Giờ này khắc này, máu tươi trong cơ thể Tần Ninh giống sa mạc khô khốc hấp thu hơi nước, hoàn toàn dung hợp với dòng máu của đại bàng Yểm Nhật.
Dung Huyết Thần Quyết!
Chính là một môn Thần Quyết do Tần Ninh khai sáng năm xưa để tăng cấp uy năng của huyết mạch.
Năm đó, hai hồn long phượng là huyết mạch vô địch, có thể nói mạnh mẽ đáng sợ.
Mặc dù hiện tại hắn mới giác tỉnh hồn phượng.
Thế nhưng cũng có thể thi triển Dung Huyết Thần Quyết.
Tăng cấp uy năng cho dòng máu của hắn hiện tại.
Máu là nguồn suối của sức mạnh võ giả.
Hồn sinh xương, xương sinh mạch.
Mà máu cũng sinh ra từ trong cốt tủy, có thể nói là vật truyền ra sức mạnh.
Dung Huyết Thần Quyết cũng là pháp quyết mà Tần Ninh tạo ra vì chín đời chín kiếp.
Cửu Linh Tinh Thần Quyết chính là do Tần Ninh tự nghĩ ra, uy lực mạnh mẽ. Ở đại lục Vạn Thiên, Tần Ninh có thể nói một cách không ngoa là không có bất kỳ một môn võ kỹ nào có thể vượt qua được Cửu Linh Tinh Thần Quyết.
Đời này, Tần Ninh đã ngưng tụ sáu thuộc tính linh khí.
Chỉ còn lại thổ, phong, huyết.
Mà huyết, là máu của võ giả, là sức mạnh huyết mạch.
Cũng là cái khó rèn luyện nhất.
Nếu không đến Niết Bàn, nếu không phải hôm nay gặp phải được con đại bàng Yểm Nhật này cùng với hồ lô Thôn Linh trong tay, Tần Ninh cũng sẽ không bắt đầu rèn luyện huyết.
Mà rèn luyện huyết, một khi bắt đầu thì phải liên tục tiến hành.
Không giống với kim, mộc, thủy, hỏa, lôi, điện chỉ cần ngưng tụ trong một giai đoạn là có thể tồn tại ở trong cơ thể.
Huyết, cần tăng lên từng lúc.
Cũng có thể nói là sức mạnh nòng cốt của chín loại thuộc tính linh khí.
Là sức mạnh nòng cốt của Cửu Linh Tinh Thần Quyết!
Lúc này, Tần Ninh cầm hồ lô, dòng máu đỏ chảy tóc tách vào bên trong cơ thể.
Dần dần, khí tức trong cơ thể Tần Ninh đang không ngừng biến đổi.
Niết Bàn nhị trọng vào thời khắc này có sự lột xác.
Niết Bàn tam trọng!
Cường độ linh khí trong cơ thể Tần Ninh đang tăng mạnh.
Hơn nữa còn là sự tăng trưởng mà mắt thường cũng có thể thấy được ở trước mặt mọi người.
“Cái tên này...”
Vạn Khuynh Tuyết lúc này cũng bị chấn động.
Cô ta biết Tần Ninh mới chỉ tăng đến Niết Bàn nhị trọng được mấy ngày.
Nhưng bây giờ một chiến thành danh, ấy vậy mà trực tiếp đến Niết Bàn tam trọng ở trước mặt mọi người!
Chỉ vậy thì thôi đi.
Nhưng khí tức trong người Tần Ninh lúc này vẫn tiếp tục tăng lên.
Niết Bàn tứ trọng!
Trong lúc nhất thời, bốn phía không ngừng vang lên tiếng hít hà.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
Cái tên này một hơi tăng lên hai trọng.
Đùa gì thế?
Giờ khắc này, tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Linh cảnh Niết Bàn là gì?
Niết bàn có thể nói là một loại kiểm tra toàn thân.
Mà với võ giả, bước này thực ra là bước là khó khăn nhất.
Chỗ thiếu hụt của bản thân thường là chỗ khó khám phá nhất.
Dù sao, với con đường tu hành, nếu không có quyết tâm cùng quyết đoán trước nay chưa từng có thì sẽ rất khó để đột phá cảnh giới tiếp theo.
Mà ở thời điểm này, ai mà không tràn ngập lòng tin đối với con đường võ đạo mà mình đi qua?
Thế nhưng sau khi đến linh cảnh Niết Bàn thì đây là một loại tự vấn. Vốn dĩ bản thân tràn đầy tin tưởng về con đường võ đạo của mình.
Bây giờ tự vấn lại, phát hiện chỗ thiếu hụt của bản thân là vô cùng khó khăn!
Điều này cũng khiến cho việc thăng cấp trong linh cảnh Niết Bàn rất khó.
Nhưng vào thời khắc này, Tần Ninh tạo cho người ta một cảm giác rằng hắn hiểu rõ hết những chỗ thiếu sót của bản thân.
Tựa như hắn chỉ cần nghĩ là có thể thăng lên một tầng cảnh giới.
Điều này khiến người ta không thể nào tiếp thu được.
Ở đây, thế lực khắp nơi, không ít thiên tài, yêu nghiệt đã đạt cảnh giới linh cảnh Niết Bàn.
Nhưng nếu đặt tay lên ngực tự hỏi, thì ai có thể được như hắn?
Lúc này, Phúc lão nhịn không được mà thở dài nói: “Người này chính là hào kiệt hiện nay!”
Vạn Khuynh Tuyết lúc này thở dài, không nhiều lời.
Phúc lão nói không sai.
Chỉ với hiện tại, Tần Ninh đủ để ngạo thị tứ phương.
Huyền trận sư!
Huyền đan sư!
Có thể còn là khôi lỗi sư.
Cùng với nhận thức rõ ràng về con đường võ đạo như thế.
Ai có thể sánh bằng?
Kể cả là các loại thiên chi kiêu tử linh thể, đế thể kia.
Võ giả Tinh Mệnh!
Vân vân.
Có ai có thể làm được đến bước này?
Giờ khắc này, khí tức trong người Tần Ninh không tiếp tục tăng trưởng nữa.
Thực tế thì đúng là Tần Ninh nhận thức rất rõ ràng về con đường võ đạo của mình.
Võ giả, có tâm niệm kiên định với con đường võ đạo mình đã đi qua là một chuyện.
Nhận thức rõ ràng bản thân không thể nào bù đắp được hết lỗ hổng cũng là một chuyện.
Hai cái tách ra rồi dung hợp thành một, không khó!
Tần Ninh nếu mà không làm được điểm này thì đúng là uổng phí hàng trăm vạn năm từng sống.
Lúc này, khí tức Tần Ninh dừng lại ở cảnh giới Niết Bàn tứ trọng cảnh giới.
Lý Nhàn Ngư kinh ngạc đến ngây người.
Đây chính là Tần Ninh!
Không quá để ý đến sự tăng lên của cảnh giới.
Mà sự thực thì Tần Ninh căn bản không cần quan tâm.
Lý Nhàn Ngư không nhịn được mà nói: “Sư tôn... quá lợi hại...”
Mặc dù hắn ta là vãng sinh đồng, nhưng so sánh với Tần Ninh thì có là gì đâu?
Một bên khác, Đạo Thiên Hành nhếch miệng cười nói: “Đây có là gì, chỉ cần Tần công tử muốn, đến Niết Bàn thất trọng cũng là hạ bút thành văn”.
Lý Nhàn Ngư cổ quái nói: “Đạo Thiên Hành, dường như ngươi biết sư tôn của ta?”
“Khụ khụ...”
Đạo Thiên Hành ho khan, nói: “Ta không biết, thế nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ ngươi, ta đã biết sư tôn của ngươi tuyệt không phải vật trong ao, chỉ cần gặp phong vân liền hóa rồng, đây chính là sư tôn của ngươi, cho nên ta nói, ngươi đúng là may mắn tám kiếp mới được gặp Tần công tử và làm đồ đệ của Tần công tử.
“Trước đó ta còn buồn bực, ngươi nhìn rất bình thường, sao Tần công tử lại nhận ngươi làm đồ đệ”.
“Hiện tại xem ra, vãng sinh đồng đúng là đáng giá để Tần công tử bồi dưỡng”.
“Thế nhưng không nên bởi vì có vãng sinh đồng liền kiêu ngạo, sự mạnh mẽ của Tần công tử, ngươi dù mất cả đời cũng không nhìn thấu đâu!”
Lý Nhàn Ngư cười hì hì đáp: “Ta biết”.
Lý Nhàn Ngư hắn ta không phải loại lấy oán trả ơn.
Tần Ninh kéo Lý gia từ bên rìa của vực sâu trở lại.
Gọi hắn ta tỉnh dậy từ trong hắc ám.
Ân nghĩa lớn như thế nà, đời này kiếp này, Lý Nhàn Ngư hắn ta đều không trả hết.
Mà cho tới bây giờ, Lý Nhàn Ngư hắn ta cũng đang nhận ân huệ của Tần Ninh, nhưng Tần Ninh cũng là không có bất kỳ yêu cầu gì với hắn ta.
Yêu cầu duy nhất chính là hắn ta phải phát huy ra sự mạnh mẽ của vãng sinh đồng.
Giờ này khắc này, rất nhiều thế lực của Giang Bắc đã hoàn toàn bị rung động.
Giang Bắc xuất hiện một Tần Ninh.
Cái thế vô địch!
Lúc này, Đạo Thiên Hành cất đi một đống pháp bảo, nhìn rất nhiều linh cảnh Niết Bàn của Yểm Nhật tông đang kêu rên đầy đất, cười khà khà.
Những kẻ này dám ngông cuồng đòi giết U Vương?
Nằm mơ đi!
Cho dù là U Vương chuyển thế trở về, thực lực không bằng U Vương kiếp trước, bọn chúng cũng làm gì có tư cách động vào?
Đạo Thiên Hành cả đời đào mộ, nhìn mọi chuyện rất rõ ràng.
Tần Ninh là sự tồn tại mà hắn ta không trêu chọc nổi.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này!
Tần Ninh hạ thân xuống, hồ lô Thôn Linh đeo ở hông, sáu linh trụ từ từ tan đi, ảo ảnh khổng lồ cùng long cốt cũng biến mất.
Cứ đứng ở nơi đó như vậy, nhưng lại làm cho tất cả mọi người câm như hến.
Giờ này khắc này, Hà Thâm cùng Đông Phương Hoằng sớm đã sợ hãi đến run người.
Dương Hạo Thiên chết!
Chim đại bàng của lão tổ Yểm Nhật tông cũng xong đời!
Khiến người ta không dám tin tưởng.
Nhưng rõ ràng đã xảy ra.
Vậy bọn họ phải làm gì đây?
Chương 932: Phong Lôi tông ở Giang Đông
Tần Ninh phi thân xuống, nhìn Hà Thâm cùng Đông Phương Hoằng.
Giờ khắc này, hai người không ngừng rút lui.
Tứ vương khôi lỗi không ngừng tới gần.
“Tần Ninh, ngươi đừng làm loạn...”
Hà Thâm nói ra lời này cũng chứng tỏ bản thân ông ta không đủ mạnh.
Tần Ninh khẽ cười một tiếng: “Ta làm loạn gì chứ?”
“Đây là Giang Bắc, là Bắc Lan, nếu như ngươi sát nghiệt quá nặng, sẽ có người xuất hiện áp chế ngươi!”
Nghe Hà Thâm nói thế, Tần Ninh vẫn lộ vẻ bình tĩnh.
“Thế nhưng các người cũng không áp chế nổi ta!”
Tần Ninh sải bước ra, khí thế trên người vào thời khắc này bốc lên.
Bàn tay vung lên, một linh khí được ngưng tụ trực tiếp tấn công Hà Thâm.
“Tam tuyệt, Thông Nguyệt Nhận!”
Một tiếng quát khẽ vang lên, bàn tay vung ra, khí tức toàn thân của Tần Ninh tỏa ra.
Niết Bàn tứ trọng tấn công Hà Thâm.
Lúc này, Hà Thâm lại có vẻ vui mừng.
Tần Ninh lúc này cũng không thi triển ra pháp quyết bá đạo như ban nãy.
Đây là cơ hội của ông ta.
Sắc mặt Hà Thâm lãnh đạm, sải bước ra, một thanh trường đao trong tay bắn ánh sáng khắp bốn phía, đao dính lên cánh tay phi thẳng một đường.
“Chết đi!”
Hà Thâm khẽ quát lên, khi trường đao đến gần Tần Ninh thì đột nhiên lưỡi đao xoay tròn, quấn lấy hắn.
Lấy tu vi Niết Bàn thất trọng của ông ta, Tần Ninh không có uy năng của pháp quyết cổ quái đó thì cũng chỉ là Niết Bàn tứ trọng, làm sao là đối thủ của ông ta được?
“Kẻ chết phải là ông đó”.
Một lời rơi xuống, khi lưỡi đao quét đến cánh tay Tần Ninh, quần áo vỡ vụn, lộ ra cánh tay hơi cơ bắp.
Nhưng lúc này, khi lưỡi đao chém tới cánh tay thì lại vang lên tiếng leng keng, chỉ để lại vài vết xước trên cánh tay của Tần Ninh, căn bản không thể gây tổn thương gì cho Tần Ninh.
“Ông cho rằng pháp khí nhập phẩm là có thể thương tổn ta sao?”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, trong tay Tần Ninh xuất hiện một con dao sắc.
Cũng không phải khí đao thật sự, mà là băng hàn linh khí ngưng tụ mà thành một lưỡi đao cắm thẳng vào cổ Hà Thâm.
“Phốc” một tiếng vang lên, máu tươi chảy như dòng nước.
Sắc mặt Hà Thâm trắng bệch, cổ chảy máu liên tục, cả người nhìn vô cùng thê thảm.
Tần Ninh một tay đẩy ra, nhìn Đông Phương Hoằng ở bên kia.
Đông Phương Hoằng lúc này tái mét mặt mày, thân thể run rẩy.
Tần Ninh này chính là quái vật.
Quá kinh khủng!
Nhưng Đông Phương Hoằng hiểu bản thân không chạy thoát được nữa.
Chỉ có đánh một trận.
“Giết!”
Đông Phương Hoằng tấn công trực tiếp Tần Ninh.
“Tứ tuyệt, Linh Nguyệt Thiểm!”
Khẽ quát một tiếng, bóng dáng Tần Ninh lóe lên, tốc độ nhanh vô cùng.
Sau một khắc, Đông Phương Hoằng sửng sốt.
Người đâu rồi?
Chỉ là đột nhiên, cổ ông ta đột nhiên phát lạnh, máu tươi chảy ra tí tách, cảm giác đau đớn dần dần biến mất.
Đông Phương Hoằng ngã xuống đất cái “phịch”.
Bốn con rối lúc này tấn công bốn phía.
Các võ giả linh cảnh Niết Bàn của ba đại tông môn không ngừng bị giết.
Lúc này, mọi người xung quanh không ngừng thối lui.
Yểm Nhật tông, Tứ Tượng môn, thế gia Đông Phương có nội tình mạnh mẽ, Niết Bàn thất trọng đều chết, ai còn có thể là đối thủ của bốn con rối xung quanh Tần Ninh chứ?
Lúc này, bốn phía vang lên tiếng kêu rên.
Tần Ninh đứng vững tại chỗ, chắp tay sau lưng.
Võ giả của Vạn Thiên Các, Bắc Thương phủ thấy vậy thì đều kinh hãi trong lòng.
Tần Ninh này không thể trêu chọc!
“Tần công tử!”
Một tiếng gọi ầm ĩ vang lên.
Mấy bóng người đi tới.
Chính là mấy người của Bắc Thương phủ.
Phủ chủ Thương Ngọc Giang của Bắc Thương phủ nhìn Tần Ninh, nhiệt tình nói: “Tần công tử đúng là thiên kiêu cái thế vô song, tại hạ là Thương Ngọc Giang”.
“Khách khí”.
Thương Ngọc Giang cười nói: “Tần công tử mới khách khí chứ, hôm nay Tần công tử đại triển thần uy, thực ra lại là thành Bắc Thương phủ chúng ta chiếm được món lời lớn”.
“Lần này kết thúc, Tần công tử nếu có thời gian, có thể đến Bắc Thương phủ ta chơi, Bắc Thương phủ ta cũng được nở mày nở mặt”.
Thương Ngọc Giang nói với thái độ cực kỳ thành khẩn.
Thực ra, lần này Tần Ninh giải quyết các thành viên cấp cao của ba đại tông môn, xem như là giải quyết cường địch cho Bắc Thương phủ.
Ba đại tông môn lần này khó mà gượng dậy nổi.
Sau đó chính là thời cơ cho Bắc Thương phủ ra mặt.
Bắc Thương phủ có thể thống nhất Giang Bắc.
Hơn nữa, Tần Ninh vốn đã là một thiên kiêu, cường giả, nếu giao thiệp tốt được thì cũng không phải chuyện xấu.
“Có gì nói sau đi”.
Tần Ninh không nói nhiều.
Lúc xoay người rời đi, Tần Ninh nhìn Thương Ngọc Giang, cười nói: “Mấy năm trước, khi ta ở đại lục Thiên Long thì có gặp hai đệ tử của Bắc Thương phủ tên là Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã, hai người này vì sư tôn của mình mà tình nguyện nguy hiểm tánh mạng để tiến vào cấm địa Thiên Vị, Bắc Thương phủ các ông coi như là có người tri ân báo đáp”.
Bùi Thư Thư?
Trác Tiểu Nhã?
Thương Ngọc Giang lập tức tìm tin tức của hai người này.
Chỉ là sau một khắc, Tần Ninh hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
“Mộ Tử Hiên cũng là chốn cũ của Linh Tử Hiên, Tử Hiên Các, lần này đúng là náo nhiệt...”
Tần Ninh cười nói: “Bắc Thương phủ không tranh đoạt được đâu, ta khuyên các người nên rời đi thôi!”
Nghe đến lời này, Thương Ngọc Giang hơi nghi hoặc.
Lần này tới đây, ngoại trừ Vạn Thiên Các thì chính là bốn đại tông môn.
Mà Yểm Nhật tông, Tứ Tượng môn, thế gia Đông Phương đều đã bị giết lui, ngoại trừ Vạn Thiên Các cùng Tần Ninh ra thì còn ai có thể uy hiếp được bọn họ?
Giữa lúc Thương Ngọc Giang nghi hoặc, phía chân trời bỗng có từng tiếng hét lớn vang lên.
Đột nhiên, rất nhiều điểm đen xuất hiện từ phía chân trời xuất hiện, dần dần phóng lớn lên.
Đó là những con huyền thú bay, sải cánh ra rộng những trăm mét.
Linh điêu Ngọc Lôi!
Huyền thú cấp ba - linh điêu Ngọc Lôi, trời sinh tính tàn bạo, thị sát thành tính, tính công kích cực mạnh.
Linh điêu Ngọc Lôi bình thường có thực lực Niết Bàn cảnh nhất trọng, lớn lên sẽ có tu vi cảnh giới Niết Bàn tam trọng, tứ trọng.
Mà giờ khắc này, mọi người thấy trên thân những con linh điêu Ngọc Lôi đó lại có rất nhiều người đứng, tổng cộng mấy trăm người, thanh thế cực lớn.
Nhìn kỹ lại, hai mắt của mỗi một con linh điêu Ngọc Lôi đều có màu xanh xanh, khóe miệng càng cũng mang theo vết máu.
Mười mấy con linh điêu Ngọc Lôi lúc này nhất tề hạ cánh xuống đất.
Một vài võ giả cảnh giới Tam Vị, huyền cảnh Tạo Hóa tránh không kịp, bị hai móng của linh điêu trực tiếp giết chết.
Bên trên linh điêu có một người đứng vững, khí tức cường thịnh.
Trong lúc mơ hồ, người đó quét mắt nhìn mọi người, khóe miệng nở nụ cười.
Thương Ngọc Giang lúc này sầm mặt lại.
“Phong Lôi Tử, tông chủ Phong Lôi tông!”
Thương Ngọc Giang lúc này hơi sợ.
Ông ta không ngờ được Phong Lôi Tử lại xuất hiện.
“Phong Lôi Tử?”
Tần Ninh không hiểu.
“Tông môn ở Giang Đông”.
Thương Ngọc Giang nhiệt tình giải thích: “Từ mấy vạn năm trước, bởi vì sự xuất hiện của Thanh Ninh các mà Thương Lan được chia thành Ngũ Lan”.
“Bắc Lan chính là một trong Ngũ Lan”.
“Mà Bắc Lan, bởi vì sông Thiên Thượng chảy dọc nam bắc đông tây, cho nên đã chia làm bốn khu vực lớn gồm Giang Bắc, Giang Tây, Giang Đông, Giang Nam!”
Thương Ngọc Giang thấp giọng nói: “Trước đó Giang Bắc là do Tử Hiên Các tọa trấn, các chủ Linh Tử Hiên cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, có thể nói là thế lực mạnh mẽ nhất trong cả bốn khu vực”.
“Kết quả Linh Tử Hiên chết bất đắc kỳ tử, Tử Hiên Các sụp đổ, Giang Bắc nội đấu không ngừng, hiện tại cũng đã suy sụp, yếu hơn ba khu vực khác nhiều...”
Tần Ninh gật đầu.
Những việc này cũng mới xảy ra từ mấy ngàn năm qua, hắn dĩ nhiên là không biết.
“Phong Lôi tông này chính là một trong các tông môn đứng đầu Giang Đông, tông chủ Phong Lôi Tử, cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp!”
Thương Ngọc Giang cẩn thận nói.
Chương 933: Ba tông tụ tập
Tuy ông ta là Niết Bàn thất trọng, được coi là nhân vật lớn đứng đầu.
Nhưng cảnh giới Sinh Tử là cấp bậc siêu mạnh.
Ở đại lục Vạn Thiên, cảnh giới Sinh Tử đều là nhân vật cường giả.
Cảnh giới Sinh Tử, chín kiếp là chín kiếp nạn mà võ giả phải vượt qua con đường võ đạo của chính mình.
Sinh Tử nhất kiếp.
Nghe thì có vẻ chỉ như là một cảnh giới từ Niết Bàn thất trọng đi lên mà thôi.
Nhưng giữa chúng lại có chênh lệch quá lớn.
Đương nhiên, đối với Tần Ninh thì có lẽ cũng chẳng là gì cả.
Dù sao, thi thể của đại bàng Yểm Nhật là Huyền thú cấp bốn - cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp còn chưa nguội kia kìa.
“Giang Bắc thật đúng là càng ngày càng tệ!”
Trên người linh điêu là một thanh niên một tay chắp sau lưng, nhìn bốn phía bên dưới, cười khinh miệt và nói.
Ở đây, võ giả cảnh giới Tam Vị cùng huyền cảnh Tạo Hóa chiếm đa số, linh cảnh Niết Bàn cũng không có bao nhiêu người.
Thanh niên trong lòng chỉ thấy khinh bỉ.
Từ khi Tử Hiên Các tiêu đời thì Giang Bắc đúng là đời sau kém hơn đời trước.
“Phong Hiên, không được tự đại!”
Phong Lôi Tử mặc đồ xanh, khí độ bất phàm, nhìn bốn phía, nói: “Giang Bắc có thể tạo ra hào kiệt như Linh Tử Hiên, hiện tại tuy xuống dốc, không có nghĩa là về sau cũng thế”.
“Lần này chúng ta chỉ vì Tử Hiên Các mà đến thôi, hiểu chưa?”
“Sư tôn, đệ tử hiểu!”
Phong Hiên chắp tay, sự ngạo nghễ trong mắt vẫn chưa từng tiêu giảm.
Phong Lôi Tử thấy vậy thì cũng không nhiều lời.
Phong Hiên là đệ tử đắc ý của ông ta, tuổi còn trẻ mà đã đến cảnh giới Niết Bàn ngũ trọng, ở Giang Đông là thanh niên thiên kiêu đứng đầu, trong lòng có ngạo khí cũng là đương nhiên.
Hơn nữa, khu vực Giang Bắc này đúng là xuống dốc.
Lúc này, người của Phong Lôi tông lần lượt hạ xuống.
Hơn trăm người lúc này khí thế cường đại, ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, khuôn mặt kiêu ngạo không chút che giấu.
Thương Ngọc Giang thấy vậy, sắc mặt trở nên khó coi.
Tông chủ Phong Lôi Tử của Phong Lôi tông, Sinh Tử nhất kiếp, cường giả đẳng cấp cỡ này xuất hiện, nếu như gặp ở trong khu mộ thì ông ta đúng là không phải đối thủ.
Không nói đến Phong Lôi Tử, chính là Phong Lôi tông lần này có khoảng hai mươi người tài giỏi ở cảnh giới Niết Bàn thất trọng, ai cũng không yếu hơn ông ta.
“Ha ha...”
Vào lúc này, một tiếng cười ha ha đột nhiên vang lên.
Ở nơi xa có một ánh sáng như sấm sét lóe lên.
Ánh sáng đó lóe trên không trung, phảng phất như đang tụ lại thành một con đường
Trên ánh sáng xuất hiện một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới.
Bốn phía xe ngựa là những người cầm kiếm đứng nghiêm.
“Phong Lôi Tử, ta còn tưởng chỉ có ta tới đây, không nghĩ tới ngươi lại đến sớm hơn cả ta”.
Tiếng cười to vang vọng, một thân ảnh từ trong xe ngựa đi ra.
Một người mặc áo tím, thân hình hơi gầy gò, hai mắt nhỏ mà lõm, lộ ra một vẻ âm lãnh.
“Tử Tiêu trang chủ!”
Phong Lôi Tử nhìn người tới, ánh mắt đông cứng lại, rồi lập tức cười nhạt một tiếng: “Tốc độ của ngươi cũng không chậm!”
“Tử Tiêu trang chủ, sơn trang Tử Tiêu cũng tới”.
Sắc mặt của Thương Ngọc Giang lúc này có chút khó coi.
Sơn trang Tử Tiêu cũng là tông môn đứng đầu của khu Giang Đông, Tử Tiêu trang chủ có thực lực hoàn toàn không kém Phong Lôi Tử.
Hai đại tông môn này lại dám ngang nhiên đi tới Giang Bắc.
Chỉ là, trong bốn đại tông môn của Giang Bắc, hiện tại có ba thế lực bị Tần Ninh hầu như cắt đứt chân.
Thực ra, coi như không có Tần Ninh thì bốn đại tông môn liên thủ cũng không bằng Phong Lôi tông cùng sơn trang Tử Tiêu.
Phong Lôi Tử, Sinh Tử nhất kiếp.
Tử Tiêu trang chủ cũng là Sinh Tử nhất kiếp.
Hai người này đủ để quét ngang Giang Bắc.
Tử Tiêu trang chủ thoạt nhìn sắc mặt âm lãnh, nói ra cũng thấy kỳ quái.
“Phong Lôi Tử, ngươi biết việc này rồi mà cũng không báo cho ta gì cả, tốt xấu gì cũng cùng nhau đi, các ngươi chưa chắc đã ngoạm được hết Tử Hiên Các này đâu!”
“Phong mỗ tự nhận vẫn có chút thực lực, Tử Tiêu trang chủ không đến, Phong Lôi tông chúng ta cũng có thể nuốt hết”.
Trong lời nói của hai người có mùi đối đầu gay gắt.
Tần Ninh lúc này nhìn hai phe, cũng không để ý.
“Hai vị vừa mới gặp mặt liền tức giận rồi, vậy cũng không tốt lắm đâu?”
Có một thanh âm trong trẻo lạnh lùng chậm rãi vang lên vào thời khắc này.
Từng thân ảnh chân đạp thuyền nhỏ phiêu đãng trên không trung xuất hiện.
Người phụ nữ đứng đầu có khí tức mạnh mẽ thâm hậu, dáng người yểu điệu, có mấy phần tư sắc.
“Tà Linh Nguyệt!”
“Người của Tà Nguyệt Bảo cũng tới!”
Phong Lôi Tử cùng Tử Tiêu trang chủ đều nhìn về phía người đến.
Tà Nguyệt Bảo cũng là một trong các thế lực đứng đầu của Giang Đông, Tà Linh Nguyệt - bảo chủ Tà Nguyệt Bảo cũng là cường giả cảnh giới Sinh Tử.
Lúc này, ba đại thế lực gồm Phong Lôi tông, sơn trang Tử Tiêu, Tà Nguyệt Bảo mang theo mấy trăm người đến, võ giả thuộc thế lực của khu vực Giang Bắc lập tức cảm giác áp lực tăng gấp bội.
Đây còn mới chỉ là khu Giang Đông, nếu như võ giả khu Giang Nam cùng khu Giang Tây cũng tới...
Trong lúc nhất thời, mọi người chỉ cảm thấy chuyến này sợ rằng sẽ có máu chảy thành sông.
Bên cạnh Tà Linh Nguyệt là một cô gái trẻ trung, nhìn giống Tà Linh Nguyệt đến mấy phần, lúc này nhìn về phía thanh niên đứng cạnh Tử Tiêu trang chủ, mở miệng nói: “Tử Thiên Nhạc, có dám đánh với ta một trận không?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người tập trung lại.
Hình như có kịch hay để xem?
Thanh niên kia có thần thái nổi bật, cười nói: “Tà U U, lát nữa chúng ta đi vào Tử Hiên Các, đến lúc đó có lẽ sẽ có cơ hội”.
“Nếu đánh nhau, nhất định phải là một trận sống chết, nếu không thì Tử Thiên Nhạc ta cũng sẽ chẳng rảnh rỗi mà đi đánh nhau với cô”.
“Được!”
Tà U U lúc này cũng không nói nhiều.
Phong Hiên, Tử Thiên Nhạc, Tà U U cũng là nhân tài kiệt xuất của ba thế lực lớn.
Võ giả cảnh giới Niết Bàn cấp cao.
Danh tiếng của bọn họ ở Giang Đông đều cực lớn, tranh đua lẫn nhau là bình thường.
“Không nghĩ tới người của Vạn Thiên Các cũng cảm thấy hứng thú với Linh Tử Hiên?”
Tà Linh Nguyệt mỉm cười nhìn đoàn người Vạn Khuynh Tuyết.
Vạn Khuynh Tuyết khom người nói: “Khuynh Tuyết so với mấy vị thì chính là vãn bối, lần này cũng chỉ đến mở mang tầm mắt mà thôi”.
“Con cái của Cửu Thiên Vương ai mà không phải nhân tài cái thế, áp chế cả thiên kiêu Thương Lan, chúng ta cũng không dám tự coi mình là trưởng bối đâu!”
Tà Linh Nguyệt nhẹ nhàng cười nói: “Khuynh Tuyết tiểu thư, Linh Tử Hiên dù sao đã từng là cường giả cảnh giới Sinh Tử Cửu Kiếp, cũng xin cẩn thận”.
“Tất nhiên!”
Mấy người hàn huyên vài câu rồi tự tản ra.
Chỉ là lúc này, võ giả Giang Bắc nhìn thấy ba đại tông môn của Giang Đông đến thì đều lo lắng trong lòng.
Nếu tất cả đều võ giả Giang Bắc, có đôi khi tranh đoạt bảo vật, thắng có thể sẽ không hạ sát thủ.
Nhưng nếu như người Giang Đông tham gia vào, nếu tranh bảo vật mà thua bọn họ thì sẽ chỉ có con đường chết.
Chốn cũ của Tử Hiên Các.
Mộ của Linh Tử Hiên.
Địa bàn của Sinh Tử cửu kiếp đúng là quá hấp dẫn.
“Sông Thiên Thượng, nước thượng thiên, sông Thiên Thượng này tràn ngập bí mật, Linh Tử Hiên cũng đã đem Tử Hiên Các chìm vào sâu bên trong sông Thiên Thượng...”
Tông chủ Phong Lôi Tử của Phong Lôi tông lúc này thở dài nói: “Hơn nữa còn kết hợp với phần mộ của mình, không biết là người này nghĩ thế nào...”
“Bất kể người này nghĩ gì”.
Tà Linh Nguyệt bảo chủ chỉ cười nói: “Một người chết mà thôi, lúc còn sống dù có mạnh mẽ cỡ nào thì cũng không thể nghịch thiên cải mệnh, chết rồi thì làm gì được nữa?”
Tử Tiêu trang chủ lúc này cũng nói: “Ta nghĩ ba tông Giang Đông chúng ta đến, khu Giang Tây cùng khu Giang Nam không lẽ sẽ không nhận được tin tức? Cũng phải cẩn thận, chớ bị người ám toán”.
Lời này vừa nói ra, Tà Linh Nguyệt cùng Phong Lôi Tử đều gật đầu.
Chương 934: Thư viện Thái Hư
Bắc Lan, bốn khu vực lớn, ba ngàn năm trước, Giang Bắc vì sự xuất hiện của Linh Tử Hiên mà trở thành nơi mạnh nhất.
Sinh Tử Cửu kiếp ở Bắc Lan chính là nhân vật vô địch.
Nhưng phong thủy luân chuyển, Linh Tử Hiên bỏ mình, ba ngàn năm trôi qua, Giang Bắc nội đấu không ngừng, hiện tại lại trở thành yếu nhất.
Mà hiện nay, Giang Đông, Giang Nam to như vậy cũng quật khởi, sinh ra nhân vật ở cảnh giới Sinh Tử.
Giờ khắc này, người của ba đại tông môn tự xây dựng cơ sở tạm thời, yên lặng chờ đợi.
Rất nhiều đệ tử nhìn người chung quanh với vẻ khinh bỉ, chỉ thiếu nước bay lên trời.
“Một đám nhà quê mà thôi, đắc ý cái gì không biết!”
Đạo Thiên Hành đột nhiên xuất hiện ở bên người Tần Ninh, chắp tay cười nói: “Tần công tử chỉ cần tát một cái là chúng chết ngay ấy mà”.
“Đơn giản như vậy thì giao cho ngươi đi làm nhé!”
“Đừng đừng đừng...”
Đạo Thiên Hành gượng cười, nói: “Tần công tử như vậy khác nào làm khó tiểu nhân!”
“Còn chuyện gì không?”
“Ừm thì... người của Giang Đông cũng đã đến rồi, ta đoán là người Giang Tây, Giang Nam nói không chừng cũng tới, tiểu nhân xin cáo lui trước!”
Đạo Thiên Hành cười hì hì nói.
“Ngươi lại làm chuyện gì rồi?”
“Trước đó không lâu đã đào phần mộ lão tổ tông Thiên Hỏa của Thiên Hỏa cốc, đám người kia một mực tìm ta...”
Đạo Thiên Hành nói thế, Tần Ninh nhất thời im lặng.
Cái tên này thực sự là đi đào mộ.
Người đào mộ Đạo Thiên Hành không phải cái tên xuông.
“Tiểu nhân xin cáo lui trước”.
“Ngươi chìa tay ra, còn dám ăn trộm trên người ta, ta chặt tay của ngươi đó, có tin không hả?”, Tần Ninh chậm rãi nói.
Đạo Thiên Hành ho khan, vội vàng nói: “Tần công tử quả nhiên lợi hại, tiểu nhân nào còn dám trộm, chỉ là muốn thử độ nhạy bén của Tần công tử thôi mà...”
Đạo Thiên Hành vừa nói, bóng dáng lóe lên, rời khỏi nơi đây và biến mất.
Lý Nhàn Ngư lúc này cũng đi tới.
“Sư tôn, cái tên Đạo Thiên Hành này có nhiều pháp khí vô kể...”
Pháp khí phân chia làm năm loại.
Nhập phẩm, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, siêu phẩm.
Pháp khí nhập phẩm, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm thích hợp linh cảnh Niết Bàn nhất trọng đến thất trọng.
Mà pháp khí siêu phẩm thì chỉ có cảnh giới Sinh Tử mới thôi động được.
Đạo Thiên Hành đến cùng đạt cảnh giới gì thì hắn ta không rõ, bởi vì vừa rồi Đạo Thiên Hành căn bản không để lộ thực lực mà chỉ điên cuồng ném pháp khí đánh chết một nhóm người.
“Hắn ta nào chỉ có mỗi pháp khí nhiều vô kể...”
Tần Ninh cười nói: “Bảo khí cũng không ít đâu, nói không chừng còn có vương khí đây!”
Lý Nhàn Ngư nghe đến lời này thì trở nên ngơ ngác.
“Tần công tử quả nhiên là nhân tài, tiểu nữ tử bội phục!”
Vạn Khuynh Tuyết mang theo Phúc lão cùng các chủ Ninh Húc đi tới.
Tần Ninh cười nói: “Cô là con gái của Vạn Cửu Thiên, che giấu rất nhiều thủ đoạn, khen ta làm gì?”
“Tần công tử đừng vì tiểu nữ tử không ra tay mà trách móc”.
“Ta không dễ giận như vậy”.
Tần Ninh phất tay nói: “Ta cũng biết quy củ của Vạn Thiên Các là không thể tự ý nhúng tay vào sự phân tranh của mỗi bên thế lực, phải đặt đồng tiền lên số một!”
Vạn Khuynh Tuyết gật đầu.
Tần Ninh cười nói: “Tiếp tục chờ đi, cũng phải qua mấy ngày nữa cơ, ta thấy Tử Hiên Các vẫn chưa hiện ra đâu!”
Nói xong, Tần Ninh xoay người rời đi.
“Ta thực sự là càng ngày càng nhìn không thấu hắn...”, Vạn Khuynh Tuyết lẩm bẩm.
“Tiểu thư, lão hủ lắm miệng nói một câu, người này xứng đáng để làm thân”.
“Ta cũng biết”.
Vạn Khuynh Tuyết cười khổ đáp: “Chỉ là, khó lắm”.
Tần Ninh thoạt nhìn có vẻ không màng thế sự, nhưng ngạo khí trong lòng lại rất rõ ràng.
Đông Phương Ngạo, hắn không sợ.
Hà Vấn Thiên, hắn không sợ.
Thậm chí là bối cảnh của sau lưng hai người này, hắn càng không sợ.
Bởi vì hắn có thực lực này, khinh bỉ bọn họ.
Cho nên, hắn lười phải giải thích với Đông Phương Ngạo cùng Hà Vấn Thiên.
Ngươi muốn giết ta?
Được!
Ta đây liền giết ngươi.
Đơn giản thô bạo, cũng hữu hiệu nhất.
Tần Ninh không muốn tốn nhiều nước bọt trong mấy chuyện này.
Với những điểm mà người bên ngoài thấy khó tin, nhưng với Tần Ninh thì tất thảy đều là dĩ nhiên.
Sau đó mấy ngày, toàn bộ bờ sông đều có vẻ khá là yên tĩnh.
Thế lực ba đại tông môn gồm Phong Lôi tông, sơn trang Tử Tiêu, Tà Nguyệt Bảo, ai cũng khinh người vô cùng, thế lực Giang Bắc cũng không dám đắc tội, nhường nhịn khắp nơi.
Mà hôm đó, Tần Ninh ở trong lều cỏ tìm hiểu Thất Tuyệt Băng Nguyệt quyết.
Lý Nhàn Ngư đột nhiên chạy vào.
“Sư tôn, sư tôn, có tin nóng, có tin nóng!”
Lý Nhàn Ngư kích động thở hồng hộc, chạy vào trong lều, đặt mông ngồi xuống, uống một hớp nước rồi nói: “Lại tới một nhóm người, nhóm người này không vừa đâu!”
“Có gì mà không vừa?”
Lý Nhàn Ngư vội vàng nói: “Bọn họ tới từ thư viện Thái Hư!”
“Thư viện Thái Hư?”
“Đúng vậy!”
Lý Nhàn Ngư vội vàng nói: “Thư viện Thái Hư này rất ghê gớm, năm đó cũng là thế lực có số má ở toàn bộ đại lục Thương Lan, về sau đại lục Thương Lan phân chia Ngũ Lan, thư viện Thái Hư hoàn toàn cắm rễ tại Bắc Lan”.
“Được người ta gọi là một trong ba đầu sỏ của Bắc Lan”.
Lý Nhàn Ngư tiếp tục nói: “Yểm Nhật tông, Bắc Thương phủ cùng thư viện Thái Hư so sánh cùng họ thì cũng chỉ là con kiến hôi nhỏ mà thôi”.
“Coi như là đám Phong Lôi tông, sơn trang Tử Tiêu, Tà Nguyệt Bảo mới tới mà so sánh với thư viện Thái Hư thì đều không bằng”.
“Đó là đầu sỏ, là bá chủ của toàn bộ Bắc Lan, những tông môn này cũng phải đứng nép sang một bên”.
Lý Nhàn Ngư nói xong, nhìn về phía Tần Ninh với ánh mắt kích động.
“Sư tôn, người không kinh ngạc sao?”
“Kinh ngạc cái gì?”, Tần Ninh ngồi khoanh chân, nhìn Lý Nhàn Ngư.
“Thư viện Thái Hư lần này do một vị đạo sư nổi tiếng lâu đời dẫn đội, đạo sư đó tên là Vương Khiếu Không, có danh tiếng rất lớn ở Bắc Lan, mấy người Phong Lôi Tử, Tử Tiêu trang chủ vừa rồi thấy Vương Khiếu Không đó đều rất khách khí, không có chút kiêu ngạo nào”.
“Trước đây Vương Khiếu Không này vô cùng nổi tiếng ở thư viện Thái Hư, bồi dưỡng được một vị thiên kiêu tên là Tần Hải, thiên kiêu đó đúng thật là ghê gớm!”
“Ngươi nói ai cơ?”
Tần Ninh lúc này rung động.
“Tần Hải!”, Lý Nhàn Ngư hơi sửng sốt rồi lập tức cười nói: “Nói đến thì người đó cũng cùng họ với sư tôn đấy”.
“Tần Hải?”
Tần Ninh lúc này hơi động lông mi.
Sẽ không phải là nhị ca chứ?
Lúc trước ở thành Lăng Vân.
Đại ca là thần thể Sơn Nhạc hiếm thấy, thần thể Sơn Nhạc ban đầu chỉ là linh thể, thế nhưng cần không ngừng chèn ép thì mới có thể thăng cấp.
Điểm này cũng giống Cửu Chuyển Linh Lung Thể của Diệp Viên Viên đến mấy phần.
Mà nhị ca ban đầu cũng là kinh mạch ở hai chân bị phế, nhưng khi hắn điều tra thì cũng ra được Cửu Nguyên Thiên Mạch.
Võ giả Cửu Nguyên Thiên Mạch luyện cửu mạch, thông cửu thiên, phải đi một con đường võ đạo khác các võ giả bình thường.
Tần Ninh vì vậy mà cũng truyền thụ cho nhị ca Thiên Mạch thần điển!
Đại ca và nhị ca vì thế mà tự tìm cơ duyên của mình, rời khỏi thành Lăng Vân.
Tần Ninh cũng biết, dù là thần thể Sơn Nhạc hay Cửu Nguyên Thiên Mạch.
Hai vị huynh trưởng trước giờ đều có trái tim cứng cỏi với con đường võ đạo.
Cho dù biết hắn uy danh lan xa, cũng sẽ không vì vậy mà buông lỏng, ngược lại thì càng thêm nỗ lực.
Nhưng cho tới nay vẫn không nhận được tin tức của hai người.
Tần Hải này không lẽ lại là nhị ca?
Đang tải...
Chương 935: Huynh đệ tương phùng
Tuy nói hắn giác tỉnh chín kiếp, hiểu rõ thân thế của mình.
Nhưng kiếp này, thân thể này vẫn là người họ Tần.
Tần Sơn cùng Tần Hải sinh sống với hắn hơn mười năm, ở độ tuổi đơn thuần nhất có hai vị huynh trưởng làm bạn, loại tình cảm này sẽ không bao giờ bị tiêu diệt.
Năm đó, cha hắn trọng tình.
Mới có hai phụ tá đắc lực là sư bá Lục Thanh Phong cùng nghĩa phụ Tạ Thanh.
Mà ở điểm này, hắn cũng có chút tương đồng với cha mình.
“Lần này đã là đạo sư Vương Khiếu Không dẫn đội thì có thấy Tần Hải đâu không?”
“Có tới!”
Lý Nhàn Ngư lúc này cười đáp.
Nhưng nhìn biểu cảm của Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư chỉ biết gãi đầu.
Sư tôn thật là kỳ quái.
Đó là thư viện Thái Hư danh tiếng lẫy lừng, có người nói thuỷ tổ của thư viện Thái Hư tên là Khương Thái Hư, nhân xưng Thái Hư Thiên Nhân.
Người này năm đó uy danh lan xa.
Nhưng sư tôn tựa hồ cũng không thèm để ý thư viện Thái Hư, lại lưu ý đến người thiên tài mang tên Tần Hải này!
“Đi thôi!”
Tần Ninh lúc này đứng dậy.
Từ lần trước ly biệt đến bây giờ đã là mấy năm rồi?
Trong lòng Tần Ninh có chút chờ mong.
Nhưng Lý Nhàn Ngư đi theo sau Tần Ninh lại nhìn bóng lưng hắn với ánh mắt nghi hoặc.
Sư tôn kích động như vậy làm gì?
Thôi xong!
Lý Nhàn Ngư đột nhiên sửng sốt.
Không lẽ là sư tôn nghe danh thiên tài của Tần Hải, liền muốn so đấu với hắn ta chứ?
Không thể được!
Đây chính là một trong các thiên kiêu đứng đầu thư viện Thái Hư hiện nay.
Có người nói Tần Hải này đã đến cảnh giới Niết Bàn thất trọng rồi.
Mong là sư tôn đừng nghĩ quẩn!
Hắn ta không sợ Tần Ninh đánh không lại Tần Hải, mà là sợ nếu hai người đánh nhau thì sẽ chọc giận thư viện Thái Hư, vậy phải làm sao bây giờ?
“Ừm... Sư tôn...”
Lý Nhàn Ngư nhắm mắt nhắm mũi nói: “Hay là chúng ta không đi nữa?”
“Vì sao?”
Lý Nhàn Ngư vội vàng nói: “Nghe nói Tần Hải này đã vào thư viện Thái Hư được mười năm rồi, cũng là tài năng trẻ phát triển một mạch của thư viện Thái Hư”.
“Không chỉ chiếm được sự yêu thích của đạo sư Vương Khiếu Không, có người nói người này và con gái của viện trưởng Khương Tồn Kiếm của thư viện Thái Hư là Khương Như Yên có quan hệ không tầm thường, nghe đồn còn là một cặp ấy!”
“Một cặp?”
Tần Ninh nở nụ cười.
Nếu thật là nhị ca thì nhị ca đúng là quá đỉnh!
Khương Như Yên, con gái của Khương Tồn Kiếm?
Tần Ninh lộ vẻ suy tư, từ từ nói: “Thuỷ tổ của thư viện Thái Hư chính là Khương Thái Hư, được người ta gọi là Thái Hư Thiên Nhân, hậu duệ của Thiên Nhân coi như cũng tạm đủ tư cách!”
Nghe đến lời này, Lý Nhàn Ngư lảo đảo một cái, suýt thì té xuống đất.
Hắn ta không nghe lầm chứ?
Khương Như Yên là một trong những thiên kiêu đứng đầu Bắc Lan, thiên phú vô cùng đáng sợ.
Vào đến miệng sư tôn thì lại thành tạm đủ tư cách xứng với Tần Hải?
Người nào tạm đủ tư cách xứng với người nào còn chưa chắc đâu.
“Người ở đâu?”
“Bên kia!”
Lý Nhàn Ngư chỉ về một hướng.
Tần Ninh phóng mắt nhìn ra, chỉ thấy ở bờ sông có một dãy phòng ốc sừng sững, thoạt nhìn uy vũ bất phàm.
“Cấp bậc luyện khí cỡ này cũng coi như tàm tạm...”
Tần Ninh cười nói.
Lý Nhàn Ngư thì hoàn toàn không biết nói gì.
Người của thư viện Thái Hư đến, chẳng phải làm gì mà chỉ cần vung mỗi tay lên, từng gian phòng xuất hiện, lúc ấy đã kinh sợ không ít người.
Hắn ta cũng nghe thấy bốn phía nghị luận, cấp bậc luyện khí cỡ này, thu nhỏ lại phòng ốc thành cỡ bàn tay rồi tùy thời có thể gọi ra.
Đơn giản là chưa bao giờ nghe thấy.
Lúc ấy có rất nhiều người ầm ầm nghị luận, thậm chí còn chạy tới xem.
Đến miệng Tần Ninh thì lại thành tàm tạm?
“Các ngươi là người phương nào?”
Mới vừa đi tới phía trước dãy phòng ốc thì đã có vài tên đệ tử ngăn cảm Tần Ninh cùng Lý Nhàn Ngư.
“Tại hạ Tần Ninh muốn bái kiến Tần Hải của thư viện Thái Hư, không biết Tần Hải có thể ra gặp một lần hay không?”
Tần Ninh khách khí nói.
“Tần sư huynh bận lắm, làm sao có thời giờ đi gặp ngươi chứ?”
Một tên đệ tử trực tiếp từ chối: “Thư viện Thái Hư chúng ta đi chuyến này chỉ vì thăm dò Tử Hiên Các, mời trở về đi!”
Bận lắm?
Vài tên đệ tử kia nhìn Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư thật kỹ.
Một Niết Bàn tứ trọng.
Một Niết Bàn nhất trọng.
Cảnh giới cỡ đó mấy ngày này bọn họ gặp không ít, tìm này tìm kia, muốn tạo quan hệ.
Địa vị của thư viện Thái Hư vô cùng to lớn, người khác muốn tạo quan hệ là có thể tạo quan hệ sao?
Tần Ninh lúc này hiểu được, mấy người này nghĩ là bọn họ tới tạo quan hệ!
“Chuyện gì vậy?”
Một thanh âm dễ nghe bỗng vang lên.
Một cô gái mặc váy dài màu hồng nhạt, vóc người cao gầy, da dẻ nõn nà, huệ chất lan tâm đi tới, xung quanh là mùi thơm thoang thoảng.
Tóc dài như dòng suối, đen như gỗ mun được hất sau lưng, đôi mắt linh động có hồn.
Là một cô gái tuyệt sắc, mười phân vẹn mười.
“Khương sư tỷ!”
Vài tên đệ tử nhìn thấy người tới, tức thì cung kính chắp tay.
Một tên đệ tử giải thích: “Từ khi thư viện Thái Hư chúng ta xuất hiện, những ngày qua luôn luôn một số người tới tạo quan hệ, hôm nay muốn gặp người này, ngày mai muốn gặp người kia, Vương đạo sư nói là không gặp ai hết”.
Cô gái váy hồng gật đầu, nhìn Tần Ninh và mỉm cười như trăm hoa đua nở, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Mong vị bằng hữu này thông cảm”.
“Cô là Khương Như Yên à?”
Tần Ninh lúc này cười nói: “Ta cũng không phải tới tạo quan hệ, chỉ là muốn gặp Tần Hải, làm phiền cô nương giúp tại hạ thông báo một tiếng. Cô có thể bảo Tần Hải rằng, có một thanh niên tên là Tần Ninh đến từ thành Lăng Vân đến đây muốn gặp!”
“Nếu huynh ấy không muốn gặp thì ta sẽ rời đi!”
Khương Như Yên nhìn Tần Ninh.
“Ngươi biết Tần Hải?”
“Có lẽ là quen biết!”
Dù sao đại lục Vạn Thiên có hàng tỉ nhân khẩu, trùng tên cũng là có khả năng.
Hắn cũng không xác định Tần Hải của thư viện Thái Hư này là nhị ca của mình!
“Được!”
Khương Như Yên gật đầu.
“Tam đệ!”
Đang lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Mấy người tránh ra, một thân ảnh lóe lên, đột nhiên xuất hiện ở trước mắt Tần Ninh.
“Ca!”
Nhìn người tới, ánh mắt của Tần Ninh lộ ra vẻ kích động.
“Thật sự là đệ rồi, tam đệ!”
Lúc này, đứng ở trước mắt Tần Ninh là một thanh niên có gương mặt khá thanh tú, nhưng giữa hai lông mày lại toát ra sự kiên trì bền bỉ.
Thanh niên này thoạt nhìn cao hơn Tần Ninh một chút, vẻ ngoài giống Tần Ninh đến mấy phần.
Không phải Tần Hải thì là ai đây?
“Ha ha...”
Tần Hải kích động ôm chặt lấy Tần Ninh.
Hai huynh đệ mừng rỡ ôm nhau.
Đám người Lý Nhàn Ngư, Khương Như Yên đều ngây người tại chỗ.
Lúc này, Lý Nhàn Ngư cảm thấy sửng sốt.
Sư tôn còn có một người anh trai?
Lúc này, Tần Ninh không còn dáng vẻ cao cao tại thượng, trầm ổn lão luyện như trước nữa mà còn có chút lúng túng.
Đây là lần đầu tiên Lý Nhàn Ngư nhìn thấy bộ dáng này của sư tôn mình.
“Nhóc thối này, tại sao đệ lại ở đây hả?”
Tần Hải đấm ngực Tần Ninh, cười nói: “Ta đã từng trở lại Cửu U đại lục, mới biết được tên nhóc nhà đệ lại trở thành người giải cứu Cửu U đại lục”.
“Đệ không biết đâu, khi biết ta trở lại Tần gia, từ Minh gia của Bắc Minh quốc cho tới mấy vị thành viên cấp cao của Thanh Vân tông đều đồng loạt đi tới Tần gia. Nếu không phải là cha kể ra những việc tốt đệ đã làm thì, ta còn tưởng rằng tên nhóc nhà đệ gây ra họa lớn nữa đó!”
Tần Ninh cảm nhận được niềm vui từ tận đáy lòng của Tần Hải.
Vui cho chính người em trai của mình!
“Đi, vào trong hàn huyên đôi câu nào!”
“Ừm!”
Hai huynh đệ đi vào, Lý Nhàn Ngư lập tức đi theo, Khương Như Yên lúc này cũng không rời đi mà vào trong theo.