Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 886: Ba năm

Lúc này, dung nham lấp đầy hố sâu, sau ba năm vẫn nóng chảy không ngừng.

Mà xung quanh hố sâu có bốn bóng người đứng yên tĩnh.

Ba năm, bốn con rối cảnh giới Sinh Tử chưa hề chuyển động.

Giống như chưa thấy Tần Ninh chết đi thì cả đời này chúng sẽ đứng ở đây không nhúc nhích.

Phốc...

Đột nhiên, có tiếng dung nham nổ tung.

Một xích sắt từ trong dung nham chạy như bay ra, quấn quanh một con rối, trực tiếp kéo con rối kia vào trong dung nham.

Tiếng ùng ục vang lên, con rối đó đã không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa.

Ba con còn lại lập tức lui về sau.

Vút vút vút...

Lại có tám xích sắt từ trong dung nham lao ra cuốn lấy chúng.

Ba con rối nhìn thấy vậy thì ánh mắt trở nên sợ hãi, vội vàng bỏ chạy.

Xích sắt kia chứa khí tức mà bọn chúng không thể dính vào.

Nhưng đã muộn!

Tám xích sắt ràng buộc ba con rối, kéo vào trong dung nham.

Ba con rối không ngừng giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn bị kéo vào trong dung nham.

Lúc này, trong dung nham.

Tần Ninh thở ra: “Nếu như đến linh cảnh Niết Bàn, một sợi xích sắt đủ để kéo bốn tên các ngươi, giờ phải dùng đến chín

sợi, đúng là quá mệt mỏi mà...”

Vừa nói, Tần Ninh vừa bước ra, xuất hiện ở bên trên dung nham.

Hiện giờ, Tần Ninh cao một thước tám, bắp thịt trên người cũng không quá vạm vỡ nhưng lại mang một cảm giác rất phong dộ.

Nổi lên giữa làn tóc đen bóng là một đôi mắt lóe ra ánh sáng.

Môi khép hờ, trên trán hiện ra tinh khí lưu động.

Lần đầu tiên nhìn thì cảm thấy là thanh tú nội liễm.

Nhưng nhìn kỹ lại sẽ nhận ra một chút lười nhác, một chút sắc bén trong ánh mắt, cực kỳ phức tạp.

Tần Ninh đứng ở bên cạnh hố sâu, lấy ra một bộ quần áo mặc vào người.

Một bộ đồ xanh, tóc dài buộc gọn, Tần Ninh giãn cơ rồi cầm xích sắt lôi bốn bóng người ra.

Lúc này, sự đục ngầu trong mắt của bốn con rối đã biến mất.

Thế nhưng toàn thân vẫn hoàn chỉnh như lúc ban đầu.

“Luyện Ngục Ma... Đúng là một hành động to gan đấy, bốn con rối cảnh giới Sinh Tử, dùng tinh thạch sinh mệnh hiếm thấy thúc đẩy...”

Tần Ninh nhìn bốn con rối.

“Bùa văn bên trong cũng rườm rà, nhưng có thể loại trừ”.

“Nhưng nếu loại trừ ấn ký của tên kia thì e là thực lực của bốn kẻ này sẽ giảm xuống...”

Tần Ninh suy nghĩ một lúc rồi vẫn động thủ.

Ba năm đã qua, nhóm Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương chắc là đã nghe lời hắn mà đến Trung Lan.

Bên cạnh không có ai hầu hạ cũng khó chịu.

Bốn tên này tuy lạnh như băng, coi như thực lực giảm bớtthì cũng là linh cảnh Niết Bàn, mang theo người cũng có thể giảm bớt phiền phức cho bản thân.

Tần Ninh vung tay lên, từng bùa văn trong tay ngưng tụ, không ngừng nhảy vào cơ thể bốn con rối.

Mà thời gian qua đi, ánh sáng trên người bốn con rối chuyển động càng lúc càng nhanh.

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, trong nháy mắt, một tháng đã hết.

Tần Ninh đứng dậy, nhìn bốn người.

“Kể từ hôm nay các ngươi sẽ là Đại Vương, Nhị Vương, Tam Vương, Tứ Vương!”

Tần Ninh nhìn bốn con rối.

Giờ khắc này, ánh mắt của bốn con rối không còn là ma khí vờn quanh mà là ánh sáng màu xanh lục trong suốt, dồn dập gật đầu.

Tần Ninh nói tiếp: “Từ hôm nay trở đi, các ngươi chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của ta!”

“Vâng!”

Bốn con rối đồng loạt gật đầu.

Cũng không tệ lắm, tuy là sửa chữa một vài bùa văn bên trong đã làm hỏng một ít thực lực bản chất của bốn con rối khiến chúng không còn là cảnh giới Sinh Tử nữa, hạ xuống huyền cảnh Tạo Hóa, thế nhưng cũng đã đủ.

“Cũng nên trở về Cửu U thôi!”

Tần Ninh chắp tay sau lưng, đi bộ nhàn nhã.

Bốn con rối đi theo sau.

Rời khỏi tâm trái đất, đi tới thế giới địa tâm của Ma tộc.

Đế thành!

Lúc này, Đế thành vẫn vô cùng náo nhiệt, ngũ đại Ma tộc lui tới nối liền không dứt.

Ba năm qua đi.

Mấy Đại Ma Đế bỏ mình, các cao thủ hàng đầu bỏ mạng.

Mà hiện nay, Tiểu Ma Đế của Ma tộc cũng bắt đầu thống trị bộ tộc.

Tần Ninh xuất hiện ở Đế thành bên ngoài.

Nhìn thấy Đế thành giống như Hồng Hoang cự thú, náo nhiệt sầm uất, Tần Ninh bỗng nhiên dừng lại.

“Thôi vậy, để lại cho đệ tử Thanh Vân tông, coi như là cho chúng tôi luyện”.

Lấy thực lực huyền cảnh Tạo Hóa ngũ đoạn chân chính của Tần Ninh hiện nay, tàn sát tòa thành này căn bản không phải vấn đề.

Chỉ là quá phiền phức.

Chờ đến lúc trở lại mặt đất, mở lại thông đạo rồi cho đệ tử Thanh Vân tông xuống, xem như là một cơ hội tôi luyện.

Hơn mười ba vạn năm.

Ma tộc bởi vì Bản Nguyên của Cửu U đại lục mà không chịu buông tha.

Mà hiện nay, Tần Ninh trở thành Bản Nguyên, hắn hiểu rõ Ma tộc sẽ không phái thêm ai tới nữa.

Đã như vậy thì thông cũng chỉ còn là hư cấu, mà ở đây còn sót lại rất nhiều Ma tộc, thế nhưng không có linh cảnh Niết Bàn cùng huyền cảnh Tạo Hóa cấp cao thì cũng không tạo nổi sóng gió gì.

Để lại cho đệ tử Thanh Vân tông là thỏa đáng nhất.

Tần Ninh nhìn Đế thành rồi xoay người rời đi.

Thật sự nên trở về rồi!

...

Cửu U đại lục, Thanh Vân tông!

Thời gian ba năm qua đi, ngũ đại thông đạo của Ma tộc đều lui, thế lực khắp nơi cũng khôi phục bộ dáng ban đầu.

Thanh Vân tông trải qua trận chiến diệt Ma, có thể nói là thực lực tăng cường mấy lần.

Hiện nay Thanh Vân tông ổn định ngồi ở vị trí tông môn số một Cửu U.

Mà bởi vì Tần Ninh nên cho dù hiện nay Thanh Vân tông không có cao thủ huyền cảnh Tạo Hóa tọa trấn thì ở Cửu U cũng không có ai dám trêu chọc.

Hôm nay, trước cửa sơn môn của Thanh Vân tông.

Hôm nay là ngày Thanh Vân tông mở ra sơn môn, tuyển nhận các võ giả trên đại lục đăng ký vào sơn môn.

Hiện nay, Thanh Vân tông có thể nói là nhân tài đông đúc.

Mới sáng sớm, bên ngoài sơn môn đã xếp thành hàng dài.

Vô số thiếu niên ôm mộng muốn vượt qua khảo nghiệm của Thanh Vân tông, đi vào trong Thanh Vân tông và trở thành đệ tử nòng cốt.

Lúc này, tại đại điện Thanh Vân.

Lý Nhất Phàm mặc áo bào trắng, đứng ở trước ghế tông chủ.

“Các vị viện trưởng, hôm nay là ngày lễ lớn để Thanh Vân tông chúng ta chiêu mộ đệ tử, các vị viện trưởng cần phải chọn thật kỹ”.

Lý Nhất Phàm hiện nay thoạt nhìn vẫn rất tuấn tú lịch sự.

Trên trán nhiều thêm mấy phần thành thục lão luyện.

Thời gian ba năm qua đi, hiện nay Lý Nhất Phàm cũng đã đến cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ.

Phía dưới là Thiên Linh Lung, Thẩm Văn Hiên, Kiếm Tiểu Minh đứng trong hàng.

Thiên Linh Lung vốn có linh lung tâm, thiên phú không tầm thường, hiện nay đã là cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ.

Mà Kiếm Tiểu Minh cũng đến cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ.

Thẩm Văn Hiên nghiên cứu đan thuật quá sâu sắc, hiện tại đến đạt đến cảnh giới Địa Vị hậu kỳ.

Bốn thanh niên kiệt xuất hiện nay thật sự đã trở thành nhân vật đỉnh cao của Thanh Vân tông.

Danh xứng với thực.

“Lý tông chủ yên tâm đi, lần này mọi người nhất định sẽ cảnh giác cao độ”.

Kiếm Tiểu Minh cười nói: “Thiên Linh Lung cũng không thể như lần trước đâu đấy, cạnh tranh đệ tử với viện kiếm của ta, hiện tại toàn là nam đệ tử chứ chẳng có bao nhiêu nữ đệ tử”.

“Tại ta?”, Thiên Linh Lung căn bản không để ý.

Thẩm Văn Hiên cười khổ nói: “Viện đan của ta lại càng ít nữ đệ tử kìa”.

“Huynh thì thôi đi!”

Kiếm Tiểu Minh cũng là nhịn không được mà vỗ bả vai Thẩm Văn Hiên, nói: “Tuy nữ đệ tử chỗ huynh ít, nhưng ai cũng đều xinh xắn, hơn nữa ngày ngày vây quanh huynh, huynh bất mãn cái gì?”
Chương 887: Lý Nhàn Ngư và Lý Nhàn Phong

Nghe vậy, Thẩm Văn Hiên lắc đầu, không nói nhiều.

Thiên Linh Lung nhìn về bên ngoài đại điện.

“Ta đi thôi!”

“Ừ!”

Rất nhiều trưởng lão đi ra đại điện.

Ở trung tâm quảng trường phía trước đại điện Thanh Vân có một pho tượng cao trăm mét.

Pho tượng kia mang theo vài phần tao nhã, đứng chắp tay, ánh mắt nhìn về phía sơn môn của Thanh Vân tông, ẩn chứa một tia lười nhác, một tia phong mang tất lộ.

“Tần tông chủ... xuống tâm trái đất... ba năm chưa về...”

Lý Nhất Phàm nhịn không được mà thốt.

“Đúng vậy, ba năm!”

“Mấy người đang tỏ thái độ gì đó?”, Kiếm Tiểu Minh không khỏi nói: “Tần đại ca là thiên nhân, thần nhân, chỉ là Ma Đế ở tâm trái đất thì cũng sẽ không làm gì được huynh ấy!”

“Ma tộc vì sao lại rút lui? Nhất định là Tần đại ca giết lùi bọn chúng, giết cho chúng sợ!”

Thẩm Văn Hiên lúc này cũng nói: “Lúc sư tôn bảo bốn người Thạch Cảm Đương, Cốc Tân Nguyệt rời khỏi Cửu U thì cũng từng nói qua”.

“Lần này người đi vào tâm trái đất, có thể sẽ không trở về từ Cửu U, nên mới để cho bọn họ đến Trung Lan”.

Nghe đến lời này, mọi người cũng thoáng an tâm.

Tần Ninh thiên phú dị bẩm, cũng không phải phàm nhân.

Có lẽ sự lo lắng của bọn họ là dư thừa.

“Tiếp đó, trọng trách của Thanh Vân tông sẽ do chúng ta gánh vác”.

Lý Nhất Phàm lúc này cười nói: “Các ngươi lẽ nào không muốn đi Trung Lan nhìn xem, rốt cuộc nơi đó sẽ ra sao ư?”

Lời này vừa nói ra, mọi người cũng sinh lòng khao khát.

Hiện tại bọn họ cũng không còn như xưa.

Bọn họ của ngày xưa, từng coi Cửu U đại lục trở thành thiên địa duy nhất.

Mãi cho đến khi biết đến đại lục Bắc Thương, đại lục Thiên Long.

Biết đến đại lục thứ trung tâm!

Bọn họ mới phát hiện thế giới này còn lớn hơn gấp trăm lần, ngàn lần so với những gì mình tưởng tượng.

Đại lục Thương Lan!

Một đại lục trung tâm mạnh mẽ, sâu không lường được.

Hơn vạn đại lục vây quanh đại lục Thương Lan.

Nơi đó là thiên đường của cường giả, địa ngục của kẻ yếu.

Sở hữu đại nhân vật cấp bậc linh cảnh Niết Bàn.

Cũng có nhân vật đầu sỏ cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp.

Đại lục Thương Lan to lớn như thế sinh ra vô số truyền kỳ, chỉ nguyên diện tích đã gấp mười lần Cửu U đại lục, thậm chí là hơn.

Bốn người Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương rời khỏi Cửu U đại lục, đi tới đại lục Thương Lan, trong một lần trở về tìm hiểu tin tức của Tần Ninh thì bọn họ cũng kể ra rất nhiều thông tin về đại lục Thương Lan.

Hiện nay đại lục Thương Lan chia làm năm khu vực lớn.

Đông Lan, Tây Lan, Trung Lan, Bắc Lan, Nam Lan.

Mà ở năm khu vực lớn này, mỗi một khu vực đều sở hữu nhân vật cùng thế lực rắc rối phức tạp hoàn toàn có thể nghiền ép đại lục thứ trung tâm.

Mấy người Lý Nhất Phàm dù sao cũng là võ giả trẻ, thân là võ giả ai mà không nhiệt huyết, ai cũng muốn được mở mang tầm mắt tới thiên địa càng rộng lớn hơn!

Chỉ là bọn họ hiểu, so sánh với bốn người Cốc Tân Nguyệt, bọn họ kém hơn nhiều!

Mấy người nhìn pho tượng rồi bái một cái.

Sau đó thì lục tục bước xuống bậc thang đại điện...

Hôm nay Thanh Vân tông náo nhiệt không ngớt, toàn bộ Cửu U đại lục đều rung động.

Mà cùng lúc này, trước sơn môn của Thanh Vân tông.

Nhỏ từ trẻ con bảy tám tuổi đến lớn là võ giả trên trăm tuổi đều hội tụ ở đây.

Trước sơn môn hai con sư tử đá ngạo nghễ yên vị, uy vũ bất phàm.

“Không hổ là Thanh Vân tông, sư tử đá mà cũng uy vũ nhường này...”

“Đúng vậy, đại tông môn có khác”.

“Suỵt, đừng chỉ trỏ, các ngươi có biết sư tử đá này mạnh cỡ nào không?”

Một thanh niên biết chuyện nói: “Mấy con sư tử đá này là do tông chủ Tần Ninh mang về, có thể bộc phát ra sức mạnh của huyền cảnh Tạo Hóa đấy!”

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật!”

Tiếng nghị luận không ngừng vang lên, thái độ của mọi người với hai con sư tử đá cũng trở nên lễ độ cung kính.

Đối với bọn họ thì cảnh giới Hóa Thần đã là sự tồn tại vô địch.

Cảnh giới Tam Vị là thiên nhân.

Huyền cảnh Tạo Hóa chính là thần.

Mà bây giờ, hai con sư tử đá trước sơn môn Thanh Vân tông rõ ràng đều là huyền cảnh Tạo Hóa.

Thanh Vân tông không hổ là tông môn số một Cửu U.

Lúc này, bên trong đoàn người có một thiếu niên khoảng mười, mười một tuổi trợn mắt nhìn hai con sư tử đá.

“Đại ca, bọn họ nói sư tử đá là thiên nhân huyền cảnh Tạo Hóa đây!”

Cậu bé cười hì hì nói: “Ta nhớ là huyền cảnh Tạo Hóa vốn dĩ chỉ có thể coi là cao thủ bình thường sao? Hiện lại thành thiên nhân?”

“Lý Nhàn Phong!”

Nghe được câu nói của cậu bé, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi phía sau cậu bé liền quát lên: “Không được hồ ngôn loạn ngữ!”

“Lý Nhàn Ngư!”

Cậu bé kia mạnh mẽ đáp lại nói: “Huynh còn gọi đệ là Lý Nhàn Phong thì đệ sẽ gọi huynh là đồ cá mặn!”

Cậu bé dường như cực kỳ không yêu thích cái tên của mình.

Mà giờ khắc này, thanh niên cười khổ một tiếng rồi lắc đầu.

“Nơi này là Cửu U đại lục, Thanh Vân tông là tông môn mạnh nhất, không giống xưa nữa, đệ không được nói bậy. Lý gia chúng ta cũng... không được như xưa, đệ phải hiểu chứ”.

“Vâng, đại ca!”, cậu bé nghe đến lời này thì ảm đạm cúi đầu, bàn tay cũng nắm càng chặt hơn tay của đại ca mình.

Người thanh niên thoạt nhìn vóc người thon dài, một thân quần áo màu xám, không xa hoa mà rất mộc mạc.

Thanh niên có vẻ ngoài anh tuấn, tóc dài buộc gọn sau đầu.

Chỉ là hai mắt của hắn ta lại có vẻ trống rỗng mờ đục, cảm giác như là một người mù.

Bốn phía có một vài thiếu nữ thấy dung mạo đẹp trai của người thanh niên thì không khỏi xao xuyến.

Nhưng thấy đôi mắt kia thì liền từ bỏ ý định.

Ai muốn ở chung với một người mù chứ?

Cậu bé lúc này nắm chặt tay đại ca của mình.

“Lần này đệ xin vào Thanh Vân tông, nhất định phải nỗ lực tu hành”.

Thanh niên lúc này dặn dò: “Chớ cãi nhau với người ta, cũng không nên cậy mạnh hiếu thắng”.

“Đại ca, đệ biết rồi...”

Cậu bé nắm chặt tay, nói: “Huynh yên tâm đi, chờ đệ đến cảnh giới Sinh Tử thì sẽ giết sạch những tên khốn kiếp kia”.

“Thằng nhóc này có giọng điệu cũng không nhỏ nhỉ!”

Một thanh âm cười đùa vang lên, rồi giễu cợt nói: “Cảnh giới Sinh Tử? Cảnh giới Sinh Tử là nhân vật đầu sỏ, toàn bộ đại lục Bắc Thiên cũng không có ai, ngươi đang nằm mơ đấy à!”

Một thanh niên mặc quần áo xa hoa mỉm cười nói: “Có mục tiêu là chuyện tốt, nhưng đừng nên mơ tưởng hão huyền!”

“Ngươi nói cái gì?”

Cậu bé hừ nói: “Sự thành công của võ giả chính là trở nên mạnh mẽ, đến mục tiêu cũng không dám cất cao thì còn tu võ làm gì?”

Cậu bé nói rất có chí khí, khiến mọi người vỗ tay tán thưởng!

Lời nói này vô cùng có lý!

Tên thanh niên kia lúc này hơi xấu hổ, hừ nói: “Vừa rồi ngươi còn nói huyền cảnh Tạo Hóa không là cái thá gì, ta thấy hai người các ngươi chính là đại bất kính với Thanh Vân tông!”

“Ngươi mới là đại bất kính!”

Cậu bé hừ nói: “Huyền cảnh Tạo Hóa vốn không là cái thá gì thật”.

“Ngươi...”

Thanh niên mặc quần áo hoa lệ lúc này tức giận.

“Nhãi con, ngươi biết ta là ai không?”

“Ta là hoàng tử của cương quốc Nam Yến - Yến Bắc Hàn, cương quốc Nam Yến đã gia nhập vào Thanh Vân tông sớm nhất”.

“Ngươi nói bậy như thế, có tin ta khiến ngươi không thể nào tiến vào Thanh Vân tông không hả”.

Yến Bắc Hàn lúc này cười lạnh nói.

“Ngươi khinh người quá đáng!”

“Im miệng đi, Lý Nhàn Phong!”

Lý Nhàn Ngư lúc này quát lớn một tiếng, đôi mắt mù cũng men theo thanh âm mà nhìn về phía Yến Bắc Hàn, chắp tay nói: “Vị huynh đài này, xin lỗi, đệ đệ ta ít ra ngoài xã hội nên nói năng không được dễ nghe”.

“Vậy còn tạm được!”

Yến Bắc Hàn hừ nói: “Nhãi con, học hỏi người ca ca mù của ngươi nhiều vào, chớ động vào những người không thể đắc tội!”
Chương 888: Xin lỗi ca ca của ta ngay

Nhưng khi nghe thấy chữ “ca ca mù”, Lý Nhàn Phong lập tức trừng mắt nhìn Yến Bắc Hàn.

“Xin lỗi ca ca của ta ngay!”

Lý Nhàn Phong hai tay nắm chặt, bộ dạng như hổ con nổi giận.

“Ái chà? Còn tức giận cơ đấy? Ca ca của ngươi vốn chính là người mù, ta nói có sai sao?”

“Xin lỗi ca ca của ta ngay!”

Lý Nhàn Phong nói tiếp.

“Ta không xin lỗi thì ngươi định làm gì ta?”

“Ta đánh ngươi!”

Lý Nhàn Phong nói xong, vung nắm đấm về thẳng phía Yến Bắc Hàn.

Cảnh giới Linh Phách!

Lúc này, mọi người vội vàng tránh ra.

Còn nhỏ như vậy mà đã là cảnh giới Linh Phách.

Cậu bé tên Lý Nhàn Phong này không tầm thường chút nào!

Mà lúc này, Yến Bắc Hàn tái mặt, vội vàng lui lại.

Phía sau hắn ta lập tức có hai tên người hầu xông lên.

Phanh...

Một tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, Lý Nhàn Phong lui lại, thở hổn hển.

Mà hai người kia cũng không có vẻ dễ chịu hơn chút nào.

“Còn nhỏ mà đã đến cảnh giới Linh Phách rồi cơ à”.

Yến Bắc Hàn hừ nói: “Đáng tiếc là ngươi đã chọc lầm người rồi, Yến Bắc Hàn ta đây không phải người mà ngươi có thể động vào”.

“Phế thằng bé đó cho ta!”

Lời này vừa nói ra, hai võ giả lập tức tấn công.

Lý Nhàn Phong giận không kềm được.

Cái tên này mở miệng châm chọc trước, hiện tại lại ỷ vào sự hỗ trợ của người khác, quá xấu xa!

“Dừng tay!”

Bỗng nhiên có một tiếng quát vang lên.

Trước sơn môn có đệ tử duy trì trật tự của Thanh Vân tông thấy cảnh này thì lập tức đứng ra ngăn cản.

Đệ tử kia đi ra, nói xong thì hai phe đều đứng ở hai bên, nhìn chằm chằm đối phương.

Cảnh giới Địa Võ!

Đệ tử chân truyền của Thanh Vân tông.

Thanh Vân tông hiện nay, đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt lần lượt là cảnh giới Linh Luân, cảnh giới Linh Phách, cảnh giới Địa Võ và cảnh giới Thiên Võ.

Đệ tử cảnh giới Địa Võ không tính là yếu.

“Các ngươi đang làm cái gì vậy?”

Người đệ tử chân truyền nhìn về phía mấy người mắng: “Lần này là đại lễ tuyển chọn, nếu làm xáo trộn trật tự, các ngươi đừng hòng có hy vọng tiến vào Thanh Vân tông”.

“Đại ca Lỗ Hác!”

Chỉ là khi Yến Bắc Hàn nhìn đệ tử chân truyền thì gương mặt cũng lộ ra sự vui vẻ.

“Ngươi là... Yến Bắc Hàn?”

Người đệ tử chân truyền từ từ cười nói: “Thằng nhóc, ngươi lại gây sự đúng không? Cẩn thận đại ca ngươi đánh ngươi”.

“Đại ca ngươi hiện tại đã đến cảnh giới Thông Thiên, ngươi phải nỗ lực đuổi kịp mới được”.

Yến Bắc Hàn lập tức cười đáp: “Ta hiểu, chẳng qua đại ca ta lại có quen biết với Tần tông chủ, sao ta có thể so được với đại ca chứ!”

“Coi như ngươi biết điều!”

Lỗ Hác cười nói: “Có chuyện gì xảy ra?”

“Thằng nhóc này hạ bệ Thanh Vân tông, khinh thường thần thủ sơn là sư tử đá, ta chẳng qua mới lên tiếng phản đối thì thằng nhóc đó liền động thủ”.

“Ồ?”

Lỗ Hác nhướng mày.

“Ngươi tên là gì?”

Lỗ Hác nhìn Lý Nhàn Phong.

“Hắn ta nói không đúng!”, Lý Nhàn Phong vội vàng giải thích.

“Ta hỏi ngươi tên là gì?”

“Lý Nhàn Phong!”

Lỗ Hác nhìn về Lý Nhàn Phong, phất tay nói: “Sư tử đá là thần thủ hộ của Thanh Vân tông ta, ngươi dám khinh nhờn thần thủ hộ? Thanh Vân tông không chào đón ngươi đâu, ngươi đi đi”.

Lời này vừa nói ra, Lý Nhàn Phong lộ ra vẻ oan uổng.

“Vị sư huynh này!”

Lý Nhàn Ngư lúc này đi tới trước, chắp tay nói: “Đệ đệ ta trẻ người non dạ, cũng xin sư huynh cho một lần cơ hội!”

Lý Nhàn Ngư mặc dù nhìn không thấy nhưng lại nghe thấy.

Yến Bắc Hàn mà bọn họ đắc tội hiển nhiên có bối cảnh không nhỏ, còn quen biết cả đệ tử chân truyền.

Lý Nhàn Phong nếu bị đuổi đi, vậy con cháu Lý gia đi đâu tu hành bây giờ?

“Đệ đệ ngươi? Thế sao ngươi không dạy dỗ nó cho đàng hoàng hả!”

Lỗ Hác hừ nói: “Cút ngay lập tức, ra khỏi Thanh Vân tông!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lý Nhàn Ngư cứng ngắc, thân thể giật mình tại chỗ.

“Đồ mù nhà ngươi nghe không hiểu tiếng người à? Cút ra ngoài!”

Lúc này Yến Bắc Hàn thấy vậy thì nhếch miệng cười rộ lên, đứng hóng chuyện.

“Không cho phép ngươi gọi đại ca là đồ mù!”

Lý Nhàn Phong lúc này song quyền nắm chặt tức giận không thôi.

“Làm sao? Còn muốn khiêu khích ta?” Lỗ Hác hừ nói: “Hiện tại không biến đi thì thằng nhóc nhà ngươi và người ca ca mù của ngươi cũng không còn mạng mà rời đi nữa đâu!”

“Không cho phép ngươi nói ca ca ta là người mù!”

Lý Nhàn Phong uất ức đến tột cùng, nắm chặt hai tay.

“Thằng nhãi ngu dốt!”

Lỗ Hác sầm mặt lại, khoát tay một cái, vung ra một luồng linh khí hùng hậu.

Lý Nhàn Phong cũng ở cảnh giới Linh Phách, đương nhiên sẽ không chịu thua, bèn vung một quyền đập ra.

Phanh...

Chỉ là chênh lệch giữa cảnh giới Linh Phách cùng cảnh giới Địa Võ vẫn cực lớn.

Lý Nhàn Phong bị đánh lui xuống đất, mở miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng cậu bé vẫn không chịu thua như cũ.

“Thanh Vân tông chính là tông môn như vậy sao?”

Lý Nhàn Phong hừ nói: “Kết bè kết cánh làm việc, công tư không phân minh, chưa tra tinh tường liền vu hãm sự trong sạch của người khác”.

“Thằng nhóc con, ngươi nói lại thử xem!”

“Ta nói sai sao?”, Lý Nhàn Phong không nhượng bộ chút nào.

“Ngươi muốn chết!”

Tức thì, Lý Nhàn Ngư lúc này sải bước ra, đứng ở trước mặt đệ đệ mình, vội vàng nói: “Vị sư huynh này, đệ đệ ta không hiểu chuyện, chúng ta lập tức rời đi, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi...”

“Ca, rõ ràng là hắn ta quen biết Yến Bắc Hàn nên cố ý bao che hắn ta, hắn ta chưa hỏi đầu đuôi câu chuyện mà đã ra tay rồi”.

“Nhàn Phong, câm miệng!”

“Ca...”

“Ta bảo đệ câm miệng mà!”, Lý Nhàn Ngư như muốn bộc phát ra khí tức trong cơ thể.

Lý Nhàn Phong lúc này ngậm miệng.

Lỗ Hác giễu cợt nói: “Một tên mù và một đồ ngốc, cút đi!”

“Các ngươi khinh người quá đáng!”

Lý Nhàn Phong tức giận đến cùng cực.

Cậu bé mới mười một tuổi, trẻ người non dạ, ca ca mặc dù bị mù nhưng từ nhỏ đến lớn đều chăm lo cho cậu bé.

Cậu bé không cho phép bất luận kẻ nào sỉ nhục ca ca của mình!

“Ta thấy là ngươi muốn chết rồi đấy, làm loạn nhưng cứ thích loạn đến cửa Thanh Vân tông à”.

Lỗ Hác hừ một tiếng, tung chưởng.

Phanh...

Tiếng “răng rắc” vang lên, cánh tay Lý Nhàn Phong đã gãy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đi.

“Nhàn Phong...”

Lý Nhàn Ngư lúc này lần mò tới chỗ đệ đệ.

“Hôm nay không giết ngươi thì làm sao giữ được oai phong Thanh Vân tông ta môn!”

Lỗ Hác vung bàn tay lên, một chưởng kình hùng hậu trực tiếp đánh ra.

Lý Nhàn Ngư lúc này không tránh không né, bảo vệ trước mặt đệ đệ mình.

Lý Nhàn Phong lúc này cũng lo lắng đến đỏ bừng cả mặt.

Đại ca không có tu vi gì, nếu chịu một chưởng này thì chắc chắn phải chết.

“Thanh Vân tông không nên quá đáng như thế chứ?”

Đột nhiên, một thanh âm bình tĩnh vang lên, đòn tấn công của Lỗ Hác bị cản lại, linh khí ngưng tụ trong chớp mắt tán loạn.

Trước mắt hai anh em Lý Nhàn Ngư cùng Lý Nhàn Phong là một người mặc áo xanh như u linh xuất hiện.

Lúc này Lỗ Hác trong lòng hơi sợ.

Có thể dễ dàng hóa giải công kích của hắn ta, cảnh giới Thiên Võ cũng khó mà làm được.

Người thanh niên này là ai?

Nhìn kỹ lại, thanh niên này mặc áo xanh, dây lụa thắt eo xanh, tóc dài buộc gọn, khuôn mặt thanh tú mê người, đứng chắp tay mỉm cười nhìn hắn ta.

Thật quen thuộc!

Lỗ Hác trong lúc nhất thời rơi vào khiếp sợ nhưng lại nghĩ không ra rốt cuộc bản thân đã gặp người này ở đâu.

Yến Bắc Hàn lúc này cũng thấy sự bất phàm của thanh niên áo xanh, bèn nói: “Đây là Thanh Vân tông, ngươi tới tham gia khảo hạch à?”

“Đây chính là đệ tử chân truyền của Thanh Vân tông, ngươi chớ xen vào việc của người khác”.

“Xen vào việc của người khác sao?”

Thanh niên khẽ mỉm cười nói: “Vậy cũng không phải!”
Chương 889: Thật sự là ngài sao?

Lỗ Hác lúc này dè dặt nhìn thanh niên áo xanh.

Thanh niên áo xanh lại cười nói: “Ngươi là đệ tử chân truyền nhưng lại chỉ tin mỗi lời nói của Yến Bắc Hàn, như vậy không khỏi quá thiên vị rồi đấy?”

“Cái thằng nhóc này nói huyền cảnh Tạo Hóa là bình thường, nói xấu sư tử đá thủ hộ Thanh Vân tông”.

Yến Bắc Hàn lúc này mở miệng nói: “Chỉ riêng sự cao ngạo này của nó cũng không đủ để xin vào Thanh Vân tông rồi”.

“Huyền cảnh Tạo Hóa quả thực cũng rất bình thường mà”.

Thanh niên áo xanh lại mỉm cười.

“Làm càn!”

Lỗ Hác mắng: “Tông chủ Tần Ninh của Thanh Vân tông chúng ta chính là huyền cảnh Tạo Hóa, ngươi đây là nói tông chủ Tần Ninh cũng rất bình thường?”

“Cái này...”

Thanh niên xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói: “Cũng là bình thường mà”.

Lời này vừa nói ra, rất nhiều võ giả xung quanh đều nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy sát khí.

Giống như Tần Ninh đang khinh bỉ vị thần trong lòng họ vậy.

Thấy vậy, Lỗ Hác hừ lạnh nói: “Ngươi dám khinh bỉ tông chủ Thanh Vân tông chúng ta, ta thấy là ngươi chán sống rồi đó”.

“Khinh bỉ gì?”

Thanh niên yếu ớt lẩm bẩm: “Ta khinh bỉ chính mình sao?”

“Ngươi nói cái gì?”

“Không có gì”.

Thanh niên nói tiếp: “Hai người này chẳng qua là nói ra suy nghĩ trong lòng mình, cũng không phải sai lầm lớn gì, nhưng Yến Bắc Hàn này vu oan người ta, ta thấy hắn ta mới đáng bị đuổi đi đấy”.

“Cách làm việc của đệ tử Thanh Vân tông chúng ta ra sao cũng không tới phiên ngươi dạy dỗ”.

“Ba người các ngươi hôm nay cũng đừng đi đâu cả, theo ta đi vào, giao cho trưởng lão xử phạt!”, Lỗ Hác tức thì quát lên.

Nghe đến lời này, Lý Nhàn Ngư biến đổi sắc mặt.

Từ đăng ký vào tông môn biến thành bị bắt vào tông môn.

Phải làm sao mới ổn đây?

“Ta không muốn thì sao nào?”

“Không muốn? Không phải do ngươi quyết định!”, Lỗ Hác vung tay lên.

Tức thì, hơn mười đệ tử chân truyền đi tới.

“Cái tên này làm loạn, mau mau bẩm báo trưởng lão bắt hắn lại”, Lỗ Hác ra lệnh.

“Đúng!”

Tức thì, mấy người lao thẳng về phía Tần Ninh.

“Công tử, đây là chuyện của chúng ta, không liên quan gì đến ngươi, ngươi đi trước đi”.

Lý Nhàn Ngư lúc này vội vàng nói.

“Không có việc gì, ta thích nhất là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ!”

Tần Ninh nhìn Lỗ Hác và tiếp tục nói: “Thanh Vân tông khi nào trở thành kết bè kết cánh, chỉ có ngươi là nhất vậy?”

“Hừ, là bọn họ cố ý khiêu khích trước!”

“Ồ? Chỉ là bình luận một câu mà thôi, ngươi lại muốn cướp đoạt tư cách của bọn hắn, ngươi còn nhiều quyền lợi hơn cả trưởng lão cơ à?”

Lỗ Hác hơi đỏ mặt.

Mọi người xung quanh cũng nghị luận ầm ĩ.

“Bắt bọn họ lại cho ta!”

Lỗ Hác quyết định thật nhanh rồi hạ lệnh.

Soạt soạt soạt...

Lập tứ, có ba bốn người xông về phía trước.

Giờ này khắc này mọi người đều vội vàng nhường đường.

Tuy nói tên đệ tử Thanh Vân tông này làm không đúng, nhưng đây dù sao cũng là Thanh Vân tông, nếu khiến đệ tử này không vui thì bọn họ sẽ có kết cục như Lý Nhàn Ngư và Lý Nhàn Phong, không thể đi vào Thanh Vân tông.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Thanh Vân tông bây giờ, ai cũng trêu chọc không nổi!

Lập tức có ba bốn người vây Tần Ninh lại.

“Nực cười!”

Tần Ninh vung bàn tay lên.

Rầm rầm rầm...

Bốn tên đệ tử chân truyền dồn dập rút lui, khuôn mặt tái mét, mồm phun ra một ngụm máu tươi.

“Ngươi...”

Lỗ Hác lúc này cũng thấy được Tần Ninh có thực lực phi phàm.

Thảo nào mà dám gây chuyện!

“Dừng tay!”

Lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.

Lỗ Hác thấy người kia thì lập tức trở nên vui vẻ.

“Yến sư huynh!”

“Đại ca!”

Lỗ Hác cùng Yến Bắc Hàn lúc này đều mừng rỡ không thôi.

Yến Quy Phàm đã đạt đến cảnh giới Thông Thiên, cũng là đệ tử khá nổi danh ở Thanh Vân tông.

Lúc này Yến Quy Phàm đến, mấy người Tần Ninh sẽ xong đời.

Lỗ Hác chắp tay nói: “Yến sư huynh, ba người này miệt thị sư tử đá thủ sơn của Thanh Vân tông ta, đệ tử đang đuổi bọn họ đi”.

“Đúng vậy đó đại ca!”, Yến Bắc Hàn cũng vội vàng nói: “Đại ca, hai tên kia khẩu xuất cuồng ngôn, người này còn nói giúp bọn họ”.

Yến Bắc Hàn nhìn đại ca mình, vui mừng nói: “Đại ca, phụ hoàng bảo ta hỏi thăm huynh, phụ hoàng nhớ huynh vô cùng đấy...”

Yến Bắc Hàn nói, nhưng lại thấy Yến Quy Phàm có vẻ không được đúng lắm.

“Đại ca?”

Yến Bắc Hàn tiếp tục gọi lại.

Chỉ là Yến Quy Phàm cũng không để ý tới hắn ta.

Yến Bắc Hàn liền không dám nhiều lời.

Dường như có điều gì không đúng.

Yến Quy Phàm chính là thái tử của cương quốc Nam Yến, ban đầu ở Kiếm Các tu luyện, mà sau đó Kiếm Các xác nhập vào Thanh Vân tông, Yến Quy Phàm cũng nhập làm đệ tử Thanh Vân tông.

Hơn nữa Yến Quy Phàm có giao thiệp với tông chủ Tần Ninh của Thanh Vân tông, rất có danh tiếng trong Thanh Vân tông.

Nhưng hôm nay, đại ca hắn ta thoạt nhìn có vẻ khang khác...

Yến Quy Phàm lúc này đúng là đang dại ra.

Lý Nhàn Ngư cùng Lý Nhàn Phong không khiến hắn ta chú ý.

Thế nhưng thanh niên áo xanh kia.

Lại làm cho hắn ta cảm thấy không thể tưởng tượng được.

“Thật sự là ngài sao?”

Yến Quy Phàm nói năng hơi lộn xộn.

“Chẳng lẽ còn có người giả mạo ta à?”

Thanh niên áo xanh cười đáp.

Yến Quy Phàm lúc này cảm giác mình thất lễ, tức thì lễ bái nói: “Đệ tử Yến Quy Phàm bái kiến tông chủ!”

Lời này vừa nói ra, bốn phía yên tĩnh như chết!

Thanh niên áo xanh!

Tông chủ?

Trước mắt, tông chủ Thanh Vân tông là Lý Nhất Phàm, nhưng Lý Nhất Phàm vẫn tự nhận mình là tông chủ tạm thời.

Lý Nhất Phàm cũng từng lộ mặt, và không có bộ dạng này.

Vậy trừ hắn ra thì chỉ còn một người.

Tông chủ chân chính của Thanh Vân tông, Tần Ninh!

“Đứng lên đi!”

Tần Ninh khoát tay nói: “Ba năm chưa về, Thanh Vân tông đúng là kiêu căng thật đấy”.

Nghe đến lời này, sắc mặt của Yến Quy Phàm lập tức trở nên khó coi.

“Là các đệ tử sơ sẩy”.

Yến Quy Phàm xoay người nhìn Lỗ Hác cùng Yến Bắc Hàn.

“Người đâu, trục xuất Lỗ Hác khỏi Thanh Vân tông”.

“Yến Bắc Hàn trọn đời không được vào Thanh Vân tông!”

Yến Quy Phàm bây giờ ở cảnh giới Thông Thiên, có quyền lực nhất định ở Thanh Vân tông.

“Yến sư huynh...”

“Đại ca...”

Lỗ Hác cùng Yến Bắc Hàn lúc này đều ngẩn ra.

“Dẫn đi!”

Yến Quy Phàm quát lên.

Hai người lúc này muốn nói gì đó, nhưng thấy Yến Quy Phàm nhìn Tần Ninh thì lập tức trở nên ủ rũ.

Tần Ninh lúc này thản nhiên nói: “Ác độc như vậy sao?”

“Không quy củ không thành tiêu chuẩn, lúc đầu tông chủ nói đệ tử Thanh Vân tông sẽ không phải chịu sự hãm hại của bất kỳ ai”.

“Đồng thời đệ tử Thanh Vân tông cũng không được đi hãm hại người khác!”

Yến Quy Phàm chắp tay nói: “Lý tông chủ mấy năm nay không ngừng hoàn thiện tông quy, chỉ là tông chủ cũng biết đấy, luôn luôn có một số người... ỷ thế hiếp người...”

“Bệnh chung của các đại tông môn mà”.

Tần Ninh phất tay một cái, nói: “Thấy ai thì lập tức đuổi kẻ đó, không chút lưu tình”.

“Vâng!”

Giờ này khắc này, mọi người xung quanh đều nhìn Tần Ninh với ánh mắt nóng bỏng.

Đây chính là tông chủ Tần Ninh của Thanh Vân tông, danh chấn Cửu U?

Lời đồn về Tần Ninh thì rất nhiều.

Đã từng vì đệ đệ của mình mà tàn sát thượng quốc.

Dẫn dắt Thanh Vân tông từ một tông môn gần giải tán, trong thời gian ngắn ngủi không đến mười năm phát triển trở thành tông môn số một toàn bộ Cửu U đại lục.

Lại còn dẫn dắt Thanh Vân tông đẩy lùi một nhánh Ma tộc, đi trợ giúp đánh các nhánh Ma tộc khác.

Nhưng đó vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất.
Chương 890: Vị Đế số một Cửu U

Hơn nữa, ba năm trước đây, Tần Ninh còn một mình xông vào tâm trái đất.

Vì thế mà đám Ma tộc ở các thông đạo mới hoàn toàn lui lại.

Một số người thậm chí còn nghĩ Tần Ninh lấy cái chết của mình đẩy lùi Ma tộc.

Nhưng bây giờ Tần Ninh lại trở về!

“Bái kiến Tần tông chủ”.

Một vài đệ tử Thanh Vân tông lúc này vội vàng hành lễ.

Vẻn vẹn là chuyện chống lại Ma tộc, Tần Ninh đã đủ hào hùng!

“Tần tông chủ còn sống, thật sự quá tốt!”, một võ giả trẻ tuổi không khỏi kích động hô lớn.

Nhưng hắn ta vừa nói xong cũng bị người ta lườm cho cháy mắt.

“Tần tông chủ thực lực thông thiên, đương nhiên sẽ không chết”.

“Nói mê sảng cái gì đấy?”

“Đúng vậy...”

Giờ khắc này, các đệ tử Thanh Vân tông đứng ở bên ngoài sơn môn đều ôm ánh mắt nóng bỏng mà nhìn Tần Ninh.

Đó là một loại sùng bái và cuồng nhiệt.

Bây giờ Tần Ninh giống như một vị thần.

Một vị thần của Cửu U đại lục!

Thấy vậy, Tần Ninh mỉm cười.

Thực ra, chỉ chuyện đẩy lùi Ma tộc có thể sẽ không khiến cho những võ giả này biểu hiện ra thái độ cuồng nhiệt như thế này đối với hắn.

Thế nhưng sau ba năm, hắn không tăng trưởng tu vi, dung hợp Bản Nguyên của Cửu U đại lục.

Xét về sâu xa, vận mệnh của hắn đã nối liền với Cửu U đại lục.

Những võ giả này trong vô hình cũng tràn đầy khao khát với hắn.

“Thanh Vân tông mở rộng sơn môn, dạy dỗ võ giả khắp thiên thả, thu nạp hàng tỉ thiên tài”.

“Đệ tử Thanh Vân tông của ta, người khác không thể chèn ép, thế nhưng cũng không được đi chèn ép người khác”.

Tần Ninh từ từ nói: “Mong rằng các ngươi sau khi tiến vào Thanh Vân tông thì sẽ theo đuổi việc thăng cấp võ đạo là chính!”

“Thế giới này diện tích rộng lớn, lại càng mênh mông hơn những gì các ngươi biết”.

“Cường giả cũng không phải là đi bắt nạt kẻ yếu, mà là theo đuổi cùng tìm hiểu võ đạo, thiên địa này tràn ngập những hiểm cảnh, chỉ có cách trở nên đủ mạnh mẽ thì mới thấy được, hiểu được”.

Nói ngắn ngủi mấy câu, Tần Ninh xoay người rồi vào bên trong sơn môn.

Phù phù phù...

Giờ khắc này, một nhóm đệ tử quỳ lạy trên mặt đất.

Sự tôn kính phát ra từ tận đáy lòng!

Tần Ninh, một thanh niên quật khởi từ một vùng đất nhỏ của Cửu U đại lục, lúc này gánh vác trách nhiệm của một võ giả.

Tần Ninh nhìn sang Lý Nhàn Ngư cùng Lý Nhàn Phong ở bên cạnh.

“Đi theo ta đi!”

“Ngươi thật sự là tông chủ Tần Ninh sao?”, Lý Nhàn Phong mở to hai mắt, hiếu kỳ nói.

“Nhàn Phong...”, Lý Nhàn Ngư quát lớn một tiếng.

Người này là nhân vật vô địch của Cửu U đại lục!

Không thể nói linh tinh!

“Ta là!”

Tần Ninh cười nói: “Tiểu Nhàn Phong thiên phú không tệ, có thể đi vào Thanh Vân tông học tập”.

“Cảm tạ!”

Lý Nhàn Phong trợn mắt thật to nhìn Tần Ninh, giống như có thể thấy hoa từ trong mặt của hắn vậy.

“Tần tông chủ”.

Lý Nhàn Phong đi theo đại ca cùng Tần Ninh vào bên trong sơn môn.

“Ừm?”

“Ta nghe nói ngài lên trời xuống đất không gì làm không được, thậm chí là có thể cải tử hoàn sinh, đó đều là sự thật sao?”

Nghe đến lời này, Tần Ninh sờ đầu cậu bé rồi lập tức nhìn về phía Lý Nhàn Ngư.

“Ngươi nói là hai mắt của đại ca ngươi bị mù đúng không?”

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Ta có thể chữa khỏi!”

“Thật sao?”

Lý Nhàn Phong lúc này hưng phấn không thôi.

“Đương nhiên ta sẽ không nói dối!”, Tần Ninh cười đáp: “Trước đó ta nói đi xuống tâm trái đất thì chắc chắn sẽ lên, hôm nay chẳng phải đã xuất hiện rồi sao?”

Lý Nhàn Phong hưng phấn đến mức muốn nhảy lên.

“Đại ca nghe thấy không? Đôi mắt của huynh có thể được cứu chữa đó!”, Lý Nhàn Phong rất vui vẻ.

Lý Nhàn Ngư lúc này cũng vô cùng kích động.

Từ lúc sinh ra hai mắt đã mù, gia tộc dùng các biện pháp đều vô dụng.

Nhưng bây giờ Tần Ninh chỉ liếc mắt một cái liền kết luận có thể chữa được.

Tuy nói Lý gia bọn họ đến Cửu U đại lục cũng không lâu, nhưng sau hai năm sinh sống ở Cửu U đại lục thì cái tên được nghe đến nhiều nhất chính là Tần Ninh!

Không khác nào thần nhân.

Lý Nhàn Ngư tỉnh táo lại, “nhìn” Tần Ninh và nói: “Tần tông chủ có cần... điều kiện gì không?”

“Điều kiện?”

Tần Ninh chắp hai tay, cười nói: “Dĩ nhiên là cần”.

Nghe đến lời này, lòng Lý Nhàn Ngư trầm xuống.

Lý Nhàn Phong vội vàng nói: “Tần tông chủ, Lý gia chúng ta lúc đầu rất mạnh mẽ nhưng vì xuống dốc nên mới di chuyển đến Cửu U đại lục, hiện tại Lý gia chúng ta... rất yếu...”

Tần Ninh cười nói: “Ta còn chưa nói điều kiện mà, làm sao ngươi biết các ngươi không làm được?”

Lý Nhàn Phong tò mò nhìn Tần Ninh.

“Tông chủ!”

“Tông chủ!”

Tần Ninh còn chưa mở miệng thì đám người Lý Nhất Phàm đã từ trong Thanh Vân tông đi ra.

Nhận được tin tức, bọn họ phấn khích vô cùng.

Tần Ninh an toàn trở về!

Tần Ninh nhìn huynh đệ hai người và nói: “Mấy ngày này ở lại Thanh Vân tông đợi đi, sau mấy hôm nữa ta xong việc thì đến Lý gia xem cũng không muộn”.

Lúc này, mấy người Lý Nhất Phàm đã đến nơi.

Ánh mắt nhìn Tần Ninh đều tràn ngập sự thán phục.

Xuống tâm trái đất, sống sót trở về!

Một đám thành viên cấp cao của Thanh Vân tông cũng vui mừng khôn xiết.

Rất nhiều đệ tử hay tin thì đều dồn dập hội tụ đến quảng trường.

Lúc này, quảng trường có thể chứa được trên vạn người cũng đã chật như nêm cối.

Kiếm Tiểu Minh quát lên: “Nhìn cái gì? Tần tông chủ trở về rồi mà còn sợ không được nhìn thấy nữa hay sao? Ai đi làm việc của người đó đi, không định thu nhận đệ tử à?”

Kiếm Tiểu Minh là viện trưởng của viện kiếm đạo.

Bình thường tuy cợt nhả nhưng các đệ tử vẫn rất sợ hãi.

Chỉ là hôm nay rất nhiều đệ tử đều không chịu rời đi, định kháng lệnh.

“Cung nghênh tông chủ trở về”.

Một tiếng gọi ầm ĩ vang lên, ngay sau đó thì vang vọng toàn bộ Thanh Vân tông.

“Cung nghênh tông chủ trở về”.

“Cung nghênh tông chủ trở về!”

Hơn vạn đệ tử lễ bái trên mặt đất.

Tần Ninh xứng đáng với hành động này!

Tần Ninh nhìn bốn phía, gật đầu.

Giết lùi Ma tộc!

Thu phục Bản Nguyên!

Danh vọng của hắn ở Cửu U hiện nay tuyệt đối còn vượt qua bản thân hắn ngày xưa.

Cửu U Đại Đế đã thành quá khứ!

Thiên Linh Lung nhìn bốn phía, cười nói: “Danh vọng của tông chủ hiện nay đã vượt qua cả nhân vật tuyệt thế của đời trước như Vũ Đế, Hoàng Phủ Nhất Cầu, còn hơn cả Cửu U Đại Đế”.

“Đại lục hiện tại có người gọi tông chủ là vị Đế số một Cửu U!”

Vị Đế số một Cửu U?

Tần Ninh cười lắc đầu.

Những người đó cũng không biết.

Cái gọi là Đế giả! Thần nhân! Đó là nhân vật vô địch đứng vững ở trên đỉnh của đại lục Vạn Thiên.

Một cái xưng hô mà thôi, Tần Ninh cũng không so đo.

“Nên tuân thủ quy củ tông môn một cách nghiêm chỉnh”.

“Vâng!”

Lý Nhất Phàm chắp tay nói.

Hiện tại Tần Ninh trở về, hắn ta cuối cùng cũng có thể thở phào một cái.

Mọi chuyện nên giao cho Tần Ninh xử lý.

“Tông chủ ba năm chưa về, ở lại tại tâm trái đất có cảm giác như thế nào?”, Lý Nhất Phàm nhịn không được mà hỏi: “Ba năm nay tông chủ phu nhân và mấy người Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều trở lại hỏi thăm tin tức của tông chủ”.

Tông chủ phu nhân?

Tần Ninh cười đáp: “Cửu U sau này sẽ không còn phải lo về Ma tộc nữa, có điều vẫn còn phải làm một vài chuyện coi như là kết thúc”.

“Lần trở về này, ta...”

Soạt soạt soạt...

Đang lúc này, từng tiếng xé gió vang lên.

“Tần tông chủ!”

Một tiếng thét kinh ngạc vang lên: “Quả nhiên ngươi đã trở về!”

Chính là lão cổ hủ Vũ gia - Vũ Thính Phong.

Không bao lâu sau thì bốn phương tám hướng đều có nhân vật lớn đến.

Bảy đại cổ quốc.

Gia tộc Hoàng Phủ.

Cổ gia Lĩnh Nam vân vân...

Rất nhiều sự tồn tại ở cấp bậc linh cảnh Niết Bàn lần lượt xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK