Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1061: Người của Tây Ninh Các

"Phong Hoa thiếu gia, Vũ Huyên tiểu thư!"

Chỉ là, vào lúc này, một tiếng gọi ầm ĩ đột nhiên vang lên.

"Doãn phó các chủ, Xương phó các chủ!"

Thấy một đội người đi tới, Dương Phong Hoa cùng Dương Vũ Huyên cũng đi ra phía trước chào hỏi.

"Vị này chính là Tần công tử sao?"

Hai người đứng đầu nhìn về phía Tần Ninh, cung kính thi lễ.

"Tại hạ là Doãn Tinh Vũ".

"Tại hạ là Xương Huy!"

Hai người lúc này tự giới thiệu mình.

"Tây các chủ đã nhắn nhủ chúng ta, mời Tần công tử tới bên này đi".

Dương Phong Hoa cùng Dương Vũ Huyên không khỏi mỉm cười.

Coi như Tần Ninh không đi thì tứ thúc ở Tây Ninh Các sao có thể không nhận được tin tức?

Tần Ninh muốn tránh cũng tránh không thoát.

Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy chính là phó các chủ Tây Ninh Các, cũng là phụ tá đắc lực của Dương Phong Vân, cả hai đều là bá chủ cấp bậc Thánh Nguyên, cảnh giới Vạn Nguyên.

Là sự tồn tại tương đương với các thế lực cao cấp ở Tây Lan, Nam Lan, Đông Lan.

Doãn Tinh Vũ lúc này cung kính nói:"Tây các chủ đại nhân vì có chuyện riêng nên không thể đích thân tới, cho nên cũng nhờ chúng ta gửi lời xin lỗi tới Tần công tử".

"Không sao đâu".

Doãn Tinh Vũ gật đầu.

Lần này, bọn họ nhận đạt được lệnh quan trọng của Dương Phong Vân.

Phải đối xử với Tần Ninh như đối xử với tổng các chủ.

Nếu có ai không phục mà chậm trễ sẽ phải tự chịu hậu quả.

Dương Phong Vân thân là các chủ Tây Ninh Các, trước giờ tính cách ôn hoà, chưa hề trách móc nặng nề gì với với thuộc hạ.

Nhưng lúc này cũng là truyền đạt, ra lệnh từng chữ một.

Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy đến giờ vẫn còn nhớ kỹ biểu cảm của Dương Phong Vân ngay lúc đó.

Không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc Tần Ninh có thân phận như thế nào, tôn quý cỡ nào mà để cho Tây các chủ đối đãi cẩn trọng như thế.

Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy dẫn mấy người Tần Ninh đi tới một căn nhà gỗ.

Ba gian nhà gỗ có vẻ là mới được xây dựng.

Bên trong nhà gỗ đồ, dùng trong nhà mới tinh, giường, đệm, chăn đều được chuẩn bị thật tốt.

Xung quanh cũng có không ít nhà gỗ.

Hiển nhiên là người của Tây Ninh Các đã đến đây được một thời gian.

"Tần công tử chịu khó ở chỗ này mấy ngày, chờ đạo tràng mở ra", Doãn Tinh Vũ khách khí nói.

Vừa nói xong, đã có người bưng nước trà ngon lên.

Mùi thơm thơm nhàn nhạt được tỏa ra, kéo dài.

Dương Vũ Huyên không khỏi rung động, nói:"Trà Bách Ô Bích Long! Tứ thúc keo kiệt đến mức cho tới giờ cũng không chịu cho chúng ta nếm thử, thế mà bây giờ lại lấy ra..."

Dương Phong Hoa nghe đến lời này thì mắng rằng: "Huyên Nhi..."

"Ta biết... biết rồi mà, Tần công tử là quý khách mà!"

Dương Vũ Huyên cười hì hì nhìn về Tần Ninh, nói: "Tần công tử, cho ta nếm một chút nhé?"

"Được!"

Dương Vũ Huyên cười hì hì.

Ba gian phòng ở, một gian phòng khách, một gian ngồi nghỉ, còn có một gian có vẻ như là phòng tu luyện tạm thời.

Lúc này, Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy cung kính đứng nghiêm ở một bên.

"Tần công tử, lần này Tây Ninh Các xuất động một ngàn người, cảnh giới Sinh Tử năm trăm vị, cảnh giới Âm Dương hơn bốn trăm vị, cảnh giới Vạn Nguyên hơn mười vị".

"Tần công tử có việc gì cần giao thì cứ nói đừng ngại, chúng ta nhất định sẽ làm theo".

Doãn Tinh Vũ từ từ nói.

Nói xong, Xương Huy lại tiếp tục: "Tần công tử chắc vẫn chưa hiểu rõ thế lực nơi nào đến tham gia lần này nhỉ? Tại hạ sẽ giới thiệu cho Tần công tử".

Xương Huy nói xong, vung bàn tay lên.

Một bức tranh được tạo ra từ linh khí phiêu đãng ở trước mặt mọi người.

Một đồ án về quy tắc đại lục.

Tổng thể bị chia làm năm phần.

Ở giữa đương nhiên là Trung Lan.

Đông, Nam, Tây, Bắc theo thứ tự là Tứ Lan.

Hơn nữa vị trí chính giữa của Trung Lan là tổng bộ của Thanh Ninh Các.

Tứ phương kia là Đông Ninh Các, Tây Ninh Các, Nam Ninh Các và Bắc Ninh Các.

Đồng thời ở Tây Lan có Hiên Viên sơn trang cùng Tinh Túc giáo.

Nam Lan là Huyền Võ Bảo.

Cùng với Đông Lan gồm Thánh Quang Minh, Thái Sơ Cung, Bạch Hồng Hiên.

Đều được biểu hiện rất rõ ràng.

Không chỉ có vậy.

Đến cả tông chủ, môn chủ cũng đều được giới thiệu kỹ càng.

Trang chủ Hiên Viên Hành của Hiên Viên sơn trang cảnh giới Vạn Nguyên, cấp bậc Thiên Nguyên, thậm chí là bao nhiêu tuổi tuổi cũng hiện ra.

Phần tin tức này rất tường tận.

Lúc này, Tần Ninh nhìn bức ảnh.

Sau đó thì cười nhạt nói: "Ta đây không cần mấy thông tin đó đâu, mọi người chú ý là tốt rồi, nếu như tiến vào Thiên Nhân đạo tràng, ta chỉ dẫn họ đi xem xem thôi, mấy người có việc gì thì cứ làm việc của mình đi".

Nghe đến lời này, Xương Huy chắp tay nói: "Tây các chủ ra lệnh cho chúng ta là việc cần làm chính là bảo vệ cho sự an toàn của Tần công tử".

Nghe vậy, Tần Ninh hơi sững sờ.

Cái tên Dương Phong Vân này.

Nhất định là đã nghe lệnh từ thằng nhãi Thanh Vân kia.

Cái thằng nhãi đó...

"Được rồi, vậy giờ mọi người đang chờ cái gì thế?"

Tần Ninh mở miệng nói.

"Cửa vào của Thiên Nhân ở chỗ hai pho tượng nhưng mọi người chưa phát hiện ra đầu mối gì".

"Hơn nữa, thế lực xuất hiện đều là các nhóm thiếu chủ".

"Đám tông chủ của các tông môn còn chưa tới đây".

"Bảy phương này nếu như đến thì e là cảnh giới Vạn Nguyên, cảnh giới Âm Dương cùng cảnh giới Sinh Tử cũng sẽ không ít".

Xương Huy cung kính nói.

Bảy đại thế lực của Tây Lan, Nam Lan, Đông Lan có thể nói là bảy con sói ác của toàn bộ đại lục Thương Lan.

Mà Thanh Ninh Các càng giống như là một con hùng sư.

Bảy phương này cũng không phải là thế lực nhỏ.

Ngoài việc không có cảnh giới Vương Giả tọa trấn ra thì bảy phương liên hợp lại đối đầu Thanh Ninh Các cũng là uy hiếp cực lớn.

Dù sao tuy nói bảy phương mặt ngoài biểu hiện ra là có tông chủ ở cấp bậc cảnh giới Vạn Nguyên.

Nhưng ai cũng biết.

Cái kiểu thế lực tồn tại bao nhiêu vạn năm này, trong tông môn đều có vài lão cổ hủ tọa trấn.

Hoặc là cảnh giới Quy Nhất, thậm chí có thể là cảnh giới Thiên Nhân.

"Bọn họ xem bọn họ, chúng ta nhìn chúng ta, nước sông không phạm nước giếng".

"Đương nhiên, nếu như bị bới móc thì cũng không ngại giết".

Tần Ninh không thèm để ý nói: "Lát sau hai bên chúng ta cứ chia nhau làm việc của mình thôi!"

"Vâng!"

"Vâng!"

Xương Huy cùng Doãn Tinh Vũ rời khỏi nơi đó.

Bên trong gian phòng, Cốc Tân Nguyệt, Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương, Giang Bạch cùng với Dương Phong Hoa và Dương Vũ Huyên lần lượt ngồi xuống.

Tần Ninh nhịn không được mà xoa mi tâm.

Cốc Tân Nguyệt cũng là che miệng cười khẽ.

"Nàng cười cái gì?"

"Xem ra cái kiểu chiêu đãi này khiến chàng không hài lòng?", Cốc Tân Nguyệt cười nói.

"Cũng không phải là hài lòng hay không, chỉ là muốn du sơn ngoạn thủy mà đến Thiên Nhân đạo tràng xem mà thôi, hiện tại lại có một cảm giác... rất kiêu ngạo..."

"Sư tôn chính là nên kiêu ngạo mà!", Thạch Cảm Đương lúc này không thèm để ý nói.

"Ừ!"

Tần Ninh gật đầu nhìn Thạch Cảm Đương: "Dạo này ít tu luyện quá, Sinh Tử tứ kiếp đúng không? Quá yếu, Nhàn Ngư, ngươi cùng Thạch Cảm Đương đi ra bên ngoài tỉ thí một chút đi!"

"Dạ?"

Lý Nhàn Ngư lẩm bẩm: "Nhưng con mới đến Sinh Tử nhị kiếp thôi mà!"

"Có đi không?"

"Đi, đi, đi!"

Lý Nhàn Ngư vội vàng gật đầu.

Nếu hắn ta không đi, e là Tần Ninh sẽ tự mình tiến tới.

Coi như Tần Ninh áp chế đến cùng, bọn họ có ở cùng cảnh giới thì hắn cũng có thể trị gắt gao bọn họ!

Sư huynh đệ hai người đi ra ngoài nhà gỗ rồi giao thủ.

Dương Phong Hoa cùng Dương Vũ Huyên thấy cảnh này thì cười rộ lên.

Ba thầy trò này thật thú vị.

Nghỉ ngơi một ngày, hôm sau, nhóm Tần Ninh đi tới bên dưới hai pho tượng.

Hành tẩu trên không còn có thể cảm giác được pho tượng kia cũng không cao lắm, dù sao cũng có các dãy núi vờn quanh, không nhìn ra cái gì.

Nhưng khi đi tới dưới chân pho tượng thì lại cảm giác được sự khác biệt.
Chương 1062: Ném tên này xuống cho ta

Đứng ở chân pho tượng nhìn xuống, chỉ cảm thấy pho tượng kia kéo dài tới chân trời.

Nhưng trên quãng đường tới đây, mấy người cũng chỉ thấy pho tượng cao khoảng ngàn trượng.

Đứng ở dưới chân pho tượng tựa như tạo ra một loại ảo giác.

Phảng phất như con người trở nên rất nhỏ bé.

"Thật kỳ quái...", Lý Nhàn Ngư không nhịn được nói: "Sao đột nhiên cảm thấy pho tượng kia cao mười ngàn thước thế nhỉ..."

"Ta còn tưởng rằng chỉ có mình ta có cảm giác này", Dương Vũ Huyên lúc này cũng bật cười nói.

Tần Ninh nhìn pho tượng, đi ra phía trước, bàn tay khẽ vuốt.

"Là một loại uy áp!"

Tần Ninh thản nhiên nói: "Giống như khi chúng ta thấy một vị cường giả ở khoảng cách rất xa, áp chế của vị cường giả đó đối với chúng ta có tác dụng rất nhỏ".

"Nhưng khi khoảng cách gần thì uy áp cũng tăng".

Dương Vũ Huyên không nhịn được nói: "Thế nhưng đây là tượng, tượng cũng có uy áp sao?"

"Bình thường chắc là sẽ không, nhưng đôi tượng này... thì có..."

Tần Ninh mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn phía trên nói: "Chúng ta đi ra giữa hai pho tượng nhìn xem".

"Ừ!"

Từ dưới chân pho tượng kia có một cầu thang hình xoắn ốc, một mạch kéo dài lên trên.

Mấy người đi dọc lên trên cây cầu thang có độ rộng chỉ chứa được hai người vai kề vai.

Càng đi lên cao, cảnh tượng ven đường cũng ngày càng sáng tỏ, ngày càng rõ ràng.

Mặc dù là cảnh giới Sinh Tử, cảnh giới Âm Dương có thể phi hành trên không.

Nhưng lúc này nhìn quanh bốn phía cũng cảm thấy lòng mình nhỏ bé.

Tần Ninh dừng lại, đứng ở một bên cầu thang, nhìn bốn phía nói: "Thủ đoạn hay".

"Thủ đoạn hay là sao?", Cốc Tân Nguyệt không hiểu nói.

"Chờ Thiên Nhân đạo tràng mở ra thì nàng sẽ biết", Tần Ninh cười thần bí.

Cốc Tân Nguyệt cáu giận liếc Tần Ninh.

Cái tên này lại cố làm ra vẻ huyền bí.

"Phía trước có đi hay không thế? Không biết chó khôn không cản đường à? Cút ra nhanh lên!"

Một tiếng hừ vào thời khắc này vang lên.

Nghe vậy, mấy người đều cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy phía dưới cũng có một đội người leo lên thang.

Thang này chỉ đủ cho hai người song song sánh vai, mấy người Tần Ninh đứng ở giữa chừng, ngăn trở đường lên cao.

Mà nghe được tiếng thúc giục, Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy lạnh mặt nhìn xuống dưới.

Nhìn thấy thanh niên đứng đầu, Doãn Tinh Vũ khẽ cười nói: "Hóa ra là Huyền Tử Chẩm công tử của Huyền Vũ Bảo!"

"Huyền công tử gấp gáp như vậy làm gì? Nếu thật sự sốt ruột thì nên hành động sớm một chút chứ".

Huyền Tử Chẩm kia mặc áo xanh, tay áo thêu hai đám mây, cả người thoạt nhìn giống như công tử văn nhã.

Thấy Doãn Tinh Vũ, sắc mặt Huyền Tử Chẩm hơi đổi một chút.

Người của Tây Ninh Các!

Chỉ là sau một khắc, Huyền Tử Chẩm lại cười nói: "Tây Ninh Các à, ta còn tưởng là Thanh Ninh Các cơ đấy, không biết tổng các chủ các khỏe mạnh hơn chưa?"

"Không có cảnh giới Vương Giả tọa trấn, vị trí bá chủ Trung Lan của Thanh Ninh Các các người cũng không vững chắc lắm đâu!"

"Hùng sư có mạnh nhưng cũng phải sợ bầy sói vờn quanh, một ngày lộ ra vẻ uể oải thì sẽ phải chịu đả kích trầm trọng đấy".

Lời này vừa nói ra, Doãn Tinh Vũ hừ một tiếng: "Huyền Vũ Bảo của ngươi còn không tính là sói nữa kìa!"

Huyền Tử Chẩm giễu cợt, tiếp tục nói: "Đã như vậy thì các ngươi rốt cuộc có nhường đường hay không?"

Doãn Tinh Vũ không nói gì mà nhìn Tần Ninh ở trên cao nhất.

Tần Ninh lúc này đứng chắp tay ở một bên cầu thang.

"Chút độ cao như thế mà không bay qua được sao?"

Tiếng nói nhàn nhạt vang lên, Tần Ninh cười nói: "Không đợi nổi thì bay lên đi, không muốn bay thì chờ đi".

Lời này vừa nói ra, bầu không khí hơi đọng lại.

Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy lúc này nhìn chằm chằm nhìn phía dưới.

"Ta cứ tưởng là Dương Phong Hoa cùng Dương Vũ Huyên làm chủ Tây Ninh Các cơ đấy, không ngờ lại là một thằng nhãi vô danh nói linh tinh?"

Lời này vừa nói ra, bầu không khí tức thì càng thêm đọng lại.

Tần Ninh nhìn về phía dưới, thản nhiên nói: "Tâm trạng đang tốt mà bị quấy rầy sẽ rất phiền!"

"Doãn phó các chủ, Xương phó các chủ, ném tên này xuống cho ta!"

Nghe đến lời này, Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy hơi biến đổi sắc mặt.

Huyền Tử Chẩm chính là con trai của bảo chủ Huyền Vũ Bảo - Huyền Ngạn, thiên phú không tầm thường.

Nếu cứ ném xuống như thế...

Chính là làm mất thể diện của Huyền Vũ Bảo.

Mà nghe đến lời này Huyền Tử Chẩm càng biến đổi sắc mặt.

"Nhãi con, ngươi là ai?"

Huyền Tử Chẩm hừ nói: "Lẽ nào ngươi không biết ta là ai?"

"Ta cần biết ngươi là ai à?"

Tần Ninh phất tay một cái nói: "Ta thích ở nơi này ngắm phong cảnh, kẻ nào phá đám thì ta sẽ muốn xử lý!"

Nói xong, Tần Ninh nhìn Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy.

Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy lúc này mặt lộ vẻ khó coi.

Thật sự ném xuống?

Trước khi đến đây, Tây các chủ cũng nói phải cực kỳ hầu hạ vị công tử này.

Nói cái gì làm cái đó là được.

Nhưng, thật ném sao?

Thạch Cảm Đương lúc này nhịn không được.

"Sư phụ bảo các người ném thì cứ ném đi, trời sập xuống có sư phụ ta đỡ, các người sợ cái gì?"

Thạch Cảm Đương tiếp tục nói: "Cái loại không biết nói chuyện này thì khỏi phải nói nhảm với hắn ta, cứng rắn xử lý là tốt nhất".

Huyền Tử Chẩm lúc này hừ nói: "Ta chỉ bảo các người nhường đường mà thôi!"

"Phi!"

Thạch Cảm Đương mắng: "Nhường đường mà không biết nói tiếng người sao? Ngoan ngoãn nói một câu xin nhường một chút thì khó khăn thế à?"

"Chó khôn không cản đường là cái gì?"

Thạch Cảm Đương lười lời nói nhảm, nhìn Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy, nói tiếp: "Dương Phong Vân làm việc thế nào vậy? Bảo các người đến, bảo các người làm gì, các người còn nhớ không?"

Nghe đến lời này, Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy khẽ cắn môi.

Mặc kệ.

Dù sao Tây các chủ nói Tần Ninh bảo sao thì phải làm vậy.

Trời sập xuống cũng không phải lỗi của bọn họ.

Hai bóng người lóe, lên xuất hiện ở phía dưới Huyền Tử Chẩm.

"Cút xuống phía dưới!"

Hai người lúc này cũng là nổi giận trong lòng.

Mỗi người một cước, trực tiếp đá Huyền Tử Chẩm xuống phía dưới.

Thằng nhãi này tự cho là có danh tiếng cao ở trong Huyền Vũ Bảo nên dám kiêu ngạo với Tây Ninh Các bọn họ?

Kiêu ngạo cái đếch gì?

Phịch một tiếng, Huyền Tử Chẩm rơi xuống đất.

Đám người Huyền Vũ Bảo trên cầu thang giận mà không dám nói gì.

Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy cũng đều là bá chủ cảnh giới Vạn Nguyên, cấp bậc Thánh Nguyên.

Bọn họ không phải là đối thủ.

Tần Ninh lúc này nhìn qua hai người.

"Nếu như không dám làm thì chớ đi theo ta, ta đây biếng nhác đã quen, có đôi khi tâm tình không tốt muốn đánh người, mà tâm tình tốt cũng muốn đánh người!"

Nghe đến lời này, Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy đều cúi đầu.

Bọn họ biết Tần Ninh không hài lòng.

Dương Phong Hoa cùng Dương Vũ Huyên thấy vậy, vẫn chưa nhiều lời.

Hai bọn họ là con của Dương Tử Nghiệp, lớn lên từ Nam Ninh Các.

Một trong tứ các phụ thuộc Thanh Ninh Các, là bá chủ Trung Lan.

Đối với Tứ Lan các, bọn họ cũng không có bao nhiêu ấn tượng.

Thế nhưng, từ nhỏ đến lớn, bọn họ biết.

Ông nội của mình là Vương Giả.

Bọn họ không cần sợ điều gì.

Không được gây sự nhưng cũng không sợ rắc rối!

Dương Vũ Huyên đi tới phía sau, nhìn Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy, mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền: "Hì hì, Doãn phó các chủ, Xương phó các chủ, ta hảo tâm nhắc nhở hai người này, Tứ thúc ta nói hai người làm gì thì cứ làm như vậy đi".

Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy hơi sững sờ.

Dương Vũ Huyên cười nói: "Cha ta cùng ông nội ta cực kỳ khách khí với vị Tần công tử này đấy!"

Lời này vừa nói ra, Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy biến đổi sắc mặt.
Chương 1063: Hai pho tượng

Tổng các chủ cùng Nam các chủ đều đối xử khách khí?

Tần Ninh này đến cũng là có lai lịch gì?

"Đừng nhìn ta!", Dương Vũ Huyên lại nói: "Ta cũng không biết hắn có lai lịch gì đâu, dù sao Tứ thúc nói không sai đâu, hai người làm theo là được!"

"Cảm ơn Huyên tiểu thư nhắc nhở!"

Doãn Tinh Vũ lúc này gật đầu.

Lúc này Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy hai người nhìn nhau, gật đầu.

Sau này nhất định nói gì nghe nấy!

Có phải phá trời thì sợ cái gì?

Còn có Tây các chủ chống cho mà!

Giờ khắc này, mấy người một đường tiếp tục lên cao.

Trên mặt đất.

Huyền Tử Chẩm lúc này đứng dậy, vẻ mặt phẫn nộ.

"Khốn kiếp!"

"Tây Ninh Các quá làm càn!"

"Vân Vương còn đang trên bờ vực sông chết, đám người Thanh Ninh Các thật sự cho rằng, khi không có Vân Vương thì bọn họ vẫn là bá chủ sao?"

Huyền Tử Chẩm lúc này giận không kìm được.

Dám trực tiếp đạp hắn ta xuống!

Khốn kiếp!

"Công tử, đó là Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy - hai vị phó các chủ của Tây Ninh Các, cảnh giới Vạn Nguyên, cấp bậc Thánh Nguyên..."

"Dương Phong Hoa cùng Dương Vũ Huyên thì là con của Dương Tử Nghiệp ở Nam Ninh Các".

"Ông đây biết hay không còn cần ngươi nói à?"

Huyền Tử Chẩm hừ nói: "Tây Ninh Các? Nam Ninh Các? Thì có là cái quái gì?"

"Hiện tại tổng các chủ Dương Thanh Vân của Thanh Ninh các không rõ sống chết, nếu như Dương Thanh Vân trọng thương hấp hối hoặc chết đi, bảy bên Nam Lan, Đông Lan cùng Tây Lan chúng ta liên hợp lại, nhất định có thể lật đổ Thanh Ninh các!"

"Lúc này đây, các chủ, tông chủ khắp nơi đều sẽ đến, có thể sẽ thương nghị việc này".

"Thanh Ninh các hùng bá Trung Lan, khu vực màu mỡ, vật tư phong phú, linh tài linh thạch, kim loại trân quý đều ở Trung Lan này".

"Cũng nên là lúc bọn họ thay đổi nơi ở, để cho chúng ta tới làm chủ!"

Huyền Tử Chẩm lúc này nói với ánh mắt thâm độc.

"Điều tra lai lịch của cái tên Tần Ninh kia cho ta!"

Huyền Tử Chẩm hừ nói: "Đến cả Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy đều khách khí thì thân phận nhất định không tầm thường, nếu như tới từ các thế gia ẩn nấp đất Nam Tiên hay tông môn của vùng đất phía Đông thì cũng khó nói”.

"Đúng!"

Giờ khắc này, Tần Ninh mang theo mấy người đi tới nửa người hai pho tượng.

Hai pho tượng điêu khắc ở bên trong sơn cốc, vững vàng đứng đó.

Một trái một phải, một nam một nữ đối diện nhau, hai tay nâng nhau lên.

Vừa hay chỗ đó lại tạo thành một mặt phẳng.

Mặt phẳng có diện tích khá lớn, có thể chứa được trên vạn người mà đều không tỏ vẻ chen chúc.

Giờ khắc này, mấy người đứng ở đây, nhìn xung quanh và than thở.

Loại cảm giác này rất thoải mái.

"Đột nhiên cảm giác ở đây lại sảng khoái hơn nhiều", Lý Nhàn Ngư nhịn không được cười nói.

Thạch Cảm Đương cười đáp: "Đó là đương nhiên, nơi này trống trải, phạm vi nhìn thoáng rộng, cảm giác cũng khác biệt”.

"Không phải là cảm giác khác biệt".

Tần Ninh lúc này mở miệng nói: "Hai pho tượng này đứng đối diện nhau, cánh tay rũ xuống xuống vừa vặn đối mặt, bốn cánh tay chồng lên nhau tạo thành một đài cao".

"Mặt đài này là một mắt trận".

Mắt trận?

Mấy người lúc này nhìn bốn phía, không hiểu vì sao.

Bọn họ cũng không hiểu rõ trận pháp.

Tần Ninh tiện đà nói: "Hai pho tượng này không phải được làm từ chất liệu đơn giản mà là từ hiệt tinh điêu khắc mà thành".

Hiệt tinh?

"Sư tôn, hiệt tinh là cái gì?"

"Một loại tinh thạch đặc biệt, giống linh thạch là có thể giúp người tu hành, có điều hiệt tinh ẩn chứa rất nhiều tạp linh khí, để mà dùng lúc tu luyện thì hiệu quả quá kém".

"Chẳng qua hai pho tượng cao tới nghìn trượng mà có thể lấy hai khối hiệt tinh to lớn như thế để điêu khắc thì là vô cùng khó khăn!"

"Mà linh khí hỗn loạn ẩn chứa bên trong hiệt tinh cũng có thể điều chỉnh".

"Mở ra thông đạo bên trong hiệt tinh như kinh mạch con người thì có thể khống chế cho linh khí lưu chuyển".

"Lâu dần sẽ ngưng tụ thành một trận pháp thiên nhiên, biến nơi đây trở thành thành một thánh địa thích hợp tu luyện!"

Giờ khắc này, mấy người đều sửng sốt.

Huyền diệu như vậy?

"Thú vị thật, xem ra thuật con rối của Thanh Phong Thiên Nhân cùng Nguyệt Diệp Thiên Nhân huyền diệu không gì sánh được".

Trụ cột của thuật con rối chính là thuật điêu khắc.

Có thể đem hai khối hiệt tinh to lớn điêu khắc thành dáng vẻ của hai người bọn họ, hơn nữa điêu khắc kinh mạch rõ ràng như thế thì rất khó làm được.

"Vậy làm sao để đi vào Thiên Nhân đạo tràng?", Dương Tử Hiên hiếu kỳ nói.

"Cửa vào ở đây".

Tần Ninh cười nói: "Trận pháp sư nào cao minh một chút mới có thể nhìn ra được".

Tần Ninh vẫn chưa định trực tiếp mở ra cửa vào của nơi đây.

Hai pho tượng này không đơn giản.

Tần Ninh cười nói: "Được, mấy ngày này ta sẽ ở đây, mọi người tùy ý làm việc của mình đi".

"Chờ bọn họ chuẩn bị mở Thiên Nhân đạo tràng, đi vào trong thì lại tụ tập!"

"Vâng!"

Mấy bóng người chắp tay, ở trên đài một hồi rồi lần lượt dời đi.

Bóng dáng Tần Ninh cũng biến mất.

Giờ khắc này, Tần Ninh tiến vào trong hai pho tượng.

Toàn bộ pho tượng cũng không phải là thực tâm.

Thông đạo nội bộ quanh đi quẩn lại từng đường, căn bản không phân biệt được rõ ràng.

Tần Ninh lúc này xuất hiện ở trong một kinh mạch của pho tượng.

Kinh mạch có chiều rộng 700 mét, cao gần mười thước.

Mà đây còn không phải kinh mạch chủ của pho tượng.

Giờ khắc này Tần Ninh đi dọc theo kinh mạch, thâm nhập vào trong, thân ảnh dần dần biến mất...

Nhoáng cái đã ba ngày trôi qua.

Võ giả cao cấp của các đại tông môn lần lượt đến.

Hôm đó, xung quanh hai pho tượng cực kỳ náo nhiệt.

Cờ của bảy đại thế lực rõ ràng dứt khoát.

"Mạc huynh!"

Trong đội ngũ của Thánh Quang Minh.

Nhất người đàn ông độ tuổi trung niên, mặc một bộ áo bào trắng, sắc mặt hơi tái nhìn về phía người đàn ông khôi ngô cầm đầu Thái Sơ Cung nói.

"Thánh minh chủ!"

Nhìn người tới, Mạc Hồng Uyên lúc này cũng chắp tay chào hỏi.

Thánh Quang Minh cùng Thái Sơ Cung đều nằm ở Đông Lan, nhau quan hệ cũng không quá xấu.

"Đây chính là Thánh Quang Thần Tử hả?”

Mạc Hồng Uyên nhìn sang một thanh niên bên cạnh Thánh Triết Hàm, cười nhạt nói: "Tuổi còn trẻ mà đã là linh cảnh Hóa Âm sơ kỳ, Thánh Quang Minh đúng là nơi nuôi dưỡng thiên tài!"

"Nghe nói lệnh công tử Mạc Lực Hành bây giờ đã là linh cảnh Hóa Âm trung kỳ, mở được sáu đường Âm Khư, đó mới thật sự là rồng phượng trong loài người!"

Hai người hàn huyên một lượt.

Cách hai người không xa là một người đứng lẻ loi.

"Cha!"

Phía sau ông ta là một thanh niên chắp tay nói: "Lần này tông chủ của bảy đại thế lực ra hết, có phải là có việc gì không cha?"

Bạch Diệp là một trong những người thừa kế của Bạch Hồng Hiên, lúc này nhịn không được hỏi cha mình.

Hiên chủ Bạch Hồng Hiên - Bạch Phàm Trần!

Nhìn bốn phía Bạch Phàm Trần cười nhạt nói: "Diệp Nhi, việc này không cần con phải quan tâm!"

"Đông Lan, Tây Lan cùng Nam Lan so với Thanh Ninh các của Trung Lan đúng là không đủ".

"Nhưng sư tử độc hành cũng không thể bằng được bầy sói".

"Nhất là khi thiếu đi hùng sư thủ lĩnh!"

"Chuyện này cứ để ta lo là đủ".

"Mà đối thủ của con là những kẻ đó!"

Bạch Phàm Trần nhìn bốn phía.

Bạch Phàm Trần ánh mắt phiêu đãng về mấy người xung quanh.

"Thánh Quang Minh - Thánh Quang Thần Tử - linh cảnh Hóa Âm sơ kỳ, mở sáu đường Âm Khư, tuyệt thế thiên tài".

"Thái Sơ Cung - Mạc Lực Hành - Hóa Âm trung kỳ, thiên tài mở sáu đường Âm Khư".

"Cùng với..."

Nói đến đây, Bạch Phàm Trần bỗng nhiên dừng lại.

"Huyền Vũ Bảo - Huyền Tử Chẩm!"

Bạch Phàm Trần thở dài nói: "Huyền Ngạn tốt số thật, sinh ra một đứa con trai tài giỏi như thế".

"Huyền Tử Chẩm tuổi còn trẻ linh cảnh Hóa Âm đỉnh phong mở tám đường Âm Khư".

"Lấy tiềm lực cỡ đó, tương lai hắn ta nhất định có thể thành tựu Thiên Nhân, Huyền Vũ Bảo sẽ có thêm ít nhất ba vạn năm sừng sững không ngã!"

Mặt ngoài, bảy đại thế lực cũng không có sự tồn tại nào vượt qua cảnh giới Vạn Nguyên.

Nhưng dù sao cũng là thế lực truyền thừa mấy vạn năm, không thể không có chút nội tình được.
Chương 1064: Tám bên tụ tập

Mà nội tình của họ là những nhân vật vô địch thuộc cảnh giới Quy Nhất, Thiên Nhân sống ẩn nấp lánh đời.

Huyền Tử Chẩm này có thiên phú ngạo nghễ, tương lai nói không chừng có thể đến cảnh giới Thiên Nhân, thậm chí là thành tựu cảnh giới Vương Giả.

Nghe cha mình nói thế, Bạch Diệp chậm rãi nắm tay nói: "Cha yên tâm, con nhất định sẽ nỗ lực tu hành!"

Bạch Phàm Trần gật đầu.

Mà cũng trong lúc đó, hai đại tông môn bên kia tụ tập cùng một chỗ.

"Hiên Viên Hành, lần này xem ra rất không ổn".

"Ừm?"

Hiên Viên Hành chính là trang chủ của Hiên Viên sơn trang.

Nói chuyện với ông ta là giáo chủ Tinh Túc giáo - Viên Thiên Cương.

Viên Thiên Cương lúc này cười nói: "Hai người con trai xuất sắc nhất của hai người chúng ta là Hiên Viên Phong và Viên Hiên!"

"Hai người bọn họ đều ở cảnh giới linh cảnh HóaÂm sơ kỳ, mở bốn đường Âm Khư".

"Nhưng mấy người Huyền Tử Chẩm, Bạch Diệp, Mạc Lực Hành và Thánh Quang Thần Tử đều là thiên tài cực hạn có sáu, bảy đườngÂm Khư".

"Hiện tại hai người chúng ta còn có thể chống đỡ cục diện, nhưng tương lai..."

Giọng nói của Viên Thiên Cương mang theo một chút bất đắc dĩ.

Hiên Viên Hành lúc này cũng là cười khổ nói: "Viên giáo chủ có tính toán gì không?"

"Không biết người của Huyền Vũ Bảo bên kia có từng cùng Hành huynh tiếp xúc?"

"Tiếp xúc thì có tiếp xúc..."

Hiên Viên Hành lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Nhưng theo tin tức ta lấy được thì Vân Vương kia dường như cũng chưa chết, một vị Vương Giả tọa trấn".

"Thì cho dù nội bộ chúng ta có một hai Thiên Nhân tọa trấn, nhưng cũng... không thể xử lý được Thanh Ninh Các!"

Thanh Ninh Các bá chiếm Trung Lan cũng đã vài vạn năm thời gian.

Một quái vật lớn như vậy thật sự là làm cho người ta không dám nghĩ tới việc lật đổ!

Nên làm gì bây giờ?

Viên Thiên Cương ghé lỗ tai, thấp giọng nói: "Lần này tuy nói là Huyền Vũ Bảo chủ trì, nhưng theo ta được biết, sau lưng lại là... người của Thiên Đế các xuất thủ!"

Thiên Đế các!

Hiên Viên Hành thay đổi ánh mắt.

Thiên Đế các cũng là một con quái vật lớn.

Chỉ có điều là không giống Thanh Ninh Các.

Võ giả thuộc Thiên Đế các rất hiếm thấy đến.

Hơn nữa không ai biết đại bản doanh của Thiên Đế các ở chỗ nào.

"Chuyện này… cũng phải xem một chút biểu hiện đã".

Hiên Viên Hành lúc này thản nhiên nói: "Lần này Tây Ninh Các cũng tới không ít, vốn dĩ các chủ Dương Phong Vân của Tây Ninh Các lần này cũng sẽ đến nhưng không biết bởi vì sao mà kéo dài thời gian".

"Thiên Đế các nếu thật sự có nhúng tay kiềm chế Vân Vương thì chúng ta sao không thể thử một lần chứ!"

Hiên Viên Hành giờ khắc này thấp giọng nói: "Lần này là một cơ hội, hai vị phó các chủ Tây Ninh Các đến, nếu có thể giết chết hai người này thì Tây Ninh Các chính sẽ hao binh tổn tướng".

"Không biết Thiên Đế các có thể biểu thị tấm lòng một chút không?"

Lời này vừa nói ra, Viên Thiên Cương tức thì sửng sốt.

Lập tức hiểu ra ý của Hiên Viên Hành.

"Hay lắm..."

Viên Thiên Cương cười nói: "Thiên Đế các đã nói hỗ trợ thì cũng phải bày tỏ chút tấm lòng chứ, lần này Tây Ninh Các chính là “tấm lòng” mà bọn họ nên bày tỏ!"

"Huyền Ngạn bảo chủ đã đại diện Thiên Đế các thì nói một chút với ông ta vậy!"

Viên Thiên Cương nói ra, Hiên Viên Hành gật đầu.

Bảy bên lúc này tụ tập ở trung tâm hai pho tượng, mỗi bên lập lều trại, dường như cũng không có bất kỳ liên quan gì với nhau.

Mà cũng trong lúc đó, người Tây Ninh Các thì đứng chắp tay ở trên đài cao.

"Công tử Tần Ninh đâu rồi?"

Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy nhìn Cốc Tân Nguyệt và Thạch Cảm Đương, nhịn không được hỏi.

"Chúng ta cũng không biết, nhưng yên tâm đi, khi nào nơi đây mở ra thì sư tôn ta chắc chắn sẽ xuất hiện".

Thạch Cảm Đương tùy ý nói.

Nói xong thì nhìn về phía bảy bên kia.

Thạch Cảm Đương từ từ nói: "Ta vẫn cứ cảm giác lần này người tới có chút lạ".

Lạ?

Mấy người đều nhìn về phía Thạch Cảm Đương.

"Xem kìa!"

Thạch Cảm Đương mở miệng nói: "Theo ta được biết, Thánh Quang Minh cùng Hiên Viên sơn trang có quan hệ không tệ, em gái của minh chủ Thánh Quang Minh gả cho em trai của trang chủ Hiên Viên sơn trang".

"Theo lý thì hai nhà này nên có quan hệ không tệ".

"Mà Hiên Viên sơn trang cùng Tinh Túc giáo thì lại va chạm không ít".

"Nhưng mọi người nhìn kia, hai lão già Hiên Viên Hành cùng Viên Thiên Cương lại rì rà rì rầm liên tục".

"Luôn cảm giác bọn họ chỉ đang cố ý tránh né nhau mà thôi".

"Ngoài ra, mọi người nghĩ xem, lần này ngoại trừ bảy bên thì chính là Tây Ninh Các chủ lực".

"Nếu bọn họ muốn diễn trò thì không phải là diễn cho Tây Ninh Các nhìn sao?"

Thạch Cảm Đương phân tích một hồi.

Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy đều thay đổi ánh mắt.

Người này nói rất đúng!

Điểm này bọn họ lúc trước lại không nghĩ tới.

Thế nhưng Thạch Cảm Đương chỉ nói vài câu mà đúng là rất có đạo lý.

Hiên Viên sơn trang cùng Tinh Túc giáo vào trăm năm trước cũng bởi vì một khoáng thành mà đánh đập tàn nhẫn, đến bá chủ cảnh giới Vạn Nguyên cũng phải xuất động.

Tuy là không phải vạch mặt nhưng bây giờ gặp mặt cũng sẽ không khách khí như vậy.

Hơn nữa Thánh Quang Minh cùng Hiên Viên sơn trang có quan hệ đúng là tốt.

Hai phe đều có qua lại với nhau.

Quan hệ tốt không ở cùng nhau.

Quan hệ xấu xí lại có vẻ tốt.

Thật sự có một cảm giác như đang diễn trò.

Diễn cho ai xem?

Ở đây ngoại trừ Tây Ninh Các bọn họ ra thì còn có thể là ai?

Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy lúc này trở nên âm trầm.

Cho tới nay, Tây Ninh Các - một phần của Thanh Ninh Các, Thanh Ninh Các là bá chủ duy nhất của cả Trung Lan, cùng với Tây Lan, Đông Lan, Nam Lan và Bắc Lan.

Cho nên bọn họ cũng tương tự như kẻ mạnh.

Chưa từng nghĩ tới những người này sẽ nghĩ như thế nào.

Dù sao chỉ xem từ mặt ngoài thực lực.

Ở bảy đại thế lực, cảnh giới Vạn Nguyên đã là mạnh nhất.

Mà tổng các chủ của bọn họ lại ở cảnh giới Vương Giả.

Bốn đại phó các chủ đều là cảnh giới Thiên Nhân vô địch.

Căn bản không coi những những thế lực này ra gì.

Nhưng nếu bọn người kia thật sự có ý nghĩ gì thì sao?

"Đầu óc ngươi cũng nhanh nhạy đấy!"

Một giọng nói vào thời khắc này vang lên.

Không biết Tần Ninh xuất hiện từ lúc nào.

"Tần công tử!"

"Sư tôn!"

Mấy người chắp tay nhìn Tần Ninh.

Tần Ninh lúc này đi ra, nhìn bốn phía.

"Bảy đại thế lực sắp chuẩn bị mở Thiên Nhân đạo tràng rồi nhỉ?"

"Nhanh thôi, mọi người đang thương lượng, thương lượng xong sẽ mở ra!"

Doãn Tinh Vũ thấp giọng nói: "Tần công tử, để phòng ngừa có điều gì, tại hạ hiện tại đi tìm Tây các chủ nhé!"

"Không cần".

Tần Ninh lúc này phất tay một cái nói: "Ta chỉ là vào đi dạo thôi, mọi người bảo vệ tốt chính mình là được".

"Bọn người kia mà thật sự muốn làm chuyện xấu xa gì... cứ giết là được".

Tần Ninh nhìn Dương Phong Hoa, cười nói: "Bản công tử đảm lần này giải quyết bệnh giúp ngươi".

"Đa tạ Tần công tử!"

Lúc này Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy cũng không tiện nhiều lời.

Tần Ninh cũng không quá quan tâm nên bọn họ cũng không dám nhiều lời.

Chỉ là lần này mà xảy ra vấn đề gì...

Thế nhưng suy nghĩ kỹ một chút, Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy cũng cảm thấy không quá có khả năng.

Thanh Ninh Các nội tình mạnh mẽ.

Bảy đại thế lực coi như là liên hợp lại thì vẫn kém so với Thanh Ninh Các.

Nếu bọn họ làm gì ngông cuồng thì hậu quả sẽ rất thê thảm.

Cũng sẽ không!

Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy hai người lúc này đều thở ra.

Không cần tự dọa mình.

Lúc này, tám bên tụ tập.

Bảo chủ Huyền Ngạn của Huyền Vũ Bảo mặc áo dài màu xanh, khí tức cường thịnh.

"Các vị!"

Huyền Ngạn bảo chủ lúc này đi ra, chắp tay nói: "Chúng ta đã tới đây thì lí do đều là mở ra Thiên Nhân đạo tràng này".

"Dù sao cũng phải có người dẫn đầu!"

"Ta Huyền Ngạn tuy bất tài nhưng cũng xin xung phong làm người dẫn đầu người vậy!"

Huyền Ngạn bảo chủ vừa mở miệng, mọi người xung quanh đều đáp lời phụ họa.

"Dựa theo hai pho tượng thì có thể thấy Thiên Nhân đạo tràng là thuộc về Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân".

"Hai vị Thiên Nhân này năm đó chính là cường giả Thiên Nhân mạnh không gì sánh được".

"Hơn nữa càng là Khôi Lỗi Sư nổi tiếng khắp đại lục Vạn Thiên!"

"Cho nên tám bên chúng ta tới đây thì cũng nên tụ tập lại mở ra nơi đây trước rồi hẵng quyết định bên trong phân phối ra sao sau!"

Huyền Ngạn bảo chủ nói đến đây thì nhìn về phía mọi người.
Chương 1065: Gài một cái bẫy

"Đã như vậy, Huyền Ngạn bảo chủ nói là được, chúng ta sẽ phối hợp!"

Bạch Phàm Trần lúc này cười nhạt.

"Được!"

Huyền Ngạn bảo chủ lúc này nhìn mọi người, cười nói: "Mỗi phái ra một vị huyền trận sư!"

Tức thì, Thánh Quang Minh, Thái Sơ Cung, Bạch Hồng Hiên cùng với Hiên Viên sơn trang, Tinh Túc giáo và Huyền Vũ Bảo đều có một vị đi ra.

Tây Ninh Các cũng có một vị trận pháp sư đi ra.

Lúc này các phương đều cùng nhìn về một phương hướng.

Nơi đó cũng có một đám người đứng vững.

Đệ tử đứng đầu cầm trong tay một lá cờ.

Nhật Nguyệt Thiên.

Một thế lực mà tất cả mọi người không phải rất tinh tường.

Chỉ là Nhật Nguyệt Thiên có thực lực không yếu, cảnh giới Vạn Nguyên, cảnh giới Âm Dương đại khái có trên dưới một trăm người, coi như là một trong tám bên.

Lúc này, một người của Nhật Nguyệt Thiên đi ra, chắp tay nói: "Xin lỗi chư vị, Nhật Nguyệt Thiên chúng ta lần này tới vội vàng nên chưa có huyền trận sư..."

Nghe đến lời này, các bên đều nhướng mày.

"Nhật Nguyệt Tùng, ngươi là tông chủ Nhật Nguyệt Thiên thì không thể không suy nghĩ đến điểm này chứ?", Hiên Viên Hành của Hiên Viên sơn trang lúc này cười nhạt nói.

Mấy bên còn lại lúc này cũng nhíu mày một cái.

Mọi người đã quyết định hợp lực mở ra nơi đây, dĩ nhiên là không hy vọng xảy ra điều gì bất trắc.

Nhật Nguyệt Thiên người cực ít, có người nghe được lần này xuất hiện một vị Nhật Nguyệt Tùng cũng cảnh giới Vạn Nguyên, thực lực lớn mạnh.

Huyền Ngạn bảo chủ lúc này cũng mở miệng nói: "Bảy vị huyền trận sư cũng đủ rồi".

"Nếu Nhật Nguyệt Thiên lần này không có huyền trận sư đến thì thôi".

Nghe Huyền Ngạn bảo chủ nói thế, vốn dĩ mấy bên định so đo thì đều do dự một chút rồi không nói cái gì nữa.

"Sao có thể vậy chứ?"

Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Tần Ninh lúc này đứng ở nhóm của Tây Ninh Các, cười nói: "Chúng ta cả bảy bên đều có huyền trận sư xuất thủ mà Nhật Nguyệt Thiên không có, đó không phải là ngồi chờ xem kịch hay à?"

Nghe đến lời này, ánh mắt của mấy vị tông chủ đều đổ dồn vào Tần Ninh.

Huyền Tử Chẩm ở trong nhóm người nhìn một thanh niên bên cạnh mình, thấp giọng nói: "Đại ca, chính là hắn - Tần Ninh, hắn rất lớn lối!"

Huyền Tử Chẩm bây giờ vẫn ghi thù việc bị Tần Ninh cho người đạp xuống.

Chuyện này đã truyền đi mấy ngày.

Một thanh niên áo mũ chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú bên cạnh hắn ta khẽ gật đầu.

Giờ khắc này, Huyền Ngạn bảo chủ nhìn Tần Ninh, ngạc nhiên nói: "Không biết vị này chính là..."

"Tần Ninh!"

"À, công tử Tần Ninh", Huyền Ngạn bảo chủ mở miệng nói: "Ngươi có thể đại diện cho Tây Ninh Các sao?"

Nghe đến lời này, Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy không chút do dự mà gật đầu.

Huyền Ngạn bảo chủ cả kinh trong lòng.

Người thanh niên này dường như có thân phận không đơn giản!

"Đã như vậy thì không biết công tử Tần Ninh có ý kiến gì?"

Nghe đến lời này, Tần Ninh đi ra nhìn mọi người.

"Lần này tám bên chúng ta là tám bên mạnh nhất trong tất cả các thế lực đến nơi này, bên đều có cảnh giới Vạn Nguyên tọa trấn, cho nên mỗi bên đều có quyền lên tiếng".

"Nếu huyền trận sư của bảy bên chúng ta xuất thủ mà Nhật Nguyệt Thiên không ra tay, vậy có phải là không quá công bằng hay không?"

Tần Ninh cười tủm tỉm nhìn mọi người.

Vừa rồi mấy người kia cũng muốn so đo.

Thế nhưng Huyền Ngạn bảo chủ vừa mở miệng, mọi người im lặng không lên tiếng đành, đồng ý.

Không có điều gì lạ thường?

Không có gì mới là lạ đấy!

Nhật Nguyệt Tùng của Nhật Nguyệt Thiên lúc này mở miệng nói: "Không biết Tần công tử có ý gì?"

Nhật Nguyệt Tùng đã bắt đầu thấy khó chịu về Tần Ninh.

Huyền Ngạn đều không nói cái gì mà thằng nhóc này... lại chen vào nói.

"Ý của ta rất đơn giản, nếu chưa đi vào Thiên Nhân đạo tràng, mọi người hợp lực mở ra, đương nhiên phải công bằng".

"Tất cả mọi người đều phải góp sức".

Nhật Nguyệt Tùng hừ một tiếng: "Chúng ta không có huyền trận sư".

"Ta không điếc, ban nãy có nghe thấy".

Tần Ninh thản nhiên nói: "Các ngươi không có thì bảy vị huyền trận sư cũng không thể vô công xuất thủ được".

"Thiếu đi một người thì bảy vị sẽ phải tốn thêm chút sức nữa, ta thấy hay là Nhật Nguyệt Thiên các người cho bảy vị đại sư chút thù lao đi!"

"Hợp tác mà, hoặc là xuất lực hoặc là bỏ tiền, Huyền Ngạn bảo chủ thấy ta nói có đúng không?"

Tần Ninh chỉ nói vài ba câu đã thể hiện rõ ý.

Nhật Nguyệt Thiên không góp người thì cũng phải trả thù lao chứ.

Tần Ninh lại nói: "Huyền Ngạn bảo chủ, mấy vị này cũng đều là huyền trận sư cấp năm, người của đại lục Vạn Thiên cũng phải gọi một tiếng đại sư!"

Lời này làm cho mấy người của Thánh Quang Minh, Thái Sơ Cung, Bạch Hồng Hiên cùng với Hiên Viên sơn trang và Tinh Túc giáo không mở miệng.

Không sai!

Lời nói này của Tần Ninh giúp bọn họ có thêm lợi ích.

Không cần thì phí!

Nghe đến lời này, Huyền Ngạn bảo chủ nhất thời không biết giải thích thế nào.

"Chúng ta Nhật Nguyệt Thiên sẽ không lươn lẹo, bảy vị huyền trận sư xuất thủ, Nhật Nguyệt Thiên chúng ta đưa cho bảy vị mỗi người một viên huyền đan ngũ phẩm coi như là lòng thành của Nhật Nguyệt Thiên!"

Nhật Nguyệt Tùng lúc này mở miệng nói.

Huyền đan ngũ phẩm.

Huyền đan cấp bậc cảnh giới Âm Dương.

Nhật Nguyệt Thiên đúng là hào phóng.

Tần Ninh lúc này chắp tay cười nói: "Vậy là tốt nhất, mọi người công bằng công chính tiến vào Thiên Nhân đạo tràng thì tính sau, nhưng ít nhất bây giờ là cần hợp tác!"

Tần Ninh nói mấy câu giúp khắp nơi tranh thủ được một viên huyền đan ngũ phẩm, người nào không muốn người đó là người ngu!

Lúc này Huyền Ngạn bảo chủ nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt lóe lên.

Người này... rất tâm cơ!

Chẳng lẽ là phát hiện ra cái gì?

Không thể!

Lúc này Tần Ninh trở về chỗ của Tây Ninh Các.

Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy ngơ ngác.

Công tử Tần Ninh rất biết trêu chọc.

Mấy câu nói đó là giúp người khác tranh thủ được một viên huyền đan ngũ phẩm.

Nhưng lại đắc tội Nhật Nguyệt Thiên.

Không có lợi lắm!

Còn chưa đi vào Thiên Nhân đạo tràng mà đã đắc tội một thế lực không tầm thường thì cũng không phải là chuyện tốt.

Nhóm người Cốc Tân Nguyệt, Giang Bạch cũng tỏ vẻ không hiểu.

Tần Ninh hoàn toàn không cần phải đắc tội những người này làm gì!

Thạch Cảm Đương lúc này kéo Lý Nhàn Ngư, thấp giọng nói: "Nhóc con, đã hiểu chưa?"

"Cái gì?"

Lý Nhàn Ngư vẻ mặt ngơ ngác.

"Ngu ngốc, về sau học tập sư huynh ta một ít đi, ngươi biết vì sao sư tôn cố ý đắc tội Nhật Nguyệt Thiên không?"

Lý Nhàn Ngư lắc đầu.

Thạch Cảm Đương cười khà khà, ghé lỗ tai, nhẹ giọng nói: "Nếu ta đoán không lầm thì Nhật Nguyệt Thiên tuyệt đối có vấn đề, e là người của Thiên Đế các!"

Lý Nhàn Ngư nghe đến lời này thì thần tình kinh hãi.

Thiên Đế các?

Làm sao mà ở đâu cũng có Thiên Đế các vậy!

Đám người kia thật là âm hồn bất tán.

Thạch Cảm Đương lần nữa nói: "Ngươi nghĩ Thiên Đế các đặt nhiều gian tế ở trong Thanh Ninh Các là vì sao? Còn không phải là vì mưu đồ Thanh Ninh Các?"

"Tin tức lần trước Thủy Lam Phong đích thân xuất thủ bị Vân Vương chấn sát cũng bị đè xuống".

"Thế nhưng Thiên Đế các chắc chắn biết".

"Chết một vị phó các chủ, Thiên Đế các lại không chịu đánh cái rắm nào?"

"Ngươi suy nghĩ kỹ một chút xem có đúng không?"

Lý Nhàn Ngư lắc đầu.

"Vậy là đúng rồi!", Thạch Cảm Đương tiếp tục nói: "Ta đoán là người của Thiên Đế các nhất định sẽ tiếp tục xuất thủ không diệt Thanh Ninh Các thì đám Luyện Ngục Ma cũng không ra ngoài được".

"Cho nên bọn họ muốn tiêu diệt Thanh Ninh Các thì bắt đầu từ việc chém chết phụ tá đắc lực của Thanh Ninh Các, Tây Ninh Các chính là một trong số đó!”

Nghe Thạch Cảm Đương phân tích cẩn thận, Lý Nhàn Ngư kinh ngạc xuất thần nhìn Thạch Cảm Đương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK