử Ninh và Địa Hoàn gật đầu.

“Lý gia kia những năm nay luôn chạy trốn, Lý Nhất Phong này lại tận mắt nhìn huyết mạch của mình bị người ta ép chết, không nhúng tay chút nào thì thật là kẻ ác…”

“Ngươi lại sai rồi!”, Đế Lâm Thiên cười ha ha nói: “Lý Nhất Phong hắn ta căn bản không quan tâm huyết mạch của mình, thứ hắn ta quan tâm hơn chính là Tần Ninh”.

“Nhưng trận chiến hôm nay ngược lại khiến bổn vương khá có hứng thú, Tần Ninh... Lý Nhất Phong... ai sống ai chết đúng là ta thật muốn nhìn xem, đáng tiếc còn có chuyện quan trọng phải làm!”

“Lần này chỉ e là Tần Ninh kinh ngạc!”

Thiên Tử Ninh cười nói.

“Nào chỉ là thua thiệt, phỏng đoán sẽ nổi điên đấy…”, Địa Hoàn cũng khẽ mỉm cười nói.

Đế Lâm Thiên chắp hai tay phía sau, lẩm bẩm nói: “Đây chỉ là đả kích thứ nhất của Tần Ninh thôi, đả kích đặc sắc hơn ta sẽ để cho hắn nhìn thấy!”

“Đến lúc đó đoán chừng hắn sẽ thật sự phát điên!”

“Bây giờ chúng ta nên đi chuẩn bị đả kích thứ hai!”

“Dạ!”

“Dạ!”

Ba thân ảnh dần dần tiêu tán.

Lúc này trong Thanh Ninh các.

Tần Ninh đứng yên trước Nguyên Hoàng cung.

Hai tay hơi mở ra.

Nước mưa kia hòa lẫn máu, nhuộm đồ trắng của Tần Ninh thành màu máu.

Tần Ninh cứ như vậy để mặc cho nước mưa gội rửa, không nói một lời.

“Lý tiên sinh cũng tốt, Lý Nhất Phong cũng được, bổn tọa cũng không phải là đến xem các ngươi nói chuyện trời đất!”

Trưởng tộc Luyện Thiên lúc này giọng nói hùng hậu: “Lý tiên sinh, tên nhãi Tần Ninh này giao cho ngươi, bổn tọa muốn mở lỗ hổng, dẫn nhi lang tộc ta xông lên mặt đất”.

“Đại lục Vạn Thiên đánh nhau mấy vạn năm, cuối cùng cũng ra rồi!”

Trưởng tộc Luyện Thiên ha ha cười nói.
Chương 1408: Mười tám Phong Vân đường chủ

Lúc này trong hố ngàn trượng, chiến sĩ Luyện Ngục Ma nhất tộc không ngừng xông ra.

Cho dù là mưa như thác lũ cũng không thể dập tắt khí tức tràn ngập lửa bên ngoài cơ thể bọn họ.

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Tần Ninh bình tĩnh.

Bình tĩnh đến đáng sợ! Lúc này, Thạch Cảm Đương cũng không biết nên nói cái gì.

Lý Nhất Phong… xảy ra chuyện gì?

Còn về Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên lại càng không biết nguyên do.

“Sắp xếp từng chuyện đi!”

“Hôm nay diệt Thiên Đế các trước, sau đó lại diệt Luyện Ngục ma!”

“Nếu vậy thì cùng đi, cùng lưu lại!”

Giọng Tần Ninh mang từng tia bình tĩnh.

“Con nít mồm còn hôi sữa, chỉ dựa vào ngươi?”

Tần Ninh nhìn về phía mấy vị Vương Giả tế tự tộc Luyện Ngục Ma, hờ hững nói: “Đúng, chỉ dựa vào ta!”

Lời vừa dứt, Tần Ninh nhìn về phía thiên không.

“Mưa máu này màu sắc không đủ đỏ!”

Giọng nói dần dần tiêu tán.

Tần Ninh mở miệng nói: “Lão ô quy, vây quanh bọn họ trong nửa khắc!”

Tần Ninh mở miệng, đám người sửng sốt.

Lão ô quy?

Gọi ai chứ?

Chỉ là lúc này đầu vai Tần Ninh chẳng biết lúc nào xuất hiện một lão ô quy toàn thân mang màu vàng nhạt, cũng lớn chừng bàn tay, không nhìn kỹ thì không để ý.

“Tần gia, đừng làm khó dễ ta…”

“Ta không gánh nổi đâu, đây chính là gần cấp bậc Thiên Vương, còn có mấy Vương Giả mấy phẩm, ta không chịu nổi…”, nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo.

“Một khắc, đủ!”

“Không ngăn được thì vỏ rùa của ngươi để ta chế tạo vương khí!”

Lão rùa nghe thấy lời này, mặt liền biến sắc, vội vàng nói: “Ngài yên tâm, một khắc không thành vấn đề!”

Trưởng tộc Luyện Thiên lúc này sắc mặt u ám.

“Các nhi lang, giết!”

Trong phút chốc, tiếng chém giết kinh thiên động địa lúc này vang lên.

“Hắc hắc, lão già hoạt động chút gân cốt chơi với ta đi!”

Một lời quát xuống.

Trong khoảnh khắc, giữa trời đất kim mang đại thịnh.

Kim Nhãn Thạch Quy! Huyền thú cấp chín, cũng được gọi là Vương Thú.

Lúc này kim mang đầy trời phóng lên cao, giống như ngưng tụ thành lưới, trong nháy mắt phủ xuống.

Trên đất kia, chiến sĩ Luyện Ngục Ma lần lượt đánh ra, nhưng lại bị lưới lớn trực tiếp ngăn cản.

“Hừ, ngăn cản bọn ta? Lão ô quy, ngươi đủ tư cách sao?”

Dưới một tiếng gầm thét của Luyện Thiên, từng đường sát khí mạnh mẽ trên đất vào lúc này giải phóng.

Nhưng cái lồng kim quang vẫn sừng sững bất động, sợi hoa văn không tệ.

Trên đỉnh kim quang, thân ảnh lão ô quy hóa lớn chừng bàn tay, nhàn nhã nói: “Tần gia, ta chỉ có thể ngăn cản trong thời gian một khắc!”

Tần Ninh không có nói nhiều.

Thiên Thanh Phong và Diệp Thiên Nam lúc này gấp gáp.

Đối phương còn có Sở Thanh Phong, Sở Mộng Lâm và bốn vị phó các chủ, công thêm Vương Thông, Vương Lãng, tám vị Vương Giả.

Hai người bọn họ chống đỡ không nổi.

“Lý tiên sinh, ngươi cấp tiến quá mức rồi!”

Thiên Thanh Phong bất đắc dĩ nói.

“Ngươi sợ?”

Lý Nhất Phong nhìn về phía Thiên Thanh Phong, hờ hững nói: “Sợ chết, bây giờ ta có thể tiễn ngươi đến chỗ chết”.

“Ta… ta không có ý đó…”, Thiên Thanh Phong thật sự kinh sợ.

Đây là chuyện gì?

Lý Nhất Phong và Tần Ninh... Một người là Phong Vương, một người đã từng là U Vương?

Đánh cái rắm ý! Hai ngươi chung một phe! Lý Nhất Phong bây giờ rốt cuộc là tình huống gì?

Lúc này Lý Nhất Phong nhìn bốn phía, hờ hững nói: “Thiên Đế các sẽ không thua!”

Bàn tay vung lên, mười tám thân ảnh xuất hiện bên cạnh Lý Nhất Phong.

“Tần Ninh…”, Lý Nhất Phong mở miệng nói: “Hải đảo Thiên Ngoại vẫn có thứ ngươi không thể phát hiện ra”.

“Mười tám Phong Vân đường chủ, mười tám vị Thánh Khôi, mười tám Vương Giả đủ để khiến những người đó không thể quấy rầy ta và ngươi!”

Mười tám thân ảnh kia lúc này đứng ngạo nghễ giữa không trung.

Phía dưới, Luyện Thiên bị kim quang bao phủ, phẫn nộ quát: “Lý tiên sinh, giết người này, phá màn hào quang, lần này không ai có thể ngăn cản Luyện Ngục Ma nhất tộc ta ra tay”.

Nghe thấy lời này, ánh mắt Lý Nhất Phong nhìn xuống phía dưới.

“Ra lệnh cho ta nữa, ta làm thịt ngươi!”

Lời vừa dứt, giữa thiên địa, không khí xơ xác tiêu điều trào ra.

Lúc này sắc mặt trưởng tộc Luyện Thiên biến hóa mấy phần.

Sao chuyện này lại thành dáng vẻ như vậy?

Lúc này Tần Ninh bước ra.

“Sư phụ...” Thạch Cảm Đương không nhịn được nói: “Cẩn thận một chút”.

Tần Ninh dừng lại, không có mở miệng.

Hắn từng bước đi ra, thân ảnh bao trùm trên không trung.

Trong chốc lát, ánh mắt Tần Ninh mang một tia lạnh lùng.

“Nhất Phong…”

“Đã lâu rồi!”

Lời vừa dứt, lúc này phía dưới chém giết đã bắt đầu.

Hai người Sở Thanh Phong và Sở Mộng Lâm vẫn tìm tới Thiên Thanh Phong và Diệp Thiên Nam.

Cùng lúc đó, bốn vị phó các, hai người Vương Thông Vương Lãng giết về phía mười tám Phong Vân đường chủ Thánh Khôi.

“Chúng ta cũng nên ra tay!”

Diệp Viên Viên lúc này mở miệng nói.

“Cô được không?”

Một bên, Cốc Tân Nguyệt lại dò hỏi.

“Cô có thể thì ta cũng có thể!”

Nghe vậy, Cốc Tân Nguyệt cười một tiếng.

“Ta… đương nhiên có thể…”, lời vừa dứt, khí tức toàn thân Cốc Tân Nguyệt tụ tập.

Một luồng khí tức dồi dào từ trên trời hạ xuống.

Linh thức chín vạn mét lúc này hoàn toàn hội tụ thành đại dương.

Bán Vương tầm thường đột phá, biển linh thức lan truyền phạm vi vạn mét.

Nhưng Cốc Tân Nguyệt lại đè ép chín vạn mét linh thức của mình trong biển linh thức.

Đồng thời, Diệp Viên Viên cũng bước ra, chín cánh hoa xuất hiện bên cạnh.

Cường độ linh thức bảy vạn mét lúc này cũng đè ép cùng nhau.

Hai cô gái bây giờ muốn xưng Vương! Thạch Cảm Đương nhìn thấy cảnh này, hùng hùng hổ hổ nói: “Lão tử cũng muốn đột phá xưng Vương!”

Nhưng hắn mới là Thiên Nhân tứ bộ!

“Mặc kệ, giết!”, nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, Cảm Đương quát lên: “Lão tử không biết lão tổ ngươi làm sao trở mặt với sư phụ ta, nhưng ngươi giúp ai?”

“Ta?”

Lý Nhàn Ngư ngây ngẩn nói: “Đương nhiên là ta giúp sư phụ!”

“Lão tổ cách mấy đời, nếu ông ấy chết thì thôi, nhưng ông ta còn sống, mấy vạn năm nay Lý gia chịu đả kích, ông ta chẳng thèm ngó ngàng!”

“Sư phụ khiến ta thấy được ánh sáng lần nữa, để Lý gia ta sống, đương nhiên là ta giúp sư phụ!”

Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Coi như tiểu tử ngươi có lương tâm”.

Nhìn về phía giữa không trung, Thạch Cảm Đương mắng: “Lão tử không quan tâm Lý Nhất Phong vì sao phản bội sư phụ ta”.

“Nhưng ta chỉ quan tâm sư phụ ta, phản bội thì đáng chết, bởi vì lần này Thanh Vân mất con con một cháu trai, đả kích đủ lớn, Lý Nhất Phong này phải chết!”

Suy nghĩ của Thạch Cảm Đương rất đơn giản.

Người thuận Tần Ninh, hưng thịnh! Phản Tần Ninh, chết! Tần Ninh là ông trời của hắn ta, là đất của hắn ta, Tần Ninh là tất cả của hắn, là tín ngưỡng, là duy nhất.

Ầm… Nhất thời, giữa thiên địa, linh khí hỗn loạn.

Cốc Tân Nguyệt lúc này hội tụ biển linh thức vạn mét, nhưng cường độ lớn đến dọa người.

Đồng thời, bên trong cơ thể Diệp Viên Viên, biển linh thức tụ tập đến mức cao nhất.

Hai cô gái cùng xưng Vương

Nguyệt Vương! Viên Vương! Lúc này khí thế mạnh mẽ, cuốn sạch thiên địa.

Hai cô gái xưng Vương, thật là càng kinh khủng hơn so với Vương Giả tam phẩm.

“Ra tay đi!”

“Ừ!”

Hai người lúc này lần lượt bước ra.
Chương 1409: Lòng người đang thay đổi

Lúc này, vùng đất ngàn dặm hoàn toàn rối loạn.

Chém giết càng thảm thiết hơn so với vừa rồi.

Trên bầu trời hai thân ảnh đều đứng chắp tay, thản nhiên bất động.

Tần Ninh mặc bộ đồ trắng nhuộm thành màu máu.

Lý Nhất Phong mặc bộ hắc bào bị nước mưa thấm ướt.

Gần như hai người đã thành pho tượng.

“Có thể gặp lại ngươi, thật tốt!”

Tần Ninh mở miệng phá vỡ yên tĩnh.

“Là… bị uy hiếp sao?”

Cuối cùng Tần Ninh không nhịn được, nói: “Ngươi biết thủ đoạn của ta, ta có thể…”

“Không, ngươi không thể!”, Lý Nhất Phong cắt đứt lời của Tần Ninh.

“Tần Ninh, ngươi biết năm đó lúc Đế Lâm Thiên dẫn người đến giết ta, ta đang nghĩ gì không?”

Lý Nhất Phong lẩm bẩm nói: “Ta đang suy nghĩ ngươi ở đâu?”

“Ngươi biết!”

Tần Ninh từ từ nói: “Ta không thể không rời khỏi đại lục Vạn Thiên, số mạng của ta đã là như vậy!”

“Đúng vậy, số mạng!”

Lý Nhất Phong cười, cười rất tùy ý.

“Lúc ấy ta cũng đã thức tỉnh số mạng của ta!”

“Số mạng của mắt vãng sinh!”

Lý Nhất Phong lạnh nhạt nói: “Tần Ninh, không phải ngươi đã nói mắt vãng sinh mở ra cửu câu ngọc vô địch vạn thế sao?”

“Ngươi sai rồi, ngươi hoàn toàn sai!”

“Mắt vãng sinh không chỉ cần phải mở cửu câu ngọc… còn cần máu tươi tưới”.

“Hơn nữa là người cực kỳ quan tâm mới có thể!”

“Những năm gần đây ta lạnh lùng nhìn Lý gia lụi bại, ta không quản, nhưng mắt vãng sinh cũng không bị kích thích”.

“Ta liền hiểu ra, có thể kích thích mắt vãng sinh, chỉ có Tần Ninh ngươi!”

“Bởi vì ta và ngươi cùng bên nhau, cùng là tri kỷ, người Lý Nhất Phong ta coi trọng nhất chính là ngươi”.

“Nhưng kết quả ta vẫn phải giết ngươi!”

“Giết ngươi, mắt vãng sinh cửu câu ngọc sẽ trở thành cửu câu ngọc màu máu, đây mới thật sự là mắt vãng sinh, mới là con đường thành Thánh!”

“Bọn ta chờ ngươi trở lại, chờ ngươi tám vạn năm, ngươi không khiến ta thất vọng”.

Giọng Lý Nhất Phong vẫn bình thản như cũ.

Tần Ninh nghe thấy lời này, lắc đầu một cái.

“Ngươi… không phải người truy đuổi thực lực cường đại!”

“Đúng vậy, ta không phải!”

Giọng nói của Lý Nhất Phong trở nên lạnh lùng.

“Nhưng thời khắc ta sắp chết kia, ta chính là vậy!”

“Tần Ninh ngươi bởi vì số mạng của Cửu Mệnh Thiên Tử, vứt bỏ ta, lúc ta bị người ta sắp giết chết, ngươi ở đâu?”

“Ngươi nói ngươi cần phải có chức trách như vậy, thế còn ta?”

“Ta cũng có, giết ngươi thì ta có thể trở thành người có mắt vãng sinh mạnh nhất, thành Thánh thành Tôn thành Tiên, thậm chí là thành Thần!”

Lý Nhất Phong nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt lạnh như băng nói: “Mãi đến khi sắp chết ta mới biết”.

“Ngươi có theo đuổi của ngươi, vì vậy ngươi vứt bỏ ta!”

“Ta có theo đuổi của ta, tại sao ta không thể vứt bỏ ngươi?”

“Từ thời khắc đó bắt đầu, Tần Ninh ta hận ngươi, ta và ngươi trước đó giống như tri kỷ, người ngoài đều nói tri kỷ như cha con thầy trò huynh đệ!”

“Nhưng từ khi bắt đầu thời khắc đó, chữ hận của ta đối với ngươi giống như tình cảm sâu đậm ta đối với ngươi!”

“Ở thế gian này, hận cực hạn cũng là vì tình cảm cực hạn!”

Hận cực hạn! Tình cảm cực hạn! Lúc này cơ thể Tần Ninh ngẩn ra.

“Tần Ninh!”

Lý Nhất Phong lại nói: “Khoảnh khắc đó nếu thật sự phải chết, ngươi biết ta đang nghĩ gì không?”

“Ngươi vì số mạng của ngươi theo đuổi con đường của bản thân, Lý Nhất Phong ta tại sao không thể vì số mạng của mình theo đuổi con đường của ta!”

“Dương Thanh Vân chờ ngươi tám vạn năm, ngu xuẩn biết bao?”

“Ngu xuẩn đến mức không dám đột phá cảnh giới Thiên Vương, sợ bản thân không ức chế nổi đề thăng cảnh giới, phi thăng thành Thánh!”

“Nhưng đổi lấy là một con một cháu của hắn bỏ mạng!”

Lý Nhất Phong lúc này ánh mắt dữ tợn.

Ánh mắt Tần ninh thay đổi.

“Ngươi… không phải Nhất Phong kia…”

“Là ta sai sao?”, Lý Nhất Phong cười ha ha nói: “Là Tần Ninh ngươi sai!”

Nghe thấy lời này, Tần Ninh nắm chặt tay thành quả đấm.

“Là ta sai sao... có lẽ ta căn bản không nên dẫn ngươi đi vào con đường tu hành, một cô nhi như ngươi có lẽ ở trong thôn cưới vợ sinh con sẽ vui vẻ hơn…”

“Bây giờ nói những thứ này có cần thiết?”

“Thiên Đế các vây giết ta, ngược lại là khiến ta hiểu Lý Nhất Phong ta không phải sống vì Tần Ninh, mà là sống vì chính bản thân ta!”

Lý Nhất Phong lúc này hai mắt cửu câu ngọc bộc phát rõ ràng.

“Mắt vãng sinh, cắt đứt vãng sinh, giết Tần Ninh ngươi, máu của của ngươi chính là con đường cắt đứt vãng sinh của ta!”

Trong nháy mắt, giữa thiên địa linh khí cuồng bạo, mưa to gió lớn càng gày càng nghiêm trọng.

Đây là một trận chiến không thể tránh khỏi.

Lúc Lý Nhất Phong bị Thiên Đế các vây giết, trong lòng đã đi theo một con đường khác.

Lúc này, trong lòng Tần Ninh biết.

Con đường này là Thiên Đế các bức ra.

Nhưng đó không phải là bản thân Lý Nhất Phong lựa chọn sao?

Lý Nhất Phong trước mắt không phải Lý Nhất Phong năm đó.

Có lẽ ban đầu hắn đã sai lầm rồi.

Lý Nhất Phong gọi hắn là cha Ninh, tôn sùng hắn là cha.

Về sau Lý Nhất Phong gọi hắn là Ninh sư, tôn kính hắn là sư phụ.

Lý Nhất Phong về sau nữa gọi hắn là Ninh ca, mãi đến khi là Tần Ninh… của sau này.

Hắn vẫn cho rằng quan hệ giữa hai bên từng bước kéo gần.

Nhưng cho đến bây giờ, Tần Ninh hiểu rồi.

Đây cũng không phải là đang kéo gần, mà là mối quan hệ tồn tại giữa hai ngươi đang biến dạng.

Cho nên đối mặt với cái chết.

Lý Nhất Phong đã hoàn toàn mất đi tấm lòng son ban đầu kia.

Chỉ là hắn cũng không biết Lý Nhất Phong còn sống, cũng không biết Lý Nhất Phong đã không còn là hắn ta ban đầu.

Từng có lúc.

Những lời đó của Lý Nhất Phong, hắn chưa từng quên.

“Người thoạt nhìn hơn hai mấy tuổi, ta mới mấy tuổi thôi, người làm cha ta cũng đủ rồi, sau này ta gọi người là cha Ninh được chứ?”

“Tùy ngươi, Phong nhi!”

“Cha Ninh cha Ninh, chúng ta nhìn trẻ như nhau, gọi cha thì tầm thường quá, Ninh sư cũng được đấy!”

“Tùy ngươi, Phong nhi!”

“Ninh sư, ta còn kém hơn người một cảnh giới, không thể cùng kêu người là sư phụ giống Dương Thanh Vân được, chắc ta gọi ngươi là Ninh ca!”

“Tùy ngươi, Phong nhi!”

“Ninh ca, hắc hắc, ta xem như đã xưng Vương rồi, sau này sẽ là Phong Vương chứ? Huynh đệ hai chúng ta ai với ai sau này gọi Tần Ninh là tốt nhất, đè ép đầu Thanh Vân mới đúng”.

“Tùy ngươi, Nhất Phong!”

Cho tới giờ rành rành trước mắt, Tần Ninh mới hiểu được.

Thật ra thì tất cả đã thay đổi rồi! Dương Thanh Vân mấy vạn năm không gặp hắn, lần đầu tiên nhìn thấy hắn vẫn dập đầu quỳ lạy, bởi vì trong mắt Dương Thanh Vân, hắn chính là sư phụ, cho dù Dương Thanh Vân lợi hại bao nhiêu, Tần Ninh chính là sư phụ, không cho phép thay đổi.

Thạch Cảm Đương có thể tùy tiện, làm vẻ nịnh hót không biết xấu hổ, bởi vì hắn ta là như vậy, ngược lại sư phụ của sư phụ trở thành sư phụ khiến hắn càng hưng phấn.

Lòng người vẫn đang thay đổi.

Có lẽ đánh giá của ngoại giới đối với Phong Vương và U Vương khiến cho Tần Ninh vẫn luôn chìm đắm vào, hắn và Phong Vương giống như gặp mặt lần đầu tiên.

Nhưng mãi đến khi Thiên Đế các dồn Lý Nhất Phong vào đường cùng.

Lý Nhất Phong mới phát hiện hai ngươi căn bản không có quan hệ khăng khít như người ngoại giới nói.

Một trái tim không cam lòng ẩn núp vào lúc đó hoàn toàn bị đốt cháy.

Lần đốt này thiêu cháy lâu tám vạn năm, thiêu đến khi hai người gặp lại.

“Lòng người…”, Tần Ninh lẩm bẩm: “Thật đáng buồn...”
Chương 1410: Hôm nay U Vương trở về

Một tiếng này thật đáng buồn, khiến cho Tần Ninh từ bỏ ràng buộc giữa hai người.

Trận đánh hôm nay tất nhiên không thể tránh.

“Nhất Phong, tám vạn năm rồi, để ta xem xem rốt cuộc ngươi đã trưởng thành đến mức nào?”

Giọng nói Tần Ninh chậm rãi.

Trong phút chốc, linh thức khuếch tán ra.

Linh thức cường đại tràn ngập trời đất.

Lúc này vô cùng kinh khủng.

Chỉ là cường độ linh thức kia căn bản không phải Thiên Nhân thất bộ có thể so sánh.

Không còn là hai vạn mét.

Mà là… chục vạn mét! Linh thức mười vạn mét phút chốc co lại, hội tụ biển linh thức.

“Hôm nay U Vương trở về!”

Câu nói này truyền khắp vùng đất ngàn dặm.

Linh thức của Tần Ninh trong nháy mắt tụ lại thành biển ngàn mét.

Biển linh thức gần như trong nháy mắt ngưng tụ mà thành.

Cường độ linh thức chục vạn mét phút chốc ngưng tụ thành biển linh thức vạn mét.

Một vị Vương Giả lại ra đời.

Biển linh thức mười vạn mét là mười lần của Thiên Nhân tầm thường, ngưng tụ biển linh thức có phần đơn giản hơn mười lần Vương Giả nhất phẩm bình thường.

Lúc này giữa trời đất, tiếng động lạ vang lên.

Bầu trời giống như bị xé rách.

Trong lúc mơ hồ, âm thanh rồng phượng giao nhau truyền khắp vùng đất đại thiên.

Không chỉ là vùng đất bị phong cấm.

Toàn bộ đại lục Vạn Thiên lúc này trời đất gần như cũng thay đổi.

Giữa hư không, tiếng long phượng như ẩn như hiện.

Nhưng vô số người nghe thấy âm thanh này cũng vô cùng chắc chắn.

Nhất thời rất nhiều người bình thường thậm chí đi ra khỏi nhà, dừng ở trong bờ ruộng cúi đầu quỳ lạy.

Long phượng trình tường! Từ muôn đời đã có tin đồn này.

Tường long xuất thế, quý phượng khua múa.

Vào lúc này bên trong Thanh Ninh các.

Khí tức mạnh mẽ của Tần Ninh chấn nhiếp tất cả mọi người tại đây.

Hai người Thiên Thanh Phong và Diệp Thiên Nam cơ thể phát run.

Hai người rõ ràng có thể cảm nhận được.

Tần Ninh mới vừa vào Vương Giả nhất phẩm, có vẻ giết hai người Vương Giả tứ phẩm bọn họ cũng không tính là khó khăn.

Nghe vậy thật không thể tưởng tượng.

Nhưng lại chắc chắn như vậy! Lúc này Lý Nhất Phong nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt bình tĩnh lại.

“Ngươi quả nhiên rất lợi hại, cho dù không còn năm đó, ngươi vẫn là con của Thiên Mệnh lóe sáng nhất”.

“Ta đã từng nói với ngươi…”, Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Ta chính là chúa tể của trời đất này, xem ra ngươi không tin!”

“Ta tin!”

Lý Nhất Phong bây giờ trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm.

Kiếm Phong Vương! Năm đó Tần Ninh tự tay chế tạo.

“Chính là vì ta tin, ta mới muốn… cướp lấy!”

Thân kiếm Phong Vương trong tay Lý Nhất Phong run rẩy.

Lúc này Tần Ninh bước chân ra, vương kiếm Độ Sinh xuất hiện.

“Kiếm thuật của ngươi là ta dạy dỗ, ta từng nói trò giỏi hơn thầy thì thắng, bây giờ không biết như nào!”

“Thử một chút liền biết!”

Lý Nhất Phong cười một tiếng.

“Bắt đầu từ hôm nay, cuối cùng ta đã hiểu người đã thật ra sớm nhắc nhở Tần Ninh ta!”

“U Phong giống như cha con, giống như sư đồ, giống như huynh đệ, giống như tri kỷ... quan hệ giữa ngươi và ta từng bước thay đổi, ta tự nhận đối với ngươi ta chưa từng thay đổi!”

“Hôm nay giết ngươi, người bị giết chỉ là Lý Nhất Phong, không còn là Phong nhi ngày xưa, tên gọi Phong nhi ngươi không xứng!”

“Hôm nay giết ngươi vì Thanh Vân, vì đồ nhi của ta!”

“Chỉ như vậy mà thôi!”

“Thiên Đế các… không phải khiến ngươi biến thành bộ dạng đầu sỏ này, Thiên Đế các chẳng qua chỉ là tăng tốc cho sự lột xác của ngươi, chỉ như vậy mà thôi...”, vương kiếm Độ Sinh lúc này lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

“Tần Ninh ta không phải người do dự thiếu quyết đoán, hôm nay chém ngươi, chính là chém chết tất cả giữa ta và Lý Nhất Phong!”

Lời vừa dứt, vương kiếm độ sinh sát khí lạnh lẽo.

Lý Nhất Phong nhàn nhạt nói: “Ngươi luôn tự tin như vậy, nhưng ngươi bây giờ không phải tự tin mà là tự đại!”

“Vương Giả nhất phẩm chém Vương Giả cửu phẩm sao?”

“Tần Ninh à ngươi vẫn luôn tự tin như vậy!”

Soạt… Trong nháy mắt, kiếm khí gầm thét ra.

Trên bầu trời, chín đường thuộc tính linh khí giải phóng.

Trong chốc lát, bên cạnh Lý Nhàn Ngư, giữa thiên địa giống như xuất hiện cầu vồng.

Cầu vồng cửu sắc.

Các loại thuộc tính linh khí bên trong cầu vồng kia giải phóng ra.

Ánh mắt Tần Ninh không thay đổi.

Cửu Linh Tinh Thần quyết lúc này giải phóng.

Chín đường Tinh Thần linh trụ vây xung quanh.

“Còn nói ngươi không lưu lại chút nào với ta? Xem ra năm đó phương pháp nắm trong tay chín linh khí ngươi giao cho ta vẫn chưa dạy hết!”

Nghe đến lời này, Tần Ninh lắc đầu một cái.

Lý Nhất Phong đã hoàn toàn mất bản thân! Cửu Linh Tinh Thần quyết là hậu thế đời sau tự sáng chế.

Lúc ấy thứ dạy cho Lý Nhất Phong là toàn bộ thứ mà hắn lĩnh ngộ.

“Vậy thì thử nhìn xem, cảnh giới chênh lệch có thể trấn áp ngươi hay không!”

Lý Nhất Phong khẽ quát một tiếng, trong nháy mắt xuất kiếm.

Kiếm khí giết ra, hóa thành kim mang, kiếm linh khí thuộc tính kim! Một kiếm chém ra, đất đai gầm thét, thiên địa biến sắc, mưa to gió lớn, quả thật là che khuất bầu trời.

Sắc mặt Tần Ninh bình tĩnh, vương kiếm Độ Sinh lúc này giết ra.

Ầm… Trên bầu trời, một quả cầu ánh sáng hóa thành ngàn trượng, hiện giờ nổ bể, hoàn toàn cuốn trôi mưa lớn.

Phía dưới, vô số người trố mắt nghẹn họng.

“Nơi này là giao chiến của Vương Giả, quả thật là… Thiên Thần giao chiến!”

Trong lòng vô số người dâng lên suy nghĩ như vậy.

Kim quang! Lửa quang! Lục quang! Từng đường ánh sáng xé rách trời đất, giống như sắp xé đại trận, không chút kiêng kỵ cuốn mảng trời đất này.

Trận đánh này khiến người ta không thể nào quên, khắc ghi trong lòng.

Quá mạnh mẽ.

Quá chấn động! Ầm… một tiếng nổ vang lên.

Hai người Tần Ninh và Lý Nhất Phong lúc này dừng lại.

Cửu Linh Tinh Thần quyết vẫn mạnh hơn khí cửu linh do Lý Nhất Phong tự ngưng tụ.

Nhưng Tần Ninh thực lực Vương Giả nhất phẩm, cường độ biển linh thức có thể so với Vương Giả tứ phẩm, nhưng Lý Nhất Phong chính là Vương Giả cửu phẩm.

Cảnh giới chênh lệch rất lớn.

Dưới sự đền bù lẫn nhau, lúc này hai người nhìn lại có mấy phần mùi vị kẻ tám lạng người nửa cân.

“Tần Ninh, ngươi vẫn lợi hại như xưa, không gì không thể!”

Ánh mắt Lý Nhất Phong lạnh lùng.

“Nếu như thế thì so đấu kiếm thuật, thử xem những năm gần đây rốt cuộc ngươi làm cái gì!”

Sau lưng Lý Nhất Phong, ánh sáng cửu sắc tan đi.

Lúc này Tần Ninh tay cầm vương khí Độ Sinh.

Thiên Cương Lôi thể xuất hiện, ngưng tụ ra sáu đường lôi văn, bao trùm bên ngoài cơ thể Tần Ninh.

Lôi Điện Thánh Long lúc này cũng hóa thành một đường Lôi Khải.

Lôi quang tràn ngập bốn phía cơ thể Tần Ninh.

Thần sắc Lý Nhất Phong không thay đổi, kiếm Phong Vương trong tay giải phóng ra từng tiếng vù vù.

Lúc này hai bên giao chiến đã cá chết lưới rách.

Phía dưới, Thạch Cảm Đương nhìn thấy cảnh này, sắc mặt xuất hiện một tia đông cứng.

“Cẩn thận!”

Lý Nhàn Ngư lúc này đánh tới, Thạch Cảm Đương vội vàng phục hồi lại tinh thần.

“Ngươi đang suy nghĩ gì? Tự tìm cái chết à!”

Lý Nhàn Ngư quát lên.

“Ngươi nhìn xem…”, Thạch Cảm Đương đưa mắt nhìn thiên không, ở nơi đó dáng người Tần Ninh và Lý Nhất Phong ánh sáng quá mức sáng chói, không thể khiến người ta khinh thường.

“Lý Nhất Phong quá mạnh mẽ, kẻ tám lạng người nửa cân với Dương sư huynh, dù sao sư phụ chỉ là vừa đến Vương Giả, e rằng…”, Lý Nhàn Ngư không nhịn được nói.

“Mẹ kiếp!”

Thạch Cảm Đương giờ phút này mắng: “Biết cái đếch gì!”

“Nói như ngươi biết vậy?”

Lý Nhàn Ngư không phục nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK