"Thu hồi bọn Thánh Khôi đi, về sau chúng cũng sẽ thuộc quyền sở hữu của Thiên Đế các chúng ta, hẳn là chúng nó sẽ có tác dụng rất lớn đây".
Ứng Tường mở miệng nói.
"Ừ!"
Lúc này, Võ Ly Thiên đứng dậy, thư giãn xương khớp, cười nói: "Không thể không nói Các chủ đúng là liệu sự như thần, kế hoạch lần này vô cùng hoàn hảo, nhờ chúng ta nội ứng ngoại hợp mà các thế lực bá chủ phải hao binh tổn tướng, Thiên Đế các của chúng ta cũng đã đến lúc phải ra mặt rồi".
"Đúng vậy!"
Hai người sóng vai nhau nhìn về phía trước.
Ứng Tường thì thầm: "Dù là Tần Ninh hay Thiên Vương thì cũng như nhau cả thôi, đối với Các chủ, bọn họ chẳng là cái thá gì cả!"
"Điều mà chúng ta cần phải lo lắng chính là mai kia, Ma tộc xuất hiện, bọn chúng liệu có chịu thực hiện lời hứa hay không!"
"Bọn chúng dám không làm sao?"
Võ Ly Thiên tự tin nói: "Chỉ cần Các chủ còn ở đây thì bọn chúng sẽ không dám thất hứa!"
Hai người dẫn theo mười người dần biến mất.
Cùng lúc đó.
Ở trong trung tâm của đại địa.
Mười lăm phút trước, các thế lực còn đang đau khổ chống lại công kích của bọn Thánh Khôi này.
Nhưng mà ngay sau đó, Thánh Khôi bỗng nhiên rút lui một cách nhanh chóng.
Tất cả mọi người đều không tài nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Đám người Huyền Thiên cung.
Người dẫn đoàn lần này là một trong ba vị cung chủ của Huyền Thiên cung, cung chủ của Chấn Thiên Cung, Cổ Chấn, ông ta là một vị Bán Vương có thực lực rất mạnh.
Cổ Chấn cau mày, giọng ông ta vô cùng hùng hậu, nói rằng: "Huyền Dương Quân, Huyền Âm Quân, mau phái người đi điều tra đi, xem thử những con rối này có rút lui thật hay không".
“Vâng!”
Không bao lâu, vài bóng dáng đã quay lại.
"Bọn chúng đều rút lui về nơi sâu nhất rồi".
Bọn họ vừa nói xong, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Cổ Chấn nhìn đống thi thể nằm đầy đất, có con rối và cũng có cả võ giả của Huyền Thiên cung.
"Lần này, ta dẫn mấy trăm người đến đây, mà bây giờ chỉ còn lại hơn một trăm người, tổn thất này...", Cổ Chấn thì thầm nói nhỏ.
Lúc này, vị Huyền Dương Quân kia mới chắp tay, nói: "Đây không phải là lỗi của cung chủ Cổ Chấn, hải đảo Thiên Ngoại vốn là nơi đặc biệt nguy hiểm ở vùng biển Thiên Ngoại".
Huyền Âm Quân cũng vội vàng tiếp lời: "Đúng vậy, cung chủ Cổ Chấn, vậy chúng ta nên tiếp tục tiến vào hay là rút lui đây?"
Giờ phút này, trong mắt của Cổ Chấn đã có chút do dự.
"Việc đã đến nước này rồi, nếu không tra xét đến cùng thì sao chúng ta có thể lùi bước được?"
"Hơn nữa, theo như lời của Tôn Độn tinh chủ của đạo quán Thái Cực thì Tần Ninh đã hợp tác với người của Thiên Đế các để sát hại Huyền Thiên Quân của Huyền Thiên cung chúng ta, việc này, chúng ta nhất định phải tìm được Tần Ninh để đòi lại công lý!"
Lúc này, sắc mặt của Huyền Dương Quân cũng thay đổi: "Có phải ý của cung chủ Cổ Chấn là... Tôn Độn đã nói dối?"
"Tuy ta không quen biết Tần Ninh".
Cổ Chấn cảm thấy khó hiểu nói: "Nhưng mà hình như hắn có quan hệ sâu xa với Thiên Ngoại Tiên và hai đại bá chủ của Thanh Ninh các, nếu chúng ta ra tay một cách tùy tiện thì ta sợ sẽ xảy ra đại loạn!"
"Còn nữa, sự việc sao có thể trùng hợp đến như vậy được chứ?”
“Sao chỉ có một mình Tôn Độn sống sót được?"
Nghe thấy vậy, hai người Huyền Dương Quân và Huyền Âm Quân cũng gật đầu.
Huyền Thiên cung có ba cung, bốn phủ.
Tứ đại phủ quân của Huyền Thiên cung đều có cảnh giới Thiên Nhân thất bộ đỉnh phong, bốn người cũng đã làm cộng sự suốt nhiều năm qua.
Bây giờ bỗng dưng chết mất hai vị.
Huyền Dương Quân và Huyền Âm Quân nghe được tin đó cũng ngay lập tức muốn giết Tần Ninh để báo thù.
Nhưng mà bây giờ tỉnh táo lại, bọn họ mới cảm thấy sự việc không thể đơn giản như vậy được.
Cổ Chấn chậm rãi nói: "Huyền Phương Nghiệp đâu?
Sao từ lúc tới đây ta không thấy gã đâu nữa!"
"Không biết nữa".
Huyền Dương Quân cũng thấy lo lắng, nói: "Có thể là Huyền Phương Nghiệp đã đi tìm Tần Ninh rồi... nếu thật như vậy thì sợ là gã đã xảy ra chuyện rồi".
"Mọi người hãy cẩn thận!"
Cổ Chấn lại nói: "Nơi này rất kỳ quái, hơn nữa Tần Ninh... chúng ta phải cẩn thận hơn mới được".
"Vâng!"
Đoàn người tiếp tục tiến sâu thêm.
Trong cùng thời điểm đó, ở chỗ đoàn người của Thiên Ngoại Tiên.
Phu nhân của Tiên Nhân dẫn theo một nhóm người của Thiên Ngoại Tiên đi về hướng trung tâm của khu vực này.
"Đám rối kia đã rút lui rồi, chỉ sợ là có kẻ đang giở trò!"
"Mọi người cẩn thận một chút".
Ba người Kiếm Tiên Bùi Giác, Đao Tiên Hàn Hoằng, Thương Tiên Lý Hủ của Thiên Ngoại Tiên và con trai của Tiên Vũ Sinh, Tiên Lạc Vũ đều đang ở đây.
"Cô cô, bên phía đạo quán Thái Cực truyền ra tin tức công tử Tần Ninh và người của Thiên Đế các cấu kết với nhau..."
"Tầm bậy!"
Giọng của Tiên Nhân lạnh lùng.
Nhưng mà vừa nói xong, Tiên Nhân liền giả vờ ho nhẹ, nói: "Cha ngươi cấu kết với Thiên Đế các nghe còn có lý, Tần Ninh mà cấu kết với Thiên Đế các hả, đừng có mơ".
"Một là do Tôn Độn bị người khác lừa, hai là Tôn Độn chính là gián điệp của Thiên Đế các".
Trong lòng ba người kiếm tiên, đao tiên và thương tiên đầy kinh ngạc.
"Đừng coi lời nói của ta như gió thoảng bên tai".
Tiên Nhân lại nói: "Nhớ kỹ lấy, cần phải cẩn thận với tên Tôn Độn này".
"Vâng!"
Cùng thời điểm đó, một nhóm người của đạo quán Thái Cực cũng tiến sâu vào để cùng hội hợp với các thế lực khác.
Lần này, ba vị tinh chủ của đạo quán Thái Cực đực phái đi.
Con trai ruột của Cung Thiên Sơ.
Tôn Độn bỏ trốn.
Giờ phút này, Tôn Độn đang nói chuyện với tứ tinh chủ Văn Hiên.
"Tin tức đã được truyền ra ngoài rồi, nhưng mà không biết bọn họ có tin hay không đây!"
Lúc này, Văn Hiên tinh chủ nói nhỏ.
Sắc mặt Tôn Độn bình tĩnh, vẻ ngoài trung hậu, lúc này, hắn ta nhìn về phía Văn Hiên tinh chủ.
"Ngươi không tin ta à?"
"Ha ha, bản tọa ở đạo quán Thái Cực hơn một vạn năm, từng bước leo lên vị trí thất tinh+ chủ này, tận chức tận trách, ta có từng làm ra việc bất lợi cho đạo quán Thái Cực chưa?
Ngươi không tin ta sao!"
Văn Hiên nghe thấy vậy liền cau mày, nói: "Tôn tinh chủ, không phải là ta không tin ngươi mà ta chỉ lo rằng người bên ngoài sẽ không tin tưởng ngươi, dù sao thì... Tần Ninh có một mối quan hệ kỳ lạ với Thiên Ngoại Tiên và Thanh Ninh các"".
"Thì sao?"
Lúc này, Tôn Độn không nhịn được nữa, nói: "Bản tọa trơ mắt nhìn mấy người bọn họ bị vây đến chết, chẳng lẽ còn có thể giả được sao?"
Nghe thấy vậy, một tên trưởng lão của đạo quán Thái Cực đi ra, nắm chặt hai nắm đấm, nói: "Tinh chủ Tôn Độn không thể nói dối được, tên Tần Ninh kia kiêu ngạo quen thói, chỉ là Thiên Nhân sơ kì mà cũng đã coi trời bằng vung, nếu không có người chống lưng cho hắn, hắn có thể dám làm như vậy được sao?"
"Đúng vậy!"
Một người khác cũng mở miệng, nói: "Chuyện này là ván đã đóng thuyền rồi".
"Tên Tần Ninh này, mặc kệ người khác có tin hay không, nhưng mà tinh chủ Cung Thiên Sơ vì việc này mà bị sát hại, chúng ta không thể ngồi yên mặc kệ được".
"Đúng vậy!"
Một tên võ giả của đạo quán Thái Cực đầy căm phẫn nói.
Bây giờ, Tôn Độn im lặng, không nói gì.
Từ trước đến nay, hắn ta vẫn luôn ít nói.
Lúc này, Văn Hiên tinh chủ cũng không nói thêm gì nữa.
Sự việc là như vậy thật sao?
Ông ta không biết.
Nhưng mà ông ta cũng tin lời của Tôn Độn hơn.
Nhưng mà... Tần Ninh không dễ chọc! Người này là kẻ không sợ trời, không sợ đất.
Ngay cả Bảo Vương và Diệp Vương đều bị hắn bức cho phải xin lỗi hắn trước mặt mọi người, làm mất hết cả thể diện.
Người này rất kì lạ.
"Những con rối này đã rút lui hết rồi, có lẽ có liên quan chặt chẽ với khu vực trung tâm, chúng ta phải vào xem xét đã".
Văn Hiên đã ra lệnh, tất cả người của đạo quán Thái Cực lập tức tiến vào... lần này, lục đại thế lực bá chủ.
Ngoại trừ người của Thanh Ninh các không được phái đi thì năm thế lực bá chủ còn lại đều cử toàn bộ tinh nhuệ tới đây.
Cũng có thế lực siêu cấp ở khắp nơi hội tụ về, có không ít Bán Vương và Thiên Nhân dẫn đoàn.
Trải qua hơn một tháng điều tra thì chín hải đảo đã bị đào ra không ít thứ.
Bây giờ, các thế lực từ khắp nơi tiến vào tòa hải đảo thứ mười, tiến tới khu vực trung tâm để hội hợp.
Mặc dù có tổn thất một nhóm người nhưng hiện tại vẫn có hơn một vạn người đang ở đây.
Tứ đại đường chủ của Ngự Hư tông xuất phát.
Kế Hoán và Lý Thanh Huyền đã chết, nhưng đường chủ Chu Dịch và đường chủ Hồng Nguyên Kiệt đã thay bọn họ dẫn đoàn.
Nguyên Mậu và Giản Dung Tòng của Thính Tuyết sơn trang cũng đi theo, bọn họ cũng mang theo đám Thiên Nhân của Thính Tuyết sơn trang tiến vào vùng sâu thêm.
Tất cả bọn họ đều đi vào từ những hướng các nhau nhưng bọn họ đều có chung một đích đến.
Chương 1372: Thành cổ ở trung tâm đại địa
Cùng lúc đó, Tần Ninh, Vạn Tử Vận, Tuyết Kiêu Dung và hơn ba mươi người đã đi vào sâu bên trong.
"Tần công tử, cẩn thận một chút".
Lúc này, Vạn Tử Vận chợt cất lời nhắc nhở.
Không hiểu tại sao, càng đi vào sâu bên trong, ông ta càng cảm thấy lòng không yên.
Vạn Tử Vận đắn đo nói: "Dựa vào thái độ đối nhân xử thế và phong cách thành thật, trung hậu của Tôn Độn, chỉ sợ rằng lần này sẽ có rất nhiều người tin tưởng lời nói của hắn ta, đến lúc đó, e là cảnh ngộ của Tần công tử sẽ có vài phần nguy hiểm".
"Nếu mọi người đã tập hợp lại một chỗ, khi tên Tôn Độn kia gặp được ngươi, dẫu sao cũng sẽ ra tay với ngươi thôi".
"Lần này, Văn Hiên tinh chủ của đạo quán Thái Cực đã ở đây, một khi đạo quan Thái Cực ra tay với ngươi, e rằng sẽ kích động không ít người ở các thế lực khắp nơi, nhất là nhóm người còn sống của Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia".
"Hơn nữa còn có một vài người có ý đồ bất chính, sợ là bọn chúng sẽ khiến ngươi sẽ vô cùng bị động, đến khi ấy, nếu có dị bảo xuất hiện thì ngươi sẽ bị ngáng chân đấy".
Tuyết Kiêu Dung cũng gật đầu đồng ý.
"Còn về bên Thính Tuyết sơn trang, Nguyên Mậu thúc thúc và Giản Dung Tòng thúc thúc chắc sẽ tin ta và không nhúng tay vào chuyện này".
Tuyết Kiêu Dung nói: "Chẳng qua, quan hệ giữa Ngư Hư tông và đạo quán Thái Cực rất chặt chẽ, thái độ lần này của Huyền Thiên cung lại không rõ ràng, còn Thiên Ngoại Tiên chắc sẽ không ra tay với ngươi đâu nhỉ?"
"Vậy ta chỉ cần cảnh giác ba thế lực là đạo quán Thái Cực, Ngự Hư tông và Huyền Thiên cung thôi".
Nghe vậy, Vạn Tử Vận cũng gật đầu tán thành.
Vẻ mặt Tần Ninh quái dị nhìn về hai người.
Hắn nhìn thẳng về phía trước, rồi chậm rãi nói: "Tại sao ta phải ngồi đợi bọn họ tới gây chuyện với mình?"
"Khi nhìn thấy Tôn Độn, ta phải giết hắn ta, kẻ dám hợp tác với Thiên Đế các chắc chắn phải chết, trong mắt ta, người của Thiên Đế các phải chết và cả những người hợp tác với Thiên Đế các cũng phải chôn cùng!"
"Như vậy, ta xem còn ai dám cấu kết với Thiên Đế các nữa!"
Nghe Tần Ninh nói thế, Vạn Tử Vận và Tuyết Kiêu Dung đều khựng lại.
Bọn họ phải nói tiếp thế nào đây?
Bọn họ còn đang lo lắng những kẻ khác sẽ ra tay với Tần Ninh.
Thế nhưng, bây giờ, Tần Ninh đã định ra tay với người ta rồi.
Tần Ninh nhìn vào Tuyết Kiêu Dung, nói: "Phải là ta khuyên cô cẩn thật chút mới đúng, hai tên Nguyên Mậu và Giản Dung Tòng là người tốt hay xấu, cô có biết không?"
Tuyết Kiêu Dung há miệng thở dốc, không thốt nên lời.
Nàng ta thật sự không biết! Ai ngờ tới Tôn Độn, Kế Hoán, Huyền Địa Quân lại chính là gian tế mà Thiên Đế các sắp xếp chứ?
Bây giờ, mọi người lao vùn vụt, càng lúc càng tới gần trung tâm.
Thế nhưng, Tần Ninh bỗng nhiên dừng lại.
Thân thể hắn đáp xuống mặt đất, nhìn thấy mặt đất dưới chân mình, hắn hơi cau mày lại.
"Sao vậy?"
"Có gì đó kỳ quái".
Tần Ninh bình tĩnh nói: "E là mọi chuyện không đơn giản như vậy, mọi người nên cẩn thận chút đi".
"Nơi này cho ta một linh cảm rất xấu".
Thế nhưng, nó rốt cuộc là gì thì Tần Ninh lại không nói ra được.
Hắn chỉ cảm thấy nó khá là nguy hiểm!
Ánh mắt Tần Ninh vẫn nhìn thẳng về phía trước, hắn nỉ non nói: "Ta vẫn muốn xem thử Thiên Đế các rốt cuộc định làm gì".
Cùng lúc đó, ở bốn phương tám hướng vang lên không ít tiếng xé gió.
Từng người từng người xuất hiện, tụ tập về đây.
Giới hạn càng lúc càng nhỏ hơn, nên cơ hội mọi người gặp nhau hiển nhiên cũng càng lúc càng nhiều hơn.
"Sư tôn!"
Giữa không trung, vang lên một tiếng gọi vui mừng.
Lúc này, có hai người đi đến.
Hai người đó chính là Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch.
"Có sao không?"
"Không sao ạ!"
Lý Nhàn Ngư cười nói: "Chỉ là đám con rối này có thực lực rất mạnh, nhưng mà con cũng đâu phải vô dụng".
"Có gặp được đám người Tiểu Thạch Đầu không?"
"Không có".
Tần Ninh gật đầu.
"Đi, đi đến phía trước xem thử".
Lúc này, mọi người tiếp tục đi vào sâu bên trong.
Đằng trước xuất hiện một ngọn núi cao vời vợi.
Trông nó tựa như một bức bình phong chắn đường bọn họ.
Mọi người bay lên cao, khi nhìn thấy một mặt khác của ngọn núi, cả đám đứng ngây người tại chỗ, tinh thần ai nấy cũng đều hoảng hốt.
Đó là một tòa thành cổ! Một tòa thành cổ bỗng dưng xuất hiện.
Trong tòa thành cổ có nhà lầu, cửa hàng, đường xá.
Từ xa nhìn lại, trong đấy đầy đủ mọi thứ, không thiếu gì cả.
Chỉ không có người đi lại mà thôi! Bấy giờ, cả đám người ai nấy cũng đều sửng sốt.
"Thế mà nơi đây lại ẩn giấu một tòa thành cổ!"
Vạn Tử Vận kinh ngạc nói.
Dựa theo lời của Tần Ninh thì nơi đây chính là thành cổ ở thế giới Thánh Nhân, rốt cuộc bên trong đó có gì, ai mà biết được chứ?
Tần Ninh nhìn về phía trước, hắn cẩn thận quan sát tòa thành cổ.
Trong hắn, cảm giác bất an càng lúc càng nhiều hơn.
"Đến đó xem!"
Tòa thành cổ được bao quanh bởi những ngọn núi cao.
Điều đó khiến cho tòa thành cổ này khép kín, tách biệt với thế giới bên ngoài.
Lúc này, đã có vài người xuất hiện bên trong thành cổ.
Đoàn người Tần Ninh lần lượt đáp xuống.
Khi tiến vào bên trong thành cổ, trên cổng thành có treo ba chữ to rõ, vô cùng bắt mắt.
"Thành Phong Lôi!"
Tần Ninh thốt lên.
"Thành Phong Lôi của Phong Lôi cung phải không?"
Lý Nhàn Ngư hỏi thẳng.
"Có lẽ là vậy".
Bọn họ tiến vào bên trong thành cổ, quan sát thật kỹ, dù là kiến trúc hay đường phố cũng đều như nhau, tất cả chúng đều được xây dựng cực kỳ tinh xảo, tỉ mỉ, trên khu phố rộng lớn trống trơn chỉ có mỗi đoàn người bọn họ, khiến cho người ta cảm thấy rất hiu quạnh.
Bầu không khí trầm lặng đến đáng sợ.
"Nơi này có hơi quái lạ".
Vạn Tử Vận nhìn quanh bốn phía.
"Phái người đi xem thử đi".
"Vâng!"
Từng người nhanh chóng tản ra xem xét, nhưng chẳng bao lâu bọn họ đã trở lại.
"Đây chỉ là một khu phố bình thường, không có cái gì cả..."
Tần Ninh cau mày.
"Đi thôi".
Tần Ninh cất bước, đi cào bên trong thành cổ.
Dọc đường đi, bọn họ gặp một vài người.
Nhưng mọi người đều chỉ quan tâm đến việc của mình, không hề làm phiền lẫn nhau.
Đường phố nơi đây thật rộng lớn, thành cổ này có thể chứa ít nhất trăm vạn dân cư sinh sống.
Đoàn người tiến vào bên trong thành cổ, nơi đây trông vẫn đìu hiu như trước.
"Tần Ninh!"
Thế nhưng, trong khi mọi người đang tiến lên thì bỗng nhiên có tiếng quát từ đâu vọng tới.
Lúc này, ở góc đường xuất hiện một nhóm người.
Hai người cầm đầu có khí thế vô cùng hùng mạnh, bọn họ nhìn về phía đám người Tần Ninh.
"Chu Dịch!"
"Hồng Nguyên Kiệt!"
Vạn Tử Vận cũng nhìn thấy hai người họ.
Đó là đường chủ Chu Dịch và đường chủ Nguyên Hồng Kiệt.
Bọn họ là hai người trong tứ đại đường chủ của Ngự Hư tông và đều là cường giả cảnh giới Bán Vương.
Giọng nói Nguyên Hồng Kiệt âm vang như sấm, ông ta nhìn vào Tần Ninh, quát lớn: "Cái chết của đường chủ Kế Hoán và đường chủ Lý Thành Huyền, có liên quan tới ngươi hay không?"
Tần Ninh liếc mắt nhìn thoáng qua hai người họ.
Rồi hắn xoay người ngay lập tức, nhìn về hai bên khu phố.
"Có liên quan".
Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Kế Hoán là do ta giết!"
Hắn vừa nói xong, Vạn Tử Vận và Tuyết Kiêu Dung đều biến sắc.
Thái độ này của Tần Ninh thật là... mở miệng nói hai ba câu giải thích không được sao.
Bên kia, hai người đường chủ Chu Dịch và đường chủ Nguyên Hồng Kiệt đều sửng sốt hồi lâu.
Đây... hắn không theo kịch bản hả trời! Bọn họ cứ tưởng là, nếu như Tần Ninh không hề dính dáng đến chuyện này thì hắn sẽ ra sức giải thích cho mình.
Còn nếu chuyện này thật sự do Tần Ninh gây ra, với tính tình của người này, khi nhìn thấy bọn họ, sao lại có thể nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy chứ.
Giờ hắn chỉ nói một câu có liên quan.
Hết rồi ư?
Ý hắn là gì chứ?
Tuy nhiên, Chu Dịch rất nhạy bén, đã nắm bắt được một ý trong lời nói của Tần Ninh.
"Đường chủ Kế Hoán là do ngươi giết, vậy Lý Thanh Huyền thì sao?"
"Lý Thanh Huyền... là do Kế Hoán giết!"
Tần Ninh đáp lời.
Nghe hắn nói vậy, Nguyên Hồng Kiệt giận dữ hét lên: "Nói xằng nói bậy".
"Đường chủ Kế Hoán đã chặn một chiêu chí mạng cho đường chủ Lý Thanh Huyền, bởi vậy, đời này, đường chủ Kế Hoán dường như đã mất đi cơ hội thăng cấp thành Vương Giả".
"Sao đường chủ Kế Hoán lại giết đường chủ Lý Thanh Huyền được chứ?"
Nghe vậy, Tần Ninh bèn liếc mắt nhìn Nguyên Hồng Kiệt.
"Nếu muốn hỏi người ta thì phải có thái độ đặt câu hỏi, ta có thể bình tĩnh trả lời câu hỏi của ngươi, là đã tốt tính lắm rồi".
"Chẳng lẽ, ngươi muốn biết tính tình không tốt của ta ra sao hả?"
Hắn vừa dứt lời, một luồng khí xơ xác tiêu điều tỏa ra xung quanh.
Chương 1373: Đối chất
Lúc này, sắc mặt Nguyên Hồng Kiệt rất khó coi.
"Tần Ninh, ngươi đã thừa nhận giết đường chủ Kế Hoán, Ngự Hư tông chúng ta sẽ tính toán với ngươi cho thật kĩ!"
"Vậy thì tốt".
Tần Ninh thản nhiên nói: "Nếu các ngươi không tìm ta, thì ta cũng phải đi tìm Hư Vương của các ngươi tâm sự thôi".
Sắc mặt Chu Dịch giờ phút này cũng trầm xuống.
"Các vị, các vị ơi!"
Vạn Tử Vận thấy thế bèn vội vàng nói: "Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, từ từ nói thôi!"
"Chuyện này thật ra..."
"Có gì để nói với loại người kiêu căng ngạo mạn này chứ?"
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang vọng truyền tới.
Ở trên không trung, một bóng người mạnh mẽ đáp xuống mặt đất, làm cả trời đất rung chuyển.
Thấy thế, Tần Ninh hơi cau mày.
"Cửu Anh, phun lửa đi!"
Ngay lập tức, trong miệng Cửu Anh phun ra một quả cầu rực lửa, nhanh chóng phóng ra.
Oanh... phòng ốc hai bên khu phố đổ nát hơn phân nửa, trong phạm vi mười dặm, vụn gỗ bay tán loạn.
Không ít người bị thu hút nhìn về đây, thấy cảnh ấy, ánh mắt bọn họ đều thay đổi, nhanh chóng chạy trốn ra xa.
Thực lực hiện tại của Cửu Anh chính là cảnh giới Thiên Nhân ngũ bộ.
Lần trước, nó đã nuốt khá nhiều lôi điện, đến giờ vẫn chưa phóng ra hết được.
Bây giờ, lại đúng lúc có cơ hội dùng rồi.
Người nọ từ từ đáp xuống mặt đất.
Người nọ mặc một bộ đạo bào, khuôn mặt thật thà chất phác.
Đó chính là thất tinh chủ Tôn Độn của đạo quán Thái Cực.
Ngay lúc này, từng người từng người đạp trên không trung đi đến.
Cầm đầu bọn họ là một người đàn ông, đó chính là tứ tinh chủ Văn Hiên.
Văn Hiên đã vội vàng tới đây rồi.
Khi nãy, Tôn Độn vừa nhìn thấy Tần Ninh từ xa đã lập tức lao đến, ông ta muốn ngăn cản, cũng cản không được.
"Tần Ninh, ngươi có dám phủ nhận mình không giết Kế Hoán và Huyền Địa Quân không?"
"Phủ nhận gì chứ?"
Tần Ninh nhìn Tôn Độn, rồi nở một nụ cười bình đạm.
"Kế Hoán là do ta giết, Huyền Địa Quân cũng vậy!"
Tần Ninh cười bảo: "Chỉ tiếc là ngươi tháo chạy nhanh quá, nên ta không kịp giết ngươi nốt".
"Mọi người có nghe thấy không?"
Tôn Độn quát lên: "Tên này đã thừa nhận tội ác của mình rồi!"
Cả ba người Văn Hiên, Chu Dịch và Nguyên Hồng Kiệt đều nhíu mày.
"Là như vậy thật ư?"
Lúc này, bỗng có một giọng nói vang lên.
Người của Huyền Thiên cung đã đến đây rồi! Đó chính là cung chủ của Chấn Thiên cung, Cổ Chấn.
Đi cùng với ông ta là hai người Huyền Dương Quân và Huyền Âm Quân.
Cổ Chấn xuất hiện, nói: "Huyền Địa Quân là do ngươi giết sao?"
"Ngươi đã cấu kết với Thiên Đế các thật sao?"
Nghe câu hỏi ấy, Tần Ninh liếc mắt nhìn Cổ Chấn.
"Tai ngươi bị điếc sao?"
"Ta nói là, Huyền Địa Quân là do ta giết, còn cấu kết với Thiên Đế các hả, ta có nói đến Thiên Đế các không?"
Lúc ày, Tôn Độn lạnh lùng nói: "Chính ngươi đã thừa nhận..."
"Ta thừa nhận con mẹ nhà ngươi!"
Tần Ninh nhìn vào Tôn Độn, rồi cười nói: "Ba người Kế Hoán, Huyền Địa Quân và Tôn Độn đã cấu kết với Lệ Diệt Thiên".
"Và bốn người Cung Thiên Sơ, Lý Thanh Huyền, Huyền Thiên Quân và Tề Xung đã bị ba tên này sát hại".
"Ta đã giết chết Huyền Địa Quân, Kế Hoán và Lệ Diệt Thiên còn về phần Tôn Độn, hắn ta chạy nhanh quá, nhưng mà, không có gì phiền phức cả, hiện tại đã gặp được ngươi rồi, giờ giết ngươi cũng không muộn".
Nghe Tần Ninh nói thế, những võ giả đang quan sát mọi chuyện từ xa đều đầy kinh ngạc.
Tôn Độn một câu.
Tần Ninh một câu.
Bọn họ nên tin lời ai đây?
Lúc này, Tôn Độn hừ, nói: "Nếu mọi người đều tin hắn, hôm nay Tôn Độn ta chết cũng sẽ không một lời oán than".
"Nếu lời nói của Tôn Độn ta lại không đáng để mọi người tin tưởng như vậy, thì Tôn Độn ta sống ở đời chẳng còn ý nghĩa gì nữa!"
Bấy giờ, những người của Huyền Thiên cung Ngự Hư tông và đạo quán Thái Cực.
Và những võ giả ở khắp nơi đang quan sát mọi chuyện từ đằng xa.
"Tôn Độn tinh chủ, ta tin ngươi!"
Bỗng nhiên, có một đoàn người xuất hiện.
"Ta cũng tin ngươi!"
Lại có người xuất hiện.
"Còn có ta nữa!"
Trong chốc lát, đã có ba đoàn người xuất hiện.
Tại khu phố bây giờ đông nghịt người.
Người cầm đầu của mỗi đoàn người đều là một vị có khí thế vô cùng mạnh mẽ.
"Đó là Bắc Đẩu Minh của Bắc Đẩu thế gia!"
Lúc này, sắc mặt Vạn Tử Vận hơi thay đổi.
"Chẳng phải Bắc Đẩu Minh đã chết từ lâu rồi ư?"
Bắc Đẩu thế gia là một thế lực siêu cấp.
Tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc bọn họ bây giờ là Bắc Đẩu Hải.
Cha của Bắc Đẩu Hải chính là Bắc Đẩu Minh.
Thế nhưng, Bắc Đẩu Minh đã về trời từ lâu rồi mà.
Vậy ông lão mặc đồ đen trước mặt bọn họ không phải Bắc Đẩu Minh, thì còn là ai chứ?
"Bắc Đẩu Minh tiền bối!"
Những người còn lại đều lộ vẻ mặt đầy kinh ngạc khi nhìn thấy Bắc Đẩu Minh.
Năm xưa, vị này đã cố đột phá Vương Giả, đáng tiếc là lại thất bại.
Thế nhưng, có thể nói rằng, dưới Vương Giả, Bắc Đẩu Minh chắc chắn được xưng là số một.
"Lão hủ tin Tôn Độn tinh chủ".
Ánh mắt Bắc Đẩu Minh rét lạnh nhìn về phía Tần Ninh, lão ta chậm rãi nói: "Tên này đã sát hại hàng loạt người của Bắc Đẩu thế gia của ta, lần này, lão hủ chỉ tình cờ tới đây mà thôi, chưa từng nghĩ đến việc làm ầm ĩ chuyện tình lên".
"Nhưng một đám võ giả tinh nhuệ của Bắc Đẩu thế gia ta đã bị tên này tàn sát dã man!"
Nghe lão ta nói thế, Lý Nhàn Ngư không nhịn được, bèn đi lên, tức tối mắng: "Người của Bắc Đẩu thế gia các ông ngang ngược, không nói đạo lý, còn có ý định giết người cướp của, thế nhưng bị sư phụ ta trừng trị ngược lại, bây giờ còn dám ló mặt ra ngậm máu phun người thật sao?"
Bắc Đẩu Minh khịt mũi nói: "Người đã chết hết rồi, tất nhiên là các ngươi muốn nói gì chả được".
Cùng lúc đó, hở hai bên khác, có hai người đi ra.
"Thiên Thanh Viêm của Thiên Bảo lâu!"
"Diệp Ngọc Phong của thương hội Diệp gia!"
Vạn Tử Vạn thầm nói: "Bọn họ đều là hai vị Bán Vương đỉnh cấp".
Thiên Thanh Viêm chính là em trai của Bảo Vương Thiên Thanh Phong, là trợ thủ đắc lực của Thiên Thanh Phong, vẫn luôn hành xử rất khiêm tốn.
Kể cả lần đi vào hải đảo Thiên Ngoại này, không có mấy ai biết chuyện.
Còn Diệp Ngọc Phong của thương hội Diệp gia cũng là một vị Bán Vương làm việc rất khiêm tốn.
Vạn Tử Vận là người của Vạn Thiên các, do đó, ông ta khá là quen thuộc với người của Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia, thế nên, chỉ cần liếc mắt là ông ta đã nhận ra hai người bọn họ.
Cả hai người này đều rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người.
Thực lực của bọn họ chỉ kém Vương Giả có một bước.
"Thiên Thanh Viêm! DIệp Ngọc Phong!"
Tôn Độn nhìn vào hai người họ, chắp tay nói: "Đa tạ!"
"Tôn Độn tinh chủ làm việc rất chín chắn, thái độ làm người lại thành thật, hiền hậu, hiển nhiên là ta sẽ tin tưởng Tôn Độn tinh chủ rồi".
Thiên Thanh Viêm trông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ anh tuấn, giọng nói bình thản.
Lúc này, Diệp Ngọc Phong cũng tiếp lời: "Tên nhãi Tần Ninh này giết người không chớp mắt, có thế sống đến tận bây giờ, sao lại không có ai chống lưng cho chứ?"
"Lúc trước, ở trong Thiên Âm cung, tên này lấy được hai món vương khí, trên tiệc Hàm Vương, tên này lại lấy ra thêm một món vương khí nữa, hắn chỉ là một Thiên Nhân mà thôi, có nhiều vương khí như vậy, vốn đã là chuyện hết sức quái lạ rồi".
"Các vị chớ có bị lừa!"
Lời nói của Diệp Ngọc Phong và Thiên Thanh Viêm khiến cho mọi người trầm tư suy nghĩ.
Lúc này, Vạn Tử Vận hừ, nói: "Việc xấu xa mà thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu các ngươi làm còn ít sao?"
"Mà giờ lại còn đi nói chuyện chính nghĩa cơ đấy".
"Vạn Tử Vận!"
Diệp Ngọc Phong lạnh nhạt cười, nói: "Ở Vạn Thiên các, ngươi đứng hàng thứ chín nên còn có tiếng nói, nhưng hiện tại, ngươi không có tư cách nói chuyện ở đây!"
"Phải vậy không?"
Vạn Tử Vận vừa dứt lời, bèn phóng ra khí tức Bán Vương ra.
Sắc mặt Diệp Ngọc Phong thay đổi.
Vạn Tử Vận đã đột phá Bán Vương rồi ư?
"Quan hệ giữa Thiên Ngoại Tiên các ngươi và Tần Ninh gần gũi thật đấy, lẽ nào, các ngươi cũng có quan hệ gì đó với Thiên Đế các sao?"
"Mẹ kiếp!"
Vạn Tử Vận mắng.
"Tất cả mọi người đều tụ hội ở đây sao, náo nhiệt thật đấy!"
Đúng lúc này, một tràng cười vang lên, lại có một đoàn người đi đến.
Đó là phu nhân Tiên Nhân của Thiên Ngoại Tiên, bà ta dẫn theo đám người kiếm tiên, đao tiên và thương tiên đi đến đây.
Mọi người nhìn thấy người của Thiên Ngoại Tiên đến thì đều đề cao cảnh giác hơn.
Bọn họ đều biết mối quan hệ của Tần Ninh và Thiên Ngoại Tiên không tầm thường.
Chương 1374: Ta quan tâm chuyện các ngươi điều tra hay không điều tra làm gì?
Tiên Nhân phu nhân nhìn mọi người xung quanh rồi mỉm cười nói: “Các ngươi cứ tiếp tục đi, người của Thiên Ngoại Tiên chúng ta không chết, cũng không có thù oán với ai, các ngươi cứ tán gẫu chuyện của các ngươi đi!”
“Còn bên kia, Thính Tuyết sơn trang, Nguyên Mậu, Giản Dung Tòng, các ngươi cũng ra đây đi, đến đây hết đi, đừng trốn nữa!”
Tiên Nhân phu nhân mỉm cười nói.
“Ha ha, Tiên Nhân phu nhân, ngươi cũng thật là…”, một tiếng cười ôn hoà vang lên.
Lúc này, một đám người lập tức xuất hiện.
Hai đại tuyết vương sứ của Thính Tuyết sơn trang.
Nguyên Mậu! Giản Dung Tòng!
“Nguyên thúc thúc, Giản thúc thúc!”
Tuyết Kiêu Dung vô cùng hưng phấn.
Chỗ dựa vững chắc của nàng ta đã đến rồi.
Nhưng mà, nàng ta vừa muốn tiến lên phía trước thì bỗng nhiên dừng lại.
Suy nghĩ trước sau, Tuyết Kiêu Dung đột nhiên cảm giác được điều gì đó.
Hiện tại, bá chủ ngũ phương, thế lực siêu cấp ở khắp nơi tụ hội.
Dường như chờ đợi ở bên cạnh Tần Ninh là an toàn nhất! Nàng ta đã được chứng kiến thủ đoạn của Thiên Đế các.
Ngay cả Tôn Độn, nhìn qua thì tuyệt đối không có khả năng là người của Thiên Đế các, thế mà cũng là gian tế của Thiên Đế các, vậy thì còn có người nào chắc chắn không phải là người của Thiên Đế các?
Hiện tại, căn bản là nàng ta không thể nào nhận ra được.
“Dung Nhi, lại đây!”
Lúc này, Nguyên Mậu mở miệng nói.
Tuyết Kiêu Dung do dự một chút rồi cắn răng, mở miệng nói: “Nguyên thúc thúc, Giản thúc thúc, ba người Kế Hoán, Huyền Địa Quân, Tôn Độn đều là gian tế của Thiên Đế các, Tề thúc thúc, Huyền Thiên Quân, Lý Thanh Huyền, Cung Thiên Sơ cũng bị bọn họ giết chết!”
“Tần Ninh đã giết chết Kế Hoán, Huyền Địa Quân và Lệ Diệt Thiên, còn Tôn Độn đã chạy trốn!”
“Chuyện này là chính mắt ta nhìn thấy!”
Lời này vừa nói ra, bốn phía đều yên tĩnh lạ thường.
“Cháu lại đây!”
Giờ phút này, Nguyên Mậu thay đổi sắc mặt.
Lời này nói ra trước mặt mọi người chính là phiền phức lớn.
“Ta…”, lúc này, sắc mặt của Tôn Độn vô cùng khó coi.
Tuyết Kiêu Dung thấy được?
Không thể nào! Lúc ấy, hắn ta không hề phát hiện ra Tuyết Kiêu Dung có ở đó!
“Ha ha ha…”, Tôn Độn tinh chủ cười ha ha nói: “Tần Ninh, thủ đoạn này cũng thật hay, tìm một người đến làm nhân chứng cho ngươi!”
“Tuyết Kiêu Dung, có phải là ngươi bị Tần Ninh uy hiếp không?”
Nghe được những lời này, Tuyết Kiêu Dung hừ một tiếng rồi nói: “Không có!”
“Nếu không có, vì sao ngươi không trở về bên cạnh hai người Giản Dung Tòng và Nguyên Mậu?”
Tôn Độn cười nhạo nói: “Nhất định là Tần Ninh đã khống chế ngươi rồi đi ra nói xấu bổn tọa!”
“Ngươi…”, giờ phút này, sắc mặt Tuyết Kiêu Dung cực kỳ khó coi.
Đi theo bên cạnh Nguyên Mậu và Giản Dung Tòng, nàng ta thực sự lo lắng, hai người họ là gian tế của Thiên Đế các.
Nhưng mà nếu như ở lại bên cạnh Tần Ninh, không phải là xác minh lời Tôn Độn nói, Tần Ninh khống chế nàng ta! Nếu không, vì sao nàng ta lại không đi theo Giản Dung Tòng và Nguyên Mậu.
Giờ phút này, cần phải cân nhắc kỹ tình huống.
Tuyết Kiêu Dung không thể nói cho hai người Nguyên Mậu và Giản Dung Tòng rằng, nàng ta nghi ngờ hai người bọn họ là gian tế được?
Nếu như vậy, lỡ như hai người họ đều không phải, hoặc một trong hai người không phải thì nàng ta sẽ làm người đó tổn thương.
Xa xa, Tiên Nhân phu nhân thấy một màn như vậy, hàng lông mày nhíu lại.
“Cô cô…”, lúc này, Tiên Lạc Vũ không nhịn được nói: “Sự việc có chút kỳ quái…”
“Ừ!”
Tiên Nhân phu nhân chậm rãi nói: “Xem ra, Tôn Độn quả thật là người của Thiên Đế các, Tuyết Kiêu Dung hẳn là đã nhìn thấy sự việc lúc đó”.
“Chẳng qua, cô nhóc kia suy nghĩ hơi nhiều, lo lắng Nguyên Mậu và Giản Dung Tòng là người của Thiên Đế các, cho nên không dám đi lại đó, nhưng lại không thể nói ra, Tôn Độn có khả năng sẽ nhân cơ hội này…”, Tiên Lạc Vũ tiếp tục nói: “Chúng ta đây…”
“Làm gì?
Con muốn đi giúp đỡ?”
Tiên Nhân quát lớn nói: “Hắn cần còn giúp đỡ sao?”
Tiên Lạc Vũ nhức đầu, cậu ta run rẩy nói: “Không phải là con chỉ lo lắng tiểu dượng sẽ mất hứng thôi sao…”
“Con lo lắng ông ta mất hứng?
Ông ta có cái gì mà mất hứng?”
Tiên Nhân quát lớn nói: “Sao ngươi không lo lắng ông nội ngươi, cha ngươi mất hứng?”
Nghe được những lời này Tiên Lạc Vũ im lặng không nói gì.
Phụ thân Tiên Vũ Sinh.
Ông nội Trấn Thiên Vương.
Làm như vậy quả thật không khách khí với Tần Ninh, nhưng cậu ta cũng lo lắng, nếu như ông nội và phụ thân biết được việc này cũng sẽ mất hứng.
Nhưng mà lần này, người của Thanh Ninh các không tới, trong Thiên Ngoại Tiên.
Phụ thân đã xưng Vương.
Nhị thúc Tiên Hạo, bây giờ cũng đã tìm kiếm con đường xưng Vương của mình.
Tam thúc Tiên Hàm, đã trở thành Hàm Vương.
Bên trong thất tiên, Đan Tiên Ngô Tử Thương làm phản nên đã biến mất.
Còn lục tiên khác lại không có tư cách dẫn đội, cho nên cô cô Tiên Nhân mới có thể trở thành người lãnh đạo.
Bà ta nói cái gì thì chính là cái đó.
Giờ phút này, trong lòng Tiên Nhân cũng âm thầm lo lắng.
Lần này, Kiếm Tiên, Đao Tiên, Thương Tiên đi theo.
Ba người Khí Tiên, Trận Tiên, Ảnh Tiên ở lại trấn giữ Thiên Ngoại Tiên.
Trong lục tiên này, có người của Thiên Đế các hay không?
Hôm nay, Thiên Đế các và Ma tộc địa tâm hợp tác với nhau, thật đúng là khối u ác tính.
Chỉ bằng những gian tế kia.
Về sau, một khi thực sự khai chiến, chỉ sợ…cũng đủ khuấy động lòng người.
Giờ phút này, trong lòng võ giả khắp nơi tràn đầy suy đoán.
Bên trong thành cổ, rất nhiều người ở các thế lực khác vẫn đang không ngừng tìm kiếm bí mật.
Ngũ đại bá chủ, cùng với thế lực siêu cấp các phương cũng tập trung ở đây.
“Lời nói thì ta cũng đã nói xong, tin hay không thì tuỳ các ngươi”.
Giờ phút này, Tần Ninh mở miệng nói: “Nhưng mà, Tôn Độn, ngươi nhất định phải chết!”
Một từ vừa dứt, Tần Ninh nhìn về phía Tôn Độn, người có bề ngoài thật thà thành thật, vẻ mặt mang theo sát khí.
“Tần công tử”.
Lúc này, Văn Hiên tinh chủ của đạo quán Thái Cực bước ra.
“Tần công tử nói Tôn tinh chủ cấu kết với Thiên Đế các, mà Tôn tinh chủ lại nói Tần công tử cấu kết với Thiên Đế các”.
“Chuyện này, không ai có thể đứng ra làm chứng”.
“Nếu đã như vậy, chuyện này, tốt nhất là cứ tạm gác lại đi thôi”.
“Về phần Tôn Độn có phải là gian tế của Thiên Đế các hay không, đạo quán Thái Cực chúng ta sẽ điều tra, hai người Cực Thiên Vương và Bi Vương cũng sẽ không bỏ qua chuyện này!”
Văn Hiên tinh chủ nhìn về phía Tần Ninh, vẻ mặt mang theo chút dò xét.
“Ta quan tâm chuyện các ngươi điều tra hay không điều tra làm gì?”
Nhưng mà Tần Ninh lại mở miệng nói.
Một câu nói khiến cho sắc mặt Văn Hiên tinh chủ trắng bệch.
“Hôm nay, đừng nói là các ngươi ở đây, cho dù là Tứ Thiên Vương ở đây, người cấu kết với Thiên Đế các, ta nhất định phải giết hết, người nào cản trở ta, ta giết người đó!”
Nghe vậy, âm thanh của Văn Hiên tinh chủ lạnh lùng thêm vài phần.
“Tần công tử, ta biết ngươi có thực lực cường đại, không sợ Thiên Nhân thất bộ, nhưng mà đạo quán Thái Cực của chúng ta cũng không phải là không có tôn nghiêm”.
“Tôn nghiêm?”
Tần Ninh cười nhạo nói: “Đạo quán Thái Cực xuất hiện gian tế của Thiên Đế các, quả thực là ta cũng muốn hỏi một chút, Cực Thiên Vương và Bi Vương có còn cần mặt mũi hay không?”
“Làm loạn!”
“Muốn chết!”
Tần Ninh vừa nói ra những lời này, đám người của đạo quán Thái Cực lập tức nhao nhao quát mắng.
Có thể sỉ nhục bọn họ.
Nhưng không thể sỉ nhục Cực Thiên Vương và Bi Vương! Uy nghiêm của Vương Giả! Sao có thể để cho Thiên Nhân khinh nhờn?
Giờ phút này, sắc mặt Văn Hiên vô cùng khó coi.
Tôn Độn không ngừng cười lạnh trong lòng.
Tần Ninh, vô cùng cao ngạo! Hôm nay, nếu như đã bị vạch trần ra như vậy thì sau khi rời khỏi nơi này, không cần đạo quán Thái Cực điều tra, hắn ta sẽ rời khỏi đạo quá Thái Cực, trở về Thiên Đế các.
Dù sao, mấy năm nay ở trong đạo quán Thái Cực, có lẽ, ít nhiều gì hắn ta cũng đã lộ ra một chút dấu vết.
Chỉ cần hai vương điều tra, hẳn sẽ tra ra được hắn ta.
Nhưng mà bây giờ, Tần Ninh lại cố tình truy xét.
Ngày hôm nay, tại nơi này, Tần Ninh khó mà thoát thân.
Ngoại trừ Tần Ninh, Tuyết Kiêu Dung nhìn thấy sự việc ngày đó thì như thế nào?
Bây giờ có dám đứng ra làm chứng hay không?
Không dám! Cho dù có dám, thì có bao nhiêu người tin lời nàng ta?
Hình tượng mà Tôn Độn xây dựng nhiều năm nay chính là dáng vẻ thành thật trung hậu.
Khi người thành thật nói dối, mọi người ít có khả năng nghi ngờ họ nhất.
Kỳ thật, ngay từ đầu, người tin tưởng hắn ta còn nhiều hơn một chút.
Chẳng qua là mấy thế lực bá chủ đều phải tự giữ mình, hơn nữa, Tần Ninh quả thật là rất khó chơi nên không tiện nói thẳng ra thôi.
Nhưng mà bây giờ, Tần Ninh kiêu ngạo như thế.
Đó lại là một vấn đề khác.
Chương 1375: Hâm mộ cũng vô dụng
“Giết ta để bịt miệng sao?”
Tôn Độn cười lạnh nói: “Tần Ninh, đúng thật là ngươi có tật giật mình”.
“Tôn Độn, ngươi không cần ở đây đóng kịch, ta lười diễn trò với ngươi”.
Tần Ninh thong thả nói: “Nơi này có chút kỳ quái, cho nên ta không có hứng thú chơi đùa với ngươi, nếu không, ta sẽ khiến cho ngươi lộ ra dấu vết”.
“Ta nói ngươi phải chết thì nhất định phải chết!”
Tôn Độn lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Là chúa tể ở đây sao?”
“Chỉ cần ta muốn, thì chính là ta”.
Một từ vừa dứt, ngón tay Tần Ninh đã nâng lên.
Vút…Chỉ là, luồng gió từ ngón tay vừa phóng ra.
Văn Hiên cũng dần ra tay.
“Tần Ninh, ngươi quá đáng”.
“Ta đã nói rồi, ai nhúng tay vào thì người đó phải chết!”
Nghe được những lời này, ba thế lực Huyền Thiên cung, Thính Tuyết sơn trang và Ngự Hư tông đều do dự trong lòng.
“Thật mạnh miệng, ta đây cũng muốn nhìn xem, ngươi làm như thế nào giết được tất cả chúng ta”.
Lúc này, Thiên Thanh Viêm của Thiên Bảo lâu bước ra.
Diệp Ngọc Phong của thương hội Diệp gia cũng bước ra.
Giờ phút này, lão tộc trưởng Bắc Đẩu Minh của Bắc Đẩu thế gia cũng đằng đằng sát khí đi ra.
“Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia, quật khởi trong mấy vạn năm ngắn ngủi, cũng có hợp tác với Thiên Đế các, chuyện này, ta sẽ hỏi Thiên Thanh Phong và Diệp Thiên Nam”.
“Hai người các ngươi muốn nhúng tay vào thì cứ làm đi, giết thì giết”.
“Bắc Đẩu thế gia…”, Tần Ninh nhướng mày nói: “Bắc Đẩu Minh, nếu như Bắc Đẩu Hải không tìm ta gây phiền phức, ta cũng lười giết ông ta, bây giờ ông rời đi, ta sẽ không tính toán với Bắc Đẩu thế gia nữa”.
Bắc Đẩu Minh nghe được những lời này, bản mặt già nua đỏ lên.
Đây là Tần Ninh đang khinh bỉ trắng trợn! Giờ phút này, những người xung quanh cũng há hốc mồm.
Không tính toán với ông?
Hắn ta đang nghĩ bản thân mình là Vương Giả sao?
Nếu như Vương Giả nói ra những lời này, bọn họ còn có thể hiểu được.
Nhưng mà Tần Ninh…
Tam Đại Bán Vương, mang theo mấy đệ tử còn là Thiên Nhân, phối hợp với hai người Văn Hiên và Tôn Độn.
Văn Hiên tinh chủ cũng là một vị Bán Vương.
Bốn vị Bán Vương.
Giờ phút này như hổ rình mồi mà nhìn về phía Tần Ninh.
Trước tình hình đó, những người còn lại vẫn chưa có động tĩnh gì.
Khi còn chưa nắm rõ tình hình thực tế, ai cũng không muốn xé rách mặt nạ với thế lực hai bên.
Hơn nữa, Tần Ninh đã có bốn phương chủ động đối phó, bọn họ không cần thiết phải là việc xấu.
Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia hung ác.
“Muốn chết thì ta thoả mãn các ngươi!”
Vút vút vút…Nháy mắt, hai người Thiên Thanh Viêm và Diệp Ngọc Phong lập tức lao đến.
Linh khí hội tụ trong cơ thể Tần Ninh.
“Hừ!”
Nhưng mà, ngay lúc này, từ trong hư không vang lên một tiếng hừ.
Một bóng người xinh đẹp bay đến.
Đôi bàn tay như ngọc trực tiếp chưởng ra.
Lúc này, hai người Thiên Thanh Viêm và Diệp Ngọc Phong không dám sơ suất.
Khí tức của Bán Vương.
Tuỳ rằng bọn họ cũng là cảnh giới Bán Vương.
Nhưng mà khí tức cảnh giới Bán Vương trên người đối thủ không thể khinh thường được.
Bịch bịch…Hai tiếng vang trầm thấp vang lên.
Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh khẽ chuyển động.
Một bóng người xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn.
Cốc Tân Nguyệt! Một thân áo trắng thêu tuyết, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế mang theo một tia giận hờn.
“Cốc Tân Nguyệt!”
Không ít người có mặt ở tiệc Hàm Vương nhận ra Tần Ninh, cũng có hiểu biết về người bên cạnh Tần Ninh.
Người phụ nữ này là người phụ nữ của Tần Ninh.
Nhưng mà lần trước nhìn thấy, hình như mới chỉ là Thiên Nhân thì phải?
Bây giờ…Bán Vương! Trò đùa gì vậy! Hai người Thiên Thanh Viêm và Diệp Ngọc Phong lùi về sau, ánh mắt nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt mang theo vẻ khó chịu.
Bán Vương! Người phụ nữ bên người Tần Ninh, vậy mà có tốc độ tăng thực lực khủng bố hơn cả Tần Ninh.
“Tần Ninh, khi nãy ngươi tự tin như thế, vậy ra đây là điều khiến ngươi tự tin sao?”
“Dựa vào phụ nữ, trốn ở sau lưng phụ nữ?”
Thiên Thanh Viêm khinh miệt nói.
“Hâm mộ?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Hâm mộ cũng vô dụng, đầu tiên, ngươi tìm đâu ra được một người phụ nữ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mà thực lực lại còn rất mạnh như thế này chứ, cuối cùng, điều quan trọng nhất chính là, người phụ nữ đó còn khăng khăng một mực thích ngươi!”
Nghe được những lời này, Cốc Tân Nguyệt mới phản ứng lại, nàng liếc mắt nhìn Tần Ninh, vẻ mặt còn mang theo giận dữ.
Biểu cảm vừa giống như giận dỗi, vừa giống như làm nũng này nhất thời làm cho không ít người bị câu mất hồn.
Cốc Tân Nguyệt không lạnh lùng như băng tuyết giống Diệp Viên Viên kia, nàng tựa như một đoá hoa sen, điềm tĩnh lạnh nhạt, hơn nữa, chỉ bằng vẻ ngoài thôi đã đủ hấp dẫn người khác, cho dù đứng im cũng làm cho người ta không thể không chú ý.
Thay đổi biểu cảm, lại có thể thu hút ánh nhìn của người khác.
Thiên Thanh Viêm hừ một tiếng.
“Nhưng mà, Cốc Tân Nguyệt, ngươi muốn lấy một địch hai?”
Thiên Thanh Viêm cười nhạo nói: “Ta đã là cảnh giới Bán Vương…”
“Muốn đánh thì đánh, nói lời vô nghĩa nhiều như vậy làm gì”.
Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cốc Tân Nguyệt vang lên.
“Không phải các ngươi thích ỷ nhiều bắt nạt ít sao?
Ta cho các ngươi nếm thử cảm giác, lấy ít bắt nạt nhiều là như thế nào, khiến cho các ngươi trải nghiệm cảm giác tức tối mà không thể nói ra!”
Nghe được những lời này, hai người Thiên Thanh Viêm và Diệp Ngọc Phong sát khí bừng bừng.
“Người đàn ông của ngươi để cho ngươi đi chịu chết, đồ hèn nhát!”
Diệp Ngọc Phong cười nhạo nói.
“Nếu như hắn ra tay, các ngươi còn chết nhanh hơn”.
“Muốn chết!”
“Ngông cuồng!”
Hai đại Bán Vương lập tức ra tay, đánh thẳng về phía Cốc Tân Nguyệt.
“Lão hủ tới giết ngươi”.
Lúc này, âm thanh Bắc Đẩu Minh quái dị, mang theo sát khí vang lên.
“Ông mà cũng xứng sao?”
Đúng lúc này, sau lưng Tần Ninh, lại một bóng dáng xinh đẹp bước ra.
Không biết từ lúc nào, Diệp Viên Viên đã xuất hiện, nàng đứng chắn ở trước người Tần Ninh.
“Bước vào cảnh giới Bán Vương đã lâu, lão tiền bối, ông còn có năng lực đột phá cảnh giới Vương Giả không?”
“Tiểu nữ bất tài, Thiên Nhân thất bộ, xin được chỉ giáo!”
Diệp Viên Viên nói xong, chân đạp lên chín đài sen, khí tức dần tăng lên.
Tuy là Thiên Nhân thất bộ, nhưng cường độ linh hồn lại là ba vạn mét, vượt xa Thiên Nhân thất bộ bình thường, cho dù so sánh với Bán Vương thì cũng không yếu thế.
Ánh mắt của Bắc Đẩu Minh u ám, sau đó, lão ta phóng ta một tia sáng.
Người phụ nữ này, vậy mà lão ta không thể nào nhìn thấu, vô cùng quỷ dị! Tam Đại Bán Vương trực tiếp đánh với hai người Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt.
Hai người Văn Hiên tinh chủ và Tôn Độn tinh chủ sắc mặt cũng trầm xuống.
Người bên cạnh Tần Ninh, bọn họ đều nghe nói đến.
Nhưng đó chẳng qua là hai người phụ nữ cảnh giới Thiên Nhân nhất bộ, nhị bộ, ngoại trừ dung mạo xuất chúng, làm cho người ta khó lòng quên được thì chưa từng nghe nói tốc độ tăng thực lực của hai người này lại nhanh đến vậy.
Lúc này, ba người Lý Nhàn Ngư, Giang Bạch và Tuyết Kiêu Dung đang quan sát mọi người xung quanh.
Ánh mắt Văn Hiên tinh chủ mang theo vẻ lạnh lùng.
“Người giúp đỡ ngươi, còn có ai?”
“Ta!”
Vạn Tử Vận từ từ bước ra.
Vạn Tử Vận cảnh giới Bán Vương, khí thế đi ra.
“Văn Hiên tinh chủ, Vạn Thiên các không có ý định đối đầu với đạo quán Thái Cực, nhưng mà Tần Ninh trợ giúp ta bước vào cảnh giới Bán Vương, trong lòng ta vô cùng cảm kích hắn, hôm nay, nói gì thì nói, ta cũng phải trợ giúp Tần công tử”.
“Tần Ninh, không ngờ ngươi còn có sức hấp dẫn lớn như vậy?”
Văn Hiên nhìn về phía Vạn Tử Vận, lạnh lùng nói: “Được rồi, ta cũng nói cho ngươi biết, tuy nói Bán Vương là một nấc thang, nhưng mà nấc thang này, vượt qua sớm vẫn tốt hơn là vượt qua muộn!”
Ánh mắt của Vạn Tử Vận vẫn luôn bình tĩnh.
Văn Hiên trực tiếp tiến lên.
Giờ phút này, bốn vị Bán Vương bị tách ra.
Ánh mắt Tôn Độn nhìn về phía Tần Ninh lạnh lùng thêm vài phần.
Người này, cuối cùng vẫn ép hắn ta phải ra tay.
Nhưng mà, tận mắt nhìn thấy Tần Ninh chém chết mấy vị Bán Vương Lệ Diệt Thiên, Huyền Địa Quân, Tôn Độn biết, bản thân mình không phải là đối thủ của Tần Ninh, hắn ta chắc chắn là phải chết.
Lúc này, Tần Ninh từng bước đi về phía Tôn Độn.
“Ta vẫn nhớ rõ, Tôn Độn tinh chủ của đạo quán Thái Cực là Thiên Nhân thất bộ phải không?”
Tần Ninh cười nói: ‘Tại hạ chỉ có cảnh giới Thiên Nhân ngũ bộ, Tôn Độn tinh chủ là cảnh giới Thiên Nhân thất bộ, ta đây cũng không được xem là ỷ mạnh hiếp yếu phải không?”
Nghe được những lời này của Tần Ninh, sắc mặt của Tôn Độn lập tức trở nên khó coi.