• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 531: Hoàng Phủ Hùng

Ở đâu chui ra thì cút về chỗ đó đi, ta tha cho các ngươi một mạng!

Một câu nói đến là nhẹ nhàng, nhưng nghe vào tai thì lại nặng trịch.

Trong nháy mắt này, La Thiên Nha, Bà La Vũ cùng Trần Phiêu Bi đều cảm giác được Nhật chủ, Nguyệt chủ, đạo nhân Thiên Nhất và Phong Linh Tiêu đang rất tức giận.

“Thằng nhãi ranh điên cuồng!”

Đạo nhân Thiên Nhất không nhịn được, giận dữ quát lên: “Thiên Nhất cốc của chúng ta sao có thể cho phép ngươi coi thường như vậy?”

“Haha, đạo nhân Thiên Nhất, sao phải giận dữ thế? Cái tên này cũng chỉ là nhân vật nhỏ không biết trời cao đất dày mà thôi!”

Phong Linh Tiêu kia cũng đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, tùy tiện nói: “Ta hiểu rồi, có lẽ đám ngu ngốc kia đều bị cái tên Tần Ninh này lừa gạt!”

Lừa gạt?

“Thằng nhãi này vốn chẳng hề đi vào trong vùng đất Cửu U, đệ tử của cương quốc các ngươi vào Thanh Vân tông tu hành? Trước tiên không nói Thanh Vân tông là thế lực có cấp bậc gì, cho dù có là tông môn hạng ba, thì một tên cảnh giới Thiên Võ một biến như hắn có thể làm nên chuyện gì?”

“Đương nhiên!”, Tần Ninh chỉ cười không nói: “Ta là tông chủ của Thanh Vân tông mà không chiêu mộ được đệ tử thì ta còn làm làm gì nữa?”

Tông chủ Thanh Vân tông?

“Haha...”

Nghe vậy, Phong Linh Tiêu bật cười hô hố.

“Xem ra đúng như đạo nhân Thiên Nhất nói, thằng nhãi này là một tên lừa đảo mà”.

“Tông chủ Thanh Vân tông? Chủ của một tông mà để một tên nhãi cảnh giới Thiên Võ làm chắc? Các ngươi đúng là ngu si thật, bị một thằng nhãi lừa cho không biết gì”.

“Cho dù là những thế lực tông môn không được xếp hạng, thì ít nhất cũng phải ở cảnh giới Thiên Nguyên một nguyên đến ba nguyên mới làm được thủ lĩnh. Tên nhãi này nói toàn chuyện điêu toa, thế mà các ngươi lại coi là chỗ dựa?”

Nhật chủ cùng Nguyệt chủ chỉ cười không nói.

Xem ra Tần Ninh này to gan thật đấy.

Dám lừa gạt mấy thành viên cấp cao trong các cương quốc, e rằng bọn chúng chẳng cần động thủ mà nhóm cương vương kia sẽ xé rách miệng hắn ra.

“Ơ?”

Nhưng lúc này, bọn chúng cũng phát hiện, nhóm người Yến Đế, Sở Đế, Minh Ung nhìn về Tần Ninh với ánh mắt cực kỳ tôn sùng, chứ không phải là không tin tưởng!

Mấy cái người này tin Tần Ninh hả?

“Một phường ngu si!”

Lúc này, Nhật chủ không khỏi mắng: “Bị một thằng nhãi lừa dối mà còn tin như vậy à?”

Mà nhóm người Thương Hư lúc này không buồn quan tâm đến đám kia.

“Công tử quả nhiên là thần thông quảng đại, lão hủ bội phục sát đất!”

“Công tử giỏi quá!”

Mấy người Minh Ung cũng cảm thán không ngớt.

Không ngờ Tần Ninh lại trở thành tông chủ của một tông môn, hơn nữa chẳng cần quan tâm là tông môn nào. Ở bên trong Cửu U, dù có là tông môn kém cỏi nhất thì thực lực cũng hơn một cương quốc rồi.

Chỉ đơn giản là điểm này thôi, Tần Ninh đúng là quá đỉnh.

“Bớt nịnh hót lại!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Không thấy người ta nhìn các người như nhìn kẻ ngu hay sao?”

Nghe vậy, nhóm Thương Hư, Minh Ung cũng chỉ cười nhạt.

Bọn chúng không tin là vì chúng không nhìn thấy Tần Ninh đã chém đầu một đế quân thượng quốc như thế nào, giết chết cương vương cương quốc ra sao.

Nhưng lúc này bọn họ càng hiểu được, Tần Ninh là người nói được thì chắc chắn làm được.

“Xem ra đúng là một đám ngu si”.

Đạo nhân Thiên Nhất lại nói: “Đã vậy, ta cho các ngươi tỉnh ngộ một chút, giết chết chỗ dựa này của các ngươi, để các ngươi tỉnh táo lại!”

“Thiên Khánh Hà, giết chết hắn đi!”

Đạo nhân hừ một tiếng, vung tay chỉ về Tần Ninh.

Bên cạnh lão ta có một người bỗng vụt lên, xông thẳng về phía Tần Ninh.

Nhìn thấy cảnh này, ba người Sở Đế, Địch Đế, Yến Đế liền thay đổi sắc mặt, xông lên phía trước.

Oanh...

Tức thì, một tiếng nổ vang lên.

Ba người chưa đến gần được Tần Ninh, nhưng Thiên Khánh Hà kia đã chạm đến Tần Ninh rồi.

“Công tử!”

“Công tử!”

Giây phút ấy, tất cả mọi người đều sững sờ.

Lần này Tần Ninh quay về, nhưng không có lão Vệ thần bí kia. Tần Ninh tuy đã đạt cảnh giới Thiên Võ một biến, thậm chí không tầm thường, nhưng cao thủ cảnh giới Thiên Nguyên vẫn rất mạnh.

“Không biết sống chết...”

Thấy cảnh ấy, đạo nhân Thiên Nhất giễu cợt: “Lần này ta thấy, chỗ dựa của các ngươi chết dễ dàng như vậy...”

“Ngươi đang nói hắn ta à?”

Mà lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên. Khói bụi tản ra, một thân ảnh bước ra, ném phịch một tiếng, một thi thể rơi xuống chân đạo nhân Thiên Nhất.

Trong nháy mắt, tất cả đều kinh ngạc không thôi.

“Khánh Hà!”

Thấy thi thể bay xuống chân mình, đạo nhân Thiên Nhất không khỏi tức đỏ mắt.

Thiên Khánh Hà chết!

Ở bên cạnh, Nhật chủ, Nguyệt chủ cùng Phong Linh Tiêu đều kinh hãi.

Không lẽ Tần Ninh là cảnh giới Thiên Võ mà lại có cách giết chết được cảnh giới Thiên Nguyên?

Tần Ninh nhìn sang đạo nhân Thiên Nhất, từ từ nói: “Ta đã nói rồi, chui ra ở đâu thì cút về chỗ đó, tha cho các ngươi một mạng, ấy thế mà còn không chịu nghe lời?”

“Khốn nạn, mất dạy, ta sẽ khiến ngươi phải chết, phải chết!”

Đạo nhân Thiên Nhất hoàn toàn điên lên.

“Để xem ai dám!”

Một tiếng quát lạnh lẽo đột nhiên vang lên.

Lần lượt từng bóng người lúc này nối đuôi nhau xuất hiện, có hơn trăm người, bao vây toàn bộ Đế Đô.

Mà hơn trăm người kia nhìn kỹ thì không ai ở dưới cảnh giới Thiên Nguyên, khiến tất cả mọi người đều phải hít một ngụm khí lạnh.

Quy mô như thế này, mấy người đó đến từ đâu vậy?

Mà khi giọng nói trong trẻo kia vang lên, một bóng dáng xinh đẹp phi từ trên không xuống.

Cô gái ấy thoạt nhìn cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi, nhưng hơi thở kéo dài, khiến người ta không đoán được.

“Tần công tử!”

Thấy Tần Ninh, cô gái hơi cúi đầu.

“Đến nhanh vậy cơ à?”

Tần Ninh nhìn giai nhân trước mặt, mỉm cười nói.

“Ta đã thuyết phục được ông nội, ông đã đồng ý rồi”.

Cô gái này chính là Hoàng Phủ Yên Nhiên.

Sau khi tạm biệt Tần Ninh, cô ấy lập tức quay về Hoàng Phủ gia, nói cho ông nội biết việc này. Thật bất ngờ là ông nội lại vui vẻ bằng lòng, lập tức đi theo cô ấy đến đây.

“Nếu đã đến rồi thì còn trốn làm gì nữa!”

Tần Ninh nhìn lên trên.

“Haha, lão hủ Hoàng Phủ Hùng bái kiến Tần công tử!”

Một giọng nói già nua vang lên, tuy không vang dội nhưng lại tràn ngập khoảng không.

Trong lúc nói chuyện, ông già kia từng bước đi về phía Tần Ninh.

Áo bào đen bao phủ thân thể khỏe mạnh, một đầu tóc đen thoạt nhìn rạng rỡ ngời ngời, nếu không thấy mấy sợi tóc bạc thì người này nhìn có vẻ như mới hơn bốn mươi, giống tướng quân trong chiến trường vậy, khiến người ta bội phục.

“Hoàng Phủ gia...”

Thương Hư tự lẩm bẩm trong lòng.

Rồi lập tức thay đổi sắc mắt. Lão ta nghĩ đến một thế gia nằm ở phía Tây của Cửu U đại lục!

Tần Ninh liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Hùng, gật đầu nói: “Vẫn tốt, vẫn tốt, chưa tính là vô phương cứu chữa”.

Nghe vậy, Hoàng Phủ Yên Nhiên cũng lộ ra vẻ vui mừng.

Cô ấy không biết Tần Ninh giỏi giang cỡ nào, nhưng xem giọng điệu và thái độ của trưởng tộc Vũ với hắn, thì người này nhất định không tầm thường.

“Đã vậy thì xin làm phiền công tử!”

Hoàng Phủ Hùng chắp tay, không hề tỏ vẻ lão tổ tông của một thế gia đi bắt nạt người khác. Ông ta lập tức xoay người nhìn đám người kia, cười nhạt nói: “Tần công tử, không bằng tìm nơi nào nói chuyện thoải mái đi!”

“Còn đám tôm tép nhỏ này...”

“Chú ý lời nói đi, cái gì mà tôm tép nhỏ hả!”, tôm cát nhỏ bất mãn hừ hừ.

“Xin lỗi, đại nhân Hà Tôn!”, Hoàng Phủ Hùng lại chắp tay mỉm cười.

Đại nhân Hà Tôn?

Nghe vậy, mọi người cũng sửng sốt.
Chương 532: Tha cho các ngươi?

Mặc dù bọn họ không biết ông già này có địa vị và thân phận gì, nhưng thế trận với hơn trăm vị võ giả cảnh giới Thiên Nguyên kia, dù chỉ là hộ vệ thì cũng đủ để thấy địa vị cao cỡ nào.

Nhưng khi đối diện với con tôm vàng nhỏ trên vai Tần Ninh thì lại cung kính gọi một tiếng đại nhân Hà Tôn?

Con tôm này có lai lịch không tầm thường!

Hoàng Phủ Hùng tiếp tục nói: “Đã vậy thì lão hủ sẽ giúp Tần công tử xử lý mấy vật cản này!”

Hoàng Phủ Hùng vung tay, hơn trăm người từ trên không lập tức xông lên.

Trong giây phút ấy, sắc mặt đám đạo nhân Thiên Nhất trở nên tái đi.

“Các hạ, chúng ta chưa hề động đến các hạ, mong các hạ đừng nhúng tay vào chuyện này”, Phong Linh Tiêu chắp tay nói.

“Câu này các ngươi nên nói với Tần công tử thì hơn!”

Hoàng Phủ Hùng cười nhạt, không nói nhiều.

Lần này, mấy người đạo nhân Thiên Nhất hoàn toàn chết sững.

Sao lại xảy ra chuyện này vậy?

Bọn họ chỉ đi đối phó một thượng quốc Bắc Minh nho nhỏ mà thôi, Tần Ninh này rõ ràng là một tên lừa đảo, nhưng thế mà vị cao nhân này cũng bị lừa theo.

Hơn trăm vị cao thủ cảnh giới Thiên Nguyên như thế, đủ để nhìn ra ông già này có thân phận và địa vị cực kỳ cao.

Nhưng trên Cửu U đại lục ngoài các tông môn hạng hai và bốn tông môn lớn đỉnh cao ra thì còn tông môn nào lấy ra được thế trận như vậy nữa?

“Tần công tử, chúng ta có mắt không thấy thái sơn, mong Tần công tử tha tội!”

Nhật chủ, Nguyệt chủ, Phong Linh Tiêu cùng đạo nhân Thiên Nhất đều chắp tay cầu xin. Bọn họ tuy không cam tâm, nhưng lúc này đúng là không còn cách nào khác cả.

Hoàng Phủ Hùng đột nhiên xuất hiện này cùng với gia tộc Hoàng Phủ, tuy bọn họ chưa nghe bao giờ nhưng thực lực lại mạnh mẽ vô cùng, thật sự rất khó hiểu.

Trước mắt mặc kệ thế nào, cũng phải bảo đảm tính mạng đã.

“Tha cho các ngươi?”

Tần Ninh đáp: “Tha cho các ngươi thì tôn nghiêm của ta ở đâu? Tôn nghiêm của thượng quốc Bắc Minh ở đâu?”

“Giết hết đi!”

Lời này nói ra, toàn bộ không khí trên bầu trời Đế Đô như ngưng đọng lại.

Đạo nhân Thiên Nhất lúc này hoàn toàn tái mặt đi.

Nếu hôm nay chết ở đây thì thật sự quá oan uổng.

“Tần công tử không chịu chừa cho đường lui thì đừng trách chúng ta không tiếc trả giá!”, đạo nhân Thiên Nhất ngoan độc nói: “Hôm nay ngươi có thể giết chúng ta, nhưng ngày khác, ba tông môn chúng ta sẽ có những người trung thành và tận tâm, sau này Tần công tử phải cẩn thận sự an nguy của mình đấy!”

“Uy hiếp ta?”

Tần Ninh cười nói: “Yên tâm đi, ngươi cũng không cần lo lắng cho an nguy của ta đâu. Giết chết các ngươi, thuận tiện diệt luôn ba tông môn là được chứ gì”.

“Ngươi...”

“Ta xem ai dám!”

Một tiếng quát lúc này đột nhiên vang lên.

Tiếng quát đó cuồn cuộn như sấm rền, từ trên trời giáng xuống, khiến cho một vài võ giả cảnh giới hơi thấp đều phải chịu chấn động.

Một bóng người từ trên trời giáng xuống, nhìn tất cả.

“Một thằng nhãi của một cương quốc nho nhỏ dám mà kiêu ngạo như thế. Các thế lực ở ngoại vi Cửu U đại lục đều tùy tiện vậy à?”

Bóng người đó mặc võ phục màu đen, thân thể cao lớn, mặt như đao tước, da thịt hiện ra sự bệnh tật. Người này xuất hiện khiến cả trời đất như dính khí lạnh, nhiệt độ không khí đều giảm bớt không ít.

“Tham kiến cung chủ!”

“Tham kiến cung chủ!”

Nhìn người đàn ông kia, bốn người đạo nhân Thiên Nhất và Phong Linh Tiêu lập tức chắp tay vái.

“Chỗ dựa đến rồi đấy à?”, Tần Ninh cười híp mắt nhìn kẻ kia.

Thú vị thật!

Cứ tưởng rằng chỉ có ba tông môn hạng ba được ba cương quốc lớn mời đến, không ngờ ba tông môn này lại có chỗ dựa nữa.

“Tại hạ Hàn Thiên Tuyết – cung chủ Hàn Quảng cung!”

Người đàn ông trung niên kia nhìn Hoàng Phủ Hùng, trầm giọng nói: “Vị này, nếu như thuộc hạ của ta làm sai thì ngươi có thể răn dạy, chẳng qua làm việc gì cũng nên giữ lại một đường, sau này gặp mặt còn dễ nói chuyện!”

“Nếu như cứ cố chấp giết thuộc hạ của ta, vậy Hàn Quảng cung ta không thể không ra mặt rồi!”

Nghe vậy, Tần Ninh chỉ cười nhạt.

Cái người này hài hước thật.

Hắn quá rõ ràng gia tộc Hoàng Phủ có nền tảng và thực lực cỡ nào.

Chỉ một tông môn hạng hai nho nhỏ mà cũng đòi ở đây la lối om sòm, thương lượng với Hoàng Phủ gia. Không thể không nói, nhìn không khác gì trẻ con ăn vạ.

“Tần công tử...”

Hoàng Phủ Hùng nhìn Tần Ninh.

“Giết sạch luôn đi!”, Tần Ninh vẫn bình tĩnh nói.

Lúc này, Minh Ung, Thiên Ám cùng nhóm Vân Khánh Tiêu đều nuốt nước bọt.

Bọn họ có thể nhận ra, Nhật Nguyệt các thuộc tông môn hạng ba trong Cửu U, thì Hàn Quảng cung mới xuất hiện này ít nhất cũng phải là hạng hai thì mới khiến ba thế lực kia cúi mình được chứ?

Nhưng đối mặt với thế lực có nội tình mạnh mẽ như vậy, Tần Ninh vẫn nói “giết sạch luôn đi!”

Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, dường như Tần Ninh vẫn không bao giờ thay đổi cái tính nết tùy tiện đó, ngược lại còn khuếch trướng mạnh hơn khi vào trong Cửu U nữa ấy chứ.

Hoàng Phủ Hùng lười nói nhiều, vung tay lên, các võ giả thuộc hạ đó lập tức tuôn ra.

Hàn Thiên Tuyết lúc này giận lắm rồi.

Thân là cung trưởng Hàn Quảng cung, thủ lĩnh một tông môn hạng hai, ông ta đã xuất hiện rồi mà Tần Ninh cũng không coi ra gì.

Cái tên này quá là làm càn, quá hỗn láo!

“Tần Ninh, ngươi quá láo xược, Hoàng Phủ Hùng, ông cứ thử xem!”

Hàn Thiên Tuyết giận không kiềm được.

Nghe vậy, Tần Ninh lại vui gần chết.

Nói hắn láo xược thì thôi đi, còn bảo Hoàng Phủ Hùng thử xem? Người ta thật sự sẽ thử cho ngươi xem đây này!

Thật sự coi Hoàng Phủ Hùng là loại tầm thường à?

“Giết không tha!”, Hoàng Phủ Hùng lúc này cũng khó chịu trong lòng.

Chính là một tông chủ của tông môn hạng hai thôi mà dám bày cái dáng vẻ như ông trời trước mặt ông ta, ông ta không thèm nói nhiều.

Soạt soạt soạt, sau đó, tiếng giao chiến vang lên, nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh không nói gì nữa, phất tay rời đi.

Hoàng Phủ Hùng cũng từng bước đi theo.

Đối với Tần Ninh, ông ta đã nghĩ ra rất nhiều giả thiết, nhưng khi nhìn thấy Tần Ninh, ông ta đều cảm thấy mấy giả thiết của mình đều vô dụng.

Người này khác hẳn những gì ông ta nghĩ.

Mà khiến Hoàng Phủ Hùng kiêng dè chính là đại nhân Hà Tôn kia.

Người ngoài có lẽ chỉ coi đại nhân Hà Tôn là một con bề bề bình thường.

Nhưng thân là trưởng tộc của thế gia truyền thừa hơn mười vạn năm, không ai hiểu rõ hơn ông ta về lai lịch của con tôm cát nhỏ này. Đừng nói là Vũ Thiên Hành gia chủ Vũ gia phải cung kính hầu hạ, coi như là các cổ quốc, gia tộc cổ khác cũng phải y hệt vậy!

Đi vào trong đại điện, Tần Ninh quay ra nhìn Hoàng Phủ Hùng nói: “Cũng may ông vẫn còn mệnh, không tính là rơi vào đường chết. Khoảng thời gian này thì ông ở bên cạnh ta đi!”

Nghe vậy, Hoàng Phủ Hùng mỉm cười nói: “Không biết Tần công tử định chuẩn bị chữa trị cho lão phu thế nào? Lão phu cũng bảo Yên Nhiên đi chuẩn bị một chút!”

“Không cần gì cả, cứ đi theo ta là được!”

Tần Ninh lại nói: “Ta đã bằng lòng cứu người thì nhất định sẽ cứu, Hoàng Phủ gia nhà ông truyền đời trấn thủ ngũ mạch Phong Thiên, cũng tận tâm tận lực, đây coi như là bồi thường cho Hoàng Phủ gia tộc”.

“Ngũ mạch Phong Thiên giờ có xuất hiện nguy cơ gì không?”

“Từ lần lão phu bị thương cho đến nay thì ngũ mạch Phong Thiên coi như ổn định lại!”

Nghe vậy, Tần Ninh gật đầu, rồi nói tiếp: “Vậy Ngũ Mạch Phổ vẫn tốt chứ?”

Nghe Tần Ninh nói vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Hùng liền thay đổi.
Chương 533: Ngũ Mạch Phổ

“Ông nhìn ta như vậy làm gì?”, Tần Ninh không khỏi cau mày.

Hoàng Phủ Hùng đáp: “Tần công tử, Ngũ Mạch Phổ chỉ có trưởng tộc truyền đời của Hoàng Phủ gia mới biết được. Chuyện này thật sự quá bí mật, lão hủ muốn hỏi vì sao Tần công tử lại biết được?”

“Ta muốn biết thì biết thôi, không được à?”

Tần Ninh cạn lời nói.

Hắn vốn quan tâm đến sự an toàn của ngũ mạch Phong Thiên, lão già này lại hỏi xem vì sao hắn biết bí mật của thế gia Hoàng Phủ.

Tôm cát nhỏ lúc này cũng xen vào: “Bí mật của các ngươi, Vũ gia còn biết, Tần đại gia biết thì làm sao?”

Nghe đại nhân Hà Tôn nói vậy, Hoàng Phủ Hùng chỉ gật đầu đáp: “Mọi thứ vẫn ổn!”

“Vậy thì tốt rồi!”

Tần Ninh tiếp tục nói: “Nếu Ngũ Mạch Phổ được chăm sóc tốt thì sẽ không có vấn đề gì, nếu như nó xảy ra chuyện thì phải lập tức báo cho ta!”

Tần Ninh không dùng giọng điệu thương lượng mà mệnh lệnh nói: “Nhớ kỹ, là lập tức, nếu làm lỡ thời gian, Hoàng Phủ gia các ông không gánh nổi đâu!”

Bị Tần Ninh dạy dỗ như vậy, Hoàng Phủ Hùng dù có tốt tính đến mấy cũng thấy khó chịu.

“Được rồi, ta còn vài chuyện cần xử lí, mấy người ra ngoài chờ ta đi”.

Hoàng Phủ Hùng nghe vậy thì càng thêm không vui.

Người khác không biết Hoàng Phủ gia của bọn họ là sự tồn tại bậc nào, không lẽ Tần Ninh cũng không biết?

Mà biết rồi thì sao lại dùng thái độ đó chứ?

Không sợ ông ta nổi giận rồi xuất thủ hay sai?

“Lập tức cút đi!”, tôm cát nhỏ cũng hất hàm sai khiến.

Tần Ninh cũng lườm tôm cát nhỏ: “Ngươi cũng cút!”

“Ta? Ặc... Vâng vâng vâng, ta cũng cút đây ạ, ta cũng cút...”, tôm cát nhỏ không nói lời nào, thân ảnh lóe lên, rơi vào vai của Hoàng Phủ Hùng.

Lúc này, sắc mặt Hoàng Phủ Hùng dại ra.

Số người mà đại nhân Hà Tôn kiêng kỵ từ xưa đến nay ít đến vô cùng, nhưng mỗi một người thì đều xứng đáng để mọi người kính trọng.

Ông ta biết rằng, năm xưa đại nhân Hà Tôn có thể tàn sát hàng vạn võ giả cảnh giới Hóa Thần.

Nhưng hiện tại khi đối mặt với Tần Ninh thì lại là... cực kỳ ngoan ngoãn.

“Nhìn cái gì mà nhìn?”, tôm cát nhỏ hừ nói: “Cút hết đi, không nghe rõ à?”

Nhìn Hà Tôn nổi giận, Hoàng Phủ Hùng lập tức gật đầu, quay người rời đi.

Hoàng Phủ Yên Nhiên cũng đi theo sau.

Ở bên ngoài đại điện, có hàng trăm người đang giao chiến, nhưng võ giả mà Hoàng Phủ Hùng dẫn đến đều có thực lực mạnh mẽ, ba tông môn lớn cùng Hàn Thiên Tuyết căn bản không thể ngăn cản, tử thương kéo dài.

“Tiền bối Hoàng Phủ Hùng, tại hạ biết sai rồi!”

Nhìn thấy Hoàng Phủ Hùng đi ra, Hàn Thiên Tuyết tức thì nói: “Mong tiền bối nể mặt tại hạ là tông chủ hạng hai phụ thuộc vào Thánh Vương Phủ mà tha cho tại hạ một mạng!”

Đường đường là tông chủ hạng hai, cường giả cảnh giới Thông Thiên, lúc này cũng phải khúm núm cầu xin tha thứ, đúng là hiếm thấy.

Hoàng Phủ Hùng giương mắt lên nhìn Hàn Thiên Tuyết, hừ nói: “Giết hết đi!”

Đối với Hoàng Phủ Hùng, đừng nói là tông môn hạng hai, cho dù phủ chủ của Thánh Vương Phủ ở đây, nên làm gì thì vẫn sẽ làm y hệt.

Bên trong Cửu U, mọi người chỉ biết đến sự tồn tại của bốn tông môn lớn chứ không biết sự tồn tại còn mạnh mẽ hơn cả những tông môn này là ai. Chỉ cần bọn họ đứng lên, thì sẽ dẫn đến những màn mưa máu gió tanh.

Mà thế gia Hoàng Phủ là một trong số đó.

Hoàng Phủ Hùng bị Tần Ninh đuổi bằng một câu “cút”, nên nhìn thấy Hàn Thiên Tuyết thì càng giận hơn, lập tức sai người xuất thủ.

Hàn Thiên Tuyết cũng tội nghiệp, từ đầu đến cuối, ông ta chỉ chọc vào Tần Ninh, nhưng cái tên nhãi vô danh này lại không chết.

Ông ta không rõ Hoàng Phủ Hùng đó rốt cuộc có lai lịch gì, không lẽ trên Cửu U đại lục còn có thế lực nào lợi hại hơn bốn tông môn lớn hay sao?

Ông ta cũng chẳng có cơ hội được biết đáp án nữa.

Trên quảng trường, tiếng chém giết vang lên liên tục.

“Ông nội, ông có sao không ạ?”, Hoàng Phủ Yên Nhiên thấy ông nội mình không vui, không khỏi đi lên nói.

“Không sao!”, Hoàng Phủ Hùng rầu rĩ đáp.

Hoàng Phủ Yên Nhiên tiện đà nói: “Tần Ninh kia đúng là hơi kiêu ngạo một chút, nhưng nếu có thể chữa được bệnh cho ông nội thì kiêu ngạo cũng là điều lý giải được”.

Hoàng Phủ Hùng sao không hiểu được điều này chứ?

Nhưng trong lòng ông ta vẫn hơi tức giận. Dù sao ông ta cũng đã sống gần ngàn năm, bị một tên nhóc mười tám, mười chín tuổi dạy dỗ ngay trước mặt như vậy...

“Kiêu ngạo?”

Tôm cát nhỏ lúc này ngồi trên vai Hoàng Phủ Hùng, cười hì hì nói: “Nhóc con, nếu lời này bị Tần đại gia nghe được thì cũng đừng mong ông nội cô được chữa bệnh nữa, mà Hoàng Phủ gia sẽ tiêu đời luôn đấy!”

“Ta vẫn khuyên các ngươi một câu, Tần đại gia bảo các ngươi làm gì thì cứ làm theo đi, đừng có bất mãn này bất mãn nọ, hiện giờ Tần đại gia có thể nể mặt chữa bệnh cho ông nội cô thì đó là phúc tám đời nhà Hoàng Phủ cô đấy. Tốt nhất hãy nghĩ cách làm sao để ôm được chân và dựa vào Tần đại gia đi thì hơn!”

Hoàng Phủ Yên Nhiên nghe vậy, định cãi lại thì Hoàng Phủ Hùng đã hỏi trước: “Đại nhân Hà Tôn, Tần công tử đó rốt cuộc có lai lịch gì?”

Nghe vậy, tôm cát nhỏ thay đổi bộ dạng vui vẻ, cả người cũng tỏa ra hơi thở mạnh mẽ.

Trong nháy mắt, đến cả Hoàng Phủ Hùng cũng cảm thấy cả người phát run.

Sau đó, tôm cát nhỏ mới nói: “Bất kỳ sự nghi hoặc gì với Tần đại gia, các ngươi cứ giữ ở trong lòng là được rồi, tốt nhất đừng nên biết, biết rồi không phải là một chuyện tốt đối với các ngươi đâu”.

Nghe vậy, Hoàng Phủ Hùng trịnh trọng gật đầu.

Hoàng Phủ Yên Nhiên lại càng hiếu kỳ hơn. Tần Ninh này dường như... ngoài cảnh giới Thiên Võ một biến, có thiên phú không tệ ra, thì cũng chẳng có gì đặc biệt mà nhỉ.

Hà Tôn này, dựa theo thái độ với ông nội thì có vẻ là một sự tồn tại cổ xưa cực kỳ mạnh mẽ, vậy tại sao lại cung kính với Tần Ninh như thế?

Tần Ninh này đúng là một sự bí mật!

Mà Tần Ninh lúc này cũng đã tiến vào trong Huyền Minh đại trận.

Huyền Minh đại trận, khe Nam Thiên.

Trăm hoa đua nở, sâu thẳm tĩnh mịch, hương thơm tứ phía.

Khe Nam Thiên này mặc dù ở dưới lòng đất nhưng cũng chẳng kém hơn những danh thắng ở trên mặt đất chút nào.

Tần Ninh bước chân đi mấy vòng, đến một chỗ sâu, dừng lại trước một gốc cây đại thụ che trời.

“Lão cây!”

Tần Ninh gọi lên, cây cổ thụ kia hiện ra một gương mặt già nua.

“Vẫn chưa chết à?”

“Ngươi chết ta còn không chết nữa là!”, lão cây hiện ra, cười khà khà: “Sao ngươi lại đến đây?”

“Hỏi ông chút chuyện!”

Nghe vậy, lão cây lập tức nói: “Đừng có hỏi chuyện về Cửu Thiên Vân Minh nữa, ta không biết đâu, hơn nữa nếu bị bản thể biết ta tồn tại ở đây thì ta sẽ tiêu đời mất”.

“Nó dám à!”, Tần Ninh cười híp mắt: “Nếu lão già đó dám thu ông lại, ta nhất định sẽ đốt đến mức lão ta phải cầu xin mới thôi”.

“Khụ khụ... ngài nói, nói đi, thiếu chủ!”

“Ma tộc trên Cửu U đại lục này, chắc ông biết nhỉ?”, Tần Ninh từ từ nói: “Gần mười vạn năm trở lại đây, ta thay đổi thân phận, đi qua thiên sơn vạn thủy, cũng thấy qua vết tích của Ma tộc nhưng cũng cực kỳ ít. Ta cứ tưởng là chúng chỉ ngẫu nhiên xuất hiện thôi, nhưng giờ xem lại thì có vẻ không phải đấy...”
Chương 534: Thế giới khác?

Nghe vậy, sắc mặt lão cây trở nên trịnh trọng hẳn ra.

“Chắc ông cũng biết chút gì chứ hả?”

Tần Ninh nhìn lão cây và hỏi.

Lão cây nghiêm chỉnh nói: “Sự thật là không chỉ trong vòng mười vạn năm trở lại đây, cả cái đại lục này cũng xuất hiện không ít vấn đề”.

“Có điều là, cụ thể ra sao ta cũng không rõ lắm, nhưng ta có thể khẳng định, đám Ma tộc này không phải đến từ vạn giới các trời!”

“Ý ông là... từ thế giới khác?”

Tần Ninh nói xong cũng tự cảm thấy khó tin.

Khi cha thống nhất vạn giới năm đó, thế giới mênh mông vô hạn, mờ ảo vô trần, sao còn có thể có thế giới khác tồn tại nữa?

Nhưng nếu như không có thế giới khác, vậy tại sao cha lại biến mất?

Cha rốt cuộc đi điều tra cái gì, hay là đang trốn tránh điều gì, hoặc là... bảo vệ thứ gì?

Sắc mặt Tần Ninh lúc này có chút nghiêm trọng.

“Ta không thể liên lạc với bản thể trong thế giới các thần, nếu không, có thể nói cho bọn họ biết hiện tại thiếu chủ vẫn bình an vô sự!”, lão cây thở dài nói.

“Tạm thời đừng nói!”

Tần Ninh tỉnh táo nói: “Nếu đúng như những gì ông nói, vạn giới các trời này thật sự bị lẫn vào thứ gì đó, thế thì thế giới các thần cũng chưa chắc đã an toàn. Ta xuất hiện e là sẽ khiến một vài người dụng tâm kín đáo càng thêm cẩn thận!”

“Như hiện tại, ta lại có thể tra cho rõ xem là ai!”

Hắn là cửu mệnh thiên tử, ở thế giới Đại Thiên này, chính là cửu mệnh thiên tử thứ ba, mà mỗi một cửu mệnh thiên tử đều là sự tồn tại với vô số truyền thuyết và khả năng vô tận!

Nếu như thật sự có người muốn đối phó với thế giới này thì hắn chắc chắn sẽ là mục tiêu đầu tiên.

Mà trước mắt, thân phận đời thứ mười của hắn, không ai biết được, thành ra lại có lợi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đời thứ mười này của hắn vốn đã rất kỳ lạ.

Theo lý mà nói, chín đời viên mãn, quay về Thần vị, đáng lẽ bây giờ hắn phải là minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh mới đúng.

Nhưng đột nhiên xảy ra chuyện này, đủ để chứng minh, có vài người không hy vọng hắn quay lại Cửu Thiên Vân Minh, kế thừa đại thống.

Hiện tại hắn cũng chưa biết là ai.

Mà vùng đất Cửu U xuất hiện Ma tộc làm loạn, cả thế giới Đại Thiên đều có dấu vết của Ma tộc. Liệu chuyện này có liên quan đến việc hắn đã kết thúc chín đời rồi mà vẫn phải sống tiếp đời thứ mười hay không, cũng không ai rõ ràng.

Nhưng bây giờ, hắn có thể cảm nhận được, vô hình trung có một tấm võng lớn đang chậm rãi trải rộng ra.

“Nếu cái tên đứng sau mọi chuyện muốn chơi, vậy ta sẽ chơi tới cùng!”

Tần Ninh khí phách nói: “Năm đó cha không phải cũng như vậy, từng bước làm chủ tể thế giới Đại Thiên, mở ra kỷ nguyên mới hay sao?”

“Ngươi so với ông ấy, còn kém xa...”, lão cây lẩm bẩm.

“Ông nói sao cơ?”

“Khụ khụ...”, lão cây cười đáp: “Không có gì, không có gì!”

“Cha ta mất tích đã rất kỳ lạ rồi, cả thế giới các thần này có ai đủ khả năng làm cha mất tích chứ? Nói không chừng, đúng là thế giới khác có sự tồn tại nào đó...”

“Mà những tên đó đã bắt đầu động thủ rồi, đến cha còn phải rời đi, vậy đủ để chứng minh mấy thứ kia khó đối phó!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Bất kể thế nào, thân phận của ta hiện giờ là sự che chở lớn nhất, có thể tự mình đi điều tra những chuyện này. Vì sự an nguy của các mẹ, các thúc thúc và huynh đệ tỷ muội, chuyện này ta phải thật cẩn thận”.

“Đó là dĩ nhiên!”, lão cây lập tức nói: “Sau này ta mà nhận được tin tức gì thì nhất định sẽ báo cho ngài biết!”

“Ông?”, Tần Ninh lườm lão cây, nói: “Dựa vào ông, không bằng ta tự đi làm”.

“Đừng mà, thiếu chủ, ta vẫn có tác dụng mà!”

Lão cây cười hì hì.

Tần Ninh nghe vậy thì im lặng một lát rồi đột nhiên nói: “Lão cây, năm đó ông sinh ra từ một nhánh của cây thế giới trong cơ thể cha ta, mà cây thế giới năm đó có thể coi là căn cơ của cha, làm bạn với cha vạn năm, ông có biết cha có bảo vật gì là một viên ngọc không?”

“Viên ngọc?”, lão cây lắc đầu.

Tần Ninh than thở: “Ông đúng là vô dụng mà...”

“Aaaaa....”, lão cây điên cuồng nói: “Ta vẫn có tác dụng được không?”

Tần Ninh không nói thêm nữa, xoay người rời đi.

Lão cây dần yên tĩnh lại, nhìn bóng người rời đi, từ từ lẩm bẩm: “Năm đó Vô Thượng Thần Đế trải qua chín đời, nhưng chỉ có bảy đời là cho phân thân trải qua. Lần này Dao Đế để cho tiểu tử ngươi lấy chân thân lịch kiếp, có lẽ ngươi thật sự có có thể vượt qua được Vô Thượng Thần Đế...”

Tần Ninh rời khỏi khe Nam Thiên, quay lại mặt đất.

Lúc này, hắn muốn bắt đầu chuẩn bị luôn.

Không chỉ tranh thủ sớm ngày quay lại thế giới các thần, Cửu Thiên Vân Minh, mà còn phải điều tra chuyện của Ma tộc.

Liên quan đến việc cha mất tích, an nguy của Cửu Thiên Vân Minh, hắn không thể không quan tâm.

“Đã vậy thì bắt đầu luôn từ Cửu U đại lục đi...”

Tần Ninh hít một hơi, thần sắc quay lại như cũ, bước ra khỏi đại điện.

Lúc này, quảng trường đã khôi phục nguyên vẹn.

Nhóm người Sở Đế vẫn chưa rời đi mà yên lặng chờ đợi.

Tần Ninh dẫn nhóm Thẩm Văn Hiên, Lý Nhất Phàm quay về tiểu biệt thự Vân Trung.

“Ba người các ông coi như biết điều!”, Tần Ninh nhìn Sở Đế, Địch Đế và Yến Đế, nói: “Từ hôm nay trở đi, trong đất nước các ông có ai thích hợp thì cứ đưa đến Thanh Vân tông tu hành!”

“Thanh Vân tông hiện tại tuy hơi sa sút, nhưng tương lai chắc chắn sẽ là tông môn số một Cửu U!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Suy tính thế nào thì các ông tự quyết định nhé!”

“Vâng!”

Ba người Sở Đế chắp tay một cái rồi bái biệt.

Nhóm Minh Ung, Thiên Ám, Thiên Động Tiên cùng Thương Hư cũng lần lượt đi tới.

Tần Ninh nhìn bọn họ, dặn dò từng người, nhắc nhở bọn họ một vài vấn đề.

Tiểu biệt thự Vân Trung cuối cùng cũng được yên tĩnh lại.

Lý Nhất Phàm, Kiếm Tiểu Minh cũng Thiên Linh Lung lần đầu tới tiểu biệt thự vân Trung nên cũng cảm thấy vui thích với cảnh trí ở đây.

Hoàng Phủ Hùng cũng đi theo ở bên cạnh Tần Ninh, yên tĩnh không nói.

“Vết thương của ông, đi theo ta vào trong Thiên Thận cung có lẽ sẽ có cách, không cần phải sốt ruột, nhưng Hoàng Phủ gia không có ông tọa trấn thì có sao không?

“Không sao, mấy đứa con trai của lão hủ vẫn coi như không tệ!”

Nghe vậy, Tần Ninh gật đầu, tiện đà nói: “Không tệ hay không ta không biết, nhưng ngũ mạch Phong Thiên an toàn là được!”

“Sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu!”

“Được rồi, ông ở đây nghỉ ngơi mấy hôm đi, ta sẽ luyện chế ít đan dược cho ông, đến lúc ấy xuất phát, sẽ đi thẳng đến Thiên Thận cung!”

Hoàng Phủ Hùng gật đầu, không nói nhiều.

Mà lúc này, tôm cát nhỏ nhảy trên vai Tần Ninh, lên tiếng: “Tần đại gia, ngài sẽ không thật sự muốn đi như vậy chứ?”

“Lão nhân Thiên Thận của Thiên Thận cung không phải dạng vừa đâu, không cẩn thận sẽ chết đó!”

“Cũng đâu phải có một mình ta, e là toàn bộ Cửu U sẽ đều nhìn chằm chằm Thiên Thận cung ấy chứ. Đến lúc ấy, sẽ có một đám võ giả đi trước, chết thì cũng là bọn chúng chết!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta đi vào cũng chỉ vì lấy một món đồ”.

“Cái đệch!”, nghe Tần Ninh nói vậy, tôm cát nhỏ buột miệng chửi thề.
Chương 535: Bị dọa

“Kinh ngạc như thế làm gì?”

“Tần đại gia, ngài đến tìm ta, cũng không nói là muốn lấy một món đồ vật mà!”, tôm cát nhỏ kích động muốn chết, gào lên: “Ta không đi, ta không đi đâu!”

“Đi hay không không phải do ngươi!”

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Nếu không ngươi cho rằng Thiên Thận cung xuất thế, ta đi vào đó làm gì? Rảnh rỗi sinh nông nổi đi tranh bảo vật với lão nhân Thiên Thận à? Ta không hạ thấp thân phận đến mức đó đâu!”

Tôm cát nhỏ mang bộ dạng tiểu cô nương bị ức hiếp, rầu rĩ không vui.

Hoàng Phủ Hùng ở bên cạnh cười nói: “Thiên Thận cung xuất thế, Hoàng Phủ gia ta nhất định cũng sẽ nhận được tin, đến lúc ấy có lẽ sẽ có người xuất hiện!”

“Cuốn xéo!”

Tôm cát nhỏ hùng hổ nói: “Không thấy Hà Tôn ta không vui à?”

Nghe vậy, Hoàng Phủ Hùng nhất thời ngạc nhiên, rồi cười, không nói nữa.

Hoàng Phủ Yên Nhiên lúc này có thể nói là kinh ngạc không dứt.

Ông nội mình trong gia tộc luôn nói một không nói hai, bình thường cha cùng mấy thúc thúc nhìn thấy ông nội đều như chuột gặp mèo vậy.

Nhưng hôm nay, khi ông nội gặp vị đại nhân Hà Tôn này thì lại không dám phản bác câu nào.

Mà điều càng kỳ lạ hơn là, đại nhân Hà Tôn này lại cung kính Tần Ninh vô cùng.

Vậy Tần Ninh này rốt cuộc có điểm nào xứng đáng để người ta phải sợ như thế?

Hoàng Phủ Yên Nhiên lúc này rối như tơ vò.

Mà Thiên Linh Lung, Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên cũng Kiếm Tiểu Minh thì lại kinh ngạc không thôi.

Đi theo Tần Ninh cả chặng đường, bọn họ coi như hiểu được Hoàng Phủ Hùng lão tộc trưởng của thế gia Hoàng Phủ chắc cũng giống Vũ gia, là gia tộc cổ không xuất thế, truyền thừa lâu đời, nền tảng mạnh mẽ.

Vũ Thiên Hành kia nghĩ đến thực lực của U Minh Tông và Kiếm Các mà còn cười nhạt khinh bỉ, có lẽ Hoàng Phủ Hùng này cũng vậy.

Lui một vạn bước mà nói, có lẽ Hoàng Phủ Hùng còn càng có địa vị hơn Vũ Thiên Hành, mà còn là kiểu người giậm chân một cái sẽ khiến toàn bộ Cửu U đại lục run rẩy.

Nhưng bây giờ lại cung kính với Hà Tôn như thế.

Bọn họ không phải không kinh ngạc, mà là kinh ngạc đến chết lặng.

Thủ đoạn của Tần Ninh khiến bọn họ hoàn toàn nể phục.

Mà sự thần bí của Cửu U đại lục này cũng vô cùng vô tận, ngay từ đầu bọn họ tưởng rằng bốn tông môn lớn là số một, không ai hơn được, nhưng xem ra là không chỉ như vậy.

Hơn nữa, không nói đến những gia tộc cổ truyền thừa lâu đời, còn có những cổ quốc chưa từng xuất hiện, chưa ai nghe nói tới đang tọa lạc tại Cửu U đại lục. Nghĩ đến đó cũng đủ để run rẩy.

“Được rồi, lần này ta đã quyết định xong, ngươi không đi với ta thì ta sẽ đi tìm Diệp Long, ăn thịt tôm nướng cùng hắn ta, hắn ta chắc sẽ vui lắm”.

Nghe đến cái tên Diệp Long này, chân tôm cát nhỏ mềm nhũn đi.

“Hì hì, Tần đại gia, ta đùa mà, ta đùa mà!”, tôm cát nhỏ cười hì hì nói: “Đừng nói là Thiên Thận cung, cho dù có phải lên trời hay xuống suối vàng, núi đao biển lửa, ta cũng sẽ đi theo ngài!”

Thấy tôm cát nhỏ vừa nghe đến cái tên Diệp Long thì đã sợ như vậy rồi, mọi người liền hiểu, đây lại là một nhân vật lớn đáng sợ nữa.

“Được rồi, nghỉ ngơi mấy hôm rồi quay về Thanh Vân tông, chỉnh đốn xong thì lập tức xuất phát đến Thiên Thận cung”.

Mấy ngày sau đó, Tần Ninh liền ở lại tiểu biệt thự Vân Trung, cả ngày ở cạnh Thẩm Văn Hiên, khỏi nói cũng biết là đang luyện chế đan dược.

Thẩm Văn Hiên là đồ nhi của Tần Ninh, đương nhiên lúc luyện chế thì Tần Ninh sẽ gọi hắn ta theo.

Mười ngày nháy mắt trôi qua, hôm ấy, Tần Ninh dẫn theo mọi người quay về Thanh Vân tông.

Còn thượng quốc Bắc Minh thì có lẽ sẽ không gặp phiền phức nữa.

Lần này, một vài người dụng tâm kín đáo có lẽ nên hiểu được, chỗ dựa của thượng quốc Bắc Minh không hề đơn giản.

Sở Đế, Địch Đế và Yến đế lúc này càng thêm chắc chắn, sau này buộc phải dựa chặt vào Tần Ninh.

Mà với Tần Ninh, bọn họ không dựa được, nhưng thượng quốc Bắc Minh bày ra trước mắt chính là tâm can của Tần Ninh, bọn họ hận không thể xẻ cho thượng quốc Bắc Minh một ít lãnh thổ.

Mấy ngày liền lên đường, cuối cùng cũng về đến Thanh Vân tông.

Thanh Vân tông hiện tại phát triển nhanh như gió, linh quyết không thiếu, linh thạch càng không, muốn đi lùi còn khó.

Năm đại trưởng lão ngày nào cũng bận rộn đến hoa mắt chóng mặt.

Có điều Tần Ninh quay lại, năm đại trưởng lão vẫn cung kính chờ đợi.

Mà ngoài bọn họ ra thì còn một người khác cũng đang yên lặng đợi nữa.

Lâu chủ của Thiên Đạo lâu, Thiên Đạo Nhất.

Bên trong đại điện Thanh Vân, Tần Ninh ngồi trên ghế tông chủ, gãi đầu nhìn năm vị trưởng lão.

Hắn vừa mới quay lại thì năm trưởng lão đã báo cáo về chuyện Thanh Vân tông đã đoạt được gì từ Phi Hồng Môn, Thất Tinh Cung cùng Độc Tàm tông và chuyện đệ tử phát triển gì đó... khiến Tần Ninh nghe mà đau đầu.

“Thôi thôi!”

Tần Ninh không khỏi nói: “Sau này chuyện như thế cứ báo cáo hết cho Lý Nhất Phàm đi, chuyện khác thì báo cho Thiên Linh Lung xử lí”.

“Lý Nhất Phàm thân là người nối nghiệp tông chủ, nên bồi dưỡng thật tốt!”

“Thiên Linh Lung có một trái tim linh lung, phân tích mọi chuyện đâu ra đấy, tốc độ lại nhanh, hai người bọn họ sau này sẽ giúp ta xử lí tông môn!”

“Vâng!”, đại trưởng lão cầm đầu năm vị trưởng lão, lúc này cung kính chắp tay.

Bọn họ đã nhìn ra được cách thức làm việc của Tần Ninh. Nếu tông môn bị ức hiếp, hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, còn mấy việc này, hắn thật sự rất chán, mấy vị trưởng lão cũng coi như hiểu rõ tính nết Tần Ninh.

“Được rồi, Thiên Đạo Nhất, ông không ở Thiên Đạo lâu chờ mà chạy đến Thanh Vân tông làm gì?”

Sau đó Tần Ninh nhìn Thiên Đạo Nhất, từ từ hỏi.

“Tần tông chủ!”

Thiên Đạo Nhất vừa định nói, nhưng nhìn hai người xa lạ bên cạnh kia liền ngừng lại.

Hai người kia đương nhiên là Hoàng Phủ Hùng và Hoàng Phủ Yên Nhiên.

“Không có gì, vị này chính là Hoàng Phủ Hùng cùng Hoàng Phủ Yên Nhiên, người của Hoàng Phủ gia”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Có gì nói thẳng, không cần ngại”.

“Hoàng Phủ gia?”, Thiên Đạo Nhất sửng sốt, rồi thốt lên: “Ngũ mạch Phong Thiên, thế gia Hoàng Phủ?”

Hoàng Phủ Hùng gật đầu, mỉm cười: “Chính xác!”

Một tiếng rầm đột nhiên vang lên, hai đầu gối Thiên Đạo Nhất mềm nhũn lại, không đứng ngay ngắn, suýt thì ngã ngồi xuống.

Thiên Linh Lung thấy vậy thì cũng cười khổ.

Dù gì Thiên Đạo lâu cũng là tông môn hạng hai, có chút ít hiểu biết về thế gia bậc này, Hoàng Phủ gia và Thiên Đạo lâu mà so sánh ra thì không khác gì hoàng đế với quan thất phẩm quèn vậy. Thế gia truyền thừa mười mấy vạn năm, một tông môn hạng hai sao có thể sánh bằng, vì vậy mà... cha mình đã bị dọa sợ!

Năm vị trưởng lão lúc này cũng ngơ ngác.

Là sao?

Cái gì mà ngũ mạch Phong Thiên, thế gia Hoàng Phủ?

“Thiên lâu chủ dạo này lao lực quá hả?”, đại trưởng lão thật thà hỏi thăm.

Nghe vậy, Lý Nhất Phàm vội vàng kéo ông nội mình đến rồi thấp giọng nói: “Thế gia Hoàng Phủ ấy, ông nội không biết sao? Chính là con cháu của Hoàng Phủ Nhất Cầu đó...”

Lý Nhất Phàm nói xong, lại thêm những tiếng bịch bịch vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK