"Tần Ninh công tử!"
Văn Hiên tinh chủ giờ phút này quát: "Ngươi chẳng lẽ thật sự trở mặt với Thái Cực đạo quán chúng ta hay sao?"
"Văn Hiên tinh chủ, vừa rồi ngươi cũng không có bộ dáng thế này mà!"
Tần Ninh khinh miệt nhìn Văn Hiên.
"Trở mặt? Ta và Thái Cực đạo quán các ngươi cũng không có mặt mũi gì mà cho nhau cả".
Văn Hiên thầm mắng một tiếng.
Cốc Tân Nguyệt!
Diệp Viên Viên!
Hai người này xuất hiện, chẳng ai ngờ.
Một Bán Vương, một Thiên Nhân thất bộ, cả hai đều có thể chiến Bán Vương.
Hiện tại, ông ta bị Vạn Tử Vận quấn lấy, Thiên Thanh Viêm cùng Diệp Ngọc Phong bị Cốc Tân Nguyệt quấn lấy, Diệp Viên Viên lại quấn lấy Bắc Đẩu Minh.
Tần Ninh lại rảnh tay đối phó Tôn Độn.
"Sỉ nhục Thái Cực đạo quán chúng ta, Tần Ninh, ngươi thật to gan".
Một trưởng lão của Thái Cực đạo quán giờ phút này phẫn nộ quát.
"Đừng nói là bắt nạt Thái Cực đạo quán, dù ta có bắt nạt Cực Thiên Vương thì cũng sao nào?"
"Ta chỉ giết Tôn Độn, những người khác nếu ngăn cản, ta cũng sẽ không lưu tình!"
Giờ khắc này, Tần Ninh bước ra.
Ai cũng biết, lúc trước Tần Ninh chẳng qua mới là Thiên Nhân nhất bộ, nhị bộ mà đã có thể chiến Thiên Nhân thất bộ.
Hiện tại cũng đến Thiên Nhân ngũ bộ, đây không phải là có thể giết Bán Vương rồi?
Giờ khắc này, người bên ngoài không rõ ràng, thế nhưng Tôn Độn lại hiểu cực rõ.
Tần Ninh nào chỉ có thể giết Bán Vương!
Hai Bán Vương cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn.
Lệ Diệt Thiên, Huyền Địa Quân, Kế Hoán chết thế nào ông ta đều nhìn rõ.
Làm sao bây giờ!
Rốt cuộc ông ta phải làm gì?
Tôn Độn nhìn bốn phía.
"Cổ Chấn cung chủ!"
"Nguyên Mậu Tuyết vương sứ!"
"Chu Dịch đường chủ".
Tôn Độn mở miệng nói: "Chẳng lẽ các ngươi cứ như vậy đứng xem kẻ này tùy ý đồ sát sao?"
Lời này vừa nói ra, đám người Nguyên Mậu, Giản Dung Tòng cùng Cổ Chấn cung chủ, Huyền Dương Quân, Huyền Âm Quân, Chu Dịch đường chủ cùng Hồng Nguyên Kiệt đường chủ đều nhíu mày, biểu cảm không đồng nhất.
Bọn họ làm sao bây giờ?
Bọn họ còn có thể làm sao?
Trợ giúp Tôn Độn sao?
Thế nhưng lại trở mặt với Tần Ninh.
Nguyên Mậu giờ phút này nhìn Tần Ninh và nói: "Tần công tử, ta không làm khó dễ ngươi, có thể hay không để Dung nhi tới đây?"
"Ta đâu không có cản nàng ta!"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Là chính nàng ta không muốn đến mà thôi, về phần tại sao lại không muốn, ngươi tốt xấu là một vị Tuyết vương sứ, hẳn là có thể đoán được".
Nguyên Mậu giờ phút này biểu cảm mang theo một tia kinh ngạc, nhìn về phía Tuyết Kiêu Dung.
Tuyết Kiêu Dung lúc này cũng không dám nhìn thẳng, không nói một lời.
Đồng thời, Chu Dịch đường chủ cùng Hồng Nguyên Kiệt đường chủ thì nhìn Tần Ninh.
Cổ Chấn kia giờ phút này cũng lộ vẻ do dự.
Tần Ninh thì không quan tâm.
Những người này muốn làm gì, không liên quan đến hắn.
"Tôn Độn, xem ra, trong những người này, cho dù có kẻ là người của Thiên Đế các thì cũng không tiện nhúng tay, hôm nay chỉ e ngươi sẽ trở thành một đứa con rơi rồi".
"Tần Ninh!"
Tôn Độn sắc bén nói: "Ngươi nói xấu lão phu, hiện tại lại muốn giết người diệt khẩu, lão phu dù phải chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi".
"Chết thì chết, không bỏ qua cho ta, ngươi còn có thể làm gì?"
Tần Ninh cười nhạo cười.
" Tôn Độn ta há lại là hạng người ham sống sợ chết".
Tôn Độn bước ra, khí tức Thiên Nhân thất bộ tràn ngập.
Giả vờ!
Tiếp tục giả vờ đi!
Tần Ninh trong lòng chế nhạo.
Cảnh giới Bán Vương ngụy trang thành Thiên Nhân thất bộ.
Tôn Độn này đúng là có chút tài năng.
"Tần công tử".
Mà khi bầu không khí càng thêm gay cấn thì có một thân ảnh đi ra.
Chính là Chu Dịch đường chủ.
Chu Dịch từ từ nói: "Tần Ninh công tử, chúng ta cũng không phải là thiên vị, chỉ là... Sự tình chưa điều tra rõ ràng, nếu Tần công tử giết Tôn tinh chủ, coi như Tần công tử có lý cũng sẽ biến thành vô lý".
"Hôm nay, hi vọng Tần công tử thủ hạ lưu tình, chuyến này kết thúc, Thái Cực đạo quán tất nhiên sẽ điều tra, Ngự Hư tông chúng ta tổn thất mất hai vị đường chủ, cũng sẽ về cẩn thận điều tra, đến lúc ấy chắc chắn sẽ cho Tần công tử một câu trả lời chắc chắn, được chứ?"
Cuối cùng Chu Dịch đường chủ cũng nói ra.
Hôm nay cả Tần Ninh lẫn Tôn Độn đều không thể chết.
Về phần đến cùng ai nói láo, bọn họ không đoán ra được, các Vương Giả hẳn là có biện pháp đoán ra.
Nghe đến lời này, gương mặt Tần Ninh lộ vẻ không kiên nhẫn.
"Các ngươi muốn nhúng tay thì trực tiếp nhúng tay, không nhúng tay vào liền ngậm miệng, ta còn phải nói bao nhiêu lần nữa đây?"
"Hôm nay, Tôn Độn hẳn phải chết!"
Một câu rơi xuống, Tần Ninh trong nháy mắt giết ra.
Một quyền trực tiếp xông tới.
Oanh...
Bầu trời xé rách, một quyền ảnh trực tiếp đánh về phía Tôn Độn.
"Tần công tử".
Chỉ là, Tần Ninh trong lúc xuất thủ.
Một thân ảnh, lại nháy mắt vỗ một chưởng xuống, ngăn cản được một quyền kia.
Huyền Thiên cung, Cổ Chấn - chủ của Chấn Thiên cung - một trong tam cung.
Cổ Chấn đón lấy một quyền của Tần Ninh, trong lòng hoảng hốt.
Một kích này của Tần Ninh Thiên Nhân ngũ bộ mà không kém gì Thiên Nhân thất bộ.
"Tần Ninh công tử, sao cứ phải chém tận giết tuyệt chứ?"
Cổ Chấn tiếp tục nói: "Huyền Thiên cung của chúng ta có hai vị phủ quân bỏ mình, nếu Tần công tử cứ như vậy giết Tôn Độn tinh chủ, vậy chuyện hai vị phủ quân của Huyền Thiên cung bỏ mình..."
"Liên quan đếch gì ta!"
Tần Ninh giờ phút này lại không kìm được mà nói: "Ta làm việc cần ngươi phải chỉ dẫn sao?"
Giết một tên Tôn Độn mà cũng dây dưa khốn khổ nửa ngày.
Ngươi chen một câu, ta chen một câu.
Phiền!
Sự kiên nhẫn của Tần Ninh đã không còn.
"Muốn nhúng tay liền lên đây, ta nói, nhúng tay thì phải chết, không tin cứ thử xem!"
Một câu rơi xuống, Tần Ninh trong nháy mắt bước ra.
Từng bước một đi ra giữa không trung.
Cổ Chấn, Chu Dịch giờ phút này sắc mặt phát lạnh.
"Đã như vậy, Tần công tử, thật có lỗi!"
Chu Dịch đường chủ chắp tay nói.
Cổ Chấn giờ phút này cũng ngưng tụ khí tức.
Hai đại Bán Vương tụ tập khí tức.
"Muốn ra tay thì trực tiếp xuất thủ là được, sao cứ phải tìm cớ làm gì mất thời gian".
Tần Ninh nói xong, trong nháy mắt ném ra một quyền.
Cửu Linh Tinh Thần Quyền.
Trên ánh quyền hội tụ cửu linh chi khí cực kỳ mạnh mẽ.
Trên mặt đất là từng luồng khí tức khuếch tán ra.
Thiên Nhân ngũ bộ!
Linh thức lại có cường độ hai vạn mét, so với Bán Vương cũng không kém chút nào.
Giờ khắc này, sự mạnh mẽ mà Tần Ninh thể hiện ra khiến người kính sợ.
"Thanh Long Trảo!"
"Thập Thánh Hoàng Chú!"
Giờ khắc này, Chu Dịch cùng Cổ Chấn cũng thi triển ra tuyệt học của mình.
Hai vị Bán Vương tung ra sát chiêu mạnh mẽ nhất.
Thanh Long Trảo!
Một trảo cầm ra, bầu trời phảng phất bị xé nứt, bộc phát ra từng khí tức bá đạo.
Một móng vuốt trăm trượng, tản ra ánh xanh được linh thức bao trùm, thẳng hướng Tần Ninh.
Mà cùng lúc đó, sát chiêu của Cổ Chấn xuất hiện.
Từng đạo chú ấn, trải rộng ra, tạo thành một chữ thập trực tiếp từ trên trời giáng xuống, rơi vào thân thể của Tần Ninh.
Oanh...
Trong nháy mắt, thiên địa phảng phất bị xé nứt.
Tần Ninh trở nên bình tĩnh.
"Sớm xuất thủ chẳng phải xong rồi sao!"
Trong lòng thì thầm.
Hai tay Tần Ninh lúc này tản ánh sáng thánh quang long lanh.
Tay Thánh Nhân!
Cùng lúc đó, khí huyết bên trong cơ thể Tần Ninh lúc này thăng hoa.
Tim Thánh Nhân.
Hai tay lúc này trực tiếp cầm ra.
Ở giữa hư không, hai bàn tay lớn to trăm trượng trực tiếp chụp vào Thanh Long Trảo cùng Thập Thánh Hoàng Chú.
Oanh...
Oanh...
Hai tiếng nổ liên tiếp vang ra ầm ầm.
Hai tay Tần Ninh cầm ra long trảo cùng chú ấn, khí tức trong cơ thể lúc này tàn phá bừa bãi ra ngoài.
Khí huyết mạnh mẽ thôi động ra linh khí rộng lớn, dẫn phát linh thức bá đạo.
Ba hợp một, khí tức khổng lồ đến đáng sợ.
Chương 1377: Còn không phải bởi vì ngươi quá yếu hay sao
Lúc này, cả Chu Dịch lẫn Cổ Chấn.
Giờ phút này sắc mặt đều biến đổi.
Đây là đạo lí gì?
Làm sao mà trong một nháy mắt, Tần Ninh phảng phất như đổi thành người khác vậy!
Chuyện này cũng quá thần kỳ!
Tuyết Kiêu Dung thấy cảnh này thì cũng không quá kinh ngạc.
Ngày đó nhìn thấy Tần Ninh tự tay chém giết Bán Vương, nàng ta thật lâu không thể tiêu tan sự kinh hoàng.
Hiện tại lần nữa nhìn thấy, tính chấn động cũng không lớn như trước nữa.
Mà lần này Tần Ninh lại thi triển ra thủ đoạn khác.
Sau khi Tần Ninh dung hợp Tim Thánh Nhân cùng Tay Thánh Nhân thì đã thể hiện ra thực lực cao cường.
"Quy Giáp Biến, Quy Văn Ấn!"
Ngay tại giờ phút này, một tiếng quát khẽ vang lên.
Tôn Độn lúc này xuất thủ.
Ông ta biết, nếu chỉ có mỗi Chu Dịch cùng Cổ Chấn thì sẽ không có khả năng giết chết Tần Ninh.
Hai người đã xuất thủ, vậy liền liều một lần, nếu không giết Tần Ninh thì dựa theo tình hình hôm nay cũng có thể biết, Tần Ninh chắc chắn sẽ giết ông ta.
Nếu như thế, vậy liền đánh cược một lần!
Từng đường quy văn ngưng tụ thành một dấu vết màu xanh, trực tiếp đóng về phía Tần Ninh.
"Tôn Độn, ta nói ngươi hẳn phải chết, ngươi gấp cái gì?"
Tần Ninh giờ phút này đang dùng hai tay kiềm chế hai vị Bán Vương.
Một tiếng hét lên.
Rống...
Một tiếng rống kịch liệt lúc này vang lên.
Lôi Long từ trên cánh tay kia giống như một con lôi xà trong nháy mắt cắn xé về phía Tôn Độn.
Bành!!!
Máu tươi nổ tung, một bên cánh tay của Tôn Độn trực tiếp bị lôi xà cắn phải, máu tươi phun ra.
Cái gì!
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều kinh sợ.
Tần Ninh còn có chuẩn bị.
"Hồng Nguyên Kiệt! Xuất thủ!", Chu Dịch giờ phút này quát khẽ.
Một tiếng quát vang lên, Hồng Nguyên Kiệt tái mặt.
"Haiz..."
Cuối cùng, sau tiếng thở dài, Hồng Nguyên Kiệt đi ra.
"Tần công tử, làm gì phải chém tận giết tuyệt như thế, mọi chuyện khẳng định có thể điều tra rõ ràng mà".
Nói xong, Hồng Nguyên Kiệt đi ra.
Ngự Hư tông, hai vị Bán Vương trong nháy mắt liên hợp.
"Bạch Hổ Ấn!"
Một ấn rơi xuống, trong khoảnh khắc đó, một con mãnh hổ màu trắng lúc này gào thét xông ra, tấn công Tần Ninh.
Trong chớp nhoáng này, ấn ký từ trên trời giáng xuống, nện vào sau lưng Tần Ninh.
"Như vậy mới thú vị chứ!"
Ông...
Trong khoảnh khắc này, Tần Ninh bất động.
Một thanh trường kiếm gào thét đi ra, trong nháy mắt phá không chém ra, phong bế con đường công kích của Hồng Nguyên Kiệt.
"Tôn Độn tinh chủ, chúng ta đến giúp ngươi một tay!"
Huyền Dương Quân cùng Huyền Âm Quân giờ phút này cũng tấn công về phía Lôi Long.
Ba vị Thiên Nhân thất bộ đối mặt Lôi Long, gào thét mà ra.
Trong chớp nhoáng này, từng luồng sức mạnh được phóng thích ra.
Khí tức mạnh mẽ tràn ngập bên trong cổ thành.
Lôi Long cắn xé một bên cánh tay của Tôn Độn.
Tần Ninh giờ phút này lấy một địch bảy, thế nhưng vì thủ đoạn quá nhiều nên vẫn y như cũ là không rơi vào thế hạ phong.
Cảnh này khiến cho đám người của Thính Tuyết sơn trang trợn mắt hốc mồm.
Nào chỉ là bọn họ, những người khác cũng đều ngơ ngác nhìn.
Như thế này... Quá khủng bố rồi đấy?
Thiên Nhân ngũ bộ.
Đối mặt bốn vị Bán Vương, ba vị Thiên Nhân thất bộ mà không chút hoang mang, cứ như vậy tiếp tục chống đỡ!
"Tôn Độn tinh chủ".
Tần Ninh giờ phút này cười nói: "Ngươi xác định là sẽ không thi triển toàn lực sao?"
"Thi triển ra thực lực cảnh giới Bán Vương đi".
"Cho dù là lâm trận đột phá thì cũng là lấy cớ mà!"
Nghe đến lời này, Tôn Độn thầm mắng trong lòng.
Nếu ông ta thể hiện ra thực lực Bán Vương thì chính là một con đường chết.
Chỉ e là Ngự Hư tông và Huyền Thiên cung ngay lập tức sẽ hiểu được kẻ nói dối chính là ông ta.
"Không định thể hiện ra toàn bộ thực lực sao?"
"Vậy ngươi sẽ chết đấy!"
Giờ này khắc này, trên cánh tay của Tần Ninh hiện ra lôi văn.
Thiên Cương Lôi Thể lúc này ngưng tụ một đường lôi văn, khi lôi văn xuất hiện, Lôi Long trong nháy mắt phóng thích, gia tăng thêm mười mét đường kính, thân thể trăm mét uy nghiêm khiến người ta phải kinh ngạc.
Một ngụm trực tiếp cắn về phía Tôn Độn.
Tạch tạch tạch...
Tiếng xương cốt đứt gãy vang lên.
Tôn Độn giờ phút này sắc mặt trắng bệch, thân thể càng thêm run rẩy.
"Khốn kiếp!"
Ở hai bên trái phải, Huyền Dương Quân cùng Huyền Âm Quân khẽ chửi một tiếng, lập tức dốc hết toàn lực.
"Huyền Dương Thiên Tự Quyết!"
"Huyền Âm Thiên Tự Quyết!"
Trong nháy mắt, hai chữ âm dương hỗn hợp hóa thành cực hạn âm dương lực bổ về phía Lôi Long.
Oanh...
Thanh thế mênh mông, thế nhưng... vô dụng.
Lôi Long vẫn y như cũ gắt gao cắn lấy Tôn Độn.
Giờ khắc này, sắc mặt Tôn Độn phát lạnh.
"Phá!"
Một câu hét lên.
Tôn Độn trực tiếp chặt đứt cánh tay của chính mình, máu tươi phun ra bầu trời, thân ảnh Tôn Độn lúc này đột nhiên lui lại.
Thấy cảnh này, mọi người đều kinh hãi.
Đúng là hung ác!
Thế nhưng bọn họ cũng biết, nếu như Tôn Độn không phá ra thì cũng chỉ có một con đường chết.
"Tình nguyện tự chém một tay cũng không nguyện ý thi triển ra toàn lực!"
Tần Ninh cười nói: "Có quyết đoán!"
Tôn Độn sắc mặt băng lãnh.
Giờ khắc này, Tần Ninh lại là nhìn về phía bên cạnh mình.
Bề ngoài thân thể Lôi Long có một đường lôi văn gia trì.
Hắn sở dĩ có thể thu phục được Lôi Điện Thánh Long này, công lao lớn nhất chính là nhờ vào thần hiệu của Thiên Cương Lôi Thể.
Giờ khắc này, Tần Ninh nở một nụ cười.
"Đáng tiếc, dù có tự chém một tay, ngươi vẫn phải chết".
Nói xong.
Tiếng lốp đốp vang lên bên bả vai Tôn Độn.
Ở trong vết thương nơi tay cụt kia có một con Lôi Long đang chầm chậm ngưng tụ, chỗ máu thịt ấy lần nữa sinh ra một con Lôi Long, quấn chặt lấy thân thể của Tôn Độn.
"Tôn tinh chủ!"
"Tôn tinh chủ!"
Giờ khắc này, Huyền Dương Quân cùng Huyền Âm Quân cách Tôn Độn tương đối gần cũng tái mặt.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Tần Ninh chỉ cười không nói.
Ba ngươi Chu Dịch, Hồng Nguyên Kiệt, Cổ Chấn giờ phút này muốn nhúng tay.
Nhưng lại bị Tần Ninh mạnh mẽ ngăn chặn.
"Chuyện đã đến bước này mà vẫn còn tiếp tục giấu diếm thực lực mạnh mẽ của chính mình, xem ra ngươi thà chết chứ không nguyện ý lộ ra dấu vết hả!"
Tôn Độn không lên tiếng.
Thế nhưng Lôi Long ở miệng vết thương chỗ tay cụt kia lúc này lại cắn xé thân thể của ông ta, không ngừng tràn ngập toàn thân.
"Huyền Dương Quân, Huyền Âm Quân, xin hãy giúp tại hạ một chút, xua tan Lôi Long này đi!"
“Được!"
"Ừm!"
Huyền Dương Quân cùng Huyền Âm Quân giờ phút này tới gần Tôn Độn.
Giờ khắc này, sắc mặt Tôn Độn trắng nhợt, nuốt vào một viên đan dược.
Cơ thể bộc phát ra một khí thế mạnh mẽ.
"Hai vị..."
Tôn Độn nhìn về phía hai người, trịnh trọng nói: "Xin lỗi!"
Nói xong.
Trong nháy mắt, một cánh tay kia của Tôn Độn trực tiếp bắt lấy Huyền Âm Quân, lốp bốp có sấm sét lấp lóe.
Huyền Âm Quân giờ phút này muốn tránh thoát, nhưng lại phát hiện, chính mình không cách nào tránh khỏi trói buộc.
Huyền Dương Quân sắc mặt trắng bệch, lập tức rút lui.
Trong chớp nhoáng này, dị biến phát sinh.
Tôn Độn gắt gao bắt lấy Huyền Âm Quân, chuyển hết sấm sét lực trong cơ thể mình đến cơ thể của Huyền Âm Quân.
Huyền Âm Quân sắc mặt kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tôn Độn.
"Bán Vương... Ngươi... Là..."
Bành...
Nhưng trong nháy mắt, tiếng nổ tung vang lên.
Thân thể của Huyền Âm Quân hóa thành sương máu.
Sấm sét lực bên trong cơ thể Tôn Độn biến mất.
Thân ảnh trong nháy mắt lui lại, một khí thế mạnh mẽ bày ra.
Bán Vương!
Trong chớp nhoáng này, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Tần Ninh thì khóe miệng khẽ nhếch.
"Vẫn là không nhịn được ha..."
Chuyện cho tới bây giờ, kẻ ngu cũng hiểu tình huống rốt cuộc là thế nào.
"Tần Ninh, ngươi rất tốt, rất tốt!"
Tôn Độn giờ phút này lạnh lùng nói: "Lão phu ẩn núp tại Thái Cực đạo quán vài vạn năm, ngay cả Bi Vương đều chưa hề sinh nghi lão phu, ngươi hôm nay, lại bức bách lão phu không thể không thừa nhận!"
Tần Ninh nhếch miệng cười một tiếng.
"Còn không phải bởi vì... ngươi quá yếu hay sao!"
Chương 1378: Lộ ra nguyên hình
Tôn Độn nghe đến lời này, sắc mặt bình tĩnh.
Nơi cánh tay, máu tươi dần dần ngừng lại.
Tôn Độn một tay nắm chắc thành quyền, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.
"Chỉ là, hôm nay, các ngươi cũng đều phải chết không nghi ngờ".
"Chuyện cho tới bây giờ, tất cả mọi người đừng giấu nữa đi?"
Tôn Độn nhìn xem bốn phía đám người.
Oanh...
Trong nháy mắt, một tiếng nổ vang lên.
Hồng Nguyên Kiệt dùng một quyền đánh tới Chu Dịch ở bên cạnh.
Chu Dịch đường chủ sắc mặt trắng nhợt, thân thể rút lui quay về, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tràn ngập không thể tin.
Mà cùng lúc đó, một tiếng quát đồng thời vang lên.
"Giản Dung Tòng, ngươi làm cái gì vậy?"
Oanh...
Bầu trời nổ tung.
Nguyên Mậu giờ phút này dính một vết chưởng ấn, có thể thấy rõ ràng.
Cùng lúc, Cổ Chấn không ngừng lui ra phía sau trực tiếp một tay bắt lấy Huyền Dương Quân trong tay, một trảo bóp nát đầu của Huyền Dương Quân.
Tất cả đều phát sinh ở một nháy mắt.
Ngay sau khi Tôn Độn giết Huyền Âm Quân.
Lần này, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Giờ khắc này, Hồng Nguyên Kiệt, Cổ Chấn, Giản Dung Tòng, đều là hội tụ đến bên cạnh Tôn Độn.
Hồng Nguyên Kiệt một mặt không vui nói: "Làm sao làm? Sơ xuất như vậy!"
Tôn Độn bất đắc dĩ nói: "Việc này không thể trách ta, chỉ có thể nói Tần Ninh này quá khó chơi!"
Giản Dung Tòng giờ phút này cười tủm tỉm nói: "Không sao không sao, chuyện đã đến bước này, chúng ta đều làm tốt việc mình rồi, giờ chỉ cần xem thủ đoạn của
bọn họ thôi".
Cổ Chấn giờ phút này hừ một tiếng nói: "Bản tọa lần này không nên bại lộ tung tích".
Giờ này khắc này, bốn người đứng chung một chỗ, thần sắc cẩn thận nhìn bốn phía.
Chuyện cho tới nước này, kẻ ngu cũng hiểu được là có chuyện gì xảy ra.
Mà cùng lúc đó.
Bắc Đẩu Minh, Thiên Thanh Viêm, Diệp Ngọc Phong, Văn Hiên cùng Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt, Vạn Tử Vận cũng tạm dừng giao thủ.
Văn Hiên giờ phút này kinh hãi.
"Tôn Độn, ngươi..."
"Văn Hiên tinh chủ, thật sự xin lỗi, lão hủ cũng không muốn lừa dối ngươi, thế nhưng... mệnh của Thiên Đế các, không thể không từ!", Tôn Độn cười ha hả nói.
Đồng thời, ba người Bắc Đẩu Minh, Thiên Thanh Viêm, Diệp Ngọc Phong đều chau mày.
Tình huống là thế nào?
Không phải muốn tìm Tần Ninh báo thù hay sao!
Mà gian tế của Thiên Đế các lại thật sự xuất hiện!
Văn Hiên quát mắng: "Vậy Cung Thiên Sơ..."
"Đúng là ta giết chết, ai bảo ông ta xui xẻo đi cùng ta cơ..."
"Văn Hiên tinh chủ, ngươi cũng may mắn lắm, ta lúc đầu muốn giết ngươi, cũng coi như là vì các chủ góp chút sức lực".
"Chỉ là Tần Ninh này rất khó chơi, cho nên, ngươi có thể sống thật đúng là phải cảm tạ Tần Ninh".
Giờ khắc này, Chu Dịch đường chủ sắc mặt tái nhợt.
"Hồng Nguyên Kiệt..."
Chẳng ai ngờ rằng Hồng Nguyên Kiệt lại là gian tế.
Nói như vậy, Kế Hoán đường chủ cũng là gian tế!
Ngự Hư tông, trong bốn vị đường chủ lại có hai vị là người của Thiên Đế các.
Suy nghĩ kỹ lại mới thấy đáng sợ!
Lục đại thế lực cấp bậc bá chủ, mỗi một vị Thiên Nhân thất bộ đỉnh cao, Bán Vương, đều là nhân vật hết sức quan trọng.
Gian tế?
Vậy ít nhất là nuôi dưỡng vài vạn năm.
Thiên Đế các đến cùng đã tiêu tốn bao nhiêu tâm tư, bao nhiêu dã tâm.
Giờ phút này, bất kể là nhìn theo cách nào thì cũng đều quá mức không thể tưởng tượng.
Hiện tại, người bên cạnh còn đáng tin sao?
Nguyên Mậu sắc mặt trắng bệch, không thể không khoanh chân tại chỗ, khôi phục thương thế.
"Giản Dung Tòng..."
Giọng nói của Nguyên Mậu mang theo một tia yếu ớt, quát khẽ nói: "Tứ đại Tuyết Vương sứ, thân phận tôn quý như thế mà ngươi lại đầu nhập Thiên Đế các!"
"Ngươi sai!"
Giản Dung Tòng lại cười nói: "Không phải ta đầu nhập Thiên Đế các, mà là ta vốn dĩ đã là người của Thiên Đế các".
Tôn Độn, Cổ Chấn, Hồng Nguyên Kiệt, Giản Dung Tòng, bốn vị Bán Vương, gian tế của Thiên Đế các!
Cộng thêm trước đó có Huyền Địa Quân, Kế Hoán đường chủ.
Thiên Đế các nuôi dưỡng sáu vị cao thủ đỉnh cao ẩn núp tại các thế lực bá chủ.
Không!
Đây mới chỉ là phát hiện, trời mới biết còn có hay không?
Giờ khắc này, võ giả tứ phương hai mặt nhìn nhau.
Hôm nay là đại hội bắt quỷ sao?
Ngưu quỷ xà thần gì đó đều xuất hiện toàn bộ.
Ba người Bắc Đẩu Minh, Thiên Thanh Viêm, Diệp Ngọc Phong càng là một mặt ngơ ngác.
Bọn họ chỉ muốn giết Tần Ninh, báo thù cho người trong nhà.
Thiên Đế các… liên quan đếch gì đâu!
Nhưng là bây giờ...
Tình huống quá phức tạp!
Hiện tại phải làm sao bây giờ?
Ba người nhìn nhau, lần lượt tới gần nhau nhưng vẫn duy trì một khoảng cách.
Có trời mới biết, trong ba người liệu có gian tế của Thiên Đế các hay không. Chỉ cần không cẩn thận một chút thì chết cũng không biết chết như thế nào!
Cảnh tượng vào lúc này cực kỳ cổ quái.
Tần Ninh giờ phút này ngừng tay, nhìn bốn phía.
Thú vị thật.
Quả nhiên là ngưu quỷ xà thần gì đó đều xuất hiện.
Chỉ là, xuất hiện hết chưa?
Chỉ sợ là chưa hẳn!
Giờ phút này, bốn vị Bán Vương gồm Tôn Độn, Hồng Nguyên Kiệt, Cổ Chấn, Giản Dung Tòng tụ tập cùng một chỗ.
"Làm sao bây giờ?", Cổ Chấn khẽ nói: "Chu Dịch bị thương, Nguyên Mậu bị thương, không đáng để lo, thế nhưng tiểu tử này, cùng hai cô gái bên người kia cũng không dễ chọc".
"Tôn Độn, ngươi nói xem".
Nghe đến lời này, Tôn Độn cười cười nói: "Bắc Đẩu Minh, Thiên Thanh Viêm, Diệp Ngọc Phong, các ngươi hôm nay không nhúng tay thì cũng phải nhúng tay!"
"Bắc Đẩu Minh, người Bắc Đẩu thế gia các ngươi bị Tần Ninh diệt toàn bộ, ngươi vừa mới xuất thủ, Tần Ninh cũng sẽ không bỏ qua ngươi".
"Về phần Thiên Thanh Viêm, Diệp Ngọc Phong, Bảo Vương cùng Diệp Vương cũng có hợp tác với Thiên Đế các chúng ta, năm đó Lý Nhất Phong bỏ mình, hai ngươi Thiên Thanh Phong cùng Diệp Thiên Nam tuy nói..."
"Tôn Độn!"
"Tôn Độn!"
Thiên Thanh Viêm cùng Diệp Ngọc Phong giờ phút này lập tức gầm thét.
Sao có thể nói ra chuyện này được!
Tôn Độn lại cười nói: "Lão phu ở trong Thái Cực đạo quán cũng nhận được một chút tin tức!”
"Làm sao? Thiên Thanh Phong cùng thương hội Diệp gia dám làm không dám chịu à?"
"Nếu không phải là có Thiên Đế các chúng ta nâng đỡ, các ngươi có thể làm được đến bước ngang hàng với Vạn Thiên các như hôm nay sao?"
Nghe được những này, sắc mặt Tần Ninh dần dần trầm xuống.
"Tần Ninh, năm đó Thiên Thanh Phong cùng Diệp Thiên Nam dù chưa xưng Vương, nhưng cũng là Bán Vương, hai người vì xưng Vương mà đồng ý lời mời của Thiên Đế các chúng ta, cùng nhau vây giết Lý Nhất Phong".
"Lý gia những năm này bị đuổi giết, trên thực tế chính là Thiên Bảo lâu cùng thương hội Diệp gia gây nên".
"Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Quỷ Đan Vương Ngụy Việt của Vạn Thiên các cũng một mực tra không ra".
Tôn Độn cười nói: "Thiên Thanh Viêm, Diệp Ngọc Phong, các ngươi không nhúng tay vào, ta đoán hôm nay Tần Ninh cũng sẽ không bỏ qua các ngươi".
"Vị Tần công tử này chỉ e là có quan hệ chặt chẽ với Cửu U Đại Đế năm xưa, Lý Nhất Phong lại là bạn tri kỷ của Cửu U Đại Đế, hiện tại Tần Ninh lại thu Lý Nhàn Ngư làm đồ đệ".
"Ngươi nói, trong chuyện này, Tần Ninh sẽ bỏ qua các ngươi sao?"
"Đáng chết".
"Khốn kiếp!"
Việc đã đến nước này, Thiên Thanh Viêm cùng Diệp Ngọc Phong hiểu rõ.
Nếu mấy gian tế của Thiên Đế các xuất hiện, Tần Ninh có thể sẽ không nhằm vào bọn họ.
Hiện tại thoát trở ra, Tần Ninh cũng sẽ không so đo.
Nhưng bây giờ, Tôn Độn kể hết những gì mình biết cho Tần Ninh.
Chuyện này, Tần Ninh sẽ không bỏ qua.
Tiên Nhân phu nhân dẫn theo người của Thiên Ngoại Tiên, đứng từ xa nhìn hết thảy.
"Lần này… Xong đời rồi..."
Tiên Nhân phu nhân lẩm bẩm.
Thật sự xong đời!
Chuyện hôm nay, chỉ sợ không đơn giản là phải chết mấy người đâu!
Chương 1379: Trước tiên bắt đầu từ ngươi đi
"Thiên Bảo lâu cùng thương hội Diệp gia sao..."
Tần Ninh giờ phút này thì thầm.
Thiên Thanh Viêm cùng Diệp Ngọc Phong giờ phút này thầm mắng.
Tôn Độn cố ý kéo bọn họ xuống nước.
"Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Vạn Tử Vận, ba người chúng ta đối phó là được chứ gì!"
Thiên Thanh Viêm giờ phút này tức giận nói.
"Như thế rất tốt".
Tôn Độn nhìn ba người Cổ Chấn, Hồng Nguyên Kiệt cùng Giản Dung Tòng.
"Ba người các ngươi vây khốn Tần Ninh một lát là được!"
Ba người Cổ Chấn mang sắc mặt cổ quái.
"Ta tự có thủ đoạn".
Tôn Độn giờ phút này cười nói: "Ba vị, tuy nói chúng ta đều là Bán Vương, có lẽ những năm gần đây, các ngươi ở trong thế lực riêng của mình thì có quyền uy cao hơn, thế nhưng các chủ đại nhân lại tin tưởng ta hơn một chút!"
"Ba vị cuốn lấy kẻ này một lát là đủ".
"Được!"
Cổ Chấn giờ phút này gật đầu.
Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt đứng ở hai bên Tần Ninh.
"Không cần".
Tần Ninh thản nhiên nói: "Ta tự mình tới là được".
"Thế nhưng mà..."
"Không sao đâu!"
Tần Ninh lần nữa nói: "Nghi hoặc sắp được giải rồi, ta sẽ tính sổ từng thứ một!”
"Trước hết bắt đầu từ hai người bọn chúng đi!"
Ánh mắt của Tần Ninh khóa chặt lên hai người Thiên Thanh Viêm cùng Diệp Ngọc Phong.
Bị Tần Ninh nhìn như vậy, hai người lập tức tái mét mặt mày.
Chỉ là tốt xấu gì hai người cũng là Bán Vương đã lâu, thực lực không tầm thường, cũng không đến nỗi sợ đến vỡ mật.
"Tần Ninh, ngươi..."
"Ta không muốn nói nhảm cùng các ngươi làm gì, thứ cẩn thận khảo vấn các ngươi còn ở phía sau!"
Tần Ninh một tay vung ra, trong nháy mắt, một tòa tháp phiêu tán mà ra.
Bách Luyện Thánh Tháp!
Thánh khí bán tàn!
Chỉ là, Thánh khí bán tàn cũng là Thánh khí.
Huống chi, còn dưới sự điều khiển của Tần Ninh.
Ông...
Bách Luyện Thánh Tháp bay thẳng lên không, trong nháy mắt bao phủ lấy Thiên Thanh Viêm cùng Diệp Ngọc Phong.
Hai vị Bán Vương giờ phút này dốc hết toàn lực, nhưng...
Căn bản là không phản kháng được.
"Đi vào trong đó chờ trước đi!"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Nếu không chết thì ta sẽ thẩm vấn các ngươi, nếu chết rồi... Coi như các ngươi không may!"
Nghe vậy, Bắc Đẩu Minh hoảng sự.
"Tần công tử, ân oán của ngươi với Thiên Đế các ân oán đâu liên quan gì đến Bắc Đẩu thế gia chúng ta".
"Ta Bắc Đẩu Minh, ngày sau tuyệt không đối địch với ngươi, chỉ xin Tần công tử tha cho Bắc Đẩu thế gia một mạng!"
Bắc Đẩu Minh giờ phút này toàn thân run rẩy.
Thế này còn đánh cái gì?
Đánh cái quần!
Hai vị Bán Vương trực tiếp bị Tần Ninh nhốt lại.
Sống chết chưa rõ.
Bắc Đẩu Minh tuy nói là Bán Vương uy tín lâu năm, thế nhưng ban nãy vị trí lão ta đứng thì cách Thiên Thanh Viêm cùng Diệp Ngọc Phong không xa.
Lão ta có thể cảm giác được, nếu muốn, Tần Ninh có thể nhốt luôn lão ta.
Tần Ninh không nhốt lão ta, không biết là lười làm, hay là còn thiện tâm trong lòng.
Nhưng bây giờ, nếu như lão ta tiếp tục nhúng tay thì đúng là muốn chết!
"Cút!"
Tiếng nói nhàn nhạt vang lên.
Bắc Đẩu Minh như được đại xá, trong nháy mắt dẫn đám người của Bắc Đẩu thế gia rút lui nơi đây.
Tình hình lập tức biến đổi.
Văn Hiên tinh chủ giờ phút này mang ánh mắt phức tạp.
Chu Dịch đường chủ cũng ổn định thương thế.
Nguyên Mậu Tuyết vương sử lúc này cũng lặng lẽ nhìn về phía bốn người Tôn Độn.
Thế lực khắp nơi giờ phút này đều trở nên cẩn thận.
"Tôn Độn tinh chủ, chỉ e là không có thời gian cho ngươi chuẩn bị nữa rồi!”
Thấy đám người nhìn mình chằm chằm, Cổ Chấn nhịn không được nói.
"Ta thấy cũng là khó, thế nhưng khó thì cũng phải làm".
Tôn Độn giờ phút này cười nói: "Có điều hôm nay, những người này không thể chạy".
Nói xong, Tôn Độn vẫy tay một cái.
Trong nháy mắt, từng cục đá màu đen rơi xuống một chỗ.
Sau một khắc, cục đá màu đen kia rơi xuống mặt đất trên cổ thành.
Toàn bộ cổ thành đột nhiên xuất hiện mấy bóng người.
Người ở bên trong thành cổ kia mặc quần áo, hình thái cử động, giống như bọn họ vốn đã là cư dân ở trong cổ thành này vậy.
Trong chớp nhoáng này, mọi người đều sững sờ.
Sau một khắc, những người cổ thành hai mắt tản mát ra ánh sáng đen ngòm, không nói hai lời, nháy mắt tấn công tất cả mọi người.
Tôn Độn giờ phút này cười nói: "Trò hay vừa mới bắt đầu, lần này phàm là người tiến vào đảo Thiên Ngoại thì đều không thể sống sót ra ngoài".
"Dù sao, đảo Thiên Ngoại vốn là chuẩn bị cho Thiên Đế các chúng ta".
Trong khoảnh khắc đó, có hẳn hơn trăm vạn người bên trong cổ thành xung phong xuất hiện.
Những người kia, thực lực hoặc cao hoặc thấp, cao nhất chẳng qua cũng mới chỉ là Thiên Nhân, thấp nhất thậm chí còn có Cửu Môn.
Thế nhưng trăm vạn người này phân tán ra, đột nhiên tấn công hơn vạn cao thủ, cường giả tiến vào đây.
"Tôn Độn tinh chủ còn có ngón bài này cơ đấy!"
Hồng Nguyên Kiệt nhịn không được mà cười nói: "Hồng mỗ bội phục".
"Cũng không tính là gì, các chủ đại nhân trước khi rời đi đã giao cho tại hạ chút thủ đoạn, giết Thiên Nhân thì khó, nhưng cũng đủ để cầm chân bọn họ”.
"Lại nói, trăm vạn người, cho dù là sâu kiến, một người muốn giẫm chết cũng phải chịu mệt".
Bốn thân ảnh giờ phút này đứng vững trên không trung, mang theo nét cười lạnh.
Thấy cảnh này, đám người đi theo Tần Ninh tái mặt.
Tiên Nhân phu nhân cau mày nói: "Biết ngay đám Thiên Đế các này sẽ luôn khiến người ta buồn nôn!"
Tần Ninh giờ phút này nhìn bốn phía.
"Đồ diệt một tòa thành của thế giới Cửu Thiên, luyện chế tất cả mọi người trong tòa thành này thành con rối, một bước làm lớn thật, Ma Quang tông phía sau các ngươi đúng là biết làm lớn!"
Lời này vừa nói ra, bốn người tía mặt.
Ma Quang tông!
Sao Tần Ninh biết được?
Giờ này khắc này, Tần Ninh lãnh miệt nói: "Tôn Độn, xem ra ngươi biết nhiều hơn ba tên kia".
"Đã như vậy, trước tiên bắt đầu từ ngươi đi!"
Tần Ninh vung ra một tay.
Độ Sinh Vương Kiếm giờ phút này hóa thành một Kiếm Long, nháy mắt chém về phía Tôn Độn.
"Hừ!"
Cổ Chấn cùng Hồng Nguyên Kiệt liền hừ một tiếng, sải bước ra, đằng đằng sát khí.
Bành...
Độ Sinh Vương Kiếm bị ngăn cản.
Tần Ninh mặt không đổi sắc, bàn tay hất lên, Lôi Long gào thét mà ra.
Tần Ninh giờ phút này mở miệng nói: "Các ngươi đi ngăn cản những con rối kia đi, toàn là người chết bị lợi dụng mà thôi, không cần phải cảm thấy không nỡ".
Lập tức, từng thân ảnh tản ra.
Lôi Long gào thét mà ra, trực tiếp tấn công Tôn Độn.
Lôi Long mang thực lực của cảnh giới Vương Giả.
Tôn Độn giờ phút này mang sắc mặt khó coi.
Giản Dung Tòng giờ phút này cũng không dám ngăn cản.
Ngăn cản sẽ chết.
"Tôn Độn, chuẩn bị những thứ này vẫn không đủ, còn thủ đoạn nào nữa thì mau lấy ra đi!", Giản Dung Tòng giờ phút này quát lên.
"Ta nào có nhiều thủ đoạn như vậy, tiếp theo đây còn phải xem hai vị kia thế nào!"
Chỉ là giờ phút này, Lôi Long đã nhanh chóng cắn tới.
"Xem ai cũng vô dụng thôi".
Một cái miệng rồng lúc này trực tiếp há ra, một ngụm nuốt vào, Giản Dung Tòng biến mất.
"Đoạt Mệnh Hàn Quyết!"
Chỉ là, Giản Dung Tòng dù sao cũng là Bán Vương, ánh sáng sắc lạnh lúc này chợt hiện, từng đường băng tuyết phá vỡ miệng rồng, chạy trốn mà ra.
Tần Ninh lại là không quan tâm, Lôi Long tái xuất.
Giản Dung Tòng tiếp bị nuốt vào.
"Con mẹ nó!"
Giản Dung Tòng nhịn không được mắng một câu.
Hôm nay Tôn Độn làm nhiều chuyện như vậy, không đi nuốt Tôn Độn, hết lần này tới lần khác bắt lấy ông ta, Tần Ninh có ý gì?
Giờ này khắc này, Tôn Độn sắc mặt trắng nhợt.
Cái này nếu như bị Tần Ninh cho để mắt tới, kia là hẳn phải chết không nghi ngờ!
Oanh...
Tiếng nổ tung vang lên, Giản Dung Tòng giờ phút này phun ra một ngụm máu tươi, toàn bộ thân thể nằm trong miệng Thánh Long, biểu cảm đau khổ.
Lôi Điện Thánh Long có thực lực Vương Giả không bị cấm địa này hạn chế, quá mạnh.
Một bên, Cổ Chấn cùng Hồng Nguyên Kiệt cũng mang sắc mặt xấu xí.
Tần Ninh... Rất khó đối phó.
Đừng nói thực lực bản thân hắn vốn đã có thể sánh với Vương Giả.
Vẻn vẹn là thủ đoạn này cũng khiến người ta chịu không nổi.
"Trảm!"
Một câu hét xong.
Ngón tay Tần Ninh lúc này trực tiếp vung ra.
Ánh sáng lóe lên, phập một tiếng, máu tươi tóe ra
Thân thể của Giản Dung Tòng trực tiếp bị phân thành hai.
Chương 1380: Còn do dự cái gì?
Máu tươi nổ ra, một vị Bán Vương cứ như vậy xong đời!
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều chết sững.
Cổ Chấn cùng Hồng Nguyên Kiệt không thể không lui lại.
Uy của Vương kiếm.
Bạo của Lôi Long!
Bọn họ tuy là Bán Vương, thế nhưng họ cũng sợ chết.
Tôn Độn giờ phút này càng thêm sầm mặt.
"Hai vị kia đâu?"
Cổ Chấn cùng Hồng Nguyên Kiệt quát.
"Khà khà, đến rồi đây!"
Một tiếng cười âm trầm lúc này vang lên, nối liền trời đất.
Ngay sau đó, chỉ thấy hơn trăm người lao vùn vụt tới, đứng quanh bốn phía.
Mỗi người thân mang võ phục, trước ngực võ phục thêu một chữ “Đế”.
Người của Thiên Đế các đến!
"Võ Ly Thiên!"
"Ứng Tường!"
Tôn Độn nhếch miệng cười nói: "Hai vị mà đến chậm chút nữa thì chúng ta đều phải chết rồi!"
Hai người cầm đầu lúc này đi ra.
Võ Ly Thiên, phó các chủ thứ tư Thiên Đế các.
Ứng Tường, phó các chủ thứ năm Thiên Đế các.
Hai vị Bán Vương xuất hiện.
Giờ khắc này, ánh mắt hai người mang theo mỉm cười.
"Tần Ninh, rốt cục cũng được nhìn thấy chân nhân!"
Võ Ly Thiên cười nói: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, một vị Thiên Nhân khó lường khiến cho các chủ phải chú ý đến, hôm nay gặp mặt quả nhiên là không tầm thường".
"Giản Dung Tòng chết quá đáng tiếc..."
Tần Ninh nhìn thấy hai người, lạnh nhạt nói: "Thiên Đế các lần này coi trọng hải đảo Thiên Ngoại này quá rồi đấy, bốn vị phó các chủ cảnh giới Bán Vương xuất động".
Ứng Tường cười nói: "Nếu không phải là bốn người xuất động, chỉ sợ kế hoạch còn phải thất bại đấy!"
Giờ khắc này, hai người nhìn Tần Ninh, cười nói: "Chuyến đi đến hải đảo Thiên Ngoại lần này đã hao phí rất nhiều tâm huyết của Thiên Đế các chúng ta không thể để ngươi tùy ý phá hư được".
"Theo Thiên Đế các chúng ta được biết, ngươi Tần Ninh đi từ Cửu Môn đến Thiên Nhân bây giờ còn chưa quá trăm năm thời gian!"
"Hành động lần này thậm chí còn vượt qua cả Cửu U Đại Đế năm xưa".
"Cho nên, không thể không bóp chết ngươi ở đây!"
Võ Ly Thiên cùng Ứng Tường giờ khắc này chỉ mỉm cười.
Trong chớp nhoáng, bốn phía xuất hiện từng con rối thân mang giáp đen, phô thiên cái địa.
"Thánh Khôi... Cũng không phải ít..."
Tần Ninh nhìn hai người.
"Nhưng muốn dựa vào Thánh Khôi để giết ta thì có chút khó đó..."
Tần Ninh thì thầm, cười nói.
"Chúng ta cũng biết dùng đám này để giết ngươi thì rất khó khăn".
Võ Ly Thiên cũng không nóng nảy.
"Thế nhưng, đúng là ngươi rất mạnh, bọn họ... lại không mạnh lắm đâu?"
Võ Ly Thiên nhìn bốn phía.
"Lần này, người tiến vào hải đảo Thiên Ngoại đừng mong thoát đi một ai".
Một câu rơi xuống.
Một thân ảnh đột nhiên quay trở lại.
Chính là Bắc Đẩu Minh lúc trước chuẩn bị rời đi.
"Không ra được!"
Bắc Đẩu Minh giờ phút này hoảng sợ nói: "Xung quanh hải đảo xuất hiện một đại trận cấm chế, ta đem hết toàn lực cũng không đi ra nổi, hơn nữa còn hao tổn một nhóm người".
Lời này vừa nói ra, mọi người tại đây đều run lên.
Võ Ly Thiên cười nói: "Thật sự cho rằng đồ của Thiên Đế các chúng ta dễ nắm như thế sao?"
"Bản tọa cũng lười phải vòng vo với các ngươi".
"Hải đảo này chính là ân huệ người ta cho Thiên Đế các chúng ta, tất cả mọi thứ ở đây, ai muốn mang đi, kẻ đó sẽ chết".
Thiên Đế các thật bá đạo.
Bốn phía không ngừng xuất hiện con rối, số lượng lên đến trăm vạn.
Lại thêm võ giả Thiên Đế các cùng với Thánh Khôi.
Đội hình cỡ này muốn mài chết bọn họ là dễ như trở bàn tay.
Sáu vị Bán Vương gồm Võ Ly Thiên, Ứng Tường, Hồng Nguyên Kiệt, Cổ Chấn, Tôn Độn thậm chí không cần xuất thủ, võ giả các phe cũng sẽ bị dìm ngập ở chỗ này.
"Đã như vậy các ngươi còn do dự cái gì?"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Giết tất cả chúng ta là được".
Nghe đến lời này, ánh mắt của Võ Ly Thiên cùng Ứng Tường càng thêm băng lãnh.
"Làm sao? Không dám giết à?"
Võ Ly Thiên khẽ nói: "Không dám? Tần Ninh, ngươi quá đề cao chính mình!"
"Tốt, vậy động thủ đi!"
Tần Ninh trực tiếp quát.
Nghe đến lời này, võ giả thế lực khắp nơi đều tái mặt.
Mọi chuyện dường như có chút không thích hợp?
Nghe được tiếng quát của Tần Ninh.
Võ Ly Thiên cùng Ứng Tường giờ phút này cũng chưa hề đụng tới.
Những con Thánh Khôi kia lúc này cũng là ánh mắt kiên định, đứng vững giữa không trung, không có hành động gì.
"Không phải không giết, là thời gian còn chưa tới đúng không?"
Tần Ninh mở miệng lần nữa.
Ánh mắt Võ Ly Thiên, Ứng Tường giờ phút này lóe lên.
Tần Ninh nhìn ra cái gì rồi sao?
Không thể nào!
Làm sao hắn có thể nhìn ra cái gì được chứ!
Tần Ninh lại lần nữa nói: "Nếu ta không nhìn lầm thì các ngươi đang chuẩn bị thôi động cái gì đúng không? Chỉ là đáng tiếc, thời gian chưa tới, các ngươi bây giờ còn chưa thể làm được".
"Hơn nữa, trọng tâm của việc thúc giục chính là máu tươi!"
"Các ngươi muốn dùng khí huyết của hơn vạn võ giả này để dẫn sống thứ gì đó, thế nhưng thời gian còn chưa tới, cho nên các ngươi cũng hết cách, hiện tại không động thủ không phải chính là đang chờ đợi sao?"
Lời này vừa nói ra, Võ Ly Thiên cùng Ứng Tường tái mặt.
Tần Ninh!
Làm sao thấy được?
Giờ khắc này, võ giả các bên cũng là biến đổi sắc mặt mấy lần.
Chu Dịch dẫn dắt võ giả Ngự Hư tông, Nguyên Mậu dẫn dắt võ giả Thính Tuyết sơn trang, võ giả Huyền Thiên cung cùng võ giả Thiên Ngoại Tiên tụ tập lại một chỗ.
"Ngươi không muốn giao thủ vào lúc này, nhưng ta nhất định phải làm".
Tần Ninh nhìn bốn phía, nói: "Không muốn chờ chết, hiện tại liền ra tay đi, nếu không, khi thời gian bọn chúng đang chờ điểm đến mới động thủ thì sẽ muộn!"
Nói xong, Tần Ninh bước ra.
Năm người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương, Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư lần lượt đi ra.
Thân thể Cửu Anh giờ phút này hóa thành trăm trượng, trải rộng hai cánh, kéo theo từng trận gió mạnh.
Thiên Ngoại Tiên.
Tiên Nhân phu nhân trầm giọng nói: "Chuẩn bị giao thủ đi".
Ánh mắt nhìn về Tần Ninh ở phía trước, sắc mặt Tiên Nhân phu nhân biến đổi.
Bà ta biết ngay là mọi chuyện sẽ không có đơn giản như vậy.
Cái tên Tần Ninh này, đi tới nơi nào sẽ đều gây ra náo động ầm trời nơi ấy.
Có đôi khi, cho dù không phải Tần Ninh chủ động gây sự, thế nhưng phiền phức cũng sẽ tìm tới Tần Ninh.
Ba vị Bán Vương gồm Chu Dịch đường chủ của Ngự Hư tông, Văn Hiên tinh chủ của Thái Cực đạo quán, Nguyên Mậu Tuyết vương sứ của Thính Tuyết sơn trang giờ phút này cũng là trở thành sức mạnh chủ lực.
Những võ giả phe khác tự nhiên vào lúc này sẽ tôn mấy thế lực đại bá chủ làm đầu.
Oanh...
Trong nháy mắt.
Võ giả các bên lên đến hàng ngàn hàng vạn người phân tán tại cổ thành giao thủ cùng những con rối, Thánh Khôi, người của Thiên Đế các kia.
Võ Ly Thiên giờ phút này nổi giận mắng: "Đáng chết, chỉ còn thiếu một chút thời gian cuối cùng, cố gắng kéo dài tiếp là tốt rồi".
Tôn Độn giờ phút này cũng lo lắng.
"Chúng ta cũng hết cách rồi, Tần Ninh quá mức bá đạo!"
Vốn dĩ ông ta cứ nghĩ mình với Tần Ninh mỗi người nói một kiểu, dù sao cũng chẳng có cách nào chứng minh bản thân trong sạch, nếu được bá chủ các bên hòa giải thì sẽ dừng tay.
Sau đó, ông ta liền chờ đợi đến thời gian thích hợp để xuất thủ.
Đến lúc ấy, mấy người Cổ Chấn, Giản Dung Tòng lần lượt xuất kỳ bất ý, nháy mắt hạ sát thủ.
Võ giả các nơi sẽ tổn thất nặng nề, dùng máu của bọn họ để tế điện thiên địa.
Thật không ngờ.
Tần Ninh quá không nói đạo lý.
Các phương thuyết phục thế nào đi nữa, Tần Ninh cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ tâm niệm một chữ giết.
Nhất định phải giết ông ta!
Tên này chính là người điên.