Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1481: Có người đến đây

Thạch Cảm Đương thì thầm nói: “Nhiều năm như vậy mới đạt đến cảnh giới Thiên Vương, kích động như vậy làm gì chứ?”

Mộc Phong giật mình, ông ta nhìn về phía Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Tiểu Thạch Đầu, Vương Giả nhị phẩm, đến đến, thử xem uy áp của Thiên Vương thế nào?”

Mộc Phong cười ha ha giữ lấy Thạch Cảm Đương nói.

Thạch Cảm Đương tỏ ra bất đắc dĩ.

Mẹ nó, hiện tại, ai cũng có thể bắt nạt được hắn ta.

Vương Giả nhị phẩm lại trở thành kẻ yếu nhất.

Tần Ninh nhìn xung quanh rồi mở miệng nói: “Trong Luyện Yêu Trì, tuy nói có công dụng diệu kỳ, nhưng mà cũng chỉ có cơ hội một lần mà thôi”.

Lý Nhàn Ngư không nhịn được nói: “Một lần tu luyện này bằng người bên ngoài tu luyện cả trăm năm, ngàn năm, như vậy là đủ rồi”.

Tần Ninh gật gật đầu.

Nói xong, Tần Ninh mang theo mấy người bọn họ rời khỏi Luyện Yêu Trì.

Đúng lúc này, vài bóng người bỗng nhiên xuất hiện.

Giờ phút này, Tiên Hạo đang chăm sóc Tiên Vô Tận, nhìn thấy Tần Ninh đi đến, hắn ta lập tức hành lễ.

“Tỉnh rồi?”

Ánh mắt Tần Ninh nhìn thẳng về phía Trấn Thiên Vương.

“Ừm!”

Tần Ninh buồn bực nói: “Vốn dĩ đang bị thương, còn muốn cứng đối cứng với đám người Thâm Uyên Vương kia làm gì?”

Sắc mặt Trấn Thiên Vương tái nhợt, hơi thở hổn hển gấp gáp, ông ta suy yếu nói: “Giận dữ không thể kìm nén”.

“Ngươi cũng đã sống cả một bó tuổi rồi, vậy mà còn tức giận không thể kìm nén…”

Tần Ninh ngồi xổm xuống, hắn ta nhìn về phía Trấn Thiên Vương, mỉm cười nói: “Bị người ta bao vây, cái gì mà tức giận không thể kìm nén chứ, ngươi tìm cho mình cái lý do này để làm gì?”

Trấn Thiên Vương khụ khụ hai tiếng, sau đó nói: “Còn có thể khôi phục được không?”

“Bây giờ không đùa giỡn nữa, trì hoãn trên dưới khoảng một trăm năm”.

Tần Ninh đứng dậy, khoát tay nói: “Coi như là ngươi gặp được phúc trong hoạ, biển linh thức vốn dĩ không có biện pháp tăng trưởng, mà lần này, biển linh thức gần như bị phá vỡ, sau đó, quả thật là sẽ xuất hiện một chút đường sống mới”.

Nghe được những lời này, ánh mắt Trấn Thiên Vương sáng ngời.

Tần Ninh nhìn về phía Tiên Hạo và mười hai Đại Hộ Sơn Vương, dặn dò: “Kế tiếp cứ chăm sóc Trấn lão nhân thật tốt đi!”

Tiên Hạo vội vàng đồng ý.

Lúc này, Mộc Phong mới tiến lên phía trước, vỗ vỗ vai Trấn Thiên Vương rồi cười ha ha nói: “Trấn lão đầu, nhiều năm không gặp, không ngờ hôm nay gặp lại, ta trở thành Thiên Vương, còn ngươi thì ngã xuống Thiên Vương, có khi tính mạng cũng…”

“Về sau, nếu như không có việc gì làm, ta sẽ ghé thăm Thiên Ngoại Tiên của các ngươi nhiều một chút, lần này, ngươi có cách nào khác để đánh ta không?”

Nhìn thấy Thiên Trận Vương Mộc Phong, Trấn Thiên Vương vô cùng sửng sốt.

Đúng thật là không biết xấu hổ!

Nhân lúc cháy nhà mà hôi của là thứ chó má gì không biết!

Thiên Ngoại Tiên vẫn còn vài vị Vương Giả, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng không có dễ dàng như vậy.

Giờ phút này, Tần Ninh bỗng nhiên nâng mắt, nhìn về phía xa xa.

“Làm sao vậy?”

Mộc Phong không nhịn được hỏi.

Dường như Tần Ninh cảm giác được cái gì đó.

Nhưng mà ông ta vẫn chưa cảm nhận được điều gì.

“Có người đến đây!”

Tần Ninh vừa dứt lời, một bóng người chạy như bay đến, xuất hiện ở trước mặt mấy người.

“U Vương đại nhân!”

Bóng người kia vững vàng dừng lại ở trước người Tần Ninh, cung kính chắp tay.

“Kỳ Viễn!”

Thạch Cảm Đương mở miệng, nhìn về phía người nọ nói: “Không phải là ngươi đang ở cùng một chỗ với đám người Dương Thanh Vân sao?”

Thạch Cảm Đương nhìn về phía Tần Ninh, giải thích nói: “Sư tôn, đây là một vị Đường chủ của Thanh Ninh các”.

“U Vương đại nhân, Vân Thiên Vương bị bao vây, mấy Thiên Nhân chúng ta không thể chống đỡ được, cho nên đã tách ra, hy vọng có thể tìm kiếm được sự giúp đỡ, cũng may gặp được U Vương đại nhân ở nơi này”.

“Vân Thiên Vương? Ai?”

Mộc Phong không nhịn được hỏi.

Từ khi nào lại nhiều thêm một cái Vân Thiên Vương!

“Dương Thanh Vân!”, Thạch Cảm Đương nhìn nhìn Mộc Phong rồi nói.

Người này bị tắc nghẽn tin tức!

Lúc này, Mộc Phong mới ngẩn người.

Dương Thanh Vân!

Vân Thiên Vương!

Tên nhóc này, trở thành Thiên Vương rồi?

Tần Ninh mỉm cười.

“Đúng là có chút thú vị”.

“Xem ra người của Thiên Đế các không nghĩ rằng ta đã sớm chạy đến Nhất Tuyến Sơn, Đế Lâm Thiên đang chờ đợi cái gì?”

“Chẳng lẽ là cảm thấy ta vẫn còn quá yếu, không đủ tư cách trở thành đối thủ của hắn ta?”

Giờ phút này, trong lòng mấy người còn lại cũng tràn đầy khó hiểu.

Lần này, cả đại lục Vạn Thiên, các thế lực ở khắp nơi, cùng với các đại Vương Giả rồi Thiên Vương đều ra tay.

Thiên Đế các và các phương thế lực tất nhiên là muốn có một trận chiến.

Nhưng mà cho đến tận bây giờ, Đế Lâm Thiên vẫn chưa hề xuất hiện.

Người này, còn đang chờ đợi.

Chờ đợi cái gì?

Tần Ninh cũng không hiểu rõ.

“Một khi đã như vậy thì đi nhìn xem thôi!”

Tần Ninh mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, quả thực là ta muốn xem thử một chút, người này…rốt cuộc là muốn làm cái gì…”

Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn chính là hai cấm địa lớn.

Ở giữa ngăn cách bằng một Nhất Tuyến Sơn.

Mà Nhất Tuyến Sơn kéo dài ít nhất nghìn dặm.

Nếu như thật sự muốn tìm, cũng không thể nào lập tức tìm ra được.

Lúc này, đám người Tần Ninh lập tức di chuyển…

Nếu như Đế Lâm Thiên muốn hắn đến Huyền Thiên Sơn trước, vậy thì hắn cứ đi thôi.

Người này vô cùng tâm cơ.

Nhất định là phải giết!



Huyền Thiên Sơn!

Xét về địa hình, Huyền Thiên Sơn và Yêu Tháp Sơn không có gì khác nhau.

Hai cấm địa lớn, đều là ở phía đông của đại lục Vạn Thiên, chiếm một vùng đất đai vô cùng rộng lớn, một chút cũng không thua kém đại lục Thiên Ngoại và đại lục Thương Lan cường đại nhất.

Ầm…

Lúc này, đất trời bỗng nhiên vang lên tiếng nổ vỡ.

Từng luồng linh khí đem núi non bốn phía san phẳng thành đất bằng.

Núi non, cây cối, đều bị nổ vỡ hoá thành bột mịn.

Một mảnh đất trống lập tức xuất hiện.

Bên trong vùng đất trống, một bóng người mặc áo xanh ngạo nghễ đứng đó, khí tức khuếch tán.

Đúng là Dương Thanh Vân!

Mà vây quanh Dương Thanh Vân là ba người khác, khí tức toàn thân được phóng ra cũng vô cùng kinh người.

Rõ ràng cũng là cảnh giới Thiên Vương.

Thân hình cao lớn, làn da mang theo sắc xám, chính là Thâm Uyên Ma tộc.

Xung quanh thân thể có ngọn lửa lượn lờ, chiếu lên da thịt phảng phất như là lửa ma dưới địa ngục, đó chính là Liệt Diệm Ma.

Cùng với Cực Địa Ma có làn da lộ ra ánh sáng xanh lạnh lẽo, khí lạnh toả ra xung quanh.

Ba dáng người cao lớn, tản ra khí tức cường đại, khiến cho kẻ khác không dám tới gần.

Giờ phút này, cho dù là ai cũng cảm giác được, ba người này đang ngưng tụ sát khí.

Cùng lúc đó, bốn phía đã biến thành một vùng hoang tàn lộn xộn.

Đám người Tiên Nhân phu nhân, Sở Mộng Lâm cùng Sở Thanh Phong, thêm cả hai huynh đệ Vương Thông, Vương Lãng và tứ đại phó các chủ, bị chư vị Vương Giả của tam đại tộc cuốn lấy.

Ba người Tiên Hàm, Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt cũng đang chiến đấu với mấy vị Vương Giả.

Sức mạnh của Vương Giả, phá núi ngừng sông, vốn dĩ đã vô cùng cường đại.

Càng không nói đến, hơn mười vị Vương Giả, lúc này đang đánh nhau.

Khí thế kia, quả thật là vô cùng kinh người.

Nhưng mà, dù vậy, nhìn kỹ lại mới thấy, cuộc chiến của Dương Thanh Vân và tộc trưởng của tam đại Ma tộc vẫn là kịch liệt nhất.

Thiên Vương!

Đó là cấp bậc mạnh hơn Vương Giả hẳn một bậc.

Khi Thiên Vương hoàn toàn bùng nổ, có thể nói là cực kỳ mạnh mẽ.

“Thâm Uyên Ma tộc, Liệt Diệm Ma, Cực Địa Ma, xem ra, tộc Luyện Ngục Ma bị giết đã khiến cho các ngươi tức giận?”

Dương Thanh Vân lạnh lùng nói.

“Hừ, Dương Thanh Vân, hôm nay chính là ngày chết của ngươi”.

“Lần này, Vương Giả của tam tộc ra tay, ngươi chắc chắn là phải chết”.

“Phải không?”

Ánh mắt Dương Thanh Vân mang theo vài phần lạnh lùng khinh miệt.

Thâm Uyên Vương!

Liệt Phần Thiên!

Cực Địa Vũ!

Vốn dĩ, ba người này cũng giống như tộc trưởng Luyện Thiên của bộ tộc Luyện Ngục Ma, là Vương Giả cửu phẩm.

Nhưng mà hiện tại, tất cả đều đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương!

Điểm này, chắc chắn là có điều mờ ám.

Tám phần là thủ đoạn của Đế Lâm Thiên.

Nhưng mà, cho dù là lấy một địch ba, Dương Thanh Vân cũng không hề sợ hãi.
Chương 1482: Trận chiến của Thiên Vương

Lúc này, Thâm Uyên Vương bước lên phía trước, nhìn về phía Dương Thanh Vân.

“Đồ đệ của U Vương, võ giả Tinh Mệnh, quả thật là một nhân vật rất tài giỏi!”

“Đáng tiếc, đi vào trong cấm địa, ngày chết của ngươi cũng đến rồi”.

Dương Thanh Vân cười nhạo, cũng không trả lời.

“Thâm Uyên Thất Suất nghe lệnh, giết hết tất cả mọi người ở nơi này, một người cũng không lưu lại”.

“Vương giả của đại lục Vạn Thiên hầu hết đều tập trung ở đây, nếu như bọn họ chết rồi thì ở bên ngoài không ai có thể ngăn cản được chiến sĩ của chúng ta tiến vào đại lục Vạn Thiên”.

“Vâng!”

Một khí tức âm lãnh thổi qua bốn phía.

Lúc này, Liệt Diệm Thiên cũng mở miệng quát: “Liệt Thiên Khung, Liệt Địa Ngục, giết hết đám Vương Giả này đi, phát tiết hết sự phẫn nộ của các ngươi đi!”

Giờ phút này, vẻ mặt của Cực Địa Vũ mang theo nụ cười.

“Đông Vương, Tây Vương, Nam Vương, Bắc Vương, giết!”

“Hôm nay, hãy khiến cho máu của Vương Giả chảy khắp cấm địa này đi”.

“Mấy năm nay, loài người vẫn luôn đè ép chúng ta, hôm nay, tất cả hãy phát tiết ra đi”.

Nhất thời, bốn phương tám hướng, từng luồng sát khí phóng thẳng lên trời.

Vương Giả của tam đại Ma tộc đều lập tức xuất hiện.

Tiếp theo là chiến sĩ của tam đại Ma tộc.

Hai người Ám Thiên và Ám Địa là Vương Giả của tộc Ám Vũ Ma, lúc này cũng dấn người xuất hiện.

Ám Hoàng đã chết.

Hiện tại, Ám Thiên và Ám Địa trở thành nhân vật dẫn quân của tộc Ám Vũ Ma.

Trong lòng hai người đều ẩn chứa sự phẫn nộ như nhau.

Giờ phút này, Dương Thanh Vân nhìn bốn phía, ánh mắt lạnh lùng.

Thâm Uyên Vương, Liệt Phần Thiên, Cực Địa Vũ, ba đại Thiên Vương như hổ rình mồi.

“Ba người vây giết một mình ta sao?”

Dương Thanh Vân lạnh lùng nói: “Vậy thì thử nhìn xem, rốt cuộc là các ngươi có bao nhiêu năng lực!”

Keng…

Vương Kiếm được rút ra, bên ngoài thân thể Dương Thanh Vân bao trùm một tầng áo giáp.

Thanh Ninh các bên này, chỉ tính Vương Giả, ước chừng có mười hai vị!

Mà Vương Giả của tứ đại Ma tộc, ước chừng hai, ba mươi người mỗi tộc.

Tổng cộng có hơn bốn mươi người.

Chỉ cần là điểm này, đã đủ để khiến cho võ giả của đại lục Vạn Thiên hoàn toàn khiếp sợ.

Vương Giả!

Cho dù là xuất hiện một vị, cũng đã giống như là nhân vật trong thần thoại.

Nhưng mà hiện tại, ước chừng hơn bốn mươi người.

Bên trong đám người, Diệp Viên Viên cầm trong tay Vương Kiếm Băng Sương, khí chất lạnh như băng, chín cánh hoa sen ở dưới chân loé lên hào quang.

Hiện tại, Diệp Viên Viên đã là cảnh giới Vương Giả tam phẩm.

Nàng cầm Vương Kiếm trong tay, khí chất độc nhất vô nhị.

Bên cạnh nàng, cách đó không xa, Cốc Tân Nguyệt trong trang phục trắng, tóc dài bay bay, giống như u lan nơi cốc vắng, khí tức cường đại đến đáng sợ.

Vương Giả lục phẩm!

Chỉ trong ngắn ngủi trên dưới một tháng, Cốc Tân Nguyệt đã là Vương Giả lục phẩm.

Tốc độ này còn nhanh hơn so với Tần Ninh.

Tốc độ như thế khiến cho kẻ khác hít thở không thông.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt vẫn luôn ở cùng một chỗ.

Đối với tốc độ tăng trưởng cực nhanh của Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên cũng cảm thấy không thể tin nổi.

Diệp Viên Viên ở bên cạnh Tần Ninh cũng biết, bản thân mình có thần thể đặc biệt, trong hệ thống võ giả ở đại lục Vạn Thiên, chắc chắn là không thể tìm thấy được một người như mình trong hàng vạn người.

Cho nên, tốc độ tăng cảnh giới cũng có phần nhanh hơn.

Nhưng mà Cốc Tân Nguyệt…còn nhanh hơn so với nàng.

Thậm chí, Cốc Tân Nguyệt thăng cấp khiến cho nàng cảm nhận được áp lực thật lớn, nàng vẫn luôn dùng hết toàn lực, hy vọng có thể được thăng cấp.

Giờ phút này, sắc mặt Cốc Tân Nguyệt nghiêm nghị, đối mặt với nhóm Vương Giả Ma tộc ở bốn phía, vẻ mặt chưa từng thay đổi.

U lan nơi cốc vắng!

Cụm từ này, dường như là để dành riêng cho Cốc Tân Nguyệt, vô cùng chính xác.

Hơn nữa, theo cảnh giới của Cốc Tân Nguyệt tăng lên, càng ngày càng giống như thế.

Vút…

Đột nhiên, thân hình của Cốc Tân Nguyệt chợt lóe lên, một quyền đánh ra, xuất hiện bên người Diệp Viên Viên.

“Đừng phân tâm!”

Cốc Tân Nguyệt nhìn về phía Diệp Viên Viên, mở miệng nói.

“Ừm!”

Lúc này, Diệp Viên Viên cũng vội vàng phản ứng lại.

Hiện tại, đối mặt với tình huống bao vây tấn công cũng không phải là chuyện tốt gì.

Cốc Tân Nguyệt nhìn về phía Diệp Viên Viên, nói tiếp: “Bảo vệ bản thân mình cho tốt”.

Một từ vừa dứt, thân hình của Cốc Tân Nguyệt đã lao ra trong nháy mắt.

Hơi thở cường đại lập tức phóng ra bên ngoài.

“Ám Thiên!”

“Ám Địa!”

Cốc Tân Nguyệt trực tiếp đánh tới chỗ của hai đại Vương Giả cửu phẩm.

Vương Giả lục phẩm, khiêu chiến Vương Giả cửu phẩm.

Lúc này, vẻ mặt của Diệp Viên Viên cũng trở nên nghiêm túc.

Nàng là Vương Giả tam phẩm, nếu như xông lên, chắc chắn là phải chết không có gì phải nghi ngờ.

Cốc Tân Nguyệt…Người phi thường!

Bên kia, Dương Thanh Vân thấy một màn như vậy lập tức ngẩn người.

“Đáng chết!”

Khẽ chửi thầm một tiếng, Dương Thanh Vân nhìn về phía ba đại Thiên Vương đang đứng thành hình tam giác.

Thâm Uyên Vương!

Liệt Phần Thiên!

Cực Địa Vũ!

Ba đại Thiên Vương, ánh mắt mãnh liệt, nhưng vẫn luôn cẩn thận.

Trong cảnh giới Thiên Vương, chênh lệch giữ người với người không lớn như vậy, cho dù ba người bọn họ muốn vây giết Dương Thanh Vân thì cũng không phải là chuyện đơn giản.

“Tinh Môn, mở!”

Một lời vừa dứt, từng luồng tinh thần lực ngưng tụ xung quanh thân thể của Dương Thanh Vân.

Trong nháy mắt, bên ngoài thân thể đã bao trùm một lớp Vương Khải, lúc này trông giống như là ngưng tụ từng đường hào quang thần thánh, bao phủ ở bên ngoài thân thể của Dương Thanh Vân, thật lâu không tiêu tan.

Võ giả Tinh Mệnh!

Lấy Tinh Mệnh, dẫn dắt Cửu Thiên tinh thần, hô ứng cùng các vì sao.

Có thể dùng tinh thần lực để chiến đấu.

Thậm chí là kết nối với các vì sao, sử dụng Tinh quyết và Tinh khí.

Đây chính là chỗ cường đại của võ giả Tinh Mệnh.

Ba đại Thiên Vương thấy một màn như vậy lại càng thêm cẩn thận.

Dương Thanh Vân vừa ra tay đã trực tiếp sử dụng Vương Kiếm, Vương Khải bao phủ toàn thân, lại mở ra Tinh Mệnh, chiến đấu cùng bọn họ.

“Giết!”

Trong nháy mắt, Dương Thanh Vân vung kiếm giết ra.

Lúc này, khí tức khiến kẻ khác tim đập thình thịch phóng ra bên ngoài.

Bốn bóng người bay thẳng lên không trung, khí tức bá đạo, hơi thở Vương Giả bao trùm bốn phía đất trời, áp chế phần lớn Vương Giả, tất cả đều thở hổn hển.

Bốn bóng người va chạm ầm ầm.

Cùng lúc đó, các vị Vương Giả của Thanh Ninh các cũng ra tay.

Vương Giả của bốn đại Ma tộc cũng giết ra.

Giờ phút này, là trận chiến của Vương Giả.

Tiếng gầm rú vang vọng ở trong phạm vi trăm dặm.

Thanh âm ầm ầm vang lên.

Đất đai bốn phía đều bị từng luồng khí tức làm cho nứt vỡ.

“Cảm nhận được không?”

Mặc dù là cách mấy trăm dặm, đám người Tần Ninh đều cảm nhận được phía trước đang đánh nhau.

“Đi!”

Một lời vừa dứt, tốc độ của Tần Ninh lại nhanh thêm vài phần.

Đạt tới cảnh giới Vương Giả ngũ phẩm, giờ phút này, sử dụng toàn lực, tốc độ cũng không chậm hơn Vương Giả cửu phẩm là bao.

Đám người Mộc Phong lúc này cũng không dám coi thường.

Nếu như Dương Thanh Vân gặp phiền phức, Tần Ninh không vội vàng mới là lạ.

Cả đại lục Vạn Thiên, người có thể khiến cho Tần Ninh sốt ruột, hoảng hốt không có mấy người.

Nhưng Dương Thanh Vân chắc chắn là nằm trong số đó.

Người này, đối với Tần Ninh mà nói, chính là bảo bối.

Tiếng gầm rú ngày càng gần.

Mặc dù Tần Ninh không nói ra bên ngoài nhưng mà ai nấy đều nhìn ra, hắn đang lo lắng.

Đám người Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch, tốc độ chậm hơn một chút.

“Mệt chết ta…”

Thạch Cảm Đương thì thầm nói: “Cảnh giới thấp, chính là đáng thương…”

“Đừng oán giận, nếu như Thanh Vân sư huynh xảy ra chuyện gì, sư tôn chắc chắn sẽ nổi điên!”

Lý Nhàn Ngư mở miệng nói.

“Dương Thanh Vân không yếu như vậy đâu”, Thạch Cảm Đương cũng mở miệng nói: “Nói sao thì nói, hiện tại cũng đã là cấp bậc Hoá Thánh, không kém cỏi như vậy đâu”.

Lý Nhàn Ngư không nhịn được nói: “Lỡ như Đế Lâm Thiên ở đó thì sao? Đế Lâm Thiên đã làm Trấn Thiên Vương lão đầu bị thương”.

Thạch Cảm Đương nhất thời thở dốc, không nói gì thêm.

Hình như là thế!

Lỡ như Đế Lâm Thiên ở đó, Dương Thanh Vân sẽ gặp nguy hiểm.
Chương 1483: Lục phẩm đấu với cửu phẩm

"Chắc là Đế Lâm Thiên không có ở đây".

Giang Bạch bỗng nói: "Các ngươi không cảm giác được gì sao? Hiện tại, Đế Lâm Thiên không muốn giao đấu với Tần Ninh".

"Dường như... hắn ta đang chờ đợi thời cơ đến".

Giang Bạch nghiêm túc nói.

Chờ đợi thời cơ đến sao?

Là khi nào chứ?

Giang Bạch chậm rãi nói: "Ta không biết nữa, nhưng ta có cảm giác như vậy".

"Ban đầu, Ám Hoàng xuất hiện là để ngáng chân Tần Ninh, còn Thâm Uyên Vương dẫn người đi ám sát Trấn Thiên Vương".

"Bây giờ thì là tam đại Thiên Vương cùng tấn công Dương Thanh Vân..."

"Nói đi nói lại, tất cả đều chỉ để giữ chân Tần Ninh mà thôi".

"Hiện tại, bọn chúng dẫn chúng ta vào trong Huyền Thiên Sơn chính là vì không muốn chúng ta nhanh chóng tới Nhất Tuyến Sơn, tìm địa bàn của Thiên Đế các".

"Tất cả chỉ là mánh khóe che mắt thôi".

Nghe lời phân tích của Giang Bạch, Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư đều gật gù đồng ý.

Thấy cả hai gật đầu, Giang Bạch im lặng hồi lâu.

Đời này của Tần Ninh có ba người đồ đệ.

Dương Thanh Vân!

Thạch Cảm Đương!

Lý Nhàn Ngư!

Thạch Cảm Đương hào phóng, Lý Nhàn Ngư ngu ngốc, dường như chỉ Dương Thanh Vân có tư duy khá hơn chút...

Quái đản!

Đám người bên cạnh Tần Ninh ai nấy cũng đều rất quái dị!

"Hẳn là Tần Ninh biết Đế Lâm Thiên sử dụng thủ thuật che mắt".

Giang Bạch bình tĩnh nói: "Thế nhưng, hình như Tần Ninh lại cam chịu, có lẽ hắn muốn nói cho Đế Lâm Thiên rằng".

"Cho dù ngươi có bày ra hàng vạn âm mưu quỷ kế thì ta vẫn sẽ cố hết sức phá vỡ nó thôi!"

Đoàn người dần tiến về phía trước, Tần Ninh và Mộc Phong đi đầu, bọn họ dần kéo ra khoảng cách.

Cùng lúc đó.

Ở Huyền Thiên Sơn, giữa một dãy núi.

Trong phạm vi mười dặm, vụ nổ đã thổi bay tất cả, đất đá sụp lở, cây cối hóa thành tro bụi, nơi nơi đều đầy hỗn loạn.

"Phá!"

Một tiếng quát trong trẻo nhưng lại lạnh lùng vang lên.

Cốc Tân Nguyệt vung hai tay lên, nhanh chóng ngưng tụ ra một cái chưởng ấn dài hàng cây số, tiếng nổ ầm ầm vang lên, đánh vào phía dưới.

Rầm...

Chưởng ấn phát nổ, oanh tạc cả mảnh đất bên dưới, tạo ra cả hố sâu cả trăm mét chỉ trong nháy mắt.

Tiếng nổ dần tan.

Hai bóng dáng đi ra từ trong hố sâu kia.

Ám Thiên!

Ám Địa!

Ánh mắt hai người lạnh lẽo quan sát đoàn người trước mặt.

"Có vài tên đến đấy!"

Giọng nói Ám Thiên hơi khàn, ông ta hừ: "Nhân loại dám giết Hoàng của ta, đồ đáng chết!"

"Giết Hoàng của ngươi à?"

Cốc Tân Nguyệt cười khẽ nói: "Cả dòng dõi Ma tộc đều đáng chết".

"Có đáng chết hay không, không đến lượt một kẻ mới lục phẩm như ngươi lên tiếng!", Ám Địa lạnh lẽo nói.

"Phải vậy không? Cứ thử là biết thôi!"

Lúc này, hai tay Cốc Tân Nguyệt chồng lên nhau, từng dòng linh khí và linh thức tập hợp lại, nhanh chóng hóa thành một vạn thanh kiếm, cùng tấn công vào hai người đó.

Sắc mặt của cả Ám Thiên và Ám Địa đều trở nên âm u.

"Hồn Thiên Vũ!"

"Phúc Địa Linh!"

Vun vút...

Trong nháy mắt, giữa đất trời cuồn cuộn, từng luồng linh khí lao vun vút ra ngoài.

Dường như cả đất trời bây giờ đang bị bao phủ bởi Linh Vũ.

Từng luồng kiếm khí và linh vũ tập hợp lại, chúng đan xen phát ra những âm thanh chói tai.

Lúc này, bất kỳ ai cũng đều cảm giác được luồng khí tức độc nhất vô nhị giữa thế gian, khiến người ta chấn động, không thể nào nhìn thẳng!

Lục phẩm chiến với cửu phẩm.

Hiện tại, Cốc Tân Nguyệt mạnh mẽ như vậy đấy.

Hơn nữa, võ quyết mà nàng ấy thi triển vô cùng độc đáo, khả năng khống chế linh khí và linh thức lại càng kinh khủng.

Cách đó không xa, Tiên Hàm thấy thế, không nhịn được bèn nói: "Má ơi, kinh quá đi..."

"Chẳng trách ca nhanh chóng nhận người đàn bà này như vậy!"

Năm xưa, Tần Ninh không đụng vào phụ nữ.

Tất nhiên, Tiên Hàm đoán rằng, Tần Ninh luôn biết cuối cùng mình vẫn sẽ rời đi, cuối cùng rồi sẽ lại đổi một thân phận mới, một lần lại một lần.

Do đó, hắn không muốn để lại một món nợ duyên tình ở kiếp trước.

Mà đời này lại không giống thế.

Hắn đã trở lại!

Nên không còn gì phải băn khoăn nữa.

Cốc Tân Nguyệt...

Diệp Viên Viên...

Nghe nói còn có một cô gái tên Vân Sương Nhi nữa...

Chỉ một thời gian ngắn mà đã có ba người, vậy tương lai sẽ có bao nhiêu người nữa, chẳng ai có thể nói chính xác.

Tiên Hàm thầm hiểu cười.

Tần Ninh có thể buông thả được, hắn ta cũng rất vui vẻ.

Dù sao đó cũng là ca của hắn ta, vĩnh viễn đều như vậy.

"Giết!"

Tiên Hàm tung ra một quyền tấn công về phía trước trong nháy mắt.

Lúc này, người trong Thanh Ninh các đều chiến đấu một cách hăng hái.

Thế nhưng, không khó để nhận ra, khi đối diện với sự tấn công từ bốn phía của Ma tộc, người trong Thanh Ninh các đã dần dần rơi vào tình thế bất lợi.

Dựa vào ưu thế về số lượng, khiến cho chiến sĩ của Ma tộc chiếm được lợi thế.

Nhưng thật ra, cho dù không phải do số đông, chỉ so cùng cảnh giới, thì sức chiến đấu của chiến sĩ của Ma tộc cũng mạnh hơn nhân loại.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đó là sự thật.

Tựa như, cùng cảnh giới thì thú tộc sẽ mạnh hơn nhân loại.

Ma tộc cũng như thế.

Linh vũ bao phủ khắp cơ thể tộc Ám Vũ Ma, những ngọn lửa bao phủ cả cơ thể tộc Liệt Diễm Ma, tất cả đều là điểm mạnh của bọn chúng.

Hai bên chiến đấu hết trận này đến trận khác, vẫn chưa hề dừng lại.

Dần dần bắt đầu xuất hiện thương vong.

Lúc này, Dương Thanh Vân lấy một địch ba, nhưng vẫn chưa bị thương, nhưng theo thời gian dần trôi, hiển nhiên ông ta sẽ bị một đòn nặng nề.

Sao có thể?

Giờ đây, trong lòng Dương Thanh Vân cũng hơi có chút sốt ruột.

Ông ta không quá lo lắng đến an nguy của chính mình.

Thế nhưng những người khác thì sao đây?

Dương Thanh Vân không kìm lòng mà nhớ lại.

Nếu sư phụ ở đây, thì người sẽ làm gì?

Ông ta nên làm gì đây?

Nghi đi nghĩ lại, Dương Thanh Vân chỉ đành lắc đầu.

Ông ta không phải Tần Ninh, không có cái năng lực nghịch thiên kia của Tần Ninh.

"Dương Thanh Vân, đây đã là ngày chết của ngươi rồi, đừng cứ đầu chống cự nữa!"

Thâm Uyên Vương quát lên.

"Ngày chết của ta sao? Cho dù bổn vương có chết thì cũng sẽ kéo thêm một tên trong các ngươi chết chung với ta, các ngươi nghĩ kỹ đi, sẽ là ai đây?"

"Mơ tưởng!"

Ba bóng dáng nhanh chóng lao tới.

Rầm...

Chỉ trong tích tắc, từng âm thanh đùng đoàng vang lên giữa đất trời.

Trời đất mịt mù.

Xung quanh như thể bầu trời sắp sập xuống.

"Ha ha ha..."

"Một lũ Ma tộc trộm cắp rốt cuộc cũng lộ ra gương mặt thật rồi".

"Đại lục Vạn Thiên là địa bàn của nhân loại, các ngươi chỉ có hơn mười vị Vương Giả mà dám mưu toan hủy diệt đại lục Vạn Thiên của chúng ta sao, mơ mộng hão huyền mà!"

Một tràng cười ha ha bỗng vang lên.

Cùng với tiếng cười to âm vang kia.

Ở xung quanh, cây cối đang điên cuồng lắc lư giờ dần yên tĩnh lại.

Từng luồng gió rét lạnh từ từ thổi qua.

Ngay sau đó, mọi người chỉ thấy, cơn gió lạnh lẽo quét qua, cả đất trời như bị đóng băng.

Trên cây cối bắt đầu xuất hiện sương giá.

Sau đó, ở phía cuối chân trời, tuyết rơi dày đặc, sương giá, gió rét, tuyết lỡ ùn ùn kéo tới.

Đứng trên đỉnh tuyết là một người mặc một bộ trang phục bằng nhung màu trắng, vóc người vạm vỡ, khí thế bức người.

Thấy người nọ, ánh mắt tam đại Thiên Vương của Ma tộc đều thay đổi.

"Tuyết Thiên Vương!"

Trong đám đông, một tiếng thét kinh hãi vang lên.

Ngay sau đó, mọi người dần cảm nhận được luồng khí tức rét lạnh như băng khiến người ta run sợ.

Đó là một trong năm vị Thiên Vương của đại lục Vạn Thiên, Tuyết Thiên Vương.

Vun vút...

Tuyết Thiên Vương đã đến.

Âm thanh vỡ vụn vang lên.

Mười một luồng khí tức Vương Giả xuất hiện từ bốn phía xung quanh.

"Thính Tuyết sơn trang, mười một vị trấn thủ chủ!"

Lúc này, Tiên Nhân phu nhân không kìm lòng bèn thốt lên.

Thính Tuyết sơn trang, một trong lục đại bá chủ, ngoại trừ sự tồn tại đầy kinh khủng của Tuyết Thiên Vương, thì tất nhiên nó sẽ có những con bài bí mật.

Mười một vị trấn thủ chủ chính là con bài bí mật của Thính Tuyết sơn trang.

Đó là mười một vị Vương Giả!

Ở bên cạnh Tuyết Thiên Vương, Tuyết Ngạo Quần thở dài thường thượt, ông ta đi theo Tuyết Thiên Vương đến đây.

Người của Thính Tuyết sơn trang đến đây!
Chương 1484: Tuyết Thiên Vương

“Tuyết lão tiền bối, đã lâu không gặp!”

Dương Thanh Vân nhìn về phía Tuyết Thiên Vương, mỉm cười.

“Đúng vậy, đã lâu không gặp, năm đó tên nhóc ngươi luôn bám theo bên cạnh U Vương, bây giờ đã đến cảnh giới Thiên Vương rồi”.

Tuyết Thiên Vương cười ha ha một tiếng.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy mặc dù Tuyết Thiên Vương mặc một cái áo lông màu trắng, trông giống một ông lão trên 80 tuổi, thế nhưng lại vô cùng có tinh thần.

Đứng dưới bầu trời đầy tuyết lại càng rạng ngời rực rỡ, mang đến cho người cảm giác giống như một ông lão nhàn nhã đi bộ trong núi tuyết, thản nhiên không màng danh lợi.

Tuyết Thiên Vương nhìn về phía ba Thiên Vương kia, cười ha hả nói: “Nhiều năm không ra ngoài, chắc đại lục Vạn Thiên đã quên mất tên của lão hủ rồi”.

“Thâm Uyên Vương!”

“Cực Địa Vũ!”

“Liệt Phần Thiên!”

Tuyết Thiên Vương cười nói: “Nghe nói Ám Hoàng bị U Vương chém giết, tộc trưởng Luyện Thiên của Luyện Ngục Ma bị Dương Thanh Vân ngươi chém giết, xem ra bây giờ ba vị này vẫn không sợ chết nhỉ!”

Lúc này ba vị Thiên Vương là Thâm Uyên Vương, Cực Địa Vũ và Liệt Phần Thiên đều vô cùng cẩn thận.

Tuyết Thiên Vương tới đây là điều mà bọn họ không nghĩ tới.

Ba người hợp lực tấn công Dương Thanh Vân, Dương Thanh Vân sẽ không kiên trì được bao lâu.

Mà bây giờ Tuyết Thiên Vương lại đến, đúng là có chút khó khăn.

Nên làm thế nào cho phải đây?

Sắc mặt ba người âm trầm.

Còn có mười một trấn thủ chủ đi theo Tuyết Thiên Vương đến.

Mười một trấn thủ chủ, mười một vị Vương giả, đều không thể coi nhẹ được.

Giờ phút này Tuyết Ngạo Quần khua tay nói: “Giết!”

Ngay lập tức, mười một người tản ra lao thẳng ra xung quanh.

Đám người Thanh Ninh các bỗng nhiên được chia sẻ một chút áp lực.

“Cút!”

Lúc này một tiếng kêu khẽ vang lên.

Âm thanh này đến từ Cốc Tân Nguyệt.

Cốc Tân Nguyệt lấy một địch hai, đối mặt với hai người Ám Thiên, Ám Địa.

Giờ phút này, hai vị Vương giả của Thính Tuyết sơn trang tới gần, Cốc Tân Nguyệt lạnh lùng nói.

Nghe thấy lời này, Tuyết Ngạo Quần và Tuyết Thiên Vương đều nhíu mày lại.

“Nàng ấy là ai? Vương Giả lục phẩm, Chiến Vương Giả cửu phẩm, có vẻ… không muốn chúng ta giúp đỡ?”, Tuyết Thiên Vương cau mày nói.

Dương Thanh Vân nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt, lắc đầu.

“Xin lỗi Tuyết lão tiền bối, đây là sư nương của ta...”

“Sư nương?”

Tuyết Thiên Vương ngẩn người, lập tức hiểu ra.

“U Vương không gần nữ sắc, không ngờ đời này lại có bạn đời, xem ra cô gái không hề tầm thường”.

Có thể lấy thực lực Vương Giả lục phẩm, đứng trước Vương Giả cửu phẩm mà còn có thể chống cự đến bây giờ, sao có thể là loại người đơn giản được?

Giờ phút này, Tuyết Thiên Vương không thèm để ý nói: “Nếu đã là bạn đời của U Vương, đương nhiên chúng ta sẽ không nhúng tay, chỉ là ba người này...”

“Hừ, lão già Tuyết Ưng, ngươi có thể cản ta sao?”

Cực Địa Vũ giờ này khắc này lạnh miệt nói.

Tộc Cực Địa Ma và Thính Tuyết sơn trang đã xích mích với nhau từ rất lâu rồi.

Cực Địa Vũ cũng có chút hiểu biết về Tuyết Thiên Vương.

Thực lực rất mạnh.

Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều là cảnh giới Thiên Vương, ba chọi hai, không cần phải sợ.

Tuyết Thiên Vương mỉm cười, sắc mặt dần dần bình tĩnh lại.

“Mấy vạn năm nay Thính Tuyết sơn trang của ta có không dưới vạn người chết trong tay ngươi”.

“Hôm nay, thật ra ta cũng không muốn buông tha cho ngươi đâu!”

Ông ta vừa dứt lời, mọi người đều cảm giác được một khí tức lạnh như băng lan tràn ra.

Xung quanh cơ thể Tuyết Thiên Vương là khí tức vô cùng lạnh lẽo, khiến người ta phải run lên.

“Giết!”

Trong nháy mắt, khi giọng nói của Tuyết Thiên Vương vang lên, từng thanh kiếm băng lạnh lẽo lao thẳng về hướng Cực Địa Vũ trong nháy mắt.

“Cực địa hỏa diễm!”

Một tiếng quát lạnh.

Trong nháy mắt băng tuyết đã ngưng tụ trước người Cực Địa Vũ, chỉ là phía trên băng tuyết kia lại bao trùm một ngọn lửa màu xanh lam, mang theo khí tức thiêu đốt đập vào mặt.

Khí tức nóng rực bao trùm lên trên băng tuyết, thế nhưng lại không thể hòa tan được băng tuyết đó, vô cùng kỳ lạ.

Giờ phút này, Tuyết Thiên Vương hừ lạnh một tiếng, cất bước đi ra.

Theo từng bước chân của ông ta, mặt đất dưới chân đã biến thành màu tuyết, từng nhũ băng bắn thẳng ra.

Trong nháy mắt, hai bóng người va chạm vào nhau.

Bốn phía đất trời lạnh như băng.

Mọi người đều lùi lại từng bước để tránh thoát.

Quá mạnh!

Thiên Vương phát uy, thực lực quá mạnh.

Vương Giả và Thiên Vương hoàn toàn không phải một cấp bậc.

“Hừ!”

Lúc này hai người Thâm Uyên Vương và Liệt Phần Thiên cũng không trì hoãn, trực tiếp lao thẳng về hướng Dương Thanh Vân.

Dương Thanh cầm Vương Kiếm trong tay, mở Tinh Môn ra, khí thế mạnh mẽ ập đến.

Giờ phút này, ánh mắt của tất cả mọi người đều run lên.

Năm vị Thiên Vương.

Cuộc chiến Thiên Vương thực thụ.

Ầm...

Trong nháy mắt, một tiếng nổ đùng đoàng tràn ngập giữa trời đất.

“Chém!”

Ở ngoài mấy chục dặm phía xa, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng quát khẽ.

Những tiếng ầm ầm vang lên, trời đất cứ như vỡ ra.

Trong chớp mắt này, mọi người đều khẽ giật mình.

Từng dòng mưa máu khuếch tán ra.

Có Vương giả ngã xuống.

Mà lại là Vương giả rất mạnh mẽ.

“Ám Địa!”

Một tiếng gào thét phẫn nộ truyền ra trăm dặm.

Người chết là Ám Địa!

Trong phút chốc, ánh mắt của hơn mười vị Vương giả đều ẩn chứa một biểu cảm khó mà nói hết.

Là Cốc Tân Nguyệt!

Lấy một địch hai, chém giết một vị Vương Giả cửu phẩm.

Đây là thực lực gì?

Vương Giả lục phẩm giết Vương Giả cửu phẩm, mà lại là lấy một địch hai.

“Đáng chết!”

Giờ phút này Ám Thiên bỗng nhiên đấm mạnh vào ngực, vô cùng tức giận.

Người phụ nữ trước mắt này quả thực là quá kinh khủng.

Sức mạnh cường đại bộc phát, lực khống chế chính xác cùng với chiêu thức tấn công quỷ dị khó lường.

Căn bản chưa từng thấy bao giờ.

Loại cảm giác này giống như là nhìn thấy Tần Ninh vậy.

Người có thể làm cho Ám Thiên liên tưởng đến lúc này chỉ có Tần Ninh.

Người phụ nữ này kinh khủng giống như Tần Ninh.

Hai người này hình như là một đôi.

Quá kinh khủng.

Vương Giả tứ phẩm Tần Ninh, giết chết Ám Hoàng.

Vương Giả lục phẩm Cốc Tân Nguyệt, giết chết Ám Địa.

“Tới lượt ngươi!”

Giờ phút này, Cốc Tân Nguyệt đưa tay chỉ về hướng Ám Thiên.

Sắc mặt Ám Thiên biến đổi, trong nháy mắt đã dời bước chân tới.

Ầm...

Một giây sau, một tiếng nổ tung vang lên ở bên cạnh người, sắc mặt Ám Thiên trắng nhợt, cực kỳ khó coi.

Kinh khủng!

Quá kinh khủng.

Người phụ nữ này càng đánh càng hăng.

Lúc này, sắc mặt Cốc Tân Nguyệt cũng vô cùng nghiêm túc.

Vương Giả cửu phẩm!

Tần Ninh mới chỉ tứ phẩm mà đã có thể giết Thiên vương.

Nàng ở lục phẩm, đương nhiên có thể giết cửu phẩm.

Vì sao không thể!

Trong lòng Cốc Tân Nguyệt rất tỉnh táo.

Bàn về mức độ khống chế sức mạnh, nàng cũng không hề thua kém Tần Ninh.

Nàng siết chặt hai nắm tay, sức mạnh tăng lên từng tầng.

Nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy trong cơ thể của Cốc Tân Nguyệt ngoại trừ linh khí và linh thức của bản thân ra, dường như còn có một khí tức như có như không khác đang ngưng tụ.

Chỉ trong chớp mắt, khí thế trong cơ thể Cốc Tân Nguyệt bộc phát.

“Vương Giả thất phẩm!”

Ám Thiên ngẩn cả người.

Vương Giả thất phẩm!

Trong trong chớp mắt mà Cốc Tân Nguyệt đã tăng cấp rồi.

Đây là thủ đoạn gì?

Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều biến đổi.

Trong lòng Diệp Viên Viên cũng vô cùng kinh ngạc.

Trong nhận thức của nàng, dường như sức mạnh của Cốc Tân Nguyệt có thể so sánh được với Tần Ninh.

Diệp Viên Viên đột nhiên cảm giác được một sự áp lực khó hiểu.

Cốc Tân Nguyệt mạnh hơn nàng...

Diệp Viên Viên cầm trường kiếm trong tay, sát khí tụ tập lại trong nháy mắt.

Một cường giả cảnh giới Vương Giả ngũ phẩm của tộc Liệt Diệm Ma ở trước mặt lập tức biến đổi ánh mắt.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Vì sao lại đột nhiên có cảm giác người phụ nữ trước mắt cũng không giống trước vậy?

Chẳng lẽ cũng muốn tăng cấp?

Không thể nào!
Chương 1485: Đúng là náo nhiệt

Diệp Viên Viên rút kiếm, sát khí tụ tập, kiếm quang hội tụ, trong nháy mắt đã bắn ra.

Giờ phút này, mặt đất xung quanh đã hoàn toàn hỗn loạn.

Năm Thiên Vương giao chiến.

Gần năm mươi vị Vương Giả đánh nhau.

Khí thế có thể hủy diệt trời đất này khiến cho toàn bộ Huyền Thiên Sơn cũng phải chấn động theo.

Ở phía chân trời nơi xa, lúc này một đội ngũ đang phi nhanh đến.

Người dẫn đầu mặc một bộ đồ trắng, hóa thành một cái bóng màu trắng lao đến chỗ này gần như chỉ trong tích tắc.

“Đúng là náo nhiệt”.

Nhìn thấy một màn trước mắt, thanh niên áo trắng khẽ cười nói.

“Sư phụ!”

“U Vương!”

Lúc này từng âm thanh vang lên.

Nhìn về phía thanh niên áo trắng kia, mấy người Dương Thanh Vân, Tuyết Thiên Vương đều không nhịn được thở ra một hơi.

Dường như giờ phút này mới hoàn toàn yên tâm.

Tần Ninh nhìn bốn phía, trận chiến giữa các Vương Giả đang rất náo nhiệt.

Hai người Tuyết Thiên Vương và Dương Thanh Vân đối mặt với ba Thiên Vương.

“Liệt Phần Thiên, Cực Địa Vũ, Thâm Uyên Vương!”

Tần Ninh cười nói: “Các ngươi chính là ba vị tộc trưởng của tam đại Ma tộc đi, đã lâu không gặp!”

Ngũ đại ma tộc.

Tộc Luyện Ngục Ma đã bị hủy diệt.

Tộc trưởng Ám Hoàng của tộc Ám Vũ Ma cũng đã bỏ mình.

Bây giờ chỉ có ba tộc trưởng ở chỗ này.

Ba Thiên Vương nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt lấp lóe.

Lần này gần như đông đủ.

Chỉ là Cực Thiên Vương và Huyền Thiên Vương lại không ở chỗ này.

Nếu không ba người bọn họ sẽ rơi vào thế yếu.

“Tần Ninh!”

Thâm Uyên Vương nhìn về phía Tần Ninh, sắc mặt lạnh lẽo.

Sau lưng, từng tiếng xé gió vang lên.

Tiên Hạo và người của Thiên Ngoại Tiên dẫn theo Trấn Thiên Vương đến chỗ này.

“Trấn Thiên Vương, ngươi không chết!”

Thâm Uyên Vương biến sắc, nói.

“Hừ...”

Trấn Thiên Vương hừ một tiếng, lại không mở miệng.

Sắc mặt của hai người Cực Địa Vũ và Liệt Phần Thiên càng khó coi.

“Thâm Uyên Vương, ngươi làm sao vậy?”

Thâm Uyên Vương dẫn đầu các Vương giả dưới trướng đi tấn công Trấn Thiên Vương, Trấn Thiên Vương phải chết rồi mới đúng.

Bây giờ lại hoàn hảo xuất hiện ở đây.

Giờ phút này Thâm Uyên Vương càng khó hiểu.

Ông ta thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Tần Ninh!”

Chỉ là lúc nhìn về phía Tần Ninh, Thâm Uyên Vương lại sáng tỏ.

Chắc chắn là bởi vì Tần Ninh.

Tên này đã ra tay cứu Trấn Thiên Vương.

“Cũng không ngu lắm!”

Tần Ninh cười nói: “Nhưng mà đừng sợ, lão Trấn cũng coi như bị phế đi rồi, không còn thực lực của Thiên Vương nữa”.

Tiên Hàm ở bên dưới nghe thấy lời này, sắc mặt phức tạp.

Tuy Trấn Thiên Vương không thích hắn ta, thế nhưng dù sao ở Thiên Ngoại Tiên vài vạn năm, tóm lại vẫn phải có tình cha con.

Ba người Thâm Uyên Vương, Cực Địa Vũ và Liệt Phần Thiên tới gần.

Lần này có chút không ổn.

Tần Ninh đã đến, mọi chuyện sẽ khác đi.

“Mọi người, nếu đã đến rồi thì tâm sự đi!”

Tần Ninh nhìn về phía ba người, nói: “Nếu các ngươi biết vị trí của Đế Lâm Thiên thì hãy nói ngay đi, cũng đỡ phải mất công ra tay”.

Cực Địa Vũ quát: “Ngươi đúng là dám nói”.

“Người thật sự cho rằng giết được Ám Hoàng là thực lực của mình đã mạnh lắm rồi sao?”

“Đương nhiên rồi!”

Tần Ninh mỉm cười.

“Mơ mộng hão huyền!”

Cực Địa Vũ hừ một tiếng.

“Xem ra ba người các ngươi cũng không biết Đế Lâm Thiên ở nơi nào”.

“Tên này cũng thật là, trước kia còn tưởng rằng Ma tộc các ngươi khống chế Thiên Đế Các, bây giờ xem ra là Thiên Đế Các khống chế các ngươi mới đúng”.

“Mất công đến từ khu vực bên ngoài cách hàng tỷ dặm, bây giờ lại nghe lời Thiên Đế Các, chẳng lẽ các đại nhân phía sau các ngươi mà biết sẽ không tức giận sao?”

Lúc này sắc mặt ba Thiên Vương cực kỳ âm trầm.

“Hừ!”

Liệt Phần Thiên quát: “Tần Ninh, chúng ta chỉ cần thành công, về phần phương thức biện pháp không quan trọng”.

“Thật sao?”

“Đáng tiếc các ngươi không thành công được đâu!”

Tần Ninh lắc đầu, trong ánh mắt có sát khí.

“Thật sao? Thử nhìn một chút a!”

Giờ phút này quanh người Liệt Phần Thiên có lửa nóng bao phủ, sát khí ngưng tụ.

Khí tức mạnh mẽ tỏa ra.

Khí thế của Thiên Vương vô cùng bá đạo!

Trong nháy mắt đã đánh một quyền về hướng Tần Ninh.

“Để lão phu thử xem rốt cuộc Thiên Vương mạnh đến mức nào”.

Lúc này một tiếng cười ha hả vang lên.

Mộc Phong tung ra một quyền, sức mạnh trên cơ thể tỏa ra ập thẳng về phía Liệt Phần Thiên.

“Thiên Vương!”

Vừa mới ra tay mà áp lực của biển linh thức mạnh mẽ đã khuếch tán ra trong nháy mắt.

Giờ phút này, cho dù ai đều là cảm giác được Mộc Phong là cảnh giới Thiên Vương.

“Thiên Khí Vương Mộc Phong! Lần này thật sự là Thiên Vương!”

“Tăng cấp lên Thiên Vương khó khăn cỡ nào... thế mà Mộc Phong lại làm được...”

“Vị Thiên Vương thứ sáu của đại lục Vạn Thiên”.

Trong phút chốc, đám người đã nghị luận không dứt.

Đã từng có tứ đại Thiên Vương.

Tuyết Thiên Vương, Cực Thiên Vương, Trấn Thiên Vương, Huyền Thiên Vương!

Mà bây giờ lại có thêm hai vị.

Vân Thiên Vương!

Mộc Thiên Vương!

Giờ phút này, ba Thiên Vương đối phó với ba Ma Vương.

Tần Ninh đứng ở một bên nhìn Mộc Phong ra tay.

Dương Thanh Vân cũng đánh nhau với Liệt Phần Thiên.

Tuyết Thiên Vương thì lao thẳng về hướng Cực Địa Vũ.

Sáu vị Thiên Vương, giờ phút này đều ngưng tụ sát khí, mang đến cho người cảm giác cực kỳ ngột ngạt.

Tần Ninh cầm Vương Kiếm Độ Sinh trong tay, áo lôi bao trùm lên cơ thể.

Khí tức của Vương Giả ngũ phẩm như ẩn như hiện.

Giờ phút này, cho dù là Cực Địa Vũ, Liệt Phần Thiên hay là Thâm Uyên Vương.

Trong lòng ba người đều giật thót.

Vương Giả ngũ phẩm.

Thế mà Tần Ninh lại đến ngũ phẩm.

Hơn nữa còn mang đến cho người ta một cảm giác cực kỳ khác biệt.

Rất mạnh rất mạnh.

Lúc này, trong lòng ba người đều phải kiêng dè.

Nhỡ may Tần Ninh ra tay với bọn họ...

Chắc chắn sẽ chết.

Thật sự sẽ chết.

Ám Hoàng còn bị Tần Ninh giết chết.

Mà bây giờ ba vị Thiên Vương đang đánh nhau với ba vị Thiên Vương.

Nếu Tần Ninh ra tay... nhỡ may không ngăn cản nổi thì sẽ ngã xuống.

“Rút lui trước đi!”

Lúc này Thâm Uyên Ma và Cực Địa Vũ, Liệt Phần Thiên âm thầm trao đổi.

“Được!”

“Ừm!”

Hai người cũng hiểu được tình huống phải đối mặt bây giờ.

Chỉ cần sơ sẩy một cái, có thể sẽ chết.

Lúc này ba Thiên Vương đã thoát khỏi ba người Dương Thanh Vân trong nháy mắt, đang muốn hợp lực rút lui về một hướng.

“Muốn chạy ư?”

Sắc mặt Tần Ninh lạnh lẽo.

Trong chớp mắt, bóng người hắn lóe lên, xuất hiện ở trước mặt ba người.

Chỉ thấy Tần Ninh giơ Vương Kiếm Độ Sinh lên, biển linh thức đột nhiên tăng vọt từ năm vạn mét đến chín vạn mét.

Chém xuống một kiếm.

Tiếng sấm nổ tung.

Ầm ầm...

Tất cả sương mù bụi bặm giữa trời đất đều tán loạn.

Chỉ có kiếm khí cuốn theo sức mạnh động trời, trong nháy mắt đã ngưng tụ ra một bức tường lôi ở trước mặt Tần Ninh, ngăn cản đường đi của ba Vương.

“Muốn chết!”

Lúc này ba Thiên Vương đều giận dữ.

Thế mà Tần Ninh lại muốn lấy sức một mình để ngăn cản ba người bọn họ.

Tên này đúng là muốn chết.

“Thôn Thiên!”

Thâm Uyên Vương rít lên một tiếng, ông ta vừa há miệng đã tạo ra một lực hút khổng lồ, chỉ thấy đất trời xung quanh đã hóa thành bóng tối trong nháy mắt.

Sau đó, Thâm Uyên Vương mở miệng phun một cái, bóng tối quét sạch, đánh về phía Tần Ninh.

“Liệt Diễm Khổ Hải!”

Liệt Phần Thiên giờ này khắc này, cũng là hai tay nắm chặt, song quyền oanh ra, liệt diễm đốt cháy ra.

“Cực Địa Băng Hàn!”

Lúc này Cực Địa Vũ cũng không hề đắn đo, băng tuyết lan tràn dưới chân, hóa thành một con đường lớn lao thẳng về chỗ Tần Ninh.

Giờ phút này ba vị Thiên Vương đều đang vô cùng tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK