“Sao vậy? Không có ai ư?”
Tần Ninh nhìn về phía đám người thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu, hắn cười nói:” Nếu đã như vậy thì để ta khiêu chiến!”
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tần Ninh.
“Tần Ninh khiêu chiến phó lâu chủ Giang Vân Long của Thiên Bảo lâu!”
“Giang lầu chủ, danh xưng Vân Trung Thiên Long này của ngươi tại hạ rất muốn lĩnh giáo một chút!”
Giọng nói truyền ra.
Đám người bốn phía choáng váng.
Tần Ninh... muốn khiêu chiến với Thiên Nhân thất bộ?
Muốn chết sao?
Phó lâu chủ Giang Vân Long của Thiên Bảo lâu chính là một trong tứ đại phó lâu chủ.
Cảnh giới Thiên Nhân thất bộ.
Mặc dù nói gần đây mới tấn thăng lên cảnh giới Thiên Nhân thất bộ, có thể nói cũng là một vị cường giả cảnh giới Thiên Nhân thứ thiệt.
Tần Ninh bây giờ… ngược lại muốn khiêu chiến với hai nhà này sao?
“Thú vị…”, lúc này đường chủ Lý Thanh Vân của Ngự Hư tông cười một tiếng.
“Thiên Nhân nhị bộ khiêu chiến Thiên Nhân thất bộ, Tần Ninh… tìm cái chết rồi!”
Hư Vô Sinh giọng điệu quả quyết nói.
Đường chủ Lý Thanh Vân! Đường chủ Kế Hoán! Hai người này đều là Thiên Nhân thất bộ.
Hắn ta biết Thiên Nhân thất bộ mạnh thế nào! Linh thức tỏa ra vạn mét! Đây là cách nói đo lường linh thức mạnh mẽ của cảnh giới Thiên Nhân.
Linh thức có thể lan truyền vạn mét, có thể tưởng tượng nếu linh thức cùng ngưng tụ một chỗ thì hẳn mạnh đến mức nào?
Đơn giản là khí thế đủ để nghiền ép Tần Ninh.
“Xem ra là tức giận rồi…”, đường chủ Kế Hoán cười nói: “Ban đầu Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia bày ván cờ tại đây, coi như ta đã nhìn ra ván cờ này thiết lập vì Tần Ninh!”
Chân mày Hư Vô Sinh cau lại.
“Vô Sinh, ngươi vẫn không nhìn ra sao?”
Đường chủ Kế Hoán cười nói: “Ban đầu, Bắc Đẩu Thanh Phong đánh bại Thiên Minh Vũ, Diệp Khánh Mại thương hội Diệp gia thua Truy Thính Họa”.
“Đây đều là ván cờ, thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu đang nói cho mọi người biết, tỷ thí bị thương là khó tránh khỏi, bọn họ, bọn họ thất bại cũng thôi đi!”
“Mãi đến khi Diệp Vấn Khôn ra tay với ngươi, thương hội Diệp gia sẽ chờ đến tận lúc Hư Vô Sinh ngươi đao thuật tinh xảo, hơn nữa một khi dính vào đao, ngươi chính là kẻ điên, không chết không lùi”.
“Cho nên Diệp Vấn Khôn ra tay với ngươi, đánh bại ngươi, ngươi phản kích, hắn lại đánh bại ngươi, sau đó để cho ngươi bị thương!”
“Ngự Hư tông bọn ta đương nhiên sẽ không nói gì!”
“Đây cũng là nói cho mọi người nếu tỷ thí thì sẽ thua sạch!”
“Hơn nữa, thế hệ trước ra tay, đối với thiên kiêu một đời mới, đây cũng muốn nói với mọi người rằng người bọn họ muốn đối phó không phải Thiên Nhân thế hiện trước, mà là Thiên Nhân một đời mới”.
“Nghĩ đến ngày trước bên ngoài cửa Thiên Ngoại Tiên, Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia đều điều động cao thủ muốn giết Tần Ninh…”, Hư Vô Sinh lúc này cũng bừng tỉnh hiểu ra.
Người hai nhà phải đối phó chính là Tần Ninh.
Bày một vòng trên thực tế là lo lắng Thiên Ngoại Tiên sẽ ra tay trợ giúp Tần Ninh.
Trước đó để Diệp Kình Nguyên ra tay, đoán chừng là dò xét lai lịch của Tần Ninh.
Nhưng không ai ngờ, Tần Ninh lại một chiêu trong nháy mắt giết chết Diệp Kình Nguyên.
Diệp Vấn Thương ra tay rõ ràng rành mạch.
Chỉ là không ai ngờ đến Tần Ninh lại chém Diệp Vấn Thương.
Cho đến bây giờ cũng không ai ngờ rằng Tần Ninh lại lựa chọn tiếp tục khiêu chiến... Tuyết Kiêu Dung của Thính Tuyết Sơn trang nhìn thấy cảnh này không nhịn được nói: “Thiên kiêu chính là như vậy!”
Một bên hai người Giản Dung Tòng và Tề Xung cũng âm thầm cảm thán.
Đại lục Vạn Thiên từ lúc nào xuất hiện nhân vật số một như Tần Ninh?
Quá mạnh mẽ! Thiên Nhân nhị bộ có thể chém chết Thiên Nhân ngũ bộ, đây đã không thể dùng thiên kiêu để hình dung, mà là yêu nghiệt.
Quan trọng nhất là Tần Ninh bây giờ còn muốn tiếp tục khiêu chiến! Tên này không lo chết, không sợ chết! Hoặc là nói người này tự cho là có thể chém chết Thiên Nhân thất bộ!
Lúc này bốn phía không ai lên tiếng.
Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Giang Vân Long.
“Có dám chiến không?”
Tần Ninh cười cười nói.
“Hừm, sao không dám!”
Lúc này Giang Vân Long bước ra.
Từng bước đi ra giống như đi trên mây vậy, mạnh mẽ uy phong lẫm liệt.
Khóe miệng Tần Ninh khẽ nhếch.
Lúc này tâm trạng Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên khẽ nhúc nhích.
Tần Ninh có thể giết Vương Giả.
Đây là sự thật.
Nhưng đó là dựa vào vương khí.
Mà nay Tần Ninh dường như cũng không tính vận dụng vương khí.
Giang Vân Long mặc dù không phải Vương Giả, nhưng dù sao cũng là Thiên Nhân thất bộ.
Linh thức có thể nghiền ép Tần Ninh.
Lúc này mọi người đều im lặng.
Tiên Vũ Sinh nhìn về phía Dương Thanh Vân và Tiên Hàm, không nhịn được nói: “Tần Ninh muốn đánh Thiên Nhân thất bộ, hai người các ngươi không lo lắng sao?”
“Lo lắng cái gì?”
Tiên Hàm phất tay nói: “Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia khiêu khích, kẻ ngu cũng nhìn ra ca giết người trút giận, không có gì không tốt”.
“Ngược lại huynh nên lo lắng…”
“Ta lo lắng cái gì?”
Tiên Vũ Sinh hừ một cái.
Nhưng Tiên Hàm lại cười sâu xa: “Chờ lát nữa Giang Vân Long chết rồi, huynh nói xem Bảo Vương có bùng nổ không? Nói không chừng sẽ trực tiếp muốn giết ca ta!”
“Nếu hắn muốn giết ca ta, vậy thì chắc chắn ta sẽ không mặc kệ ngồi nhìn”.
“Dương Thanh Vân, ngươi thì sao?”
Dương Thanh Vân lúc này sắc mặt ửng đỏ, cười cười nói: “Động vào sư tôn ta, cho dù là Trấn Thiên Vương ta cũng phải giết!”
Một bên Tiên Nhân chọc chọc Dương Thanh Vân, mặt đầy không vui.
“Thấy không!”
Tiên Hàm cười nói: “Nếu Bảo Vương tới, nói không chừng Diệp Vương cũng phải tới, đến lúc đó cuộc chiến Vương Giả, Tiên Vũ Sinh, huynh không phải cẩn thận chút sao?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Tiên Vũ Sinh một trận đỏ, một trận trắng.
Còn thật sự có chuyện như vậy ư! Lúc này đột nhiên có cảm giác đập chết chó! Tiệc Hàm Vương tốt đẹp thật sự đã thành tiệc chết chóc Vương Giả tập trung, vậy thì lớn chuyện rồi! Lúc này trong lòng Tiên Vũ Sinh sinh ra ớn lạnh.
Nhìn về phía đám người Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia, trong lòng hắn ta thầm mắng.
Một đám ngu si! Chọc giận ai không chọc, lại cứ hết lần này đến lần khác chọc vào Tần Ninh, chết cũng đáng đời! Ban đầu trong Thiên Âm cung, Diệp Khai Nguyên và Lý Trường Phong kia nhìn người ta thế yếu, muốn cướp đoạt vương khí của người ta.
Nào ngờ trêu chọc đến người không nên trêu chọc.
Khẩu khí này không nuốt trôi, bây giờ lại tới tìm Tần Ninh gây phiền toái.
Đó không phải là muốn chết sao?
Bản thân Tần Ninh có thể giết Vương Giả! Sau lưng có hai đại Vương Giả Vân Vương và Hàm Vương đang đứng.
Giết?
Ngươi giết nổi sao!
Một đám ngu xuẩn! Trong lòng Tiên Vũ Sinh mắng một trận, không nhịn được xoa xoa đầu.
Nhức đầu!
Lúc này ánh mắt Giang Vân Long lạnh lẽo nhìn về phía Tần Ninh.
“Ngươi nhất định phải khiêu chiến với bổn tọa?”
Giang Vân Long mở miệng nói.
“Chắc chắn!”
“Chết đừng trách ta!”
Giang Vân Long lại nói.
“Yên tâm, chết rồi thì trách bản thân ta vô dụng”.
Nghe đến đây, sắc mặt Giang Vân Long lạnh lẽo.
Khoảng thời gian trước ông ta muốn giết Tần Ninh.
Nhưng lại bị Thiên Ngoại Tiên ngăn cản.
Hôm nay Tần Ninh chủ động khiêu khích ông ta, đây chính là tự tìm cái chết.
Cơ hội này ông ta không thể không nắm bắt.
Nếu là Thiên Nhân lục bộ, có thể ông ta sẽ lo lắng Tần Ninh chuẩn bị cái gì để bẫy giết mình.
Nhưng đến Thiên Nhân thất bộ rồi, ông ta căn bản không sợ! Tần Ninh muốn giết ông ta! Gần như là không thể!
“Đường đến cái chết cũng đừng quá cô độc!”
Giang Vân Long hừ lạnh một tiếng, một chưởng phất ra.
Linh khí cuồn cuộn.
Mà giữa chưởng ấn, từng đường linh thức hội tụ.
Linh thức mạnh mẽ trong nháy mắt tràn ngập.
“Cửu Linh Tinh Thần quyết!”
Một quyền của Tần Ninh không chút khách khí, trực tiếp đánh ra.
Ầm… Quyền phong gào thét, chưởng ấn đánh xuống.
Lúc này hai người không nói hai lời, trong nháy mắt đối mặt.
Quyền phong vào thời khắc này đụng với chưởng ấn.
Linh khí chưởng ấn tán loạn.
Linh thức quyền phong biến mất.
Hai người dưới một quyền một chưởng ưu nhược vừa nhìn liền hết sức rõ ràng.
Linh thức của Tần Ninh không bằng Giang Vân Long.
Nhưng cường độ linh khí của Giang Vân Long lại không bằng Tần Ninh.
Cảnh này khiến đám người trợn tròn mắt.
Chương 1307: Nổi giận chém Giang Vân Long
Cường độ linh khí Thiên Nhân nhị bộ không bằng Thiên Nhân thất bộ.
Nhưng cường độ linh khí Thiên Nhân thất bộ không bằng Thiên Nhân nhị bộ, đây là đạo lý gì vậy?
Lúc này mấy trăm cặp mắt nhìn thấy cảnh này liền trợn tròn mắt, không biết nên nói cái gì.
Giang Vân Long lúc này sắc mặt cũng khó coi dị thường.
Cường độ linh khí của ông ta lại không bằng Tần Ninh?
Đùa cái gì vậy!
“Khi trẻ không cố gắng, về già ngấm đau thương”.
Tần Ninh cười híp mắt nói: “Cảnh giới đề thăng phải một bước một dấu chân, gấp cái gì?”
Sắc mặt Giang Vân Long càng xanh mét.
“Đến lượt ngươi giáo huấn ta sao?”
Giang Vân Long hừ nhẹ một tiếng, khí thế trong cơ thể lúc này ngưng tụ.
Nơi cường đại của cảnh giới Thiên Nhân vận dụng khéo léo linh thức và linh khí.
Linh khí là căn bản.
Linh thức cũng là căn bản.
Hai người kết hợp, uy lực vô cùng.
Linh thức của Tần Ninh không bằng ông ta, vậy thì lấy linh thức chém chết Tần Ninh.
Mặc dù không hào quang nhưng thắng mới là quan trọng nhất.
Nếu lật thuyền trong mương thì đâu còn nói đến hào quang hay không hào quang cái gì nữa! Ánh mắt Giang Vân Long lạnh lùng, toàn thân trên dưới linh khí cuồn cuộn.
Sau đó chính là khếch trương linh thức.
Linh thức kết thành một tấm lưới bao trùm Tần Ninh.
“Chết!”
Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh cười lạnh một tiếng.
Tâm thần hợp nhất.
Linh thức vào thời khắc này hội tụ thành một thanh kiếm.
Chỉ là kiếm thành trong tâm thần Tần Ninh, thần hồn Băng Hoàng lúc này hóa thành linh thức, trong nháy mắt bao trùm.
“Ai chết?”
Một lời vừa dứt, Tần Ninh một kiếm chém ra.
Keng… Giữa không trung vang lên một tiếng keng.
Lưới bị trường kiếm đâm rách.
Cơ thể Tần Ninh đứng thẳng tắp, đối diện với Giang Vân Long.
Cái gì!
Lúc này sắc mặt Giang Vân Long kinh biến.
Đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao có thể như vậy?
Giang Vân Long thật sự ngây người! Tần Ninh đâm rách lưới của ông ta! Điều này không thể nào.
Linh thức của Tần Ninh cường độ không bằng ông ta.
Cùng lúc đó trên lầu chính, sắc mặt Tiên Vũ Sinh cũng kinh biến.
“Linh thức… tăng lên một đoạn linh thức…”, Tiên Vũ Sinh kinh ngạc nói: “Sao có thể vô căn cứ xuất hiện một đoạn linh thức, tăng cường cho linh thức của Tần Ninh tấn công…”
“Chẳng lẽ… là… linh thức của U Vương ngày trước!”
Lúc này sắc mặt Tiên Vũ Sinh biến đổi mấy phen.
Mặc dù nói Tần Ninh chém chết hai vị Vương Giả.
Nhưng đó là lúc có vương khí mới làm được, hơn nữa đã hao tổn một thanh bảo khí siêu phẩm đỉnh cấp.
Nhưng trận chiến hôm đó hắn ta cũng không nhìn thấy.
Linh thức của Tần Ninh có kỳ quái! Hơn nữa thân xác lại có thể chịu đưng một luồng linh thức mạnh mẽ.
Thứ nhất, là thân xác của Tần Ninh quả thật mạnh.
Nhưng thứ hai cũng là vì luồng linh thức vượt trội kia tuyệt đối là phù hợp với bản thân Tần Ninh.
Nói cách khác, nếu lúc này ông ta rót linh thức của mình vào trong cơ thể Tần Ninh.
Mười phần thì có tám phần, Tần Ninh sẽ bạo thể mà chết! Linh thức của ông ta Tần Ninh không dung hợp được.
Lúc này Tiên Vũ Sinh nhìn về phía Tần Ninh với ánh mắt nghi ngờ.
“Ngươi… rốt cuộc là đoạt xác chuyển thân hay sống lại quay về…”, với vẻ cao ngạo của U Vương thì sẽ không đoạt xác chuyển thân, hắn có tôn nghiêm và cao ngạo của bản thân.
Nhưng nếu sống lại trở về thì đó chính là từng bước đạt đến ngày hôm nay, chỉ là có ký ức của kiếp trước mà sẽ không có năng lực của kiếp này.
Sao Tần Ninh làm được?
Lúc này Tiên Vũ Sinh không hiểu.
Còn Dương Thanh Vân và Tiên Hàm… chẳng buồn suy nghĩ.
Chỉ cần biết Tần Ninh rất mạnh, cực kỳ mạnh, vậy là đủ rồi.
Giang Vân Long vẫn đang đánh nhau với Tần Ninh.
Chỉ là lúc này không chỉ là bản thân ông ta, đám người bốn phía cũng đều trợn tròn mắt.
Tần Ninh căn bản không rơi vào thế hạ phong.
Cường độ linh khí cũng vậy, cường độ linh thức cũng vậy, Tần Ninh không hề thua kém Giang Vân Long.
Đây là chuyện không thể nào, nhưng lại xảy ra trước mắt mấy trăm người.
“Khốn kiếp, là ngươi ép ta!”
Giang Vân Long lúc này gầm lên giận dữ, lửa giận trong lòng như thiêu đốt.
“Giao Long Huyết bạo!”
Một tiếng quát khẽ lúc này vang lên.
Sương máu bốn phía quanh cơ thể Giang Vân Long nổ bể.
Sương máu dày đặc kia hội thụ thành một con giao long quanh quẩn bốn phía cơ thể Giang Vân Long.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh cười một tiếng.
“Lấy khí huyết cường đại kết hợp với linh khí dẫn động, trong nháy mắt nổ tung…”, Tần Ninh cười một tiếng, nói: “Không tệ không tệ, khí huyết nổ tung, bản thân ngươi cũng bị thương rất nghiêm trọng… Hành vi giết một ngàn địch, tự tổn hại tám trăm!”
Lúc này sắc mặt Giang Vân Long u ám.
“Cho dù ngươi nhìn ra thì sao chứ? Hôm nay bổn tọa phải chém ngươi!”
“Đừng nói lời từ biệt quá vẹn toàn!”
Tần Ninh cười một tiếng, một bước bước ra.
“Ngươi có thể nổ, ta cũng có thể nổ!”
Lời vừa dứt, chính đường ánh sáng xung quanh cơ thể Tần Ninh bay lên không.
“Cửu Linh Tinh Thần bạo!”
Trong phút chốc từng đường linh khí hợp lại cùng linh thức.
Thuộc tính chính đường linh khí lúc này giải phóng.
Khi tức mạnh mẽ khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Trong nháy mắt trong lòng Giang Vân Long lạnh lùng.
Một luồng khí tức hoàn toàn khác giải phóng ra từ trong cơ thể Tần Ninh.
Khiến Thiên Nhân thất bộ ông ta lại cảm thấy có lực áp bức cực lớn.
Lúc này sắc mặt Giang Vân Long trầm xuống, mặc kể như thế nào, bây giờ không thể lui về phía sau.
Lui về phía sau, chính là kinh sợ! Thiên Nhân thất bộ đối mặt với Thiên Nhân nhị bộ, sao có thể sợ?
Tuyệt đối không được!
“Giao Long Huyết bạo, nổ!”
“Hừ!”
Hai thân ảnh trong nháy mắt đụng vào nhau.
Ầm… Trong nháy mắt, giữa trời đất truyền tới tiếng nổ.
Từng đường trận pháp hai bên sơn cốc lúc này tự động hội tụ.
Tiếng nổ tràn ngập ở toàn bộ bên trong sơn cốc.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Lực nổ quá mạnh! Tần Ninh mới chỉ là Thiên Nhân nhị bộ thôi! Thực lực mạnh như vậy ai có thể so sánh?
Tiếng nổ vang đùng đoàng dần dần biến mất.
Ánh mắt Tần Ninh dần bình tĩnh lại.
Bên kia thân ảnh Giang Vân Long lúc này cũng từ từ xuất hiện.
Thấy cảnh này, ánh mặt mọi người đều ngưng lại.
“Chịu đựng được sao?”
Tần Ninh cười một tiếng, nói: “Linh thức và khí huyết nổ tung, uy lực rất mạnh, nhưng ngươi có thể đến mấy lần?”
“Mà ta thì khác, linh khí và linh thức trộn lẫn vào nhau, nổ mấy lần cũng không sao, suy cho cùng ta không thiếu linh thức!”
Thần hồn Băng Hoàng đổi thành linh thức dễ như trở bàn tay.
Có thể nói bản thân Tần Ninh có biển linh thức đều mạnh hơn Vương Giả.
Cảnh giới Thiên Nhân cùng linh thức tương đối của hắn, đó chính là tự tìm cái chết.
Hao tổn cũng phải hao tổn chết đối thủ! Sắc mặt Giang Vân Long u ám đáng sợ.
Lúc này khí tức trong cơ thể Tần Ninh cuồn cuộn lần nữa.
“Lại lần nữa!”
Lời vừa dứt, Tần Ninh bước ra, khí tức ngưng tụ.
Trong nháy mắt, Giang Vân Long ngây ra.
Tần Ninh lại thật sự tới! Linh thức tự nổ, vết thương cực kỳ lớn! Tên khốn Tần Ninh này không sợ chết sao?
Ầm… Trong nháy mắt, tiếng nổ đùng đoàng vang lên, Giang Vân Long không thể không vận dùng toàn lực để chống cự.
“Không chịu nổi sao?”
Tần Ninh lại cười nói: “Không chịu được thì ngươi vẫn phải chống đỡ!”
Lời vừa dứt, nổ tung lần thứ ba cuộn tới.
Giang Vân Long kinh hoàng hoảng sợ, kinh ngạc đến ngây người...
“Tần Ninh, ngươi chết không được tử tế đâu!”
Một tiếng nổ tung, giọng nói ác độc của Giang Vân Long lúc này vang lên.
Âm thanh nổ đùng đoàng cuốn sạch trời đất.
Trong nháy mắt ánh sáng trên mặt đất bắn ra bốn phía.
Bên trong sơn cốc, một luồng khí tức giống như dần dần tán loạn…
Chương 1308: Không liên quan đến ngươi
Bụi dần dần rút lui, thân ảnh Tần Ninh xuất hiện giữa sơn cốc.
Mà thân ảnh Giang Vân Long lại biến mất không thấy.
Một vị Thiên Nhân mới bước vào cảnh giới thất bộ không lâu thì mất mạng.
Lúc này, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Đã từng có bao nhiêu thời gian! Thiên Nhân là tồn tại đứng đầu trên toàn bộ đại lục Vạn Thiên.
Vương Giả không xuất hiện, Thiên Nhân vô địch.
Mà mỗi một vị Vương Giả lập ra thế lực, gần như đều muốn trấn giữ bên trong thế lực của mình, để phòng bất trắc, cực ít ra tay.
Nhưng Vương Giả tán tu kia lại một lòng say mê con đường thành thánh, lại không thường xuất hiện.
Thiên Nhân thất bộ đó chính là người mạnh nhất.
Nhưng hôm nay trong tiệc Hàm Vương, một vị Thiên Nhân chết.
Tần Ninh lúc này đứng yên ở trong cốc.
Mọi người nhìn về phía Tần Ninh với ánh mắt phức tạp.
Một thanh niên như vậy từ hôm nay trở đi danh tiếng sẽ vang danh Vạn Thiên.
Quá kinh khủng! Lúc này, Tần Ninh đứng trong sơn cốc nhìn xung quanh.
“Chư vị, tiệc Hàm Vương hôm nay so tài tỷ thí, chết khó tránh khỏi!”
Tần Ninh cười một tiếng, nói: “Ta cũng không ngờ, Thiên Nhân thất bộ của Thiên Bảo lâu lại yếu như vậy”
“Nếu như vậy ta lại khiêu chiến!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, bốn phía xôn xao.
Đây không phải khiêu chiến! Đây là rõ ràng khiêu khích!
“Phó các chủ Liễu Thanh Phong của Thiên Bảo lâu!”
“Mạch chủ Diệp Tây Khê của thương hội Diệp gia!”
Lúc này lời Tần ninh vừa dứt.
Trong nháy mắt, bốn phía xôn xao trở nên tĩnh mịch.
Cái này đâu chỉ là khiêu khích?
Đây quả thật rõ ràng ta muốn giết chết các ngươi rồi.
Hai người Liễu Thanh Phong và Diệp Tây Khê sắc mặt khó coi.
Tần Ninh muốn làm gì?
Khơi mào trận chiến sao?
Sắc mặt Liễu Thanh Phong khó coi, lúc này ông ta đứng chắp tay về vị trí lầu chính, mở miệng nói: “Vũ Vương đại nhân, tỷ thí so tài trong tiệc Hàm Vương, đây không liên quan gì đến trước đó”.
“Thiên Bảo lâu hôm nay của ta cũng không có hành động quá khích”.
“Nhưng Tần Ninh hôm nay… lại mượn cơ hội giết người, chẳng lẽ Thiên Ngoại Tiên mặc kệ sao?”
Nghe đến đây sắc mặt Tiên Vũ Sinh ngây ra.
Mẹ kiếp! Bây giờ mới nhớ đến bổn vương?
Trước đó các ngươi biểu diễn lâu như vậy, không phải để mượn cơ hội giết Tần Ninh sao?
Không giết được thì đến tìm ta?
“Liễu Thanh Phong, ngươi sợ rồi?”
Lúc này Tần Ninh cười một tiếng nói: “Thiên Bảo lâu cũng chỉ như vậy mà thôi!”
“Nói tỷ thí khiêu chiến, người chết khó tránh khỏi là các ngươi, sao bây giờ lại sợ?”
Lúc này Tần Ninh bước ra nhìn về phía đám người Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia.
Mạch chủ Diệp Tây Khê mặt đẹp lạnh lùng quát lên: “Tần Ninh, ngươi đừng ngậm máu phun người!”
“Phun người?”
Tần Ninh giễu cợt nói: “Bày một vòng lớn như vậy không phải là muốn giết ta sao? Ta ở đây, muốn ra tay thì tới đi”.
“Không dám ra tay?”
“Để ta ra tay cho các ngươi cơ hội!”
“Nào nào nào, hai ngươi cùng lên!”
Lúc này Tần Ninh dáng vẻ tùy ý.
Bốn phía các phe võ giả khác không nói một lời.
Điên! Phát điên rồi! đây rõ ràng là Tần Ninh muốn giết người.
Hơn nữa… Thiên Ngoại Tiên lại không lên tiếng.
“Chư vị, chẳng lẽ các ngươi cứ nhìn tên này ngông cuồng như vậy?”
Liễu Thanh Phong trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Đừng viển vông nữa!”
Tần Ninh lại nói: “Ngày đó ở trong Thiên Âm cung, Thiên Minh Vũ của Thiên Bảo lâu bắt nạt người phụ nữ của Tần Ninh ta, Diệp Khai Nguyên của thương hội Diệp gia, nhìn hai đại vương khí trong tay ta nắm giữ đang nổi lên tà tâm muốn giết”.
“Một người ức hiếp!”
“Một người đoạt bảo!”
“Đừng chết cùng thánh nhân như bản thân đã nói, vô cùng oan ức”.
“Bắt nạt Tần Ninh ta? Được thôi, hoặc là giết ta, hoặc là bị ta giết”.
Lúc này ánh mắt Tần Ninh bình tĩnh.
Nghe thấy lời này, mặt đẹp của Diệp Viên Viên ửng đỏ.
Tần Ninh nói là người phụ nữ của ta, mà không phải tỳ nữ của ta.
Hơn nữa mấy ngày nay Tần Ninh cũng không để nàng gọi công tử, gọi Tần Ninh là được.
Sự thay đổi nhỏ xíu lại khiến trái tim thiếu nữ của Diệp Viên Viên tràn đầy ngọt ngào.
Đây coi như là… lên chức đi! Từ tỳ nữ của Tần Ninh thành người phụ nữ của Tần Ninh!
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía hai người, lại nói: “Ta muốn giết người từ trước đến giờ đều quang minh chính đại, làm ra mấy thủ đoạn như này không mệt sao?”
“Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia dù sao cũng là thế lực siêu cấp, muốn giết một Thiên Nhân nhị bộ ta mà còn phải phiền phức như vậy?”
“Bây giờ ta cho các ngươi cơ hội giết ta, tới đi!”
Lúc này tất cả mọi người đều có hứng thú nhìn cảnh này.
Chuyện xảy ra và ngọn nguồn của nó, mọi người đều có mạng lưới quan hệ, muốn điều tra cũng không khó khăn như vậy.
Thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu lần nữa là đạp trên đá.
Hơn nữa còn là một khối đá cứng! Lúc này bầu không khí bốn phía dần dần ngưng lại.
Diệp Tây Khê lạnh lùng: “Thiên Ngoại Tiên làm chủ, chẳng lẽ mặc kệ của tên này ngông cuồng?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Tiên Vũ Sinh khó coi.
Làm sao đây?
Ta cũng xoắn xuýt lắm! Nhưng về tình về lý, hắn ta cũng phải nói một câu mới đúng.
“Tần…”
“Ngươi im miệng!”.
Lúc này Tần Ninh lại trực tiếp nhìn về phía Tiên Vũ Sinh nói: “Không phải chuyện của ngươi!”
Lời vừa dứt.
Rất nhiều Thiên Nhân các phe Thính Tuyết Sơn trang, Ngư Hư cung, đạo quán Thái Cực đều trợn tròn mắt.
Nghe lầm sao?
Không nghe lầm chứ?
Tần Ninh bảo Vũ Vương… im miệng?
Nhưng quan trọng là Vũ Vương không nổi giận! Lúc này Tiên Vũ Sinh rất muốn mắng chửi người.
Nhưng lại nhịn được! Khiển trách ta như vậy?
Ta không cần mặt mũi sao?
Nhưng ta là Vũ Vương! Được rồi được rồi, so đo làm gì với tên điên Tần Ninh này… Nhưng Tần Ninh vẫn không dừng, liên tục nói: “Tần Ninh ta tự cho rằng tính khí xem như tốt, chuyện của Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia, vốn là Diệp Khai Nguyên chết, Lý Trường Phong chết, ta cũng không có ý định truy cứu”.
“Nhưng bây giờ còn muốn bắt nạt trên đầu ta, thật sự coi Tần Ninh là hồng mềm, mặc kệ cho ngươi gây khó dễ?”
“Nếu muốn gây khó dễ ta, vậy thì chuẩn bị bóp chết ta đi!”
Phách lối! Lời của Tần Ninh chỗ nào cũng lộ ra vẻ ngông cuồng phách lối.
Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia ỷ lớn hiếp nhỏ, bắt nạt người của Tần Ninh.
Tần Ninh giết người của bọn họ.
Trong mắt Tần Ninh cho dù tính toán xong, hắn cũng lười so đo.
Nhưng hai nhà lại nhằm vào hắn, vậy thì hắn không đáp ứng.
Theo đạo lý nói thì quả thật là đạo lý như vậy.
Ngươi đánh ta một quyền, ta đá ngươi một cước, coi như là không ai nợ ai.
Nhưng ngươi không vui, còn muốn cầm đao xin lỗi ta, lời xin lỗi kia ta cũng phải cầm kiếm chém ngươi.
Không sai, rất bình thường.
Chỉ là bình thường như vậy là thành lập tình cảnh chênh lệch không nhiều giữa hai người.
Ở trong mắt Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia, Tần Ninh không thuộc về tồn tại có thể ngồi ngang hàng với bọn họ.
Cho nên Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia muốn giết Tần Ninh.
Lúc này đám người bốn phía không lên tiếng.
Lần này Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia thật sự là giẫm vào tảng đá cứng.
“Xuống!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, lạnh lùng nói.
“Xuống, giết hai người các người các ngươi, chuyện hôm nay coi như xong!”
“Sau này nếu Bảo Vương và Diệp Vương muốn tìm ta gây phiền phức thì cứ tới”.
“Không thì hôm nay hai người các ngươi, có một người tính một người, chết toàn bộ”.
“Thiên Ngoại Tiên không ngăn cản được ta, hôm nay ai dám ngăn cản, ta giết người đó!”
Mấy câu nói ngắn ngủi, Tần Ninh lúc này sát khí dâng trào.
Hai người Liễu Thanh Phong và Liễu Tây Khê sắc mặt u ám!
Mất mặt! Quá mất mặt! Bị Tần Ninh uy hiếp như vậy.
Chư phương xem cuộc vui, không ai muốn nhúng tay.
“Tần Ninh, phải có lòng khoan dung!”
Một giọng nói lúc này vang lên.
Chương 1309: Ngươi chen vào nói nữa, tiễn ngươi đến chỗ chết
Người mở miệng khiến cho các phe vô cùng kinh ngạc.
Lục tinh chủ Lôi Lệ của đạo quán Thái Cực! Một vị cường giả Thiên Nhân thất bộ đứng đầu.
“Ngươi là người phương nào?”
Tần Ninh nhìn về phía Lôi Lệ.
“Tại hạ lục tinh chủ Lôi Lệ của đạo quán Thái Cực!”
Lôi Lệ lúc này đứng dậy nhìn về phía Tần Ninh, lại nói: “Lần này Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia nhằm vào ngươi, bọn ta cũng nhìn ra”.
“Chỉ là chuyện cho đến bây giờ, ngươi đã giết mấy người, là thời điểm dừng tay rồi!”
Sắc mặt Lôi Lệ lạnh lùng, giọng nói bình thản.
Tần Ninh nhìn về phía Lôi Lệ, hắn cười một tiếng.
“Đạo quán Thái Cực là một trong lục đại bá chủ!”
“Quả nhiên, mặt mũi tương đối lớn!”
Tần Ninh nhìn về phía Lôi Lệ, tán thưởng một phen.
Lôi Lệ đứng chắp tay, mặt đầy kiêu ngạo.
Đạo quán Thái Cực là một trong các bá chủ.
So với Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia thì mạnh trên một bậc.
Mở miệng khuyên giải, Tần Ninh thế nào cũng phải cho mấy phần mặt mũi.
Nghe thấy lời này, hai người Liễu Thanh Phong và Diệp Tây Khê mặt đầy cảm kích nhìn về phía tinh chủ Lôi Lệ.
“Chỉ là…”, lúc này Tần Ninh nhìn về phía Lôi Lệ cười nói: “Ai cho ngươi nhúng tay vào chuyện của ta? Nếu ngươi biết bọn họ nhằm vào ta, trước đó sao không mở miệng?”
“Bây giờ làm người tốt? Ai bảo ngươi?”
“Bi Vương? Hay là Cực Thiên Vương?”
“Hôm nay nếu Cực Thiên Vương ở đây mà dám nói như vậy, ta cũng thưởng cho hắn mấy cái bạt tai!”
“Tinh chủ Lôi Lệ đúng không? Cực lão đầu không chết, ta cũng sẽ đi viếng thăm hắn!”
“Còn ngươi, bắt đầu từ bây giờ im miệng, nếu không ngay cả ngươi cũng giết!”
Lời vừa dứt.
Bên trong sơn cốc, yên tĩnh như chết.
Lôi Lệ… bị phê bình! Thậm chí, Tần Ninh còn nhắc đến Cực Thiên Vương.
Tứ đại cường giả cấp bậc Thiên Vương uy danh lẫm liệt trên đại lục Vạn Thiên!
Lúc này sắc mặt Lôi Lệ khó coi.
Thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu có chút hợp tác với đạo quán Thái Cực.
Hơn nữa lui đến làm ăn, ông ta là người phụ trách.
Cho nên lần này mới đứng ra nói.
Nhưng không ngờ Tần Ninh lại bá đạo đến mức này.
Mặt mũi người khác cũng không cho!
“Ngu xuẩn...”, lúc này bên trong lầu các Thính Tuyết Sơn trang, Giang Dung Tòng không nhịn được thấp giọng nói.
“Tần Ninh này Vũ Vương đều trách mắng ngay trước mặt, Trấn Thiên Vương thì ở Thiên Ngoại Tiên, há sẽ không biết hôm nay chết mấy vị Thiên Nhân, nhưng lại không xuất hiện, đủ để chứng tỏ tên này không đơn giản”.
“Lôi Lệ… thật đúng là coi bản thân làm nhân vật lớn… cấp Bán Vương cũng không phải, bây giờ chen miệng vào, bản thân cũng không thoải mái”.
Giản Dung Tòng nhàn nhạt nói.
Bên người, Tuyết Kiêu Dung không nhịn được nói: “Tên này rốt cuộc lai lịch như thế nào? Hai người Vũ Vương và Trấn Thiên Vương lại không để ý tới”.
“Hàm Vương và Vân Vương kia cũng làm bộ chẳng buồn để ý…”
“Không biết!”
Tề Xung lúc này từ từ nói: “Dù sao người này ngày sau ngươi cẩn thận chút… cố gắng tránh!”
“Dạ!”
Lúc này trong sơn cốc, thế cục càng khiến người ta nhìn không thấu.
Một mình Tần Ninh liều lĩnh phách lối, Thiên Ngoại Tiên không nghe không hỏi.
Lúc này Tần Ninh lại nhìn về phía hai người Liễu Thanh Phong và Liễu Tây Khê.
“Lăn xuống chịu chết, nếu không thì chuyện hôm nay không xong!”
Tần Ninh hờ hững nói: “Tần Ninh ta từ trước đến giờ sợ phiền toái, không thích gây chuyện, nhưng người tìm đến cửa thì ta cũng phải giết mấy người tế trời, nói cho tất cả mọi người đừng tìm ta gây phiền toái”.
Lúc này sắc mặt hai người Liễu Tây Khê và Liễu Thanh Phong khó coi.
“Tên ngông cuồng, không ai chữa cho ngươi thì để ta!”
Lúc này giọng Lôi Lệ lạnh lùng.
Một bên thất tinh chủ Tôn Độn, ngũ tinh chủ Thiên Cung Sơn muốn kéo nhưng không kéo nổi.
Thân ảnh Lôi Lệ hạ xuống trong sơn cốc.
“Ta nói rồi, ngươi còn chen vào nói nữa thì tiễn ngươi chết, xem ra ngươi coi lời của ta thành gió thổi qua tai!”
Lúc này Tần Ninh tay cuộn thành nắm đấm.
Nhưng Lôi Lệ hừ nói: “Làm nhục ta thì được, làm nhục Bi Vương đại nhân, Cực Thiên Vương đại nhân thì ngươi đáng chết”.
Lôi Lệ một lời quát xuống, một quyền giết ra.
Sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng, một quyền cũng đánh ra.
Bùm… Hư không nổ tung.
Hai thân ảnh lúc này lui về phía sau.
“Thuật Lôi Khải!”
Lôi Lệ quát khẽ một tiếng, bên ngoài cơ thể xuất hiện một áo giáp màu xanh.
Cũng không phải là áo giáp thần binh chân chính, mà là lực lôi đình ngưng tụ ra áo giáp.
Lúc này trên hai quả đấm của Lôi Lệ xuất hiện quyền sáo song quyền thuộc tính kim, khi đụng vào nhau phát ra âm thanh keng keng.
“Bảo khí siêu phẩm?”
“Ngươi tưởng rằng ngươi dùng được thần binh ư?”
Lúc này trong bàn tay Tần Ninh.
Trong lòng bàn tay nắm chặt một thanh trường kiếm.
Vương kiếm độ sinh! Vương khí! Vương khí nóng hổi! Đêm qua ra lò, hôm nay thi triển.
Một luồng khí tức mạnh mẽ lúc này giải phóng.
Vương khí! Trường kiếm! Giờ phút này, chư phương xôn xao.
Đêm qua có đại sư luyện chế vương khí trong Thiên Ngoại Tiên.
Hôm nay trong tay Tần Ninh có thêm một món vương khí.
Lúc này chư phương đều kinh hãi.
Chẳng lẽ người luyện chế vương khí kia có quan hệ sâu sắc với Tần Ninh?
Lẽ nào Tần Ninh là hậu nhân đại sư luyện chế vương khí kia?
Cho nên Tần Ninh ngông cuồng như vậy, Thiên Ngoại Tiên mặc kệ.
Không phải là không muốn quản, mà là không quản được.
Một vị chế tạo sư có thể luyện chế ra vương khí, sức mạnh hiệu triệu kinh người, đủ để hiệu triệu mấy vị Vương Giả, dốc sức vì nó! Lúc này, mọi người dần dần hiểu chút chuyện.
Sau lưng Tần Ninh có một vị vương khí sư! Khó trách tên này lại phách lối như vậy.
Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia, lần này đâu còn là giẫm phải đá cứng, đơn giản là một tòa núi cao vạn trượng.
Chỉ là bên trong lầu các kia.
Vạn Tử Vận của Vạn Thiên các lúc này lại kích động không thôi.
“Chính là hắn!”
Vạn Tử Vận bật thốt lên.
“Vương khí sư, Tần Ninh!”
Lão bộc bên cạnh thấp giọng nói: “Cửu công tử, không thể nào... Luyện chế vương khí, ít nhất là thực lực Vương Giả… Không ngưng tụ biển linh thức thì khi luyện khí không thể dung nhập linh thức tràn ra, khiến vương khí có thể cộng hưởng cùng linh thức võ giả…”
“Đó là người thường!”
Vạn Tử Vận chắc chắn nói: “Tần Ninh há có thể trình độ như người bình thường?”
Lúc này ánh mắt Lôi Lệ khẽ thay đổi.
Vương khí!
“Con nít mồm còn hôi sữa, vương khí không phải cảnh giới Vương thi triển thì linh thức không đủ cường đại, rất nhanh liền hút khô ngươi!”
Vương khí rất rất mạnh.
Nhưng Vương Giả mới có thể chân chính thi triển.
Võ giả là lấy linh thức dung hợp với vương khí, nối liền một thể, phát ra uy năng cực lớn.
Không có biển linh thức, linh thức sản sinh không thể liên tục không ngừng, linh thức cảnh giới Thiên Nhân rất nhanh sẽ bị tiêu hao sạch.
Tần Ninh không phát huy được uy lực của kiếm này.
“Ngu xuẩn!”
Nhưng Tần Ninh lại cười nhạo một tiếng.
“Vừa rồi Giang Vân Long chết như thế nào, ngươi quên rồi sao?”
Lời vừa dứt, ánh mắt Lôi Lệ khẽ thay đổi.
Giang Vân Long cảnh giới Thiên Nhân thất bộ, linh thức đủ mạnh?
Nhưng lại bị linh thức mạnh hơn của Tần Ninh chém.
Tên này linh thức không phải cảnh giới nhị bộ yếu như vậy.
“Linh thức của ta khác Vương Giả, nhưng lại mạnh hơn Vương Giả!!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, một kiếm phất ra.
Trong phút chốc.
Trong vương kiếm độ sinh, một tiếng phượng kêu lúc này vang lên.
Phong hồn hóa thành linh thức, trong nháy mắt tràn ngập bên trong vương kiếm độ sinh.
“Ta dùng vương kiếm, không lo không có linh thức!”
Lời vừa dứt, một kiếm chém ra.
Ầm… Trong nháy mắt, ánh sáng trường kiếm quét ra.
Khí tức bá đạo phóng lên cao.
Tiếng vỡ vụn rắc rắc lúc này truyền ra.
Trận pháp phòng vệ bốn phía lúc này ầm ầm sụp đổ.
Bên trong sơn cốc nhất thời đá bay loạn xạ.
Một kiếm! Kinh khủng! Đây chính là vương khí!
Chương 1310: Cửu Linh Tinh Thần kiếm
Lúc này bốn phương xem cuộc chiến võ giả cũng sẽ không còn nhàn nhã xem tỷ thí.
Họ rối rít dẫn đệ tử lui đến đỉnh sơn cốc.
Lúc này sắc mặt Lôi Lệ khó coi.
Vương khí trong tay Tần Ninh uy lực quá kinh khủng?
Đây thật sự là của cảnh giới Thiên Nhân nhị bộ có thể mạnh mẽ thúc giục vậy sao?
Lúc này trong lòng Lôi Lệ có chút hối hận.
Nhưng lên ngựa thì dễ xuống ngựa thì khó.
Lúc này ông ta không còn đường lui.
“Liễu Thanh Phong, Diệp Tây Khê, các ngươi còn ngây ra làm gì?”
Lúc này Lôi Lệ mở miệng nói.
Nghe thấy lời này, hai người Liễu Thanh Phong và Diệp Tây Khê ánh mắt biến ảo, thân ảnh lần lượt hạ xuống.
Lần này không nhúng tay không được.
Lúc này ba người vây quanh Tần Ninh.
Tiên Hàm nhìn thấy cảnh này, hắn ta khẽ cau mày.
Nhưng Dương Thanh Vân lại nói: “Sư tôn nổi giận, không sao”.
“Được!”
Hai vị Vương Giả lúc này không có ý nhúng tay vào.
Liễu Thanh Phong một tay Phong Độn pháp, giống như sấm bên tai ở đại lục Vạn Thiên.
Diệp Tây Khê chính là mạch chủ tứ mạch thương hội Diệp gia, tu hành Tây Hoàng đao quyết, tuy là phụ nữ, nhưng lại không kém đấng mày râu.
Mà Lôi Lệ chính là lục tinh chủ của đạo quán Thái Cực, thuật Lôi Khải là phòng ngự bá đạo.
Ba người liên thủ, thực lực có thể tưởng tượng ra.
Lúc này đám người xung quanh không có ý định tham dự.
Ngay cả người của Thiên Ngoại Tiên cũng không lên tiếng, bọn họ có gì mà nói.
Hơn nữa trận chiến này cũng phải phải bọn họ có thể tham dự và tiến vào.
Ngôn Đạo Tử nhìn thấy cảnh này, ánh mắt biến hóa mấy phen.
“Ngũ tinh chủ!”
“Thất tinh chủ!”
“Lục tinh chủ ông ta…”
“Yên lặng theo dõi đi!”
Ngũ tinh chủ Cung Thiên Sơ lúc này không nhịn được nói: “Tính khí Lôi Lệ chính là như vậy, bây giờ bảo chúng ta kéo hắn quay lại, không thể!”
“Tần Ninh này nhìn dáng vẻ bây giờ chắc là đứng sau có một đại sư có thể luyện chế vương khí!”
“Chỉ là không biết vị đại sư này bây giờ còn ở Thiên Ngoại Tiên không…”, lời Cung Thiên Sơ vừa dứt, ông ta thở dài.
Chắc là đang ở đây! Đêm qua một chuôi vương khí xuất thế dày đặc không trung, khiến cho bọn họ có quá nhiều chấn động.
Hôm nay trong tay Tần Ninh xuất hiện một thanh vương khí.
Khá giống với hình chiếu một nửa kiếm xuất hiện đêm qua.
Tần Ninh Thiên Nhân nhị bộ lấy được một món vương khí.
Nếu không phải có quan hệ mật thiết với vị đại sư bí mật kia, làm sao có thể lấy được một chuôi vương khí.
Hơn nữa, thái độ của Thiên Ngoại Tiên không rõ.
Tần Ninh này tuyệt đối không dễ chọc như vậy.
Nhưng Lôi Lệ đã ra tay rồi, hai người bọn họ không ngăn cản được.
Tính khí nóng nảy của Lôi Lệ cho dù là Bi Vương, có lúc cũng không thể cản trở.
Lúc này bốn thân ảnh chiến thành một đoàn ở bên trong sơn cốc.
Tần Ninh lấy một địch ba.
Vương kiếm độ sinh, mỗi kiếm đều chém ra khí thế cường đại.
Nhất thời ba người cho dù thi triển tuyệt học cũng bị Tần Ninh ngăn cản, không thể áp chế được hắn.
“Đáng ghét!”
Lúc này Lôi Lệ phẫn nộ quát: “Diệp Tây Khê, Liễu Thanh Phong, bổn tọa ra tay vì hai ngươi, hai người các ngươi lấy ra chút thực lực đi!”
“Tây Hoàng đao quyết!”
“Phong Độn pháp!”
“Theo như ta biết chính là bảo quyết đỉnh cấp, hai người các ngươi lúc này thi triển ra, tại sao mềm nhũn thế?”
Lời này vừa nói ra, hai người Diệp Tây Khê và Liễu Thanh Phong sắc mặt cũng khó coi.
Điều này có thể trách bọn họ sao?
Là Tần Ninh! Tần Ninh tay cầm vương kiếm độ sinh, linh thức hội tụ bên trong trường kiếm, lực bộc phát kinh người.
Bọn họ căn bản không nghiền ép được Tần Ninh.
Cứ thế thì như nào cho phải.
Ba người lúc này thật sự là đâm lao phải theo lao.
“Liễu Thanh Phong!”
“Diệp Tây Khê!”
“Lôi Lệ!”
“Hôm nay dẫn ba người các ngươi tế trời”.
Lúc này Tần Ninh ánh mắt vô tình, vương kiếm độ sinh lại càng vô tình.
Vương khí! Hơn nữa còn là vương khí tự tay Tần Ninh chế tạo, phù hợp với hắn nhất.
“Cửu Linh Tinh Thần kiếm!”
Một kiếm phất ra.
Vương kiếm độ sinh trong nháy mắt, thân kiếm trong nháy mắt ngưng tụ ra chín đường ánh sáng.
Chín đường ánh sáng một khắc sau đó hợp nhất.
Toàn bộ thân kiếm lúc này hóa thành ánh sáng màu đen.
Một đường kiếm khí trong nháy mắt chém chết ra.
Kiếm khí giữa lúc phát ra liền chạy hắn đến chỗ Lôi Lệ.
“Lôi Thần Chi Khải!”
Trước người Lôi Lệ, áo giáp lúc này trong nháy mắt hội tụ.
Sức mạnh sấm sét nổ ầm vang dội.
Trên bầu trời lúc này giống như hạ xuống một đường sấm sét, bao trùm trên người Lôi Lệ.
Nhưng lúc này Tần Ninh vẫn không có chút sợ hãi nào.
Một kiếm trực tiếp đâm ra.
Trường kiếm giống như phá vỡ bầu trời, lúc này giải phóng kiếm mang mạnh mẽ.
“Chém!”
Kiếm quang lúc này hội tụ.
Một đường kiếm ý vô hình hội tụ, trong nháy mắt chém xuống.
Ầm… Tiếng nổ đùng cuốn sạch trời đất.
Hai người Diệp Tây Khê và Liễu Thanh Phong thân ảnh lui ra.
Không thể không lui ra! Một kiếm này uy lực quá mạnh mẽ.
Nếu bọn họ gắng gượng chống cự thì sẽ chết.
Bùm…Tiếng nổ vang trầm thấp lúc này vang lên.
Một phe đạo quán Thái Cực.
Hai người Cung Thiên Sơ và Tôn Độn trong giây lát đứng dậy.
Sắc mặt hai người kinh biến.
Chết rồi! Lôi Lệ chết rồi! Bọn họ có thể cảm nhận được.
Khí tức của Lôi Lệ hoàn toàn tán loạn.
Lúc này hai người Diệp Tây Khê và Liễu Thanh Phong sắc mặt trắng bệch.
Vừa rồi nếu Tần Ninh bổ về phía bọn họ, vậy thì người chết… chính là bọn họ.
Quá kinh khủng! Một kiếm chết người!
Lúc này thân ảnh Tần Ninh hạ xuống.
Ánh mắt nhìn về phía Diệp Tây Khê và Liễu Thanh Phong.
Sát ý lạnh như băng, cuốn quanh bốn phía cơ thể hai người.
Nếu có người nói cho bọn họ biết Thiên Nhân nhị bộ có thể giết Thiên Nhân thất bộ, bọn họ nhất định cười đến rụng răng.
Đây là chuyện tuyệt đối không thể.
Nhưng hôm nay chuyện tuyệt đối không thể lại cứ như vậy xảy ra.
Hơn nữa còn xảy ra trên người bọn họ.
“Tần Ninh!”
Liễu Thanh Phong quát lên: “Ngươi thật sự phải kiên quyết như vậy sao?”
“Kiên quyết?”
Tần Ninh giễu cợt nói: “Tự các ngươi có sát tâm với ta, các ngươi nhất định phải chết!”
“Cửu Linh Tinh Thần kiếm!”, một kiếm lại chém xuống.
Vương kiếm độ sinh! Kiếm mang sáng chói.
Nhìn thấy ánh kiếm kia hạ xuống, hai người Liễu Thanh Phong và Diệp Tây Khê sắc mặt trắng nhợt.
Ầm… Chính lúc này, hư không rung chuyển.
Trong nháy mắt, một thân ảnh xuất hiện.
Người kia tay cầm linh luân, trực tiếp đập ra.
Bùm! Trong nháy mắt, kiếm của Tần Ninh lệch hướng quỹ đạo ban đầu, hướng về hướng khác.
Xông thẳng tới chân trời.
Ầm… Trên bầu trời tiếng nổ đùng nứt toác, chín loại thuộc tính linh khí giải phóng ra sóng chập chờn.
“Tông sư huynh!”
Nhìn người đến, Liễu Thanh Phong nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Không phải chết! Hôm nay không phải chết.
Tông sư huynh đến rồi! Nghe thấy ba chữ tông sư huynh, những người khác cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Bảo lầu.
Tông Hoài An! Đứng đầu tứ đại phó lầu chủ, cảnh giới Bán Vương! Người này đến rồi thì tàn sát hôm nay nên kết thúc.
Lúc này thân ảnh Tần Ninh đứng yên giữa không trung, nhìn thân ảnh xuất hiện kia.
Cả người võ phục màu đen, vóc dáng khôi ngô, khí thế kinh người.
Cho người ta cảm giác từng đường linh thức vô hình lan truyền ở bốn phía.
Đây là cảnh giới Bán Vương.
Bán Vương cũng không phải là Vương Giả.
Nhưng so với tồn tại Thiên Nhân đỉnh cấp thì mạnh hơn.
Võ giả cảnh giới Bán Vương đã bắt đầu ngưng tụ biển linh thức, chỉ có điều biển linh thức không ổn định mà thôi.
Tông Hoài An! Cường giả Bán Vương của Thiên Bảo lâu hiện thân rồi.