"Thiên Đế các càng gây ra nhiều chuyện thì sẽ càng có nhiều người ở đại lục Vạn Thiên biết được bộ mặt thật của bọn chúng, không có gì đáng phải kinh ngạc cả".
Tần Ninh thản nhiên nói: "Thiên Đế các có không ít Thiên Nhân, hơn nữa, thủ đoạn khống chế người của bọn họ còn rất thành thạo, Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia còn có quan hệ không tầm thường với Thiên Đế các..."
"Đây mới là điều làm cho chúng ta phải lo lắng!"
Lúc này, hai vị trưởng lão của Thiên Đế các là Đoàn Việt và Cốc Mặc đã ra lệnh cho người của bọn họ tránh ra.
Hai người đều có cảnh giới Thiên Nhân thất bộ.
Vào giờ phút này, hai người bọn họ đang đứng ở hai bên tế đàn.
"Trưởng lão Cốc Mặc đã chuẩn bị xong rồi chứ?"
"Xong rồi!"
Hai người nhìn nhau, hai chiếc lệnh bài bỗng nhiên xuất hiện ở trong tay bọn họ.
Lệnh bài! Lại là lệnh bài! Chiếc lệnh bài này có hình dạng giống như một mũi tên, mang theo hơi thở hào hùng.
Lúc trước, khi còn ở Phong Lôi cung, người của thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu đã từng đưa lệnh bài này ra.
Thật kỳ lạ! Không, là thật quái dị.
Hình như mỗi loại lệnh bài khác nhau sẽ có hình dạng và công dụng khác nhau nhưng chúng nó đều là do cùng một người làm ra.
"Được rồi!"
Lúc này, trưởng lão Cốc Mặc mới gật đầu.
Bên kia, trưởng lão Đoàn Việt cũng nhẹ nhàng thở ra.
Ong... hai người đồng thời ném lệnh bài ra.
Một tấm màn máu bỗng nhiên dâng lên quanh bốn phía của tế đàn.
Tấm màn máu khuếch tán rộng ra, trong nháy mắt, một lượng sát khí khổng lồ phát tán ra bốn phía.
Tần Ninh cảm nhận được một cách rõ ràng rằng trong lòng mình đang có một luồng hơi thở khát máu đang trào dâng.
"Mọi người hãy giữ vững lòng mình!"
Lúc này, trưởng lão Cốc Mặc mở miệng nói: "Cái tay này của Thánh Nhân chính là do máu của Thánh Nhân đúc thành, một ý nghĩ của Thánh Nhân có thể làm xoay chuyển đất trời, nếu như bị sát khí bên trong máu của Thánh Nhân kích thích thì các ngươi sẽ có khả năng biến thành một cỗ máy giết người".
Bây giờ, Đoàn Việt vội vàng nói: "Mọi người chớ nên dùng linh khí và linh thức, việc này cũng đã nằm sẵn trong kế hoạch của các Thánh Nhân rồi, nếu là người khác, không có lệnh bài của Các chủ ban tặng, chỉ cần chạm vào tay của Thánh Nhân và muốn dung hợp với nó thì bọn họ nhất định sẽ bị máu của Thánh Nhân kích thích, rồi trở nên điên khùng".
"Chúng ta có lệnh bài do Các chủ ban tặng nên sẽ không có việc gì nhưng mà không được sử dụng linh thức và linh khí!"
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều gật đầu.
Lúc này, hai vị trưởng lão điều khiển lệnh bài, một lượng linh khí hùng hậu dần được phóng ra.
Khát vọng giết chóc chứa bên trong máu của Thánh Nhân dần được thanh lọc.
Cuối cùng, đám sương máu bao quanh tay của Thánh Nhân cũng đã biến mất.
Vào giờ phút này, tay của Thánh Nhân trông có vẻ cực kỳ sạch sẽ.
Làm cho người ta có cảm giác như là một bông hoa sen thanh khiết nhô lên khỏi mặt nước, trong suốt, mạnh mẽ và uy nghiêm.
Lúc này, trong ánh mắt của Đoàn Việt và Cốc Mặc đầy vẻ mừng rỡ.
"Toàn thân Thánh Nhân đều thấm nhuần thánh lực, ngưng tụ linh khí của trời đất, nếu đôi tay này được Các chủ dung hợp thì Các chủ nhất định sẽ trở thành bậc Thiên Vương đứng đầu đại lục!"
Lúc bấy giờ, Cốc Mặc vô cùng xúc động.
Ánh mắt của mười người còn lại cũng sáng rực.
Tần Ninh nhìn thấy vậy, hơi cau mày.
Thứ xuất hiện trong ánh mắt của những người này chính là... sự sùng bái! Đây là một loại sùng bái đối với thần linh.
Tần Ninh rất ít khi gặp phải sự sùng bái điên cuồng đến vậy.
Rốt cuộc thì Các chủ của Thiên Đế các là thần thánh phương nào?
Giờ phút này, trong mắt Tần Ninh chỉ còn lại sự bình tĩnh.
"Chuẩn bị cho tốt, tự bảo vệ bản thân!"
Tần Ninh đột nhiên mở miệng.
Ngay sau đó, hắn đánh ra một chưởng.
Tần Ninh phá trận mà ra, một chưởng này đánh trực tiếp vào ngực của võ giả đứng ở trung tâm của ảo trận.
Răng rắc... tiếng vỡ vụn vang lên.
Bây giờ, Tần Ninh đã là Thiên Nhân tứ bộ, sức mạnh của linh thức có thể sánh ngang với Thiên Nhân thất bộ, một chưởng này lại sử dụng Cửu Linh Tinh Thần chưởng, dùng hết toàn lực để công kích.
Tất nhiên, những người ở trước mắt hắn không thể ngăn cản được.
Phụt một tiếng, máu tươi phun ra, ngực của những võ giả có cảnh giới Thiên Nhân ngũ bộ bị đè ép, không còn một chút sức sống nào.
Một tiếng ầm vang lên, mọi thứ nổ tung.
"Ai đó?"
"Ai đó?"
Ngay lúc này, sắc mặt của Đoàn Việt và Cốc Mặc thay đổi một cách đột ngột.
"Là ta!"
Một giọng nói vang lên.
Tần Ninh chậm rãi bước ra.
Giờ phút này, Tuyết Kiêu Dung cũng không còn chỗ để ẩn nấp nữa, đành phải ra theo.
Tần Ninh quá thẳng thắn! Hắn thản nhiên bước ra như vậy rất nguy hiểm! Tuy rằng Tần Ninh có khả năng giết được Thiên Nhân thất bộ.
Nhưng mà lần này, đối phương chính là hai vị trưởng lão có cảnh giới Thiên Nhân thất bộ đỉnh phong, đánh được một người thì vẫn còn chín vị Thiên Nhân ngũ bộ và Thiên Nhân lục bộ nữa!
"Tần Ninh!"
"Tần Ninh!"
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của Cốc Mặc và Đoàn Việt thay đổi.
Tên của Tần Ninh đã sớm vang dội ở trong Thiên Đế các.
Các chủ có lệnh, nếu gặp phải Tần Ninh, có thể giết liền giết, không thể giết thì phải trốn! Giờ phút này, nhìn thấy Tần Ninh, trong lòng hai vị trưởng lão đang suy xét.
Bọn họ đang xem thử mình có thể giết được Tần Ninh hay không?
"Người của Thiên Đế các thật đúng là chỗ nào cũng phải chõ mõm vào!"
Tần Ninh cười nói: "Lúc trước giết hai tên phó các chủ Hình Thiên Phạt và Địch Dung của các ngươi, bây giờ lại xuất hiện thêm các ngươi nữa!"
"Đúng là giết mãi cũng không xong!"
"Chi bằng các ngươi cứ nói cho ta biết vị trí cụ thể của Thiên Đế các đi, ta tự đến tìm các ngươi, rồi giết sạch, vậy thì tiện hơn".
Nghe thấy vậy, Tuyết Kiêu Dung tặc lưỡi.
Người này nói chuyện thật anh dũng.
"Hừ, hai vị các phó đã có cảnh giới Bán Vương, ngươi nói giết thì có thể giết được sao?"
Trưởng lão Cốc Mặc phẫn nộ quát to: "Tần Ninh, gặp được bọn ta, xem như là ngươi xui xẻo".
"Không, phải nói là gặp được ta, xem như các ngươi xui xẻo!"
Ngay lập tức, một thanh kiếm xuất hiện trong tay Tần Ninh.
Vương Kiếm Độ Sinh đã được lấy ra.
Mũi kiếm toát lên sự lạnh lẽo.
Từng hơi lạnh tản ra như muốn đóng băng trái tim của kẻ khác.
Đây chính là vương khí được chính Tần Ninh luyện chế riêng cho hắn.
Đó là Vương Kiếm Độ Sinh! Mặt của hai vị trưởng lão Cốc Mặc và Đoàn Việt biến sắc.
"Ta tiễn các ngươi đi một đoạn đường vậy!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Chắc là cũng chẳng moi được chút tin tức nào từ trong miệng của các ngươi đâu".
Xoẹt... vừa dứt lời, thân hình của Tần Ninh ngay lập tức giết tới.
Thiên Nhân tứ bộ nhưng linh thức lại mạnh ngang Thiên Nhân thất bộ.
Hơn nữa, hắn lại có Lôi thể Thiên Cương, thân thể của hắn lại càng thêm bền chắc.
Ầm... trong nháy mắt, một tiếng nổ vang lên.
Kiếm của Tần Ninh đã xuyên qua cổ của một tên Thiên Nhân ngũ bộ, máu tươi phun ra.
Ngay sau, đó Tần Ninh lại tiếp tục chém giết.
“Chết tiệt!"
"Mau nhận lấy cái chết đi!"
Lúc này, hai người Cốc Mặc và Đoàn Việt cắn răng đánh trả.
"Bài Địa Huyền Chưởng!"
"Hồn Thiên Quyền!"
Trong nháy mắt, hai vị Thiên Nhân thất bộ đánh về phía Tần Ninh.
Ầm... ngay lập tức, một tiếng nổ to vang lên.
Thân hình của Tần Ninh khẽ khựng lại.
Thân thể của trưởng lão Cốc Mặc và trưởng lão Đoàn Việt cũng đứng yên.
Thật mạnh! Trong lòng hai người dâng lên sự kinh ngạc.
Tần Ninh rất mạnh! Hắn mới chỉ là Thiên Nhân tứ bộ mà thôi.
Linh khí của hắn không tầm thường nhưng linh thức lại càng mạnh mẽ hơn.
Hai điều này hợp lại với nhau, kèm theo uy lực của Vương Kiếm Độ Sinh, quả thật rất kinh khủng.
"Ta nói Hình Thiên Phạt và Địch Dung đều đã bị ta giết rồi, vậy mà các ngươi lại không chịu tin sao?"
Khóe miệng Tần Ninh khẽ nhếch, từ từ nói: "Nếu các ngươi chịu khai ra một chút tin tức thì ta có thể ngẫm lại việc cho các ngươi chết một cách thoải mái..."
"Ngươi đừng có nằm mơ!"
Trưởng lão Cốc Mặc quát khẽ một câu.
"Ta không thích nằm mơ!"
Tần Ninh hạ giọng, hắn giương Vương Kiếm Độ Sinh lên.
"Cửu Linh Tinh Thần Kiếm!"
Một nhát kiếm được chém xuống.
"A...", ngay lập tức, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cánh tay trái của trưởng lão Cốc Mặc đã bị hắn chặt đứt.
Máu tươi chảy ra không ngớt.
Giờ phút này, trong mắt của trưởng lão Cốc Mặc chứa đầy sự sợ hãi.
Tần Ninh... quá khủng khiếp.
Hơn nữa, có Vương Kiếm Độ Sinh trợ giúp, sức chiến đấu của Tần Ninh không hề thua kém một vị Bán Vương.
Người này đã tu luyện bằng cách nào vậy?
Tuyết Kiêu Dung đứng ở bên cạnh cũng có chút động lòng.
Một nhát kiếm này làm cho nàng ta cảm thấy rằng Tần Ninh vẫn chưa dùng hết sức mình, nếu không, Cốc Mặc đã sớm bỏ mạng rồi.
Thiên Nhân tứ bộ mà lại có sức chiến đấu của Thiên Nhân thất bộ, người này, quá mạnh!
Chương 1357: Lý tiên sinh
Giờ phút này, Tần Ninh cầm kiếm trong tay, đi một vòng quanh Cốc Mặc rồi nhìn ông ta nói: “Nói cho ta chút tin tức hữu dụng, ta sẽ cho ngươi chết thoải mái hơn một chút!”
“Ngươi…”
“Nằm mơ?”
Tần Ninh nhìn về phía Cốc Mặc, quơ quơ trường kiếm trong tay.
“Đừng có gấp!”
Tần Ninh lại nói: “Đối với đan thuật ta cũng có hiểu biết nhất định, cho nên đối với thân thể của võ giả, có thể coi là khá tinh thông, vừa rồi, ta chặt đứt một tay của ngươi, dựa vào thực lực hiện tại của ngươi, lát nữa máu sẽ không còn chảy nữa!”
“Sau đó, ta sẽ đâm một kiếm vào ngực trái của ngươi, làm cho toàn thân trên dưới của ngươi bị tàn phá khủng khiếp”.
“Tiếp đó sẽ là mạch máu ở chân trái…Mạch máu ở đùi phải...Ngươi vẫn sẽ không chết, ta cũng không để cho ngươi chết!”
Nghe được những lời này, ánh mắt Cốc Mặc trở nên lạnh lùng.
“Cứ nếm thử xem, để xem, rốt cuộc ngươi có thể kiên trì được đến mức nào”.
Một từ vừa dứt, Tần Ninh lập tức ra tay.
Lúc này, Vương Kiếm Độ Sinh trong tay hắn ẩn chứa sát khí cường đại, hào quang bắn ra bốn phía, mấy người xung quanh muốn ngăn cản, nhưng không ai có thể ngăn được đường kiếm này của Tần Ninh.
Sắc mặt hai người Đoàn Việt và Cốc Mặc trở nên khó coi.
Vút…Một đường kiếm khí bay đến.
Hai má Cốc Mặc xuất hiện một vệt máu.
Vù…Trường kiếm chém ra, kiếm khí gào thét, sức mạnh bùng nổ.
Khí tức cường thịnh lan ra khắp mọi nơi.
Trong lúc từng đạo lực lượng dần dần khuếch tán, ánh mắt Tần Ninh mang theo chút lạnh lùng.
Rầm…Khí tức mạnh mẽ phóng thích ra ngoài.
Giờ phút này, Cốc Mặc cảm thấy khí tức trong cơ thể bắt đầu hỗn loạn, kinh mạch tay chân đều bộc phát cảm giác đau đớn.
Ở bên cạnh, Đoàn Việt thấp giọng nói: “Thế nào rồi?”
“Chỉ sợ là không chống đỡ nổi nữa!”
Lúc này, Cố Mặc thở gấp nói: “Ngươi mang theo tay Thánh Nhân đi đi…Mau…”, Đoàn Việt do dự một lát rồi gật đầu.
Chốc lát, Cốc Mặc trưởng lão nhắm về phía Tần Ninh.
“Muốn chạy?
Còn chạy được sao?”
Lúc này, Tần Ninh chém ra một làn sóng kiếm, thân thể Cốc Mặc trưởng lão run lên, rồi nhanh chóng lui về sau.
Tần Ninh cũng không quản ông ta, hắn trực tiếp chém một kiếm về phía Đoàn Việt.
Phốc…Máu tươi chảy xuống.
Cánh tay Đoàn Việt chảy ra một dòng máu tươi.
Cả người ngã trên mặt đất, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Tần Ninh đi đến phía trước hai người.
“Xem ra, các ngươi không biết tin tức gì hữu dụng!”
“Nếu đã như thế, vậy thì để cho các ngươi chậm rãi chết đi, ta đứng quan sát cũng thấy thoải mái”.
Vương Kiếm Độ Sinh, kiếm khí phóng ra.
Âm thanh xoẹt xoẹt vỡ tan vang lên.
Giờ phút này, hai người Cốc Mặc và Đoàn Việt chảy máu không ngừng.
Tiếng kêu đau đớn vang lên bên trong động.
Hai người họ không thể khống chế được thân thể, lại không thể phản kháng, chỉ có thể kêu gào đến khản họng.
Lúc này, Tuyết Kiêu Dung nhíu mày.
Biện pháp ép buộc người khác của Tần Ninh…cũng làm cho người ta cảm thấy khủng bố như vậy.
Tần Ninh ngồi xổm xuống, hắn nhìn hai người họ rồi nói: “Dù sao thì cũng là hai vị trưởng lão cảnh giới Thiên Nhân thất bộ, ít nhiều gì thì cũng biết được một chút chứ?”
“Ta…”, Cốc Mặc thở dốc nói: “Ta biết…”
“Nói!”
“Lần này ngoại trừ năm vị phó các chủ của Thiên Đế các chúng ta ra tay, năm vị phó các chủ cũng truyền đạt mệnh lệnh, nói là sẽ có người trợ giúp bọn họ”.
“Hơn nữa, hẳn là lúc này người bên trong cũng đã đến, nhưng rốt cuộc là ai, chúng ta không biết, năm vị phó các chủ cũng không biết”.
“Còn gian tế xếp vào các thế lực khác thì sao?”
Tần Ninh thì thầm nói: “Còn gì nữa?”
“Tuy rằng chúng ta là Thiên Nhân thất bộ, có thể nói là cấp bậc hô mưa gọi gió ở bên ngoài, nhưng chuyện mà các chủ phân phó thì chúng ta chưa bao giờ biết được toàn bộ, mỗi người chỉ phụ trách nhiệm vụ của riêng mình, ai không làm tốt thì đi nhận phạt, những chuyện khác, ta cũng không biết!”
“Nói nửa ngày cũng chỉ có thế này”.
Tần Ninh nhìn về phía Đoàn Việt, nói: “Ngươi thì sao?”
Lúc này, Đoàn Việt đang đau đớn đến mức chết đi sống lại, nhưng mà có Tần Ninh ở đây, ông ta muốn chết cũng không được.
“Ta biết một việc!”
Ánh mắt Đoàn Việt sáng ngời nói: “Bên người các chủ có bốn vị các vệ…”
“Cái này thì ta biết rồi, hai người đã chết, còn lại hai người, Thiên Tử Trần và Đế Hoàn, Ninh Vương và Hoàn Vương thôi…”
Đoàn Việt tiếp tục nói: “Còn có một người thần bí”
“Nói nghe một chút…”
Đoàn Việt nhanh chóng nói: “Người thần bí này chúng ta chưa bao giờ gặp được, chỉ là, có một lần ta ra ngoài làm nhiệm vụ cùng Lôi Vương và Dục Vương, khi hai người kia trò chuyện có đề cập đến vị kia, họ gọi người kia là Lý tiên sinh!”
Lý tiên sinh?
“Thực lực thế nào?”
“Thực lực cảnh giới Vương Giả, hơn nữa, theo như lời hai Vương kia nói, hẳn là còn mạnh hơn so với bọn họ!”
Độ mạnh yếu của cảnh giới Vương Giả phụ thuộc vào phạm vi rộng lớn của biển linh thức, và độ mạnh yếu của linh thức trong biển linh thức.
“Dục vương có biển linh thức hai vạn mét, Lôi Vương có biển linh thức một vạn mét, mạnh hơn so với bọn họ, là ba vạn mét?
Hay bốn vạn mét?”
“E rằng không dừng lại ở đó”.
Đoàn Việt thở hồng hộc nói: “Đối với người này, hai người kia cực kỳ kiêng kị, nghe nói bốn Vương phối hợp cũng không phải là đối thủ của người này!”
“A?”
Tần Ninh nhíu mày.
Bốn Vương phối hợp, không phải là đối thủ.
Biển linh thức của người này ít nhất phải năm vạn mét!
“Lý tiên sinh…”, Tần Ninh thì thầm, hắn cười nói: “Xem ra cũng là một lão quái vật!”
“Còn các chủ của các ngươi thì sao?”
Tần Ninh nhìn về phía hai người, nói: “Đã nhiều năm như vậy, không có khả năng các ngươi vẫn không biết thực lực của các chủ các ngươi đấy chứ?”
“Các chủ đại nhân…chỉ sợ là đã có thực lực Tứ Thiên Vương!”
Thiên Vương! Biển linh thức mười vạn mét! Mười vạn mét, đối với Vương Giả mà nói, đó là một nấc thang, nếu vượt qua được thì chính là Thiên Vương!”
“Thiên Đế các của các ngươi thông đồng với Ma tộc địa tâm như thế nào?”
Nghe được những lời này, Cốc Mặc đau đớn nói: “Loại chuyện này, chúng ta không có tư cách được biết!”
“Ngươi giết chúng ta đi!”
Đoàn Việt vội vàng nói: “Đây là toàn bộ những gì chúng ta biết, cầu xin ngươi, giết ta đi!”
“Được thôi, thoả mãn các ngươi!”
Tần Ninh nâng tay, một đường kiếm hạ xuống, máu tươi bắn ra.
Tuyết Kiêu Dung nhìn mười hai thi thể trên mặt đất, khóe miệng co rút.
Đây đều là Tần Ninh giết.
Nàng ta không hề ra tay.
Hoặc là có thể nói, nàng ta ra tay cũng vô dụng.
“Một vị cường giả Vương Giả, Lý tiên sinh…Đế Lâm Thiên…thực lực cấp bậc Thiên Vương sao…”, Tần Ninh thì thào nói.
“Ngươi căm thù Thiên Đế các như vậy sao?”
Tuyết Kiêu Dung không nhịn được mà hỏi.
“Căm thù!”
Tần Ninh lạnh lùng nói: “Giết huynh trưởng của ta, diệt huynh đệ của ta, không huỷ diệt Thiên Đế các, lòng ta không thể nào yên ổn!”
“Ta còn nghĩ rằng ngươi sẽ trả lời là Thiên Đế các cấu kết với Ma tộc địa tâm, ý muốn tàn sát con người, ngươi hận bọn họ…”, Tuyết Kiêu Dung cười nói.
“Đây cũng là một lý do, nhưng lý do này không làm cho ta phải vội vàng như thế”.
“Nếu như một ngày nào đó, Ma tộc địa tâm thực sự xuất hiện, ta có thể chờ đến ngày đó rồi giết toàn bộ!”
“Nhưng mà giết huynh trưởng của ta, diệt huynh đệ của ta, thù này, ta không thể chờ!”
Tuyết Kiêu Dung nở nụ cười ngượng ngùng.
Tần Ninh này, phong cách làm việc thật không giống người thường.
“Tay Thánh Nhân…”, lúc này, Tần Ninh nhìn về phía dàn tế, hắn mỉm cười nói: “Nếu muốn dung hợp thì dùng lực Thánh Nhân tưới lên, khiến cho hai cánh tay giống như là cánh tay của Vương Giả, không kém bất kỳ món bảo khí siêu phẩm nào!”
Nghe được những lời này, Tuyết Kiêu Dung nhìn về phía tay Thánh Nhân, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ.
Nếu như nàng ta dung hợp thì từ cảnh giới Thiên Nhân ngũ bộ nhảy lên cảnh giới Thiên Nhân thất bộ cũng không phải là vấn đề.
Nhưng mà Tần Ninh còn ở đây, hiển nhiên là nàng ta không có cơ hội.
Tần Ninh nhìn Tuyết Kiêu Dung, hắn mỉm cười nói: “Nhóc con, ở bên cạnh bản công tử một đêm, ta có thể trợ giúp người, thăng cấp lên lục bộ, thế nào?”
“Ngươi mới là nhóc con, ta còn nhỏ lắm sao?”
Tuyết Kiêu Dung nói.
“Đúng là không nhỏ, rất không tồi!”
Tần Ninh chỉ vào thứ gì đó nói.
“Ngươi…”
“Người của Thính Tuyết sơn trang các ngươi đều lạnh như băng, không thú vị chút nào, ông nội ngươi cũng thế mà phụ thân ngươi cũng thế, đến đời ngươi cũng thế!”
Tần Ninh khoát tay nói: “Bản công tử ăn thịt, cho ngươi chút nước canh uống, đương nhiên, nếu như ngươi bận tâm đến mặt mũi thì ngại quá…”
“Mặt mũi thì có ích lợi gì?”
Tần Ninh còn chưa nói xong, Tuyết Kiêu Dung đã thẳng thắn nói: “Ta nên làm như thế nào?”
Chương 1358: Dung hợp tay Thánh Nhân
“Ngươi cứ thẳng thắn nhận lấy!”
Tần Ninh nhìn Tuyết Kiêu Dung một chút, cười nói: “Đơn giản, đứng ở mép tế đàn biên giới, dùng tâm cảm nhận là được, một lát nữa ngươi sẽ phát hiện ra rất thần kỳ!”
Tuyết Kiêu Dung do dự gật đầu.
Tần Ninh phi người lên, rơi xuống trên tế đài.
Giờ phút này Tần Ninh nhìn đôi tay kia, trong lòng khẽ động.
Đó cũng không phải đôi tay máu thịt, mà là do Thánh Nhân ngưng tụ tự thân tinh khí thần biến thành.
Cùng loại với một cỗ cường đại lực lượng.
Rất mạnh mẽ! Nếu dung hợp được sức mạnh này thì sẽ có thể khống chế được nó, từ đó gia tăng thêm cho hai tay của mình.
Giờ phút này, Tần Ninh hơi nâng hai tay lên.
“Ngươi định dung hợp kiểu gì?”
Giọng nói của Tuyết Kiêu Dung đột nhiên vang lên.
Lúc này, Tần Ninh hơi nhướng khóe mắt.
“Ngươi nhìn xem rồi sẽ biết!”
“Đợi chút nữa rồi hẵng mở miệng, ngắt lời người khác rất không lễ phép, có biết không?”
“Ta…”, Tuyết Kiêu Dung muốn giải thích, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tần Ninh, nàng ta vẫn cố nhịn.
Giờ phút này, Tần Ninh cũng không để ý tới gì nữa, hắn chậm rãi nâng hai tay lên lần nữa.
Mười ngón sạch sẽ, căn bản không giống như người từng khổ luyện kiếm thuật, khổ luyện võ quyết.
Lúc này mười ngón thon dài đang chậm rãi xuyên qua cánh tay Thánh Nhân kia.
Tuyết Kiêu Dung nhìn thấy Tần Ninh giống như là... đeo găng tay.
Dễ dàng xuyên hai tay của mình vào bên trong.
Trong phút chốc, Tuyết Kiêu Dung chỉ thấy cạn lời.
Nàng ta vốn cho rằng sẽ khó khăn nhường nào, gian nan nhường nào chứ.
Nhưng bây giờ xem ra, nó lại đơn giản như vậy! Chỉ là khi Tần Ninh đeo bàn tay Thánh Nhân kia lên, cánh tay cũng đã dung hợp.
Một luồng ánh sáng trắng tỏa ra từ chỗ hai tay của Tần Ninh, mãi mà không tiêu tan.
Mà cùng lúc đó, Tuyết Kiêu Dung cũng cảm giác được.
Từng điểm sáng tản ra xung quanh tế đàn.
Những luồng sáng đó quay xung quanh người nàng ta.
Lúc hít chúng vào trong cơ thể, Tuyết Kiêu Dung lập tức tỏ ra vô cùng mừng rỡ.
Chỉ mới hít vào một điểm sáng thôi mà linh thức của nàng ta lại khuếch tán ra thêm vài mét! Chuyện này… trong lòng Tuyết Kiêu Dung rất kinh ngạc.
Băng hàn gương mặt xinh đẹp phía trên, mang theo vài phần kinh ngạc biểu lộ.
Linh thức là thứ quan trọng nhất để tăng lên cảnh giới Thiên Nhân.
Thế nhưng muốn tăng linh thức lên cũng là một điều vô cùng khó khăn! Nhưng bây giờ lại đơn giản như thế.
Linh thức nhanh chóng tăng trưởng.
Ngũ bộ Thiên Nhân, linh thức năm ngàn mét! Mà trong từng khoảng thời gian đó, cường độ linh thức của Tuyết Kiêu Dung đã tăng lên tới phạm vi chín ngàn mét.
Lục bộ Thiên Nhân! Tuyết Kiêu Dung không nhịn được mừng rỡ.
Quá thần kỳ! Giờ phút này, bóng người Tần Ninh cũng rơi xuống.
“Đi!”
Tần Ninh nhìn về phía Tuyết Kiêu Dung, mở miệng nói.
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả?
Mới tăng lên một bước mà đã thỏa mãn rồi, nếu như ngươi nhờ vào những thứ này để tăng lên tới thất bộ Thiên Nhân, về sau sẽ có trở ngại rất lớn đối với việc xưng Vương của ngươi!”
Mặc dù Tuyết Kiêu Dung không hiểu, nhưng vẫn ngừng lại.
“Đây là đạo lý gì?”
“Ừm... Ngươi có thể hiểu thế này…”, Tần Ninh từ tốn nói: “Linh thức của Thiên nhân đối với Thiên nhân mà nói, nó quý giá giống như là trân châu, mà đối với Thánh nhân mà nói, nó lại vớ vẩn y như là bùn đất vậy”.
“Thứ ngươi hấp thu chính là khí Thánh Nhân mới bắt đầu được tạo nên, dính vào tay Thánh Nhân, đối với Thánh Nhân mà nói, nó không tính là gì cả, nhưng đối ngươi mà nói, nó chính là bảo vật giúp ngươi tăng lên!”
“Chỉ là nếu hấp thu quá nhiều sẽ khó tránh khỏi phải chịu ảnh hưởng, về sau ngưng tụ biển linh thức sẽ xuất hiện tình huống không ổn định!”
Nghe thấy lời này, Tuyết Kiêu Dung khẽ gật đầu.
Tần Ninh nhìn xung quanh, dậm chân rời đi.
Giờ phút này Tuyết Kiêu Dung cũng đuổi theo.
Hai người đi ra khỏi hang động, Tần Ninh nhìn mặt đất màu máu, chậm rãi cất bước ra.
“Ngươi còn đi theo ta làm gì?”
Nhìn thấy Tuyết Kiêu Dung nhắm mắt theo đuôi, Tần Ninh cười nói: “Ngươi đã đến cảnh giới lục bộ Thiên Nhân rồi, ở chỗ này cũng rất ít có người có thể giết ngươi, ít nhất ngươi còn có thân phận là con gái của Thính Tuyết sơn trang, ai muốn giết ngươi cũng phải cân nhắc một chút.”
“Một mình ta vẫn không an toàn lắm.”
Tuyết Kiêu Dung nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Hơn nữa nếu đi theo ngươi, có lẽ sẽ còn có chỗ tốt.”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh không nhịn được bật cười.
“Ngươi chẳng giống người lãnh đạo thế hệ trẻ tuổi của Thính Tuyết sơn trang, được xưng là nữ thần Băng Tuyết gì đó chút nào”.
“Ta chỉ tò mò thôi!”
Tuyết Kiêu Dung cũng muốn tỏ ra lạnh như băng ở trước mặt Tần Ninh, thế nhưng không lạnh nổi.
Người đàn ông này quá quỷ dị.
Dường như hắn luôn hoàn toàn chắc chắn đối với bất cứ chuyện gì.
Ngay cả ông nội được xưng là Tuyết Thiên Vương, phụ thân được xưng là Tuyết Vương cũng không làm được điều này.
Thế nhưng có vẻ Tần Ninh lại cực kỳ tự tin! Hơn nữa điều khiến nàng ta tò mò nhất chính là, Tần Ninh mới chỉ làThiên Nhân tứ bộ, rốt cuộc làm như thế nào mà có thể chém giết được Thiên Nhân thất bộ chứ.
Vừa rồi nàng ta đã nhìn thấy.
Linh thức của Tần Ninh rất mạnh mẽ, linh khí rất dồi dào, thế nhưng vẫn là tứ bộ Thiên Nhân, hắn làm được bằng cách nào?
Một người như vậy, khiến cho người ta quá hiếu kỳ.
Mà quan trọng nhất chính là dáng vẻ lười nhác kia của Tần Ninh.
Nhìn thấy tay Thánh Nhân mà cũng không có quá nhiều kinh ngạc bất ngờ, chém giết Thiên Nhân thất bộ cũng không có quá nhiều kiêu ngạo.
Giống như trên thế gian này, không có bất cứ chuyện gì có thể khiến hắn phải giật mình vậy.
Bình thường dáng vẻ đó chỉ xuất hiện ở những người đã phải trải qua vô vàn biến đổi của cuộc đời.
Tần Ninh mới bao nhiêu tuổi chứ?
Nếu dựa vào cốt linh để xem, chỉ sợ mới chỉ có đến một trăm cốt linh thôi?
Đối với Thiên nhân mà nói, hắn cũng chỉ giống như trẻ con lớn mà thôi.
Làm sao lại có được nhiều kiến thức như vậy?
Nghe thấy Tuyết Kiêu Dung nói vậy, Tần Ninh mỉm cười.
“Ngươi gặp nguy hiểm?”
“Ừm?”
Tuyết Kiêu Dung cẩn thận nhìn xem bốn phía.
“Biết không, theo kinh nghiệm của ta, hiếu kỳ về đối một người, trên thực tế chính là suy nghĩ bắt đầu thích một người... Ngươi càng hiếu kỳ thì càng sẽ để vào trong lòng...”, “Nhất là đối với người ưu tú như ta...”, nghe thấy lời này, Tuyết Kiêu Dung nghiến chặt hàm răng.
“Ngươi... đúng là không biết xấu hổ!”
Tần Ninh bật cười, cũng không thèm để ý.
Hai người cùng nhau đi.
“Ngươi có hiểu rõ về chỗ này không?”
Trên đường, Tuyết Kiêu Dung không nhịn được nói.
“Không hiểu rõ…”, “Vậy chúng ta đi đâu?”
“Đi tìm cơ duyên!”
Tần Ninh cười nói: “Lúc này vừa mới vào trong động một ngọn núi mà đã có tay Thánh Nhân rồi, ai biết được ở chỗ sâu nữa sẽ có thánh khí gì hay không?
Hay là thánh đan gì đó?”
“Nếu tìm được thánh khí, với cảnh giới Thiên Nhân, ta lấy được thánh khí thì sẽ có thể chém được vương giả, nếu có thánh đan, nuốt nó vào, nói không chừng ta sẽ trực tiếp đạt đến cảnh giới Vương Giả, tốt bao nhiêu?”
Tuyết Kiêu Dung nhìn Tần Ninh một chút.
“Ngươi nói dối, ngươi căn bản không thèm để ý đến những này!”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh mỉm cười.
“Đúng là ta không thèm để ý, thế nhưng là người của Thiên Đế Các để ý, nếu ta đạt được, người Thiên Đế Các sẽ không thể lấy được chỗ tốt gì nữa, ta lại rất thích nhìn thấy điều này”.
Tuyết Kiêu Dung lại cạn lời lần nữa.
Hai người không nhanh không chậm đi về phía chỗ sâu.
Dần dà, khung cảnh xung quanh đã biến hóa.
Mặt đất chuyển từ màu đỏ máu sang màu đỏ như lửa.
Thảm thực vật xung quanh cũng trở nên đỏ rực.
“Hình như nơi này được phân chia khu vực.”
Tuyết Kiêu Dung suy đoán.
“Hẳn là được phân chia khu vực dựa theo chín màu sắc của kim mộc thủy hỏa thổ phong lôi điện máu, chắc vùng này là khu vực linh khí hỏa!”
Tần Ninh nhìn mặt đất một chút, nói: “Có khi nào còn có tay Thánh Nhân nữa hay không?”
“Không thể nào...”, Tuyết Kiêu Dung kinh ngạc nói: “Thứ mạnh như vậy, nếu như có rất nhiều, vậy nơi này cũng quá huyền ảo rồi...”, “Biến Thiên Ngoại có mười hòn đảo giáng lâm, chín đảo vờn quanh một đảo, như thế đã rất kỳ lạ rồi!”
“Sao ngươi xác định chỉ có mỗi tay Thánh Nhân chứ?
Nói không chừng còn có tim Thánh Nhân, mắt Thánh Nhân, chân Thánh Nhân nữa cơ…”, “Thật ư?”
Tuyết Kiêu Dung kinh ngạc nói.
“Ai mà nói chính xác được?”
Tần Ninh lại lạnh nhạt nói.
“Xùy...”, Tuyết Kiêu Dung có chút không hiểu rõ Tần Ninh, rốt cuộc tên này nói câu nào là thật, câu nào là giả đây?
Ầm... Chỉ là lúc hai người đang ung dung đi trên đường, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng nổ tung kịch liệt.
Chương 1359: Thật sự là xui xẻo
Tần Ninh đưa mắt nhìn sang.
Tuyết Kiêu Dung cũng không nhịn được nói: “Thiên nhân đánh nhau...”, hai người đi về phía trước, lúc này chỉ thấy mấy chục bóng người đang đánh nhau ở giữa núi rừng phía trước.
Nhìn kỹ lại, hơn mười người kia chia ra thành những trận doanh khác biệt, giờ phút này đang đánh nhau túi bụi, dường như đều sôi sục ý chí chiến đấu.
“Huyền Thiên cung...”, “Thái Cực đạo quán...”, “Ngự Hư tông...”, “Còn có... người của Thính Tuyết sơn trang?”
Tuyết Kiêu Dung nhìn về phía mấy người Thính Tuyết sơn trang trong đó, Tuyết Vương Sứ Tề Xung cũng ở đó.
“Tề tiên sinh!”
Lúc này Tuyết Kiêu Dung đi ra.
Hiếm khi được nhìn thấy người của Thính Tuyết sơn trang bọn họ, giờ phút này cuối cùng Tuyết Kiêu Dung cũng đã được thở ra nhẹ nhàng.
Đi cùng với Tần Ninh tuy an toàn, thế nhưng luôn luôn phải nơm nớp lo sợ.
Ai biết tên này có thể làm ra chuyện động trời gì chứ.
“Dung nhi!”
Tề Xung kia nhìn thấy Tuyết Kiêu Dung cũng nhẹ nhàng thở ra.
Ông ta chìa một tay ra, Tuyết Kiêu Dung đi đến trước mặt Tề Xung.
“Cháu thế nào rồi?
Không sao chứ?”
“Cháu không sao, Tề tiên sinh!”
Tuyết Kiêu Dung nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Chuyện gì xảy ra vậy...”, “Phát hiện ra một nơi, mọi người đều tranh nhau đến mức khó phân thắng bại, sau đó liền đánh nhau...”, võ giả khắp nơi đều là bá chủ trong các thế lực, là nhân vật cấp bậc đỉnh cấp, đều không hề nhượng bộ nhau, đương nhiên là sẽ đánh nhau rồi.
Tề Xung tiếp tục nói: “Cháu cẩn thận một chút, đợi ta... Hả?”
Tề Xung nhìn về phía Tuyết Kiêu Dung, không nhịn được nói: “Cháu tăng lên Thiên Nhân lục bộ rồi?”
“Vâng!”
“Nhanh như vậy...”, Tề Xung thật kinh ngạc.
Mấy tháng trước, trước bữa tiệc Hàm Vương, Tuyết Kiêu Dung mới vừa tăng cấp lên Thiên Nhân ngũ bộ.
Lần này lại tăng lên nữa! “May mà có Tần Ninh...”, “Tần Ninh?”
Lúc này Tề Xung mới nhìn về phía một bên khác.
Vừa nhìn một cái, sắc mặt ông ta liền cực kỳ cổ quái.
Thật sự là Tần Ninh! Mà cùng lúc đó, ánh mắt của mấy người khác cũng nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.
Hai người Huyền Thiên Quân và Huyền Địa Quân của Huyền Thiên cung.
Hai người Tôn Độn tinh chủ, Cung Thiên Sơ tinh chủ của Thái Cực đạo quán.
Cùng với hai vị đường chủ Kế Hoán, Lý Thanh Huyền của Ngự Hư tông.
Đều là thất bộ Thiên Nhân đỉnh cấp.
Giờ phút này bốn phía đều đứng đối mặt nhau, đề phòng lẫn nhau.
Thế nhưng khi ánh mắt của bọn họ rơi lên trên người Tần Ninh, bốn bên đều nhìn hết về phía Tần Ninh, trong ánh mắt có vẻ cẩn thận.
Giờ phút này, hơn mười người đều nhìn hắn bằng ánh mắt thăm dò.
“Mọi người khỏe chứ!”
Tần Ninh mỉm cười, lên tiếng chào.
Khỏe?
Không gặp phải ngươi thì mới khỏe! Gặp phải ngươi thì ai cũng đều không khỏe! Tần Ninh nhìn võ giả xung quanh, cười nói: “Xem ra mọi người đều đã phát hiện, các ngươi cứ ở đây đánh nhau đi, ta vào xem!”
Giờ phút này, Tần Ninh đi xuyên qua đám người, nhìn thấy trong sơn cốc phía sau có từng luồng hỏa khí cực kỳ mạnh mẽ đang phóng lên tận trời.
Ánh lửa kia chiếu rọi khắp vùng đất này, tản ra ánh sáng đỏ rực.
Hiển nhiên, nơi đây không hề đơn giản.
“Tần công tử!”
Thất tinh chủ Tôn Độn của Thái Cực đạo quán bỗng nhiên cười nói: “Nơi này là do chúng ta phát hiện...”, “Đúng là các ngươi phát hiện ra, thế nhưng không phải các ngươi còn chưa phân ra thắng bại, quyết định ai đi vào sao?”
Tần Ninh tiếp lời: “Nếu đã không quyết định được thì chính là vật vô chủ, ta cứ vào xem, có gì không thể?”
Hắn vừa dứt lời, khuôn mặt của Tôn Độn run lên.
Ngươi nói đạo lý kia... quá không chính đáng!
“Chúng ta đã quyết định rồi!”
Đường chủ Kế Hoán của Ngự Hư tông mở miệng nói: “Ngay vừa rồi, chúng ta đã quyết định cùng đi vào xem!”
“Không sai!”
Huyền Địa Quân của Huyền Thiên cung cũng vội vàng nói.
Giờ phút này mấy người đều thống nhất với nhau ngoài dự đoán.
“Nếu các ngươi đi vào chung, vậy ta cũng có thể đi vào chứ nhỉ?
Dù sao, các ngươi cũng hoàn toàn không biết gì về nơi này cả, nơi này cũng không thuộc về tất cả các ngươi!”, nghe thấy lời này, ánh mắt của mấy người đều biến đổi.
Đậu má! Không biết xấu hổ! Cái tên này, cho dù nói thế nào thì hắn đều muốn vào xem một chút.
Thật sự là xui xẻo! Mấy người đều thầm mắng trong lòng.
Mà cũng quá trùng hợp, tại sao lại đụng phải Tần Ninh, đụng phải tên sát tinh đó ở chỗ này chứ! Ai mà không biết trong bữa tiệc Hàm Vương ngày đó, Tần Ninh oai phong như thế nào?
Thiên Nhân nhất bộ giết chết Thiên Nhân thất bộ.
Hôm nay gặp lại, rõ ràng tên này lại mạnh hơn rồi.
Có phải đã có thể giết được Bán Vương rồi hay không?
“Nếu Tần công tử muốn đi cùng, đương nhiên là được!”
Giờ phút này Tề Xung mỉm cười nói.
Nghe thấy lời này, mấy người còn lại đều nhìn về phía Tề Xung với ánh mắt trách cứ.
Tề Xung cũng nhìn lại.
Giống như đang nói: Nếu không muốn để cho hắn đi chung thì các ngươi cứ mở miệng đi! Các ngươi dám sao?
Lúc đầu bốn bên đang giương cung bạt kiếm.
Thế nhưng sau khi Tần Ninh đến, mọi người đều thu sự giận dữ của mình lại.
Bởi vì.
Tần Ninh quá mạnh! Nhỡ may chọc giận tên này, chỉ sợ bọn họ có bắt tay lại cũng chưa chắc có thể giết Tần Ninh.
“Tề tiên sinh, Tần Ninh đã là Thiên Nhân tứ bộ, ta đã tận mắt thấy hắn giết hai vị Thiên Nhân thất bộ đỉnh cấp của Thiên Đế Các, còn có mười vị Thiên Nhân ngũ bộ, lục bộ...”, giờ phút này Tuyết Kiêu Dung truyền âm linh thức nói.
Vừa dứt lời, Tuyết Kiêu Dung lại bổ sung: “Giết chết rất dễ dàng”.
Tề Xung nghe thấy lời này thì giật khóe miệng một cái.
Mẹ nó chứ! Không phải người! Kẻ như vậy, ai dám ngăn cản?
Giờ phút này, mọi người đều tới khẩn cửa sơn cốc phía sau lưng.
Chỉ là trong lúc vô tình, từng người một đều lần lượt tách ra một khoảng cách với Tần Ninh.
Đối với điều này, Tần Ninh cũng không thèm để ý.
Vừa đi đến cửa sơn cốc, khí tức cực nóng đã đập vào mặt.
Thiêu đốt linh khí của mỗi người.
Tần Ninh nhíu mày lại.
Lúc này đám người còn lại cũng đều cẩn thận hơn một chút.
“Linh khí trong sơn cốc này lại có tính chất thiêu đốt, đúng là độc đáo, nếu mọi người không cẩn thận là linh khí bản thân sẽ có thể bị thiêu đốt, dẫn tới việc linh khí của tự thân phải chịu tổn thương cực lớn!”
Huyền Địa Quân của Huyền Thiên cung trầm giọng nói.
Mọi người đều cẩn thận từng li từng tí.
“Đi vào kiểu gì bây giờ?”
Lúc này đường chủ Kế Hoán cũng mở miệng nói: “Chống đỡ một hồi vẫn được, nếu như cứ ở trong sơn cốc mãi, chỉ sợ sẽ không chống đỡ được”.
“Tông chủ của Ngự Hư tông có thể hư vô, chỉ sợ chỗ này căn bản không thể làm gì được ông ta, Ngự Hư tông các ngươi còn lo lắng cái gì?”
Cung Thiên Sơ cười ha hả nói.
“Đó là do thực lực của Hư Vương mạnh, chúng ta cũng không phải cảnh giới Vương Giả!”
Kế Hoán khẽ hừ một tiếng.
Hư Vương có thể hư vô đương nhiên là cực kỳ mạnh, Cung Thiên Sơ đúng là nói nhảm.
“Mọi người đã đi vào hải đảo Thiên Ngoại, đương nhiên là đều có biện pháp để đối phó với một vài tình huống khó giải quyết rồi”.
Tề Xung cười ha hả nói: “Mọi người cũng đừng che giấu nữa…”, “Tề Xung, nếu ngươi đã nói như vậy thì ngươi bắt đầu đi!”
Mấy người ở đây thảo luận.
Chỉ là trong lúc mấy người đang thảo luận, một bóng người lại nhấc chân lên tiến vào bên trong sơn cốc.
Giờ phút này, rất nhiều người, rất nhiều ánh mắt đều nhìn sang, ai nấy đều há to miệng, nhưng lại không thể thốt ra nổi một câu nào.
“Tần Ninh...”, “Tên này... Muốn chết sao?”
“Lỗ mãng đi vào như vậy…”, “Ta biết ngay mà, có hắn ở đây là sẽ không có chuyện tốt”.
Từng âm thanh mang theo cảm xúc phức tạp vang lên.
Giờ phút này, Tần Ninh bước chân ra, trong khoảnh khắc ngọn lửa bốn phía hóa thành từng luồng hỏa khí chảy xuôi tới.
Chỉ là Tần Ninh hoàn toàn không quan tâm.
Hắn phóng Cửu Linh Tinh Thần Quyết ra, từng luồng hỏa khí vừa chạm vào mặt ngoài thân thể của Tần Ninh đều bị Tần Ninh hấp thu.
Lúc này Cửu Linh Tinh Thần Quyết có vẻ vô cùng mạnh mẽ.
Dung hợp linh khí thuộc tính hỏa không là vấn đề gì.
Dù cho linh khí này là hỗn tạp, nó vẫn có thể bị Cửu Linh Tinh Thần Quyết thuần phục ngoan ngoãn.
Giờ phút này, trong lòng mọi người đều rất phức tạp.
“Đi!”
Tề Xung khẽ quát một tiếng, trong tay xuất hiện một khối băng vuông vức.
Chương 1360: Biển lửa tháp cao
Trong nháy mắt khối băng kia xuất hiện đã hóa thành đường kính mười mét, bao vây toàn bộ bảy tám người bên cạnh Tề Xung ở bên trong.
Khi bảy tám người tiến vào, khối băng cũng chuyển động theo, ngọn lửa bị ngăn cách bên ngoài.
“Hàn Linh Băng đặc biệt của Tuyết Vực Băng Nguyên, không hổ là Thính Tuyết sơn trang!”
Huyền Thiên Quân của Huyền Thiên cung cảm thán.
Vừa dứt lời, Huyền Thiên Quân cầm một chiếc lá cây trong tay, lá cây bay ra, nhẹ nhàng rung động mở đường ở phía trước mấy người Huyền Thiên cung.
Ngọn lửa bị quét sạch tạo ra một đường đi, Huyền Thiên Quân, Huyền Địa Quân dẫn theo mấy người cùng nhau đi vào, lúc này ngọn lửa hai bên đều dạt hết ra.
Cùng lúc đó, hai người Cung Thiên Sơ và Tôn Độn của Thái Cực đạo quán cũng cầm phất trần trong tay, nhẹ nhàng quét qua, phất trần đẩy hết ngọn lửa bốn phía đi.
Võ giả bốn bên đều là Thiên nhân đỉnh cấp, sao lại không có cách nào được chứ.
Chỉ là tất cả mọi người đều không muốn là người đầu tiên tiến vào thăm dò thôi.
Hiện tại Tần Ninh đi vào trước rồi, vậy bọn họ cũng không có gì để do dự nữa.
Ít nhất nếu có cái gì nguy hiểm, Tần Ninh cũng là người thứ nhất dò đường.
Giờ phút này Tần Ninh đã đi vào trong sơn cốc.
Nếu nhìn từ bên ngoài, sơn cốc cũng không lớn, thế nhưng khi tiến vào bên trong, đi được một khoảng cách mới phát hiện ra cũng không phải như vậy.
Càng đi vào sâu trong sơn cốc, ngọn lửa càng thêm nóng bức, mà Tần Ninh cảm giác được rõ ràng mình đã đi được vạn mét, thế nhưng phía trước vẫn là biển lửa, không có cái gì cả.
Hắn không ngừng tiếp tục đi tới, dần dần đám người của Thính Tuyết sơn trang, Huyền Thiên cung, Thái Cực đạo quán, Ngự Hư tông đều đuổi theo sau.
Mọi người vẫn duy trì một khoảng cách như có như không, cố gắng duy trì một khoảng cách xa nhất với Tần Ninh.
“Ta cũng không phải sát tinh...”, Tần Ninh lẩm bẩm: “Trốn tránh ta làm gì?
Nếu có chỗ tốt thì các ngươi đừng xông lên đấy nhé”.
Nghe thấy lời này, võ giả xung quanh đều biến sắc.
Chỗ tốt?
Nếu có chỗ tốt, chúng ta có phần cướp đoạt sao?
Ầm… Ngay lúc này, trong sơn cốc bất ngờ xảy ra chuyện.
Ban đầu ngọn lửa chỉ mang theo hơi nóng rực trong không khí.
Nhưng bây giờ, phía trước lại xuất hiện sóng lửa.
Bên trong sóng lửa là dung nham chuyển động, từng ngọn lửa phun ra.
“Điều này...”, mọi người đều biến đổi sắc mặt.
Điều này có chút kinh khủng.
Tần Ninh thấy cảnh này cũng nhíu mày lại.
“Xem ra chuyến đi này không tệ...”, Tần Ninh vẫn không hề dừng lại, hắn sải bước chân, lấy thân thể chống cự lại dung nham, đạp lên trên dung nham để đi vào chỗ sâu.
Lúc này những bên khác cũng đều dùng hết bản lĩnh của mình.
Hơn mười người tiếp tục đi sâu hơn.
Trọn vẹn ba vạn mét khoảng cách.
Đột nhiên, tất cả mọi người đều cảm giác được phía trước có khí tức cực nóng đập vào mặt.
Một tòa tháp cao lơ lửng ở trước mặt mọi người.
Tòa tháp này cao đến trăm mét, chia ra thành chín tầng, thân tháp là hình ngũ giác, mỗi một ngóc ngách đều là treo một cái chuông.
Trong nháy mắt nhìn thấy tòa tháp cao kia, cuối cùng sắc mặt Tần Ninh đã có vẻ mừng rỡ.
“Quả nhiên là đồ tốt”.
Mà ở bên kia, Tuyết Kiêu Dung nhìn về phía Tề Xung, truyền âm nói: “Chắc hẳn tòa tháp cao này không tầm thường”.
“Hả?”
“Tần Ninh rất có hứng thú với tòa tháp cao đó...”, giờ phút này Tề Xung cũng nhìn Tần Ninh từ xa.
Tuyết Kiêu Dung lại truyền âm nói tiếp: “Trước đó chúng ta gặp phải người của Thiên Đế Các, Tần Ninh nhìn thấy tay Thánh Nhân kia cũng đâu có dáng vẻ này?”
“...”, Tề Xung nghe thấy lời này thì hoàn toàn để ở trong lòng.
Xem ra Tần Ninh này không chỉ có thực lực kỳ quái, mà ngay cả kiến thức cũng rất độc đáo.
Không có cảm giác gì với tay Thánh Nhân, nhưng lại có hứng thú với tòa tháp cao này.
Điều này đủ để chứng minh có lẽ tòa tháp cao đó còn quý giá hơn cả tay Thánh Nhân.
“Cẩn thận một chút!”
Tề Xung dặn dò mấy người bên cạnh.
Giờ phút này Tần Ninh lại lười quan tâm đến ánh mắt của những người khác, mà đi thẳng tới phía dưới tháp cao.
Giờ phút này, tầng thứ nhất của tháp cao có một cửa tháp nhìn có vẻ rộng rãi hùng vĩ, trên thân tháp là từng hoa văn lượn lờ.
Tần Ninh dùng hai tay đẩy ra, cửa tháp mở ra kẽo kẹt.
Tần Ninh không hề do dự, mà trực tiếp tiến vào bên trong thân tháp.
Giờ phút này, võ giả xung quanh đều sợ ngây người.
Tiến vào! Cứ tiến vào như vậy ư?
Tần Ninh không sợ chết sao?
Rốt cuộc còn chưa biết đây là nơi kỳ quái nào, ít nhất trước khi đi vào thì cũng phải thăm dò đã chứ! Đi vào mật địa cũng không phải đi như ngươi!
“Chúng ta làm sao bây giờ?”
Lúc này Tuyết Kiêu Dung cũng sững sờ.
Tần Ninh… Không hề làm theo lẽ thường!
“Hắn còn không sợ, nhất định là không có nguy hiểm quá lớn, chúng ta cũng đi vào!”
Giờ phút này võ giả các bên đều có suy nghĩ giống như Tề Xung, từng người xông vào trong tháp cao.
Ầm… Vừa vào trong tháp cao, cảnh tượng bốn phía đã biến đổi trong khoảnh khắc.
Đám người giống như là đưa thân vào bên trong một biển lửa đang thiêu đốt.
Mà ở xung quanh, không gian lại rộng rãi mênh mông, trong biển lửa có từng người lửa kỳ quái đang phát ra những tiếng cháy xèo xèo, đứng lên.
Xèo xèo xèo… Những người lửa kia không nói hai lời, mà trực tiếp xông thẳng về hướng đám người.
“Mẹ nó, tình huống gì đây?”
Lúc này Huyền Địa Quân chửi nhỏ một câu.
Nhìn thấy Tần Ninh trực tiếp tiến vào, bọn họ còn nghĩ là Tần Ninh phán đoán trong này không có nguy hiểm nên mới đi vào chứ.
Thật sự không ngờ rằng nó lại nguy hiểm như thế.
Giờ phút này, một bóng người ở trong biển lửa đã vọt tới vị trí đầu bậc thang tầng thứ hai rồi.
Không phải Tần Ninh thì có thể là ai nữa! Tần Ninh nhìn về phía đám người, cười nói: “Nhắc nhở các vị vài câu, trong tòa tháp cao này, tầng này còn nguy hiểm hơn cả tầng kia, nếu không đủ thực lực thì vẫn đừng nên cố gắng chống đỡ, nhanh chóng rời khỏi thì hơn!”
Vừa nói xong, bóng người Tần Ninh đã biến mất không thấy.
Lúc này, trong lòng mọi người đều rất tức giận.
Nguy hiểm?
Ngươi chỉ là một tên Thiên Nhân tứ bộ mà còn có thể vọt thẳng lên được, vậy mà còn nói cho một đám Thiên Nhân ngũ bộ, lục bộ, thất bộ như chúng ta biết là có nguy hiểm! Chỉ là nghĩ đến việc Tần Ninh giết chết Thiên Nhân thất bộ, đám người cũng không thể nói gì hơn.
Không thể nhìn tên này như Thiên Nhân tứ bộ được! Hắn không hề giống như Thiên Nhân tứ bộ được không?
“Giết!”
Tề Xung quát khẽ: “Nhanh chóng phóng tới tầng thứ hai!”
Giờ phút này, bên ngoài tháp cao là lửa cháy hừng hực giống như Luyện Ngục.
Bên trong tháp cao cũng tràn ngập nguy hiểm.
Tầng thứ hai.
Tần Ninh vỗ ra một chưởng, một người lửa bị đánh vỡ.
“Thiên Đế Các… Các Thánh Nhân đúng là đã bỏ hết cả vốn liếng ra rồi...”, “Đáng tiếc, cái này thuộc về Tần Ninh ta!”
Tần Ninh hét lên một câu, trong nháy mắt đã lao ra ngoài.
Cửu Tinh Linh Thần quyền! Cửu Linh Tinh Thần chưởng! Cửu Linh Tinh Thần chỉ! Ba đòn tấn công kích không ngừng chuyển đổi, chiêu tấn công của Tần Ninh vẫn luôn cực kỳ bá đạo.
Linh thức mạnh mẽ.
Linh khí nồng nặc.
Cùng với Lôi Thể Thiên Cương bá đạo.
Ba hợp nhất, hiện tại sức chiến đấu căn bản nhất của Tần Ninh cũng là Thiên Nhân thất bộ.
Đám người lửa này không ngăn được hắn.
Tần Ninh giết sạch một đường.
Từ tầng thứ hai, đến tầng thứ ba… Tầng thứ tư… Tầng thứ năm… Cuối cùng, đến tầng thứ tám.
Đến tầng thứ tám, người lửa bên trong thân tháp đã sớm hóa thành từng con rồng lửa, khí tức mạnh mẽ còn mãnh liệt hơn cả Thiên Nhân thất bộ.
Ầm… Lúc này Vương Kiếm Độ Sinh xuất hiện.
Tần Ninh vung kiếm.
Chỉ có một chiêu, Cửu Linh Tinh Thần kiếm.
Thế nhưng một chiêu này ở trong tay Tần Ninh lại có ngàn vạn cách biến đổi! Vèo vèo vèo… Giờ phút này, từng tiếng xé gió vang lên.
Từng bóng người xuất hiện ở trong tầng thứ tám.
Tề Xung của Thính Tuyết sơn trang.
Kế Hoán, Lý Thanh Huyền của Ngự Hư tông.
Huyền Thiên Quân, Huyền Địa Quân của Huyền Thiên cung.
Tôn Độn và Cung Thiên Sơ của Thái Cực đạo quán.
Bảy vị Thiên nhân đỉnh cấp, giờ phút này lại xuất hiện ở đây với dáng vẻ chật vật.