Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 781: Thiên cung Bắc Thương

“Thiên cung Bắc Thương vẫn còn chưa mở ra mà?”, Vân Sương Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn.

“Công tử nhà cô là ai cơ chứ?”, Tần Ninh nhìn về phía Vân Sương Nhi nói.

“Đúng... là Cửu U Đại Đế năm xưa”.

Tần Ninh nhéo mặt Vân Sương Nhi một cái, cười nói: “Vậy không phải tốt rồi sao, trên thế gian này lại có chỗ mà ta không đến được chắc?”

Tần Ninh cười ha ha một tiếng, rời khỏi sảnh trước.

Một đêm yên bình không xảy ra chuyện gì, sáng sớm ngày hôm sau.

Bốn người nhóm Tần Ninh rời khỏi thành Thương Vân.

Mà giờ phút này, ở một gian biệt viện trong thành Thương Vân.

“Đi rồi sao?”

Kim Chính Thiên hơi sững sờ, nói: “Bây giờ thiên cung Bắc Thương xuất thế, nhưng bảy thế lực cận trung tâm lớn của đại lục, các cường giả huyền cảnh Tạo Hoá cũng không nghĩ ra được cách mở thiên cung Bắc Thương, bây giờ bọn họ rời đi làm gì?”

“Thuộc hạ không rõ!”

“Có mấy người?”

“Cả bốn người nhóm của hắn!”

Kim Chính Thiên phất tay, người kia lui ra, mấy người còn lại trong phòng cũng nhăn mày khó hiểu.

“Trưởng tộc Kim, thiếu niên kia là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ, hai cô gái đi cùng là cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, còn người thanh niên cầm đầu kia thì không thể biết được tu vi như nào!”

“Nhưng chắc chắn không thể cao hơn cảnh giới Địa Vị được”.

Hà Thanh Nguyên ngồi ở ghế đầu phía dưới chắp tay nói: “Chỉ có bốn người bọn họ...”

“Hà trưởng tộc, không được sơ xuất!”

Kim Chính Thiên lại nói: “Hôm qua người này kết thù oán với chúng ta, hôm nay sẽ không thể im hơi lặng tiếng rời khỏi thành Thương Vân được, nói không chừng là cố ý làm như thế”.

“Hơn nữa người này nói đến từ Cửu U Đại Lục chưa chắc đã là thật”.

“Đây chính là một cơ hội!”, Hà Thanh Nguyên nói tiếp.

Đây đúng thật là một cơ hội.

Một cơ hội giết chết bốn người nhóm Tần Ninh.

Hôm qua, cho dù là Hà Thanh Nguyên hay là Kim Chính Thiên thì cũng đều mất hết thể diện rồi!

Cơn giận này nếu như nuốt xuống thì khi thiên cung Bắc Thương mở ra, ai còn có thể coi trọng đại lục Hà Bác và đại lục Kim Phong của bọn họ nữa?

Lúc này, Kim Chính Thiên gõ bàn một cái, từ tốn nói: “Như này đi, Hà trưởng tộc, ông dẫn theo mấy vị cao thủ cảnh giới Địa Vị trong gia tộc, ta với ông cùng đi”.

“Ta sẽ giữ chân Thạch Cảm Đương, ông đánh giết ba người còn lại nhóm Tần Ninh”.

“Yên tâm, bảo vật trên người của mấy người đó ta sẽ không lấy bất cứ thứ gì hết”.

“Được!”

Trầm tư một lát, Hà Thanh Nguyên mở miệng nói.

Kim Chính Thiên biết, Hà Thanh Nguyên muốn ra mặt vì ông ta.

Thế nhưng bối cảnh của Tần Ninh như thế nào vẫn chưa biết rõ, tuỳ tiện hành động cũng không phải là chuyện tốt.

Hà Thanh Nguyên cũng rõ, Kim Chính Thiên cũng không nguyện ý vì ông ta mà ra mặt.

Kim gia và Hà gia quan hệ cũng rất tốt.

Thế nhưng người chết hôm qua là người của Hà gia.

Hôm nay ông ta đến tìm Kim Chính Thiên cũng chỉ hu vọng Kim Chính Thiên có thể cản lại cái tên Thạch Cảm Đương cảnh giới Thiên Vị kia mà thôi.

Còn ba người còn lại nhóm Tần Ninh chắc chắn phải chết!

“Đã như thế thì chúng ta mau chóng lên đường thôi!”

Kim Chính Thiên và Hà Thanh Nguyên lập tức dẫn người rời khỏi phủ đệ, ra khỏi thành Thương Vân.

Lúc này bốn người nhóm Tần Ninh đang bay trên không đi về phía Nam thành Thương Vân.

Phía nam thành Thương Vân vốn là một khu vực đồng bằng, cây cối tốt tươi.

Thế nhưng bây giờ vùng đất này cây cối mọc um tùm, góc cạnh của một số toà cung điện nhà lầu phát ra ánh sáng vàng son lộng lẫy.

Người bình thường thì đã sớm bị doạ chạy xa.

Một số võ giả vẫn còn ở đây để điều tra.

Nhìn kỹ lại, có thể thấy được ánh vàng khắp nơi trong rừng cây rộng trăm khoảnh* phía trước.

(1 khoảnh = 100 mẫu)

“Đây chính là thiên cung Bắc Thương sao?”

Vân Sương Nhi không nhịn được suýt xoa một tiếng.

Lớn quá đi mất!

Hơn nữa mới chỉ là một phần mái rất nhỏ của cung điện lộ ra bên ngoài.

Toàn bộ cung điện Bắc Thương phần lớn đều chôn sâu dưới lòng đất.

Bây giờ vẫn không có ai dám đào bới phần đất xung quanh.

Thiên cung Bắc Thương chính là của Đế Quân Bắc Thương thanh danh hiển hách năm đó để lại.

Đế Quân Bắc Thương năm đó cũng là một nhân vật để lại vô số truyền thuyết ở trên đại lục trung tâm đại lục Thương Lan.

Một thế lực lớn như vậy, cung điện mà ông ta để lại sao có thể tầm thường được?

Nếu chẳng may không cẩn thận đào bới vùng đất xung quanh, động chạm vào cơ quan nào đấy thì chính là không biết sẽ chết như thế nào đâu!

Còn nữa, lần này bảy đại lục cận trung tâm và các võ giả cao cường cũng đích thân đến.

Bọn họ muốn mở thiên cung Bắc Thiên hơn bất cứ ai.

Để mấy tên cường giả kia nghĩ cách mới được.

Bốn người đi dọc theo góc cung điện lộ ra, lao vùn vụt một vòng rồi đáp xuống ở phía bắc cung điện.

“Dài rộng trăm dặm, đây chính là thiên cung Bắc Thiên sao?”, Diệp Viên Viên lúc này cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

Một công trình quy mô lớn như vậy, thật sự quá hoàng tráng.

“Diện tích trên thực tế còn lớn hơn nữa!”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Đây mới chỉ là phần diện tích của cung điện bị lộ ra ngoài mà thôi!”

“Loại di tích như này, chính cung bình thường đều cao hơn nhiều so với thiền điện”.

“Trên thực tế thì thiền điện lại cao hơn chính cung!”

Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều kinh ngạc không thôi.

Thiền điện cao hơn nhiều?

Thiên cung Bắc Thương này thật sự quá lớn!

“Hôm nay chúng ta vào thiền điện xem thử trước đã!”

Tần Ninh cười nói: “Thiên cung Bắc Thương đã vùi sâu dưới lòng đất mấy vạn năm, không thể vô duyên vô cớ xuất thế được, trước tiên chúng ta thăm dò kỹ càng đã, tránh lúc vào được mà không ra được lại phiền phức”.

“Công tử cũng không có cách ra ngoài sao?”

“Ta đương nhiên là có”, Tần Ninh nói tiếp: “Nhưng cung điện này đột nhiên xuất thế vậy thì chắc chắn có vấn đề!”

“Đến lúc đó, cao thủ của hơn trăm đại lục tiến vào nói không chừng khởi động cơ quan nào đấy, không may trở thành vùng chết vậy thì phiền phức”.

“Lão già Đế Quân Bắc Thương kia đầu óc không bé đâu!”

Tần Ninh vừa nói xong, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều sững sờ.

“Công tử quen Đế Quân Bắc Thương sao?”

“Trước đã từng đến chỗ này, lão già kia lòng dạ hẹp hòi, ta muốn mượn kính Bắc Thương xem thử mà lão không cho”.

Tần Ninh bĩu môi nói: “Kính Bắc Thương cũng không phải do lão ta luyện chế ra, ngày nào cũng tự đắc cái quỷ gì không biết, bây giờ thì tốt rồi, người đã chết cũng chẳng mang theo kính Bắc Thương đi được”.

Vân Sương Nhi không nhịn được nói: “Đế Quân Bắc Thương ít nhất cũng phải trên huyền cảnh Tạo Hoá đúng không? Sao lại chết được...”

Tần Ninh nói tiếp: “Thật ra đến cảnh giới Tam Vị tuổi thọ của võ giả là một vạn năm, đây đã là một rào ngăn rồi”.

“Đến cảnh giới Tạo Hoá chỉ tăng thêm được một ngàn năm mà thôi”.

“Cứ thế mà tính ra thôi, trừ khi trở thành thánh nhân thì tuổi thọ mới có sự đột phá lớn!”

Nói đến đây, Diệp Viên Viên có chỗ không hiểu.

“Nói như thế thì Thạch Cảm Đương không phải... nên chết từ lâu rồi sao?”

Nghe đến đây, hai mắt của Thạch Cảm Đương trừng lớn.

Diệp Viên Viên nhẹ nhàng quá đi!

Nói hắn ta nên chết từ lâu mới phải?

“Nếu không phải bây giờ thấy Cốc Tân Nguyệt từ một tỳ nữ lắc mình một cái trở thành sư nương, lo lắng có một ngày cô cũng trở thành sư nương của ta thì ta nhất định sẽ đánh cô một trận thừa sống thiếu chết rồi!”, Thạch Cảm Đương rầu rĩ nói.

Cô gái nào ở bên cạnh Tần Ninh cũng không thể chọc vào được đâu!

Nghe thấy vậy, kính mặt xinh đẹp của Diệp Viên Viên ửng hồng, trừng Thạch Cảm Đương một cái.

“Thạch Cảm Đương là bị người của Thiên Đế các giày vò không chết mà thôi”.

“Thủ đoạn của đám người Thiên Đế các kia ta thấy có vẻ nhiều đấy, nếu không thì tiểu Thạch Đầu cũng đã chết từ lâu rồi”.

Tần Ninh nói tiếp: “Tuổi thọ của võ giả chung quy cũng chỉ có giới hạn mà thôi, nhưng trên ngàn vạn đại lục ở thế giới rộng lớn này chuyện kỳ lạ nào mà chẳng có chứ?”

“Chặn máu ngừng thọ, bảo tồn tuổi thọ, phong bế bản thân, mỗi người đều có cách cả!”

Nghe đến đây, Vân Sương Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn, ngây thơ nói: “Đúng thế, như công tử còn có chuyện chuyển kiếp trùng sinh mà!”

Tần Ninh hơi ngây người, gõ đầu Vân Sương Nhi một cái.

“Thật ra trừ chuyện đó ra thì kéo dài tuổi thọ chưa hẳn là không thể, loại chuyện này không mang tính tuyệt đối như vậy!”

Thạch Cảm Đương lập tức nói: “Đúng vậy, tiểu tử Thanh Vân kia nhất định không thể sống quá chín vạn năm nhưng bây giờ vẫn sống rất tốt đó thôi, các cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra đúng không?”

Thạch Cảm Đương tỏ vẻ thần bí nói.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lập tức tò mò nhìn về phía Thạch Cảm Đương.

“Hê hê, ta cũng không biết...”

Trong nháy mắt, hai ánh mắt sắc lạnh nhẹ nhàng lướt qua...
Chương 872: Đường âm dương

Thạch Cảm Đương cũng chẳng thèm quan tâm.

Bảo sao ngày nào sư tôn cũng chọc ghẹo Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, bản thân liền thử một chút, hoá ra lại thú vị đến thế.

Tần Ninh cười nói: “Thanh Vân không giống những người bình thường khác, cũng không tầm thường, đến khi nào gặp hắn thì các cô sẽ biết ngay thôi”.

Thạch Cảm Đương bĩu môi nói: “Ta cũng không tầm thường!”

Tần Ninh trực tiếp phớt lờ lời nói của Thạch Cảm Đương.

Bốn người đáp xuống ở phía bắc thiên cung, đi đến góc lộ ra ngoài kia nhìn kỹ.

Tần Ninh liên tục đi tới đi lui.

“Viên Viên, Sương Nhi!”

Không bao lâu sau, Tần Ninh mở miệng gọi.

Trong tay xuất hiện bốn lá cờ nhỏ, Tần Ninh dặn dò: “Các cô đặt bốn lá cờ này xuống dưới chân ta, lấy chân của ta làm trung tâm, bốn hướng mỗi hướng cắm một cái xuống!”

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không hỏi nhiều mà trực tiếp hành động.

Bốn lá cờ nhỏ được cắm ở bốn hướng cách đó trăm dặm.

Tần Ninh gật gật đầu nói: “Kế tiếp nhìn cho kỹ!”

Bốn người lúc này đứng cùng một chỗ, Tần Ninh dùng chân vẽ một đường tròn, bốn người lúc này bị vòng tròn vây quanh.

Chẳng mấy chốc, lá cờ ở bốn hướng loé lên ánh sáng nhàn nhạt.

Hình bóng của bốn người đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

Một khắc sau, bốn thân ảnh xuất hiện ở bên ngoài một gian thiền điện.

“Đây là...”

Trong lúc nhất thời, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều kinh ngạc không thôi.

Chuyển đổi không gian?

“Không phải là chuyển đổi không gian, chẳng qua chỉ là phép dịch chuyển tức thời mà thôi!”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Chỗ này chính là bên trong thiên cung Bắc Thương, nhưng chỉ là một toà thiền điện thôi, chúng ta cứ tiến lên trước xem xét ra sao đã!”

Tần Ninh nói, dừng lại trước cửa điện.

Bức tường đại điện cao hơn ba thước, trải dài cả trăm thước sang hai bên, hơn nữa còn có chút ánh sáng vàng lấp lánh bắn ra xung quanh.

Trên cửa điện có treo ba chữ to đùng.

“Điện Nhạc Hiên!”

Tần Ninh nhìn thấy ba chữ thuận miệng đọc ra.

“Điện Nhạc Hiên?”

Vân Sương Nhi đi đến phía trước, đẩy cửa ra nhưng cửa điện vẫn không hề nhúc nhích.

“Không phải mở như thế!”

Tần Ninh cười nói: “Ta nói cho các ngươi biết, Đế Quân Bắc Thương vô cùng hẹp hòi, chết rồi nhưng lão ta vẫn không đành lòng huỷ thiên cung Bắc Thương nên mới chôn sâu xuống đất”.

“Bây giờ đột nhiên xuất hiện chắc chắn không bình thường”.

“Điện Nhạc Hiên này hẳn là thiền điện đệ tử của Đế Quân Bắc Thương”.

“Vậy mở cái này ra như nào?”, Vân Sương Nhi ngờ vực nói.

“Cô tránh ra!”

Tần Ninh lúc này cười cười.

Ba người Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương đều lui lại.

Tần Ninh đi đến trước cửa điện, nhìn cánh cửa lớn cổ xưa màu đồng, khẽ mỉm cười.

“Đế Quân Bắc Thương, thiên hạ vô song!”

Ầm...

Tần Ninh vừa nói xong, cửa điện lúc này ầm ầm từ từ mở ra.

“Mở rồi!”, Vân Sương Nhi kích động không thôi.

Vừa rồi nàng đã thử một chút nhưng căn bản không thể mở ra được.

Vậy mà giờ đã mở ra được rồi!

Thạch Cảm Đương cạn lời: “Đế Quân Bắc Thương tự luyến đến vậy sao? Lại còn Đế Quân Bắc Thương, thiên hạ vô song!”

Tần Ninh cũng chẳng thèm để ý đến chuyện này, cười nói: “Vào xem thử một chút đi!”

Mấy người cất bước đi vào bên trong đại điện.

Đập vào mắt là một toà đình viện dài trăm mét, rộng khoảng năm mươi mét, giữa đình viện có một cái hồ nhỏ, hai bên hồ là hai lối đi lát sỏi.

Đi qua hai con đường ấy thì mới vào bên trong sảnh chính.

“Thiết kế không tồi!”, Thạch Cảm Đương dò xét nói.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhìn con đường lát sỏi, tiến lên phía trước.

Cùng lúc đó, hai bóng hình bước vào con đường lát sỏi, nhưng cơ thể lập tức cứng đờ.

“Công tử... nặng quá!”

Vân Sương Nhi không nhịn được nói.

“Quên không nói cho các cô biết”, Tần Ninh cười nói: “Đế Quân Bắc Thương này tính cách kỳ quặc, mỗi một cung điện của đệ tử đều có hai đường âm dương”.

“Đường âm dương?”

“Ừm, đường âm dương, phân chia âm dương đối với võ giả mà nói có tính rèn luyện cực lớn”.

“Hai người các cô là cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, linh khí ngưng kết tụ tập thành biển, có khí tràng lớn mạnh”.

“Ở trên con đường âm dương này tôi luyện nhiều, có tác dụng cực lớn đối với việc áp chế linh khí xốc nổi của các cô!”

Tần Ninh cười cười sải bước đi lên.

Đi ở trên con đường âm dương, linh khí bên trong cơ thể của Tần Ninh bị khống chế trùng xuống.

Lúc này, linh khí toàn thân vốn đang tụ tập đang không ngừng dịch chuyển về phía dưới chân Tần Ninh.

Giống như một cây gậy tre tràn đầy thể khí.

Nhưng bây giờ thể khí bị nén xuống, cô đọng lại một chỗ biến thành thể lỏng.

Tần Ninh không nói gì lập tức hấp thu linh khí xung quanh.

Dần dần, những linh khí ấy tiếp tục đi vào bên trong cơ thể.

Linh khí bên trong cơ thể của Tần Ninh bị áp chế càng ngày càng mãnh liệt, mà tốc độ hấp thu linh khí của hắn cũng mỗi lúc một nhanh.

Chẳng mấy chốc, khí tức của Tần Ninh đã đạt đến mức cao nhất.

“Cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ!”

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều sững sờ.

Lại tấn thăng rồi!

“Đừng phân tâm!”

Tần Ninh quát khẽ: “Áp chế linh khí bên trong cơ thể của các cô lại, nhân cơ hội hấp thu linh khí vào bên trong cơ thể có thể khiến cảnh giới của các cô càng thêm vững chắc hơn”.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lập tức không nói gì thêm, tập trung toàn bộ tinh thần.

Thật không ngờ, thiên cung Bắc Thương, trong một thiên điện, chỉ là một con đường đơn giản mà lại có nhiều môn đạo như thế.

Thiên cung Bắc Thương quả nhiên không tầm thường.

“Sư tôn...”

Thạch Cảm Đương lúc này lộ ra vẻ ủ rũ.

Ba người Tần Ninh đi trên con đường đều có cảm giác bị áp chế, dựa vào việc linh khí bị áp chế mà liên tục làm mới cơ thể, gột rửa có thể.

Thế nhưng hắn ta bước trên con đường lại chẳng có bất cứ cảm giác gì cả!

“Ta...”

“Có thể là do thiên phú của ngươi quá kém đấy!”, Tần Ninh phất tay, trực tiếp đi qua con đường âm dương, không nói gì thêm.

Thạch Cảm Đương lộ ra vẻ không tin, lắc đầu nói: “Thiên phú của ta kém sao? Nói đùa cái gì cơ chứ?”

Ngay lập tức đi theo sau Tần Ninh tiến vào chính điện.

Chính điện nhìn trông cũng không lớn lắm, dài rộng khoảng trăm mét.

Bên trong điện không có bàn, vị trí trung tâm có một cái lư đỉnh yên tĩnh đặt đó.

Cái lư đỉnh kia có màu đồng xanh nhạt, cao hơn nửa người, rộng nửa mét, dài khoảng một mét, là một lư đỉnh hình vuông.

Phía trên tai đỉnh có một màu nâu đen nhàn nhạt.

“Sư tôn... cái này là huyền khí!”

Thạch Cảm Đương kinh ngạc nói.

Bên trong một thiên điện lại có huyền khí!

“Đan đỉnh!”

Tần Ninh gật đầu nói: “Huyền đỉnh Hư Nhĩ!”

“Huyền đỉnh Hư Nhĩ?”

Thạch Cảm Đương kinh ngạc nói: “Thật hay giả vậy? Ta nhớ lúc trước sư tôn có nói muốn luyện chế huyền đan cho Thanh Vân tông, mượn Đế Quân Bắc Thương cái huyền đỉnh Hư Nhĩ này dùng nhưng lão ta không cho mượn!”

“Bây giờ không phải là của chúng ta rồi sao?”

Tần Ninh khẽ cười nói.

Thạch Cảm Đương cười he he nói: “Đúng đúng đúng”.

Dứt lời, Thạch Cảm Đương liền đi đến ôm đỉnh!

“Không muốn chết thì đừng động vào”, Tần Ninh đột nhiên nói: “Cái huyền đỉnh Hư Nhĩ này không lấy được dễ dàng thế đâu!”

“Vậy làm sao mới lấy được?”

Bùm...

Trong lúc hai người nói chuyện, đột nhiên trong đình viện phát ra một tiếng nổ.

Hai tiếng rên rỉ vang lên, cơ thể của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này bay vào bên trong sảnh chính.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tần Ninh và Thạch Cảm Đương đi đến.

“Hả? Kim Chính Thiên? Hà Thanh Nguyên?”

Nhìn thấy hai người, vẻ mặt của Thạch Cảm Đương thay đổi, hơi kinh ngạc.

“Ha ha...”

Hà Thanh Nguyên lúc này cười ha ha, bảy tám người đi cùng đều toát ra khí tức cảnh giới Địa Vị.

“Vốn chỉ định tìm một cơ hội giết các ngươi một cách thần không biết quỷ không hay, thật không ngờ, không ngờ a!”

Hà Thanh Nguyên cười ha ha nói: “Tần Ninh, ngươi quả đúng là không đơn giản, cường giả huyền cảnh Tạo Hoá cũng không mở được thiên cung, vậy mà ngươi lại có cách đi vào được”.

Thạch Cảm Đương tức giận quát: “Lão già, ngươi dám theo dõi bọn ta!”

“Hừ, giết chết cháu trai của ta, sao ta có thể để các ngươi sống được chứ?”

Hà Thanh Nguyên gầm lên muốn xông ra.

Nhưng đúng lúc này, hai mắt Hà Thanh Nguyên đột nhiên trợn tròn.
Chương 783: Huyền đỉnh Hư Nhĩ

Chính giữa đại điện có một vạc đồng bốn chân lập tức thu hút ánh nhìn của ông ta.

Lúc này hai mắt Kim Chính Thiên cũng trừng lớn nhìn chằm chằm vào vạc đồng bốn chân kia.

“Huyền đỉnh Hư Nhĩ!”

“Huyền đỉnh Hư Nhĩ!”

Sắc mặt của hai người lúc này liên tục thay đổi.

Huyền đỉnh Hư Nhĩ là đỉnh lúc trước đế quân Bắc Thương dùng để luyện đan.

Đây chính là huyền khí cấp Thiên!

Hai người bây giờ đi vào bên trong.

Tần Ninh kéo Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi sang một bên.

“Không sao chứ?”

“Ừm!”

Lúc Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đang áp chế linh khí thì hai tên này đột nhiên xông vào.

“Chỉ bị nội thương nhẹ thôi”.

Trong mắt Tần Ninh loé lên sát ý rồi ngay lập tức biến mất.

“Xem ra các vị đã đi theo chúng ta từ rất lâu rồi!”

Tần Ninh cười nói: “Nếu đã như vậy thì huyền đỉnh Hư Nhĩ, huyền khí thiên phẩm, một đan đỉnh cực kỳ nổi danh này đến tay của hai vị thôi!”

“Vậy đã hài lòng chưa?”

“Hài lòng, đương nhiên là hài lòng rồi!”

Hai người Kim Chính Thiên và Hà Thanh Nguyên mừng rỡ cười không ngậm được miệng.

Huyền khí thiên phẩm, mà lại còn là đan đỉnh.

Cái này đối với huyền sư mà nói là vô cùng có giá trị.

Mấy loại thần binh như đan đỉnh, khí đỉnh từ trước đến nay rất hiếm gặp và luôn có giá trị cao hơn nhiều so với đao, kiếm, thương cùng loại.

Lần này đến đúng lúc rồi!

Trong mắt mọi người tràn ngập niềm vui sướng.

Thạch Cảm Đương lúc này cẩn thận từng li từng tý, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.

“Nếu đã như vậy thì bọn ta có thể rời đi được chưa?”

Tần Ninh nói tiếp.

“Không được!”

Kim Chính Thiên lúc này đột nhiên mở miệng nói.

Cướp bảo vật, giết người diệt khẩu!

Tần Ninh hôm nay nhất định không thể rời khỏi đây.

Ngay lập tức, Hà Thanh Nguyên bao vây nhóm bốn người của Tần Ninh lại.

Thạch Cảm Đương thấp giọng quát: “Kẻ nào dám?”

Kim Chính Thiên cũng không tức giận, cười nói: “Ngươi chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ, lão hủ khó giết được ngươi nhưng chẳng lẽ cản ngươi lại thì không được ư?”

“Hà Thanh Nguyên là cảnh giới Địa Vị hậu kỳ, giết ba người bọn chúng là chuyện dễ như trở bàn tay”.

“Vậy ngươi cứ thử xem!”

Thạch Cảm Đương cười nhạo nói.

“Kim tộc trưởng!”

Hà Thanh Nguyên đột nhiên nói: “Trước hết cất đỉnh cổ đi đã, tránh xảy ra điều sai sót”.

“Được!”

Kim Chính Thiên vừa định bước ra, ngay lập tức sững sờ.

Đây là chỗ nào cơ chứ?

Thiên cung Bắc Thương đấy!

Cho dù là thiền điện bên ngoài thì cũng là thứ mà đế quân Bắc Thương, một nhân vật vô địch vượt qua huyền cảnh Tạo Hoá để lại.

Sao lại có thể đơn giản bày ra một đan đỉnh ở đây, đường đường chính chính để bọn họ lấy được cơ chứ?

“Tần Ninh!”

Kim Chính Thiên nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Lão phu cho ngươi một cơ hội, ngươi giúp lão phu lấy cái đỉnh này mang đến đây, lão phu có thể cân nhắc tha cho các ngươi một mạng”.

Lời này vừa nói ra, sự cảnh giác trong lòng của Hà Thanh Nguyên cũng tăng lên.

Đúng vậy, chỉ mải vui mừng mà suýt chút nữa đã quên mất đây là chỗ nào.

“Ngươi nói lời phải giữ lấy lời đấy?”, Tần Ninh bày ra bộ dáng xoắn xuýt.

“Kim Chính Thiên ta từ trước đến nay nói lời luôn giữ lời!”

Kim Chính Thiên ngạo nghễ nói.

Tần Ninh lộ ra vẻ đấu tranh, nói: “Vậy được, ngươi để ba người bọn họ đi trước, rời khỏi chỗ này”.

“Vậy thì không được!”

Kim Chính Thiên nói tiếp: “Hai cô gái bên cạnh ngươi có thể rời đi, còn tên tiểu tử kia thì không được!”

Tần Ninh cắn răng.

“Được!”

Tần Ninh nhìn về phía Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, lưu luyến nói: “Hai cô ra ngoài trước đi, nếu Kim Chính Thiên nói lời giữ lời thì ta lấy được đỉnh giao cho bọn hắn, chúng ta liền rời khỏi đây”.

“Nếu như hắn nói không giữ lời giết chúng ta thì hai cô lập tức chạy!”

“Công tử...”

Sắc mặt của Vân Sương Nhi lập tức tái nhợt.

“Ta không đi, ta muốn ở cùng với công tử!”

“Sương Nhi ngốc, nếu như không đi thì chúng ta sẽ đều phải chết đấy”, Tần Ninh vuốt mặt của Vân Sương Nhi, cười nói: “Yên tâm, ta không dễ chết như thế đâu”.

“Viên Viên, cô cũng hiểu khá rõ, cô dẫn nàng ấy rời đi đi!”

Diệp Viên Viên nghe vậy gật đầu.

“Nhanh lên, ta không có thời gian lãng phí với các ngươi đâu”.

Kim Chính Thiên lúc này biết rõ, ông ta ăn chắc Tần Ninh rồi.

Thạch Cảm Đương là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ, ông ta cũng vậy.

Nhóm ba người Tần Ninh chắc chắn không ngăn được mất người Hà Thanh Nguyên.

“Đi ra ngoài trước đã!”

Diệp Viên Viên kéo Vân Sương Nhi cùng ra ngoài cung điện.

Kim Chính Thiên lúc này quát lớn: “Đi đi, lấy đỉnh!”

“Ta biết rồi!”

Tần Ninh nói tiếp: “Các ngươi nhất định nói lời phải giữ lấy lời!”

“Đương nhiên rồi!”

Kim Chính Thiên nôn nóng không chờ nổi nữa rồi.

Tần Ninh đi đến phía trước huyền đỉnh Hư Nhĩ, ngón tay thò vào huyền đỉnh thăm dò bên trong.

Bỗng chốc, một mùi máu tươi nồng nặc tràn ra.

“Chiếc đỉnh cổ này quá kỳ lạ!”

Mấy người Kim Chính Thiên và Hà Thanh Nguyên đều biến sắc.

Cũng may bọn họ không bị vui sướng tìm thấy đỉnh cổ che mờ mắt, làm đảo lộn tâm trí, nếu không thì người thảm chính là bọn họ rồi!

Biểu cảm của Tần Ninh lúc này càng ngày càng thê thảm.

Thạch Cảm Đương lo lắng không thôi, hận không thể xông ra ngay lập tức, liều sống liều chết với mấy người Kim Chính Thiên.

“Có độc!”

Tần Ninh lúc này nhấc tay lên, cơ thể lảo đảo lùi lại, té ngã trên mặt đất.

“Sư tôn!”

Thạch Cảm Đương vội vàng lao đến.

Tần Ninh thở hổn hển nói: “Trong đỉnh có kịch độc, bây giờ đã truyền sang người của ta rồi, lần này bọn ta đã có thể đi được chưa?”

“Đi? Nghĩ hay quá ha!”

Kim Chính Thiên cười ha ha một tiếng, nói: “Tần Ninh, ngươi đúng là vẫn quá ngây thơ rồi!”

Kim Chính Thiên vung tay lên, đỉnh cổ rơi xuống trước mặt mấy người.

Trong đỉnh quả nhiên có gì đó kỳ lạ, cũng may để Tần Ninh thử trước!

Bây giờ thì ngược lại không còn vấn đề gì nữa.

Sắc mặt Tần Ninh tái nhợt, bộ dạng tiều tuỵ vì bệnh.

Nhưng khi nhìn thấy Kim Chính Thiên lấy đỉnh cổ đến trước mặt, Tần Ninh lại khẽ nhếch miệng cười.

“Nếu như các vị đã nói lời không giữ lời thì ta đây có lừa các vị cũng không phải chịu trách nhiệm!”

“Nổ!”

Trong chốc lát, bàn tay vốn đang đen sì của Tần Ninh lúc này bỗng khôi phục bình thường.

Mà bên trong huyền đỉnh Hư Nhĩ lúc này có một làn khí độc màu đen bay ra.

Chỉ là bây giờ, khí độc màu đen bay ra ấy lại vây quanh mấy người Kim Chính Thiên.

“Tiểu tử, ngươi dám dở trò lừa bịp!”

Vừa dứt lời, sắc mặt của Kim Chính Thiên đen sì, phịch một tiếng té ngã trên mặt đất.

Mấy người còn lại cũng như vậy.

Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Sư tôn, kỹ năng diễn xuất bùng nổ!”

Tần Ninh lúc này phất tay một cái.

Huyền đỉnh Hư Nhĩ lập tức bay đến, hắn thu vào bên trong nhẫn không gian.

Mấy người Kim Chính Thiên, Hà Thanh Nguyên sắc mặt trắng bệch.

“Không ngờ ngày hôm qua không nhớ kỹ được, hôm nay lại còn theo đến tận đây”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Chính các ngươi tự tìm cái chết, ta đây liền thành toàn cho các ngươi!”

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở bên ngoài điện cũng chạy vụt vào.

“Công tử, người...”

“Trêu bọn chúng một chút mà thôi”.

Vẻ mặt của Vân Sương Nhi mơ hồ.

Diệp Viên Viên đột nhiên nói: “Không phải cô tin là thật đấy chứ?”

“Ta... ta không có...”, Vân Sương Nhi vội vàng phản bác.

Lúc này, bảy tám thân ảnh trên mặt đất dần dần cứng ngắc.

Hai người Kim Chính Thiên và Hà Thanh Nguyên lúc này cũng không nói được ra lời.

Bị ám hại!

Bọn họ vậy mà lại bị Tần Ninh ám hại!

Tên tiểu tử này từ lúc mới bắt đầu đã cố ý lừa bọn họ.

Khốn kiếp!

Ý thức trong đầu của hai người dần trở nên mơ hồ, cơ thể cứng ngắc, hoàn toàn không còn một tiếng động.

“Nên trực tiếp bổ chết bọn chúng cho xong!”, Thạch Cảm Đương khẽ nói.

“Phí sức làm chuyện đó thì chi bằng mượn bọn chúng để giải trừ chất độc trong huyền đỉnh Hư Nhĩ!”

Tần Ninh đứng chắp tay không nói gì thêm.

Trong mắt của hắn, mấy người Kim Chính Thiên chỉ là chuyện vặt vãnh mà thôi.

“Đế quân Bắc Thương tốt xấu gì thì cũng là một đế quân thanh danh lẫy lừng, tại sao lại nhỏ mọn thế nhỉ? Huyền đỉnh ở trong điện đệ tử của mình còn để lại độc!”

Vân Sương Nhi phàn nàn nói.

“Ta đã nói với cô rồi mà, đầu óc của đế quân Bắc Thương không nhỏ đâu!”

Tần Ninh lúc này đứng chắp tay ở trong đại điện, nhìn kỹ.

“Công tử, đây là cái gì vậy?”

Đột nhiên, Vân Sương Nhi kinh ngạc nói.
Chương 784: Lên đường

Mấy người đánh mắt nhìn sang.

Chỉ thấy ở phía đông đại điện trên mặt tường có khắc một bức tranh cuốn.

Cuộn tranh kia khiếm khuyết không đầy đủ, phần lộ ra rất lộn xộn, không rõ ràng.

Nhang khi nhìn thấy cuộn tranh ấy, Tần Ninh lại lộ ra vẻ sững sờ.

“Cửu U xã tắc đồ!”

Trong lòng bàn tay của Tần Ninh lúc này xuất hiện một cuộn tranh.

Mở cuộn tranh ra, những gì miêu tả trên tranh giống hệt cuộn tranh trong đại điện, không khác một cái gì.

Nhưng bức tranh trong toà đại điện này trông rất lộn xộn, trông chẳng rõ cái gì.

Cửu U xã tắc đồ là lúc trước Tần Ninh vô tình có được.

Vẫn luôn ở trên người Tần Ninh, nhưng bức tranh này Tần Ninh vẫn chưa tìm ra được điểm kỳ lạ nào cả, nhưng hắn vẫn luôn giữ ở bên mình.

“Một toà thiền điện trong thiên cung Bắc Thương vậy mà lại có. . .”

Tần Ninh bây giờ thật sự không hiểu.

Cửu U xã tắc đồ được Tần Ninh lấy ra đặt cạnh cuộn tranh trên vách tường.

Một khắc sau, bỗng có tia sáng loé lên trên Cửu U xã tắc đồ.

Một tiếng ầm ầm đột nhiên vang lên.

Ngay lập tức, Tần Ninh cảm thấy toàn thân mình trở nên nhẹ bẫng, ngay sau đó xuất hiện ở trong một không gian mờ mịt.

Hắn dường như đã lọt vào một không gian gió thổi không lọt, xung quanh mịt mù, chỉ có phía trước trong không gian tối om xuất hiện một vài tia sáng trắng.

Ánh sáng trắng kia dường như có thể bị vùi lấp bất cứ lúc nào.

Thế nhưng khoảng cách quá xa.

Tần Ninh cứ đi, liên tục đi về phía trước, nhưng vẫn khó mà đến được vị trí của ánh sáng trắng kia.

Chớp nhoáng, mắt của Tần Ninh khẽ động đậy, quay về thực tại.

Hắn vẫn đang ở bên trong đại điện.

Bên cạnh, ba người Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương vẫn đứng ở chỗ cũ.

Tần Ninh lại nhìn về phía cuộn tranh trên vách tường bên trong điện.

“Sư tôn, đây rốt cuộc là cái gì?”

“Tại sao trong tay của người lại có một phần giống y chang thế?”

Thạch Cảm Đương không hiểu cho lắm.

Diệp Viên Viên vả Vân Sương Nhi lúc này cũng nhìn về phía Tần Ninh.

Từ từ, Tần Ninh mở miệng nói: “Các ngươi đã từng nghe về cái gọi là nguồn gốc chưa?”

Nguồn gốc?

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi sững sờ.

Thạch Cảm Đương mở miệng nói: “Ta nhớ sư tôn đã từng nói hình như vạn sự vạn vật đều có nguồn gốc, nguồn gốc của con người chính là hồn phách!”

“Ừm!”

Tần Ninh tiếp tục nói: “Đại lục cũng có nguồn gốc, được gọi là nguồn gốc đại lục!”

“Ta đoán không sai, Cửu U đại lục hẳn là tồn tại ở trong nguồn gốc đại lục, thậm chí, dưới lòng đất của Cửu U đại lục sinh ra ma tộc với nguồn gốc của đại lục có một mối liên hệ nào đó!”

“Xem ra Đế Quân Bắc Thương trước đây cũng đã phát hiện ra được vài thứ”.

“Nhưng mà đoán chừng con quỷ hẹp hòi đấy mới phát hiện ra được vài chuyện, sau đó xuất hiện biến cố gì đó rồi chết”.

Tần Ninh cũng không xoắn xuýt quá nhiều, nói: “Đây chỉ là một toà thiền điện, cũng không còn đồ gì khác nữa, chúng ta đi thôi!”

“Ừm!”

Bốn người rời khỏi cung điện, trở về thành Thương Vân.

Suốt cả đường đi, Tần Ninh đều im lặng không nói.

Nguồn gốc đại lục, Cửu U đại lục tồn tại ở trong nguồn gốc đại lục, đây là chuyện mà Tần Ninh không ngờ được.

Thế nhưng nếu ma tộc được sinh ra trong lòng đất thì nguồn gốc của đại lục ngay tại trung tâm lòng đất.

Ma tộc cớ sao cứ muốn leo lên trên mặt đất gây hoạ?

Chẳng lẽ mục đích ma tộc không phải là nguồn gốc đại lục?

Không một ai hiểu rõ hơn Tần Ninh nguồn gốc đại lục có ý nghĩa như thế nào.

Đó là cốt lõi của một đại lục, nguồn gốc bị tiêu diệt thì linh khí trên đại lục sẽ không ngừng khô kiệt, cuối cùng sẽ bị huỷ diệt.

Thế nhưng ma tộc xuất hiện từ trong lòng đất, vậy tại sao không trực tiếp đoạt lấy nguồn gốc mà nhất định phải leo lên mặt đất tàn sát nhân loại cho thống khoái chứ?

Trong lòng Tần Ninh không hiểu.

Xem ra cần phải sắp xếp thời gian xuống lòng đất một lần.

Bên trong thành Thương Vân càng lúc càng náo nhiệt.

Võ giả của bảy đại lục cận trung tâm, đại lục cấp cao, cấp trung, cấp thấp đều đến đủ cả.

Dưới tình cảnh náo nhiệt như này, toàn bộ cao thủ cảnh giới Địa Vị của đại lục Hà Bác mất mạng cũng không tạo nên bất cứ sóng gió gì.

Ngược lại, Kim trưởng tộc Kim Chính Thiên của đại lục cấp cao Kim Phong thiệt mạng lại khiến nhiều người nghi ngờ.

Kim Chính Thiên là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ.

Trên toàn bộ khu vực đại lục Bắc Thiên thì cảnh giới Thiên Vị chính là cường giả tuyệt đối.

Vô duyên vô cớ bỏ mạng không thể không khiến người khác chú ý được.

Nhưng thiên cung Bắc Thương ở ngay trước mắt lại thu hút sự chú ý của mọi người hơn cả.

Mấy ngày liên tiếp, Tần Ninh ở bên trong đình viện, đóng cửa không ra ngoài.

Một ngày này, toàn bộ thành Thương Vân đột nhiên sục sôi.

Võ giả cảnh giới Nhân Vị, Địa Vị và Thiên Vị ai nấy cũng đều trở nên kích động.

Bởi vì.

Nhóm cường giả hàng đầu của bảy đại lục cận trung tâm ra tay rồi.

Thành Thương Vân, vị trí trung tâm xuất hiện bảy tia sáng chọc trời.

Bảy cường giả lớn huyền cảnh Tạo Hoá.

Vô số người trông thấy cảnh này đều hâm mộ không thôi.

Huyền cảnh Tạo Hoá đấy!

Đến bao giờ thì bọn họ mới có thể đạt đến cảnh giới này đây?

Xát xát xát. . .

Từng tiếng xé gió vang lên, bảy tia sáng chọc trời lúc này lao vùn vụt ra ngoài thành.

Trong chốc lát, hàng trăm ngàn người cũng lao ra theo.

Cảnh giới Hoá Thần bây giờ cũng chỉ chiếm phần nhỏ.

Cảnh giới Nhân Vị, Địa Vị và Thiên Vị mới là chủ yếu.

“Lên đường đi!”

Tần Ninh lúc này mở miệng nói: “Xem ra bảy phương đã tìm ra cách rồi, chúng ta cũng đi!”

Thạch Cảm Đương vác búa rìu trên vai, bước đi nghênh ngang.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng ở hai bên trái phải của Tần Ninh.

Bốn người bây giờ cùng nhau xuất phát.

Khu vực đồng bằng, thiên cung Bắc Thương lộ ra một góc.

Bây giờ, từ xa nhìn lại, khắp bốn phương tám hướng đâu đâu cũng là võ giả.

Gần xa nhiều hơn vạn người.

Mà số võ giả của bảy thế lực gia tộc lớn là đông nhất.

Hơn nữa cũng bắt mắt nhất.

Bởi vì.

Thế lực gia tộc của bảy đại lục cận trung tâm đều có huyền cảnh Tạo Hoá, khí tức mạnh mẽ như vậy cho dù đứng cách xa ngàn mét vẫn có thể cảm nhận rõ được.

“Đó là Thạch trưởng tộc Thạch Thịnh Vũ của đại lục Thạch Nguyên đúng không? Nghe nói đã đạt đến huyền cảnh Tạo Hoá cấp độ khí đoạn, ngưng kết ra khí tạo hoá, thật không tầm thường”.

“Trưởng tộc Hải gia Hải Vân Dực của đại lục Bắc Hải nghe nói cũng là huyền cảnh cấp độ khí đoạn”.

“Hạ Khải Việt của Hạ gia ở đại lục Cổ Lĩnh cũng là huyền cảnh Tạo Hoá”.

“Lãng gia của đại lục Lương Tây, Huyết gia của đại lục Lâm Thiên, Long Hiên các của đại lục Long Linh, Thiên Thượng các của đại lục Thiên Nguyệt”.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về bảy bóng dáng phía trước.

Huyền cảnh Tạo Hoá chia làm bốn cấp độ.

Cấp thứ nhất, vượt qua cảnh giới Thiên Vị, đến cảnh giới Tạo Hoá khí đoạn, ngưng kết khí Tạo Hoá.

Cấp thứ hai, lấy khí thành hình, biến khí tạo hoá thành hình cụ thể, sức tấn công càng cuồng bạo hơn.

Cấp thứ ba, tạo thành hình vững chắc, có thể liên tục ngưng tụ khí tạo hoá duy trì sức công phá trong một thời gian dài.

Mà cấp thứ tư là củng cố nền tảng, biến khí Tạo Hoá thuộc về cơ thể.

Nền tảng vững chắc, đây mới là cấp tối thượng của cảnh giới Tạo Hoá.

Bốn đoạn của huyền cảnh Tạo Hoá, khí đoạn, hình đoạn, cố đoạn và bản đoạn!

“Các vị xin hãy yên lặng!”

Đúng lúc này, gần vị trí thiên cung Bắc Thiên có một người đàn ông sải bước đi ra, tiếng nói không lớn cũng không nhỏ nhưng lại truyền khắp bốn phương tám hướng.

Chính là Thạch trưởng tộc của Thạch gia Thạch Thịnh Vũ.

Huyền cảnh Tạo Hoá nhất đoạn, cường giả khí đoạn hàng đầu.

Huyền cảnh Tạo Hoá có uy lực mạnh mẽ.

Pho tượng mà Tần Ninh giữ bên mình trước đây chính là tập hợp khí tạo hoá, một phát giết chết cảnh giới Nhân Vị, Địa Vị là chuyện dễ như trở bàn tay.

Đây chính là sự mạnh mẽ của khí tạo hoá.

Một hơi khí tạo hoá có thể giết chết cao thủ Tam Vị.

Thạch Thịnh Vũ mặc áo xám, từ tốn nói: “Chúng ta đúng là đã tìm ra cách mở thiên cung Bắc Thương, nhưng còn cần sự phối hợp của mọi người”.

Thạch Thịnh Vũ vừa nói xong lời này, tất cả mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.
Chương 785: Vạn giọt máu tươi

Bảy đại lục cận trung tâm không hổ danh là đại lục cận trung tâm.

Nhanh như vậy đã tìm ra cách.

Chẳng qua cũng chỉ là phối hợp này?

Rốt cuộc là phối hợp thế nào.?

Thạch Thịnh Vũ cũng không nôn nóng, đợi đến khi tiếng bàn luận dần dần yếu đi, Thạch Thịnh Vũ mới mở miệng.

“Mọi người đều biết, Thiên Cung Bắc Thương chính là do Đế Quân Bắc Thương xây nên, năm đó Đế Quân Bắc Thương cũng là cuộc đời thanh danh hiển hách, từ đại lục Bắc Thiên ta đi ra, đến đại lục Thương Lan vẫn tràn đầy truyền kỳ”.

“Thiên cung Bắc Thương này rất nhiều bí mật, nguy hiểm cũng lớn”.

“Mở thiên cung cần máu tươi của vạn người!”

Máu tươi của vạn người!

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người sắc mặt đều hơi thay đổi.

Không như vậy, lẽ nào không có cách nào mở ra thiên cung Bắc Thương?

“Chư vị, mọi người hợp lực đến chỗ này, mở thiên cung, một người một giọt máu tươi, ta nghĩ cũng không khó chứ?”

Trưởng tộc Hải Vân Dực của đại lục Bắc Hải lúc này mở miệng nói.

Nhất thời tiếng bàn bạc càng vang dội.

“Hải trưởng tộc!”

Một cường giả cảnh giới Thiên Vị đi ra nói: “Cũng không phải là ta không nỡ, chẳng qua là giao ra một giọt máu tươi, chư vị làm sao bảo đảm an toàn của bọn ta đây?”

“Một giọt máu tươi, chuyện có thể làm được quá nhiều!”

Không sai, một giọt máu tươi của cường giả hàm chứa con đường võ đạo của bản thân.

Hơn nữa trong tay huyền cảnh Tạo Hóa, thậm chí có thể dẫn động càng nhiều biến đổi quái dị.

Bảy đại lục cận trung tâm tuy nói rằng cao cao tại thượng, nhưng ai có thể đảm bảo bọn họ tuyệt đối không có tâm tư riêng?

“Nói như vậy, La tiên sinh không bằng lòng?”

Hải Vân Dực cười nói: “Chuyện này đều dựa vào tự nguyện, chỉ cần xoay sở được máu tươi của một vạn người là được, ở đây cũng không chỉ quy mô một vạn người!”

Nghe đến đây, sắc mặt tất cả mọi người đều ngây ra.

Lời này của Hải Vân Dực, khác biệt lại cực lớn.

Người bằng lòng lấy máu tươi ra, vậy chắc chắn là mạo hiểm, đương nhiên là võ giả không bằng lòng với những người không lấy ra máu tươi mà tiến vào thiên cung Bắc Thương.

Lúc này, tình cảnh có chút quái dị.

“Ta tin chư vị!”

Đột nhiên một vị cường giả cảnh giới Thiên Vị phá vỡ yên tĩnh, cong ngón tay bắn ra, một giọt máu tươi lúc này bay về phía Thạch Thịnh Vũ.

“Ta cũng tin!”

Một người dẫn đầu, dần dần có người bắt đầu giao ra một giọt máu tươi.

Lúc này đám người dần dần trở nên náo nhiệt.

Người giao ra máu tươi thì đi đến bên thất đại thế lực, lẳng lặng chờ đợi.

Người không giao ra máu tươi thì đứng một bên không biết nghĩ thế nào.

Bốn người Tần Ninh lúc này đứng trong đám người.

“Công tử, chúng ta thì sao?”

“Nhìn thôi là được rồi”, Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Ta sẽ không giao ra máu tươi, bọn họ giao cho ta cũng không khác biệt lắm”.

“Một giọt máu tươi, đối với huyền cảnh Tạo Hóa mà nói, chuyện có thể làm quá nhiều”.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng không nói nhiều.

Lúc này đám người không ngừng tách ra.

Một phe giao ra máu tươi đứng ở bên phía thất đại thế lực.

Người không giao lại đứng ở bên khác.

Giữa hai phe mơ hồ có tư thế giằng co lẫn nhau.

“Nếu đã như vậy, tâm ý của mọi người, ta đã biết”.

Lúc này Thạch Thịnh Vũ gật đầu nói: “Vạn giọt máu tươi đã xoay sở đủ, bây giờ ta bắt đầu chuẩn bị mở thiên cung Bắc Thương”.

“Còn những ai không giao ra máu tươi, mời đi tìm đường khác đi!”

Lời Thạch Thịnh Vũ vừa dứt, nhất thời trong thất đại thế lực lại có bảy người đi ra.

Khí thế mạnh mẽ dâng lên.

Lại là bảy vị cường giả tột cùng huyền cảnh Tạo Hóa.

Ngoại trừ trưởng tộc, tông chủ, các chủ của thất đại thế lực, bây giờ lại có bảy vị cường giả huyền cảnh Tạo Hóa.

Lần này, sắc mặt mọi người khẽ thay đổi.

Bảy vị cường giả huyền cảnh Tạo Hóa ở đó, bọn họ không giao máu tươi, thất đại thế lực sao có thể để họ tiến vào thiên cung Bắc Thương.

Bỗng nhiên bảy vị cường giả tột cùng huyền cảnh Tạo Hóa của bảy đại lục lớn khác là đại lục Thạch Nguyên và đại lục Bắc Hải, thân ảnh bay lên.

Trong nháy mắt, vạn giọt máu tươi bay lên không trung, bao phủ trên thiên cung Bắc Thương, bày trí thành một huyết trận.

Phút chốc, thất đại huyền cảnh Tạo Hóa trực tiếp ra tay.

Mà phía dưới, không chỉ bảy vị cường giả huyền cảnh Tạo Hóa của thất đại thế lực nhìn chằm chằm, những cường giả giao ra máu tươi kia cũng nhìn chằm chằm, nhìn những người khác.

“Mấy tên này xem ra không định để cho chúng ta vào bên trong”, Thạch Cảm Đương lúc này mở miệng nói.

Võ giả giao ra một giọt máu tươi, tự cho là đã trả giá, đi vào thiên cung là lẽ đương nhiên.

Võ giả không giao ra máu tươi thì bị cho là không hề trả giá, không nên tiến vào trong thiên cung.

Hai phe lộ ra vẻ đối nghịch.

Tần Ninh nhìn lên bầu trời, thất đại cường giả tột cùng huyền cảnh Tạo Hóa, lúc này không để lại dư lực, tính toán mở ra thiên cung Bắc Thương.

“Không dựa vào bọn họ cũng được”.

Lúc này Tần Ninh bật cười, đến dưới chân thiên cung.

Nhìn một góc cung điện lóe lên, Tần Ninh khẽ mỉm cười.

Vốn dĩ là hắn lười động thủ mới muốn đi cùng nhóm lớn tiến vào thiên cung Bắc Thiên là được rồi.

Nhưng bây giờ xem ra không được.

Thất đại thế lực không thể cho bọn họ vào theo.

Nhưng có sao không?

Không sao!

Đích thân động thủ, cơm no áo ấm!

Tần Ninh đi tới đỉnh thiên cung lộ ra, nhìn xung quanh.

“Chư vị, tại hạ bất tài, có phương pháp tiến vào trong thiên cung Bắc Thương”.

Tần Ninh cất giọng nói: “Nếu bằng lòng thì mời đi theo ta!”

Lời này Tần Ninh vừa nói ra, nhất thời dẫn đến náo động.

Mọi người tại đây cũng không nhận ra Tần Ninh.

Tuổi còn trẻ, cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ, quả thật là thiên tài giỏi giang.

Nhưng cảnh giới Nhân Vị lại nói hắn có cách tiến vào?

Đùa cái gì vậy?

“Vị công tử này, xưng hô thế nào?”, có cường giả cảnh giới Thiên Vị cung kính nói.

“Tại hạ Tần Ninh đến từ Cửu U đại lục”.

Cường giả cảnh giới Thiên Vị đó lại nói lần nữa: “Tần công tử thật sự có cách tiến vào?”

“Đương nhiên”.

Tần Ninh cười nói: “Không cần chư vị bỏ ra máu tươi, chỉ có điều đây là con đường nhỏ, không thể lập tức chứa tất cả mọi người cùng nhau vào, phải vào từng tốp một”.

“Nếu tin tưởng ta, vậy thì mời đi cùng ta”.

Tần Ninh không nói nhiều, cất bước rời đi.

Nhất thời không ít người động tâm.

Lúc này Tần Ninh lại đi vòng quanh phần nhô lên của thiên cung, đi tới đi lui.

“Thật buồn cười!”

Một tiếng cười lúc này vang lên, nói: “Các cường giả huyền cảnh Tạo Hóa còn cần liên thủ mới có thể mở ra, cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ nói khoác mà không biết ngượng”.

Người nói ra mặc một thân áo trường sam vàng nhạt, khí độ bất phàm, khí tức cũng đặc biệt mạnh mẽ.

“Thạch Ngọc Kiệt, người ta thích lấy lòng thiên hạ, mấy tên kia phát hiện bị lừa, tên tiểu tử đó cũng rơi vào đường chết, không đáng phải nổi giận!”

Một thanh niên mặt áo sam màu xanh da trời cười nói.

“Điều này cũng đúng!”

Thạch Ngọc Kiệt chính là con trai trưởng tộc Thạch gia của đại lục Thạch Nguyên, tuổi còn trẻ mà đã là cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, ở đại lục Bắc Thiên cũng nổi danh là thiên chi kiêu tử.

Thạch Ngọc Kiệt cười nói: “Hải Hạo, lần này tiến vào thiên cung, nhưng là nhìn vào các loại cơ duyên, ngươi và ta đều là cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, vậy thì xem xem chúng ta ai bước vào trung kỳ trước!”

“Chắc chắn!”

Thanh niên áo lam cười một tiếng.

Thạch Ngọc Kiệt lại nhìn về phía đám người Tần Ninh một lần nữa.

“Tiểu tử, đừng ở chỗ này cố làm ra vẻ huyền bí!”, Thạch Ngọc Kiệt giễu cợt nói: “Lừa dối đám người ích kỷ này, ngươi sẽ chết rất thảm đấy!”

“Ngươi có thể im miệng không?”

Lời Thạch Ngọc Kiệt vừa dứt, một tiếng quát lúc này vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK